Hai ánh đèn pin chiếu vào người Diệp Lăng Phi và Tần Dao, hai người đàn ông thoạt nhìn chắc không quá hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, một gã có vóc người gầy, còn gã kia có vóc người béo, hai người đều mặc áo phông, chân đi giày thể thao.
- Làm gì vậy, nửa đêm rồi mà lại đốt lửa ở chỗ này, không biết ở đây không cho phép tùy tiện đốt lửa sao?
Người đàn ông gầy nói lớn:
- Lấy chứng minh thư ra, cần phải kiểm tra chứng minh thư của các ngươi.
Diệp Lăng Phi cùng với Tần Dao đứng lên, Tần Dao bất giác đứng phía sau lưng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chỉ quan sát hai gã thanh niên, khẽ cười nói:
- Hai vị không biết mình đang làm gì à, tại sao lại muốn kiểm tra chứng minh thư của chúng tôi, ngoại trừ cảnh sát ra, không ai có cái quyền này.
Nghe được Diệp Lăng Phi nói như vậy, người đàn ông béo soi chiếc đèn pin vào mặt Diệp Lăng Phi, giọng nói bất thiện:
- Mày nói chúng tao đang làm gì à, nửa đêm rồi, chúng tao ăn no không có việc gì làm hay sao mà lại ở lại trên chỗ này?
- Nói với hắn làm gì.
Gã thanh niên gầy không nhịn được nói:
- Hắn đúng là người thích bị mắng chửi mà, chạy đến đỉnh núi Tây Sơn để phóng hỏa, lại còn muốn hỏi vặn lại. Được, không cần phải hỏi chúng làm gì nữa, cứ bắt lại rồi nói.
Gã thanh niên gầy lấy chiếc còng tay bên hông ra, đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi:
- Công việc của tao là đi tuần tra ban đêm, phát hiện thấy có người phóng hỏa trên núi, nên bắt lại. Không biết phóng hỏa là trọng tội à?
- Không nghe nói qua.
Diệp Lăng Phi suy nghĩ rồi lấy tay chỉ về hướng đống lửa.
- Vậy mà cũng gọi là phóng hỏa à, chúng tôi chỉ sưởi ấm thôi. Hơn nữa, vào mùa này liệu có thể làm được sao?
- Hãy bớt sàm ngôn đi, lấy chứng minh thư của mày ra, tao hoài nghi mày là đào phạm ( tù trốn trại).
Gã thanh niên béo đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, hắn nói với khẩu khí hết sức bực mình, hắn quyết phải bắt bằng được Diệp Lăng Phi. Nhưng Diệp Lăng Phi đâu có thể để cho hắn bắt dễ dàng như vậy được, nhanh chóng tránh ra phía sau. Gã thanh niên béo tỏ vẻ coi thường, nói năng thô tục:
- Con mẹ nhà ngươi, lá gan lớn đấy, còn dám chạy trốn à.
Hai gã thanh niên thấy Diệp Lăng Phi là người nho nhã, nên khi dễ hắn, giở giọng đe dọa ra.
Diệp Lăng Phi cũng không thèm để ý, khóe mắt đảo qua hai người một vòng, chợt cười nói:
- Tôi nói cho hai vị biết, tục ngữ có câu “ Đường lớn hướng lên trời”. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, các vị cứ tiếp tục việc tuần tra của các vị, còn tôi, sẽ ở đây thu dọn sạch sẽ, như vậy chúng ta đều xong việc, các vị xem như vậy được không?
Gã thanh niên béo căn bản không để ý tới những lời Diệp Lăng Phi nói, cầm còng tay tiến lên, có vẻ như muốn khống chế Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lật ngược tay phải, chộp vào cổ tay người này, bàn tay giống như chiếc kìm đang kẹp chặt lấy cổ tay của gã thanh niên. Gã thanh niên béo liên tục kêu la:
- Ôi chao, ôi chao.
Gã thanh niên gầy nhìn thấy tình hình không ổn, nắm đấm hướng về phía Diệp Lăng Phi, thô tục nói:
- Con mẹ nó, mày còn dám phản kháng, đúng là con mẹ nó chán sống rồi.
Diệp Lăng Phi cười nhạt, bay lên đã một cước vào bụng dưới gã thanh niên gầy, thoáng cái tên này đã bị đá tung cả người lên, ngã xuống đất, một lúc lâu sau vẫn không đứng dậy được.
