Câu này của Diệp Lăng Phi khiến Angel giật nảy mình. Angel nhìn Diệp Lăng Phi, mở miệng hỏi:
- Tên Kim Quảng đó sao lại làm như vậy?
- Anh không biết, có lẽ Kim Quảng vì muốn gặp mặt Chu Hùng, hoặc là Kim Quảng vì muốn nắm chắc anh, cũng có thể vì vấn đề gì khác, tóm lại, anh nghĩ tên Kim Quảng đó không đáng tin!
- Giờ em có chút không hiểu rồi, tóm lại chuyện này đều là anh nên suy nghĩ rõ ràng thì hơn, em chẳng quan tâm mấy chuyện này làm gì, anh chỉ cần nói cho em biết phải làm gì là được rồi, em vẫn làm chuyện của em là tốt nhất!
Angel vừa nói vừa đưa người ngả về phía Diệp Lăng Phi, cái rãnh sâu giữa Ngực Angel lộ ra ngoài.
- Satan, anh nói xem tối nay em có thể dẫn người phụ nữ đó lên giường không?
- Angel đây là chuyện của em mà, liên quan gì tới anh!
Diệp Lăng Phi đưa tay cầm lấy bình rượu ở trên bàn, rót thêm nửa cốc rượu nữa vào ly của hắn, hắn nhấc cốc lên, lắc lắc đầu với Angel nói:
- Anh không nghĩ người phụ nữ này hợp với em. Angel em nên tỉnh táo chút đi, không phải người phụ nữ nào cũng thích món này đâu!
- Em cứ không tin điều này đó. Satan, chúng ta đặt cược chứ, thế nào?
Angel nói.
- Anh không thích đánh cược, vô vị!
Diệp Lăng Phi đặt cốc rượu tới bên môi, uống một ngụm, ngay sau đó ánh mắt hắn lại liếc qua hướng nhà vệ sinh của quán bar, liền nhìn thấy Mễ Tuyết vừa lộ mặt ra, đang bước về hướng này. Diệp Lăng Phi quay sang phía Angel nói:
- Em đề nghị em nên tránh xa người phụ này một chút, cho tới lúc này, anh còn không rõ rốt cục anh và cô ta có phải là địch hay không?
Mễ Tuyết bước quay trở lại, có không hề ngồi xuống mà xin lỗi nói:
- Diệp tiên sinh, thật xin lỗi quá, tôi cảm thấy hơi choáng đầu, có lẽ tại uống hơi nhiều chút, tôi nghĩ đành thất lễ trước vậy!
Diệp Lăng Phi nhìn ra được đây chỉ là cái cớ rời đi của Mễ Tuyết, nghĩ chắc cũng tại những lời lúc nãy của hắn khiến Mễ Tuyết cảm thấy nói chuyện với hắn áp lực quá lớn, nên mới tìm cớ rời đi. Diệp Lăng Phi cũng không níu giữ, hắn đã đạt được tin tình báo mà hắn muốn, còn Mễ Tuyết ở lại hay không, đã không còn quan trọng nữa rồi.
- Không sao, hy vọng lần sau lại có cơ hội được uống rượu, nói chuyện với cô!
Diệp Lăng Phi nói.
Mễ Tuyết vừa định rời đi, Angel liền đứng phắt dậy, cô gọi Mễ Tuyết lại nói:
- Đợi một chút!
Mễ Tuyết đứng lại, nhìn vào Angel. Angel bước qua, cười nói:
- Tôi có chút chuyện muốn nói với cô, chi bằng chúng ta vừa đi vừa nói vậy. Ồ, cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ không nói chuyện khác đâu, chỉ là mấy chuyện riêng tư thôi!
Mễ Tuyết nhìn nhìn Angel khe khẽ gật đầu. Angel cùng Mễ Tuyết rời đi, quay lại nháy nháy mắt với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn biết trong lòng, chỉ cười không nói lời nào.
Một mình ngồi trong quán bar uống rượu cũng không phải là chuyện quá buồn. Diệp Lăng Phi rất ít khi có chút thời gian rảnh như bây giờ đề có thể ngồi yên tĩnh thoải mái thế này, nghe nhạc trong quán bar, lặng lẽ nhâm nhi từng cốc rượu.
