Diệp Lăng Phi cùng Trần Ngọc Đình đi vào quán bar “Hắc Sâm Lâm”, bên trong quan bar những ngọn đèn cứ lập lòe, nhưng âm thanh đinh tai nhức âm không ngừng vang lên. Hiện tại là sáu giờ tối thế nên đại đa số những người thích vào quán bar đều đang ăn cơm, bởi vậy trong này cũng không nhiều người lắm.
Hai người đến ngồi một chiếc bàn gần với trung tâm sàn nhảy, Diệp Lăng Phi gọi một nữ nhân viên phục vụ mặc váy ngắn trong quán bar.
- Cho hai chai Chi Hoa Sĩ 18 năm, ba chai Ba Gia Sĩ, à, cho tôi thêm một chút đồ ăn vặt nữa.
Vừa nhìn đã biết Diệp Lăng Phi là người sành điệu, hắn không cần nhìn vào thực đơn cũng biết được trong quán này có cái gì.
Hắn và Trần Ngọc Đình không ăn cái gì, lần này hai người đi vào quán bar chủ yếu là để uống. Diệp Lăng Phi cảm thấy bụng mình hơi khó chịu nên cũng không ăn.
Được một lúc, Diệp Lăng Phi ra hiệu cho cô nữ nhân viên phục vụ dọn những thứ này đi. Tuy rằng Trần Ngọc Đình không biết những thứ này rốt cuộc là bao nhiêu tiền, nhưng nàng nghe thấy nói hai chai Chi Hoa Sĩ ít nhất cũng ngoài một nghìn, xem ra Diệp Lăng Phi đúng là không khách khí với nàng. Trần Ngọc Đình định trả tiền nhưng lại thấy Diệp Lăng Phi lấy thẻ tín dụng ra đưa cho cô nữ phục vụ, hắn vỗ mông nàng một cái ý bảo nàng làm nhanh lên một chút.
- Giám đốc Diệp, anh đây là….
Trần Ngọc Đình còn chưa nói hết thì chợt nghe Diệp Lăng Phi trách mắng nói:
- Tỷ tỷ, chúng ta đã thống nhất không nói đến chuyện công việc sao. Tôi là đệ đệ của chị mà tại sao chị lại gọi là giám đốc Diệp.
- Tôi biết rồi.
Trần Ngọc Đình nhỏ giọng nói:
- Tôi quên mất, chỉ là tôi thấy cậu muốn tính tiền nên hơi luống cuống một chút. Không phải chúng ta đã nói trước rồi sao, hôm nay là tôi mời, tại sao cậu lại muốn trả tiền.
- Không sao cả, chúng ta đâu cần phải tính toán làm gì, ai trả mà không được.
Giọng nói của Diệp Lăng Phi khiến cho người ngoài cảm giác hắn và Trần Ngọc Đình có quan hệ rất thân mật.
Trần Ngọc Đình vẫn muốn trả tiền thế nhưng đột nhiên thấy Diệp Lăng Phi chỉ tay ra phía giữa sàn nhảy nói:
- Tỷ tỷ, sắp có biểu diễn rồi, bảo đảm rất đặc sắc. Chị có nhìn thấy cái ống thép kia không, để cho người biểu diễn múa cột đấy.
- Cậu thường tới đây à?
Trần Ngọc Đình nhíu mày, nàng cảm giác ở đây rất huyên náo, nhất là tiếng nhạc đinh tai nhức óc này. Nàng thực sự không thích loại nhạc này, nàng chỉ thích nhạc cổ điển, đặc biết là những loại nhẹ nhàng, tao nhã.
- Mới tới đây một, hai lần thôi. Tôi nói rồi, tôi cũng không thích đi quán bar lắm. Tất nhiên, tới quan bar uống rượu là một cách tốt để xả stress.
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói:
- Mỗi người có cách làm giảm áp lực khác nhau. Tôi muốn biết tỷ tỷ dùng cách gì để làm giảm áp lực?
- Nghe nhạc, mua sắm, chạy bộ, hoặc là đi chơi cùng với Hoành Vũ.
Trần Ngọc Đình khẽ tỏ vẻ tươi cười:
- Làm một người mẹ, hạnh phúc lớn nhất với tôi là ở cùng một chỗ với con trai mình. Chỉ cần nhìn thấy Hoành Vũ là tôi không còn cảm thấy chút mệt mỏi nào.
- Làm một người mẹ thật không dễ dàng chút nào, đặc biết là một nữ nhân mạnh mẽ như tỷ tỷ.
