Tại phòng 504 của khách sạn quốc tế năm sao thành phố Vọng Hải. Lâm Tuyết đang ngồi trong phòng tắm để tắm rửa, cửa phòng tắm liền mở ra. Lâm Tuyết dường như không hề để ý gì tới việc Diệp Phong tới ngắm bộ dạng tắm rửa của mình.
Đáng tiếc Diệp Phong lại chẳng có hứng thú lắm với bộ dạng đang tắm của Lâm Tuyết, lúc này hắn đang ngồi trên chiếc ghế trong phòng, tay trái cầm thuốc, tay phải đang cầm tài liệu xem.
- Diệp Phong, lần này anh định sẽ ở lại đây bao lâu?
Lâm Tuyết từ trong phòng tắm hỏi vọng ra.
- Tầm một tháng, hoặc cũng có thể lâu hơn, cụ thể phải xem tiến độ công việc thế nào.
Diệp Phong nói.
- Anh đang nói tới trung tâm chế biến thực phẩm ấy hả?
Lâm Tuyết hòi.
- Đúng!
Diệp Phong nói.
- Nhà xưởng của Trung tâm chế biến thực phẩm đó hiện đã xây dựng xong, tôi đến là để lắp đặt thiết bị, tôi sẽ gắng trong thời gian ngắn nhất để lắp đặt hoàn tất các thiết bị cũng như các linh kiện khác, sau đó nhanh chóng đưa vào sàn xuất, như thế chúng ta mới có thể kiếm được một khoản tiền lớn.
Lâm Tuyết cũng không nói gì nữa, sau hơn mười phút. Lâm Tuyết khoác chiếc áo tắm rộng, choàng lấy thân người cô, từ phòng tắm bước ra. Lâm Tuyết bước tới bên Diệp Phòng, ngồi xuống. Cô đưa tay ra cầm lên một điếu thuốc Diệp Phong đang để trên bàn, châm lửa hút. Cồ nhìn Diệp Phong, nói:
- Diệp Phong, anh nói thật cho tôi biết, rốt cục trung tâm chế biến thực phẩm đó sản xuất cái gì hả?
Diệp Phong nghe xong, liền đật tư liệu đang cầm trên tay xuống, nhìn Lâm Tuyết, cười nói:
- Cồ hỏi điều này làm gì, cô chỉ cần có tiền là được rồi!
Lâm Tuyết vắt chân lên, để lộ ra cặp đùi trắng nõn nà của cô, mở miệng nói:
... A!
- Anh đừng coi tôi là con ngốc. Sở Thiếu Lăng đều kê tất cả mọi chuyện cho tôi rồi, tôi biết anh bỏ tiền đầu tư để xây dựng lên trung tâm chế biến thực phẩm đó mục đích chính không phải đề sản xuất hàng thực phẩm xuất khẩu, mà là để buồn lậu, hơn nữa, bang 3K cũng có phần trong đó, các anh vận chuyển hàng bán thành phẩm qua đây, sau khi chế biến lại, sẽ tung ra bán trên thị trường, nói thẳng ra, các anh muốn buồn lậu. Tôi nghi ngờ, các anh thậm chí còn trực tiếp buôn bán lậu qua đây ấy chứ!
Diệp Phong nghe xong, liền cười nói:
- Thế thì đă sao nào, cô chỉ cần có tiền là được rồi!
- Khác nhau đó. Tôi ắt phải biết được toàn bộ sự việc, nếu không, tôi sẽ bị các anh lừa chẳng khác gì con ngốc. Diệp Phong, tôi không thích cảm giác này.
Lâm Tuyết cười lạnh nói:
- Ngay từ đầu tôi đã bị anh lừa rồi, nếu không, chắc chắn tôi sẽ không chỉ lấy 5% cổ phần của anh đâu.
