Diệp Lăng Phi cùng Chu Hân Mính và mẹ của cô đi dạo cả một ngày trời, mua được không ít đồ đạc. Tuy hai mẹ con đi mua quần áo. thế nhưng khuôn mặt u sầu của hai người đã để lộ ra nội tâm của cả hai vẫn rất lo lắng cho Chu Hồng Sâm. Những chuyện như thế này, sốt ruột cũng không có ích gì. Diệp Lăng Phi cần chờ tin tức từ chỗ Dã Thú. nếu không bây giờ có quay lại thành phố Vọng Hải thì cũng không giúp được gì.
Buổi tối sau khi quay về khách sạn, ba người ăn cơm tối xong rồi quay trở về phòng của mình. Diệp Lăng Phi vừa về đến phòng không bao lâu, Chu Hân Mính đã đến gõ cửa. Diệp Lăng Phi mở cửa ra thì nhìn thấy Chu Hân Mính đã thay một bộ quần áo mới mua ngày hôm nay, đang tạo dáng trước mặt Diệp Lăng Phi.
- Diệp Lăng Phi. anh thấy thế nào, có đẹp không?
Chu Hân Mính hỏi.
- Có có, đẹp lắm!
Diệp Lăng Phi nói xong, vươn tay ôm eo Chu Hân Mính, kéo Chu Hân Mính vào trong lòng, sau đó đóng cửa phòng lại.
Một phen triền miên qua đi, Diệp Lăng Phi thân thể lõa lồ nằm trên giường, hắn nửa nằm nửa ngồi tựa vào đầu giường, tay cầm một điếu thuốc lá. Chu Hân Mính thì mặc quần lót vào, Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Mính mặc quần, cười xấu xa nói:
- Hân Mính, em mặc quần lót vào làm gì, anh cảm thấy dáng vẻ của em bây giờ rất đẹp, cứ để nguyên thế đi, anh ôm em ngủ nhé!
- Em không thèm đâu, em phải trở về phòng đây, nếu như để mẹ em nhìn thấy, vậy thì sẽ không tốt đâu!
Chu Hân Mính nói đến đây đột nhiên hỏi:
- Hôm nay là ngày bao nhiêu rôi?
- Hình như là ngày mùng tám tháng chín thì phải!
Diệp Lăng Phi thuận miệng đáp. vừa nói hắn vừa tóm lấy cánh tay Chu Hân Mính. Ôm Chu Hân Mính vào trong lòng minh, tay phải bóp nắn bộ ngực của cô, nói:
- Hân Mính, em không được đi, buổi tối anh còn muốn làm thêm một lần nữa!
-Anh đừng có làm loạn nữa, em đang hỏi vấn đề nghiêm túc đấy!
Chu Hân Mính đẩy cánh tay của Diệp Lăng Phi đang vuốt ve ngực mình ra, cô xoay người đối mặt với Diệp Lăng Phi, nói:
- Điện thoại di động của anh đâu. mau đưa cho em, em muốn xem hôm nay là mùng mấy rồi!
- Sao em lại quan tâm xem hôm nay là ngày bao nhiêu vậy, có phải là em có chuyện quan trọng gì không?
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa lấy điện thoại di động, Chu Hân Mính cầm lấy, vừa nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại di động của Diệp Lăng Phi. cô bật thốt lên:
- Ai nha, hôm nay đã là ngày mùng mười rồi!
- Mùng mười thì làm sao? Không lẽ là có ngày lễ gì à?
Diệp Lăng Phi cau mày suy nghĩ, sau đó hắn lắc lắc đầu, nói:
- Không phải mà. hôm nay không phải là ngày lễ gì cả!
- Em đang nói đến kinh nguyệt của em. đã một tuần rồi mà kinh nguyệt của em vẫn chưa đến!
Chu Hân Mính có chút hoảng loạn, nói.
- Trước đây kinh nguyệt của em luôn đến rất đúng ngày mà. sao lần này lại chậm mất một tuần như vậy.
- Cái này…
Diệp Lăng Phi vừa nghe Chu Hân Mính nói chuyện kinh nguyệt, cái này là chuyện của phụ nữ mà, Diệp Lăng Phi căn bản là không hiểu cho lắm. Chu Hân Mính nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ là vì gần đây em mải lo lắng chuyện của cha nên tâm tình không được tốt?
Chu Hân Mính cau mày, cắn môi
- Không đúng, không phải là như vậy!
- Hân Mính, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, anh bị em làm cho loạn hết cả óc lên rồi đây này!
Diệp Lăng Phi nói.
Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi một cái. cau mày nói:
- Đều là tại anh đấy, nếu như hai chúng ta xảy ra chuyện gì thì nhất định em sẽ không tha cho anh đâu!
- Hân Mính, oan cho anh quá, anh còn không biết rốt cuộc em đang nói cái gì nữa. sao em lại đổ hết trách nhiện lên đầu anh chứ!
Diệp Lăng Phi có vẻ rất oan ức. nói:
- Hân Mính, em nói rõ cho anh nghe xem nào!
- Nói rõ cái gì chứ. Trước tiên anh đứng dậy, theo em đi ra ngoài!