Những lời này đều xuất phát từ nội tâm của Diệp Lăng Phi, không hề có một chút giả dối nào. Trần Ngọc Đình chuyển ánh mắt sang hướng khác, nàng nói:
- Khi nào cậu có gia đình cậu sẽ hiểu. Đối với một nữ nhân thì chồng và con của mình là quan trọng nhất. Tôi đã không còn chồng rồi, Hoành Vũ là tất cả của tôi.
Diệp Lăng Phi đã sớm hiểu rõ những cảm giác này của Trần Ngọc Đình rồi. Tuy rằng hắn không phải là nhà tâm lý học, nhưng về phương diện này thì cũng biết không ít, đặc biệt là hắn rất am hiều phân tích nhân cách con người. Diệp Lăng Phi cho rằng Trần Ngọc Đình là loại nữ nhân rất lo lắng cho gia đình, lo lắng người khác sẽ nghĩ thế nào về mình, chính vì vậy nàng mới không tái giá. Có thể nói, trong nội tâm Trần Ngọc Đình rất khát khao có một người đàn ông để có thể cho nàng dựa vào.
Chỉ tiếc rằng, Diệp Lăng Phi lại không muốn làm người đàn ông này, có lẽ hắn không muốn trở thành người đàn ông trong lòng Trần Ngọc Đình. Diệp Lăng Phi thật không muốn như vậy, chuyện tình cảm với Chu Hân Mính còn chưa giải quyết xong, hắn không muốn có thêm một rắc rối nào nữa. Lại còn có cả Đường Hiểu Uyển và Chu Hân Mính nữa. Lại còn cả việc trong công ty nữa, Tiễn Thường Nam đang tìm đủ mọi cớ để khiến hắn và Trần Ngọc Đình phải rời khỏi công ty.
Cũng không phải là Diệp Lăng Phi lo lắng về tiễn thường nam, hắn chỉ lo lắng nếu như Trần Ngọc Đình phát sinh tình cảm với mình thì lúc đó thật sự là rắc rối. Càng là thục nữ thì lại càng khó đối phó, bởi vì các nàng thường ít khi đắn đo.
Diệp Lăng Phi tuy không muốn vậy nhưng thân thể đầy mê hoặc của Trần Ngọc Đình khiến hắn không nhịn được. Thế nên Diệp Lăng Phi cố gắng giữ khoảng cách với Trần Ngọc Đình để tránh cho mình phạm phải sai lầm.
Diệp Lăng Phi tỏ ý tán thành lời nói của Trần Ngọc Đình, hắn nói:
- Đúng vậy, có một số việc mà cần phải trải qua thì mới có thể hiểu hết được nó. Được rồi, chúng ta không nói đến những chuyện này nữa.
Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi kể cho chị nghe một truyện cười, cho bầu không khí sôi động một chút.
Trần Ngọc Đình quay lại gật đầu, nói:
- Cũng đúng, cậu không phải là nữ nhân, sẽ không hiểu được lòng nữ nhân. Thôi được rồi, lâu lắm rồi tôi không có tâm trạng nghe truyện cười, khó có hôm nào vui như hôm nay, cậu kể thử tôi nghe xem nào.
Diệp Lăng Phi nghiêm trang nói:
- Tỷ tỷ, tôi phải nói trước, nếu chị cười vỡ bụng là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.
- Cậu đừng có thừa nước đục thả câu, còn chưa biết truyện cười của cậu có buồn cười hay không nữa. Tôi cũng nói trước cho cậu chuẩn bị, nếu như không thể cười nổi thì cậu cẩn thận đấy, tôi không phải là loại nữ nhân thích bị đùa bỡn đâu.
- Được rồi, được rồi, tính tình của tỷ tỷ tôi biết rất rõ mà.
Diệp Lăng Phi nở nụ cười, hắn hắng giọng một tiếng rồi nói:
- Có một đôi chồng trẻ vì không có nhà cửa thế nên sau khi kết hôn phải trải qua đêm động phòng ở nhà gái. Sang ngày thứ hai, buổi sáng sớm không thấy đôi vợ chồng trẻ này xuống ăn cơm nhưng cha mẹ cô gái cũng không để ý. Chờ đến buổi trưa, hai vợ chồng cũng vẫn không xuống lầu, cha mẹ cô gái cho rằng bởi vì đêm qua quá mệt mỏi nên hai người không thể dậy được nên cũng không để ý. Đến buổi tối, đôi vợ chồng vẫn không xuống nhà, lần này thì cha mẹ cô gái đứng ngồi không yên. Bọn họ nghĩ, tại sao đôi vợ chồng vẫn còn không xuống lầu.
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì cố ý dừng lại, hắn cười hỏi Trần Ngọc Đình:
- Tỷ tỷ, chị đoán xem vì nguyên nhân gì?
- Làm sao tôi biết được.