Có quá nhiều chuyện cần để hắn nghĩ, mỗi một chuyện đều khiến Diệp Lăng Phi thấy đau đầu. Lúc chưa tới Ma cao, Diệp Lăng Phi đã biết được chuyện của Bạch Thúy Bách chắc chắn không hề dễ dàng xử lý gọn được, đợi lúc tới Ma Cao xong, hắn mới cảm thấy chuyện của Bạch Thúy Bách lần này đúng là quá khó khăn.
Diệp Lăng Phi nghĩ tới chuyện Trần Tam bị đột kích, chuyện này nhất định không thể là chuyện trùng hợp được. Tại sao lại vào ngay lúc hắn vừa tìm thấy Hoắc Chấn, Trần Tam liền bị người khác tấn công. Cũng đúng như những gì mà Trần Tam đã nói. Ở Ma Cao rất ít khi có người động tới súng, hơn nữa còn là hai người ngoại quốc dùng súng bắn phá. Nếu hai người ngoại quốc đó thật sự là kẻ thù của Trần Tam, thế thì nhất định phải giết chết Trần Tam, tại sao lại để Trần Tam có cơ hội chạy thoát. Tất cả chuyện này xem ra khả năng lớn hơn cả chính là muốn giết chết Hoắc Chấn, như thế có thể thấy, nhất định có người sớm đã biết hành tung của Hoắc Chấn, thậm chí ngay cả hành tung của Trần Tam cũng đã bị hắn nắm trong tay. Người này nắm rất rõ tình hình bên Ma Cao, ngay chính lúc Trần Tam đem Hoắc Chấn đi xong, người đó cũng bắt đầu âm thầm mật sát Hoắc Chấn.
Diệp Lăng Phi châm thuốc hút, hắn cảm thấy hắn đã nắm được một manh mối. Diệp Lăng Phi muốn dựa theo manh mối này tiếp tục lần xuống, cho tới khi có thể lý giải tất cả chuyện này.
- Angel đâu?
Tiếng của Dã Lang đánh ngang dòng suy nghĩ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ngẩn đầu lên nhìn, không biết Dã Lang từ lúc nào đã bước qua đây!
- Cùng với Mễ Tuyết rời đi rồi!
Diệp Lăng Phi đưa tay đẩy chai rượu phía rước hắn về phía Dã Lang, mở miệng nói:
- Ngồi xuống đi, uống rượu chứ!
Dã Lang ngồi xuống, hắn không hề rót rượu ra, mà từ trong bao thuốc của Diệp Lăng Phi rút ra một điếu thuốc, châm lửa xong, hắn cười cười, nói:
- Xem ra chỉ còn lại có hai người chúng ta rồi!
- Dã Thú không chơi trong sòng bài sao?
Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn về phía Dã Lang, thấy Dã Lang cười nói:
- Hắn gặp một phụ nữ ở trong sòng bài, liền dẫn người phụ nữ đó về phòng rồi!
- Cái tên này, cũng không sợ xảy ra chuyện sao!
Diệp Lăng Phi cười cười, hắn đập đập thuốc tàn thuốc, rồi lại cầm cốc rượu lên, nói với Dã Lang:
- Dã Lang, cậu dạo này cũng thích cười rồi, anh nãy thấy cậu cười hai lần rồi đó!
- Thật sao? Sao em không để ý nhỉ?
Dã Lang cầm cốc rượu qua, rót lấy nửa cốc rượu, một hơi uống cạn, rồi đặt cốc rượu xuống bàn, lại hút một hơi thuốc, rồi mới nói:
- Có lẽ mỗi người đều sẽ thay đổi!
Diệp Lăng Phi cười, coi như công nhận câu nói này của Dã Lang. Hắn không hề uống rượu, mà chỉ cầm cốc rượu, nhìn về phía Dã Lang, hỏi:
- Dã Lang, anh nói với cậu một chuyện, lúc nãy anh vừa nói chuyện với Mễ Tuyết, anh bắt được một tin tình báo từ phía cô ta. Kim Quảng rất có khả năng khơng hề rời khỏi Ma Cao, cũng có nghĩa là tối nay hắn đã nói dối với anh. Dã Lang, cậu nghĩ điều này có nghĩa là gì?
- Nghĩa là con người Kim Quảng không đáng tin!
Dã Lang nói.
- Em nghĩ trong đây ắt có vấn đề!
