Diệp Lăng Phi không ngờ rằng mình vừa từ Ma Cao trở về đã gặp chuyện đen đủi như thế này. Hôm nay là ngày mồng 3 tháng 1, mới là mồng 3 Tết mà đã đen như vậy rồi. Sở dĩ Diệp Lăng Phi coi đây là một chuyện đen đủi vì hắn không muốn đối mặt với Tiger. Còn nhờ đúng vào thời gian này năm ngoái khi hắn còn đang hẹn hò với Alice, Tiger đã phản đối, hắn đã dẫn Alice đi khắp thế giới, như vậy dù Tiger có muốn ngăn cản cũng chẳng có cách ngăn cản. Tiger đã từng cảnh cáo Diệp Lăng Phi, nếu không đoạn tuyệt quan hệ với Alice, ông ta sẽ bằng mọi giá chia cách hai người, tới lúc đó, Diệp Lăng Phi sẽ là kẻ thù không đội trời chung với Tiger giống như nước với lửa.
Tất nhiên Tiger cũng chỉ là nói mồm như vậy, chứ cũng chưa làm gì cả. Còn Diệp Lăng Phi cũng tránh những xung đột trực diện với Tiger, dù sao ông ta cũng là bố của Alice, phải nghĩ cho Alice một chút, Diệp Lăng Phi sẽ nhường Tiger.
Bây giờ, Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ phải đối mặt với Tiger, hắn đã chuẩn bị những biện pháp nghiêm khắc nhất để uy hiếp Tiger rồi. Diệp Lăng Phi ôm Alice vào lòng, tay trái xoa xoa vỗ về Alice, tay phải cầm điện thoại nói:
- Ông Tiger, tôi nghĩ có một số chuyện chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng mới được!
Tiger nghe thấy giọng nói của Diệp Lăng Phi có chút giật mình, ông ta vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đối phó với Diệp Lăng Phi. Nhưng đã tới nước này, Tiger đã không còn lựa chọn nữa rồi. Ông ta hít sâu một hơi, để làm ấm cơ thể một chút, rồi nói:
- Tôi nên gọi anh thế nào đây? Satan hay là Diệp tiên sinh?
- Ông Tiger à, ông biết thân phận của tôi từ khi nào vậy? Câu hỏi này cứ làm tôi khốn khổ mãi! Tôi cứ nghĩ mãi là ông biết trước khi tôi và Alice chia tay hay khi chúng tôi còn đang hẹn hò nhau?
- Chuyện này có ý nghĩa thế sao? Bất kể là khi nào tôi biết thân phận của cậu nhưng tôi lại vẫn không có cách nào ngăn cản cậu và Alice qua lại, Satan cậu biết vì sao, tôi luôn giữ bí mật này không hề tiết lộ thân phận của cậu cho người ngoài, cậu biết nguyên nhân vì sao không?
- Làm sao mà tôi biết được!
Diệp Lăng Phi nói.
- Đó là vì tôi không muốn làm hại tới con gái tôi! Tôi biết nghề nghiệp anh đang làm có rất nhiều kẻ thù, kẻ thù của anh càng nhiều tôi càng cố gắng giữ bí mật thân phận cho anh, chỉ muốn càng ít người biết thân phận của anh càng tốt, để tránh khi bọn họ xung đột với anh mà làm hại tới con gái tôi!
- Ông Tiger, vậy tôi phải cảm ơn ông rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nhưng mà tôi cho rằng trên thế giới này những kẻ có thể thực sự uy hiếp được tôi chỉ còn sót trên đầu ngón tay, cách đây vài ngày tôi vừa tiêu diệt một tên!
- Kẻ địch của anh nhiều hay ít chẳng liên quan gì tới tôi! Bây giờ tôi chỉ quan tâm tới con gái tôi. Đúng vậy hai chị em song sinh đó là do tôi phái tới, một mặt để bảo vệ con gái tôi, một mặt để hủy đi cái đó của anh, làm cho anh và Alice không có cách nào ở bên nhau được nữa. Tất nhiên, tôi không hề muốn giết chết anh, mặc dù nói tôi hận anh nhưng tôi vẫn không muốn giết anh. Anh tin không? Tôi ở trong nghề này bao lâu nay cũng chưa từng hại chết một ai. Những việc tôi làm là chính đáng không bao giờ tôi làm những chuyện phạm pháp!
Diệp Lăng Phi cười đáp:
- Tôi không hiểu ông nói với tôi những chuyện này có ý nghĩa gì. ông đang chỉ trích tôi làm quá nhiều chuyện xấu hay đang muốn chứng minh mình là một thương nhân chân chính đây? Ông Tiger à, tôi và ông cùng là một loại người mà thôi, đừng có cho rằng thủ đoạn của ông cao minh. Tôi thừa nhận tài sản của tôi thấm đẫm máu tươi, còn ông thì sao? Lẽ nào tài sản của ông không dính máu tươi? Trung Quốc có câu nói: “ 50 bước cười 100 bước” chính là nói những binh sĩ bỏ chạy được 50 bước cười những binh sĩ chạy được 100 bước, thật ra bản chất đều là giống nhau, bọn họ đều là chạy trốn, chỉ là trình độ chạy trốn khác nhau mà thôi!
- Satan, tôi không hề muốn biện bạch gì cả, những gì tôi vừa nói khi nãy chỉ là nhằm chứng minh rằng tôi không muốn giết anh. Tôi chỉ hi vọng anh rời xa con gái tôi, để nó trở về bên cạnh tôi! Tôi đã già rồi, tôi chỉ có một đứa con gái này thôi, tất cả tài sản của tôi đều là của nó. Tôi hi vọng con gái tôi có thể ở bên cạnh tôi. Satan, lẽ nòa yêu cầu này cũng quá đáng sao?
Diệp Lăng Phi nhìn xuống Alice đang nằm trong lòng mình, đúng lúc Alice cũng ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn hắn. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng đáng thương đó của Alice, thì không chịu được lòng nhói đau. Người con gái này là người lúc đó Diệp Lăng Phi yêu duy nhất. Mãi cho tới tận bây giờ, Diệp Lăng Phi vẫn còn hoài nghi rằng mình nhẫn tâm rời xa Alice là đúng hay sai.
