Diệp Lăng Phi giống như cá xuống nước. Bạch Cảnh Sùng tuy rằng thường xuyên bơi lội nhưng làm sao so nổi với Diệp Lăng Phi. Nếu không phải là Diệp Lăng Phi cố tình nhường nhịn Bạch Cảnh Sùng thì hắn hẳn phải vượt Bạch Cảnh Sùng đến năm mươi mét.
Bạch Cảnh Sùng bơi qua bơi lại một hồi liền lên bờ. Hắn biết sức của mình, phất phất tay, ý bảo Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ở dưới nước bơi tiếp, còn bản thân cầm một cái khăn lông đứng trên bờ lau người.
Diệp Lăng Phi cố ý bơi bên cạnh làm tung bọt nước vào Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi trêu chọc, muốn bơi cũng không bơi được nữa. Bạch Tình Đình ỷ vào khả năng bơi lội không tồi của mình, đơn giản giang hai tay ôm lấy Diệp Lăng Phi, hai người cùng chìm xuống nước.
Nói về bơi lội thì đến hai Bạch Tình Đình cũng không phải là đối thủ của Diệp Lăng Phi. Nhưng hắn lại giả vờ kinh hoành, hai tay quơ loạn trong nước. Hắn ôm chặt lấy cặp mông chắc mẩy của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi càng làm thế, Bạch Tình Đình lại càng hiểu nhầm là Diệp Lăng Phi bơi kém, chịu để cho hắn sờ mó, không chịu buông tay ra.
Cuối cùng thì Bạch Tình Đình cũng bỏ cuộc, trồi lên mặt nước hít một hơi. Cô vừa mới đổi hơi thì Diệp Lăng Phi lại từ trong nước ôm lấy mông cô, kéo Bạch Tình Đình xuống nước. Ở trong nước, Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình, hai đôi môi dán vào nhau. Bạch Tình Đình chỉ đánh hắn vài cái tượng trung liền bị Diệp Lăng Phi chinh phục. Hai người ở dưới đáy nước bắt đầu hôn hít nồng nhiệt.
Đợi tới khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cùng nhau lái xe trở về thì đã mười giờ tối rồi. Cả tòa nhà chỉ còn tầng một là phát ra ánh đèn mờ mờ, còn lại đều đã tối om cả. Bạch Tình Đình trước đó đã gọi điện thoại cho cô Ngô, nói là tối hôm nay cô và Diệp Lăng Phi về muộn, bảo cô cứ đi ngủ trước.
Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi chúc nhau ngủ ngon rồi ai về phòng nấy. Diệp Lăng Phi trở lại phòng, ném quần áo lên giường rồi lăn ra. Hắn cảm thấy buổi tối hôm nay cực kỳ buồn cười, đột nhiên nghĩ tới chuyện mình sắp kết hôn, cảm giác như một giấc mộng vậy.
Diệp Lăng Phi đứng dậy, mở cửa phòng mình, đi tới trước cửa phòng ngủ của Bạch Tình Đình. Từ khe cửa vẫn có ánh đèn tỏa ra, hiển nhiên là Bạch Tình Đình còn chưa ngủ.
Diệp Lăng Phi gõ cửa khe khẽ, thấp giọng nói:
- Tình Đình, anh có chuyện muốn nói với em.
- Đã muộn rồi, ngày mai nói đi.
Tiếng nói dễ nghe của Bạch Tình Đình từ trong phòng ngủ truyền ra.
- Anh muốn nói với em ngay, nếu không sợ là qua ngày mai sẽ không nói được nữa. Chuyện này của liên quan tới thân thế của anh.
Diệp Lăng Phi áp lỗ tai vào cửa phòng, muốn nghe chút âm thanh bên trong phòng ngủ của Bạch Tình Đình. Ngay lúc hắn nghe thấy tiếng động trong đó, đột nhiên cảm thấy hẫng một cái, cửa phòng Bạch Tình Đình mở ra. Cô mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng, mái tóc dài xõa tung, đôi mắt mọng nước nhìn Diệp Lăng Phi.
- Vào đi.
Bạch Tình Đình sau khi mở cửa ra liền quay vào phòng.
Diệp Lăng Phi vội vàng đi vào phòng ngủ của Bạch Tình Đình, trở tay đóng cửa lại.
Bạch Tình Đình đi về cạnh giường, ngồi xuống, nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Khuya như vậy không ngủ, chẳng lẽ anh có tâm sự gì à?
Giọng nói của Bạch Tình Đình đã ôn nhu hơn rất nhiều. Chuyện đám cưới đã định rồi, Bạch Tình Đình không tự giác cảm thấy gần gũi hơn nhiều với Diệp Lăng Phi. Cô ôn nhu hỏi Diệp Lăng Phi, đôi mắt chăm chú nhìn hắn.
