Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình và Bạch Cảnh Sùng đáp máy bay về Vọng Hải, trên đường về hai cha con nhà họ Bạch chang nói với nhau được lời nào.
Bạch Tình Đình từ đầu đến cuối chỉ hướng mặt ra ngoài, cau mày im lặng. Thành quả đạt được của lần giao dịch này cũng không phải lớn lắm, nên tâm tình cô cũng không quá phấn khích, đến nổi mà khi Diệp Lăng Phi đề nghi ở lại Bắc Kinh chơi hai ngày cô cũng chang buồn hưởng ứng.
Vừa xuống máy bay tỉù cô đã củng Diệp Lăng Phi trở về biệt thự, Bạch Cảnh Sùng mấy lần định mở miêng nói với con gái vài câu nhimg rốt cuộc cùng không nói lên lời.
Diệp Lăng Phi mới chỉ rời Vọng Hải có hai ngày mà ở đây đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện. Đầu tiên là việc Lâm Tuyết mất tích, chính quyền thành phố đang tập trung tìm kiếm điều tra tung tích của cô ta, gây ra không ít điều phiền toái cho bách hóa An Thịnh. Còn lúc này đa phần mọi người đều đang cho rằng Lâm Tuyết đnag chạy trốn.
Thứ hai là chuyện cô gái bình thường vô danh Tần Dao đột nhiên xuất hiện trước công chủng., sớ dĩ cô xuất hiện như vậy là vì có quan hệ với tông giám đốc của bách hóa An Thịnh.
Chính là vào hôm quạ, cô ta còn tuyên bố với báo giới rang, bách hóa An Thịnh đã thuộc về cô ta, cô ta sẽ trả hết tất cả các khoản nợ cho An Thịnh. Chính vì thông tin này mà trong chốc lát Tần Dao trở thành người được săn đón nhất của các phương tiện truyền thông, rất nhiều người đang tò mò về thân phận thật sự của cô sinh viên mang tên Tần Dao này.
Trên đưòng trở về biết thự, Diệp Lăng Phi đọc báo mới biết được tin tức này, đọc xong hắn đưa tờ báo cho Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình, nói cho em một tin vui, Lâm Tuyết mất tích rồi!
- Cô ta mất tích?
Bạch Tình Đình đang ngồi hưóng mắt ra bên ngoài cửa xe, từ lúc ở trên máy bay cô đã luôn hành động như thế rồi, Bạch Tình Đình giống như người đang nặng trĩu tâm sự trong lòng mà chưa muốn nói ra nên suốt quãng đường dài chỉ lặng lê nhìn ra ngoài. Nhưng lúc này nghe Diệp Lăng Phi nói đến chuyện liên quan đến Lâm Tuyết, cô quay mặt lại, cầm lấy tờ báo trên tay Diệp Lăng Phi, lật giở đọc một hồi rồi nói:
- Lần này tìm kiếm Lâm Tuyết chỉ tốn công vô ích mà thôi.
- Bà xà, em xem tiếp mặt đẳng sau đi.
Diệp Lăng Phi giục Bạch Tình Đình, nói:
- Em còn nhớ cô gái đi củng Lâm Tuyết ngày hôm đó không?
- Vâng!
Bạch Tình Đình đáp:
- Em đương nhiên là vẫn còn nhớ cô ta, ồ, hóa ra cô gái này là người thay thế vị trí của Lâm Tuyết. Ông xã, anh không cảm thấy rất kỳ quái sao?
- Không phải là kì quái mà là không thể hiểu nôi.
Diệp Lăng Phi nói tiếp:
- Anh không cho rằng cô gái này có đủ thế lực để làm được chuyện này. Vậy nên anh mới cảm thấy khó hiểu.
- Cũng chang có gì. Giờ em cũng chang còn tâm tư đâu mà đi để ý chuyện của Lâm Tuyết và cô gái kia.
