Chu Hồng Sâm nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Tưởng gia, ông ta nhíu mày, nói:
- Tiểu Diệp, cha đã sớm đoán được con muốn gặp cha vì chuyện Tưởng gia, chỉ có điều, những chuyện này là chuyện chính trị, tốt nhất là con đừng nên xen vào. Cha biết Hân Mính vừa mới sinh một bé gái, con nên chăm sóc cho Hân Mính, ở bên Hân Mính nhiều hơn, đừng nên quá quan tâm đến những chuyện chính trị này. Những chuyện đó không đến lượt con quan tâm, con nên tránh xa chính trường thì hơn!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nói như vậy, hắn liền bảo:
- Nhạc phụ, không phải con không muốn tránh xa chuyện chính trị, mà vì có một số việc con căn bản không thể nào không xen vào. Nói thí dụ như chuyện của Tưởng gia, không phải cha không biết con và Tưởng Khải Lâm có mâu thuẫn, không chỉ Tưởng Khải Lâm, con cũng đã tiếp xúc với những thành viên khác của Tưởng gia, xét một cách toàn diện, quan hệ giữa con và Tưởng gia không thể nói là tốt. Mặt khác, người của Tưởng gia cho rằng con là người của phe Nhạc Lâm Sơn, điểm này, con cũng không phủ nhận, lúc trước khi con về Trung Quốc, đều là nhờ Nhạc Lâm Sơn và Bành Nguyên đã bỏ không ít công sức để trợ giúp, nếu con phải lựa chọn minh hữu, con nhất định sẽ kết minh với Nhạc Lâm Sơn. Nhạc phụ, chuyện này trước giờ con chưa bao giờ nói ra, nếu như không phải chuyện đã đến nước này con cũng không muốn nói ra đâu, nhưng bây giờ đã đến lúc phải thẳng thắn những chuyện này rồi!
Quả thực Chu Hồng Sâm chưa từng nghe Diệp Lăng Phi đề cập tới những chuyện này, hôm nay cũng là lần đầu tiên ông ta nghe chính miệng Diệp Lăng Phi nói đến những chuyện đó, Chu Hồng Sâm lẳng lặng lắng nghe Diệp Lăng Phi, chờ cho Diệp Lăng Phi nói xong, Chu Hồng Sâm mới lên tiếng:
- Tiểu Diệp, trước kia cha không hề biết con có nhiều quan hệ như vậy! Năm đó, lúc con cứu cha, cha cũng đã đoán được quan hệ của con rất sâu, nhưng thật sự cha không ngờ quan hệ của con lại ở trung ương. Đúng là trêu ngươi người ta, nếu cha sớm biết được những chuyện này, có thể cha đã chọn đúng phe, nhưng bây giờ có lẽ là mọi chuyện đã muộn rồi!
Diệp Lăng Phi đã tính trước có thể Chu Hồng Sâm sẽ nói câu này, Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Nhạc phụ, ở trên thế giới này không có gì là muộn cả, bây giờ con nói với cha chuyện này, là bởi vì con có biện pháp giaỉ quyết những chuyện đó giúp cha, nhưng mấu chốt là phải xem cha nghĩ như thế nào, cha có lựa chọn tiếp tục đứng về phe Tưởng Khải Lâm như bây giờ không, nếu cha vẫn còn kiên trì muốn bám vào ông ta, vậy thì không ai có thể giúp cha được nữa. Con tin tưởng cha đã làm việc cùng Tưởng Khải Lâm lâu như vậy, chắc cũng hiểu được bản chất của tay Tưởng Khải Lâm đó, thị trưởng tiền nhiệm Vu Chấn chính là tấm gương đấy, lúc đó Tưởng Khải Lâm không chỉ không đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng nữa. Nhạc phụ, con tin rằng nếu tương lai cha gặp phải những tình huống khốn cùng như vậy, Tưởng Khải Lâm cũng sẽ không chút lưu tình đạp cha xuống thêm đâu!
