Diệp Lăng Phi nói xong những lời này, hắn ngước mặt nhìn Bạch Tình Đình, muốn biết Bạch Tình Đình tỏ thái độ như thế nào. Diệp Lăng Phi cho rằng. khi nghe mình nói như vậy. Bạch Tình Đình chắc chắn sẽ rất tức giận, nhung phản ứng Bạch Tình Đình lại nằm ngoài dự đoán của Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình bĩu môi. nói:
- Anh quả thật phải bồi thường cho người ta đó. ai bảo trước kia anh từng làm chuyện có lỗi với người ta chứ.
Diệp Lăng Phi sửng sốt, không rõ Bạch Tình Đình nói câu này là có ý gì. Bạch Tình Đình không nói gì thêm, ngồi xuống bên giường, để tuýp thuốc bôi ở đầu giường.
- Bà xã. ý của em là gì vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Không có gì. em chỉ tùy tiện nói như vậy thôi!
Bạch Tình Đình nói,
- Anh thực sự không nhớ rõ tối hôm đó anh đã làm chuyện gì sao?
- Anh quả thật không nhớ rõ mà, nếu như anh biết chuyện gì xảy ra thì đã không phiền muộn như thế này rồi!
Diệp Lăng Phi đáp.
- Hứ, giả bộ hồ đồ. đàn ông ai cùng thế cả!
Bạch Tình Đình lại ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi. trên mặt còn hiện lên một nụ cười, cô nói:
- Ông xã, anh phải biết rằng bà xã của anh là một người phụ nữ rất hay ghen đó.
Bạch Tình Đình nói xong, kề môi mình sát môi Diệp Lăng Phi, hôn Diệp Lăng Phi một cái, sau đó nói:
- Ông xã. em đi tìm Hân Mính đây. Hân Mính nói có chuyện muốn bàn với anh!
Diệp Lăng Phi vừa định gọi Bạch Tình Đình lại đã thấy Bạch Tình Đình ra ngoài phòng rồi. Bạch Tình Đình phản ứng như vậy làm cho Diệp Lăng Phi không hiểu gì hết, căn bản là không minh bạch rốt cuộc thì Bạch Tình Đình làm sao vậy.
Một lúc sau. Chu Hân Mính, Vu Tiêu Tiếu và Bạch Tình Đình xuất hiện trong phòng. Bạch Tình Đình kéo tay Vu Tiêu Tiếu ngồi ở một bên. Chu Hân Mính đi tới bên giường, nhìn vệt máu bầm trên chân Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Anh làm sao thế. sao lại bị thương như thế này?
- Đừng hỏi nữa, là do một cái xú nha đầu làm ra đấy!
Diệp Lăng Phi nhắc tới chuyện này lập tức cảm thấy phiền não. đơn giản là không muốn nói đến nữa. Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi không muốn nói ra, cùng không tiếp tục truy hỏi nữa. Cô nhắc tới chuyện ngày hôm nay mình đến tổ điều tra. khi nghe Chu Hân Mính nói tới việc bí thư Trương cùng xuất hiện tại tổ điều tra. Diệp Lăng Phi hỏi:
- Bí thư Trương có tỏ thái độ gì không?
- Bí thư Trương không nói gì thêm, chỉ là để em và cha trở về trước!
Chu Hân Mính nói đến đây, nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Diệp Lăng Phi. anh nghĩ bí thư Trương có ý gì vậy?
- Có ý tứ gì à?
Diệp Lăng Phi khẽ cười. nói.
- Cái này còn không giản đơn sao. Bí thư Trương cần chuẩn bị một chút, ông ta muốn chuẩn bị điều tra chuyện của chính quyền thành phố Vọng Hải. Hân Mính, em cứ chờ mà xem, sẽ rất nhanh thòi, thành phố Vọng Hãi sẽ có một trận phong ba bão táp. Đến lúc đó cha em sẽ có lợi ích không nhỏ từ chuyện này đâu. ừm, lần này thăng quan chắc cũng không phải vấn đề to tát.
Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cảm thấy không thể hiểu nổi, nói:
- Em chỉ hy vọng cha em không có việc gì là được rồi, còn những chuyện khác em thật sự không nghĩ tới!
Diệp Lăng Phi cười cười, bảo:
- Hân Mính, bày giờ em phải nghỉ ngơi cho tốt vào, nói không chừng một thời gian nữa em sẽ bận tối mắt tối mũi đấy. dù em có muốn nghĩ ngơi thì cùng chưa chắc đã có thời gian đâu!
- Anh có ý gì vậy?
Chu Hân Mính hỏi.
- Thiên cơ không thể tiết lộ!
Diệp Lăng Phi tỏ ra thần bí. có ý định không muốn nói rõ với Chu Hân Mính. Bạch Tình Đình lúc này hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hân Mính. cậu đừng tin anh ta, mình đoán anh ta cùng không biết gì nên mới cố ý nói
như vậy!
- Cứ coi là anh không biết gì cũng được, chờ thêm một thời gian nữa tất cả sẽ rõ ràng thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi quay sang Vu Tiêu Tiếu, hỏi:
- Tiêu Tiếu, tỉnh thành có chỗ nào để vui chơi không, trưa nay chúng ta đi ra ngoài chơi một lát!
