Chu Hân Mính cúp điện thoại, ném trá lại cho Diệp Lăng Phi sau đó ngồi xuống bên canh hắn, nói:
- Bây giờ em đã có biện pháp bắt được tên Triệu Trường Đào rồi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Đều là do con đàn bà chết tiệt kia, nếu anh sớm giết chết ả thì sẽ không có những chuyện như thế này xảy ra đâu!
Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Chu Hân Mính sa sầm mặt, quát:
- Diệp Lăng Phi, anh nói cho em biết, rốt cuộc trong lòng anh có vị trí cùa em và Tình Đình không?
Nhìn Chu Hân Mính tức giận tới xanh cả mật, Diệp Lăng Phi sửng sốt, đáp:
- Hân Mính, câu này mà em còn phãi hôi sao, trong lòng anh, hai em là những người quan trọng nhất!
Chu Hân Mính hừ lạnh nói:
- Anh nói quan tâm đến hai người bọn em, vậy mà động một chút là muốn đánh muốn giết. Nếu anh xáy ra chuyện gì thì em và Tình Đình làm sao sống nổi?
Diệp Láng Phi há hốc miệng, hồi lâu vẫn không thể trả lòi câu hỏi này. Hắn cúi đầu nhìn xuống đất, bực bội nói:
- Nhưng anh không chịu nồi con tiện nhân Lâm Tuyết này, anh không để mụ làm hại Tình Đình đâu!
- Em đã nói rồi mà, em sẽ tự tay bắt Triệu Trường Đào!
Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi cúi đầu, cơn tức cũng giảm đi không ít. Cô dựa vào người Diệp Lăng Phi, nói:
- Bây giờ anh không phãi là một tên trùm buôn bán vũ khí xuyên quốc gia, không còn là một đao phù giết người không chóp mắt nữa, lúc này anh chính là người trọng yếu nhất trong cuộc sống, là cả sinh mệnh của em và Tình Đình. Diệp Lăng Phi, sau này khi anh làm bất cứ chuyện gì, hãy nghĩ đến bọn em rồi mới hành động, được không?
Diệp Láng Phi gật đầu, đáp:
- Anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi ngẩng đầu nhìn Chu Hân Mính hỏi tiếp:
- Hân Mính, vậy em bảo anh phải làm thế nào, anh không bỏ qua cho con mụ Lâm Tuyết đâu. Em cũng biết tính cách của anh mà, anh sẽ không trơ mắt nhìn Lâm Tuyết làm hại Tình Đình đâu!
- Lâm Tuyết muốn đối phó em sao?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Ừ!
Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình, vuốt ve làn da mịn màng của cô qua lớp áo mỏng như cánh ve, nhẹ nhàng an ủi:
- Tình Đình, đừng sợ, có anh ở đây không ai có thể đụng tới em được đâu!
Chu Hân Mính nói:
- Chuyện Lâm Tuyết giao lại cho em đi. Ngày mai Tình Đình đi Bắc Kinh rồi, em nghĩ Triệu Trường Đào không biết chuyện này đâu nhưng mà cũng không thê buông lòng cánh giác. Diệp Láng Phi, ngày mai anh tự mình đưa Tình Đình lên máy bay nhé. Bây giờ em sẽ đến đội cảnh sát hình sự bố trí việc vây bắt Triệu Trường Đào, em tin nhất định lần này Triệu Trường Đào sẽ phải sa lưới!
- Hân Mính, anh cho rằng Triệu Trường Đào rất có thể đang ở gần đây theo dõi chúng ta. Nếu ngày mai Tình Đình ròi khôi thành phố không chừng Triệu Trường Đào sẽ bám theo đó!
Diệp Lãng Phi nghĩ đến đây, liền nói vói Bạch Tình Đình:
- Bà xã, em báo cho bố em một tiếng, đề người đi Bắc kinh trước, em ờ lại thành phố Vọng Hải thêm một ngày nữa, chờ bọn anh bắt được Triệu Trường Đào rồi hẫng tính!
- Em phãi đi cùng bố, nếu lần này em không đi thì...!
Bạch Tình Đình chưa nói xong thì đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Tình Đình, đừng quên rằng tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế cũng có cổ phần của anh, anh có quyền buộc em ở lại thành phố Vọng Hải tới khi nào em được an oàn mới thôi. Anh không muốn em gập chuyện bất trắc gì!
