Diệp Lăng Phi nói vậy đã tỏ thái độ của mình là ủng hộ Bạch Tình Đình. Bạch Cảnh Sùng thở dài sườn sượt, nói:
- Tình Đình, cha cũng chưa cân nhắc nhiều như vậy, vú Ngô lo lắng sau khi cha chết, bà ấy không có chỗ nào để dưỡng lão. Cha nghĩ cũng thấy đúng, vú Ngô vất vả đi theo tcha bao nhiêu năm như vậy, chaa không thể không cân nhắc cuộc sống sau này của vú Ngô, hiện giờ sức khỏe của cha không được ốt, nói không chừng một ngày nào sẽ thật sự nhắm mắt xuôi tay!
Bạch Cảnh Sùng nói đến đây, chợt nghe thấy Bạch Tình Đình kêu lên:
- Cha, cha sẽ không sao đâu, sao con có thể để cha gặp chuyện, đều là do mụ đàn bá họ Ngô đó làm thôi. Con muốn tìm bà ta để tính sổ, cha của con sao có thể gặp chuyện không may được, người phụ nữ này...!
Diệp Lăng Phi lại vỗ vai Bạch Tình Đình hai cái, ý bảo Bạch Tình Đình không nên kích động như vậy, Diệp Lăng Phi nhìn về phía Bạch Cảnh Sùng, nói:
- Nhạc phụ, có mấy lời có lẽ con rể như con không nên nói, nhưng con thấy cha còn rất khỏe mạnh, không thể nào xảy ra chuyện, cho dù có chút bệnh tật, cũng sẽ được điều trị khỏi. Nhạc phụ, cha không thể nghĩ như vậy được, hơn nữa, cho dù vú Ngô cuộc sống sau này của bà ấy, chúng ta sẽ không mặc kệ bà ấy, nhưng cũng không cần phải sang tên tài sản lại cho vú Ngô. Nhạc phụ có thể lập cho bà ấy một tài khoản ngân hàng, một khi nhạc phụ qua đời, bà ta có thể nhận tiền hàng tháng, tài khoản này sẽ do con và Tình Đình gửi tiền vào, tuyệt đối sẽ không để vú Ngô phải lo lắng chuyện tiền nong sau này!
Bạch Cảnh Sùng khẽ cau mày, nói:
- Chuyện này...!
Những gì Diệp Lăng Phi nói, lúc trước Bạch Cảnh Sùng thật sự chưa cân nhắc cẩn thận, cũng vì lo lắng cho cuộc sống sau này của vú Ngô, ông ta mới định để tài sản của mình lại cho vú Ngô, như vậy cũng có thể đảm bảo cuộc sống cho bà ta. Nhưng trên thực tế, đó không phải là cách bảo đảm tốt nhất, cách hợp lý nhất là nên lập cho vú Ngô một cái tài khoản ngân hàng, giống như một tài khoản lương hưu vậy, mỗi tháng vú Ngô có thể rút tiền từ chỗ đó. Bạch Cảnh Sùng nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Tiểu Diệp, nhưng nếu như vậy, bà ấy có đủ tiền không?
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Nhạc phụ, ngôi biệt thự này của cha trị giá bao nhiêu tiền?
- Khoảng chừng hơn năm triệu!
Bạch Cảnh Sùng nói,
- Nếu như dựa theo giá thị trường thì giá của nó còn lớn hơn con số này!
- Vậy cứ cho là 10 triệu đi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tương lai trị giá của ngôi biệt thự này cũng được gửi vào tài khoản, nói cách khác nếu một ngày nào đó cha qua đời, coi như bán căn nhà đi gửi vào tài khoản của vú Ngô, như vậy thì tiền vẫn là của Vú Ngô, sở dĩ con làm như vậy là vì cân nhắc cảm thụ của Tình Đình. Nhạc phụ, lúc này cha không thể sang tên tài sản cho vú Ngô được, sau này cha bảo Tình Đình làm sao có thể về lại nơi cô ấy ở khi còn nhỏ nữa, bởi vì nơi này đã không còn là nhà của cô ấy nữa rồi!
