Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình. Chu Hân Mính lúc tới thì gấp gáp, lúc đi cũng vội vội vàng vàng, ở thành phố Đông Hải không lâu lắm đã rời đi, quay trở về thành phố Vọng Hải. Lúc gần trưa, sau khi quay về thành phố Vọng Hải. Bạch Tình Đình để Diệp Lăng Phi đưa cô tới thẳng chỗ tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, sau đó Diệp Lăng Phi đưa Chu Hân Mính về biệt thự.
Khi còn ở thành phố Đông Hải. Diệp Lăng Phi đã đề cập qua với Trương Lộ Tuyết là chiều nay mình sẽ tới tập đoàn Tân Á cùng Trương Lộ Tuyết bàn bạc giải quyết chuyện tiền thưởng cuối năm của công ty, đã rất lâu rồi Diệp Lăng Phi chưa đến tập đoàn Tân Á, cũng không biết tình hình của tập đoàn Tân Á dạo gần đây như thế nào, chiều nay thì đến tập đoàn Tân Á, sáng mai thì còn phải đi họp ở công ty bảo hiểm Dân An. Diệp Lăng Phi cảm thấy lịch trình mấy ngày nay quá gấp rút. Buổi chiều, hắn lái xe tới tập đoàn Tân Á, tìm một chỗ trong bãi để xe mà đỗ vào. Diệp Lăng Phi vừa mới xuống xe thì thấy một chiếc Audi màu đen cũng tiến vào trong bãi đỗ. Diệp Lăng Phi biết rất rõ chiếc xe này, đây chính là xe của Trần Ngọc Đình mà.
Diệp Lăng Phi cất bước đi về phía xe của Trần Ngọc Đình. Vừa đi tới chỗ chiếc Audi, Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy Trần Ngọc Đình mặc một chiếc áo khoác hai lớp từ trên xe bước xuống, đã lâu không gặp Trần Ngọc Đình, ngày hôm nay vừa nhìn thấy hắn đã cảm nhận được sức hấp dẫn của một người phụ nữ thành thục như Trần Ngọc Đình mãnh liệt đến cỡ nào. Chỉ thấy Trần Ngọc Đình thắt chặt đai lưng của chiếc áo khoác, vùng eo được bỏ càng sát, bộ ngực cao vút, cổ áo hơi mở ra một phần, để lộ vùng cổ trắng của Trần Ngọc Đình. Từ phần eo đến phần mông tạo thành một đường cong tuyệt mĩ. Trần Ngọc Đình mặc một chiếc quần dài màu xanh phía trong áo khoác. Cô cầm theo một cái túi xách, vừa bước xuống xe đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi. Trần Ngọc Đình đóng cửa xe lại, đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, trên gương mặt mê người của cô hiện lên một nụ cười, nói:
- Ông chủ Diệp à, thật là khó khăn quá, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được ngài ở đây!
- Ngọc Đình tỷ à, đây là chị đang oán giận tôi không đến gặp chị đúng không?
Ánh mắt Diệp Lăng Phi cố ý quét qua quét lại trên thân thể đầy đặn của Trần Ngọc Đình, hương vị của người phụ nữ thành thục như Trần Ngọc Đình quả thực là khiến các cô gái như Bạch Tình Đình không tài nào so sánh được, mỗi cử động mọi lúc của Trần Ngọc Đình luôn toát ra vẻ thành thục ý nhị. Diệp Lăng Phi đứng rất gần Trần Ngọc Đình, hắn cố ý dùng bắp đùi của mình chạm vào thân thể Trần Ngọc Đình, cười nói:
- Ngọc Đình tỷ, mấy ngày nay tôi bận muốn chết, từ đại Tây Bắc trở về lại phải lên đường sang Ma Cao, trở về thành phố Vọng Hải rồi mà vẫn không được thở, còn phải chuẩn bị cho hôn lễ của tôi và Tình Đình. Hôm qua tôi còn đang ở thành phố Đông Hải, hôm nay đã bị Trương Lộ Tuyết gọi về thành phố Vọng Hải gấp, nói là có chuyện muốn để tôi làm chủ. Khụ, trưa nay tôi mới về đến đây còn chưa kịp nghỉ ngơi đã lập tức chạy tới đây rồi!
- Thế nào, muốn cử hành hôn lễ rồi à? Ngày nào vậy?