Bạch Tình Đình thấy thái độ của Diệp Lăng Phi cực kì kiên quyết, chỉ gật đầu một cái rồi đáp ứng:
- Được rồi, em sẽ ở lại thêm một ngày. Nhưng mà, ông xã, chẳng lẽ em cứ ở nhà mãi sao?
- Em phải ờ nhà không được ra ngoài, anh sẽ phụng bồi em đến khi nào an toàn mới thôi!
- Diệp Lãng Phi, cứ quyết định như vậy đi. Bây giờ em lập tức tới đội cảnh sát, em thấy bây giờ Triệu Trường Đào cũng đang rất vội, hắn muốn mong chóng lấy được tiền từ chỗ Lâm Tuyết. Nếu không có gì bất ngờ thì không lâu nừa hắn sẽ lại gọi điện cho Lâm Tuyết, đến lúc đó em sẽ dùng nghiệp vụ điều tra xác định vị trí của hắn. Hai người chờ tin tốt của em nha!
Diệp Lãng Phi và Bạch Tình Đình gật đầu, đều khuyên Chu Hân Mính nên cần thận.
- Yên tâm đi, mình không có chuyện gì đâu!
Chu Hân Mính nói xong, vội vàng lên gác thay quần áo, sau đó lái xe rời biệt thự. Chu Hân Mính vừa đi, Bạch Tình Đình cũng đứng lên, duỗi lưng một cái nói:
- Đề em gọi điện cho bố một chút. Ngày mai không cần dậy sớm, có thể ngủ một giấc thật ngon rồi, ông xã, em đi tắm rồi đi ngủ đây!
- Em đi đi!
Diệp Lãng Phi vỗ vỗ mông Bạch Tình Đình, cười nhẹ nói:
- Bà xã, nếu như em sợ thì cứ để anh đi cùng!
- Không cần đâu, em không thấy sợ!
Bạch Tình Đình làm mặt quỷ với Diệp Lãng Phi, nhẹ nhàng nói:
- Ờ bên ông xã em cảm thấy rất an toàn, không còn lo lắng gì cả!
Nhìn Bạch Tình Đình lên gác, Diệp Lãng Phi tựa lung vào ghế, lại nghĩ tới Tần Dao. Lần này Tần Dao mật báo tin tức này cho mình, không hiểu trong lòng cô bé này đang nghĩ gì. Không phãi Tần Dao đang theo phe của Lâm Tuyết sao, vậy mà lại nói chuyện này cho mình. Chẳng lẽ Tần Dao muốn bán đứng Lâm Tuyết?......
Sáng hôm sau, Lâm Tuyết dẫn Tần Dao tới công ty bách hóa An Thịnh, trước mặt các nhân viên tuyên bố từ hôm nay Tần Dao sẽ là phó giám đốc, khi Lâm Tuyết không có mặt thì Tần Dao có thế đại diện cho Lâm Tuyết ra các quyết định. Lâm Tuyết thông báo tin tức này làm tất cả nhân viên công ty đều bất ngờ. Những người này đều nhận ra Tần Dao không phải là một nhân tài quản lý kinh nghiệm phong phú, thậm chí nhìn vẻ mặt non nớt của Tần Dao, họ còn phòng đoán có lẽ cô vẫn còn đi học. Mọi người đều không hiểu tại sao Lâm Tuyết lại ra quyết định khó hiểu như vậy, thế nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Lâm Tuyết dẫn Tần Dao đến tầng cao nhất cùa công ty, nơi này là khu làm việc cùa các nhân viên cao cấp nhất. Lâm Tuyết cố ý cho người dọn dẹp sạch sẽ gian phòng trước kia của Triệu Trường Đào, nói với Tần Dao đây sẽ là phòng làm việc của cô.
- Tỷ tỷ, em thật sự sẽ làm quản lý sao?
Tần Dao hỏi.
- Muội muội, em cứ ngồi đi. Làm gì có ai sinh ra mà đã biết quản lý, phải trải qua một quá trình học tập rèn luyện thì mới biết được!
Lâm Tuyết ấn Tần Dao ngồi xuống chiếc ghế của phó giám đốc, đi tới bên cạnh hỏi:
- Muội muội, em thấy thế nào?
- Tỷ tỷ, em cảm thấy như đang nằm mơ vậy!
Tần Dao tỏ vẻ không biết phải làm sao.
