Diệp Lăng Phi nghe được lời nói vừa rồi của Chu Hân Mính, khóe miệng hắn hiện lên nụ cười lạnh khinh thường, trong miệng hừ lạnh nói:“Vì nghĩa trợ giúp, không cần để ý hậu quả.”
Bạch Tình Đình bỏ điện thoại xuống,hỏi Diệp Lăng Phi:
- Ông xã,phải làm sao bây giờ,em thấy chuyện nhà máy sản xuất sợi càng ngày càng loạn.
Bạch Tình Đình vừa nói xong, điện thoại trên bàn làm việc lại vang lên, Bạch Tình Đình vội vã nhấc máy, điện thoại là do thư ký của nàng gọi tới.
- Phó tổng giám đốc, vừa nãy bên chung cư Dương Quang gọi điện thoại tới đây, nói rằng những căn hộ chúng ta vừa chuẩn bị thỏa đáng đã bị người ta đập phá, hơn nữa bây giờ có rất nhiều người bao vây nơi đó, không cho người của chúng ta ra.
- Tôi biết rồi! Bạch Tình Đình nói xong, cúp điện thoại, đem những lời thư ký báo cáo nói cho Diệp Lăng Phi nghe. Diệp Lăng Phi vừa nghe xong, trong lòng căm tức, mắng:
- Mk, những người này to gan quá nhỉ, thật là không biết sống chết. Các ngươi không phải rất trâu bò sao, được, ta sẽ chơi đùa với các ngươi.
Diệp Lăng Phi vừa nói, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Dã Thú.
- Dã Thú, công ty bảo an của mày có bao nhiêu người mang tất cả tới đây, lập tức theo tao tới nhà máy sản xuất sợi. À, chỉ để bọn chúng mang theo dùi cui thôi, đừng có mang theo đao làm gì.
Cúp điện thoại xong, Diệp Lăng Phi nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, em không cần nhúng tay vào chuyện này làm gì, anh đi xem có chuyện gì xảy ra.
Bạch Tình Đình lo lắng nói:
- Ông xã, như vậy có vẻ không tốt đâu, em sợ chuyện sẽ càng lúc càng hỗn loạn.
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Có một số người muốn đem chuyện này làm náo loạn, được, hôm nay ta sẽ làm cho chuyện này rối tung lên, để xem cuối cùng ai có thể thu dọn được tràng diện hỗn loạn này.
Diệp Lăng Phi dặn dò Bạch Tình Đình không nên tới đó, chuyện này không được để liên lụy tới tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Diệp Lăng Phi nói xong, vội vàng rời khỏi tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế.Diệp Lăng Phi cùng với Dã Thú vội vã tới chung cư Dương Quang, nơi này nằm gần nhà máy sản xuất sợi. Từ xa hắn đã nhìn thấy rất đông người đang vây lấy của của chung cư. Phụ nữ, trẻ em ở phía sau, phía trước đều là những người đàn ông tâm tình kích động miệng hô lớn những câu đại loại như:“Đây đều là do tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế giở trò quỷ. Chúng ta đập bể nơi này đi”
- Mk, nhường đường, nhường đường mau!
Diệp Lăng Phi cùng Dã Thú dẫn bảy tám chục người mặc đồng phục bảo an đi tới. Mỗi bảo an trong tay đều cầm côn cảnh sát. Vừa rồi Dã Thú đã phân phó cho bọn họ nếu có người gây chuyện cứ thẳng tay mà đánh, nếu phát sinh chuyện ngoài ý muốn hắn cũng sẽ bãi bình cho, không để họ liên lụyCó những lời này của Dã Thú, những bảo an kia như là có cây cột trụ chống trời. Một đám bảo an tay lăm lăm cảnh côn lập tức bao vây những người đang biểu tình. Dã Thú hét lớn một tiếng:
-** các ngươi, cmn, có kẻ nào không phục thì đứng ra cho ta, hô hào cái gì ở đây. Không có việc gì thì cút sang một bên!
Tiếng rống của Dã Thú lập tức phát huy tác dụng, mọi người đang ồn ào lập tức dạt sang hai bên nhất là một số phụ nữ và trẻ em sợ hãi tránh ra thật xa. Diệp Lăng Phi đi tới cửa khu chung cư thấy ở bên trong khắp nơi đều là thủy tinh vỡ cùng với gạch đá ngay cả cửa cũng bị đập nát.Cả khu nhà bị đập nát không còn hình dạng ban đầu. Mấy nhân viên địa ốc của công ty cũng bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch, sợ hãi trốn ở bên trong.Diệp Lăng Phi tùy tiện gọi một cô nhân viên địa ốc nói:- Cô lại đây!
Cô nhân viên run lập cập đi tới. Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua hỏi:
- Vừa rồi là ai đập phá nơi này?
