Diệp Lăng Phi nhấc bổng Bành Hiểu Lộ lên khiến những người có mặt ở đó đều nghĩ Diệp Lăng Phi sẽ hất ngã Bành Hiểu Lộ xuống đất. không ai ngờ rằng. sau tiếng hét lớn đó của Diệp Lăng Phi. Bành Hiểu Lộ không hề bị ném xuống đất.
Diệp Lăng Phi tuy nhấc Bành Hiểu Lộ lên. nhưng trong lòng hắn lại hối hận ngàn lần. vừa năy chi vì nghĩ làm thế nào để tránh khỏi đòn đập lưng của Bành Hiểu Lộ nên hắn tựa như phản ứng bản năng tóm lấy Bành Hiểu Lộ, song hắn hối hận điểm mà hắn nắm lại không thích hợp tẹo nào, giờ Diệp Lăng Phi cảm thấy hắn rước phải họa lớn rồi. nhưng. một khi đã làm rồi thì dù có hối hận cũng đã muộn.
Diệp Lăng Phi đặt Bành Hiểu Lộ xuống. vỗ vỗ tay, bước về phía Bành Nguyên.
- Lão già. nếu ông không có việc gì khác thì tôi đi trước đây, chúng ta liên hệ qua điện thoại nhé!
Diệp Lăng Phi thấy mình gặp phải họa lớn nên nghĩ giờ không chuồn còn chờ gì nữa.
Bành Nguyên và Trương Dược tất cả mọi người thấy Diệp Lăng Phi đặt Bành Hiểu Lộ xuống. trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nãy tất cả mọi người đều chú ý vào động tác Diệp Lăng Phi nhấc Bành Hiểu Lộ lên. đều lo Diệp Lăng Phi thật sự sẽ ném Bành Hiểu Lộ xuống. song không ai để ý tới vị trí mà Diệp Lăng Phi nắm. giờ thấy Bành Hiểu Lộ bình yên vô sự. Bành Nguyên mới cười nói:
- Tiểu Diệp, chúng ta ăn cơm trước đã. đợi lát nữa đi cũng chưa muộn mà.
Diệp Lăng Phi trong lòng vẫn còn đang lo lắng. giờ mà không đi nhanh, đợi lát nữa khó mà thoát được. Trong lòng Diệp Lăng Phi hiểu rất rõ nãy hắn đã làm gì. hắn cười nói:
- A, Lão già. tôi còn có chuyện, chúng ta hẹn hôm khác rồi ăn nhé!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa rời bước đi, ngay khi hắn rời bước đi. bỗng nghe thấy tiếng quát lớn sau lưng của Bành Hiểu Lộ:
- Anh đứng lại cho tôi!
Diệp Lăng Phi quả nhiên đứng lại, hắn quay người về phía sau. thấy bộ mặt tức giận của Bành Hiểu Lộ đang nhìn chằm chằm hắn. Hai chân Bành Hiểu Lộ khép chặt lại với nhau, nếu ánh mắt có thể giết người. Diệp Lăng Phi ít nhất cũng đã bị giết không ít hơn một trăm lần rồi. Bành Hiểu Lộ cảm thấy hạ thân của cô nóng bừng bừng. chỗ đó đã bị Diệp Lăng Phi nắm lấy thật chặt. Bành Hiểu Lộ có thể cảm thấy nhất định phía dưới đã bị nắm hỏng rồi. nhưng, cô lại không thể kiểm tra ngay vết thương của mình, chỉ có thể nắm chặt tay ngườm Diệp Lăng Phi.
Ánh mắt Diệp Lăng Phi lướt qua đôi chân đang khép chặt lại với nhau của Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi cảm nhận được sự tức giận của Bành Hiểu Lộ, hắn cười nói:
- Tôi đứng yên rồi mà, cô có chuyện gì thì mau nói đi!
- Tôi có chuyện gì?
Bành Hiểu Lộ vừa nghe. trong lòng liền thầm mắng Diệp Lăng Phi rõ ràng biết còn hỏi. nhưng, nghĩ lại chắc có lẽ do lúc ra tay, Diệp Lăng Phi không chú ý tới. dù sao lúc động thủ cũng không thể để ý quá nhiều được. Song, trong lòng Bành Hiểu Lộ vẫn tức giận chuyện Diệp Lăng Phi nắm lấy hạ thân của cô, dù Diệp Lăng Phi có vô ý đi chăng nữa cũng không thể tha thứ được. Nhưng. Bành Hiểu Lộ không thể nói ra trước mặt mọi người được, cô tức giận nói:
- Chúng ta vẫn chưa xong đâu. nào, tiếp tục đấu!
- Hiểu Lộ, thôi nào. ông thấy thế thôi!
Bành Nguyên hiểu tính khí của cháu gái mình. Rất siống với tính khí kiên cường của ông khi đó. Không chịu nhận thua. Bành Nguyên còn nghĩ Bành Hiểu Lộ vì đấu không lại với Diệp Lăng Phi nên mới xấu hổ hóa thành tức giận, nói:
- Giờ cũng đã đến trưa rồi. chúng ta đi ăn cơm đã. Tiều Diệp, cậu cũng đừng đi nữa. cùng ăn cơm đi!
- ông...
Bành Nguyên cười nói:
- Hiểu Lộ, ăn cơm thôi. Cháu muốn ông già này phải chết đói sao?
Bành Hiểu Lộ thấy bộ dạng này của Bành Nguyên đành cắn môi không nói thêm gì nữa. Diệp Lăng Phi thấy tình hình này, trong lòng nghĩ, trước mặt Bành Nguyên. Bành Hiểu Lộ cũng chẳng làm gì được hắn. Diệp Lăng Phi thấy thế liền cười hì hì nói:
- Được thôi. Lão già nói đúng. nãy động tay động chân giờ cũng thấy đói rồi. Đi ăn trước đã vậy!
Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi bước ra, cô tức giận dẫm dẫm chân. Kết quả vừa động cái. liền cảm thấy hạ thân của cô đau rát. Bành Hiểu Lộ cắn chặt môi. chằm chằm nhìn lưng Diệp Lăng Phi như nhìn kẻ thù.
