- Anh nghĩ là cũng sắp rồi!
Diệp Lăng Phi cảm thấy mình nên canh nhắc đến chuyện trở về, sau khi để điện thoại xuống, hắn bàn bạc với Vương Vĩnh về chuyện của Chương Châu.
- Vương Vĩnh, để lại mấy người ở Chương Châu để quan sát tình hình, những người khác đều quay trở về thành phố Vọng Hải đi, tôi nghĩ chuyện ở Chương Châu cũng đã hòm hòm rồi!
Vương Vĩnh khẽ gật đầu, đáp:
- Dạ, Diệp tiên sinh, tôi sẽ lập tức an bài!
Diệp Lăng Phi cảm thấy mí mắt mình khẽ động, hắn lẩm bẩm:
- Sao tôi cảm thấy sắp có chuyện xảy ra nhỉ, sao vô duyên vô cớ mí mắt tôi lại hơi giật giật vậy nhỉ?
Vương Vĩnh cười cười, nói:
- Diệp tiên sinh, chẳng phải là mí mắt mọi người thường xuyên giật giật sao, đó chỉ là một hiện tượng sinh lý tự nhiên thôi mà!
- Nếu mí mắt tôi giật giật thế này là sắp có chuyện xảy ra!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa liếc mắt nhìn ra chỗ cửa ra vào của nhà ăn, chỉ thấy ở ngoài cửa, một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang nói chuyện với một cậu thanh niên trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi, cậu thanh niên đó đang dùng tay chỉ trỏ, chính vào chỗ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy cảnh đó, trong lòng hắn lập tức hiểu ra chuyện gì, nhẹ nhàng nói:
- Vương Vĩnh, dự cảm của tôi luôn rất chuẩn mà, bây giờ tôi đã cảm thấy có người đang chỉ trỏ vào chúng ta đấy!
Diệp Lăng Phi nói xong liền bĩu môi về phía ngoài cửa nhà ăn, Vương Vĩnh nhìn theo hướng Diệp Lăng Phi chỉ, lập tức trông thấy người đàn ông vóc dáng cao lớn kia, anh ta thoáng cau mày, nói:
- Diệp tiên sinh, có cần tôi qua đó...!
Vương Vĩnh còn chưa nói xong đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Không cần đâu, tôi tin là nếu anh ta muốn tới thì tự tìm tới đây thôi!
Diệp Lăng Phi nói xong liền gắp thức ăn cho vào trong miệng, nhai nhồm nhoàm. Người đàn ông cao lớn kia đi về phía Diệp Lăng Phi và Vương Vĩnh đang ngồi, người anh ta rất cao, trong tay không cầm theo thứ gì cả, nhưng cảm giác anh ta đi rất có khí thế. Diệp Lăng Phi và Vương Vĩnh vẫn ngồi nguyên tại chỗ, cả hai lặng im chờ đợi người đàn ông kia đi tới chỗ này.
- Anh là Diệp Lăng Phi?
Khi người đàn ông kia đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, anh ta mở miệng hỏi. Diệp Lăng Phi gật đầu, nhìn người đàn ông đó, nói:
- Anh là ai?
- Tôi là Tiểu Vũ!
- Tiểu Vũ à?