Chu Hân Mính thúc giục.
Diệp Lăng Phi không biết Chu Hân Mính làm sao vậy, bỗng nhiên trở nên hơi điên điên khùng khùng thế này. Nhưng nếu như Chu Hân Mính đã nói vậy, Diệp Lăng Phi không thế làm gì khác ngoài việc rời giường, mặc quần áo giày dép cẩn thận, cùng Chu Hân Mính rời khòi gian phòng.
Hai người vừa ra khỏi phòng, vừa lúc gặp phải mẹ của Chu Hân Mính cũng từ trong phòng bước ra. Mẹ Chu Hân Mính thấy Chu Hân Mính đi ra từ căn phòng của Diệp Lăng Phi. liền gọi một tiếng:
- Hân Mính!
-Mẹ!
Không biết vì sao Chu Hân Mính lúc này có vẻ chột dạ, cô quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi đang đi cùng, sau đó mới đi đến mẹ mình. Chu Hân Mính nói với mẹ cô rằng:
- Mẹ, mẹ có chuyện gì sao?
- Không có chuyện gì đâu, chỉ là mẹ không ngủ được, muốn tìm con để tâm sự thôi!
Mẹ của Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi cũng ra khỏi khỏi phòng liền hỏi:
- Hân Mính, không phải là con muốn cùng Diệp tiên sinh đi ra ngoài đó chứ?
- À, con muốn đi ra ngoài một lát, mua một số đồ vật!
Chu Hân Mính thì thầm vào tai mẹ mình.
- Kinh nguyệt của con tới, muốn ra ngoài mua băng vệ sinh. Nhưng mà con không lại không quen thuộc lắm với hoàn cảnh nơi này, buổi tối ra ngoài một mình con thấy rất sợ, vì thế con mới bảo anh ấy cùng đi.
Mẹ của Chu Hân Mính khẽ cười nói:
- À là thế hả. mẹ biết rồi. Hân Mính, con cứ đi đi, mẹ về phòng xem TV vậy!
- Vâng, mẹ à, chúng con đi trước, khi nào quay về con sẽ sang phòng mẹ!
Chu Hân Mính nói xong liền cùng Diệp Lăng Phi đi đến chỗ thang máy. Trong lúc chờ thang máy đi đến. Diệp Lăng Phi quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, rồi nhìn sang Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, vừa nãy em nói gì với mẹ em vậy, sao anh cứ cảm giác lén lén lút lút thế!
- Cũng là đo anh đấy!
Chu Hân Mính hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Nếu em thực sự xảy ra chuyện., em tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho anh đâu!
- Gặp chuyện gì cơ?
Diệp Lăng Phi sửng sốt. hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy. kinh nguyệt không đến thì có cái gì đâu. không phải là chỉ chậm lại môt tuần sao. lẽ nào em đang mang …
Diệp Lăng Phi nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, hai mắt mờ trừng trừng. Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới hai chữ đó, vội vàng lấy tay bịt miệng Diệp Lăng Phi lại, nói:
- Anh không nên nói lung tung, mau đi vào trong thang máy đi!
Hai người đi vào thang máy. cho đến khi xuống đến tầng một của khách sạn. Diệp Lăng Phi vẫn chưa khôi phục lại tinh thần sau cơn khiếp sợ vừa rồi. Cô nàng Trương Lộ Tuyết đã mang thai con của mình rồi. nếu như Chu Hân Mính cũng có bầu nữa, chẳng phải là mình sẽ có hai đứa con sao. Diệp Lăng Phi quả thực không ngờ mình lại nhanh được làm cha đến như vậy, hơn nữa lại là cha của hai đứa trẻ, nhất thời Diệp Lăng Phi còn chưa chuẳn bị sẵn sàng về mặt tâm lí.
Đi ra khỏi khách sạn, Diệp Lăng Phi vội vàng ôm eo Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, em đi lại cẩn thận một chút!
- Buông ra, em không sao mà!
Chu Hân Mính nói.
- Kinh nguyệt của em bị chậm lại có rất nhiều nguyên nhân, có thể là bởi vì chuyện của cha em, nhưng dù thế nào thì cứ mua que thử thai kiểm tra một chút cho yên tâm!
- Ừ, hẳn là như vậy, hẳn là như vậy!
Diệp Lăng Phi liên tục gật đầu, Ồm Chu Hân Mính đi về phía hiệu thuốc gần đây nhất. Vừa tiến vào hiệu thuốc, Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy cô y sĩ mà đêm qua mình cùng Vu Tiêu Tiếu đến đây đã gặp được.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy cô y sĩ này lập tức cảm thấy rất tức giận. cô ta lại dám nói mình và Vu Tiêu Tiếu là hai cha con. chả lẽ mình thực sự già đến thế sao?
- Tôi muốn mua que thử thai!
Chu Hân Mính có vẻ không được tự nhiên, những chuyện thế này ai gặp phải cũng sẽ cảm thấy thẹn thùng. Nữ bác sĩ kia có lẽ đã sớm nhìn quen nên cũng không nói gì. Cô ta lấy que thử thai ra. đặt lên quầy hàng, báo giá:
- Tám tệ!