Cô nhân viên không nói lời nào chỉ ngắm kĩ nam nhân đang đứng ở trước mặt mình. Diệp Lăng Phi cũng không nói gì nữa mà xoay người nhìn Nhìn này mấy người đàn ông ở ngoài cửa. Những người này có kẻ trên 30 tuổi, cũng có thanh niên 17,18 tuổi,. Từ quần áo cũng có thể thấy đây là người dân ở khu này.
Diệp Lăng Phi lạnh lùng hỏi:
- Là các ngươi làm đúng không?
- Có làm sao không? Một người thanh niên tóc ngắn càn rỡ nói,- Chính là công ty này âm thầm giở trò, nếu công ty này làm cho chúng ta không sống được, chúng ta cũng sẽ không để yên cho công ty này, dù sao chúng ta đều là người nghèo, cùng lắm thì chết mà thôi.“Đúng, đúng, nói rất đúng!”Đám người chung quanh ồn ào phụ họa.
Diệp Lăng Phi trừng mắt, cười lạnh nói:
- Được, các ngươi không phải nói không cần sống sao. Ta đây hôm nay sẽ đánh chết các ngươi ở chỗ này. Mk, các ngươi đúng là có mắt không tròng, dám chọc tới ta, Dã Thú, đánh cho tao, nói cho nhân viên của mày, đánh chết một người, tao cho hắn mười vạn, đánh chết hai người được hai mươi vạn, nếu đánh chết đủ một nhà, ta cho hắn năm mươi vạn. Dù sao những người này cũng không muốn sống nữa, ta đây sẽ đưa các ngươi đi gặp diêm vương.Kẻ nào không muốn sống ra đây cho ta, ai muốn sống thì cút thật xa vào!
Diệp Lăng Phi nói câu này không khác tiếng sét giữa trời quang, ai cũng không nghĩ tới giữa thanh thiên bạch nhật mà Diệp Lăng Phi dám nói lời như vậy. Xoát một tiếng, hơn ba phần tư số người đang vây quanh khu chung cư lập tức bỏ chạy, còn lại gần một phần tư còn chưa kịp có phản ứng vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Đám người do Dã Thú mang tới lập tức xông tới, cầm dùi cui bắt đầu đánh đập hơn 20 kẻ còn đứng trước cửa. Nhất là kẻ tuổi trẻ kia, hắn bị Dã Thú đá một phát ngã trên mặt đât, rồi tiếp tục đuổi đánh.Diệp Lăng Phi đi sang một bên, đốt một điếu thuốc, nhàn nhã nhìn những kẻ kia bị đánh đến mức kêu cha gọi mẹ.
“Đừng đánh nữa, van cầu các vị, đừng đánh nữa!” Vài bà lão di tới, cầu khẩn Diệp Lăng Phi:
- Vị tiên sinh này, van cầu ngài, không nên đánh nữa, chúng tôi sai rồi, van cầu ngài thương xót chúng tôi!
Diệp Lăng Phi nhìn bà lão rồi giơ tay lên, nói:
- Dừng tay!
Đám người của Dã Thú lập tức dừng tay, lui về đứng hai bên Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt hai mươi tên đang nằm trên mặt đất, nhìn thoáng qua, quay lại nói với đám người đang tránh ở xa xa:
- Tất cả lại đây cho ta!
Những người này đã sớm bị hù dọa, vừa nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, ngoan ngoãn đi tới. Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:
- Các vị, bọn người kia thật sự là ăn no rửng mỡ, tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế với các vị có thù oán gì, các vị muốn đập bể cửa kính chung cư của người ta. Tôi nói cho các vị biết việc di dời nhà máy sản xuất sợi là quyết định của chính phủ, vì sao muốn các vị di dời, bởi vì các vị gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng. Các vị vất vả sống một tháng kiếm không được bao nhiêu tiền, ngược lại thân thể lại bị nhiễm các chất độc hại không nhẹ. Các vị cho rằng đáng để ở lại sao? Nếu tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế thật sự tiếp nhận nơi này, đó chính là phúc của các vịđó. Tôi nói cho các vị biết, tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế đền bù phí di dời cho các vị còn cao hơn cả vùng trung tâm thành phố đấy, một mét vuông nhà ở của các vị cùng lắm chỉ đáng giá 1000 tệ nhưng tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế báo với chính phủ sẽ bồi thường cho các vị 5000 tệ một mét vuông đó, đây đại biểu cái gì, chính là các vị có thể đến sống ở nội đô thành phố, giúp cho cả nhà các vị không phải sống trong cảnh ô nhiễm nữa. Nếu như các vị nguyện ý, các vị có thể bàn giao mặt bằng, mỗi người nhận được không dưới hai ba mươi vạn tệ, chẳng lẽ không tốt hơn so với việc cứ ở mãi chỗ này sao?