Bữa ăn khá đa dạng. bốn người ngồi ăn. chuẩn bị tới tám món thức ăn. một món canh. Đợi thức ăn được đưa lên. Bành Nguyên liền nói với Trương Dược:
- Tôi thấy ông lãng phí quá đấy, chúng ta có bốn người ăn thôi mà, ông chuẩn bị tới tám món ăn liền, thừa lại thì làm thế nào đây, đổ đi sao?
- Tư lệnh, xem ngài nói kìa. mấy khi mà ngài tới chỗ tôi. đương nhiên tôi phải tiếp đãi chu đáo rồi!
Trương Dược nói:
- Tư lệnh, nếu tôi không lo thì tôi chuẩn bị quá nhiều, ngài cứ mắn2 tôi hoài, tôi mới chuấn bị thêm mấy món đó chứ.
- ông đó!
Bành Nguyên cười cười, những lời sau đó cũng không nói nữa.
Bành Hiểu Lộ ngồi ngay bên cạnh Diệp Lăng Phi. ánh mắt cô cứ chằm chằm nhìn Diệp Lăng Phi. không khác gì nhìn kẻ thù. Diệp Lăng Phi có thể cảm thấy ánh mắt hung hãn lúc này của Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi cố ý coi như không thấy gì. hắn cầm đũa lên. nói:
- Lão già. tôi không khách khí nữa, tôi ăn trước đây, ông không biết chứ lúc nãy tôi nhấc cháu gái ông lên. tiêu hao mất bao nhiêu là thể lực. hừm. không ngờ cháu gái ông lại nặng như vậy!
Câu này của Diệp Lăng Phi vừa nói xong. Bành Hiểu Lộ bỗng đập bàn một cái. tức giận quát:
- Anh đừng có đắc ý, chúng ta so tiếp, đừng nghĩ rằng nãy tôi đã thua, tôi chỉ là lơ là, bị anh tóm được điểm yếu. Nếu có tài. anh tiếp tục so với tôi xem sao.
Diệp Lăng Phi lạnh lùng hừm một tiếng, nói:
- Tôi chi so một lần thôi, chẳng lẽ cô nghĩ trên chiến trận còn có cơ hội lần hai cho cô sao? Dù sao cô cũng là dân binh, sao ngay cả đạo lý này cũng không hiểu!
-Anh...!
Bành Nguyên thấy Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ cãi nhau, ông vội vàng ôn hòa nói:
- Thôi nào, hai người mau ăn đi. Hiểu Lộ, lần này cháu đi theo ông tới đây mà, đừng gây chuyện chứ. Mau ăn đi. đợi sau khi ăn xong ông cho người tiễn cháu về quân khu.
- ông!
Bành Hiểu Lộ không còn cách nào khác, đành nén cục giận lại. cô cầm đũa lên định gắp lấy một miếng thịt. Diệp Lăng Phi bỗng đưa đũa ra gắp lấy, Bành Hiểu Lộ chậm hơn một bước, bị Diệp Lăng Phi cướp lấy, nhét luôn vào miệng. rồi từ từ ăn.
Bành Hiểu Lộ đang định nổi giận. bỗng nghĩ tới nãy cô tranh giành với Diệp Lăng Phi. đã bị ông nói một lần. lần này không thể lại cãi nhau với Diệp Lăng Phi nữa. Nhưng. Bành Hiểu Lộ lại không nuốt được cục hận trong lòng.
Bành Hiểu Lộ bỗng nhấc chân lên. đạp mạnh vào chân Diệp Lăng Phi một cái. Giầy Bành Hiểu Lộ đi là giầy quân đội. vừa đạp vào chân Diệp Lăng Phi cái. Diệp Lăng Phi liền kêu đau một tiếng.
Diệp Lăng Phi cau mày, bất giác cúi người xuống. Bành Nguyên thấy thế liền vội vàng hỏi:
- Tiểu Diệp, cậu sao thế?
- Không sao, không sao!
Diệp Lăng Phi cúi người xuống. tay phải xoa xoa chân. Trong lòng hắn thầm nghĩ. ác thế chứ. chẳng qua là lúc nãy nắm cô có một tí thôi mà. nhất định phải báo thù như vậy sao? Diệp Lăng Phi bỗng nghĩ tới chuyện xảy ra giữa hắn và Bạch Tình Đình. song. so với Bành Hiểu Lộ, Bạch Tình Đình đạp vào chân hắn là quá nhẹ rồi. Diệp Lăng Phi xoa một lúc lâu. mới ngồi thẳng dậy, hắn đưa mắt ngườm Bành Hiểu Lộ, thấy Bành Hiểu Lộ bĩu bĩu môi. có vẻ đắc ý. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng này của Bành Hiểu Lộ, trong lòng càng tức giận. song trước mặt Bành Nguyên. hắn cũng không thể quá đáng với Bành Hiểu Lộ, dù sao đây cũng là cháu gái của Bành Nguyên.
Diệp Lăng Phi tức. cố ý tranh giành thức ăn với Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ gắp món gì. Diệp Lăng Phi liền cướp luôn món đó. cho dù có không cướp được đi chăng nữa, cũng không để Bành Hiểu Lộ ăn. Bành Nguyên và Trương Dược bắt được ngọn lửa. cảm thấy Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đang đấu đá nhau. Bành Nguyên đưa mắt nhìn Trương Dược khẽ khẽ cười. Bành Nguyên lại đưa mắt sang nhìn Bành Hiểu Lộ, nói:
- Hiểu Lộ, ông biết trong lòng cháu không phục, cháu thấy sao cháu lại thua Tiểu Diệp chứ? Thực ra. cháu không hiểu. Tiểu Diệp phải trải qua rèn luyện dường như gần như đối diện với cái chết, giờ cháu đã hiểu vì sao mà ông nhất định phải tìm Tiểu Diệp rồi chứ!
Bành Hiểu Lộ gắp mấy lần. đều bị Diệp Lăng Phi cướp mất thức ăn ngay trên đũa của cô, tâm trạng vui sướng vì vừa đạp được Diệp Lăng Phi cái giờ đã tan biến hết. Bành Hiểu Lộ đặt đũa xuống. không phục nói:
- ông sao có thể tán dương hắn thế chứ. nãy chỉ là cháu không cẩn thận để anh ta thắng mà thôi, nếu cháu chú ý một chút, anh ta sao có thể thắng được cháu chứ?