Tay trái Diệp Lăng Phi nắm lấy bả vai gã thanh niên béo, hơi dùng sức, chợt nghe thấy tiếng răng rắc, cánh tay gã này đã buông thõng xuống.
- Chúng mày dám chọc vào tao, tao cho chúng mày nếm chút lợi hại, sau này hãy cẩn thận.
Diệp Lăng Phi lôi gã thanh niên béo đang kêu thảm thiết đến hàng rào bảo vệ bên cạnh ngôi đình, đưa hai tay của hắn sang hai bên lan can sắt.
Gã thanh niên gầy kia nhìn thấy tình hình không ổn, đang chuẩn bị chạy trốn, thì bị Diệp Lăng Phi túm lấy cổ áo sau, kéo hắn tới hàng rào bảo vệ, cũng lấy hai tay hắn vòng qua hàng rào. Diệp Lăng Phi còng hai gã lại rồi ném chìa khóa vào trong bụi rậm.
- Anh bạn, chúng tôi sai rồi, tha cho chúng tôi đi.
Gã thanh niên gầy cầu xin nói:
- Chúng tôi chỉ là người đi tuần núi, thấy nơi này có ánh lửa nên tới đây xem.
Tần Dao lúc này đang đứng ở sau lưng Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp đại ca, tha cho bọn họ đi, dù sao thì cũng là chúng ta sai, chúng ta không nên châm lửa ở đây.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, vỗ nhẹ vai Tần Dao nói:
- Tiểu nha đầu, mau lại thu dọn đồ đạc đi.
Tần Dao nghe lời, xoay người sang chỗ khác, đi đến thu dọn đồ đạc.
Diệp Lăng Phi lấy ra một bao thuốc lá, ngồi chỗ hàng rào bảo vệ, cạnh hai người, rút ra ba điếu:
- Anh bạn, hút một điếu. Còn anh mập kia nữa, đừng có tru lên như lợn thế, nghe phiền lắm. Tôi mới chỉ bẻ nhẹ cánh tay của anh thôi, không chết được đâu. Nếu như anh mà còn la lên nữa, tôi sẽ cho anh tàn phế luôn đấy.
Câu này của Diệp Lăng Phi ngay lập tức có hiệu quả, gã béo đỏ mặt, không dám kêu lên một tiếng nào nữa. Diệp Lăng Phi châm hai điếu thuốc, nhét vào miệng hai người mỗi người một điếu, sau đó mới châm cho mình. Rít một hơi, sau đó nhả khói vào mặt gã thanh niên gầy, khiến hắn ho sặc sụa, điếu thuốc trong miệng cũng bị rơi ra.
- Không nên giả bộ với tôi làm gì nữa, ban đêm mà đi tuần tra, định lừa trẻ con ba tuổi hay sao?
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vào mặt gã thanh niên gầy.
- Anh bạn, thành thật một chút sẽ tốt hơn đấy.
- Huynh đệ à, chúng tôi thực sự là đi tuần tra mà.
Gã thanh niên gầy một mực khẳng định, Diệp Lăng Phi nghe xong, tát cho hắn một cái nổ đom đóm mắt. Diệp Lăng Phi túm lấy cổ áo hắn, kéo đến trước mặt mình, hai mắt lóe hàn quang, trầm giọng nói:
- Tao hỏi mày nói, mày phải nói thật cho tao nghe, mày có tin ngay bây giờ tao có thể làm cho mày tàn phế không?
- Không, anh bạn, tất cả những gì tôi nói đều là thật, tôi thề với trời, không có nửa câu dối trá.
Gã thanh niên gầy vẻ mặt kinh hãi, cuống quít nói.
Diệp Lăng Phi cười lạnh một tiếng, nói:
- Mày đúng là chưa thấy sông Hoàng Hà chưa bỏ ý định, xem ra không cho mày nếm chút khổ thì mày không chịu nói thật.
Diệp Lăng Phi nắm chặt tay phải, đấm một quyền vào ngực gã thanh niên gầy, răng rắc một tiếng, xương sường của gã gãy rời. Đấy là Diệp Lăng Phi còn hạ thủ lưu tình, nếu không thì không biết gã nãy sẽ bị gãy bao nhiêu chiếc xương sườn nữa.