Lúc đó Diệp Lăng Phi rời khỏi Alice chỉ là muốn Alice có thể bắt đầu lại cuộc sống mới. Alice có một điều kiện học tập tốt, lại được tầng lớp thượng lưu thừa nhận, giống như những gì mà Tiger nói, tương lai của Alice là rất sáng lạng. Diệp Lăng Phi cho rằng hắn rời khỏi Alice là một chuyện tốt cho Alice. Nhưng không hề nghĩ rằng Alice vẫn quay trở về bên cạnh Diệp Lăng Phi, hơn nữa nhìn bộ dạng này Alice đã hạ quyết tâm rồi. Dù trả bất cứ giá nào cũng phải ở bên cạnh Diệp Lăng Phi. Vừa nghĩ tới những gì mà Alice đã hi sinh để được ở bên cạnh mình, Diệp Lăng Phi lại cảm thấy đau lòng, bản thân hắn đáng để Alice hi sinh nhiều như vậy không? Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống, hôn lên đôi mắt đẫm nước của Alice. Alice đần người ra không nghĩ rằng Alicep sẽ hôn mình. Sau đó, Alice ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, hôn Diệp Lăng Phi. Ngay lúc đó, dường như cô muốn đem tất cả sức lực của mình cống hiến vào nụ hôn đó. Diệp Lăng Phi và Alice hôn nhau rất lâu mới buông nhau ra. Diệp Lăng Phi tỏ ra là mình đang nói chuyện điện thoại rồi lại ôm Alice vào lòng, tập trung nói chuyện. Vừa nãy Tiger nói một hồi, chỉ là do Diệp Lăng Phi chỉ lo hôn Alice mà không hề để ý Tiger đang nói cái gì.
- Ông Tiger, tôi nghĩ những hiểu lầm giữa chúng ta quá sâu đậm, trước đó ông cũng đã nghe con gái mình nói rồi, tôi nghĩ chắc tôi không cần phải giải thích nhiều nữa!
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng than thở của Tiger. Ông ta nói:
- Anh bảo tôi phải làm sao, mắt nhìn con gái tôi cùng anh mạo hiểm?
- Điều đó đâu phải, Alice là sang bên này du học, chứ không phải là sống chung với tôi. Tôi không rõ những cái ông gọi là nguy hiểm đó tới từ đâu. Tôi cho rằng Vọng Hải này so với bất kỳ thành phố nào của Anh đều an toàn hơn rất nhiều. Ông Tiger, tôi hi vọng ông hiểu điều này. Dù cho Alice có ở Anh thì vẫn có người nhắm vào cô ấy, cô ấy vẫn sẽ bị nguy hiểm!
Tiger nói:
- Satan, anh không biết được đâu. Có một số chuyện anh không thể biết được!
Tiger nói tới đây bỗng im lặng một lúc, sau đó giọng ông ta trầm lại:
- Tôi thừa nhận, tôi đã phạm một sai lầm rất lớn. Tôi muốn bù đắp, nhưng tôi biết tôi không còn cơ hội nữa rồi. Giống như những gì anh vừa nói vậy, tài sản của tôi không phải đều là trong sạch!
Diệp Lăng Phi cảm nhận được hình như Tiger gặp phải chuyện rất khỏ sử, Diệp Lăng Phi không nói gì mà chỉ nghe Tiger nói:
- Satan, cậu có biết tôi chọn vị hôn phu cho Alice là người như thế nào không?
- Không rõ lắm!
Diệp Lăng Phi đáp.
Tiger lại than thở nói:
- Một chành thanh niên quý tộc, có thể cậu ta ít qua lại với người khác. Nhưng gia tộc cậu ta lại có khả năng mà không ai biết. Tôi thừa nhận, tôi muốn dùng Alice làm quân cờ, để đổi lấy sự ủng hộ hơn nữa cho tôi. Nhưng bây giờ nói những chuyện này cũng không có tác dụng gì nữa rồi, tôi nghĩ chuyện Alice hủy hôn đã đủ làm cho gia tộc ấy phẫn nộ rồi. Satan, tôi không thể nói quá nhiều nhưng tôi phải nói với cậu. Có thể cậu cho rằng tổ chức buôn bán vũ khí lậu Lang Nha của cậu là mạnh nhất, thực chất nó chẳng là gì cả. So với một số tổ chức khác, thì Lang Nha của cậu chỉ bé tí tẹo mà thôi. Dù tổ chức của cậu có to có lớn mạnh hơn nữa cũng không có cách nào ảnh hưởng tới sự đi lên của nước Anh. Sở dĩ tôi nói nhiều như vậy là mong cậu có thể khuyên Alice, có thể để nó trở về bên tôi. Dù sao những ngày còn lại của tôi cũng không còn nhiều nữa rồi!
- Ông Tiger, chuyện này tôi không thể giúp ông được. Alice đã lớn rồi, cô ấy có quyết định của chính mình, bất cứ người nào cũng không ép cô ấy được!
Diệp Lăng Phi nói:
- Nếu ông thật sự muốn Alice quay về bên ông sao ông không chủ động nói với cô ấy, tôi nghĩ ông là người thích hợp nhất!
Bên Tiger im lặng một lúc, cuối cùng cũng nói:
- Satan, cậu nói rất đúng, tôi nên tự mình khuyên Alice, cảm ơn cậu!
- Chuyện này nên làm mà! Ông Tiger, tôi hi vọng ông suy nghĩ kỹ, Alice là con gái ông chứ không phải đồ vật ông mang ra trao đổi!
- Tôi biết! Satan, có thể đưa điện thoại cho Alice không? Tôi có một vài câu muốn nói với nó!
- Tất nhiên là được!
Diệp Lăng Phi nói rồi đưa điện thoại cho Alice, Alice nhìn Diệp Lăng Phi, cầm lấy điện thoại, cũng không nói gì, chỉ im lặng nghe. Mãi lâu sau, Alice mới nói:
- Nếu bố tới thật, thì nói với con trước, con sẽ tới đón bố!
Alice nói xong, cúp máy, sau đó hai tay ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, hai đôi môi lại dính chặt vào nhau. Lưỡi Diệp Lăng Phi cứ cuốn lấy lưỡi của Alice, mãi lâu sau mới rời nhau ra, hắn nắm lấy cánh tay dài xương xương của Alice nói:
- Alice, anh phải về rồi, vừa nãy không phải em không nhìn thấy, đều là do em hại đó. Nếu mà anh không về thì nhà anh xảy ra chiến tranh mất thôi!