Diệp Lăng Phi vốn định ngồi xuống bên cạnh Bạch Tình Đình, nhưng lại sợ làm hỏng không khí ấm áp này, liền kéo chiếc ghế trước bàn trang điểm ra, ngồi đối diện với Bạch Tình Đình, cách cô khoảng nửa mét.
- Tình Đình, em đã thực sự suy nghĩ kỹ càng về việc kết hôn với anh chưa?
Diệp Lăng Phi thu hồi vẻ mặt tươi cười thường ngày, chăm chú hỏi:
- Em không ngại xuất thân của anh, không ngại quá khứ của anh sao?
- Đây là chuyện của em. Nếu em đã đồng ý kết hôn với anh thì em sẽ không hối hận.
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Em không muốn biết chuyện quá khứ của anh. Chuyện đó không có liên quan tới em. Em sở dĩ đồng ý kết hôn với anh là bởi vì em chưa gặp được người đàn ông nào tốt hơn anh nữa. Tuy rằng anh cũng không có gì đặc biệt nhưng ít ra so với những người đàn ông em biết thì hơn hẳn. Anh không nịnh nọt em, thậm chí đôi khi còn khiến em cảm động. Diệp Lăng Phi, nếu như anh thật sự muốn biết vì sao em muốn lấy anh, em có thể nói rõ ràng cho anh. Đó là vì anh đã khiến em cảm động.
- Cảm động sao?
Diệp Lăng Phi sửng sốt. Hắn không nhớ là mình đã từng làm Bạch Tình Đình cảm động bao giờ.
Bạch Tình Đình gật đầu, rất bình tĩnh nói:
- Còn nhớ lần chúng ta ở bờ biển không. Em thừa nhận là lúc đó rất tức giận. Bởi gì khi đó em không thể tiếp nhận chuyện anh trở thành chồng em. Nhưng anh lại làm cho em rất cảm động. Em không ngờ anh lại vì em mà không để ý tới nguy hiểm leo lên cao mấy chục mét mà nhẩy bungee với em. Anh nói là chúng ta cùng nhau bay. Ngay lúc chúng ta nhảy xuống, em đã bị anh làm cho cảm động rồi. Mặc dù chỉ có một lần nhưng người phụ nữ trong đời cũng chỉ có thể cảm động một lần. Rất không may mắn là em lại bị một người đàn ông không có gì đặc biệt như anh làm cho cảm động rồi.
Bạch Tình Đình khẽ thở dài, nói:
- Có lẽ đây là số phận của em. Em không thể không thừa nhận là vốn ban đầu em không xem trọng anh. Diệp Lăng Phi, anh không hiểu được tâm tư của phụ nữ bọn em đâu.
Diệp Lăng Phi quả thật không hiểu được. Hắn không ngờ là một việc mà bản thân coi như không quan trọng lại có thể khiến Bạch Tình Đình cảm động.
Diệp Lăng Phi vươn tay phải, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Tình Đình, ôn nhu nói:
- Tình Đình, anh muốn nói, anh muốn cưới em.
- Có thể chứ.
Bạch Tình Đình nắm chặt lấy tay Diệp Lăng Phi. Cô bình tĩnh nói:
- Được rồi, em muốn đi ngủ, anh về phòng đi.
Bạch Tình Đình vừa nói vừa rút tay mình ra khỏi tay Diệp Lăng Phi, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại nhân cơ hội này kéo cô, ôm cô vào trong lòng, đôi môi thuận thế mà hôn cô. Bạch Tình Đình cảm thấy bàn tay to của Diệp Lăng Phi luồn vào trong áo ngủ của mình, trực tiếp vuốt ve cặp đùi mịn màng của cô. Nhưng Bạch Tình Đình không ngăn cản. Sau khi nói hết mọi chuyện với Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình không ngờ bỏ qua sự rụt rè, ngược lại còn có thêm khát vọng với sự vuốt ve của Diệp Lăng Phi.
Bạch Tình Đình cũng không phải là lãnh đạm như đồn đại, chỉ là chưa bao giờ gặp được người đàn ông khiến tâm hồn cô rung động. Bạch Tình Đình cũng là một người phụ nữ, cũng có khát vọng được đàn ông quan tâm trân trọng, chỉ là những người qua lại với cô thường là những kẻ có ý đồ bất lương. Càng có tiền, càng xinh đẹp thì tường lửa phòng ngự trong lòng người phụ nữ lại càng dày. Bạch Tình Đình đối với đàn ông vẫn rất đề phòng, cho dù là một vài người đứng đắn nghiêm chỉnh thì cô vẫn từ xa nhìn lại.
