Chu Hân Mính trọn một đêm không ngủ, thẩm vấn tất cả những tên ngoại quốc bị bắt khiến cô cảm thấy lực lượng cảnh sát thực sự không đủ. Người của đội cảnh sát hình sự bị thương không dưới hai ba mươi người, cộng với “hành động chớp nhoáng” tối qua đã bắt được không ít tội phạm nghiêm trọng, một bộ phận cảnh sát được điều qua thẩm vấn suốt đêm, còn một bộ phận thì túc trực ở bệnh viện, canh chừng những sát thủ bị trọng thương đang được cứu chữa, có thể phái những người còn lại đến thẩm vấn năm tên sát thủ cũng không thừa nhiều.
Điều làm cho cô đau đầu chính là năm tên ngoại quốc, mặc cho thẩm vấn thế nào cũng không chịu mở miệng, thẩm vấn đến lúc trời sáng vẫn không có một chút tiến triển nào.
Chu Hân Mính trở về phòng làm việc, pha một tách cà phê đặt trên bàn làm việc của cô. Sau khi ấn nguồn điện trên CPU máy tính, người dựa ra sau, lưng dựa vào ghế, chân phải nhất lên đặt trên chân trái, một tay bưng tách cà phê, tay còn lại cầm cái muỗng nhỏ khuấy cà phê.
Ánh mắt cô nhìn chăm chăm vào màn hình hiển thị trên máy tính, trong lòng nghĩ đến những lời Diệp Lăng Phi nói. Trước đây cô đã nghĩ rằng, những lời Diệp Lăng Phi nói có vẻ hơi bắn tiếng đe dọa. Chu Hân Mính rất tin tưởng thuộc hạ của mình, tin thuộc hạ của mình hoàn toàn có thể ứng phó với những tên được cho là sát thủ chuyên nghiệp đó. Cô còn bất mãn đối với tất cả những gì Diệp Lăng Phi nói như triệt để giết sạch bọn sát thủ đó, không để một ai sống sót, nhưng bây giờ cô lại không nghĩ như vậy. Chỉ vây bắt hai tên sát thủ, đã khiến cho hơn mười cảnh sát hình sự bị thương ở các mức độ khác nhau, cuối cùng vẫn không bắt được hai tên sát thủ đó, cũng dễ biết được rằng những tên sát thủ này rất lợi hại. Tuyệt đối là đã có sự huấn luyện, những cảnh sát hình sự này không thể nào sánh bằng.
Sau khi cảnh sát vũ công ra tay cũng đã trả cái giá rất thảm, vừa đánh chết, đánh bị thương hai mươi mấy người, nhưng vẫn có hai tên trốn thoát khỏi sự bây vây chặt chẽ của cảnh sát vũ công, điều này đã khiến cô thấy không hài lòng, cũng không thể chấp nhận được.
Trong lúc mơ hồ, cô cảm giác có chuyện gì đó xảy ra. Không nói ra được. Nhưng cái cảm giác cứ mãi tồn tại trong đầu cô.
Chu Hân Mính hớp một ngụm cà phê, thu lại dòng suy nghĩ, mắt nhìn vào màn hình vi tính. Cô cảm giác đầu mình choáng váng nặng nề, một đêm không ngủ. Dù đã có sự kích thích của cà phê, nhưng vẫn không cách nào xua tan đi sự mỏi mệt.
Sau khi uống sạch trơn ly cà phê, cô ngồi dậy, lại chế tiếp một ly nữa. Cô bưng ly cà phê vừa bước tới trước bàn làm việc, vẫn chưa kịp đặt ly cà phê xuống đã nghe tiếng gõ cửa bên ngoài. Cô đi ra cửa, nhìn thấy tiểu Triệu với vẻ mặt mệt mỏi giống cô đang đứng ngoài cửa.
- Đội trưởng Chu, em ra ngoài mua đồ ăn sáng, chị có cần ăn gì không?
Tiểu Triệu hỏi.
Chu Hân Mính giơ tay trái lên, nhìn đồng hồ đang đeo trên cánh tay trái, kim đồng hồ chỉ đã 7h30 rồi. Cô cười cười bảo:
- Tùy vậy, sữa đậu nành, bánh bao đều được, à, tiểu Triệu, cậu đợi một chút.
Chu Hân Mính đặt cà phê trên bàn, chạy đến đầu kia của bàn kéo hộc bàn lấy ví ra. Rút tờ một trăm tệ, bảo:
- Cậu mua nhiều đồ ăn sáng hơn nghe, người của ta chưa ai ăn sáng cả. Cũng chẳng biết còn bận tới mấy giờ nữa.
Chu Hân Mính nhét tờ 100 tệ vào tay tiểu Triệu, anh vội vàng từ chối:
- Đội trưởng Chu, không cần đâu.
- Nhận đi, đây là mệnh lệnh, đi sớm về sớm, lúc về thông báo cho chị một tiếng, chị ăn cùng mọi người.
Tiểu Triệu thấy không thoái thác được nữa, đành cầm lấy tờ 100 tệ, quay người đi mua đồ ăn sáng.
Chu Hân Mính trở vào ngồi trước bàn làm việc, tay phải cầm chuột máy tính, kích mở file tài liệu đang để trên destop, đó là file liên quan đến tâm lý học tội phạm, lúc cô rãnh rỗi, sẽ xem khoảng một đoạn, đây cũng là một cách để cô thả lòng người.
Vừa xem được một lúc, tiểu Triệu đã cười ha ha đem một phần sữa đậu nành và bánh bao đặt trên bàn cô.
- Đội trưởng Chu, bữa sáng của chị.
- Sao lại mang vào đây cho chị? cậu cứ đặt ngoài phòng khách là được rồi. Chị ra đó ăn.
Chu Hân Mính nói.
- Đội trưởng Chu, chị ăn ở đây đi, bên ngoài không còn chỗ của chị đâu.
Tiểu Triệu cười bảo.
- Mấy người kia đều chiếm hết chỗ rồi, ha ha, à, đúng rồi, cảm ơn đội trưởng Chu mời mọi người ăn cơm.
Chu Hân Mính cười cười, cô lơ đãng nhìn vào mắt tiểu Triệu, trong nháy mắt đã ngẩn người ra. Tiểu Triệu thấy kì lạ, lúc nãy cô còn cười, sao đột nhiên giống như bị chưởng pháp thuật gì vậy, nhìn chằm chằm mình. Chẳng nhẽ trên mặt mình dính cái gì sao? Cậu do dự sờ sờ mặt mình, lại thấy cô đột nhiên hét to lên:
- Chị biết rồi, chị biết rồi.
