Diệp Lăng Phi bị Trương Lộ Tuyết làm cho loạn cả đầu lên rồi, tóm lại là có chuyện gì chứ, lúc cười, lúc khóc là sao, vừa nãy còn rất bình thường mà, giờ sao đã lật mặt ngay được rồi, tâm tình Trương Lộ Tuyết cũng khác thường quá!
Diệp Lăng Phi nghĩ chắc do Trương Lộ Tuyết bị tâm bệnh, hắn bị Trương Lộ Tuyết đẩy ra xong, cũng không rời đi, mà lại tiến về phía Trương Lộ Tuyết, lại dang tay ôm cô vào lòng.
Lần này Trương Lộ Tuyết đẩy tới mấy lần liền, Diệp Lăng Phi cũng không động đậy gì. Trương Lộ Tuyết khóc lóc nói:
- Anh là tên khốn nạn, anh muốn làm gì hả, anh rốt cục muốn gì hả, chẳng lẽ giờ anh hại tôi còn chưa đủ sao, anh là tên khốn nạn...
Cuối cùng Trương Lộ Tuyết không sao nói hết được câu nói của mình, hai tay cô ôm chặt lấy eo Diệp Lăng Phi, khóc càng lớn hơn.
Diệp Lăng Phi triệt để bị Trương Lộ Tuyết làm cho hồ đồ rồi, hắn nghĩ không ra hắn đã làm gì hại Trương Lộ Tuyết. Nhưng nghe Trương Lộ Tuyết nói, chuyện hình như có liên quan tới hắn. Diệp Lăng Phi cũng biết, giờ hắn có nói gì, Trương Lộ Tuyết cũng không nghe được, chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là đợi, đợi tâm trạng của Trương Lộ Tuyết bình tĩnh lại, rồi hỏi xem có chuyện gì.
Trương Lộ Tuyết cuối cùng cũng ngừng khóc, khóc mãi khóc mãi cũng thấy mệt, nước mắt của Trương Lộ Tuyết ướt đẫm cả mảng áo trước ngực Diệp Lăng Phi.
- Lộ Tuyết, rốt cục có chuyện gì thế, rốt cục anh đã làm gì?
Diệp Lăng Phi cả đầu bốc khói hỏi.
- Anh không biết mình đã làm gì sao?
Trương Lộ Tuyết ngẩng đầu hỏi, khuôn mặt cô đầy nước mắt, nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi đã có thai rồi, đều là do anh hại cả!
- Em có thai rồi?
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, mở miệng nói:
- Mà còn là của anh?
- Anh là tên khốn nạn, không phải của anh chẳng lẽ của người khác?
Trương Lộ Tuyết thấy giọng điệu này của Diệp Lăng Phi thì tức điên lên, lại đẩy Diệp Lăng Phi ra, nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi nói:
- Anh không cần phải chịu trách nhiệm gì cả, giờ anh cút ngay đi cho tôi, sau này tôi không muốn gặp lại anh nữa, cút!
Diệp Lăng Phi nghe được giọng điệu tức giận của Trương Lộ Tuyết, hắn vội vàng giải thích:
- Lộ Tuyết, em hiểu nhầm rồi, chỉ là anh có chút kinh ngạc, thật không phải nghi ngờ gì em, chỉ là bỗng nhiên em bảo anh, anh sắp làm bố rồi, trong lòng anh chưa có chuẩn bị gì cả, không biết nên làm thế nào.
Trương Lộ Tuyết nghe được lời giải thích này của Diệp Lăng Phi, cô mới cảm thấy bình tĩnh lại. Trương Lộ Tuyết lúc nãy hiểu lầm Diệp Lăng Phi định trốn chạy trách nhiệm, nghi ngờ đứa bé cô mang thai không phải của hắn. Điều này khiến Trương Lộ Tuyết không thể chấp nhận được. Mấy ngày này Trương Lộ Tuyết đều vì chuyện này mà buồn phiền. Cô không phải là đứa con gái tùy tiện. Bỗng nhiên có thai, nhất thời khiến cô không thể nào chấp nhận được.