- Cách nghĩ của cậu giống với cách nghĩ của anh, nãy anh cũng vừa nghĩ tới điểm này, Dã Lang, cậu nghĩ xem, chúng ta vừa moi được tin người đứng đằng sau chính là Kim Quảng từ phía Hoắc Chấn, kết quả Hoắc Chấn liền bị người ta giết chết, điều này quả thật quá trùng hợp, trùng hợp tới mức anh khó tin đó là thật!
- Thật sự là quá trùng hợp!
Dã Thú gật gật đầu, nói:
- Có điều, em vẫn có chuyện nghĩ không thông, tại sao Kim Quảng lại lừa chúng ta hắn không ở Ma Cao, chẳng lẽ hắn làm thế là để kéo dài thời gian?
- Điều này anh không rõ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Có lẽ ở đây còn có nguyên nhân gì khác, chỉ là nhất thời anh không thể đoán rõ được. Dã Lang, tóm lại gần đây nhất định phải thực sự cẩn thận đó!
- Em biết rồi!
Dã Lang nói.
Hai người Diệp Lăng Phi và Dã Lang uống không ít rượu, quay về phòng xong, hắn liền nằm thằng xuống giường ngủ. Cũng không biết ngủ được bao lâu, một trận gõ cửa gấp gáp đánh thức Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đi dép vào mơ mơ hồ hồ bước tới trước cửa phòng, mở cửa phòng xong, liền nhìn thấy Dã Lang đang đứng trước cửa phòng.
- Dã Lang, giờ đã mấy giờ rồi, cậu còn chưa đi ngủ!
Diệp Lăng Phi vừa thấy là Dã Lang, liền ngáp một cái. Diệp Lăng Phi còn chưa tỉnh ngủ, nửa đêm nửa hôm, ai bị gọi dậy mà không cảm thấy buồn ngủ chứ. Tay phải Diệp Lăng Phi che miệng, ngáp ngắn ngáp dài.
- Angel bị thương rồi!
Dã Lang nói.
- Cái gì?
Diệp Lăng Phi giật mình, cơn buồn ngủ biến mất, hắn một tay nắm lấy áo Dã Lang, hỏi:
- Chuyện gì hả?
- Không rõ, tối nay em không sao ngủ được!
Dã Lang nói.
- Em nghe thấy có tiếng vọng từ phòng của Angel, ban đầu em không nghĩ gì cả, sau đó liền cảm thấy không ổn, đợi lúc em chạy qua, liền nhìn thấy cánh tay của Angel bị thương!
- Sao lại như thế?
Diệp Lăng Phi cũng không thèm thay đồ gì cả, cùng với Dã Lang vội vàng bước về phía phòng của Angel. Phòng Angel nằm ngay bên cạnh phòng Dã Lang. Lúc Diệp Lăng Phi chạy bước vào phòng của Angel liền nhìn thấy Mễ Tuyết mặc quần áo ngủ đang giúp Angel băng bó vết thương.
- Angel, chuyện này là thế nào?
Diệp Lăng Phi vừa bước vào, liền nhìn thấy vết máu dính trên giường, trong phòng loạn thành một mớ bòng bong.
- Có người muốn giết bọn em!
Angel cau mày, vì lúc này Mễ Tuyết đang băng bó vết thương, chạm vào vết đao thương trên cánh tay của cô. Angel mở miệng quát:
- Chết tiệt, lúc em và Mễ Tuyết từ bên ngoài quay về, liền cảm thấy có người bám theo
- Bám theo bọn em?
Diệp Lăng Phi giật mình, ngay sau đó lại cau mày lại, nói với Dã Lang:
- Dã Lang, đi tìm tên khốn nạn Dã Thú qua đây, hai người lập tức đi tìm bảo vệ của khách sạn, anh thấy bây giờ cần phải đi xem băng video theo dõi của khách sạn.
- Được!
Dã Lang đáp.
Dã Lang quay người bước đi. Diệp Lăng Phi nhìn cánh tay Angel bị thương, cũng không phải là thương nặng lắm, con tim đang lơ lửng của hắn cũng đặt về vị trí cũ. Hắn giơ tay đóng cửa phòng lại, bước tới trước ghế sofa, ngồi xuống. Thấy Mễ Tuyết đã giúp Angel băng bó vết thương xong cho Angel, hắn mới nói:
- Nói như vậy, hai người đã ra ngoài rồi?
