Diệp Lăng Phi lái xe lên trên cầu vượt, chiếc cầu vượt này là do thành phố Vọng Hải bỏ tiền đầu tư xây dựng. Lãnh đạo thành phố hi vọng sau khi xây dựng xong chiếc cầu vượt này sẽ giảm thiểu được ách tắc giao thông thế nhưng tình hình giao thông của thành phố cũng không hề có tiến triển gì.
Bất kỳ một thành phố nào đang trong quá trình phát triển đều xảy ra tình trạng này. Thu nhập của người dân ngày càng cao, ô tô riêng ngày càng nhiều. Chỉ dựa vào mấy chiếc cầu vượt để giảm thiểu tình hình giao thông hỗn loạn thì đúng là vô nghĩa.
Diệp Lăng Phi vượt qua một chiếc taxi, dọc theo cầu hắn lao thẳng lên con đường cao tốc phía đông bắc. Đây là con đường nhanh nhất để đi ra khỏi thành phố, dọc theo con đường này có thể chạy tới vịnh nước cạn mà Bạch Cảnh Sùng hẹn gặp.
Kéo cửa sổ xe xuống, Diệp Lăng Phi đặt tay trái lên thành cửa sổ, tay phái cầm tay lái. Hắn chạy xe trên đường cao tốc khiến cho tóc hắn rối tung lên.
Có tiếng chuông điện thoại reo, Diệp Lăng Phi cho rằng Bạch Cảnh Sùng gọi điện tới để thúc giục mình nhanh chóng đi tới vịnh nước cạn. Nhưng vừa nhìn vào điện thoại thì thấy số gọi đến lạ hoắc. Diệp Lăng Phi đeo tai nghe lên, hắn nhận điện thoại.
Bên trong điện thoại vang lên giọng trẻ con của một cô bé, câu đầu tiên hỏi:
- Chú là Diệp Lăng Phi phải không?
- Ừ, là tôi, cô là ai?
Diệp Lăng Phi không nghĩ ra được người gọi điện cho hắn là ai, chẳng lẽ là cô gái Vu Tiểu Tiếu mê chơi CS hôm qua? Nhưng ngay lập tức, Diệp Lăng Phi đã phủ nhận giả thuyết đó. Giọng nói của Vu Tiểu Tiếu không thể non nớt như môt cô bé được.
- A, đúng là chú rồi, thật là tốt quá, quả nhiên tên tiểu tử không lừa tôi, đúng là có tâm.
Sau khi nghe Diệp Lăng Phi trả lời, cô bé kia hưng phấn kêu lên.
Ngược lại Diệp Lăng Phi lại cảm thấy mình rất hồ đồ, hắn thầm nghĩ:
- Chuyện gì vậy, cho dù biết ta thì cũng đâu cần phải hưng phấn như vậy?
Diệp Lăng Phi cảm giác như mình là một con nợ bùng tiền rốt cuộc cũng bị chủ nợ tìm thấy. Cảm giác như vậy khiến Diệp Lăng Phi rất không thoải mái, hắn tức giận nói:
- Có gì mà cứ loạn cả lên như vậy, bây giờ tôi không có thời gian, mau nói cho tôi biết cô là ai.
- Kỷ Tuyết, chú còn nhớ tôi không. Lần trước chú gặp một cô gái xinh đẹp ở trường số 31 đấy.
Diệp Lăng Phi giật thót mình, chiếc xe hơi lảo đảo một chút. Nhưng cũng may trên đường có ít xe qua lại thế nên cũng không xảy ra chuyện gì nguy hiểm. Hắn vội vàng nắm chắc tay lái, tiếp tục lái xe bình thường.
Diệp Lăng Phi đương nhiên là nhớ kỹ cô bé bất lương này, nàng đã uy hiếp con trai của Trần Ngọc Đình. Diệp Lăng Phi nghe thấy Kỷ Tuyết tự nhận mình là cô gái xinh đẹp, hắn cảm thấy không chịu nổi, thầm nghĩ:
- Cô mà là cô gái xinh đẹp sao, tôi thấy cô chỉ là một con mèo con mà thôi. Ngay cả ngực cũng chưa có cái gì thế mà dám nhận là cô gái xinh đẹp. Da mặt cô bé này quả là dày thật.
- Làm sao vậy, lẽ nào đại thúc không nhớ tôi?