Trong lòng Diệp Phong rất rõ. Sở Thiếu Lăng vẫn giữ lại phần cốt của vấn đề, hắn không nói cho Lâm Tuyết biết mục đích chính của trung tâm ché biến thực phẩm đó chính là sàn xuất thuốc phiện. Diệp Phong rất rõ, hạng phụ nữ như Lâm Tuyết, một khi biết toàn bộ chân tướng sự việc, không chừng cô ta sẽ cân nhắc tới quyền lợi của cô ta, cảnh báo chính mình. Hắn không ngốc tới mức đó đâu. Nếu Lâm Tuyết đã nghĩ trung tâm chế biến thực phẩm đó dùng để buôn lậu, thì cứ để cô ta tin như thế đi. Diệp Phong cười nói:
- Đừng trách tôi ban đầu lừa cô chứ. Nếu tôi nói cho cô biết tôi chuyên làm buồn lậu, liệu cô có lấy 5% cổ phần không chứ. Giờ tôi, cô và cả bang 3K nữa, đều đã buộc chung trên lưng một con châu chấu. Chúng ta không ai tách ra được. Thồi, cô yên tâm đi, chi cần cô nắm chắc được bên bí thư Từ là được rồi. Để hắn bảm đảm tuyệt đối cho chúng ta, bảo đàm sẽ không có chuyện gì xảy ra. Như thế, cô chỉ cần ngồi mà đếm tiền là được rồi.
- Nhưng, giờ bên tôi đang xảy ra chút vấn đề?
Lâm Tuyết nói.
- Tôi bị con ranh Michelle (Mễ Tuyết) lừa rồi.
- Michelle?
Diệp Phong giật mình, hỏi:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Con ranh đó lừa tôi giới thiệu bí thư Từ đến Hồng Phấn Đế Quốc, kết quà, nó sử dụng mấy thủ đoạn đê tiện, khiến tên khống nạn Từ Hàn Vệ giờ không thèm để ý gì tới tôi nữa, giờ tôi cũng không biết phải làm thế nào cà, không có Từ Hàn Vệ giúp đờ, bách hóa An Thịnh của tôi còn có một khoản đến hạn cần phải đồi thành tiền vốn, mà tiền của tôi tất cả đều đầu tư vào thị trường cổ phiếu, bị khóa cả rồi, tôi đang sầu não vì chuyện đó đây!
Diệp Phong nghe xong, thản nhiên nói:
- Cồ không còn cách nào để đưa Từ Hàn Vệ vào tròng sao, dù sao cô và Từ Hàn Vệ cũng qua lại mấy năm rồi, trong tay cũng phải nắm được điểm yếu của hắn chứ, chỉ cần dùng những cái đó là có thể nắm được Từ Hàn Vệ rồi.
Lâm Tuyết lắc đầu nói:
- Tên Từ Hàn Vệ này rất gian xào, hắn không cho tôi bất cứ cơ hội nào cà, hắn cầm tiền đều là do chính tay tôi đưa cho hắn, nhưng, trước giờ hắn không cho tôi cơ hội nắm được thóp hắn, cũng như mấy tên hối lộ Từ Hàn Vệ vậy, đều tại tôi xui xẻo, vì, người bọn họ tiếp xúc trực tiếp là tôi.
Diệp Phong nghe xong, ngược lại liền cười, lắc lắc đầu nói:
- Lâm Tuyết, cô nghĩ như thế là được rồi, dù Từ Hàn Vệ không trực tiếp tiếp xúc với mấy tên đó, nhưng, người khác sẽ tin cô làm xong những việc đó rồi đúng không, chi cần cô còn nhớ mình đã cầm tiền của ai giúp Từ Hàn Vệ, giúp hắn đạt được cái gì, người khác mà điều tra, sẽ nghĩ ngay kẻ chủ mưu chính là Từ Hàn Ve, thế nên. Từ Hàn Vệ làm như vậy, chi là “bịt tai trộm chuông”* mà thôi, chẳng có ích gì cả.
Lâm Tuyết nhìn Diệp Phong, nói:
- Nói thì nói vậy, nhưng, tôi cũng không thê lật mặt với Từ Hàn Vệ được, sau này sao tôi ở thành phố Vọng Hải kiếm ăn được.
- Ai bảo cô lật mặt với Từ Hàn Vệ, tôi chỉ muốn cô hơi uy hiếp Từ Hàn Vệ một chút. Từ Hàn Vệ lập tức sẽ ngoan ngoãn ngay!