Diệp Lăng Phi nheo mắt lại, hắn đang đánh giá Tiểu Vũ, kiểu ánh mắt dò xét đó khiến cho Tiểu Vũ cảm thấy không được tự nhiên, anh ta là người chủ động đến tìm Diệp Lăng Phi. Lúc trước Tiểu Vũ cũng thường xuyên giải quyết những chuyện vướng chân vướng tay, những chuyện nói là khó giải quyết đó đối với Tiểu Vũ mà nói cũng không tính là gì, Tiểu Vũ cũng chẳng để những chuyện đó vào trong lòng, nhưng giờ phút này, Tiểu Vũ lại có cảm giác không thoải mái, anh ta không thể diễn tat nó được, nhưng anh ta có cảm giác ánh mắt của người tên là Diệp Lăng Phi này giống như là một một con dao găm đang đâm vào anh ta, khiến cho nội tâm của anh ta thấp thỏm bất an. Trước kia Tiểu Vũ không có cảm giác như vậy, nhưng hiện giờ anh ta lại cảm thấy cơ thể mình không được thoải mái, có lẽ là người đàn ông trước mặt này khiến cho anh ta cảm thấy nguy hiểm. Tiểu Vũ cũng nhìn Diệp Lăng Phi, anh ta cũng cảm thấy từ người đàn ông này có thứ gì đó rất quen thuộc, chỉ là Tiểu Vũ không thể nói rõ được đó là thứ gì. Anh ta nhìn Diệp Lăng Phi một lát, vừa định mở miệng h nói chuyện, chợt nghe Diệp Lăng Phi hỏi:
- Phải chăng là trước đây chúng ta đã từng gặp nhau?
Diệp Lăng Phi hỏi câu này khiến cho Tiểu Vũ sửng sốt, anh ta hướng ánh mắt về phía Diệp Lăng Phi, trong lòng thầm nghĩ xem mình đã từng gặp qua người tên là Diệp Lăng Phi người này chưa, ở trong trí nhớ của Tiểu Vũ, anh không nhớ rõ mình và Diệp Lăng Phi đã từng gặp nhau. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi nghĩ là chúng ta đã từng gặp nhau, nhưng mà tôi lại không nhớ là ở đâu!
Tiểu Vũ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, trong lòng khẽ động, ánh mắt anh ta nhìn Diệp Lăng Phi một cách kỹ càng, bỗng nhiên, trên trán Tiểu Vũ hiện lên vẻ mờ mịt, anh ta chậm rãi hỏi:
- Có phải là anh đã từng sống ở Anh quốc?
- Ừ, đúng vậy!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Tôi đã từng đến một quán bar ngầm ở Anh quốc, tôi là khách quen ở đó, tôi nhớ là trước kia, luôn có một số lính đánh thuê thích đến quán bar đó, tôi còn nhớ là từng có lính đánh thuê người Trung Quốc đến đó, không biết có phải là anh đã từng đến quán bar đó không?
Khi Diệp Lăng Phi nói ra những lời này, sắc mặt Tiểu Vũ đại biến, anh ta nhìn về phía Diệp Lăng Phi, hai mắt mở to nhìn trừng trừng với vẻ không thể tin nổi, ấp úng nói:
- Anh là... anh là..!
Tiểu Vũ liên tiếp chỉ nói được mấy tiếng “Anh là…!” mà không nói thêm được gì nữa, Diệp Lăng Phi gật đầu, cười nói:
- Xem ra chúng ta cũng có chút duyên phận, tôi không nhớ được bộ dạng của anh, nhưng mà tôi lại nhớ rõ cái ký hiệu kia trên tay anh, nó có nghĩa là anh đã từng là một gã lính đánh thuê...!
Diệp Lăng Phi trực tiếp nói rõ thân phận của Tiểu Vũ, Tiểu Vũ tỏ ra hoảng hốt, vô ý thức quay người định đi, đúng lúc đó, chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chẳng lẽ anh cứ như vậy mà đi sao, thật sự không muốn nói chuyện với người bạn cũ này anh, có lẽ chúng ta vẫn còn một số chủ đề mà cả hai đều cảm thấy hứng thú đấy!
Tiểu Vũ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, anh ta đành phải ngồi xuống với vẻ không tình nguyện lắm, sắc mặt đã trở nên tái nhợt, cười mà so với khóc còn khó coi hơn. Tiểu Vũ đã nhớ ra người đàn ông trước mặt này là ai, năm đó, lúc anh ta còn ở nước Anh quốc đã từng tán gẫu với người đàn ong này rất lâu, anh ta còn lúc đó trong quán rượu cũng không hề ít người châu Á, đều là những nhân vật không dễ trêu chọc. Tiểu Vũ hiện giờ cảm thấy nản lòng thật sự, vốn cho là mình tới đây có thể dễ dàng giải quyết chuyện này, nhưng thật không ngờ chuyện này nằm ngoài phạm vi anh ta có thể xử lý. Diệp Lăng Phi trông thấy bộ dáng đó của Tiểu Vũ thì cười nói:
- Anh làm sao vậy, dù sao đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, chi bằng ngồi xuống tâm sự đi, nào, dạo này anh đang làm gì?
