Diệp Lăng Phi dựng xe ở cửa hàng Tân Hoa thư, hắn sở dĩ tới tiệm sách Tân Hoa bởi vì hắn có ý định mua một số sách nghiên cứu về phương diện nữ nhân. Binh pháp có câu biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, Diệp Lăng Phi phải tìm cách nghiên cứu tâm lý nữ nhân để tìm ra cách ứng phó với Bạch Tình Đình.
Hôm nay là ngày cuối tuần, tiệm sách Tân Hoa có rất nhiều người lui qua lui lại, đa số đều là những học sinh trong nhà trường.
Ở đây có rất nhiều loại sách, Diệp Lăng Phi đến khu vực chuyên bán sách tâm lý, tìm kiếm quyển sách mà hắn mong muốn.
Sách tâm lý ở đây không ít, nhưng Diệp Lăng Phi tìm nửa ngày vẫn không ra cuốn sách nói về tâm lý của nữ nhân, ngược lại hắn nhìn thấy một quyển sách làm sao để cho phụ nữ vui. Diệp Lăng Phi lật được hai trang rồi ném trả lại.
- Rác rưởi.
Diệp Lăng Phi không quên nói thêm một câu. Cái này là kinh nghiệm của bọn nữ nhân không có nam nhân cả ngày buồn bực ở trong nhà, những quyển sách này vô cùng hại người, chỉ có những đứa ngốc mới nghe theo.
Điều đáng hận là ngay cả báo chí cũng có những loại người hung ác này, viết ra những điều rác rưởi.
Diệp Lăng Phi sau khi ném cuốn cách lại, cất đi nơi khác thì bỗng nhiên mông của hắn chạm vào lưng của một người. Theo bản năng, Diệp Lăng Phi quay đầu lại thì nhìn thấy Lý Khả Hân trong bộ đồ màu hồng, áo khoác ngoài màu đen nhìn hắn. Bốn mắt giao nhau cả hai đều bất ngờ.
Thoạt nhìn sắc mặt của Lý Khả Hân cũng không khá lắm, trong tay của nàng lúc này đang cầm một cuốn sách quan hệ kinh doanh, vừa rồi nàng khom người thì đụng phải mông của Diệp Lăng Phi.
Tuy Diệp Lăng Phi đã rời khỏi tập đoàn Tân Á nhiều ngày nhưng vẫn gặp phải Lý Khả Hân rất nhiều lần. Chuyện này phần lớn là do Diệp Lăng Phi cố ý lảng tránh Lý Khả Hân. Hắn đã không quên được Lý Khả Hân hôm đó đã bi phẫn với mình, để lòng mình cô đơn trong bóng tối.
Diệp Lăng Phi nhanh chóng quay đầu lại mà bước đi. Hắn sợ rằng Lý Khả Hân trông thấy mình mà trở nên thương tâm. Nếu như nói quá khứ là lỗi lầm của mình thì hiện tại không nên tiếp diễn.
- Anh… anh ngày đó không sao chứ?
Lý Khả Hân ấp a ấp úng hỏi. Diệp Lăng Phi cũng không quay đầu mà hỏi thăm:
- Cô nói rất đúng, có người tới tập đoàn Tân Á tìm phiền phức cho tôi phải không?
- Không có chuyện gì, tất cả đều đã trôi qua.
Đột nhiên Diệp Lăng Phi dừng lại nói.
- Cám ơn cô.
Lý Khả Hân chần chừ một lúc rồi chậm rãi nói:
- Bác sĩ nói rằng Đại Hải ca có thể tỉnh lại, em nghĩ Đại Hải ca… sẽ không có chuyện gì.
- Vậy thì tốt, tỉnh lại thì tốt rồi. Có một số chuyện không giống như cô nghĩ, có một số chuyện phải lo lắng một chút thì sẽ tốt hơn. Tuy nhiên, những chuyện này nói với tôi đã không còn quan trọng nữa. Cuộc sống hiện giờ của hai chúng ta đã tách rời nhau.
Diệp Lăng Phi xoay người, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười lạnh nói:
- Đối với cái người tên là Đại Hải ca kia tôi đã sớm quên, hắn đối với tôi mà nói bất quá cũng chỉ là một hạt bụi trên đường mà thôi. Chuyện đã qua rồi, đúng cũng tốt, sai cũng tốt, đều sẽ thành quá khứ mà thôi. Tôi cũng không có bất kỳ giải thích nào đối với cô, bởi vì tôi không cần phải giải thích, tôi tin rằng sau khi chúng ta tỉnh táo lại, chúng ta sẽ hiểu rõ đêm đó đã phát sinh ra chuyện gì.
Diệp Lăng Phi nói xong thở dài một tiếng rồi quay đầu đi.
- Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi…
Lâm Khiếu liên tiếp kêu lên ba tiếng, Diệp Lăng Phi vẫn không dừng lại, thân anh của hắn dần biến mất ở lối ra vào. Nước mắt của Lý Khả Hân đảo quanh, nàng thì thào nói:
- Em biết rằng em đã trách lầm anh, chẳng lẽ anh không cho em một cơ hội để bù đắp sao?
