Vấn đề này rất kịch liệt, theo như các nhà báo này thấy được thì Bạch Tình Đình cũng vừa từ Vọng Hải đến hôm qua, hôm nay đã đưa ra quyết định bồi thường, quyết định này là do Bạch Tình Đình ứng phó với các nhà báo hay là quyết định của chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn, nếu như tập đoàn quốc tế Thế Kỷ là một công ty cổ phần thì bất cứ quyết định quan trọng nào cũng phải do chủ tịch hội đồng quản trị đưa ra. Còn Bạch Tình Đình chỉ là chủ tịch trên phương diện hành chính, vốn không thể đưa ra quyết định thay cho chủ tịch hội đồng quản trị.
Đầu tiên Bạch Tình Đình khẽ có chút giật mình, cô bất giác nhìn về phía Diệp Lăng Phi, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu với cô, đây cũng chẳng qua chỉ là một cái gật đầu nhỏ nhặt không đáng kể nhưng đối với Bạch Tình Đình nó rất quan trọng, trong lòng cô đã có thêm sức mạnh, quay qua các phóng viên mỉm cười nói:
- Đây là quyết định của hội đồng quản trị tập đoàn chúng tôi, tôi thân là chủ tịch, mỗi câu nói của tôi đều đại diện cho quyết định của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn!
Câu nói này của Bạch Tình Đình vừa dứt thì các phóng viên đã liên tục gật đầu. Cuộc họp báo chắc chắn đã thành công, các phóng viên đã nhận được tin tức mà bọn họ mong có thể nhận được, và người nhà của những nạn nhân cũng đã nhận được phúc đáp mà bọn họ mong muốn.
Sau khi cuộc họp báo kết thúc, Bạch Tình Đình lập tức quay trở về thành phố Vọng Hải, bắt tay vào giải quyết vấn đề tiền vốn. Về phương diện tiền vốn, tiền vốn lưu động của Tập đoàn Quốc tế Thế Kỷ rất ít, còn công ty con ở Ninh Châu sau khi thống kê tiền tài sản thì cần ít nhất cũng hơn tám trăm vạn tiền vốn. Lúc này Diệp Lăng Phi không đợi Bạch Tình Đình mở miệng hắn đã cắt tài khoản của hắn chuyển vào Tập đoàn Quốc tế Thế Kỷ hơn mười triệu đô la Mỹ.
Đối với tài khoản của Diệp Lăng Phi Bạch Tình Đình trước giờ không rõ mấy, cô bây giờ cảm thấy vị chồng này của mình có được một con số tài khoản khổng lồ đáng kinh ngạc, có thể vượt xa sức tưởng tượng của mọi người. Chỉ là bây giờ Bạch Tình Đình không có tâm trạng để mà suy nghĩ đến việc rốt cuộc ông chồng của mình đã có bao nhiêu tiền, toàn bộ tâm tư của cô lúc này đều đã đặt hết vào Tập đoàn Quốc tế Thế Kỷ rồi.
Vừa về đến th Vọng Hải, Diệp Lăng Phi đã vội chạy đến đại đội cảnh sát hình sự của Chu Hân Mính, hắn rất muốn biết tiến triển bên Chu Hân Mính, không hiểu tại sao mà Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy sự tồn tại của hội Trúc Thanh là một sự nguy hiểm đối với hắn, hắn không thể để mặc không quan tâm đến được.
Nhưng tin tức nhận được từ bên Chu Hân Mính đã khiến cho Diệp Lăng Phi thất vọng, trước mắt phía cảnh sát vẫn chưa có sự tiến triển mang tính thực chất, chỉ là điều tra bên phía bệnh viện có một nữ y tá mất tích, bước đầu có nghi ngờ vị nữ y tá này có liên quan đến cái chết của hai người đó.
Rắm rối phức tạp, Diệp Lăng Phi cảm thấy việc này càng lúc càng chuyển biến khiến cho người ta khó có thể nhìn thấu được, hắn bây giờ cần bình tĩnh lại suy nghĩ một lượt toàn bộ quá trình xảy ra của sự việc, nghĩ xem rốt cuộc sự việc đã xảy ra sai sót chỗ nào.