Tâm tính này của cô là phổ biến trong những mỹ nữ xinh đẹp. Đối với Bạch Tình Đình mà nói, Diệp Lăng Phi xuất hiện cũng không khiến cho cô quá chú ý, thậm chí ban đầu còn ghét cái loại đàn ông chẳng đâu vào đâu như hắn.
Theo Bạch Tình Đình thấy, Diệp Lăng Phi chỉ là một kẻ vô lại thích an nhàn nhưng vận mệnh lại trêu đùa Bạch Tình Đình thật lớn. Cô hồ đồ thế nào lại có hôn ước với Diệp Lăng Phi.
Từ đó trở đi, Bạch Tình Đình luôn chuẩn bị một con dao trong phòng, đề phòng con sắc lang này xâm phạm mình. Kết quả lại ngoài dự liệu của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi này ngoài miệng chỉ thích nói lung tung nhưng lại không có ý đồ làm loạn gì.
Phụ nữ là thế, đàn ông càng không thèm để ý tới cô, cô ngược lại lại hoài nghi bản thân. Bạch Tình Đình vốn đối với vóc người, tướng mạo của mình vô cùng tự tin, lại không ngờ rằng con sói háo sắc Diệp Lăng Phi lại không có hứng thú đối với mình. Càng như vậy Bạch Tình Đình lại càng hy vọng có thể hấp dẫn Diệp Lăng Phi. Chuyện này mới khiến cho cô luôn đấu võ mồm với Diệp Lăng Phi. Chỉ tiếc là lần nào cũng bại trận.
Bạch Tình Đình ngay từ lúc đó đã hơi thích đấu võ mồm với hắn. Vốn cô còn định tiếp tục tranh luận với hắn mãi, nhưng trời xui đất khiến lại có một chuyện làm thay đổi hoàn toàn mọi việc.
Chỉ là tính tình phụ nữ vốn hay ngượng ngùng, Bạch Tình Đình không phá đi bức màn ngăn cách quan hệ với Diệp Lăng Phi. Nhưng hiện giờ thì khác rồi, rất nhanh sau đây cô sẽ trở thành vợ của Diệp Lăng Phi. Hiện giờ trong lòng cô đã coi mình là vợ hắn, khi được hắn vuốt vẻ trong lòng lại không có chút ý muốn phản kháng nào, ngược lại còn dâng lên khoái cảm chưa bao giờ có. Đôi tay ấm áp của Diệp Lăng Phi lướt qua từng phân da thịt trên đùi cô, khiến cho những đợt xúc cảm mãnh liệt trào dâng, khiến đầu óc Bạch Tình Đình trở nên trống rỗng.
Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mịn màng như da em bé của cô. Đây là lần đầu tiên Diệp Lăng Phi tiếp xúc với da thịt Bạch Tình Đình, mặc dù Diệp Lăng Phi đã vuốt ve qua rất nhiều phụ nữ nhưng hắn chưa bao giờ kích động giống như hiện tại. Da thịt mịn màng của cô khiến cho Diệp Lăng Phi có cảm giác kích động như là trai tân mới trải qua mối tình đầu, lần đầu tiên hôn bạn gái vậy.
Tay phải Diệp Lăng Phi rốt cục hoạt động trên cặp mông tròn lẳn của Bạch Tình Đình, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng luồn vào trong quần lót của Bạch Tình Đình, ngón trỏ vuốt ve khe rãnh trong đó.
Đúng lúc này, thân thể Bạch Tình Đình như bị điện giật, run lẩy bẩy.
- Không nên như vậy. Chúng mình còn chưa kết hôn, anh không nên làm quá.
Bạch Tình Đình cơ hồ cố hé miệng nói ra những lời này.
- Diệp Lăng Phi, anh đã từng đồng ý với em mà.
Bạch Tình Đình mặc dù nói ra nhưng lời này nhưng cô vẫn không có hành động gì, hai tay ôm cổ Diệp Lăng Phi, cặp mông trắng mịn không có ý địng di động. Lúc này Diệp Lăng Phi rất dễ dàng đưa cả bàn tay vào nơi mà người khác chưa từng chạm qua này. Nhưng Diệp Lăng Phi lại dừng lại. Hắn nhìn Bạch Tình Đình.
- Anh nhớ rõ là đã từng đồng ý với em.
Diệp Lăng Phi khẳng định.
- Em nói rồi, phụ nữ cả đời chỉ cảm động một lần. Người đàn ông mà phục nữ đã thích thì cô ấy sẽ nhớ kỹ những lời hứa của người ấy. Diệp Lăng Phi, anh cũng nhớ rõ những lời anh đã hứa với em sao?