Diệp Lăng Phi vừa nói như vậy, Bạch Tình Đình lập tức rơi lệ, cô đứng dậy, đi đến Bạch Cảnh Sùng trước mặt, nói:
- Cha, con không muốn ngôi nhà nay thuộc về người khác, nếu như cha thật sự muốn chuyển ngôi biệt thự này lại cho Vú Ngô, vậy con tình nguyện bỏ tiền ra mua lại căn nhà này. Nơi này gắn với những kỷ niệm hồi nhỏ của con, con nhớ lúc đó con toàn phải ở nhà một mình, không có mẹ...!
Bạch Tình Đình vừa nói ra những lời này, trong lòng Bạch Cảnh Sùng cảm thấy rất đau đớn, ông ta thầm oán trách mình sao có thể thiếu suy nghĩ như vậy, căn nhà này không thể sang tên cho vú Ngô được. Bạch Cảnh Sùng vừa nghĩ như vậy, tất nhiên là không đề cập đến chuyện sang tên căn biệt thự này cho vú Ngô nữa. Diệp Lăng Phi ý thức được vấn đề này nên rèn sắt khi còn nóng, thừa dịp Bạch Cảnh Sùng đang cảm thấy có lỗi với Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi liền đánh mắt ra hiệu với Bạch Tình Đình, trong lòng Bạch Tình Đình vốn không muốn làm như vậy, nhưng không còn cách nào khác, cô đành phải nói:
- Cha, con không biết lần sau cha sẽ thay đổi suy nghĩ là lúc nào, vạn nhất cha bị vú Ngô nói gì đó rồi giấu con vụng trộm làm chuyện này thì sao?
- Không đâu, Tình Đình, cha đã hứa với con rồi thì sẽ không làm như vậy đâu!
Bạch Tình Đình lắc đầu, nói:
- Trải qua chuyện lần này, con không tin những lời cha hứa với con nữa, con muốn cha viết một cái giấy, đảm bảo không chuyển tài sản của mình cho vú Ngô. Nếu thật sự cha muốn chuyển tài sản cho vú Ngô thì trước tiên phải cho con biết, con có quyền được ưu tiên mua trước!
Bạch Cảnh Sùng sửng sốt, ban đầu còn chưa rõ ý Bạch Tình Đình là gì, nhưng rất nhanh, Bạch Cảnh Sùng hiểu được mục đích của Bạch Tình Đình làm như vậy chỉ là không muốn để Bạch Cảnh Sùng chuyển hết tài sản cho vú Ngô. Bạch Cảnh Sùng cười cười, nói:
- Tình Đình, cha đã hứa với con rồi thì sẽ không thay đổi đâu, nhưng mà con suy nghĩ như vậy không phải là không có đạo lý. Thế này đi, để cha viết giấy cam kết, như vậy con yên tâm rồi chứ?
- Cha, con không có ý gì đâu, con chỉ không muốn nhà chúng ta trở nên bất hòa!
Bạch Tình Đình ngừng lại một chút, chậm rãi nói:
- Con có dự cảm rằng sau khi Thái Hạo ra tù thì nhà ta sẽ rất loạn, nhưng con nghĩ đến cha, cho nên mới đồng ý để ông xã cứu Thái Hạo ra!
Bạch Cảnh Sùng vỗ vỗ vai con gái mình, nói:
- Tình Đình, cha hiểu mà, con đừng nghĩ nhiều làm gì, con có thể đồng ý giúp Thái Hạo, trong lòng cha thật sự rất cao hứng. Cha thừa nhận, có một số chuyện, cha đã không nghĩ đến cảm thụ của con, từ nay về sau, cha nhất định sẽ chú ý đến cảm nhận của con!
Diệp Lăng Phi không nói gì, nhìn hai cha con Bạch Tình Đình và Bạch Cảnh Sùng nói chuyện với nhau, mãi cho đến khi hai người nói gần xong, Diệp Lăng Phi mới chen vào:
- Nhạc phụ, hiện giờ đã có thể nói chuyện của chúng ta rồi chứ?
Bạch Cảnh Sùng nhìn Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Tiểu Diệp, thứ mà con cần cha đã sớm chuẩn bị xong rồi!
Bạch Cảnh Sùng không có ý giấu diếm Bạch Tình Đình, ông ta mở ngăn kéo bàn ra lấy một cái giấy cam kết, đưa cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cầm lấy cái giấy cam kết đó, nhìn một lát rồi cười nói:
- Nhạc phụ, cha yên tâm, chuyện con hứa với cha cũng đang được tiến hành!