- Satan, anh có thể ôm em thêm một lúc được không? Em không muốn nhanh như vậy đã phải rời xa anh!
Alice không nỡ cứ như vậy mà rời khỏi Diệp Lăng Phi, cô ngẩng mặt lên nhìn, trên mặt vẫn còn những vệt nước mắt, đôi môi căng mịn gợi cảm nói:
- Em nhớ anh nhiều lắm, rất nhớ. Em bằng lòng vì anh làm bất cứ chuyện gì. Satan em muốn được anh ôm vào lòng cứ như vậy mà sống hết cuộc đời!
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàn nắm lấy tay Alice, nói:
- Sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian, bây giờ anh phải xử lý xong chuyện ở nhà. Alice nếu anh muốn em làm người tình của anh, em đồng ý không?
- Em đồng ý!
Alice nghe thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy, khuôn mặt bỗng nở một nụ cười, cô chủ động hôn Diệp Lăng Phi. Giọng ngọt ngào nói:
- Chỉ cần được ở bên anh, được sống như trước kia, em đã rất mãn nguyện rồi, em rất muốn như vậy!
Diệp Lăng Phi thấy Alice nói như vậy, hắn hôn Alice sâu hơn. Cánh tay lớn cũng buông tay Alice ra, lần đầu tiên luồn vào trong lớp quần áo của Alice. Xoa xoa đôi gò bồng đảo của Alice, lúc đó toàn thân Alice nóng bừng lên, nụ hôn càng trở lên nóng bỏng.
-o0o-
Diệp Lăng Phi biết mình không thể ở đây quá lâu, nếu không ở nhà sẽ loạn lên. Sau khi hôn Alice, Diệp Lăng Phi rút tay ra, vuốt lên mặt Alice, nhẹ nhàng nói:
- Alice, anh cũng nhớ những ngày ấy. Nhưng mà bây giờ anh phải đi về, còn nhiệm vụ của em bây giờ là coi chừng hai cô vệ sĩ kia. Tuy vừa nãy anh ra tay không nặng, nhưng xem ra cứ đưa họ tới bệnh viện kiểm tra thì tốt hơn. Đừng có quá tin tưởng vào họ, vệ sĩ như họ còn kém lắm, anh sẽ bảo Angel huấn luyện thêm!
- Vâng!
Alice có chút lưu luyến không muốn rời xa. Khi Diệp Lăng Phi và Alice bước ra khỏi phòng, thì nhìn thấy Angel đang đứng dựa vào hành lang hút thuốc. Angel hút là loại thuốc giành cho phụ nữ, nhìn thấy Diệp Lăng Phi bước ra, Angel ném điếu thuốc xuống đất. Alice nói:
- Satan, em xuống trước đây!
Diệp Lăng Phi gật đầu, Alice đi xuống lầu. Angel tới trước mặt Diệp Lăng Phi, nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Satan, có phải anh đã chấp nhận Alice?
- Anh không biết phải nói thế nào, có thể là anh là người con trai quá trọng tình cảm, anh không có cách nào quên được Alice. Người đàn ông như anh rất mâu thuẫn, rõ ràng trong lòng nói không thể ở bên quá nhiều người phụ nữ. Nhưng anh lại không thể khống chế được, chỉ thích đi bên ngoài reo rắc tình cảm. Bây giờ anh thấy đau đầu chết đi được. Một đống việc còn chờ anh xử lý. Angel, em đừng nói chuyện này cho Tình Đình, khi nào thích hợp anh sẽ nói cho Tình Đình biết!
- Em chẳng thèm quan tâm mấy chuyện này của anh, em chỉ quan tâm khi nào anh mới có đột phá với em?
- Cái này....ha ha, Angel, em xem trời sắp tối rồi, mọi người cũng chuẩn bị ăn cơm rồi! Chuyện này nói sau đi, em là người phụ nữ anh tin tưởng nhất đấy!
- Lúc nào cũng thoái thác như vậy!
Angel bỗng nhiên cười nói:
- Được rồi, em không làm khó anh nữa, anh định khi nòa đi Ai Cập?
- Anh đang suy nghĩ, không biết khi nào đi là thích hợp nhất! Nếu không đi Ai Cập anh không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, đúng là chuyện rắc rối!
- Satan, thật ra không rắc rối đâu!
Angel cười nói:
- Anh đã nghĩ qua chưa, nếu anh tổ chức một đám cưới ở Vọng Hải, sau đó tới một nơi khác tổ chức lễ cưới tiếp. Như vậy, không phải là rất đơn giản sao?
Câu nói này của Angel làm Diệp Lăng Phi tỉnh ngộ, trước đó Diệp Lăng Phi chưa từng nghĩ tới chuyện này. Hắn gật đầu nói:
- Anh hiểu rồi, Angel, em nói rất có lý, bây giờ anh đi thương lượng với Tình Đình ngay!
Diệp Lăng Phi nói xong, vội vội vàng vàng xuống dưới lầu. Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Lăng Phi rời khỏi, Angel thở dài, cô cảm thấy Diệp Lăng Phi bây giờ không giống như Diệp Lăng Phi trước kia nữa, hoặc là do mình yêu thầm là Satan của trước đây, làm việc gì cũng không do dự, Satan bây giờ có lẽ nên gọi là Diệp Lăng Phi thích hợp hơn.
Diệp Lăng Phi vội vàng chạy về biệt thự, vừa chạy vào biệt thự thì nhìn thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đang ngồi trước ti vi trong phòng khách. Vừa nãy hai cô gái còn không mặc gì nằm trên giường đẹp vô ngần, bây giờ cả hai đều đã mặc quần áo ngủ lên, ngồi trên ghế sô pha vừa xem ti vi vừa nói chuyện.
- Anh có một cách mới!
Diệp Lăng Phi vừa quay về vội nói.
- Ừm!
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đều không quay đầu lại, vẫn cứ xem ti vi, thái độ này rõ ràng là đến hỏi Diệp Lăng Phi rốt cuộc xảy ra chuyện gì cũng không thèm hỏi.
- Vừa nãy anh nghĩ ra một cách mới! Nếu hai em không muốn tới Ai Cập, chúng ta có thể tổ chức hôn lễ ở Trung Quốc!
Diệp Lăng Phi ngồi giữa hai người, đưa tay ôm cả hai vào lòng, hưng phấn nói:
- Nếu như vậy, chúng ta có thể tổ chức đám cưới luôn rồi!
