Sắc mặt Johann Vương rốt cục cũng sa sầm, không còn vẻ lạnh nhạt như trước kia, hắn quay sang phía Đường Yên, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cằm Đường Yên, nâng cằm Đường Yên lên, nói:
- Đường Yên, có lẽ cô cũng biết, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho thất bại, càng sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ bán đứng tôi, tôi muốn biết, có phải là cô đã nói cho hắn biết phải làm thế nào không?"
Đường Yên vẫn tươi cười như trước, cô ta nói chuyện có chút khó khăn, nhưng trên mặt Đường Yên thủy chung vẫn nở nụ cười, nói:
- Anh cho rằng tôi có năng lực chi phối hắn sao?
Johann Vương buông tay ra, quay sang một bên, nói:
- Tôia không cho rằng hắn có thể làm như vậy, tôi sẽ không thua đâu!
- Đây là một trò chơi, không phải anh đã nói rồi sao, chẳng lẽ bây giờ anh không định tuân thủ quy tắc của trò chơi nữa sao?
Đường Yên nhìn Johann Vương, nói:
- Trong lòng anh và tôi đều hiểu rõ, đây là trò chơi tâm lý, nhưng nếu anh như bây giờ thì sẽ chỉ phá hủy trò chơi này, tôi luôn cho rằng anh là một người đàn ông kiệt xuất luôn tuân thủ quy tắc, anh sẽ không để tôi phải thất vọng chứ?
- Sao tôi lại khiến cô thất vọng được chứ, tôi sẽ tuân thủ quy tắc trò chơi mà!
Johann Vương nói,
- Trò chơi là do tôi đưa ra, tôi phải tiếp tục tuân thủ quy tắc, Diệp Lăng Phi, hắn không có khả năng thắng tôi!
Johann Vương nói những lời này dường như là đang nói với bản thân mình, chứ không phải là nói với Đường Yên, hắn lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, kết quả gọi mấy lần, điện thoại của Bạch Tình Đình không có ai nghe máy, Johann Vương cất điện thoại đi, lúc đó còn nói thêm:
- Tôi sẽ tuân thủ quy tắc của trò chơi!
Lúc này Đường Yên thầm thở phào nhẹ nhõm, mới rồi cô cũng toát mồ hôi lạnh vì Diệp Lăng Phi, nếu lúc đó Johann Vương đột nhiên đổi ý, không chịu tuân thủ quy tắc của trò chơi, ai biết Johann Vương sẽ làm chuyện gì. Trước giờ Johann Vương làm gì cũng rất thuận lợi, Johann Vương luôn cho rằng Diệp Lăng Phi hoàn toàn bị hắn khống chế rồi, hắn sẽ đối xử với Diệp Lăng Phi như một con thú cưng vậy, nhưng thật không ngờ Diệp Lăng Phi lại tới tìm hắn, còn đấm hắn một cái, chuyện này khiến cho Johann Vương khó có thể chấp nhận, nhưng Đường Yên lại làm cho Johann Vương bình tĩnh lại, quy tắc của trò chơi này là do hắn đặt ra, hắn phải tiếp tục tuân thủ, tuy là hiện giờ tâm tình của Johann Vương rất không thoải mái, nhưng hắn cũng sẽ vẫn tuân thủ.
Diệp Lăng Phi không biết những suy nghĩ đó của Johann Vương, hắn còn tưởng rằng Johann Vương căn bản không có chuyện gì, Diệp Lăng Phi đã gặp qua rất nhiều đối thủ, nhưng từ trước tới giờ chưa có người nào khó đối phó như Johann Vương, chuyện đó khiên cho Diệp Lăng Phi cảm thấy đau đầu muốn chết, hắn không dám xem thường những gì Johann Vương nói, ai biết thật sự sẽ có ai đó nhận được “quà” thì sao, Diệp Lăng Phi không dám khẳng định, hắn chỉ có thể gọi điện thoại cho từng người, đồng thời, Diệp Lăng Phi cũng phải đến bệnh viện để điều trị. Khi Diệp Lăng Phi gội điện cho Dã Thú, chợt nghe thấy Dã Thú hùng hùng hổ hổ nói vào trong điện thoại:
- Mẹ kiếp, lão đại, không biết là tên khốn kiếp nào tặng vợ em một món quà, mẹ nó chứ, em vừa mới phát hiện ra món quà đó là một quả bom, nếu để em tìm được tên đã gửi nó, nhất định em sẽ lột da hắn!
