Lúc Diệp Lăng Phi đang trên đường trở về biết thự thì nhận được thoại của Bạch Tình Đình gọi đến, Diệp Lăng Phi chỉ liếc nhìn một cái rồi ấn nút tắt, không bắt máy.
Bạch Tình Đình gọi tiếp lần nữa, Diệp Lăng Phi lại ấn nút tắt, sau bốn lần liên tục Diệp Lăng Phi đã tắt nguồn điện thoại luôn.
Hạ cửa sổ xe xuống để cho làn gió thổi nhẹ qua má.
Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ tình yêu giữa mình và Bạch Tình Đình rốt cuộc sẽ đi về đâu? Dựa theo thái độ trước mắt của Bạch Tình Đình cho thấy, cô sẽ không cho phép người con gái nào ngoài Chu Hân Mính xuất hiện trong cuộc sống của cô ấy. Diệp Lăng Phi có chút lơ đãng, rốt cuộc mình nên làm thế nào để tiếp tục cuộc sống yên ổn đây, tiếp tục che dấu như vậy hay là mình sẽ thay đổi phương diện này, để Bạch Tình Đình rời khỏi mình?
Lúc Diệp Lăng Phi về tới biệt thự cũng đã hơn mười giờ tối, thường thì vào lúc này trong biệt thự đều là một màu đen tối nghịt, Bạch Tình Đình đã lên giường đi ngủ sớm rồi, nhưng lúc này, đại sảnh của biệt thự vẫn còn đang sáng đèn.
Diệp Lăng Phi dừng xe trong nhà xe, cầm chìa khóa đi vào đại sảnh liền nhìn thấy Bạch Tình Đình đang nằm trên ghế sô fa của đại sảnh, trước ngực đặt quyển tạp chí doanh nghiệp.
Tiếng mở của của Diệp Lăng Phi đã làm cho Bạch Tình Đình giật mình tỉnh giấc. Bạch Tình Đình vội vàng ngồi bật dậy trên ghế sô fa, mấp máy đôi mắt nhìn Diệp Lăng Phi về, cô vội vàng nói:
- Ông xã, anh có khát không, em rót nước cho anh.
Diệp Lăng Phi gật đầu, vứt chìa khóa lên bàn trà đến ngồi trên ghế sô fa. Hắn tiện tay cầm quyển tạp chí quản lý, lật xem rồi vứt qua một bên. Dùng hai tay xoa bóp vần thái dương đợi Bạch Tình Đình đi rót nước.
Bạch Tình Đình cầm một cốc nước ấm đầy trở lại vào đại sảnh, dặt cốc nước trên bàn trà trước mặt Diệp Lăng Phi, rồi ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang dùng tay bóp hai vầng thái dương, cô ân cần nói:
- Ông xã có cần em xoa bóp thái dương giúp anh không?
- Không cần đâu, anh không sao!
Diệp Lăng Phi cầm cốc nước lên uống một hơi sạch trơn, lấy tay quyệt khóe miệng, nói:
- Đươc rồi, anh phải về phòng đây, em cũng nghủ sớm đi, ngủ ngon!
Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng lên, vội vàng nói:
- Ông xã, có phải anh vẫn còn đang giận em?
Diệp Lăng Phi vốn đã nhất mông lên lại ngồi trở xuống, hắn nghiêng mặt nhìn Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói:
- Sao em lại nói vậy
- Em gọi điện cho anh, anh đều không nghe máy. Em biết anh đang giận em.
Bạch Tình Đình nói.
- Em đã gọi điện cho em họ rồi, nó nói cô gái có tên Vu Tiêu Tiếu đó là người thích đùa bỡn.
Nói đến đây Bạch Tình Đình áp mặt lên vai Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng nói:
- Em biết con người em quá nhỏ mọn, hay ghen, nhưng ông xã à, tất cả những gì em đã làm như vậy cũng bởi vì em quá yêu anh mà thôi, em sợ mất anh, thật đó, ông xã, em rất sợ anh bị người khác cướp đi mất.