Tiểu Triệu chẳng hiểu gì cả, mơ hồ hỏi:
- Chị Chu, chị biết cái gì thế?
Chu Hân Mính không mất thời gian để giải thích cho tiểu Triệu, mà vội lên mạng, tìm tên của Steven. Nhưng cô lại tìm tên tiếng Trung, làm sao có thể tìm được tư liệu của Steven chứ. Chu Hân Mính vội cầm điện thoại lên gọi cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi lúc này vẫn còn đang ở bên Dã Thú, vừa mới làm hòa Dã Thú và Angel xong, mới ngồi xuống định thở mạnh một hơi liền nhận điện thoại của Chu Hân Mính. Từ trong điện thoại, hắn có thể nghe ra giọng nói mệt mỏi của cô, đau lòng hỏi:
- Hân Mính, có phải tối qua em bận cả đêm phải không?
Chu Hân Mính không có tâm trạng tán gẫu với hắn nữa, mà sốt ruột hỏi thẳng vấn đề:
- Diệp Lăng Phi, tên tiếng Anh của Steven phiên âm là gì?
- Sao em lại hỏi hắn?
Diệp Lăng Phi hơi sửng sốt, thật sự không tài nào đoán được sao Chu Hân Mính lại hỏi tên tiếng Anh của Steven, nhưng hắn vẫn nói tên đầy đủ Tiếng Anh của Steven cho cô biết.
Cô kẹp điện thoại giữa tai và vai, hai tay nhanh chóng nhập tên đầy đủ bằng tiếng Anh của Steven lên máy tính, chốc lát đã tìm ra được ảnh của Steven.
Diệp Lăng Phi truy hỏi:
- Hân Mính, rốt cuộc là chuyện gì thế? Sao em đột nhiên lại hỏi tên của anh ta?
- Chỉ là phản ứng bản năng thôi.
Chu Hân Mính xem kĩ lưỡng ảnh của Steven, rồi nói với Diệp Lăng Phi:
- Hôm qua lúc em đi kiểm tra từng phòng ở, nhìn thấy một người ngoại quốc, không biết vì sao, lúc đó em cảm giác mắt của người đàn ông này rất đặc biệt, là một cảm giác không nói rõ được.
- Cao bao nhiêu?
Diệp Lăng Phi căng thẳng hỏi gấp.
- Khoảng 1m80.
Cô nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Steven trong ảnh, đột nhiên reo lên:
- Mắt của người đàn ông rất giống mắt của Steven, chính là đôi mắt hơi nhỏ của người ngoại quốc đó.
- Đáng chết, tên đó chính là Steven.
Diệp Lăng Phi gần như hét lên trong điện thoại.
- Em gặp anh ta ở đâu?
- Phòng 911 khách sạn Quốc Tế.
Cô vừa dứt lời liền nghe tiếp cúp máy bên Diệp Lăng Phi. Cô hét lên hai tiếng trong ống nghe của điện thoại, Diệp Lăng Phi ở đầu dây bên kia đã sớm không còn nghe thấy tiếng hét của cô. Chu Hân Mính cúp máy, lại xem ảnh của Steven kĩ lưỡng một lần nữa, gần như khẳng định người đàn ông này rất giống với người đàn ông ngoại quốc lúc cô kiểm tra phòng, không thèm ăn sáng, cô vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi phòng làm việc.
- Tất cả mọi người lập tức hành động, chúng ta đi bắt nghi phạm nguy hiểm quan trọng.
Chu Hân Mính vội vàng chạy ra đại sảnh của cục cảnh sát, những cảnh sát đó đang ăn cơm. Sau khi nghe mệnh lệnh của cô, những cảnh sát này cũng không ăn nữa, lục tục thu dọn đồ. Tiểu Triệu bỏ súng vào bọc súng nhắc bên hông, thắc mắc hỏi:
- Nghi phạm nguy hiểm nào?
- Trên đường giải thích, mau xuất phát.
Chu Hân Mính giục.
Người của đội cảnh sát hình sự lập tức xuất phát, hơn mười chiếc bật còi báo động chạy ra từ cục cảnh sát hình sự hướng thẳng đến khách sạn Quốc tế. Hành động tối qua vốn chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của người dân thành phố Vọng Hải, mới sáng sớm, xe cộ trên đường đã đông nườm nượp. Nhưng khi nhìn thấy mười mấy chiếc xe cảnh sát bóp còi kêu inh ỏi xuất hiện trên đường phố, vẫn khiến cho người dân thành phố nhận thức được thành phố Vọng Hải lúc này vẫn đầy không khí căng thẳng, xe lần lượt chạy qua khắp nơi.
Chạy thẳng đến trước cổng khách sạn Quốc Tế, Chu Hân Mính ra lệnh cho người canh chừng ở cổng khách sạn, không cho bất cứ ai ra vào. Giám đốc trực ban đó vừa nhìn thấy đã thầm kêu khổ. Tối qua đã bị cảnh sát kiểm soát một phen. Hôm nay sao lại đến nữa?
Chưa kịp đợi giám đốc trực ban tiến lên phía trước, Chu Hân Mính cùng mọi người đã xông thẳng vào thang máy. Trong thang máy, Chu Hân Mính cầm chắc súng trong tay, ở tư thế đảm bảo an toàn.
Cửa thang máy vừa mở, Chu Hân Mính cùng mọi người chạy thẳng đến phòng 911. Nhưng vừa chạy đến hành lang. Đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi cùng bốn nam một nữ đi ngược lại. Chu Hân Mính nhận ra hai người đàn ông trong đó là Dã Lang và Dã Thú, còn những người còn lại thì cô chưa gặp qua, Chu Hân Mính bất giác đưa tia nhìn về người con gái xinh đẹp đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi. Người con gái này có ngoại hình xinh đẹp mà cô thấy mình thua xa, cộng với thân hình gợi cảm đầy sức hút của cô gái này, giống như cô ta là một báu vật trời sinh ra dành tặng riêng cho đàn ông vậy. Nhìn cô gái đi bên cạnh Diệp Lăng Phi, trong lòng cô chợt dâng lên sự ghen tuông không sao nói rõ được.
Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy Chu Hân Mính, hắn khẽ lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Đến muộn rồi, trong phòng không có ai.
Chu Hân Mính vẫn bảo những cảnh sát đó vào phòng 911 lục tìm, còn cô quay sang nói với Diệp Lăng Phi:
- Em muốn nói chuyện riêng với anh.
- Được thôi.
Diệp Lăng Phi nói mấy người bên cạnh mình:
- Mọi người xuống trước đi.
