Diệp Lăng Phi phát hiện Bạch Tình Đình hẹn gặp mặt Chu Hân Mính thì hắn cảm thấy bất an, hắn nhìn hai người không chớp mắt.
- Mí mắt trái giật, tai phải giật, lẽ nào tai vạ đến nơi rồi sao?
Diệp Lăng Phi thấp thỏm không yên liền theo sau Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, nhưng hai người ngồi trên bãi cát nên không có cách nào theo dõi.
Diệp Lăng Phi không còn cách nào khác nên đành đứng trên quảng trường nhìn về phía Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính.
Diệp Lăng Phi cũng không biết Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính nói chuyện gì nhưng hắn cảm giác hai người nói chuyện lâu như vậy chắc không phải là chuyện tốt, nhưng lại không dám tới gần chỉ có thể đứng ở chỗ này mà nhìn về phía hai người.
Cuối cùng thì cũng thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi trờ về, Diệp Lăng Phi vội vàng chạy đến chỗ đỗ xe rồi giả bộ từ quảng trường đi xuống bãi biễn. Vừa mới đi đến bậc cầu thang thì đúng lúc gặp Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi tới.
- A, trùng hợp thật, thật không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này.
Diệp Lăng Phi giả bộ bất ngờ, liên miệng nói:
- Lẽ nào đây là ý trời, cho dù anh đi tới đâu cũng gặp lão bà của anh.
Bach tình đình lúc đầu ngẩn người ra, quả thực tin rằng đây là trùng hợp, nhưng Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi hai mắt đảo liên hồi nàng biết ngay nhất định là Diệp Lăng Phi đã theo dõi Bạch Tình Đình tới đây. Tuy biết vậy nhưng nàng không vạch trần ra mà kéo tay Bạch Tình Đình nói:
- Tình Đinh, cậu theo mình về nhà, mình cần nói với ba mình một tiếng.
- Ừ, được rồi.
Bạch Tình Đình đồng ý, nàng làm như không thấy Diệp Lăng Phi, kéo lấy tay Chu Hân Mính đi qua người Diệp Lăng Phi.
Bạch Tình Đình đang tức giận nên không để ý tới mình thì cũng là chuyện bình thường thế nhưng tại sao Chu Hân Mính cũng không để ý tới mình, điều này khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy có phần không bình thường. Hắn vội vàng đuổi theo Bạch Tình Đình, cười ha hả nói:
- Lão bà, hai người đi đâu vậy có cần anh đi theo không. Em xem anh là một nam nhân, đâu thể để hai mỹ nữ đi mà không có bảo tiêu được.
- Đó là chuyện của tôi anh không cần quan tâm.
Bạch Tình Đình vẫn chưa hòa nhã với Diệp Lăng Phi, nàng nói:
- Chuyện của chúng ta vẫn còn chưa xong, anh không nên tùy tiện gọi tôi là lão bà của anh.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính lên xe rồi lái xe ngênh ngang đi, bỏ lại Diệp Lăng Phi một mình đứng trên quảng trường.
Đứng một mình ở đây cũng không có ý nghĩa gì, Diệp Lăng Phi rốt cuộc cũng đã nhìn ra Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính hình như có chuyện vui, không chừng lại đang có âm mưu nhằm vào mình. Diệp Lăng Phi tính có khi phải tới hiệu sách mua quyển “Nữ nhân tâm lý học” về xem, để tránh mắc bẫy của các nàng.
Hắn vừa mới lên xe thì có tiếng chuông điện thoại của Vu Tiểu Tiếu gọi. Cô gái này vừa mới quay về trường nhưng không vào học mà lại ra ngoài đi chơi.
- Sư phụ, đi chơi game đi, ở chỗ tôi không ít MM đâu, bảo đảm sư phụ được hưởng thụ tam bồi, bồi ngồi, bồi chơi, và bồi uống, sư phụ thấy thế nào?
Vu Tiểu Tiếu cười nói, không có chút đố kỵ nào. Diệp Lăng Phi thực sự cũng không chịu nổi cô gái xinh đẹp này, không biết Điền Phong đi đâu rồi, tại sao không dẫn Vu Tiểu Tiếu đi dạo mà cứ để nàng cả ngày bám lấy mình như vậy.
Diệp Lăng Phi nào biết rằng Điền Phong cũng không chịu nổi tính cách của Vu Tiểu Tiếu. Vu Tiểu Tiếu là cô gái xinh đẹp, vóc người thì khỏi phải nói. Theo lý thuyết thì Điền Phong mặc dù có bạn gái ở nước ngoài thế nhưng một người trong nước, một người nước ngoài chung quy cũng không phải kế sách lâu dài. Hiện tại Điền Phong đang học ở đại học Vọng Hải thì việc tìm một bạn gái khác cũng là chuyện bình thường thế nhưng nói thế nào hắn cũng không chịu tìm.
Lần này Vu Tiểu Tiếu lại gọi điện đúng lúc Diệp Lăng Phi cảm thấy buồn chán, hắn nói:
- Gần đây tôi có một số chuyện không vui, không có tâm trạng để chơi game.
- Không vui, có phải là vì lão bà của anh không?
Vu Tiểu Tiếu cười ha hả nói.
- Tại sao cô biết?
Diệp Lăng Phi không phủ nhận.