- Chỗ vui chơi thì nhiều lắm, anh muốn đi đâu đây. có trượt băng này, có trượt tuyết này. còn có cả nhảy cầu.......
Vu Tiêu Tiếu một hơi nói hơn mười chỗ, tất cã đều bị Diệp Lăng Phi phủ quyết hết. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lẽ nào em cho rằng Chu thị trưởng còn có thể chơi những trò vận động mạnh thế sao?
- Ý anh là muốn cả cha em cùng đi chơi sao?
Chu Hân Mính hỏi.
- Đương nhiên là phải để Chu thị trưởng ra ngoài rồi, để cho ông ấy thư giãn một chút!
Diệp Lăng Phi nói xong bước xuống giường, để chân trần đi thử vài bước, cảm thấy chân mình không có vấn đề gì liền quay sang nói với Chu Hân Mính:
- Chúng ta nên đi leo núi thì hơn. hiện tại cha em rắt cần được thả lỏng tâm tình. Em cứ chờ mà xem. rất nhanh thôi ông ấy sẽ bận tối tăm mặt mũi.
Chu Hân Mính đối với chuyện này cũng bán tín bán nghi, cho tới bây giờ cô chưa được thấy cha mình bận tối mắt tối mũi là như thế nào, nhung cha cô có thể được thả tự do. tất cả đều nhờ công Diệp Lăng Phi, chỉ từ điểm này, Chu Hân Mính đã rất tin tưởng lời của Diệp Lăng Phi. Quả đúng như suy đoán của Diệp Lăng Phi. lúc này Chu Hồng Sâm rất cần đi ra ngoài hoạt động để thả lảng tâm tình, từ khi bị tổ điều tra bắt đi. Chu Hồng Sâm luôn phải chịu đựng một áp lực tâm lý khổng lồ, ông ta rất cần thả lỏng tâm tình.
Leo núi thật ra là một loại hình thể thao không tệ để thư giãn, khi Chu Hồng Sâm thở hổn hển leo được lên đến đỉnh núi. ông ta đứng cạnh vòng bảo hộ, phóng tầm mắt nhìn xuống phía dưới chân núi, không khỏi thi hứng đại phát, xuất khẩu thành ngay một bài thơ.
Diệp Lăng Phi đối với mấy thứ thơ ca cùng không có nghiên cứu gì. hắn căn bản không dám mở miệng, nhung chờ Chu Hồng Sâm làm xong bài thơ. Diệp Lăng Phi cũng giống như những người khác, vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Tâm tình của Chu Hồng Sâm lúc này không sai, ông ta kéo Diệp Lăng Phi đến bên người, cười nói:
- Tiểu Diệp, cậu đã từng suy nghĩ chuyện tiến vào quan trường chưa?
- Bác bảo cháu tham dự vào quan trường ư?
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên cười nói:
- Chu thị trưởng, bác đang nói đùa đấy à. cháu đâu có thích hợp để tham dự vào chốn quan trường, nếu như để cháu vào chốn quan trường, đảm bảo không được một tháng, cháu sẽ bị ủy ban ký luật đem đi điều tra mất. cháu không có tầm nhìn của một người làm chính trị đâu!
Chu Hồng Sâm cười nói:
- Tiểu Diệp, cậu rất khiêm tốn. trước đây tôi luôn cho rằng cậu là một nhân tài, bây giờ tôi mới ý thức được, cậu là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Lần này nếu như không có những lời của cậu, nhất định tôi sẽ bị Từ Hàn Vệ chỉnh chết rồi. Nhưng mà Từ Hàn Vệ nhất định không nghĩ được rằng, Chu Hồng Sâm tôi lại có quỷ nhân tương trợ, lần này rất có khả năng hắn sẽ phải sa lưới pháp luật!
Diệp Lăng Phi nghe ngữ khí của Chu Hồng Sâm dường như đã tiên đoán đước sắp tới sẽ có chuyện gì phát sinh. Diệp Lăng Phi hỏi:
- Chu thị trưởng, bác cho rằng tiếp theo bí thư Trương sẽ làm cái gì?
- Cái này bản thân tôi nói thì không hay. nhung mà tôi có thể khẳng định là bí thư Trương nhất định sẽ điều tra Từ Hàn Vệ. lần này tôi thấy Từ Hàn Vệ chắc chắn sẽ không thoát được.
Diệp Lăng Phi cười cười, loại chuyện này hắn cùng mặc kệ. sở dĩ hắn cứu Chu Hồng Sâm cũng bởi vì Chu Hân Mính. Bây giờ Chu Hân Mính đã mang trong bụng giọt máu của mình, theo lý thuyết thì Chu Hồng Sâm cùng coi như là nhạc phụ của mình rồi. con rể cứu nhạc phụ là lẽ đương nhiên.
- Sư phụ, mấy người đi nhanh quá a!