Trong công ty của Dã Thú, ba người Diệp Lăng Phi, Dã Lang, Dã Thú bàn chuyện của ba người bọn họ cả buổi chiều, mãi đến tối mà cả ba người bọn họ vẫn chưa đưa ra được nguyên do,
Lại một câu nói của Dã Thú đã nhắc nhở Diệp Lăng Phi. Bà chủ của Hồng Phấn Đế Quốc là người Hồng Kông, câu nói này đã nhắc nhỏ Diệp Lăng Phi, Mễ Tuyết là người Hồng Kông, mà sau khi Hồng Phấn Đế Quốc được thành lập thành phố Vọng Hải liên tục xảy ra chuyện. Điều này không thể không nói đến giữa hai bên không có mối liên quan, Diệp Lăng Phi dặn dò Dã Thú phái người đi theo dõi Hồng Phấn Đế Quốc, xem ra bọn họ cũng phải bỏ chút công sức ra với Hồng Phấn Đế Quốc rồi.
Ngày hai mươi tháng tám, còn cách một tuần nữa là đến ngày khai giảng học viện ngoại ngữ Vọng Hải, Vu Đình Đình đã trở lại thành phố Vọng Hải trước rồi. Vu Đình Đình gọi điện trước cho Diệp Lăng Phi báo cho Diệp Lăng Phi biết chuyến tàu cô đi. Tuy trong điện thoại Vu Đình Đình không bảo Diệp Lăng Phi đi đón cô, nhưng Diệp Lăng Phi lại hiểu rõ là Vu Đình Đình mong mình đến đón cô.
Bên cạnh quảng trường sân ga là một số nhà nghỉ nhỏ, mỗi ngày đều nhìn thấy có mấy người đứng xung quanh sân ga đón khách. Diệp Lăng Phi đứng chỗ cổng ra vào sân ga, tay kẹp điếu thuốc xem thời gian. Thấy cách thời gian tàu chở Vu Đình Đình vào ga còn chưa tới hai mươi phút, Diệp Lăng Phi bất giác dòm ánh mắt vào chỗ cổng ra vào trạm, trong lòng nghĩ đến khoảng thời gian không gặp Vu Đình Đình không biết cô có thay đổi gì không.
- Đánh nhau, có người đánh nhau!
Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng người la lớn, ánh mắt hắn nhìn lại theo hướng phát ra tiếng đó thì thấy phía bắc trạm ga xúm lại một đám người, Diệp Lăng Phi bước nhanh qua, đợi đến lúc sát lại gần thì thấy bảy tám thanh niên tay cầm ống thép đang đập vào mặt vào vai hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi đó bị đánh ngã xuống mặt đất, hai tay ôm đầu miệng không ngừng xin tha. Tuy nói đã có một đám đông người xúm lại nhưng không có một ai dám đứng ra cả.
- Đủ rồi!
Một thanh niên gầy gò mười tám mười chín tuổi từ chiếc xe tải dừng bên cạnh đưa tay ra gọi mấy tên thanh niên đó:
- Lên xe, chúng ta đi!
Bảy tám thanh niên đó chẳng nói câu nào kéo nhau lên chiếc xe tải đó, chiếc xe tải lập tức rời khỏi, đợi đến lúc chiếc xe tải đó đi rồi mới có hai người bước qua đỡ hai người bị đánh đến thương tích đầy mình đó. Một người trong số đó nói:
- Tôi đã nói với các anh rồi, ở đây không thể tùy tiện kéo người được, nếu như các anh kéo người ở đây thì trước tiên phải chào hỏi người của Đông Liên đã, giao nộp phí bảo vệ!
Hai người đàn ông đó không dám nói gì cả, sau khi được người ta đỡ dậy vội vội vàng vàng rời khỏi đây, những người xúm lại xem cũng lần lượt tan ra, Diệp Lăng Phi chẳng biết chuyện gì cả, hắn chưa từng nghe qua bên trạm ga này là nơi thuộc về hội của Đông Liên cả, hội Đông Liên từ đâu ra thế này?
Diệp Lăng Phi đưa tay ra kéo một người trung niên trong đám đông đó, người trung niên này xem ra hình như buôn bán xung quanh đây, Diệp Lăng Phi cười hỏi:
- Lúc nãy là chuyện gì thế?
Người trung niên đó nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi nói:
- Không có chuyện gì đâu, cậu đừng có hỏi nữa!