- Em và Mễ Tuyết ra ngoài đi dạo thôi, ai nói không được đi dạo chứ?
Angel nói.
Mễ Tuyết cảm thấy đứng ở đây có chút ái ngại, ánh mắt cô không dám nhìn vào Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:
- Tối qua tôi uống nhiều quá, giờ phải về phòng đây!
Mễ Tuyết vừa nói vừa định rời đi, song liền bị Diệp Lăng Phi gọi lại, nói:
- Mễ Tuyết, giờ cô nên ngồi xuống trước đã, chuyện này có khả năng liên quan tới cô!
Diệp Lăng Phi nhìn vào vết thương của Angel, hỏi Angel:
- Angel, em nói lại tình hình cho anh nghe!
- Không có gì đáng nói cả!
Angel lầm bầm nói.
- Chỉ là lúc bọn em quay về, cảm thấy có người theo dõi phía sau, em lúc đó không để ý, kết quả vừa quay vào phòng, nửa đêm liền xảy ra chuyện này, một tên thân hình vặm vỡ giơ dao lao thẳng về phía Mễ Tuyết, em đạp cho tên đó một cái, không ngờ tên này phản ứng khá nhanh, thuận tay cầm dao liền rạch thương em. Có thể hắn cảm thấy đã kinh động tới chúng ta, mới vội vàng bỏ chạy!
Diệp Lăng Phi gật gật đầu, nói:
- Anh biết ngay chuyện sẽ thế này mà, chúng ta vừa tới Ma Cao xong, cũng chưa đắc tội với ai cả, sẽ không có người mạo hiểm tới tận khách sạn đòi giết chúng ta đâu, chỉ có ngu mới làm như vậy. Đương nhiên, nếu chuyện này đổi thành người khác thì lại khác rồi, Mễ Tuyết cô hiểu ý của tôi không?
Mễ Tuyết hiển nhiên không hiểu ý Diệp Lăng Phi là gì, cô nhìn vào Diệp Lăng Phi, không hiểu hỏi:
- Anh rốt cục đang nói gì thế?
-Tôi nói kẻ mà hắn muốn giết vừa hay chính là cô!
Diệp Lăng Phi nhìn thẳng vào Mễ Tuyết, nói:
- Cô mới chính là mục tiêu của hắn!
- Tên Kim Quảng đó sao lại làm như vậy?
- Anh không biết, có lẽ Kim Quảng vì muốn gặp mặt Chu Hùng, hoặc là Kim Quảng vì muốn nắm chắc anh, cũng có thể vì vấn đề gì khác, tóm lại, anh nghĩ tên Kim Quảng đó không đáng tin!
- Giờ em có chút không hiểu rồi, tóm lại chuyện này đều là anh nên suy nghĩ rõ ràng thì hơn, em chẳng quan tâm mấy chuyện này làm gì, anh chỉ cần nói cho em biết phải làm gì là được rồi, em vẫn làm chuyện của em là tốt nhất!
Angel vừa nói vừa đưa người ngả về phía Diệp Lăng Phi, cái rãnh sâu giữa Ngực Angel lộ ra ngoài.
- Satan, anh nói xem tối nay em có thể dẫn người phụ nữ đó lên giường không?
- Angel đây là chuyện của em mà, liên quan gì tới anh!
Diệp Lăng Phi đưa tay cầm lấy bình rượu ở trên bàn, rót thêm nửa cốc rượu nữa vào ly của hắn, hắn nhấc cốc lên, lắc lắc đầu với Angel nói:
- Anh không nghĩ người phụ nữ này hợp với em. Angel em nên tỉnh táo chút đi, không phải người phụ nữ nào cũng thích món này đâu!
- Em cứ không tin điều này đó. Satan, chúng ta đặt cược chứ, thế nào?
Angel nói.
- Anh không thích đánh cược, vô vị!
Diệp Lăng Phi đặt cốc rượu tới bên môi, uống một ngụm, ngay sau đó ánh mắt hắn lại liếc qua hướng nhà vệ sinh của quán bar, liền nhìn thấy Mễ Tuyết vừa lộ mặt ra, đang bước về hướng này. Diệp Lăng Phi quay sang phía Angel nói:
- Em đề nghị em nên tránh xa người phụ này một chút, cho tới lúc này, anh còn không rõ rốt cục anh và cô ta có phải là địch hay không?