Diệp Lăng Phi nói tới chỗ này, lại đột ngột đổi giọng:
- Được,bây giờ các vị đem bất động sản tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế đập bể, chẳng lẽ các vị tưởng rằng như vậy là có thể ngăn cản việc di dời nhà máy sao? Thật là buồn cười, nhà máy sớm muộn gì cũng phải di dời, một khi tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế không thực hiện hạng mục nhà máy sợi nữa. Đến lúc đó các ngươi ngay cả một ngàn đồng tiền một mét vuông cũng không có cửa đâu. Tóm lại, tôi chỉ nói thế thôi, các vị tự quyết định xem mình nên làm gì đi.
Thủ đoạn này Diệp Lăng Phi đó là ngửa tay thì là mây, úp tay thì là mưa, thay đổi chóng mặt, vừa rồi nếu hắn nói như vậy, bảo đảm không có ai nghe, ngược lại, những người này có thể càng thêm kích động. Cho nên. Diệp Lăng Phi đã làm giảm khí thế của chúng, trước chế phục toàn bộ những người này, sau đó mới nói ngọt một phen.
Quả nhiên những lời này có tác dụng, một cụ già chống gậy được một tiểu cô nương dìu tới, lão nhân hỏi:
- Vị tiên sinh này, ngài nói đúng sự thật không vậy?
- Kìa cụ, tôi gạt cụ làm gì, chẳng lẽ cụ cho rằng tôi cần phải lừa gạt người khác sao? Diệp Lăng Phi vừa nói vừa chỉ một ngón tay về phía chung cư Dương Quang,- Cụ, cụ cũng nhìn thấy, nơi này trở thành khu dân cư, cụ xem bất kì một căn hộnào ở nơi này đều có chất lượng rất tốt, còn nhà ở của mọi người đã cũ lắm rồi, chẳng những sinh hoạt bất tiện, không chừng lúc nào đó bỗng dưng sụp xuống, chẳng lẽ các vị không muốn ở nhà đẹp hơn, sống cuộc sống tốt hơn sao?.
-Chúng ta ai mà chẳng muốn như vậy, nhưng mà chúng ta nghe người ta nói nếu chúng ta di dời, tất cả các căn nhà đều bị phá bỏ, chỉ đền bù cho chúng ta mấy trăm tệ một mét vuông, chúng ta cầm số tiền ít ỏi đó thì biết sống ở chỗ nào bây giờ. Người ta còn nói nhà máy sợi sẽ bị chuyển đi rất xa. Lúc đó những công nhân cũ của nhà máy sẽ bị khai trừ hết. Tôi là người ở nơi khác đến, con tôi đi làm ở nhà máy sợi một tháng kiếm được tám trăm tệ. Cả nhà tôi phải sống nhờ vào mấy trăm đồng do con tôi làm ra. Nếu con tôi không đi làm cả nhà tôi biết sống làm sao bây giờ! ông cụ vừa nói xong, không nhịn đươc chảy nước mắt.
Diệp Lăng Phi an ủi ông cụ:
- Cụ à, tất cả đều là do một số người có dụng tâm độc ác muốn làm mọi người dao động, cụ nghĩ xem, chính phủ chẳng lẽ mặc kệ mấy nghìn người như vậy. Còn chuyện di dời nhà máy sợi, về phần công ăn việc làm, tôi có thể cam đoan rằng, tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế sẽ hỗ trợ một khoản tiền để giúp đỡ mọi người. Nếu trong tương lai các vị cảm giác không hài lòng, có thể phản ánh với chính phủ, hoặc là biểu tình giống như bây giờ, làm cho tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế không thể nào làm ăn được nữa, điều này để sau hãy nói, nhìn bộ dáng các vị bây giờ, chắc là chỉ nghe người khác đồn đại rồi tới làm loạn, đập phá nơi này. Cụ, cụ xem mọi người làm các nhân viên ở đây sợ hãi như vậy, các cô ấy có làm sai điều gì đâu, mà các vị lại làm như vậy,hãy hỏi lương tâm của các vị đi, các vị làm như vậy không ai thấy hổ thẹn sao? Các vị làm như vậy sẽ chỉ khiến cho kẻ đứng sau màn càng thêm cao hứng, tôi nói cho các vị biết, sở dĩ có người đồn đại lung tung, là vì có người muốn làm cho tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế không thể tiếp nhận nơi này, như vậy, sẽ có người mua hạng mục này với giá thấp, đến lúc đó, các vị thật sự không còn biện pháp mưu sinh đâu.
Diệp Lăng Phi nói tiếp những lời này, làm cho những người ở đó đều trầm mặc không biết nói gì, trên mặt đều lộ vẻ hối hận. Diệp Lăng Phi đi tới đỡ một nam nhân bị đánh, những người này đã bị đánh không nhẹ, Diệp Lăng Phi nói với tên thanh niên vừa gây sự với mình:
- Anh bạn, cậu còn trẻ, không nên vì nghĩa khí mà xen vào quá nhiều chuyện. Tôi nói câu này hơi khó nghe, tôi tiêu diệt cậu dễ như bóp chết một con kiến như vậy. Thời buổi này người ta chủ yếu quan tâm đến tiền, người không có tiền không thể làm khó người khác được. Nếu như cậu đập phá tan hoang nơi này thì khi tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế báo cảnh sát, họ sẽ bắt tất cả các người tống vào ngục, không chỉ vậy mà còn phải bồi thường những tổn thất ở chỗ này, khiến cuộc sống của các người ngày càng tồi tệ, nghĩa khí ở đây làm được gì chứ.