Diệp Lăng Phi vừa mới nói tới đây, di động của hắn đổ chuông, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra xem, là Dã Thú gọi tới, Diệp Lăng Phi đoán chuyện mình giao cho Dã Thú đã được xử lý ổn thỏa, nếu không thì Dã Thú cũng sẽ không gọi điện thoại cho hắn. Diệp Lăng Phi không nghe điện thoại trong thư phòng, mà cầm điện thoại đi ra bên ngoài. Bạch Tình Đình cảm thấy rất kinh ngạc, đi theo Diệp Lăng Phi ra bên ngoài, trong lúc Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại, Bạch Tình Đình cầm lấy cái giấy cam kết gì đó trong tay Diệp Lăng Phi, sau khi xem xong, Bạch Tình Đình bật cười, giờ phút này cô mới hiểu được, náo loạn hồi lâu, hóa ra trước đó ông xã mình đã làm như vậy rồi, chẳng trách anh ấy lại đề nghị mình yêu cầu cha viết cam đoan. Bạch Tình Đình xem qua nội dung của tờ cam kết đó xong, cảm thấy Diệp Lăng Phi làm như vậy cẩn tắc vô ưu, tránh để tương lai trong nhà loạn cả lên. Diệp Lăng Phi nói chuyện với Dã Thú xong, hắn liền quay sang nói với Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, anh phải đi rồi, bên Dã Thú có chút việc cần anh đến đó giải quyết, em ở lại đây hay là đi cùng với anh?
- Em không ở lại chỗ này đâu, dù sao em cũng nói rõ với cha em rồi, em không muốn nhìn thấy người phụ nữ đó nữa!
Bạch Tình Đình nói xong cố ý chu miệng ra, nói:
- Bây giờ em phải về công ty, chuyện ở bên Long Sơn còn chưa xử lý xong, em phải về công ty để giải quyết!
- Vậy được rồi, chúng ta đi trước vậy!
Diệp Lăng Phi nói với Bạch Tình Đình xong, hai người đi lên thư phòng, nói với Bạch Cảnh Sùng là hai người bọn họ người phải đi, sau đó, hai người đi xuống lầu, ngay ở chỗ đầu cầu thang, Bạch Tình Đình gặp vú Ngô. Bạch Tình Đình vốn định không để ý tới vú Ngô, cứ như vậy trực tiếp bỏ đi, nhưng Bạch Tình Đình nghĩ một lát, cô dừng lại, ánh mắt nhìn về phía vú Ngô, lãnh nhạt nói:
- Vú Ngô, tôi biết rõ bà định làm cái gì, chỉ có điều, tôi muốn nói cho bà biết, chỉ cần có tôi ở đây, bà đừng có mơ được như ý, vô dụng thôi!
- Tình Đình, ta... ta không làm gì mà!
Vú Ngô giải thích.
Bạch Tình Đình hừ lạnh nói:
- Vú Ngô, bà làm cái gì chính bà rõ nhất, tôi nghĩ tôi không cần phải nói quá rõ ràng, tóm lại những gì bà toan tính chệch rồi, cha tôi sẽ không sang tên tài sản cho bà đâu. Nếu bà thực sự suy nghĩ cho cuộc sống về sau, tôi sẽ nghĩ giúp bà cách khác, thí dụ như là lập cho bà một tài khoản ngân hàng, tạo điều kiện cho bà dưỡng lão. Bạch Tình Đình tôi không phải là kẻ vô ơn, những gì bà đã làm cho tôi và gia tôi trước kia rất tốt, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, tất nhiên là sẽ không bạc đãi bà, nhưng tôi hi vọng bà đừng tự cho mình là thông minh mà làm những chuyện đó, tất cả đều phí công mà thôi!
Bạch Tình Đình nói xong câu đó, đi qua bên người vú Ngô, trực tiếp ra khỏi biệt thự. Diệp Lăng Phi đi sau lưng Bạch Tình Đình, lúc đi qua bên cạnh vú Ngô, hắn cười cười, nói:
- Vú Ngô, bà đừng nghĩ nhiều, Tình Đình luôn là như vậy đấy, nhưng mà, vú Ngô à, bây giờ tôi đang nghĩ cách cứu Thái Hạo ra khỏi nhà tù, bà bảo bà như thế này... Khụ, tôi cũng không nói nhiều nữa!