Trần Ngọc Đình đã bị cuốn hút vào câu truyện, nàng rất muốn biết kết quả thế mà Diệp Lăng Phi lại cố tình không nói ra. Ngược lại, Diệp Lăng Phi lại chậm rãi cầm lấy chai rượu Chi Hoa Sĩ, rót cho hắn và Trần Ngọc Đình mỗi người một chén. Trần Ngọc Đình nhịn không được hỏi:
- Cậu nói mau đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Thấy Trần Ngọc Đình sốt ruột như vậy, lúc này Diệp Lăng Phi mới trầm mặt xuống nói:
- Cha mẹ nhà gái gọi đứa con trai của họ lại để hỏi xem nó có biết vì sao tỷ tỷ và tỷ phu đêm qua thế nào mà tại sao đến bây giờ còn chưa xuống lầu. Đứa bé rất thành thật nói không có chuyện gì, đêm qua tỷ phu muốn nó lấy cho một ít Vaseline nhưng không may Vaseline lại hết nên nó lấy keo dán đưa cho tỷ phu của mình.
Trần Ngọc Đình nghe Diệp Lăng Phi nói xong nhưng trong lúc nhất thời không hiểu được ý tứ trong câu truyện. Thấy Diệp Lăng Phi cười xấu xa, nàng mơ hồi cảm giác có chuyên gì không hay, đột nhiên nàng nghĩ tới kết quả. Mặt Trần Ngọc Đình đỏ bừng, nàng cắn chặt môi không cho mình cười thành tiếng.
Diệp Lăng Phi nhìn chằm chằm vào Trần Ngọc Đình, mãi đến khi Trần Ngọc Đình liếc mắt nhìn thì hắn mới thu hồi lại vẻ mặt cười xấu xa. Diệp Lăng Phi cầm chen rượu lên uống một chút, Trần Ngọc Đình cũng nhấp một chút rượu rồi nàng bất đắc dĩ cười nói:
- Trách không được tại sao những nữ nhân viên trong công ty đều thích nghe cậu kể truyện cười. Trước đây tôi còn không tin nhưng bây giờ thì tin hoàn toàn.
- Chuyện nam nữ trong lúc đó thì có gì mà phải giấu diếm, có những người bề ngoài thì giả bộ làm quân tử nhưng sau lưng thì lại đi vụng trộm. Khụ, theo tôi thấy, thay vì cứ phải giấu diếm thì cứ thoải mái mà nói ra, như vậy lại có vẻ quang mình lỗi lạc.
Trần Ngọc Đình cười nói:
- Diệp Lăng Phi, theo thôi thấy cậu ở nước ngoài lâu quá rồi nên không biết tình hình trong nước. Những người Trung Quốc rất coi trọng tư tưởng nho gia, vậy nên tư tưởng nho gia…..
Trần Ngọc Đình còn chưa nói hết câu đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Không nên nói với tôi về tư tưởng nho gia, thành thật mà nói tôi không thích cái tư tưởng này, nó đã quá cổ hủ rồi. Nếu như không phải mấy nghìn năm trước Trung Quốc bị tư tưởng nho gia ăn sâu vào từng người thì Trung Quốc chúng ta đâu lạc hậu như thế này?
- Cậu sai rồi, tư tưởng nho gia là tinh túy của dân tộc Trung Hoa chúng ta.
Trần Ngọc Đình cũng không tỏ ra yếu kém, nàng phản bác lại:
- Bây giờ rất nhiều quốc gia đều đề xướng tư tưởng nho gia, kính trọng Khổng Tử, thế nên có thể nói tư tưởng nho gia đã được toàn bộ thế giới kính trọng. Cậu là một người Trung Quốc, hẳn là phải cảm thấy kiêu ngạo chứ.
Diệp Lăng Phi coi thường, hắn bĩu môi nói:
- Đáng tiếc, con người của tôi thích dùng bạo lực, không thích nói lễ nghĩa.
Trần Ngọc Đình cau mày lại, nàng bỏ chén rượu xuống, thất vọng nói:
- Tôi không có hứng thú nói chuyện với một người quên nguồn gốc bản thân, tôi đi trước.
Diệp Lăng Phi vừa thấy vì mấy câu của mình mà Trần Ngọc Đình trở mặt, hắn bất chấp những chuyện khác, đưa tay phải ôm lấy vai Trần Ngọc Đình, nói:
- Tỷ tỷ, tại sao chị lại giận, không phải chúng ta chỉ là tranh luận thôi sao.
Trần Ngọc Đình định đứng lên thì bị Diệp Lăng Phi ôm lấy vai, nàng không thể cử động được chỉ oán giận nói:
- Cậu làm gì vậy, mau buông ra.