Gã thanh niên gầy kêu thảm thiết, còn kêu thảm hơn cả gã béo. Diệp Lăng Phi trừng mắt, lớn tiếng quát:
- Đây là do mày tự chuốc lấy khổ vào mình. Bây giờ, thì hãy khai thật đi, chúng mày rốt cuộc là làm gì, không được nói sai, nếu không, lần này tao sẽ bẻ từng đốt ngón tay của chúng mày ra.
Gã thanh niên gầy cảm thấy khiếp sợ trước khí thế của Diệp Lăng Phi, hắn cố nén đau lại, thuật lại toàn bộ sự việc.
Thì ra lúc trước hai người này có đi mua một chiếc còng của một tên tiểu thương, bọn họ biết ban đêm trong công viên Tây Sơn thường có những đôi nam nữ hẹn hò nhau, nên hai tên này tính cách để hù dọa họ, nhằm kiếm chút tiền tiêu. Hai gã vốn đang tìm kiếm mục tiêu ở dưới chân núi, sau lại thấy có ánh lửa ở bên trên, hai gã tính chắc trên đỉnh núi có người, kết quả đúng như vậy. Vì vậy định kiếm chút tiền từ hai người này.
Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong, cười lạnh nói:
- Tao xem mày có chết cũng không hối cải, hay là mày muốn bị bẻ từng đốt ngón tay, nếu như vậy, thì đừng có trách ta.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, đã nắm lấy ngón tay cái của gã thanh niên gầy, đột nhiên dùng sức, chợt nghe răng rắc một tiếng, gã thanh niên gầy kêu thảm lên một tiếng.
- Tần Dao, em làm gì vậy?
Diệp Lăng Phi quay đầu lại, thấy vẻ mặt có lỗi của Tần Dao. Tần Dao đặt những thứ trên tay xuống, nói:
- Em vô tình giẫm lên mấy cành cây.
Diệp Lăng Phi xoay người lại, nhìn gã thanh niên gầy, bất mãn nói:
- Nhìn gì mà nhìn, tao còn chưa có bẻ, ngươi kêu cái gì, tao xem mày rất thích hợp để lồng tiếng phim đấy.
Đầu gã thanh niên gầy ướt đẫm mồ hôi, ngực hắn đau nhói vì bị Diệp Lăng Phi dọa. Hắn dùng đôi mắt kinh hãi nhìn Diệp Lăng Phi, miệng liên tục nói:
- Đại ca, không, gia gia, anh hỏi tôi cái gì tôi đều trả lời hết rồi, xin đừng hành hạ tôi nữa.
- Làm gì vậy, nửa đêm rồi mà lại đốt lửa ở chỗ này, không biết ở đây không cho phép tùy tiện đốt lửa sao?
Người đàn ông gầy nói lớn:
- Lấy chứng minh thư ra, cần phải kiểm tra chứng minh thư của các ngươi.
Diệp Lăng Phi cùng với Tần Dao đứng lên, Tần Dao bất giác đứng phía sau lưng Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chỉ quan sát hai gã thanh niên, khẽ cười nói:
- Hai vị không biết mình đang làm gì à, tại sao lại muốn kiểm tra chứng minh thư của chúng tôi, ngoại trừ cảnh sát ra, không ai có cái quyền này.
Nghe được Diệp Lăng Phi nói như vậy, người đàn ông béo soi chiếc đèn pin vào mặt Diệp Lăng Phi, giọng nói bất thiện:
- Mày nói chúng tao đang làm gì à, nửa đêm rồi, chúng tao ăn no không có việc gì làm hay sao mà lại ở lại trên chỗ này?
- Nói với hắn làm gì.
Gã thanh niên gầy không nhịn được nói:
- Hắn đúng là người thích bị mắng chửi mà, chạy đến đỉnh núi Tây Sơn để phóng hỏa, lại còn muốn hỏi vặn lại. Được, không cần phải hỏi chúng làm gì nữa, cứ bắt lại rồi nói.
Gã thanh niên gầy lấy chiếc còng tay bên hông ra, đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi:
- Công việc của tao là đi tuần tra ban đêm, phát hiện thấy có người phóng hỏa trên núi, nên bắt lại. Không biết phóng hỏa là trọng tội à?
- Không nghe nói qua.
Diệp Lăng Phi suy nghĩ rồi lấy tay chỉ về hướng đống lửa.
- Vậy mà cũng gọi là phóng hỏa à, chúng tôi chỉ sưởi ấm thôi. Hơn nữa, vào mùa này liệu có thể làm được sao?
- Hãy bớt sàm ngôn đi, lấy chứng minh thư của mày ra, tao hoài nghi mày là đào phạm ( tù trốn trại).