- Tình Đình, cha cũng chưa cân nhắc nhiều như vậy, vú Ngô lo lắng sau khi cha chết, bà ấy không có chỗ nào để dưỡng lão. Cha nghĩ cũng thấy đúng, vú Ngô vất vả đi theo tcha bao nhiêu năm như vậy, chaa không thể không cân nhắc cuộc sống sau này của vú Ngô, hiện giờ sức khỏe của cha không được ốt, nói không chừng một ngày nào sẽ thật sự nhắm mắt xuôi tay!
Bạch Cảnh Sùng nói đến đây, chợt nghe thấy Bạch Tình Đình kêu lên:
- Cha, cha sẽ không sao đâu, sao con có thể để cha gặp chuyện, đều là do mụ đàn bá họ Ngô đó làm thôi. Con muốn tìm bà ta để tính sổ, cha của con sao có thể gặp chuyện không may được, người phụ nữ này...!
Diệp Lăng Phi lại vỗ vai Bạch Tình Đình hai cái, ý bảo Bạch Tình Đình không nên kích động như vậy, Diệp Lăng Phi nhìn về phía Bạch Cảnh Sùng, nói:
- Nhạc phụ, có mấy lời có lẽ con rể như con không nên nói, nhưng con thấy cha còn rất khỏe mạnh, không thể nào xảy ra chuyện, cho dù có chút bệnh tật, cũng sẽ được điều trị khỏi. Nhạc phụ, cha không thể nghĩ như vậy được, hơn nữa, cho dù vú Ngô cuộc sống sau này của bà ấy, chúng ta sẽ không mặc kệ bà ấy, nhưng cũng không cần phải sang tên tài sản lại cho vú Ngô. Nhạc phụ có thể lập cho bà ấy một tài khoản ngân hàng, một khi nhạc phụ qua đời, bà ta có thể nhận tiền hàng tháng, tài khoản này sẽ do con và Tình Đình gửi tiền vào, tuyệt đối sẽ không để vú Ngô phải lo lắng chuyện tiền nong sau này!
Bạch Cảnh Sùng khẽ cau mày, nói:
- Chuyện này...!
Những gì Diệp Lăng Phi nói, lúc trước Bạch Cảnh Sùng thật sự chưa cân nhắc cẩn thận, cũng vì lo lắng cho cuộc sống sau này của vú Ngô, ông ta mới định để tài sản của mình lại cho vú Ngô, như vậy cũng có thể đảm bảo cuộc sống cho bà ta. Nhưng trên thực tế, đó không phải là cách bảo đảm tốt nhất, cách hợp lý nhất là nên lập cho vú Ngô một cái tài khoản ngân hàng, giống như một tài khoản lương hưu vậy, mỗi tháng vú Ngô có thể rút tiền từ chỗ đó. Bạch Cảnh Sùng nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Tiểu Diệp, nhưng nếu như vậy, bà ấy có đủ tiền không?
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Nhạc phụ, ngôi biệt thự này của cha trị giá bao nhiêu tiền?
- Khoảng chừng hơn năm triệu!
Bạch Cảnh Sùng nói,
- Nếu như dựa theo giá thị trường thì giá của nó còn lớn hơn con số này!
- Vậy cứ cho là 10 triệu đi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tương lai trị giá của ngôi biệt thự này cũng được gửi vào tài khoản, nói cách khác nếu một ngày nào đó cha qua đời, coi như bán căn nhà đi gửi vào tài khoản của vú Ngô, như vậy thì tiền vẫn là của Vú Ngô, sở dĩ con làm như vậy là vì cân nhắc cảm thụ của Tình Đình. Nhạc phụ, lúc này cha không thể sang tên tài sản cho vú Ngô được, sau này cha bảo Tình Đình làm sao có thể về lại nơi cô ấy ở khi còn nhỏ nữa, bởi vì nơi này đã không còn là nhà của cô ấy nữa rồi!