- Nhớ rõ. Anh đã hứa là sẽ không bắt buộc em. Hiện giờ đã như vậy nhưng anh đã hứa thì nhất định không thay đổi.
Diệp Lăng Phi rút tay phải lại. Hắn ôm Bạch Tình Đình lên giường, hôn lên đôi môi cô một chút, cười nói:
- Bà xã, em đẹp quá.
- Ba hoa.
Bạch Tình Đình ngượng ngùng nói.
- Bà xã, ngủ ngon nhé.
Diệp Lăng Phi xoay người định rời khỏi phòng Bạch Tình Đình. Đột nhiên nghe thấy Bạch Tình Đình nhẹ giọng nói:
- Ông xã, ngủ ngon.
Thân thể Diệp Lăng Phi sững lại, không quay đầu lại mà mở cửa phòng, trực tiếp đi ra ngoài. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi rời khỏi phòng mình rồi mới thở phào một hơi. Cô đỏ mặt thì thào.
- Nếu anh vừa nãy vẫn cố tình dấn tới thì em sẽ cho anh, nhưng từ nay về sau anh đừng hòng chạm vào em nữa.
Diệp Lăng Phi rời khỏi phòng ngủ của Bạch Tình Đình, lập tức chạy vào nhà tắm, mở vòi hoa sen, để nước lạnh chảy lên đầu. Nước lạnh như băng khiến dục hỏa trong lòng hắn hạ xuống vài phần nhưng cảm giác khô nóng trong lòng vẫn không biến mất.
Diệp Lăng Phi không rõ là trên người Bạch Tình Đình có ma lực gì, chỉ có điều mới chạm tới thân thể gợi cảm của cô, cặp mông mịn màng của cô, Diệp Lăng Phi hận không thể lập tức ăn tươi Bạch Tình Đình. Hắn không phải là người chưa hiểu đời nhưng khi vuốt ve cô lại có cảm giác kích động như trai tân chưa hiểu chuyện. Cảm giác này ngoài Chu Hân Mính thì chưa có người phụ nữ nào đem lại cho hắn. Ngay cả cô gái xinh đẹp người Anh Lise trên giường cũng không khiến Diệp Lăng Phi kích động như vậy.
Diệp Lăng Phi cảm thấy bản thân mình bình tĩnh lại một chút rồi mới đi trở về phòng. Hắn nằm trên giường, lại nghĩ tới Lý Khả Hân. Hắn cảm thấy hiện giờ mọi chuyện hơi rối loạn. Đường Hiểu Uyển thì còn tốt, cho dù nghe thấy mình kết hôn thì còn có thể làm bạn với mình. Nhưng Lý Khả Hân thì không giống vậy, không phá tung lên thì không xong đâu.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Lăng Phi liền cảm thấy nhức đầu. Việc này là tự hắn chuốc lấy. Ai bảo hắn thích đi trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Diệp Lăng Phi nghĩ tới việc Lý Khả Hân có thể đi tìm Bạch Tình Đình, vậy thì không phải mình sẽ gặp phiền toái lớn sao? Diệp Lăng Phi nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra cách nào giải quyết chuyện này. Bạch Tình Đình hắn không muốn buông tay, Lý Khả Hân hắn cũng không muốn bỏ. Nói thế nào thì nói, đó cũng là người con gái mà mình có cảm tình. Diệp Lăng Phi hy vọng nhất là hai cô gái này có thể chung sống hòa bình với nhau, để cho mình trái ôm phải ấp. Nhưng Diệp Lăng Phi biết đó chỉ là mơ mộng của hắn mà thôi. Không nói tới Bạch Tình Đình, chỉ theo tính cách của Lý Khả Hân mà nói, nếu nói chuyện mình muốn cả hai, hai cô không đánh mình đã là phúc rồi.
- Hay là khiến cho quan hệ mập mờ, ngàn vạn lần không nên để phát hiện.
Diệp Lăng Phi lúc này mới bắt đầu hối hận. Nhưng hối hận thì có tác dụng gì? Ai bảo hắn lại có quan hệ với Lý Khả Hân.
Diệp Lăng Phi suy nghĩ hồi lâu vẫn không có biện pháp gì. Nhưng nghĩ lung tung như vậy lại khiến cảm giác khô nóng trong lòng khi vuốt ve Bạch Tình Đình biến mất. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
- Quên đi, mình từ từ tính vậy. Cứ nghĩ nhiều thế này sớm muộn gì cũng đau đầu chết mất.