Mặc kệ Lý Khả Hân nói gì thì Diệp Lăng Phi cũng không nghe được nữa, hắn một mực lảng tránh nàng.
Diệp Lăng Phi có lẽ bởi vì lời nói đêm đó của Lý Khả Hân mà vô cùng thương tâm. Không chỉ vậy trong lòng của hắn còn luôn tự trách mình.
Diệp Lăng Phi đi ra khỏi tiệm sách Tân Hoa khẽ hít một hơi, tận hưởng bầu không khí. Hắn kỳ thật vô cùng lo lắng rằng Lý Khả Hân sẽ không tha thứ cho mình, nhìn thấy Lý Khả Hân tức giận.
Diệp Lăng Phi lên xe, đi thẳng tới bệnh viện. Lần này hắn muốn đi thăm Trịnh Khả Nhạc một chút. Trịnh Khả Nhạc hiện nay vừa mới xuất viện, điều làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy khó hiểu chính là, Trịnh Khả Nhạc đã đáp ứng rằng sẽ cờ mình ở bệnh viện mười ngày nửa tháng đến khi Lục gia bồi thường, tại sao lại rời khỏi nhanh như vậy?
Diệp Lăng Phi gọi điện cho Từ Oánh thì mới biết được nguyên nhân.
Hóa ra xế chiều ngày hôm qua, trong lúc người nhà Lục Tuấn tiến đến, ba của Lục Tuấn là Lục Tiếu Dương đã nói rằng lục Tuấn không thể là bạn trai của Trịnh Khả Nhạc, có thể là Lục Tuấn đã quá phận nhưng đó là do hắn nhất thời hồ đồ mà thôi, thỉnh xin Trịnh Khả Nhạc có thể tha thứ cho Lục Tuấn. Về phần đền bù thì Trịnh Khả Nhạc cần bao nhiêu cứ nói, Lục gia sẽ nhất định đáp ứng.
Câu nói này của Lục Tiếu Dương đúng là đã khiến cho Trịnh Khả Nhạc động lòng, nàng lập tức đáp ứng, lén lút hóa giải mọi chuyện.
Vào buổi chiều Trịnh Khả Nhạc cùng với Từ Oánh cuối cùng cũn đi tới cục cảnh sát mà hủy bỏ báo án, theo như quá trình bình thường thì ít nhất phải nửa tháng sau Lục Tuấn mới không bị truy cứu nữa, đế lúc đó hắn sẽ được thả ra.
Trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy trừng phạt Lục Tuấn như vậy là quá nhẹ. Tuy nhiên đây là chuyện của Trịnh Khả Nhạc cho nên hắn cũng không xen vào.
Trịnh Khả Nhạc được Từ Oánh dìu đỡ đi, sau đó nàng dùng một thanh âm dễ nghe cất tiếng cám ơn về phía Diệp Lăng Phi. Nàng hiện nay đang ở nhà dưởng thương, trên người tuy không có vết thương gì lớn nhưng khuôn mặt khẽ sưng đỏ. Nàng tự tay xuống nhà bếp, làm cơm để cám ơn cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không muốn ăn cơm, chỉ là Trịnh Khả Nhạc thỉnh cầu nên hắn đáp ứng.
Diệp Lăng Phi đến một tiệm thuốc trên đừng Hoàng Hà mua một vài hộp thuốc bổ. Đến thăm Trịnh Khả Nhạc cũng không thể đi tay không.
Sau đó, Diệp Lăng Phi đã đi thang lầu. Cho đến khi đến căn phòng của Trịnh Khả Nhạc hắn khẽ gõ cửa, một hồi lâu sau mới thấy Trịnh Khả Nhạc trong miếng băng trắng được dán trên lầu đi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy bộ dạng của Trịnh Khả Nhạc như vậy, Diệp Lăng Phi đã không nhịn được cười. Trịnh Khả Nhạc nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy thì cũng hơi nao nao, nàng cất tiếng nói:
- Giám đốc Diệp, anh lại cười tôi, tôi biết dáng vẻ hiện giờ của tôi rất khó coi.
Trịnh Khả Nhạc ngày bình thường đối với Diệp Lăng Phi vô cùng lạnh lùng, không kiều mỵ như Từ Oánh nhưng hiện tại câu nói này vô cùng thân thiện khiến cho Diệp Lăng Phi phải ngạc nhiên.
Diệp Lăng Phi tuy không cười ra tiếng nhưng nụ cười của hắn đã khiến cho Trịnh Khả Nhạc khó tránh khỏi mình có cảm giác bị giễu cợt.
Diệp Lăng Phi cất bước đi vào trong gian phòng, hắn không thấy Từ Oánh ở đâu ca, sau đó, Trịnh Khả Nhạc mới nói cho hắn biết là Từ Oánh đã xuống lầu mua thức ăn.