Bạch Tình Đình ngước mặt lên lấy hai tay ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi, sát môi lại nhẹ hôn một cái lên mà của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi tay trái vòng ra sau ôm eo Bạch Tình Đình, nói:
- Em đừng có nghĩ bậy bạ nữa, anh sẽ không rời khỏi em đâu, nhớ những lời lúc đầu anh đã nói không, anh sẽ dùng sinh mạng của anh để yêu em.(đả tự: lại sổ sến.>”<)
Bạch Tình Đình ra sức gật đầu nói:
- Ông xã, em nhớ!
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói:
- Được rồi chuyện này đã qua rồi, lúc nãy anh chỉ là đi thư giãn tâm hồn một chút thôi, anh sợ em nhìn thấy anh lại giận. Ưm, ngủ sớm đi!
Bạch Tình Đình quay đầu lại nói:
- Ông xã, em có việc này muốn nói với anh.
- Ưm, em nói đi!
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ông xã, em muốn đi gặp cô gái tên Vu Tiêu Tiếu đó.
Bạch Tình Đình nói.
- Không phải em nghi ngờ anh, em chỉ là muốn gặp cô gái đó rốt cuộc là người như thế nào, Điền Phong nói cô gái đó rất đặt biệt, vì thế nên em mới muốn gặp.
- Em muốn gặp Vu Tiêu Tiếu?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ưm, em chỉ muốn làm quen với cô ấy, ông xã, anh yên tâm đi.
Diệp Lăng Phi biết nếu như mình ngăn cản lại thì Bạch Tình Đình cũng có thể thông qua Điền Phong để làm quen với Vu Tiêu Tiếu. Nếu đã như vậy, chi bằng mình dẫn Bạch Tình Đình đi gặp Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Được rồi, đợi lúc nào em có thời gian anh có thể dẫn em đi làm quen.
- Hay ngày mai đi, ông xã, ngày mai em nghỉ, vừa lúc định đi ra ngoài chơi, vậy hẹn cô ấy đi chơi cùng đi.
Bạch Tình Đình đề nghị nói.
- Người đông thì sẽ náo nhiệt hơn mà.
- Đi ra ngoài chơi?
Diệp Lăng Phi sững sốt hỏi:
- Đi đâu chơi?
- Đi biển chơi, em đã nói với Chu Hân Mính rồi, ngày mai chúng ta sẽ thuê một con thuyền du lịch đi chơi trên biển. Chí ít chúng ta cũng có thể chơi được một ngày, có thể ngắm cảnh biển, câu cá, tấn gẫu, nếu cô Vu Tiêu Tiếu đó cũng đi thì chúng ta có thể đánh bài. Ông xã, thật ngại quá vẫn chưa bàn với anh đã ra quyết định rồi, em chỉ là muốn cho anh bất ngờ.
Diệp Lăng Phi quan sát Bạch Tình Đình từ trên xuống dưới, luôn cảm giác Bạch Tình Đình có gì đó hơi khác thường, sao đột nhiên lại chuyển biến nhiều như vậy. Theo như Diệp Lăng Phi thấy, nếu như lúc này Bạch Tình Đình còn đang giận mình là điều bình thường, nhưng ngược lại, Bạch Tình Đình lúc này lại không giống như những gì Diệp Lăng Phi tưởng tượng. Biểu hiện lúc này của Bạch Tình Đình càng giống một người vợ hiền hơn đang tích cực bàn tính làm những việc khiến cho chồng mình vui.
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đã bàn bạc xong xui đâu vào đấy hết rồi, hắn gật đầu nói:
- Như vậy đi, anh sẽ gọi điện cho Vu Tiêu Tiếu hỏi thử xem cô ấy có đi không?
Bạch Tình Đình gật đầu nói:
- Uh!
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại lên định gọi cho Vu Tiêu Tiếu thì đột nhiên dừng lại, do dự nói:
- Bà xã, dẫn theo tiểu cô nương đó đi có được không vậy, ba chúng ta đi không được sao, ba người chúng ta có thể vui chơi vui vẻ trên thuyền mà.
- Ưh, nếu ông xã đã không thích thì thôi vậy.
Bạch Tình Đình rất chiều chuộng nói:
- Tất cả em nghe theo ông xã.( đả tự: độc thân-> buồn, nghe nó nói-> buồn hơn… haiz… trách cái số, nó sao hẩm hiu).