Diệp Phong nói tới đây, đưa tay vỗ vỗ vào vai Lâm Tuyết, nói:
- Cái này chắc không cần tôi day cô nữa chứ, cố nghĩ cách nào để tên Từ Hàn Vệ ngoan ngoãn nghe lời là được rồi, chỉ cần Từ Hàn Vệ chịu giúp chúng ta, chúng ta có thể yên tâm được rồi. Tôi cũng không để Từ Hàn Vệ giúp không đâu, chắc chắn sẽ không bạc đãi hắn.
Lâm Tuyết gật gật đầu, nói:
- Tên này vừa ham tài, vừa háo sắc, nếu ném cho hắn một khoản tiền lớn, tôi tin chắc hắn sẽ giúp ngay.
- Tiền không thành vấn đề, chi cầ trung tâm chế biến thực phẩm của chúng ta có thể đi vào sản xuất, tôi lập tức sẽ có ngay một món tiền lớn trong tài khoản, tới lúc đó tôi sẽ lấy một triệu cho Từ Hàn Vệ, coi như để đáp lễ hắn.
Diệp Phong nói:
- Lâm Tuyết, tôi tin cô giờ đã biết phải làm thế nào rồi!
Lâm Tuyết gật gật đầu nói:
- Tất nhiên tôi biết, có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu tôi giúp được anh lần này, anh định cảm ơn tôi thế nào đây?
- Cái này còn phải nói sao, cô có cả 5% cổ phần cơ mà, tới lúc đó, tôi sẽ trích 5% lợi nhuận cho cô, những vụ buôn bán của chúng ta cả chục nghìn ấy chứ. 5% lợi nhuận này không phải là nhỏ đâu!
- Thế là bao nhiêu?
Lâm Tuyết nói:
- Tôi không thích anh chơi trò mấy con số với tôi, giờ tôi chỉ muốn biết anh có thể đưa cho tôi bao nhiêu?
- Trong vòng một năm, sẽ khoảng hơn một triệu, thế này cô hài lòng rồi chứ?
Diệp Phong hỏi.
- Chi một triệu thồi sao, sao ít thế, công ty bách hóa An Thịnh của tôi...
Câu này của Lâm Tuyết còn chưa nói xong đã bị Diệp Phong chặn lại nói:
- Lâm Tuyết, cô đừng nghĩ tôi không biết gì cả, tuy tôi không ở Vọng Hải, nhưng tin tức của tôi cũng nhanh nhạy lắm đó. Bách hóa An Thịnh của cô giờ đã không còn giống như lúc ban đầu nữa rồi, bách hóa Việt Dương hiện đã vượt qua bách hóa An Thịnh của cô rồi, hơn nữa, những khoản tiên trước đây cô vay của ngân hàng cũng đã tới kỳ hạn rồi, có thẻ nói, bách hóa An Thịnh của cô giờ chi là cái bình rỗng, chẳng đáng mấy đồng, nếu không, cô cũng không bỏ hết tiền đầu tư vào thị trường cổ phiếu, tôi thấy, cô định kiếm một món lớn trên thị trường cổ phiếu, nào ngờ tất cả cô phiếu của cô lại bị khóa chứ. Lâm Tuyết, không biết tôi nói có đúng không, giờ cô rất cần tiền.
- Anh cho người điều tra tôi?
Lâm Tuyết vừa nghe xong, sắc mặt liền hiện lên vẻ tức giận, nhìn Diệp Phong hỏi.
Diệp Phong chỉ khẽ lắc đầu, ý nói Lâm Tuyết không cần phải kích động như vậy. Diệp Phong cười nói:
- Lâm Tuyết, không phải tôi điều tra cô, mà là 3K đưa toàn bộ tư liệu của cô cho tôi, cô nên biết, làm việc gì chúng tôi đều thế này cà, nhất định phải biết được những bí mật bên trong của đối tác.