Kinh nguyệt tháng này của cô chậm cả tuần rồi vẫn không thấy tới. Trương Lộ Tuyết ban đầu nghĩ vì áp lực công việc tạo nên. Cô nói chuyện với Trịnh Khả Nhạc, Trịnh Khả Nhạc cười nói: có phải có thai rồi không? Chính câu nói đùa này của Trịnh Khả Nhạc đã khiến Trương Lộ Tuyết để tâm. Cô giấu giấu dùng que thử thai, thật sự khiến cô giật này mình. Que thử thai cho kết quà cô đã mang thai.
Trương Lộ Tuyết từ khi nhận được kết quả, cảm thấy trong lòng áp lực rất lớn. Cô luôn do dự xem có nên đi bệnh viện kiểm tra thử không. Trong lòng Trương Lộ Tuyết thầm mong, có khả năng que thử thai nhầm.
Đi bệnh viện hay không. Mãi cô vẫn không đưa ra được quyết định. Cô muốn đi bệnh viện kiểm tra, nhưng, lại lo một khi bệnh viện đưa kết quả chính xác cô đã có thai thì thế nào. Có giữ đứa trẻ hay không?
Lần trước ở nhà Bạch Tình Đình, hồ đồ này sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi. Tuy sau khi chuyện xảy ra, cô đã uống thuốc tránh thai. Nhưng thuốc tránh thai không phải trăm phần trăm có thể ngừa được. Trương Lộ Tuyết cũng không nghĩ sẽ có thai. Cô thậm chí còn không hề nghĩ tới chuyện này.
Những chuyện này thực sự khiến cô thấy đau đầu. Hôm nay Trương Lộ Tuyết định đi làm. Cô đã lái xe ra khỏi nhà, nhưng bỗng cô nghĩ muốn đi bệnh viện kiểm tra. Trương Lộ Tuyết kiểm tra xong, chính xác đã có thai. Nhưng, bác sĩ cũng nói. Chính xác nhất vẫn là đi kiểm tra B. Vì Trương Lộ Tuyết có thai còn chưa quá năm mươi ngày. Kiểm tra B lúc này sẽ không cho được kết quả. chỉ đành thông qua HCG trong nước tiểu xác thực là cô đã có thai.
Sau khi có kết quả kiểm tra, tâm trạng Trương Lộ Tuyết bỗng chốc xấu tới cực điểm. Cô không biết nên làm thế nào, chẳng lẽ đi tìm Diệp Lăng Phi, nói đứa trẻ này là con của anh ta, bắt Diệp Lăng Phi kết hôn với cô?
Trương Lộ Tuyết không làm được chuyện này, cô và Bạch Tình Đình đã không còn giống trước kia quyết phân thắng bại, quan hệ giữa hai người cũng tốt hơn rất nhiều. Nếu giờ cô thật sự làm như vậy, thế Bạch Tình Đình phải làm sao đây?
Trương Lộ Tuyết nghĩ hay là phá thai, cô cảm thấy mình không thể làm được chuyện này, dù sao mà nói, đây cũng là con của cô, hơn nữa, Trương Lộ Tuyết lo nếu phá thai, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sức khỏe của cô.
Tóm lại, trong lòng Trương Lộ Tuyết rất mệt, rất mệt. Cô vừa về nhà đã phát điên lên. Vừa hay thấy Diệp Lăng Phi tới tìm cô, Trương Lộ Tuyết liền xả giận lên đầu Diệp Lăng Phi, chủ yếu vì Trương Lộ Tuyết thấy, tất cả mọi tội đều là do Diệp Lăng Phi.
Trương Lộ Tuyết nói chuyện cô có thai cho Diệp Lăng Phi biết, đầu Diệp Lăng Phi kêu rầm một cái, hắn nhất thời không biết làm gì cả. Là một người đàn ông, đầu tiên cần phải có tính trách nhiệm, Diệp Lăng Phi muốn gánh lấy trách nhiệm đó, nhưng, hắn lo Bạch Tình Đình, trong Diệp Lăng Phi lo Bạch Tình Đình biết được chuyện này xong, Bạch Tình Đình sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng, thấy phản ứng của Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi cảm thấy lúc này dù có làm gì, cũng nên an ủi Trương Lộ Tuyết. Còn về phía Bạch Tình Đình, từ từ từng bước xem thế
Diệp Lăng Phi ôm Trương Lộ Tuyết đang khóc nức nỡ vào lòng, giọng dịu dàng nói:
- Lộ Tuyết, em đừng lo, giờ có đói không, ăn gì trước đã nhé?