Nói xong, Bạch Tình Đình lại thở dài thưòn thượt tiếp:
- Ông xã, em muốn về nhà ngủ một giấc, em thấy rất mệt mỏi.
- Ừm.
Diệp Lăng Phi dịu dàng đáp.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình về đến nhà thi Trương Vân đang dọn dẹp nhà cửa. Trương Vân không ngờ Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lại trớ về vào hôm nay nên cô cùng chưa kịp chuần bị cơm nước.
- Để tôi đi chuân bị cơm.
Trương Vân vộí vàng nói.
- Không cần đâu!
Bạch Tình Đình xua tay ngăn lại, nói:
- Tôi muốn đi ngủ một lát đà.
- Trương Vân, cô bận gì thì cứ làm đi, tôi cũng chưa ăn ngay bây giờ đâu!
Diệp Lăng Phi xách lấy va li của Bạch Tình Đình rồi ôm cô lên lầu. Bạch Tình Đình không buồn tắm rửa, cô quá mệt nên nam luôn xuống giường ngủ thiếp đi.
Diệp Lăng Phi tắm rửa xong bước vào phòng Bạch Tình Đình thi đã thấy cô đang nam trôi giường ngủ, dáng điệu mệt mòi, hắn khép cứa lại trở về phòng mình.
Vừa về đến phòng hắn đã rút điện thoại gọi ngay cho Chu Hân Mính:
- Hân Mính, anh và Tình Đình vừa mới về đến nhà!
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh nghe nói Lâm Tuyết mất tích, thông tin này có chính xác không em?
- Vàng, đã mấy ngày không thay Lâm Tuyết xuất hiện.
Chu Hân Mính đáp:
- Em nghi ngờ cô ta định bỏ trốn!
- Cùng chưa chắc đã là như vậy, bách hóa An Thịnh là tâm huyết của Lâm Tuyết, nếu cô ta cứ như vậy mà bỏ trốn, cô ta sê mất hết tất cả vậy nên, anh cho rang cô ta vẫn chưa rời khỏii đây. Có điều, dù thế nào đi chăng nữạ, thì chuyện này theo anh đến đây là kết thúc. Cái tên Triệu Trường Đào kia cũng chang còn trốn nương thân nữa rồi.
Diệp Lăng Phi nói.
- Vâng, em sê giao lại vụ án cho viện kiểm soát.
Chu Hân Mính nói đến đây, tỉù bông nhỏ giọng thì thầm:
- Ba em muốn gặp anh!
- Không cần phải đến tìm anh đâu, anh biết dự định của bố em!
Diệp Lăng Phi đáp:
- Hân Mính, em nói với ba em rằng, nhưng việc có thể làm được thì anh đã làm hết rồi, còn lại những chuyện khác thì nên do ba em giải quyết. À, nhân tiện em cùng nói với ba em là anh đã dốc hết sức để giúp đỡ ba em rồi.
Đầu dây bên kia Chu Hân Mính đột nhiên im lặng, Diệp Lăng Phi tưởng Chu Hân Mính đã cúp máy, liền hòi:
- Hân Mính, em còn ở đấy không?
- Em đang nghe anh nói đây.
Chu Hân Mính cuối cùng cũng lên tiếng, cô nhỏ giọng nói:
- Anh dốc toàn lực giúp đỡ ba em có phải là vì em không?
- Câu hỏi này vẫn cần anh phải trả lời hay sao?
Diệp Lăng Phi thủng thắng đáp:
- Hân Mính, anh không muốn em phiền nào, khi anh giúp ba em cùng chính là đang giúp em, em hiểu không?
- Em hiểurồi!
Chu Hân Mính nói đến đây thì trong giọng nói có chút ngập ngừng, sau đó cô bẽn lên đáp:
- Em cảm thấy mình rất hanh phúc.
