Diệp Lăng Phi đợi bọn Phương Linh ở cổng Hồng Phấn Đế Quốc, hắn nhìn thấy một người rất giống bí thư thành phố đi vào Hồng Phấn Đế Quốc, tuy Diệp Lăng Phi không dám khẳng định người mà mình nhìn thấy chính là Từ Hàn Vệ, nhưng Diệp Lăng Phi lại có thể đoán được bối cảnh của Hồng Phấn Đế Quốc tuyệt đối không đơn giản.
- Diệp Lăng Phi, anh đến sớm thật đấy!
Một giọng nói phụ nữ êm tai vang lên sau lưng Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi quay đầu lại thì nhìn thấy Phương Linh và Trần Tây xuất hiện sau lưng hắn. Lúc nãy Diệp Lăng Phi chỉ lo chăm chú nhìn người ra vào trước cổng Hồng Phấn Đế Quốc, vốn không để ý hai người Phương Linh và Trần Tây đến từ lúc nào.
Phương Linh hôm nay mặc chiếc váy ngắn màu đỏ rất gợi cảm, cổ áo khoét thật sâu, có thể thấy rõ được đường rãnh giữa ngực đầy mê hoặc của Phương Linh. Phương Linh này cũng rất xinh đẹp, thân hình cao gầy, khuôn mặt xinh tươi đủ để khiến cho vô số đàn ông phải động lòng, chỉ đáng tiếc Diệp Lăng Phi vốn chẳng hề động lòng gì với Phương Linh cả, hoặc cũng có thể người đẹp bên cạnh Diệp Lăng Phi vốn đã quá nhiều rồi, so với những người đẹp bên cạnh Diệp Lăng Phi thì Phương Linh hiện rõ còn thua kém xa.
So với việc Phương Linh ăn mặc trang điểm gợi cảm đó thì Trần Tây lại mặc đơn giản hơn nhiều, một chiếc váy liền màu trắng như tuyết, tay cầm túi xách màu bạc, cô vẫn chưa thoát bỏ được khuôn mặt nở nụ cười nhẹ có khí chất của sinh viên, cho người ta cảm giác được Trần Tây giống như một đóa bách hợp nở vào giữa đêm, thanh nhã đẹp rạng ngời.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Phương Linh và Trần Tây đứng sau lưng hắn vội vàng cười nói:
- Tôi cũng mới đến chưa được bao lâu!
- Bọn họ vẫn chưa đến, làm trò gì thế không biết, mấy tiểu tử này chẳng nhẽ không biết tuân thủ thời gian sao?
Phương Linh nhìn đồng hồ đeo tay nói:
- Đã sáu giờ rồi, mấy người này nếu mà không đến nữa thì ba người chúng ta vào, mặc kệ bọn họ đi!
Phương Linh vừa dứt lời thì nhìn thấy ba chiếc taxi lần lượt chạy tới, bọn người Triệu Lượng, Vương Đào cũng đã đến. Phương Linh thắc mắc hỏi:
- Sao các anh lại đến cùng nhau thế?
- Gặp nhau trên đường!
Triệu Lượng nói.
Phương Linh cũng liếc nhìn một cái thấy Đổng Học Dân cũng cùng nhau đến nói:
- Chẳng phải tối nay anh bận việc sao, sao cũng theo bọn vô vị chúng tôi đến đây chơi vậy?
- Phương Linh, sao em lại nói vậy, anh cũng xem như là người của bộ phận sức khỏe, thường ngày cũng rất ghét Vu Uy, bây giờ Vu Uy đã đi rồi, đương nhiên anh phải đi chúc mừng cùng với mọi người rồi chứ.
Đổng Học Dân vừa nói đến đây thì điện thoại của hắn vang lên, Phương Linh bĩu môi nói:
- Cũng chẳng biết là bà xã của anh hay người tình của anh nữa, Đổng Học Dân, anh mau nhận điện thoại đi!
Đổng Học Dân nhìn cuộc gọi hiện đến rồi ấn nút tắt, sau đó hắn đút điện thoại vào túi quần nói:
- Phiền chết đi được, được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói đến những cái này nữa, hay mình vào trước đi!
- Giang Nguyệt Văn đâu?
Phương Linh nhìn thấy Giang Nguyệt Văn chưa đến liền hỏi.
- Tôi thấy Giang Nguyệt Văn sẽ không đến đâu. Cô nghĩ xem, Vu Uy vừa đi thì chắc chắn tâm trạng của Giang Nguyệt Văn không được tốt cho lắm, chúng ta đến là để chúc mừng mà, sao cô ấy có thể đến được chứ?
Vương Đào nói.
- Anh đừng có nói bậy!
Phương Linh có thái độ phản bác khác thường, rõ ràng bênh vực cho Giang Nguyệt Văn nói:
- Giang Nguyệt Văn cũng là bị Vu Uy lừa thôi, cô ấy đã rất đáng thương rồi, mọi người đưng có nói bậy nữa, giờ tôi gọi điện cho Giang Nguyệt Văn xem thử cô ấy ở đâu rồi?
Diệp Lăng Phi nhìn thấy phản ứng của Phương Linh cảm giác có chút ngạc nhiên, hôm qua Phương Linh còn biểu hiện với Giang Nguyệt Văn như nước với lửa mà, sao hôm nay lại biểu hiện nhiệt tình quá đáng vậy, thực sự khiến người ta phải thấy ngạc nhiên. Vương Đào và Triệu Lượng cũng thì thầm to nhỏ. Vương Đào nói:
- Triệu Lượng, anh có thấy Phương Linh của chúng ta hôm nay sao sao không, tôi cảm thấy không được bình thường lắm!
- Tôi cũng thấy vậy!
Triệu Lượng nói.
- Cảm thấy hôm nay Phương Linh có vấn đề. Sao đột nhiên lại nói lời hay ý đẹp cho Giang Nguyệt Văn rồi. Bình thường chẳng phải cô ấy ghét Giang Nguyệt Văn nhất đó sao?
Lúc hai người ở bên này thì thầm to nhỏ thì Phương Linh cũng đã gọi điện cho Giang Nguyệt Văn rồi. Sau khi nói chuyện điện thoại với Giang Nguyệt Văn xong Phương Linh nói:
- Cô ấy đến giờ!
Đổng Học Dân lúc này chen đến bên cạnh Phương Linh hỏi:
- Phương Linh nè, có phải hôm nay em không bình thường không, đang yên đang lành sao em lại nói những lời hay ý đẹp cho Giang Nguyệt Văn vậy, đây thật chẳng phù hợp với phong cách trước đó của em!
