Ở trong xe Bạch Cảnh Sùng đem chân tướng của sự tình nói cho Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình. Chỉ là, có một số việc Bạch Cảnh Sùng cũng không quá rõ ràng. Bạch lão gia chỉ nói với Bạch Cảnh Sùng là con trai thứ ba của ông ta bị thua một trăm triệu ở một sòng bạc bên Ma Cao, bên đó người ta đã gọi điện thoại tới đòi tiền, nếu như trong vòng nửa tháng không cho người mang tới một trăm triệu tiền chuộc, vậy thì đừng nghĩ đến chuyện gặp lại ông ta nữa. Tuy mấy năm nay Bạch lão gia được sự trợ giúp của Bạch Cảnh Sùng cũng coi như có chút tiền, nhưng mà không đến một trăm triệu. Bạch lão gia không có biện pháp nào mới nghĩ tới việc nhờ Bạch Cảnh Sùng hỗ trợ.
Con trai cả của Bạch lão gia năm đó chết trên chiến trường, con trai thứ thì gặp tai nạn giao thông năm 87, chỉ còn lại đứa con út Bạch Thúy Bách này thôi. Bạch Thúy Bách ở Thông Dương kinh doanh một xí nghiệp vật liệu xây dựng, quy mô không nhỏ, một năm thu nhập cũng được năm sáu triệu. Xí nghiệp vật liệu xây dụng còn được Bạch Cảnh Sùng hỗ trợ đầu tư. Bạch Thúy Bách đã ngoài bốn mươi, sau khi ly hôn với người vợ cũ vì tính cách không hợp mới cưới người vợ mới này, sinh được một con trai.
Lần này Bạch Thúy Bách cũng mấy người bạn đến Ma Cao du ngoạn, kết quả là vừa được mấy ngày, Bạch Thúy Bách đã gọi điện thoại về nhà, nói là thua mất một trăm triệu ở sòng bạc bên Ma Cao, muốn người trong nhà đem tiền sang chuộc ông ta, nếu không thì người ta sẽ lấy mạng ông ta. Từ trong điện thoại có thể nghe thấy được tiếng kêu la thảm thiết của Bạch Thúy Bách, hình như ở bên kia có người đang đánh ông ta. Một trăm triệu đó cũng không phải là một con số nhỏ, dù có đem bán cả xí nghiệp đi thì cũng chỉ được hơn 10 triệu mà thôi, còn số tiền kiếm được trong mấy năm nay, đại bộ phận đã bị hai vợ chồng Bạch Thúy Bách tiêu xài gần hết, hầu như không còn chút tiền tiết kiệm nào. Trong lúc Bạch lão gia suy nghĩ không biết làm thế nào mới phải thì con dâu của ông ta trước đây từng hành nghề mát-xa nhớ ra là Bạch Thúy Bách từng nhắc tới là nhà ông ta có một người họ hàng rất có tiền. Bạch lão gia vừa nghe vậy, lập tức nghĩ ngay tới Bạch Cảnh Sùng.
Khi đó Bạch Cảnh Sùng còn đang ở nước Mỹ, mặc dù Bạch Cảnh Sùng đã sớm bàn bạc với Trương Khiếu Thiên về kế hoạch quay về thành phố Vọng Hải, nhưng dùng dằng mãi vẫn chưa chịu đi. Sau khi Bạch Cảnh Sùng nhận được điện thoại của Bạch lão gia, lập tức để Bạch lão gia tới thành phố Vọng Hải, ông sẽ ngay tức khắc từ Mỹ trở về thành phố Vọng Hải. Theo cái nhìn của Bạch Cảnh Sùng, một trăm triệu cũng không là một số tiền lớn, trong tay ông cũng không có nhiều tiền mặt như vậy, mấy năm nay tuy buôn bán lời một ít tiền, nhưng phần lớn trong số đó Bạch Cảnh Sùng lại đầu tư vào tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Hiện giờ ông đã chuyển giao tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ cho Bạch Tình Đình, chỉ để lại một số tiền gửi ngân hàng, số tiền này cũng đủ cho Bạch Cảnh Sùng tiêu xài, nhưng còn không đến một trăm triệu.