Lúc này mấy người Vu Tiêu Tiếu, Chu Hân Mính với Bạch Tình Đình mới lên đến nơi. Vu Tiêu Tiếu vừa đi tới, lập tức ngồi phịch xuống một cái ghế đá, dùng tay lau mồ hôi trên trán, kêu:
- Sư phụ, mệt chết mất!
Cùng lúc đó Bạch Tình Đình cùng thở hồng hộc trèo lên đến nơi. còn Chu Hân Mính tuy có thể chất rất tốt nhung phải chiếu cố mẹ mình nên cùng tiêu hao khá nhiều sức lực. Bạch Tình Đình đến nơi. vịn tay vào lan can, thở hổn hển, nói:
- Ông xã. lần sau chúng ta lái xe lên đi. leo núi như thế này cùng không phải biện pháp, hai chân của em muốn khuỵu xuống rồi đây này. thực sự là không đi được nữa!
- Xem em kìa. như vậy đã không đi được rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Xem ra sau này anh phải dẫn em ra ngoài để em vận động nhiều một chút!
Diệp Lăng Phi nói đến đây. bỗng nhiên chuyển sang vấn đề khác, nói:
- Tình Đình, đến tháng mười chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi nhé!
- Vâng!
Bạch Tình Đình tất nhiên đáp ứng.
- Sư phụ, anh muốn đi du lịch ở đâu vậy?
Vu Tiêu Tiếu bỗng nhiên nói chen vào,
- Có thể mang theo thêm một người không vậy?
- ừ, anh đang cân nhắc ra ngoài hải đảo chơi, tiểu nha đầu. nếu em muốn đi thì nên hỏi chị của em nhé!
Diệp Lăng Phi cười nói.
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe vậy, vội vàng quay sang lấy lòng Bạch Tình Đình, nói:
- Tỷ tỷ, chị sẽ không để em ở lại một mình chứ!
- Cái này thì còn phải suy xét, nhìn xem biểu hiện của em như thế nào rồi mới nói!
Vừa nghe Bạch Tình Đình nói như vậy. Tiêu Tiếu vội vàng nói:
- Tỷ tỷ, nhất định em sẽ biểu hiện thật tốt, chị cứ yên tâm đi!
Diệp Lăng Phi đang nói giỡn với mấy người Bạch Tình Đình, bỗng nhiên điện thoại di động ở bên phòng hắn đổ chuông. Diệp Lăng Phi cảm giác thấy gần đây mình phải xử lý rất nhiều chuyện, điện thoại sẵn sàng đổ chuông bất cứ lúc nào. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra. vừa nghe máy thì bên kia truyền đến giọng của Dã Thú.
- Dã Thú. mày đang ở đâu vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Em đang ở trên đường lớn. em vừa mới nhận được một thông tin. không dám chậm trễ lập tức gọi điện thoại báo cho anh ngay!
Dã Thú nói,
- Cái tên thư ký họ Vương kia chết rồi!
- Chết rồi sao?
Diệp Lăng Phi cau mày, nói:
- Sao hắn lại chết được, chẳng phải mày đã phái người theo dõi hắn rồi sao?
- Lão đại, cái này thì em cùng không rõ lắm, tóm lại là người đó nói cho em biết, cái tên thư kí Vương kia vừa mới nhảy lầu chết rồi!
- Hắn ta chết rồi. đó chính là một chuyện phiền toái đấy!
Diệp Lăng Phi cau mày nói.
- Người của mày vẫn ở đó mà, tao không tin rằng tên kia lại chết như vậy. điều đó thực sự không có khả năng xảy ra.
- Lão đại, người của em nói với em rằng không hề có ai đến tìm thư kí Vương, ngay cả tên đó cũng không thấy nữa!
- Có chuyện xảy ra rôi, ừm. tao biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại xong, Chu Hồng Sâm nhìn hắn, hỏi:
- Tiểu Diệp, đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Thư kí Vương đã chết!
Diệp Lăng Phi nói,
- Hắn ta là một nhân chứng rất quan trọng, sao có thể bị chết như vậy được. Cháu nghĩ nhất định là Từ Hàn Vệ đã đánh hơi thấy cái gì đó, muốn thủ tiêu chứng cứ!
- Vậy chúng ta phài làm sao bây giờ?
Chu Hân Mính vừa nghe thấy thế lập tức cảm thấy khẩn trương, vội vàng hỏi.
Diệp Lăng Phi suy nghĩ một chút, hắn lập tức đi sang một bên. bấm số điện thoại của bí thư Trương. Mấy người Chu Hồng Sâm đứng ngay bên cạnh, thấy Diệp Lăng Phi và bí thư Trương trò chuyện với nhau hồi lâu, mọi người đều không biết Diệp Lăng Phi và bí thư Trương bàn bạc cái gì, chì thấy sau khi nói chuyện điện thoại xong. Diệp Lăng Phi quay trở về, hắn đi tới trước mặt Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, anh vừa nói qua với bí thư Trương rồi, ông ấy muốn em lập tức đến trụ sở tỉnh ủy. bên đó có một hội nghị, hẳn là việc thành lập tổ chuyên án. em lập tức đến đó đi.