- Đây là việc của tôi, anh quan tâm làm gì!
Phương Linh không thèm giữ thể diện cho Đổng Học Dân, Đổng Học Dân đã bàn một vấn đề vô vị, tự thấy mình mất mặt cũng chẳng đụng đến Phương Linh nữa chạy đến nói chuyện với bọn Triệu Lượng.
Phương Linh đang đợi Giang Nguyệt Văn, một chiếc taxi chạy đến thì thấy Giang Nguyệt Văn xuống xe, Phương Linh vội vàng chạy đến thân mật nắm lấy cánh tay Giang Nguyệt Văn nói:
- Giang Nguyệt Văn, sao giờ cô mới tới, mọi người đều đang đợi cô đấy!
- Tôi không quen nơi này, tài xế taxi lúc nãy cũng chẳng biết ở đây nên mới đến muộn.
Giang Nguyệt Văn nói.
Phương Linh vừa nghe nói:
- Giang Nguyệt Văn, sao cô ngốc như vậy chứ, rõ ràng là tên tài xế taxi đó cố ý lấy thêm tiền của cô rồi, không được, không được, tôi phải tố cáo tên tài xế taxi này mới được, Giang Nguyệt Văn, cô có nhớ rõ biển số xe của chiếc taxi đó không, giờ tôi gọi điện tố cáo.
Giang Nguyệt Văn vội vàng ngăn Phương Linh lại nói:
- Thôi bỏ qua đi, đừng có gây chuyện nữa, mọi người đều ra ngoài đi chơi, đừng vì chuyện này mà mất vui!
Phương Linh suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Được thôi!
Mọi người đều đã đến đông đủ nên cùng bước vào Hồng Phấn Đế Quốc. Vừa bước vào trong Triệu Lượng kinh ngạc nói:
- Ở trong này quá hào hoa đi, mấy hộp đêm, quán bar, KTV đều không thể nào sánh bằng ở đây!
- Triệu Lượng nè, có phải anh luôn đi đến mấy cái hộp đêm đó không hả, nếu không sao lại rõ như vậy được chứ?
Phương Linh hỏi.
- Không, không, tôi chỉ nghe nói mà thôi.
Triệu Lượng thấy mình lỡ lời nói ra liền vội vàng đính chính.
Phương Linh hừ lạnh một câu nói:
- Tôi biết rõ đàn ông các anh chẳng tốt đẹp gì cả, đều thích đến những nơi như thế chơi!
Diệp Lăng Phi hắn giọng nói:
- Tôi nói nè Phương Linh, cô đừng có đả kích toàn bộ đàn ông như vậy chứ, tôi đâu có đi đến những chỗ đó đâu!
Diệp Lăng Phi vừa dứt xong câu này thì nghe có tiếng cười êm tai vang lên nói:
- Ây dô, ngọn gió nào đưa Diệp tiên sinh đến một mẫu ba tấc đất này của tôi thế, anh là khách quý, tôi còn mời không được nữa là!
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Mễ Tuyết kèm với nụ cười trên mặt chầm chầm đi tới. Cái cô Mễ Tuyết này chẳng phải là người phụ nữ bình thường, vừa đi vừa cười ra sức hiện lên vẻ khiêu gợi của phụ nữ, khiến cho bọn người Triệu Lượng nhìn không chớp mắt, đều thầm nghĩ trong bụng:
- Người phụ nữ này thật quá hấp dẫn rồi, xem cái eo thon kìa, ây dô, nếu mình có thể ôm được một lúc thì có chết cũng cam tâm.
Những cô gái bọn Phương Linh lại tràn đầy ý ganh tỵ với Mễ Tuyết, người phụ nữ này thấy chướng mắt nhất chính là những cô gái xinh đẹp và gợi cảm hơn mình, Phương Linh nhìn thấy bộ dạng mơ màng háo sắc của các đồng nghiệp nam của mình, không vui nói:
- Đều là một đám yêu râu xanh!
Lúc nói câu này cô còn cố ý nhìn Diệp Lăng Phi một cái, ý là nói cũng bao gồm cả anh nữa.
Diệp Lăng Phi xem như không nhìn thấy ánh mắt đó của Phương Linh nhìn mình, hắn đang nhìn Mễ Tuyết bước đến bên cạnh mình, cô ý quẹt quẹt mũi nói:
- Tôi nói nè giám đốc Mễ, rốt cuộc là cô sức nước hoa gì trên người vậy, tôi cách một đoạn khá xa mà cũng nghe được mùi nước hoa trên người cô. Cô sức nhiều nước hoa như vậy chắc không phải trên người còn có mùi gì khác muốn che giấu nó đi đó chứ.
Nếu đổi thành người phụ nữ khác thì khi nghe được câu nói này của Diệp Lăng Phi nói không chừng sẽ nổi giận. Nhưng Mễ Tuyết lại không vì câu nói này của Diệp Lăng Phi mà nổi giận, ngược lại cô còn dựa sát cơ thể kiều diễm của mình vào Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:
- Diệp tiên sinh nè, có cần tôi tắm một cái không, để cho anh ngửi trên người tôi có còn mùi gì khác nữa không!
Diệp Lăng Phi vừa nghe khoát khoát tay nói:
- Miễn, miễn, tôi không dám đụng vào cô, cô bây giờ là một đại hồng nhân, nếu như tôi đụng đến cô thì sau này tôi còn có thể chen sống được ở cái thành phố Vọng Hải này nữa không chứ?
- Tôi nói nè Diệp Lăng Phi, anh nói như vậy là không đúng, rõ ràng anh không xem tôi là bạn rồi!
Mễ Tuyết cười nói.
- Những người đàn ông khác nếu đụng đến tôi thì tôi tuyệt đối không để cho hắn yên thân đâu, nhưng nếu là Diệp tiên sinh anh thì lại khác rồi, tôi có muốn nịnh anh thì cũng chẳng nịnh được, chồng của chủ tịch tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, chỉ riêng với thân phận này cũng đủ để tôi phải tiếp đãi anh tử tế rồi, chỉ mong anh giúp tôi giới thiệu một số người bạn đến chỗ tôi chơi.
Nói đến đây Mễ Tuyết mới liếc mắt nhìn thanh niên nam nữ cùng đến với Diệp Lăng Phi, trong mắt của Mễ Tuyết thì những người này đều là những người bình thường, vốn chẳng đáng phải nhìn thẳng, Mễ Tuyết nhanh chóng dời ánh mắt về lại người Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Những người này đều là bạn của anh?