Diệp Lăng Phi ngồi ở ghế sa lông ngoài phòng khách, Trịnh Khả Nhạc đưa cho hắn một chén nước trà, Diệp Lăng Phi đưa mắt lơ đãng nhìn về phía người nàng.
Nhà của Trịnh Khả Nhạc cũng ít khi có người đến cho nên nàng chỉ mặc trên người một bộ quần aso màu hồng nhạt, hạ thân mặc một chiếc quần màu đen. Kết quả khiến cho Diệp Lăng Phi nhìn thấy.
Diệp Lăng Phi nuốt nước miếng ực một cái, đôi mắt của hắn sau đó dịch chuyển khỏi người của Trịnh Khả Nhạc, tuy nói rằng Trịnh Khả Nhạc là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp nhưng Diệp Lăng Phi không có nhiều hảo cảm với nàng.
Trong lòng của Diệp Lăng Phi không ngừng phải cảm thán, hắn cũng là một nam nhân cho nên không thể nàm kìm chế được. Nhớ đến việc Bạch Tình Đình lo lắng mình sẽ đi ra ngoài trêu hoa ngắt cỏ, nhưng Diệp Lăng Phi lại cho rằng, bất kể thế nào, cho rằng mình có đi ra ngoài trêu hoa ngắt cỏ thì đối với những nữ nhân tốt nhất với mình tuyệt đối sẽ không làm tổn thương họ.
Đây là niềm vui thú cũng là chuyện phiền não. Trong cuộc sống sinh hoạt trước kia của Diệp Lăng Phi, hắn chưa từng phải phiền não như vậy, các nữ nhân trước kia đều là các đối tượng để cho hắn phát tiết, hưởng thụ cái cảm giác luyến ái xác thịt.
- Giám đốc Diệp, anh uống tà nhà, trong nhà của em không có thứ gì khác. Vốn có cà phê nhưng đêm qua Từ Oánh đã uống hết rồi.
Trịnh Khả Nhạc lộ ra một vẻ có lỗi đặt một ly trà đến trước mặt Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy quá khát, tuy rằng hơi nóng một chút.
Diệp Lăng Phi cởi áo khoác ngoài ra, sau đó Trịnh Khả Nhạc vội vàng vươn tay tới nói:
- Giám đốc Diệp để em treo lên giá áo cho anh.
Diệp Lăng Phi vừa cất tiếng cảm ơn thì từ bên ngoài truyền tới một tiếng chuông cửa.
- Nhất định là Từ Oánh đã quay trở lại.
Trịnh Khả Nhạc hướng về phía Diệp Lăng Phi mà nói.
Quả nhiên, sau đó Từ Oánh đã từ siêu thị mua những món ăn quay về, vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi nàng đã cười nói:
- Giám đốc Diệp, anh tại sao lại đến nhanh như vậy? Anh không phải vừa ở đường Hoàng Hà sao, tại sao lại tới đây nhanh như vậy?
- Có mỹ nữ hẹn tới ăn cơm đương nhiên là phải tới nhanh rồi. Anh sợ lúc đó các em hối hận khi đó thì ngay cả cơm cũng không có.
Diệp Lăng Phi nói những lời này xong, Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh đều cười rộ lên. Trịnh Khả Nhạc đối với Diệp Lăng Phi có ấn tượng vô cùng đặc biệt. Khi đó Trịnh Khả Nhạc với tới tập đoàn Tân Á, nghe nói bộ tổ chức có Diệp Lăng Phi vô cùng háo sắc, chuyên khiêu khích nhân viên nữ. Trịnh Khả Nhạc tốt nghiệp đại học chưa lâu, cho nên dối với quản lý công ty mà trêu đùa nhân viên này vô cùng chán ghét. Cho nên khi gặp Diệp Lăng Phi nàng tỏ ra vô cùng chán ghét hắn.
Mãi đến khi chính thức tiếp xúc với Diệp Lăng Phi, Trịnh Khả Nhạc mới phát hiện ra rằng Diệp Lăng Phi không hề đơn giản như vậy. Tuy nói rằng Diệp Lăng Phi có chút phong lưu nhưng không phải là người xấu. Diệp Lăng Phi không hề quấy rối nữ nhân viên, hơn nữa nhiều lần Diệp Lăng Phi còn giúp đỡ Trịnh Khả Nhạc, chính vì vậy mà nàng thay đổi cái nhìn với Diệp Lăng Phi.
Cho dù hiện tại Diệp Lăng Phi cùng với nàng đang bông đùa vài câu nhưng Trịnh Khả Nhạc lại không hề tức giận mà lại cười rất vui.
Từ Oánh tới phòng vệ sinh để rửa tay, còn Trịnh Khả Nhạc thì bữa bộn đứng dậy. Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng khách vừa uống trà, thình thoảng lại xuống phòng bếp trò chuyện vài câu với Trịnh Khả Nhạc. Từ Oánh sau khi rửa tay xong, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, sau đó nàng hơi chần chờ tới trước mặt Diệp Lăng Phi mà nói:
- Giám đốc Diệp, anh có thể sửa máy tính được không?