Bạch Cảnh Sùng còn nghi ngờ một điều nữa, theo như bình thường Lão Tam Bạch gia không thể nào ứng ra được 100 triệu, đó là bao nhiêu tiền chứ. Lão Tam Bạch gia sao có thể ngốc đến độ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã thua tới 100 triệu chứ, đừng nói các sòng bạc chính quy của Ma Cao, dù là sòng bạc ngầm cũng không thể nào để một vị khách thua nhiêu tiền như vậy, bởi vì những sòng bạc ngầm này lo lắng khách của họ không lấy ra nổi số tiền lớn đó, trong những tình huống chưa rõ ràng, ai chịu cho mượn số tiền này chứ.
Vì thế Bạch Cảnh Sùng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, trong chuyện này nhất định còn có vấn đề khác nữa. Chỉ là trong điện thoại ông cũng không thể làm rõ được rốt cuộc còn có chuyện gì nữa, mới vội vội vàng vàng quay về thành phố Vọng Hải, muốn hỏi trực tiếp Bạch lão gia cho rõ ràng. Bạch Cảnh Sùng đã sớm từ Bạch Tình Đình biết được chuyện Diệp Lăng Phi đi giúp Bành Nguyên huấn luyện bộ đội đặc chủng. Bạch Cảnh Sùng vốn định nhân lúc ở Bắc Kinh xin lão thủ trưởng giúp mình một tay, ở thành phố Vọng Hải ông là người là có danh tiếng, nhưng ở bén Ma Cao thì lại không hề có bất kì một mối quan hệ nào, huống chi, ông đã từng đi Ma Cao, biết bên đó rồng rắn hồn tạp, nếu như không thể tìm được quan hệ, chỉ bằng một mình ông thì dù có mang tiền đến cũng không thể nào đưa Bạch Thúy Bách bình an trở về. Bạch Cảnh Sùng là người từng trải, chuyện gì mà chưa gặp qua, trong lòng biết chuyện này rất khó giải quyết.
Nhưng khi Bạch Cảnh Sùng và Trương Khiếu Thiên ở Bắc Kinh lại không thể gặp được Bành Nguyên, sức khỏe Bành Nguyên không được tốt lắm, lần trước đến căn cứ bộ đội đặc chủng gặp Diệp Lăng Phi, sau khi trở về lập tức được sắp xếp chăm sóc đặc biệt. Bạch Cảnh Sùng không gặp được Bành Nguyên, trong lòng cũng sốt ruột, thầm nhũ cứ về thành phố Vọng Hải trước để gặp Bạch lão gia, đồng thời tìm hiểu rõ hơn tình hình, nhưng không ngờ khi gọi điện cho Bạch Tình Đình thì lại biết được Diệp Lăng Phi đã trở về. Bạch Cảnh Sùng cũng biết được chút ít về lai lịch của con rể mình, đây không phải là một nhân vật bình thường, chỉ cần xem giao tình giữa con rể và lão thủ trưởng của mình là có thể nhìn ra được, con rể của ông rất có bản lĩnh. Hiện tại ông chỉ mong con rể có thể giúp mình, giờ phút này Bạch Cảnh Sùng nhìn Diệp Lăng Phi giống như là một niềm hy vọng, trên đường đi về nhà. Bạch Cảnh Sùng luôn miệng hỏi Diệp Lăng Phi có mối quan hệ nào ở Ma Cao hay không. Diệp Lăng Phi không trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ nói:
- Nhạc phụ đại nhân, không phải cha đã nói là đối phương yêu cầu trong vòng nửa tháng phải đem 100 triệu đến chuộc người sao, bây giờ mới được vài ngày, chúng ta còn nhiều thời gian mà. Nhạc phụ đại nhân, trước tiên cha phải bình tĩnh đã, con còn đang lái xe, không tiện trò chuyện với cha!