Mễ Tuyết bước quay trở lại, có không hề ngồi xuống mà xin lỗi nói:
- Diệp tiên sinh, thật xin lỗi quá, tôi cảm thấy hơi choáng đầu, có lẽ tại uống hơi nhiều chút, tôi nghĩ đành thất lễ trước vậy!
Diệp Lăng Phi nhìn ra được đây chỉ là cái cớ rời đi của Mễ Tuyết, nghĩ chắc cũng tại những lời lúc nãy của hắn khiến Mễ Tuyết cảm thấy nói chuyện với hắn áp lực quá lớn, nên mới tìm cớ rời đi. Diệp Lăng Phi cũng không níu giữ, hắn đã đạt được tin tình báo mà hắn muốn, còn Mễ Tuyết ở lại hay không, đã không còn quan trọng nữa rồi.
- Không sao, hy vọng lần sau lại có cơ hội được uống rượu, nói chuyện với cô!
Diệp Lăng Phi nói.
Mễ Tuyết vừa định rời đi, Angel liền đứng phắt dậy, cô gọi Mễ Tuyết lại nói:
- Đợi một chút!
Mễ Tuyết đứng lại, nhìn vào Angel. Angel bước qua, cười nói:
- Tôi có chút chuyện muốn nói với cô, chi bằng chúng ta vừa đi vừa nói vậy. Ồ, cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ không nói chuyện khác đâu, chỉ là mấy chuyện riêng tư thôi!
Mễ Tuyết nhìn nhìn Angel khe khẽ gật đầu. Angel cùng Mễ Tuyết rời đi, quay lại nháy nháy mắt với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn biết trong lòng, chỉ cười không nói lời nào.
Một mình ngồi trong quán bar uống rượu cũng không phải là chuyện quá buồn. Diệp Lăng Phi rất ít khi có chút thời gian rảnh như bây giờ đề có thể ngồi yên tĩnh thoải mái thế này, nghe nhạc trong quán bar, lặng lẽ nhâm nhi từng cốc rượu.
Có quá nhiều chuyện cần để hắn nghĩ, mỗi một chuyện đều khiến Diệp Lăng Phi thấy đau đầu. Lúc chưa tới Ma cao, Diệp Lăng Phi đã biết được chuyện của Bạch Thúy Bách chắc chắn không hề dễ dàng xử lý gọn được, đợi lúc tới Ma Cao xong, hắn mới cảm thấy chuyện của Bạch Thúy Bách lần này đúng là quá khó khăn.
Diệp Lăng Phi nghĩ tới chuyện Trần Tam bị đột kích, chuyện này nhất định không thể là chuyện trùng hợp được. Tại sao lại vào ngay lúc hắn vừa tìm thấy Hoắc Chấn, Trần Tam liền bị người khác tấn công. Cũng đúng như những gì mà Trần Tam đã nói. Ở Ma Cao rất ít khi có người động tới súng, hơn nữa còn là hai người ngoại quốc dùng súng bắn phá. Nếu hai người ngoại quốc đó thật sự là kẻ thù của Trần Tam, thế thì nhất định phải giết chết Trần Tam, tại sao lại để Trần Tam có cơ hội chạy thoát. Tất cả chuyện này xem ra khả năng lớn hơn cả chính là muốn giết chết Hoắc Chấn, như thế có thể thấy, nhất định có người sớm đã biết hành tung của Hoắc Chấn, thậm chí ngay cả hành tung của Trần Tam cũng đã bị hắn nắm trong tay. Người này nắm rất rõ tình hình bên Ma Cao, ngay chính lúc Trần Tam đem Hoắc Chấn đi xong, người đó cũng bắt đầu âm thầm mật sát Hoắc Chấn.
Diệp Lăng Phi châm thuốc hút, hắn cảm thấy hắn đã nắm được một manh mối. Diệp Lăng Phi muốn dựa theo manh mối này tiếp tục lần xuống, cho tới khi có thể lý giải tất cả chuyện này.
- Angel đâu?
Tiếng của Dã Lang đánh ngang dòng suy nghĩ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ngẩn đầu lên nhìn, không biết Dã Lang từ lúc nào đã bước qua đây!
- Cùng với Mễ Tuyết rời đi rồi!
Diệp Lăng Phi đưa tay đẩy chai rượu phía rước hắn về phía Dã Lang, mở miệng nói:
- Ngồi xuống đi, uống rượu chứ!