Lâm Tuyết cười nói:
- Đứa ngốc, sau này em là phó giám đốc công ty An Thịnh rồi, sẽ có rất nhiều việc phải lo lắng đó. Bây giờ chị dẫn em đi dạo qua bách hoa một vòng để em làm quen hoàn cảnh ở đây. Trưa nay chị sẽ dạy em mấy vấn đề cơ bản của việc quàn lý. Ngày mai em sẽ chính thức bắt tay vào quản lý bách hóa An Thịnh, hai ngày tới chị có việc bận, có thề không tới đây được!
- Nếu như lại có việc gì hệ trọng thì sao, em không có kinh nghiệm xử lí mà chị lại không có ờ đây thì biết giải quyết thế nào.
Tần Dao lo lắng.
- Nha đầu ngốc, em không nên nghĩ nhiều như vậy, nếu có gì khó khăn thì cứ gọi cho chị, chị sẽ hướng dẫn em. À đúng rồi, tối nay chị sẽ đưa em đi gặp mấy nhân viên cao cấp ở ngân hàng, sau này em cần phải giao thiệp vói họ nhiều lần đấy. Bây giờ cứ từ từ làm quen với công việc, không có gì phãi vội!
Tần Dao nghe vậy cũng đành gật đầu, nói:
- Tỷ tỷ, em nghe theo chị vậy!
Lâm Tuyết thấy Tần Dao như vậy, trong lòng thầm cười nhạt: "Ngươi không cần biết gì cả, chi cần nghe theo chỉ đạo của ta là đươc, đến lúc ngươi hiểu ra thì đã muộn rồi...”.
Chu Hân Mính bận rộn cá đêm, cho người thay phiên điều ừa số điện thoại Triệu Trường Đào. Bộ phận kĩ thuật tra ra hắn đã gọi điện thoại bốn lần. Lần đầu tiên là ba ngày trước, có lẽ lúc Triệu Trường Đào mới trở lại thành phố Vọng Hải, còn cuộc gọi gần nhất chính là cuộc gọi cho Lâm Tuyết trong ngày hôm nay.
Chu Hân Mính chỉ nắm giữ được những đầu mối đối không có tác dụng lớn đến việc bắt Triệu Trường Đào. Chu Hân Mính cả đêm không ngủ, kiên trì đến trưa hôm sau nhưng bộ phận kĩ thuật vẫn không có tiến triển, Triệu Trường Đào vẫn không gọi cho ai.
Chu Hân Mính thấy hơi sốt một. Ngày nào còn chưa bắt được Triệu Trường Đào thì ngày ấy Bạch Tình Đình vẫn còn gặp nguy hiểm. Chu Hân Mính trong cái khó lại ló cái khôn, cô chợt nghĩ ra một biện pháp.
Chu Hân Mính lập tức gọi người đưa cho cô một chiếc điện thoại, dựa theo cách nói chuyện của Lâm Tuyết nhắn tin cho Triệu Trường Đào, đại ý nói vói Triệu Trường Đào là mình đã làm mất chiếc điện thoại cũ, báo hắn nhớ kĩ số di động mới của mình. Kết quả là tin nhắn chưa gửi được bao lâu thì Triệu Trường Đào đã gọi lại.
Chu Hân Mính kinh hỉ, chờ bộ phận kỹ thuật chuần bị tốt mới đón nghe điện thoại. Chu Hân Mính tuy bấm nút nhận nghe nhưng không hề lên tiếng, cố ý tạo ra một chút tạp âm để Triệu Trường Đào tưởng nhầm là do tín hiệu di động yếu. Nhung. Triệu Trường Đào cũng không phải tay mơ, chờ 4, 5 giây không có ai nói là lập tức dập máy.
- Có tra ra được không?
Chu Hân Mính lo lắng hỏi.
- Đại đội trường, thời gian quá ngắn, chúng tôi không thể xác định cụ thể vị trí của hắn!
Một nhân viên kỹ thuật nói.
Chu Hân Mính trong lòng ảo não, thật vất vả mới tìm được Triệu Trường Đào nhưng hắn lại quá giảo hoạt, không thể tìm được vị trí cụ thể. Nhưng sự tình đã tới bước này thì dù cô có buồn bực thế nào cũng vô ích. Khi Chu Hân Mính từ trong miệng nhân viên kia biết vi ừí đại khái cùa Triệu Trường Đào, lập tức chân mày cô nhăn tít lại. Chu Hân Mính không để ý đến gì khác nữa, vội vã lấy di động gọi cho Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính liên tiếp gọi mấy cuộc nhưng máy của Diệp Lăng Phi vẫn thông báo không có người nghe máy, cô bấm số Bạch Tình Đình thì cũng có hiện tượng như vậy. Chu Hân Mính trong lòng ran lên, trên trán toát mồ hôi lạnh.