Diệp Lăng Phi thấy người này không chịu nói cho mình biết hắn liền cười nói:
- Tôi chỉ là hiếu kỳ muốn hỏi cho biết thôi!
- Không biết!
Người đàn ông đó nói xong vội bước đi, Diệp Lăng Phi đi theo người đàn ông đó hai bước truy hỏi tiếp:
- Tôi thấy hai người đó bị đánh, sao không có ai báo cảnh sát, chẳng lẽ cảnh sát không quản sao?
- Cậu là người gì?
Người đàn ông đó cảnh giác hỏi.
- Tôi…tôi chỉ là một người bình thường đang đợi đón bạn thôi, không có bản lĩnh gì, chỉ là cảm thấy hiếu kỳ thôi nên mới hỏi thăm!
Diệp Lăng Phi nói xong rút trong túi ra một tờ trăm tệ đưa cho người đàn ông trung niên đó cười nói:
- Huynh đệ, bán cho tôi gói thuốc!
Người đàn ông đó nhìn thấy có tiền sắc mặt lập tức thay đổi, cầm lấy tờ tiền giấy một trăm tệ cho vào tay, tiếp theo đó cảnh giác nhìn khắp xung quanh một lượt, thấp giọng nói với Diệp Lăng Phi:
- Tôi nói nè bạn hữu, cậu đừng có quản chuyện thị phi nhiều, những người đó không đụng vào được đâu, đều có kẻ giật dây cả.
- Kẻ giật dây?
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, thấp giọng hỏi:
- Có kẻ giật dây nào?
- Nghe nói là có người trong chính phủ, cảnh sát đều không quản, điều quan trọng là những người này đều là người của Đông Liên. Đông Liên không thể đụng vào được, còn lợi hại hơn cả những bang xã hội đen trước đây. Thời gian trước chính phủ có đánh xã hội đen, đâu có ngờ được bây giờ xã hội đen này càng lợi hại hơn, hừ, bên trạm ga này đều là địa bàn của người ta, được rồi, huynh đệ cậu biết được thế này là được rồi, cậu đừng có đi nói lung tung, những người đó rất tàn nhẫn đó!
Người đàn ông đó nói xong vội chuồn đi. Trong lòng Diệp Lăng Phi bắt đầu tính toán, hội Đông Liên này là bang hội gì đây, trước đây vốn chưa từng nghe qua, chẳng lẽ là một hội mới?
Diệp Lăng Phi đang ở bên này suy nghĩ thì đột nhiên điện thoại của hắn reo lên, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại lên nhìn, là điện thoại của Vu Đình Đình gọi đến.
Diệp Lăng Phi vội vàng bắt máy, vẫn chưa đợi Vu Đình Đình nói gì Diệp Lăng Phi đã nói trước:
- Đình Đình, em đang ở đâu, anh đã đợi em ở trạm ga rất lâu rồi!
- Diệp đại ca, chẳng phải đã bảo anh đừng đến đón rồi sao, sao anh lại đến đây!
- Anh nguyện đến mà!
Diệp Lăng Phi thầm thấy buồn cười, rõ ràng trong điện thoại Vu Đình Đình xác nhận là mình có đến hay không, lại giả bộ không muốn để mình đến đón, hắn cũng không muốn trắng trợn vạch trần chút tâm tư của Vu Đình Đình, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, anh cũng đã đến rồi, chẳng lẽ em còn để anh đi, bây giờ em đang ở đâu?
- Em đã xuống tàu rồi, đang đi ra khỏi trạm ga nè!
Trong lúc Vu Đình Đình đang nói chuyện cô chợt dừng lại hình như là nói với người bên cạnh:
- Em đi cổng bên đó, đón sinh viên mới của trường chúng ta thường đi bên đó.
- Đình Đình, em đáng nói chuyện với ai vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Quen nhau trên tàu, là đồng hương ở bên tụi em, vừa thi đậu học viện ngoại ngữ, hôm nay đến đăng ký nhập học!
Vu Đình Đình nói.
- À, Đình Đình, có cần anh tránh một lúc không. Như vậy đi, anh đợi em ở cổng nhà ăn nhanh phía tây quảng trường, sau khi em ra ga thì đi thẳng đến chỗ đấy!