Khi Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói như vậy liền thở phảo, lúc trước Diệp Lăng Phi vẫn đang lo lắng rốt cuộc Johann Vương sẽ gửi bom cho ai, thật không ngờ Johann Vương lại đưa cho Dã Thú, tuy vậy nghe Dã Thú nói những lời đó xong, Diệp Lăng Phi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng chuyện này còn chưa kết thúc, nói một cách khác, Johann Vương không hề nói dối Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không đem chuyện Johann Vương để nói với Dã Thú, theo Diệp Lăng Phi thấy, nếu nói chuyện Johann Vương cho Dã Thú biết, sẽ chỉ khiến Dã Thú càng thêm manh động, với cá tính của Dã Thú, nhất định sẽ đi tìm Johann Vương để tính sổ, đến lúc đó, rất có thể Dã Thú sẽ bỏ mạng lại đó, sự lợi hại của Johann Vương Diệp Lăng Phi xem như cũng đã được kiến thức rồi rồi, ví dụ như hôm nay vậy, Diệp Lăng Phi vốn cho là mình có thể khiến Johann Vương tay không kịp, Johann Vương nhất định sẽ sợ hãi, nhưng thật không ngờ tên Johann Vương đó giống như là đã sớm biết trước vậy, điều này quả thật rất đáng sợ!
Diệp Lăng Phi không lo lắng cho bản thân, điều hắn lo lắng chính là những người bên cạnh mình thương tổn, đây là điều mà Diệp Lăng Phi không thể chấp nhận, Diệp Lăng Phi chỉ dặn dò Dã Thú nhất định phải cẩn thận hơn, cũng không nói thêm gì. Hắn ở trong bệnh viện gọi điện thoại cho Bành Hiểu Lộ, có những chuyện không thể nói với Bạch Tình Đình, cho dù Bạch Tình Đình là vợ của hắn, nhưng có mấy lời nếu nói với Bạch Tình Đình sẽ chỉ làm Bạch Tình Đình càng trở nên bất an, đây là điều mà Diệp Lăng Phi không muốn nhìn thấy. So với Bạch Tình Đình, Bành Hiểu Lộ khiến cho người ta yên tâm hơn, Bành Hiểu Lộ chuyện gì mà chưa trải qua, những chuyện này đối với Bành Hiểu Lộ mà nói, cũng không phải chuyện quá nghiêm trọng, mà đó cũng là điều mà Diệp Lăng Phi mong muốn nhất.
Bành Hiểu Lộ vừa nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi liền vội vội vàng vàng chạy tới, lúc cô đến thì Diệp Lăng Phi vừa mới lọc máu xong, ngồi ở bệnh chỗ ghế ở đại sảnh bệnh viện hút thuốc, nơi này cấm hút thuốc lá, nhưng Diệp Lăng Phi cũng không để ý, trong lòng hắn đang rất bực bội, mặc dù đã bị người khác nhắc nhở, Diệp Lăng Phi vẫn không để ý, tiếp tục hút thuốc.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao phải như vậy chứ?
Bành Hiểu Lộ vừa mới đến đây, lập tức truy hỏi, Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Anh nghĩ chuyện lần này quá khó giải quyết rồi, có phải anh muốn như vậy đâu, đều là do cái tên Johann Vương đó làm ra đấy, đến giờ anh vẫn chưa hiểu, rốt cuộc Johann Vương còn định chơi như thế nào nữa?
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cũng đã hiểu được chuyện gì, cô ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, nói:
- Chẳng lẽ Đường Đường không nói với anh sao, tên Johann Vương đó rất lợi hại, anh giao tranh với hắn phải cẩn thận đấy!
- Nói thì nói rồi, nhưng chẳng lẽ anh trơ mắt nhìn cái tên khốn kiếp đó tiếp tục chơi như vậy sao, mà anh lại không làm gì được để thay đổi, cứ để hắn làm gì thì làm sao? Anh nghĩ là anh không làm được chuyện đó, bất luận thế nào anh cũng phải đọ sức với tên đó một lần!
- Nhìn anh bây giờ thì có lẽ lần đọ sức này anh chịu thiệt rồi!
Bành Hiểu Lộ trông bộ dạng đó của Diệp Lăng Phi, không nhịn được nói.
Diệp Lăng Phi không phủ nhận, lại châm một điếu thuốc, khói thuốc nhẹ nhàng uốn lượn, một lát sau Diệp Lăng Phi mới lên tiếng:
- Tên khốn kiếp đó đưa đến chỗ Dã Thú một quả bom, lại còn hạ độc anh, chết tiệt, anh không biết người nào đã ra tay với mình nữa, em nói xem có bực không chứ?