- Khuông buông, con người của tôi vô lại quen rồi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tỷ tỷ, đừng giận nữa, uống chén rượu đi.
Nói xong hắn cầm lấy chén rượu đưa tới bên mép Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nàng biết không còn cách nào với Diệp Lăng Phi nữa. Nàng đưa tay cầm lấy chén rượu, uống một ngụm nhỏ rồi nói:
- Được chưa, bây giờ thì cậu buông tay ra.
- Tỷ tỷ, không nên phụng phịu như vậy, khó nhìn lắm.
Diệp Lăng Phi không hề có ý định buông ra, tay pahỉ hắn hơi dùng sức một tí, kéo thân thể mê hoặc của một thục nữ vào trong lòng mình. Hắn nịnh nọt nói:
- Tỷ tỷ, chị rất đẹp, thế nhưng cả ngày cứ phụng phịu như vậy trông xấu lắm. Theo tôi thấy, chị nên cười nhiều hơn, tôi đảm bảo nếu như chị cười thì phân nửa những nam nhân trong công ty chúng ta phải chết mê chết mệt, bao gồm cả tôi nữa.
Trần Ngọc Đình cảm giác được nàng đang nằm trong lòng Diệp Lăng Phi. Lý trí nói cho nàng biết phải lập tức cự tuyệt những hành động này nhưng nội tâm lại không muốn nàng có bất kỳ động tác gì.
Vừa rồi uống hơi nhiều rượu, tuy rằng Trần Ngọc Đình có chút tửu lượng thế nhưng khung cảnh ồn ào xung quanh khiến nàng cảm thấy hơi say. Trần Ngọc Đình biết rõ Diệp Lăng Phi đang khen mình nhưng nàng hết sức hài lòng. Nữ nhân nào mà không muốn được nam nhân khen, Trần Ngọc Đình cũng là nữ nhân, nàng cũng muốn được nam nhân khen, cũng muốn có nhiều nam nhân yêu mình, cũng muốn những lúc mệt mỏi được nằm trong lòng một nam nhân nào đó.
Gặp phải Diệp Lăng Phi khiến khao khát của nàng bao nhiêu năm qua bùng cháy. Nàng không hề có hành động cự tuyệt nào, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Diệp Lăng Phi, cảm nhân hơi thở nam tính từ người Diệp Lăng Phi truyền sang người mình.
Nhưng dù sao Trần Ngọc Đình cũng là một nữ nhân chín chắn, cho dù nàng đang mơ màng trong cảm giác này thế nhưng nàng cũng hiểu được phải làm sao để không biến thành một dâm phụ phóng đáng. Nàng muốn giữ lại điểm mấu chốt trong lòng nữ nhân, cho dù nàng rất khát khao có người đàn ông yêu nàng.
- Cậu lại gạt tôi, trách không được tại sao có nhiều nữ nhân viên thích cậu như vậy, cậu cứ mở miệng là nói lời ngọt ngào.
Trần Ngọc Đình làm bộ không có cảm giác đang nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, nàng bưng chén rượu lên nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói:
- Được rồi, tôi đồng ý với cậu không bỏ đi nữa, nhưng cậu cũng không được đặt tay nên người tôi. Tôi không phải là cô bé mười bảy mười tám tuổi, cậu nên nhớ, tôi hơn cậu gần chục tuổi, cậu không sợ người khác nhìn thấy sẽ chê cười sao?
Những lời này của Trần Ngọc Đình hết sức mập mờ, Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Tỷ tỷ, tôi không có làm gì, lẽ nào đệ đệ ngồi uống rượu với tỷ tỷ cũng không được sao. Ai muốn nói gì thì cứ nói, chúng ta uống rượu của chúng ta, nào, uống đi.
Trần Ngọc Đình thấy Diệp Lăng Phi không hề cố kỵ, nàng cầm chén rượu lên, cười nói:
- Ừ, đúng vậy, chúng ta là quan hệ chị em, uống chút rượu thì cũng là bình thường. Nhưng mà chỉ có thể xưng hô như vậy ở chỗ này, tôi không muốn đến công ty cũng như vậy.
- Tất nhiên rồi, tôi là một người công tư phân mình mà.
Diệp Lăng Phi biết trong lòng Trần Ngọc Đình đã chấp nhận quan hệ này. Thế nhưng quan hệ chị em bất quá chỉ là một cái cớ mà thôi, họ đâu có chỗ nào giống với chị em. Nhưng Trần Ngọc Đình đã thừa nhận quan hệ này rồi thì Diệp Lăng Phi cũng không nói nhiều nữa, hắn ôm thân thể của Trần Ngọc Đình vào lòng và uống rượu với nàng.