Hắn lại quay về phía đám đông, nói:
- Hôm nay tôi quá tức giận, xin các vị thứ lỗi. Như vậy đi, những người bị đánh, tôi cho 5 vạn tệ tiền chữa trị, xem như hôm nay gặp mặt kết bạn, tôi hy vọng sau này mọi người hãy tỉnh táo, đừng quá kích động như ngày hôm nay!
“Năm vạn tệ!” Đám người lập tức hô to, hơn hai mươi kẻ bị đánh cũng trợn mắt há mồm,không tin đây là sự thực. Năm vạn tệ đáng giá 3,4 năm làm công trong nhà máy sợi, đối với những người dân nghèo này, năm vạn tệ chính là một con số trên trời.
Diệp Lăng Phi nhìn vẻ mặt của những người đó, trong lòng âm thầm lắc đầu. Diệp Lăng Phi gọi Dã Thú lại, nói mấy câu với Dã Thú, sau đó lấy ra một tập chi phiếu đưa cho Dã Thú. Dã Thú gật đầu, dẫn theo hai người rời đi.
Diệp Lăng Phi hỏi người thanh niên lúc nãy:
- Người anh em, đang làm việc ở đâu vậy, tôi thấy tính tình anh rất nóng nảy đấy!
Tên thanh niên lấy tay sờ vết máu trên mũi, nói:
- Tôi không có công việc, cha của tôi là nhân viên nhà máy sợi, nghe nói lần này nhà máy sợi bị di dời, cha của tôi sẽ bị thất nghiệp. Mà tôi cũng không có chỗ ở, tôi quá sốt ruột nóng nảy, cho nên...... Tên thanh niên xấu hổ không dám nói thêm gì nữa.
Diệp Lăng Phi cười cười, lấy thuốc lá ra, rút một điếu ném cho tên thanh niên. Nhìn thấy bao thuốc lá chẳng còn điếu nào, Diệp Lăng Phi gọi tên tiểu đầu mụcở công ty bảo an của Dã Thú:“ Cậu ra xe của tôi cầm một bao thuốc lại đây.” Người nọ vội vã gật đầu, xoay người đi tới xe của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi châm thuốc cho tên thanh niên, vỗ vai hắn hỏi:
- Cậu tên gì?
- Tôi là Phan Phúc Thần!
- Tôi giới thiệu một công việc cho cậu, cậu có làm hay không?
Phan Phúc Thần vừa nghe, không hề nghĩ ngợi, đáp ứng luôn:
- Tôi sẽ làm!
“Cậu chờ chút, tôi đi gọi điện!” Diệp Lăng Phi đi ra chỗ khác, gọi điện thoại Bạch Tình Đình. Gọi xong, Diệp Lăng Phi đi tới chỗ Phan Phúc Thần, nói:
- Cậu cũng biết nơi này là chung cư thuộc sở hữu của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, tương lai nơi này cần phải có công ty quản lý chỗ này, cậu hiện tại tạm thời làm nhân viên an ninh ở chỗ này, chờ tương lai thành lập công ty, cậu sẽ quản lí các tài sản ở đây. À, về chế độ đãi ngộ, dựa theo đãi ngộ của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế với nhân viên an ninh, sẽ có bảo hiểm, lương tháng 800 tệ.Cái này có thể hơi ít, nhưng công tác lại tương đối nhàn hạ, sau này nếu thành lập công ty, tập đoàn sẽ tăng tiền lương cho cậu.
Phan phúc thần vừa nghe xong, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ. Cha hắn là nhân viên kì cựu của nhà náy sợi, một tháng lương 750 tệ, hơn nữa phải nộp mất 3 phần. Phan phúc thần quỳ xuống trước mặt Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi xin lỗi ông, tôi vừa rồi không nên nói chuyện như vậy với ông, tôi không phải là người!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy tên này thật ra rất dễ mua chuộc, hắn cười nói:
- Chúng ta thật sự là không đánh thì không quen, nhớ kĩ,ngày mai đến báo danh ở tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, làm thủ tục để được nhận.
- Được, được! Phan Phúc Thần liên tục gật đầu.
Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:“Từ nay về sau, ta để hắn trông coi nơi này, ta không tin có người dám tới đây đập phá nữa.” Diệp Lăng Phi lợi dụng Phan Phúc Thần trông coi khu vực này, Phan Phúc Thần là người ở đây, cho dù có người dám đến gây sự, Phan Phúc Thần cũng có thể ngăn cản. Diệp Lăng Phi chính là muốn lấy dân địa phương trị dân địa phương
Bạch Tình Đình bỏ điện thoại xuống,hỏi Diệp Lăng Phi:
- Ông xã,phải làm sao bây giờ,em thấy chuyện nhà máy sản xuất sợi càng ngày càng loạn.
Bạch Tình Đình vừa nói xong, điện thoại trên bàn làm việc lại vang lên, Bạch Tình Đình vội vã nhấc máy, điện thoại là do thư ký của nàng gọi tới.
- Phó tổng giám đốc, vừa nãy bên chung cư Dương Quang gọi điện thoại tới đây, nói rằng những căn hộ chúng ta vừa chuẩn bị thỏa đáng đã bị người ta đập phá, hơn nữa bây giờ có rất nhiều người bao vây nơi đó, không cho người của chúng ta ra.
- Tôi biết rồi! Bạch Tình Đình nói xong, cúp điện thoại, đem những lời thư ký báo cáo nói cho Diệp Lăng Phi nghe. Diệp Lăng Phi vừa nghe xong, trong lòng căm tức, mắng:
- Mk, những người này to gan quá nhỉ, thật là không biết sống chết. Các ngươi không phải rất trâu bò sao, được, ta sẽ chơi đùa với các ngươi.
Diệp Lăng Phi vừa nói, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Dã Thú.
- Dã Thú, công ty bảo an của mày có bao nhiêu người mang tất cả tới đây, lập tức theo tao tới nhà máy sản xuất sợi. À, chỉ để bọn chúng mang theo dùi cui thôi, đừng có mang theo đao làm gì.
Cúp điện thoại xong, Diệp Lăng Phi nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, em không cần nhúng tay vào chuyện này làm gì, anh đi xem có chuyện gì xảy ra.
Bạch Tình Đình lo lắng nói:
- Ông xã, như vậy có vẻ không tốt đâu, em sợ chuyện sẽ càng lúc càng hỗn loạn.
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Có một số người muốn đem chuyện này làm náo loạn, được, hôm nay ta sẽ làm cho chuyện này rối tung lên, để xem cuối cùng ai có thể thu dọn được tràng diện hỗn loạn này.
Diệp Lăng Phi dặn dò Bạch Tình Đình không nên tới đó, chuyện này không được để liên lụy tới tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Diệp Lăng Phi nói xong, vội vàng rời khỏi tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế.Diệp Lăng Phi cùng với Dã Thú vội vã tới chung cư Dương Quang, nơi này nằm gần nhà máy sản xuất sợi. Từ xa hắn đã nhìn thấy rất đông người đang vây lấy của của chung cư. Phụ nữ, trẻ em ở phía sau, phía trước đều là những người đàn ông tâm tình kích động miệng hô lớn những câu đại loại như:“Đây đều là do tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế giở trò quỷ. Chúng ta đập bể nơi này đi”
- Mk, nhường đường, nhường đường mau!
Diệp Lăng Phi cùng Dã Thú dẫn bảy tám chục người mặc đồng phục bảo an đi tới. Mỗi bảo an trong tay đều cầm côn cảnh sát. Vừa rồi Dã Thú đã phân phó cho bọn họ nếu có người gây chuyện cứ thẳng tay mà đánh, nếu phát sinh chuyện ngoài ý muốn hắn cũng sẽ bãi bình cho, không để họ liên lụyCó những lời này của Dã Thú, những bảo an kia như là có cây cột trụ chống trời. Một đám bảo an tay lăm lăm cảnh côn lập tức bao vây những người đang biểu tình. Dã Thú hét lớn một tiếng:
-** các ngươi, cmn, có kẻ nào không phục thì đứng ra cho ta, hô hào cái gì ở đây. Không có việc gì thì cút sang một bên!
Tiếng rống của Dã Thú lập tức phát huy tác dụng, mọi người đang ồn ào lập tức dạt sang hai bên nhất là một số phụ nữ và trẻ em sợ hãi tránh ra thật xa. Diệp Lăng Phi đi tới cửa khu chung cư thấy ở bên trong khắp nơi đều là thủy tinh vỡ cùng với gạch đá ngay cả cửa cũng bị đập nát.Cả khu nhà bị đập nát không còn hình dạng ban đầu. Mấy nhân viên địa ốc của công ty cũng bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch, sợ hãi trốn ở bên trong.Diệp Lăng Phi tùy tiện gọi một cô nhân viên địa ốc nói:- Cô lại đây!
Cô nhân viên run lập cập đi tới. Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua hỏi:
- Vừa rồi là ai đập phá nơi này?
Cô nhân viên không nói lời nào chỉ ngắm kĩ nam nhân đang đứng ở trước mặt mình. Diệp Lăng Phi cũng không nói gì nữa mà xoay người nhìn Nhìn này mấy người đàn ông ở ngoài cửa. Những người này có kẻ trên 30 tuổi, cũng có thanh niên 17,18 tuổi,. Từ quần áo cũng có thể thấy đây là người dân ở khu này.