- Ai nói bọn em không muốn tới Ai Cập!
Bạch Tình Đình hỏi lại:
- Em và Chu Hân Mính đều rất chờ đợi được tới Ai Cập!
Chu Hân Mính gật đầu, nói:
- Bố em vừa hỏi chuyện của em và anh, bố em nói ông cũng chưa tới Ai Cập muốn tới xem thử thế nào!
- Thật không?
Diệp Lăng Phi vừa nghe, bèn nói:
- Vậy chúng ta cứ tổ chức hôn lễ tại Ai Cập vậy!
- Ông xã, tự nhiên sao anh lại nói không tới Ai Cập tổ chức hôn lễ nữa?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Không....không có gì, anh chỉ là cảm thấy nếu tổ chức hôn lễ tại Ai Cập thì chắc phải qua Tết, ở bên đó anh phải chuẩn bị vài thứ, nếu như tổ chức hôn lễ tại Trung Quốc thì ngay bây giờ cũng có thể tổ chức luôn rồi!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, bèn cười nói:
- Vừa nãy anh vừa nghĩ tới một chuyện nữa, nếu chúng ta tổ chức hôn lễ trong nước thì không thể có cách cả ba người cùng tổ chức được!
Diệp Lăng Phi đứng lên, nói:
- Bây giờ anh lên gác thay quần áo, vừa nãy ở chỗ Angel bị dính bụi, anh sẽ quay lại ngay!
Đợi Diệp Lăng Phi vừa đi khỏi, Chu Hân Mính liền quay đầu về phía Bạch Tình Đình nói:
- Tình Đình, vừa nãy cậu đã nghe thấy những lời Diệp Lăng Phi nói chưa?
- Tớ nghe rồi, chẳng phải anh ấy nói muốn tổ chức hôn lễ trong nước sao, nói là nghĩ ra một cách hay!
Bạch Tình Đình còn tùy miệng nói:
- Trước đó không phải nói muốn tới Ai Cập sao, sao bây giờ lại?
- Tình Đình, tớ nghĩ sở dĩ anh ấy nói như vậy là vì lo lắng bố mẹ chúng ta sẽ suy nghĩ!
Chu Hân Mính nói:
- Tình Đình, cậu có cho rằng chúng ta thật sự có thể tổ chức hôn lễ tại Ai Cập không?
- Cái này....!
Bạch Tình Đình hơi giật mình. Bạch Tình Đình trong lòng biết rõ, nếu thật sự tổ chức hôn lễ tại Ai Cập, dù cho bố cô không để ý thì ông nhất định không cho dẫn theo họ hàng đi. Dù sao đây cũng là Trung Quốc, hơn nữa những người thân cũng là người Trung Quốc, mọi người đã chấp nhận chế độ một vợ một chồng, nếu cả Chu Hân Mính và mình cùng gả cho Diệp Lăng Phi, trừ khi cô không trở về nước, chứ không thì bản thân cô và bố cô đều trở thành tiêu điểm bàn tán của người khác.
Chu Hân Mính thì cũng như vậy, bố Chu Hân Mính là chs cũng đang đối mặt với áp lực rất lớn. Người Trung Quốc rất thích bàn tán chuyện duyên phận. Cả Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đều có chung một mối lo như vậy, bọn họ không hề nói, nhưng không có nghĩa là trong lòng không nghĩ. Câu nói vừa rồi của Diệp Lăng Phi vô tình đã nhắc nhở hai người, hoặc là Diệp Lăng Phi có cách gì hay.
Bạch Tình Đình nhìn Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, chúng ta đi hỏi xem anh ấy có cách gì hay?
Chu Hân Mính cũng nghĩ như vậy, gật đầu. Hai người đứng dậy, đi lên lầu. Diệp Lăng Phi ở trong phòng thay quần áo, khi Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi vào phòng, Diệp Lăng Phi vừa thay quần áo xong. Vừa nhìn thấy cả hai người vừa bước vào phòng, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hai bà xã ơi, các em làm gì vậy, lẽ nào hai em muốn nhìn trộm ông xã các em thay quần áo sao?
Bạch Tình Đình hỏi:
- Em làm sao phải như vậy, ai thèm nhìn chứ. Anh đầy lúc còn tụt hết quần áo ra mời em nhìn, em việc gì phải nhìn trộm. Em và Hân Mính tới hỏi xem anh có cách gì hay, không phải là vừa nãy anh nói không cần tới Ai Cập tổ chức hôn lễ sao?
- Ồ, thì ra em hỏi chuyện này sao?
Diệp Lăng Phi ngồi trên giường, gọi Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính lại, đưa tay ôm hai cô vào lòng, nói:
- Vừa nãy anh nghĩ rồi, anh và Hân Mính chủ yếu là ở khoản giấy đăng ký, và chuyện sinh sống sau này. Cũng không thể trước mặt người ngoài mà không thân thiết được, kể cả có tới Ai Cập, tổ chức xong hôn lễ, cũng cần phải sống tiếp chứ. Vì vậy, anh nghĩ tới một chuyện, anh và Hân Mính có thể tới một thành phố khác đăng ký kết hôn không, ví dụ như thành phố anh em của thành phố Vọng Hải này, thành phố Đông Hải. Mặc dù Vọng Hải và Đông Hải là hai thành phố gần nhau, nhưng lại thuộc hai tỉnh khác nhau, nếu như hệ thống hôn nhân không có liên quan, vậy anh và Hân Mính có thể đăng ký tại Đông Hải. Còn về việc tổ chức hôn lễ cũng đơn giản, anh và Tình Đình tổ chức hôn lễ tại Vọng Hải, còn anh và Hân Mính sẽ tổ chức hôn lễ tại Đông Hải. Sau đó chúng ta có thể chuyển nhà tới Đông Hải, sống ở Vọng Hải một thời gian, sống ở Đông Hải một thời gian, anh thấy ý kiến này rất hay!
Sau khi Bạch Tình Đình nghe xong, bèn nói:
- Tên đàn ông xấu xa này, anh không biết đây là hôn nhân đại sự à, như vậy có thể phạm pháp đấy, em cứ tưởng là cách hay gì, thì ra là cách giở hơi này. Nếu anh mà là cấp dưới của em, em sẽ sa thải anh!