Tút tút
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói xong câu này tỉù nghe thấy tiếng kêu tút tút từ đầu dây bên kia, Chu Hân Mính đã cúp máy. Diệp Lăng Phi cười nghĩ bụng' “Không biết từ lúc nào mà Hân Mính biết nói những lời như vậy?”
Chuyện Lâm Tuyết mất tích không làm Diệp Phong cảm thấy có gì không thỏa đáng, trong mắt Diệp Phong Lâm Tuyết chỉ như một công cụ lôi kéo dụ dô các vị lành đạo thành phố mà thôi. Còn về việc phát sinh quan hệ với Lâm Tuyết thi chỉ xuất phát từ phân ứng sinh lý hết sức bình thường, không thể phủ nhận, Lâm Tuyết người đàn bà này có thân hình cuốn hút đặc biêt đối với đàn ông. Dù tuổi tác cũng không phải là ít, Tìhimg lại mang nét phong trần từng trải của người đàn bà dày dặn kinh nghiệm tình trường. Việc quan hệ với Lâm Tuyết, Diệp Phong coi như một kiểu hưông thụ.
Diệp Phong ngồi trong tiệm café, tay cầm tờ “Vọng Hải Sáng Nay”, xem bài báo có thông tin về Lâm Tuyết. Đứng lúc này thi chuông điện thoại reo vang, Diệp Phong cầm lấy điện thoại, đầu dây bên kia vọng đến tiếng nói của Sớ Thiếu Lăng:
- Anh xem báo sáng nay chưa? Lâm Tuyết xảy ra chuyện rồi.
- Hoàn toàn nằm trong dự liệu cuả tôi, chang có gì bất ngờ cả.
Diệp Phong điệu bộ nhàn nhà bưng ly café lên miệng, nhấp một ngụm nhò, rồi lại đặt lỵ café xuống bàn, ánh mắt liếc về phía bà chủ tiệm café, đó quả thật là một cô gái có sắc đẹp rung động lòng người, trông cô ta cùng chưa quá 27, 28 tuôi, hắn nhìn cô đánh giá, quả thật cô có sắc đẹp trời ban, đặc biệt là nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt yêu kiều, càng tô điểm thêm cho khí chất thoát ra từ người cô.
Diệp Phong thu mắt tiếp tục xem báo, miệng cười nói:
- Cô ta vốn chỉ là đồ bỏ đi, đối với chủng ta mà nói cô ta chả có chút giá trị nào cả, nếu cô ta có chết thi cỏ quan hệ gì đến chứng ta, cậu cử làm tốt việc của cậu đi, còn về những chuyện khác, tôi thấy cậu không cần thiết phải lo lắng.
- Sao tôi có thể không lo lắng được, cả ngày nay tôi đều cảm thay có người đang theo dõi mọi động tĩnh ở bên chứng ta, nếu không có sự bảo hộ của chính quyền ở đây, sớm muộn gì chứng ta cũng sẽ xảy chuyện, nếu xảy ra chuyện gì, anh chắc cũng lường trước được hậu quả.
Sở Thiếu Lăng rầu rĩ nói.
- Tôi nói rồi việc này không cần cậu phải lo lắng, việc của cậu bây giờ là làm sao để thực hiện dự án ban đầu của chứng ta, người của tôi và các thiết bị đã được chuần bị sẵn sàng rồi, vài ngày nữa, hàng sẽ được chuyên đến đây, chứng ta cần phải đây nhanh tiến độ hơn nữa.
Diệp Phong nói.
- Tôi biết rồi, vậy được, giờ tôi lập tức đi thương lượng với Mỹ Long, đến lúc đó chứng ta bàn tiếp.
Diệp Phong cúp điện thoại, hắn đứng dậy, bước đến chô bà chủ quán xinh đẹp, cười nói:
- Tiệm café của các cô làm tôi có cảm nhận rất tốt đẹp, không biết các cô có chế độ hội viên không, tôi muốn làm một chiếc thẻ hội viên, để sau này đươc thường xuyên đến nơi này.