Lâm Tuyết nghe xong, tức giận hít mấy hơn thuốc liền, sau đó liền hung dữ nói:
- Đều tại con tiện nhân Bạch Tình Đình hại tôi, bách hóa Việt Dương của nó cướp đi mối làm ăn của tôi, khiến kinh doanh của bách hóa An Thịnh giảm mạnh, tôi còn bỏ ra cà đống tiền để tổ chức buổi diễn thời trang, kết quà cũng bị Bạch Tình Đình phá hỏng, tất cả đều do con tiện nhân Bạch Tình Đình đó làm cả, dù Lâm Tuyết này có chết, nhất định cũng sẽ kéo nói chết cùng!
Diệp Phong cười nói:
- Lâm Tuyết à, cô sao ngốc thế hả, sau lưng cô có cả cái cây cao lớn như Từ Hàn Vệ kia mà còn sợ không kiếm được tiền sao. Chẳng phải nãy cô vừa nói sao, cô chỉ còn tiền trên thị trường cô phiếu đang bị khóa thôi đúng không, bách hóa An Thịnh của cô lại đang thiếu vốn lưu động, tôi thấy dề thôi, để Từ Hàn Vệ giúp cô, vay một khoản mấy chục triệu ở ngân hàng để trà trước khoản tiền mà cô đang nợ trước đây, đợi tiền trên thị trường cô phiếu của cô được mở rồi, cô lại có thể lấy số tiền đó mang đi trả ngân hàng, chẳng lẽ cách này không tốt sao?
- Chó chết, nếu tôi có thể làm được như thế thì tôi đã làm rồi. Anh nghĩ tôi không muốn làm thế sao, nhưng, tên khốn nạn Từ Hàn Vệ đó còn ranh hơn khỉ, hôm qua tôi còn bị con nha đầu thối Tần Dao chém cho một nhát, nếu không, nói không chừng Từ Hàn Vệ đã giúp tôi rồi.
Diệp Phong cười nói:
- Nói nghe xem!
Lâm Tuyết liền đem chuyện tối qua kể cho Diệp Phong nghe. Diệp Phong nghe xong liền cười đểu nói:
- Lâm Tuyết, cô có ngốc không vậy, cô nghĩ rằng nha đầu đó sẽ ở viện cả đêm sao?
Lâm Tuyết ngạc nhiên hòi:
- Thế nó đi đâu chứ?
- Cái này thì tôi không biết, nhưng, tôi trước giờ không tin trên đời lại có chuyện trùng họp như vậy, tôi thấy chắc chắn có kẻ không muốn để cô và Từ Hàn Vệ tiếp tục có quan hệ với nhau nữa, mới cố ý ném cho cô nhát dao này.
Diệp Phong nói:
- Cồ nghĩ kỹ xem, ai có thể làm chuyện này nhất?
- Michelle, nhắt định là con tiện nhân đó làm, mẹ nó chứ, bà sẽ cho mày chết!
Lâm Tuyết tức giận đập bàn, định đứng đậy, liền nghe thấy Diệp Phong cười nói:
- Lâm Tuyết, nếu thật là do Michelle làm, cô nghĩ cô ta có gan gì mà dám làm chuyện này, liệu sau lưng cô ta còn có ai để dựa sao?
- Dựa ai? Sao được chứ, cô ta là bà chủ của Hồng Phấn Đế Quốc, mà Hồng Phấn Đế Quốc lại mở chưa được mấy ngày, kiếm đâu ra ai mà dựa chứ? Tôi thấy nó chỉ là dùng tiền và gái để lôi kéo Từ Hàn Vệ thôi, ngoài chuyện đó ra, cô ta chẳng đáng gì cả cái được gọi là rồng to không đập được đầu rắn nhi, bà đây chính là đầu rắn đó, tôi ở thành phố Vọng Hải này cũng có gân có cốt đó, tôi sẽ tìm vài tên đập cho nó một trận mà quỷ thần cũng không hay.
- Tôi thấy cô nghĩ đơn giản quá! Diệp Phong lắc lắc đầu, nói:
- Tôi thấy chuyện này không đơn giản đâu, cô gái tên Michelle kia lai lịch không đơn giản đâu, giờ, cô nên điều tra tất cả các tư liệu về Michelle đi, còn về con bé Tần Dao kia thì cũng có thể lợi dụng được chút ít nữa!