Diệp Lăng Phi nghĩ tới chuyện tạm thời rời khỏi thành phố Vọng Hải, vốn là định trở về quê một chút, nhưng vẫn chưa quyết định. Giờ gặp phải chuyện này, vừa lúc có cơ hội cho hắn bình tĩnh suy nghĩ, phải về nhà thôi.
Bạch Cảnh Sùng bơi qua bơi lại một hồi liền lên bờ. Hắn biết sức của mình, phất phất tay, ý bảo Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ở dưới nước bơi tiếp, còn bản thân cầm một cái khăn lông đứng trên bờ lau người.
Diệp Lăng Phi cố ý bơi bên cạnh làm tung bọt nước vào Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi trêu chọc, muốn bơi cũng không bơi được nữa. Bạch Tình Đình ỷ vào khả năng bơi lội không tồi của mình, đơn giản giang hai tay ôm lấy Diệp Lăng Phi, hai người cùng chìm xuống nước.
Nói về bơi lội thì đến hai Bạch Tình Đình cũng không phải là đối thủ của Diệp Lăng Phi. Nhưng hắn lại giả vờ kinh hoành, hai tay quơ loạn trong nước. Hắn ôm chặt lấy cặp mông chắc mẩy của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi càng làm thế, Bạch Tình Đình lại càng hiểu nhầm là Diệp Lăng Phi bơi kém, chịu để cho hắn sờ mó, không chịu buông tay ra.
Cuối cùng thì Bạch Tình Đình cũng bỏ cuộc, trồi lên mặt nước hít một hơi. Cô vừa mới đổi hơi thì Diệp Lăng Phi lại từ trong nước ôm lấy mông cô, kéo Bạch Tình Đình xuống nước. Ở trong nước, Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình, hai đôi môi dán vào nhau. Bạch Tình Đình chỉ đánh hắn vài cái tượng trung liền bị Diệp Lăng Phi chinh phục. Hai người ở dưới đáy nước bắt đầu hôn hít nồng nhiệt.
Đợi tới khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cùng nhau lái xe trở về thì đã mười giờ tối rồi. Cả tòa nhà chỉ còn tầng một là phát ra ánh đèn mờ mờ, còn lại đều đã tối om cả. Bạch Tình Đình trước đó đã gọi điện thoại cho cô Ngô, nói là tối hôm nay cô và Diệp Lăng Phi về muộn, bảo cô cứ đi ngủ trước.
Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi chúc nhau ngủ ngon rồi ai về phòng nấy. Diệp Lăng Phi trở lại phòng, ném quần áo lên giường rồi lăn ra. Hắn cảm thấy buổi tối hôm nay cực kỳ buồn cười, đột nhiên nghĩ tới chuyện mình sắp kết hôn, cảm giác như một giấc mộng vậy.
Diệp Lăng Phi đứng dậy, mở cửa phòng mình, đi tới trước cửa phòng ngủ của Bạch Tình Đình. Từ khe cửa vẫn có ánh đèn tỏa ra, hiển nhiên là Bạch Tình Đình còn chưa ngủ.
Diệp Lăng Phi gõ cửa khe khẽ, thấp giọng nói:
- Tình Đình, anh có chuyện muốn nói với em.
- Đã muộn rồi, ngày mai nói đi.
Tiếng nói dễ nghe của Bạch Tình Đình từ trong phòng ngủ truyền ra.
- Anh muốn nói với em ngay, nếu không sợ là qua ngày mai sẽ không nói được nữa. Chuyện này của liên quan tới thân thế của anh.
Diệp Lăng Phi áp lỗ tai vào cửa phòng, muốn nghe chút âm thanh bên trong phòng ngủ của Bạch Tình Đình. Ngay lúc hắn nghe thấy tiếng động trong đó, đột nhiên cảm thấy hẫng một cái, cửa phòng Bạch Tình Đình mở ra. Cô mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng, mái tóc dài xõa tung, đôi mắt mọng nước nhìn Diệp Lăng Phi.
- Vào đi.
Bạch Tình Đình sau khi mở cửa ra liền quay vào phòng.
Diệp Lăng Phi vội vàng đi vào phòng ngủ của Bạch Tình Đình, trở tay đóng cửa lại.
Bạch Tình Đình đi về cạnh giường, ngồi xuống, nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:
- Khuya như vậy không ngủ, chẳng lẽ anh có tâm sự gì à?
Giọng nói của Bạch Tình Đình đã ôn nhu hơn rất nhiều. Chuyện đám cưới đã định rồi, Bạch Tình Đình không tự giác cảm thấy gần gũi hơn nhiều với Diệp Lăng Phi. Cô ôn nhu hỏi Diệp Lăng Phi, đôi mắt chăm chú nhìn hắn.
