Chu Bội không ngờ Diệp Lăng Phi cũng có bối cảnh quân đội, hơn nữa dường như bối cảnh rất sâu, trong lúc nhất thời Chu Bội không nắm rõ đượccác chi tiết về Diệp Lăng Phi, điều ông ta có thể làm là không đi trêu chọc Diệp Lăng Phi, nhìn xem chuyện này có thể xử lý trong phạm vi cho phép được không. Khi ông ta tới nơi, rất nhiều cảnh sát đã bao vây trung tâm giải trí lại, Tiểu Bá Vương Chu La Quân ở Chương Châu người nào mà không biết, bây giờ hắn bị người ta uy hiếp, đây chính là chuyện lớn, tuy có không ít cảnh sát hi vọng Chu La Quân chết ở chỗ này, nhưng đó chỉ là ý nghĩ trong lòng thôi, thân là cảnh sát, bọn họ phải đảm bảo an toàn cho con tin. Chu Bội dừng xe trước cửa trung tâm giải trí, ông ta xuống xe, lấy điện thoại di động ra, bấm số máy của Diệp Lăng Phi.
- Tôi đến rồi, chúng ta có thể gặp nhau được không?
- Tất nhiên là không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Ông chủ Chu, vừa rồi tôi còn phải gọi điện cho người khác, tôi tin rằng bọn họ cũng sẽ nhanh chóng tới đây đấy!
Chu Bội không rõ Diệp Lăng Phi nói như vậy là có ý gì, Chu Bội cũng cảm thấy Diệp Lăng Phi nói vậy là có hàm ý, hắn gọi điện thoại cho ai, tại sao sẽ nhanh chóng tới đây? Mấy câu hỏi này vang vọng ở trong đầu Chu Bội, chỉ là ông ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dường như là có cái gì đó đang chờ đợi mình? Chỉ có điều, con trai của ông ta còn đang ở trong đó, Chu Bội cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn gặp con mình, đồng thời, gặp mặt người đàn ông tên là Diệp Lăng Phi kia, ông ta muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Diệp Lăng Phi muốn cái gì. Chu Bội không tin Diệp Lăng Phi thật sự dám ra tay độc ác lấy mạng con mình, nếu thật sự như vậy, Diệp Lăng Phi cũng đừng mong rời khỏi Chương Châu, đến lúc đó Chu Bội cũng bất chấp Diệp Lăng Phi có bối cảnh gì ở quân đội hay không, những chuyện đó không liên quan gì mấy đến ông ta. Chu Bội đi vào, thấy khắp nơi đều là cảnh sát, những vị khách đã được yêu cầu rời đi, các nhân viên của khu giải trí cũng đã được yêu cầu không nên vọng động, nơi này do cảnh sát tiếp quản, những nhân viên bảo vệ ở nơi này cũng đã bị mời ra ngoài, ngoại trừ một vài nhân viên quản lý của trung tâm giải trí được yêu cầu ở lại hiệp trợ cảnh sát, ở đây không còn những người khác nữa. Chu Bội vừa đi vào, những viên cảnh sát kia đều tránh đường, những viên cảnh sát này ai mà không biết Chu Bội, nếu xe của Chu Bội mà chạy trên đường, cảnh sát giao thông gặp được đều sẽ chủ động né tránh, lại càng không cần phải nói đến chuyện vượt đèn đó, những chuyện như vậy cảnh sát giao thông không dám quản. Chu Bội có thể vô pháp vô thiên như vậy ở Chương Châu, đó là vì những tòa nhà lớn ở Chương Châu này đều do tập đoàn ông ta xây dựng, thực lực mạnh mẽ, nhân mạch sâu rộng. Chu Bội đi thẳng đến tầng ba, Diệp Lăng Phi và Chu La Quân đang ở trong căn phòng ở tầng này, Chu Bội đi đến trước cửa căn phòng đó, hô lên với người bên trong:
- Diệp tiên sinh, tôi đã đến rồi, không biết anh có thể ra gặp tôi được không?
Trong lúc nói chuyện, Chu Bội âm thầm đánh mắt ra hiệu, ý bảo những viên cảnh sát kia chuẩn bị sẵn sàng, Chu Bội trong định rằng nếu có cơ hội thì sẽ xông vào, cứu con của mình ra, ông ta không thể để con mình ở nơi này được. Đó là ý định của Chu Bội, nhưng về mặt này kinh nghiệm của Diệp Lăng Phi hơn xa những toan tính của Chu Bội, chỉ nghe trong phòng vọng ra của tiếng cười nói Diệp Lăng Phi:
- Ông chủ Chu, ông đến rồi đấy à, vậy ông vào đi, tôi không hề đe dọa con ông, chúng tôi chỉ đang thương lượng với tinh thần hòa hảo thôi, chỉ có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu như ông định giở trò gì đó, vậy cũng đừng trách tôi làm gì, ai biết tôi có lỡ tay làm con ông bị thương không!