Kỷ Tuyết không thấy Diệp Lăng Phi trả lời, nàng cho rằng Diệp Lăng Phi không nhớ mình nữa, nên hỏi.
- Tôi nhớ ra cô rồi, có chuyện gì không, hình như tôi với cô không quen biết thì phải.
Diệp Lăng Phi nói.
- A, đại thúc, chú còn nhớ tôi, thật tốt quá.
Giọng nói của Kỷ Tuyết tựa hồ như rất kích động, điều này làm cho Diệp Lăng Phi có dự cảm không lành, có vẻ như Kỷ Tuyết có chuyện gì muốn nhắm vào mình. Diệp Lăng Phi không hề muốn có bất kỳ quan hệ gì với tiểu nha đầu này. Hắn tỏ thái độ cự tuyệt nói:
- Cô có việc gì không? Nếu như không có việc gì thì tôi cúp máy đây.
- Đừng, đại thúc, làm gì mà lạnh như băng vậy, chẳng lẽ vẫn còn giận tôi. Mà lần trước chú cũng vỗ mông người ta rồi còn gì, chú phải biết rằng đối với một cô gái xinh đẹp như tôi thì nhiều người muốn vỗ mông cũng còn không có cơ hội nữa ấy chứ, chú nói xem có phải chú đã chiếm được tiện nghi rồi không. Như vậy đi, coi như chúng ta hòa nhau.
Diệp Lăng Phi cảm thấy bất ngờ với những lời này của Kỷ Tuyết, lúc hắn bằng vào tuổi của nàng nếu như dám nói như vậy thì chắc chắn sẽ bị người nhà đánh chết. Đâu thể ngờ rằng Kỷ Tuyết lại có thể nói ra dễ dàng như vậy, Diệp Lăng Phi cảm giác người bị đánh hôm trước không phải là Kỷ Tuyết, bất quá nàng chỉ là người đứng xem.
- Tiểu nha đầu, tôi đánh vào mông cô bởi vì cô không ngoan, tôi là người lớn đương nhiên là có tư cách giáo huấn cô. Làm sao, lẽ nào muốn tìm tôi báo thù à, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bồi tiếp cô.
- Đại thúc, xem chú nói kìa, chú nghĩ tôi là người xấu như vậy sao.
Kỷ Tuyết cười khanh khách nói:
- Tôi chỉ cảm thấy chú là người tốt thôi, muốn cùng chú đi ra ngoài chơi một chút. Thế nào, chú có rảnh không?
- Được, bây giờ thì tôi đang bận, lúc nào có thời gian tôi sẽ điên cùng cô.
Diệp Lăng Phi cự tuyệt, hắn nói:
- Nhưng tuổi của cô thì lại quá nhỏ, tôi không thích đi chơi cùng với một cô bé.
- Đại thúc, chú có phải là đàn ông không, hay là cái kia của chú không dùng được nữa rồi. Một người còn trẻ mà lại xinh đẹp như tôi thì có không biết bao nhiêu người đàn ông muốn đi chơi cùng với tôi, thế nhưng lần nào tôi cũng đều cảm thấy chán ghét.
Lần này thì Diệp Lăng Phi hết chỗ nói, nếu như Kỷ Tuyết đứng trước mặt hắn, chắc chắn hắn sẽ bổ đầu của Kỷ Tuyết ra để xem rốt cuộc bên trong đầu của tiểu cô nương này chứa cái gì. Nhưng hiện tại thì lại khác, ngay cả việc Kỷ Tuyết đứng ở đâu để gọi điện cho Diệp Lăng Phi cũng không biết. Diệp Lăng Phi cố ý cười dâm đãng nói:
- Lẽ nào cô không sợ tôi sẽ làm gì cô sao. Tôi nói trước cho cô biết, con người của tôi rất thích tàn phá những tiểu cô nương như cô. Nói không chừng tôi sẽ đưa cô đến một chỗ vắng vẻ nào đó rồi cởi hết quần áo của cô ra. Hắc hắc, đến lúc đó cô hối hận cũng đã muộn.
Kỷ Tuyết không hề có chút sợ hãi nào, nàng cười khanh khách nói:
- Ôi, chú định dọa người à. Nhưng dù sao thì một cô gái xinh đẹp như tôi cũng nên chú ý đến sự an toàn của mình. Vạn nhất nếu như bị một lão già nào lừa thì đúng là hối hận cũng không kịp.