Nếu lúc này Bạch Tình Đình không biểu hiện ra bộ dạng hiền dịu như vậy thì nói không chừng Diệp Lăng Phi thật sự không gọi Vu Tiêu Tiếu theo. Nhưng nghe lời nói chiều chuộng đó của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi ngược lại cảm giác nếu mình không tuân thủ theo ý của Bạch Tình Đình, quả thật hơi có lỗi với Bạch Tình Đình rồi. Diệp Lăng Phi chính là người như vậy, nếu như ngươi cứng với hắn thì hắn không them chơi lại, mặc kệ luôn. Nhưng chơi mềm với hắn, Diệp Lăng Phi lại thất bại rồi. Chu Hân Mính thật sự nói trúng nhược điểm của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi quả thật là người không thích mắc nợ người khác.
Diệp Lăng Phi nghĩ ngợi rồi nói:
- Bà xã, hay để anh gọi cho Vu Tiêu Tiếu vậy, theo như em nói, người càng đông càng vui mà.
Bạch Tình Đình thầm vui trong bụng nghĩ:
- Lời của Chu Hân Mính quả nhiên là có tác dụng, chỉ cần mình dịu hiền một chút, mọi thứ đều nhường Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sẽ nhường lại mình, xem ra sau này mình phải biết sử dụng chiêu này nhiều nhiều.
Diệp Lăng Phi đâu có biết được suy nghĩ của Bạch Tình Đình, hắn gọi điện cho Vu Tiêu Tiếu. Lúc Diệp Lăng Phi gọi điện cho Vu Tiêu Tiếu trong lòng còn đang suy nghĩ nếu như Vu Tiêu Tiếu không có nghe máy vậy thì thôi, không dẫn Vu Tiêu Tiếu đi cùng, nhưng không ngờ Vu Tiêu Tiếu lại bắt máy.
- Sư phụ, làm thế nào để xin lỗi tôi đây? Muộn rồi, sư phụ, có phải người đã bị bà xã giáo huấn một trận thảm thương không?
Tiếp theo là tiếng cười của Vu Tiêu Tiếu.
Diệp Lăng Phi thầm thở dài nghĩ bụng:
- Trả trách Điền Phong nói tiểu tử đó nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu như nhìn thấy quỷ vậy, tiểu ni cô này qua thật là chúa không thể đụng vào được.
Hắn nói:
- Tiêu Tiếu, ngày mai có rảnh không?
- Làm gì? Muốn hẹn à, tôi nói cho người biết, bổn cô nương rất bận, ngày mai không biết là có rảnh hay không!
- Bà xã tôi muốn làm quen với cô, vừa khớp ngày mai chúng tôi đi chơi thuyền, có thuê một chiếc thuyền chơi cả ngày, nếu cô không có thời gian thì thôi vậy, tôi không có ép buộc cô đến.
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe xong, ngạc nhiên hỏi:
- Bà xã người đòi gặp tôi làm gì, người không nói cho bà xã người biết mối quan hệ giữa tôi và người à?
Diệp Lăng Phi nghe ra được Vu Tiêu Tiếu lúc này có chút lo lắng, sợ Bạch Tình Đình đi tìm cô gây chuyện, nghe ngữ khí của Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cái này thì cô hỏi cô ấy đi, tôi không biết bà xã tôi muốn làm gì cả, chẳng phải lúc nãy cô đã nói rồi sao, ngày mai không biết có rảnh hay không, nếu đã không chắc chắn được thì thôi vậy.
- Đừng, ai nói tôi không rảnh chưa. Du thuyền tôi cẫn chưa được ngồi qua, tôi cũng muốn ngồi du thuyền. Ưm, chẳng phải chỉ là bà xã người muốn gặp tôi đó sao, có gì to tác đâu chứ. Bổn cô nương có năng khiếu hơn người, thông minh bẩm sinh, xinh đẹp tuyệt vời, trắn nõn nà, còn sợ vợ người sao, nói với vợ người, ngày mai tôi đi.
Sau khi Diệp Lăng Phi hỏi Bạch Tình Đình thời gian và địa điểm liền chuyển qua Vu Tiêu Tiếu. Sau khi cúp máy, Diệp Lăng Phi cười với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, nhớ chuẩn bị tốt nha, tiểu nha đầu này là phật trên đầu môi chót lưỡi, rất chi là lợi hại.