Khi Angel đi qua cạnh Chu Hân Mính, cô liếc mắt nhìn một cái rồi lại thu ánh mắt về nhìn vào Diệp Lăng Phi.
- Những người kia là ai?
Chu Hân Minh hỏi.
- Người của anh!
Diệp Lăng Phi là một người rất thông minh, ánh mắt khác thường của cô nhìn Angel làm sao lọt qua được mắt hắn, hắn và cô đi đến đầu cầu thang của tầng lầu, Diệp Lăng Phi nhìn cô cười mãi.
- Cười cái gì?
Chu Hân Mính không rõ tại sao mình lại nổi giận, mặt cô hơi tái. Nguyên nhân là do mất ngủ cả đêm qua. Nhưng mắt cô vẫn rất sắc bén. Từ mắt cô không hề nhìn thấy được sự mệt mỏi.
- Anh chỉ là thấy bộ dạng của em rất buồn cười, rõ ràng là rất buồn ngủ mà vẫn giả vờ làm ra vẻ tỉnh táo.
Diệp Lăng Phi liếc nhìn xung quanh, thấy không có người, liền đưa tay ra ôm cô vào, há miệng hôn một cái lên đôi môi hồng nhạt không hề tô son.
- Anh làm gì thế? Ở đây có người đó.
Sau khi môi cô rời môi hắn, cô thấp giọng nói:
- Anh toàn làm bậy không à.
Diệp Lăng Phi ôm cô vào lòng, tay phải hắn bóp chặt cái mông mềm mại của cô, cười xấu xa bảo:
- Chẳng phải là anh đang nhớ em đấy sao, mấy ngày nay không thân mật với em rồi, anh thật sự rất nhớ em.
Mũi hắn nhẹ di chuyển xuống cằm cô, cố ý ngửi ngửi cái cổ trắng của cô, nói:
- Ừm, chính là mùi hương này, rất mê hoặc, đáng hận là không thể ngửi được toàn bộ cơ thể yêu quý của em, mỗi từng bộ phận.
Diệp Lăng Phi cố ý nhấn mạnh mấy chữ “mỗi từng bộ phận”, nghe xong mà mặc cô ửng đỏ lên. Cô lấy tay đẩy hắn ra, nói nhỏ trong miệng:
- Anh lúc nào cũng thế, đừng có làm loạn nữa.
Nói xong cô nhìn về phía hành lang, rồi quay lại hỏi hắn:
- Người đó là Steven à?
Nghe Chu Hân Mính hỏi chuyện của Steven. Diệp Lăng Phi mới thu lại nụ cười, gật đầu bảo:
- Anh chắc chắn người đó chính là Steven, chỉ có điều khi mình đến thì Steven đã không ở đây rồi. Tên này quả thật rất nhanh trí. Không ngờ em có thể phát hiện ra bí mật của hắn.
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây, đột nhiên thay đổi sắc mặt, vội vàng nói:
- Hân Mính, tình cảnh lúc này của em rất nguy hiểm, em đã biết tướng mạo hiện giờ của Steven, Steven sẽ nghĩ cách trừ khử em đó.
- Em không sợ.
Trên mặt cô không có chút sợ hãi nào, nói:
- Nếu anh ta đến tìm em thì càng tốt, như vậy em có thể bắt anh ta.
- Hân Mính...
Diệp Lăng Phi vừa thốt lên hai tiếng thì nghe chuông điện thoại trên người cô reo lên. Cô mỉm cười với hắn, ngầm ý xin lỗi, nhìn theo cô ra hành lang nhận điện thoại. Hắn không nghe rõ là cô đã nói gì, nhưng nhìn thấy mặt cô biến sắt, không kịp chào hắn một tiếng vội gọi người của cô chạy xuống lầu.
Diệp Lăng Phi không rõ lắm, không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhìn Chu Hân Mính dẫn người đi vào thang máy, đợi hắn chạy tới trước thang máy thì cửa đã đóng rồi.
- Chết tiệt!
Diệp Lăng Phi mắng một câu.
Diệp Lăng Phi vội ấn cái thang máy khác, cái thang máy đó vẫn đang dừng ở tầng 23. Chờ cả buổi, thang máy đó mới từ từ đi xuống.
Đến khi Diệp Lăng Phi đáp thang máy xuống lầu một đã nhin thấy mười mấy chiếc xe cảnh sát ở cổng khách sạn thổi còi chạy về hướng đông. Hắn vừa xuất hiện thì người của hắn gồm Angel, Dã Thú...vẫn đang đợi ở đại sảnh chạy vây lại.
- Tình hình không ổn. Hình như đã xảy ra chuyện lớn.
Diệp Lăng Phi không để ý những người này, miệng lầm bầm đi ra cửa. Dã Lang nhanh chân bước theo hắn, nói nhỏ bên tai hắn:
- Satan, lúc nãy lão Hổ gọi điện đến báo anh ta nghe thông tin từ phía cảnh sát, có người công kích cục cảnh sát.
Anh biết sự việc sẽ như vậy mà.
Diệp Lăng Phi đột nhiên vỗ đầu, mắng:
- Steven chết tiệt, việc gì hắn cũng dám làm, trong cục cảnh sát có người của hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ cách cứu người ra. Ây da, Hân Mính. Bây giờ Hân Mính là nguy hiểm nhất.
Đã thấy mồ hôi trên trán Diệp Lăng Phi, hắn không thèm giải thích với Dã Lang nữa, bước nhanh ra cổng chính.
Khi Chu Hân Mính cùng mọi người trở về cục cảnh sát, đã thấy cục cảnh sát xông lên một đám khói đen nghịt trời, bốn năm xe cứu hỏa đang dập lửa, rất nhiều cảnh sát bị thương đứng bên ngoài, có người còn mang theo vết thương súng bắn.
- Khốn nạn!
Chu Hân Mính mắng to, cô không ngờ những người này lại to gan như vậy, dám công kích cục cảnh sát. Cô tức giận đứng trước cổng cục cảnh sát. Đang mắng Steven cô liền nhìn thấy một chiếc xe Benz màu đen dừng bên đường, có một người nước ngoài đang vẫy tay với cô.
- Steven?
Chu Hân Mính thấy đầu mình nóng lên, cũng không nói với mọi người một tiếng, liền mang súng xông qua. Khi cô vừa xông ra đường, chiếc xe Benz đã chạy rồi. Cô đứng trên đường, chĩa súng bắn chiếc xe đó hai phát.