Gã thanh niên béo đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, hắn nói với khẩu khí hết sức bực mình, hắn quyết phải bắt bằng được Diệp Lăng Phi. Nhưng Diệp Lăng Phi đâu có thể để cho hắn bắt dễ dàng như vậy được, nhanh chóng tránh ra phía sau. Gã thanh niên béo tỏ vẻ coi thường, nói năng thô tục:
- Con mẹ nhà ngươi, lá gan lớn đấy, còn dám chạy trốn à.
Hai gã thanh niên thấy Diệp Lăng Phi là người nho nhã, nên khi dễ hắn, giở giọng đe dọa ra.
Diệp Lăng Phi cũng không thèm để ý, khóe mắt đảo qua hai người một vòng, chợt cười nói:
- Tôi nói cho hai vị biết, tục ngữ có câu “ Đường lớn hướng lên trời”. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, các vị cứ tiếp tục việc tuần tra của các vị, còn tôi, sẽ ở đây thu dọn sạch sẽ, như vậy chúng ta đều xong việc, các vị xem như vậy được không?
Gã thanh niên béo căn bản không để ý tới những lời Diệp Lăng Phi nói, cầm còng tay tiến lên, có vẻ như muốn khống chế Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lật ngược tay phải, chộp vào cổ tay người này, bàn tay giống như chiếc kìm đang kẹp chặt lấy cổ tay của gã thanh niên. Gã thanh niên béo liên tục kêu la:
- Ôi chao, ôi chao.
Gã thanh niên gầy nhìn thấy tình hình không ổn, nắm đấm hướng về phía Diệp Lăng Phi, thô tục nói:
- Con mẹ nó, mày còn dám phản kháng, đúng là con mẹ nó chán sống rồi.
Diệp Lăng Phi cười nhạt, bay lên đã một cước vào bụng dưới gã thanh niên gầy, thoáng cái tên này đã bị đá tung cả người lên, ngã xuống đất, một lúc lâu sau vẫn không đứng dậy được.
Tay trái Diệp Lăng Phi nắm lấy bả vai gã thanh niên béo, hơi dùng sức, chợt nghe thấy tiếng răng rắc, cánh tay gã này đã buông thõng xuống.
- Chúng mày dám chọc vào tao, tao cho chúng mày nếm chút lợi hại, sau này hãy cẩn thận.
Diệp Lăng Phi lôi gã thanh niên béo đang kêu thảm thiết đến hàng rào bảo vệ bên cạnh ngôi đình, đưa hai tay của hắn sang hai bên lan can sắt.
Gã thanh niên gầy kia nhìn thấy tình hình không ổn, đang chuẩn bị chạy trốn, thì bị Diệp Lăng Phi túm lấy cổ áo sau, kéo hắn tới hàng rào bảo vệ, cũng lấy hai tay hắn vòng qua hàng rào. Diệp Lăng Phi còng hai gã lại rồi ném chìa khóa vào trong bụi rậm.
- Anh bạn, chúng tôi sai rồi, tha cho chúng tôi đi.
Gã thanh niên gầy cầu xin nói:
- Chúng tôi chỉ là người đi tuần núi, thấy nơi này có ánh lửa nên tới đây xem.
Tần Dao lúc này đang đứng ở sau lưng Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp đại ca, tha cho bọn họ đi, dù sao thì cũng là chúng ta sai, chúng ta không nên châm lửa ở đây.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, vỗ nhẹ vai Tần Dao nói:
- Tiểu nha đầu, mau lại thu dọn đồ đạc đi.
Tần Dao nghe lời, xoay người sang chỗ khác, đi đến thu dọn đồ đạc.
Diệp Lăng Phi lấy ra một bao thuốc lá, ngồi chỗ hàng rào bảo vệ, cạnh hai người, rút ra ba điếu:
- Anh bạn, hút một điếu. Còn anh mập kia nữa, đừng có tru lên như lợn thế, nghe phiền lắm. Tôi mới chỉ bẻ nhẹ cánh tay của anh thôi, không chết được đâu. Nếu như anh mà còn la lên nữa, tôi sẽ cho anh tàn phế luôn đấy.
