Đối với Diệp Lăng Phi mà nói, cho dù Mộ Văn làm thế nào, kết quả cũng sẽ như nhau, vị trí của Mộ Văn đã được định đoạt, cô không thể thay đổi được gì, thậm chí muốn điều tra rốt cuộc Mộ Thiên Dương chết như thế nào cũng khó khăn. Đây cũng là lý do vì sao Mộ Văn lại bị bắt, có một số người lo lắng Mộ Văn sẽ làm loạn ở thành phố Vọng Hải, muốn đưa Mộ Văn về Bắc Kinh trước. Sở dĩ Diệp Lăng Phi cho rằng Mộ Văn về Bắc Kinh sẽ phải đợi vài ngày, hoàn toàn là vì hắn hiểu rất rõ tình hình trong nước, theo Diệp Lăng Phi thấy, chỉ cần đưa Mộ Văn vể Bắc Kinh ở vài ngày, chuyện ở đây sẽ được xử lý sạch sẽ, không tra được dấu vết. Mộ Văn là người mà Bành Nguyên nhờ tới, không thể để Mộ Văn không quay lại, cho nên, kết quả cuối cùng của ván cờ là sau khi Mộ Văn ở lại Bắc Kinh mấy ngày, một lần nữa quay trở lại thành phố Vọng Hải, kịch bản đã được viết xong lâu rồi, chỉ cần thực hiện theo là ổn. Diệp Lăng Phi không muốn thay đổi, trong giai đoạn hiện nay, Diệp Lăng Phi không có tinh lực để thay đổi, hắn dính dáng đến quá nhiều lực lượng chính trị, mà những thứ đó nhất thời Diệp Lăng Phi không thể nào khống chế nào. Tuy thế lực của Diệp Lăng Phi ở nước ngoài cũng rất mạnh, nhưng hắn vẫn không thể nào thay đổi đường hướng chính trị ở trong nước. Từ trước tới giờ, Diệp Lăng Phi luôn sắm vai một người bình thường, tôi không trêu chọc người khác, nhưng người khác cũng đừng tới trêu chọc tôi, chúng ta bình an vô sự, đó là nhân vật mà Diệp Lăng Phi luôn sắm vai, hắn cũng hi vọng cuộc sống có thể tiếp tục như vậy, nhưng sự phát triện của thế cuộc hiện giờ khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy không hiểu. Những chuyện này Diệp Lăng Phi không thể nào nói với Mộ Văn, Mộ Văn chỉ là một đặc công, nếu để cho Mộ Văn hiểu rõ quá nhiều, sẽ chỉ làm Mộ Văn cảm thấy phiền não, không nói thì tốt hơn. Diệp Lăng Phi không nói, nhưng Mộ Văn lại hỏi đến. Mộ Văn hút hai hơi nữa, điếu thuốc lá kẹp trong tay, cô quay sang phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi, anh nói thật với tôi, có phải là có một số nhân vật lớn muốn Mộ Thiên Dương chết không?
- Tôi không biết!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Tôi chỉ là một người bình thường, lần này tôi tới gặp cô, chỉ muốn tìm hiểu xem có phải là cô giết người không. Tôi chỉ lo co okhông quên được quá khứ lại ra tay với Mộ Thiên Dương, sau khi gặp cô, tôi có thể yên tâm Mộ Thiên Dương không phải do cô giết, như vậy thì tôi yên tâm rồi. Mộ Văn, cô đã thoát khỏi bóng ma quá khứ rồi!
Mộ Văn liếc nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Thế nhưng mà Mộ Thiên Dương lại chết rồi, tôi vẫn cảm thấy không cam lòng, vất vả lắm tôi mới có thể không chế được mình không giết hắn, nhưng không ngờ Mộ Thiên Dương vẫn cứ chết. Diệp Lăng Phi, hôm qua anh từng nói với tôi, tổ chức sau lưng Mộ Thiên Dương rất có thế lực, anh cho rằng......!
Mộ Văn còn chưa nói hết, đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Mộ Văn, trước khi chưa có chứng cớ, tôi đề nghị cô không nên suy đoán lung tung, như vậy thì sẽ tốt cho cô!
Mộ Văn ngừng lại một chút, chậm rãi nói:
- Tuy tôi hận không thể tự tay giết chết Mộ Thiên Dương, nhưng khi Mộ Thiên Dương thật ra đi, trong lòng tôi vẫn cảm thấy bi thương. Diệp Lăng Phi, anh đi thăm Mộ Thiên Dương giùm tôi, tôi chưa thấy thi thể của anh ta!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Mộ Văn, sao tôi cảm thấy cô đây không phải là thương tâm, cô làm vậy rõ ràng là muốn xác nhận xem có phải Mộ Thiên Dương đã chết thật rồi không, sau khi trải qua chuyện lần trước, cô sẽ không tin Mộ Thiên Dương chết thật nữa. Mộ Văn, tôi nói không sai chứ?