Khi tiếng súng của cô vừa nổ, thì một chiếc Jetta màu trắng phóng nhanh tới. Xe không hề giảm tốc độ, thấy cửa xe mở ra, Diệp Lăng Phi từ trên xe nhảy xuổng, bổ nhào vào Chu Hân Mính đang đứng bắn chiếc Benz đó té xuống đường.
Không biết viên đạn từ đâu bay tới bắn vào chỗ Chu Hân Mính vừa đứng, nếu Diệp Lăng Phi chậm hai giây thôi thì e rằng Chu Hân Mính lúc này đã biến thành một thi thể rồi.
Diệp Lăng Phi bổ nhào vào Chu Hân Mính, hắn ôm chặt cô lăn liên tục, đạn đã bay qua dính trên người hắn, bắn xuống đường tóe cả lửa ra.
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính lăn miết tới một con hẻm nhỏ, hai người chui vào trong hẻm.
Diệp Lăng Phi lúc này mới buông tay Chu Hân Mính ra, trở tay rút cây súng bên hông ra. Hắn vẫn chưa thò đầu ra, mà là cởi áo ra, vứt qua bên, liền thấy cái áo vừa vứt ra bị thủng ba cái lỗ, hình như trong chớp mắt đã bị bắn trúng ba lỗ.
- Ba người!
Diệp Lăng Phi nói với Chu Hân Mính.
- Có ba người nổ súng từ hướng đông bắc, chắc hẳn là súng trường loại loại đánh úp.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Chu Hân Mính hỏi.
- Đợi tiếp viện.
Diệp Lăng Phi đồng thời dặn dò.
- Em lập tức bảo người của em đừng làm bậy, tìm yểm hộ đã, những người này đều là sát thủ chuyên nghiệp, họ có súng đánh úp trong tay, cảnh sát các em đều trở thành tấm bia đạn sống, nếu không muốn nhìn thấy người của em chịu chết, lập tức hạ lệnh bảo người của họ đừng có động đậy, anh sẽ nghĩ cách.
Lúc này cô tin tuyệt đối vào hắn, không dám chậm trễ, lập tức gọi điện thoại cho tiểu Triệu, bảo anh thông báo cho mọi người tìm nơi ẩn nấp.
Và Diệp Lăng Phi cũng gọi điện cho Dã Lang, hắn rất rành mảnh đất này, nơi nào có cao ốc, nơi nào có thể công kích hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay. Hắn rất bình tĩnh nói với Dã Lang có hai nơi có khả năng là nơi sát thủ ẩn náu, và còn nói cho Dã Thú biết sát thủ chí ít cũng trên ba người.
Sau khi hắn gọi xong điện thoại, liền nhét súng trở vào lại bên hông. Cười với Chu Hân Mính đang căng thẳng khác thường bên cạnh:
- Hân Mính yêu dấu, lần này anh lại cứu em, em định báo đáp anh thế nào?
- Thôi đi, giờ là lúc nào rồi, anh còn có tâm trạng mà đùa giỡn nữa.
Chu Hân Mính trừng Diệp Lăng Phi một cái.
- Anh lúc nào cũng chẳng thèm phân không gian và thời gian, anh còn chưa nói bây giờ mình phải làm sao đây.
- Làm sao?
Diệp Lăng Phi cười:
- Còn phải làm sao, đợi thôi.
- Cái gì, phải đợi?
Chu Hân Mính trợn mắt lên, không dám tin lời hắn vừa nói ra. Nhưng câu nói này đích thực là do hắn vừa nói ra, Diệp Lăng Phi rất đắc ý với phản ứng này của cô, cười bảo:
- Chẳng lẽ không đợi còn định bảo anh đi tìm chết à, anh không làm được. Nhưng có điều, Hân Mính, mình có thể ở đây trò chuyện đó, thật lãng mạn biết bao.
- Anh điên à.
Chu Hân Mính hiện rõ sự tức giận, cô định đứng lên liền bị hắn giữ lại, ép buộc cô ngồi xuống, lần này Diệp Lăng Phi không hề đùa mà nói rất nghiêm túc:
- Em điên rồi, em có biết một sát thủ chuyên nghiệp khi cầm súng đánh úp đồng nghĩa với việc gì không? Em đừng có cái gì cũng tin trên phim mà xông ra bắt những sát thủ chuyên nghiệp mang súng đánh úp này, chính là đi tìm cái chết đó. Anh cho rằng vẫn chưa có được thực lực này, nhưng anh có thể ở đây để thu hút sự chú ý của họ, người của anh sẽ giải quyết sạch những phiền phức này.
Cô bị hắn rống lên như vậy, quả nhiên đã không động đậy nữa.
Một lát sau, khoảng chừng trên dưới 10 phút, thì điện thoại của hắn reo lên, Dã Lang gọi, đã giải quyết khử ba tên đó xong xuôi.
Diệp Lăng Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dắt Chu Hân Mính ra ngoài.
- Bây giờ làm thế nào?
Chu Hân Mính hỏi.
- Anh thấy đã đến lúc phản kích lại rồi, Steven lần này là muốn trừ khử anh, nhưng hắn không ngờ anh cũng sẽ xuất hiện. Từ bây giờ hắn đã thấy anh rồi sẽ nhận ra anh ngay thôi. Giữa anh và hắn sẽ không tránh khỏi cuộc chiến đẫm máu, hành động lần này của Steven đã hoàn toàn bại lộ hành tung của hắn, anh nghĩ đây không phải là kết quả mà hắn mong muốn, chỉ là nguyên nhân từ em nên bắt buộc hắn phải làm như vậy. Nhưng, nhìn từ một góc độ khác, hầu như Steven đã tính trước cả. Theo anh thấy, cho dù hành tung của hắn đã bị phát hiện, thì hắn cũng không cần mạo hiểm lớn như vậy để bản thân mình phải tự hiến thân, hoàn toàn có thể để thuộc hạ của hắn đi thực hiện nhiệm vụ ám sát em, thứ hai là, công kích cục cảnh sát đối với Steven mà nói thì chẳng phải là việc to tát gì cả, nhưng hắn vẫn tiếp tục ở lại thành phố Vọng Hải, vẫn tiếp tục tìm cho bằng được anh ở cái thành phố này. Anh không tin Steven sẽ nghĩ là anh sẽ xuất hiện lúc này, vì thế, Steven dám làm tất cả như vậy là vì hắn tin rằng sẽ bắt được anh ra, hơn nữa, đã sắp xếp một cái bẫy cho anh rồi. Bây giờ, những việc mà hắn làm là muốn anh sập bẫy.
Diệp Lăng Phi lẩm bẩm nói:
- Nhưng, sao hắn lại biết hành tung của anh, chẳng lẽ...
Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, trong đầu vo ve, trong giây phút hắn đã rõ tất cả, chính là tự bản thân hắn tạo ra cái kết quả này, chính hắn đã báo cho Steven biết hành tung của mình.
Diệp Lăng Phi không biết lúc này có còn kịp hay không, nếu như không kịp thì hắn sẽ hối hận cả đời, cả đời chìm đắm trong sự giày vò của bản thân.
Điều làm cho cô đau đầu chính là năm tên ngoại quốc, mặc cho thẩm vấn thế nào cũng không chịu mở miệng, thẩm vấn đến lúc trời sáng vẫn không có một chút tiến triển nào.
Chu Hân Mính trở về phòng làm việc, pha một tách cà phê đặt trên bàn làm việc của cô. Sau khi ấn nguồn điện trên CPU máy tính, người dựa ra sau, lưng dựa vào ghế, chân phải nhất lên đặt trên chân trái, một tay bưng tách cà phê, tay còn lại cầm cái muỗng nhỏ khuấy cà phê.
Ánh mắt cô nhìn chăm chăm vào màn hình hiển thị trên máy tính, trong lòng nghĩ đến những lời Diệp Lăng Phi nói. Trước đây cô đã nghĩ rằng, những lời Diệp Lăng Phi nói có vẻ hơi bắn tiếng đe dọa. Chu Hân Mính rất tin tưởng thuộc hạ của mình, tin thuộc hạ của mình hoàn toàn có thể ứng phó với những tên được cho là sát thủ chuyên nghiệp đó. Cô còn bất mãn đối với tất cả những gì Diệp Lăng Phi nói như triệt để giết sạch bọn sát thủ đó, không để một ai sống sót, nhưng bây giờ cô lại không nghĩ như vậy. Chỉ vây bắt hai tên sát thủ, đã khiến cho hơn mười cảnh sát hình sự bị thương ở các mức độ khác nhau, cuối cùng vẫn không bắt được hai tên sát thủ đó, cũng dễ biết được rằng những tên sát thủ này rất lợi hại. Tuyệt đối là đã có sự huấn luyện, những cảnh sát hình sự này không thể nào sánh bằng.
Sau khi cảnh sát vũ công ra tay cũng đã trả cái giá rất thảm, vừa đánh chết, đánh bị thương hai mươi mấy người, nhưng vẫn có hai tên trốn thoát khỏi sự bây vây chặt chẽ của cảnh sát vũ công, điều này đã khiến cô thấy không hài lòng, cũng không thể chấp nhận được.
Trong lúc mơ hồ, cô cảm giác có chuyện gì đó xảy ra. Không nói ra được. Nhưng cái cảm giác cứ mãi tồn tại trong đầu cô.
Chu Hân Mính hớp một ngụm cà phê, thu lại dòng suy nghĩ, mắt nhìn vào màn hình vi tính. Cô cảm giác đầu mình choáng váng nặng nề, một đêm không ngủ. Dù đã có sự kích thích của cà phê, nhưng vẫn không cách nào xua tan đi sự mỏi mệt.
Sau khi uống sạch trơn ly cà phê, cô ngồi dậy, lại chế tiếp một ly nữa. Cô bưng ly cà phê vừa bước tới trước bàn làm việc, vẫn chưa kịp đặt ly cà phê xuống đã nghe tiếng gõ cửa bên ngoài. Cô đi ra cửa, nhìn thấy tiểu Triệu với vẻ mặt mệt mỏi giống cô đang đứng ngoài cửa.
- Đội trưởng Chu, em ra ngoài mua đồ ăn sáng, chị có cần ăn gì không?
Tiểu Triệu hỏi.
Chu Hân Mính giơ tay trái lên, nhìn đồng hồ đang đeo trên cánh tay trái, kim đồng hồ chỉ đã 7h30 rồi. Cô cười cười bảo:
- Tùy vậy, sữa đậu nành, bánh bao đều được, à, tiểu Triệu, cậu đợi một chút.
Chu Hân Mính đặt cà phê trên bàn, chạy đến đầu kia của bàn kéo hộc bàn lấy ví ra. Rút tờ một trăm tệ, bảo:
- Cậu mua nhiều đồ ăn sáng hơn nghe, người của ta chưa ai ăn sáng cả. Cũng chẳng biết còn bận tới mấy giờ nữa.
Chu Hân Mính nhét tờ 100 tệ vào tay tiểu Triệu, anh vội vàng từ chối:
- Đội trưởng Chu, không cần đâu.
- Nhận đi, đây là mệnh lệnh, đi sớm về sớm, lúc về thông báo cho chị một tiếng, chị ăn cùng mọi người.
Tiểu Triệu thấy không thoái thác được nữa, đành cầm lấy tờ 100 tệ, quay người đi mua đồ ăn sáng.
Chu Hân Mính trở vào ngồi trước bàn làm việc, tay phải cầm chuột máy tính, kích mở file tài liệu đang để trên destop, đó là file liên quan đến tâm lý học tội phạm, lúc cô rãnh rỗi, sẽ xem khoảng một đoạn, đây cũng là một cách để cô thả lòng người.
Vừa xem được một lúc, tiểu Triệu đã cười ha ha đem một phần sữa đậu nành và bánh bao đặt trên bàn cô.
- Đội trưởng Chu, bữa sáng của chị.
- Sao lại mang vào đây cho chị? cậu cứ đặt ngoài phòng khách là được rồi. Chị ra đó ăn.
Chu Hân Mính nói.
- Đội trưởng Chu, chị ăn ở đây đi, bên ngoài không còn chỗ của chị đâu.
Tiểu Triệu cười bảo.
- Mấy người kia đều chiếm hết chỗ rồi, ha ha, à, đúng rồi, cảm ơn đội trưởng Chu mời mọi người ăn cơm.
Chu Hân Mính cười cười, cô lơ đãng nhìn vào mắt tiểu Triệu, trong nháy mắt đã ngẩn người ra. Tiểu Triệu thấy kì lạ, lúc nãy cô còn cười, sao đột nhiên giống như bị chưởng pháp thuật gì vậy, nhìn chằm chằm mình. Chẳng nhẽ trên mặt mình dính cái gì sao? Cậu do dự sờ sờ mặt mình, lại thấy cô đột nhiên hét to lên:
- Chị biết rồi, chị biết rồi.
Tiểu Triệu chẳng hiểu gì cả, mơ hồ hỏi:
- Chị Chu, chị biết cái gì thế?