- Sư phụ, anh nói sai rồi, tôi dù sao cũng là một cô gái nếu như anh thực sự bị nữ nhân làm cho không vui tôi sẽ triệu tập tỷ muội của mình tới bày mưu cho sư phụ. Không phải là tôi nói khoác, cứ theo mưu kế của tôi đảm bảo sư phụ bách chiến bách thắng, mã đáo thành công, trực đảo hoàng long.
Vu Tiểu Tiếu vừa nói trực đảo hoàng long khiến chon gay cả Diệp Lăng Phi cũng toát mồ hôi. Hắn nhịn không được hỏi:
- Rốt cuộc cô có phải là con gái hay không?
Diệp Lăng Phi lái xe tới quán tiêu dao theo như lời Vu Tiểu Tiếu nói, vừa vào đã thấy bên trong chật kín người.
Diệp Lăng Phi không biết những người này đến đây để làm gì, hắn vừa quay sang nhìn họ thì chợt nghe thấy tiếng cười dễ nghe của Vu Tiểu Tiếu truyền đến.
- Người nào không phục, năm người một đội, phải chuẩn bị trước tiền cho lão nương đấy, đừng để đến lúc đó lại kêu không có tiền.
Diệp Lăng Phi toát mồ hôi, thầm nghĩ:
- Tiểu nha đầu này không hề sợ nam nhân, người như nàng thì nam nhân nào dám khi dễ cơ chứ.
Diệp Lăng Phi vừa đi vào đã thấy có năm mỹ nữ trẻ tuổi ngồi trước máy vi tính, trong đó dĩ nhiên Vu Tiểu Tiếu là người đẹp nhất, bốn cô gái còn lại cũng không kém, so với bên ngoài cũng là mỹ nữ số một số hai. Đây chính là chiến đội mỹ nữ mà Vu Tiểu Tiếu đã nhắc tới, thật không ngờ Vu Tiểu Tiếu lại lập ra cái chiến đội này.
Nam gã nam hài tử mặt mày ủ rũ ngồi phía bàn máy vi tình đối diện, một gã trong đó lấy ra một trăm đồng giao ra trước mặt Vu Tiểu Tiếu. Vu Tiểu Tiếu cầm lấy một trăm đồng đưa cho nữ hài tử bên cạnh nói:
- Xem cho kỹ, đừng để bọ chúng trả tiền giả cho chúng ta, nếu không tối này không thể đi hát karaoke được đâu.
Năm gã nam hài tử vừa lui ra thì có năm gã khác tới ngồi vào bàn máy vi tình.
Vu Tiểu Tiếu vừa mới ngẩng đầu lên nhìn những gã này thì đã thấy Diệp Lăng Phi, nàng không khỏi vui vẻ, vung tay phải lên hưng phấn hô:
- Sư phụ, cuối cùng thì anh cũng đã tới. Tôi định trưa nay tới nhà anh tìm anh mời anh đi hát!
Đám nam hài tử kia nhìn về phía Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi run run người, lẩm bẩm:
- Mẹ kiếp, tao có phải là tiểu cô nương đâu, nhìn gì mà nhìn.
Đám nam hài tử này đố kỵ muốn chết, nam nhân mà được giống như Diệp Lăng Phi thì có chết cũng đáng. Thế nhưng Diệp Lăng Phi hiện tại lại có cảm giác sống không bằng chết, bao nhiêu mỹ nữ kia còn chưa đối pho được, nếu như nha đầu Vu Tiểu Tiếu này đến nhà tìm mình, để Bạch Tình Đình phát hiện ra thì không biết sẽ thế nào đây.
Diệp Lăng Phi cất bước đi tới bên cạnh Vu Tiểu Tiếu.
Diệp Lăng Phi có chút phiền muộn, hắn nhìn một chút xuống cái ghế bên cạnh rồi nói:
- Tôi ngồi ở đây được rồi, các người cứ chơi đi.
- Không, sư phụ, tôi nói qua rồi, nếu như anh tới nhất định phải được tam bồi. Được rồi, sư phụ vào đánh đi.
Mỹ nữ ngồi giữa liền đứng dậy nhường chỗ cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vội vàng xua tay nói:
- Không, tôi không chơi đâu, hiện tại tâm trạng của tôi không được tốt, không muốn chơi những thứ này, các người chơi đi.
- Nếu đã như vậy thì sư phụ chờ chúng tôi một chút, đợi chúng tôi đánh xong trận này sẽ bồi tiếp sư phụ ra ngoài đi bộ.
Vu Tiểu Tiếu cười nói, sau đó quay sang mấy gã nam nhân đối diện, nói:
- Được rồi, mau bắt đầu đi, bảy trận phân định thắng thua.
Vu Tiểu Tiếu và mấy người kia lập tức bắt đầu trò chơi.
Ba trận liên tiếp bên Vu Tiểu Tiếu đều thắng, sắc mặt của năm gã kia ngày càng trở nên xấu xí. Đến trận thứ tư, mới đánh được phân nữa thì bên kia bỗng truyền đến những tiếng ầm ĩ. Diệp Lăng Phi quay đầu nhìn về phía đám người đó thì thấy có một nam một nữ từ trong đám người đi ra, đám người đứng xem phía bên kia vừa thấy hai người này đều vội vàng tránh ra nhường lấy một lối đi.