Chú thích (*): Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dề mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuồng lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy.
Đáng tiếc Diệp Phong lại chẳng có hứng thú lắm với bộ dạng đang tắm của Lâm Tuyết, lúc này hắn đang ngồi trên chiếc ghế trong phòng, tay trái cầm thuốc, tay phải đang cầm tài liệu xem.
- Diệp Phong, lần này anh định sẽ ở lại đây bao lâu?
Lâm Tuyết từ trong phòng tắm hỏi vọng ra.
- Tầm một tháng, hoặc cũng có thể lâu hơn, cụ thể phải xem tiến độ công việc thế nào.
Diệp Phong nói.
- Anh đang nói tới trung tâm chế biến thực phẩm ấy hả?
Lâm Tuyết hòi.
- Đúng!
Diệp Phong nói.
- Nhà xưởng của Trung tâm chế biến thực phẩm đó hiện đã xây dựng xong, tôi đến là để lắp đặt thiết bị, tôi sẽ gắng trong thời gian ngắn nhất để lắp đặt hoàn tất các thiết bị cũng như các linh kiện khác, sau đó nhanh chóng đưa vào sàn xuất, như thế chúng ta mới có thể kiếm được một khoản tiền lớn.
Lâm Tuyết cũng không nói gì nữa, sau hơn mười phút. Lâm Tuyết khoác chiếc áo tắm rộng, choàng lấy thân người cô, từ phòng tắm bước ra. Lâm Tuyết bước tới bên Diệp Phòng, ngồi xuống. Cô đưa tay ra cầm lên một điếu thuốc Diệp Phong đang để trên bàn, châm lửa hút. Cồ nhìn Diệp Phong, nói:
- Diệp Phong, anh nói thật cho tôi biết, rốt cục trung tâm chế biến thực phẩm đó sản xuất cái gì hả?
Diệp Phong nghe xong, liền đật tư liệu đang cầm trên tay xuống, nhìn Lâm Tuyết, cười nói:
- Cồ hỏi điều này làm gì, cô chỉ cần có tiền là được rồi!
Lâm Tuyết vắt chân lên, để lộ ra cặp đùi trắng nõn nà của cô, mở miệng nói:
... A!
- Anh đừng coi tôi là con ngốc. Sở Thiếu Lăng đều kê tất cả mọi chuyện cho tôi rồi, tôi biết anh bỏ tiền đầu tư để xây dựng lên trung tâm chế biến thực phẩm đó mục đích chính không phải đề sản xuất hàng thực phẩm xuất khẩu, mà là để buồn lậu, hơn nữa, bang 3K cũng có phần trong đó, các anh vận chuyển hàng bán thành phẩm qua đây, sau khi chế biến lại, sẽ tung ra bán trên thị trường, nói thẳng ra, các anh muốn buồn lậu. Tôi nghi ngờ, các anh thậm chí còn trực tiếp buôn bán lậu qua đây ấy chứ!
Diệp Phong nghe xong, liền cười nói:
- Thế thì đă sao nào, cô chỉ cần có tiền là được rồi!
- Khác nhau đó. Tôi ắt phải biết được toàn bộ sự việc, nếu không, tôi sẽ bị các anh lừa chẳng khác gì con ngốc. Diệp Phong, tôi không thích cảm giác này.
Lâm Tuyết cười lạnh nói:
- Ngay từ đầu tôi đã bị anh lừa rồi, nếu không, chắc chắn tôi sẽ không chỉ lấy 5% cổ phần của anh đâu.