Sau khi nghe Kỷ Tuyết nói như vậy, Diệp Lăng Phi thở một hơi, thầm nghĩ:
- Tiểu nha đầu này nói như vậy chắc là không làm phiền mình nữa.
Đúng lúc Diệp Lăng Phi cho rằng Kỷ Tuyết sẽ nói nghiêm túc thì đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nói của nàng:
- Bất quá, nếu như là chú thì lại khác, tôi biết thân phận của chú ở công ty. Vạn nhất chú thật sự làm như vậy với tôi thì tôi sẽ bắt chú phải lấy tôi. Dù sao thì chú cũng là người có tiền, theo chú chắc cũng không thiệt. Ba mẹ tôi thường nói, muốn lập gia đình thì phải gả cho người có tiền, chú vừa có tiền lại vừa đẹp trai, không phải là tôi lời lớn sao.
Lần này Diệp Lăng Phi há hốc mồm, hắn thật sự đã bị cô bé này đánh bại. Từ trước đến nay Diệp Lăng Phi vẫn cho rằng mình rất mạnh thế nhưng không ngờ cô bé này còn giỏi hơn. Nghe Kỷ Tuyết nói những câu đó, Diệp Lăng Phi biết cô bé này cũng không phải là đơn giản.
- Được, tôi sợ cô rồi.
Diệp Lăng Phi không muốn tiếp tục nói đùa với cô bé này nữa. Hiện tại, chuyện phiền não của hắn đã quá đủ, hắn không muốn gây thêm phiền phức gì với Kỷ Tuyết nữa. Vì vậy hắn nói:
- Khi nào có thời gian thì tìm tôi, hôm nay tôi có việc rồi.
- Tốt, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện cho chú, dù sao thì tôi cũng biết số điện thoại của chú rồi. Thôi được rồi, đây là số điện thoại của tôi, khi nào rảnh thì nhắn tin cho tôi.
Diệp Lăng Phi cười khổ, hắn không ngờ lại bị một cô bé uy hiếp. Hắn đang định cúp máy thì bỗng nhiên nghĩ đến việc không hiểu vì sao mà Kỷ Tuyết lại biết số điện thoại của mình. Vì vậy hắn hỏi:
- Tiểu nha đầu, tại sao cô lại biết số điện thoại của tôi?
- Rất đơn giản, chú muốn biết thật sao?
Kỷ Tuyết cố tỏ ra thần bí, hỏi.
Diệp Lăng Phi thẳng thắn trả lời:
- Đúng, tôi muốn biết tại sao cô lại có số điện thoại của tôi?
- Vậy chú có đồng ý với tôi một điều kiện không?
Kỷ Tuyết nói:
- Tiểu nha đầu, còn dám ra điều kiện với tôi à.
Diệp Lăng Phi bĩu môi, hắn cười nói:
- Cẩn thận, sau này cô sẽ hối hận đấy.
- Có gì mà phải hối hận, Kỷ Tuyết tôi chưa làm gì mà phải hối hận cả.
Kỷ Tuyết nói cứng như vậy. Giọng điệu của Kỷ Tuyết khiến Diệp Lăng Phi hết sức buồn cười, bây giờ hắn cảm thấy có chút hứng thú với cô bé này, hắn rất muốn được nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của nàng lần nữa.
- Được rồi, tôi đồng ý với cô. Nhưng mà không được ra điều kiện quá khó khăn đâu đấy.
- Đương nhiên rồi, chỉ là bây giờ tôi chưa nghĩ ra mà thôi. Chú vừa mới đồng ý rồi đấy, đợi sau này nghĩ ra tôi sẽ nói với chú.
Lúc này Diệp Lăng Phi mới phát hiện mình bị lừa. Thật không ngờ tiểu nha đầu này lại giảo hoạt như vậy, chờ cho Diệp Lăng Phi đồng ý mới nói ra điều kiện. Diệp Lăng Phi đã đồng ý với Kỷ Tuyết rồi thế nên hắn cũng không còn cách nào khác. Mang theo một chút phiền muộn, hắn nói:
- Bây giờ cô có thể nói được rồi chứ.
- Đại thúc, tôi phát hiện ra chú rất là ngốc, vậy mà cũng nghĩ không ra. Chú có còn nhớ cái gã bất lực kia không, tôi vừa nhìn đã nhận ra chú có quan hệ với mẹ của hắn. Tôi dùng một kế nhỏ, đưa hắn ra ngoài chơi, đối xử với hắn tốt một chút rồi yêu cầu hắn hỏi mẹ số điện thoại của chú. Đấy, không phải là tôi đã có số điện thoại của chú rồi sao?