Chu Hân Mính nhất thời không hiểu cái gì, nhưng Chu Hồng Sâm thì minh bạch hàm ý trong chuyện này. ông thúc giục:
- Hân Mính, con mau đến đó đi. nhất định là bí thư Trương muốn điều tra quan chức trong chính quyền thành phố Vọng Hải, con là cảnh sát hình sự ở nơi đó, tất nhiên tương đối quen thuộc hoàn cảnh ở Vọng Hải.
Chu Hân Mính vừa nghe vậy lập tức hiểu ra, vội vàng gật đầu. Diệp Lăng Phi lại nói với Chu Hồng Sâm:
- Chu thị trưởng, làm phiền bác phải chịu uất ức một chút, bác phải ở lại tỉnh thành thêm mấy ngày nữa rồi. Trước lúc sự việc chưa được làm sáng tỏ, bác không thể quay về thành phố Vọng Hải được, bây giờ cháu phải lập tức trở lại thành phố Vọng Hải đây!
Chu Hồng Sâm gật đầu. ông nắm tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Đã làm phiền cậu rồi!
- Không có việc gì đâu ạ. đây là việc cháu phải làm mà!
Diệp Lăng Phi khách khí nói.
Sự tình nằm ngoài dự tính của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chưa hề nghĩ đến chuyện thư kí Vương lại tự sát. Diệp Lăg Phi cho rằng hành động của mình rất bí mật. cả khi lên máy bay trờ về thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi vẫn suy nghĩ xem rốt cuộc là người nào có vấn đề.
Đêm qua Bạch Tình Đình vừa mới tới tỉnh thành, tối hôm nay lại lên máy bay trở về thành phố Vọng Hải, trên máy bay cô mệt mỏi ngủ thiếp đi. Còn nha đầu Vu Tiêu Tiếu kia. vừa nghe nói Diệp Lăng Phi phải về thành phố Vọng Hải, cũng vội vội vàng vàng đòi về theo, nhưng bởi vì thời gian quá mức cấp bách. Diệp Lăng Phi cũng không để Vu Tiêu Tiếu cùng mình trở về. Ý tứ của Diệp Lăng Phi là ít ra Vu Tiêu Tiếu phải thông báo với người nhà đã. qua một hai ngày nữa mới về thành phố Vọng Hải. nếu không rất dễ khiến Vu Chấn hoài nghi kẻ đã có vợ mà Vu Tiêu Tiếu thích chính là hắn. Vu Tiêu Tiếu cùng đồng ý với yêu cầu của Diệp Lăng Phi, cô không theo Diệp Lăng Phi trở về thành phố Vọng Hải nữa.
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình đang ngủ ở bên cạnh, rồi lại nhìn ra bầu trời bên ngoài máy bay, hắn đang suy nghĩ rốt cuộc là người nào có vấn đề. Bỗng nhiên Diệp Lăng Phi nghĩ tới cái tên sát thủ bị đưa tới tỉnh thành kia. nhất định là sự mất tích đột ngột của tên này làm Dương Tử nghi ngờ, cùng khiến Từ Hàn Vệ cảm giác được có cái gì đó không thích hợp.
Như vậy xem ra. Dương Tử và Từ Hàn Vệ đã buộc chặt với nhau rồi. thành hai con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng. Diệp Lăng Phi cảm thấy nếu bây giờ bí thư Trương phái tới tổ điều tra đến điều tra Hồng Phấn Đế Quốc sẽ không hề dễ dàng như trong tưởng tượng.
Xem ra trước tiên phải diệt trù tên Dương Tử kia. nếu không, sự tình tuyệt đối sẽ không tiến triển thuận lợi. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, trong lòng thầm tính toán xem làm cách nào để giết chết Dương Tử. Tuy vậy, rốt cuộc Dương Tử ẩn náu ở đâu, e rằng chì có Mễ Tuyết mới có thể biết rõ. vì thế bắt Mễ Tuyết cũng là một phương án không tệ.
Chủ ý của Diệp Lăng Phi không sai. nhưng hắn không ngờ được rằng. Dương Tử cùng đang theo dõi hắn. Ngay trong thời gian Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình xuống máy bay quay về biệt thự. đã có người nhanh chóng báo tin tức Diệp Lăng Phi ữỡ về cho Dương Tử rồi.
Từ sau khi cả nhà Tần Thiên bị Dương Tử giết chết, Dương Tử lập tức lo lắng về Diệp Lăng Phi. Theo lời kể của Mễ Tuyết. Dương Tử biết được lai lịch của Diệp Lăng Phi không hề đơn giản, bởi vậy ngay khi gia đình Chu Hân Mính bị tổ điều tra bắt đi, Dương Tử đã bí mật phái người theo dõi Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đột nhiên bỏ đi làm Dương Tử nổi lòng nghi ngờ, nhất là sau khi người của hắn bỗng dưng biến mất, Dương Tử đã nghĩ tới kẻ ở phía sau bày trò rất có thể là Diệp Lăng Phi. bởi vậy. hắn sớm đã phái người tới chỗ gần căn biệt thự của Diệp Lăng Phi để theo dõi, ngay khi thấy Diệp Lăng Phi trở về thì sẽ lập tức báo cáo cho Dương Tử.