Dã Lang ngồi xuống, hắn không hề rót rượu ra, mà từ trong bao thuốc của Diệp Lăng Phi rút ra một điếu thuốc, châm lửa xong, hắn cười cười, nói:
- Xem ra chỉ còn lại có hai người chúng ta rồi!
- Dã Thú không chơi trong sòng bài sao?
Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn về phía Dã Lang, thấy Dã Lang cười nói:
- Hắn gặp một phụ nữ ở trong sòng bài, liền dẫn người phụ nữ đó về phòng rồi!
- Cái tên này, cũng không sợ xảy ra chuyện sao!
Diệp Lăng Phi cười cười, hắn đập đập thuốc tàn thuốc, rồi lại cầm cốc rượu lên, nói với Dã Lang:
- Dã Lang, cậu dạo này cũng thích cười rồi, anh nãy thấy cậu cười hai lần rồi đó!
- Thật sao? Sao em không để ý nhỉ?
Dã Lang cầm cốc rượu qua, rót lấy nửa cốc rượu, một hơi uống cạn, rồi đặt cốc rượu xuống bàn, lại hút một hơi thuốc, rồi mới nói:
- Có lẽ mỗi người đều sẽ thay đổi!
Diệp Lăng Phi cười, coi như công nhận câu nói này của Dã Lang. Hắn không hề uống rượu, mà chỉ cầm cốc rượu, nhìn về phía Dã Lang, hỏi:
- Dã Lang, anh nói với cậu một chuyện, lúc nãy anh vừa nói chuyện với Mễ Tuyết, anh bắt được một tin tình báo từ phía cô ta. Kim Quảng rất có khả năng khơng hề rời khỏi Ma Cao, cũng có nghĩa là tối nay hắn đã nói dối với anh. Dã Lang, cậu nghĩ điều này có nghĩa là gì?
- Nghĩa là con người Kim Quảng không đáng tin!
Dã Lang nói.
- Em nghĩ trong đây ắt có vấn đề!
- Cách nghĩ của cậu giống với cách nghĩ của anh, nãy anh cũng vừa nghĩ tới điểm này, Dã Lang, cậu nghĩ xem, chúng ta vừa moi được tin người đứng đằng sau chính là Kim Quảng từ phía Hoắc Chấn, kết quả Hoắc Chấn liền bị người ta giết chết, điều này quả thật quá trùng hợp, trùng hợp tới mức anh khó tin đó là thật!
- Thật sự là quá trùng hợp!
Dã Thú gật gật đầu, nói:
- Có điều, em vẫn có chuyện nghĩ không thông, tại sao Kim Quảng lại lừa chúng ta hắn không ở Ma Cao, chẳng lẽ hắn làm thế là để kéo dài thời gian?
- Điều này anh không rõ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Có lẽ ở đây còn có nguyên nhân gì khác, chỉ là nhất thời anh không thể đoán rõ được. Dã Lang, tóm lại gần đây nhất định phải thực sự cẩn thận đó!
- Em biết rồi!
Dã Lang nói.
Hai người Diệp Lăng Phi và Dã Lang uống không ít rượu, quay về phòng xong, hắn liền nằm thằng xuống giường ngủ. Cũng không biết ngủ được bao lâu, một trận gõ cửa gấp gáp đánh thức Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đi dép vào mơ mơ hồ hồ bước tới trước cửa phòng, mở cửa phòng xong, liền nhìn thấy Dã Lang đang đứng trước cửa phòng.
- Dã Lang, giờ đã mấy giờ rồi, cậu còn chưa đi ngủ!
Diệp Lăng Phi vừa thấy là Dã Lang, liền ngáp một cái. Diệp Lăng Phi còn chưa tỉnh ngủ, nửa đêm nửa hôm, ai bị gọi dậy mà không cảm thấy buồn ngủ chứ. Tay phải Diệp Lăng Phi che miệng, ngáp ngắn ngáp dài.
- Angel bị thương rồi!
Dã Lang nói.
- Cái gì?
Diệp Lăng Phi giật mình, cơn buồn ngủ biến mất, hắn một tay nắm lấy áo Dã Lang, hỏi:
- Chuyện gì hả?
- Không rõ, tối nay em không sao ngủ được!
Dã Lang nói.