-
Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, vội vàng nhận phần thanh toán tiền. Lúc này, Chu Hân Mính đã hỏi cô y sĩ kia làm thế nào để sử dụng, loại que thử thai nên dùng nước tiểu buổi sớm. đặc biệt là nước tiểu lần đầu tiên, như vậy sẽ hiệu quả nhất. Chờ Diệp Lăng Phi cầm lấy phiếu thanh toán, Chu Hân Mính đã cất que thử thai vào trong túi..
-Đi thôi!
Chu Hân Mính nói.
- Ừ!
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính vừa định đi ra khỏi hiệu thuốc, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nghĩ đến chuyện hôm qua. đột nhiên quay trở lại nói với nữ bác sĩ kia rằng:
- Cô nhìn rõ ràng rồi nhé, bây giờ tôi mới ba mươi tuổi thôi đấy!
Trong khi nữ bác sĩ kia còn đang hết sức sửng sốt. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đã đi ra khỏi hiệu thuốc. Vừa ra ngoài, Chu Hân Mính lập tức kỳ quái hòi:
- Diệp Lăng Phi. sao vừa nãy anh lại muốn nói số tuổi của mình cho cô bác sĩ kia thế?
- Không có việc gì đâu. chỉ là bỗng dưng anh muốn nói thôi!
Diệp Lăng Phi đáp.
- Nhưng mà vì sao anh lại phải nói dối nhỉ, em nhớ rõ anh cũng đã ngoài ba mươi rồi cơ mà!
Những lời này của Chu Hân Mính làm Diệp Lăng Phi vốn da mặt rất dày cũng phải đỏ lên, hắn ngượng ngùng trả lời:
- Hân Mính, em nói như vậy không hay lắm đâu. không phải người ta thường nói. đàn ông rất ghét người khác hỏi mình bao nhiêu tuổi sao?
Chu Hân Mính nghe vậy liền bật cười, nói:
- Hình như chủ ngữ trong câu này phải là phụ nữ mới đúng, sao lại biến thành đàn ông vậy?
- ừm, phổ biến, phổ biến là được!
Diệp Lăng Phi ôm eo thon của Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, chúng ta mau chóng quay về khách san đi!
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính mới đi khỏi hiệu thuốc không bao xa, điện thoại di động của Diệp Lăng Phi chợt đổ chuông. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra xem, thì ra là tiểu nha đầu Vu Tiêu Tiếu kia gọi cho mình. Diệp Lăng Phi không biết ngày hôm nay Vu Tiêu Tiếu và mẹ cô ở cùng nhau như thế nào, nhưng thấy bây giờ Vu Tiêu Tiếu mới gọi điện thoại cho mình, Diệp Lăng Phi đoán được Vu Tiêu Tiếu hẳn là đã hòa thuận với những người trong nhà rồi.
- Tiểu nha đầu. có chuyện gì vậy, có phải là em đã về nhà rồi không?
Diệp Lăng Phi tay phải ôm Chu Hân Mính, tay trái cầm điện thoại nói chuyện, vẻ mặt tươi cười khoái chí khiến Chu Hân Mính không nhịn được cấu vào cánh tay Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi đau đến mức nhe răng, chợt nhớ ra Chu Hân Mính còn đang ở ngay bên cạnh mình, phải tỏ ra đứng đắn một chút thì tốt hơn.
- Sư phụ, anh đoán thử xem?
Lúc này Vu Tiêu Tiếu đang nằm trên giường, trên người cô chỉ mặc độc một cái quần lót tam giác nhỏ, hai chân cô cuộn tròn lại cười nói:
- Nếu như mà anh đoán đúng thì sẽ có thưởng đó!
- Anh đoán em đang ở nhà!
Diệp Lăng Phi nói
- Nhưng mà cái phần thường của em anh cũng không cần, lại càng không dám nhận!
- Chẳng thú vị gì cả, em còn muốn chơi với anh một chút mà!
Vu Tiêu Tiêu cười nói.
- Sư phụ. bây giờ em đang nằm ở trên giường, chỉ mặc mỗi một chiếc quần con thôi, sư phụ, anh có muốn ngắm nhìn em không?
- Cũng không phải là anh chưa từng nhìn qua. anh không xem đâu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Mau mau ngủ đi. đừng có náo loạn nữa là được, biết không?
- Sư phụ, em biết rồi!
Vu Tiêu Tiêu nói,
- Sư phụ, ngày mai em còn muốn đi gặp anh. Em đã nói cho cha em biết rồi, cha em cũng không nói gì cả, mẹ em thì chỉ căn dặn em phải đề phòng những người đàn ông đã có vợ mưu đồ bất chính với mình!
Diệp Lăng Phi xấu hổ cười cười, nói:
- Vấn đề này tạm thời không đề cập đến nữa. À, anh quên nói cho em biết, anh đang đi dạo phố với Hân Mính đây này!