Diệp Lăng Phi đặt đũa xuống. nói:
- Điều này cũng không chắc, dù cô có định đấu với tôi mấy lần đi chăng nữa. kết quả cũng vẫn như cũ thôi, giờ tôi thật sự không có tâm trạng đấu với cô.
Bành Nguyên thấy lại sắp cãi nhau rồi. ông liền vội vàng nói:
- Thôi nào, hai người đừng có nói nữa, ăn cơm đi!
Câu này của Bành Nguyên khiến Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi đều im lặng. ăn cơm. Diệp Lăng Phi vừa ăn xong một bát thì điện thoại của hắn reo lên. Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại nhìn thì thấy là Chu Hân Mính gọi cho hắn. Diệp Lăng Phi đứng dậy, khập khiềng bước ra khỏi phòng.
Bành Nguyên thấy điệu bộ bước đi của Diệp Lăng Phi, ngạc nhiên nói:
- Chuyện gì thế nhi. Tiểu Diệp sao lại bước đi khập khiễng thế kia?
- Đó là do hắn tự chuốc lấy thôi, đáng đời!
Bành Hiểu Lộ lạnh hừm một tiếng.
Bành Nguyên nghe Bành Hiểu Lộ nói vậy, chỉ cười nhìn Bành Hiểu Lộ một cái, rồi khẽ lấc lắc đầu. Diệp Lăng Phi bước ra khỏi phòng, nhận điện thoại của Chu Hân Mính.
- Hân Mính, chuyện gì thế?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Đầu điện thoại bên kia vọng lại tiếng vui mừng của Chu Hân Mính, nói:
- Bố em được thả ra rồi, bố và em đang quay về khách sạn!
- ừm, thế là tốt rồi, Hân Mính, đợi lát nữa anh sẽ về!
Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy ngạc nhiên, Chu Hồng Sâm được thả ra, đây là thỏa thuận giữa Diệp Lăng Phi và bí thư Trương, lúc này, chắc bí thư Trương cũng đã biết được chuyện này là do Chu Hồng Sâm bị hại, đương nhiên phải thả Chu Hồng Sâm ra thôi.
- Được!
Chu Hân Mính nhận được tin Diệp Lăng Phi sắp quay về, liền trả lời một tiếng, rồi nói:
- Bố em không được rời khỏi tỉnh, còn nữa...ồ, anh xem em vui quá, định một hơi nói hết, thôi, đợi anh quay về em sẽ nói lại với anh sau!
Diệp Lăng Phi cúp điện xong, lại quay lại trong phòng. Hắn xin lỗi nói:
- Xin lỗi, tôi có chuyện phải đi trước, Lão già. có chuyện gì ông cứ gọi cho tôi nhé, còn về chuyện ông nói tôi sẽ gắng làm thật nhanh!
Bành Nguyên gật đầu nói:
- Được!
Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi muốn đi, cô liền ghé đầu qua, ngườm Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh đợi đó, nhất định tôi sẽ tìm anh!
- Lúc nào cũng sẵn sàng!
Diệp Lăng Phi làm ra một động tác, theo Bành Hiểu Lộ thấy, Diệp Lăng Phi đang khiêu khích cô, trong lòng Bành Hiểu Lộ hạ quyết tâm. nhất định phải để Diệp Lăng Phi quỳ gối cầu xin cô.
Trương Dược cho xe đưa Diệp Lăng Phi về khách sạn, vừa xuống xe, Diệp Lăng Phi chân thấp chân cao bước vào khách sạn. Hắn vừa đi vừa mắng Bành Hiểu Lộ:
- Mẹ kiếp, dám trộm tấn công mình, lần này may mà nể mặt ông cô nên tôi mới không thèm tính toán với cô, nếu lần sau dám đơn thương độc mã tới khiêu chiến, đợi đó xem tôi xử lý cô thế nào.
Diệp Lăng Phi chân thấp chân cao bước vào phòng hắn, hắn đẩy cửa bước vào thì không nhìn thấy Bạch Tình Đình ở trong phòng. Diệp Lăng Phi nghĩ chắc Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đang ở với nhau, hắn cũng không qua phòng của Chu Hân Mính, mà quay vào trong phòng, Diệp Lăng Phi ngồi lên giường, cởi giầy và tất ra, thấy bàn chân phải của hắn bị thâm tím một vùng. Diệp Lăng Phi lại cau mày, tiếp tục mắng Bành Hiểu Lộ.
Lúc Diệp Lăng Phi đang mắng nhiếc, cửa phòng liền mở ra, Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu bước vào. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi ngồi trên giường, tay phải đang ngồi xoa xoa chân, miệng còn đang lầm bầm lầm bầm mắng người. Bạch Tình Đình vội vàng bước tới trước mật Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi thâm tím chân, trong lòng thấy thương, hỏi:
- ông xã, anh bị sao thế. sao lại bị thâm tím thế này?
Bạch Tình Đình vừa nói vừa lấy tay xoa xoa chân Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình vừa
xoa Diệp Lăng Phi liền cau mày lại. nói:
- Tình Đình, em đừng động vào, đau lắm!
- Dạ. em biết rồi. em biết rồi!
Bạch Tình Đình vội vàng rút tay lại. cô quay sang nhìn Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, em biết chỗ nào bán thuốc không. giúp chị đi mua ít thuốc?
- Chị. chị đợi nhé. em đi ngay đây!
Vu Tiêu Tiếu sao lại không biết quầy thuốc ở đây ở đâu chứ. lần trước, cô bị bố đánh, cô còn cùng Diệp Lăng Phi đi mua thuốc nữa mà. không ngờ phong thủy luân chuyển, giờ lại tới lượt cô đi mua thuốc giùm Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu đồng ý xong. liền quay người bước ra khỏi phòng.
Vu Tiêu Tiếu vừa bước đi. Bạch Tình Đình liền cởi dép ra. bước lên giường. Cô dựa người vào lòng Diệp Lăng Phi. hỏi:
- ông xã. chuyện gì thế. sao đang yên đang lành anh lại bị thương thế này?