Diệp Lăng Phi vừa nói như vậy, Bạch Tình Đình lập tức rơi lệ, cô đứng dậy, đi đến Bạch Cảnh Sùng trước mặt, nói:
- Cha, con không muốn ngôi nhà nay thuộc về người khác, nếu như cha thật sự muốn chuyển ngôi biệt thự này lại cho Vú Ngô, vậy con tình nguyện bỏ tiền ra mua lại căn nhà này. Nơi này gắn với những kỷ niệm hồi nhỏ của con, con nhớ lúc đó con toàn phải ở nhà một mình, không có mẹ...!
Bạch Tình Đình vừa nói ra những lời này, trong lòng Bạch Cảnh Sùng cảm thấy rất đau đớn, ông ta thầm oán trách mình sao có thể thiếu suy nghĩ như vậy, căn nhà này không thể sang tên cho vú Ngô được. Bạch Cảnh Sùng vừa nghĩ như vậy, tất nhiên là không đề cập đến chuyện sang tên căn biệt thự này cho vú Ngô nữa. Diệp Lăng Phi ý thức được vấn đề này nên rèn sắt khi còn nóng, thừa dịp Bạch Cảnh Sùng đang cảm thấy có lỗi với Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi liền đánh mắt ra hiệu với Bạch Tình Đình, trong lòng Bạch Tình Đình vốn không muốn làm như vậy, nhưng không còn cách nào khác, cô đành phải nói:
- Cha, con không biết lần sau cha sẽ thay đổi suy nghĩ là lúc nào, vạn nhất cha bị vú Ngô nói gì đó rồi giấu con vụng trộm làm chuyện này thì sao?
- Không đâu, Tình Đình, cha đã hứa với con rồi thì sẽ không làm như vậy đâu!
Bạch Tình Đình lắc đầu, nói:
- Trải qua chuyện lần này, con không tin những lời cha hứa với con nữa, con muốn cha viết một cái giấy, đảm bảo không chuyển tài sản của mình cho vú Ngô. Nếu thật sự cha muốn chuyển tài sản cho vú Ngô thì trước tiên phải cho con biết, con có quyền được ưu tiên mua trước!
Bạch Cảnh Sùng sửng sốt, ban đầu còn chưa rõ ý Bạch Tình Đình là gì, nhưng rất nhanh, Bạch Cảnh Sùng hiểu được mục đích của Bạch Tình Đình làm như vậy chỉ là không muốn để Bạch Cảnh Sùng chuyển hết tài sản cho vú Ngô. Bạch Cảnh Sùng cười cười, nói:
- Tình Đình, cha đã hứa với con rồi thì sẽ không thay đổi đâu, nhưng mà con suy nghĩ như vậy không phải là không có đạo lý. Thế này đi, để cha viết giấy cam kết, như vậy con yên tâm rồi chứ?
- Cha, con không có ý gì đâu, con chỉ không muốn nhà chúng ta trở nên bất hòa!
Bạch Tình Đình ngừng lại một chút, chậm rãi nói:
- Con có dự cảm rằng sau khi Thái Hạo ra tù thì nhà ta sẽ rất loạn, nhưng con nghĩ đến cha, cho nên mới đồng ý để ông xã cứu Thái Hạo ra!
Bạch Cảnh Sùng vỗ vỗ vai con gái mình, nói:
- Tình Đình, cha hiểu mà, con đừng nghĩ nhiều làm gì, con có thể đồng ý giúp Thái Hạo, trong lòng cha thật sự rất cao hứng. Cha thừa nhận, có một số chuyện, cha đã không nghĩ đến cảm thụ của con, từ nay về sau, cha nhất định sẽ chú ý đến cảm nhận của con!
Diệp Lăng Phi không nói gì, nhìn hai cha con Bạch Tình Đình và Bạch Cảnh Sùng nói chuyện với nhau, mãi cho đến khi hai người nói gần xong, Diệp Lăng Phi mới chen vào:
- Nhạc phụ, hiện giờ đã có thể nói chuyện của chúng ta rồi chứ?
Bạch Cảnh Sùng nhìn Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Tiểu Diệp, thứ mà con cần cha đã sớm chuẩn bị xong rồi!
Bạch Cảnh Sùng không có ý giấu diếm Bạch Tình Đình, ông ta mở ngăn kéo bàn ra lấy một cái giấy cam kết, đưa cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cầm lấy cái giấy cam kết đó, nhìn một lát rồi cười nói:
- Nhạc phụ, cha yên tâm, chuyện con hứa với cha cũng đang được tiến hành!