- Không thể nói chắc, mò mẫm mân mê thì được, nhưng anh nói trước, nếu mân mê làm cho nó càng xấu đi thì anh không chịu trách nhiệm.
Diệp Lăng Phi cười nói.
Từ Oánh không ngại nói:
- Giám đốc, không sao, đây là chiếc máy tính em mua từ thần châu về vô cùng tiện nghi, cái máy tính này dùng vài năm, cũng nên thay đổi. Nếu như nó không dùng tốt nữa thì nhân dịp này mua cái mới cũng tốt.
- Em nói vậy thì anh yên tâm rồi.
Diệp Lăng Phi đứng lên hỏi:
- Máy tính em để ở nơi nào? Để anh tới tu sửa.
Từ Oánh đưa Diệp Lăng Phi vào phòng ngủ của mình. Chiếc laptop Thần Châu để ở trên bàn, Từ Oánh mở nó ra, chiếc máy tính này khởi động vô cùng chậm. Từ Oánh vô cùng không hiểu về máy tính, cho nên dĩ nhiên không biết cách sửa chữa.
Diệp Lăng Phi mở máy tính lên thì thấy rằng dung lượng chiếm trong máy chỉ là 256MB vô cùng nhỏ. Máy tính khởi động chậm chính là do hệ thống, như vậy hệ thống hơi gặp chút vấn đề.
- Giám đốc, phiền anh kiểm tra hệ thống giúp em.
Từ Oánh ất tiếng nói.
- Trong máy của em có đồ vật gì đó, em đem tài liệu của em cất sang chỗ khác đi, anh sẽ cài lại ổ C, diệt hết virus trog đó.
Diệp Lăng Phi nhấp con chuột thao tác trên máy tính, nở ra một nụ cười xấu xa:
- Nếu như có phim AV thì nhớ phải cất kỹ một chút.
Từ Oánh không hề đơn giản như Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển phim AV này chưa từng xem, bởi vì năm đó khi Diệp Lăng Phi nhắc đến phim này nàng đã tròn mắt mà tỏ ra ngạc nhiên. Từ Oánh dù sao cũng đã trải nghiệm hơn nhiều, cho nên chuyện này dĩ nhiên là biết rõ, nàng đỏ mặt nói:
- Không có… không có.
- Vậy là tốt rồi.
Diệp Lăng Phi nói:
- Lúc trước em mua máy tính có đĩa không?
Mua máy tính thì luôn phải có nguyên một bộ, chính vì vậy Diệp Lăng Phi cũng không lo lắng rằng Từ Oánh không có những vật này, quả nhiên sau đó Từ Oánh đã lấy ra một số đĩa Chung Địa, những vật này là do khi mua máy tính người ta tặng cho.
Khi Từ Oánh rời khỏi phòng ngủ, nàng đóng cửa phòng lại, cái này chủ yếu là sợ khi nấu cơm khói dầu sẽ truyền vào trong phòng. Diệp Lăng Phi ở trong phòng ngủ của Từ Oánh, còn Trịnh Khả Nhạc thì ở bên ngoài bận nấu cơm.
Hai người vừa làm cơm thì ở bên ngoài đã truyền tới tiếng đập cửa.
Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc nghe thấy thì đều ngẩn cả người. Từ Oánh đi ra ngoài thì nhìn thấy có một nam nhân đứng ở đó.
- Anh là ai?
Từ Oánh không mở cửa mà hỏi.
- Tra khí than.
Nam nhân kia trả lời:
- Hôm nay dưới lầu có người thông tri là ở đây muốn tra khí than cho nên tới đây.
- Từ Oánh, là ai vậy?
Trịnh Khả Nhạc trong chiếc tạp dề cất tiếng hỏi.
- Tra khí than.
Từ Oánh đáp.
- Tại sao tháng này lại tra sớm như vậy?
Trịnh Khả Nhạc hoài nghi hỏi.
Từ Oánh cũng cảm thấy tháng này tra khá sớm, nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Nàng mở cửa ra thì thấy ở bên ngoài có ba nam nhân.
Bỗng nhiên ba nhân này tiến vào, một người chế trụ Từ Oánh, một người đi vào trong phòng bếp, chế trụ Trịnh Khả Nhạc đang nấu cơm đưa đến phòng khách.
Nam nhân đòi tra khí than kia cất tiếng nói:
- Các cô chính là Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc?
Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc thấy vậy thì đều sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch, Từ Oánh khẽ lắp bắp:
- Chúng ta… không biết anh.
Nam nhân kia nở ra một nụ cười, mục quang mê đắm nhìn Trịnh Khả Nhạc cười nói:
- Các em không cần nhận thức anh, chỉ cần các em phải nghe lời anh, anh cam đoan sẽ không khiến các em bị tổn thương còn khiến các em được sung sướng.