- Phật trên đầu môi chót lưỡi?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Cái gì mà Phật trên đầu môi chót lưỡi?
- Vỡ hoa cúc!
- Hoa cúc?
Bạch Tình Đình ngạc nhiên thắc mắc hỏi:
- Cái gì hoa cúc chứ?
- Hoa cúc chính là vị trí này nè!
Diệp Lăng Phi nói xong liền dùng tay thọt vào bộ phận giữa mông của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình đầu tiên là sững sờ, lập tức mặt cô đỏ ửng cả lên nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh là đồ biến thái!
Nói xong liền vội chạy lên lầu.
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên nghĩ bụng:
- Cái này có liên quan gì đến mình chứ!
Lập tức Diệp Lăng Phi nghĩ ra Bạch Tình Đình đã hiểu nhầm, hắm mím môi miệng lầm bầm nói:
- Hừ, Vu Tiêu Tiếu ơi là Vu Tiêu Tiếu, cô thật sự gây phiền phức cho tôi rồi.
Diệp Lăng Phi cũng không có đuổi theo Bạch Tình Đình mà là quay trở về phòng mình.
Bạch Tình Đình trở về phòng liền đóng của phòng lại, dựa lưng vào cánh cửa lầm bầm:
- Anh là đồ biến thái!
Cô chưa từng tiếp xúc qua việc như thế này, tuy nói lúc thân mật với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng đụng qua chổ đó của cô, nhưng Bạch Tình Đình vừa nghĩ đến Diệp Lăng Phi nói muốn bổ hoa cúc của mình, khuôn mặt nhỏ của cô ửng đỏ, cảm giác Diệp Lăng Phi quả thật quá biến thái rồi.
Đợi khi Bạch Tình Đình bình tĩnh nghĩ lại, suy nghĩ kĩ lại mới nhận thấy mình đã hiểu nhầm Diệp Lăng Phi, câu nói đó vốn không phải nói với mình, mà là Diệp Lăng Phi nói phật trên đầu môi chót lưỡi của cô gái đó.
Nghĩ đến đây, cảm giác ngượng ngùng kèm theo hưng phấn lúc nãy của Bạch Tình Đình đã biến mất, cô nằm trên giường, thầm nghĩ rốt cuộc cô gái đó là cô gái như thế nào.
Bạch Tình Đình gọi tiếp lần nữa, Diệp Lăng Phi lại ấn nút tắt, sau bốn lần liên tục Diệp Lăng Phi đã tắt nguồn điện thoại luôn.
Hạ cửa sổ xe xuống để cho làn gió thổi nhẹ qua má.
Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ tình yêu giữa mình và Bạch Tình Đình rốt cuộc sẽ đi về đâu? Dựa theo thái độ trước mắt của Bạch Tình Đình cho thấy, cô sẽ không cho phép người con gái nào ngoài Chu Hân Mính xuất hiện trong cuộc sống của cô ấy. Diệp Lăng Phi có chút lơ đãng, rốt cuộc mình nên làm thế nào để tiếp tục cuộc sống yên ổn đây, tiếp tục che dấu như vậy hay là mình sẽ thay đổi phương diện này, để Bạch Tình Đình rời khỏi mình?
Lúc Diệp Lăng Phi về tới biệt thự cũng đã hơn mười giờ tối, thường thì vào lúc này trong biệt thự đều là một màu đen tối nghịt, Bạch Tình Đình đã lên giường đi ngủ sớm rồi, nhưng lúc này, đại sảnh của biệt thự vẫn còn đang sáng đèn.
Diệp Lăng Phi dừng xe trong nhà xe, cầm chìa khóa đi vào đại sảnh liền nhìn thấy Bạch Tình Đình đang nằm trên ghế sô fa của đại sảnh, trước ngực đặt quyển tạp chí doanh nghiệp.
Tiếng mở của của Diệp Lăng Phi đã làm cho Bạch Tình Đình giật mình tỉnh giấc. Bạch Tình Đình vội vàng ngồi bật dậy trên ghế sô fa, mấp máy đôi mắt nhìn Diệp Lăng Phi về, cô vội vàng nói:
- Ông xã, anh có khát không, em rót nước cho anh.