Bạch Tình Đình cũng nói chen vào:
- Cha, đêm qua tuyết rơi dày, đường đi rất trơn, rất dễ xảy ra tai nạn. Cha để anh ấy chuyên tâm lái xe đi cha, sau khi quay về biệt thự, chúng ta có thể từ từ nói chuyện tiếp!
Bạch Cảnh Sùng thở dài, nói:
- Cha chỉ sốt ruột mà thôi, tuy đã nhiều năm cha không được gặp lão Tam rồi, nhưng hồi Tết cha còn nói chuyện điện thoại với lão Tam. Lão Tam ngoại trừ hơi chút háo sắc còn lại cũng không có thói hư tật xấu gì. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lão Tam rất ít khi đi ra ngoài chơi, cha nghe nói vợ cậu ấy quản thúc rất nghiêm, sao lần này lại đi Ma Cao đánh bạc thua nhiều tiền như vậy chứ, cha luôn cảm thấy trong chuyện này còn có ẩn tình gì đó!
- Cha, không phải cha đã nói rồi sao, cha và chú của con đã nhiều năm không gặp nhau rồi, làm sao cha biết chú của con không thích đánh bạc chứ!
Bạch Tình Đình nói.
- Con thấy chuyện lần này phải trách bản thân chú ấy, làm gì mà lại đi Ma Cao đánh bạc, không biết nơi đó chỗ nào cũng có sòng bạc sao, lại còn thua một trăm triệu nữa chứ, vốn lưu động của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ chúng ta cũng không tới một trăm triệu. Đây không phải là số tiền nhỏ, nếu như thua chúng 10 triệu, chúng ta có thể nghĩ biện pháp kiếm ra được. Cha, đây là một trăm triệu đó, chúng ta đi đâu để tìm một trăm triệu tiền mặt đây!
- Tình Đình, cha biết trong thời gian ngắn không thể tìm được nhiều như tiền vậy, nhưng mà đây là chuyện liên quan đến mạng người đó, dù có khó khăn thế nào, chúng ta cũng có thể nghĩ cách mà!
Lúc Bạch Cảnh Sùng nói câu này còn nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi vẫn hết sức tập trưng lái xe, không có bất kì một phản ứng gì. Bạch Cảnh Sùng khẽ thở dài, nói:
- Tiền không có có thể kiếm lại được, nhưng mạng người thì chỉ có một, mất đi rồi sẽ không thể lấy lại được đâu.
- Cha, cha vừa xuống máy bay, trước tiên nên nghỉ ngơi một lát, chờ khi nào tới nhà con, chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn!
Bạch Tình Đình cũng khẽ thở dài, không phải Bạch Tình Đình không muốn giúp, chỉ là cô cho rằng một trăm triệu rất khó lo liệu, trong thời gian ngắn như vậy, trừ phi ra ngân hàng vay tiền thì mới có thể có 100 triệu tiền mặt. Nhưng nếu như vay ngân hàng, tạm thời chưa lo đến chuyện lãi suất cho vay nhiều ít thế nào, chỉ việc ngân hàng có chịu cho vay tiền không đã là vấn đề rồi. Bạch Tình Đình hơi quay mặt sang nhìn Diệp Lăng Phi đang lái xe, thấy Diệp Lăng Phi mặt không đổi sắc, giống như là không có nghe thấy những lời mà Bạch Cảnh Sùng vừa nói vậy. Bạch Tình Đình nghĩ lúc này ở đây người có năng lực lấy ra số tiền lớn trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng chỉ có ông xã của mình mà thôi, chỉ là Bạch Tình Đình thực sự không tìm ra được bất kỳ lý do gì để có thể khiến Diệp Lăng Phi bỏ ra một trăm triệu đế cứu một người bà con mà ngay cả Bạch Tình Đình cũng không có chút ấn tượng gì, hơn nữa một trăm triệu nếu như đã bỏ ra rồi thì cũng không mong thu hồi được, dù cho Diệp Lăng Phi có tiền nhưng mà đây cũng là một trăm triệu đó!