Vu Tiêu Tiếu là cô bé thông minh mức nào cơ chứ. vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, trong lòng lập tức hiểu ra. Cô cười ha hả, nói:
- Sư phụ, chẳng trách tự dưng anh lại biến thành một người đàng hoàng như vậy. hóa ra là do chị Hân Mính đang ở ngay bên cạnh anh hả. Được rồi, anh đưa điện thoại cho chị Hân Mính đi. em muốn tán gẫu với chị ấy!
Diệp Lăng Phi đưa điện thoại cho Chu Hân Mính, bảo:
- Tiêu Tiếu tìm em để nói chuyện phiếm này!
Chu Hân Mính nhận lấy điện thoại, cười nói:
- Tiêu Tiếu, khuya như vậy mà em còn chưa đi ngủ à?
- Chị Hân Mính, em muốn tố cáo với chị, đêm qua sư phụ muốn giở trò sàm sỡ em!
Vu Tiêu Tiếu nói như vậy cũng không làm cho Chu Hân Mính cảm thấy quá giật mình, đêm qua cô đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu cùng đi với nhau. Nhưng mà khi Chu Hân Mính nghe Vu Tiêu Tiếu nói như vậy, cô vẫn dùng ánh mắt dò xét nhìn Diệp Lăng Phi. ánh nhìn của Chu Hân Mính làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi mất tự nhiên, hắn không biết Vu Tiêu Tiếu nói với Chu Hân Mính là đêm qua hắn muốn làm bậy với Vu Tiêu Tiếu. Nếu như biết được Vu Tiêu Tiếu nói như thế, chắc hắn Diệp Lăng Phi sẽ nhảy dựng lên, rõ ràng hắn không làm gì cả. kết quả lại bị Vu Tiêu Tiếu đổ oan.
Chu Hân Mính liếc nhìn Diệp Lăng Phi xong, cười nói với Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu, có muốn chị giúp em giáo huấn tên này hay không?
- Ha ha. chị Hân Mính, em chỉ đùa chị một chút cho vui thôi. Được rồi, chị Hân Mính. Sáng sớm ngày mai em sẽ đến chỗ hai người, tối nay không tiếp tục trò chuyện với chị nữa!
- ừ, tốt lắm, em ngủ sớm đi nhé!
Chu Hân Mính nói chuyện với Vu Tiêu Tiếu xong, trả điện thoại di động lại cho Diệp Lăng Phi, hừ lạnh nói:
- Diệp Lăng Phi. đêm qua có phải anh đã làm chuyện gì mờ ám không?
Những lời này của Chu Hân Mính làm cho Diệp Lăng Phi cả kinh, thầm nghĩ:
"Lẽ nào Chu Hân Mính biết chuyện đêm qua mình đã ngủ chung một giường với Vu Tiêu Tiếu sao?”
Trước mặt Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi không dám nói dối, thế nhưng, hắn vẫn chần chừ không muốn nói ra, đành phải lựa chọn phương án giả câm giả điếc. Chu Hân Mính thấy bộ dạng của Diệp Lăng Phi như vậy, cười nhạt một tiếng, nói:
- Tiêu Tiếu đã nói với em rồi, đêm qua anh muốn giở trò bậy bạ với cô bé, không biết đó có phải là sự thực không đấy?
- Giả dối, chắc chắn là nó nói dối!
Diệp Lăng Phi vừa nghe những lời này, lập tức phản bác:
- Cái con nhóc Tiêu Tiếu này muốn vu oan hãm hại anh, đêm qua tất cả đều là nó chủ động dụ dỗ anh, anh không hề có ý đồ đen tối gì với nó cả!
Vừa nói xong câu này, Diệp Lăng Phi lập tức ý thức được mình đã nói những thứ không nên nói. nhưng mà lúc này có muốn thu hồi lại thì cũng đã không kịp nữa rồi. Chu Hân Mính hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Em biết ngay là thể nào anh cũng gây ra mấy chuyện này mà, nếu như để Tình Đình biết chuyện lần này em muốn xem anh sẽ ứng phó như thế nào?
- Hân Mính, em nghe anh nói đã, lần này anh thực sự bị oan uổng mà, đêm qua anh và Vu Tiêu Tiếu chưa hề phát sinh bất cứ chuyện gì mà!
Diệp Lăng Phi oan khuất nói,
- Em nhất định phải tin tường anh!
Chu Hân Mính khoát khoát tay. nói
- Chuyện của anh em muốn quản nhưng cũng không quản được, bây giờ em không có thời gian rảnh rỗi để mà lo chuyện của anh. anh tự lo lấy chuyện cùa mình là được rồi!
Chu Hân Mính bỏ lại những lời này, bước vội hai bước, cố ý giữ khoảng cách với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói như vậy, bỗng nhiên cười toe toét, hắn biết lần này Chu Hân Mính nhất định sẽ bao che cho mình. Diệp Lăng Phi cũng vội vàng tăng tốc đuổi theo Chu Hân Mính, hắn lần thứ hai ôm Chu Hân Mính vào trong lòng, thừa dịp Chu Hân Mính không chú ý, Diệp Lăng Phi hung hăng hôn lên gương mặt Chu Hân Mính một cái, nói:
- Hân Mính, anh biết em rất tốt với anh, anh nghĩ bọn mình sẽ có con gái, nhất định nó sẽ giống em, không phải người ta thường nói con gái giống mẹ sao!