Nói đến đây hắn bỗng nhiên quát lên:
- Mau cởi sạch quần áo, lão tử không có thời gian đùa giỡn với bọn mày.
Hôm nay là ngày cuối tuần, tiệm sách Tân Hoa có rất nhiều người lui qua lui lại, đa số đều là những học sinh trong nhà trường.
Ở đây có rất nhiều loại sách, Diệp Lăng Phi đến khu vực chuyên bán sách tâm lý, tìm kiếm quyển sách mà hắn mong muốn.
Sách tâm lý ở đây không ít, nhưng Diệp Lăng Phi tìm nửa ngày vẫn không ra cuốn sách nói về tâm lý của nữ nhân, ngược lại hắn nhìn thấy một quyển sách làm sao để cho phụ nữ vui. Diệp Lăng Phi lật được hai trang rồi ném trả lại.
- Rác rưởi.
Diệp Lăng Phi không quên nói thêm một câu. Cái này là kinh nghiệm của bọn nữ nhân không có nam nhân cả ngày buồn bực ở trong nhà, những quyển sách này vô cùng hại người, chỉ có những đứa ngốc mới nghe theo.
Điều đáng hận là ngay cả báo chí cũng có những loại người hung ác này, viết ra những điều rác rưởi.
Diệp Lăng Phi sau khi ném cuốn cách lại, cất đi nơi khác thì bỗng nhiên mông của hắn chạm vào lưng của một người. Theo bản năng, Diệp Lăng Phi quay đầu lại thì nhìn thấy Lý Khả Hân trong bộ đồ màu hồng, áo khoác ngoài màu đen nhìn hắn. Bốn mắt giao nhau cả hai đều bất ngờ.
Thoạt nhìn sắc mặt của Lý Khả Hân cũng không khá lắm, trong tay của nàng lúc này đang cầm một cuốn sách quan hệ kinh doanh, vừa rồi nàng khom người thì đụng phải mông của Diệp Lăng Phi.
Tuy Diệp Lăng Phi đã rời khỏi tập đoàn Tân Á nhiều ngày nhưng vẫn gặp phải Lý Khả Hân rất nhiều lần. Chuyện này phần lớn là do Diệp Lăng Phi cố ý lảng tránh Lý Khả Hân. Hắn đã không quên được Lý Khả Hân hôm đó đã bi phẫn với mình, để lòng mình cô đơn trong bóng tối.
Diệp Lăng Phi nhanh chóng quay đầu lại mà bước đi. Hắn sợ rằng Lý Khả Hân trông thấy mình mà trở nên thương tâm. Nếu như nói quá khứ là lỗi lầm của mình thì hiện tại không nên tiếp diễn.
- Anh… anh ngày đó không sao chứ?
Lý Khả Hân ấp a ấp úng hỏi. Diệp Lăng Phi cũng không quay đầu mà hỏi thăm:
- Cô nói rất đúng, có người tới tập đoàn Tân Á tìm phiền phức cho tôi phải không?
- Không có chuyện gì, tất cả đều đã trôi qua.
Đột nhiên Diệp Lăng Phi dừng lại nói.
- Cám ơn cô.
Lý Khả Hân chần chừ một lúc rồi chậm rãi nói:
- Bác sĩ nói rằng Đại Hải ca có thể tỉnh lại, em nghĩ Đại Hải ca… sẽ không có chuyện gì.
- Vậy thì tốt, tỉnh lại thì tốt rồi. Có một số chuyện không giống như cô nghĩ, có một số chuyện phải lo lắng một chút thì sẽ tốt hơn. Tuy nhiên, những chuyện này nói với tôi đã không còn quan trọng nữa. Cuộc sống hiện giờ của hai chúng ta đã tách rời nhau.
Diệp Lăng Phi xoay người, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười lạnh nói:
- Đối với cái người tên là Đại Hải ca kia tôi đã sớm quên, hắn đối với tôi mà nói bất quá cũng chỉ là một hạt bụi trên đường mà thôi. Chuyện đã qua rồi, đúng cũng tốt, sai cũng tốt, đều sẽ thành quá khứ mà thôi. Tôi cũng không có bất kỳ giải thích nào đối với cô, bởi vì tôi không cần phải giải thích, tôi tin rằng sau khi chúng ta tỉnh táo lại, chúng ta sẽ hiểu rõ đêm đó đã phát sinh ra chuyện gì.
Diệp Lăng Phi nói xong thở dài một tiếng rồi quay đầu đi.
- Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi…
Lâm Khiếu liên tiếp kêu lên ba tiếng, Diệp Lăng Phi vẫn không dừng lại, thân anh của hắn dần biến mất ở lối ra vào. Nước mắt của Lý Khả Hân đảo quanh, nàng thì thào nói:
- Em biết rằng em đã trách lầm anh, chẳng lẽ anh không cho em một cơ hội để bù đắp sao?