Diệp Lăng Phi nói như vậy đúng là uy hiếp trắng trợn, khiến cho Chu Bội cảm thấy bất lực, vốn định lợi dụng thời điểm Diệp Lăng Phi mất cảnh giác để cứu con mình, bây giờ xem ra đối phương rất có kinh nghiệm về mặt này, nếu hắn không chịu đi ra, chuyện này không thể giải quyết như mình nghĩ được. Nếu như ông ta đã đến nơi này, vậy cũng không có gì phải lo lắng nữa, giờ phút Chu Bội bộc lộ ra khí phách của một đại nhân vật từng trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, ông cất bước đi vào. Khi Chu Bội đi vào trong phòng, ông ta phát hiện con của mình Chu La Quân đang ngồi trên ghế, xem ra cũng không bị thương, chỉ là sắc mặt Chu La Quân không được tốt cho lắm, tất nhiên, đó cũng là chuyện có thể hiểu được, bất luận kẻ nào gặp phải chuyện như Chu La Quân mà có thể tỏ ra thoải mái được chứ. Chu Bội nhìn thấy trên ghế sô pha ở phía phải của gian phòng có một nam một nữ, người đàn ông kia khoảng hơn 30 tuổi, xem chừng không giống như một nhân vật hung ác, chỉ là ánh mắt của người đàn ông đó cứ như thể nhìn thấu tâm can của người khác, Chu Bội chỉ vừa mới tiếp xúc với ánh mắt đó là đã cảm thấy rất không thoải mái. Ngòi bên cạnh người đàn ông đó là một cô bé rất xinh đẹp, trông bộ dáng thì khoảng mười tám mười chín tuổi, cũng chưa lớn lắm, sắc mặt hơi trắng, đang nép chặt vào người đàn ông kia. Ở cửa ra vào thì có một người đàn ông có vẻ rất hung ác đang đứng canh chừng, trong bộ dạng của người đàn ông đó cũng biết là vệ sỹ, phải biết rằng vệ sỹ của Chu Bội cũng giống như vậy. Chỉ cần nhìn qua một lượt những người ở trong này ông ta đã biết ai là Diệp Lăng Phi rồi. Chu Bội hướng ánh mắt về phía người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi đang ngồi trên ghế sô pha, nói:
- Diệp tiên sinh đúng không, tôi đã đến rồi!
Diệp Lăng Phi không đứng dậy, chỉ cười cười nhìn Chu Bội, nói:
- Ông chủ Chu, ông cứ tìm một chỗ mà ngồi đi, hiện giờ tôi không dám đi ra ngoài, tôi biết bên ngoài có rất nhiều cảnh sát, bây giờ đi ra ngoài, nói không chừng tôi sẽ bị cảnh sát bắt mất, có lẽ cứ ở trong này thì thoải mái hơn, bao giờ quyết định rời khỏi chỗ này thì tôi sẽ đi!
- Cha!
Chu La Quân nhìn thấy Chu Bội đã đến đây, hắn gọi Chu Bội một tiếng, Chu Bội khẽ gật đầu với Chu La Quân, ý bảo Chu La Quân không cần lo lắng, có chuyện gì cứ để ông ta xử lý là được. Chu Bội luôn luôn rất nuông chiều con mình, nếu không phải như vậy, Chu La Quân cũng sẽ không bị nuông chiều đến mức này. Chu Bội thấy con trai mình không có chuyện gì, xem như đã hoàn toàn yên lòng, ông ta có thể khẳng định rằng Diệp Lăng Phi sẽ không hạ thủ với con mình, gánh nặng trong lòng như được trút xuống, ông ta ngồi xuống cạnh con trai, lấy thuốc lá ra, hỏi:
- Diệp tiên sinh, hút điếu thuốc không?
- Tôi đã hút rồi!
Diệp Lăng Phi xua xua tay, cười nói:
- Cảm ơn ông chủ Chu!
Chu Bội nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cũng không tỏ ra khách khí, ông ta đưa điếu thuốc lên miệng, sau khi châm lửa đốt, Chu Bội hút một hơi, ánh mắt nhìn về phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ bây giờ anh có thể nói được rồi!