Diệp Lăng Phi nói những lời này xong, Chu Hồng Sâm không nói gì, trong lòng Chu Hồng Sâm không thể không thừa nhận những gì Diệp Lăng Phi nói là đúng, Tưởng Khải Lâm quả thực là một kẻ như vậy, nhưng Chu Hồng Sâm lại không còn sữ lựa chọn nào khác nữa. Ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, chậm rãi nói:
- Tiểu Diệp, con đã nói thẳng thắn như vậy, cha cũng không vòng vo với con nữa. Cha đã lún quá sâu rồi, cha muốn thoát ra dễ như vậy sao? Thật ra thì cha đã sớm ý thức được những vấn đề này rồi, tay Tưởng Khải Lâm đó là người rất âm hiểm, cha đã từng muốn phân rõ giới hạn với Tưởng Khải Lâm, nhưng nói thì dễ làm mới khó, Tưởng Khải Lâm đã nắm đằng chuôi với cha rồi!
- Hắn nắm được điểm yếu của cha, là chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi. Chu Hồng Sâm nói:
- Tiểu Diệp, con đừng hỏi nữa, tóm lại là cha đã sai lầm, cha không thể đền bù được nữa, cha chỉ có thể cứng rắn tiếp tục chống đỡ, cha hi vọng mình có thể vượt qua chuyện này!
- Nếu là tiền thì con nghĩ con có thể giúp cha!
Diệp Lăng Phi nói,
- Nếu là vẫn đề liên quan đến chính trị, con cũng có thể nghĩ cách, quan trọng là phải xem thái độ của cha thế nào, con thật sự không biết thái độ của cha bây giờ là như thế nào nữa!
- Tiền ừ? Tiểu Diệp, vậy con có thể giúp được cha bao nhiêu tiền, ý cha muốn nói là, con có đủ 100 triệu không, nếu không có, 80 triệu cũng được, …thật ra 50 triệu cũng là đủ rồi!
Chu Hồng Sâm nhìn Diệp Lăng Phi, khẩu khí của ông ta khi nói chuyện có vẻ không được chắc chắn lám, trong ánh mắt Chu Hồng Sâm toát lên sự mong chờ, bộ dạng của Chu Hồng Sâm lúc này trái lại khiến cho Diệp Lăng Phi thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật ra thì trong lòng Diệp Lăng Phi chỉ lo lắng Chu Hồng Sâm không muốn cắt đứt quan hệ với Tưởng Khải Lâm quan hệ, như vậy thì cho dù Diệp Lăng Phi có nói thế nào đi chăng nữa, cũng không thể giải quyết được, nhưng bây giờ Chu Hồng Sâm lại chủ động nói những chuyện này với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nghe vậy thì như mở cờ trong bụng.
- Nhạc phụ, ý cha muốn nói một trăm triệu đô-la Mỹ hay là nhân dân tệ?
Diệp Lăng Phi đột nhiên hỏi một câu, Chu Hồng Sâm há hốc mồm, ông ta đáp:
- Một trăm triệu nhân dân tệ, Tiểu Diệp, cha muốn nói phải là tiền mặt...!
- Không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi nói,
- Bây giờ con có thể chuẩn bị tiền cho cha, nhưng mà số tiền này quá lớn, nếu như gửi vào tài khoản của cha một lần duy nhât, rất dễ bị cảnh sát kinh tế chú ý. Nhạc phụ, con sẽ thu xếp để liên tục chuyển tiền cho cha trong vòng 1 tuần!
- Tiểu Diệp, con không hỏi tại sao cha lại cần nhiều tiền như vậy sao?
Chu Hồng Sâm hỏi. Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Nhạc phụ, con không cần thiết phải biết chuyện đó, cha là nhạc phụ của con, tất nhiên là con phải giúp cha. Số tiền này với con mà nói không đáng là bao, con nhớ con đã sớm đề cập với cha về chuyện này rồi, tiền nong với con không phải là vấn đề, con chỉ hy vọng cha không nảy sinh mâu thuẫn với con thôi, nếu như chúng ta có mâu thuẫn, Hân Mính kẹp ở giữa rất khó xử! Nhạc phụ, con hi vọng cha có thể hiểu được ý của con!