Diệp Lăng Phi biết nữ hài tử này, ngày trước đã gặp nữ hài tử này cùng với Tôn Hoành ở sàn nhảy. Diệp Lăng Phi đoán rằng nữ hài tử này rất thân với Tôn Hoành, thế nhưng nghe ngữ khí của Tôn Hoành thì có vẻ như hắn cũng không dám động đến nữ hài tử này. Diệp Lăng Phi nghĩ nữ hài tử này hẳn cũng có thân phận, hắn không muốn chọc vào cô ta nên làm như không để ý.
Còn người đi cùng nữ hài tử kia là một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, Diệp Lăng Phi liếc mắt thấy hắn là người ăn chơi trác táng, thế nhưng lúc này Diệp Lăng Phi cũng không có tâm trạng đâu để quan tâm.
Diệp Lăng Phi làm bộ không nhận ra nữ hài tử này nhưng nàng lại nhận ra Diệp Lăng Phi. Nữ hài tử này Tiêu Vũ Văn, cháu giá của Tiêu Triêu Dương, hiện đang là sinh viên của đại học Vọng Hải. Tiêu Triêu Dương sở dĩ cố ý đưa Tiêu Vũ Văn vào đại học chủ yếu là không muốn Tiêu Vũ Văn có quan hệ với hắc đạo. Cha mẹ Tiêu Vũ Văn đã chết sau một tai nạn giao thông, tử nhỏ Tiêu Vũ Văn đã không có cha mẹ nên Tiêu Triêu Dương rất yêu quý đưa cháu gái này nhưng lại không cho phép Tiêu Vũ Văn nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của hắc bang.
Tiêu Vũ Văn lần trước đi cùng với Tôn Hoành đã gặp Diệp Lăng Phi, lúc đó Tôn Hoành nói cho Tiêu Vũ Văn biết Diệp Lăng Phi là người không thể chọc vào được. Tiêu Vũ Văn mới hai mươi mốt tuổi, vẫn là một cô gái trẻ ngang bướng, nghe Tôn Hoành nói vâỵ nàng thập phần không phục, nàng không tin gã nam nhân này có ba đầu sáu tay, lẽ nào phủ đầu bang lại sợ hắn sao?
Gã thanh niên ăn chơi trác táng bên cạnh nàng tên là hứa trung tân, hắn là con một của hứa lạc sơn phó chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân thành phố Vọng Hải, hiện nay là sinh viên đại học Vọng Hải. Dựa vào quyền lực của ba mình nên tiểu tử này rất ương ngạnh, không ai dám chọc vào hắn.
Tiêu Vũ Văn và Hứa Trung Ân hôm nay không có việc gì nên tới quán tiêu dao định chơi một lúc. Tiêu Vũ Văn không hề có chút hảo cảm gì với Hứa Trung Ân, chẳng qua là ông nàng cứ muốn Tiêu Vũ Văn tìm được một người bạn trai đứng đắn. Dù sao thì Hứa Trung Ân cũng là con phó chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân thành phố, nếu như Tiêu Vũ Văn và Hứa Trung Ân có thể kết hôn được với nhau thì tương lại Tiêu Triêu Dương sẽ thoát ly quan hệ với hắc đạo. Tiêu Triêu Dương thật không muốn lợi dụng cháu gái mình, hắn làm như vậy cũng là vĩ nghĩ cho tương lại của Tiêu Vũ Văn.
Nhưng Tiêu Vũ Văn lại cảm thấy chướng mắt với Hứa Trung Ân, cảm giác người này quá kiêu ngạo. Thế nhưng dù sao thì đi ra ngoài chơi với Hứa Trung Ân cũng là một cách tiêu khiển tốt, vì Hứa Trung Ân muốn theo đuổi Tiêu Vũ Văn nên nàng cũng muốn đùa với hắn một chút.
Tiêu Vũ Văn vừa thấy Diệp Lăng Phi thì đã chuyển đối mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào hắn. Diệp Lăng Phi vừa thấy tiểu nha đầu này liền chuyển đầu sang hướng khác, thờ ơ với Tiêu Vũ Văn.
Bên kia thì Vu Tiểu Tiếu khẽ kêu lên một tiếng, năm gã thanh niến đối diện đã thua, một gã đứng ra giao tiền rồi tất cả bỏ đi.
Vu Tiểu Tiếu chỉ lo giục chiến đội của mình nhanh chóng thu thập mọi thứ rồi ra ngoài đi ăn, bỗng dưng ngẩng đầu lên thì thấy Hứa Trung Ân, người mà nàng rất ghét đứng đó. Hứa Trung Ân cứ quấn lấy nàng thế nhưng Vu Tiểu Tiếu lại không quen nhìn những kẻ quần là áo lượt, nhà Hứa Trung Ân cũng có thể lực ở thành phố Vọng Hải thế nhưng lại không khiến cho Vu Tiểu Tiếu sợ hắn.
- Con quỷ đáng ghét, chúng ta mau đi tôi.
Vu Tiểu Tiếu không quan tâm Hứa Trung Ân có nghe thấy không, nàng quay sang mấy người trong chiến đội mình giục.
Hứa Trung Ân sắc mặt có chút khó coi, những lời này của Vu Tiểu Tiếu khiến hắn bị bẽ mặt, bị Vu Tiểu Tiếu gọi là con quỷ đáng ghét, Hứa Trung Ân không khỏi có chút tức giận. Nhưng ngại có tiễu vũ văn bên cạnh mình nên hắn không tiện phát hỏa, chỉ căm giận bất bình nói:
- Tiểu Tiếu, tôi hình như không chọc ghẹo cô, cô nhằm vào tôi để làm gì?