- Tôi không biết, tóm lại trong lòng tôi hơi loạn, có thể vì tôi nghĩ đến những chuyện đằng sau chuyện này, cũng có thể vì tôi biết mình không thay đổi được, tóm lại, tôi cảm thấy mình đang phiền muộn!
- Tôi hiểu mà!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Tôi có thể hiểu được cảm giác bất lực của cô. Mộ Văn, nghe lời tôi, cứ về Bắc Kinh tĩnh dưỡng hai ngày, hai ngày cô không ở thành phố Vọng Hải cũng không có chuyện gì đâu, cô có thể theo dõi Chu Ngọc Địch, khi người phụ nữ này quay trở lại thành phố Vọng Hải, lúc đó cô hẵng đến, nói không chừng, cô còn có thể câu được một con cá lớn ấy chứ!
- Anh nói câu được Chu Ngọc Địch sao?
Mộ Văn trợn trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, bỗng nhiên, cô mím môi cười nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi cảm thấy anh mới thật sự là cá lớn!
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ nhún vai giơ hai tay ra, nói:
- Tùy cô nói thôi, tôi muốn nói với, tôi không phải là cá lớn, thậm chí tôi còn không phải một con cá, tôi chỉ là một con tôm nhỏ mà thôi!
Câu này Diệp Lăng Phi khiến Mộ Văn cười ngặt nghẽo một hồi, Diệp Lăng Phi rời khỏi chỗ Mộ Văn, hắn trực tiếp đến gặp Tiểu Triệu. Sau khi nói chuyện với Mộ Văn, Diệp Lăng Phi có thể khẳng định chuyện lần này nhất định là có người không muốn Mộ Thiên Dương đến Bắc Kinh, cho nên âm thầm ra tay, rất có thể người này với có quan hệ Tưởng gia. Căn cứ theo những gì Diệp Lăng Phi được biết, lần này Chu Ngọc Địch có thể hoành hành không trở ngại ở trong nước, một phần rất lớn là vì cô ta có được sự ủng hộ của Tưởng gia. Lực lượng chính trị của Tưởng gia rất mạnh, trong chuyện này có không biết bao nhiêu bí mật không thể đưa ra ngoài anh sáng, nhưng Diệp Lăng Phi lại biết, nếu có thể bắt được Chu Ngọc Địch, nhất định sẽ lấy được những tin tức có giá trị từ trong miệng Chu Ngọc Địch. Chỉ có điều, đó chỉ là suy nghĩ của Diệp Lăng Phi mà thôi, Chu Ngọc Địch không phải đồ ngốc, Chu Ngọc Địch đã dám gióng trống khua chiêng ở thành phố Vọng Hải như vậy, đương nhiên sau lưng có chỗ dựa rất mạnh, Chu Ngọc Địch tin rằng mình sẽ không gặp chuyện gì ở thành phố Vọng Hải. Nếu như thị trưởng sắp lên cũng là người của Tưởng gia, vậy chuyện này có thể giải thích được rồi....
Lúc Diệp Lăng Phi quay trở lại phòng của Tiểu Triệu, Tiểu Triệu đang nói chuyện với một cô nhân viên trong sở. Diệp Lăng Phi trực tiếp đi tới, ngồi trên ghế sô pha, hắn chờ Tiểu Triệu nói chuyện xong. Tiểu Triệu nói thêm mấy câu với cô nhân viên kia, lại bảo cô ta rời khỏi phòng làm việc của mình, sau đó, Tiểu Triệu đứng dậy, cầm lấy chén nước, rót nước vào, nói:
- Diệp ca, đã nói chuyện xong với Mộ Văn rồi sao?
- Ừ!
Diệp Lăng Phi không muốn kể lại nội dung cuộc nói chuyện giữa hắn và Mộ Văn cho Tiểu Triệu nghe, trực tiếp hỏi:
- Tiểu Triệu, chẳng phải là cậu nói có chuyện muốn thương lượng với anh sao, nói đi, rốt cuộc là chuyện g?
- Còn không phải là vì chuyện của Tôn Dược Đông sao?