Kỷ Tuyết vô cùng đắc ý, thoạt nhìn thì có vẻ như nàng đang đùa giỡn Diệp Lăng Phi.
Lúc này Diệp Lăng Phi mới nghĩ tới việc Trần Ngọc Đình có một đứa con trai học ở trường số 31, vì vậy sẽ dễ hiểu tại sao Kỷ Tuyết lại có số điện thoại của mình. Trần Ngọc Đình không thể ngờ được rằng con trai của nàng lại vì Kỷ Tuyết mà xin số điện thoại của Diệp Lăng Phi. Nhưng Diệp Lăng Phi vẫn còn có chút không hiểu, lẽ nào Trần Ngọc Đình không hề hoài nghi việc con trai mình xin số điện thoại của hắn sao?
Sau khi đã hiểu Kỷ Tuyết làm sao mà có được số điện thoại của mình, Diệp Lăng Phi cũng không muốn tiếp tục trò chuyện với nàng nữa. Hắn muốn đi tiếp tới vịnh nước cạn.
- Thôi được rồi, chúng ta liên lạc sau.
Diệp Lăng Phi nói xong liền tắt điện thoại, hắn cũng không thèm quan tâm ở đầu dây bên kia Kỷ Tuyết thế nào. Vừa lái xe Diệp Lăng Phi vừa nghĩ tới Trần Ngọc Đình. Hắn biết hiện tại Trần Ngọc Đình đang gặp khó khăn, bọn người của Tiễn Thường Nam đang muốn đối phó với nàng. Hết lần này đến lần khác, những nhược điểm của nàng đều bị bọn họ nắm bắt được. E rằng lần này Trần Ngọc Đình lành ít dữ nhiều.
Tuy rằng Trần Ngọc Đình không có hảo cảm với Diệp Lăng Phi thế nhưng Diệp Lăng Phi hiểu được nội tâm bên trong của nàng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Trần Ngọc Đình là người dám làm dám chịu, thuộc hạ dưới quyền của nàng đều khen ngợi nàng. Diệp Lăng Phi cau mày lại, hắn đang cân nhắc xem có nên nhúng tay vào chuyện của Trần Ngọc Đình không?
Bất kỳ một thành phố nào đang trong quá trình phát triển đều xảy ra tình trạng này. Thu nhập của người dân ngày càng cao, ô tô riêng ngày càng nhiều. Chỉ dựa vào mấy chiếc cầu vượt để giảm thiểu tình hình giao thông hỗn loạn thì đúng là vô nghĩa.
Diệp Lăng Phi vượt qua một chiếc taxi, dọc theo cầu hắn lao thẳng lên con đường cao tốc phía đông bắc. Đây là con đường nhanh nhất để đi ra khỏi thành phố, dọc theo con đường này có thể chạy tới vịnh nước cạn mà Bạch Cảnh Sùng hẹn gặp.
Kéo cửa sổ xe xuống, Diệp Lăng Phi đặt tay trái lên thành cửa sổ, tay phái cầm tay lái. Hắn chạy xe trên đường cao tốc khiến cho tóc hắn rối tung lên.
Có tiếng chuông điện thoại reo, Diệp Lăng Phi cho rằng Bạch Cảnh Sùng gọi điện tới để thúc giục mình nhanh chóng đi tới vịnh nước cạn. Nhưng vừa nhìn vào điện thoại thì thấy số gọi đến lạ hoắc. Diệp Lăng Phi đeo tai nghe lên, hắn nhận điện thoại.
Bên trong điện thoại vang lên giọng trẻ con của một cô bé, câu đầu tiên hỏi:
- Chú là Diệp Lăng Phi phải không?
- Ừ, là tôi, cô là ai?
Diệp Lăng Phi không nghĩ ra được người gọi điện cho hắn là ai, chẳng lẽ là cô gái Vu Tiểu Tiếu mê chơi CS hôm qua? Nhưng ngay lập tức, Diệp Lăng Phi đã phủ nhận giả thuyết đó. Giọng nói của Vu Tiểu Tiếu không thể non nớt như môt cô bé được.
- A, đúng là chú rồi, thật là tốt quá, quả nhiên tên tiểu tử không lừa tôi, đúng là có tâm.