- Bây giờ em đã có biện pháp bắt được tên Triệu Trường Đào rồi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Đều là do con đàn bà chết tiệt kia, nếu anh sớm giết chết ả thì sẽ không có những chuyện như thế này xảy ra đâu!
Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Chu Hân Mính sa sầm mặt, quát:
- Diệp Lăng Phi, anh nói cho em biết, rốt cuộc trong lòng anh có vị trí cùa em và Tình Đình không?
Nhìn Chu Hân Mính tức giận tới xanh cả mật, Diệp Lăng Phi sửng sốt, đáp:
- Hân Mính, câu này mà em còn phãi hôi sao, trong lòng anh, hai em là những người quan trọng nhất!
Chu Hân Mính hừ lạnh nói:
- Anh nói quan tâm đến hai người bọn em, vậy mà động một chút là muốn đánh muốn giết. Nếu anh xáy ra chuyện gì thì em và Tình Đình làm sao sống nổi?
Diệp Láng Phi há hốc miệng, hồi lâu vẫn không thể trả lòi câu hỏi này. Hắn cúi đầu nhìn xuống đất, bực bội nói:
- Nhưng anh không chịu nồi con tiện nhân Lâm Tuyết này, anh không để mụ làm hại Tình Đình đâu!
- Em đã nói rồi mà, em sẽ tự tay bắt Triệu Trường Đào!
Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi cúi đầu, cơn tức cũng giảm đi không ít. Cô dựa vào người Diệp Lăng Phi, nói:
- Bây giờ anh không phãi là một tên trùm buôn bán vũ khí xuyên quốc gia, không còn là một đao phù giết người không chóp mắt nữa, lúc này anh chính là người trọng yếu nhất trong cuộc sống, là cả sinh mệnh của em và Tình Đình. Diệp Lăng Phi, sau này khi anh làm bất cứ chuyện gì, hãy nghĩ đến bọn em rồi mới hành động, được không?
Diệp Láng Phi gật đầu, đáp:
- Anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi ngẩng đầu nhìn Chu Hân Mính hỏi tiếp:
- Hân Mính, vậy em bảo anh phải làm thế nào, anh không bỏ qua cho con mụ Lâm Tuyết đâu. Em cũng biết tính cách của anh mà, anh sẽ không trơ mắt nhìn Lâm Tuyết làm hại Tình Đình đâu!
- Lâm Tuyết muốn đối phó em sao?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Ừ!
Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình, vuốt ve làn da mịn màng của cô qua lớp áo mỏng như cánh ve, nhẹ nhàng an ủi:
- Tình Đình, đừng sợ, có anh ở đây không ai có thể đụng tới em được đâu!
Chu Hân Mính nói:
- Chuyện Lâm Tuyết giao lại cho em đi. Ngày mai Tình Đình đi Bắc Kinh rồi, em nghĩ Triệu Trường Đào không biết chuyện này đâu nhưng mà cũng không thê buông lòng cánh giác. Diệp Láng Phi, ngày mai anh tự mình đưa Tình Đình lên máy bay nhé. Bây giờ em sẽ đến đội cảnh sát hình sự bố trí việc vây bắt Triệu Trường Đào, em tin nhất định lần này Triệu Trường Đào sẽ phải sa lưới!
- Hân Mính, anh cho rằng Triệu Trường Đào rất có thể đang ở gần đây theo dõi chúng ta. Nếu ngày mai Tình Đình ròi khôi thành phố không chừng Triệu Trường Đào sẽ bám theo đó!
Diệp Lãng Phi nghĩ đến đây, liền nói vói Bạch Tình Đình:
- Bà xã, em báo cho bố em một tiếng, đề người đi Bắc kinh trước, em ờ lại thành phố Vọng Hải thêm một ngày nữa, chờ bọn anh bắt được Triệu Trường Đào rồi hẫng tính!
- Em phãi đi cùng bố, nếu lần này em không đi thì...!
Bạch Tình Đình chưa nói xong thì đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Tình Đình, đừng quên rằng tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế cũng có cổ phần của anh, anh có quyền buộc em ở lại thành phố Vọng Hải tới khi nào em được an oàn mới thôi. Anh không muốn em gập chuyện bất trắc gì!
Bạch Tình Đình thấy thái độ của Diệp Lăng Phi cực kì kiên quyết, chỉ gật đầu một cái rồi đáp ứng:
- Được rồi, em sẽ ở lại thêm một ngày. Nhưng mà, ông xã, chẳng lẽ em cứ ở nhà mãi sao?