Diệp Lăng Phi gật đầu, vứt chìa khóa lên bàn trà đến ngồi trên ghế sô fa. Hắn tiện tay cầm quyển tạp chí quản lý, lật xem rồi vứt qua một bên. Dùng hai tay xoa bóp vần thái dương đợi Bạch Tình Đình đi rót nước.
Bạch Tình Đình cầm một cốc nước ấm đầy trở lại vào đại sảnh, dặt cốc nước trên bàn trà trước mặt Diệp Lăng Phi, rồi ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang dùng tay bóp hai vầng thái dương, cô ân cần nói:
- Ông xã có cần em xoa bóp thái dương giúp anh không?
- Không cần đâu, anh không sao!
Diệp Lăng Phi cầm cốc nước lên uống một hơi sạch trơn, lấy tay quyệt khóe miệng, nói:
- Đươc rồi, anh phải về phòng đây, em cũng nghủ sớm đi, ngủ ngon!
Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng lên, vội vàng nói:
- Ông xã, có phải anh vẫn còn đang giận em?
Diệp Lăng Phi vốn đã nhất mông lên lại ngồi trở xuống, hắn nghiêng mặt nhìn Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói:
- Sao em lại nói vậy
- Em gọi điện cho anh, anh đều không nghe máy. Em biết anh đang giận em.
Bạch Tình Đình nói.
- Em đã gọi điện cho em họ rồi, nó nói cô gái có tên Vu Tiêu Tiếu đó là người thích đùa bỡn.
Nói đến đây Bạch Tình Đình áp mặt lên vai Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng nói:
- Em biết con người em quá nhỏ mọn, hay ghen, nhưng ông xã à, tất cả những gì em đã làm như vậy cũng bởi vì em quá yêu anh mà thôi, em sợ mất anh, thật đó, ông xã, em rất sợ anh bị người khác cướp đi mất.
Bạch Tình Đình ngước mặt lên lấy hai tay ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi, sát môi lại nhẹ hôn một cái lên mà của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi tay trái vòng ra sau ôm eo Bạch Tình Đình, nói:
- Em đừng có nghĩ bậy bạ nữa, anh sẽ không rời khỏi em đâu, nhớ những lời lúc đầu anh đã nói không, anh sẽ dùng sinh mạng của anh để yêu em.(đả tự: lại sổ sến.>”<)
Bạch Tình Đình ra sức gật đầu nói:
- Ông xã, em nhớ!
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói:
- Được rồi chuyện này đã qua rồi, lúc nãy anh chỉ là đi thư giãn tâm hồn một chút thôi, anh sợ em nhìn thấy anh lại giận. Ưm, ngủ sớm đi!
Bạch Tình Đình quay đầu lại nói:
- Ông xã, em có việc này muốn nói với anh.
- Ưm, em nói đi!
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ông xã, em muốn đi gặp cô gái tên Vu Tiêu Tiếu đó.
Bạch Tình Đình nói.
- Không phải em nghi ngờ anh, em chỉ là muốn gặp cô gái đó rốt cuộc là người như thế nào, Điền Phong nói cô gái đó rất đặt biệt, vì thế nên em mới muốn gặp.
- Em muốn gặp Vu Tiêu Tiếu?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ưm, em chỉ muốn làm quen với cô ấy, ông xã, anh yên tâm đi.
Diệp Lăng Phi biết nếu như mình ngăn cản lại thì Bạch Tình Đình cũng có thể thông qua Điền Phong để làm quen với Vu Tiêu Tiếu. Nếu đã như vậy, chi bằng mình dẫn Bạch Tình Đình đi gặp Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Được rồi, đợi lúc nào em có thời gian anh có thể dẫn em đi làm quen.
- Hay ngày mai đi, ông xã, ngày mai em nghỉ, vừa lúc định đi ra ngoài chơi, vậy hẹn cô ấy đi chơi cùng đi.
Bạch Tình Đình đề nghị nói.
- Người đông thì sẽ náo nhiệt hơn mà.
- Đi ra ngoài chơi?
Diệp Lăng Phi sững sốt hỏi:
- Đi đâu chơi?