Trong lòng Diệp Phong rất rõ. Sở Thiếu Lăng vẫn giữ lại phần cốt của vấn đề, hắn không nói cho Lâm Tuyết biết mục đích chính của trung tâm ché biến thực phẩm đó chính là sàn xuất thuốc phiện. Diệp Phong rất rõ, hạng phụ nữ như Lâm Tuyết, một khi biết toàn bộ chân tướng sự việc, không chừng cô ta sẽ cân nhắc tới quyền lợi của cô ta, cảnh báo chính mình. Hắn không ngốc tới mức đó đâu. Nếu Lâm Tuyết đã nghĩ trung tâm chế biến thực phẩm đó dùng để buôn lậu, thì cứ để cô ta tin như thế đi. Diệp Phong cười nói:
- Đừng trách tôi ban đầu lừa cô chứ. Nếu tôi nói cho cô biết tôi chuyên làm buồn lậu, liệu cô có lấy 5% cổ phần không chứ. Giờ tôi, cô và cả bang 3K nữa, đều đã buộc chung trên lưng một con châu chấu. Chúng ta không ai tách ra được. Thồi, cô yên tâm đi, chi cần cô nắm chắc được bên bí thư Từ là được rồi. Để hắn bảm đảm tuyệt đối cho chúng ta, bảo đàm sẽ không có chuyện gì xảy ra. Như thế, cô chỉ cần ngồi mà đếm tiền là được rồi.
- Nhưng, giờ bên tôi đang xảy ra chút vấn đề?
Lâm Tuyết nói.
- Tôi bị con ranh Michelle (Mễ Tuyết) lừa rồi.
- Michelle?
Diệp Phong giật mình, hỏi:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Con ranh đó lừa tôi giới thiệu bí thư Từ đến Hồng Phấn Đế Quốc, kết quà, nó sử dụng mấy thủ đoạn đê tiện, khiến tên khống nạn Từ Hàn Vệ giờ không thèm để ý gì tới tôi nữa, giờ tôi cũng không biết phải làm thế nào cà, không có Từ Hàn Vệ giúp đờ, bách hóa An Thịnh của tôi còn có một khoản đến hạn cần phải đồi thành tiền vốn, mà tiền của tôi tất cả đều đầu tư vào thị trường cổ phiếu, bị khóa cả rồi, tôi đang sầu não vì chuyện đó đây!
Diệp Phong nghe xong, thản nhiên nói:
- Cồ không còn cách nào để đưa Từ Hàn Vệ vào tròng sao, dù sao cô và Từ Hàn Vệ cũng qua lại mấy năm rồi, trong tay cũng phải nắm được điểm yếu của hắn chứ, chỉ cần dùng những cái đó là có thể nắm được Từ Hàn Vệ rồi.
Lâm Tuyết lắc đầu nói:
- Tên Từ Hàn Vệ này rất gian xào, hắn không cho tôi bất cứ cơ hội nào cà, hắn cầm tiền đều là do chính tay tôi đưa cho hắn, nhưng, trước giờ hắn không cho tôi cơ hội nắm được thóp hắn, cũng như mấy tên hối lộ Từ Hàn Vệ vậy, đều tại tôi xui xẻo, vì, người bọn họ tiếp xúc trực tiếp là tôi.
Diệp Phong nghe xong, ngược lại liền cười, lắc lắc đầu nói:
- Lâm Tuyết, cô nghĩ như thế là được rồi, dù Từ Hàn Vệ không trực tiếp tiếp xúc với mấy tên đó, nhưng, người khác sẽ tin cô làm xong những việc đó rồi đúng không, chi cần cô còn nhớ mình đã cầm tiền của ai giúp Từ Hàn Vệ, giúp hắn đạt được cái gì, người khác mà điều tra, sẽ nghĩ ngay kẻ chủ mưu chính là Từ Hàn Ve, thế nên. Từ Hàn Vệ làm như vậy, chi là “bịt tai trộm chuông”* mà thôi, chẳng có ích gì cả.
Lâm Tuyết nhìn Diệp Phong, nói:
- Nói thì nói vậy, nhưng, tôi cũng không thê lật mặt với Từ Hàn Vệ được, sau này sao tôi ở thành phố Vọng Hải kiếm ăn được.
- Ai bảo cô lật mặt với Từ Hàn Vệ, tôi chỉ muốn cô hơi uy hiếp Từ Hàn Vệ một chút. Từ Hàn Vệ lập tức sẽ ngoan ngoãn ngay!