Diệp Lăng Phi vốn định ngồi xuống bên cạnh Bạch Tình Đình, nhưng lại sợ làm hỏng không khí ấm áp này, liền kéo chiếc ghế trước bàn trang điểm ra, ngồi đối diện với Bạch Tình Đình, cách cô khoảng nửa mét.
- Tình Đình, em đã thực sự suy nghĩ kỹ càng về việc kết hôn với anh chưa?
Diệp Lăng Phi thu hồi vẻ mặt tươi cười thường ngày, chăm chú hỏi:
- Em không ngại xuất thân của anh, không ngại quá khứ của anh sao?
- Đây là chuyện của em. Nếu em đã đồng ý kết hôn với anh thì em sẽ không hối hận.
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Em không muốn biết chuyện quá khứ của anh. Chuyện đó không có liên quan tới em. Em sở dĩ đồng ý kết hôn với anh là bởi vì em chưa gặp được người đàn ông nào tốt hơn anh nữa. Tuy rằng anh cũng không có gì đặc biệt nhưng ít ra so với những người đàn ông em biết thì hơn hẳn. Anh không nịnh nọt em, thậm chí đôi khi còn khiến em cảm động. Diệp Lăng Phi, nếu như anh thật sự muốn biết vì sao em muốn lấy anh, em có thể nói rõ ràng cho anh. Đó là vì anh đã khiến em cảm động.
- Cảm động sao?
Diệp Lăng Phi sửng sốt. Hắn không nhớ là mình đã từng làm Bạch Tình Đình cảm động bao giờ.
Bạch Tình Đình gật đầu, rất bình tĩnh nói:
- Còn nhớ lần chúng ta ở bờ biển không. Em thừa nhận là lúc đó rất tức giận. Bởi gì khi đó em không thể tiếp nhận chuyện anh trở thành chồng em. Nhưng anh lại làm cho em rất cảm động. Em không ngờ anh lại vì em mà không để ý tới nguy hiểm leo lên cao mấy chục mét mà nhẩy bungee với em. Anh nói là chúng ta cùng nhau bay. Ngay lúc chúng ta nhảy xuống, em đã bị anh làm cho cảm động rồi. Mặc dù chỉ có một lần nhưng người phụ nữ trong đời cũng chỉ có thể cảm động một lần. Rất không may mắn là em lại bị một người đàn ông không có gì đặc biệt như anh làm cho cảm động rồi.
Bạch Tình Đình khẽ thở dài, nói:
- Có lẽ đây là số phận của em. Em không thể không thừa nhận là vốn ban đầu em không xem trọng anh. Diệp Lăng Phi, anh không hiểu được tâm tư của phụ nữ bọn em đâu.
Diệp Lăng Phi quả thật không hiểu được. Hắn không ngờ là một việc mà bản thân coi như không quan trọng lại có thể khiến Bạch Tình Đình cảm động.
Diệp Lăng Phi vươn tay phải, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Tình Đình, ôn nhu nói:
- Tình Đình, anh muốn nói, anh muốn cưới em.
- Có thể chứ.
Bạch Tình Đình nắm chặt lấy tay Diệp Lăng Phi. Cô bình tĩnh nói:
- Được rồi, em muốn đi ngủ, anh về phòng đi.
Bạch Tình Đình vừa nói vừa rút tay mình ra khỏi tay Diệp Lăng Phi, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại nhân cơ hội này kéo cô, ôm cô vào trong lòng, đôi môi thuận thế mà hôn cô. Bạch Tình Đình cảm thấy bàn tay to của Diệp Lăng Phi luồn vào trong áo ngủ của mình, trực tiếp vuốt ve cặp đùi mịn màng của cô. Nhưng Bạch Tình Đình không ngăn cản. Sau khi nói hết mọi chuyện với Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình không ngờ bỏ qua sự rụt rè, ngược lại còn có thêm khát vọng với sự vuốt ve của Diệp Lăng Phi.
Bạch Tình Đình cũng không phải là lãnh đạm như đồn đại, chỉ là chưa bao giờ gặp được người đàn ông khiến tâm hồn cô rung động. Bạch Tình Đình cũng là một người phụ nữ, cũng có khát vọng được đàn ông quan tâm trân trọng, chỉ là những người qua lại với cô thường là những kẻ có ý đồ bất lương. Càng có tiền, càng xinh đẹp thì tường lửa phòng ngự trong lòng người phụ nữ lại càng dày. Bạch Tình Đình đối với đàn ông vẫn rất đề phòng, cho dù là một vài người đứng đắn nghiêm chỉnh thì cô vẫn từ xa nhìn lại.