Trần Ngọc Đình hỏi.
- Ngày mười lăm, sắp tới rồi!
Bàn tay của Diệp Lăng Phi có vẻ như rất tùy ý đặt lên bộ mông của Trần Ngọc Đình, mồm thì nói:
- Ngọc Đình tỷ, hôm đó chị phải đến dự hôn lễ của tôi đó!
- Thế thì gửi thiệp mời đi!
Trần Ngọc Đình cười nói.
- Không có thiệp mời sao được, lẽ nào cậu không mời tôi, tôi lại chả đưa tiền đến cho cậu hay sao?
Trần Ngọc Đình dường như không phát giác ra bàn tay của Diệp Lăng Phi đang để trên bộ mông nảy nở của mình, tay phải Diệp Lăng Phi hơi dùng sức bóp mông Trần Ngọc Đình một cái, nhẹ nhàng nói:
- Ngọc Đình tỷ, tiền thì không cần đâu, người tới là được rồi!
Trần Ngọc Đình cười đến mức run rẩy, nói:
- Sao có thể không mang tiền lễ được chứ?
- Tôi đã nói rồi, chị chỉ cần đi người không là được.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa ghé mũi tới sát bên tai Trần Ngọc Đình hít hà, cố ý khụt khịt mũi, nói:
- Thật là thơm quá. Ngọc Đình tỷ, chị dùng nước hoa nhãn hiệu gì vậy?
- Tôi không dùng nước hoa!
Trần Ngọc Đình nhẹ nhàng đẩy Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi lập tức nói:
- Đó chính là hương thơm trên cơ thể Ngọc Đình tỷ rồi, chà trách lại thơm như vậy. Vừa rồi tôi còn đang nghĩ xem hương thơm vừa rồi là của loại nước hoa nào cơ, nhưng nghĩ nát cả óc mà vẫn không ra, nguyên lai là mùi thơm cơ thể của Ngọc Đình tỷ a!
- Cậu đem những lời ngon tiếng ngọt này dành cho bà xã của mình đi, tôi đã già, đã qua cái thời con gái lãng mạn rồi!
Trần Ngọc Đình vừa nói vừa bật cười. Diệp Lăng Phi lại bóp mông Trần Ngọc Đình thêm một lần nữa, cười nói:
- Ngọc Đình tỷ, chị đâu đã già chứ, chị vẫn xinh đẹp động lòng người như ngày xưa. Nếu như không phải đã kết hôn, tôi nhất định sẽ cưới chị!
Gương mặt Trần Ngọc Đình bỗng nhiên đỏ bừng lên, lộ ra vẻ ngượng ngùng giống như một người thiếu nữ, trong ánh mắt toát lên vẻ kiều mị, đôi môi khêu gợi hơi hé mở, nói:
- Cậu lại nói mấy cái câu nghe sến sến này, nhưng mà dù những lời này là giả đi nữa, tôi cũng cảm thấy mỹ mãn rồi!
Cái loại ý vị mập mờ này thật sự quá mức mãnh liệt. Trần Ngọc Đình cảm thấy lời mình vừa nói có vẻ quá trực tiếp, cô vội vàng dời trọng tâm câu chuyện sang vấn đề khác:
- Không phải cậu muốn đến tập đoàn sao, mau mau vào đi thôi, tôi còn phải chuẩn bị báo cáo công tác buổi chiều đã, thời điểm cuối năm này công việc bận rộn thật!
Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy nếu như mình và Trần Ngọc Đình đứng ở bãi đỗ xe quá lâu khó tránh khỏi sẽ khiến người khác chú ý tới. Hắn cười cười, cùng Trần Ngọc Đình song song đi vào tòa nhà của tập đoàn Tân Á. Nhân viên tiếp tân ở đại sảnh tầng một của tập đoàn Tân Á đã đổi thành hai nữ nhân viên khác, hai cô nhân viên tiếp tân mới tới này thoạt nhìn khoảng 20 tuổi, trang điểm rất đậm. Diệp Lăng Phi còn lo lắng không biết có chuyện phấn trắng rơi lả tả từ trên mặt hai cô nhân viên tiếp tân không. Lúc Diệp Lăng Phi còn ở tập đoàn Tân Á luôn luôn thích chọc ghẹo các cô nhân viên tiếp tân, có thể nói là rất thân với các nhân viên tiếp tân trước đây. Bây giờ đã đổi sang người mới, Diệp Lăng Phi cảm thấy xa lạ, có lẽ là vì tâm tình của mình đã không còn giống như trước đây nữa, hắn tới tập đoàn Tân Á mà không còn có cái loại cảm giác thích thú khi xưa, hiện tại hắn cảm thấy nơi này rất xa lạ.