- Xin lỗi ông, tiệm café của chúng tôi tạm thời chưa có chế độ hội viên.
Diệp Phong cười nói:
- Không sao!
Nói xong, hắn thanh toán tiền, quay người rời khỏi tiệm. Diệp Phong vừa đi thì cô nhân viên tính tiền nhảy ngay đến chô bà chủ của mình, thì thầm:
- Bà chủ, người đàn ông này đẹp trai quá, nhìn cách ăn mặc đã đoán được ắt hắn là người lắm tiền nhiều của rồi, em thấy anh ta rõ ràng có ý với chị!
- Tiểu nha đầu, em bao nhiêu tuối mà đã biết được những chuyện này rồi, cố gắng làm việc chăm chỉ đi. Neu để xảy ra sai sót gì, xem chị sẽ phạt em ra sao?
Lý Khả Hân cố ý dọa nạt cô nhân viên nhiều chuyện làm cô ta phải vội vàng chạy đi làm việc. Lý Khả Hân nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Phong mà không khỏii nghĩ đến Diệp Lăng Phi. Cô rút điện thoại, tìm số của Diệp Lăng Phi, mấy lần định ấn nút thực hiện cuộc gọi rồi lại không dám, cô khẽ thở dài, thôi không nghĩ đến chuyện đó nữa vậy.
Diệp Phong vừa bước ra khỏii tiệm café, lên xe, rút điện thoại ra, nhấn số, đợi tín hiệu bên kia, rồi cười vào trong điện thoại:
- Huyện trưởng Trương, giờ ông có thời gian không? Tôi muốn củng ông bàn chuyện trung tâm gia công thực phầm đó.
Sau khi hẹn thời gian và địa điêm với huyện trưởng Trương xong, Diệp Phong ngắt cuộc gọi, cười lanh:
Có sự bảo hộ của địa phương là quá ôn rồi, ta cần gì phải tốn công phí sức cầu canh cái tên bí thư Từ kia.
Trong phòng chờ máy bay thành phố Vọng Hải, Dương Tử dắt theo một đám người ngồi đợi, ngày hôm nay sê có đám người từ HongKong chuyển bay đến Vọng Hải. Dương Tử nhìn đồng hồ, rồi ngẩng mặt lên ngay lập tức.
Hòa trong dòng người là bốn người đàn ông mặc tây phục dần dần hiện trước mắt Dương Tứ, Dương Tử vây tay, đám người đó tiến lại gần phía hắn.
- Sao chỉ có bốn người bọn bay?
Dương Tử hỏi,
- Những người khác đâu?
- Bọn em phân nhóm đến, những thăng khác ở phía sau, chứng nó sê đến lần lượt sau.
Một tên cao to trong đám nói:
- Theo như dặn dò của anh; vẫn còn vài huynh đệ sê đến theo đường biển, họ sẽ mang thứ mà anh cần.
- Uhm, vậy bên Hong Kong không có vấn đề gì chứ, người của bang tam hợp không để xảy ra chuyện gì chứ?
Dương Tử hỏi.
- Anh yên tâm đi, mấy người bọn em không đứa nào dám gây phiền phức gì đâu.
- Um!
Dương Tử gật đầu nói:
- Ý của ông chủ là muốn biến nơi này thành địa bàn thứ hai của chứng ta, mấy tên tiểu tử các cậu nên làm cho tốt, ở đây không giống như HongKong, rất loạn, cậu nói với các huynh đệ, nếu không có chuyện gì thì cùng đừng hành động bừa bãi.
- Dương đại ca, em hiểu rồi ạ.
- Vậỵ được, đi đi, tao đưa chúng mày đến một chỗ để nghỉ ngơi.
Dương Tử đáp:
- Đợi tình hình bên này ổn định, bọn mày có thể đem theo mấy em đến mà hưởng thụ, đương nhiên chỗ này cùng có rất nhiều gái đẹp, tao nghĩ chứng mày chắc cũng sẽ thích nơi này thôi.