Mặc kệ Lý Khả Hân nói gì thì Diệp Lăng Phi cũng không nghe được nữa, hắn một mực lảng tránh nàng.
Diệp Lăng Phi có lẽ bởi vì lời nói đêm đó của Lý Khả Hân mà vô cùng thương tâm. Không chỉ vậy trong lòng của hắn còn luôn tự trách mình.
Diệp Lăng Phi đi ra khỏi tiệm sách Tân Hoa khẽ hít một hơi, tận hưởng bầu không khí. Hắn kỳ thật vô cùng lo lắng rằng Lý Khả Hân sẽ không tha thứ cho mình, nhìn thấy Lý Khả Hân tức giận.
Diệp Lăng Phi lên xe, đi thẳng tới bệnh viện. Lần này hắn muốn đi thăm Trịnh Khả Nhạc một chút. Trịnh Khả Nhạc hiện nay vừa mới xuất viện, điều làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy khó hiểu chính là, Trịnh Khả Nhạc đã đáp ứng rằng sẽ cờ mình ở bệnh viện mười ngày nửa tháng đến khi Lục gia bồi thường, tại sao lại rời khỏi nhanh như vậy?
Diệp Lăng Phi gọi điện cho Từ Oánh thì mới biết được nguyên nhân.
Hóa ra xế chiều ngày hôm qua, trong lúc người nhà Lục Tuấn tiến đến, ba của Lục Tuấn là Lục Tiếu Dương đã nói rằng lục Tuấn không thể là bạn trai của Trịnh Khả Nhạc, có thể là Lục Tuấn đã quá phận nhưng đó là do hắn nhất thời hồ đồ mà thôi, thỉnh xin Trịnh Khả Nhạc có thể tha thứ cho Lục Tuấn. Về phần đền bù thì Trịnh Khả Nhạc cần bao nhiêu cứ nói, Lục gia sẽ nhất định đáp ứng.
Câu nói này của Lục Tiếu Dương đúng là đã khiến cho Trịnh Khả Nhạc động lòng, nàng lập tức đáp ứng, lén lút hóa giải mọi chuyện.
Vào buổi chiều Trịnh Khả Nhạc cùng với Từ Oánh cuối cùng cũn đi tới cục cảnh sát mà hủy bỏ báo án, theo như quá trình bình thường thì ít nhất phải nửa tháng sau Lục Tuấn mới không bị truy cứu nữa, đế lúc đó hắn sẽ được thả ra.
Trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy trừng phạt Lục Tuấn như vậy là quá nhẹ. Tuy nhiên đây là chuyện của Trịnh Khả Nhạc cho nên hắn cũng không xen vào.
Trịnh Khả Nhạc được Từ Oánh dìu đỡ đi, sau đó nàng dùng một thanh âm dễ nghe cất tiếng cám ơn về phía Diệp Lăng Phi. Nàng hiện nay đang ở nhà dưởng thương, trên người tuy không có vết thương gì lớn nhưng khuôn mặt khẽ sưng đỏ. Nàng tự tay xuống nhà bếp, làm cơm để cám ơn cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng không muốn ăn cơm, chỉ là Trịnh Khả Nhạc thỉnh cầu nên hắn đáp ứng.
Diệp Lăng Phi đến một tiệm thuốc trên đừng Hoàng Hà mua một vài hộp thuốc bổ. Đến thăm Trịnh Khả Nhạc cũng không thể đi tay không.
Sau đó, Diệp Lăng Phi đã đi thang lầu. Cho đến khi đến căn phòng của Trịnh Khả Nhạc hắn khẽ gõ cửa, một hồi lâu sau mới thấy Trịnh Khả Nhạc trong miếng băng trắng được dán trên lầu đi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy bộ dạng của Trịnh Khả Nhạc như vậy, Diệp Lăng Phi đã không nhịn được cười. Trịnh Khả Nhạc nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy thì cũng hơi nao nao, nàng cất tiếng nói:
- Giám đốc Diệp, anh lại cười tôi, tôi biết dáng vẻ hiện giờ của tôi rất khó coi.
Trịnh Khả Nhạc ngày bình thường đối với Diệp Lăng Phi vô cùng lạnh lùng, không kiều mỵ như Từ Oánh nhưng hiện tại câu nói này vô cùng thân thiện khiến cho Diệp Lăng Phi phải ngạc nhiên.
Diệp Lăng Phi tuy không cười ra tiếng nhưng nụ cười của hắn đã khiến cho Trịnh Khả Nhạc khó tránh khỏi mình có cảm giác bị giễu cợt.
Diệp Lăng Phi cất bước đi vào trong gian phòng, hắn không thấy Từ Oánh ở đâu ca, sau đó, Trịnh Khả Nhạc mới nói cho hắn biết là Từ Oánh đã xuống lầu mua thức ăn.
Diệp Lăng Phi ngồi ở ghế sa lông ngoài phòng khách, Trịnh Khả Nhạc đưa cho hắn một chén nước trà, Diệp Lăng Phi đưa mắt lơ đãng nhìn về phía người nàng.