Diệp Lăng Phi lạnh lùng hỏi:
- Là các ngươi làm đúng không?
- Có làm sao không? Một người thanh niên tóc ngắn càn rỡ nói,- Chính là công ty này âm thầm giở trò, nếu công ty này làm cho chúng ta không sống được, chúng ta cũng sẽ không để yên cho công ty này, dù sao chúng ta đều là người nghèo, cùng lắm thì chết mà thôi.“Đúng, đúng, nói rất đúng!”Đám người chung quanh ồn ào phụ họa.
Diệp Lăng Phi trừng mắt, cười lạnh nói:
- Được, các ngươi không phải nói không cần sống sao. Ta đây hôm nay sẽ đánh chết các ngươi ở chỗ này. Mk, các ngươi đúng là có mắt không tròng, dám chọc tới ta, Dã Thú, đánh cho tao, nói cho nhân viên của mày, đánh chết một người, tao cho hắn mười vạn, đánh chết hai người được hai mươi vạn, nếu đánh chết đủ một nhà, ta cho hắn năm mươi vạn. Dù sao những người này cũng không muốn sống nữa, ta đây sẽ đưa các ngươi đi gặp diêm vương.Kẻ nào không muốn sống ra đây cho ta, ai muốn sống thì cút thật xa vào!
Diệp Lăng Phi nói câu này không khác tiếng sét giữa trời quang, ai cũng không nghĩ tới giữa thanh thiên bạch nhật mà Diệp Lăng Phi dám nói lời như vậy. Xoát một tiếng, hơn ba phần tư số người đang vây quanh khu chung cư lập tức bỏ chạy, còn lại gần một phần tư còn chưa kịp có phản ứng vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Đám người do Dã Thú mang tới lập tức xông tới, cầm dùi cui bắt đầu đánh đập hơn 20 kẻ còn đứng trước cửa. Nhất là kẻ tuổi trẻ kia, hắn bị Dã Thú đá một phát ngã trên mặt đât, rồi tiếp tục đuổi đánh.Diệp Lăng Phi đi sang một bên, đốt một điếu thuốc, nhàn nhã nhìn những kẻ kia bị đánh đến mức kêu cha gọi mẹ.
“Đừng đánh nữa, van cầu các vị, đừng đánh nữa!” Vài bà lão di tới, cầu khẩn Diệp Lăng Phi:
- Vị tiên sinh này, van cầu ngài, không nên đánh nữa, chúng tôi sai rồi, van cầu ngài thương xót chúng tôi!
Diệp Lăng Phi nhìn bà lão rồi giơ tay lên, nói:
- Dừng tay!
Đám người của Dã Thú lập tức dừng tay, lui về đứng hai bên Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt hai mươi tên đang nằm trên mặt đất, nhìn thoáng qua, quay lại nói với đám người đang tránh ở xa xa:
- Tất cả lại đây cho ta!
Những người này đã sớm bị hù dọa, vừa nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, ngoan ngoãn đi tới. Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:
- Các vị, bọn người kia thật sự là ăn no rửng mỡ, tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế với các vị có thù oán gì, các vị muốn đập bể cửa kính chung cư của người ta. Tôi nói cho các vị biết việc di dời nhà máy sản xuất sợi là quyết định của chính phủ, vì sao muốn các vị di dời, bởi vì các vị gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng. Các vị vất vả sống một tháng kiếm không được bao nhiêu tiền, ngược lại thân thể lại bị nhiễm các chất độc hại không nhẹ. Các vị cho rằng đáng để ở lại sao? Nếu tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế thật sự tiếp nhận nơi này, đó chính là phúc của các vịđó. Tôi nói cho các vị biết, tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế đền bù phí di dời cho các vị còn cao hơn cả vùng trung tâm thành phố đấy, một mét vuông nhà ở của các vị cùng lắm chỉ đáng giá 1000 tệ nhưng tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế báo với chính phủ sẽ bồi thường cho các vị 5000 tệ một mét vuông đó, đây đại biểu cái gì, chính là các vị có thể đến sống ở nội đô thành phố, giúp cho cả nhà các vị không phải sống trong cảnh ô nhiễm nữa. Nếu như các vị nguyện ý, các vị có thể bàn giao mặt bằng, mỗi người nhận được không dưới hai ba mươi vạn tệ, chẳng lẽ không tốt hơn so với việc cứ ở mãi chỗ này sao?
Diệp Lăng Phi nói tới chỗ này, lại đột ngột đổi giọng:
- Được,bây giờ các vị đem bất động sản tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế đập bể, chẳng lẽ các vị tưởng rằng như vậy là có thể ngăn cản việc di dời nhà máy sao? Thật là buồn cười, nhà máy sớm muộn gì cũng phải di dời, một khi tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế không thực hiện hạng mục nhà máy sợi nữa. Đến lúc đó các ngươi ngay cả một ngàn đồng tiền một mét vuông cũng không có cửa đâu. Tóm lại, tôi chỉ nói thế thôi, các vị tự quyết định xem mình nên làm gì đi.