Chu Hồng Sâm khẽ gật đầu, nói:
- Tất nhiên là cha hiểu, Tiểu Diệp, lần này phải cảm ơn con nhiều rồi!
Bộ dạng của Chu Hồng Sâm có vẻ rất kích động, Diệp Lăng Phi nói tiếp với Chu Hồng Sâm:
- Nhạc phụ, còn chuyện này nữa, con đã bảo Nhạc Lâm Sơn thu xếp để luân chuyển công tác cha rồi. Con hi vọng cha có thể rời khỏi tỉnh thành, sau đó đến trung ương, nếu như cha thật sự còn khát vọng chính trị gì nữa muốn thực hiện thì hãy làm ở đó đi. Nhạc phụ, không biết ý cha thế nào?
Chu Hồng Sâm vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, có vẻ không dám tin vào những gì mình nghe được, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Tiểu Diệp, điều con nói là sự thật sao, con muốn cha chuyển đến trung ương à?
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Chuyện đó là đương nhiên, nhạc phụ, con vừa nói rồi đấy, con hy vọng hai chúng ta sẽ không xảy ra mâu thuẫn gì cả, con làm như vậy không phải vì bản thân mình mà là vì Hân Mính, cũng là vì gia đình của chúng ta. Nhạc phụ, con hi vọng cha có thể hiểu một điều, nếu như hai chúng ta bất hòa thì chỉ làm cho người khác chế giễu mà thôi, chúng ta là người một nhà!
Diệp Lăng Phi nhấn rất mạnh câu “Chúng ta là người một nhà!”, hắn muốn khiến cho Chu Hồng Sâm hiểu được rằng, bọn họ là người một nhà, quan hệ sẽ khăng khít hơn so với người ngoài. Diệp Lăng Phi nói những lời này quả nhiên đã phát huy tác dụng, chỉ thấy vẻ mặt Chu Hồng Sâm trở nên thân thiện hơn rất nhiều, không còn có thái độ đề phòng cảnh giác với Diệp Lăng Phi như trước kia nữa, trên môi Chu Hồng Sâm cũng hiện ra nụ cười, bảo:
- Tiểu Diệp, con nói rât đúng, chúng ta là người một nhà, chúng ta còn thân nhau hơn những người ngoài!
- Nhạc phụ, cha đã hiểu được đạo lý này, vậy thì chắc cha cũng hiểu tại sao con phải làm như vậy rồi, nhạc phụ, con không muốn Hân Mính bởi vì chuyện của chúng ta mà phải đau khổ, cũng không hi vọng Tiểu Linh chịu đau khổ. Nhạc phụ, chẳng lẽ cha không muốn cả hai cô con gái của mình được hạnh phúc sao?
Diệp Lăng Phi nói đến cả Chu Tiểu Linh, Chu Hồng Sâm không ngờ Diệp Lăng Phi lại nhắc đến Chu Tiểu Linh, khi ông ta nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, ông ta ngập ngừng một lát, rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Tiểu Diệp, con cũng biết rồi hả?
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Con và Tiểu Linh cũng tiếp xúc với nhau vài lần, từ những gì mà Tiểu Linh nói con cũng đoán ra được vài phần, con chưa hề nói chueyẹn này với người khác, trong lòng con có thể hiểu được tình cảnh của nhạc phụ. Nhạc phụ, con chỉ hi vọng tất cả chúng ta có thể chung sống với nhau, yêu cầu này không quá đáng chứ?
- Không hề, thực sự rất hợp tình hợp lý!
Chu Hồng Sâm gật đầu, nói:
- Tất cả đều là lỗi của cha, là cha đã khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp. Tiểu Diệp, con nói rất đúng, chúng ta là người một nhà, cha phải tin tưởng con!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nói như vậy xong, tảng cảm thấy gánh nặng trong lòng như đã biến mất, Diệp Lăng Phi hiểu rõ, Chu Hồng Sâm đã bị hắn thuyết phục rồi, hắn không cần phải lo lắng Chu Hồng Sâm sẽ tiếp tục mâu thuẫn với mình nữa.