Bạch Tình Đình cảm thấy hơi đau đầu, ngày hôm nay vốn phải là một ngày rất vui vẻ, người chồng mà mình ngày nhớ đêm mong đã trở về, mà cha mình cũng từ nước Mỹ trở về rồi, nhưng bây giờ Bạch Tình Đình quả thực là không hề vui nổi. Cô quay mặt về phía cửa kính, ngắm nhìn phong cảnh phía bên ngoài.
Buổi tối hôm nay xe cộ trên đường không quá nhiều, tuy đường phố rất trơn nhưng xe cộ ít, Diệp Lăng Phi cũng lái xe nhanh hơn, mất gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng về đến biệt thự. Khi bọn họ về đến biệt thự thì đã sắp 10 giờ tối rồi. Phòng khách vẫn còn đang sáng đèn, Trương Vân vừa nghe thấy tiếng ô tô, lập tức bật đèn trong biệt thự. Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa ga ra, để Bạch Tình Đình dẫn Bạch Cảnh Sùng và vú Ngô đi vào trước, hắn thì phải cho xe vào trong gara. Diệp Lăng Phi mở cửa gara, sau khi đỗ xe vào đúng vị trí, hắn cũng không sốt ruột quay vào nhà mà lấy một điếu thuốc từ túi áo ra, tựa người vào cái cửa cuốn của gara, châm điếu thuốc. Hút được hơn nửa điếu, hắn thấy Bạch Tình Đình đi từ biệt thự về phía nhà để xe. Vừa thấy Bạch Tình Đình đi tới đây, Diệp Lăng Phi hạ cửa gara xuống, sau đó dùng sức rít mạnh mấy hơi thuốc rồi ném tàn thuốc xuống tuyết, quay ra đón Bạch Tình Đình.
- Tình Đình, vừa nãy anh đứng ngoài cửa hút điếu thuốc thôi. Đi nào, bên ngoài trời lạnh lắm, chúng ta mau quay về biệt thự đi!
Diệp Lăng Phi vươn tay ôm eo Bạch Tình Đình, cứ thế ôm Bạch Tình Đình đi vào trong biệt thự. Bạch Tình Đình không hề nhúc nhích, cô liếc nhìn về chỗ cửa biệt thự, nhỏ giọng:
- Ông xã, em có mấy lời muốn nói với anh!
Diệp Lăng Phi dừng lại, nhìn Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình, em có chuyện gì không thể để vào nhà rồi nói sao, bên ngoài rất lạnh đó!
- Ông xã, có phải là anh không hề muốn giải quyết chuyện này đúng không?
Bạch Tình Đình hỏi thẳng.
- Lúc ở trên xe em đã nhìn ra, anh có vẻ không chú ý đến chuyện này, anh cơ bản là không muốn giúp việc này đúng không?
Diệp Lăng Phi không phủ nhận, hắn khẽ thở dài, nói:
- Tình Đình, chuyện này không đơn giản như chúng ta thấy đâu!
- Ông xã, rốt cuộc là anh định thế nào, trong lòng em cũng lo lắng lắm!
Bạch Tình Đình nói.
- Em có thể thấy được cha em rất hy vọng anh có thể giúp ông ấy giải quyết chuyện lần này!
- Tình Đình, nếu như đây thực sự là một chuyện đơn giản như vậy thì đã dễ xử lý rồi, anh có thể bỏ ra một trăm triệu để chuộc người kia từ Ma Cao về. Nhưng mà anh sợ là nếu bỏ ra một trăm triệu tiền mặt, không chỉ mất tiền, ngược lại còn có thể khiến ông ta mất mạng nữa!