- Không có... tôi không làm gì cả!
Tiểu Vũ trong lòng hoảng loạn, căn bản cũng không biết trả lời người đang ngồi trước mặt mình như thế nào, anh ta đang rất hoảng hốt, nói chuyện cũng có vẻ khong bình tĩnh. Trái lại Diệp Lăng Phi rất có hứng thú, nghe Tiểu Vũ nói như vậy, Diệp Lăng Phi cười bảo:
- Hay là nói đến chuyện vừa nãy đi, chẳng phải vừa rồi anh muốn tới tìm tôi sao, chẳng lẽ có chuyện gì đó muốn nói với tôi?
- Không phải, không phải vậy!
Tiểu Vũ nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, anh ya vội vàng lắc đầu, nói:
- Không phải thế, không phải thế, tôi chỉ tới đây để đi dạo thôi, thật không ngờ anh cũng đang ở đây!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cái anh này sao anh lại không chịu nói thật vậy, khó khăn lắm chúng ta mới gặp được nhau ở trong nước, có chuyện gì mà không thể nói được chứ, tôi nghĩ nhất định là anh được người khác ủy thác để tới tìm tôi, có đúng không?
Tiểu Vũ không nói gì, anh ta im lặng có nghĩ là không phủ nhận những gì Diệp Lăng Phi nói, Diệp Lăng Phi cầm lấy đũa, gắp một ít thức ăn đưa lên miệng, vừa nhai thức ăn vừa nói:
- Thật ra thì đó cũng là chuyện bình thường thôi, lúc tôi đến Chương Châu này cũng biết nơi này rất hỗn loạn, tôi cũng đã nghĩ là sẽ có người đến tìm tôi lúc tôi đang ăn cơm, nhưng mà tôi không ngờ người đó lại là anh. Chỉ là nếu anh đã đến đây, vậy thì nói yêu cầu của anh đi, rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?
- Chuyện này......!
Tiểu Vũ đang trong lúc hoảng hốt, anh ta không biết phải nói như thế nào, anh ta hiểu rõ bản sự của mình, nếu là người khác thìcòn dễ nói, nhưng hiện giờ anh ta không dám nói nữa, vốn định giữ im lặng, nhưng khi thấy Diệp Lăng Phi đang tươi cười nhìn mình, Tiểu Vũ cảm thấy lạnh cả người, không dám giấu diếm Diệp Lăng Phi, nói ra mục đích lần này mình đến đây làm gì, sau khi Diệp Lăng Phi nghe Tiểu Vũ nói xong, hắn cười cười, bảo:
- Tôi còn tưởng là chuyện gì chứ, hóa ra là chuyện này à! Thế thì dễ thôi, đi, anh dẫn tôi đi gặp lão già đó, tôi muốn xem lão già đó là người như thế nào mà bổn sự lại lớn như vậy!
- Anh thật sự muốn đến gặp Trương lão sao?
Tiểu Vũ hỏi với vẻ không tin tưởng lắm.
- Tất nhiên, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
Diệp Lăng Phi nhìnm Tiểu Vũ, thản nhiên nói:
- Tôi muốn xem xem lão già đó có thể làm gì được tôi!
Tiểu Vũ do dự một chút rồi nói:
- Nếu đã như vậy thì tôi sẽ dẫn anh tới đó!
Tiểu Vũ nói đến đây, lại bổ sung thêm:
- Trương lão là một người đức cao vọng trọng ở Chương Châu đấy, thường ngày ông ta được người khác tôn kính quen rồi, có lẽ sẽ có những lời nói làm anh cảm thấy khó chịu, tôi chỉ hi vọng anh có thể hạ thủ lưu tình!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Vậy phải xem biểu hiện của ông ta thế nào!