Diệp Lăng Phi cùng Trần Ngọc Đình đi vào trong thang máy, vài viên chức lão thành thấy Diệp Lăng Phi đi tới đều rối rít cất tiếng chào hỏi. Diệp Lăng Phi chỉ gật đầu, coi như là đáp lại. Diệp Lăng Phi không lập tức đi tìm Trương Lộ Tuyết mà tới phòng tổ chức trước.
Chẳng qua là phòng này đã đổi tên rồi. Nhớ năm xưa phòng ban này là do Diệp Lăng Phi lãnh đạo, bây giờ phòng này sửa thành phòng điều độ, công nhân viên trong phòng đa số xử lí công tác văn thư. Diệp Lăng Phi chỉ muốn đến nhìn một lát mà thôi, khi hắn đi tới hành lang thì chợt nghe thấy trong phòng làm việc của phòng tổ chức trước đây vang lên một trận cười. Diệp Lăng Phi nghe thấy dường như trong đó còn có tiếng cười của Đường Hiểu Uyển nữa. Diệp Lăng Phi vừa định đi tới xem thế nào, đột nhiên nghe thấy giọng nói của một cô gái vang lên sau lưng mình:
- A, giám đốc Diệp!
Diệp Lăng Phi quay đầu lại nhìn, thấy Từ Oánh đang đứng phía sau mình. Diệp Lăng Phi vội vàng che miệng Từ Oánh lại, thấp giọng nói:
- Không nên kêu to vậy, tôi muốn trở về xem một chút!
Từ Oánh gật đầu, lúc này Diệp Lăng Phi mới buông tay ra. Diệp Lăng Phi cất bước đi về phía cửa phòng làm việc. Từ Oánh đi phía sau Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa đi tới tới cửa, lại nghe thấy một trận cười nữa vang lên trong phòng làm việc. Diệp Lăng Phi đứng ngay ở cửa., từ phần kính thủy tinh nhìn vào có thể thấy trong phòng làm việc lớn có một người thanh niên đeo kính dáng vẻ rụt rè ngồi ở chỗ bàn làm việc, sắc mặt đỏ bừng, bên cạnh có một người phụ nữ ước chừng hơn 30 tuồi đang trêu chọc cậu thanh niên ấy.
- Tiểu Trần à, cậu gần gũi với con gái nhà người ta sao có thể uống say được chứ, có phải là cậu cố ý hay không?
- Không phải, không phải thế, em là, là bị cô ấy dọa sợ, nói chuyện thì thô lỗ tục tằng, lúc ăn còn cởi giày nữa, em... em chịu không nổi!
Cậu thanh niên kia sắc mặt đỏ lên, nói.
Trong phòng làm việc hơn 10 người nhân viên bao gồm cả Đường Hiểu Uyển đang cười, nhất là Đường Hiểu Uyển, cười đến mức sắp chảy cả nước mắt ra rồi. Xem ra trước khi Diệp Lăng Phi tới đây, cậu thanh niên họ Trần kia nhất định là đã kể lại một chuyện cực kì buồn cười. Người phụ nữ hơn 30 tuổi kia tì tay phải lên bàn làm việc, cười nói với cậu thanh niên kia:
- Tiểu Trần, tôi thấy là cậu chán ghét nguời ta thô lỗ nên mới cố ý làm như vậy đúng không? Tiểu Trần, nào, nói cho bà chị của cậu xem, rốt cuộc cậu muốn tìm bạn gái kiểu gì, để bà chị này tư vấn cho cậu một chút!
Cậu thanh niên có chút ngại ngùng., không tự chủ được nghiêng đầu liếc nhìn Đường Hiểu Uyển đang che miệng cười, sau đó cậu thanh niên đó vội vàng nói:
- Em…em…em!
- Em cái gì. Tiểu Trần à, không phải là cậu coi trọng người đẹp Hiểu Uyển của phòng chúng ta sao, thích thì cứ nói rõ ra đi!