Trương Lộ Tuyết lúc này thiếu nhất chính là sự quan tâm, bố mẹ cô đều không có bên cạnh, một mình cô ở thành phố Vọng Hải này, giờ cô lại còn có thai nữa, nghĩ là biết Trương Lộ Tuyết lúc này rất cần có người quan tâm tới cô. Giọng nói dịu dàng của Diệp Lăng Phi đã khiến trong lòng Trương Lộ Tuyết cảm thấy một niềm ấm áp, bất chợt xóa tan mọi phiền muộn của cô.
- Tay anh sao rồi?
Trương Lộ Tuyết lau lau nước mắt trên mặt, cô kéo tay Diệp Lăng Phi qua, thấy tay Diệp Lăng Phi bị cô cắn tới mức chảy cả máu, trong lòng thấy nhói đau, nói:
- Anh là tên đại ngốc, anh không biết đau hả?
- Không sao, chuyện nhỏ thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Không sao, nhiễm trùng sẽ không tốt đâu, anh ngồi đây, em đi lấy thuốc cho anh!
Trương Lộ Tuyết nói xong liền bước xuống giường, Trương Lộ Tuyết vừa xuống giường, thấy trên đất cả đống đổ nát, lại quay đầu nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Anh là tên xấu xa, hôm nay anh nhất định phải bồi thường cho em, em phải đi mua đồ, à, tiền anh trả, đều do anh gây ra cả, thế nên, anh phải chịu trách nhiệm.
- Anh sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối không có vấn đề gì!
Diệp Lăng Phi cười nói.
Trương Lộ Tuyết bước ra khỏi phòng ngủ, rất nhanh, cô cùng với người giúp việc bước vào. Người giúp việc dọn phòng, trên tay Trương Lộ Tuyết cầm nước thuốc, ngồi xuống giường, giúp Diệp Lăng Phi bôi thuốc lên vết thương.
- Chị Vương, lát tôi ra ngoài, bữa trưa không cần chuẩn bị cho tôi đâu!
Tâm trạng Trương Lộ Tuyết lúc này rất tốt, nói với người giúp việc:
- À, đúng rồi, chị Vương, đợi lát dọn phòng xong, đưa lá thư kia cho tôi!
- Dạ!
Người giúp việc trả lời.
- Đợi lát nữa anh xem bức thư đó xem, buồn nôn chết được!
Trương Lộ Tuyết nói:
- Em thấy đúng là một kẻ thần kinh, một tên biến thái!
Diệp Lăng Phi gật gật đầu, nói:
- Lộ Tuyết, em có chuyện gì cứ nói với anh, một mình em ở nhà, nên chú ý tới an toàn của bản thân!
- Em biết rồi!
Trương Lộ Tuyết nói.
Trương Lộ Tuyết giúp Diệp Lăng Phi tra thuốc xong, lại dán thêm miếng dán nữa, dán xong miếng dán lên vết thương của Diệp Lăng Phi, lúc này cảm thấy ổn ổn rồi, cô mới bảo Diệp Lăng Phi xuống phòng khách đợi cô, còn Diệp Lăng Phi phải đi trang điểm chút.
Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng khách tầng một, phòng khách của biệt thự này so với phòng khách của nhà Diệp Lăng Phi nhỏ hơn rất nhiều. Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, đợi Trương Lộ Tuyết, người giúp việc dọn xong, xách túi rác xuống lầu. Cô đưa bước thư kia, đật lên bàn trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, để tôi đi phà trà!
- Không cần, đợi Lộ Tuyết xuống, tôi cùng với cô ấy ra ngoài luôn!
Diệp Lăng Phi đưa tay, cầm lấy bức thư, hỏi:
- Đây là bức thư do kẻ Lộ Tuyết gọi là biến thái gửi sao?