Tay trái Diệp Lăng Phi ôm vai Chu Tiểu Linh, Chu Tiểu Linh một vẫn cảm thấy rất sợ hãi, chỉ khi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô mới có thể cảm thấy mình an toàn, hai tay Chu Tiểu Linh cứ nắm chặt lấy góc áo Diệp Lăng Phi, trông bộ dạng cứ như là lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ biến mất ngay trước mặt cô vậy, không dám buông tay.
- Ông chủ Chu, tôi nói một cách sơ lược nhé, đó là vì con trai ông bắt cóc em vợ tôi từ chỗ khách sạn, hơn nữa còn giữa ban ngày ban mặt, quả thực dám cả gan làm loạn, nếu không phải tôi kịp thời tới đây, con của ông đã cưỡng bức em vợ tôi rồi, chuyện này cũng không thể bỏ qua như vậy được! Ông chủ Chu, con ông đã làm những chuyện xấu gì ở Chương Châu tôi không quản được, nhưng lần này hắn lại dám chọc đến người của tôi, tôi không thể không quản được, ông chủ Chu lão bản, không biết ông có hiểu ý tôi không?
Chu Bội nghe xong, quay sang phía Chu La Quân, hỏi:
- Thật sự là như vậy sao?
- Không có mà!
Lúc này Chu La Quân thấy cha mình đang ở đây, hắn lại to gan hơn rất nhiều, bất luận thế nào hắn cũng không thể thừa nhận được, nếu thừa nhận chẳng phải đã chứng tỏ hắn thật sự phạm pháp rồi sao, Chu La Quân đã từng làm rất nhiều chuyện như thế này, cũng có không ít người bị hại đã báo cảnh sát, nhưng Chu La Quân đều bình an vô sự, cảnh sát cũng lấy lý do không tìm được bằng chứng, không đáng lập án. Mặc dù lập án, cũng bởi vì cũng không đủ chứng cớ, đến cuối cùng cũng là không giải quyết được gì cả. Chu La Quân trả lời rất một cách rất chắc chắn, hắn nói:
- Cha, là bọn họ vu oan cho con, con không làm chuyện như vậy mà!
Chu Bội nghe Chu La Quân nói như vậy xong, ông ta quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, trên mặt nở nụ cười, nói:
- Diệp tiên sinh, anh cũng nghe thấy con tôi nói rồi đấy, chuyện này không phải nó làm, tôi nghĩ có lẽ trong chuyện này có chút hiểu lầm!
- Hiểu lầm, có lẽ không thể nói hiểu lầm một cách đơn giản như vậy được!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói,
- Lúc tôi vào phòng tận mắt nhìn đến con trai bảo bối của ông đã giở trò với em vợ tôi, quần áo trên người em vợ tôi cũng là do con trai ông xé nát đấy, ông còn lời gì muốn nói nữa không?
- Tôi đến rồi, chúng ta có thể gặp nhau được không?
- Tất nhiên là không thành vấn đề!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Ông chủ Chu, vừa rồi tôi còn phải gọi điện cho người khác, tôi tin rằng bọn họ cũng sẽ nhanh chóng tới đây đấy!
Chu Bội không rõ Diệp Lăng Phi nói như vậy là có ý gì, Chu Bội cũng cảm thấy Diệp Lăng Phi nói vậy là có hàm ý, hắn gọi điện thoại cho ai, tại sao sẽ nhanh chóng tới đây? Mấy câu hỏi này vang vọng ở trong đầu Chu Bội, chỉ là ông ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dường như là có cái gì đó đang chờ đợi mình? Chỉ có điều, con trai của ông ta còn đang ở trong đó, Chu Bội cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn gặp con mình, đồng thời, gặp mặt người đàn ông tên là Diệp Lăng Phi kia, ông ta muốn tìm hiểu xem rốt cuộc Diệp Lăng Phi muốn cái gì. Chu Bội không tin Diệp Lăng Phi thật sự dám ra tay độc ác lấy mạng con mình, nếu thật sự như vậy, Diệp Lăng Phi cũng đừng mong rời khỏi Chương Châu, đến lúc đó Chu Bội cũng bất chấp Diệp Lăng Phi có bối cảnh gì ở quân đội hay không, những chuyện đó không liên quan gì mấy đến ông ta. Chu Bội đi vào, thấy khắp nơi đều là cảnh sát, những vị khách đã được yêu cầu rời đi, các nhân viên của khu giải trí cũng đã được yêu cầu không nên vọng động, nơi này do cảnh sát tiếp quản, những nhân viên bảo vệ ở nơi này cũng đã bị mời ra ngoài, ngoại trừ một vài nhân viên quản lý của trung tâm giải trí được yêu cầu ở lại hiệp trợ cảnh sát, ở đây không còn những người khác nữa. Chu Bội vừa đi vào, những viên cảnh sát kia đều tránh đường, những viên cảnh sát này ai mà không biết Chu Bội, nếu xe của Chu Bội mà chạy trên đường, cảnh sát giao thông gặp được đều sẽ chủ động né tránh, lại càng không cần phải nói đến chuyện vượt đèn đó, những chuyện như vậy cảnh sát giao thông không dám quản. Chu Bội có thể vô pháp vô thiên như vậy ở Chương Châu, đó là vì những tòa nhà lớn ở Chương Châu này đều do tập đoàn ông ta xây dựng, thực lực mạnh mẽ, nhân mạch sâu rộng. Chu Bội đi thẳng đến tầng ba, Diệp Lăng Phi và Chu La Quân đang ở trong căn phòng ở tầng này, Chu Bội đi đến trước cửa căn phòng đó, hô lên với người bên trong:
- Diệp tiên sinh, tôi đã đến rồi, không biết anh có thể ra gặp tôi được không?