Bành Hiểu Lộ biến sắc, cô vội vàng hỏi:
- Rốt cuộc anh có sao không, nào, để em xem xem!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Anh thì không sao cả, chỉ là tên khốn đó ra tay quá âm hiểm, anh cảm thấy bực bội cũng là vì chuyện này. Hiểu Lộ, em thử nói xem, rốt cuộc tên khốn đó đã đả thương anh thế nào chứ, nhưng mà hắn vừa mới xuống máy bay, chẳng lẽ ở chung quanh sân bay có người bảo vệ hắn? Đáng chết, anh phải sớm nghĩ đến điểm này mới phải chứ, những kẻ bảo vệ hắn có thể đã đến thành phố Vọng Hải trước đó rồi, hắn vừa mới tới nơi này, rất dễ khiến anh hiểu lầm hắn không có người bảo vệ, thật ra, những người đó đã sớm ở xung quanh chờ anh rồi, chính là để khiến anh lâm vào khủng hoảng, chết tiệt, Johann Vương, ta sẽ không mắc bẫy của ngươi đâu!
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi lải nhải một mình, cô không nói xen vào, chờ cho đến khi Diệp Lăng Phi nói xong, Bành Hiểu Lộ mới hỏi:
- Anh tới tìm em không phải là để em nghe anh nói mấy lời này đó chứ?
- Cơ bản là cũng không khác bao nhiêu đâu!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh thật sự không biết có thể tìm ai để trò chuyện, Tình Đình chung quy sẽ sợ hãi, những cô gái không trải qua chuyện như vậy chỉ biết sợ hãi không thôi, không thể đưa ra đề nghị hay với anh, anh nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới em, chỉ có em mới có thể cho anh lời khuyên! Hiểu Lộ, em bảo anh rốt cuộc phải làm gì mới phải đây, bây giờ anh thay đổi quan hệ giữa anh và Johann Vương, anh không thể để cho hắn tiếp tục dắt mũi anh nữa, anh cần phải thay đổi!
- Cho dù hắn lợi hại thế nào chung quy cũng chỉ là một người thôi, mọi người ai cũng có nhược điểm, quan trọng là anh phải tìm ra nhược điểm của hắn!
Bành Hiểu Lộ nói đến đây, lại bổ sung một điều,
- Chẳng lẽ anh thật sự không điều tra được hành tung của hắn?
- Đường Yên, có lẽ cô cũng biết, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho thất bại, càng sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ bán đứng tôi, tôi muốn biết, có phải là cô đã nói cho hắn biết phải làm thế nào không?"
Đường Yên vẫn tươi cười như trước, cô ta nói chuyện có chút khó khăn, nhưng trên mặt Đường Yên thủy chung vẫn nở nụ cười, nói:
- Anh cho rằng tôi có năng lực chi phối hắn sao?
Johann Vương buông tay ra, quay sang một bên, nói:
- Tôia không cho rằng hắn có thể làm như vậy, tôi sẽ không thua đâu!
- Đây là một trò chơi, không phải anh đã nói rồi sao, chẳng lẽ bây giờ anh không định tuân thủ quy tắc của trò chơi nữa sao?
Đường Yên nhìn Johann Vương, nói:
- Trong lòng anh và tôi đều hiểu rõ, đây là trò chơi tâm lý, nhưng nếu anh như bây giờ thì sẽ chỉ phá hủy trò chơi này, tôi luôn cho rằng anh là một người đàn ông kiệt xuất luôn tuân thủ quy tắc, anh sẽ không để tôi phải thất vọng chứ?
- Sao tôi lại khiến cô thất vọng được chứ, tôi sẽ tuân thủ quy tắc trò chơi mà!
Johann Vương nói,
- Trò chơi là do tôi đưa ra, tôi phải tiếp tục tuân thủ quy tắc, Diệp Lăng Phi, hắn không có khả năng thắng tôi!
Johann Vương nói những lời này dường như là đang nói với bản thân mình, chứ không phải là nói với Đường Yên, hắn lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, kết quả gọi mấy lần, điện thoại của Bạch Tình Đình không có ai nghe máy, Johann Vương cất điện thoại đi, lúc đó còn nói thêm:
- Tôi sẽ tuân thủ quy tắc của trò chơi!