- Tiểu Diệp, cha đã sớm đoán được con muốn gặp cha vì chuyện Tưởng gia, chỉ có điều, những chuyện này là chuyện chính trị, tốt nhất là con đừng nên xen vào. Cha biết Hân Mính vừa mới sinh một bé gái, con nên chăm sóc cho Hân Mính, ở bên Hân Mính nhiều hơn, đừng nên quá quan tâm đến những chuyện chính trị này. Những chuyện đó không đến lượt con quan tâm, con nên tránh xa chính trường thì hơn!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nói như vậy, hắn liền bảo:
- Nhạc phụ, không phải con không muốn tránh xa chuyện chính trị, mà vì có một số việc con căn bản không thể nào không xen vào. Nói thí dụ như chuyện của Tưởng gia, không phải cha không biết con và Tưởng Khải Lâm có mâu thuẫn, không chỉ Tưởng Khải Lâm, con cũng đã tiếp xúc với những thành viên khác của Tưởng gia, xét một cách toàn diện, quan hệ giữa con và Tưởng gia không thể nói là tốt. Mặt khác, người của Tưởng gia cho rằng con là người của phe Nhạc Lâm Sơn, điểm này, con cũng không phủ nhận, lúc trước khi con về Trung Quốc, đều là nhờ Nhạc Lâm Sơn và Bành Nguyên đã bỏ không ít công sức để trợ giúp, nếu con phải lựa chọn minh hữu, con nhất định sẽ kết minh với Nhạc Lâm Sơn. Nhạc phụ, chuyện này trước giờ con chưa bao giờ nói ra, nếu như không phải chuyện đã đến nước này con cũng không muốn nói ra đâu, nhưng bây giờ đã đến lúc phải thẳng thắn những chuyện này rồi!
Quả thực Chu Hồng Sâm chưa từng nghe Diệp Lăng Phi đề cập tới những chuyện này, hôm nay cũng là lần đầu tiên ông ta nghe chính miệng Diệp Lăng Phi nói đến những chuyện đó, Chu Hồng Sâm lẳng lặng lắng nghe Diệp Lăng Phi, chờ cho Diệp Lăng Phi nói xong, Chu Hồng Sâm mới lên tiếng:
- Tiểu Diệp, trước kia cha không hề biết con có nhiều quan hệ như vậy! Năm đó, lúc con cứu cha, cha cũng đã đoán được quan hệ của con rất sâu, nhưng thật sự cha không ngờ quan hệ của con lại ở trung ương. Đúng là trêu ngươi người ta, nếu cha sớm biết được những chuyện này, có thể cha đã chọn đúng phe, nhưng bây giờ có lẽ là mọi chuyện đã muộn rồi!
Diệp Lăng Phi đã tính trước có thể Chu Hồng Sâm sẽ nói câu này, Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Nhạc phụ, ở trên thế giới này không có gì là muộn cả, bây giờ con nói với cha chuyện này, là bởi vì con có biện pháp giaỉ quyết những chuyện đó giúp cha, nhưng mấu chốt là phải xem cha nghĩ như thế nào, cha có lựa chọn tiếp tục đứng về phe Tưởng Khải Lâm như bây giờ không, nếu cha vẫn còn kiên trì muốn bám vào ông ta, vậy thì không ai có thể giúp cha được nữa. Con tin tưởng cha đã làm việc cùng Tưởng Khải Lâm lâu như vậy, chắc cũng hiểu được bản chất của tay Tưởng Khải Lâm đó, thị trưởng tiền nhiệm Vu Chấn chính là tấm gương đấy, lúc đó Tưởng Khải Lâm không chỉ không đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng nữa. Nhạc phụ, con tin rằng nếu tương lai cha gặp phải những tình huống khốn cùng như vậy, Tưởng Khải Lâm cũng sẽ không chút lưu tình đạp cha xuống thêm đâu!