- Em nghe thấy có tiếng vọng từ phòng của Angel, ban đầu em không nghĩ gì cả, sau đó liền cảm thấy không ổn, đợi lúc em chạy qua, liền nhìn thấy cánh tay của Angel bị thương!
- Sao lại như thế?
Diệp Lăng Phi cũng không thèm thay đồ gì cả, cùng với Dã Lang vội vàng bước về phía phòng của Angel. Phòng Angel nằm ngay bên cạnh phòng Dã Lang. Lúc Diệp Lăng Phi chạy bước vào phòng của Angel liền nhìn thấy Mễ Tuyết mặc quần áo ngủ đang giúp Angel băng bó vết thương.
- Angel, chuyện này là thế nào?
Diệp Lăng Phi vừa bước vào, liền nhìn thấy vết máu dính trên giường, trong phòng loạn thành một mớ bòng bong.
- Có người muốn giết bọn em!
Angel cau mày, vì lúc này Mễ Tuyết đang băng bó vết thương, chạm vào vết đao thương trên cánh tay của cô. Angel mở miệng quát:
- Chết tiệt, lúc em và Mễ Tuyết từ bên ngoài quay về, liền cảm thấy có người bám theo
- Bám theo bọn em?
Diệp Lăng Phi giật mình, ngay sau đó lại cau mày lại, nói với Dã Lang:
- Dã Lang, đi tìm tên khốn nạn Dã Thú qua đây, hai người lập tức đi tìm bảo vệ của khách sạn, anh thấy bây giờ cần phải đi xem băng video theo dõi của khách sạn.
- Được!
Dã Lang đáp.
Dã Lang quay người bước đi. Diệp Lăng Phi nhìn cánh tay Angel bị thương, cũng không phải là thương nặng lắm, con tim đang lơ lửng của hắn cũng đặt về vị trí cũ. Hắn giơ tay đóng cửa phòng lại, bước tới trước ghế sofa, ngồi xuống. Thấy Mễ Tuyết đã giúp Angel băng bó vết thương xong cho Angel, hắn mới nói:
- Nói như vậy, hai người đã ra ngoài rồi?
- Em và Mễ Tuyết ra ngoài đi dạo thôi, ai nói không được đi dạo chứ?
Angel nói.
Mễ Tuyết cảm thấy đứng ở đây có chút ái ngại, ánh mắt cô không dám nhìn vào Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:
- Tối qua tôi uống nhiều quá, giờ phải về phòng đây!
Mễ Tuyết vừa nói vừa định rời đi, song liền bị Diệp Lăng Phi gọi lại, nói:
- Mễ Tuyết, giờ cô nên ngồi xuống trước đã, chuyện này có khả năng liên quan tới cô!
Diệp Lăng Phi nhìn vào vết thương của Angel, hỏi Angel:
- Angel, em nói lại tình hình cho anh nghe!
- Không có gì đáng nói cả!
Angel lầm bầm nói.
- Chỉ là lúc bọn em quay về, cảm thấy có người theo dõi phía sau, em lúc đó không để ý, kết quả vừa quay vào phòng, nửa đêm liền xảy ra chuyện này, một tên thân hình vặm vỡ giơ dao lao thẳng về phía Mễ Tuyết, em đạp cho tên đó một cái, không ngờ tên này phản ứng khá nhanh, thuận tay cầm dao liền rạch thương em. Có thể hắn cảm thấy đã kinh động tới chúng ta, mới vội vàng bỏ chạy!
Diệp Lăng Phi gật gật đầu, nói:
- Anh biết ngay chuyện sẽ thế này mà, chúng ta vừa tới Ma Cao xong, cũng chưa đắc tội với ai cả, sẽ không có người mạo hiểm tới tận khách sạn đòi giết chúng ta đâu, chỉ có ngu mới làm như vậy. Đương nhiên, nếu chuyện này đổi thành người khác thì lại khác rồi, Mễ Tuyết cô hiểu ý của tôi không?
Mễ Tuyết hiển nhiên không hiểu ý Diệp Lăng Phi là gì, cô nhìn vào Diệp Lăng Phi, không hiểu hỏi:
- Anh rốt cục đang nói gì thế?
-Tôi nói kẻ mà hắn muốn giết vừa hay chính là cô!
Diệp Lăng Phi nhìn thẳng vào Mễ Tuyết, nói:
- Cô mới chính là mục tiêu của hắn!