Thủ đoạn này Diệp Lăng Phi đó là ngửa tay thì là mây, úp tay thì là mưa, thay đổi chóng mặt, vừa rồi nếu hắn nói như vậy, bảo đảm không có ai nghe, ngược lại, những người này có thể càng thêm kích động. Cho nên. Diệp Lăng Phi đã làm giảm khí thế của chúng, trước chế phục toàn bộ những người này, sau đó mới nói ngọt một phen.
Quả nhiên những lời này có tác dụng, một cụ già chống gậy được một tiểu cô nương dìu tới, lão nhân hỏi:
- Vị tiên sinh này, ngài nói đúng sự thật không vậy?
- Kìa cụ, tôi gạt cụ làm gì, chẳng lẽ cụ cho rằng tôi cần phải lừa gạt người khác sao? Diệp Lăng Phi vừa nói vừa chỉ một ngón tay về phía chung cư Dương Quang,- Cụ, cụ cũng nhìn thấy, nơi này trở thành khu dân cư, cụ xem bất kì một căn hộnào ở nơi này đều có chất lượng rất tốt, còn nhà ở của mọi người đã cũ lắm rồi, chẳng những sinh hoạt bất tiện, không chừng lúc nào đó bỗng dưng sụp xuống, chẳng lẽ các vị không muốn ở nhà đẹp hơn, sống cuộc sống tốt hơn sao?.
-Chúng ta ai mà chẳng muốn như vậy, nhưng mà chúng ta nghe người ta nói nếu chúng ta di dời, tất cả các căn nhà đều bị phá bỏ, chỉ đền bù cho chúng ta mấy trăm tệ một mét vuông, chúng ta cầm số tiền ít ỏi đó thì biết sống ở chỗ nào bây giờ. Người ta còn nói nhà máy sợi sẽ bị chuyển đi rất xa. Lúc đó những công nhân cũ của nhà máy sẽ bị khai trừ hết. Tôi là người ở nơi khác đến, con tôi đi làm ở nhà máy sợi một tháng kiếm được tám trăm tệ. Cả nhà tôi phải sống nhờ vào mấy trăm đồng do con tôi làm ra. Nếu con tôi không đi làm cả nhà tôi biết sống làm sao bây giờ! ông cụ vừa nói xong, không nhịn đươc chảy nước mắt.
Diệp Lăng Phi an ủi ông cụ:
- Cụ à, tất cả đều là do một số người có dụng tâm độc ác muốn làm mọi người dao động, cụ nghĩ xem, chính phủ chẳng lẽ mặc kệ mấy nghìn người như vậy. Còn chuyện di dời nhà máy sợi, về phần công ăn việc làm, tôi có thể cam đoan rằng, tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế sẽ hỗ trợ một khoản tiền để giúp đỡ mọi người. Nếu trong tương lai các vị cảm giác không hài lòng, có thể phản ánh với chính phủ, hoặc là biểu tình giống như bây giờ, làm cho tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế không thể nào làm ăn được nữa, điều này để sau hãy nói, nhìn bộ dáng các vị bây giờ, chắc là chỉ nghe người khác đồn đại rồi tới làm loạn, đập phá nơi này. Cụ, cụ xem mọi người làm các nhân viên ở đây sợ hãi như vậy, các cô ấy có làm sai điều gì đâu, mà các vị lại làm như vậy,hãy hỏi lương tâm của các vị đi, các vị làm như vậy không ai thấy hổ thẹn sao? Các vị làm như vậy sẽ chỉ khiến cho kẻ đứng sau màn càng thêm cao hứng, tôi nói cho các vị biết, sở dĩ có người đồn đại lung tung, là vì có người muốn làm cho tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế không thể tiếp nhận nơi này, như vậy, sẽ có người mua hạng mục này với giá thấp, đến lúc đó, các vị thật sự không còn biện pháp mưu sinh đâu.
Diệp Lăng Phi nói tiếp những lời này, làm cho những người ở đó đều trầm mặc không biết nói gì, trên mặt đều lộ vẻ hối hận. Diệp Lăng Phi đi tới đỡ một nam nhân bị đánh, những người này đã bị đánh không nhẹ, Diệp Lăng Phi nói với tên thanh niên vừa gây sự với mình:
- Anh bạn, cậu còn trẻ, không nên vì nghĩa khí mà xen vào quá nhiều chuyện. Tôi nói câu này hơi khó nghe, tôi tiêu diệt cậu dễ như bóp chết một con kiến như vậy. Thời buổi này người ta chủ yếu quan tâm đến tiền, người không có tiền không thể làm khó người khác được. Nếu như cậu đập phá tan hoang nơi này thì khi tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế báo cảnh sát, họ sẽ bắt tất cả các người tống vào ngục, không chỉ vậy mà còn phải bồi thường những tổn thất ở chỗ này, khiến cuộc sống của các người ngày càng tồi tệ, nghĩa khí ở đây làm được gì chứ.