Hai người vừa ăn nhẹ vừa uống rượu nói chuyện phiếm, vô tình trong quán càng ngày càng đông người lên. Có hơn mười thiếu nữ ăn mặc hở hang xuất hiện trong quán bar, họ đang biểu diễn cuồng nhiệt trên sàn nhảy.
Hai người đến ngồi một chiếc bàn gần với trung tâm sàn nhảy, Diệp Lăng Phi gọi một nữ nhân viên phục vụ mặc váy ngắn trong quán bar.
- Cho hai chai Chi Hoa Sĩ 18 năm, ba chai Ba Gia Sĩ, à, cho tôi thêm một chút đồ ăn vặt nữa.
Vừa nhìn đã biết Diệp Lăng Phi là người sành điệu, hắn không cần nhìn vào thực đơn cũng biết được trong quán này có cái gì.
Hắn và Trần Ngọc Đình không ăn cái gì, lần này hai người đi vào quán bar chủ yếu là để uống. Diệp Lăng Phi cảm thấy bụng mình hơi khó chịu nên cũng không ăn.
Được một lúc, Diệp Lăng Phi ra hiệu cho cô nữ nhân viên phục vụ dọn những thứ này đi. Tuy rằng Trần Ngọc Đình không biết những thứ này rốt cuộc là bao nhiêu tiền, nhưng nàng nghe thấy nói hai chai Chi Hoa Sĩ ít nhất cũng ngoài một nghìn, xem ra Diệp Lăng Phi đúng là không khách khí với nàng. Trần Ngọc Đình định trả tiền nhưng lại thấy Diệp Lăng Phi lấy thẻ tín dụng ra đưa cho cô nữ phục vụ, hắn vỗ mông nàng một cái ý bảo nàng làm nhanh lên một chút.
- Giám đốc Diệp, anh đây là….
Trần Ngọc Đình còn chưa nói hết thì chợt nghe Diệp Lăng Phi trách mắng nói:
- Tỷ tỷ, chúng ta đã thống nhất không nói đến chuyện công việc sao. Tôi là đệ đệ của chị mà tại sao chị lại gọi là giám đốc Diệp.
- Tôi biết rồi.
Trần Ngọc Đình nhỏ giọng nói:
- Tôi quên mất, chỉ là tôi thấy cậu muốn tính tiền nên hơi luống cuống một chút. Không phải chúng ta đã nói trước rồi sao, hôm nay là tôi mời, tại sao cậu lại muốn trả tiền.
- Không sao cả, chúng ta đâu cần phải tính toán làm gì, ai trả mà không được.
Giọng nói của Diệp Lăng Phi khiến cho người ngoài cảm giác hắn và Trần Ngọc Đình có quan hệ rất thân mật.
Trần Ngọc Đình vẫn muốn trả tiền thế nhưng đột nhiên thấy Diệp Lăng Phi chỉ tay ra phía giữa sàn nhảy nói:
- Tỷ tỷ, sắp có biểu diễn rồi, bảo đảm rất đặc sắc. Chị có nhìn thấy cái ống thép kia không, để cho người biểu diễn múa cột đấy.
- Cậu thường tới đây à?
Trần Ngọc Đình nhíu mày, nàng cảm giác ở đây rất huyên náo, nhất là tiếng nhạc đinh tai nhức óc này. Nàng thực sự không thích loại nhạc này, nàng chỉ thích nhạc cổ điển, đặc biết là những loại nhẹ nhàng, tao nhã.
- Mới tới đây một, hai lần thôi. Tôi nói rồi, tôi cũng không thích đi quán bar lắm. Tất nhiên, tới quan bar uống rượu là một cách tốt để xả stress.
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói:
- Mỗi người có cách làm giảm áp lực khác nhau. Tôi muốn biết tỷ tỷ dùng cách gì để làm giảm áp lực?
- Nghe nhạc, mua sắm, chạy bộ, hoặc là đi chơi cùng với Hoành Vũ.
Trần Ngọc Đình khẽ tỏ vẻ tươi cười:
- Làm một người mẹ, hạnh phúc lớn nhất với tôi là ở cùng một chỗ với con trai mình. Chỉ cần nhìn thấy Hoành Vũ là tôi không còn cảm thấy chút mệt mỏi nào.
- Làm một người mẹ thật không dễ dàng chút nào, đặc biết là một nữ nhân mạnh mẽ như tỷ tỷ.
Những lời này đều xuất phát từ nội tâm của Diệp Lăng Phi, không hề có một chút giả dối nào. Trần Ngọc Đình chuyển ánh mắt sang hướng khác, nàng nói:
- Khi nào cậu có gia đình cậu sẽ hiểu. Đối với một nữ nhân thì chồng và con của mình là quan trọng nhất. Tôi đã không còn chồng rồi, Hoành Vũ là tất cả của tôi.