Tâm tính này của cô là phổ biến trong những mỹ nữ xinh đẹp. Đối với Bạch Tình Đình mà nói, Diệp Lăng Phi xuất hiện cũng không khiến cho cô quá chú ý, thậm chí ban đầu còn ghét cái loại đàn ông chẳng đâu vào đâu như hắn.
Theo Bạch Tình Đình thấy, Diệp Lăng Phi chỉ là một kẻ vô lại thích an nhàn nhưng vận mệnh lại trêu đùa Bạch Tình Đình thật lớn. Cô hồ đồ thế nào lại có hôn ước với Diệp Lăng Phi.
Từ đó trở đi, Bạch Tình Đình luôn chuẩn bị một con dao trong phòng, đề phòng con sắc lang này xâm phạm mình. Kết quả lại ngoài dự liệu của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi này ngoài miệng chỉ thích nói lung tung nhưng lại không có ý đồ làm loạn gì.
Phụ nữ là thế, đàn ông càng không thèm để ý tới cô, cô ngược lại lại hoài nghi bản thân. Bạch Tình Đình vốn đối với vóc người, tướng mạo của mình vô cùng tự tin, lại không ngờ rằng con sói háo sắc Diệp Lăng Phi lại không có hứng thú đối với mình. Càng như vậy Bạch Tình Đình lại càng hy vọng có thể hấp dẫn Diệp Lăng Phi. Chuyện này mới khiến cho cô luôn đấu võ mồm với Diệp Lăng Phi. Chỉ tiếc là lần nào cũng bại trận.
Bạch Tình Đình ngay từ lúc đó đã hơi thích đấu võ mồm với hắn. Vốn cô còn định tiếp tục tranh luận với hắn mãi, nhưng trời xui đất khiến lại có một chuyện làm thay đổi hoàn toàn mọi việc.
Chỉ là tính tình phụ nữ vốn hay ngượng ngùng, Bạch Tình Đình không phá đi bức màn ngăn cách quan hệ với Diệp Lăng Phi. Nhưng hiện giờ thì khác rồi, rất nhanh sau đây cô sẽ trở thành vợ của Diệp Lăng Phi. Hiện giờ trong lòng cô đã coi mình là vợ hắn, khi được hắn vuốt vẻ trong lòng lại không có chút ý muốn phản kháng nào, ngược lại còn dâng lên khoái cảm chưa bao giờ có. Đôi tay ấm áp của Diệp Lăng Phi lướt qua từng phân da thịt trên đùi cô, khiến cho những đợt xúc cảm mãnh liệt trào dâng, khiến đầu óc Bạch Tình Đình trở nên trống rỗng.
Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mịn màng như da em bé của cô. Đây là lần đầu tiên Diệp Lăng Phi tiếp xúc với da thịt Bạch Tình Đình, mặc dù Diệp Lăng Phi đã vuốt ve qua rất nhiều phụ nữ nhưng hắn chưa bao giờ kích động giống như hiện tại. Da thịt mịn màng của cô khiến cho Diệp Lăng Phi có cảm giác kích động như là trai tân mới trải qua mối tình đầu, lần đầu tiên hôn bạn gái vậy.
Tay phải Diệp Lăng Phi rốt cục hoạt động trên cặp mông tròn lẳn của Bạch Tình Đình, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng luồn vào trong quần lót của Bạch Tình Đình, ngón trỏ vuốt ve khe rãnh trong đó.
Đúng lúc này, thân thể Bạch Tình Đình như bị điện giật, run lẩy bẩy.
- Không nên như vậy. Chúng mình còn chưa kết hôn, anh không nên làm quá.
Bạch Tình Đình cơ hồ cố hé miệng nói ra những lời này.
- Diệp Lăng Phi, anh đã từng đồng ý với em mà.
Bạch Tình Đình mặc dù nói ra nhưng lời này nhưng cô vẫn không có hành động gì, hai tay ôm cổ Diệp Lăng Phi, cặp mông trắng mịn không có ý địng di động. Lúc này Diệp Lăng Phi rất dễ dàng đưa cả bàn tay vào nơi mà người khác chưa từng chạm qua này. Nhưng Diệp Lăng Phi lại dừng lại. Hắn nhìn Bạch Tình Đình.
- Anh nhớ rõ là đã từng đồng ý với em.
Diệp Lăng Phi khẳng định.
- Em nói rồi, phụ nữ cả đời chỉ cảm động một lần. Người đàn ông mà phục nữ đã thích thì cô ấy sẽ nhớ kỹ những lời hứa của người ấy. Diệp Lăng Phi, anh cũng nhớ rõ những lời anh đã hứa với em sao?
- Nhớ rõ. Anh đã hứa là sẽ không bắt buộc em. Hiện giờ đã như vậy nhưng anh đã hứa thì nhất định không thay đổi.