- Dạ, trước còn mấy bức nữa cơ, có điều đều bị tiểu thư xé hết!
- Ồ, cô cứ bận việc của cô đi!
Diệp Lăng Phi nói.
Người giúp việc đó đi xong, Diệp Lăng Phi mở bức thư ra đọc, từ phong bì lấy ra một bức thư đánh máy được in ra, giờ là thời nào rồi, người viết thư rất ít, thư viết tay lại càng ít. Nhiều người cũng chỉ có mấy chữ tên mình viết còn đẹp, những chữ sau càng lúc càng khó coi chết được.
Trên mạng còn có một câu truyền miệng thế này: đời người bị phá hủy bởi tiền phòng, chữ viết tay bị phá hủy bởi bàn phím, thư sách bị phá hủy bởi điện thoại, phim truyện bị phá hủy bởi quảng cáo, quảng cáo bị phá hủy bởi Não bạch kim*(1), cảnh đẹp bị phá hủy bởi tuần hoàng kim, trẻ con bị hủy hoại bởi Sanlu*(2)...
Diệp Lăng Phi chỉ đưa mắt đọc qua một lượt, liền ném bức thư lên bàn. Giờ Diệp Lăng Phi mới hiểu tại sao Trương Lộ Tuyết lại điên lên như vậy, thì ra bức thư viết quá “nổi da gà”, có thể nói bức thư này là một thư cầu xin tình yêu, mỗi một từ trong đây đều rất “nổi da gà”, khiến người khác nhìn vào thấy da gà của mình đều dựng đứng cả lên.
Trương Lộ Tuyết trang điểm xong, tới phòng khách, thấy bức thư đã được mở ra, đang đặt trên bàn, Trương Lộ Tuyết cầm qua bức thư, mở miệng nói:
- Kẻ viết bức thư như thế này đúng là một tên biến thái, em xem mà chỉ thấy buồn nôn, để em biết tên nào viết bức thư này, em nhất định sẽ tố cáo hắn tội quấy rối.
- Lộ Tuyết, có lẽ người này điên cuồng vì yêu em, em đã mê hoặc triệt để anh ta rồi.
Diệp Lăng Phi nói.
Trương Lộ Tuyết lạnh hừm tiếng, ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, tay cầm bức thư đó, nói:
- Hắn còn nói em là nữ thần hạ phàm, cái gì mà muốn cả đời theo nữ thần em nữa chứ. Trời đất ơi, rốt cục em có chỗ nào tốt chứ, sao em không thấy mình giống nữ thần nhỉ, nếu đúng như hắn nói, sao một số người lại chẳng có chút hứng thú nào với em thế!
Trương Lộ Tuyết nói tới đây lại quay sang nhìn Diệp Lăng Phi một cái, Diệp Lăng Phi cố ý khụ khụ vài tiếng, coi như không nghe thấy gì, Trương Lộ Tuyết cũng không thèm đề ý, nói tiếp:
- Em thật sự muốn gặp tên biến thái đó, đứng trước mặt hắn hỏi xem em có chỗ nào tốt, nếu hắn nói được em tốt ở điểm nào, em sẽ thay đổi không phải ok rồi sao!
Chú thích:
*(1): Não bạch kim: là một sản phẩm bổ trợ sức khỏe, đánh vào tâm lý mong muốn trẻ mãi không già của người dân, nhưng điều thực sự tạo nên sức hút của Não bạch kim chính là quảng cáo của sản phẩm này. Từ năm 2001, quảng cáo của Não bạch kim đột phá trở thành quảng cáo tuyệt vời nhất trong ngành quảng cáo Trung Quốc. Đặc biệt các bé khi xem quảng cáo của Não bạch kim đang khóc cũng có thể cười được. Hết quảng cáo lại khóc tiếp. Đây là câu nói của một người mẹ nhìn thấy phản ứng của con mình khi xem quảng cáo của Não bạch kim.
*(2): Sanlu: hay còn gọi là Tam Lộc, là công ty sữa bột hàng đầu Trung Quốc, năm 2008, Trung Quốc phát hiện trong sữa bột của Tập đoàn sữa Sanlu có chứa chất Melamine quá mức cho phép nghiêm trọng, tiến hành tiêu hủy toàn bộ sữa của công ty này. Đồng thời tháng 12 năm 2008, công ty này được công bố phá sản.