- Hứ, anh đừng nói lung tung nữa!
Chu Hân Mính ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng không hiểu vì sao lại rất thích nghe những lời này.
Buổi tối sau khi quay về khách sạn, ba người ăn cơm tối xong rồi quay trở về phòng của mình. Diệp Lăng Phi vừa về đến phòng không bao lâu, Chu Hân Mính đã đến gõ cửa. Diệp Lăng Phi mở cửa ra thì nhìn thấy Chu Hân Mính đã thay một bộ quần áo mới mua ngày hôm nay, đang tạo dáng trước mặt Diệp Lăng Phi.
- Diệp Lăng Phi. anh thấy thế nào, có đẹp không?
Chu Hân Mính hỏi.
- Có có, đẹp lắm!
Diệp Lăng Phi nói xong, vươn tay ôm eo Chu Hân Mính, kéo Chu Hân Mính vào trong lòng, sau đó đóng cửa phòng lại.
Một phen triền miên qua đi, Diệp Lăng Phi thân thể lõa lồ nằm trên giường, hắn nửa nằm nửa ngồi tựa vào đầu giường, tay cầm một điếu thuốc lá. Chu Hân Mính thì mặc quần lót vào, Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Mính mặc quần, cười xấu xa nói:
- Hân Mính, em mặc quần lót vào làm gì, anh cảm thấy dáng vẻ của em bây giờ rất đẹp, cứ để nguyên thế đi, anh ôm em ngủ nhé!
- Em không thèm đâu, em phải trở về phòng đây, nếu như để mẹ em nhìn thấy, vậy thì sẽ không tốt đâu!
Chu Hân Mính nói đến đây đột nhiên hỏi:
- Hôm nay là ngày bao nhiêu rôi?
- Hình như là ngày mùng tám tháng chín thì phải!
Diệp Lăng Phi thuận miệng đáp. vừa nói hắn vừa tóm lấy cánh tay Chu Hân Mính. Ôm Chu Hân Mính vào trong lòng minh, tay phải bóp nắn bộ ngực của cô, nói:
- Hân Mính, em không được đi, buổi tối anh còn muốn làm thêm một lần nữa!
-Anh đừng có làm loạn nữa, em đang hỏi vấn đề nghiêm túc đấy!
Chu Hân Mính đẩy cánh tay của Diệp Lăng Phi đang vuốt ve ngực mình ra, cô xoay người đối mặt với Diệp Lăng Phi, nói:
- Điện thoại di động của anh đâu. mau đưa cho em, em muốn xem hôm nay là mùng mấy rồi!
- Sao em lại quan tâm xem hôm nay là ngày bao nhiêu vậy, có phải là em có chuyện quan trọng gì không?
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa lấy điện thoại di động, Chu Hân Mính cầm lấy, vừa nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại di động của Diệp Lăng Phi. cô bật thốt lên:
- Ai nha, hôm nay đã là ngày mùng mười rồi!
- Mùng mười thì làm sao? Không lẽ là có ngày lễ gì à?
Diệp Lăng Phi cau mày suy nghĩ, sau đó hắn lắc lắc đầu, nói:
- Không phải mà. hôm nay không phải là ngày lễ gì cả!
- Em đang nói đến kinh nguyệt của em. đã một tuần rồi mà kinh nguyệt của em vẫn chưa đến!
Chu Hân Mính có chút hoảng loạn, nói.
- Trước đây kinh nguyệt của em luôn đến rất đúng ngày mà. sao lần này lại chậm mất một tuần như vậy.
- Cái này…
Diệp Lăng Phi vừa nghe Chu Hân Mính nói chuyện kinh nguyệt, cái này là chuyện của phụ nữ mà, Diệp Lăng Phi căn bản là không hiểu cho lắm. Chu Hân Mính nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ là vì gần đây em mải lo lắng chuyện của cha nên tâm tình không được tốt?
Chu Hân Mính cau mày, cắn môi
- Không đúng, không phải là như vậy!
- Hân Mính, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, anh bị em làm cho loạn hết cả óc lên rồi đây này!
Diệp Lăng Phi nói.
Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi một cái. cau mày nói:
- Đều là tại anh đấy, nếu như hai chúng ta xảy ra chuyện gì thì nhất định em sẽ không tha cho anh đâu!
- Hân Mính, oan cho anh quá, anh còn không biết rốt cuộc em đang nói cái gì nữa. sao em lại đổ hết trách nhiện lên đầu anh chứ!
Diệp Lăng Phi có vẻ rất oan ức. nói:
- Hân Mính, em nói rõ cho anh nghe xem nào!
- Nói rõ cái gì chứ. Trước tiên anh đứng dậy, theo em đi ra ngoài!
Chu Hân Mính thúc giục.
Diệp Lăng Phi không biết Chu Hân Mính làm sao vậy, bỗng nhiên trở nên hơi điên điên khùng khùng thế này. Nhưng nếu như Chu Hân Mính đã nói vậy, Diệp Lăng Phi không thế làm gì khác ngoài việc rời giường, mặc quần áo giày dép cẩn thận, cùng Chu Hân Mính rời khòi gian phòng.