Bạch Tình Đình từ đầu đến cuối chỉ hướng mặt ra ngoài, cau mày im lặng. Thành quả đạt được của lần giao dịch này cũng không phải lớn lắm, nên tâm tình cô cũng không quá phấn khích, đến nổi mà khi Diệp Lăng Phi đề nghi ở lại Bắc Kinh chơi hai ngày cô cũng chang buồn hưởng ứng.
Vừa xuống máy bay tỉù cô đã củng Diệp Lăng Phi trở về biệt thự, Bạch Cảnh Sùng mấy lần định mở miêng nói với con gái vài câu nhimg rốt cuộc cùng không nói lên lời.
Diệp Lăng Phi mới chỉ rời Vọng Hải có hai ngày mà ở đây đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện. Đầu tiên là việc Lâm Tuyết mất tích, chính quyền thành phố đang tập trung tìm kiếm điều tra tung tích của cô ta, gây ra không ít điều phiền toái cho bách hóa An Thịnh. Còn lúc này đa phần mọi người đều đang cho rằng Lâm Tuyết đnag chạy trốn.
Thứ hai là chuyện cô gái bình thường vô danh Tần Dao đột nhiên xuất hiện trước công chủng., sớ dĩ cô xuất hiện như vậy là vì có quan hệ với tông giám đốc của bách hóa An Thịnh.
Chính là vào hôm quạ, cô ta còn tuyên bố với báo giới rang, bách hóa An Thịnh đã thuộc về cô ta, cô ta sẽ trả hết tất cả các khoản nợ cho An Thịnh. Chính vì thông tin này mà trong chốc lát Tần Dao trở thành người được săn đón nhất của các phương tiện truyền thông, rất nhiều người đang tò mò về thân phận thật sự của cô sinh viên mang tên Tần Dao này.
Trên đưòng trở về biết thự, Diệp Lăng Phi đọc báo mới biết được tin tức này, đọc xong hắn đưa tờ báo cho Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình, nói cho em một tin vui, Lâm Tuyết mất tích rồi!
- Cô ta mất tích?
Bạch Tình Đình đang ngồi hưóng mắt ra bên ngoài cửa xe, từ lúc ở trên máy bay cô đã luôn hành động như thế rồi, Bạch Tình Đình giống như người đang nặng trĩu tâm sự trong lòng mà chưa muốn nói ra nên suốt quãng đường dài chỉ lặng lê nhìn ra ngoài. Nhưng lúc này nghe Diệp Lăng Phi nói đến chuyện liên quan đến Lâm Tuyết, cô quay mặt lại, cầm lấy tờ báo trên tay Diệp Lăng Phi, lật giở đọc một hồi rồi nói:
- Lần này tìm kiếm Lâm Tuyết chỉ tốn công vô ích mà thôi.
- Bà xà, em xem tiếp mặt đẳng sau đi.
Diệp Lăng Phi giục Bạch Tình Đình, nói:
- Em còn nhớ cô gái đi củng Lâm Tuyết ngày hôm đó không?
- Vâng!
Bạch Tình Đình đáp:
- Em đương nhiên là vẫn còn nhớ cô ta, ồ, hóa ra cô gái này là người thay thế vị trí của Lâm Tuyết. Ông xã, anh không cảm thấy rất kỳ quái sao?
- Không phải là kì quái mà là không thể hiểu nôi.
Diệp Lăng Phi nói tiếp:
- Anh không cho rằng cô gái này có đủ thế lực để làm được chuyện này. Vậy nên anh mới cảm thấy khó hiểu.
- Cũng chang có gì. Giờ em cũng chang còn tâm tư đâu mà đi để ý chuyện của Lâm Tuyết và cô gái kia.
Nói xong, Bạch Tình Đình lại thở dài thưòn thượt tiếp:
- Ông xã, em muốn về nhà ngủ một giấc, em thấy rất mệt mỏi.