Sau khi Chu Hân Mính nghe xong, thì không nói gì. Bạch Tình Đình thấy Chu Hân Mính không nói gì, bèn nói:
- Hân Mính, không phải cậu muốn làm như vậy thật chứ, như vậy là phạm tội đó!
Chu Hân Mính lắc đầu nói:
- Không phải, tớ chỉ là đang nghĩ, chúng ta có thể đăng ký tại Ai Cập, sau đó tổ chức hôn lễ tại hai thành phố khác nhau, sau này đợi tớ sinh con xong, tớ có thể tới Đông Hải sinh sống!
Tất nhiên Tiger cũng chỉ là nói mồm như vậy, chứ cũng chưa làm gì cả. Còn Diệp Lăng Phi cũng tránh những xung đột trực diện với Tiger, dù sao ông ta cũng là bố của Alice, phải nghĩ cho Alice một chút, Diệp Lăng Phi sẽ nhường Tiger.
Bây giờ, Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ phải đối mặt với Tiger, hắn đã chuẩn bị những biện pháp nghiêm khắc nhất để uy hiếp Tiger rồi. Diệp Lăng Phi ôm Alice vào lòng, tay trái xoa xoa vỗ về Alice, tay phải cầm điện thoại nói:
- Ông Tiger, tôi nghĩ có một số chuyện chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng mới được!
Tiger nghe thấy giọng nói của Diệp Lăng Phi có chút giật mình, ông ta vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đối phó với Diệp Lăng Phi. Nhưng đã tới nước này, Tiger đã không còn lựa chọn nữa rồi. Ông ta hít sâu một hơi, để làm ấm cơ thể một chút, rồi nói:
- Tôi nên gọi anh thế nào đây? Satan hay là Diệp tiên sinh?
- Ông Tiger à, ông biết thân phận của tôi từ khi nào vậy? Câu hỏi này cứ làm tôi khốn khổ mãi! Tôi cứ nghĩ mãi là ông biết trước khi tôi và Alice chia tay hay khi chúng tôi còn đang hẹn hò nhau?
- Chuyện này có ý nghĩa thế sao? Bất kể là khi nào tôi biết thân phận của cậu nhưng tôi lại vẫn không có cách nào ngăn cản cậu và Alice qua lại, Satan cậu biết vì sao, tôi luôn giữ bí mật này không hề tiết lộ thân phận của cậu cho người ngoài, cậu biết nguyên nhân vì sao không?
- Làm sao mà tôi biết được!
Diệp Lăng Phi nói.
- Đó là vì tôi không muốn làm hại tới con gái tôi! Tôi biết nghề nghiệp anh đang làm có rất nhiều kẻ thù, kẻ thù của anh càng nhiều tôi càng cố gắng giữ bí mật thân phận cho anh, chỉ muốn càng ít người biết thân phận của anh càng tốt, để tránh khi bọn họ xung đột với anh mà làm hại tới con gái tôi!
- Ông Tiger, vậy tôi phải cảm ơn ông rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nhưng mà tôi cho rằng trên thế giới này những kẻ có thể thực sự uy hiếp được tôi chỉ còn sót trên đầu ngón tay, cách đây vài ngày tôi vừa tiêu diệt một tên!
- Kẻ địch của anh nhiều hay ít chẳng liên quan gì tới tôi! Bây giờ tôi chỉ quan tâm tới con gái tôi. Đúng vậy hai chị em song sinh đó là do tôi phái tới, một mặt để bảo vệ con gái tôi, một mặt để hủy đi cái đó của anh, làm cho anh và Alice không có cách nào ở bên nhau được nữa. Tất nhiên, tôi không hề muốn giết chết anh, mặc dù nói tôi hận anh nhưng tôi vẫn không muốn giết anh. Anh tin không? Tôi ở trong nghề này bao lâu nay cũng chưa từng hại chết một ai. Những việc tôi làm là chính đáng không bao giờ tôi làm những chuyện phạm pháp!
Diệp Lăng Phi cười đáp:
- Tôi không hiểu ông nói với tôi những chuyện này có ý nghĩa gì. ông đang chỉ trích tôi làm quá nhiều chuyện xấu hay đang muốn chứng minh mình là một thương nhân chân chính đây? Ông Tiger à, tôi và ông cùng là một loại người mà thôi, đừng có cho rằng thủ đoạn của ông cao minh. Tôi thừa nhận tài sản của tôi thấm đẫm máu tươi, còn ông thì sao? Lẽ nào tài sản của ông không dính máu tươi? Trung Quốc có câu nói: “ 50 bước cười 100 bước” chính là nói những binh sĩ bỏ chạy được 50 bước cười những binh sĩ chạy được 100 bước, thật ra bản chất đều là giống nhau, bọn họ đều là chạy trốn, chỉ là trình độ chạy trốn khác nhau mà thôi!
- Satan, tôi không hề muốn biện bạch gì cả, những gì tôi vừa nói khi nãy chỉ là nhằm chứng minh rằng tôi không muốn giết anh. Tôi chỉ hi vọng anh rời xa con gái tôi, để nó trở về bên cạnh tôi! Tôi đã già rồi, tôi chỉ có một đứa con gái này thôi, tất cả tài sản của tôi đều là của nó. Tôi hi vọng con gái tôi có thể ở bên cạnh tôi. Satan, lẽ nòa yêu cầu này cũng quá đáng sao?
Diệp Lăng Phi nhìn xuống Alice đang nằm trong lòng mình, đúng lúc Alice cũng ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn hắn. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng đáng thương đó của Alice, thì không chịu được lòng nhói đau. Người con gái này là người lúc đó Diệp Lăng Phi yêu duy nhất. Mãi cho tới tận bây giờ, Diệp Lăng Phi vẫn còn hoài nghi rằng mình nhẫn tâm rời xa Alice là đúng hay sai.