Diệp Lăng Phi lo quan hệ giữa mình và Vu Đình Đình bị bạn học của Vu Đình Đình gặp phải, bất luận thế nào thì Vu Đình Đình cũng chỉ là một sinh viên năm hai mới hai mươi tuổi đầu. Mà mình thì đã hơn ba mươi tuổi rồi, khoảng cách tuổi tác xấp xỉ mười tuổi, cho dù Vu Đình Đình có không lo lắng thì Diệp Lăng Phi vẫn sợ có bạn học của Vu Đình Đình nhìn thấy Vu Đình Đình ở cùng mình sẽ có ảnh hưởng không tốt cho Vu Đình Đình.
Vu Đình Đình đồng ý nói:
- Ừm, được, lát nữa em sẽ qua đó!
Diệp Lăng Phi đứng trước cửa nhà ăn nhanh, từ xa nhìn thấy Vu Đình Đình lưng đeo ba lô lớn tay còn kéo một va li lớn đi từ từ chầm chậm như rùa bò, Diệp Lăng Phi ra đón đợi đến trước mặt Vu Đình Đình, Vu Đình Đình đặt toàn bộ hành lý trên người xuống dựa vào cục đá to bên đường lau mồ hôi.
- Mệt chết đi được, em đã nói với mẹ không cần đem nhiều đồ như vậy mà mẹ chẳng thềm nghe!
Vu Đình Đình rút khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán, trách móc:
- Mẹ em còn bắt em đem theo một ít trái cây nữa, cả đoạn đường em cảm thấy mình mệt đứt cả hơi, cũng may thời tiết ở thành phố Vọng Hải không có nóng như ở nhà em, nếu không chắc em nóng bức mà xỉu quá!
Vu Đình Đình mặc chiếc váy liền màu trắng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, có thể thấy rõ dây thắt nịt ngực của Vu Đình Đình, trước ngực cũng ướt đẫm một vùng lớn, áo trước ngực dính chặt trước ngực cô hiện ra một vùng nhô lên tuyệt mỹ.
Diệp Lăng Phi thấy Vu Đình Đình như vậy vội cúi người xuống xách hai cái túi hành lý của Vu Đình Đình thúc giục nói:
- Đình Đình, chúng ta lên xe trước đi!
- Diệp đại ca, làm gì mà vội vậy, em thở chút đã!
Vu Đình Đình nói.
Diệp Lăng Phi cầm túi xách chỉ nói một câu:
- Nghiêm cấm em lộ cảnh xuân ra ngoài!
Đầu tiên Bạch Tình Đình khẽ có chút giật mình, cô bất giác nhìn về phía Diệp Lăng Phi, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu với cô, đây cũng chẳng qua chỉ là một cái gật đầu nhỏ nhặt không đáng kể nhưng đối với Bạch Tình Đình nó rất quan trọng, trong lòng cô đã có thêm sức mạnh, quay qua các phóng viên mỉm cười nói:
- Đây là quyết định của hội đồng quản trị tập đoàn chúng tôi, tôi thân là chủ tịch, mỗi câu nói của tôi đều đại diện cho quyết định của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn!
Câu nói này của Bạch Tình Đình vừa dứt thì các phóng viên đã liên tục gật đầu. Cuộc họp báo chắc chắn đã thành công, các phóng viên đã nhận được tin tức mà bọn họ mong có thể nhận được, và người nhà của những nạn nhân cũng đã nhận được phúc đáp mà bọn họ mong muốn.
Sau khi cuộc họp báo kết thúc, Bạch Tình Đình lập tức quay trở về thành phố Vọng Hải, bắt tay vào giải quyết vấn đề tiền vốn. Về phương diện tiền vốn, tiền vốn lưu động của Tập đoàn Quốc tế Thế Kỷ rất ít, còn công ty con ở Ninh Châu sau khi thống kê tiền tài sản thì cần ít nhất cũng hơn tám trăm vạn tiền vốn. Lúc này Diệp Lăng Phi không đợi Bạch Tình Đình mở miệng hắn đã cắt tài khoản của hắn chuyển vào Tập đoàn Quốc tế Thế Kỷ hơn mười triệu đô la Mỹ.