Diệp Lăng Phi đã sớm hiểu rõ những cảm giác này của Trần Ngọc Đình rồi. Tuy rằng hắn không phải là nhà tâm lý học, nhưng về phương diện này thì cũng biết không ít, đặc biệt là hắn rất am hiều phân tích nhân cách con người. Diệp Lăng Phi cho rằng Trần Ngọc Đình là loại nữ nhân rất lo lắng cho gia đình, lo lắng người khác sẽ nghĩ thế nào về mình, chính vì vậy nàng mới không tái giá. Có thể nói, trong nội tâm Trần Ngọc Đình rất khát khao có một người đàn ông để có thể cho nàng dựa vào.
Chỉ tiếc rằng, Diệp Lăng Phi lại không muốn làm người đàn ông này, có lẽ hắn không muốn trở thành người đàn ông trong lòng Trần Ngọc Đình. Diệp Lăng Phi thật không muốn như vậy, chuyện tình cảm với Chu Hân Mính còn chưa giải quyết xong, hắn không muốn có thêm một rắc rối nào nữa. Lại còn có cả Đường Hiểu Uyển và Chu Hân Mính nữa. Lại còn cả việc trong công ty nữa, Tiễn Thường Nam đang tìm đủ mọi cớ để khiến hắn và Trần Ngọc Đình phải rời khỏi công ty.
Cũng không phải là Diệp Lăng Phi lo lắng về tiễn thường nam, hắn chỉ lo lắng nếu như Trần Ngọc Đình phát sinh tình cảm với mình thì lúc đó thật sự là rắc rối. Càng là thục nữ thì lại càng khó đối phó, bởi vì các nàng thường ít khi đắn đo.
Diệp Lăng Phi tuy không muốn vậy nhưng thân thể đầy mê hoặc của Trần Ngọc Đình khiến hắn không nhịn được. Thế nên Diệp Lăng Phi cố gắng giữ khoảng cách với Trần Ngọc Đình để tránh cho mình phạm phải sai lầm.
Diệp Lăng Phi tỏ ý tán thành lời nói của Trần Ngọc Đình, hắn nói:
- Đúng vậy, có một số việc mà cần phải trải qua thì mới có thể hiểu hết được nó. Được rồi, chúng ta không nói đến những chuyện này nữa.
Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi kể cho chị nghe một truyện cười, cho bầu không khí sôi động một chút.
Trần Ngọc Đình quay lại gật đầu, nói:
- Cũng đúng, cậu không phải là nữ nhân, sẽ không hiểu được lòng nữ nhân. Thôi được rồi, lâu lắm rồi tôi không có tâm trạng nghe truyện cười, khó có hôm nào vui như hôm nay, cậu kể thử tôi nghe xem nào.
Diệp Lăng Phi nghiêm trang nói:
- Tỷ tỷ, tôi phải nói trước, nếu chị cười vỡ bụng là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.
- Cậu đừng có thừa nước đục thả câu, còn chưa biết truyện cười của cậu có buồn cười hay không nữa. Tôi cũng nói trước cho cậu chuẩn bị, nếu như không thể cười nổi thì cậu cẩn thận đấy, tôi không phải là loại nữ nhân thích bị đùa bỡn đâu.
- Được rồi, được rồi, tính tình của tỷ tỷ tôi biết rất rõ mà.
Diệp Lăng Phi nở nụ cười, hắn hắng giọng một tiếng rồi nói:
- Có một đôi chồng trẻ vì không có nhà cửa thế nên sau khi kết hôn phải trải qua đêm động phòng ở nhà gái. Sang ngày thứ hai, buổi sáng sớm không thấy đôi vợ chồng trẻ này xuống ăn cơm nhưng cha mẹ cô gái cũng không để ý. Chờ đến buổi trưa, hai vợ chồng cũng vẫn không xuống lầu, cha mẹ cô gái cho rằng bởi vì đêm qua quá mệt mỏi nên hai người không thể dậy được nên cũng không để ý. Đến buổi tối, đôi vợ chồng vẫn không xuống nhà, lần này thì cha mẹ cô gái đứng ngồi không yên. Bọn họ nghĩ, tại sao đôi vợ chồng vẫn còn không xuống lầu.
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì cố ý dừng lại, hắn cười hỏi Trần Ngọc Đình:
- Tỷ tỷ, chị đoán xem vì nguyên nhân gì?
- Làm sao tôi biết được.