Khi Dương Từ nhận được tin báo Diệp Lăng Phi đã trở về thành phố Vọng Hải, hắn lập tức ra quyết đinh, bằng mọi giá phải giết chết Diệp Lăng Phi.
- Anh quả thật phải bồi thường cho người ta đó. ai bảo trước kia anh từng làm chuyện có lỗi với người ta chứ.
Diệp Lăng Phi sửng sốt, không rõ Bạch Tình Đình nói câu này là có ý gì. Bạch Tình Đình không nói gì thêm, ngồi xuống bên giường, để tuýp thuốc bôi ở đầu giường.
- Bà xã. ý của em là gì vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Không có gì. em chỉ tùy tiện nói như vậy thôi!
Bạch Tình Đình nói,
- Anh thực sự không nhớ rõ tối hôm đó anh đã làm chuyện gì sao?
- Anh quả thật không nhớ rõ mà, nếu như anh biết chuyện gì xảy ra thì đã không phiền muộn như thế này rồi!
Diệp Lăng Phi đáp.
- Hứ, giả bộ hồ đồ. đàn ông ai cùng thế cả!
Bạch Tình Đình lại ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi. trên mặt còn hiện lên một nụ cười, cô nói:
- Ông xã, anh phải biết rằng bà xã của anh là một người phụ nữ rất hay ghen đó.
Bạch Tình Đình nói xong, kề môi mình sát môi Diệp Lăng Phi, hôn Diệp Lăng Phi một cái, sau đó nói:
- Ông xã. em đi tìm Hân Mính đây. Hân Mính nói có chuyện muốn bàn với anh!
Diệp Lăng Phi vừa định gọi Bạch Tình Đình lại đã thấy Bạch Tình Đình ra ngoài phòng rồi. Bạch Tình Đình phản ứng như vậy làm cho Diệp Lăng Phi không hiểu gì hết, căn bản là không minh bạch rốt cuộc thì Bạch Tình Đình làm sao vậy.
Một lúc sau. Chu Hân Mính, Vu Tiêu Tiếu và Bạch Tình Đình xuất hiện trong phòng. Bạch Tình Đình kéo tay Vu Tiêu Tiếu ngồi ở một bên. Chu Hân Mính đi tới bên giường, nhìn vệt máu bầm trên chân Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Anh làm sao thế. sao lại bị thương như thế này?
- Đừng hỏi nữa, là do một cái xú nha đầu làm ra đấy!
Diệp Lăng Phi nhắc tới chuyện này lập tức cảm thấy phiền não. đơn giản là không muốn nói đến nữa. Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi không muốn nói ra, cùng không tiếp tục truy hỏi nữa. Cô nhắc tới chuyện ngày hôm nay mình đến tổ điều tra. khi nghe Chu Hân Mính nói tới việc bí thư Trương cùng xuất hiện tại tổ điều tra. Diệp Lăng Phi hỏi:
- Bí thư Trương có tỏ thái độ gì không?
- Bí thư Trương không nói gì thêm, chỉ là để em và cha trở về trước!
Chu Hân Mính nói đến đây, nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Diệp Lăng Phi. anh nghĩ bí thư Trương có ý gì vậy?
- Có ý tứ gì à?
Diệp Lăng Phi khẽ cười. nói.
- Cái này còn không giản đơn sao. Bí thư Trương cần chuẩn bị một chút, ông ta muốn chuẩn bị điều tra chuyện của chính quyền thành phố Vọng Hải. Hân Mính, em cứ chờ mà xem, sẽ rất nhanh thòi, thành phố Vọng Hãi sẽ có một trận phong ba bão táp. Đến lúc đó cha em sẽ có lợi ích không nhỏ từ chuyện này đâu. ừm, lần này thăng quan chắc cũng không phải vấn đề to tát.
Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cảm thấy không thể hiểu nổi, nói:
- Em chỉ hy vọng cha em không có việc gì là được rồi, còn những chuyện khác em thật sự không nghĩ tới!
Diệp Lăng Phi cười cười, bảo:
- Hân Mính, bày giờ em phải nghỉ ngơi cho tốt vào, nói không chừng một thời gian nữa em sẽ bận tối mắt tối mũi đấy. dù em có muốn nghĩ ngơi thì cùng chưa chắc đã có thời gian đâu!
- Anh có ý gì vậy?
Chu Hân Mính hỏi.
- Thiên cơ không thể tiết lộ!
Diệp Lăng Phi tỏ ra thần bí. có ý định không muốn nói rõ với Chu Hân Mính. Bạch Tình Đình lúc này hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hân Mính. cậu đừng tin anh ta, mình đoán anh ta cùng không biết gì nên mới cố ý nói
như vậy!
- Cứ coi là anh không biết gì cũng được, chờ thêm một thời gian nữa tất cả sẽ rõ ràng thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi quay sang Vu Tiêu Tiếu, hỏi:
- Tiêu Tiếu, tỉnh thành có chỗ nào để vui chơi không, trưa nay chúng ta đi ra ngoài chơi một lát!
- Chỗ vui chơi thì nhiều lắm, anh muốn đi đâu đây. có trượt băng này, có trượt tuyết này. còn có cả nhảy cầu.......