- Nói chính xác thì những người này đều là đồng nghiệp ở công ty bảo hiểm của tôi, giám đốc Mễ, riêng việc làm để có thể kiếm ra tiền, tôi phải đến tận nơi để lôi kéo khách hàng mới có thể kiếm được tiền. Bây giờ tôi chỉ là một nhân viên quèn của một công ty bảo hiểm, trước mắt vẫn chưa kiếm được tiền, Giám đốc Mễ, hay cô ủng hộ công việc của tôi một chút, mua giúp tôi một cái bảo hiểm đi.
Dưới sự thúc giục của Diệp Lăng Phi, Phương Linh có chút không bằng lòng rút tờ danh thiếp từ trong túi xách ra, những người có chuyên ngành nghiệp vụ như Phương Linh thì bất cứ lúc nào cũng mang theo danh thiếp tùy thân, hy vọng bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được khách hàng. Diệp Lăng Phi lấy tấm danh thiếp của Phương Linh từ tay Phương Linh đưa cho Mễ Tuyết nói:
- Giám đốc Mễ, sau này hãy để vị tiểu thư xinh đẹp này giới thiệu với cô, chẳng phải lúc nãy cô đã nói rồi đó sao, muốn chăm sóc tôi thì nên cho cô ấy chút mối làm ăn, đó chính là làm ăn cho tôi rồi.
- Được thôi!
Mễ Tuyết không có bất kỳ biểu hiện không vui nào cả, cô vẫn nở nụ cười trên mặt như lúc đầu, đưa tay ra nhận lấy tấm danh thiếp của Phương Linh, nhìn một cái rồi cười nói:
- Tiểu thư Phương phải không, vậy chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại, ây dô, tôi quên mất mình chẳng có đem theo danh thiếp.
Nói xong Mễ Tuyết quay qua Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh, phiền mượn điện thoại anh dùng một tí.
Diệp Lăng Phi rút điện thoại từ trong người ra đưa cho Mễ Tuyết, liền nhìn thấy Mễ Tuyết bấm một số điện thoại trên máy của Diệp Lăng Phi, sau khi vang lên một tiếng chông Mễ Tuyết đưa điện thoại lại cho Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đây là số điện thoại của tôi. Sau này có thể dùng số này để liên lạc với tôi.
- Được!
Diệp Lăng Phi nói xong đưa điện thoại cho Phương Linh nói:
- Lưu lại đi, ngày mai cô hãy liên hệ với Giám đốc Mễ của chúng ta, Giám đốc Mễ là người của công việc rất bận rộn nên nói không chừng sẽ quên đó, tôi thấy cô nên nắm bắt điều tốt này!
Mễ Tuyết cười nói:
- Diệp tiên sinh nè, tôi là người như thế sao, được rồi, được rồi, Diệp tiên sinh, tôi không làm phiền anh chơi nữa.
Mễ Tuyết nói xong thì giơ tay lên gọi người đàn ông đi theo sau cô lại dặn dò:
- Ngươi dẫn Diệp tiên sinh đi tìm một chỗ ngồi tốt, tuyệt đối không được thất lễ với Diệp tiên sinh và đồng nghiệp của anh ấy, à, tiện thể mang lên một chai XO xem như là tôi mời Diệp tiên sinh.
- Vâng!
Diệp Lăng Phi vừa nghe liền cười nói:
- Giám đốc Mễ, tôi cảm ơn cô nhiều, à, còn có một chuyện, tôi nhớ trong tay tôi hình như có một thẻ VIP, có thể được giảm giá không?
- Diệp tiên sinh, xem anh nói kìa, anh đã đến đây rồi còn cần thẻ VIP gì chứ, đợi tôi dặn dò thuộc hạ một tiếng, chỉ cần Diệp tiên sinh đến thì nhất loạt giảm giá 40%, không biết anh có hài lòng không?
- Đương nhiên là hài lòng rồi, Giám đốc Mễ, vậy tôi cảm ơn cô nha!
Diệp Lăng Phi cười nói. Sau đó hắn cùng bọn người Phương Linh đi theo người đàn ông đó vào trong.
Đợi bọn người Diệp Lăng Phi đi hết thì tên đàn ông mà lần trước bị Diệp Lăng Phi đánh mới xuất hiện sau lưng Mễ Tuyết, người đàn ông đó hỏi nhỏ:
- Giám đốc, tại sao chúng ta phải nhìn người đàn ông này bằng một con mắt khác?
- Cái này thì phải hỏi đại ông chủ rồi!
Mễ Tuyết quay người lại, nụ cười trên mặt biến mất, cô nhìn người đàn ông đó nói:
- Có một số chuyện không nên hỏi quá nhiều, nhớ kĩ, biết chuyện càng ít thì càng tốt cho ngươi.
- Vâng!
Mễ Tuyết vừa định quay người rời khỏi đột nhiên nói nhỏ:
- Người đàn bà Lâm Tuyết và Sở Thiếu Lăng ở trong gian phòng nói chuyện gì thế?
- Tôi không biết!
- Đồ vô dụng!
Mễ Tuyết thấp giọng mắng.
- Chẳng lẽ có chút việc này mà cũng phải cần tôi dạy cho ngươi sao, mau đi giám sát bên đó xem sao, tôi muốn biết rốt cuộc Sở Thiếu Lăng có dự định gì.
- Vâng!...
- Tôi nói nè Diệp Lăng Phi, thật không ngờ anh thật biết giấu tài năng, không phải tôi nằm mơ đó chứ, tôi lại là đồng nghiệp với chồng của Bạch Tình Đình tập đoàn quốc tế Thế Kỷ!
Sau khi người đàn ông đó dẫn bọn người Diệp Lăng Phi đi vào trong đại sảnh tìm được một chỗ ngồi gần khán đài ngồi xuống, Phương Linh hừ lạnh nói:
- Anh lừa thật giỏi thấy!
Diệp Lăng Phi thấy chẳng thể nào giấu tiếp được thân phận của mình, hắn chỉ có thể hết cách nói:
- Cô hiểu nhầm rồi, tôi đâu thể nào có thể sánh được với chủ tịch tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, ây, chuyện nói ra dài dòng lắm, tôi cũng chẳng biết nên nói thế nào nữa, tóm lại bây giờ tôi đang rất nghèo!
- Được rồi, anh còn nghèo, vậy thiên hạ chẳng có người giàu rồi!
Phương Linh bĩu môi nói.
- Anh nói xem thử, sao anh lại nghèo rồi.
- Phương Linh, tôi đã nói rồi, cô sẽ không hiểu được nỗi khổ của tôi đâu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hôn nhân giữa tôi và Bạch Tình Đình cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng.