- Ông xã, anh đây là ý gì vậy?
Bạch Tình Đình thấy hơi khó hiểu, Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, cứ vào trong nhà đã, chuyện này anh nói ra thì không hay. Anh chỉ có thể nói cho với em rằng, chuyện cái ông chú kia của em là do người khác cố ý giở trò, muốn lấy tính mạng của ông ta đấy!
Con trai cả của Bạch lão gia năm đó chết trên chiến trường, con trai thứ thì gặp tai nạn giao thông năm 87, chỉ còn lại đứa con út Bạch Thúy Bách này thôi. Bạch Thúy Bách ở Thông Dương kinh doanh một xí nghiệp vật liệu xây dựng, quy mô không nhỏ, một năm thu nhập cũng được năm sáu triệu. Xí nghiệp vật liệu xây dụng còn được Bạch Cảnh Sùng hỗ trợ đầu tư. Bạch Thúy Bách đã ngoài bốn mươi, sau khi ly hôn với người vợ cũ vì tính cách không hợp mới cưới người vợ mới này, sinh được một con trai.
Lần này Bạch Thúy Bách cũng mấy người bạn đến Ma Cao du ngoạn, kết quả là vừa được mấy ngày, Bạch Thúy Bách đã gọi điện thoại về nhà, nói là thua mất một trăm triệu ở sòng bạc bên Ma Cao, muốn người trong nhà đem tiền sang chuộc ông ta, nếu không thì người ta sẽ lấy mạng ông ta. Từ trong điện thoại có thể nghe thấy được tiếng kêu la thảm thiết của Bạch Thúy Bách, hình như ở bên kia có người đang đánh ông ta. Một trăm triệu đó cũng không phải là một con số nhỏ, dù có đem bán cả xí nghiệp đi thì cũng chỉ được hơn 10 triệu mà thôi, còn số tiền kiếm được trong mấy năm nay, đại bộ phận đã bị hai vợ chồng Bạch Thúy Bách tiêu xài gần hết, hầu như không còn chút tiền tiết kiệm nào. Trong lúc Bạch lão gia suy nghĩ không biết làm thế nào mới phải thì con dâu của ông ta trước đây từng hành nghề mát-xa nhớ ra là Bạch Thúy Bách từng nhắc tới là nhà ông ta có một người họ hàng rất có tiền. Bạch lão gia vừa nghe vậy, lập tức nghĩ ngay tới Bạch Cảnh Sùng.
Khi đó Bạch Cảnh Sùng còn đang ở nước Mỹ, mặc dù Bạch Cảnh Sùng đã sớm bàn bạc với Trương Khiếu Thiên về kế hoạch quay về thành phố Vọng Hải, nhưng dùng dằng mãi vẫn chưa chịu đi. Sau khi Bạch Cảnh Sùng nhận được điện thoại của Bạch lão gia, lập tức để Bạch lão gia tới thành phố Vọng Hải, ông sẽ ngay tức khắc từ Mỹ trở về thành phố Vọng Hải. Theo cái nhìn của Bạch Cảnh Sùng, một trăm triệu cũng không là một số tiền lớn, trong tay ông cũng không có nhiều tiền mặt như vậy, mấy năm nay tuy buôn bán lời một ít tiền, nhưng phần lớn trong số đó Bạch Cảnh Sùng lại đầu tư vào tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ. Hiện giờ ông đã chuyển giao tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ cho Bạch Tình Đình, chỉ để lại một số tiền gửi ngân hàng, số tiền này cũng đủ cho Bạch Cảnh Sùng tiêu xài, nhưng còn không đến một trăm triệu.