Diệp Lăng Phi cảm thấy mình nên canh nhắc đến chuyện trở về, sau khi để điện thoại xuống, hắn bàn bạc với Vương Vĩnh về chuyện của Chương Châu.
- Vương Vĩnh, để lại mấy người ở Chương Châu để quan sát tình hình, những người khác đều quay trở về thành phố Vọng Hải đi, tôi nghĩ chuyện ở Chương Châu cũng đã hòm hòm rồi!
Vương Vĩnh khẽ gật đầu, đáp:
- Dạ, Diệp tiên sinh, tôi sẽ lập tức an bài!
Diệp Lăng Phi cảm thấy mí mắt mình khẽ động, hắn lẩm bẩm:
- Sao tôi cảm thấy sắp có chuyện xảy ra nhỉ, sao vô duyên vô cớ mí mắt tôi lại hơi giật giật vậy nhỉ?
Vương Vĩnh cười cười, nói:
- Diệp tiên sinh, chẳng phải là mí mắt mọi người thường xuyên giật giật sao, đó chỉ là một hiện tượng sinh lý tự nhiên thôi mà!
- Nếu mí mắt tôi giật giật thế này là sắp có chuyện xảy ra!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa liếc mắt nhìn ra chỗ cửa ra vào của nhà ăn, chỉ thấy ở ngoài cửa, một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang nói chuyện với một cậu thanh niên trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi, cậu thanh niên đó đang dùng tay chỉ trỏ, chính vào chỗ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy cảnh đó, trong lòng hắn lập tức hiểu ra chuyện gì, nhẹ nhàng nói:
- Vương Vĩnh, dự cảm của tôi luôn rất chuẩn mà, bây giờ tôi đã cảm thấy có người đang chỉ trỏ vào chúng ta đấy!
Diệp Lăng Phi nói xong liền bĩu môi về phía ngoài cửa nhà ăn, Vương Vĩnh nhìn theo hướng Diệp Lăng Phi chỉ, lập tức trông thấy người đàn ông vóc dáng cao lớn kia, anh ta thoáng cau mày, nói:
- Diệp tiên sinh, có cần tôi qua đó...!
Vương Vĩnh còn chưa nói xong đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Không cần đâu, tôi tin là nếu anh ta muốn tới thì tự tìm tới đây thôi!
Diệp Lăng Phi nói xong liền gắp thức ăn cho vào trong miệng, nhai nhồm nhoàm. Người đàn ông cao lớn kia đi về phía Diệp Lăng Phi và Vương Vĩnh đang ngồi, người anh ta rất cao, trong tay không cầm theo thứ gì cả, nhưng cảm giác anh ta đi rất có khí thế. Diệp Lăng Phi và Vương Vĩnh vẫn ngồi nguyên tại chỗ, cả hai lặng im chờ đợi người đàn ông kia đi tới chỗ này.
- Anh là Diệp Lăng Phi?
Khi người đàn ông kia đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, anh ta mở miệng hỏi. Diệp Lăng Phi gật đầu, nhìn người đàn ông đó, nói:
- Anh là ai?
- Tôi là Tiểu Vũ!
- Tiểu Vũ à?
Diệp Lăng Phi nheo mắt lại, hắn đang đánh giá Tiểu Vũ, kiểu ánh mắt dò xét đó khiến cho Tiểu Vũ cảm thấy không được tự nhiên, anh ta là người chủ động đến tìm Diệp Lăng Phi. Lúc trước Tiểu Vũ cũng thường xuyên giải quyết những chuyện vướng chân vướng tay, những chuyện nói là khó giải quyết đó đối với Tiểu Vũ mà nói cũng không tính là gì, Tiểu Vũ cũng chẳng để những chuyện đó vào trong lòng, nhưng giờ phút này, Tiểu Vũ lại có cảm giác không thoải mái, anh ta không thể diễn tat nó được, nhưng anh ta có cảm giác ánh mắt của người tên là Diệp Lăng Phi này giống như là một một con dao găm đang đâm vào anh ta, khiến cho nội tâm của anh ta thấp thỏm bất an. Trước kia Tiểu Vũ không có cảm giác như vậy, nhưng hiện giờ anh ta lại cảm thấy cơ thể mình không được thoải mái, có lẽ là người đàn ông trước mặt này khiến cho anh ta cảm thấy nguy hiểm. Tiểu Vũ cũng nhìn Diệp Lăng Phi, anh ta cũng cảm thấy từ người đàn ông này có thứ gì đó rất quen thuộc, chỉ là Tiểu Vũ không thể nói rõ được đó là thứ gì. Anh ta nhìn Diệp Lăng Phi một lát, vừa định mở miệng h nói chuyện, chợt nghe Diệp Lăng Phi hỏi:
- Phải chăng là trước đây chúng ta đã từng gặp nhau?