Hắn lại quay về phía đám đông, nói:
- Hôm nay tôi quá tức giận, xin các vị thứ lỗi. Như vậy đi, những người bị đánh, tôi cho 5 vạn tệ tiền chữa trị, xem như hôm nay gặp mặt kết bạn, tôi hy vọng sau này mọi người hãy tỉnh táo, đừng quá kích động như ngày hôm nay!
“Năm vạn tệ!” Đám người lập tức hô to, hơn hai mươi kẻ bị đánh cũng trợn mắt há mồm,không tin đây là sự thực. Năm vạn tệ đáng giá 3,4 năm làm công trong nhà máy sợi, đối với những người dân nghèo này, năm vạn tệ chính là một con số trên trời.
Diệp Lăng Phi nhìn vẻ mặt của những người đó, trong lòng âm thầm lắc đầu. Diệp Lăng Phi gọi Dã Thú lại, nói mấy câu với Dã Thú, sau đó lấy ra một tập chi phiếu đưa cho Dã Thú. Dã Thú gật đầu, dẫn theo hai người rời đi.
Diệp Lăng Phi hỏi người thanh niên lúc nãy:
- Người anh em, đang làm việc ở đâu vậy, tôi thấy tính tình anh rất nóng nảy đấy!
Tên thanh niên lấy tay sờ vết máu trên mũi, nói:
- Tôi không có công việc, cha của tôi là nhân viên nhà máy sợi, nghe nói lần này nhà máy sợi bị di dời, cha của tôi sẽ bị thất nghiệp. Mà tôi cũng không có chỗ ở, tôi quá sốt ruột nóng nảy, cho nên...... Tên thanh niên xấu hổ không dám nói thêm gì nữa.
Diệp Lăng Phi cười cười, lấy thuốc lá ra, rút một điếu ném cho tên thanh niên. Nhìn thấy bao thuốc lá chẳng còn điếu nào, Diệp Lăng Phi gọi tên tiểu đầu mụcở công ty bảo an của Dã Thú:“ Cậu ra xe của tôi cầm một bao thuốc lại đây.” Người nọ vội vã gật đầu, xoay người đi tới xe của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi châm thuốc cho tên thanh niên, vỗ vai hắn hỏi:
- Cậu tên gì?
- Tôi là Phan Phúc Thần!
- Tôi giới thiệu một công việc cho cậu, cậu có làm hay không?
Phan Phúc Thần vừa nghe, không hề nghĩ ngợi, đáp ứng luôn:
- Tôi sẽ làm!
“Cậu chờ chút, tôi đi gọi điện!” Diệp Lăng Phi đi ra chỗ khác, gọi điện thoại Bạch Tình Đình. Gọi xong, Diệp Lăng Phi đi tới chỗ Phan Phúc Thần, nói:
- Cậu cũng biết nơi này là chung cư thuộc sở hữu của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, tương lai nơi này cần phải có công ty quản lý chỗ này, cậu hiện tại tạm thời làm nhân viên an ninh ở chỗ này, chờ tương lai thành lập công ty, cậu sẽ quản lí các tài sản ở đây. À, về chế độ đãi ngộ, dựa theo đãi ngộ của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế với nhân viên an ninh, sẽ có bảo hiểm, lương tháng 800 tệ.Cái này có thể hơi ít, nhưng công tác lại tương đối nhàn hạ, sau này nếu thành lập công ty, tập đoàn sẽ tăng tiền lương cho cậu.
Phan phúc thần vừa nghe xong, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ. Cha hắn là nhân viên kì cựu của nhà náy sợi, một tháng lương 750 tệ, hơn nữa phải nộp mất 3 phần. Phan phúc thần quỳ xuống trước mặt Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi xin lỗi ông, tôi vừa rồi không nên nói chuyện như vậy với ông, tôi không phải là người!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy tên này thật ra rất dễ mua chuộc, hắn cười nói:
- Chúng ta thật sự là không đánh thì không quen, nhớ kĩ,ngày mai đến báo danh ở tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, làm thủ tục để được nhận.
- Được, được! Phan Phúc Thần liên tục gật đầu.
Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:“Từ nay về sau, ta để hắn trông coi nơi này, ta không tin có người dám tới đây đập phá nữa.” Diệp Lăng Phi lợi dụng Phan Phúc Thần trông coi khu vực này, Phan Phúc Thần là người ở đây, cho dù có người dám đến gây sự, Phan Phúc Thần cũng có thể ngăn cản. Diệp Lăng Phi chính là muốn lấy dân địa phương trị dân địa phương