Hai người vừa ra khỏi phòng, vừa lúc gặp phải mẹ của Chu Hân Mính cũng từ trong phòng bước ra. Mẹ Chu Hân Mính thấy Chu Hân Mính đi ra từ căn phòng của Diệp Lăng Phi. liền gọi một tiếng:
- Hân Mính!
-Mẹ!
Không biết vì sao Chu Hân Mính lúc này có vẻ chột dạ, cô quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi đang đi cùng, sau đó mới đi đến mẹ mình. Chu Hân Mính nói với mẹ cô rằng:
- Mẹ, mẹ có chuyện gì sao?
- Không có chuyện gì đâu, chỉ là mẹ không ngủ được, muốn tìm con để tâm sự thôi!
Mẹ của Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi cũng ra khỏi khỏi phòng liền hỏi:
- Hân Mính, không phải là con muốn cùng Diệp tiên sinh đi ra ngoài đó chứ?
- À, con muốn đi ra ngoài một lát, mua một số đồ vật!
Chu Hân Mính thì thầm vào tai mẹ mình.
- Kinh nguyệt của con tới, muốn ra ngoài mua băng vệ sinh. Nhưng mà con không lại không quen thuộc lắm với hoàn cảnh nơi này, buổi tối ra ngoài một mình con thấy rất sợ, vì thế con mới bảo anh ấy cùng đi.
Mẹ của Chu Hân Mính khẽ cười nói:
- À là thế hả. mẹ biết rồi. Hân Mính, con cứ đi đi, mẹ về phòng xem TV vậy!
- Vâng, mẹ à, chúng con đi trước, khi nào quay về con sẽ sang phòng mẹ!
Chu Hân Mính nói xong liền cùng Diệp Lăng Phi đi đến chỗ thang máy. Trong lúc chờ thang máy đi đến. Diệp Lăng Phi quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, rồi nhìn sang Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, vừa nãy em nói gì với mẹ em vậy, sao anh cứ cảm giác lén lén lút lút thế!
- Cũng là đo anh đấy!
Chu Hân Mính hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Nếu em thực sự xảy ra chuyện., em tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho anh đâu!
- Gặp chuyện gì cơ?
Diệp Lăng Phi sửng sốt. hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy. kinh nguyệt không đến thì có cái gì đâu. không phải là chỉ chậm lại môt tuần sao. lẽ nào em đang mang …
Diệp Lăng Phi nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, hai mắt mờ trừng trừng. Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới hai chữ đó, vội vàng lấy tay bịt miệng Diệp Lăng Phi lại, nói:
- Anh không nên nói lung tung, mau đi vào trong thang máy đi!
Hai người đi vào thang máy. cho đến khi xuống đến tầng một của khách sạn. Diệp Lăng Phi vẫn chưa khôi phục lại tinh thần sau cơn khiếp sợ vừa rồi. Cô nàng Trương Lộ Tuyết đã mang thai con của mình rồi. nếu như Chu Hân Mính cũng có bầu nữa, chẳng phải là mình sẽ có hai đứa con sao. Diệp Lăng Phi quả thực không ngờ mình lại nhanh được làm cha đến như vậy, hơn nữa lại là cha của hai đứa trẻ, nhất thời Diệp Lăng Phi còn chưa chuẳn bị sẵn sàng về mặt tâm lí.
Đi ra khỏi khách sạn, Diệp Lăng Phi vội vàng ôm eo Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, em đi lại cẩn thận một chút!
- Buông ra, em không sao mà!
Chu Hân Mính nói.
- Kinh nguyệt của em bị chậm lại có rất nhiều nguyên nhân, có thể là bởi vì chuyện của cha em, nhưng dù thế nào thì cứ mua que thử thai kiểm tra một chút cho yên tâm!
- Ừ, hẳn là như vậy, hẳn là như vậy!
Diệp Lăng Phi liên tục gật đầu, Ồm Chu Hân Mính đi về phía hiệu thuốc gần đây nhất. Vừa tiến vào hiệu thuốc, Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy cô y sĩ mà đêm qua mình cùng Vu Tiêu Tiếu đến đây đã gặp được.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy cô y sĩ này lập tức cảm thấy rất tức giận. cô ta lại dám nói mình và Vu Tiêu Tiếu là hai cha con. chả lẽ mình thực sự già đến thế sao?
- Tôi muốn mua que thử thai!
Chu Hân Mính có vẻ không được tự nhiên, những chuyện thế này ai gặp phải cũng sẽ cảm thấy thẹn thùng. Nữ bác sĩ kia có lẽ đã sớm nhìn quen nên cũng không nói gì. Cô ta lấy que thử thai ra. đặt lên quầy hàng, báo giá:
- Tám tệ!