Sau khi nghe Diệp Lăng Phi trả lời, cô bé kia hưng phấn kêu lên.
Ngược lại Diệp Lăng Phi lại cảm thấy mình rất hồ đồ, hắn thầm nghĩ:
- Chuyện gì vậy, cho dù biết ta thì cũng đâu cần phải hưng phấn như vậy?
Diệp Lăng Phi cảm giác như mình là một con nợ bùng tiền rốt cuộc cũng bị chủ nợ tìm thấy. Cảm giác như vậy khiến Diệp Lăng Phi rất không thoải mái, hắn tức giận nói:
- Có gì mà cứ loạn cả lên như vậy, bây giờ tôi không có thời gian, mau nói cho tôi biết cô là ai.
- Kỷ Tuyết, chú còn nhớ tôi không. Lần trước chú gặp một cô gái xinh đẹp ở trường số 31 đấy.
Diệp Lăng Phi giật thót mình, chiếc xe hơi lảo đảo một chút. Nhưng cũng may trên đường có ít xe qua lại thế nên cũng không xảy ra chuyện gì nguy hiểm. Hắn vội vàng nắm chắc tay lái, tiếp tục lái xe bình thường.
Diệp Lăng Phi đương nhiên là nhớ kỹ cô bé bất lương này, nàng đã uy hiếp con trai của Trần Ngọc Đình. Diệp Lăng Phi nghe thấy Kỷ Tuyết tự nhận mình là cô gái xinh đẹp, hắn cảm thấy không chịu nổi, thầm nghĩ:
- Cô mà là cô gái xinh đẹp sao, tôi thấy cô chỉ là một con mèo con mà thôi. Ngay cả ngực cũng chưa có cái gì thế mà dám nhận là cô gái xinh đẹp. Da mặt cô bé này quả là dày thật.
- Làm sao vậy, lẽ nào đại thúc không nhớ tôi?
Kỷ Tuyết không thấy Diệp Lăng Phi trả lời, nàng cho rằng Diệp Lăng Phi không nhớ mình nữa, nên hỏi.
- Tôi nhớ ra cô rồi, có chuyện gì không, hình như tôi với cô không quen biết thì phải.
Diệp Lăng Phi nói.
- A, đại thúc, chú còn nhớ tôi, thật tốt quá.
Giọng nói của Kỷ Tuyết tựa hồ như rất kích động, điều này làm cho Diệp Lăng Phi có dự cảm không lành, có vẻ như Kỷ Tuyết có chuyện gì muốn nhắm vào mình. Diệp Lăng Phi không hề muốn có bất kỳ quan hệ gì với tiểu nha đầu này. Hắn tỏ thái độ cự tuyệt nói:
- Cô có việc gì không? Nếu như không có việc gì thì tôi cúp máy đây.
- Đừng, đại thúc, làm gì mà lạnh như băng vậy, chẳng lẽ vẫn còn giận tôi. Mà lần trước chú cũng vỗ mông người ta rồi còn gì, chú phải biết rằng đối với một cô gái xinh đẹp như tôi thì nhiều người muốn vỗ mông cũng còn không có cơ hội nữa ấy chứ, chú nói xem có phải chú đã chiếm được tiện nghi rồi không. Như vậy đi, coi như chúng ta hòa nhau.
Diệp Lăng Phi cảm thấy bất ngờ với những lời này của Kỷ Tuyết, lúc hắn bằng vào tuổi của nàng nếu như dám nói như vậy thì chắc chắn sẽ bị người nhà đánh chết. Đâu thể ngờ rằng Kỷ Tuyết lại có thể nói ra dễ dàng như vậy, Diệp Lăng Phi cảm giác người bị đánh hôm trước không phải là Kỷ Tuyết, bất quá nàng chỉ là người đứng xem.
- Tiểu nha đầu, tôi đánh vào mông cô bởi vì cô không ngoan, tôi là người lớn đương nhiên là có tư cách giáo huấn cô. Làm sao, lẽ nào muốn tìm tôi báo thù à, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bồi tiếp cô.
- Đại thúc, xem chú nói kìa, chú nghĩ tôi là người xấu như vậy sao.
Kỷ Tuyết cười khanh khách nói:
- Tôi chỉ cảm thấy chú là người tốt thôi, muốn cùng chú đi ra ngoài chơi một chút. Thế nào, chú có rảnh không?