Trần Ngọc Đình đã bị cuốn hút vào câu truyện, nàng rất muốn biết kết quả thế mà Diệp Lăng Phi lại cố tình không nói ra. Ngược lại, Diệp Lăng Phi lại chậm rãi cầm lấy chai rượu Chi Hoa Sĩ, rót cho hắn và Trần Ngọc Đình mỗi người một chén. Trần Ngọc Đình nhịn không được hỏi:
- Cậu nói mau đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Thấy Trần Ngọc Đình sốt ruột như vậy, lúc này Diệp Lăng Phi mới trầm mặt xuống nói:
- Cha mẹ nhà gái gọi đứa con trai của họ lại để hỏi xem nó có biết vì sao tỷ tỷ và tỷ phu đêm qua thế nào mà tại sao đến bây giờ còn chưa xuống lầu. Đứa bé rất thành thật nói không có chuyện gì, đêm qua tỷ phu muốn nó lấy cho một ít Vaseline nhưng không may Vaseline lại hết nên nó lấy keo dán đưa cho tỷ phu của mình.
Trần Ngọc Đình nghe Diệp Lăng Phi nói xong nhưng trong lúc nhất thời không hiểu được ý tứ trong câu truyện. Thấy Diệp Lăng Phi cười xấu xa, nàng mơ hồi cảm giác có chuyên gì không hay, đột nhiên nàng nghĩ tới kết quả. Mặt Trần Ngọc Đình đỏ bừng, nàng cắn chặt môi không cho mình cười thành tiếng.
Diệp Lăng Phi nhìn chằm chằm vào Trần Ngọc Đình, mãi đến khi Trần Ngọc Đình liếc mắt nhìn thì hắn mới thu hồi lại vẻ mặt cười xấu xa. Diệp Lăng Phi cầm chen rượu lên uống một chút, Trần Ngọc Đình cũng nhấp một chút rượu rồi nàng bất đắc dĩ cười nói:
- Trách không được tại sao những nữ nhân viên trong công ty đều thích nghe cậu kể truyện cười. Trước đây tôi còn không tin nhưng bây giờ thì tin hoàn toàn.
- Chuyện nam nữ trong lúc đó thì có gì mà phải giấu diếm, có những người bề ngoài thì giả bộ làm quân tử nhưng sau lưng thì lại đi vụng trộm. Khụ, theo tôi thấy, thay vì cứ phải giấu diếm thì cứ thoải mái mà nói ra, như vậy lại có vẻ quang mình lỗi lạc.
Trần Ngọc Đình cười nói:
- Diệp Lăng Phi, theo thôi thấy cậu ở nước ngoài lâu quá rồi nên không biết tình hình trong nước. Những người Trung Quốc rất coi trọng tư tưởng nho gia, vậy nên tư tưởng nho gia…..
Trần Ngọc Đình còn chưa nói hết câu đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Không nên nói với tôi về tư tưởng nho gia, thành thật mà nói tôi không thích cái tư tưởng này, nó đã quá cổ hủ rồi. Nếu như không phải mấy nghìn năm trước Trung Quốc bị tư tưởng nho gia ăn sâu vào từng người thì Trung Quốc chúng ta đâu lạc hậu như thế này?
- Cậu sai rồi, tư tưởng nho gia là tinh túy của dân tộc Trung Hoa chúng ta.
Trần Ngọc Đình cũng không tỏ ra yếu kém, nàng phản bác lại:
- Bây giờ rất nhiều quốc gia đều đề xướng tư tưởng nho gia, kính trọng Khổng Tử, thế nên có thể nói tư tưởng nho gia đã được toàn bộ thế giới kính trọng. Cậu là một người Trung Quốc, hẳn là phải cảm thấy kiêu ngạo chứ.
Diệp Lăng Phi coi thường, hắn bĩu môi nói:
- Đáng tiếc, con người của tôi thích dùng bạo lực, không thích nói lễ nghĩa.
Trần Ngọc Đình cau mày lại, nàng bỏ chén rượu xuống, thất vọng nói:
- Tôi không có hứng thú nói chuyện với một người quên nguồn gốc bản thân, tôi đi trước.
Diệp Lăng Phi vừa thấy vì mấy câu của mình mà Trần Ngọc Đình trở mặt, hắn bất chấp những chuyện khác, đưa tay phải ôm lấy vai Trần Ngọc Đình, nói:
- Tỷ tỷ, tại sao chị lại giận, không phải chúng ta chỉ là tranh luận thôi sao.
Trần Ngọc Đình định đứng lên thì bị Diệp Lăng Phi ôm lấy vai, nàng không thể cử động được chỉ oán giận nói:
- Cậu làm gì vậy, mau buông ra.
- Khuông buông, con người của tôi vô lại quen rồi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tỷ tỷ, đừng giận nữa, uống chén rượu đi.