Người phụ nữ kia cũng không khách khí, nói thẳng luôn:
- Chị có thể nói với cậu. Hỉểu Uyển của phòng chúng ta cũng là mỹ nữ nổi tiếng trong công ty, không biết có bao nhiêu người muốn theo đuổi em ấy nữa. Nếu cậu muốn theo đuổi Hiểu Uyển, vậy thì phải thể hiện ra chút bản lĩnh chứ. Nào cậu nói xem cậu có bao nhiêu tiền, không có tiền thì làm sao mà theo đuổi Hiểu Uyển được?
- Em vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, không có nhiều tiền, em…
Cậu thanh niên kia còn chưa kịp nói xong: tiếng oán trách ngọt ngào của Đường Hiểu Uyển đã truyền tới.
- Chị Vương, chị đừng có nói lung tung nữa!
Người phụ nữ hơn 30 tuổi đó cười nói:
- Hiểu Uyển à, em không phải xấu hổ, chị tới phòng này lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy bạn trai em tới đón em. Chị cảm thấy Tiều Trần không tệ, tuy tuổi của cậu ấy nhỏ hơn em một chút, nhưng thời buổi này đang thịnh hành chuyện phi công trẻ lái máy bay bà già mà, hơn nữa đều là người trong công ty, em nên cân nhắc một chút!
Lúc này có một nữ viên chức ngồi trong góc làm việc ngẩng đầu lên, nói:
- Tôi thấy chuyện này cô đừng nên gán ghép lung tung nữa. Chúng ta cứ ngồi đây đùa cợt, nhỡ như khiến Tiểu Trần tưởng thật, vậy thì không hay đâu!
Nữ viên chức vừa nói chuyện là một nhân viên cũ của phòng, từ khi thành lập phòng tổ chức thì cô ta đã có trong biên chế rồi.
Người phụ nữ Vương bĩu môi, nói:
- Cái này thì sao chứ, nhớ năm đó tôi và ông xã yêu nhau lúc học đại học, sau khi tốt nghiệp chúng tôi lập tức kết hôn. Tôi cảm thấy hai người làm cùng một chỗ cũng rất tốt, rất thú vị đó, tôi…
Người phụ nữ họ Vương còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên cửa phòng mở ra, một người đàn ông đứng ở cửa phòng làm việc, trưởng phòng Từ Oánh của các cô thì đứng ngay đằng sau người đàn ông đó. Người phụ nữ họ Vương vội vàng trở về chỗ ngồi của mình, còn những người còn lại cũng không dám cười nữa. Mấy nhân viên cũ của phòng tổ chức sau khi thấy thấy Diệp Lăng Phi đứng ở cửa, tất cả đều kinh hô:
- Giám đốc Diệp!
Đường Hiểu Uyển thật sự không ngờ Diệp Lăng Phi lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhất thời nụ cười trên mặt cô trở nên cứng ngắc, không biết phải làm sao.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Các vị, tôi chỉ đến nhìn qua thôi, xem ra những nhân viên cũ của tôi không còn nhiều người ở lại đây nữa. Không có chuyện gì đâu, mọi người tiếp tục làm việc đi!
Diệp Lăng Phi nói xong xoay người đi sang chỗ khác. Từ Oánh đứng ở cửa không đi vào chỉ nói:
- Trước hết làm xong công việc hôm nay đi, đừng có cả ngày chỉ lo mỗi việc tán chuyện nữa, không thì tiền thưởng tháng này sẽ không có đâu!
Người phụ nữ họ Vương đó thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra vừa rồi cô ta bị dọa cũng không nhẹ. Người phụ nữ này đến nơi đây còn chưa được nửa năm, tất nhiên không nhận ra Diệp Lăng Phi là ai, đường Hiểu Uyển thấy Diệp Lăng Phi bỏ đi, cô cắn chặt môi, bỗng nhiên đứng lên chạy đuổi theo.
- Người đàn ông đó là ai vậy?
Người phụ nữ họ Vương cảm thấy không hiểu nổi, cất tiếng hỏi.
- Anh ta là ai ư?
