Diệp Lăng Phi nói đến mức đám lính im miệng không lên tiếng, những người này trong lòng biết rõ, họ là quân nhân, quân nhân vốn không nên nghĩ nhiều như vậy. Tuy nhiên, chỉ vừa rồi, bọn họ đã nghĩ quá nhiều, hơn 600 người, khi đối diện với không đến 300 người trong tổ chức quân hỏa Lang Nha lại bị đánh đến nỗi không còn sức chống trả.
Diệp Lăng Phi hi vọng đám người này giống như sư tử xé nát con mồi bất cứ lúc nào, chỉ có duy trì sức chiến đấu no đủ mới có thể khiến họ có khả năng đối diện với huấn luyện khốc liệt sau này.
Vừa rồi, Diệp Lăng Phi đã suy nghĩ xong, nếu như để những huấn luyện viên đó huấn luyện, thà rằng để người của mình huấn luyện. Sớm đi vào huấn luyện khốc liệt, trong khi huấn luyện, để những người này tự ý rút lui, chính là cách thích hợp nhất.
Diệp Lăng Phi cố ý để người của Lang Nha xảy ra xung đột với đám lính, dụng ý trong đó chính là đả kích tâm lý đám người này, để ho biết nhục mà dũng cảm.
Diệp Lăng Phi lớn tiếng nói:
- Vừa rồi sở dĩ tôi gọi các cậu là phế nhân, chính là nhìn không quen tác phong này của các cậu, trước sợ sói, sau sợ cọp, các cậu có sức chiến đấu rất mạnh, nhưng mà nếu như các cậu không thể từ bỏ tác phong như vậy của các cậu thì chỉ sẽ là phế nhân mà thôi, nói cho tôi biết, các cậu muốn làm phế nhân không? Lớn tiếng nói cho tôi biết, các cậu muốn làm phế nhân không?
- Không muốn, chúng tôi không phải phế nhân!
Đám lính đó đã bị Diệp Lăng Phi nói đến nỗi cuối cùng đã bộc phát ra lời hô hào xuất phát từ nội tâm mà bị ức chế đã lâu, âm thanh này rất chói tai.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Rất tốt, đây mới là lính mà tôi muốn có, đây mới là tố chất mà lính đặc chủng Lang Nha tương lai cần phải có, vừa rồi chính là đợt tuyển chọn đầu tiên của tôi đối với các cậu, rất không may, những người lính bị trọng thương sẽ bị đào thải, nếu như nói ngay cả một chút chống cự này cũng bị thương nặng, vậy sau này trong huấn luyện khốc liệt, chỉ có thể mất mạng, cho nên bọn họ bị đào thải. Bây giờ, tôi cho các cậu một cơ hội, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ chính thức huấn luyện cho các cậu, huấn luyện này sẽ là khốc liệt nhất, những quái thú này mà các cậu thường nói sẽ là huấn luyện viên của các cậu, nếu như trong khi huấn luyện, có người trong các cậu bị phát hiện không thích hợp, sẽ lập tức bị đào thải, tôi sẽ lập bảng điểm cho các cậu, tổng cộng 100 điểm, khi 100 điểm này bị trừ hết, các cậu sẽ tự động rời khỏi chỗ này, tôi cho các cậu thời gian một ngày hôm nay để suy nghĩ, đừng đợi đến lúc các cậu bởi vì không thể chịu đựng huấn luyện khốc liệt, hay bởi vì số điểm bị trừ hết mới rời khỏi, vậy các cậu sẽ cảm thấy xấu hổ!
Sau khi Diệp Lăng Phi nói xong, vừa quay lưng, dẫn theo người của Lang Nha rời khỏi. Đợi đám người của Diệp Lăng Phi vừa rời khỏi, Nhiếp Quân mới đến trước mặt Bạch Dương. Nhiếp Quân vừa rồi nghe thấy những lời nói của Diệp Lăng Phi, nhất là khi Diệp Lăng Phi nói câu sẽ do người của Lang Nha làm huấn luyện viên, khiến Nhiếp Quân nhất thời không biết làm thế nào.
Nếu như Diệp Lăng Phi để đám người Lang Nha đảm nhận huấn luyện viên, vậy những huấn luyện viên bao gồm cả bản thân Nhiếp Quân trong đó sau này sẽ làm thế nào? Nhiếp Quân không thể không suy nghĩ vấn đề này.
- Đại đội trưởng, nếu như nói để đám quái vật đó đảm nhận huấn luyện viên, vậy những người như chúng ta làm thế nào?
Nhiếp Quân hỏi.
Bạch Dương nhìn Nhiếp Quân một cái, hừ lạnh nói:
- Cậu hỏi tôi làm sao, vừa rồi khi cậu đánh nhau không phải rất anh dũng sao? Bây giờ sao lại lo lắng cậu làm thế nào!