Bạch Cảnh Sùng còn nghi ngờ một điều nữa, theo như bình thường Lão Tam Bạch gia không thể nào ứng ra được 100 triệu, đó là bao nhiêu tiền chứ. Lão Tam Bạch gia sao có thể ngốc đến độ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã thua tới 100 triệu chứ, đừng nói các sòng bạc chính quy của Ma Cao, dù là sòng bạc ngầm cũng không thể nào để một vị khách thua nhiêu tiền như vậy, bởi vì những sòng bạc ngầm này lo lắng khách của họ không lấy ra nổi số tiền lớn đó, trong những tình huống chưa rõ ràng, ai chịu cho mượn số tiền này chứ.
Vì thế Bạch Cảnh Sùng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, trong chuyện này nhất định còn có vấn đề khác nữa. Chỉ là trong điện thoại ông cũng không thể làm rõ được rốt cuộc còn có chuyện gì nữa, mới vội vội vàng vàng quay về thành phố Vọng Hải, muốn hỏi trực tiếp Bạch lão gia cho rõ ràng. Bạch Cảnh Sùng đã sớm từ Bạch Tình Đình biết được chuyện Diệp Lăng Phi đi giúp Bành Nguyên huấn luyện bộ đội đặc chủng. Bạch Cảnh Sùng vốn định nhân lúc ở Bắc Kinh xin lão thủ trưởng giúp mình một tay, ở thành phố Vọng Hải ông là người là có danh tiếng, nhưng ở bén Ma Cao thì lại không hề có bất kì một mối quan hệ nào, huống chi, ông đã từng đi Ma Cao, biết bên đó rồng rắn hồn tạp, nếu như không thể tìm được quan hệ, chỉ bằng một mình ông thì dù có mang tiền đến cũng không thể nào đưa Bạch Thúy Bách bình an trở về. Bạch Cảnh Sùng là người từng trải, chuyện gì mà chưa gặp qua, trong lòng biết chuyện này rất khó giải quyết.
Nhưng khi Bạch Cảnh Sùng và Trương Khiếu Thiên ở Bắc Kinh lại không thể gặp được Bành Nguyên, sức khỏe Bành Nguyên không được tốt lắm, lần trước đến căn cứ bộ đội đặc chủng gặp Diệp Lăng Phi, sau khi trở về lập tức được sắp xếp chăm sóc đặc biệt. Bạch Cảnh Sùng không gặp được Bành Nguyên, trong lòng cũng sốt ruột, thầm nhũ cứ về thành phố Vọng Hải trước để gặp Bạch lão gia, đồng thời tìm hiểu rõ hơn tình hình, nhưng không ngờ khi gọi điện cho Bạch Tình Đình thì lại biết được Diệp Lăng Phi đã trở về. Bạch Cảnh Sùng cũng biết được chút ít về lai lịch của con rể mình, đây không phải là một nhân vật bình thường, chỉ cần xem giao tình giữa con rể và lão thủ trưởng của mình là có thể nhìn ra được, con rể của ông rất có bản lĩnh. Hiện tại ông chỉ mong con rể có thể giúp mình, giờ phút này Bạch Cảnh Sùng nhìn Diệp Lăng Phi giống như là một niềm hy vọng, trên đường đi về nhà. Bạch Cảnh Sùng luôn miệng hỏi Diệp Lăng Phi có mối quan hệ nào ở Ma Cao hay không. Diệp Lăng Phi không trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ nói:
- Nhạc phụ đại nhân, không phải cha đã nói là đối phương yêu cầu trong vòng nửa tháng phải đem 100 triệu đến chuộc người sao, bây giờ mới được vài ngày, chúng ta còn nhiều thời gian mà. Nhạc phụ đại nhân, trước tiên cha phải bình tĩnh đã, con còn đang lái xe, không tiện trò chuyện với cha!
Bạch Tình Đình cũng nói chen vào:
- Cha, đêm qua tuyết rơi dày, đường đi rất trơn, rất dễ xảy ra tai nạn. Cha để anh ấy chuyên tâm lái xe đi cha, sau khi quay về biệt thự, chúng ta có thể từ từ nói chuyện tiếp!