Cô viên chức ngồi ở chỗ góc phòng vừa lên tiếng cảnh tỉnh nữ nhân viên họ Vương ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô ta, nói:
- Không phải tôi vừa nãy tôi đã nói với cô rồi sao, cô không rõ tình hình chỗ này thì không nên nói lung tung. Người đàn ông đó rất lợi hại, khi xưa là chủ quản của phòng tổ chức, trong toàn bộ tập đoàn Tân Á, không có người nào dám nói gì anh ta. Khi đó phòng tổ chức chúng ta chính là một phòng ban cao cao tại thượng, ai thấy người của phòng chúng ta cũng phải trốn đi. Bây giờ thì, tôi nên nói như thế nào nhỉ, tiền lương của cô đều là do người ta quản lí đấy, người ta chính là ông chủ lớn của tập đoàn Tân Á!
- Ôi mẹ ơi, lợi hại như vậy sao?
Người phụ nữ họ Vương luôn mồm cảm khái,
- Cũng may vừa rồi tôi không nói nhiều lời. Vừa rồi tôi còn muốn hỏi anh ta đang làm gì, sao lại đi đến chỗ này!
- Tôi đã nói rồi, cô nói chuyện cũng phải chú ý một chút, cô không thử nghĩ lại xem một cô gái xinh đẹp như Hiểu Uyển sao cho đến giờ vẫn không có bạn trai chứ!
Người phụ nữ đó nói tiếp,
- Từ nay về sau trước mặt Hiểu Uyển cô đừng nói cái gì mà giới thiệu bạn trai các loại nữa, cô căn bản là không biết tình hình ở chỗ này, phàm là những nhân viên cũ của phòng tổ chức đều biết rõ đây là chuyện à. Tôi lại nói cho cô hay, Hiểu Uyển là người đẹp ở tập đoàn Tân Á, nhưng những người biết rõ lai lịch của Hiểu Uyển đều không dám theo đuổi Hiểu Uyển đó!
- Ôi mẹ ơi, hóa ra lại còn có chuyện như vậy!
Người phụ nữ họ Vương vừa nghe vậy lập tức há hốc mồm, ngón tay chỉ về phía cửa, lo lắng nói:
- Vừa rồi tôi nói mấy câu đó chẳng phải là bị ông ấy nghe được sao, ông ấy sẽ không mang thù với tôi chứ? Tôi... tôi không biết mà, phải làm sao bây giờ?
Diệp Lăng Phi và Từ Oánh vừa mới đi ra được mấy bước, Đường Hiểu Uyển đã từ phía sau đuổi tới, đường Hiểu Uyển chạy vội, bộ ngực của cô lập tức dao động lên xuống. Diệp Lăng Phi quay đầu lại thấy Đường Hiểu Uyển thở hồng hộc chạy tới, hắn dừng lại, cười nói với Đường Hiểu Uyển:
- Hiểu Uyển, có chuyện gì vậy?
- Diệp đại ca, em...!
Đường Hiểu Uyển liếc nhìn Từ Oánh, xấu hổ không dám nói ra lời. Từ Oánh thấy cảnh này, vội vàng nói:
- Giám đốc Diệp, đến phòng làm việc của tôi mà nói chuyện, tôi đem tập tài liệu này tới phòng làm việc chung!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi gật đầu rồi xoay người sang chỗ khác, Đường Hiểu Uyển đi the sau Diệp Lăng Phi, trong lòng thấp thỏm bất an, lo lắng Diệp Lăng Phi hiểu lầm mình.
Từ Oánh mở cửa phòng làm việc ra, cầm tập tài liệu đi ra ngoài, tiện tay đóng luôn cửa phòng lại. Diệp Lăng Phi không ngồi, hắn cười nói:
- Hiểu Uyển à, em có chuyện à không tiện nói sao?
- Diệp đại ca, em sợ anh hiểu lầm, mọi người chỉ đang nói giỡn thôi, cũng không có ý gì khác đâu!
Đường Hiểu Uyển cuống quýt giải thích.
Diệp Lăng Phi vươn tay ôm eo Đường Hiểu Uyển, tay kia thì véo cái mũi đáng yêu của Đường Hiểu Uyển một cái, cười nói:
- Anh không nghĩ gì đâu, anh cũng nhận ra là các em đang nói đùa mà!
Đường Hiểu Uyển nghe xong mới thở phào một tiếng. Diệp Lăng Phi ôm eo thon của Đường Hiểu Uyển, nói:
- Được rồi, quay về làm việc đi!