- Em phải ờ nhà không được ra ngoài, anh sẽ phụng bồi em đến khi nào an toàn mới thôi!
- Diệp Lãng Phi, cứ quyết định như vậy đi. Bây giờ em lập tức tới đội cảnh sát, em thấy bây giờ Triệu Trường Đào cũng đang rất vội, hắn muốn mong chóng lấy được tiền từ chỗ Lâm Tuyết. Nếu không có gì bất ngờ thì không lâu nừa hắn sẽ lại gọi điện cho Lâm Tuyết, đến lúc đó em sẽ dùng nghiệp vụ điều tra xác định vị trí của hắn. Hai người chờ tin tốt của em nha!
Diệp Lãng Phi và Bạch Tình Đình gật đầu, đều khuyên Chu Hân Mính nên cần thận.
- Yên tâm đi, mình không có chuyện gì đâu!
Chu Hân Mính nói xong, vội vàng lên gác thay quần áo, sau đó lái xe rời biệt thự. Chu Hân Mính vừa đi, Bạch Tình Đình cũng đứng lên, duỗi lưng một cái nói:
- Đề em gọi điện cho bố một chút. Ngày mai không cần dậy sớm, có thể ngủ một giấc thật ngon rồi, ông xã, em đi tắm rồi đi ngủ đây!
- Em đi đi!
Diệp Lãng Phi vỗ vỗ mông Bạch Tình Đình, cười nhẹ nói:
- Bà xã, nếu như em sợ thì cứ để anh đi cùng!
- Không cần đâu, em không thấy sợ!
Bạch Tình Đình làm mặt quỷ với Diệp Lãng Phi, nhẹ nhàng nói:
- Ờ bên ông xã em cảm thấy rất an toàn, không còn lo lắng gì cả!
Nhìn Bạch Tình Đình lên gác, Diệp Lãng Phi tựa lung vào ghế, lại nghĩ tới Tần Dao. Lần này Tần Dao mật báo tin tức này cho mình, không hiểu trong lòng cô bé này đang nghĩ gì. Không phãi Tần Dao đang theo phe của Lâm Tuyết sao, vậy mà lại nói chuyện này cho mình. Chẳng lẽ Tần Dao muốn bán đứng Lâm Tuyết?......
Sáng hôm sau, Lâm Tuyết dẫn Tần Dao tới công ty bách hóa An Thịnh, trước mặt các nhân viên tuyên bố từ hôm nay Tần Dao sẽ là phó giám đốc, khi Lâm Tuyết không có mặt thì Tần Dao có thế đại diện cho Lâm Tuyết ra các quyết định. Lâm Tuyết thông báo tin tức này làm tất cả nhân viên công ty đều bất ngờ. Những người này đều nhận ra Tần Dao không phải là một nhân tài quản lý kinh nghiệm phong phú, thậm chí nhìn vẻ mặt non nớt của Tần Dao, họ còn phòng đoán có lẽ cô vẫn còn đi học. Mọi người đều không hiểu tại sao Lâm Tuyết lại ra quyết định khó hiểu như vậy, thế nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Lâm Tuyết dẫn Tần Dao đến tầng cao nhất cùa công ty, nơi này là khu làm việc cùa các nhân viên cao cấp nhất. Lâm Tuyết cố ý cho người dọn dẹp sạch sẽ gian phòng trước kia của Triệu Trường Đào, nói với Tần Dao đây sẽ là phòng làm việc của cô.
- Tỷ tỷ, em thật sự sẽ làm quản lý sao?
Tần Dao hỏi.
- Muội muội, em cứ ngồi đi. Làm gì có ai sinh ra mà đã biết quản lý, phải trải qua một quá trình học tập rèn luyện thì mới biết được!
Lâm Tuyết ấn Tần Dao ngồi xuống chiếc ghế của phó giám đốc, đi tới bên cạnh hỏi:
- Muội muội, em thấy thế nào?
- Tỷ tỷ, em cảm thấy như đang nằm mơ vậy!
Tần Dao tỏ vẻ không biết phải làm sao.
Lâm Tuyết cười nói:
- Đứa ngốc, sau này em là phó giám đốc công ty An Thịnh rồi, sẽ có rất nhiều việc phải lo lắng đó. Bây giờ chị dẫn em đi dạo qua bách hoa một vòng để em làm quen hoàn cảnh ở đây. Trưa nay chị sẽ dạy em mấy vấn đề cơ bản của việc quàn lý. Ngày mai em sẽ chính thức bắt tay vào quản lý bách hóa An Thịnh, hai ngày tới chị có việc bận, có thề không tới đây được!