Diệp Lăng Phi hỏi câu này khiến cho Tiểu Vũ sửng sốt, anh ta hướng ánh mắt về phía Diệp Lăng Phi, trong lòng thầm nghĩ xem mình đã từng gặp qua người tên là Diệp Lăng Phi người này chưa, ở trong trí nhớ của Tiểu Vũ, anh không nhớ rõ mình và Diệp Lăng Phi đã từng gặp nhau. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi nghĩ là chúng ta đã từng gặp nhau, nhưng mà tôi lại không nhớ là ở đâu!
Tiểu Vũ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, trong lòng khẽ động, ánh mắt anh ta nhìn Diệp Lăng Phi một cách kỹ càng, bỗng nhiên, trên trán Tiểu Vũ hiện lên vẻ mờ mịt, anh ta chậm rãi hỏi:
- Có phải là anh đã từng sống ở Anh quốc?
- Ừ, đúng vậy!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Tôi đã từng đến một quán bar ngầm ở Anh quốc, tôi là khách quen ở đó, tôi nhớ là trước kia, luôn có một số lính đánh thuê thích đến quán bar đó, tôi còn nhớ là từng có lính đánh thuê người Trung Quốc đến đó, không biết có phải là anh đã từng đến quán bar đó không?
Khi Diệp Lăng Phi nói ra những lời này, sắc mặt Tiểu Vũ đại biến, anh ta nhìn về phía Diệp Lăng Phi, hai mắt mở to nhìn trừng trừng với vẻ không thể tin nổi, ấp úng nói:
- Anh là... anh là..!
Tiểu Vũ liên tiếp chỉ nói được mấy tiếng “Anh là…!” mà không nói thêm được gì nữa, Diệp Lăng Phi gật đầu, cười nói:
- Xem ra chúng ta cũng có chút duyên phận, tôi không nhớ được bộ dạng của anh, nhưng mà tôi lại nhớ rõ cái ký hiệu kia trên tay anh, nó có nghĩa là anh đã từng là một gã lính đánh thuê...!
Diệp Lăng Phi trực tiếp nói rõ thân phận của Tiểu Vũ, Tiểu Vũ tỏ ra hoảng hốt, vô ý thức quay người định đi, đúng lúc đó, chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chẳng lẽ anh cứ như vậy mà đi sao, thật sự không muốn nói chuyện với người bạn cũ này anh, có lẽ chúng ta vẫn còn một số chủ đề mà cả hai đều cảm thấy hứng thú đấy!
Tiểu Vũ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, anh ta đành phải ngồi xuống với vẻ không tình nguyện lắm, sắc mặt đã trở nên tái nhợt, cười mà so với khóc còn khó coi hơn. Tiểu Vũ đã nhớ ra người đàn ông trước mặt này là ai, năm đó, lúc anh ta còn ở nước Anh quốc đã từng tán gẫu với người đàn ong này rất lâu, anh ta còn lúc đó trong quán rượu cũng không hề ít người châu Á, đều là những nhân vật không dễ trêu chọc. Tiểu Vũ hiện giờ cảm thấy nản lòng thật sự, vốn cho là mình tới đây có thể dễ dàng giải quyết chuyện này, nhưng thật không ngờ chuyện này nằm ngoài phạm vi anh ta có thể xử lý. Diệp Lăng Phi trông thấy bộ dáng đó của Tiểu Vũ thì cười nói:
- Anh làm sao vậy, dù sao đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, chi bằng ngồi xuống tâm sự đi, nào, dạo này anh đang làm gì?