- Bời vì nhìn anh đáng ghét.
Tiêu Vũ Văn không khách khí nói, nàng không để cho Hứa Trung Ân chút thể diện nào, nàng trừng mắt nhìn Hứa Trung Ân, hừ lạnh nói:
- Đều là tự anh rước lấy, thế mà bây giờ lại giả bộ hồ đồ, tôi thật phục anh đấy.
Tiêu Vũ Văn không để ý tới Hứa Trung Ân nữa mà đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi nhưng không nói gì mà nhìn từ đầu xuống đến chân Diệp Lăng Phi.
- Tôi có vấn đề gì sao?
Diệp Lăng Phi đứng lên, hắn cao hơn Tiêu Vũ Văn khoảng một cái đầu. Diệp Lăng Phi hơi cúi đầu xuống, áp sát vào mặt Tiêu Vũ Văn nói:
- Hình như chúng ta không quen nhau.
Tiêu Vũ Văn nheo mày lại, rồi nói:
- Lão nhân gia ngài quả thật là quý nhân hay quên chuyện nhỏ, lẽ nào anh đã quên chúng ta đã gặp nhau ở sàn nhảy tối hôm đó rồi sao. Tôn ca nói anh là người không thể chọc vào được nhưng tôi không tin, tôi không tin anh có ba đầu sáu tay.
Diệp Lăng Phi khẽ cười nói:
- Có thể giữa chúng ta có chút hiểu lầm, cô xem tôi cũng là một nam nhân bình thương đâu có ba đầu sáu tay gì cơ chứ. Còn về phần Tôn ca của cô đánh giá tôi thế nào thì đó là chuyện của hắn, tôi đâu thể quản được miệng của người khác. Nhưng tôi cũng chỉ là một người bình thường, hiện tại cô đã xem xét tỉ mỉ rồi đấy, tôi đi trước đây.
- Khoan, chuyện của chúng ta còn chưa giải quyết xong.
Tiêu Vũ Văn giơ tay phải ra chắn trước người Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi bị cản lại, kỳ quái hỏi:
- Cô còn có chuyện gì nữa?
- Tôi muốn anh phải xin lỗi tôi vì thái độ ngày hôm đó của anh đối với tôi.
Tiêu Vũ Văn hôm đó đã bị Tôn Hoành ngăn không cho nàng tính toàn với Diệp Lăng Phi nhưng lại không ngăn được sự tức giận trong lòng nàng. Dù sao thì nàng cũng là một mỹ nữ nổi tiếng, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng thèm muốn thế mà hết lần này tới lần khác Diệp Lăng Phi lại không coi nàng ra gì, căn bản không thèm để mắt đến nàng khiến cho Tiêu Vũ Văn rất tức giận. Chuyện này tuy rằng đã rất lâu rồi nhưng Tiêu Vũ Văn vẫn tức, thật không ngờ hôm nay lại gặp Diệp Lăng Phi ở đây, cũng là cơ hội để Tiêu Vũ Văn phát tiết, khiến cho Diệp Lăng Phi phải xấu hổ, phải xin lỗi nàng.
- Tại sao phải xin lỗi, hôm đó tôi đâu có làm gì cô.
Diệp Lăng Phi nói xong liền quay sang nhìn Hứa Trung Ân đang dùng ánh mắt đố kỵ nhìn mình. Hắn cao giọng nói:
- Tiểu nha đầu này, nếu như cô muốn chơi với tôi thì tùy lúc tôi có thể phụng bồi, thế nhưng hiện tại tôi còn có việc không có thời gian chơi đùa với cô. Hơn nữa chuyện hôm đó chỉ có hai chúng ta biết thôi, nếu như để gã kia nghe thấy nhất định hắn sẽ ghen đấy. Thôi như vậy đi, nếu như cô muốn thì có thể đi hỏi Tôn Hoành chuyện của tôi, hắn biết thân phận của tôi đấy.
Chờ khi Diệp Lăng Phi và đám người của Vu Tiểu Tiếu rời khỏi quán tiêu dao, Tiêu Vũ Văn mới suy nghĩ lại lời nói của Diệp Lăng Phi.
- Cừ thật, dám làm bại hoại danh tiếng của tôi, anh cứ chờ đấy.
Tiêu Vũ Văn định đi tìm Tôn Hoành để hỏi cho rõ ràng xem rốt cuộc người này có thân phạn như thế nào.
Vừa ra khỏi quán tiêu dao, Vu Tiểu Tiếu đã ôm bụng cười rộ lên, nàng thấy bộ dạng ghen tức của Hứa Trung Ân mà không nhịn được cười.
- Tiểu nha đầu, cười cái gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Sư phụ, anh rất lợi hại, chỉ nói có mấy câu đã đối phó được rồi.
Vu Tiểu Tiếu cố ý đi bên cạnh Diệp Lăng Phi, thấp giọng hỏi:
- Sư phụ, lúc trước có phải anh đã có quan hệ gì với nữ nhân kia không? Tôi nhắc nhở trước cho sư phụ biết, Tiêu Vũ Văn không phải là người dễ chọc vào đâu.
- Tiêu Vũ Văn, Tiêu Triêu Dương.
Diệp Lăng Phi lẩm bẩm rhai cái tên nà, hắn đã biết thân phận của nữ hài tử kia rồi. Diệp Lăng Phi nhếch miệng cười nói:
- Thì ra là như vậy, thật không thể trách được, không thể trách được.