Vu Tiêu Tiếu một hơi nói hơn mười chỗ, tất cã đều bị Diệp Lăng Phi phủ quyết hết. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lẽ nào em cho rằng Chu thị trưởng còn có thể chơi những trò vận động mạnh thế sao?
- Ý anh là muốn cả cha em cùng đi chơi sao?
Chu Hân Mính hỏi.
- Đương nhiên là phải để Chu thị trưởng ra ngoài rồi, để cho ông ấy thư giãn một chút!
Diệp Lăng Phi nói xong bước xuống giường, để chân trần đi thử vài bước, cảm thấy chân mình không có vấn đề gì liền quay sang nói với Chu Hân Mính:
- Chúng ta nên đi leo núi thì hơn. hiện tại cha em rắt cần được thả lỏng tâm tình. Em cứ chờ mà xem. rất nhanh thôi ông ấy sẽ bận tối tăm mặt mũi.
Chu Hân Mính đối với chuyện này cũng bán tín bán nghi, cho tới bây giờ cô chưa được thấy cha mình bận tối mắt tối mũi là như thế nào, nhung cha cô có thể được thả tự do. tất cả đều nhờ công Diệp Lăng Phi, chỉ từ điểm này, Chu Hân Mính đã rất tin tưởng lời của Diệp Lăng Phi. Quả đúng như suy đoán của Diệp Lăng Phi. lúc này Chu Hồng Sâm rất cần đi ra ngoài hoạt động để thả lảng tâm tình, từ khi bị tổ điều tra bắt đi. Chu Hồng Sâm luôn phải chịu đựng một áp lực tâm lý khổng lồ, ông ta rất cần thả lỏng tâm tình.
Leo núi thật ra là một loại hình thể thao không tệ để thư giãn, khi Chu Hồng Sâm thở hổn hển leo được lên đến đỉnh núi. ông ta đứng cạnh vòng bảo hộ, phóng tầm mắt nhìn xuống phía dưới chân núi, không khỏi thi hứng đại phát, xuất khẩu thành ngay một bài thơ.
Diệp Lăng Phi đối với mấy thứ thơ ca cùng không có nghiên cứu gì. hắn căn bản không dám mở miệng, nhung chờ Chu Hồng Sâm làm xong bài thơ. Diệp Lăng Phi cũng giống như những người khác, vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Tâm tình của Chu Hồng Sâm lúc này không sai, ông ta kéo Diệp Lăng Phi đến bên người, cười nói:
- Tiểu Diệp, cậu đã từng suy nghĩ chuyện tiến vào quan trường chưa?
- Bác bảo cháu tham dự vào quan trường ư?
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên cười nói:
- Chu thị trưởng, bác đang nói đùa đấy à. cháu đâu có thích hợp để tham dự vào chốn quan trường, nếu như để cháu vào chốn quan trường, đảm bảo không được một tháng, cháu sẽ bị ủy ban ký luật đem đi điều tra mất. cháu không có tầm nhìn của một người làm chính trị đâu!
Chu Hồng Sâm cười nói:
- Tiểu Diệp, cậu rất khiêm tốn. trước đây tôi luôn cho rằng cậu là một nhân tài, bây giờ tôi mới ý thức được, cậu là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Lần này nếu như không có những lời của cậu, nhất định tôi sẽ bị Từ Hàn Vệ chỉnh chết rồi. Nhưng mà Từ Hàn Vệ nhất định không nghĩ được rằng, Chu Hồng Sâm tôi lại có quỷ nhân tương trợ, lần này rất có khả năng hắn sẽ phải sa lưới pháp luật!
Diệp Lăng Phi nghe ngữ khí của Chu Hồng Sâm dường như đã tiên đoán đước sắp tới sẽ có chuyện gì phát sinh. Diệp Lăng Phi hỏi:
- Chu thị trưởng, bác cho rằng tiếp theo bí thư Trương sẽ làm cái gì?
- Cái này bản thân tôi nói thì không hay. nhung mà tôi có thể khẳng định là bí thư Trương nhất định sẽ điều tra Từ Hàn Vệ. lần này tôi thấy Từ Hàn Vệ chắc chắn sẽ không thoát được.
Diệp Lăng Phi cười cười, loại chuyện này hắn cùng mặc kệ. sở dĩ hắn cứu Chu Hồng Sâm cũng bởi vì Chu Hân Mính. Bây giờ Chu Hân Mính đã mang trong bụng giọt máu của mình, theo lý thuyết thì Chu Hồng Sâm cùng coi như là nhạc phụ của mình rồi. con rể cứu nhạc phụ là lẽ đương nhiên.
- Sư phụ, mấy người đi nhanh quá a!
Lúc này mấy người Vu Tiêu Tiếu, Chu Hân Mính với Bạch Tình Đình mới lên đến nơi. Vu Tiêu Tiếu vừa đi tới, lập tức ngồi phịch xuống một cái ghế đá, dùng tay lau mồ hôi trên trán, kêu:
- Sư phụ, mệt chết mất!