Diệp Lăng Phi bắt đầu phát huy tài năng nói dối của hắn, hư cấu rằng bị tiền bối hai bên gia đình ép hôn, còn hai người chỉ là làm một hôn nhân có tiếng không có miếng với người ngoài, Diệp Lăng Phi nói rất thảm thiết, nói mình với Bạch Tình Đình gần như là hai người đi đường xa lạ, ở nhà chẳng có ai nói chuyện với ai cả, hai người sống cuộc sống của riêng mình… Diệp Lăng Phi nói dối một tràn khiến cho Phương Linh cũng đã tin rồi, Phương Linh cảm thấy Diệp Lăng Phi rất đáng thương.
Đổng Học Dân lúc mới đầu nghe nói Diệp Lăng Phi là chồng của chủ tịch tập đoàn quốc tế Thế Kỷ còn định tiếp cận Diệp Lăng Phi, nói không chừng có thể quen được một số người giàu có, vậy thì bản thân hắn sẽ có được nhiều cơ hội phát triển hơn. Nhưng sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói xong thì Đổng Học Dân đã từ bỏ cái suy nghĩ đó rồi. Theo như Đổng Học Dân thấy được thì Diệp Lăng Phi vốn chẳng xứng đáng với Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình là một mỹ nữ có tiếng ở thành phố Vọng Hải này, người xinh đẹp lại vừa có tiền vừa có khí chất, luôn luôn là thượng hạng trong số phụ nữ. Sau mông những cô gái như Bạch Tình Đình còn có một đống đàn ông ưu tú đâu có đến lượt Diệp Lăng Phi.
Đổng Học Dân cho rằng con người Diệp Lăng Phi hết mười phần là khoe khoang ở đây rồi, hoặc giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình thật sự có chút quan hệ gì đấy, nhưng có thể quan hệ không được sâu sắc cho lắm, nếu không cũng không thể nào lưu lạc đến bước chỉ là nhân viên quèn của một công ty bảo hiểm. Có điều Đổng Học Dân có chút nghĩ không thấu, tại sao người phụ nữ hấp dẫn lúc nãy lại nhìn Diệp Lăng Phi bằng một con mắt khác chứ.
Đổng Học Dân làm sao có thể hiểu được cách nghĩ của Diệp Lăng Phi, hắn lại chẳng phải là Diệp Lăng Phi, bản thân hắn sẽ chẳng thể nào hiểu được trong lòng của Diệp Lăng Phi. Có điều bọn người Triệu Lượng và Vương Đào lại không có suy nghĩ giống như Đổng Học Dân, mấy tiểu tử này đều cảm giác con người Diệp Lăng Phi quả thật quá cừ rồi, ngay cả bà chủ của Hồng Phấn Đế Quốc mà cũng quen được, mấy người này đều muốn được tiếp cận Diệp Lăng Phi, nhưng điều đáng tiếc là hình như Diệp Lăng Phi không có hứng thú nói chuyện với bọn họ, chỉ là không ngừng thúc giục bọn họ mau xem biểu diễn vũ điệu.
Mấy tiểu tử này tuy nói đã xem qua biểu diễn vũ điệu của mấy câu lạc bộ dưới tầng hầm nhưng vẫn còn thua xa so với biểu diễn vũ điệu của Hồng Phấn Đế Quốc, mấy năm nay biểu diễn vũ điệu cũng cần xinh đẹp, không những có thể tạo ra được những tư thế lôi cuốn, thoát y để có thể thỏa mãn tâm lý của đàn ông.
Mỗi cô nàng biểu diễn trên khán đài của Hồng Phấn Đế Quốc đều chẳng ai thua ai, ai ai cũng đều rất xinh đẹp, mấy tiểu tử này đều xem không chớp mắt, hận là mình không thể lên tiếp xúc thân mật với mấy cô nàng này.
Tuy nói Phương Linh cũng đang xem biểu diễn vũ điệu nhưng điều cô chú ý nhiều là trách móc cô gái này chỉ biết lắc mông, đưa mày ngài, vốn chẳng hề biết múa.
- Phương Linh, sao thế, nhìn chướng mắt hả!
Diệp Lăng Phi cố ý nói bên cạnh.
- Có điều nói đi thì cũng nói lại, mấy năm nay phụ nữ đều đã thoát y rồi thì thật sự cũng chẳng có sức hấp dẫn gì cả, ăn mặc trang điểm như Phương Linh đây là tốt nhất, luôn khiến cho đàn ông khát vọng muốn biết bộ dạng bên trong quần áo của cô kìa.
- Dẹp, uống rượu đi!
Phương Linh trừng Diệp Lăng Phi một cái nói:
- Mỗi người đàn ông các anh đến những nơi như thế nàu chẳng có ai tốt đẹp cả, anh cũng vậy, tôi vốn tưởng anh rất được, bây giờ xem ra anh chính là một yêu râu xanh đột lốt người, đừng tưởng lúc nãy anh giúp tôi tìm được một khách hàng rồi muốn nhân cơ hội để ăn đậu phụ của tôi, nói cho anh biết, đừng có hòng, bổn tiểu thư chẳng thèm nuốt chiêu này của anh đâu!
- Tôi có nói gì đâu, chỉ là nói ra cách nghĩ của đàn ông thôi mà!
Diệp Lăng Phi nói xong lại quay qua nói với Giang Nguyệt Văn ngồi bên cạnh Phương Linh:
- Giang Nguyệt Văn, cô thấy tôi nói có đúng không?
Giang Nguyệt Văn vẫn chưa kịp nói thì Phương Linh cướp lời:
- Nguyệt Văn, mặc kệ hắn, hắn xem vũ điệu đến mức đã có phản ứng của đàn ông rồi!
Giang Nguyệt Văn cười nói:
- Phương Linh, thực ra Diệp Lăng Phi nói rất đúng, đàn ông đều như vậy cả, điều mà tôi hối hận nhất cả đời này chính là đã tin một yêu râu xanh đội lốt người, nếu không có thể cuộc sống của tôi sẽ rất hạnh phúc.
Mễ Tuyết cười ha ha nói:
- Không ngờ Diệp tiên sinh làm ăn lại làm đến tận lên người tôi rồi, có điều cũng được thôi, để hôm nào đó chúng ta nói chuyện, phiền Diệp tiên sinh giúp tôi giới thiệu loại bảo hiểm thích hợp với tôi!
- Giám đốc Mễ, vậy là nói chắc rồi đó nha!