- Đi biển chơi, em đã nói với Chu Hân Mính rồi, ngày mai chúng ta sẽ thuê một con thuyền du lịch đi chơi trên biển. Chí ít chúng ta cũng có thể chơi được một ngày, có thể ngắm cảnh biển, câu cá, tấn gẫu, nếu cô Vu Tiêu Tiếu đó cũng đi thì chúng ta có thể đánh bài. Ông xã, thật ngại quá vẫn chưa bàn với anh đã ra quyết định rồi, em chỉ là muốn cho anh bất ngờ.
Diệp Lăng Phi quan sát Bạch Tình Đình từ trên xuống dưới, luôn cảm giác Bạch Tình Đình có gì đó hơi khác thường, sao đột nhiên lại chuyển biến nhiều như vậy. Theo như Diệp Lăng Phi thấy, nếu như lúc này Bạch Tình Đình còn đang giận mình là điều bình thường, nhưng ngược lại, Bạch Tình Đình lúc này lại không giống như những gì Diệp Lăng Phi tưởng tượng. Biểu hiện lúc này của Bạch Tình Đình càng giống một người vợ hiền hơn đang tích cực bàn tính làm những việc khiến cho chồng mình vui.
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đã bàn bạc xong xui đâu vào đấy hết rồi, hắn gật đầu nói:
- Như vậy đi, anh sẽ gọi điện cho Vu Tiêu Tiếu hỏi thử xem cô ấy có đi không?
Bạch Tình Đình gật đầu nói:
- Uh!
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại lên định gọi cho Vu Tiêu Tiếu thì đột nhiên dừng lại, do dự nói:
- Bà xã, dẫn theo tiểu cô nương đó đi có được không vậy, ba chúng ta đi không được sao, ba người chúng ta có thể vui chơi vui vẻ trên thuyền mà.
- Ưh, nếu ông xã đã không thích thì thôi vậy.
Bạch Tình Đình rất chiều chuộng nói:
- Tất cả em nghe theo ông xã.( đả tự: độc thân-> buồn, nghe nó nói-> buồn hơn… haiz… trách cái số, nó sao hẩm hiu).
Nếu lúc này Bạch Tình Đình không biểu hiện ra bộ dạng hiền dịu như vậy thì nói không chừng Diệp Lăng Phi thật sự không gọi Vu Tiêu Tiếu theo. Nhưng nghe lời nói chiều chuộng đó của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi ngược lại cảm giác nếu mình không tuân thủ theo ý của Bạch Tình Đình, quả thật hơi có lỗi với Bạch Tình Đình rồi. Diệp Lăng Phi chính là người như vậy, nếu như ngươi cứng với hắn thì hắn không them chơi lại, mặc kệ luôn. Nhưng chơi mềm với hắn, Diệp Lăng Phi lại thất bại rồi. Chu Hân Mính thật sự nói trúng nhược điểm của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi quả thật là người không thích mắc nợ người khác.
Diệp Lăng Phi nghĩ ngợi rồi nói:
- Bà xã, hay để anh gọi cho Vu Tiêu Tiếu vậy, theo như em nói, người càng đông càng vui mà.
Bạch Tình Đình thầm vui trong bụng nghĩ:
- Lời của Chu Hân Mính quả nhiên là có tác dụng, chỉ cần mình dịu hiền một chút, mọi thứ đều nhường Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sẽ nhường lại mình, xem ra sau này mình phải biết sử dụng chiêu này nhiều nhiều.
Diệp Lăng Phi đâu có biết được suy nghĩ của Bạch Tình Đình, hắn gọi điện cho Vu Tiêu Tiếu. Lúc Diệp Lăng Phi gọi điện cho Vu Tiêu Tiếu trong lòng còn đang suy nghĩ nếu như Vu Tiêu Tiếu không có nghe máy vậy thì thôi, không dẫn Vu Tiêu Tiếu đi cùng, nhưng không ngờ Vu Tiêu Tiếu lại bắt máy.
- Sư phụ, làm thế nào để xin lỗi tôi đây? Muộn rồi, sư phụ, có phải người đã bị bà xã giáo huấn một trận thảm thương không?
Tiếp theo là tiếng cười của Vu Tiêu Tiếu.
Diệp Lăng Phi thầm thở dài nghĩ bụng:
- Trả trách Điền Phong nói tiểu tử đó nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu như nhìn thấy quỷ vậy, tiểu ni cô này qua thật là chúa không thể đụng vào được.
Hắn nói:
- Tiêu Tiếu, ngày mai có rảnh không?