Cùng lúc đó Bạch Tình Đình cùng thở hồng hộc trèo lên đến nơi. còn Chu Hân Mính tuy có thể chất rất tốt nhung phải chiếu cố mẹ mình nên cùng tiêu hao khá nhiều sức lực. Bạch Tình Đình đến nơi. vịn tay vào lan can, thở hổn hển, nói:
- Ông xã. lần sau chúng ta lái xe lên đi. leo núi như thế này cùng không phải biện pháp, hai chân của em muốn khuỵu xuống rồi đây này. thực sự là không đi được nữa!
- Xem em kìa. như vậy đã không đi được rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Xem ra sau này anh phải dẫn em ra ngoài để em vận động nhiều một chút!
Diệp Lăng Phi nói đến đây. bỗng nhiên chuyển sang vấn đề khác, nói:
- Tình Đình, đến tháng mười chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi nhé!
- Vâng!
Bạch Tình Đình tất nhiên đáp ứng.
- Sư phụ, anh muốn đi du lịch ở đâu vậy?
Vu Tiêu Tiếu bỗng nhiên nói chen vào,
- Có thể mang theo thêm một người không vậy?
- ừ, anh đang cân nhắc ra ngoài hải đảo chơi, tiểu nha đầu. nếu em muốn đi thì nên hỏi chị của em nhé!
Diệp Lăng Phi cười nói.
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe vậy, vội vàng quay sang lấy lòng Bạch Tình Đình, nói:
- Tỷ tỷ, chị sẽ không để em ở lại một mình chứ!
- Cái này thì còn phải suy xét, nhìn xem biểu hiện của em như thế nào rồi mới nói!
Vừa nghe Bạch Tình Đình nói như vậy. Tiêu Tiếu vội vàng nói:
- Tỷ tỷ, nhất định em sẽ biểu hiện thật tốt, chị cứ yên tâm đi!
Diệp Lăng Phi đang nói giỡn với mấy người Bạch Tình Đình, bỗng nhiên điện thoại di động ở bên phòng hắn đổ chuông. Diệp Lăng Phi cảm giác thấy gần đây mình phải xử lý rất nhiều chuyện, điện thoại sẵn sàng đổ chuông bất cứ lúc nào. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra. vừa nghe máy thì bên kia truyền đến giọng của Dã Thú.
- Dã Thú. mày đang ở đâu vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Em đang ở trên đường lớn. em vừa mới nhận được một thông tin. không dám chậm trễ lập tức gọi điện thoại báo cho anh ngay!
Dã Thú nói,
- Cái tên thư ký họ Vương kia chết rồi!
- Chết rồi sao?
Diệp Lăng Phi cau mày, nói:
- Sao hắn lại chết được, chẳng phải mày đã phái người theo dõi hắn rồi sao?
- Lão đại, cái này thì em cùng không rõ lắm, tóm lại là người đó nói cho em biết, cái tên thư kí Vương kia vừa mới nhảy lầu chết rồi!
- Hắn ta chết rồi. đó chính là một chuyện phiền toái đấy!
Diệp Lăng Phi cau mày nói.
- Người của mày vẫn ở đó mà, tao không tin rằng tên kia lại chết như vậy. điều đó thực sự không có khả năng xảy ra.
- Lão đại, người của em nói với em rằng không hề có ai đến tìm thư kí Vương, ngay cả tên đó cũng không thấy nữa!
- Có chuyện xảy ra rôi, ừm. tao biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại xong, Chu Hồng Sâm nhìn hắn, hỏi:
- Tiểu Diệp, đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Thư kí Vương đã chết!
Diệp Lăng Phi nói,
- Hắn ta là một nhân chứng rất quan trọng, sao có thể bị chết như vậy được. Cháu nghĩ nhất định là Từ Hàn Vệ đã đánh hơi thấy cái gì đó, muốn thủ tiêu chứng cứ!
- Vậy chúng ta phài làm sao bây giờ?
Chu Hân Mính vừa nghe thấy thế lập tức cảm thấy khẩn trương, vội vàng hỏi.
Diệp Lăng Phi suy nghĩ một chút, hắn lập tức đi sang một bên. bấm số điện thoại của bí thư Trương. Mấy người Chu Hồng Sâm đứng ngay bên cạnh, thấy Diệp Lăng Phi và bí thư Trương trò chuyện với nhau hồi lâu, mọi người đều không biết Diệp Lăng Phi và bí thư Trương bàn bạc cái gì, chì thấy sau khi nói chuyện điện thoại xong. Diệp Lăng Phi quay trở về, hắn đi tới trước mặt Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, anh vừa nói qua với bí thư Trương rồi, ông ấy muốn em lập tức đến trụ sở tỉnh ủy. bên đó có một hội nghị, hẳn là việc thành lập tổ chuyên án. em lập tức đến đó đi.
Chu Hân Mính nhất thời không hiểu cái gì, nhưng Chu Hồng Sâm thì minh bạch hàm ý trong chuyện này. ông thúc giục:
- Hân Mính, con mau đến đó đi. nhất định là bí thư Trương muốn điều tra quan chức trong chính quyền thành phố Vọng Hải, con là cảnh sát hình sự ở nơi đó, tất nhiên tương đối quen thuộc hoàn cảnh ở Vọng Hải.