- Tình Đình, em đừng nhắc nữa. nhắc tới là anh lại tức!
Diệp Lăng Phi lầm bầm nói:
- Đều tại cô cháu gái đáng chết của Lão già đó, một cô gái đang yên đang lành tự nhiên lại chui vào làm đặc chủng binh, cũng không sợ sau này không lấy được chồng sao!
- Cháu gái ông Bành?
Bạch Tình Đình hỏi.
- ừ, là cô ta đó!
Diệp Lăng Phi nói:
- Cô ta tên Bành Hiểu Lộ, đúng rồi. Tình Đình, em biết nha đầu chết tiệt đó chứ!
- Biết thì biết, nhưng em không quen cô ấy lắm!
Bạch Tình Đình nói:
- Trước em có tới nhà ông Bành một lần. sau đó không qua nữa. em chỉ nghe bố nói ông Bành có một đứa cháu gái như vậy!
- ồ, Tình Đình, may mà em không gặp, nếu không. em sớm đã bị cô ta làm cho hư hỏng
rồi!
Diệp Lăng Phi tức giận nói:
- Nha đầu đó cũng không biết thần kinh bị làm sao nữa. dám cả gan đạp vào chân anh lúc ăn cơm!
- Cô ấy đạp vào chân anh? Tại sao chứ!
Bạch Tình Đình hỏi.
- Anh cũng không biết!
Diệp Lăng Phi nghĩ tới viêc hắn bỗng nhiên nắm lấy hạ thân của Bành Hiểu Lộ nhấc bổng Bành Hiểu Lộ lên. chuyện này thì không tiện nói cho lắm. Diệp Lăng Phi đại khái nói:
- Tóm lại là nha đầu đó không chịu nói lý lẽ gì cả. nếu không phải nể mặt cô ta là cháu gái ruột của Lão già. anh đã chọc chết cô ta rồi!
- Chọc chết cô ta?
Bạch Tình Đình giật mình, cô nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi biết hắn đã lỡ miệng. vội vàng cười nói:
- Lại học thói xấu của nha đầu Tiêu Tiếu rồi. đều là mấy câu cửa miệng của cô ấy cả!
- Tiêu Tiếu cũng thật là. một cô gái ngoan ngoãn sao lại nói những câu như thế được chứ. khó nghe chết được!
Bạch Tình Đình nói.
- Anh cũng nói cô ấy thế đó!
Diệp Lăng Phi nhìn xong vết thương ở chân của hắn xong. liền đặt chân thẳng ra, Bạch Tình Đình liền thuận thế ngồi thẳng vào trong lòng Diệp Lăng Phi. cô dựa lưng vào người Diệp Lăng Phi. nghiêng mặt nói:
- ông xã. hôm này em thấy Tiêu Tiếu, em giật cả mình, còn nghĩ mình nhìn lầm. không ngờ Tiêu Tiếu cũng ở đây.
- Tiêu Tiếu nói cô ấy có bệnh, muốn về đây chữa trị!
Diệp Lăng Phi cũng không thể nói cho Bạch Tình Đình biết là Vu Tiêu Tiếu cùng hắn về. như thế. Bạch Tình Đình không nghi ngờ mới lạ! Diệp Lăng Phi không muốn nói mãi chuyện này với Bạch Tình Đình, liền chuyển qua chủ đề khác, nói:
- Tình Đình, nãy Hân Mính gọi điện nói bố cô ấy về rồi. giờ đang ở đâu rồi?
- Chắc đang ở hiệu ăn!
Bạch Tình Đình nói:
- Nãy bọn em cũng vừa về ăn cơm ở quán ăn của khách sạn. em với Tiêu Tiếu ăn xong. không muốn làm phiền gia đình Hân Mính nên mới về trước.
- À, ra là thế!
Diệp Lăng Phi nói:
- Dù thế nào đi nữa. thị trưởng Chu ra được là tốt rồi!
-Hài!
Bạch Tình Đình bỗng nhiên thở dài. Diệp Lăng Phi thấy thế liền giật mình, hỏi:
- Tình Đình, sao em lại thở dài thế?
- Em thấy dáng bộ của thị trưởng Chu như già đi mấy tuổi vậy!
Bạch Tình Đình thở dài nói:
- Thị trưởng Chu quả thật già rồi. trên đầu cũng có tóc bạc rồi. anh nghĩ xem chỉ có vài ngày, thị trưởng Chu đà già thành như vậy, xem ra. quan trường thật không phải người nào cũng có thể ngồi được.
- Đó gọi là áp lực!
Diệp Lăng Phi nói:
- Ai gặp phải chuyện thế này cũng cảm thấy áp lực rất lớn. có điều, anh thấy chuyện này đối với thị trưởng Chu lại là một chuyện tốt. nói không chừng thị trưởng Chu vì chuyện này mà lại có cơ hội thăng tiến cũng nên.
- Mong là như vậy!
Bạch Tình Đình ghé mặt vào ngực Diệp Lăng Phi. hai tay ôm lấy eo Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống, nhìn Bạch Tình Đình đang chớp chớp mắt nhìn hắn. đội mắt đầy vẻ khát vọng.
Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình, đưa môi dán vào.
Đôi môi Bạch Tình Đình khẽ mở ra, lưỡi cô và lưỡi Diệp Lăng Phi cuốn lấy nhau, tay phải Bạch Tình Đình chầm chậm từ lưng Diệp Lăng Phi hạ xuống. đặt lên hạ thân của Diệp Lăng Phi. bàn tay nhỏ nhắn đó vuốt ve hạ thân của Diệp Lăng Phi. Phụ nữ ai cũng thế. không biết bên ngoài rụt rè. cẩn trọng như thế nào, nhưng ở trước mặt người đàn ông của mình, bọn họ đều trở thành một người khác.
Bạch Tình Đình đang thắm thiết hôn lấy Diệp Lăng Phi. bỗng cửa phòng mở ra, Chu Hồng Sâm bước vào trước. Sự xuất hiện đột ngột của Chu Hồng Sâm làm đứt ngang chuyện mặn nồng của Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi. Chu Hồng Sâm không nghĩ rằng sẽ như thế này, cảm thấy vô cùng xấu hổ, vừa định quay người bước ra liền nghe thấy giọng của Diệp Lăng Phi cất lên:
- Thị trưởng Chu. lâu rồi không gặp!