Trong lúc nói chuyện, Chu Bội âm thầm đánh mắt ra hiệu, ý bảo những viên cảnh sát kia chuẩn bị sẵn sàng, Chu Bội trong định rằng nếu có cơ hội thì sẽ xông vào, cứu con của mình ra, ông ta không thể để con mình ở nơi này được. Đó là ý định của Chu Bội, nhưng về mặt này kinh nghiệm của Diệp Lăng Phi hơn xa những toan tính của Chu Bội, chỉ nghe trong phòng vọng ra của tiếng cười nói Diệp Lăng Phi:
- Ông chủ Chu, ông đến rồi đấy à, vậy ông vào đi, tôi không hề đe dọa con ông, chúng tôi chỉ đang thương lượng với tinh thần hòa hảo thôi, chỉ có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu như ông định giở trò gì đó, vậy cũng đừng trách tôi làm gì, ai biết tôi có lỡ tay làm con ông bị thương không!
Diệp Lăng Phi nói như vậy đúng là uy hiếp trắng trợn, khiến cho Chu Bội cảm thấy bất lực, vốn định lợi dụng thời điểm Diệp Lăng Phi mất cảnh giác để cứu con mình, bây giờ xem ra đối phương rất có kinh nghiệm về mặt này, nếu hắn không chịu đi ra, chuyện này không thể giải quyết như mình nghĩ được. Nếu như ông ta đã đến nơi này, vậy cũng không có gì phải lo lắng nữa, giờ phút Chu Bội bộc lộ ra khí phách của một đại nhân vật từng trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, ông cất bước đi vào. Khi Chu Bội đi vào trong phòng, ông ta phát hiện con của mình Chu La Quân đang ngồi trên ghế, xem ra cũng không bị thương, chỉ là sắc mặt Chu La Quân không được tốt cho lắm, tất nhiên, đó cũng là chuyện có thể hiểu được, bất luận kẻ nào gặp phải chuyện như Chu La Quân mà có thể tỏ ra thoải mái được chứ. Chu Bội nhìn thấy trên ghế sô pha ở phía phải của gian phòng có một nam một nữ, người đàn ông kia khoảng hơn 30 tuổi, xem chừng không giống như một nhân vật hung ác, chỉ là ánh mắt của người đàn ông đó cứ như thể nhìn thấu tâm can của người khác, Chu Bội chỉ vừa mới tiếp xúc với ánh mắt đó là đã cảm thấy rất không thoải mái. Ngòi bên cạnh người đàn ông đó là một cô bé rất xinh đẹp, trông bộ dáng thì khoảng mười tám mười chín tuổi, cũng chưa lớn lắm, sắc mặt hơi trắng, đang nép chặt vào người đàn ông kia. Ở cửa ra vào thì có một người đàn ông có vẻ rất hung ác đang đứng canh chừng, trong bộ dạng của người đàn ông đó cũng biết là vệ sỹ, phải biết rằng vệ sỹ của Chu Bội cũng giống như vậy. Chỉ cần nhìn qua một lượt những người ở trong này ông ta đã biết ai là Diệp Lăng Phi rồi. Chu Bội hướng ánh mắt về phía người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi đang ngồi trên ghế sô pha, nói:
- Diệp tiên sinh đúng không, tôi đã đến rồi!