Diệp Lăng Phi rút tay phải lại. Hắn ôm Bạch Tình Đình lên giường, hôn lên đôi môi cô một chút, cười nói:
- Bà xã, em đẹp quá.
- Ba hoa.
Bạch Tình Đình ngượng ngùng nói.
- Bà xã, ngủ ngon nhé.
Diệp Lăng Phi xoay người định rời khỏi phòng Bạch Tình Đình. Đột nhiên nghe thấy Bạch Tình Đình nhẹ giọng nói:
- Ông xã, ngủ ngon.
Thân thể Diệp Lăng Phi sững lại, không quay đầu lại mà mở cửa phòng, trực tiếp đi ra ngoài. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi rời khỏi phòng mình rồi mới thở phào một hơi. Cô đỏ mặt thì thào.
- Nếu anh vừa nãy vẫn cố tình dấn tới thì em sẽ cho anh, nhưng từ nay về sau anh đừng hòng chạm vào em nữa.
Diệp Lăng Phi rời khỏi phòng ngủ của Bạch Tình Đình, lập tức chạy vào nhà tắm, mở vòi hoa sen, để nước lạnh chảy lên đầu. Nước lạnh như băng khiến dục hỏa trong lòng hắn hạ xuống vài phần nhưng cảm giác khô nóng trong lòng vẫn không biến mất.
Diệp Lăng Phi không rõ là trên người Bạch Tình Đình có ma lực gì, chỉ có điều mới chạm tới thân thể gợi cảm của cô, cặp mông mịn màng của cô, Diệp Lăng Phi hận không thể lập tức ăn tươi Bạch Tình Đình. Hắn không phải là người chưa hiểu đời nhưng khi vuốt ve cô lại có cảm giác kích động như trai tân chưa hiểu chuyện. Cảm giác này ngoài Chu Hân Mính thì chưa có người phụ nữ nào đem lại cho hắn. Ngay cả cô gái xinh đẹp người Anh Lise trên giường cũng không khiến Diệp Lăng Phi kích động như vậy.
Diệp Lăng Phi cảm thấy bản thân mình bình tĩnh lại một chút rồi mới đi trở về phòng. Hắn nằm trên giường, lại nghĩ tới Lý Khả Hân. Hắn cảm thấy hiện giờ mọi chuyện hơi rối loạn. Đường Hiểu Uyển thì còn tốt, cho dù nghe thấy mình kết hôn thì còn có thể làm bạn với mình. Nhưng Lý Khả Hân thì không giống vậy, không phá tung lên thì không xong đâu.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Lăng Phi liền cảm thấy nhức đầu. Việc này là tự hắn chuốc lấy. Ai bảo hắn thích đi trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Diệp Lăng Phi nghĩ tới việc Lý Khả Hân có thể đi tìm Bạch Tình Đình, vậy thì không phải mình sẽ gặp phiền toái lớn sao? Diệp Lăng Phi nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra cách nào giải quyết chuyện này. Bạch Tình Đình hắn không muốn buông tay, Lý Khả Hân hắn cũng không muốn bỏ. Nói thế nào thì nói, đó cũng là người con gái mà mình có cảm tình. Diệp Lăng Phi hy vọng nhất là hai cô gái này có thể chung sống hòa bình với nhau, để cho mình trái ôm phải ấp. Nhưng Diệp Lăng Phi biết đó chỉ là mơ mộng của hắn mà thôi. Không nói tới Bạch Tình Đình, chỉ theo tính cách của Lý Khả Hân mà nói, nếu nói chuyện mình muốn cả hai, hai cô không đánh mình đã là phúc rồi.
- Hay là khiến cho quan hệ mập mờ, ngàn vạn lần không nên để phát hiện.
Diệp Lăng Phi lúc này mới bắt đầu hối hận. Nhưng hối hận thì có tác dụng gì? Ai bảo hắn lại có quan hệ với Lý Khả Hân.
Diệp Lăng Phi suy nghĩ hồi lâu vẫn không có biện pháp gì. Nhưng nghĩ lung tung như vậy lại khiến cảm giác khô nóng trong lòng khi vuốt ve Bạch Tình Đình biến mất. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
- Quên đi, mình từ từ tính vậy. Cứ nghĩ nhiều thế này sớm muộn gì cũng đau đầu chết mất.
Diệp Lăng Phi nghĩ tới chuyện tạm thời rời khỏi thành phố Vọng Hải, vốn là định trở về quê một chút, nhưng vẫn chưa quyết định. Giờ gặp phải chuyện này, vừa lúc có cơ hội cho hắn bình tĩnh suy nghĩ, phải về nhà thôi.