Câu này của Diệp Lăng Phi ngay lập tức có hiệu quả, gã béo đỏ mặt, không dám kêu lên một tiếng nào nữa. Diệp Lăng Phi châm hai điếu thuốc, nhét vào miệng hai người mỗi người một điếu, sau đó mới châm cho mình. Rít một hơi, sau đó nhả khói vào mặt gã thanh niên gầy, khiến hắn ho sặc sụa, điếu thuốc trong miệng cũng bị rơi ra.
- Không nên giả bộ với tôi làm gì nữa, ban đêm mà đi tuần tra, định lừa trẻ con ba tuổi hay sao?
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vào mặt gã thanh niên gầy.
- Anh bạn, thành thật một chút sẽ tốt hơn đấy.
- Huynh đệ à, chúng tôi thực sự là đi tuần tra mà.
Gã thanh niên gầy một mực khẳng định, Diệp Lăng Phi nghe xong, tát cho hắn một cái nổ đom đóm mắt. Diệp Lăng Phi túm lấy cổ áo hắn, kéo đến trước mặt mình, hai mắt lóe hàn quang, trầm giọng nói:
- Tao hỏi mày nói, mày phải nói thật cho tao nghe, mày có tin ngay bây giờ tao có thể làm cho mày tàn phế không?
- Không, anh bạn, tất cả những gì tôi nói đều là thật, tôi thề với trời, không có nửa câu dối trá.
Gã thanh niên gầy vẻ mặt kinh hãi, cuống quít nói.
Diệp Lăng Phi cười lạnh một tiếng, nói:
- Mày đúng là chưa thấy sông Hoàng Hà chưa bỏ ý định, xem ra không cho mày nếm chút khổ thì mày không chịu nói thật.
Diệp Lăng Phi nắm chặt tay phải, đấm một quyền vào ngực gã thanh niên gầy, răng rắc một tiếng, xương sường của gã gãy rời. Đấy là Diệp Lăng Phi còn hạ thủ lưu tình, nếu không thì không biết gã nãy sẽ bị gãy bao nhiêu chiếc xương sườn nữa.
Gã thanh niên gầy kêu thảm thiết, còn kêu thảm hơn cả gã béo. Diệp Lăng Phi trừng mắt, lớn tiếng quát:
- Đây là do mày tự chuốc lấy khổ vào mình. Bây giờ, thì hãy khai thật đi, chúng mày rốt cuộc là làm gì, không được nói sai, nếu không, lần này tao sẽ bẻ từng đốt ngón tay của chúng mày ra.
Gã thanh niên gầy cảm thấy khiếp sợ trước khí thế của Diệp Lăng Phi, hắn cố nén đau lại, thuật lại toàn bộ sự việc.
Thì ra lúc trước hai người này có đi mua một chiếc còng của một tên tiểu thương, bọn họ biết ban đêm trong công viên Tây Sơn thường có những đôi nam nữ hẹn hò nhau, nên hai tên này tính cách để hù dọa họ, nhằm kiếm chút tiền tiêu. Hai gã vốn đang tìm kiếm mục tiêu ở dưới chân núi, sau lại thấy có ánh lửa ở bên trên, hai gã tính chắc trên đỉnh núi có người, kết quả đúng như vậy. Vì vậy định kiếm chút tiền từ hai người này.
Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong, cười lạnh nói:
- Tao xem mày có chết cũng không hối cải, hay là mày muốn bị bẻ từng đốt ngón tay, nếu như vậy, thì đừng có trách ta.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, đã nắm lấy ngón tay cái của gã thanh niên gầy, đột nhiên dùng sức, chợt nghe răng rắc một tiếng, gã thanh niên gầy kêu thảm lên một tiếng.
- Tần Dao, em làm gì vậy?
Diệp Lăng Phi quay đầu lại, thấy vẻ mặt có lỗi của Tần Dao. Tần Dao đặt những thứ trên tay xuống, nói:
- Em vô tình giẫm lên mấy cành cây.
Diệp Lăng Phi xoay người lại, nhìn gã thanh niên gầy, bất mãn nói:
- Nhìn gì mà nhìn, tao còn chưa có bẻ, ngươi kêu cái gì, tao xem mày rất thích hợp để lồng tiếng phim đấy.
Đầu gã thanh niên gầy ướt đẫm mồ hôi, ngực hắn đau nhói vì bị Diệp Lăng Phi dọa. Hắn dùng đôi mắt kinh hãi nhìn Diệp Lăng Phi, miệng liên tục nói:
- Đại ca, không, gia gia, anh hỏi tôi cái gì tôi đều trả lời hết rồi, xin đừng hành hạ tôi nữa.