Đối với tài khoản của Diệp Lăng Phi Bạch Tình Đình trước giờ không rõ mấy, cô bây giờ cảm thấy vị chồng này của mình có được một con số tài khoản khổng lồ đáng kinh ngạc, có thể vượt xa sức tưởng tượng của mọi người. Chỉ là bây giờ Bạch Tình Đình không có tâm trạng để mà suy nghĩ đến việc rốt cuộc ông chồng của mình đã có bao nhiêu tiền, toàn bộ tâm tư của cô lúc này đều đã đặt hết vào Tập đoàn Quốc tế Thế Kỷ rồi.
Vừa về đến th Vọng Hải, Diệp Lăng Phi đã vội chạy đến đại đội cảnh sát hình sự của Chu Hân Mính, hắn rất muốn biết tiến triển bên Chu Hân Mính, không hiểu tại sao mà Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy sự tồn tại của hội Trúc Thanh là một sự nguy hiểm đối với hắn, hắn không thể để mặc không quan tâm đến được.
Nhưng tin tức nhận được từ bên Chu Hân Mính đã khiến cho Diệp Lăng Phi thất vọng, trước mắt phía cảnh sát vẫn chưa có sự tiến triển mang tính thực chất, chỉ là điều tra bên phía bệnh viện có một nữ y tá mất tích, bước đầu có nghi ngờ vị nữ y tá này có liên quan đến cái chết của hai người đó.
Rắm rối phức tạp, Diệp Lăng Phi cảm thấy việc này càng lúc càng chuyển biến khiến cho người ta khó có thể nhìn thấu được, hắn bây giờ cần bình tĩnh lại suy nghĩ một lượt toàn bộ quá trình xảy ra của sự việc, nghĩ xem rốt cuộc sự việc đã xảy ra sai sót chỗ nào.
Trong công ty của Dã Thú, ba người Diệp Lăng Phi, Dã Lang, Dã Thú bàn chuyện của ba người bọn họ cả buổi chiều, mãi đến tối mà cả ba người bọn họ vẫn chưa đưa ra được nguyên do,
Lại một câu nói của Dã Thú đã nhắc nhở Diệp Lăng Phi. Bà chủ của Hồng Phấn Đế Quốc là người Hồng Kông, câu nói này đã nhắc nhỏ Diệp Lăng Phi, Mễ Tuyết là người Hồng Kông, mà sau khi Hồng Phấn Đế Quốc được thành lập thành phố Vọng Hải liên tục xảy ra chuyện. Điều này không thể không nói đến giữa hai bên không có mối liên quan, Diệp Lăng Phi dặn dò Dã Thú phái người đi theo dõi Hồng Phấn Đế Quốc, xem ra bọn họ cũng phải bỏ chút công sức ra với Hồng Phấn Đế Quốc rồi.
Ngày hai mươi tháng tám, còn cách một tuần nữa là đến ngày khai giảng học viện ngoại ngữ Vọng Hải, Vu Đình Đình đã trở lại thành phố Vọng Hải trước rồi. Vu Đình Đình gọi điện trước cho Diệp Lăng Phi báo cho Diệp Lăng Phi biết chuyến tàu cô đi. Tuy trong điện thoại Vu Đình Đình không bảo Diệp Lăng Phi đi đón cô, nhưng Diệp Lăng Phi lại hiểu rõ là Vu Đình Đình mong mình đến đón cô.
Bên cạnh quảng trường sân ga là một số nhà nghỉ nhỏ, mỗi ngày đều nhìn thấy có mấy người đứng xung quanh sân ga đón khách. Diệp Lăng Phi đứng chỗ cổng ra vào sân ga, tay kẹp điếu thuốc xem thời gian. Thấy cách thời gian tàu chở Vu Đình Đình vào ga còn chưa tới hai mươi phút, Diệp Lăng Phi bất giác dòm ánh mắt vào chỗ cổng ra vào trạm, trong lòng nghĩ đến khoảng thời gian không gặp Vu Đình Đình không biết cô có thay đổi gì không.
- Đánh nhau, có người đánh nhau!
Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng người la lớn, ánh mắt hắn nhìn lại theo hướng phát ra tiếng đó thì thấy phía bắc trạm ga xúm lại một đám người, Diệp Lăng Phi bước nhanh qua, đợi đến lúc sát lại gần thì thấy bảy tám thanh niên tay cầm ống thép đang đập vào mặt vào vai hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi đó bị đánh ngã xuống mặt đất, hai tay ôm đầu miệng không ngừng xin tha. Tuy nói đã có một đám đông người xúm lại nhưng không có một ai dám đứng ra cả.