Diệp Lăng Phi nghĩ chắc do Trương Lộ Tuyết bị tâm bệnh, hắn bị Trương Lộ Tuyết đẩy ra xong, cũng không rời đi, mà lại tiến về phía Trương Lộ Tuyết, lại dang tay ôm cô vào lòng.
Lần này Trương Lộ Tuyết đẩy tới mấy lần liền, Diệp Lăng Phi cũng không động đậy gì. Trương Lộ Tuyết khóc lóc nói:
- Anh là tên khốn nạn, anh muốn làm gì hả, anh rốt cục muốn gì hả, chẳng lẽ giờ anh hại tôi còn chưa đủ sao, anh là tên khốn nạn...
Cuối cùng Trương Lộ Tuyết không sao nói hết được câu nói của mình, hai tay cô ôm chặt lấy eo Diệp Lăng Phi, khóc càng lớn hơn.
Diệp Lăng Phi triệt để bị Trương Lộ Tuyết làm cho hồ đồ rồi, hắn nghĩ không ra hắn đã làm gì hại Trương Lộ Tuyết. Nhưng nghe Trương Lộ Tuyết nói, chuyện hình như có liên quan tới hắn. Diệp Lăng Phi cũng biết, giờ hắn có nói gì, Trương Lộ Tuyết cũng không nghe được, chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là đợi, đợi tâm trạng của Trương Lộ Tuyết bình tĩnh lại, rồi hỏi xem có chuyện gì.
Trương Lộ Tuyết cuối cùng cũng ngừng khóc, khóc mãi khóc mãi cũng thấy mệt, nước mắt của Trương Lộ Tuyết ướt đẫm cả mảng áo trước ngực Diệp Lăng Phi.
- Lộ Tuyết, rốt cục có chuyện gì thế, rốt cục anh đã làm gì?
Diệp Lăng Phi cả đầu bốc khói hỏi.
- Anh không biết mình đã làm gì sao?
Trương Lộ Tuyết ngẩng đầu hỏi, khuôn mặt cô đầy nước mắt, nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi đã có thai rồi, đều là do anh hại cả!
- Em có thai rồi?
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, mở miệng nói:
- Mà còn là của anh?
- Anh là tên khốn nạn, không phải của anh chẳng lẽ của người khác?
Trương Lộ Tuyết thấy giọng điệu này của Diệp Lăng Phi thì tức điên lên, lại đẩy Diệp Lăng Phi ra, nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi nói:
- Anh không cần phải chịu trách nhiệm gì cả, giờ anh cút ngay đi cho tôi, sau này tôi không muốn gặp lại anh nữa, cút!
Diệp Lăng Phi nghe được giọng điệu tức giận của Trương Lộ Tuyết, hắn vội vàng giải thích:
- Lộ Tuyết, em hiểu nhầm rồi, chỉ là anh có chút kinh ngạc, thật không phải nghi ngờ gì em, chỉ là bỗng nhiên em bảo anh, anh sắp làm bố rồi, trong lòng anh chưa có chuẩn bị gì cả, không biết nên làm thế nào.
Trương Lộ Tuyết nghe được lời giải thích này của Diệp Lăng Phi, cô mới cảm thấy bình tĩnh lại. Trương Lộ Tuyết lúc nãy hiểu lầm Diệp Lăng Phi định trốn chạy trách nhiệm, nghi ngờ đứa bé cô mang thai không phải của hắn. Điều này khiến Trương Lộ Tuyết không thể chấp nhận được. Mấy ngày này Trương Lộ Tuyết đều vì chuyện này mà buồn phiền. Cô không phải là đứa con gái tùy tiện. Bỗng nhiên có thai, nhất thời khiến cô không thể nào chấp nhận được.
Kinh nguyệt tháng này của cô chậm cả tuần rồi vẫn không thấy tới. Trương Lộ Tuyết ban đầu nghĩ vì áp lực công việc tạo nên. Cô nói chuyện với Trịnh Khả Nhạc, Trịnh Khả Nhạc cười nói: có phải có thai rồi không? Chính câu nói đùa này của Trịnh Khả Nhạc đã khiến Trương Lộ Tuyết để tâm. Cô giấu giấu dùng que thử thai, thật sự khiến cô giật này mình. Que thử thai cho kết quà cô đã mang thai.
Trương Lộ Tuyết từ khi nhận được kết quả, cảm thấy trong lòng áp lực rất lớn. Cô luôn do dự xem có nên đi bệnh viện kiểm tra thử không. Trong lòng Trương Lộ Tuyết thầm mong, có khả năng que thử thai nhầm.
Đi bệnh viện hay không. Mãi cô vẫn không đưa ra được quyết định. Cô muốn đi bệnh viện kiểm tra, nhưng, lại lo một khi bệnh viện đưa kết quả chính xác cô đã có thai thì thế nào. Có giữ đứa trẻ hay không?
Lần trước ở nhà Bạch Tình Đình, hồ đồ này sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi. Tuy sau khi chuyện xảy ra, cô đã uống thuốc tránh thai. Nhưng thuốc tránh thai không phải trăm phần trăm có thể ngừa được. Trương Lộ Tuyết cũng không nghĩ sẽ có thai. Cô thậm chí còn không hề nghĩ tới chuyện này.
Những chuyện này thực sự khiến cô thấy đau đầu. Hôm nay Trương Lộ Tuyết định đi làm. Cô đã lái xe ra khỏi nhà, nhưng bỗng cô nghĩ muốn đi bệnh viện kiểm tra. Trương Lộ Tuyết kiểm tra xong, chính xác đã có thai. Nhưng, bác sĩ cũng nói. Chính xác nhất vẫn là đi kiểm tra B. Vì Trương Lộ Tuyết có thai còn chưa quá năm mươi ngày. Kiểm tra B lúc này sẽ không cho được kết quả. chỉ đành thông qua HCG trong nước tiểu xác thực là cô đã có thai.
Sau khi có kết quả kiểm tra, tâm trạng Trương Lộ Tuyết bỗng chốc xấu tới cực điểm. Cô không biết nên làm thế nào, chẳng lẽ đi tìm Diệp Lăng Phi, nói đứa trẻ này là con của anh ta, bắt Diệp Lăng Phi kết hôn với cô?
Trương Lộ Tuyết không làm được chuyện này, cô và Bạch Tình Đình đã không còn giống trước kia quyết phân thắng bại, quan hệ giữa hai người cũng tốt hơn rất nhiều. Nếu giờ cô thật sự làm như vậy, thế Bạch Tình Đình phải làm sao đây?
Trương Lộ Tuyết nghĩ hay là phá thai, cô cảm thấy mình không thể làm được chuyện này, dù sao mà nói, đây cũng là con của cô, hơn nữa, Trương Lộ Tuyết lo nếu phá thai, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sức khỏe của cô.
Tóm lại, trong lòng Trương Lộ Tuyết rất mệt, rất mệt. Cô vừa về nhà đã phát điên lên. Vừa hay thấy Diệp Lăng Phi tới tìm cô, Trương Lộ Tuyết liền xả giận lên đầu Diệp Lăng Phi, chủ yếu vì Trương Lộ Tuyết thấy, tất cả mọi tội đều là do Diệp Lăng Phi.
Trương Lộ Tuyết nói chuyện cô có thai cho Diệp Lăng Phi biết, đầu Diệp Lăng Phi kêu rầm một cái, hắn nhất thời không biết làm gì cả. Là một người đàn ông, đầu tiên cần phải có tính trách nhiệm, Diệp Lăng Phi muốn gánh lấy trách nhiệm đó, nhưng, hắn lo Bạch Tình Đình, trong Diệp Lăng Phi lo Bạch Tình Đình biết được chuyện này xong, Bạch Tình Đình sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
Nhưng, thấy phản ứng của Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi cảm thấy lúc này dù có làm gì, cũng nên an ủi Trương Lộ Tuyết. Còn về phía Bạch Tình Đình, từ từ từng bước xem thế
Diệp Lăng Phi ôm Trương Lộ Tuyết đang khóc nức nỡ vào lòng, giọng dịu dàng nói:
- Lộ Tuyết, em đừng lo, giờ có đói không, ăn gì trước đã nhé?