Bạch Dương chính là đang tức giận, anh mặc kệ Nhiếp Quân. Nhiếp Quân vừa nhìn thấy bên Bạch Dương không được, liền tìm Bành Hiểu Lộ. Theo Nhiếp Quân, Bành Hiểu Lộ và bản thân ở vị trí giống nhau. Bành Hiểu Lộ cũng là huấn luyện viên, nếu như nói sau này dừng
(Mất 1 đoạn)
- Anh nhàn rỗi lắm đó mà không thể sửa cánh cửa ở đây một chút sao, đây là văn phòng của anh, bản thân anh còn không muốn sửa, ai có thể giúp anh sửa!
- Vây là không đúng rồi, chẳng lẽ ở đây không có hậu cần sao, để hậu cần đến sửa!
Diệp Lăng Phi nói:
- Cô không thể để một người nắm quyền huấn luyện như tôi làm chuyện nhỏ như vậy chứ!
Bành Hiểu Lộ ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, cô không đi đến bên Diệp Lăng Phi, mà đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, nói:
- Đám đàn ông các anh đều như nhau, sao cứ thích hút thuốc, ông nội tôi khi ở nhà cũng luôn hút thuốc, tôi oán trách nhiều lần ông tôi cũng không nghe, sau này vẫn là bác sĩ kiến nghị ông đừng hút thuốc, ông tôi mới bị bắt buộc cai thuốc. Tôi thấy anh sớm muộn cũng phải học hỏi ông tôi, ho thật lợi hại!
Bành Hiểu Lộ là đang oán trách, nhưng lại làm cho Diệp Lăng Phi cười. Diệp Lăng Phi lấy chân từ trên bàn đặt xuống, ngồi ngay ngắn, cười nói:
- Điều này có không biết rồi, hút thuốc là tăng thêm sức hấp dẫn của đàn ông, cô không nhìn thấy trong phim truyền hình, những nam diễn viên chính phong lưu tuấn tú luôn có thói quen hút thuốc sao, đó gọi là phong lưu!
- Thôi được rồi, còn phong lưu nữa, tới nhìn những đàn ông trong phim thần tượng thì cảm thấy không có một chút khí chất đàn ông, giống công tử bột!
Bành Hiểu Lộ quay người lại, đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, kéo một cái ghế ở đối diện, ngồi xuống. Cô nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Tôi rất ít xem ti vi, cho dù về nhà cũng ở trong phòng đọc sách.
- Đọc sách? Đọc sách gì, tiểu thuyết tình yêu sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Loại sách về mặt quân sự, tôi đọc tiểu thuyết tình yêu, cảm thấy câu chuyện rất giả, lúc nhỏ tôi đã không thích.
Bành Hiểu Lộ nói:
- Lúc nhỏ người ta đã nói tôi là thằng nhóc giả, lúc đó trong lớp chúng tôi không ít bạn nam đã bị tôi đánh đến khóc, nhưng mà bị tôi đánh khóc, cũng không ai dám tìm tôi!
Bành Hiểu Lộ nói xong câu này, Diệp Lăng Phi ha ha cười lên, cười đến nỗi Bành Hiểu Lộ ngơ ngác, không hiểu Diệp Lăng Phi cười gì. Bành Hiểu Lộ trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh cười gì vậy, thật là, lúc nhỏ anh không đánh nhau sao!
Diệp Lăng Phi chỉ biết cười, cũng không nói gì. Bành Hiểu Lộ có chút nôn nóng, cô đưa tay lấy qua một cái ly giấy rỗng, quẳng vào Diệp Lăng Phi. Chiếc ly rỗng đó là vừa rồi Diệp Lăng Phi đã uống nước để lại, trong đó vẫn còn một ít nước. Bành Hiểu Lộ quẳng cái ly đó lên người Diệp Lăng Phi, những giọt nước từ trong xả ra vừa đúng rơi lên mặt Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi lau đi những giọt nước, cuối cùng không cười to nữa, mà chuyển sang cười khẽ, nói:
- Tôi cười cô từ nhỏ đã thô lỗ, cô là con gái, từ nhỏ đã biết bắt nạt con trai rồi, tôi thấy những người bị cô đánh đến khóc không phải không dám tìm cô, mà là sợ có tìm cô tính sổ, bị cô đánh thêm một trận. Huống chi ông nội cô tính khí thế nào, ai dám trêu chọc ông nội cô. Ha ha, bây giờ thì tôi đã hiểu, tại sao bây giờ cô thô lỗ như vậy, thì ra từ nhỏ đã như vậy, xem ra giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
Diệp Lăng Phi vừa nói xong câu này, thì nhìn thấy Bành Hiểu Lộ ở đối diện đang cắn chặt môi, trừng to mắt. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy, trong lòng thầm kêu một tiếng, tiêu rồi!