- Làm gì? Muốn hẹn à, tôi nói cho người biết, bổn cô nương rất bận, ngày mai không biết là có rảnh hay không!
- Bà xã tôi muốn làm quen với cô, vừa khớp ngày mai chúng tôi đi chơi thuyền, có thuê một chiếc thuyền chơi cả ngày, nếu cô không có thời gian thì thôi vậy, tôi không có ép buộc cô đến.
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe xong, ngạc nhiên hỏi:
- Bà xã người đòi gặp tôi làm gì, người không nói cho bà xã người biết mối quan hệ giữa tôi và người à?
Diệp Lăng Phi nghe ra được Vu Tiêu Tiếu lúc này có chút lo lắng, sợ Bạch Tình Đình đi tìm cô gây chuyện, nghe ngữ khí của Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Cái này thì cô hỏi cô ấy đi, tôi không biết bà xã tôi muốn làm gì cả, chẳng phải lúc nãy cô đã nói rồi sao, ngày mai không biết có rảnh hay không, nếu đã không chắc chắn được thì thôi vậy.
- Đừng, ai nói tôi không rảnh chưa. Du thuyền tôi cẫn chưa được ngồi qua, tôi cũng muốn ngồi du thuyền. Ưm, chẳng phải chỉ là bà xã người muốn gặp tôi đó sao, có gì to tác đâu chứ. Bổn cô nương có năng khiếu hơn người, thông minh bẩm sinh, xinh đẹp tuyệt vời, trắn nõn nà, còn sợ vợ người sao, nói với vợ người, ngày mai tôi đi.
Sau khi Diệp Lăng Phi hỏi Bạch Tình Đình thời gian và địa điểm liền chuyển qua Vu Tiêu Tiếu. Sau khi cúp máy, Diệp Lăng Phi cười với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, nhớ chuẩn bị tốt nha, tiểu nha đầu này là phật trên đầu môi chót lưỡi, rất chi là lợi hại.
- Phật trên đầu môi chót lưỡi?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Cái gì mà Phật trên đầu môi chót lưỡi?
- Vỡ hoa cúc!
- Hoa cúc?
Bạch Tình Đình ngạc nhiên thắc mắc hỏi:
- Cái gì hoa cúc chứ?
- Hoa cúc chính là vị trí này nè!
Diệp Lăng Phi nói xong liền dùng tay thọt vào bộ phận giữa mông của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình đầu tiên là sững sờ, lập tức mặt cô đỏ ửng cả lên nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh là đồ biến thái!
Nói xong liền vội chạy lên lầu.
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên nghĩ bụng:
- Cái này có liên quan gì đến mình chứ!
Lập tức Diệp Lăng Phi nghĩ ra Bạch Tình Đình đã hiểu nhầm, hắm mím môi miệng lầm bầm nói:
- Hừ, Vu Tiêu Tiếu ơi là Vu Tiêu Tiếu, cô thật sự gây phiền phức cho tôi rồi.
Diệp Lăng Phi cũng không có đuổi theo Bạch Tình Đình mà là quay trở về phòng mình.
Bạch Tình Đình trở về phòng liền đóng của phòng lại, dựa lưng vào cánh cửa lầm bầm:
- Anh là đồ biến thái!
Cô chưa từng tiếp xúc qua việc như thế này, tuy nói lúc thân mật với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng đụng qua chổ đó của cô, nhưng Bạch Tình Đình vừa nghĩ đến Diệp Lăng Phi nói muốn bổ hoa cúc của mình, khuôn mặt nhỏ của cô ửng đỏ, cảm giác Diệp Lăng Phi quả thật quá biến thái rồi.
Đợi khi Bạch Tình Đình bình tĩnh nghĩ lại, suy nghĩ kĩ lại mới nhận thấy mình đã hiểu nhầm Diệp Lăng Phi, câu nói đó vốn không phải nói với mình, mà là Diệp Lăng Phi nói phật trên đầu môi chót lưỡi của cô gái đó.
Nghĩ đến đây, cảm giác ngượng ngùng kèm theo hưng phấn lúc nãy của Bạch Tình Đình đã biến mất, cô nằm trên giường, thầm nghĩ rốt cuộc cô gái đó là cô gái như thế nào.