- Ừm.
Diệp Lăng Phi dịu dàng đáp.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình về đến nhà thi Trương Vân đang dọn dẹp nhà cửa. Trương Vân không ngờ Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lại trớ về vào hôm nay nên cô cùng chưa kịp chuần bị cơm nước.
- Để tôi đi chuân bị cơm.
Trương Vân vộí vàng nói.
- Không cần đâu!
Bạch Tình Đình xua tay ngăn lại, nói:
- Tôi muốn đi ngủ một lát đà.
- Trương Vân, cô bận gì thì cứ làm đi, tôi cũng chưa ăn ngay bây giờ đâu!
Diệp Lăng Phi xách lấy va li của Bạch Tình Đình rồi ôm cô lên lầu. Bạch Tình Đình không buồn tắm rửa, cô quá mệt nên nam luôn xuống giường ngủ thiếp đi.
Diệp Lăng Phi tắm rửa xong bước vào phòng Bạch Tình Đình thi đã thấy cô đang nam trôi giường ngủ, dáng điệu mệt mòi, hắn khép cứa lại trở về phòng mình.
Vừa về đến phòng hắn đã rút điện thoại gọi ngay cho Chu Hân Mính:
- Hân Mính, anh và Tình Đình vừa mới về đến nhà!
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh nghe nói Lâm Tuyết mất tích, thông tin này có chính xác không em?
- Vàng, đã mấy ngày không thay Lâm Tuyết xuất hiện.
Chu Hân Mính đáp:
- Em nghi ngờ cô ta định bỏ trốn!
- Cùng chưa chắc đã là như vậy, bách hóa An Thịnh là tâm huyết của Lâm Tuyết, nếu cô ta cứ như vậy mà bỏ trốn, cô ta sê mất hết tất cả vậy nên, anh cho rang cô ta vẫn chưa rời khỏii đây. Có điều, dù thế nào đi chăng nữạ, thì chuyện này theo anh đến đây là kết thúc. Cái tên Triệu Trường Đào kia cũng chang còn trốn nương thân nữa rồi.
Diệp Lăng Phi nói.
- Vâng, em sê giao lại vụ án cho viện kiểm soát.
Chu Hân Mính nói đến đây, tỉù bông nhỏ giọng thì thầm:
- Ba em muốn gặp anh!
- Không cần phải đến tìm anh đâu, anh biết dự định của bố em!
Diệp Lăng Phi đáp:
- Hân Mính, em nói với ba em rằng, nhưng việc có thể làm được thì anh đã làm hết rồi, còn lại những chuyện khác thì nên do ba em giải quyết. À, nhân tiện em cùng nói với ba em là anh đã dốc hết sức để giúp đỡ ba em rồi.
Đầu dây bên kia Chu Hân Mính đột nhiên im lặng, Diệp Lăng Phi tưởng Chu Hân Mính đã cúp máy, liền hòi:
- Hân Mính, em còn ở đấy không?
- Em đang nghe anh nói đây.
Chu Hân Mính cuối cùng cũng lên tiếng, cô nhỏ giọng nói:
- Anh dốc toàn lực giúp đỡ ba em có phải là vì em không?
- Câu hỏi này vẫn cần anh phải trả lời hay sao?
Diệp Lăng Phi thủng thắng đáp:
- Hân Mính, anh không muốn em phiền nào, khi anh giúp ba em cùng chính là đang giúp em, em hiểu không?
- Em hiểurồi!
Chu Hân Mính nói đến đây thì trong giọng nói có chút ngập ngừng, sau đó cô bẽn lên đáp:
- Em cảm thấy mình rất hanh phúc.
Tút tút
Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói xong câu này tỉù nghe thấy tiếng kêu tút tút từ đầu dây bên kia, Chu Hân Mính đã cúp máy. Diệp Lăng Phi cười nghĩ bụng' “Không biết từ lúc nào mà Hân Mính biết nói những lời như vậy?”