- Đủ rồi!
Một thanh niên gầy gò mười tám mười chín tuổi từ chiếc xe tải dừng bên cạnh đưa tay ra gọi mấy tên thanh niên đó:
- Lên xe, chúng ta đi!
Bảy tám thanh niên đó chẳng nói câu nào kéo nhau lên chiếc xe tải đó, chiếc xe tải lập tức rời khỏi, đợi đến lúc chiếc xe tải đó đi rồi mới có hai người bước qua đỡ hai người bị đánh đến thương tích đầy mình đó. Một người trong số đó nói:
- Tôi đã nói với các anh rồi, ở đây không thể tùy tiện kéo người được, nếu như các anh kéo người ở đây thì trước tiên phải chào hỏi người của Đông Liên đã, giao nộp phí bảo vệ!
Hai người đàn ông đó không dám nói gì cả, sau khi được người ta đỡ dậy vội vội vàng vàng rời khỏi đây, những người xúm lại xem cũng lần lượt tan ra, Diệp Lăng Phi chẳng biết chuyện gì cả, hắn chưa từng nghe qua bên trạm ga này là nơi thuộc về hội của Đông Liên cả, hội Đông Liên từ đâu ra thế này?
Diệp Lăng Phi đưa tay ra kéo một người trung niên trong đám đông đó, người trung niên này xem ra hình như buôn bán xung quanh đây, Diệp Lăng Phi cười hỏi:
- Lúc nãy là chuyện gì thế?
Người trung niên đó nhìn Diệp Lăng Phi một cái rồi nói:
- Không có chuyện gì đâu, cậu đừng có hỏi nữa!
Diệp Lăng Phi thấy người này không chịu nói cho mình biết hắn liền cười nói:
- Tôi chỉ là hiếu kỳ muốn hỏi cho biết thôi!
- Không biết!
Người đàn ông đó nói xong vội bước đi, Diệp Lăng Phi đi theo người đàn ông đó hai bước truy hỏi tiếp:
- Tôi thấy hai người đó bị đánh, sao không có ai báo cảnh sát, chẳng lẽ cảnh sát không quản sao?
- Cậu là người gì?
Người đàn ông đó cảnh giác hỏi.
- Tôi…tôi chỉ là một người bình thường đang đợi đón bạn thôi, không có bản lĩnh gì, chỉ là cảm thấy hiếu kỳ thôi nên mới hỏi thăm!
Diệp Lăng Phi nói xong rút trong túi ra một tờ trăm tệ đưa cho người đàn ông trung niên đó cười nói:
- Huynh đệ, bán cho tôi gói thuốc!
Người đàn ông đó nhìn thấy có tiền sắc mặt lập tức thay đổi, cầm lấy tờ tiền giấy một trăm tệ cho vào tay, tiếp theo đó cảnh giác nhìn khắp xung quanh một lượt, thấp giọng nói với Diệp Lăng Phi:
- Tôi nói nè bạn hữu, cậu đừng có quản chuyện thị phi nhiều, những người đó không đụng vào được đâu, đều có kẻ giật dây cả.
- Kẻ giật dây?
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, thấp giọng hỏi:
- Có kẻ giật dây nào?
- Nghe nói là có người trong chính phủ, cảnh sát đều không quản, điều quan trọng là những người này đều là người của Đông Liên. Đông Liên không thể đụng vào được, còn lợi hại hơn cả những bang xã hội đen trước đây. Thời gian trước chính phủ có đánh xã hội đen, đâu có ngờ được bây giờ xã hội đen này càng lợi hại hơn, hừ, bên trạm ga này đều là địa bàn của người ta, được rồi, huynh đệ cậu biết được thế này là được rồi, cậu đừng có đi nói lung tung, những người đó rất tàn nhẫn đó!
Người đàn ông đó nói xong vội chuồn đi. Trong lòng Diệp Lăng Phi bắt đầu tính toán, hội Đông Liên này là bang hội gì đây, trước đây vốn chưa từng nghe qua, chẳng lẽ là một hội mới?