- Mí mắt trái giật, tai phải giật, lẽ nào tai vạ đến nơi rồi sao?
Diệp Lăng Phi thấp thỏm không yên liền theo sau Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, nhưng hai người ngồi trên bãi cát nên không có cách nào theo dõi.
Diệp Lăng Phi không còn cách nào khác nên đành đứng trên quảng trường nhìn về phía Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính.
Diệp Lăng Phi cũng không biết Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính nói chuyện gì nhưng hắn cảm giác hai người nói chuyện lâu như vậy chắc không phải là chuyện tốt, nhưng lại không dám tới gần chỉ có thể đứng ở chỗ này mà nhìn về phía hai người.
Cuối cùng thì cũng thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi trờ về, Diệp Lăng Phi vội vàng chạy đến chỗ đỗ xe rồi giả bộ từ quảng trường đi xuống bãi biễn. Vừa mới đi đến bậc cầu thang thì đúng lúc gặp Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi tới.
- A, trùng hợp thật, thật không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này.
Diệp Lăng Phi giả bộ bất ngờ, liên miệng nói:
- Lẽ nào đây là ý trời, cho dù anh đi tới đâu cũng gặp lão bà của anh.
Bach tình đình lúc đầu ngẩn người ra, quả thực tin rằng đây là trùng hợp, nhưng Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi hai mắt đảo liên hồi nàng biết ngay nhất định là Diệp Lăng Phi đã theo dõi Bạch Tình Đình tới đây. Tuy biết vậy nhưng nàng không vạch trần ra mà kéo tay Bạch Tình Đình nói:
- Tình Đinh, cậu theo mình về nhà, mình cần nói với ba mình một tiếng.
- Ừ, được rồi.
Bạch Tình Đình đồng ý, nàng làm như không thấy Diệp Lăng Phi, kéo lấy tay Chu Hân Mính đi qua người Diệp Lăng Phi.
Bạch Tình Đình đang tức giận nên không để ý tới mình thì cũng là chuyện bình thường thế nhưng tại sao Chu Hân Mính cũng không để ý tới mình, điều này khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy có phần không bình thường. Hắn vội vàng đuổi theo Bạch Tình Đình, cười ha hả nói:
- Lão bà, hai người đi đâu vậy có cần anh đi theo không. Em xem anh là một nam nhân, đâu thể để hai mỹ nữ đi mà không có bảo tiêu được.
- Đó là chuyện của tôi anh không cần quan tâm.
Bạch Tình Đình vẫn chưa hòa nhã với Diệp Lăng Phi, nàng nói:
- Chuyện của chúng ta vẫn còn chưa xong, anh không nên tùy tiện gọi tôi là lão bà của anh.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính lên xe rồi lái xe ngênh ngang đi, bỏ lại Diệp Lăng Phi một mình đứng trên quảng trường.
Đứng một mình ở đây cũng không có ý nghĩa gì, Diệp Lăng Phi rốt cuộc cũng đã nhìn ra Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính hình như có chuyện vui, không chừng lại đang có âm mưu nhằm vào mình. Diệp Lăng Phi tính có khi phải tới hiệu sách mua quyển “Nữ nhân tâm lý học” về xem, để tránh mắc bẫy của các nàng.
Hắn vừa mới lên xe thì có tiếng chuông điện thoại của Vu Tiểu Tiếu gọi. Cô gái này vừa mới quay về trường nhưng không vào học mà lại ra ngoài đi chơi.
- Sư phụ, đi chơi game đi, ở chỗ tôi không ít MM đâu, bảo đảm sư phụ được hưởng thụ tam bồi, bồi ngồi, bồi chơi, và bồi uống, sư phụ thấy thế nào?
Vu Tiểu Tiếu cười nói, không có chút đố kỵ nào. Diệp Lăng Phi thực sự cũng không chịu nổi cô gái xinh đẹp này, không biết Điền Phong đi đâu rồi, tại sao không dẫn Vu Tiểu Tiếu đi dạo mà cứ để nàng cả ngày bám lấy mình như vậy.
Diệp Lăng Phi nào biết rằng Điền Phong cũng không chịu nổi tính cách của Vu Tiểu Tiếu. Vu Tiểu Tiếu là cô gái xinh đẹp, vóc người thì khỏi phải nói. Theo lý thuyết thì Điền Phong mặc dù có bạn gái ở nước ngoài thế nhưng một người trong nước, một người nước ngoài chung quy cũng không phải kế sách lâu dài. Hiện tại Điền Phong đang học ở đại học Vọng Hải thì việc tìm một bạn gái khác cũng là chuyện bình thường thế nhưng nói thế nào hắn cũng không chịu tìm.
Lần này Vu Tiểu Tiếu lại gọi điện đúng lúc Diệp Lăng Phi cảm thấy buồn chán, hắn nói:
- Gần đây tôi có một số chuyện không vui, không có tâm trạng để chơi game.
- Không vui, có phải là vì lão bà của anh không?
Vu Tiểu Tiếu cười ha hả nói.
- Tại sao cô biết?
Diệp Lăng Phi không phủ nhận.
- Sư phụ, anh nói sai rồi, tôi dù sao cũng là một cô gái nếu như anh thực sự bị nữ nhân làm cho không vui tôi sẽ triệu tập tỷ muội của mình tới bày mưu cho sư phụ. Không phải là tôi nói khoác, cứ theo mưu kế của tôi đảm bảo sư phụ bách chiến bách thắng, mã đáo thành công, trực đảo hoàng long.