Chu Hân Mính vừa nghe vậy lập tức hiểu ra, vội vàng gật đầu. Diệp Lăng Phi lại nói với Chu Hồng Sâm:
- Chu thị trưởng, làm phiền bác phải chịu uất ức một chút, bác phải ở lại tỉnh thành thêm mấy ngày nữa rồi. Trước lúc sự việc chưa được làm sáng tỏ, bác không thể quay về thành phố Vọng Hải được, bây giờ cháu phải lập tức trở lại thành phố Vọng Hải đây!
Chu Hồng Sâm gật đầu. ông nắm tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Đã làm phiền cậu rồi!
- Không có việc gì đâu ạ. đây là việc cháu phải làm mà!
Diệp Lăng Phi khách khí nói.
Sự tình nằm ngoài dự tính của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chưa hề nghĩ đến chuyện thư kí Vương lại tự sát. Diệp Lăg Phi cho rằng hành động của mình rất bí mật. cả khi lên máy bay trờ về thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi vẫn suy nghĩ xem rốt cuộc là người nào có vấn đề.
Đêm qua Bạch Tình Đình vừa mới tới tỉnh thành, tối hôm nay lại lên máy bay trở về thành phố Vọng Hải, trên máy bay cô mệt mỏi ngủ thiếp đi. Còn nha đầu Vu Tiêu Tiếu kia. vừa nghe nói Diệp Lăng Phi phải về thành phố Vọng Hải, cũng vội vội vàng vàng đòi về theo, nhưng bởi vì thời gian quá mức cấp bách. Diệp Lăng Phi cũng không để Vu Tiêu Tiếu cùng mình trở về. Ý tứ của Diệp Lăng Phi là ít ra Vu Tiêu Tiếu phải thông báo với người nhà đã. qua một hai ngày nữa mới về thành phố Vọng Hải. nếu không rất dễ khiến Vu Chấn hoài nghi kẻ đã có vợ mà Vu Tiêu Tiếu thích chính là hắn. Vu Tiêu Tiếu cùng đồng ý với yêu cầu của Diệp Lăng Phi, cô không theo Diệp Lăng Phi trở về thành phố Vọng Hải nữa.
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình đang ngủ ở bên cạnh, rồi lại nhìn ra bầu trời bên ngoài máy bay, hắn đang suy nghĩ rốt cuộc là người nào có vấn đề. Bỗng nhiên Diệp Lăng Phi nghĩ tới cái tên sát thủ bị đưa tới tỉnh thành kia. nhất định là sự mất tích đột ngột của tên này làm Dương Tử nghi ngờ, cùng khiến Từ Hàn Vệ cảm giác được có cái gì đó không thích hợp.
Như vậy xem ra. Dương Tử và Từ Hàn Vệ đã buộc chặt với nhau rồi. thành hai con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng. Diệp Lăng Phi cảm thấy nếu bây giờ bí thư Trương phái tới tổ điều tra đến điều tra Hồng Phấn Đế Quốc sẽ không hề dễ dàng như trong tưởng tượng.
Xem ra trước tiên phải diệt trù tên Dương Tử kia. nếu không, sự tình tuyệt đối sẽ không tiến triển thuận lợi. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, trong lòng thầm tính toán xem làm cách nào để giết chết Dương Tử. Tuy vậy, rốt cuộc Dương Tử ẩn náu ở đâu, e rằng chì có Mễ Tuyết mới có thể biết rõ. vì thế bắt Mễ Tuyết cũng là một phương án không tệ.
Chủ ý của Diệp Lăng Phi không sai. nhưng hắn không ngờ được rằng. Dương Tử cùng đang theo dõi hắn. Ngay trong thời gian Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình xuống máy bay quay về biệt thự. đã có người nhanh chóng báo tin tức Diệp Lăng Phi ữỡ về cho Dương Tử rồi.
Từ sau khi cả nhà Tần Thiên bị Dương Tử giết chết, Dương Tử lập tức lo lắng về Diệp Lăng Phi. Theo lời kể của Mễ Tuyết. Dương Tử biết được lai lịch của Diệp Lăng Phi không hề đơn giản, bởi vậy ngay khi gia đình Chu Hân Mính bị tổ điều tra bắt đi, Dương Tử đã bí mật phái người theo dõi Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đột nhiên bỏ đi làm Dương Tử nổi lòng nghi ngờ, nhất là sau khi người của hắn bỗng dưng biến mất, Dương Tử đã nghĩ tới kẻ ở phía sau bày trò rất có thể là Diệp Lăng Phi. bởi vậy. hắn sớm đã phái người tới chỗ gần căn biệt thự của Diệp Lăng Phi để theo dõi, ngay khi thấy Diệp Lăng Phi trở về thì sẽ lập tức báo cáo cho Dương Tử.
Khi Dương Từ nhận được tin báo Diệp Lăng Phi đã trở về thành phố Vọng Hải, hắn lập tức ra quyết đinh, bằng mọi giá phải giết chết Diệp Lăng Phi.