-
Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, vội vàng nhận phần thanh toán tiền. Lúc này, Chu Hân Mính đã hỏi cô y sĩ kia làm thế nào để sử dụng, loại que thử thai nên dùng nước tiểu buổi sớm. đặc biệt là nước tiểu lần đầu tiên, như vậy sẽ hiệu quả nhất. Chờ Diệp Lăng Phi cầm lấy phiếu thanh toán, Chu Hân Mính đã cất que thử thai vào trong túi..
-Đi thôi!
Chu Hân Mính nói.
- Ừ!
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính vừa định đi ra khỏi hiệu thuốc, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nghĩ đến chuyện hôm qua. đột nhiên quay trở lại nói với nữ bác sĩ kia rằng:
- Cô nhìn rõ ràng rồi nhé, bây giờ tôi mới ba mươi tuổi thôi đấy!
Trong khi nữ bác sĩ kia còn đang hết sức sửng sốt. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đã đi ra khỏi hiệu thuốc. Vừa ra ngoài, Chu Hân Mính lập tức kỳ quái hòi:
- Diệp Lăng Phi. sao vừa nãy anh lại muốn nói số tuổi của mình cho cô bác sĩ kia thế?
- Không có việc gì đâu. chỉ là bỗng dưng anh muốn nói thôi!
Diệp Lăng Phi đáp.
- Nhưng mà vì sao anh lại phải nói dối nhỉ, em nhớ rõ anh cũng đã ngoài ba mươi rồi cơ mà!
Những lời này của Chu Hân Mính làm Diệp Lăng Phi vốn da mặt rất dày cũng phải đỏ lên, hắn ngượng ngùng trả lời:
- Hân Mính, em nói như vậy không hay lắm đâu. không phải người ta thường nói. đàn ông rất ghét người khác hỏi mình bao nhiêu tuổi sao?
Chu Hân Mính nghe vậy liền bật cười, nói:
- Hình như chủ ngữ trong câu này phải là phụ nữ mới đúng, sao lại biến thành đàn ông vậy?
- ừm, phổ biến, phổ biến là được!
Diệp Lăng Phi ôm eo thon của Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, chúng ta mau chóng quay về khách san đi!
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính mới đi khỏi hiệu thuốc không bao xa, điện thoại di động của Diệp Lăng Phi chợt đổ chuông. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra xem, thì ra là tiểu nha đầu Vu Tiêu Tiếu kia gọi cho mình. Diệp Lăng Phi không biết ngày hôm nay Vu Tiêu Tiếu và mẹ cô ở cùng nhau như thế nào, nhưng thấy bây giờ Vu Tiêu Tiếu mới gọi điện thoại cho mình, Diệp Lăng Phi đoán được Vu Tiêu Tiếu hẳn là đã hòa thuận với những người trong nhà rồi.
- Tiểu nha đầu. có chuyện gì vậy, có phải là em đã về nhà rồi không?
Diệp Lăng Phi tay phải ôm Chu Hân Mính, tay trái cầm điện thoại nói chuyện, vẻ mặt tươi cười khoái chí khiến Chu Hân Mính không nhịn được cấu vào cánh tay Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi đau đến mức nhe răng, chợt nhớ ra Chu Hân Mính còn đang ở ngay bên cạnh mình, phải tỏ ra đứng đắn một chút thì tốt hơn.
- Sư phụ, anh đoán thử xem?
Lúc này Vu Tiêu Tiếu đang nằm trên giường, trên người cô chỉ mặc độc một cái quần lót tam giác nhỏ, hai chân cô cuộn tròn lại cười nói:
- Nếu như mà anh đoán đúng thì sẽ có thưởng đó!
- Anh đoán em đang ở nhà!
Diệp Lăng Phi nói
- Nhưng mà cái phần thường của em anh cũng không cần, lại càng không dám nhận!
- Chẳng thú vị gì cả, em còn muốn chơi với anh một chút mà!
Vu Tiêu Tiêu cười nói.
- Sư phụ. bây giờ em đang nằm ở trên giường, chỉ mặc mỗi một chiếc quần con thôi, sư phụ, anh có muốn ngắm nhìn em không?
- Cũng không phải là anh chưa từng nhìn qua. anh không xem đâu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Mau mau ngủ đi. đừng có náo loạn nữa là được, biết không?
- Sư phụ, em biết rồi!
Vu Tiêu Tiêu nói,
- Sư phụ, ngày mai em còn muốn đi gặp anh. Em đã nói cho cha em biết rồi, cha em cũng không nói gì cả, mẹ em thì chỉ căn dặn em phải đề phòng những người đàn ông đã có vợ mưu đồ bất chính với mình!
Diệp Lăng Phi xấu hổ cười cười, nói:
- Vấn đề này tạm thời không đề cập đến nữa. À, anh quên nói cho em biết, anh đang đi dạo phố với Hân Mính đây này!
Vu Tiêu Tiếu là cô bé thông minh mức nào cơ chứ. vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, trong lòng lập tức hiểu ra. Cô cười ha hả, nói:
- Sư phụ, chẳng trách tự dưng anh lại biến thành một người đàng hoàng như vậy. hóa ra là do chị Hân Mính đang ở ngay bên cạnh anh hả. Được rồi, anh đưa điện thoại cho chị Hân Mính đi. em muốn tán gẫu với chị ấy!