Diệp Lăng Phi đang ở bên này suy nghĩ thì đột nhiên điện thoại của hắn reo lên, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại lên nhìn, là điện thoại của Vu Đình Đình gọi đến.
Diệp Lăng Phi vội vàng bắt máy, vẫn chưa đợi Vu Đình Đình nói gì Diệp Lăng Phi đã nói trước:
- Đình Đình, em đang ở đâu, anh đã đợi em ở trạm ga rất lâu rồi!
- Diệp đại ca, chẳng phải đã bảo anh đừng đến đón rồi sao, sao anh lại đến đây!
- Anh nguyện đến mà!
Diệp Lăng Phi thầm thấy buồn cười, rõ ràng trong điện thoại Vu Đình Đình xác nhận là mình có đến hay không, lại giả bộ không muốn để mình đến đón, hắn cũng không muốn trắng trợn vạch trần chút tâm tư của Vu Đình Đình, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, anh cũng đã đến rồi, chẳng lẽ em còn để anh đi, bây giờ em đang ở đâu?
- Em đã xuống tàu rồi, đang đi ra khỏi trạm ga nè!
Trong lúc Vu Đình Đình đang nói chuyện cô chợt dừng lại hình như là nói với người bên cạnh:
- Em đi cổng bên đó, đón sinh viên mới của trường chúng ta thường đi bên đó.
- Đình Đình, em đáng nói chuyện với ai vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Quen nhau trên tàu, là đồng hương ở bên tụi em, vừa thi đậu học viện ngoại ngữ, hôm nay đến đăng ký nhập học!
Vu Đình Đình nói.
- À, Đình Đình, có cần anh tránh một lúc không. Như vậy đi, anh đợi em ở cổng nhà ăn nhanh phía tây quảng trường, sau khi em ra ga thì đi thẳng đến chỗ đấy!
Diệp Lăng Phi lo quan hệ giữa mình và Vu Đình Đình bị bạn học của Vu Đình Đình gặp phải, bất luận thế nào thì Vu Đình Đình cũng chỉ là một sinh viên năm hai mới hai mươi tuổi đầu. Mà mình thì đã hơn ba mươi tuổi rồi, khoảng cách tuổi tác xấp xỉ mười tuổi, cho dù Vu Đình Đình có không lo lắng thì Diệp Lăng Phi vẫn sợ có bạn học của Vu Đình Đình nhìn thấy Vu Đình Đình ở cùng mình sẽ có ảnh hưởng không tốt cho Vu Đình Đình.
Vu Đình Đình đồng ý nói:
- Ừm, được, lát nữa em sẽ qua đó!
Diệp Lăng Phi đứng trước cửa nhà ăn nhanh, từ xa nhìn thấy Vu Đình Đình lưng đeo ba lô lớn tay còn kéo một va li lớn đi từ từ chầm chậm như rùa bò, Diệp Lăng Phi ra đón đợi đến trước mặt Vu Đình Đình, Vu Đình Đình đặt toàn bộ hành lý trên người xuống dựa vào cục đá to bên đường lau mồ hôi.
- Mệt chết đi được, em đã nói với mẹ không cần đem nhiều đồ như vậy mà mẹ chẳng thềm nghe!
Vu Đình Đình rút khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán, trách móc:
- Mẹ em còn bắt em đem theo một ít trái cây nữa, cả đoạn đường em cảm thấy mình mệt đứt cả hơi, cũng may thời tiết ở thành phố Vọng Hải không có nóng như ở nhà em, nếu không chắc em nóng bức mà xỉu quá!
Vu Đình Đình mặc chiếc váy liền màu trắng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, có thể thấy rõ dây thắt nịt ngực của Vu Đình Đình, trước ngực cũng ướt đẫm một vùng lớn, áo trước ngực dính chặt trước ngực cô hiện ra một vùng nhô lên tuyệt mỹ.
Diệp Lăng Phi thấy Vu Đình Đình như vậy vội cúi người xuống xách hai cái túi hành lý của Vu Đình Đình thúc giục nói:
- Đình Đình, chúng ta lên xe trước đi!
- Diệp đại ca, làm gì mà vội vậy, em thở chút đã!
Vu Đình Đình nói.
Diệp Lăng Phi cầm túi xách chỉ nói một câu:
- Nghiêm cấm em lộ cảnh xuân ra ngoài!