Lúc đó Diệp Lăng Phi rời khỏi Alice chỉ là muốn Alice có thể bắt đầu lại cuộc sống mới. Alice có một điều kiện học tập tốt, lại được tầng lớp thượng lưu thừa nhận, giống như những gì mà Tiger nói, tương lai của Alice là rất sáng lạng. Diệp Lăng Phi cho rằng hắn rời khỏi Alice là một chuyện tốt cho Alice. Nhưng không hề nghĩ rằng Alice vẫn quay trở về bên cạnh Diệp Lăng Phi, hơn nữa nhìn bộ dạng này Alice đã hạ quyết tâm rồi. Dù trả bất cứ giá nào cũng phải ở bên cạnh Diệp Lăng Phi. Vừa nghĩ tới những gì mà Alice đã hi sinh để được ở bên cạnh mình, Diệp Lăng Phi lại cảm thấy đau lòng, bản thân hắn đáng để Alice hi sinh nhiều như vậy không? Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống, hôn lên đôi mắt đẫm nước của Alice. Alice đần người ra không nghĩ rằng Alicep sẽ hôn mình. Sau đó, Alice ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, hôn Diệp Lăng Phi. Ngay lúc đó, dường như cô muốn đem tất cả sức lực của mình cống hiến vào nụ hôn đó. Diệp Lăng Phi và Alice hôn nhau rất lâu mới buông nhau ra. Diệp Lăng Phi tỏ ra là mình đang nói chuyện điện thoại rồi lại ôm Alice vào lòng, tập trung nói chuyện. Vừa nãy Tiger nói một hồi, chỉ là do Diệp Lăng Phi chỉ lo hôn Alice mà không hề để ý Tiger đang nói cái gì.
- Ông Tiger, tôi nghĩ những hiểu lầm giữa chúng ta quá sâu đậm, trước đó ông cũng đã nghe con gái mình nói rồi, tôi nghĩ chắc tôi không cần phải giải thích nhiều nữa!
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng than thở của Tiger. Ông ta nói:
- Anh bảo tôi phải làm sao, mắt nhìn con gái tôi cùng anh mạo hiểm?
- Điều đó đâu phải, Alice là sang bên này du học, chứ không phải là sống chung với tôi. Tôi không rõ những cái ông gọi là nguy hiểm đó tới từ đâu. Tôi cho rằng Vọng Hải này so với bất kỳ thành phố nào của Anh đều an toàn hơn rất nhiều. Ông Tiger, tôi hi vọng ông hiểu điều này. Dù cho Alice có ở Anh thì vẫn có người nhắm vào cô ấy, cô ấy vẫn sẽ bị nguy hiểm!
Tiger nói:
- Satan, anh không biết được đâu. Có một số chuyện anh không thể biết được!
Tiger nói tới đây bỗng im lặng một lúc, sau đó giọng ông ta trầm lại:
- Tôi thừa nhận, tôi đã phạm một sai lầm rất lớn. Tôi muốn bù đắp, nhưng tôi biết tôi không còn cơ hội nữa rồi. Giống như những gì anh vừa nói vậy, tài sản của tôi không phải đều là trong sạch!
Diệp Lăng Phi cảm nhận được hình như Tiger gặp phải chuyện rất khỏ sử, Diệp Lăng Phi không nói gì mà chỉ nghe Tiger nói:
- Satan, cậu có biết tôi chọn vị hôn phu cho Alice là người như thế nào không?
- Không rõ lắm!
Diệp Lăng Phi đáp.
Tiger lại than thở nói:
- Một chành thanh niên quý tộc, có thể cậu ta ít qua lại với người khác. Nhưng gia tộc cậu ta lại có khả năng mà không ai biết. Tôi thừa nhận, tôi muốn dùng Alice làm quân cờ, để đổi lấy sự ủng hộ hơn nữa cho tôi. Nhưng bây giờ nói những chuyện này cũng không có tác dụng gì nữa rồi, tôi nghĩ chuyện Alice hủy hôn đã đủ làm cho gia tộc ấy phẫn nộ rồi. Satan, tôi không thể nói quá nhiều nhưng tôi phải nói với cậu. Có thể cậu cho rằng tổ chức buôn bán vũ khí lậu Lang Nha của cậu là mạnh nhất, thực chất nó chẳng là gì cả. So với một số tổ chức khác, thì Lang Nha của cậu chỉ bé tí tẹo mà thôi. Dù tổ chức của cậu có to có lớn mạnh hơn nữa cũng không có cách nào ảnh hưởng tới sự đi lên của nước Anh. Sở dĩ tôi nói nhiều như vậy là mong cậu có thể khuyên Alice, có thể để nó trở về bên tôi. Dù sao những ngày còn lại của tôi cũng không còn nhiều nữa rồi!
- Ông Tiger, chuyện này tôi không thể giúp ông được. Alice đã lớn rồi, cô ấy có quyết định của chính mình, bất cứ người nào cũng không ép cô ấy được!
Diệp Lăng Phi nói:
- Nếu ông thật sự muốn Alice quay về bên ông sao ông không chủ động nói với cô ấy, tôi nghĩ ông là người thích hợp nhất!
Bên Tiger im lặng một lúc, cuối cùng cũng nói:
- Satan, cậu nói rất đúng, tôi nên tự mình khuyên Alice, cảm ơn cậu!
- Chuyện này nên làm mà! Ông Tiger, tôi hi vọng ông suy nghĩ kỹ, Alice là con gái ông chứ không phải đồ vật ông mang ra trao đổi!
- Tôi biết! Satan, có thể đưa điện thoại cho Alice không? Tôi có một vài câu muốn nói với nó!
- Tất nhiên là được!
Diệp Lăng Phi nói rồi đưa điện thoại cho Alice, Alice nhìn Diệp Lăng Phi, cầm lấy điện thoại, cũng không nói gì, chỉ im lặng nghe. Mãi lâu sau, Alice mới nói:
- Nếu bố tới thật, thì nói với con trước, con sẽ tới đón bố!
Alice nói xong, cúp máy, sau đó hai tay ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, hai đôi môi lại dính chặt vào nhau. Lưỡi Diệp Lăng Phi cứ cuốn lấy lưỡi của Alice, mãi lâu sau mới rời nhau ra, hắn nắm lấy cánh tay dài xương xương của Alice nói:
- Alice, anh phải về rồi, vừa nãy không phải em không nhìn thấy, đều là do em hại đó. Nếu mà anh không về thì nhà anh xảy ra chiến tranh mất thôi!
- Satan, anh có thể ôm em thêm một lúc được không? Em không muốn nhanh như vậy đã phải rời xa anh!
Alice không nỡ cứ như vậy mà rời khỏi Diệp Lăng Phi, cô ngẩng mặt lên nhìn, trên mặt vẫn còn những vệt nước mắt, đôi môi căng mịn gợi cảm nói:
- Em nhớ anh nhiều lắm, rất nhớ. Em bằng lòng vì anh làm bất cứ chuyện gì. Satan em muốn được anh ôm vào lòng cứ như vậy mà sống hết cuộc đời!