Diệp Phong nói tới đây, đưa tay vỗ vỗ vào vai Lâm Tuyết, nói:
- Cái này chắc không cần tôi day cô nữa chứ, cố nghĩ cách nào để tên Từ Hàn Vệ ngoan ngoãn nghe lời là được rồi, chỉ cần Từ Hàn Vệ chịu giúp chúng ta, chúng ta có thể yên tâm được rồi. Tôi cũng không để Từ Hàn Vệ giúp không đâu, chắc chắn sẽ không bạc đãi hắn.
Lâm Tuyết gật gật đầu, nói:
- Tên này vừa ham tài, vừa háo sắc, nếu ném cho hắn một khoản tiền lớn, tôi tin chắc hắn sẽ giúp ngay.
- Tiền không thành vấn đề, chi cầ trung tâm chế biến thực phẩm của chúng ta có thể đi vào sản xuất, tôi lập tức sẽ có ngay một món tiền lớn trong tài khoản, tới lúc đó tôi sẽ lấy một triệu cho Từ Hàn Vệ, coi như để đáp lễ hắn.
Diệp Phong nói:
- Lâm Tuyết, tôi tin cô giờ đã biết phải làm thế nào rồi!
Lâm Tuyết gật gật đầu nói:
- Tất nhiên tôi biết, có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu tôi giúp được anh lần này, anh định cảm ơn tôi thế nào đây?
- Cái này còn phải nói sao, cô có cả 5% cổ phần cơ mà, tới lúc đó, tôi sẽ trích 5% lợi nhuận cho cô, những vụ buôn bán của chúng ta cả chục nghìn ấy chứ. 5% lợi nhuận này không phải là nhỏ đâu!
- Thế là bao nhiêu?
Lâm Tuyết nói:
- Tôi không thích anh chơi trò mấy con số với tôi, giờ tôi chỉ muốn biết anh có thể đưa cho tôi bao nhiêu?
- Trong vòng một năm, sẽ khoảng hơn một triệu, thế này cô hài lòng rồi chứ?
Diệp Phong hỏi.
- Chi một triệu thồi sao, sao ít thế, công ty bách hóa An Thịnh của tôi...
Câu này của Lâm Tuyết còn chưa nói xong đã bị Diệp Phong chặn lại nói:
- Lâm Tuyết, cô đừng nghĩ tôi không biết gì cả, tuy tôi không ở Vọng Hải, nhưng tin tức của tôi cũng nhanh nhạy lắm đó. Bách hóa An Thịnh của cô giờ đã không còn giống như lúc ban đầu nữa rồi, bách hóa Việt Dương hiện đã vượt qua bách hóa An Thịnh của cô rồi, hơn nữa, những khoản tiên trước đây cô vay của ngân hàng cũng đã tới kỳ hạn rồi, có thẻ nói, bách hóa An Thịnh của cô giờ chi là cái bình rỗng, chẳng đáng mấy đồng, nếu không, cô cũng không bỏ hết tiền đầu tư vào thị trường cổ phiếu, tôi thấy, cô định kiếm một món lớn trên thị trường cổ phiếu, nào ngờ tất cả cô phiếu của cô lại bị khóa chứ. Lâm Tuyết, không biết tôi nói có đúng không, giờ cô rất cần tiền.
- Anh cho người điều tra tôi?
Lâm Tuyết vừa nghe xong, sắc mặt liền hiện lên vẻ tức giận, nhìn Diệp Phong hỏi.
Diệp Phong chỉ khẽ lắc đầu, ý nói Lâm Tuyết không cần phải kích động như vậy. Diệp Phong cười nói:
- Lâm Tuyết, không phải tôi điều tra cô, mà là 3K đưa toàn bộ tư liệu của cô cho tôi, cô nên biết, làm việc gì chúng tôi đều thế này cà, nhất định phải biết được những bí mật bên trong của đối tác.