- Nếu như lại có việc gì hệ trọng thì sao, em không có kinh nghiệm xử lí mà chị lại không có ờ đây thì biết giải quyết thế nào.
Tần Dao lo lắng.
- Nha đầu ngốc, em không nên nghĩ nhiều như vậy, nếu có gì khó khăn thì cứ gọi cho chị, chị sẽ hướng dẫn em. À đúng rồi, tối nay chị sẽ đưa em đi gặp mấy nhân viên cao cấp ở ngân hàng, sau này em cần phải giao thiệp vói họ nhiều lần đấy. Bây giờ cứ từ từ làm quen với công việc, không có gì phãi vội!
Tần Dao nghe vậy cũng đành gật đầu, nói:
- Tỷ tỷ, em nghe theo chị vậy!
Lâm Tuyết thấy Tần Dao như vậy, trong lòng thầm cười nhạt: "Ngươi không cần biết gì cả, chi cần nghe theo chỉ đạo của ta là đươc, đến lúc ngươi hiểu ra thì đã muộn rồi...”.
Chu Hân Mính bận rộn cá đêm, cho người thay phiên điều ừa số điện thoại Triệu Trường Đào. Bộ phận kĩ thuật tra ra hắn đã gọi điện thoại bốn lần. Lần đầu tiên là ba ngày trước, có lẽ lúc Triệu Trường Đào mới trở lại thành phố Vọng Hải, còn cuộc gọi gần nhất chính là cuộc gọi cho Lâm Tuyết trong ngày hôm nay.
Chu Hân Mính chỉ nắm giữ được những đầu mối đối không có tác dụng lớn đến việc bắt Triệu Trường Đào. Chu Hân Mính cả đêm không ngủ, kiên trì đến trưa hôm sau nhưng bộ phận kĩ thuật vẫn không có tiến triển, Triệu Trường Đào vẫn không gọi cho ai.
Chu Hân Mính thấy hơi sốt một. Ngày nào còn chưa bắt được Triệu Trường Đào thì ngày ấy Bạch Tình Đình vẫn còn gặp nguy hiểm. Chu Hân Mính trong cái khó lại ló cái khôn, cô chợt nghĩ ra một biện pháp.
Chu Hân Mính lập tức gọi người đưa cho cô một chiếc điện thoại, dựa theo cách nói chuyện của Lâm Tuyết nhắn tin cho Triệu Trường Đào, đại ý nói vói Triệu Trường Đào là mình đã làm mất chiếc điện thoại cũ, báo hắn nhớ kĩ số di động mới của mình. Kết quả là tin nhắn chưa gửi được bao lâu thì Triệu Trường Đào đã gọi lại.
Chu Hân Mính kinh hỉ, chờ bộ phận kỹ thuật chuần bị tốt mới đón nghe điện thoại. Chu Hân Mính tuy bấm nút nhận nghe nhưng không hề lên tiếng, cố ý tạo ra một chút tạp âm để Triệu Trường Đào tưởng nhầm là do tín hiệu di động yếu. Nhung. Triệu Trường Đào cũng không phải tay mơ, chờ 4, 5 giây không có ai nói là lập tức dập máy.
- Có tra ra được không?
Chu Hân Mính lo lắng hỏi.
- Đại đội trường, thời gian quá ngắn, chúng tôi không thể xác định cụ thể vị trí của hắn!
Một nhân viên kỹ thuật nói.
Chu Hân Mính trong lòng ảo não, thật vất vả mới tìm được Triệu Trường Đào nhưng hắn lại quá giảo hoạt, không thể tìm được vị trí cụ thể. Nhưng sự tình đã tới bước này thì dù cô có buồn bực thế nào cũng vô ích. Khi Chu Hân Mính từ trong miệng nhân viên kia biết vi ừí đại khái cùa Triệu Trường Đào, lập tức chân mày cô nhăn tít lại. Chu Hân Mính không để ý đến gì khác nữa, vội vã lấy di động gọi cho Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính liên tiếp gọi mấy cuộc nhưng máy của Diệp Lăng Phi vẫn thông báo không có người nghe máy, cô bấm số Bạch Tình Đình thì cũng có hiện tượng như vậy. Chu Hân Mính trong lòng ran lên, trên trán toát mồ hôi lạnh.