Diệp Lăng Phi nói những lời này xong, Chu Hồng Sâm không nói gì, trong lòng Chu Hồng Sâm không thể không thừa nhận những gì Diệp Lăng Phi nói là đúng, Tưởng Khải Lâm quả thực là một kẻ như vậy, nhưng Chu Hồng Sâm lại không còn sữ lựa chọn nào khác nữa. Ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, chậm rãi nói:
- Tiểu Diệp, con đã nói thẳng thắn như vậy, cha cũng không vòng vo với con nữa. Cha đã lún quá sâu rồi, cha muốn thoát ra dễ như vậy sao? Thật ra thì cha đã sớm ý thức được những vấn đề này rồi, tay Tưởng Khải Lâm đó là người rất âm hiểm, cha đã từng muốn phân rõ giới hạn với Tưởng Khải Lâm, nhưng nói thì dễ làm mới khó, Tưởng Khải Lâm đã nắm đằng chuôi với cha rồi!
- Hắn nắm được điểm yếu của cha, là chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi. Chu Hồng Sâm nói:
- Tiểu Diệp, con đừng hỏi nữa, tóm lại là cha đã sai lầm, cha không thể đền bù được nữa, cha chỉ có thể cứng rắn tiếp tục chống đỡ, cha hi vọng mình có thể vượt qua chuyện này!
- Nếu là tiền thì con nghĩ con có thể giúp cha!
Diệp Lăng Phi nói,
- Nếu là vẫn đề liên quan đến chính trị, con cũng có thể nghĩ cách, quan trọng là phải xem thái độ của cha thế nào, con thật sự không biết thái độ của cha bây giờ là như thế nào nữa!
- Tiền ừ? Tiểu Diệp, vậy con có thể giúp được cha bao nhiêu tiền, ý cha muốn nói là, con có đủ 100 triệu không, nếu không có, 80 triệu cũng được, …thật ra 50 triệu cũng là đủ rồi!
Chu Hồng Sâm nhìn Diệp Lăng Phi, khẩu khí của ông ta khi nói chuyện có vẻ không được chắc chắn lám, trong ánh mắt Chu Hồng Sâm toát lên sự mong chờ, bộ dạng của Chu Hồng Sâm lúc này trái lại khiến cho Diệp Lăng Phi thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật ra thì trong lòng Diệp Lăng Phi chỉ lo lắng Chu Hồng Sâm không muốn cắt đứt quan hệ với Tưởng Khải Lâm quan hệ, như vậy thì cho dù Diệp Lăng Phi có nói thế nào đi chăng nữa, cũng không thể giải quyết được, nhưng bây giờ Chu Hồng Sâm lại chủ động nói những chuyện này với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nghe vậy thì như mở cờ trong bụng.
- Nhạc phụ, ý cha muốn nói một trăm triệu đô-la Mỹ hay là nhân dân tệ?
Diệp Lăng Phi đột nhiên hỏi một câu, Chu Hồng Sâm há hốc mồm, ông ta đáp:
- Một trăm triệu nhân dân tệ, Tiểu Diệp, cha muốn nói phải là tiền mặt...!
- Không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi nói,
- Bây giờ con có thể chuẩn bị tiền cho cha, nhưng mà số tiền này quá lớn, nếu như gửi vào tài khoản của cha một lần duy nhât, rất dễ bị cảnh sát kinh tế chú ý. Nhạc phụ, con sẽ thu xếp để liên tục chuyển tiền cho cha trong vòng 1 tuần!
- Tiểu Diệp, con không hỏi tại sao cha lại cần nhiều tiền như vậy sao?
Chu Hồng Sâm hỏi. Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Nhạc phụ, con không cần thiết phải biết chuyện đó, cha là nhạc phụ của con, tất nhiên là con phải giúp cha. Số tiền này với con mà nói không đáng là bao, con nhớ con đã sớm đề cập với cha về chuyện này rồi, tiền nong với con không phải là vấn đề, con chỉ hy vọng cha không nảy sinh mâu thuẫn với con thôi, nếu như chúng ta có mâu thuẫn, Hân Mính kẹp ở giữa rất khó xử! Nhạc phụ, con hi vọng cha có thể hiểu được ý của con!