Chu Hân Mính không mất thời gian để giải thích cho tiểu Triệu, mà vội lên mạng, tìm tên của Steven. Nhưng cô lại tìm tên tiếng Trung, làm sao có thể tìm được tư liệu của Steven chứ. Chu Hân Mính vội cầm điện thoại lên gọi cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi lúc này vẫn còn đang ở bên Dã Thú, vừa mới làm hòa Dã Thú và Angel xong, mới ngồi xuống định thở mạnh một hơi liền nhận điện thoại của Chu Hân Mính. Từ trong điện thoại, hắn có thể nghe ra giọng nói mệt mỏi của cô, đau lòng hỏi:
- Hân Mính, có phải tối qua em bận cả đêm phải không?
Chu Hân Mính không có tâm trạng tán gẫu với hắn nữa, mà sốt ruột hỏi thẳng vấn đề:
- Diệp Lăng Phi, tên tiếng Anh của Steven phiên âm là gì?
- Sao em lại hỏi hắn?
Diệp Lăng Phi hơi sửng sốt, thật sự không tài nào đoán được sao Chu Hân Mính lại hỏi tên tiếng Anh của Steven, nhưng hắn vẫn nói tên đầy đủ Tiếng Anh của Steven cho cô biết.
Cô kẹp điện thoại giữa tai và vai, hai tay nhanh chóng nhập tên đầy đủ bằng tiếng Anh của Steven lên máy tính, chốc lát đã tìm ra được ảnh của Steven.
Diệp Lăng Phi truy hỏi:
- Hân Mính, rốt cuộc là chuyện gì thế? Sao em đột nhiên lại hỏi tên của anh ta?
- Chỉ là phản ứng bản năng thôi.
Chu Hân Mính xem kĩ lưỡng ảnh của Steven, rồi nói với Diệp Lăng Phi:
- Hôm qua lúc em đi kiểm tra từng phòng ở, nhìn thấy một người ngoại quốc, không biết vì sao, lúc đó em cảm giác mắt của người đàn ông này rất đặc biệt, là một cảm giác không nói rõ được.
- Cao bao nhiêu?
Diệp Lăng Phi căng thẳng hỏi gấp.
- Khoảng 1m80.
Cô nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Steven trong ảnh, đột nhiên reo lên:
- Mắt của người đàn ông rất giống mắt của Steven, chính là đôi mắt hơi nhỏ của người ngoại quốc đó.
- Đáng chết, tên đó chính là Steven.
Diệp Lăng Phi gần như hét lên trong điện thoại.
- Em gặp anh ta ở đâu?
- Phòng 911 khách sạn Quốc Tế.
Cô vừa dứt lời liền nghe tiếp cúp máy bên Diệp Lăng Phi. Cô hét lên hai tiếng trong ống nghe của điện thoại, Diệp Lăng Phi ở đầu dây bên kia đã sớm không còn nghe thấy tiếng hét của cô. Chu Hân Mính cúp máy, lại xem ảnh của Steven kĩ lưỡng một lần nữa, gần như khẳng định người đàn ông này rất giống với người đàn ông ngoại quốc lúc cô kiểm tra phòng, không thèm ăn sáng, cô vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi phòng làm việc.
- Tất cả mọi người lập tức hành động, chúng ta đi bắt nghi phạm nguy hiểm quan trọng.
Chu Hân Mính vội vàng chạy ra đại sảnh của cục cảnh sát, những cảnh sát đó đang ăn cơm. Sau khi nghe mệnh lệnh của cô, những cảnh sát này cũng không ăn nữa, lục tục thu dọn đồ. Tiểu Triệu bỏ súng vào bọc súng nhắc bên hông, thắc mắc hỏi:
- Nghi phạm nguy hiểm nào?
- Trên đường giải thích, mau xuất phát.
Chu Hân Mính giục.
Người của đội cảnh sát hình sự lập tức xuất phát, hơn mười chiếc bật còi báo động chạy ra từ cục cảnh sát hình sự hướng thẳng đến khách sạn Quốc tế. Hành động tối qua vốn chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của người dân thành phố Vọng Hải, mới sáng sớm, xe cộ trên đường đã đông nườm nượp. Nhưng khi nhìn thấy mười mấy chiếc xe cảnh sát bóp còi kêu inh ỏi xuất hiện trên đường phố, vẫn khiến cho người dân thành phố nhận thức được thành phố Vọng Hải lúc này vẫn đầy không khí căng thẳng, xe lần lượt chạy qua khắp nơi.
Chạy thẳng đến trước cổng khách sạn Quốc Tế, Chu Hân Mính ra lệnh cho người canh chừng ở cổng khách sạn, không cho bất cứ ai ra vào. Giám đốc trực ban đó vừa nhìn thấy đã thầm kêu khổ. Tối qua đã bị cảnh sát kiểm soát một phen. Hôm nay sao lại đến nữa?
Chưa kịp đợi giám đốc trực ban tiến lên phía trước, Chu Hân Mính cùng mọi người đã xông thẳng vào thang máy. Trong thang máy, Chu Hân Mính cầm chắc súng trong tay, ở tư thế đảm bảo an toàn.
Cửa thang máy vừa mở, Chu Hân Mính cùng mọi người chạy thẳng đến phòng 911. Nhưng vừa chạy đến hành lang. Đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi cùng bốn nam một nữ đi ngược lại. Chu Hân Mính nhận ra hai người đàn ông trong đó là Dã Lang và Dã Thú, còn những người còn lại thì cô chưa gặp qua, Chu Hân Mính bất giác đưa tia nhìn về người con gái xinh đẹp đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi. Người con gái này có ngoại hình xinh đẹp mà cô thấy mình thua xa, cộng với thân hình gợi cảm đầy sức hút của cô gái này, giống như cô ta là một báu vật trời sinh ra dành tặng riêng cho đàn ông vậy. Nhìn cô gái đi bên cạnh Diệp Lăng Phi, trong lòng cô chợt dâng lên sự ghen tuông không sao nói rõ được.
Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy Chu Hân Mính, hắn khẽ lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Đến muộn rồi, trong phòng không có ai.
Chu Hân Mính vẫn bảo những cảnh sát đó vào phòng 911 lục tìm, còn cô quay sang nói với Diệp Lăng Phi:
- Em muốn nói chuyện riêng với anh.
- Được thôi.
Diệp Lăng Phi nói mấy người bên cạnh mình:
- Mọi người xuống trước đi.
Khi Angel đi qua cạnh Chu Hân Mính, cô liếc mắt nhìn một cái rồi lại thu ánh mắt về nhìn vào Diệp Lăng Phi.
- Những người kia là ai?
Chu Hân Minh hỏi.
- Người của anh!