- Diệp đại ca, anh sắp kết hôn đúng không?
Đường Hiểu Uyển ngẩng mặt lên, gương mặt cô xinh đẹp như búp bê vậy, cười ngọt ngào nói:
- Em chúc Diệp đại ca vui vẻ hạnh phúc!
- Hiểu Uyển, em có tới tham dự hôn lễ của anh không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Đường Hiểu Uyển chần chừ đáp:
- Khả Hân tỷ đã nói mình không nên tham dự thì tốt hơn, tránh cho Diệp đại ca gặp phải chuyện phiền phức!
Đường Hiểu Uyển nũng nịu nói.
- Em cũng nghĩ như vậy, vì thế em định không đến dự hôn lễ của Diệp đại ca đâu!
Diệp Lăng Phi cúi đầu nhìn Đường Hiểu Uyển trong lòng mình, nhẹ nhàng nói:
- Vậy thì em chờ đến hôn lễ của em và anh nhé!
- Hôn lễ của em ư?
Đường Hiểu Uyển sửng sốt, nhìn Diệp Lăng Phi, trong cặp mắt xinh đẹp lóe lên ánh nhìn khó có thể giải thích được. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Làm sao thế, lẽ nào Hiểu Uyển nhà ta không muốn cử hành hôn lễ với anh sao?
Đường Hiểu Uyển vừa nghe, vội vàng nói:
- Không phải, không phải thế, đương nhiên là em muốn kết hôn với Diệp đại ca rồi!
Đường Hiểu Uyển nói đến đây, thẹn thùng cúi đầu, trong lòng biết mình không nên nói toạc ra như vậy. Diệp Lăng Phi đã sớm nhìn thấu nội tâm của Đường Hiểu Uyển, hắn ôm Đường Hiểu Uyển vào trong lòng, dịu dàng nói:
- Hiểu Uyển, không có gì mà phải ngượng, đối với em mà nói, đây là một yêu cầu chính đáng, anh sẽ tận khả năng để xử lý chuyện này, đương nhiên, vẫn còn câu nói khi xưa của anh, nếu như em gặp được người thích hợp hơn, anh không ngại để em gả cho người mình thích kia!
Diệp Lăng Phi tâm sự với Đường Hiểu Uyển ở trong phòng làm việc của Từ Oánh một lúc, thầm tính toán hẳn là Trương Lộ Tuyết đang đợi mình đến, lúc này mới đi đến phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết. Vừa đến cửa phòng làm việc hắn đã thấy Trịnh Khả Nhạc cầm cái bút để kẻ lông mày. Diệp Lăng Phi thò tay gõ gõ lên bàn của Trịnh Khả Nhạc, giả vờ nghiêm túc nói:
- Khàả Nhạc, trong lúc làm việc mà em lại đi làm việc riêng, anh thấy hẳn phải khấu trừ tiền lương của em rồi!
Trịnh Khả Nhạc biết hôm nay Diệp Lăng Phi sẽ đến công ty, tính toán trang điểm lại để Diệp Lăng Phi thấy được dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình, nhưng không ngờ được Diệp Lăng Phi lại tới nhanh như vậy, thấy được mình đang trang điểm. Trịnh Khả Nhạc vội vàng để hộp trang điểm xuống, sắp xếp lại bàn làm việc rồi đứng lên, cô đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, hai tay kéo tay Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, đây cũng là vì em nghe nói anh muốn tới đây nên mới cố ý trang điểm, em sợ anh thấy em không đẹp sẽ không để ý tới em nữa.
- Lại lấy cớ!
Diệp Lăng Phi cố ý nghiêm mặt, nói:
- Anh giống cái loại người đó sao?
- Diệp đại ca, lâu như vậy mà anh không để ý đến em, người ta lo lắng nha, hơn nữa, năm nay người ta lại già đi một tuổi, sợ mình xấu đi. Diệp đại ca sẽ không thích em nữa!
Trịnh Khả Nhạc bắt đầu chu cái miệng đã đánh son hồng ra, nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, bây giờ em rất nghèo khó, tiền lương một tháng cũng không đủ tiêu, bây giờ em còn thiếu nợ Diệp đại ca nữa, nếu như anh khấu trừ tiền lương của em, em thực sự không biết phải làm sao bây giờ! Không phải Diệp đại ca muốn nhìn thấy em ra đường ăn xin đó chứ?