Diệp Lăng Phi tuy nhấc Bành Hiểu Lộ lên. nhưng trong lòng hắn lại hối hận ngàn lần. vừa năy chi vì nghĩ làm thế nào để tránh khỏi đòn đập lưng của Bành Hiểu Lộ nên hắn tựa như phản ứng bản năng tóm lấy Bành Hiểu Lộ, song hắn hối hận điểm mà hắn nắm lại không thích hợp tẹo nào, giờ Diệp Lăng Phi cảm thấy hắn rước phải họa lớn rồi. nhưng. một khi đã làm rồi thì dù có hối hận cũng đã muộn.
Diệp Lăng Phi đặt Bành Hiểu Lộ xuống. vỗ vỗ tay, bước về phía Bành Nguyên.
- Lão già. nếu ông không có việc gì khác thì tôi đi trước đây, chúng ta liên hệ qua điện thoại nhé!
Diệp Lăng Phi thấy mình gặp phải họa lớn nên nghĩ giờ không chuồn còn chờ gì nữa.
Bành Nguyên và Trương Dược tất cả mọi người thấy Diệp Lăng Phi đặt Bành Hiểu Lộ xuống. trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nãy tất cả mọi người đều chú ý vào động tác Diệp Lăng Phi nhấc Bành Hiểu Lộ lên. đều lo Diệp Lăng Phi thật sự sẽ ném Bành Hiểu Lộ xuống. song không ai để ý tới vị trí mà Diệp Lăng Phi nắm. giờ thấy Bành Hiểu Lộ bình yên vô sự. Bành Nguyên mới cười nói:
- Tiểu Diệp, chúng ta ăn cơm trước đã. đợi lát nữa đi cũng chưa muộn mà.
Diệp Lăng Phi trong lòng vẫn còn đang lo lắng. giờ mà không đi nhanh, đợi lát nữa khó mà thoát được. Trong lòng Diệp Lăng Phi hiểu rất rõ nãy hắn đã làm gì. hắn cười nói:
- A, Lão già. tôi còn có chuyện, chúng ta hẹn hôm khác rồi ăn nhé!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa rời bước đi, ngay khi hắn rời bước đi. bỗng nghe thấy tiếng quát lớn sau lưng của Bành Hiểu Lộ:
- Anh đứng lại cho tôi!
Diệp Lăng Phi quả nhiên đứng lại, hắn quay người về phía sau. thấy bộ mặt tức giận của Bành Hiểu Lộ đang nhìn chằm chằm hắn. Hai chân Bành Hiểu Lộ khép chặt lại với nhau, nếu ánh mắt có thể giết người. Diệp Lăng Phi ít nhất cũng đã bị giết không ít hơn một trăm lần rồi. Bành Hiểu Lộ cảm thấy hạ thân của cô nóng bừng bừng. chỗ đó đã bị Diệp Lăng Phi nắm lấy thật chặt. Bành Hiểu Lộ có thể cảm thấy nhất định phía dưới đã bị nắm hỏng rồi. nhưng, cô lại không thể kiểm tra ngay vết thương của mình, chỉ có thể nắm chặt tay ngườm Diệp Lăng Phi.
Ánh mắt Diệp Lăng Phi lướt qua đôi chân đang khép chặt lại với nhau của Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi cảm nhận được sự tức giận của Bành Hiểu Lộ, hắn cười nói:
- Tôi đứng yên rồi mà, cô có chuyện gì thì mau nói đi!
- Tôi có chuyện gì?
Bành Hiểu Lộ vừa nghe. trong lòng liền thầm mắng Diệp Lăng Phi rõ ràng biết còn hỏi. nhưng, nghĩ lại chắc có lẽ do lúc ra tay, Diệp Lăng Phi không chú ý tới. dù sao lúc động thủ cũng không thể để ý quá nhiều được. Song, trong lòng Bành Hiểu Lộ vẫn tức giận chuyện Diệp Lăng Phi nắm lấy hạ thân của cô, dù Diệp Lăng Phi có vô ý đi chăng nữa cũng không thể tha thứ được. Nhưng. Bành Hiểu Lộ không thể nói ra trước mặt mọi người được, cô tức giận nói:
- Chúng ta vẫn chưa xong đâu. nào, tiếp tục đấu!
- Hiểu Lộ, thôi nào. ông thấy thế thôi!
Bành Nguyên hiểu tính khí của cháu gái mình. Rất siống với tính khí kiên cường của ông khi đó. Không chịu nhận thua. Bành Nguyên còn nghĩ Bành Hiểu Lộ vì đấu không lại với Diệp Lăng Phi nên mới xấu hổ hóa thành tức giận, nói:
- Giờ cũng đã đến trưa rồi. chúng ta đi ăn cơm đã. Tiều Diệp, cậu cũng đừng đi nữa. cùng ăn cơm đi!
- ông...
Bành Nguyên cười nói:
- Hiểu Lộ, ăn cơm thôi. Cháu muốn ông già này phải chết đói sao?
Bành Hiểu Lộ thấy bộ dạng này của Bành Nguyên đành cắn môi không nói thêm gì nữa. Diệp Lăng Phi thấy tình hình này, trong lòng nghĩ, trước mặt Bành Nguyên. Bành Hiểu Lộ cũng chẳng làm gì được hắn. Diệp Lăng Phi thấy thế liền cười hì hì nói:
- Được thôi. Lão già nói đúng. nãy động tay động chân giờ cũng thấy đói rồi. Đi ăn trước đã vậy!
Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi bước ra, cô tức giận dẫm dẫm chân. Kết quả vừa động cái. liền cảm thấy hạ thân của cô đau rát. Bành Hiểu Lộ cắn chặt môi. chằm chằm nhìn lưng Diệp Lăng Phi như nhìn kẻ thù.
Bữa ăn khá đa dạng. bốn người ngồi ăn. chuẩn bị tới tám món thức ăn. một món canh. Đợi thức ăn được đưa lên. Bành Nguyên liền nói với Trương Dược:
- Tôi thấy ông lãng phí quá đấy, chúng ta có bốn người ăn thôi mà, ông chuẩn bị tới tám món ăn liền, thừa lại thì làm thế nào đây, đổ đi sao?