Diệp Lăng Phi hi vọng đám người này giống như sư tử xé nát con mồi bất cứ lúc nào, chỉ có duy trì sức chiến đấu no đủ mới có thể khiến họ có khả năng đối diện với huấn luyện khốc liệt sau này.
Vừa rồi, Diệp Lăng Phi đã suy nghĩ xong, nếu như để những huấn luyện viên đó huấn luyện, thà rằng để người của mình huấn luyện. Sớm đi vào huấn luyện khốc liệt, trong khi huấn luyện, để những người này tự ý rút lui, chính là cách thích hợp nhất.
Diệp Lăng Phi cố ý để người của Lang Nha xảy ra xung đột với đám lính, dụng ý trong đó chính là đả kích tâm lý đám người này, để ho biết nhục mà dũng cảm.
Diệp Lăng Phi lớn tiếng nói:
- Vừa rồi sở dĩ tôi gọi các cậu là phế nhân, chính là nhìn không quen tác phong này của các cậu, trước sợ sói, sau sợ cọp, các cậu có sức chiến đấu rất mạnh, nhưng mà nếu như các cậu không thể từ bỏ tác phong như vậy của các cậu thì chỉ sẽ là phế nhân mà thôi, nói cho tôi biết, các cậu muốn làm phế nhân không? Lớn tiếng nói cho tôi biết, các cậu muốn làm phế nhân không?
- Không muốn, chúng tôi không phải phế nhân!
Đám lính đó đã bị Diệp Lăng Phi nói đến nỗi cuối cùng đã bộc phát ra lời hô hào xuất phát từ nội tâm mà bị ức chế đã lâu, âm thanh này rất chói tai.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Rất tốt, đây mới là lính mà tôi muốn có, đây mới là tố chất mà lính đặc chủng Lang Nha tương lai cần phải có, vừa rồi chính là đợt tuyển chọn đầu tiên của tôi đối với các cậu, rất không may, những người lính bị trọng thương sẽ bị đào thải, nếu như nói ngay cả một chút chống cự này cũng bị thương nặng, vậy sau này trong huấn luyện khốc liệt, chỉ có thể mất mạng, cho nên bọn họ bị đào thải. Bây giờ, tôi cho các cậu một cơ hội, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ chính thức huấn luyện cho các cậu, huấn luyện này sẽ là khốc liệt nhất, những quái thú này mà các cậu thường nói sẽ là huấn luyện viên của các cậu, nếu như trong khi huấn luyện, có người trong các cậu bị phát hiện không thích hợp, sẽ lập tức bị đào thải, tôi sẽ lập bảng điểm cho các cậu, tổng cộng 100 điểm, khi 100 điểm này bị trừ hết, các cậu sẽ tự động rời khỏi chỗ này, tôi cho các cậu thời gian một ngày hôm nay để suy nghĩ, đừng đợi đến lúc các cậu bởi vì không thể chịu đựng huấn luyện khốc liệt, hay bởi vì số điểm bị trừ hết mới rời khỏi, vậy các cậu sẽ cảm thấy xấu hổ!
Sau khi Diệp Lăng Phi nói xong, vừa quay lưng, dẫn theo người của Lang Nha rời khỏi. Đợi đám người của Diệp Lăng Phi vừa rời khỏi, Nhiếp Quân mới đến trước mặt Bạch Dương. Nhiếp Quân vừa rồi nghe thấy những lời nói của Diệp Lăng Phi, nhất là khi Diệp Lăng Phi nói câu sẽ do người của Lang Nha làm huấn luyện viên, khiến Nhiếp Quân nhất thời không biết làm thế nào.
Nếu như Diệp Lăng Phi để đám người Lang Nha đảm nhận huấn luyện viên, vậy những huấn luyện viên bao gồm cả bản thân Nhiếp Quân trong đó sau này sẽ làm thế nào? Nhiếp Quân không thể không suy nghĩ vấn đề này.
- Đại đội trưởng, nếu như nói để đám quái vật đó đảm nhận huấn luyện viên, vậy những người như chúng ta làm thế nào?
Nhiếp Quân hỏi.
Bạch Dương nhìn Nhiếp Quân một cái, hừ lạnh nói:
- Cậu hỏi tôi làm sao, vừa rồi khi cậu đánh nhau không phải rất anh dũng sao? Bây giờ sao lại lo lắng cậu làm thế nào!