Nói xong hắn cầm lấy chén rượu đưa tới bên mép Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nàng biết không còn cách nào với Diệp Lăng Phi nữa. Nàng đưa tay cầm lấy chén rượu, uống một ngụm nhỏ rồi nói:
- Được chưa, bây giờ thì cậu buông tay ra.
- Tỷ tỷ, không nên phụng phịu như vậy, khó nhìn lắm.
Diệp Lăng Phi không hề có ý định buông ra, tay pahỉ hắn hơi dùng sức một tí, kéo thân thể mê hoặc của một thục nữ vào trong lòng mình. Hắn nịnh nọt nói:
- Tỷ tỷ, chị rất đẹp, thế nhưng cả ngày cứ phụng phịu như vậy trông xấu lắm. Theo tôi thấy, chị nên cười nhiều hơn, tôi đảm bảo nếu như chị cười thì phân nửa những nam nhân trong công ty chúng ta phải chết mê chết mệt, bao gồm cả tôi nữa.
Trần Ngọc Đình cảm giác được nàng đang nằm trong lòng Diệp Lăng Phi. Lý trí nói cho nàng biết phải lập tức cự tuyệt những hành động này nhưng nội tâm lại không muốn nàng có bất kỳ động tác gì.
Vừa rồi uống hơi nhiều rượu, tuy rằng Trần Ngọc Đình có chút tửu lượng thế nhưng khung cảnh ồn ào xung quanh khiến nàng cảm thấy hơi say. Trần Ngọc Đình biết rõ Diệp Lăng Phi đang khen mình nhưng nàng hết sức hài lòng. Nữ nhân nào mà không muốn được nam nhân khen, Trần Ngọc Đình cũng là nữ nhân, nàng cũng muốn được nam nhân khen, cũng muốn có nhiều nam nhân yêu mình, cũng muốn những lúc mệt mỏi được nằm trong lòng một nam nhân nào đó.
Gặp phải Diệp Lăng Phi khiến khao khát của nàng bao nhiêu năm qua bùng cháy. Nàng không hề có hành động cự tuyệt nào, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Diệp Lăng Phi, cảm nhân hơi thở nam tính từ người Diệp Lăng Phi truyền sang người mình.
Nhưng dù sao Trần Ngọc Đình cũng là một nữ nhân chín chắn, cho dù nàng đang mơ màng trong cảm giác này thế nhưng nàng cũng hiểu được phải làm sao để không biến thành một dâm phụ phóng đáng. Nàng muốn giữ lại điểm mấu chốt trong lòng nữ nhân, cho dù nàng rất khát khao có người đàn ông yêu nàng.
- Cậu lại gạt tôi, trách không được tại sao có nhiều nữ nhân viên thích cậu như vậy, cậu cứ mở miệng là nói lời ngọt ngào.
Trần Ngọc Đình làm bộ không có cảm giác đang nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, nàng bưng chén rượu lên nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói:
- Được rồi, tôi đồng ý với cậu không bỏ đi nữa, nhưng cậu cũng không được đặt tay nên người tôi. Tôi không phải là cô bé mười bảy mười tám tuổi, cậu nên nhớ, tôi hơn cậu gần chục tuổi, cậu không sợ người khác nhìn thấy sẽ chê cười sao?
Những lời này của Trần Ngọc Đình hết sức mập mờ, Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Tỷ tỷ, tôi không có làm gì, lẽ nào đệ đệ ngồi uống rượu với tỷ tỷ cũng không được sao. Ai muốn nói gì thì cứ nói, chúng ta uống rượu của chúng ta, nào, uống đi.
Trần Ngọc Đình thấy Diệp Lăng Phi không hề cố kỵ, nàng cầm chén rượu lên, cười nói:
- Ừ, đúng vậy, chúng ta là quan hệ chị em, uống chút rượu thì cũng là bình thường. Nhưng mà chỉ có thể xưng hô như vậy ở chỗ này, tôi không muốn đến công ty cũng như vậy.
- Tất nhiên rồi, tôi là một người công tư phân mình mà.
Diệp Lăng Phi biết trong lòng Trần Ngọc Đình đã chấp nhận quan hệ này. Thế nhưng quan hệ chị em bất quá chỉ là một cái cớ mà thôi, họ đâu có chỗ nào giống với chị em. Nhưng Trần Ngọc Đình đã thừa nhận quan hệ này rồi thì Diệp Lăng Phi cũng không nói nhiều nữa, hắn ôm thân thể của Trần Ngọc Đình vào lòng và uống rượu với nàng.
Hai người vừa ăn nhẹ vừa uống rượu nói chuyện phiếm, vô tình trong quán càng ngày càng đông người lên. Có hơn mười thiếu nữ ăn mặc hở hang xuất hiện trong quán bar, họ đang biểu diễn cuồng nhiệt trên sàn nhảy.