Lâm Tuyết nghe xong, tức giận hít mấy hơn thuốc liền, sau đó liền hung dữ nói:
- Đều tại con tiện nhân Bạch Tình Đình hại tôi, bách hóa Việt Dương của nó cướp đi mối làm ăn của tôi, khiến kinh doanh của bách hóa An Thịnh giảm mạnh, tôi còn bỏ ra cà đống tiền để tổ chức buổi diễn thời trang, kết quà cũng bị Bạch Tình Đình phá hỏng, tất cả đều do con tiện nhân Bạch Tình Đình đó làm cả, dù Lâm Tuyết này có chết, nhất định cũng sẽ kéo nói chết cùng!
Diệp Phong cười nói:
- Lâm Tuyết à, cô sao ngốc thế hả, sau lưng cô có cả cái cây cao lớn như Từ Hàn Vệ kia mà còn sợ không kiếm được tiền sao. Chẳng phải nãy cô vừa nói sao, cô chỉ còn tiền trên thị trường cô phiếu đang bị khóa thôi đúng không, bách hóa An Thịnh của cô lại đang thiếu vốn lưu động, tôi thấy dề thôi, để Từ Hàn Vệ giúp cô, vay một khoản mấy chục triệu ở ngân hàng để trà trước khoản tiền mà cô đang nợ trước đây, đợi tiền trên thị trường cô phiếu của cô được mở rồi, cô lại có thể lấy số tiền đó mang đi trả ngân hàng, chẳng lẽ cách này không tốt sao?
- Chó chết, nếu tôi có thể làm được như thế thì tôi đã làm rồi. Anh nghĩ tôi không muốn làm thế sao, nhưng, tên khốn nạn Từ Hàn Vệ đó còn ranh hơn khỉ, hôm qua tôi còn bị con nha đầu thối Tần Dao chém cho một nhát, nếu không, nói không chừng Từ Hàn Vệ đã giúp tôi rồi.
Diệp Phong cười nói:
- Nói nghe xem!
Lâm Tuyết liền đem chuyện tối qua kể cho Diệp Phong nghe. Diệp Phong nghe xong liền cười đểu nói:
- Lâm Tuyết, cô có ngốc không vậy, cô nghĩ rằng nha đầu đó sẽ ở viện cả đêm sao?
Lâm Tuyết ngạc nhiên hòi:
- Thế nó đi đâu chứ?
- Cái này thì tôi không biết, nhưng, tôi trước giờ không tin trên đời lại có chuyện trùng họp như vậy, tôi thấy chắc chắn có kẻ không muốn để cô và Từ Hàn Vệ tiếp tục có quan hệ với nhau nữa, mới cố ý ném cho cô nhát dao này.
Diệp Phong nói:
- Cồ nghĩ kỹ xem, ai có thể làm chuyện này nhất?
- Michelle, nhắt định là con tiện nhân đó làm, mẹ nó chứ, bà sẽ cho mày chết!
Lâm Tuyết tức giận đập bàn, định đứng đậy, liền nghe thấy Diệp Phong cười nói:
- Lâm Tuyết, nếu thật là do Michelle làm, cô nghĩ cô ta có gan gì mà dám làm chuyện này, liệu sau lưng cô ta còn có ai để dựa sao?
- Dựa ai? Sao được chứ, cô ta là bà chủ của Hồng Phấn Đế Quốc, mà Hồng Phấn Đế Quốc lại mở chưa được mấy ngày, kiếm đâu ra ai mà dựa chứ? Tôi thấy nó chỉ là dùng tiền và gái để lôi kéo Từ Hàn Vệ thôi, ngoài chuyện đó ra, cô ta chẳng đáng gì cả cái được gọi là rồng to không đập được đầu rắn nhi, bà đây chính là đầu rắn đó, tôi ở thành phố Vọng Hải này cũng có gân có cốt đó, tôi sẽ tìm vài tên đập cho nó một trận mà quỷ thần cũng không hay.
- Tôi thấy cô nghĩ đơn giản quá! Diệp Phong lắc lắc đầu, nói:
- Tôi thấy chuyện này không đơn giản đâu, cô gái tên Michelle kia lai lịch không đơn giản đâu, giờ, cô nên điều tra tất cả các tư liệu về Michelle đi, còn về con bé Tần Dao kia thì cũng có thể lợi dụng được chút ít nữa!
Chú thích (*): Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dề mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuồng lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy.