- Chút tiền?
Diệp Lăng Phi hừ lạnh một câu nói.
- Khả Hân, vấn đề là chúng ta dám lấy không?
Diệp Lăng Phi đưa tay ra vỗ một cái lên vai Lý Khả Hân, nói:
- Khả Hân, chuyện này đàn ông nên làm, em nhớ kỹ, em là người phụ nữ của Diệp Lăng Phi anh, điều em nên làm là thành thật ở trong quán bar uống rượu đi, đợi sau khi anh xong việc thì nhớ chúc mừng cho sự thành công của chúng ta!
Diệp Lăng Phi nói xong quay người dẫn Dã Lang, Dã Thú cùng đi ra.
Câu nói này của Diệp Lăng Phi lại một lần nữa khiến cho Lý Khả Hân thấy bất ngờ, qua một lúc lâu Lý Khả Hân mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu tử này, thực sự quá bá đạo rồi, mình đã trở thành người phụ nữ của hắn từ lúc nào chứ, nếu như hắn dám nói thế trước mặt Bạch Tình Đình, vậy thì tốt biết mấy!
Lý Khả Hân lầm bầm rồi quay qua Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển, nói nhỏ:
- Hai muội muội, Diệp Lăng Phi vẫn luôn bá đạo với hai em như vậy sao?
Vu Đình Đình mỉm cười không nói, Đường Hiểu Uyển cười ngọt ngào nói:
- Chị Khả Hân, bây giờ thì chị biết Diệp đại ca đã bắt nạt tụi em như thế nào rồi đấy, chị Khả Hân, hay chị cũng mau ngồi xuống uống chút rượu đi, một khi Diệp đại ca đã đưa ra quyết định thì không ai có thể ngăn cản được anh ấy đâu!
- Anh ấy là một người đàn ông bá đạo!
Lý Khả Hân ngồi lại chỗ ngồi, ngao ngán lắc đầu nói:
- Chị thật chẳng thể nào hiểu nỗi một người đàn ông bá đạo như anh ấy lại sợ Bạch Tình Đình đến vậy?
- Có thể là vì Diệp đại ca quá yêu vợ của anh ấy!
Lúc này Vu Đình Đình đột nhiên nói, giọng của cô rất ấm áp, rất dễ nghe, Vu Đình Đình nhẹ nhàng nói:
- Diệp đại ca đối với chúng ta là một tình yêu khác, đương nhiên, có thể Diệp đại ca bá đạo với chúng ta chính là biểu hiện yêu của anh ấy, chị Khả Hân, em vẫn luôn cho là Diệp đại ca vốn không phải bá đạo.
- Ừm, Đình Đình muội muội nói rất có lý, tiểu tử này lại cũng chẳng phải là coi trời bằng vung!
Lý Khả Hân nói xong cầm ly rượu lên nói.
- Được rồi, đàn ông bọn họ đang dốc sức bên ngoài, phụ nữ chúng ta ở trong này uống rượu đi!
---------ooooo0ooooo-----------
Diệp Lăng Phi cùng Dã Thú, Dã Lang vừa đi ra khỏi quán bar thì nhìn thấy không dưới ba mươi người đang trước cổng quán bar, xem ra những người này còn rất trẻ. Tuổi cũng khoảng chừng trên dưới hai mươi. Trong đó có một thanh niên đầu trọc khoảng hăm hai hăm ba tuổi tay cầm thanh sắt, bốn thanh niên đứng bên cạnh hắn tay cũng cầm thanh sắt đang trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi thấy cảnh này bất giác nhíu mày lại, sự nhíu mày này vốn không phải là sợ hãi, chỉ là cảm thấy từ lúc nào thành phố Vọng Hải đã xuất hiện mấy thanh niên vô pháp vô thiên này chứ. Những thanh niên này không giống như là triệu tập lâm thời, hiện rõ là có tính chất tổ chức, đặc biệt là trên cánh tay trái của người thanh niên này đều có săm hình đầu sói.
- Dã Thú, có đem theo vũ khí không?
Diệp Lăng Phi quay qua hỏi Dã Thú bên cạnh.
- Không, người ta chỉ muốn uống rượu với anh, đâu có đem theo vũ khí đâu!
Dã Thú nhìn thấy hơn ba mươi thanh niên đứng trước mặt mình tay cầm vũ khí không hề có chút sợ hãi nào, khinh thường nhếch miệng nói:
- Lão đại, đối phó với mấy cậu bé còn chưa mọc hết lông này mà còn cần dùng vũ khí sao!
- Phí lời, nếu đem theo vũ khí thì chí ít cũng giảm được không ít phiền phức!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cậu nhìn mấy tiểu tử này xem, nếu như đánh nhau không mạnh tay thì mấy tiểu tử này chẳng nghe lời đâu. Mà còn nếu như đánh mạnh tay thì mấy tiểu tử này sẽ vào viện. Hây, tôi lại đem đến phiền phức cho Hân Mính rồi. Không phải là tôi không muốn mang phiền phức đến cho Hân Mính đó sao?
- Nè, tiểu tử thối, ngươi lầm bầm gì bên đó thế hả, có phải là sợ rồi không, nói cho ngươi biết, bây giờ có sợ cũng đã muộn rồi, tôi đã gọi đại ca của tôi qua rồi!
Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, hắn bước hai bước về phía trước, châm thuốc trước mặt mấy thanh niên đó, hắn rút điếu thuốc từ trong miệng ra cười nói:
- Huynh đệ, đền tiền không thành vấn đề, chỉ là tôi e các ngươi không có bản lĩnh để cầm lấy số tiền này!
- Đại ca, anh đã nghe thấy chưa, lúc nãy em nói tiểu tử nàu rất khoa trương mà!
Người thanh niên đó vừa nghe liền vội vàng nói với người thanh niên bên cạnh.
- Đại ca, đừng có phí lời với hắn nữa.
- Ừm!
Người thanh niên đó gật đầu, điều này tương đương với việc hạ mệnh lệnh, lập tức hơn ba mươi tên tay cầm vũ khí xông lên.
Ba người Diệp Lăng Phi, Dã Lang, Dã Thú về phương diện này rất có kinh nghiệm rồi, đánh nhau không có đánh trong đám người đó, cho dù bạn là một nhân vật lợi hại đến cỡ nào, nhưng trước sau vẫn chẳng phải là thần thánh, không thể nào một người cùng lúc đánh với sáu bảy người. Ba người Dã Lang, Dã Thú và Diệp Lăng Phi trong lúc vận động đã công kích đối thủ.
Trong chớp mắt ba mươi mấy người đó bị ba người Diệp Lăng Phi, Dã Thú, Dã Lang phân thành ba nhóm người, sau mỗi người đều có hơn mười người cầm dao truy sát ba người.
Ba người này xem ra như đang đào tẩu, thực ra không phải vậy, thình lình xuống mạnh tay đập tên gần bọn họ nhất ngã xuống đất. Ba người này ra tay rất mạnh, lúc nãy Diệp Lăng Phi có hỏi Dã Thú có mang theo vũ khí không chính là không muốn ra tay mạnh, nhưng nhìn thấy thế cục như thế này nếu không xuống tay mạnh để giải quyết mấy tiểu tử này thì phiền phức phía sau càng lớn.
Bọn họ vừa ra tay thì mấy tiểu tử non trẻ tay cầm dao và thanh sắt đó đã không chịu được nữa rồi, chỉ cần bị đánh trúng là ngã nhào xuống đất kêu thảm thiết, trong chớp mắt hai bên cổng quán bar đã nằm mười mấy tiểu tử, còn trên đường trước cổng quán bar lại năm khoảng bảy tám tên, mấy xe cộ qua lại không thể không dừng lại, sợ phải đè mấy người nằm trên đường.
Còn lại chỉ có vài tên thanh niên, bọn họ thấy ba người này không phải là người mà bọn họ có thể đụng vào được, cũng không dám mạo hiểm tiến lên, tay cầm vũ khí chạy đến bên cạnh tên thanh niên hăm hai hăm ba tuổi. Đặc biệt là tên bị Diệp Lăng Phi vặn cổ trong quán bar toàn thân run lập cập tay cầm con dao nói:
- Lão đại, ba người này không dễ...dễ đối phó!
- Phí lời, mày cho là tao không nhìn thấy sao!
Tên thanh niên đó hét lên.
- Đều là tiểu tử thối mày gây ra chuyện, mẹ kiếp, tao nhận ra người đó là ai rồi, mẹ kiếp, lần này tao bị mày hại chết rồi!
- Lão đại, hắn là ai?
- Tiểu tử thối mày, mày biết cái đêk gì, đừng có hỏi, mẹ nó!
Tên thanh niên đó nói xong tay cầm con dao vứt xuống đất, bộ dạng hung dữ trên mặt đã tan biến, đổi lại thành nụ cười nở trên mặt đi về phía ba người bọn Diệp Lăng Phi. Lúc nãy Dã Thú vừa đánh gục tám người ngã xuống, vừa mới tìm được cảm giác sảng khoái đánh nhau thì kết quả trong nháy mắt mấy tiểu tử đó đều chạy hết. Dã Thú cảm thấy nặng trĩu, đang đứng trước cổng quán bar cùng với Diệp Lăng Phi và Dã Lang. Đang thương lượng chưa đến mười tên còn lại nên xử lý như thế nào, mới chưa được bao lâu thì thấy một mình tên đầu trọc chạy về phía ba người bọn họ, Dã Thú há miệng nói:
- Lão đại, tụi anh đừng có giành với em đó, lúc nãy em vừa mới đánh nghiện rồi, như vậy đi, phần còn lại em thấy cũng chẳng bao nhiêu, để mình em cho nằm hết xuống rồi tính sau.
Dã Thú nói xong tay cầm nắm đấm chạy qua. Tên thanh niên đó thấy Dã Thú chạy về phía mình vội vàng nói:
- Đừng đánh tôi, tôi biết Diệp tiên sinh!
- Biết Diệp tiên sinh?
Dã Thú ngạc nhiên không có động thủ nữa, quay qua Diệp Lăng Phi nói:
- Lão đại, thằng khốn này nói biết anh, anh bảo phải làm sao đây?
Diệp Lăng Phi khoát khoát tay với Dã Thú nói:
- Để tiểu tử đó qua đây trước đã!
- Vâng!
Dã Thú đáp.
Tên thanh niên hăm hai hăm ba tuổi đó mặt tràn ngập nụ cười bước đến rút một điếu thuốc ra đưa cho Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh, hút điếu thuốc!
- Miễn đi, tôi không dám hút thuốc của ngươi!
Diệp Lăng Phi nói xong tự hắn mò rút ra một điếu thuốc nhét vào miệng, tên thanh niên đó định cầm bật lửa châm thuốc cho Diệp Lăng Phi nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi đã tự châm thuốc rồi.
Tên thanh niên đó nhét bật lửa vào lại trong túi cười nói:
- Diệp tiên sinh, đây chỉ là một sự hiểu nhầm, lúc nãy em không nhận ra anh, nếu em nhận ra anh thì cho dù anh có cho em mười lá gan, em cũng không dám đụng đến anh đâu, có trách thì trách tên khốn Tiểu Hao Tử kia giở trò, mẹ kiếp, dám mạo phạm lên đầu Diệp tiên sinh, em thấy tên tiểu tử này thật đáng đời, Diệp tiên sinh, em phải đem tiểu tử này về dạy cho một bài học thích đáng mới được.
- Ngươi nói đi, tôi quen ngươi sao?
Diệp Lăng Phi nhả một hơi khói thuốc vào mặt tên thanh niên đó, mùi thuốc lá sặc sụa đó khiến cho tên thanh niên đó ho liền mấy cái, nhưng trên mặt hắn vẫn nở nụ cười, không dám có chút giận dữ nào cả.
- Diệp tiên sinh, anh thật là người hay quên, em trước đây là người của Tôn đường chủ của Phủ Đầu Bang, sau khi Phủ Đầu Bang giải tán em liền ra lăn lộn, biệt hiệu của em là Tiểu Lục.
- Nói như vậy ngươi là người của Tôn Hồng rồi!
Diệp Lăng Phi quan sát tỉ mỉ tên Tiểu Lục đó.
- Ừm, trước đây là người của Tôn đường chủ!
Tiểu Lục liên tục nói.
- Tuy trên danh nghĩa Phủ Đầu Bang đã giải tán rồi, nhưng trên thực tế vẫn còn không ít người theo Tôn Hồng, sao tiểu tử ngươi lại lăn lộn theo mấy nhóc chưa mọc hết lông này, ây dô, ngươi xem cánh tay ngươi thử, còn có cả săm nữa, dọa khiếp người ta, không phải các ngươi là bang hội mới đó chứ!
- Diệp tiên sinh, anh không rõ rồi, loại người giống như em đây không lăn lộn trong xã hội đen thì có thể làm được gì chứ!
Tiểu Lục bày ra bộ mặt khổ sở nói:
- Em cũng chẳng còn cách nào cả, vì để kiếm miếng ăn đành phải tiếp tục đi theo con đường xã hội đen rồi!
- Ồ, thì ra là vậy!
Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn lướt mắt nhìn mấy tên thanh niên đứng sau lưng tiểu Lục nói:
- Mấy tiểu tử đó cũng là người của ngươi?
- Ừm, Diệp tiên sinh, em có hơn ba mươi thuộc hạ!
Tiểu Lục nói.
- Em biết sự lợi hại của anh, nếu như lúc nãy nhận ra anh thì có đánh chết em cũng không dám đụng đến anh, đừng nói là ba mươi tên thuộc hạ này của tôi mà ngay cả Phủ Đầu Bang mấy trăm thuộc hạ cũng không nằm dưới con mắt của anh, Diệp tiên sinh, xin anh tha cho em lần này, em bảo đảm sau này cũng không dám đến đây nữa đâu.
- Cái này thì đơn giản thôi, tôi cũng không cần thiết phải hơn thua với ngươi, người của ngươi bị tôi đánh hai chục tên rồi, hai chục tên đó phải đưa đi bệnh viện, nếu không sẽ mất mạng đó. Cục tức này của tôi cũng xem như đã xả rồi, đương nhiên tôi cũng chẳng muốn hơn thua gì với ngươi nữa, có điều, ngươi phải nói cho tôi biết, ngươi thuộc hắc bang nào, tôi thấy trên cánh tay ngươi có săm hình đầu sói, chắc không phải là Lang Đầu Bang gì gì đó chứ!
- Diệp tiên sinh, anh đùa rồi, tụi em chỉ là bang hội nhỏ!
Tiểu Lục kề sát miệng lại bên tai Diệp Lăng Phi nói:
- Tụi em là Lang Đường thuộc cấp dưới của hội Đông Liên, em chính là đường chủ!
- Đông Liên?
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, hắn nhìn tiểu Lục nói:
- Ngươi chính là người của Đông Liên?
- Ừm, Diệp tiên sinh, em cũng chỉ là kiếm miếng ăn thôi!
Tiểu Lục nói.
- Tiểu Lục, tôi hỏi ngươi một người!
Diệp Lăng Phi nói.
- Ngươi có quen Tần Thiên không?
- Tần Thiên?
Tiểu Lục nghe đến cái tên này, hắn ngạc nhiên trừng mắt kinh ngạc nói:
- Diệp tiên sinh, anh quen với phó bang chủ hội chúng em sao?
- Ồ, Tần Thiên là phó bang chủ hội các ngươi à!
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong bật cười, hắn đưa tay ra vỗ vỗ vai tiểu Lục nói:
- Không những quen mà chúng tôi còn chào hỏi nhau rồi đấy!
- Diệp tiên sinh, lần này thực sự tụi em đã quá có lỗi với anh rồi, hy vọng anh đại nhân không so đo với kẻ tiểu nhân bỏ qua cho em lần này, sau này chỉ cần anh dặn dò gì thì cứ tìm em, tiểu Lục em có xẻ núi, vượt biển, vạn lần chết cũng không từ.
Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu nói:
- Tiểu Lục, ngươi nhầm rồi, tôi với phó đường chủ của ngươi vốn chẳng có giao tình gì cả, cái mà tôi nói có chào hỏi nhau với hắn là vì phó đường chủ hội các ngươi đã đụng lên đầu tôi, tôi cũng chỉ đánh gãy cánh tay của tiểu tử Tần Thiên đó thôi, có điều cục tức này vẫn chưa xả, tôi đang chuẩn bị tìm mấy tên phiền phức của hội Đông Liên các ngươi trừ khử vài tên để xả cục tức này, đúng lúc tự ngươi lên nộp mạng, giờ ngươi hãy nói cho tôi biết, ngươi muốn sống hay là chết?
Những lời nói này của Diệp Lăng Phi hiện rõ có mang theo ngữ khí đe dọa, vì thế nên nói chắc chắn là có cái lý của hắn, Diệp Lăng Phi vốn nghĩ làm thế nào mới có thể trừ khử hội Đông Liên mà không uy hiếp đến Tần Dao, chính là nói làm thế nào để không cho Dương Tử hoài nghi, trừ khử hết người của hội Đông Liên thì vừa khớp gặp phải Tiểu Lục, hắn nghĩ đến việc lợi dụng tiểu tử tiểu Lục này, tiểu Lục vốn là người của Phủ Đầu Bang, người của Phủ Đầu Bang trước đây ai cũng biết Diệp Lăng Phi là người không ai có thể đụng vào được, tuy giờ tiểu Lục nói đã là đường chủ của hội Đông Liên nhưng trong lòng hắn vẫn có sự khiếp sợ đối với Diệp Lăng Phi, từ phản ứng lúc nãy của hắn đối với Diệp Lăng Phi có thể thấy được, trong lòng Tiểu Lục rất sợ Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi chính là lợi dụng tâm lý tiểu Lục sợ mình nên mới đe dọa tiểu Lục.
Tiểu Lục đâu có ngờ còn có chuyện thế này nữa, hắn nghe Diệp Lăng Phi nói vậy trong lòng suýt chút nữa chửi m.k rồi, tiểu Lục không ngờ tối nay mình lại tự chui đầu vào rọ, hắn chửi mình thật là ngu ngốc, gặp phải loại người như Diệp Lăng Phi có muốn nấp cũng nấp không được mà bản thân hắn lại chủ động chui đầu vào rọ.
Sắc mặt Tiểu Lục trắng bệch, hai chân không biết từ lúc nào đã không nghe theo sự sai khiến nữa, bụp một cía, tiểu Lục đã quỳ trước mặt Diệp Lăng Phi, liên tục cầu tha:
- Diệp tiên sinh, cầu xin anh tha cho em, em bảo đảm sau này sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.
- Tiểu Lục, ngươi làm cái gì thế này!
Diệp Lăng Phi thấy mấy câu này của mình đã dọa cho tên Tiểu Lục này chết khiếp như thế này, hắn cười thầm trong bụng cúi người xuống đỡ tiểu Lục đứng lên.
- Tiểu Lục, lúc nãy chẳng phải tôi đã nói với ngươi rồi sao, ngươi muốn sống hay muốn chết, nếu như ngươi muốn chết vậy thì hết cách rồi. Còn nếu như ngươi muốn sống thì chỉ cần ngươi giúp tôi tôi sẽ tha cho ngươi, không truy cứu nữa!
- Em muốn sống, em muốn sống, Diệp tiên sinh, anh có chuyện gì cứ dặn dò em, Tiểu Lục em nhất định sẽ dựa theo đó mà làm!
Tiểu Lục nghe Diệp Lăng Phi nói vậy liền vui mừng khôn xiết, miệng nói không ngớt.
Diệp Lăng Phi kéo tiểu Lục qua một bên nói:
- Thực ra việc cũng không lớn, tôi chỉ là muốn diệt tận gốc hội Đông Liên của các ngươi, tại sao, vì tôi thấy chướng mắt hội Đông Liên các ngươi, hội Đông Liên của các ngươi chẳng qua cũng chỉ là một bang hội nhỏ mà lại dám đụng đến tôi, tôi đã nói nếu tôi không diệt trừ bang hội Đông Liên của các ngươi thì sau này tôi đi đường chẳng yên tâm, sợ mấy tên khốn các ngươi báo thù, như vậy đi, ngươi giúp tôi nói chuyện của các ngươi tới bạn của tôi, cô ấy sẽ xử lý, tiểu Lục, ngươi thấy chuyện nhỏ nhặt này ngươi có chịu giúp hay không?
Diệp Lăng Phi nói vậy khiến cho Tiểu Lục khiếp hồn, tiểu Lục đâu có ngờ Diệp Lăng Phi muốn hắn bán đứng bang hội, một khi đã đi theo con đường hắc đạo đều hiểu rõ nếu như bán đứng bang hội mà một khi bị bắt thì kết quả tham khốc không thể nào tưởng tượng được, thế là, mấy tên hắc bang thà ngồi tù cũng không dám nói chuyện của bang hội cho cảnh sát.
Sắc mặt tiểu Lục trắng bệch, ấp a ấp úng nói:
- Diệp tiên sinh, cái này… cái…!
Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng này của tiểu Lục tay hắn đưa ra đặt lên cổ Tiểu Lục cười nhạt nói:
- Tiểu Lục, ngươi đừng có chuyện cho mà không cần, ngươi đã biết tôi rồi, vậy thì chắc ngươi cũng biết thủ đoạn của tôi chứ, bây giờ tôi giết ngươi, giống như nhẹ nhàng vò chết một con kiến vậy, hơn nữa còn người tôi rất thích nhổ cỏ tận gốc, tôi không biết ngươi có còn bạn bè thân thích gì không, có điều, cũng không gấp gáp, tôi sẽ nhanh chóng điều tra ra được, đến lúc đó không những chỉ có mình ngươi chết mà tôi sẽ diệt cả nhà ngươi. Cảnh sát đối với các ngươi mà nói không thể làm gì được, nhưng tôi khác, con người tôi làm việc thích nhất là nhổ cỏ tận gốc, tiểu Lục, tôi cho ngươi ba giây, ngươi nghĩ cho kỹ đi, đến lúc đó mà ngươi không cho tôi một đáp án rõ ràng thì xin lỗi vậy, ngươi hãy đợi đoàn tụ với người nhà ngươi dưới suối vàng đi.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, tay phải khẽ dùng lực, tiểu Lục cảm giác mình sắp nghẹt thở rồi, còn chưa đợi tới ba giây, tiểu Lục đã liên tục nói:
- Diệp tiên sinh, tôi đồng ý, tôi đồng ý!
Diệp Lăng Phi buông ra, cười nói:
- Như vậy mới đúng chứ, tiểu Lục, tôi rất thích con người ngươi đó, tiểu tử ngươi là người thông minh. Ngươi yên tâm, tôi sẽ không nói với người khác đâu, việc này chỉ có tôi và ngươi, à, còn có bạn của tôi biết, vì thế, ngươi cứ yên tâm đi, bảo đảm không ai có thể nghĩ đến ngươi được!
- Diệp tiên sinh!
Sắc mặt Tiểu Lục trắng bệch nói.
Diệp Lăng Phi dời ánh mắt nhìn qua người thanh niên được tiểu Lục gọi là tiểu Hao Tử đó thấp giọng nói:
- Tiểu Lục, tôi kiến nghị ngươi nên đẩy toàn bộ công việc lên người của thuộc hạ ngươi đi, người thanh niên tên tiểu Hao Tử đó tôi thấy cũng không tồi, ngươi có thể đẩy công việc qua cho hắn, đợi sau này người của bang hội ngươi ngộ nhỡ báo thù thì ngươi có thể thoát được, không ai nghĩ đó là ngươi. Tiểu Lục, ngươi thấy cách này của tôi thế nào?
Tiểu Lục liên tục gật đầu, nói:
- Diệp tiên sinh, em đã rõ phải làm thế nào rồi!
- Nếu đã hiểu rõ thì quá tốt rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vậy đi, ngươi hãy đưa mấy thuộc hạ này của ngươi đến bệnh viện trước, ừm, bệnh viện gần đây hình như là bệnh viện cập hai thì phải, hay ngươi cứ đưa họ đến đó, đến lúc đó tôi sẽ bảo bạn tôi dẫn theo cảnh sát đến bắt các ngươi, cũng tiện được chút, mấy tiểu tử các ngươi đừng có chạy mất tăm mất tích đó, bạn tôi mà tìm không thấy các ngươi thì đến nước đó chỉ còn đích thân tôi ra tay rồi, dù sao tôi cũng biết chuyện của bang hội các ngươi, tôi sẽ bảo cảnh sát tiêu diệt bang hội các ngươi, đến lúc đó tôi lại bảo cảnh sát tuyên truyền ngươi đã bán đứng hội Đông Liên, tôi khẳng định người của bang hội các ngươi nhất định sẽ tin phía cảnh sát, cho dù ngươi có trong sạch thì cũng không có ai dám tin ngươi, tiểu Lục, không biết ngươi thích con đường nào hơn đây?
Trán tiểu Lục toát cả mồ hôi lạnh, hắn xem như đã lĩnh hội được sự lợi hại của Diệp Lăng Phi, xem ra chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lời của Diệp Lăng Phi thì hắn mới có thể sống tiếp, tiểu Lục vội vàng đồng ý:
- Diệp tiên sinh, anh yên tâm, em nhất định sẽ làm theo sự dặn dò của anh!
- Vậy là tốt nhất, đi đi!
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai của tiểu Lục nói:
- Mau đưa thuộc hạ của ngươi đến bệnh viện đi, đừng có làm nhỡ chuyện!
- Vâng!
Tiểu Lục đáp một tiếng rồi dẫn mấy thanh niên đang nằm la liệt kêu gào thảm thiết dưới đất đi bệnh viện. Còn Diệp Lăng Phi lại rút điện thoại ra gọi cho Chu Hân Mính.
- Hân Mính, ở nhà hay ở đại đội cảnh sát hình sự?
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
- Anh nói xem em có thể ở đâu được chứ, khó khăn lắm mới có được đầu mối quan trọng, đương nhiên là em phải tăng ca rồi!
Chu Hân Mính nói.
- À, em quên nói cho anh biết, bên cảnh sát Hồng Kông đã gửi đến tư liệu của Dương Tử, theo như tư liệu từ phía cảnh sát Hồng Kông hiển thị, thì con người Dương Tử có bối cảnh xã hội đen rất sâu, chỉ là con người này làm việc rất thận trọng, trước giờ chưa từng để lại một manh mối sự việc nào cả, bên cảnh sát Hồng Kông không có chứng cứ xác định là Dương Tử đang the nghề xã hội đen phạm tội. Nhưng bên phía cảnh sát Hồng Kông lại có một tình báo mới nhất, chính là hội Trúc Thanh trước đây luôn hoạt động mạnh ở Hồng Kông đột nhiên im hơi lặng tiếng rồi, bên cảnh sát Hồng Kông vẫn đang chăm chú theo dõi việc hoạt động làm ăn mậu dịch của công ty mậu dịch Sử Long Hồng Kông là sản nghiệp của hội Trúc Thanh, vốn không hề có phản ứng xấu nào cả, bên cảnh sát Hồng Kông đã tạm thời từ bỏ việc điều tra đối với hội Trúc Thanh, tạm thời cho rằng hội này vốn không có hoạt động phạm tội thường thấy trong giới xã hội đen.
- Ừm, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chuyện của Dương Tử tạm thời gác qua một bên, Hân Mính, anh lại tìm cho em một cơ hội để lập công đây, lần này nhất định em phải cảm ơn anh chu đáo, sau khi xong việc chí ít em cũng phải hầu anh một tuần, xem là phần thưởng dành cho anh!
- Anh lại giở chiêu này rồi, em thật hết cách với anh rồi!
Chu Hân Mính nói đến đây liền thấp giọng nói.
- Bây giờ em đang ở trong đại sảnh, không có tiện nói chuyện, hay anh nói cho em biết là chuyện gì đi!
- Được thôi, Hânn Mính, giờ em dẫn thêm người đi đến bệnh viện cấp hai, ở đó có khoảng hơn ba mươi người của Lang Đường hội Đông Liên, trong đó có một thanh niên khoảng hăm hai hăm ba tuổi có biệt hiệu Tiểu Lục chính là đường chủ của Lang Đường, lúc nãy anh đã giở chút thủ đoạn, tiểu tử này đã đồng ý hợp tác với cảnh sát, Hân Mính, em mau dẫn người qua đó đi, tránh để cho tiểu tử đó hối hận, còn tiếp theo sẽ làm thế nào thì không cần anh phải chỉ cho em rồi chứ, Hân Mính, em nói xem anh giúp em tiêu diệt hội Đông Liên chẳng lẽ cái này còn không đáng để em hầu anh một tuần sao?
Diệp Lăng Phi hừ lạnh một câu nói.
- Khả Hân, vấn đề là chúng ta dám lấy không?
Diệp Lăng Phi đưa tay ra vỗ một cái lên vai Lý Khả Hân, nói:
- Khả Hân, chuyện này đàn ông nên làm, em nhớ kỹ, em là người phụ nữ của Diệp Lăng Phi anh, điều em nên làm là thành thật ở trong quán bar uống rượu đi, đợi sau khi anh xong việc thì nhớ chúc mừng cho sự thành công của chúng ta!
Diệp Lăng Phi nói xong quay người dẫn Dã Lang, Dã Thú cùng đi ra.
Câu nói này của Diệp Lăng Phi lại một lần nữa khiến cho Lý Khả Hân thấy bất ngờ, qua một lúc lâu Lý Khả Hân mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu tử này, thực sự quá bá đạo rồi, mình đã trở thành người phụ nữ của hắn từ lúc nào chứ, nếu như hắn dám nói thế trước mặt Bạch Tình Đình, vậy thì tốt biết mấy!
Lý Khả Hân lầm bầm rồi quay qua Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển, nói nhỏ:
- Hai muội muội, Diệp Lăng Phi vẫn luôn bá đạo với hai em như vậy sao?
Vu Đình Đình mỉm cười không nói, Đường Hiểu Uyển cười ngọt ngào nói:
- Chị Khả Hân, bây giờ thì chị biết Diệp đại ca đã bắt nạt tụi em như thế nào rồi đấy, chị Khả Hân, hay chị cũng mau ngồi xuống uống chút rượu đi, một khi Diệp đại ca đã đưa ra quyết định thì không ai có thể ngăn cản được anh ấy đâu!
- Anh ấy là một người đàn ông bá đạo!
Lý Khả Hân ngồi lại chỗ ngồi, ngao ngán lắc đầu nói:
- Chị thật chẳng thể nào hiểu nỗi một người đàn ông bá đạo như anh ấy lại sợ Bạch Tình Đình đến vậy?
- Có thể là vì Diệp đại ca quá yêu vợ của anh ấy!
Lúc này Vu Đình Đình đột nhiên nói, giọng của cô rất ấm áp, rất dễ nghe, Vu Đình Đình nhẹ nhàng nói:
- Diệp đại ca đối với chúng ta là một tình yêu khác, đương nhiên, có thể Diệp đại ca bá đạo với chúng ta chính là biểu hiện yêu của anh ấy, chị Khả Hân, em vẫn luôn cho là Diệp đại ca vốn không phải bá đạo.
- Ừm, Đình Đình muội muội nói rất có lý, tiểu tử này lại cũng chẳng phải là coi trời bằng vung!
Lý Khả Hân nói xong cầm ly rượu lên nói.
- Được rồi, đàn ông bọn họ đang dốc sức bên ngoài, phụ nữ chúng ta ở trong này uống rượu đi!
---------ooooo0ooooo-----------
Diệp Lăng Phi cùng Dã Thú, Dã Lang vừa đi ra khỏi quán bar thì nhìn thấy không dưới ba mươi người đang trước cổng quán bar, xem ra những người này còn rất trẻ. Tuổi cũng khoảng chừng trên dưới hai mươi. Trong đó có một thanh niên đầu trọc khoảng hăm hai hăm ba tuổi tay cầm thanh sắt, bốn thanh niên đứng bên cạnh hắn tay cũng cầm thanh sắt đang trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi thấy cảnh này bất giác nhíu mày lại, sự nhíu mày này vốn không phải là sợ hãi, chỉ là cảm thấy từ lúc nào thành phố Vọng Hải đã xuất hiện mấy thanh niên vô pháp vô thiên này chứ. Những thanh niên này không giống như là triệu tập lâm thời, hiện rõ là có tính chất tổ chức, đặc biệt là trên cánh tay trái của người thanh niên này đều có săm hình đầu sói.
- Dã Thú, có đem theo vũ khí không?
Diệp Lăng Phi quay qua hỏi Dã Thú bên cạnh.
- Không, người ta chỉ muốn uống rượu với anh, đâu có đem theo vũ khí đâu!
Dã Thú nhìn thấy hơn ba mươi thanh niên đứng trước mặt mình tay cầm vũ khí không hề có chút sợ hãi nào, khinh thường nhếch miệng nói:
- Lão đại, đối phó với mấy cậu bé còn chưa mọc hết lông này mà còn cần dùng vũ khí sao!
- Phí lời, nếu đem theo vũ khí thì chí ít cũng giảm được không ít phiền phức!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cậu nhìn mấy tiểu tử này xem, nếu như đánh nhau không mạnh tay thì mấy tiểu tử này chẳng nghe lời đâu. Mà còn nếu như đánh mạnh tay thì mấy tiểu tử này sẽ vào viện. Hây, tôi lại đem đến phiền phức cho Hân Mính rồi. Không phải là tôi không muốn mang phiền phức đến cho Hân Mính đó sao?
- Nè, tiểu tử thối, ngươi lầm bầm gì bên đó thế hả, có phải là sợ rồi không, nói cho ngươi biết, bây giờ có sợ cũng đã muộn rồi, tôi đã gọi đại ca của tôi qua rồi!
Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, hắn bước hai bước về phía trước, châm thuốc trước mặt mấy thanh niên đó, hắn rút điếu thuốc từ trong miệng ra cười nói:
- Huynh đệ, đền tiền không thành vấn đề, chỉ là tôi e các ngươi không có bản lĩnh để cầm lấy số tiền này!
- Đại ca, anh đã nghe thấy chưa, lúc nãy em nói tiểu tử nàu rất khoa trương mà!
Người thanh niên đó vừa nghe liền vội vàng nói với người thanh niên bên cạnh.
- Đại ca, đừng có phí lời với hắn nữa.
- Ừm!
Người thanh niên đó gật đầu, điều này tương đương với việc hạ mệnh lệnh, lập tức hơn ba mươi tên tay cầm vũ khí xông lên.
Ba người Diệp Lăng Phi, Dã Lang, Dã Thú về phương diện này rất có kinh nghiệm rồi, đánh nhau không có đánh trong đám người đó, cho dù bạn là một nhân vật lợi hại đến cỡ nào, nhưng trước sau vẫn chẳng phải là thần thánh, không thể nào một người cùng lúc đánh với sáu bảy người. Ba người Dã Lang, Dã Thú và Diệp Lăng Phi trong lúc vận động đã công kích đối thủ.
Trong chớp mắt ba mươi mấy người đó bị ba người Diệp Lăng Phi, Dã Thú, Dã Lang phân thành ba nhóm người, sau mỗi người đều có hơn mười người cầm dao truy sát ba người.
Ba người này xem ra như đang đào tẩu, thực ra không phải vậy, thình lình xuống mạnh tay đập tên gần bọn họ nhất ngã xuống đất. Ba người này ra tay rất mạnh, lúc nãy Diệp Lăng Phi có hỏi Dã Thú có mang theo vũ khí không chính là không muốn ra tay mạnh, nhưng nhìn thấy thế cục như thế này nếu không xuống tay mạnh để giải quyết mấy tiểu tử này thì phiền phức phía sau càng lớn.
Bọn họ vừa ra tay thì mấy tiểu tử non trẻ tay cầm dao và thanh sắt đó đã không chịu được nữa rồi, chỉ cần bị đánh trúng là ngã nhào xuống đất kêu thảm thiết, trong chớp mắt hai bên cổng quán bar đã nằm mười mấy tiểu tử, còn trên đường trước cổng quán bar lại năm khoảng bảy tám tên, mấy xe cộ qua lại không thể không dừng lại, sợ phải đè mấy người nằm trên đường.
Còn lại chỉ có vài tên thanh niên, bọn họ thấy ba người này không phải là người mà bọn họ có thể đụng vào được, cũng không dám mạo hiểm tiến lên, tay cầm vũ khí chạy đến bên cạnh tên thanh niên hăm hai hăm ba tuổi. Đặc biệt là tên bị Diệp Lăng Phi vặn cổ trong quán bar toàn thân run lập cập tay cầm con dao nói:
- Lão đại, ba người này không dễ...dễ đối phó!
- Phí lời, mày cho là tao không nhìn thấy sao!
Tên thanh niên đó hét lên.
- Đều là tiểu tử thối mày gây ra chuyện, mẹ kiếp, tao nhận ra người đó là ai rồi, mẹ kiếp, lần này tao bị mày hại chết rồi!
- Lão đại, hắn là ai?
- Tiểu tử thối mày, mày biết cái đêk gì, đừng có hỏi, mẹ nó!
Tên thanh niên đó nói xong tay cầm con dao vứt xuống đất, bộ dạng hung dữ trên mặt đã tan biến, đổi lại thành nụ cười nở trên mặt đi về phía ba người bọn Diệp Lăng Phi. Lúc nãy Dã Thú vừa đánh gục tám người ngã xuống, vừa mới tìm được cảm giác sảng khoái đánh nhau thì kết quả trong nháy mắt mấy tiểu tử đó đều chạy hết. Dã Thú cảm thấy nặng trĩu, đang đứng trước cổng quán bar cùng với Diệp Lăng Phi và Dã Lang. Đang thương lượng chưa đến mười tên còn lại nên xử lý như thế nào, mới chưa được bao lâu thì thấy một mình tên đầu trọc chạy về phía ba người bọn họ, Dã Thú há miệng nói:
- Lão đại, tụi anh đừng có giành với em đó, lúc nãy em vừa mới đánh nghiện rồi, như vậy đi, phần còn lại em thấy cũng chẳng bao nhiêu, để mình em cho nằm hết xuống rồi tính sau.
Dã Thú nói xong tay cầm nắm đấm chạy qua. Tên thanh niên đó thấy Dã Thú chạy về phía mình vội vàng nói:
- Đừng đánh tôi, tôi biết Diệp tiên sinh!
- Biết Diệp tiên sinh?
Dã Thú ngạc nhiên không có động thủ nữa, quay qua Diệp Lăng Phi nói:
- Lão đại, thằng khốn này nói biết anh, anh bảo phải làm sao đây?
Diệp Lăng Phi khoát khoát tay với Dã Thú nói:
- Để tiểu tử đó qua đây trước đã!
- Vâng!
Dã Thú đáp.
Tên thanh niên hăm hai hăm ba tuổi đó mặt tràn ngập nụ cười bước đến rút một điếu thuốc ra đưa cho Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp tiên sinh, hút điếu thuốc!
- Miễn đi, tôi không dám hút thuốc của ngươi!
Diệp Lăng Phi nói xong tự hắn mò rút ra một điếu thuốc nhét vào miệng, tên thanh niên đó định cầm bật lửa châm thuốc cho Diệp Lăng Phi nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi đã tự châm thuốc rồi.
Tên thanh niên đó nhét bật lửa vào lại trong túi cười nói:
- Diệp tiên sinh, đây chỉ là một sự hiểu nhầm, lúc nãy em không nhận ra anh, nếu em nhận ra anh thì cho dù anh có cho em mười lá gan, em cũng không dám đụng đến anh đâu, có trách thì trách tên khốn Tiểu Hao Tử kia giở trò, mẹ kiếp, dám mạo phạm lên đầu Diệp tiên sinh, em thấy tên tiểu tử này thật đáng đời, Diệp tiên sinh, em phải đem tiểu tử này về dạy cho một bài học thích đáng mới được.
- Ngươi nói đi, tôi quen ngươi sao?
Diệp Lăng Phi nhả một hơi khói thuốc vào mặt tên thanh niên đó, mùi thuốc lá sặc sụa đó khiến cho tên thanh niên đó ho liền mấy cái, nhưng trên mặt hắn vẫn nở nụ cười, không dám có chút giận dữ nào cả.
- Diệp tiên sinh, anh thật là người hay quên, em trước đây là người của Tôn đường chủ của Phủ Đầu Bang, sau khi Phủ Đầu Bang giải tán em liền ra lăn lộn, biệt hiệu của em là Tiểu Lục.
- Nói như vậy ngươi là người của Tôn Hồng rồi!
Diệp Lăng Phi quan sát tỉ mỉ tên Tiểu Lục đó.
- Ừm, trước đây là người của Tôn đường chủ!
Tiểu Lục liên tục nói.
- Tuy trên danh nghĩa Phủ Đầu Bang đã giải tán rồi, nhưng trên thực tế vẫn còn không ít người theo Tôn Hồng, sao tiểu tử ngươi lại lăn lộn theo mấy nhóc chưa mọc hết lông này, ây dô, ngươi xem cánh tay ngươi thử, còn có cả săm nữa, dọa khiếp người ta, không phải các ngươi là bang hội mới đó chứ!
- Diệp tiên sinh, anh không rõ rồi, loại người giống như em đây không lăn lộn trong xã hội đen thì có thể làm được gì chứ!
Tiểu Lục bày ra bộ mặt khổ sở nói:
- Em cũng chẳng còn cách nào cả, vì để kiếm miếng ăn đành phải tiếp tục đi theo con đường xã hội đen rồi!
- Ồ, thì ra là vậy!
Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn lướt mắt nhìn mấy tên thanh niên đứng sau lưng tiểu Lục nói:
- Mấy tiểu tử đó cũng là người của ngươi?
- Ừm, Diệp tiên sinh, em có hơn ba mươi thuộc hạ!
Tiểu Lục nói.
- Em biết sự lợi hại của anh, nếu như lúc nãy nhận ra anh thì có đánh chết em cũng không dám đụng đến anh, đừng nói là ba mươi tên thuộc hạ này của tôi mà ngay cả Phủ Đầu Bang mấy trăm thuộc hạ cũng không nằm dưới con mắt của anh, Diệp tiên sinh, xin anh tha cho em lần này, em bảo đảm sau này cũng không dám đến đây nữa đâu.
- Cái này thì đơn giản thôi, tôi cũng không cần thiết phải hơn thua với ngươi, người của ngươi bị tôi đánh hai chục tên rồi, hai chục tên đó phải đưa đi bệnh viện, nếu không sẽ mất mạng đó. Cục tức này của tôi cũng xem như đã xả rồi, đương nhiên tôi cũng chẳng muốn hơn thua gì với ngươi nữa, có điều, ngươi phải nói cho tôi biết, ngươi thuộc hắc bang nào, tôi thấy trên cánh tay ngươi có săm hình đầu sói, chắc không phải là Lang Đầu Bang gì gì đó chứ!
- Diệp tiên sinh, anh đùa rồi, tụi em chỉ là bang hội nhỏ!
Tiểu Lục kề sát miệng lại bên tai Diệp Lăng Phi nói:
- Tụi em là Lang Đường thuộc cấp dưới của hội Đông Liên, em chính là đường chủ!
- Đông Liên?
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, hắn nhìn tiểu Lục nói:
- Ngươi chính là người của Đông Liên?
- Ừm, Diệp tiên sinh, em cũng chỉ là kiếm miếng ăn thôi!
Tiểu Lục nói.
- Tiểu Lục, tôi hỏi ngươi một người!
Diệp Lăng Phi nói.
- Ngươi có quen Tần Thiên không?
- Tần Thiên?
Tiểu Lục nghe đến cái tên này, hắn ngạc nhiên trừng mắt kinh ngạc nói:
- Diệp tiên sinh, anh quen với phó bang chủ hội chúng em sao?
- Ồ, Tần Thiên là phó bang chủ hội các ngươi à!
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong bật cười, hắn đưa tay ra vỗ vỗ vai tiểu Lục nói:
- Không những quen mà chúng tôi còn chào hỏi nhau rồi đấy!
- Diệp tiên sinh, lần này thực sự tụi em đã quá có lỗi với anh rồi, hy vọng anh đại nhân không so đo với kẻ tiểu nhân bỏ qua cho em lần này, sau này chỉ cần anh dặn dò gì thì cứ tìm em, tiểu Lục em có xẻ núi, vượt biển, vạn lần chết cũng không từ.
Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu nói:
- Tiểu Lục, ngươi nhầm rồi, tôi với phó đường chủ của ngươi vốn chẳng có giao tình gì cả, cái mà tôi nói có chào hỏi nhau với hắn là vì phó đường chủ hội các ngươi đã đụng lên đầu tôi, tôi cũng chỉ đánh gãy cánh tay của tiểu tử Tần Thiên đó thôi, có điều cục tức này vẫn chưa xả, tôi đang chuẩn bị tìm mấy tên phiền phức của hội Đông Liên các ngươi trừ khử vài tên để xả cục tức này, đúng lúc tự ngươi lên nộp mạng, giờ ngươi hãy nói cho tôi biết, ngươi muốn sống hay là chết?
Những lời nói này của Diệp Lăng Phi hiện rõ có mang theo ngữ khí đe dọa, vì thế nên nói chắc chắn là có cái lý của hắn, Diệp Lăng Phi vốn nghĩ làm thế nào mới có thể trừ khử hội Đông Liên mà không uy hiếp đến Tần Dao, chính là nói làm thế nào để không cho Dương Tử hoài nghi, trừ khử hết người của hội Đông Liên thì vừa khớp gặp phải Tiểu Lục, hắn nghĩ đến việc lợi dụng tiểu tử tiểu Lục này, tiểu Lục vốn là người của Phủ Đầu Bang, người của Phủ Đầu Bang trước đây ai cũng biết Diệp Lăng Phi là người không ai có thể đụng vào được, tuy giờ tiểu Lục nói đã là đường chủ của hội Đông Liên nhưng trong lòng hắn vẫn có sự khiếp sợ đối với Diệp Lăng Phi, từ phản ứng lúc nãy của hắn đối với Diệp Lăng Phi có thể thấy được, trong lòng Tiểu Lục rất sợ Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi chính là lợi dụng tâm lý tiểu Lục sợ mình nên mới đe dọa tiểu Lục.
Tiểu Lục đâu có ngờ còn có chuyện thế này nữa, hắn nghe Diệp Lăng Phi nói vậy trong lòng suýt chút nữa chửi m.k rồi, tiểu Lục không ngờ tối nay mình lại tự chui đầu vào rọ, hắn chửi mình thật là ngu ngốc, gặp phải loại người như Diệp Lăng Phi có muốn nấp cũng nấp không được mà bản thân hắn lại chủ động chui đầu vào rọ.
Sắc mặt Tiểu Lục trắng bệch, hai chân không biết từ lúc nào đã không nghe theo sự sai khiến nữa, bụp một cía, tiểu Lục đã quỳ trước mặt Diệp Lăng Phi, liên tục cầu tha:
- Diệp tiên sinh, cầu xin anh tha cho em, em bảo đảm sau này sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.
- Tiểu Lục, ngươi làm cái gì thế này!
Diệp Lăng Phi thấy mấy câu này của mình đã dọa cho tên Tiểu Lục này chết khiếp như thế này, hắn cười thầm trong bụng cúi người xuống đỡ tiểu Lục đứng lên.
- Tiểu Lục, lúc nãy chẳng phải tôi đã nói với ngươi rồi sao, ngươi muốn sống hay muốn chết, nếu như ngươi muốn chết vậy thì hết cách rồi. Còn nếu như ngươi muốn sống thì chỉ cần ngươi giúp tôi tôi sẽ tha cho ngươi, không truy cứu nữa!
- Em muốn sống, em muốn sống, Diệp tiên sinh, anh có chuyện gì cứ dặn dò em, Tiểu Lục em nhất định sẽ dựa theo đó mà làm!
Tiểu Lục nghe Diệp Lăng Phi nói vậy liền vui mừng khôn xiết, miệng nói không ngớt.
Diệp Lăng Phi kéo tiểu Lục qua một bên nói:
- Thực ra việc cũng không lớn, tôi chỉ là muốn diệt tận gốc hội Đông Liên của các ngươi, tại sao, vì tôi thấy chướng mắt hội Đông Liên các ngươi, hội Đông Liên của các ngươi chẳng qua cũng chỉ là một bang hội nhỏ mà lại dám đụng đến tôi, tôi đã nói nếu tôi không diệt trừ bang hội Đông Liên của các ngươi thì sau này tôi đi đường chẳng yên tâm, sợ mấy tên khốn các ngươi báo thù, như vậy đi, ngươi giúp tôi nói chuyện của các ngươi tới bạn của tôi, cô ấy sẽ xử lý, tiểu Lục, ngươi thấy chuyện nhỏ nhặt này ngươi có chịu giúp hay không?
Diệp Lăng Phi nói vậy khiến cho Tiểu Lục khiếp hồn, tiểu Lục đâu có ngờ Diệp Lăng Phi muốn hắn bán đứng bang hội, một khi đã đi theo con đường hắc đạo đều hiểu rõ nếu như bán đứng bang hội mà một khi bị bắt thì kết quả tham khốc không thể nào tưởng tượng được, thế là, mấy tên hắc bang thà ngồi tù cũng không dám nói chuyện của bang hội cho cảnh sát.
Sắc mặt tiểu Lục trắng bệch, ấp a ấp úng nói:
- Diệp tiên sinh, cái này… cái…!
Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng này của tiểu Lục tay hắn đưa ra đặt lên cổ Tiểu Lục cười nhạt nói:
- Tiểu Lục, ngươi đừng có chuyện cho mà không cần, ngươi đã biết tôi rồi, vậy thì chắc ngươi cũng biết thủ đoạn của tôi chứ, bây giờ tôi giết ngươi, giống như nhẹ nhàng vò chết một con kiến vậy, hơn nữa còn người tôi rất thích nhổ cỏ tận gốc, tôi không biết ngươi có còn bạn bè thân thích gì không, có điều, cũng không gấp gáp, tôi sẽ nhanh chóng điều tra ra được, đến lúc đó không những chỉ có mình ngươi chết mà tôi sẽ diệt cả nhà ngươi. Cảnh sát đối với các ngươi mà nói không thể làm gì được, nhưng tôi khác, con người tôi làm việc thích nhất là nhổ cỏ tận gốc, tiểu Lục, tôi cho ngươi ba giây, ngươi nghĩ cho kỹ đi, đến lúc đó mà ngươi không cho tôi một đáp án rõ ràng thì xin lỗi vậy, ngươi hãy đợi đoàn tụ với người nhà ngươi dưới suối vàng đi.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, tay phải khẽ dùng lực, tiểu Lục cảm giác mình sắp nghẹt thở rồi, còn chưa đợi tới ba giây, tiểu Lục đã liên tục nói:
- Diệp tiên sinh, tôi đồng ý, tôi đồng ý!
Diệp Lăng Phi buông ra, cười nói:
- Như vậy mới đúng chứ, tiểu Lục, tôi rất thích con người ngươi đó, tiểu tử ngươi là người thông minh. Ngươi yên tâm, tôi sẽ không nói với người khác đâu, việc này chỉ có tôi và ngươi, à, còn có bạn của tôi biết, vì thế, ngươi cứ yên tâm đi, bảo đảm không ai có thể nghĩ đến ngươi được!
- Diệp tiên sinh!
Sắc mặt Tiểu Lục trắng bệch nói.
Diệp Lăng Phi dời ánh mắt nhìn qua người thanh niên được tiểu Lục gọi là tiểu Hao Tử đó thấp giọng nói:
- Tiểu Lục, tôi kiến nghị ngươi nên đẩy toàn bộ công việc lên người của thuộc hạ ngươi đi, người thanh niên tên tiểu Hao Tử đó tôi thấy cũng không tồi, ngươi có thể đẩy công việc qua cho hắn, đợi sau này người của bang hội ngươi ngộ nhỡ báo thù thì ngươi có thể thoát được, không ai nghĩ đó là ngươi. Tiểu Lục, ngươi thấy cách này của tôi thế nào?
Tiểu Lục liên tục gật đầu, nói:
- Diệp tiên sinh, em đã rõ phải làm thế nào rồi!
- Nếu đã hiểu rõ thì quá tốt rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Vậy đi, ngươi hãy đưa mấy thuộc hạ này của ngươi đến bệnh viện trước, ừm, bệnh viện gần đây hình như là bệnh viện cập hai thì phải, hay ngươi cứ đưa họ đến đó, đến lúc đó tôi sẽ bảo bạn tôi dẫn theo cảnh sát đến bắt các ngươi, cũng tiện được chút, mấy tiểu tử các ngươi đừng có chạy mất tăm mất tích đó, bạn tôi mà tìm không thấy các ngươi thì đến nước đó chỉ còn đích thân tôi ra tay rồi, dù sao tôi cũng biết chuyện của bang hội các ngươi, tôi sẽ bảo cảnh sát tiêu diệt bang hội các ngươi, đến lúc đó tôi lại bảo cảnh sát tuyên truyền ngươi đã bán đứng hội Đông Liên, tôi khẳng định người của bang hội các ngươi nhất định sẽ tin phía cảnh sát, cho dù ngươi có trong sạch thì cũng không có ai dám tin ngươi, tiểu Lục, không biết ngươi thích con đường nào hơn đây?
Trán tiểu Lục toát cả mồ hôi lạnh, hắn xem như đã lĩnh hội được sự lợi hại của Diệp Lăng Phi, xem ra chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lời của Diệp Lăng Phi thì hắn mới có thể sống tiếp, tiểu Lục vội vàng đồng ý:
- Diệp tiên sinh, anh yên tâm, em nhất định sẽ làm theo sự dặn dò của anh!
- Vậy là tốt nhất, đi đi!
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai của tiểu Lục nói:
- Mau đưa thuộc hạ của ngươi đến bệnh viện đi, đừng có làm nhỡ chuyện!
- Vâng!
Tiểu Lục đáp một tiếng rồi dẫn mấy thanh niên đang nằm la liệt kêu gào thảm thiết dưới đất đi bệnh viện. Còn Diệp Lăng Phi lại rút điện thoại ra gọi cho Chu Hân Mính.
- Hân Mính, ở nhà hay ở đại đội cảnh sát hình sự?
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
- Anh nói xem em có thể ở đâu được chứ, khó khăn lắm mới có được đầu mối quan trọng, đương nhiên là em phải tăng ca rồi!
Chu Hân Mính nói.
- À, em quên nói cho anh biết, bên cảnh sát Hồng Kông đã gửi đến tư liệu của Dương Tử, theo như tư liệu từ phía cảnh sát Hồng Kông hiển thị, thì con người Dương Tử có bối cảnh xã hội đen rất sâu, chỉ là con người này làm việc rất thận trọng, trước giờ chưa từng để lại một manh mối sự việc nào cả, bên cảnh sát Hồng Kông không có chứng cứ xác định là Dương Tử đang the nghề xã hội đen phạm tội. Nhưng bên phía cảnh sát Hồng Kông lại có một tình báo mới nhất, chính là hội Trúc Thanh trước đây luôn hoạt động mạnh ở Hồng Kông đột nhiên im hơi lặng tiếng rồi, bên cảnh sát Hồng Kông vẫn đang chăm chú theo dõi việc hoạt động làm ăn mậu dịch của công ty mậu dịch Sử Long Hồng Kông là sản nghiệp của hội Trúc Thanh, vốn không hề có phản ứng xấu nào cả, bên cảnh sát Hồng Kông đã tạm thời từ bỏ việc điều tra đối với hội Trúc Thanh, tạm thời cho rằng hội này vốn không có hoạt động phạm tội thường thấy trong giới xã hội đen.
- Ừm, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Chuyện của Dương Tử tạm thời gác qua một bên, Hân Mính, anh lại tìm cho em một cơ hội để lập công đây, lần này nhất định em phải cảm ơn anh chu đáo, sau khi xong việc chí ít em cũng phải hầu anh một tuần, xem là phần thưởng dành cho anh!
- Anh lại giở chiêu này rồi, em thật hết cách với anh rồi!
Chu Hân Mính nói đến đây liền thấp giọng nói.
- Bây giờ em đang ở trong đại sảnh, không có tiện nói chuyện, hay anh nói cho em biết là chuyện gì đi!
- Được thôi, Hânn Mính, giờ em dẫn thêm người đi đến bệnh viện cấp hai, ở đó có khoảng hơn ba mươi người của Lang Đường hội Đông Liên, trong đó có một thanh niên khoảng hăm hai hăm ba tuổi có biệt hiệu Tiểu Lục chính là đường chủ của Lang Đường, lúc nãy anh đã giở chút thủ đoạn, tiểu tử này đã đồng ý hợp tác với cảnh sát, Hân Mính, em mau dẫn người qua đó đi, tránh để cho tiểu tử đó hối hận, còn tiếp theo sẽ làm thế nào thì không cần anh phải chỉ cho em rồi chứ, Hân Mính, em nói xem anh giúp em tiêu diệt hội Đông Liên chẳng lẽ cái này còn không đáng để em hầu anh một tuần sao?