Diệp Lăng Phi nói đến đây quay lại Phương Linh đang trừng mắt nhìn mình cười nói:
- Phương Linh, đã nghe thấy chưa, bà chủ lớn của Hồng Phấn Đế Quốc này muốn mua bảo hiểm, tôi thấy khách hàng này nên giao cho cô, có đem theo danh thiếp không, mau đưa cho bà chủ Mễ của chúng ta đi.
- Diệp Lăng Phi, anh đến sớm thật đấy!
Một giọng nói phụ nữ êm tai vang lên sau lưng Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi quay đầu lại thì nhìn thấy Phương Linh và Trần Tây xuất hiện sau lưng hắn. Lúc nãy Diệp Lăng Phi chỉ lo chăm chú nhìn người ra vào trước cổng Hồng Phấn Đế Quốc, vốn không để ý hai người Phương Linh và Trần Tây đến từ lúc nào.
Phương Linh hôm nay mặc chiếc váy ngắn màu đỏ rất gợi cảm, cổ áo khoét thật sâu, có thể thấy rõ được đường rãnh giữa ngực đầy mê hoặc của Phương Linh. Phương Linh này cũng rất xinh đẹp, thân hình cao gầy, khuôn mặt xinh tươi đủ để khiến cho vô số đàn ông phải động lòng, chỉ đáng tiếc Diệp Lăng Phi vốn chẳng hề động lòng gì với Phương Linh cả, hoặc cũng có thể người đẹp bên cạnh Diệp Lăng Phi vốn đã quá nhiều rồi, so với những người đẹp bên cạnh Diệp Lăng Phi thì Phương Linh hiện rõ còn thua kém xa.
So với việc Phương Linh ăn mặc trang điểm gợi cảm đó thì Trần Tây lại mặc đơn giản hơn nhiều, một chiếc váy liền màu trắng như tuyết, tay cầm túi xách màu bạc, cô vẫn chưa thoát bỏ được khuôn mặt nở nụ cười nhẹ có khí chất của sinh viên, cho người ta cảm giác được Trần Tây giống như một đóa bách hợp nở vào giữa đêm, thanh nhã đẹp rạng ngời.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Phương Linh và Trần Tây đứng sau lưng hắn vội vàng cười nói:
- Tôi cũng mới đến chưa được bao lâu!
- Bọn họ vẫn chưa đến, làm trò gì thế không biết, mấy tiểu tử này chẳng nhẽ không biết tuân thủ thời gian sao?
Phương Linh nhìn đồng hồ đeo tay nói:
- Đã sáu giờ rồi, mấy người này nếu mà không đến nữa thì ba người chúng ta vào, mặc kệ bọn họ đi!
Phương Linh vừa dứt lời thì nhìn thấy ba chiếc taxi lần lượt chạy tới, bọn người Triệu Lượng, Vương Đào cũng đã đến. Phương Linh thắc mắc hỏi:
- Sao các anh lại đến cùng nhau thế?
- Gặp nhau trên đường!
Triệu Lượng nói.
Phương Linh cũng liếc nhìn một cái thấy Đổng Học Dân cũng cùng nhau đến nói:
- Chẳng phải tối nay anh bận việc sao, sao cũng theo bọn vô vị chúng tôi đến đây chơi vậy?
- Phương Linh, sao em lại nói vậy, anh cũng xem như là người của bộ phận sức khỏe, thường ngày cũng rất ghét Vu Uy, bây giờ Vu Uy đã đi rồi, đương nhiên anh phải đi chúc mừng cùng với mọi người rồi chứ.
Đổng Học Dân vừa nói đến đây thì điện thoại của hắn vang lên, Phương Linh bĩu môi nói:
- Cũng chẳng biết là bà xã của anh hay người tình của anh nữa, Đổng Học Dân, anh mau nhận điện thoại đi!
Đổng Học Dân nhìn cuộc gọi hiện đến rồi ấn nút tắt, sau đó hắn đút điện thoại vào túi quần nói:
- Phiền chết đi được, được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói đến những cái này nữa, hay mình vào trước đi!
- Giang Nguyệt Văn đâu?
Phương Linh nhìn thấy Giang Nguyệt Văn chưa đến liền hỏi.
- Tôi thấy Giang Nguyệt Văn sẽ không đến đâu. Cô nghĩ xem, Vu Uy vừa đi thì chắc chắn tâm trạng của Giang Nguyệt Văn không được tốt cho lắm, chúng ta đến là để chúc mừng mà, sao cô ấy có thể đến được chứ?
Vương Đào nói.
- Anh đừng có nói bậy!
Phương Linh có thái độ phản bác khác thường, rõ ràng bênh vực cho Giang Nguyệt Văn nói:
- Giang Nguyệt Văn cũng là bị Vu Uy lừa thôi, cô ấy đã rất đáng thương rồi, mọi người đưng có nói bậy nữa, giờ tôi gọi điện cho Giang Nguyệt Văn xem thử cô ấy ở đâu rồi?
Diệp Lăng Phi nhìn thấy phản ứng của Phương Linh cảm giác có chút ngạc nhiên, hôm qua Phương Linh còn biểu hiện với Giang Nguyệt Văn như nước với lửa mà, sao hôm nay lại biểu hiện nhiệt tình quá đáng vậy, thực sự khiến người ta phải thấy ngạc nhiên. Vương Đào và Triệu Lượng cũng thì thầm to nhỏ. Vương Đào nói:
- Triệu Lượng, anh có thấy Phương Linh của chúng ta hôm nay sao sao không, tôi cảm thấy không được bình thường lắm!
- Tôi cũng thấy vậy!
Triệu Lượng nói.
- Cảm thấy hôm nay Phương Linh có vấn đề. Sao đột nhiên lại nói lời hay ý đẹp cho Giang Nguyệt Văn rồi. Bình thường chẳng phải cô ấy ghét Giang Nguyệt Văn nhất đó sao?
Lúc hai người ở bên này thì thầm to nhỏ thì Phương Linh cũng đã gọi điện cho Giang Nguyệt Văn rồi. Sau khi nói chuyện điện thoại với Giang Nguyệt Văn xong Phương Linh nói:
- Cô ấy đến giờ!
Đổng Học Dân lúc này chen đến bên cạnh Phương Linh hỏi:
- Phương Linh nè, có phải hôm nay em không bình thường không, đang yên đang lành sao em lại nói những lời hay ý đẹp cho Giang Nguyệt Văn vậy, đây thật chẳng phù hợp với phong cách trước đó của em!
- Đây là việc của tôi, anh quan tâm làm gì!
Phương Linh không thèm giữ thể diện cho Đổng Học Dân, Đổng Học Dân đã bàn một vấn đề vô vị, tự thấy mình mất mặt cũng chẳng đụng đến Phương Linh nữa chạy đến nói chuyện với bọn Triệu Lượng.