Nhà của Trịnh Khả Nhạc cũng ít khi có người đến cho nên nàng chỉ mặc trên người một bộ quần aso màu hồng nhạt, hạ thân mặc một chiếc quần màu đen. Kết quả khiến cho Diệp Lăng Phi nhìn thấy.
Diệp Lăng Phi nuốt nước miếng ực một cái, đôi mắt của hắn sau đó dịch chuyển khỏi người của Trịnh Khả Nhạc, tuy nói rằng Trịnh Khả Nhạc là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp nhưng Diệp Lăng Phi không có nhiều hảo cảm với nàng.
Trong lòng của Diệp Lăng Phi không ngừng phải cảm thán, hắn cũng là một nam nhân cho nên không thể nàm kìm chế được. Nhớ đến việc Bạch Tình Đình lo lắng mình sẽ đi ra ngoài trêu hoa ngắt cỏ, nhưng Diệp Lăng Phi lại cho rằng, bất kể thế nào, cho rằng mình có đi ra ngoài trêu hoa ngắt cỏ thì đối với những nữ nhân tốt nhất với mình tuyệt đối sẽ không làm tổn thương họ.
Đây là niềm vui thú cũng là chuyện phiền não. Trong cuộc sống sinh hoạt trước kia của Diệp Lăng Phi, hắn chưa từng phải phiền não như vậy, các nữ nhân trước kia đều là các đối tượng để cho hắn phát tiết, hưởng thụ cái cảm giác luyến ái xác thịt.
- Giám đốc Diệp, anh uống tà nhà, trong nhà của em không có thứ gì khác. Vốn có cà phê nhưng đêm qua Từ Oánh đã uống hết rồi.
Trịnh Khả Nhạc lộ ra một vẻ có lỗi đặt một ly trà đến trước mặt Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy quá khát, tuy rằng hơi nóng một chút.
Diệp Lăng Phi cởi áo khoác ngoài ra, sau đó Trịnh Khả Nhạc vội vàng vươn tay tới nói:
- Giám đốc Diệp để em treo lên giá áo cho anh.
Diệp Lăng Phi vừa cất tiếng cảm ơn thì từ bên ngoài truyền tới một tiếng chuông cửa.
- Nhất định là Từ Oánh đã quay trở lại.
Trịnh Khả Nhạc hướng về phía Diệp Lăng Phi mà nói.
Quả nhiên, sau đó Từ Oánh đã từ siêu thị mua những món ăn quay về, vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi nàng đã cười nói:
- Giám đốc Diệp, anh tại sao lại đến nhanh như vậy? Anh không phải vừa ở đường Hoàng Hà sao, tại sao lại tới đây nhanh như vậy?
- Có mỹ nữ hẹn tới ăn cơm đương nhiên là phải tới nhanh rồi. Anh sợ lúc đó các em hối hận khi đó thì ngay cả cơm cũng không có.
Diệp Lăng Phi nói những lời này xong, Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh đều cười rộ lên. Trịnh Khả Nhạc đối với Diệp Lăng Phi có ấn tượng vô cùng đặc biệt. Khi đó Trịnh Khả Nhạc với tới tập đoàn Tân Á, nghe nói bộ tổ chức có Diệp Lăng Phi vô cùng háo sắc, chuyên khiêu khích nhân viên nữ. Trịnh Khả Nhạc tốt nghiệp đại học chưa lâu, cho nên dối với quản lý công ty mà trêu đùa nhân viên này vô cùng chán ghét. Cho nên khi gặp Diệp Lăng Phi nàng tỏ ra vô cùng chán ghét hắn.
Mãi đến khi chính thức tiếp xúc với Diệp Lăng Phi, Trịnh Khả Nhạc mới phát hiện ra rằng Diệp Lăng Phi không hề đơn giản như vậy. Tuy nói rằng Diệp Lăng Phi có chút phong lưu nhưng không phải là người xấu. Diệp Lăng Phi không hề quấy rối nữ nhân viên, hơn nữa nhiều lần Diệp Lăng Phi còn giúp đỡ Trịnh Khả Nhạc, chính vì vậy mà nàng thay đổi cái nhìn với Diệp Lăng Phi.
Cho dù hiện tại Diệp Lăng Phi cùng với nàng đang bông đùa vài câu nhưng Trịnh Khả Nhạc lại không hề tức giận mà lại cười rất vui.
Từ Oánh tới phòng vệ sinh để rửa tay, còn Trịnh Khả Nhạc thì bữa bộn đứng dậy. Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng khách vừa uống trà, thình thoảng lại xuống phòng bếp trò chuyện vài câu với Trịnh Khả Nhạc. Từ Oánh sau khi rửa tay xong, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, sau đó nàng hơi chần chờ tới trước mặt Diệp Lăng Phi mà nói:
- Giám đốc Diệp, anh có thể sửa máy tính được không?