Tiểu Triệu nói,
- Hiện giờ lại xảy ra một vấn đề rất khó giải quyết. Cái tên Tôn Thiên Ngạo đó là nhân vật mấu chốt, nhưng vấn đề là em không nhận được sự cho phép của cục trưởng, cục trưởng không đồng ý bắt Tôn Thiên Ngạo!
- Vì sao lại như vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Tiểu Triệu cười cười, nói:
- Diệp ca, đó cũng là chuyện mà em muốn hỏi, lúc trước vụ án này do chính cục trưởng giao cho em, bây giờ thì trái lại, thật sự đã đến lúc phải bắt người rồi, cục trưởng còn nói là phải cân nhắc một chút. Nếu còn suy nghĩ nữa em thấy người ta sẽ tiêu hủy hết chứng cớ đi rồi, còn bắt cái gì nữa!
Không sớm không muộn đúng vào thời điểm này Triệu Đào thay đổi chủ ý, trong chuyện này có vấn đề. Diệp Lăng Phi không hiểu rõ lắm những chuyện trong chốn quan trường, nhưng mới rồi hắn tiếp xúc với Điền Vi Dân, biết Điền Vi Dân đang rụt rè cẩn trọng vì chuyện của mình, lúc này, e rằng Triệu Đào nhìn thấy cơ hội, muốn bảo vệ Tôn Dược Đông rồi. Triệu Đào và Tôn Dược Đông làm việc với nhau không phải ngày một ngày hai, một người là cục trưởng, một người là phó cục trưởng, Tôn Dược Đông làm phó cục trưởng lâu như vậy, sao có thể không biết chuyện trong cục cảnh sát. Cái đó gọi là chẳng có mông ai sạch sẽ cả, Tôn Dược Đông không sạch sẽ, chắc hẳn Triệu Đào cũng sẽ không liêm khiết gì, Triệu Đào sợ Tôn Dược Đông sa lưới sẽ khai ra những chuyện bất lợi với mình, vì thế mới có ý bảo vệ Tôn Dược Đông. Ngoại trừ lý do này ra, Diệp Lăng Phi thật sự không còn nghĩ được cách giải thích nào hợp lý hơn. Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Tiểu Triệu, cười nói:
- Tiểu Triệu, chuyện này theo anh thấy không thể vội vàng được, cậu phải chờ!
- Diệp ca, sao em có thể chờ được, còn chờ nữa thì bọn chúng chạy mất rồi, em không biết tại sao cục trưởng lại làm như vậy!
Tiểu Triệu cau mày, tỏ vẻ không hiểu, lúc này Diệp Lăng Phi lên tiếng:
- Tiểu Triệu, chẳng có ai hoàn toàn sạch sẽ cả, có lẽ là cá mè một giuộc bầu bí một giàn phải thương nhau, Triệu Đào muốn bảo vệ Tôn Dược Đông cũng có thể hiểu được!
- Diệp ca, vậy phải làm thế nào bây giờ?
Tiểu Triệu Đồng hỏi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chuyện này giao cho anh xử lý đi, anh không tin cục trưởng của cậu thật sự trong sạch đâu. Tiểu Triệu, cậu đem những lời đồn có liên quan đến cục trưởng của cậu, nói rành mạch lại cho anh, anh không tin không tìm được nhược điểm của ông ta!
Tiểu Triệu có chút do dự, cậu ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp ca, như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
- Tiểu Triệu, nếu như lần này cậu không làm gì được Tôn Dược Đông, vậy thì cậu sẽ nguy đó, không đơn giản chỉ là mất việc đâu, thậm chí có thể cậu sẽ mất mạng đó!
Tiểu Triệu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cậu ta không còn do dự một giây nào nữa, lập tức đồng ý:
- Được, em sẽ nói hết những gì em biết!
- Diệp Lăng Phi, anh nói thật với tôi, có phải là có một số nhân vật lớn muốn Mộ Thiên Dương chết không?
- Tôi không biết!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Tôi chỉ là một người bình thường, lần này tôi tới gặp cô, chỉ muốn tìm hiểu xem có phải là cô giết người không. Tôi chỉ lo co okhông quên được quá khứ lại ra tay với Mộ Thiên Dương, sau khi gặp cô, tôi có thể yên tâm Mộ Thiên Dương không phải do cô giết, như vậy thì tôi yên tâm rồi. Mộ Văn, cô đã thoát khỏi bóng ma quá khứ rồi!