- Tư lệnh, xem ngài nói kìa. mấy khi mà ngài tới chỗ tôi. đương nhiên tôi phải tiếp đãi chu đáo rồi!
Trương Dược nói:
- Tư lệnh, nếu tôi không lo thì tôi chuẩn bị quá nhiều, ngài cứ mắn2 tôi hoài, tôi mới chuấn bị thêm mấy món đó chứ.
- ông đó!
Bành Nguyên cười cười, những lời sau đó cũng không nói nữa.
Bành Hiểu Lộ ngồi ngay bên cạnh Diệp Lăng Phi. ánh mắt cô cứ chằm chằm nhìn Diệp Lăng Phi. không khác gì nhìn kẻ thù. Diệp Lăng Phi có thể cảm thấy ánh mắt hung hãn lúc này của Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi cố ý coi như không thấy gì. hắn cầm đũa lên. nói:
- Lão già. tôi không khách khí nữa, tôi ăn trước đây, ông không biết chứ lúc nãy tôi nhấc cháu gái ông lên. tiêu hao mất bao nhiêu là thể lực. hừm. không ngờ cháu gái ông lại nặng như vậy!
Câu này của Diệp Lăng Phi vừa nói xong. Bành Hiểu Lộ bỗng đập bàn một cái. tức giận quát:
- Anh đừng có đắc ý, chúng ta so tiếp, đừng nghĩ rằng nãy tôi đã thua, tôi chỉ là lơ là, bị anh tóm được điểm yếu. Nếu có tài. anh tiếp tục so với tôi xem sao.
Diệp Lăng Phi lạnh lùng hừm một tiếng, nói:
- Tôi chi so một lần thôi, chẳng lẽ cô nghĩ trên chiến trận còn có cơ hội lần hai cho cô sao? Dù sao cô cũng là dân binh, sao ngay cả đạo lý này cũng không hiểu!
-Anh...!
Bành Nguyên thấy Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ cãi nhau, ông vội vàng ôn hòa nói:
- Thôi nào, hai người mau ăn đi. Hiểu Lộ, lần này cháu đi theo ông tới đây mà, đừng gây chuyện chứ. Mau ăn đi. đợi sau khi ăn xong ông cho người tiễn cháu về quân khu.
- ông!
Bành Hiểu Lộ không còn cách nào khác, đành nén cục giận lại. cô cầm đũa lên định gắp lấy một miếng thịt. Diệp Lăng Phi bỗng đưa đũa ra gắp lấy, Bành Hiểu Lộ chậm hơn một bước, bị Diệp Lăng Phi cướp lấy, nhét luôn vào miệng. rồi từ từ ăn.
Bành Hiểu Lộ đang định nổi giận. bỗng nghĩ tới nãy cô tranh giành với Diệp Lăng Phi. đã bị ông nói một lần. lần này không thể lại cãi nhau với Diệp Lăng Phi nữa. Nhưng. Bành Hiểu Lộ lại không nuốt được cục hận trong lòng.
Bành Hiểu Lộ bỗng nhấc chân lên. đạp mạnh vào chân Diệp Lăng Phi một cái. Giầy Bành Hiểu Lộ đi là giầy quân đội. vừa đạp vào chân Diệp Lăng Phi cái. Diệp Lăng Phi liền kêu đau một tiếng.
Diệp Lăng Phi cau mày, bất giác cúi người xuống. Bành Nguyên thấy thế liền vội vàng hỏi:
- Tiểu Diệp, cậu sao thế?
- Không sao, không sao!
Diệp Lăng Phi cúi người xuống. tay phải xoa xoa chân. Trong lòng hắn thầm nghĩ. ác thế chứ. chẳng qua là lúc nãy nắm cô có một tí thôi mà. nhất định phải báo thù như vậy sao? Diệp Lăng Phi bỗng nghĩ tới chuyện xảy ra giữa hắn và Bạch Tình Đình. song. so với Bành Hiểu Lộ, Bạch Tình Đình đạp vào chân hắn là quá nhẹ rồi. Diệp Lăng Phi xoa một lúc lâu. mới ngồi thẳng dậy, hắn đưa mắt ngườm Bành Hiểu Lộ, thấy Bành Hiểu Lộ bĩu bĩu môi. có vẻ đắc ý. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng này của Bành Hiểu Lộ, trong lòng càng tức giận. song trước mặt Bành Nguyên. hắn cũng không thể quá đáng với Bành Hiểu Lộ, dù sao đây cũng là cháu gái của Bành Nguyên.
Diệp Lăng Phi tức. cố ý tranh giành thức ăn với Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ gắp món gì. Diệp Lăng Phi liền cướp luôn món đó. cho dù có không cướp được đi chăng nữa, cũng không để Bành Hiểu Lộ ăn. Bành Nguyên và Trương Dược bắt được ngọn lửa. cảm thấy Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đang đấu đá nhau. Bành Nguyên đưa mắt nhìn Trương Dược khẽ khẽ cười. Bành Nguyên lại đưa mắt sang nhìn Bành Hiểu Lộ, nói:
- Hiểu Lộ, ông biết trong lòng cháu không phục, cháu thấy sao cháu lại thua Tiểu Diệp chứ? Thực ra. cháu không hiểu. Tiểu Diệp phải trải qua rèn luyện dường như gần như đối diện với cái chết, giờ cháu đã hiểu vì sao mà ông nhất định phải tìm Tiểu Diệp rồi chứ!
Bành Hiểu Lộ gắp mấy lần. đều bị Diệp Lăng Phi cướp mất thức ăn ngay trên đũa của cô, tâm trạng vui sướng vì vừa đạp được Diệp Lăng Phi cái giờ đã tan biến hết. Bành Hiểu Lộ đặt đũa xuống. không phục nói:
- ông sao có thể tán dương hắn thế chứ. nãy chỉ là cháu không cẩn thận để anh ta thắng mà thôi, nếu cháu chú ý một chút, anh ta sao có thể thắng được cháu chứ?