Lúc này Đường Yên thầm thở phào nhẹ nhõm, mới rồi cô cũng toát mồ hôi lạnh vì Diệp Lăng Phi, nếu lúc đó Johann Vương đột nhiên đổi ý, không chịu tuân thủ quy tắc của trò chơi, ai biết Johann Vương sẽ làm chuyện gì. Trước giờ Johann Vương làm gì cũng rất thuận lợi, Johann Vương luôn cho rằng Diệp Lăng Phi hoàn toàn bị hắn khống chế rồi, hắn sẽ đối xử với Diệp Lăng Phi như một con thú cưng vậy, nhưng thật không ngờ Diệp Lăng Phi lại tới tìm hắn, còn đấm hắn một cái, chuyện này khiến cho Johann Vương khó có thể chấp nhận, nhưng Đường Yên lại làm cho Johann Vương bình tĩnh lại, quy tắc của trò chơi này là do hắn đặt ra, hắn phải tiếp tục tuân thủ, tuy là hiện giờ tâm tình của Johann Vương rất không thoải mái, nhưng hắn cũng sẽ vẫn tuân thủ.
Diệp Lăng Phi không biết những suy nghĩ đó của Johann Vương, hắn còn tưởng rằng Johann Vương căn bản không có chuyện gì, Diệp Lăng Phi đã gặp qua rất nhiều đối thủ, nhưng từ trước tới giờ chưa có người nào khó đối phó như Johann Vương, chuyện đó khiên cho Diệp Lăng Phi cảm thấy đau đầu muốn chết, hắn không dám xem thường những gì Johann Vương nói, ai biết thật sự sẽ có ai đó nhận được “quà” thì sao, Diệp Lăng Phi không dám khẳng định, hắn chỉ có thể gọi điện thoại cho từng người, đồng thời, Diệp Lăng Phi cũng phải đến bệnh viện để điều trị. Khi Diệp Lăng Phi gội điện cho Dã Thú, chợt nghe thấy Dã Thú hùng hùng hổ hổ nói vào trong điện thoại:
- Mẹ kiếp, lão đại, không biết là tên khốn kiếp nào tặng vợ em một món quà, mẹ nó chứ, em vừa mới phát hiện ra món quà đó là một quả bom, nếu để em tìm được tên đã gửi nó, nhất định em sẽ lột da hắn!
Khi Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói như vậy liền thở phảo, lúc trước Diệp Lăng Phi vẫn đang lo lắng rốt cuộc Johann Vương sẽ gửi bom cho ai, thật không ngờ Johann Vương lại đưa cho Dã Thú, tuy vậy nghe Dã Thú nói những lời đó xong, Diệp Lăng Phi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng chuyện này còn chưa kết thúc, nói một cách khác, Johann Vương không hề nói dối Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không đem chuyện Johann Vương để nói với Dã Thú, theo Diệp Lăng Phi thấy, nếu nói chuyện Johann Vương cho Dã Thú biết, sẽ chỉ khiến Dã Thú càng thêm manh động, với cá tính của Dã Thú, nhất định sẽ đi tìm Johann Vương để tính sổ, đến lúc đó, rất có thể Dã Thú sẽ bỏ mạng lại đó, sự lợi hại của Johann Vương Diệp Lăng Phi xem như cũng đã được kiến thức rồi rồi, ví dụ như hôm nay vậy, Diệp Lăng Phi vốn cho là mình có thể khiến Johann Vương tay không kịp, Johann Vương nhất định sẽ sợ hãi, nhưng thật không ngờ tên Johann Vương đó giống như là đã sớm biết trước vậy, điều này quả thật rất đáng sợ!
Diệp Lăng Phi không lo lắng cho bản thân, điều hắn lo lắng chính là những người bên cạnh mình thương tổn, đây là điều mà Diệp Lăng Phi không thể chấp nhận, Diệp Lăng Phi chỉ dặn dò Dã Thú nhất định phải cẩn thận hơn, cũng không nói thêm gì. Hắn ở trong bệnh viện gọi điện thoại cho Bành Hiểu Lộ, có những chuyện không thể nói với Bạch Tình Đình, cho dù Bạch Tình Đình là vợ của hắn, nhưng có mấy lời nếu nói với Bạch Tình Đình sẽ chỉ làm Bạch Tình Đình càng trở nên bất an, đây là điều mà Diệp Lăng Phi không muốn nhìn thấy. So với Bạch Tình Đình, Bành Hiểu Lộ khiến cho người ta yên tâm hơn, Bành Hiểu Lộ chuyện gì mà chưa trải qua, những chuyện này đối với Bành Hiểu Lộ mà nói, cũng không phải chuyện quá nghiêm trọng, mà đó cũng là điều mà Diệp Lăng Phi mong muốn nhất.