Diệp Lăng Phi đưa điện thoại cho Chu Hân Mính, bảo:
- Tiêu Tiếu tìm em để nói chuyện phiếm này!
Chu Hân Mính nhận lấy điện thoại, cười nói:
- Tiêu Tiếu, khuya như vậy mà em còn chưa đi ngủ à?
- Chị Hân Mính, em muốn tố cáo với chị, đêm qua sư phụ muốn giở trò sàm sỡ em!
Vu Tiêu Tiếu nói như vậy cũng không làm cho Chu Hân Mính cảm thấy quá giật mình, đêm qua cô đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu cùng đi với nhau. Nhưng mà khi Chu Hân Mính nghe Vu Tiêu Tiếu nói như vậy, cô vẫn dùng ánh mắt dò xét nhìn Diệp Lăng Phi. ánh nhìn của Chu Hân Mính làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi mất tự nhiên, hắn không biết Vu Tiêu Tiếu nói với Chu Hân Mính là đêm qua hắn muốn làm bậy với Vu Tiêu Tiếu. Nếu như biết được Vu Tiêu Tiếu nói như thế, chắc hắn Diệp Lăng Phi sẽ nhảy dựng lên, rõ ràng hắn không làm gì cả. kết quả lại bị Vu Tiêu Tiếu đổ oan.
Chu Hân Mính liếc nhìn Diệp Lăng Phi xong, cười nói với Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu, có muốn chị giúp em giáo huấn tên này hay không?
- Ha ha. chị Hân Mính, em chỉ đùa chị một chút cho vui thôi. Được rồi, chị Hân Mính. Sáng sớm ngày mai em sẽ đến chỗ hai người, tối nay không tiếp tục trò chuyện với chị nữa!
- ừ, tốt lắm, em ngủ sớm đi nhé!
Chu Hân Mính nói chuyện với Vu Tiêu Tiếu xong, trả điện thoại di động lại cho Diệp Lăng Phi, hừ lạnh nói:
- Diệp Lăng Phi. đêm qua có phải anh đã làm chuyện gì mờ ám không?
Những lời này của Chu Hân Mính làm cho Diệp Lăng Phi cả kinh, thầm nghĩ:
"Lẽ nào Chu Hân Mính biết chuyện đêm qua mình đã ngủ chung một giường với Vu Tiêu Tiếu sao?”
Trước mặt Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi không dám nói dối, thế nhưng, hắn vẫn chần chừ không muốn nói ra, đành phải lựa chọn phương án giả câm giả điếc. Chu Hân Mính thấy bộ dạng của Diệp Lăng Phi như vậy, cười nhạt một tiếng, nói:
- Tiêu Tiếu đã nói với em rồi, đêm qua anh muốn giở trò bậy bạ với cô bé, không biết đó có phải là sự thực không đấy?
- Giả dối, chắc chắn là nó nói dối!
Diệp Lăng Phi vừa nghe những lời này, lập tức phản bác:
- Cái con nhóc Tiêu Tiếu này muốn vu oan hãm hại anh, đêm qua tất cả đều là nó chủ động dụ dỗ anh, anh không hề có ý đồ đen tối gì với nó cả!
Vừa nói xong câu này, Diệp Lăng Phi lập tức ý thức được mình đã nói những thứ không nên nói. nhưng mà lúc này có muốn thu hồi lại thì cũng đã không kịp nữa rồi. Chu Hân Mính hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Em biết ngay là thể nào anh cũng gây ra mấy chuyện này mà, nếu như để Tình Đình biết chuyện lần này em muốn xem anh sẽ ứng phó như thế nào?
- Hân Mính, em nghe anh nói đã, lần này anh thực sự bị oan uổng mà, đêm qua anh và Vu Tiêu Tiếu chưa hề phát sinh bất cứ chuyện gì mà!
Diệp Lăng Phi oan khuất nói,
- Em nhất định phải tin tường anh!
Chu Hân Mính khoát khoát tay. nói
- Chuyện của anh em muốn quản nhưng cũng không quản được, bây giờ em không có thời gian rảnh rỗi để mà lo chuyện của anh. anh tự lo lấy chuyện cùa mình là được rồi!
Chu Hân Mính bỏ lại những lời này, bước vội hai bước, cố ý giữ khoảng cách với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói như vậy, bỗng nhiên cười toe toét, hắn biết lần này Chu Hân Mính nhất định sẽ bao che cho mình. Diệp Lăng Phi cũng vội vàng tăng tốc đuổi theo Chu Hân Mính, hắn lần thứ hai ôm Chu Hân Mính vào trong lòng, thừa dịp Chu Hân Mính không chú ý, Diệp Lăng Phi hung hăng hôn lên gương mặt Chu Hân Mính một cái, nói:
- Hân Mính, anh biết em rất tốt với anh, anh nghĩ bọn mình sẽ có con gái, nhất định nó sẽ giống em, không phải người ta thường nói con gái giống mẹ sao!
- Hứ, anh đừng nói lung tung nữa!
Chu Hân Mính ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng không hiểu vì sao lại rất thích nghe những lời này.