- Không có... tôi không làm gì cả!
Tiểu Vũ trong lòng hoảng loạn, căn bản cũng không biết trả lời người đang ngồi trước mặt mình như thế nào, anh ta đang rất hoảng hốt, nói chuyện cũng có vẻ khong bình tĩnh. Trái lại Diệp Lăng Phi rất có hứng thú, nghe Tiểu Vũ nói như vậy, Diệp Lăng Phi cười bảo:
- Hay là nói đến chuyện vừa nãy đi, chẳng phải vừa rồi anh muốn tới tìm tôi sao, chẳng lẽ có chuyện gì đó muốn nói với tôi?
- Không phải, không phải vậy!
Tiểu Vũ nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, anh ya vội vàng lắc đầu, nói:
- Không phải thế, không phải thế, tôi chỉ tới đây để đi dạo thôi, thật không ngờ anh cũng đang ở đây!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cái anh này sao anh lại không chịu nói thật vậy, khó khăn lắm chúng ta mới gặp được nhau ở trong nước, có chuyện gì mà không thể nói được chứ, tôi nghĩ nhất định là anh được người khác ủy thác để tới tìm tôi, có đúng không?
Tiểu Vũ không nói gì, anh ta im lặng có nghĩ là không phủ nhận những gì Diệp Lăng Phi nói, Diệp Lăng Phi cầm lấy đũa, gắp một ít thức ăn đưa lên miệng, vừa nhai thức ăn vừa nói:
- Thật ra thì đó cũng là chuyện bình thường thôi, lúc tôi đến Chương Châu này cũng biết nơi này rất hỗn loạn, tôi cũng đã nghĩ là sẽ có người đến tìm tôi lúc tôi đang ăn cơm, nhưng mà tôi không ngờ người đó lại là anh. Chỉ là nếu anh đã đến đây, vậy thì nói yêu cầu của anh đi, rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?
- Chuyện này......!
Tiểu Vũ đang trong lúc hoảng hốt, anh ta không biết phải nói như thế nào, anh ta hiểu rõ bản sự của mình, nếu là người khác thìcòn dễ nói, nhưng hiện giờ anh ta không dám nói nữa, vốn định giữ im lặng, nhưng khi thấy Diệp Lăng Phi đang tươi cười nhìn mình, Tiểu Vũ cảm thấy lạnh cả người, không dám giấu diếm Diệp Lăng Phi, nói ra mục đích lần này mình đến đây làm gì, sau khi Diệp Lăng Phi nghe Tiểu Vũ nói xong, hắn cười cười, bảo:
- Tôi còn tưởng là chuyện gì chứ, hóa ra là chuyện này à! Thế thì dễ thôi, đi, anh dẫn tôi đi gặp lão già đó, tôi muốn xem lão già đó là người như thế nào mà bổn sự lại lớn như vậy!
- Anh thật sự muốn đến gặp Trương lão sao?
Tiểu Vũ hỏi với vẻ không tin tưởng lắm.
- Tất nhiên, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
Diệp Lăng Phi nhìnm Tiểu Vũ, thản nhiên nói:
- Tôi muốn xem xem lão già đó có thể làm gì được tôi!
Tiểu Vũ do dự một chút rồi nói:
- Nếu đã như vậy thì tôi sẽ dẫn anh tới đó!
Tiểu Vũ nói đến đây, lại bổ sung thêm:
- Trương lão là một người đức cao vọng trọng ở Chương Châu đấy, thường ngày ông ta được người khác tôn kính quen rồi, có lẽ sẽ có những lời nói làm anh cảm thấy khó chịu, tôi chỉ hi vọng anh có thể hạ thủ lưu tình!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Vậy phải xem biểu hiện của ông ta thế nào!