Mộ Văn liếc nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Thế nhưng mà Mộ Thiên Dương lại chết rồi, tôi vẫn cảm thấy không cam lòng, vất vả lắm tôi mới có thể không chế được mình không giết hắn, nhưng không ngờ Mộ Thiên Dương vẫn cứ chết. Diệp Lăng Phi, hôm qua anh từng nói với tôi, tổ chức sau lưng Mộ Thiên Dương rất có thế lực, anh cho rằng......!
Mộ Văn còn chưa nói hết, đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Mộ Văn, trước khi chưa có chứng cớ, tôi đề nghị cô không nên suy đoán lung tung, như vậy thì sẽ tốt cho cô!
Mộ Văn ngừng lại một chút, chậm rãi nói:
- Tuy tôi hận không thể tự tay giết chết Mộ Thiên Dương, nhưng khi Mộ Thiên Dương thật ra đi, trong lòng tôi vẫn cảm thấy bi thương. Diệp Lăng Phi, anh đi thăm Mộ Thiên Dương giùm tôi, tôi chưa thấy thi thể của anh ta!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Mộ Văn, sao tôi cảm thấy cô đây không phải là thương tâm, cô làm vậy rõ ràng là muốn xác nhận xem có phải Mộ Thiên Dương đã chết thật rồi không, sau khi trải qua chuyện lần trước, cô sẽ không tin Mộ Thiên Dương chết thật nữa. Mộ Văn, tôi nói không sai chứ?
- Tôi không biết, tóm lại trong lòng tôi hơi loạn, có thể vì tôi nghĩ đến những chuyện đằng sau chuyện này, cũng có thể vì tôi biết mình không thay đổi được, tóm lại, tôi cảm thấy mình đang phiền muộn!
- Tôi hiểu mà!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Tôi có thể hiểu được cảm giác bất lực của cô. Mộ Văn, nghe lời tôi, cứ về Bắc Kinh tĩnh dưỡng hai ngày, hai ngày cô không ở thành phố Vọng Hải cũng không có chuyện gì đâu, cô có thể theo dõi Chu Ngọc Địch, khi người phụ nữ này quay trở lại thành phố Vọng Hải, lúc đó cô hẵng đến, nói không chừng, cô còn có thể câu được một con cá lớn ấy chứ!
- Anh nói câu được Chu Ngọc Địch sao?
Mộ Văn trợn trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, bỗng nhiên, cô mím môi cười nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi cảm thấy anh mới thật sự là cá lớn!
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ nhún vai giơ hai tay ra, nói:
- Tùy cô nói thôi, tôi muốn nói với, tôi không phải là cá lớn, thậm chí tôi còn không phải một con cá, tôi chỉ là một con tôm nhỏ mà thôi!
Câu này Diệp Lăng Phi khiến Mộ Văn cười ngặt nghẽo một hồi, Diệp Lăng Phi rời khỏi chỗ Mộ Văn, hắn trực tiếp đến gặp Tiểu Triệu. Sau khi nói chuyện với Mộ Văn, Diệp Lăng Phi có thể khẳng định chuyện lần này nhất định là có người không muốn Mộ Thiên Dương đến Bắc Kinh, cho nên âm thầm ra tay, rất có thể người này với có quan hệ Tưởng gia. Căn cứ theo những gì Diệp Lăng Phi được biết, lần này Chu Ngọc Địch có thể hoành hành không trở ngại ở trong nước, một phần rất lớn là vì cô ta có được sự ủng hộ của Tưởng gia. Lực lượng chính trị của Tưởng gia rất mạnh, trong chuyện này có không biết bao nhiêu bí mật không thể đưa ra ngoài anh sáng, nhưng Diệp Lăng Phi lại biết, nếu có thể bắt được Chu Ngọc Địch, nhất định sẽ lấy được những tin tức có giá trị từ trong miệng Chu Ngọc Địch. Chỉ có điều, đó chỉ là suy nghĩ của Diệp Lăng Phi mà thôi, Chu Ngọc Địch không phải đồ ngốc, Chu Ngọc Địch đã dám gióng trống khua chiêng ở thành phố Vọng Hải như vậy, đương nhiên sau lưng có chỗ dựa rất mạnh, Chu Ngọc Địch tin rằng mình sẽ không gặp chuyện gì ở thành phố Vọng Hải. Nếu như thị trưởng sắp lên cũng là người của Tưởng gia, vậy chuyện này có thể giải thích được rồi....