- Ai biết em cầm lương tháng đi tiêu xài vào những chỗ nào, một mình em sống ở thành phố Vọng Hải mà tiêu số tiền lớn như vậy sao!
Diệp Lăng Phi nói.
- Em chẳng biết tiêu tiền thông minh gì cả, nhưng mà cũng không sao, còn nhớ rõ đang nợ tiền của anh, được rồi, đừng đi theo than khóc với anh nữa, cùng lắm thì anh xóa số nợ đó cho em.
Trịnh Khả Nhạc vừa nghe vậy, lập tức cười rộ lên, nói:
- Diệp đại ca, có thật không vậy?
- Đương nhiên là thật rồi!
Diệp Lăng Phi rất nghiêm túc nói.
- Vốn là anh nghĩ tết năm nay sẽ cho mọi người chút tiền thưởng, số tiền em thiếu anh coi như là số tiền lì xì anh thưởng cho em đi. Nhưng mà lần này em cũng đừng mong nhận được tiền thưởng Tết của công ty đó!
Khi còn ở thành phố Đông Hải. Diệp Lăng Phi đã đề cập qua với Trương Lộ Tuyết là chiều nay mình sẽ tới tập đoàn Tân Á cùng Trương Lộ Tuyết bàn bạc giải quyết chuyện tiền thưởng cuối năm của công ty, đã rất lâu rồi Diệp Lăng Phi chưa đến tập đoàn Tân Á, cũng không biết tình hình của tập đoàn Tân Á dạo gần đây như thế nào, chiều nay thì đến tập đoàn Tân Á, sáng mai thì còn phải đi họp ở công ty bảo hiểm Dân An. Diệp Lăng Phi cảm thấy lịch trình mấy ngày nay quá gấp rút. Buổi chiều, hắn lái xe tới tập đoàn Tân Á, tìm một chỗ trong bãi để xe mà đỗ vào. Diệp Lăng Phi vừa mới xuống xe thì thấy một chiếc Audi màu đen cũng tiến vào trong bãi đỗ. Diệp Lăng Phi biết rất rõ chiếc xe này, đây chính là xe của Trần Ngọc Đình mà.
Diệp Lăng Phi cất bước đi về phía xe của Trần Ngọc Đình. Vừa đi tới chỗ chiếc Audi, Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy Trần Ngọc Đình mặc một chiếc áo khoác hai lớp từ trên xe bước xuống, đã lâu không gặp Trần Ngọc Đình, ngày hôm nay vừa nhìn thấy hắn đã cảm nhận được sức hấp dẫn của một người phụ nữ thành thục như Trần Ngọc Đình mãnh liệt đến cỡ nào. Chỉ thấy Trần Ngọc Đình thắt chặt đai lưng của chiếc áo khoác, vùng eo được bỏ càng sát, bộ ngực cao vút, cổ áo hơi mở ra một phần, để lộ vùng cổ trắng của Trần Ngọc Đình. Từ phần eo đến phần mông tạo thành một đường cong tuyệt mĩ. Trần Ngọc Đình mặc một chiếc quần dài màu xanh phía trong áo khoác. Cô cầm theo một cái túi xách, vừa bước xuống xe đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi. Trần Ngọc Đình đóng cửa xe lại, đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, trên gương mặt mê người của cô hiện lên một nụ cười, nói:
- Ông chủ Diệp à, thật là khó khăn quá, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được ngài ở đây!
- Ngọc Đình tỷ à, đây là chị đang oán giận tôi không đến gặp chị đúng không?
Ánh mắt Diệp Lăng Phi cố ý quét qua quét lại trên thân thể đầy đặn của Trần Ngọc Đình, hương vị của người phụ nữ thành thục như Trần Ngọc Đình quả thực là khiến các cô gái như Bạch Tình Đình không tài nào so sánh được, mỗi cử động mọi lúc của Trần Ngọc Đình luôn toát ra vẻ thành thục ý nhị. Diệp Lăng Phi đứng rất gần Trần Ngọc Đình, hắn cố ý dùng bắp đùi của mình chạm vào thân thể Trần Ngọc Đình, cười nói:
- Ngọc Đình tỷ, mấy ngày nay tôi bận muốn chết, từ đại Tây Bắc trở về lại phải lên đường sang Ma Cao, trở về thành phố Vọng Hải rồi mà vẫn không được thở, còn phải chuẩn bị cho hôn lễ của tôi và Tình Đình. Hôm qua tôi còn đang ở thành phố Đông Hải, hôm nay đã bị Trương Lộ Tuyết gọi về thành phố Vọng Hải gấp, nói là có chuyện muốn để tôi làm chủ. Khụ, trưa nay tôi mới về đến đây còn chưa kịp nghỉ ngơi đã lập tức chạy tới đây rồi!