Diệp Lăng Phi đặt đũa xuống. nói:
- Điều này cũng không chắc, dù cô có định đấu với tôi mấy lần đi chăng nữa. kết quả cũng vẫn như cũ thôi, giờ tôi thật sự không có tâm trạng đấu với cô.
Bành Nguyên thấy lại sắp cãi nhau rồi. ông liền vội vàng nói:
- Thôi nào, hai người đừng có nói nữa, ăn cơm đi!
Câu này của Bành Nguyên khiến Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi đều im lặng. ăn cơm. Diệp Lăng Phi vừa ăn xong một bát thì điện thoại của hắn reo lên. Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại nhìn thì thấy là Chu Hân Mính gọi cho hắn. Diệp Lăng Phi đứng dậy, khập khiềng bước ra khỏi phòng.
Bành Nguyên thấy điệu bộ bước đi của Diệp Lăng Phi, ngạc nhiên nói:
- Chuyện gì thế nhi. Tiểu Diệp sao lại bước đi khập khiễng thế kia?
- Đó là do hắn tự chuốc lấy thôi, đáng đời!
Bành Hiểu Lộ lạnh hừm một tiếng.
Bành Nguyên nghe Bành Hiểu Lộ nói vậy, chỉ cười nhìn Bành Hiểu Lộ một cái, rồi khẽ lấc lắc đầu. Diệp Lăng Phi bước ra khỏi phòng, nhận điện thoại của Chu Hân Mính.
- Hân Mính, chuyện gì thế?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Đầu điện thoại bên kia vọng lại tiếng vui mừng của Chu Hân Mính, nói:
- Bố em được thả ra rồi, bố và em đang quay về khách sạn!
- ừm, thế là tốt rồi, Hân Mính, đợi lát nữa anh sẽ về!
Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy ngạc nhiên, Chu Hồng Sâm được thả ra, đây là thỏa thuận giữa Diệp Lăng Phi và bí thư Trương, lúc này, chắc bí thư Trương cũng đã biết được chuyện này là do Chu Hồng Sâm bị hại, đương nhiên phải thả Chu Hồng Sâm ra thôi.
- Được!
Chu Hân Mính nhận được tin Diệp Lăng Phi sắp quay về, liền trả lời một tiếng, rồi nói:
- Bố em không được rời khỏi tỉnh, còn nữa...ồ, anh xem em vui quá, định một hơi nói hết, thôi, đợi anh quay về em sẽ nói lại với anh sau!
Diệp Lăng Phi cúp điện xong, lại quay lại trong phòng. Hắn xin lỗi nói:
- Xin lỗi, tôi có chuyện phải đi trước, Lão già. có chuyện gì ông cứ gọi cho tôi nhé, còn về chuyện ông nói tôi sẽ gắng làm thật nhanh!
Bành Nguyên gật đầu nói:
- Được!
Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi muốn đi, cô liền ghé đầu qua, ngườm Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh đợi đó, nhất định tôi sẽ tìm anh!
- Lúc nào cũng sẵn sàng!
Diệp Lăng Phi làm ra một động tác, theo Bành Hiểu Lộ thấy, Diệp Lăng Phi đang khiêu khích cô, trong lòng Bành Hiểu Lộ hạ quyết tâm. nhất định phải để Diệp Lăng Phi quỳ gối cầu xin cô.
Trương Dược cho xe đưa Diệp Lăng Phi về khách sạn, vừa xuống xe, Diệp Lăng Phi chân thấp chân cao bước vào khách sạn. Hắn vừa đi vừa mắng Bành Hiểu Lộ:
- Mẹ kiếp, dám trộm tấn công mình, lần này may mà nể mặt ông cô nên tôi mới không thèm tính toán với cô, nếu lần sau dám đơn thương độc mã tới khiêu chiến, đợi đó xem tôi xử lý cô thế nào.
Diệp Lăng Phi chân thấp chân cao bước vào phòng hắn, hắn đẩy cửa bước vào thì không nhìn thấy Bạch Tình Đình ở trong phòng. Diệp Lăng Phi nghĩ chắc Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đang ở với nhau, hắn cũng không qua phòng của Chu Hân Mính, mà quay vào trong phòng, Diệp Lăng Phi ngồi lên giường, cởi giầy và tất ra, thấy bàn chân phải của hắn bị thâm tím một vùng. Diệp Lăng Phi lại cau mày, tiếp tục mắng Bành Hiểu Lộ.
Lúc Diệp Lăng Phi đang mắng nhiếc, cửa phòng liền mở ra, Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu bước vào. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi ngồi trên giường, tay phải đang ngồi xoa xoa chân, miệng còn đang lầm bầm lầm bầm mắng người. Bạch Tình Đình vội vàng bước tới trước mật Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi thâm tím chân, trong lòng thấy thương, hỏi:
- ông xã, anh bị sao thế. sao lại bị thâm tím thế này?
Bạch Tình Đình vừa nói vừa lấy tay xoa xoa chân Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình vừa
xoa Diệp Lăng Phi liền cau mày lại. nói:
- Tình Đình, em đừng động vào, đau lắm!
- Dạ. em biết rồi. em biết rồi!
Bạch Tình Đình vội vàng rút tay lại. cô quay sang nhìn Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, em biết chỗ nào bán thuốc không. giúp chị đi mua ít thuốc?
- Chị. chị đợi nhé. em đi ngay đây!
Vu Tiêu Tiếu sao lại không biết quầy thuốc ở đây ở đâu chứ. lần trước, cô bị bố đánh, cô còn cùng Diệp Lăng Phi đi mua thuốc nữa mà. không ngờ phong thủy luân chuyển, giờ lại tới lượt cô đi mua thuốc giùm Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu đồng ý xong. liền quay người bước ra khỏi phòng.
Vu Tiêu Tiếu vừa bước đi. Bạch Tình Đình liền cởi dép ra. bước lên giường. Cô dựa người vào lòng Diệp Lăng Phi. hỏi:
- ông xã. chuyện gì thế. sao đang yên đang lành anh lại bị thương thế này?
- Tình Đình, em đừng nhắc nữa. nhắc tới là anh lại tức!