Lúc Diệp Lăng Phi quay trở lại phòng của Tiểu Triệu, Tiểu Triệu đang nói chuyện với một cô nhân viên trong sở. Diệp Lăng Phi trực tiếp đi tới, ngồi trên ghế sô pha, hắn chờ Tiểu Triệu nói chuyện xong. Tiểu Triệu nói thêm mấy câu với cô nhân viên kia, lại bảo cô ta rời khỏi phòng làm việc của mình, sau đó, Tiểu Triệu đứng dậy, cầm lấy chén nước, rót nước vào, nói:
- Diệp ca, đã nói chuyện xong với Mộ Văn rồi sao?
- Ừ!
Diệp Lăng Phi không muốn kể lại nội dung cuộc nói chuyện giữa hắn và Mộ Văn cho Tiểu Triệu nghe, trực tiếp hỏi:
- Tiểu Triệu, chẳng phải là cậu nói có chuyện muốn thương lượng với anh sao, nói đi, rốt cuộc là chuyện g?
- Còn không phải là vì chuyện của Tôn Dược Đông sao?
Tiểu Triệu nói,
- Hiện giờ lại xảy ra một vấn đề rất khó giải quyết. Cái tên Tôn Thiên Ngạo đó là nhân vật mấu chốt, nhưng vấn đề là em không nhận được sự cho phép của cục trưởng, cục trưởng không đồng ý bắt Tôn Thiên Ngạo!
- Vì sao lại như vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Tiểu Triệu cười cười, nói:
- Diệp ca, đó cũng là chuyện mà em muốn hỏi, lúc trước vụ án này do chính cục trưởng giao cho em, bây giờ thì trái lại, thật sự đã đến lúc phải bắt người rồi, cục trưởng còn nói là phải cân nhắc một chút. Nếu còn suy nghĩ nữa em thấy người ta sẽ tiêu hủy hết chứng cớ đi rồi, còn bắt cái gì nữa!
Không sớm không muộn đúng vào thời điểm này Triệu Đào thay đổi chủ ý, trong chuyện này có vấn đề. Diệp Lăng Phi không hiểu rõ lắm những chuyện trong chốn quan trường, nhưng mới rồi hắn tiếp xúc với Điền Vi Dân, biết Điền Vi Dân đang rụt rè cẩn trọng vì chuyện của mình, lúc này, e rằng Triệu Đào nhìn thấy cơ hội, muốn bảo vệ Tôn Dược Đông rồi. Triệu Đào và Tôn Dược Đông làm việc với nhau không phải ngày một ngày hai, một người là cục trưởng, một người là phó cục trưởng, Tôn Dược Đông làm phó cục trưởng lâu như vậy, sao có thể không biết chuyện trong cục cảnh sát. Cái đó gọi là chẳng có mông ai sạch sẽ cả, Tôn Dược Đông không sạch sẽ, chắc hẳn Triệu Đào cũng sẽ không liêm khiết gì, Triệu Đào sợ Tôn Dược Đông sa lưới sẽ khai ra những chuyện bất lợi với mình, vì thế mới có ý bảo vệ Tôn Dược Đông. Ngoại trừ lý do này ra, Diệp Lăng Phi thật sự không còn nghĩ được cách giải thích nào hợp lý hơn. Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Tiểu Triệu, cười nói:
- Tiểu Triệu, chuyện này theo anh thấy không thể vội vàng được, cậu phải chờ!
- Diệp ca, sao em có thể chờ được, còn chờ nữa thì bọn chúng chạy mất rồi, em không biết tại sao cục trưởng lại làm như vậy!
Tiểu Triệu cau mày, tỏ vẻ không hiểu, lúc này Diệp Lăng Phi lên tiếng:
- Tiểu Triệu, chẳng có ai hoàn toàn sạch sẽ cả, có lẽ là cá mè một giuộc bầu bí một giàn phải thương nhau, Triệu Đào muốn bảo vệ Tôn Dược Đông cũng có thể hiểu được!
- Diệp ca, vậy phải làm thế nào bây giờ?
Tiểu Triệu Đồng hỏi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chuyện này giao cho anh xử lý đi, anh không tin cục trưởng của cậu thật sự trong sạch đâu. Tiểu Triệu, cậu đem những lời đồn có liên quan đến cục trưởng của cậu, nói rành mạch lại cho anh, anh không tin không tìm được nhược điểm của ông ta!
Tiểu Triệu có chút do dự, cậu ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp ca, như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
- Tiểu Triệu, nếu như lần này cậu không làm gì được Tôn Dược Đông, vậy thì cậu sẽ nguy đó, không đơn giản chỉ là mất việc đâu, thậm chí có thể cậu sẽ mất mạng đó!
Tiểu Triệu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cậu ta không còn do dự một giây nào nữa, lập tức đồng ý:
- Được, em sẽ nói hết những gì em biết!