Chuyện Lâm Tuyết mất tích không làm Diệp Phong cảm thấy có gì không thỏa đáng, trong mắt Diệp Phong Lâm Tuyết chỉ như một công cụ lôi kéo dụ dô các vị lành đạo thành phố mà thôi. Còn về việc phát sinh quan hệ với Lâm Tuyết thi chỉ xuất phát từ phân ứng sinh lý hết sức bình thường, không thể phủ nhận, Lâm Tuyết người đàn bà này có thân hình cuốn hút đặc biêt đối với đàn ông. Dù tuổi tác cũng không phải là ít, Tìhimg lại mang nét phong trần từng trải của người đàn bà dày dặn kinh nghiệm tình trường. Việc quan hệ với Lâm Tuyết, Diệp Phong coi như một kiểu hưông thụ.
Diệp Phong ngồi trong tiệm café, tay cầm tờ “Vọng Hải Sáng Nay”, xem bài báo có thông tin về Lâm Tuyết. Đứng lúc này thi chuông điện thoại reo vang, Diệp Phong cầm lấy điện thoại, đầu dây bên kia vọng đến tiếng nói của Sớ Thiếu Lăng:
- Anh xem báo sáng nay chưa? Lâm Tuyết xảy ra chuyện rồi.
- Hoàn toàn nằm trong dự liệu cuả tôi, chang có gì bất ngờ cả.
Diệp Phong điệu bộ nhàn nhà bưng ly café lên miệng, nhấp một ngụm nhò, rồi lại đặt lỵ café xuống bàn, ánh mắt liếc về phía bà chủ tiệm café, đó quả thật là một cô gái có sắc đẹp rung động lòng người, trông cô ta cùng chưa quá 27, 28 tuôi, hắn nhìn cô đánh giá, quả thật cô có sắc đẹp trời ban, đặc biệt là nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt yêu kiều, càng tô điểm thêm cho khí chất thoát ra từ người cô.
Diệp Phong thu mắt tiếp tục xem báo, miệng cười nói:
- Cô ta vốn chỉ là đồ bỏ đi, đối với chủng ta mà nói cô ta chả có chút giá trị nào cả, nếu cô ta có chết thi cỏ quan hệ gì đến chứng ta, cậu cử làm tốt việc của cậu đi, còn về những chuyện khác, tôi thấy cậu không cần thiết phải lo lắng.
- Sao tôi có thể không lo lắng được, cả ngày nay tôi đều cảm thay có người đang theo dõi mọi động tĩnh ở bên chứng ta, nếu không có sự bảo hộ của chính quyền ở đây, sớm muộn gì chứng ta cũng sẽ xảy chuyện, nếu xảy ra chuyện gì, anh chắc cũng lường trước được hậu quả.
Sở Thiếu Lăng rầu rĩ nói.
- Tôi nói rồi việc này không cần cậu phải lo lắng, việc của cậu bây giờ là làm sao để thực hiện dự án ban đầu của chứng ta, người của tôi và các thiết bị đã được chuần bị sẵn sàng rồi, vài ngày nữa, hàng sẽ được chuyên đến đây, chứng ta cần phải đây nhanh tiến độ hơn nữa.
Diệp Phong nói.
- Tôi biết rồi, vậy được, giờ tôi lập tức đi thương lượng với Mỹ Long, đến lúc đó chứng ta bàn tiếp.
Diệp Phong cúp điện thoại, hắn đứng dậy, bước đến chô bà chủ quán xinh đẹp, cười nói:
- Tiệm café của các cô làm tôi có cảm nhận rất tốt đẹp, không biết các cô có chế độ hội viên không, tôi muốn làm một chiếc thẻ hội viên, để sau này đươc thường xuyên đến nơi này.
- Xin lỗi ông, tiệm café của chúng tôi tạm thời chưa có chế độ hội viên.