Bạch Cảnh Sùng thở dài, nói:
- Cha chỉ sốt ruột mà thôi, tuy đã nhiều năm cha không được gặp lão Tam rồi, nhưng hồi Tết cha còn nói chuyện điện thoại với lão Tam. Lão Tam ngoại trừ hơi chút háo sắc còn lại cũng không có thói hư tật xấu gì. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lão Tam rất ít khi đi ra ngoài chơi, cha nghe nói vợ cậu ấy quản thúc rất nghiêm, sao lần này lại đi Ma Cao đánh bạc thua nhiều tiền như vậy chứ, cha luôn cảm thấy trong chuyện này còn có ẩn tình gì đó!
- Cha, không phải cha đã nói rồi sao, cha và chú của con đã nhiều năm không gặp nhau rồi, làm sao cha biết chú của con không thích đánh bạc chứ!
Bạch Tình Đình nói.
- Con thấy chuyện lần này phải trách bản thân chú ấy, làm gì mà lại đi Ma Cao đánh bạc, không biết nơi đó chỗ nào cũng có sòng bạc sao, lại còn thua một trăm triệu nữa chứ, vốn lưu động của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ chúng ta cũng không tới một trăm triệu. Đây không phải là số tiền nhỏ, nếu như thua chúng 10 triệu, chúng ta có thể nghĩ biện pháp kiếm ra được. Cha, đây là một trăm triệu đó, chúng ta đi đâu để tìm một trăm triệu tiền mặt đây!
- Tình Đình, cha biết trong thời gian ngắn không thể tìm được nhiều như tiền vậy, nhưng mà đây là chuyện liên quan đến mạng người đó, dù có khó khăn thế nào, chúng ta cũng có thể nghĩ cách mà!
Lúc Bạch Cảnh Sùng nói câu này còn nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi vẫn hết sức tập trưng lái xe, không có bất kì một phản ứng gì. Bạch Cảnh Sùng khẽ thở dài, nói:
- Tiền không có có thể kiếm lại được, nhưng mạng người thì chỉ có một, mất đi rồi sẽ không thể lấy lại được đâu.
- Cha, cha vừa xuống máy bay, trước tiên nên nghỉ ngơi một lát, chờ khi nào tới nhà con, chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn!
Bạch Tình Đình cũng khẽ thở dài, không phải Bạch Tình Đình không muốn giúp, chỉ là cô cho rằng một trăm triệu rất khó lo liệu, trong thời gian ngắn như vậy, trừ phi ra ngân hàng vay tiền thì mới có thể có 100 triệu tiền mặt. Nhưng nếu như vay ngân hàng, tạm thời chưa lo đến chuyện lãi suất cho vay nhiều ít thế nào, chỉ việc ngân hàng có chịu cho vay tiền không đã là vấn đề rồi. Bạch Tình Đình hơi quay mặt sang nhìn Diệp Lăng Phi đang lái xe, thấy Diệp Lăng Phi mặt không đổi sắc, giống như là không có nghe thấy những lời mà Bạch Cảnh Sùng vừa nói vậy. Bạch Tình Đình nghĩ lúc này ở đây người có năng lực lấy ra số tiền lớn trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng chỉ có ông xã của mình mà thôi, chỉ là Bạch Tình Đình thực sự không tìm ra được bất kỳ lý do gì để có thể khiến Diệp Lăng Phi bỏ ra một trăm triệu đế cứu một người bà con mà ngay cả Bạch Tình Đình cũng không có chút ấn tượng gì, hơn nữa một trăm triệu nếu như đã bỏ ra rồi thì cũng không mong thu hồi được, dù cho Diệp Lăng Phi có tiền nhưng mà đây cũng là một trăm triệu đó!