Diệp Lăng Phi là một người rất thông minh, ánh mắt khác thường của cô nhìn Angel làm sao lọt qua được mắt hắn, hắn và cô đi đến đầu cầu thang của tầng lầu, Diệp Lăng Phi nhìn cô cười mãi.
- Cười cái gì?
Chu Hân Mính không rõ tại sao mình lại nổi giận, mặt cô hơi tái. Nguyên nhân là do mất ngủ cả đêm qua. Nhưng mắt cô vẫn rất sắc bén. Từ mắt cô không hề nhìn thấy được sự mệt mỏi.
- Anh chỉ là thấy bộ dạng của em rất buồn cười, rõ ràng là rất buồn ngủ mà vẫn giả vờ làm ra vẻ tỉnh táo.
Diệp Lăng Phi liếc nhìn xung quanh, thấy không có người, liền đưa tay ra ôm cô vào, há miệng hôn một cái lên đôi môi hồng nhạt không hề tô son.
- Anh làm gì thế? Ở đây có người đó.
Sau khi môi cô rời môi hắn, cô thấp giọng nói:
- Anh toàn làm bậy không à.
Diệp Lăng Phi ôm cô vào lòng, tay phải hắn bóp chặt cái mông mềm mại của cô, cười xấu xa bảo:
- Chẳng phải là anh đang nhớ em đấy sao, mấy ngày nay không thân mật với em rồi, anh thật sự rất nhớ em.
Mũi hắn nhẹ di chuyển xuống cằm cô, cố ý ngửi ngửi cái cổ trắng của cô, nói:
- Ừm, chính là mùi hương này, rất mê hoặc, đáng hận là không thể ngửi được toàn bộ cơ thể yêu quý của em, mỗi từng bộ phận.
Diệp Lăng Phi cố ý nhấn mạnh mấy chữ “mỗi từng bộ phận”, nghe xong mà mặc cô ửng đỏ lên. Cô lấy tay đẩy hắn ra, nói nhỏ trong miệng:
- Anh lúc nào cũng thế, đừng có làm loạn nữa.
Nói xong cô nhìn về phía hành lang, rồi quay lại hỏi hắn:
- Người đó là Steven à?
Nghe Chu Hân Mính hỏi chuyện của Steven. Diệp Lăng Phi mới thu lại nụ cười, gật đầu bảo:
- Anh chắc chắn người đó chính là Steven, chỉ có điều khi mình đến thì Steven đã không ở đây rồi. Tên này quả thật rất nhanh trí. Không ngờ em có thể phát hiện ra bí mật của hắn.
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây, đột nhiên thay đổi sắc mặt, vội vàng nói:
- Hân Mính, tình cảnh lúc này của em rất nguy hiểm, em đã biết tướng mạo hiện giờ của Steven, Steven sẽ nghĩ cách trừ khử em đó.
- Em không sợ.
Trên mặt cô không có chút sợ hãi nào, nói:
- Nếu anh ta đến tìm em thì càng tốt, như vậy em có thể bắt anh ta.
- Hân Mính...
Diệp Lăng Phi vừa thốt lên hai tiếng thì nghe chuông điện thoại trên người cô reo lên. Cô mỉm cười với hắn, ngầm ý xin lỗi, nhìn theo cô ra hành lang nhận điện thoại. Hắn không nghe rõ là cô đã nói gì, nhưng nhìn thấy mặt cô biến sắt, không kịp chào hắn một tiếng vội gọi người của cô chạy xuống lầu.
Diệp Lăng Phi không rõ lắm, không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhìn Chu Hân Mính dẫn người đi vào thang máy, đợi hắn chạy tới trước thang máy thì cửa đã đóng rồi.
- Chết tiệt!
Diệp Lăng Phi mắng một câu.
Diệp Lăng Phi vội ấn cái thang máy khác, cái thang máy đó vẫn đang dừng ở tầng 23. Chờ cả buổi, thang máy đó mới từ từ đi xuống.
Đến khi Diệp Lăng Phi đáp thang máy xuống lầu một đã nhin thấy mười mấy chiếc xe cảnh sát ở cổng khách sạn thổi còi chạy về hướng đông. Hắn vừa xuất hiện thì người của hắn gồm Angel, Dã Thú...vẫn đang đợi ở đại sảnh chạy vây lại.
- Tình hình không ổn. Hình như đã xảy ra chuyện lớn.
Diệp Lăng Phi không để ý những người này, miệng lầm bầm đi ra cửa. Dã Lang nhanh chân bước theo hắn, nói nhỏ bên tai hắn:
- Satan, lúc nãy lão Hổ gọi điện đến báo anh ta nghe thông tin từ phía cảnh sát, có người công kích cục cảnh sát.
Anh biết sự việc sẽ như vậy mà.
Diệp Lăng Phi đột nhiên vỗ đầu, mắng:
- Steven chết tiệt, việc gì hắn cũng dám làm, trong cục cảnh sát có người của hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ cách cứu người ra. Ây da, Hân Mính. Bây giờ Hân Mính là nguy hiểm nhất.
Đã thấy mồ hôi trên trán Diệp Lăng Phi, hắn không thèm giải thích với Dã Lang nữa, bước nhanh ra cổng chính.
Khi Chu Hân Mính cùng mọi người trở về cục cảnh sát, đã thấy cục cảnh sát xông lên một đám khói đen nghịt trời, bốn năm xe cứu hỏa đang dập lửa, rất nhiều cảnh sát bị thương đứng bên ngoài, có người còn mang theo vết thương súng bắn.
- Khốn nạn!
Chu Hân Mính mắng to, cô không ngờ những người này lại to gan như vậy, dám công kích cục cảnh sát. Cô tức giận đứng trước cổng cục cảnh sát. Đang mắng Steven cô liền nhìn thấy một chiếc xe Benz màu đen dừng bên đường, có một người nước ngoài đang vẫy tay với cô.
- Steven?
Chu Hân Mính thấy đầu mình nóng lên, cũng không nói với mọi người một tiếng, liền mang súng xông qua. Khi cô vừa xông ra đường, chiếc xe Benz đã chạy rồi. Cô đứng trên đường, chĩa súng bắn chiếc xe đó hai phát.
Khi tiếng súng của cô vừa nổ, thì một chiếc Jetta màu trắng phóng nhanh tới. Xe không hề giảm tốc độ, thấy cửa xe mở ra, Diệp Lăng Phi từ trên xe nhảy xuổng, bổ nhào vào Chu Hân Mính đang đứng bắn chiếc Benz đó té xuống đường.
Không biết viên đạn từ đâu bay tới bắn vào chỗ Chu Hân Mính vừa đứng, nếu Diệp Lăng Phi chậm hai giây thôi thì e rằng Chu Hân Mính lúc này đã biến thành một thi thể rồi.