Diệp Lăng Phi lầm bầm nói:
- Đều tại cô cháu gái đáng chết của Lão già đó, một cô gái đang yên đang lành tự nhiên lại chui vào làm đặc chủng binh, cũng không sợ sau này không lấy được chồng sao!
- Cháu gái ông Bành?
Bạch Tình Đình hỏi.
- ừ, là cô ta đó!
Diệp Lăng Phi nói:
- Cô ta tên Bành Hiểu Lộ, đúng rồi. Tình Đình, em biết nha đầu chết tiệt đó chứ!
- Biết thì biết, nhưng em không quen cô ấy lắm!
Bạch Tình Đình nói:
- Trước em có tới nhà ông Bành một lần. sau đó không qua nữa. em chỉ nghe bố nói ông Bành có một đứa cháu gái như vậy!
- ồ, Tình Đình, may mà em không gặp, nếu không. em sớm đã bị cô ta làm cho hư hỏng
rồi!
Diệp Lăng Phi tức giận nói:
- Nha đầu đó cũng không biết thần kinh bị làm sao nữa. dám cả gan đạp vào chân anh lúc ăn cơm!
- Cô ấy đạp vào chân anh? Tại sao chứ!
Bạch Tình Đình hỏi.
- Anh cũng không biết!
Diệp Lăng Phi nghĩ tới viêc hắn bỗng nhiên nắm lấy hạ thân của Bành Hiểu Lộ nhấc bổng Bành Hiểu Lộ lên. chuyện này thì không tiện nói cho lắm. Diệp Lăng Phi đại khái nói:
- Tóm lại là nha đầu đó không chịu nói lý lẽ gì cả. nếu không phải nể mặt cô ta là cháu gái ruột của Lão già. anh đã chọc chết cô ta rồi!
- Chọc chết cô ta?
Bạch Tình Đình giật mình, cô nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi biết hắn đã lỡ miệng. vội vàng cười nói:
- Lại học thói xấu của nha đầu Tiêu Tiếu rồi. đều là mấy câu cửa miệng của cô ấy cả!
- Tiêu Tiếu cũng thật là. một cô gái ngoan ngoãn sao lại nói những câu như thế được chứ. khó nghe chết được!
Bạch Tình Đình nói.
- Anh cũng nói cô ấy thế đó!
Diệp Lăng Phi nhìn xong vết thương ở chân của hắn xong. liền đặt chân thẳng ra, Bạch Tình Đình liền thuận thế ngồi thẳng vào trong lòng Diệp Lăng Phi. cô dựa lưng vào người Diệp Lăng Phi. nghiêng mặt nói:
- ông xã. hôm này em thấy Tiêu Tiếu, em giật cả mình, còn nghĩ mình nhìn lầm. không ngờ Tiêu Tiếu cũng ở đây.
- Tiêu Tiếu nói cô ấy có bệnh, muốn về đây chữa trị!
Diệp Lăng Phi cũng không thể nói cho Bạch Tình Đình biết là Vu Tiêu Tiếu cùng hắn về. như thế. Bạch Tình Đình không nghi ngờ mới lạ! Diệp Lăng Phi không muốn nói mãi chuyện này với Bạch Tình Đình, liền chuyển qua chủ đề khác, nói:
- Tình Đình, nãy Hân Mính gọi điện nói bố cô ấy về rồi. giờ đang ở đâu rồi?
- Chắc đang ở hiệu ăn!
Bạch Tình Đình nói:
- Nãy bọn em cũng vừa về ăn cơm ở quán ăn của khách sạn. em với Tiêu Tiếu ăn xong. không muốn làm phiền gia đình Hân Mính nên mới về trước.
- À, ra là thế!
Diệp Lăng Phi nói:
- Dù thế nào đi nữa. thị trưởng Chu ra được là tốt rồi!
-Hài!
Bạch Tình Đình bỗng nhiên thở dài. Diệp Lăng Phi thấy thế liền giật mình, hỏi:
- Tình Đình, sao em lại thở dài thế?
- Em thấy dáng bộ của thị trưởng Chu như già đi mấy tuổi vậy!
Bạch Tình Đình thở dài nói:
- Thị trưởng Chu quả thật già rồi. trên đầu cũng có tóc bạc rồi. anh nghĩ xem chỉ có vài ngày, thị trưởng Chu đà già thành như vậy, xem ra. quan trường thật không phải người nào cũng có thể ngồi được.
- Đó gọi là áp lực!
Diệp Lăng Phi nói:
- Ai gặp phải chuyện thế này cũng cảm thấy áp lực rất lớn. có điều, anh thấy chuyện này đối với thị trưởng Chu lại là một chuyện tốt. nói không chừng thị trưởng Chu vì chuyện này mà lại có cơ hội thăng tiến cũng nên.
- Mong là như vậy!
Bạch Tình Đình ghé mặt vào ngực Diệp Lăng Phi. hai tay ôm lấy eo Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống, nhìn Bạch Tình Đình đang chớp chớp mắt nhìn hắn. đội mắt đầy vẻ khát vọng.
Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình, đưa môi dán vào.
Đôi môi Bạch Tình Đình khẽ mở ra, lưỡi cô và lưỡi Diệp Lăng Phi cuốn lấy nhau, tay phải Bạch Tình Đình chầm chậm từ lưng Diệp Lăng Phi hạ xuống. đặt lên hạ thân của Diệp Lăng Phi. bàn tay nhỏ nhắn đó vuốt ve hạ thân của Diệp Lăng Phi. Phụ nữ ai cũng thế. không biết bên ngoài rụt rè. cẩn trọng như thế nào, nhưng ở trước mặt người đàn ông của mình, bọn họ đều trở thành một người khác.
Bạch Tình Đình đang thắm thiết hôn lấy Diệp Lăng Phi. bỗng cửa phòng mở ra, Chu Hồng Sâm bước vào trước. Sự xuất hiện đột ngột của Chu Hồng Sâm làm đứt ngang chuyện mặn nồng của Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi. Chu Hồng Sâm không nghĩ rằng sẽ như thế này, cảm thấy vô cùng xấu hổ, vừa định quay người bước ra liền nghe thấy giọng của Diệp Lăng Phi cất lên:
- Thị trưởng Chu. lâu rồi không gặp!