Bạch Tình Đình cảm thấy hơi đau đầu, ngày hôm nay vốn phải là một ngày rất vui vẻ, người chồng mà mình ngày nhớ đêm mong đã trở về, mà cha mình cũng từ nước Mỹ trở về rồi, nhưng bây giờ Bạch Tình Đình quả thực là không hề vui nổi. Cô quay mặt về phía cửa kính, ngắm nhìn phong cảnh phía bên ngoài.
Buổi tối hôm nay xe cộ trên đường không quá nhiều, tuy đường phố rất trơn nhưng xe cộ ít, Diệp Lăng Phi cũng lái xe nhanh hơn, mất gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng về đến biệt thự. Khi bọn họ về đến biệt thự thì đã sắp 10 giờ tối rồi. Phòng khách vẫn còn đang sáng đèn, Trương Vân vừa nghe thấy tiếng ô tô, lập tức bật đèn trong biệt thự. Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa ga ra, để Bạch Tình Đình dẫn Bạch Cảnh Sùng và vú Ngô đi vào trước, hắn thì phải cho xe vào trong gara. Diệp Lăng Phi mở cửa gara, sau khi đỗ xe vào đúng vị trí, hắn cũng không sốt ruột quay vào nhà mà lấy một điếu thuốc từ túi áo ra, tựa người vào cái cửa cuốn của gara, châm điếu thuốc. Hút được hơn nửa điếu, hắn thấy Bạch Tình Đình đi từ biệt thự về phía nhà để xe. Vừa thấy Bạch Tình Đình đi tới đây, Diệp Lăng Phi hạ cửa gara xuống, sau đó dùng sức rít mạnh mấy hơi thuốc rồi ném tàn thuốc xuống tuyết, quay ra đón Bạch Tình Đình.
- Tình Đình, vừa nãy anh đứng ngoài cửa hút điếu thuốc thôi. Đi nào, bên ngoài trời lạnh lắm, chúng ta mau quay về biệt thự đi!
Diệp Lăng Phi vươn tay ôm eo Bạch Tình Đình, cứ thế ôm Bạch Tình Đình đi vào trong biệt thự. Bạch Tình Đình không hề nhúc nhích, cô liếc nhìn về chỗ cửa biệt thự, nhỏ giọng:
- Ông xã, em có mấy lời muốn nói với anh!
Diệp Lăng Phi dừng lại, nhìn Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình, em có chuyện gì không thể để vào nhà rồi nói sao, bên ngoài rất lạnh đó!
- Ông xã, có phải là anh không hề muốn giải quyết chuyện này đúng không?
Bạch Tình Đình hỏi thẳng.
- Lúc ở trên xe em đã nhìn ra, anh có vẻ không chú ý đến chuyện này, anh cơ bản là không muốn giúp việc này đúng không?
Diệp Lăng Phi không phủ nhận, hắn khẽ thở dài, nói:
- Tình Đình, chuyện này không đơn giản như chúng ta thấy đâu!
- Ông xã, rốt cuộc là anh định thế nào, trong lòng em cũng lo lắng lắm!
Bạch Tình Đình nói.
- Em có thể thấy được cha em rất hy vọng anh có thể giúp ông ấy giải quyết chuyện lần này!
- Tình Đình, nếu như đây thực sự là một chuyện đơn giản như vậy thì đã dễ xử lý rồi, anh có thể bỏ ra một trăm triệu để chuộc người kia từ Ma Cao về. Nhưng mà anh sợ là nếu bỏ ra một trăm triệu tiền mặt, không chỉ mất tiền, ngược lại còn có thể khiến ông ta mất mạng nữa!
- Ông xã, anh đây là ý gì vậy?
Bạch Tình Đình thấy hơi khó hiểu, Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, cứ vào trong nhà đã, chuyện này anh nói ra thì không hay. Anh chỉ có thể nói cho với em rằng, chuyện cái ông chú kia của em là do người khác cố ý giở trò, muốn lấy tính mạng của ông ta đấy!