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàn nắm lấy tay Alice, nói:
- Sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian, bây giờ anh phải xử lý xong chuyện ở nhà. Alice nếu anh muốn em làm người tình của anh, em đồng ý không?
- Em đồng ý!
Alice nghe thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy, khuôn mặt bỗng nở một nụ cười, cô chủ động hôn Diệp Lăng Phi. Giọng ngọt ngào nói:
- Chỉ cần được ở bên anh, được sống như trước kia, em đã rất mãn nguyện rồi, em rất muốn như vậy!
Diệp Lăng Phi thấy Alice nói như vậy, hắn hôn Alice sâu hơn. Cánh tay lớn cũng buông tay Alice ra, lần đầu tiên luồn vào trong lớp quần áo của Alice. Xoa xoa đôi gò bồng đảo của Alice, lúc đó toàn thân Alice nóng bừng lên, nụ hôn càng trở lên nóng bỏng.
-o0o-
Diệp Lăng Phi biết mình không thể ở đây quá lâu, nếu không ở nhà sẽ loạn lên. Sau khi hôn Alice, Diệp Lăng Phi rút tay ra, vuốt lên mặt Alice, nhẹ nhàng nói:
- Alice, anh cũng nhớ những ngày ấy. Nhưng mà bây giờ anh phải đi về, còn nhiệm vụ của em bây giờ là coi chừng hai cô vệ sĩ kia. Tuy vừa nãy anh ra tay không nặng, nhưng xem ra cứ đưa họ tới bệnh viện kiểm tra thì tốt hơn. Đừng có quá tin tưởng vào họ, vệ sĩ như họ còn kém lắm, anh sẽ bảo Angel huấn luyện thêm!
- Vâng!
Alice có chút lưu luyến không muốn rời xa. Khi Diệp Lăng Phi và Alice bước ra khỏi phòng, thì nhìn thấy Angel đang đứng dựa vào hành lang hút thuốc. Angel hút là loại thuốc giành cho phụ nữ, nhìn thấy Diệp Lăng Phi bước ra, Angel ném điếu thuốc xuống đất. Alice nói:
- Satan, em xuống trước đây!
Diệp Lăng Phi gật đầu, Alice đi xuống lầu. Angel tới trước mặt Diệp Lăng Phi, nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Satan, có phải anh đã chấp nhận Alice?
- Anh không biết phải nói thế nào, có thể là anh là người con trai quá trọng tình cảm, anh không có cách nào quên được Alice. Người đàn ông như anh rất mâu thuẫn, rõ ràng trong lòng nói không thể ở bên quá nhiều người phụ nữ. Nhưng anh lại không thể khống chế được, chỉ thích đi bên ngoài reo rắc tình cảm. Bây giờ anh thấy đau đầu chết đi được. Một đống việc còn chờ anh xử lý. Angel, em đừng nói chuyện này cho Tình Đình, khi nào thích hợp anh sẽ nói cho Tình Đình biết!
- Em chẳng thèm quan tâm mấy chuyện này của anh, em chỉ quan tâm khi nào anh mới có đột phá với em?
- Cái này....ha ha, Angel, em xem trời sắp tối rồi, mọi người cũng chuẩn bị ăn cơm rồi! Chuyện này nói sau đi, em là người phụ nữ anh tin tưởng nhất đấy!
- Lúc nào cũng thoái thác như vậy!
Angel bỗng nhiên cười nói:
- Được rồi, em không làm khó anh nữa, anh định khi nòa đi Ai Cập?
- Anh đang suy nghĩ, không biết khi nào đi là thích hợp nhất! Nếu không đi Ai Cập anh không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, đúng là chuyện rắc rối!
- Satan, thật ra không rắc rối đâu!
Angel cười nói:
- Anh đã nghĩ qua chưa, nếu anh tổ chức một đám cưới ở Vọng Hải, sau đó tới một nơi khác tổ chức lễ cưới tiếp. Như vậy, không phải là rất đơn giản sao?
Câu nói này của Angel làm Diệp Lăng Phi tỉnh ngộ, trước đó Diệp Lăng Phi chưa từng nghĩ tới chuyện này. Hắn gật đầu nói:
- Anh hiểu rồi, Angel, em nói rất có lý, bây giờ anh đi thương lượng với Tình Đình ngay!
Diệp Lăng Phi nói xong, vội vội vàng vàng xuống dưới lầu. Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Lăng Phi rời khỏi, Angel thở dài, cô cảm thấy Diệp Lăng Phi bây giờ không giống như Diệp Lăng Phi trước kia nữa, hoặc là do mình yêu thầm là Satan của trước đây, làm việc gì cũng không do dự, Satan bây giờ có lẽ nên gọi là Diệp Lăng Phi thích hợp hơn.
Diệp Lăng Phi vội vàng chạy về biệt thự, vừa chạy vào biệt thự thì nhìn thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đang ngồi trước ti vi trong phòng khách. Vừa nãy hai cô gái còn không mặc gì nằm trên giường đẹp vô ngần, bây giờ cả hai đều đã mặc quần áo ngủ lên, ngồi trên ghế sô pha vừa xem ti vi vừa nói chuyện.
- Anh có một cách mới!
Diệp Lăng Phi vừa quay về vội nói.
- Ừm!
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đều không quay đầu lại, vẫn cứ xem ti vi, thái độ này rõ ràng là đến hỏi Diệp Lăng Phi rốt cuộc xảy ra chuyện gì cũng không thèm hỏi.
- Vừa nãy anh nghĩ ra một cách mới! Nếu hai em không muốn tới Ai Cập, chúng ta có thể tổ chức hôn lễ ở Trung Quốc!
Diệp Lăng Phi ngồi giữa hai người, đưa tay ôm cả hai vào lòng, hưng phấn nói:
- Nếu như vậy, chúng ta có thể tổ chức đám cưới luôn rồi!
- Ai nói bọn em không muốn tới Ai Cập!
Bạch Tình Đình hỏi lại:
- Em và Chu Hân Mính đều rất chờ đợi được tới Ai Cập!
Chu Hân Mính gật đầu, nói:
- Bố em vừa hỏi chuyện của em và anh, bố em nói ông cũng chưa tới Ai Cập muốn tới xem thử thế nào!
- Thật không?