- Được, bây giờ thì tôi đang bận, lúc nào có thời gian tôi sẽ điên cùng cô.
Diệp Lăng Phi cự tuyệt, hắn nói:
- Nhưng tuổi của cô thì lại quá nhỏ, tôi không thích đi chơi cùng với một cô bé.
- Đại thúc, chú có phải là đàn ông không, hay là cái kia của chú không dùng được nữa rồi. Một người còn trẻ mà lại xinh đẹp như tôi thì có không biết bao nhiêu người đàn ông muốn đi chơi cùng với tôi, thế nhưng lần nào tôi cũng đều cảm thấy chán ghét.
Lần này thì Diệp Lăng Phi hết chỗ nói, nếu như Kỷ Tuyết đứng trước mặt hắn, chắc chắn hắn sẽ bổ đầu của Kỷ Tuyết ra để xem rốt cuộc bên trong đầu của tiểu cô nương này chứa cái gì. Nhưng hiện tại thì lại khác, ngay cả việc Kỷ Tuyết đứng ở đâu để gọi điện cho Diệp Lăng Phi cũng không biết. Diệp Lăng Phi cố ý cười dâm đãng nói:
- Lẽ nào cô không sợ tôi sẽ làm gì cô sao. Tôi nói trước cho cô biết, con người của tôi rất thích tàn phá những tiểu cô nương như cô. Nói không chừng tôi sẽ đưa cô đến một chỗ vắng vẻ nào đó rồi cởi hết quần áo của cô ra. Hắc hắc, đến lúc đó cô hối hận cũng đã muộn.
Kỷ Tuyết không hề có chút sợ hãi nào, nàng cười khanh khách nói:
- Ôi, chú định dọa người à. Nhưng dù sao thì một cô gái xinh đẹp như tôi cũng nên chú ý đến sự an toàn của mình. Vạn nhất nếu như bị một lão già nào lừa thì đúng là hối hận cũng không kịp.
Sau khi nghe Kỷ Tuyết nói như vậy, Diệp Lăng Phi thở một hơi, thầm nghĩ:
- Tiểu nha đầu này nói như vậy chắc là không làm phiền mình nữa.
Đúng lúc Diệp Lăng Phi cho rằng Kỷ Tuyết sẽ nói nghiêm túc thì đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nói của nàng:
- Bất quá, nếu như là chú thì lại khác, tôi biết thân phận của chú ở công ty. Vạn nhất chú thật sự làm như vậy với tôi thì tôi sẽ bắt chú phải lấy tôi. Dù sao thì chú cũng là người có tiền, theo chú chắc cũng không thiệt. Ba mẹ tôi thường nói, muốn lập gia đình thì phải gả cho người có tiền, chú vừa có tiền lại vừa đẹp trai, không phải là tôi lời lớn sao.
Lần này Diệp Lăng Phi há hốc mồm, hắn thật sự đã bị cô bé này đánh bại. Từ trước đến nay Diệp Lăng Phi vẫn cho rằng mình rất mạnh thế nhưng không ngờ cô bé này còn giỏi hơn. Nghe Kỷ Tuyết nói những câu đó, Diệp Lăng Phi biết cô bé này cũng không phải là đơn giản.
- Được, tôi sợ cô rồi.
Diệp Lăng Phi không muốn tiếp tục nói đùa với cô bé này nữa. Hiện tại, chuyện phiền não của hắn đã quá đủ, hắn không muốn gây thêm phiền phức gì với Kỷ Tuyết nữa. Vì vậy hắn nói:
- Khi nào có thời gian thì tìm tôi, hôm nay tôi có việc rồi.
- Tốt, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện cho chú, dù sao thì tôi cũng biết số điện thoại của chú rồi. Thôi được rồi, đây là số điện thoại của tôi, khi nào rảnh thì nhắn tin cho tôi.
Diệp Lăng Phi cười khổ, hắn không ngờ lại bị một cô bé uy hiếp. Hắn đang định cúp máy thì bỗng nhiên nghĩ đến việc không hiểu vì sao mà Kỷ Tuyết lại biết số điện thoại của mình. Vì vậy hắn hỏi:
- Tiểu nha đầu, tại sao cô lại biết số điện thoại của tôi?
- Rất đơn giản, chú muốn biết thật sao?
Kỷ Tuyết cố tỏ ra thần bí, hỏi.