Diệp Lăng Phi vừa mới nói tới đây, di động của hắn đổ chuông, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra xem, là Dã Thú gọi tới, Diệp Lăng Phi đoán chuyện mình giao cho Dã Thú đã được xử lý ổn thỏa, nếu không thì Dã Thú cũng sẽ không gọi điện thoại cho hắn. Diệp Lăng Phi không nghe điện thoại trong thư phòng, mà cầm điện thoại đi ra bên ngoài. Bạch Tình Đình cảm thấy rất kinh ngạc, đi theo Diệp Lăng Phi ra bên ngoài, trong lúc Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại, Bạch Tình Đình cầm lấy cái giấy cam kết gì đó trong tay Diệp Lăng Phi, sau khi xem xong, Bạch Tình Đình bật cười, giờ phút này cô mới hiểu được, náo loạn hồi lâu, hóa ra trước đó ông xã mình đã làm như vậy rồi, chẳng trách anh ấy lại đề nghị mình yêu cầu cha viết cam đoan. Bạch Tình Đình xem qua nội dung của tờ cam kết đó xong, cảm thấy Diệp Lăng Phi làm như vậy cẩn tắc vô ưu, tránh để tương lai trong nhà loạn cả lên. Diệp Lăng Phi nói chuyện với Dã Thú xong, hắn liền quay sang nói với Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, anh phải đi rồi, bên Dã Thú có chút việc cần anh đến đó giải quyết, em ở lại đây hay là đi cùng với anh?
- Em không ở lại chỗ này đâu, dù sao em cũng nói rõ với cha em rồi, em không muốn nhìn thấy người phụ nữ đó nữa!
Bạch Tình Đình nói xong cố ý chu miệng ra, nói:
- Bây giờ em phải về công ty, chuyện ở bên Long Sơn còn chưa xử lý xong, em phải về công ty để giải quyết!
- Vậy được rồi, chúng ta đi trước vậy!
Diệp Lăng Phi nói với Bạch Tình Đình xong, hai người đi lên thư phòng, nói với Bạch Cảnh Sùng là hai người bọn họ người phải đi, sau đó, hai người đi xuống lầu, ngay ở chỗ đầu cầu thang, Bạch Tình Đình gặp vú Ngô. Bạch Tình Đình vốn định không để ý tới vú Ngô, cứ như vậy trực tiếp bỏ đi, nhưng Bạch Tình Đình nghĩ một lát, cô dừng lại, ánh mắt nhìn về phía vú Ngô, lãnh nhạt nói:
- Vú Ngô, tôi biết rõ bà định làm cái gì, chỉ có điều, tôi muốn nói cho bà biết, chỉ cần có tôi ở đây, bà đừng có mơ được như ý, vô dụng thôi!
- Tình Đình, ta... ta không làm gì mà!
Vú Ngô giải thích.
Bạch Tình Đình hừ lạnh nói:
- Vú Ngô, bà làm cái gì chính bà rõ nhất, tôi nghĩ tôi không cần phải nói quá rõ ràng, tóm lại những gì bà toan tính chệch rồi, cha tôi sẽ không sang tên tài sản cho bà đâu. Nếu bà thực sự suy nghĩ cho cuộc sống về sau, tôi sẽ nghĩ giúp bà cách khác, thí dụ như là lập cho bà một tài khoản ngân hàng, tạo điều kiện cho bà dưỡng lão. Bạch Tình Đình tôi không phải là kẻ vô ơn, những gì bà đã làm cho tôi và gia tôi trước kia rất tốt, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, tất nhiên là sẽ không bạc đãi bà, nhưng tôi hi vọng bà đừng tự cho mình là thông minh mà làm những chuyện đó, tất cả đều phí công mà thôi!
Bạch Tình Đình nói xong câu đó, đi qua bên người vú Ngô, trực tiếp ra khỏi biệt thự. Diệp Lăng Phi đi sau lưng Bạch Tình Đình, lúc đi qua bên cạnh vú Ngô, hắn cười cười, nói:
- Vú Ngô, bà đừng nghĩ nhiều, Tình Đình luôn là như vậy đấy, nhưng mà, vú Ngô à, bây giờ tôi đang nghĩ cách cứu Thái Hạo ra khỏi nhà tù, bà bảo bà như thế này... Khụ, tôi cũng không nói nhiều nữa!