Vu Tiểu Tiếu vừa nói trực đảo hoàng long khiến chon gay cả Diệp Lăng Phi cũng toát mồ hôi. Hắn nhịn không được hỏi:
- Rốt cuộc cô có phải là con gái hay không?
Diệp Lăng Phi lái xe tới quán tiêu dao theo như lời Vu Tiểu Tiếu nói, vừa vào đã thấy bên trong chật kín người.
Diệp Lăng Phi không biết những người này đến đây để làm gì, hắn vừa quay sang nhìn họ thì chợt nghe thấy tiếng cười dễ nghe của Vu Tiểu Tiếu truyền đến.
- Người nào không phục, năm người một đội, phải chuẩn bị trước tiền cho lão nương đấy, đừng để đến lúc đó lại kêu không có tiền.
Diệp Lăng Phi toát mồ hôi, thầm nghĩ:
- Tiểu nha đầu này không hề sợ nam nhân, người như nàng thì nam nhân nào dám khi dễ cơ chứ.
Diệp Lăng Phi vừa đi vào đã thấy có năm mỹ nữ trẻ tuổi ngồi trước máy vi tính, trong đó dĩ nhiên Vu Tiểu Tiếu là người đẹp nhất, bốn cô gái còn lại cũng không kém, so với bên ngoài cũng là mỹ nữ số một số hai. Đây chính là chiến đội mỹ nữ mà Vu Tiểu Tiếu đã nhắc tới, thật không ngờ Vu Tiểu Tiếu lại lập ra cái chiến đội này.
Nam gã nam hài tử mặt mày ủ rũ ngồi phía bàn máy vi tình đối diện, một gã trong đó lấy ra một trăm đồng giao ra trước mặt Vu Tiểu Tiếu. Vu Tiểu Tiếu cầm lấy một trăm đồng đưa cho nữ hài tử bên cạnh nói:
- Xem cho kỹ, đừng để bọ chúng trả tiền giả cho chúng ta, nếu không tối này không thể đi hát karaoke được đâu.
Năm gã nam hài tử vừa lui ra thì có năm gã khác tới ngồi vào bàn máy vi tình.
Vu Tiểu Tiếu vừa mới ngẩng đầu lên nhìn những gã này thì đã thấy Diệp Lăng Phi, nàng không khỏi vui vẻ, vung tay phải lên hưng phấn hô:
- Sư phụ, cuối cùng thì anh cũng đã tới. Tôi định trưa nay tới nhà anh tìm anh mời anh đi hát!
Đám nam hài tử kia nhìn về phía Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi run run người, lẩm bẩm:
- Mẹ kiếp, tao có phải là tiểu cô nương đâu, nhìn gì mà nhìn.
Đám nam hài tử này đố kỵ muốn chết, nam nhân mà được giống như Diệp Lăng Phi thì có chết cũng đáng. Thế nhưng Diệp Lăng Phi hiện tại lại có cảm giác sống không bằng chết, bao nhiêu mỹ nữ kia còn chưa đối pho được, nếu như nha đầu Vu Tiểu Tiếu này đến nhà tìm mình, để Bạch Tình Đình phát hiện ra thì không biết sẽ thế nào đây.
Diệp Lăng Phi cất bước đi tới bên cạnh Vu Tiểu Tiếu.
Diệp Lăng Phi có chút phiền muộn, hắn nhìn một chút xuống cái ghế bên cạnh rồi nói:
- Tôi ngồi ở đây được rồi, các người cứ chơi đi.
- Không, sư phụ, tôi nói qua rồi, nếu như anh tới nhất định phải được tam bồi. Được rồi, sư phụ vào đánh đi.
Mỹ nữ ngồi giữa liền đứng dậy nhường chỗ cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vội vàng xua tay nói:
- Không, tôi không chơi đâu, hiện tại tâm trạng của tôi không được tốt, không muốn chơi những thứ này, các người chơi đi.
- Nếu đã như vậy thì sư phụ chờ chúng tôi một chút, đợi chúng tôi đánh xong trận này sẽ bồi tiếp sư phụ ra ngoài đi bộ.
Vu Tiểu Tiếu cười nói, sau đó quay sang mấy gã nam nhân đối diện, nói:
- Được rồi, mau bắt đầu đi, bảy trận phân định thắng thua.
Vu Tiểu Tiếu và mấy người kia lập tức bắt đầu trò chơi.
Ba trận liên tiếp bên Vu Tiểu Tiếu đều thắng, sắc mặt của năm gã kia ngày càng trở nên xấu xí. Đến trận thứ tư, mới đánh được phân nữa thì bên kia bỗng truyền đến những tiếng ầm ĩ. Diệp Lăng Phi quay đầu nhìn về phía đám người đó thì thấy có một nam một nữ từ trong đám người đi ra, đám người đứng xem phía bên kia vừa thấy hai người này đều vội vàng tránh ra nhường lấy một lối đi.
Diệp Lăng Phi biết nữ hài tử này, ngày trước đã gặp nữ hài tử này cùng với Tôn Hoành ở sàn nhảy. Diệp Lăng Phi đoán rằng nữ hài tử này rất thân với Tôn Hoành, thế nhưng nghe ngữ khí của Tôn Hoành thì có vẻ như hắn cũng không dám động đến nữ hài tử này. Diệp Lăng Phi nghĩ nữ hài tử này hẳn cũng có thân phận, hắn không muốn chọc vào cô ta nên làm như không để ý.