Phương Linh đang đợi Giang Nguyệt Văn, một chiếc taxi chạy đến thì thấy Giang Nguyệt Văn xuống xe, Phương Linh vội vàng chạy đến thân mật nắm lấy cánh tay Giang Nguyệt Văn nói:
- Giang Nguyệt Văn, sao giờ cô mới tới, mọi người đều đang đợi cô đấy!
- Tôi không quen nơi này, tài xế taxi lúc nãy cũng chẳng biết ở đây nên mới đến muộn.
Giang Nguyệt Văn nói.
Phương Linh vừa nghe nói:
- Giang Nguyệt Văn, sao cô ngốc như vậy chứ, rõ ràng là tên tài xế taxi đó cố ý lấy thêm tiền của cô rồi, không được, không được, tôi phải tố cáo tên tài xế taxi này mới được, Giang Nguyệt Văn, cô có nhớ rõ biển số xe của chiếc taxi đó không, giờ tôi gọi điện tố cáo.
Giang Nguyệt Văn vội vàng ngăn Phương Linh lại nói:
- Thôi bỏ qua đi, đừng có gây chuyện nữa, mọi người đều ra ngoài đi chơi, đừng vì chuyện này mà mất vui!
Phương Linh suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Được thôi!
Mọi người đều đã đến đông đủ nên cùng bước vào Hồng Phấn Đế Quốc. Vừa bước vào trong Triệu Lượng kinh ngạc nói:
- Ở trong này quá hào hoa đi, mấy hộp đêm, quán bar, KTV đều không thể nào sánh bằng ở đây!
- Triệu Lượng nè, có phải anh luôn đi đến mấy cái hộp đêm đó không hả, nếu không sao lại rõ như vậy được chứ?
Phương Linh hỏi.
- Không, không, tôi chỉ nghe nói mà thôi.
Triệu Lượng thấy mình lỡ lời nói ra liền vội vàng đính chính.
Phương Linh hừ lạnh một câu nói:
- Tôi biết rõ đàn ông các anh chẳng tốt đẹp gì cả, đều thích đến những nơi như thế chơi!
Diệp Lăng Phi hắn giọng nói:
- Tôi nói nè Phương Linh, cô đừng có đả kích toàn bộ đàn ông như vậy chứ, tôi đâu có đi đến những chỗ đó đâu!
Diệp Lăng Phi vừa dứt xong câu này thì nghe có tiếng cười êm tai vang lên nói:
- Ây dô, ngọn gió nào đưa Diệp tiên sinh đến một mẫu ba tấc đất này của tôi thế, anh là khách quý, tôi còn mời không được nữa là!
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Mễ Tuyết kèm với nụ cười trên mặt chầm chầm đi tới. Cái cô Mễ Tuyết này chẳng phải là người phụ nữ bình thường, vừa đi vừa cười ra sức hiện lên vẻ khiêu gợi của phụ nữ, khiến cho bọn người Triệu Lượng nhìn không chớp mắt, đều thầm nghĩ trong bụng:
- Người phụ nữ này thật quá hấp dẫn rồi, xem cái eo thon kìa, ây dô, nếu mình có thể ôm được một lúc thì có chết cũng cam tâm.
Những cô gái bọn Phương Linh lại tràn đầy ý ganh tỵ với Mễ Tuyết, người phụ nữ này thấy chướng mắt nhất chính là những cô gái xinh đẹp và gợi cảm hơn mình, Phương Linh nhìn thấy bộ dạng mơ màng háo sắc của các đồng nghiệp nam của mình, không vui nói:
- Đều là một đám yêu râu xanh!
Lúc nói câu này cô còn cố ý nhìn Diệp Lăng Phi một cái, ý là nói cũng bao gồm cả anh nữa.
Diệp Lăng Phi xem như không nhìn thấy ánh mắt đó của Phương Linh nhìn mình, hắn đang nhìn Mễ Tuyết bước đến bên cạnh mình, cô ý quẹt quẹt mũi nói:
- Tôi nói nè giám đốc Mễ, rốt cuộc là cô sức nước hoa gì trên người vậy, tôi cách một đoạn khá xa mà cũng nghe được mùi nước hoa trên người cô. Cô sức nhiều nước hoa như vậy chắc không phải trên người còn có mùi gì khác muốn che giấu nó đi đó chứ.
Nếu đổi thành người phụ nữ khác thì khi nghe được câu nói này của Diệp Lăng Phi nói không chừng sẽ nổi giận. Nhưng Mễ Tuyết lại không vì câu nói này của Diệp Lăng Phi mà nổi giận, ngược lại cô còn dựa sát cơ thể kiều diễm của mình vào Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:
- Diệp tiên sinh nè, có cần tôi tắm một cái không, để cho anh ngửi trên người tôi có còn mùi gì khác nữa không!
Diệp Lăng Phi vừa nghe khoát khoát tay nói:
- Miễn, miễn, tôi không dám đụng vào cô, cô bây giờ là một đại hồng nhân, nếu như tôi đụng đến cô thì sau này tôi còn có thể chen sống được ở cái thành phố Vọng Hải này nữa không chứ?
- Tôi nói nè Diệp Lăng Phi, anh nói như vậy là không đúng, rõ ràng anh không xem tôi là bạn rồi!
Mễ Tuyết cười nói.
- Những người đàn ông khác nếu đụng đến tôi thì tôi tuyệt đối không để cho hắn yên thân đâu, nhưng nếu là Diệp tiên sinh anh thì lại khác rồi, tôi có muốn nịnh anh thì cũng chẳng nịnh được, chồng của chủ tịch tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, chỉ riêng với thân phận này cũng đủ để tôi phải tiếp đãi anh tử tế rồi, chỉ mong anh giúp tôi giới thiệu một số người bạn đến chỗ tôi chơi.
Nói đến đây Mễ Tuyết mới liếc mắt nhìn thanh niên nam nữ cùng đến với Diệp Lăng Phi, trong mắt của Mễ Tuyết thì những người này đều là những người bình thường, vốn chẳng đáng phải nhìn thẳng, Mễ Tuyết nhanh chóng dời ánh mắt về lại người Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Những người này đều là bạn của anh?
- Nói chính xác thì những người này đều là đồng nghiệp ở công ty bảo hiểm của tôi, giám đốc Mễ, riêng việc làm để có thể kiếm ra tiền, tôi phải đến tận nơi để lôi kéo khách hàng mới có thể kiếm được tiền. Bây giờ tôi chỉ là một nhân viên quèn của một công ty bảo hiểm, trước mắt vẫn chưa kiếm được tiền, Giám đốc Mễ, hay cô ủng hộ công việc của tôi một chút, mua giúp tôi một cái bảo hiểm đi.