Diệp Lăng Phi không đứng dậy, chỉ cười cười nhìn Chu Bội, nói:
- Ông chủ Chu, ông cứ tìm một chỗ mà ngồi đi, hiện giờ tôi không dám đi ra ngoài, tôi biết bên ngoài có rất nhiều cảnh sát, bây giờ đi ra ngoài, nói không chừng tôi sẽ bị cảnh sát bắt mất, có lẽ cứ ở trong này thì thoải mái hơn, bao giờ quyết định rời khỏi chỗ này thì tôi sẽ đi!
- Cha!
Chu La Quân nhìn thấy Chu Bội đã đến đây, hắn gọi Chu Bội một tiếng, Chu Bội khẽ gật đầu với Chu La Quân, ý bảo Chu La Quân không cần lo lắng, có chuyện gì cứ để ông ta xử lý là được. Chu Bội luôn luôn rất nuông chiều con mình, nếu không phải như vậy, Chu La Quân cũng sẽ không bị nuông chiều đến mức này. Chu Bội thấy con trai mình không có chuyện gì, xem như đã hoàn toàn yên lòng, ông ta có thể khẳng định rằng Diệp Lăng Phi sẽ không hạ thủ với con mình, gánh nặng trong lòng như được trút xuống, ông ta ngồi xuống cạnh con trai, lấy thuốc lá ra, hỏi:
- Diệp tiên sinh, hút điếu thuốc không?
- Tôi đã hút rồi!
Diệp Lăng Phi xua xua tay, cười nói:
- Cảm ơn ông chủ Chu!
Chu Bội nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cũng không tỏ ra khách khí, ông ta đưa điếu thuốc lên miệng, sau khi châm lửa đốt, Chu Bội hút một hơi, ánh mắt nhìn về phía Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ bây giờ anh có thể nói được rồi!
Tay trái Diệp Lăng Phi ôm vai Chu Tiểu Linh, Chu Tiểu Linh một vẫn cảm thấy rất sợ hãi, chỉ khi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô mới có thể cảm thấy mình an toàn, hai tay Chu Tiểu Linh cứ nắm chặt lấy góc áo Diệp Lăng Phi, trông bộ dạng cứ như là lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ biến mất ngay trước mặt cô vậy, không dám buông tay.
- Ông chủ Chu, tôi nói một cách sơ lược nhé, đó là vì con trai ông bắt cóc em vợ tôi từ chỗ khách sạn, hơn nữa còn giữa ban ngày ban mặt, quả thực dám cả gan làm loạn, nếu không phải tôi kịp thời tới đây, con của ông đã cưỡng bức em vợ tôi rồi, chuyện này cũng không thể bỏ qua như vậy được! Ông chủ Chu, con ông đã làm những chuyện xấu gì ở Chương Châu tôi không quản được, nhưng lần này hắn lại dám chọc đến người của tôi, tôi không thể không quản được, ông chủ Chu lão bản, không biết ông có hiểu ý tôi không?
Chu Bội nghe xong, quay sang phía Chu La Quân, hỏi:
- Thật sự là như vậy sao?
- Không có mà!
Lúc này Chu La Quân thấy cha mình đang ở đây, hắn lại to gan hơn rất nhiều, bất luận thế nào hắn cũng không thể thừa nhận được, nếu thừa nhận chẳng phải đã chứng tỏ hắn thật sự phạm pháp rồi sao, Chu La Quân đã từng làm rất nhiều chuyện như thế này, cũng có không ít người bị hại đã báo cảnh sát, nhưng Chu La Quân đều bình an vô sự, cảnh sát cũng lấy lý do không tìm được bằng chứng, không đáng lập án. Mặc dù lập án, cũng bởi vì cũng không đủ chứng cớ, đến cuối cùng cũng là không giải quyết được gì cả. Chu La Quân trả lời rất một cách rất chắc chắn, hắn nói:
- Cha, là bọn họ vu oan cho con, con không làm chuyện như vậy mà!
Chu Bội nghe Chu La Quân nói như vậy xong, ông ta quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, trên mặt nở nụ cười, nói:
- Diệp tiên sinh, anh cũng nghe thấy con tôi nói rồi đấy, chuyện này không phải nó làm, tôi nghĩ có lẽ trong chuyện này có chút hiểu lầm!
- Hiểu lầm, có lẽ không thể nói hiểu lầm một cách đơn giản như vậy được!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói,
- Lúc tôi vào phòng tận mắt nhìn đến con trai bảo bối của ông đã giở trò với em vợ tôi, quần áo trên người em vợ tôi cũng là do con trai ông xé nát đấy, ông còn lời gì muốn nói nữa không?