Bành Hiểu Lộ vừa nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi liền vội vội vàng vàng chạy tới, lúc cô đến thì Diệp Lăng Phi vừa mới lọc máu xong, ngồi ở bệnh chỗ ghế ở đại sảnh bệnh viện hút thuốc, nơi này cấm hút thuốc lá, nhưng Diệp Lăng Phi cũng không để ý, trong lòng hắn đang rất bực bội, mặc dù đã bị người khác nhắc nhở, Diệp Lăng Phi vẫn không để ý, tiếp tục hút thuốc.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao phải như vậy chứ?
Bành Hiểu Lộ vừa mới đến đây, lập tức truy hỏi, Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Anh nghĩ chuyện lần này quá khó giải quyết rồi, có phải anh muốn như vậy đâu, đều là do cái tên Johann Vương đó làm ra đấy, đến giờ anh vẫn chưa hiểu, rốt cuộc Johann Vương còn định chơi như thế nào nữa?
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cũng đã hiểu được chuyện gì, cô ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, nói:
- Chẳng lẽ Đường Đường không nói với anh sao, tên Johann Vương đó rất lợi hại, anh giao tranh với hắn phải cẩn thận đấy!
- Nói thì nói rồi, nhưng chẳng lẽ anh trơ mắt nhìn cái tên khốn kiếp đó tiếp tục chơi như vậy sao, mà anh lại không làm gì được để thay đổi, cứ để hắn làm gì thì làm sao? Anh nghĩ là anh không làm được chuyện đó, bất luận thế nào anh cũng phải đọ sức với tên đó một lần!
- Nhìn anh bây giờ thì có lẽ lần đọ sức này anh chịu thiệt rồi!
Bành Hiểu Lộ trông bộ dạng đó của Diệp Lăng Phi, không nhịn được nói.
Diệp Lăng Phi không phủ nhận, lại châm một điếu thuốc, khói thuốc nhẹ nhàng uốn lượn, một lát sau Diệp Lăng Phi mới lên tiếng:
- Tên khốn kiếp đó đưa đến chỗ Dã Thú một quả bom, lại còn hạ độc anh, chết tiệt, anh không biết người nào đã ra tay với mình nữa, em nói xem có bực không chứ?
Bành Hiểu Lộ biến sắc, cô vội vàng hỏi:
- Rốt cuộc anh có sao không, nào, để em xem xem!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Anh thì không sao cả, chỉ là tên khốn đó ra tay quá âm hiểm, anh cảm thấy bực bội cũng là vì chuyện này. Hiểu Lộ, em thử nói xem, rốt cuộc tên khốn đó đã đả thương anh thế nào chứ, nhưng mà hắn vừa mới xuống máy bay, chẳng lẽ ở chung quanh sân bay có người bảo vệ hắn? Đáng chết, anh phải sớm nghĩ đến điểm này mới phải chứ, những kẻ bảo vệ hắn có thể đã đến thành phố Vọng Hải trước đó rồi, hắn vừa mới tới nơi này, rất dễ khiến anh hiểu lầm hắn không có người bảo vệ, thật ra, những người đó đã sớm ở xung quanh chờ anh rồi, chính là để khiến anh lâm vào khủng hoảng, chết tiệt, Johann Vương, ta sẽ không mắc bẫy của ngươi đâu!
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi lải nhải một mình, cô không nói xen vào, chờ cho đến khi Diệp Lăng Phi nói xong, Bành Hiểu Lộ mới hỏi:
- Anh tới tìm em không phải là để em nghe anh nói mấy lời này đó chứ?
- Cơ bản là cũng không khác bao nhiêu đâu!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh thật sự không biết có thể tìm ai để trò chuyện, Tình Đình chung quy sẽ sợ hãi, những cô gái không trải qua chuyện như vậy chỉ biết sợ hãi không thôi, không thể đưa ra đề nghị hay với anh, anh nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới em, chỉ có em mới có thể cho anh lời khuyên! Hiểu Lộ, em bảo anh rốt cuộc phải làm gì mới phải đây, bây giờ anh thay đổi quan hệ giữa anh và Johann Vương, anh không thể để cho hắn tiếp tục dắt mũi anh nữa, anh cần phải thay đổi!
- Cho dù hắn lợi hại thế nào chung quy cũng chỉ là một người thôi, mọi người ai cũng có nhược điểm, quan trọng là anh phải tìm ra nhược điểm của hắn!
Bành Hiểu Lộ nói đến đây, lại bổ sung một điều,
- Chẳng lẽ anh thật sự không điều tra được hành tung của hắn?