Dưới sự thúc giục của Diệp Lăng Phi, Phương Linh có chút không bằng lòng rút tờ danh thiếp từ trong túi xách ra, những người có chuyên ngành nghiệp vụ như Phương Linh thì bất cứ lúc nào cũng mang theo danh thiếp tùy thân, hy vọng bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được khách hàng. Diệp Lăng Phi lấy tấm danh thiếp của Phương Linh từ tay Phương Linh đưa cho Mễ Tuyết nói:
- Giám đốc Mễ, sau này hãy để vị tiểu thư xinh đẹp này giới thiệu với cô, chẳng phải lúc nãy cô đã nói rồi đó sao, muốn chăm sóc tôi thì nên cho cô ấy chút mối làm ăn, đó chính là làm ăn cho tôi rồi.
- Được thôi!
Mễ Tuyết không có bất kỳ biểu hiện không vui nào cả, cô vẫn nở nụ cười trên mặt như lúc đầu, đưa tay ra nhận lấy tấm danh thiếp của Phương Linh, nhìn một cái rồi cười nói:
- Tiểu thư Phương phải không, vậy chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại, ây dô, tôi quên mất mình chẳng có đem theo danh thiếp.
Nói xong Mễ Tuyết quay qua Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh, phiền mượn điện thoại anh dùng một tí.
Diệp Lăng Phi rút điện thoại từ trong người ra đưa cho Mễ Tuyết, liền nhìn thấy Mễ Tuyết bấm một số điện thoại trên máy của Diệp Lăng Phi, sau khi vang lên một tiếng chông Mễ Tuyết đưa điện thoại lại cho Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đây là số điện thoại của tôi. Sau này có thể dùng số này để liên lạc với tôi.
- Được!
Diệp Lăng Phi nói xong đưa điện thoại cho Phương Linh nói:
- Lưu lại đi, ngày mai cô hãy liên hệ với Giám đốc Mễ của chúng ta, Giám đốc Mễ là người của công việc rất bận rộn nên nói không chừng sẽ quên đó, tôi thấy cô nên nắm bắt điều tốt này!
Mễ Tuyết cười nói:
- Diệp tiên sinh nè, tôi là người như thế sao, được rồi, được rồi, Diệp tiên sinh, tôi không làm phiền anh chơi nữa.
Mễ Tuyết nói xong thì giơ tay lên gọi người đàn ông đi theo sau cô lại dặn dò:
- Ngươi dẫn Diệp tiên sinh đi tìm một chỗ ngồi tốt, tuyệt đối không được thất lễ với Diệp tiên sinh và đồng nghiệp của anh ấy, à, tiện thể mang lên một chai XO xem như là tôi mời Diệp tiên sinh.
- Vâng!
Diệp Lăng Phi vừa nghe liền cười nói:
- Giám đốc Mễ, tôi cảm ơn cô nhiều, à, còn có một chuyện, tôi nhớ trong tay tôi hình như có một thẻ VIP, có thể được giảm giá không?
- Diệp tiên sinh, xem anh nói kìa, anh đã đến đây rồi còn cần thẻ VIP gì chứ, đợi tôi dặn dò thuộc hạ một tiếng, chỉ cần Diệp tiên sinh đến thì nhất loạt giảm giá 40%, không biết anh có hài lòng không?
- Đương nhiên là hài lòng rồi, Giám đốc Mễ, vậy tôi cảm ơn cô nha!
Diệp Lăng Phi cười nói. Sau đó hắn cùng bọn người Phương Linh đi theo người đàn ông đó vào trong.
Đợi bọn người Diệp Lăng Phi đi hết thì tên đàn ông mà lần trước bị Diệp Lăng Phi đánh mới xuất hiện sau lưng Mễ Tuyết, người đàn ông đó hỏi nhỏ:
- Giám đốc, tại sao chúng ta phải nhìn người đàn ông này bằng một con mắt khác?
- Cái này thì phải hỏi đại ông chủ rồi!
Mễ Tuyết quay người lại, nụ cười trên mặt biến mất, cô nhìn người đàn ông đó nói:
- Có một số chuyện không nên hỏi quá nhiều, nhớ kĩ, biết chuyện càng ít thì càng tốt cho ngươi.
- Vâng!
Mễ Tuyết vừa định quay người rời khỏi đột nhiên nói nhỏ:
- Người đàn bà Lâm Tuyết và Sở Thiếu Lăng ở trong gian phòng nói chuyện gì thế?
- Tôi không biết!
- Đồ vô dụng!
Mễ Tuyết thấp giọng mắng.
- Chẳng lẽ có chút việc này mà cũng phải cần tôi dạy cho ngươi sao, mau đi giám sát bên đó xem sao, tôi muốn biết rốt cuộc Sở Thiếu Lăng có dự định gì.
- Vâng!...
- Tôi nói nè Diệp Lăng Phi, thật không ngờ anh thật biết giấu tài năng, không phải tôi nằm mơ đó chứ, tôi lại là đồng nghiệp với chồng của Bạch Tình Đình tập đoàn quốc tế Thế Kỷ!
Sau khi người đàn ông đó dẫn bọn người Diệp Lăng Phi đi vào trong đại sảnh tìm được một chỗ ngồi gần khán đài ngồi xuống, Phương Linh hừ lạnh nói:
- Anh lừa thật giỏi thấy!
Diệp Lăng Phi thấy chẳng thể nào giấu tiếp được thân phận của mình, hắn chỉ có thể hết cách nói:
- Cô hiểu nhầm rồi, tôi đâu thể nào có thể sánh được với chủ tịch tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, ây, chuyện nói ra dài dòng lắm, tôi cũng chẳng biết nên nói thế nào nữa, tóm lại bây giờ tôi đang rất nghèo!
- Được rồi, anh còn nghèo, vậy thiên hạ chẳng có người giàu rồi!
Phương Linh bĩu môi nói.
- Anh nói xem thử, sao anh lại nghèo rồi.
- Phương Linh, tôi đã nói rồi, cô sẽ không hiểu được nỗi khổ của tôi đâu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hôn nhân giữa tôi và Bạch Tình Đình cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng.