- Không thể nói chắc, mò mẫm mân mê thì được, nhưng anh nói trước, nếu mân mê làm cho nó càng xấu đi thì anh không chịu trách nhiệm.
Diệp Lăng Phi cười nói.
Từ Oánh không ngại nói:
- Giám đốc, không sao, đây là chiếc máy tính em mua từ thần châu về vô cùng tiện nghi, cái máy tính này dùng vài năm, cũng nên thay đổi. Nếu như nó không dùng tốt nữa thì nhân dịp này mua cái mới cũng tốt.
- Em nói vậy thì anh yên tâm rồi.
Diệp Lăng Phi đứng lên hỏi:
- Máy tính em để ở nơi nào? Để anh tới tu sửa.
Từ Oánh đưa Diệp Lăng Phi vào phòng ngủ của mình. Chiếc laptop Thần Châu để ở trên bàn, Từ Oánh mở nó ra, chiếc máy tính này khởi động vô cùng chậm. Từ Oánh vô cùng không hiểu về máy tính, cho nên dĩ nhiên không biết cách sửa chữa.
Diệp Lăng Phi mở máy tính lên thì thấy rằng dung lượng chiếm trong máy chỉ là 256MB vô cùng nhỏ. Máy tính khởi động chậm chính là do hệ thống, như vậy hệ thống hơi gặp chút vấn đề.
- Giám đốc, phiền anh kiểm tra hệ thống giúp em.
Từ Oánh ất tiếng nói.
- Trong máy của em có đồ vật gì đó, em đem tài liệu của em cất sang chỗ khác đi, anh sẽ cài lại ổ C, diệt hết virus trog đó.
Diệp Lăng Phi nhấp con chuột thao tác trên máy tính, nở ra một nụ cười xấu xa:
- Nếu như có phim AV thì nhớ phải cất kỹ một chút.
Từ Oánh không hề đơn giản như Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển phim AV này chưa từng xem, bởi vì năm đó khi Diệp Lăng Phi nhắc đến phim này nàng đã tròn mắt mà tỏ ra ngạc nhiên. Từ Oánh dù sao cũng đã trải nghiệm hơn nhiều, cho nên chuyện này dĩ nhiên là biết rõ, nàng đỏ mặt nói:
- Không có… không có.
- Vậy là tốt rồi.
Diệp Lăng Phi nói:
- Lúc trước em mua máy tính có đĩa không?
Mua máy tính thì luôn phải có nguyên một bộ, chính vì vậy Diệp Lăng Phi cũng không lo lắng rằng Từ Oánh không có những vật này, quả nhiên sau đó Từ Oánh đã lấy ra một số đĩa Chung Địa, những vật này là do khi mua máy tính người ta tặng cho.
Khi Từ Oánh rời khỏi phòng ngủ, nàng đóng cửa phòng lại, cái này chủ yếu là sợ khi nấu cơm khói dầu sẽ truyền vào trong phòng. Diệp Lăng Phi ở trong phòng ngủ của Từ Oánh, còn Trịnh Khả Nhạc thì ở bên ngoài bận nấu cơm.
Hai người vừa làm cơm thì ở bên ngoài đã truyền tới tiếng đập cửa.
Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc nghe thấy thì đều ngẩn cả người. Từ Oánh đi ra ngoài thì nhìn thấy có một nam nhân đứng ở đó.
- Anh là ai?
Từ Oánh không mở cửa mà hỏi.
- Tra khí than.
Nam nhân kia trả lời:
- Hôm nay dưới lầu có người thông tri là ở đây muốn tra khí than cho nên tới đây.
- Từ Oánh, là ai vậy?
Trịnh Khả Nhạc trong chiếc tạp dề cất tiếng hỏi.
- Tra khí than.
Từ Oánh đáp.
- Tại sao tháng này lại tra sớm như vậy?
Trịnh Khả Nhạc hoài nghi hỏi.
Từ Oánh cũng cảm thấy tháng này tra khá sớm, nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Nàng mở cửa ra thì thấy ở bên ngoài có ba nam nhân.
Bỗng nhiên ba nhân này tiến vào, một người chế trụ Từ Oánh, một người đi vào trong phòng bếp, chế trụ Trịnh Khả Nhạc đang nấu cơm đưa đến phòng khách.
Nam nhân đòi tra khí than kia cất tiếng nói:
- Các cô chính là Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc?
Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc thấy vậy thì đều sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch, Từ Oánh khẽ lắp bắp:
- Chúng ta… không biết anh.
Nam nhân kia nở ra một nụ cười, mục quang mê đắm nhìn Trịnh Khả Nhạc cười nói:
- Các em không cần nhận thức anh, chỉ cần các em phải nghe lời anh, anh cam đoan sẽ không khiến các em bị tổn thương còn khiến các em được sung sướng.
Nói đến đây hắn bỗng nhiên quát lên:
- Mau cởi sạch quần áo, lão tử không có thời gian đùa giỡn với bọn mày.