Diệp Lăng Phi thẳng thắn trả lời:
- Đúng, tôi muốn biết tại sao cô lại có số điện thoại của tôi?
- Vậy chú có đồng ý với tôi một điều kiện không?
Kỷ Tuyết nói:
- Tiểu nha đầu, còn dám ra điều kiện với tôi à.
Diệp Lăng Phi bĩu môi, hắn cười nói:
- Cẩn thận, sau này cô sẽ hối hận đấy.
- Có gì mà phải hối hận, Kỷ Tuyết tôi chưa làm gì mà phải hối hận cả.
Kỷ Tuyết nói cứng như vậy. Giọng điệu của Kỷ Tuyết khiến Diệp Lăng Phi hết sức buồn cười, bây giờ hắn cảm thấy có chút hứng thú với cô bé này, hắn rất muốn được nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của nàng lần nữa.
- Được rồi, tôi đồng ý với cô. Nhưng mà không được ra điều kiện quá khó khăn đâu đấy.
- Đương nhiên rồi, chỉ là bây giờ tôi chưa nghĩ ra mà thôi. Chú vừa mới đồng ý rồi đấy, đợi sau này nghĩ ra tôi sẽ nói với chú.
Lúc này Diệp Lăng Phi mới phát hiện mình bị lừa. Thật không ngờ tiểu nha đầu này lại giảo hoạt như vậy, chờ cho Diệp Lăng Phi đồng ý mới nói ra điều kiện. Diệp Lăng Phi đã đồng ý với Kỷ Tuyết rồi thế nên hắn cũng không còn cách nào khác. Mang theo một chút phiền muộn, hắn nói:
- Bây giờ cô có thể nói được rồi chứ.
- Đại thúc, tôi phát hiện ra chú rất là ngốc, vậy mà cũng nghĩ không ra. Chú có còn nhớ cái gã bất lực kia không, tôi vừa nhìn đã nhận ra chú có quan hệ với mẹ của hắn. Tôi dùng một kế nhỏ, đưa hắn ra ngoài chơi, đối xử với hắn tốt một chút rồi yêu cầu hắn hỏi mẹ số điện thoại của chú. Đấy, không phải là tôi đã có số điện thoại của chú rồi sao?
Kỷ Tuyết vô cùng đắc ý, thoạt nhìn thì có vẻ như nàng đang đùa giỡn Diệp Lăng Phi.
Lúc này Diệp Lăng Phi mới nghĩ tới việc Trần Ngọc Đình có một đứa con trai học ở trường số 31, vì vậy sẽ dễ hiểu tại sao Kỷ Tuyết lại có số điện thoại của mình. Trần Ngọc Đình không thể ngờ được rằng con trai của nàng lại vì Kỷ Tuyết mà xin số điện thoại của Diệp Lăng Phi. Nhưng Diệp Lăng Phi vẫn còn có chút không hiểu, lẽ nào Trần Ngọc Đình không hề hoài nghi việc con trai mình xin số điện thoại của hắn sao?
Sau khi đã hiểu Kỷ Tuyết làm sao mà có được số điện thoại của mình, Diệp Lăng Phi cũng không muốn tiếp tục trò chuyện với nàng nữa. Hắn muốn đi tiếp tới vịnh nước cạn.
- Thôi được rồi, chúng ta liên lạc sau.
Diệp Lăng Phi nói xong liền tắt điện thoại, hắn cũng không thèm quan tâm ở đầu dây bên kia Kỷ Tuyết thế nào. Vừa lái xe Diệp Lăng Phi vừa nghĩ tới Trần Ngọc Đình. Hắn biết hiện tại Trần Ngọc Đình đang gặp khó khăn, bọn người của Tiễn Thường Nam đang muốn đối phó với nàng. Hết lần này đến lần khác, những nhược điểm của nàng đều bị bọn họ nắm bắt được. E rằng lần này Trần Ngọc Đình lành ít dữ nhiều.
Tuy rằng Trần Ngọc Đình không có hảo cảm với Diệp Lăng Phi thế nhưng Diệp Lăng Phi hiểu được nội tâm bên trong của nàng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Trần Ngọc Đình là người dám làm dám chịu, thuộc hạ dưới quyền của nàng đều khen ngợi nàng. Diệp Lăng Phi cau mày lại, hắn đang cân nhắc xem có nên nhúng tay vào chuyện của Trần Ngọc Đình không?