Diệp Lăng Phi vừa nghe, bèn nói:
- Vậy chúng ta cứ tổ chức hôn lễ tại Ai Cập vậy!
- Ông xã, tự nhiên sao anh lại nói không tới Ai Cập tổ chức hôn lễ nữa?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Không....không có gì, anh chỉ là cảm thấy nếu tổ chức hôn lễ tại Ai Cập thì chắc phải qua Tết, ở bên đó anh phải chuẩn bị vài thứ, nếu như tổ chức hôn lễ tại Trung Quốc thì ngay bây giờ cũng có thể tổ chức luôn rồi!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, bèn cười nói:
- Vừa nãy anh vừa nghĩ tới một chuyện nữa, nếu chúng ta tổ chức hôn lễ trong nước thì không thể có cách cả ba người cùng tổ chức được!
Diệp Lăng Phi đứng lên, nói:
- Bây giờ anh lên gác thay quần áo, vừa nãy ở chỗ Angel bị dính bụi, anh sẽ quay lại ngay!
Đợi Diệp Lăng Phi vừa đi khỏi, Chu Hân Mính liền quay đầu về phía Bạch Tình Đình nói:
- Tình Đình, vừa nãy cậu đã nghe thấy những lời Diệp Lăng Phi nói chưa?
- Tớ nghe rồi, chẳng phải anh ấy nói muốn tổ chức hôn lễ trong nước sao, nói là nghĩ ra một cách hay!
Bạch Tình Đình còn tùy miệng nói:
- Trước đó không phải nói muốn tới Ai Cập sao, sao bây giờ lại?
- Tình Đình, tớ nghĩ sở dĩ anh ấy nói như vậy là vì lo lắng bố mẹ chúng ta sẽ suy nghĩ!
Chu Hân Mính nói:
- Tình Đình, cậu có cho rằng chúng ta thật sự có thể tổ chức hôn lễ tại Ai Cập không?
- Cái này....!
Bạch Tình Đình hơi giật mình. Bạch Tình Đình trong lòng biết rõ, nếu thật sự tổ chức hôn lễ tại Ai Cập, dù cho bố cô không để ý thì ông nhất định không cho dẫn theo họ hàng đi. Dù sao đây cũng là Trung Quốc, hơn nữa những người thân cũng là người Trung Quốc, mọi người đã chấp nhận chế độ một vợ một chồng, nếu cả Chu Hân Mính và mình cùng gả cho Diệp Lăng Phi, trừ khi cô không trở về nước, chứ không thì bản thân cô và bố cô đều trở thành tiêu điểm bàn tán của người khác.
Chu Hân Mính thì cũng như vậy, bố Chu Hân Mính là chs cũng đang đối mặt với áp lực rất lớn. Người Trung Quốc rất thích bàn tán chuyện duyên phận. Cả Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đều có chung một mối lo như vậy, bọn họ không hề nói, nhưng không có nghĩa là trong lòng không nghĩ. Câu nói vừa rồi của Diệp Lăng Phi vô tình đã nhắc nhở hai người, hoặc là Diệp Lăng Phi có cách gì hay.
Bạch Tình Đình nhìn Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, chúng ta đi hỏi xem anh ấy có cách gì hay?
Chu Hân Mính cũng nghĩ như vậy, gật đầu. Hai người đứng dậy, đi lên lầu. Diệp Lăng Phi ở trong phòng thay quần áo, khi Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi vào phòng, Diệp Lăng Phi vừa thay quần áo xong. Vừa nhìn thấy cả hai người vừa bước vào phòng, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hai bà xã ơi, các em làm gì vậy, lẽ nào hai em muốn nhìn trộm ông xã các em thay quần áo sao?
Bạch Tình Đình hỏi:
- Em làm sao phải như vậy, ai thèm nhìn chứ. Anh đầy lúc còn tụt hết quần áo ra mời em nhìn, em việc gì phải nhìn trộm. Em và Hân Mính tới hỏi xem anh có cách gì hay, không phải là vừa nãy anh nói không cần tới Ai Cập tổ chức hôn lễ sao?
- Ồ, thì ra em hỏi chuyện này sao?
Diệp Lăng Phi ngồi trên giường, gọi Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính lại, đưa tay ôm hai cô vào lòng, nói:
- Vừa nãy anh nghĩ rồi, anh và Hân Mính chủ yếu là ở khoản giấy đăng ký, và chuyện sinh sống sau này. Cũng không thể trước mặt người ngoài mà không thân thiết được, kể cả có tới Ai Cập, tổ chức xong hôn lễ, cũng cần phải sống tiếp chứ. Vì vậy, anh nghĩ tới một chuyện, anh và Hân Mính có thể tới một thành phố khác đăng ký kết hôn không, ví dụ như thành phố anh em của thành phố Vọng Hải này, thành phố Đông Hải. Mặc dù Vọng Hải và Đông Hải là hai thành phố gần nhau, nhưng lại thuộc hai tỉnh khác nhau, nếu như hệ thống hôn nhân không có liên quan, vậy anh và Hân Mính có thể đăng ký tại Đông Hải. Còn về việc tổ chức hôn lễ cũng đơn giản, anh và Tình Đình tổ chức hôn lễ tại Vọng Hải, còn anh và Hân Mính sẽ tổ chức hôn lễ tại Đông Hải. Sau đó chúng ta có thể chuyển nhà tới Đông Hải, sống ở Vọng Hải một thời gian, sống ở Đông Hải một thời gian, anh thấy ý kiến này rất hay!
Sau khi Bạch Tình Đình nghe xong, bèn nói:
- Tên đàn ông xấu xa này, anh không biết đây là hôn nhân đại sự à, như vậy có thể phạm pháp đấy, em cứ tưởng là cách hay gì, thì ra là cách giở hơi này. Nếu anh mà là cấp dưới của em, em sẽ sa thải anh!
Sau khi Chu Hân Mính nghe xong, thì không nói gì. Bạch Tình Đình thấy Chu Hân Mính không nói gì, bèn nói:
- Hân Mính, không phải cậu muốn làm như vậy thật chứ, như vậy là phạm tội đó!
Chu Hân Mính lắc đầu nói:
- Không phải, tớ chỉ là đang nghĩ, chúng ta có thể đăng ký tại Ai Cập, sau đó tổ chức hôn lễ tại hai thành phố khác nhau, sau này đợi tớ sinh con xong, tớ có thể tới Đông Hải sinh sống!