Diệp Lăng Phi bắt đầu phát huy tài năng nói dối của hắn, hư cấu rằng bị tiền bối hai bên gia đình ép hôn, còn hai người chỉ là làm một hôn nhân có tiếng không có miếng với người ngoài, Diệp Lăng Phi nói rất thảm thiết, nói mình với Bạch Tình Đình gần như là hai người đi đường xa lạ, ở nhà chẳng có ai nói chuyện với ai cả, hai người sống cuộc sống của riêng mình… Diệp Lăng Phi nói dối một tràn khiến cho Phương Linh cũng đã tin rồi, Phương Linh cảm thấy Diệp Lăng Phi rất đáng thương.
Đổng Học Dân lúc mới đầu nghe nói Diệp Lăng Phi là chồng của chủ tịch tập đoàn quốc tế Thế Kỷ còn định tiếp cận Diệp Lăng Phi, nói không chừng có thể quen được một số người giàu có, vậy thì bản thân hắn sẽ có được nhiều cơ hội phát triển hơn. Nhưng sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói xong thì Đổng Học Dân đã từ bỏ cái suy nghĩ đó rồi. Theo như Đổng Học Dân thấy được thì Diệp Lăng Phi vốn chẳng xứng đáng với Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình là một mỹ nữ có tiếng ở thành phố Vọng Hải này, người xinh đẹp lại vừa có tiền vừa có khí chất, luôn luôn là thượng hạng trong số phụ nữ. Sau mông những cô gái như Bạch Tình Đình còn có một đống đàn ông ưu tú đâu có đến lượt Diệp Lăng Phi.
Đổng Học Dân cho rằng con người Diệp Lăng Phi hết mười phần là khoe khoang ở đây rồi, hoặc giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình thật sự có chút quan hệ gì đấy, nhưng có thể quan hệ không được sâu sắc cho lắm, nếu không cũng không thể nào lưu lạc đến bước chỉ là nhân viên quèn của một công ty bảo hiểm. Có điều Đổng Học Dân có chút nghĩ không thấu, tại sao người phụ nữ hấp dẫn lúc nãy lại nhìn Diệp Lăng Phi bằng một con mắt khác chứ.
Đổng Học Dân làm sao có thể hiểu được cách nghĩ của Diệp Lăng Phi, hắn lại chẳng phải là Diệp Lăng Phi, bản thân hắn sẽ chẳng thể nào hiểu được trong lòng của Diệp Lăng Phi. Có điều bọn người Triệu Lượng và Vương Đào lại không có suy nghĩ giống như Đổng Học Dân, mấy tiểu tử này đều cảm giác con người Diệp Lăng Phi quả thật quá cừ rồi, ngay cả bà chủ của Hồng Phấn Đế Quốc mà cũng quen được, mấy người này đều muốn được tiếp cận Diệp Lăng Phi, nhưng điều đáng tiếc là hình như Diệp Lăng Phi không có hứng thú nói chuyện với bọn họ, chỉ là không ngừng thúc giục bọn họ mau xem biểu diễn vũ điệu.
Mấy tiểu tử này tuy nói đã xem qua biểu diễn vũ điệu của mấy câu lạc bộ dưới tầng hầm nhưng vẫn còn thua xa so với biểu diễn vũ điệu của Hồng Phấn Đế Quốc, mấy năm nay biểu diễn vũ điệu cũng cần xinh đẹp, không những có thể tạo ra được những tư thế lôi cuốn, thoát y để có thể thỏa mãn tâm lý của đàn ông.
Mỗi cô nàng biểu diễn trên khán đài của Hồng Phấn Đế Quốc đều chẳng ai thua ai, ai ai cũng đều rất xinh đẹp, mấy tiểu tử này đều xem không chớp mắt, hận là mình không thể lên tiếp xúc thân mật với mấy cô nàng này.
Tuy nói Phương Linh cũng đang xem biểu diễn vũ điệu nhưng điều cô chú ý nhiều là trách móc cô gái này chỉ biết lắc mông, đưa mày ngài, vốn chẳng hề biết múa.
- Phương Linh, sao thế, nhìn chướng mắt hả!
Diệp Lăng Phi cố ý nói bên cạnh.
- Có điều nói đi thì cũng nói lại, mấy năm nay phụ nữ đều đã thoát y rồi thì thật sự cũng chẳng có sức hấp dẫn gì cả, ăn mặc trang điểm như Phương Linh đây là tốt nhất, luôn khiến cho đàn ông khát vọng muốn biết bộ dạng bên trong quần áo của cô kìa.
- Dẹp, uống rượu đi!
Phương Linh trừng Diệp Lăng Phi một cái nói:
- Mỗi người đàn ông các anh đến những nơi như thế nàu chẳng có ai tốt đẹp cả, anh cũng vậy, tôi vốn tưởng anh rất được, bây giờ xem ra anh chính là một yêu râu xanh đột lốt người, đừng tưởng lúc nãy anh giúp tôi tìm được một khách hàng rồi muốn nhân cơ hội để ăn đậu phụ của tôi, nói cho anh biết, đừng có hòng, bổn tiểu thư chẳng thèm nuốt chiêu này của anh đâu!
- Tôi có nói gì đâu, chỉ là nói ra cách nghĩ của đàn ông thôi mà!
Diệp Lăng Phi nói xong lại quay qua nói với Giang Nguyệt Văn ngồi bên cạnh Phương Linh:
- Giang Nguyệt Văn, cô thấy tôi nói có đúng không?
Giang Nguyệt Văn vẫn chưa kịp nói thì Phương Linh cướp lời:
- Nguyệt Văn, mặc kệ hắn, hắn xem vũ điệu đến mức đã có phản ứng của đàn ông rồi!
Giang Nguyệt Văn cười nói:
- Phương Linh, thực ra Diệp Lăng Phi nói rất đúng, đàn ông đều như vậy cả, điều mà tôi hối hận nhất cả đời này chính là đã tin một yêu râu xanh đội lốt người, nếu không có thể cuộc sống của tôi sẽ rất hạnh phúc.
Mễ Tuyết cười ha ha nói:
- Không ngờ Diệp tiên sinh làm ăn lại làm đến tận lên người tôi rồi, có điều cũng được thôi, để hôm nào đó chúng ta nói chuyện, phiền Diệp tiên sinh giúp tôi giới thiệu loại bảo hiểm thích hợp với tôi!
- Giám đốc Mễ, vậy là nói chắc rồi đó nha!
Diệp Lăng Phi nói đến đây quay lại Phương Linh đang trừng mắt nhìn mình cười nói:
- Phương Linh, đã nghe thấy chưa, bà chủ lớn của Hồng Phấn Đế Quốc này muốn mua bảo hiểm, tôi thấy khách hàng này nên giao cho cô, có đem theo danh thiếp không, mau đưa cho bà chủ Mễ của chúng ta đi.