Còn người đi cùng nữ hài tử kia là một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, Diệp Lăng Phi liếc mắt thấy hắn là người ăn chơi trác táng, thế nhưng lúc này Diệp Lăng Phi cũng không có tâm trạng đâu để quan tâm.
Diệp Lăng Phi làm bộ không nhận ra nữ hài tử này nhưng nàng lại nhận ra Diệp Lăng Phi. Nữ hài tử này Tiêu Vũ Văn, cháu giá của Tiêu Triêu Dương, hiện đang là sinh viên của đại học Vọng Hải. Tiêu Triêu Dương sở dĩ cố ý đưa Tiêu Vũ Văn vào đại học chủ yếu là không muốn Tiêu Vũ Văn có quan hệ với hắc đạo. Cha mẹ Tiêu Vũ Văn đã chết sau một tai nạn giao thông, tử nhỏ Tiêu Vũ Văn đã không có cha mẹ nên Tiêu Triêu Dương rất yêu quý đưa cháu gái này nhưng lại không cho phép Tiêu Vũ Văn nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của hắc bang.
Tiêu Vũ Văn lần trước đi cùng với Tôn Hoành đã gặp Diệp Lăng Phi, lúc đó Tôn Hoành nói cho Tiêu Vũ Văn biết Diệp Lăng Phi là người không thể chọc vào được. Tiêu Vũ Văn mới hai mươi mốt tuổi, vẫn là một cô gái trẻ ngang bướng, nghe Tôn Hoành nói vâỵ nàng thập phần không phục, nàng không tin gã nam nhân này có ba đầu sáu tay, lẽ nào phủ đầu bang lại sợ hắn sao?
Gã thanh niên ăn chơi trác táng bên cạnh nàng tên là hứa trung tân, hắn là con một của hứa lạc sơn phó chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân thành phố Vọng Hải, hiện nay là sinh viên đại học Vọng Hải. Dựa vào quyền lực của ba mình nên tiểu tử này rất ương ngạnh, không ai dám chọc vào hắn.
Tiêu Vũ Văn và Hứa Trung Ân hôm nay không có việc gì nên tới quán tiêu dao định chơi một lúc. Tiêu Vũ Văn không hề có chút hảo cảm gì với Hứa Trung Ân, chẳng qua là ông nàng cứ muốn Tiêu Vũ Văn tìm được một người bạn trai đứng đắn. Dù sao thì Hứa Trung Ân cũng là con phó chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân thành phố, nếu như Tiêu Vũ Văn và Hứa Trung Ân có thể kết hôn được với nhau thì tương lại Tiêu Triêu Dương sẽ thoát ly quan hệ với hắc đạo. Tiêu Triêu Dương thật không muốn lợi dụng cháu gái mình, hắn làm như vậy cũng là vĩ nghĩ cho tương lại của Tiêu Vũ Văn.
Nhưng Tiêu Vũ Văn lại cảm thấy chướng mắt với Hứa Trung Ân, cảm giác người này quá kiêu ngạo. Thế nhưng dù sao thì đi ra ngoài chơi với Hứa Trung Ân cũng là một cách tiêu khiển tốt, vì Hứa Trung Ân muốn theo đuổi Tiêu Vũ Văn nên nàng cũng muốn đùa với hắn một chút.
Tiêu Vũ Văn vừa thấy Diệp Lăng Phi thì đã chuyển đối mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào hắn. Diệp Lăng Phi vừa thấy tiểu nha đầu này liền chuyển đầu sang hướng khác, thờ ơ với Tiêu Vũ Văn.
Bên kia thì Vu Tiểu Tiếu khẽ kêu lên một tiếng, năm gã thanh niến đối diện đã thua, một gã đứng ra giao tiền rồi tất cả bỏ đi.
Vu Tiểu Tiếu chỉ lo giục chiến đội của mình nhanh chóng thu thập mọi thứ rồi ra ngoài đi ăn, bỗng dưng ngẩng đầu lên thì thấy Hứa Trung Ân, người mà nàng rất ghét đứng đó. Hứa Trung Ân cứ quấn lấy nàng thế nhưng Vu Tiểu Tiếu lại không quen nhìn những kẻ quần là áo lượt, nhà Hứa Trung Ân cũng có thể lực ở thành phố Vọng Hải thế nhưng lại không khiến cho Vu Tiểu Tiếu sợ hắn.
- Con quỷ đáng ghét, chúng ta mau đi tôi.
Vu Tiểu Tiếu không quan tâm Hứa Trung Ân có nghe thấy không, nàng quay sang mấy người trong chiến đội mình giục.
Hứa Trung Ân sắc mặt có chút khó coi, những lời này của Vu Tiểu Tiếu khiến hắn bị bẽ mặt, bị Vu Tiểu Tiếu gọi là con quỷ đáng ghét, Hứa Trung Ân không khỏi có chút tức giận. Nhưng ngại có tiễu vũ văn bên cạnh mình nên hắn không tiện phát hỏa, chỉ căm giận bất bình nói:
- Tiểu Tiếu, tôi hình như không chọc ghẹo cô, cô nhằm vào tôi để làm gì?
- Bời vì nhìn anh đáng ghét.