Chu Hồng Sâm khẽ gật đầu, nói:
- Tất nhiên là cha hiểu, Tiểu Diệp, lần này phải cảm ơn con nhiều rồi!
Bộ dạng của Chu Hồng Sâm có vẻ rất kích động, Diệp Lăng Phi nói tiếp với Chu Hồng Sâm:
- Nhạc phụ, còn chuyện này nữa, con đã bảo Nhạc Lâm Sơn thu xếp để luân chuyển công tác cha rồi. Con hi vọng cha có thể rời khỏi tỉnh thành, sau đó đến trung ương, nếu như cha thật sự còn khát vọng chính trị gì nữa muốn thực hiện thì hãy làm ở đó đi. Nhạc phụ, không biết ý cha thế nào?
Chu Hồng Sâm vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, có vẻ không dám tin vào những gì mình nghe được, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Tiểu Diệp, điều con nói là sự thật sao, con muốn cha chuyển đến trung ương à?
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Chuyện đó là đương nhiên, nhạc phụ, con vừa nói rồi đấy, con hy vọng hai chúng ta sẽ không xảy ra mâu thuẫn gì cả, con làm như vậy không phải vì bản thân mình mà là vì Hân Mính, cũng là vì gia đình của chúng ta. Nhạc phụ, con hi vọng cha có thể hiểu một điều, nếu như hai chúng ta bất hòa thì chỉ làm cho người khác chế giễu mà thôi, chúng ta là người một nhà!
Diệp Lăng Phi nhấn rất mạnh câu “Chúng ta là người một nhà!”, hắn muốn khiến cho Chu Hồng Sâm hiểu được rằng, bọn họ là người một nhà, quan hệ sẽ khăng khít hơn so với người ngoài. Diệp Lăng Phi nói những lời này quả nhiên đã phát huy tác dụng, chỉ thấy vẻ mặt Chu Hồng Sâm trở nên thân thiện hơn rất nhiều, không còn có thái độ đề phòng cảnh giác với Diệp Lăng Phi như trước kia nữa, trên môi Chu Hồng Sâm cũng hiện ra nụ cười, bảo:
- Tiểu Diệp, con nói rât đúng, chúng ta là người một nhà, chúng ta còn thân nhau hơn những người ngoài!
- Nhạc phụ, cha đã hiểu được đạo lý này, vậy thì chắc cha cũng hiểu tại sao con phải làm như vậy rồi, nhạc phụ, con không muốn Hân Mính bởi vì chuyện của chúng ta mà phải đau khổ, cũng không hi vọng Tiểu Linh chịu đau khổ. Nhạc phụ, chẳng lẽ cha không muốn cả hai cô con gái của mình được hạnh phúc sao?
Diệp Lăng Phi nói đến cả Chu Tiểu Linh, Chu Hồng Sâm không ngờ Diệp Lăng Phi lại nhắc đến Chu Tiểu Linh, khi ông ta nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, ông ta ngập ngừng một lát, rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Tiểu Diệp, con cũng biết rồi hả?
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Con và Tiểu Linh cũng tiếp xúc với nhau vài lần, từ những gì mà Tiểu Linh nói con cũng đoán ra được vài phần, con chưa hề nói chueyẹn này với người khác, trong lòng con có thể hiểu được tình cảnh của nhạc phụ. Nhạc phụ, con chỉ hi vọng tất cả chúng ta có thể chung sống với nhau, yêu cầu này không quá đáng chứ?
- Không hề, thực sự rất hợp tình hợp lý!
Chu Hồng Sâm gật đầu, nói:
- Tất cả đều là lỗi của cha, là cha đã khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp. Tiểu Diệp, con nói rất đúng, chúng ta là người một nhà, cha phải tin tưởng con!
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hồng Sâm nói như vậy xong, tảng cảm thấy gánh nặng trong lòng như đã biến mất, Diệp Lăng Phi hiểu rõ, Chu Hồng Sâm đã bị hắn thuyết phục rồi, hắn không cần phải lo lắng Chu Hồng Sâm sẽ tiếp tục mâu thuẫn với mình nữa.