Trương Lộ Tuyết lúc này thiếu nhất chính là sự quan tâm, bố mẹ cô đều không có bên cạnh, một mình cô ở thành phố Vọng Hải này, giờ cô lại còn có thai nữa, nghĩ là biết Trương Lộ Tuyết lúc này rất cần có người quan tâm tới cô. Giọng nói dịu dàng của Diệp Lăng Phi đã khiến trong lòng Trương Lộ Tuyết cảm thấy một niềm ấm áp, bất chợt xóa tan mọi phiền muộn của cô.
- Tay anh sao rồi?
Trương Lộ Tuyết lau lau nước mắt trên mặt, cô kéo tay Diệp Lăng Phi qua, thấy tay Diệp Lăng Phi bị cô cắn tới mức chảy cả máu, trong lòng thấy nhói đau, nói:
- Anh là tên đại ngốc, anh không biết đau hả?
- Không sao, chuyện nhỏ thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Không sao, nhiễm trùng sẽ không tốt đâu, anh ngồi đây, em đi lấy thuốc cho anh!
Trương Lộ Tuyết nói xong liền bước xuống giường, Trương Lộ Tuyết vừa xuống giường, thấy trên đất cả đống đổ nát, lại quay đầu nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nói:
- Anh là tên xấu xa, hôm nay anh nhất định phải bồi thường cho em, em phải đi mua đồ, à, tiền anh trả, đều do anh gây ra cả, thế nên, anh phải chịu trách nhiệm.
- Anh sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối không có vấn đề gì!
Diệp Lăng Phi cười nói.
Trương Lộ Tuyết bước ra khỏi phòng ngủ, rất nhanh, cô cùng với người giúp việc bước vào. Người giúp việc dọn phòng, trên tay Trương Lộ Tuyết cầm nước thuốc, ngồi xuống giường, giúp Diệp Lăng Phi bôi thuốc lên vết thương.
- Chị Vương, lát tôi ra ngoài, bữa trưa không cần chuẩn bị cho tôi đâu!
Tâm trạng Trương Lộ Tuyết lúc này rất tốt, nói với người giúp việc:
- À, đúng rồi, chị Vương, đợi lát dọn phòng xong, đưa lá thư kia cho tôi!
- Dạ!
Người giúp việc trả lời.
- Đợi lát nữa anh xem bức thư đó xem, buồn nôn chết được!
Trương Lộ Tuyết nói:
- Em thấy đúng là một kẻ thần kinh, một tên biến thái!
Diệp Lăng Phi gật gật đầu, nói:
- Lộ Tuyết, em có chuyện gì cứ nói với anh, một mình em ở nhà, nên chú ý tới an toàn của bản thân!
- Em biết rồi!
Trương Lộ Tuyết nói.
Trương Lộ Tuyết giúp Diệp Lăng Phi tra thuốc xong, lại dán thêm miếng dán nữa, dán xong miếng dán lên vết thương của Diệp Lăng Phi, lúc này cảm thấy ổn ổn rồi, cô mới bảo Diệp Lăng Phi xuống phòng khách đợi cô, còn Diệp Lăng Phi phải đi trang điểm chút.
Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng khách tầng một, phòng khách của biệt thự này so với phòng khách của nhà Diệp Lăng Phi nhỏ hơn rất nhiều. Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, đợi Trương Lộ Tuyết, người giúp việc dọn xong, xách túi rác xuống lầu. Cô đưa bước thư kia, đật lên bàn trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp tiên sinh, để tôi đi phà trà!
- Không cần, đợi Lộ Tuyết xuống, tôi cùng với cô ấy ra ngoài luôn!
Diệp Lăng Phi đưa tay, cầm lấy bức thư, hỏi:
- Đây là bức thư do kẻ Lộ Tuyết gọi là biến thái gửi sao?
- Dạ, trước còn mấy bức nữa cơ, có điều đều bị tiểu thư xé hết!
- Ồ, cô cứ bận việc của cô đi!
Diệp Lăng Phi nói.