Tiêu Vũ Văn không khách khí nói, nàng không để cho Hứa Trung Ân chút thể diện nào, nàng trừng mắt nhìn Hứa Trung Ân, hừ lạnh nói:
- Đều là tự anh rước lấy, thế mà bây giờ lại giả bộ hồ đồ, tôi thật phục anh đấy.
Tiêu Vũ Văn không để ý tới Hứa Trung Ân nữa mà đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi nhưng không nói gì mà nhìn từ đầu xuống đến chân Diệp Lăng Phi.
- Tôi có vấn đề gì sao?
Diệp Lăng Phi đứng lên, hắn cao hơn Tiêu Vũ Văn khoảng một cái đầu. Diệp Lăng Phi hơi cúi đầu xuống, áp sát vào mặt Tiêu Vũ Văn nói:
- Hình như chúng ta không quen nhau.
Tiêu Vũ Văn nheo mày lại, rồi nói:
- Lão nhân gia ngài quả thật là quý nhân hay quên chuyện nhỏ, lẽ nào anh đã quên chúng ta đã gặp nhau ở sàn nhảy tối hôm đó rồi sao. Tôn ca nói anh là người không thể chọc vào được nhưng tôi không tin, tôi không tin anh có ba đầu sáu tay.
Diệp Lăng Phi khẽ cười nói:
- Có thể giữa chúng ta có chút hiểu lầm, cô xem tôi cũng là một nam nhân bình thương đâu có ba đầu sáu tay gì cơ chứ. Còn về phần Tôn ca của cô đánh giá tôi thế nào thì đó là chuyện của hắn, tôi đâu thể quản được miệng của người khác. Nhưng tôi cũng chỉ là một người bình thường, hiện tại cô đã xem xét tỉ mỉ rồi đấy, tôi đi trước đây.
- Khoan, chuyện của chúng ta còn chưa giải quyết xong.
Tiêu Vũ Văn giơ tay phải ra chắn trước người Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi bị cản lại, kỳ quái hỏi:
- Cô còn có chuyện gì nữa?
- Tôi muốn anh phải xin lỗi tôi vì thái độ ngày hôm đó của anh đối với tôi.
Tiêu Vũ Văn hôm đó đã bị Tôn Hoành ngăn không cho nàng tính toàn với Diệp Lăng Phi nhưng lại không ngăn được sự tức giận trong lòng nàng. Dù sao thì nàng cũng là một mỹ nữ nổi tiếng, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng thèm muốn thế mà hết lần này tới lần khác Diệp Lăng Phi lại không coi nàng ra gì, căn bản không thèm để mắt đến nàng khiến cho Tiêu Vũ Văn rất tức giận. Chuyện này tuy rằng đã rất lâu rồi nhưng Tiêu Vũ Văn vẫn tức, thật không ngờ hôm nay lại gặp Diệp Lăng Phi ở đây, cũng là cơ hội để Tiêu Vũ Văn phát tiết, khiến cho Diệp Lăng Phi phải xấu hổ, phải xin lỗi nàng.
- Tại sao phải xin lỗi, hôm đó tôi đâu có làm gì cô.
Diệp Lăng Phi nói xong liền quay sang nhìn Hứa Trung Ân đang dùng ánh mắt đố kỵ nhìn mình. Hắn cao giọng nói:
- Tiểu nha đầu này, nếu như cô muốn chơi với tôi thì tùy lúc tôi có thể phụng bồi, thế nhưng hiện tại tôi còn có việc không có thời gian chơi đùa với cô. Hơn nữa chuyện hôm đó chỉ có hai chúng ta biết thôi, nếu như để gã kia nghe thấy nhất định hắn sẽ ghen đấy. Thôi như vậy đi, nếu như cô muốn thì có thể đi hỏi Tôn Hoành chuyện của tôi, hắn biết thân phận của tôi đấy.
Chờ khi Diệp Lăng Phi và đám người của Vu Tiểu Tiếu rời khỏi quán tiêu dao, Tiêu Vũ Văn mới suy nghĩ lại lời nói của Diệp Lăng Phi.
- Cừ thật, dám làm bại hoại danh tiếng của tôi, anh cứ chờ đấy.
Tiêu Vũ Văn định đi tìm Tôn Hoành để hỏi cho rõ ràng xem rốt cuộc người này có thân phạn như thế nào.
Vừa ra khỏi quán tiêu dao, Vu Tiểu Tiếu đã ôm bụng cười rộ lên, nàng thấy bộ dạng ghen tức của Hứa Trung Ân mà không nhịn được cười.
- Tiểu nha đầu, cười cái gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Sư phụ, anh rất lợi hại, chỉ nói có mấy câu đã đối phó được rồi.
Vu Tiểu Tiếu cố ý đi bên cạnh Diệp Lăng Phi, thấp giọng hỏi:
- Sư phụ, lúc trước có phải anh đã có quan hệ gì với nữ nhân kia không? Tôi nhắc nhở trước cho sư phụ biết, Tiêu Vũ Văn không phải là người dễ chọc vào đâu.
- Tiêu Vũ Văn, Tiêu Triêu Dương.
Diệp Lăng Phi lẩm bẩm rhai cái tên nà, hắn đã biết thân phận của nữ hài tử kia rồi. Diệp Lăng Phi nhếch miệng cười nói:
- Thì ra là như vậy, thật không thể trách được, không thể trách được.