Diệp Phong cười nói:
- Không sao!
Nói xong, hắn thanh toán tiền, quay người rời khỏi tiệm. Diệp Phong vừa đi thì cô nhân viên tính tiền nhảy ngay đến chô bà chủ của mình, thì thầm:
- Bà chủ, người đàn ông này đẹp trai quá, nhìn cách ăn mặc đã đoán được ắt hắn là người lắm tiền nhiều của rồi, em thấy anh ta rõ ràng có ý với chị!
- Tiểu nha đầu, em bao nhiêu tuối mà đã biết được những chuyện này rồi, cố gắng làm việc chăm chỉ đi. Neu để xảy ra sai sót gì, xem chị sẽ phạt em ra sao?
Lý Khả Hân cố ý dọa nạt cô nhân viên nhiều chuyện làm cô ta phải vội vàng chạy đi làm việc. Lý Khả Hân nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Phong mà không khỏii nghĩ đến Diệp Lăng Phi. Cô rút điện thoại, tìm số của Diệp Lăng Phi, mấy lần định ấn nút thực hiện cuộc gọi rồi lại không dám, cô khẽ thở dài, thôi không nghĩ đến chuyện đó nữa vậy.
Diệp Phong vừa bước ra khỏii tiệm café, lên xe, rút điện thoại ra, nhấn số, đợi tín hiệu bên kia, rồi cười vào trong điện thoại:
- Huyện trưởng Trương, giờ ông có thời gian không? Tôi muốn củng ông bàn chuyện trung tâm gia công thực phầm đó.
Sau khi hẹn thời gian và địa điêm với huyện trưởng Trương xong, Diệp Phong ngắt cuộc gọi, cười lanh:
Có sự bảo hộ của địa phương là quá ôn rồi, ta cần gì phải tốn công phí sức cầu canh cái tên bí thư Từ kia.
Trong phòng chờ máy bay thành phố Vọng Hải, Dương Tử dắt theo một đám người ngồi đợi, ngày hôm nay sê có đám người từ HongKong chuyển bay đến Vọng Hải. Dương Tử nhìn đồng hồ, rồi ngẩng mặt lên ngay lập tức.
Hòa trong dòng người là bốn người đàn ông mặc tây phục dần dần hiện trước mắt Dương Tứ, Dương Tử vây tay, đám người đó tiến lại gần phía hắn.
- Sao chỉ có bốn người bọn bay?
Dương Tử hỏi,
- Những người khác đâu?
- Bọn em phân nhóm đến, những thăng khác ở phía sau, chứng nó sê đến lần lượt sau.
Một tên cao to trong đám nói:
- Theo như dặn dò của anh; vẫn còn vài huynh đệ sê đến theo đường biển, họ sẽ mang thứ mà anh cần.
- Uhm, vậy bên Hong Kong không có vấn đề gì chứ, người của bang tam hợp không để xảy ra chuyện gì chứ?
Dương Tử hỏi.
- Anh yên tâm đi, mấy người bọn em không đứa nào dám gây phiền phức gì đâu.
- Um!
Dương Tử gật đầu nói:
- Ý của ông chủ là muốn biến nơi này thành địa bàn thứ hai của chứng ta, mấy tên tiểu tử các cậu nên làm cho tốt, ở đây không giống như HongKong, rất loạn, cậu nói với các huynh đệ, nếu không có chuyện gì thì cùng đừng hành động bừa bãi.
- Dương đại ca, em hiểu rồi ạ.
- Vậỵ được, đi đi, tao đưa chúng mày đến một chỗ để nghỉ ngơi.
Dương Tử đáp:
- Đợi tình hình bên này ổn định, bọn mày có thể đem theo mấy em đến mà hưởng thụ, đương nhiên chỗ này cùng có rất nhiều gái đẹp, tao nghĩ chứng mày chắc cũng sẽ thích nơi này thôi.