Người giúp việc đó đi xong, Diệp Lăng Phi mở bức thư ra đọc, từ phong bì lấy ra một bức thư đánh máy được in ra, giờ là thời nào rồi, người viết thư rất ít, thư viết tay lại càng ít. Nhiều người cũng chỉ có mấy chữ tên mình viết còn đẹp, những chữ sau càng lúc càng khó coi chết được.
Trên mạng còn có một câu truyền miệng thế này: đời người bị phá hủy bởi tiền phòng, chữ viết tay bị phá hủy bởi bàn phím, thư sách bị phá hủy bởi điện thoại, phim truyện bị phá hủy bởi quảng cáo, quảng cáo bị phá hủy bởi Não bạch kim*(1), cảnh đẹp bị phá hủy bởi tuần hoàng kim, trẻ con bị hủy hoại bởi Sanlu*(2)...
Diệp Lăng Phi chỉ đưa mắt đọc qua một lượt, liền ném bức thư lên bàn. Giờ Diệp Lăng Phi mới hiểu tại sao Trương Lộ Tuyết lại điên lên như vậy, thì ra bức thư viết quá “nổi da gà”, có thể nói bức thư này là một thư cầu xin tình yêu, mỗi một từ trong đây đều rất “nổi da gà”, khiến người khác nhìn vào thấy da gà của mình đều dựng đứng cả lên.
Trương Lộ Tuyết trang điểm xong, tới phòng khách, thấy bức thư đã được mở ra, đang đặt trên bàn, Trương Lộ Tuyết cầm qua bức thư, mở miệng nói:
- Kẻ viết bức thư như thế này đúng là một tên biến thái, em xem mà chỉ thấy buồn nôn, để em biết tên nào viết bức thư này, em nhất định sẽ tố cáo hắn tội quấy rối.
- Lộ Tuyết, có lẽ người này điên cuồng vì yêu em, em đã mê hoặc triệt để anh ta rồi.
Diệp Lăng Phi nói.
Trương Lộ Tuyết lạnh hừm tiếng, ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, tay cầm bức thư đó, nói:
- Hắn còn nói em là nữ thần hạ phàm, cái gì mà muốn cả đời theo nữ thần em nữa chứ. Trời đất ơi, rốt cục em có chỗ nào tốt chứ, sao em không thấy mình giống nữ thần nhỉ, nếu đúng như hắn nói, sao một số người lại chẳng có chút hứng thú nào với em thế!
Trương Lộ Tuyết nói tới đây lại quay sang nhìn Diệp Lăng Phi một cái, Diệp Lăng Phi cố ý khụ khụ vài tiếng, coi như không nghe thấy gì, Trương Lộ Tuyết cũng không thèm đề ý, nói tiếp:
- Em thật sự muốn gặp tên biến thái đó, đứng trước mặt hắn hỏi xem em có chỗ nào tốt, nếu hắn nói được em tốt ở điểm nào, em sẽ thay đổi không phải ok rồi sao!
Chú thích:
*(1): Não bạch kim: là một sản phẩm bổ trợ sức khỏe, đánh vào tâm lý mong muốn trẻ mãi không già của người dân, nhưng điều thực sự tạo nên sức hút của Não bạch kim chính là quảng cáo của sản phẩm này. Từ năm 2001, quảng cáo của Não bạch kim đột phá trở thành quảng cáo tuyệt vời nhất trong ngành quảng cáo Trung Quốc. Đặc biệt các bé khi xem quảng cáo của Não bạch kim đang khóc cũng có thể cười được. Hết quảng cáo lại khóc tiếp. Đây là câu nói của một người mẹ nhìn thấy phản ứng của con mình khi xem quảng cáo của Não bạch kim.
*(2): Sanlu: hay còn gọi là Tam Lộc, là công ty sữa bột hàng đầu Trung Quốc, năm 2008, Trung Quốc phát hiện trong sữa bột của Tập đoàn sữa Sanlu có chứa chất Melamine quá mức cho phép nghiêm trọng, tiến hành tiêu hủy toàn bộ sữa của công ty này. Đồng thời tháng 12 năm 2008, công ty này được công bố phá sản.