Bạch Dương chính là đang tức giận, anh mặc kệ Nhiếp Quân. Nhiếp Quân vừa nhìn thấy bên Bạch Dương không được, liền tìm Bành Hiểu Lộ. Theo Nhiếp Quân, Bành Hiểu Lộ và bản thân ở vị trí giống nhau. Bành Hiểu Lộ cũng là huấn luyện viên, nếu như nói sau này dừng
(Mất 1 đoạn)
- Anh nhàn rỗi lắm đó mà không thể sửa cánh cửa ở đây một chút sao, đây là văn phòng của anh, bản thân anh còn không muốn sửa, ai có thể giúp anh sửa!
- Vây là không đúng rồi, chẳng lẽ ở đây không có hậu cần sao, để hậu cần đến sửa!
Diệp Lăng Phi nói:
- Cô không thể để một người nắm quyền huấn luyện như tôi làm chuyện nhỏ như vậy chứ!
Bành Hiểu Lộ ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, cô không đi đến bên Diệp Lăng Phi, mà đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, nói:
- Đám đàn ông các anh đều như nhau, sao cứ thích hút thuốc, ông nội tôi khi ở nhà cũng luôn hút thuốc, tôi oán trách nhiều lần ông tôi cũng không nghe, sau này vẫn là bác sĩ kiến nghị ông đừng hút thuốc, ông tôi mới bị bắt buộc cai thuốc. Tôi thấy anh sớm muộn cũng phải học hỏi ông tôi, ho thật lợi hại!
Bành Hiểu Lộ là đang oán trách, nhưng lại làm cho Diệp Lăng Phi cười. Diệp Lăng Phi lấy chân từ trên bàn đặt xuống, ngồi ngay ngắn, cười nói:
- Điều này có không biết rồi, hút thuốc là tăng thêm sức hấp dẫn của đàn ông, cô không nhìn thấy trong phim truyền hình, những nam diễn viên chính phong lưu tuấn tú luôn có thói quen hút thuốc sao, đó gọi là phong lưu!
- Thôi được rồi, còn phong lưu nữa, tới nhìn những đàn ông trong phim thần tượng thì cảm thấy không có một chút khí chất đàn ông, giống công tử bột!
Bành Hiểu Lộ quay người lại, đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, kéo một cái ghế ở đối diện, ngồi xuống. Cô nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Tôi rất ít xem ti vi, cho dù về nhà cũng ở trong phòng đọc sách.
- Đọc sách? Đọc sách gì, tiểu thuyết tình yêu sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Loại sách về mặt quân sự, tôi đọc tiểu thuyết tình yêu, cảm thấy câu chuyện rất giả, lúc nhỏ tôi đã không thích.
Bành Hiểu Lộ nói:
- Lúc nhỏ người ta đã nói tôi là thằng nhóc giả, lúc đó trong lớp chúng tôi không ít bạn nam đã bị tôi đánh đến khóc, nhưng mà bị tôi đánh khóc, cũng không ai dám tìm tôi!
Bành Hiểu Lộ nói xong câu này, Diệp Lăng Phi ha ha cười lên, cười đến nỗi Bành Hiểu Lộ ngơ ngác, không hiểu Diệp Lăng Phi cười gì. Bành Hiểu Lộ trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh cười gì vậy, thật là, lúc nhỏ anh không đánh nhau sao!
Diệp Lăng Phi chỉ biết cười, cũng không nói gì. Bành Hiểu Lộ có chút nôn nóng, cô đưa tay lấy qua một cái ly giấy rỗng, quẳng vào Diệp Lăng Phi. Chiếc ly rỗng đó là vừa rồi Diệp Lăng Phi đã uống nước để lại, trong đó vẫn còn một ít nước. Bành Hiểu Lộ quẳng cái ly đó lên người Diệp Lăng Phi, những giọt nước từ trong xả ra vừa đúng rơi lên mặt Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi lau đi những giọt nước, cuối cùng không cười to nữa, mà chuyển sang cười khẽ, nói:
- Tôi cười cô từ nhỏ đã thô lỗ, cô là con gái, từ nhỏ đã biết bắt nạt con trai rồi, tôi thấy những người bị cô đánh đến khóc không phải không dám tìm cô, mà là sợ có tìm cô tính sổ, bị cô đánh thêm một trận. Huống chi ông nội cô tính khí thế nào, ai dám trêu chọc ông nội cô. Ha ha, bây giờ thì tôi đã hiểu, tại sao bây giờ cô thô lỗ như vậy, thì ra từ nhỏ đã như vậy, xem ra giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!
Diệp Lăng Phi vừa nói xong câu này, thì nhìn thấy Bành Hiểu Lộ ở đối diện đang cắn chặt môi, trừng to mắt. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy, trong lòng thầm kêu một tiếng, tiêu rồi!