Diệp Lăng Phi bổ nhào vào Chu Hân Mính, hắn ôm chặt cô lăn liên tục, đạn đã bay qua dính trên người hắn, bắn xuống đường tóe cả lửa ra.
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính lăn miết tới một con hẻm nhỏ, hai người chui vào trong hẻm.
Diệp Lăng Phi lúc này mới buông tay Chu Hân Mính ra, trở tay rút cây súng bên hông ra. Hắn vẫn chưa thò đầu ra, mà là cởi áo ra, vứt qua bên, liền thấy cái áo vừa vứt ra bị thủng ba cái lỗ, hình như trong chớp mắt đã bị bắn trúng ba lỗ.
- Ba người!
Diệp Lăng Phi nói với Chu Hân Mính.
- Có ba người nổ súng từ hướng đông bắc, chắc hẳn là súng trường loại loại đánh úp.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Chu Hân Mính hỏi.
- Đợi tiếp viện.
Diệp Lăng Phi đồng thời dặn dò.
- Em lập tức bảo người của em đừng làm bậy, tìm yểm hộ đã, những người này đều là sát thủ chuyên nghiệp, họ có súng đánh úp trong tay, cảnh sát các em đều trở thành tấm bia đạn sống, nếu không muốn nhìn thấy người của em chịu chết, lập tức hạ lệnh bảo người của họ đừng có động đậy, anh sẽ nghĩ cách.
Lúc này cô tin tuyệt đối vào hắn, không dám chậm trễ, lập tức gọi điện thoại cho tiểu Triệu, bảo anh thông báo cho mọi người tìm nơi ẩn nấp.
Và Diệp Lăng Phi cũng gọi điện cho Dã Lang, hắn rất rành mảnh đất này, nơi nào có cao ốc, nơi nào có thể công kích hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay. Hắn rất bình tĩnh nói với Dã Lang có hai nơi có khả năng là nơi sát thủ ẩn náu, và còn nói cho Dã Thú biết sát thủ chí ít cũng trên ba người.
Sau khi hắn gọi xong điện thoại, liền nhét súng trở vào lại bên hông. Cười với Chu Hân Mính đang căng thẳng khác thường bên cạnh:
- Hân Mính yêu dấu, lần này anh lại cứu em, em định báo đáp anh thế nào?
- Thôi đi, giờ là lúc nào rồi, anh còn có tâm trạng mà đùa giỡn nữa.
Chu Hân Mính trừng Diệp Lăng Phi một cái.
- Anh lúc nào cũng chẳng thèm phân không gian và thời gian, anh còn chưa nói bây giờ mình phải làm sao đây.
- Làm sao?
Diệp Lăng Phi cười:
- Còn phải làm sao, đợi thôi.
- Cái gì, phải đợi?
Chu Hân Mính trợn mắt lên, không dám tin lời hắn vừa nói ra. Nhưng câu nói này đích thực là do hắn vừa nói ra, Diệp Lăng Phi rất đắc ý với phản ứng này của cô, cười bảo:
- Chẳng lẽ không đợi còn định bảo anh đi tìm chết à, anh không làm được. Nhưng có điều, Hân Mính, mình có thể ở đây trò chuyện đó, thật lãng mạn biết bao.
- Anh điên à.
Chu Hân Mính hiện rõ sự tức giận, cô định đứng lên liền bị hắn giữ lại, ép buộc cô ngồi xuống, lần này Diệp Lăng Phi không hề đùa mà nói rất nghiêm túc:
- Em điên rồi, em có biết một sát thủ chuyên nghiệp khi cầm súng đánh úp đồng nghĩa với việc gì không? Em đừng có cái gì cũng tin trên phim mà xông ra bắt những sát thủ chuyên nghiệp mang súng đánh úp này, chính là đi tìm cái chết đó. Anh cho rằng vẫn chưa có được thực lực này, nhưng anh có thể ở đây để thu hút sự chú ý của họ, người của anh sẽ giải quyết sạch những phiền phức này.
Cô bị hắn rống lên như vậy, quả nhiên đã không động đậy nữa.
Một lát sau, khoảng chừng trên dưới 10 phút, thì điện thoại của hắn reo lên, Dã Lang gọi, đã giải quyết khử ba tên đó xong xuôi.
Diệp Lăng Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dắt Chu Hân Mính ra ngoài.
- Bây giờ làm thế nào?
Chu Hân Mính hỏi.
- Anh thấy đã đến lúc phản kích lại rồi, Steven lần này là muốn trừ khử anh, nhưng hắn không ngờ anh cũng sẽ xuất hiện. Từ bây giờ hắn đã thấy anh rồi sẽ nhận ra anh ngay thôi. Giữa anh và hắn sẽ không tránh khỏi cuộc chiến đẫm máu, hành động lần này của Steven đã hoàn toàn bại lộ hành tung của hắn, anh nghĩ đây không phải là kết quả mà hắn mong muốn, chỉ là nguyên nhân từ em nên bắt buộc hắn phải làm như vậy. Nhưng, nhìn từ một góc độ khác, hầu như Steven đã tính trước cả. Theo anh thấy, cho dù hành tung của hắn đã bị phát hiện, thì hắn cũng không cần mạo hiểm lớn như vậy để bản thân mình phải tự hiến thân, hoàn toàn có thể để thuộc hạ của hắn đi thực hiện nhiệm vụ ám sát em, thứ hai là, công kích cục cảnh sát đối với Steven mà nói thì chẳng phải là việc to tát gì cả, nhưng hắn vẫn tiếp tục ở lại thành phố Vọng Hải, vẫn tiếp tục tìm cho bằng được anh ở cái thành phố này. Anh không tin Steven sẽ nghĩ là anh sẽ xuất hiện lúc này, vì thế, Steven dám làm tất cả như vậy là vì hắn tin rằng sẽ bắt được anh ra, hơn nữa, đã sắp xếp một cái bẫy cho anh rồi. Bây giờ, những việc mà hắn làm là muốn anh sập bẫy.
Diệp Lăng Phi lẩm bẩm nói:
- Nhưng, sao hắn lại biết hành tung của anh, chẳng lẽ...
Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, trong đầu vo ve, trong giây phút hắn đã rõ tất cả, chính là tự bản thân hắn tạo ra cái kết quả này, chính hắn đã báo cho Steven biết hành tung của mình.
Diệp Lăng Phi không biết lúc này có còn kịp hay không, nếu như không kịp thì hắn sẽ hối hận cả đời, cả đời chìm đắm trong sự giày vò của bản thân.