- Thế nào, muốn cử hành hôn lễ rồi à? Ngày nào vậy?
Trần Ngọc Đình hỏi.
- Ngày mười lăm, sắp tới rồi!
Bàn tay của Diệp Lăng Phi có vẻ như rất tùy ý đặt lên bộ mông của Trần Ngọc Đình, mồm thì nói:
- Ngọc Đình tỷ, hôm đó chị phải đến dự hôn lễ của tôi đó!
- Thế thì gửi thiệp mời đi!
Trần Ngọc Đình cười nói.
- Không có thiệp mời sao được, lẽ nào cậu không mời tôi, tôi lại chả đưa tiền đến cho cậu hay sao?
Trần Ngọc Đình dường như không phát giác ra bàn tay của Diệp Lăng Phi đang để trên bộ mông nảy nở của mình, tay phải Diệp Lăng Phi hơi dùng sức bóp mông Trần Ngọc Đình một cái, nhẹ nhàng nói:
- Ngọc Đình tỷ, tiền thì không cần đâu, người tới là được rồi!
Trần Ngọc Đình cười đến mức run rẩy, nói:
- Sao có thể không mang tiền lễ được chứ?
- Tôi đã nói rồi, chị chỉ cần đi người không là được.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa ghé mũi tới sát bên tai Trần Ngọc Đình hít hà, cố ý khụt khịt mũi, nói:
- Thật là thơm quá. Ngọc Đình tỷ, chị dùng nước hoa nhãn hiệu gì vậy?
- Tôi không dùng nước hoa!
Trần Ngọc Đình nhẹ nhàng đẩy Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi lập tức nói:
- Đó chính là hương thơm trên cơ thể Ngọc Đình tỷ rồi, chà trách lại thơm như vậy. Vừa rồi tôi còn đang nghĩ xem hương thơm vừa rồi là của loại nước hoa nào cơ, nhưng nghĩ nát cả óc mà vẫn không ra, nguyên lai là mùi thơm cơ thể của Ngọc Đình tỷ a!
- Cậu đem những lời ngon tiếng ngọt này dành cho bà xã của mình đi, tôi đã già, đã qua cái thời con gái lãng mạn rồi!
Trần Ngọc Đình vừa nói vừa bật cười. Diệp Lăng Phi lại bóp mông Trần Ngọc Đình thêm một lần nữa, cười nói:
- Ngọc Đình tỷ, chị đâu đã già chứ, chị vẫn xinh đẹp động lòng người như ngày xưa. Nếu như không phải đã kết hôn, tôi nhất định sẽ cưới chị!
Gương mặt Trần Ngọc Đình bỗng nhiên đỏ bừng lên, lộ ra vẻ ngượng ngùng giống như một người thiếu nữ, trong ánh mắt toát lên vẻ kiều mị, đôi môi khêu gợi hơi hé mở, nói:
- Cậu lại nói mấy cái câu nghe sến sến này, nhưng mà dù những lời này là giả đi nữa, tôi cũng cảm thấy mỹ mãn rồi!
Cái loại ý vị mập mờ này thật sự quá mức mãnh liệt. Trần Ngọc Đình cảm thấy lời mình vừa nói có vẻ quá trực tiếp, cô vội vàng dời trọng tâm câu chuyện sang vấn đề khác:
- Không phải cậu muốn đến tập đoàn sao, mau mau vào đi thôi, tôi còn phải chuẩn bị báo cáo công tác buổi chiều đã, thời điểm cuối năm này công việc bận rộn thật!
Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy nếu như mình và Trần Ngọc Đình đứng ở bãi đỗ xe quá lâu khó tránh khỏi sẽ khiến người khác chú ý tới. Hắn cười cười, cùng Trần Ngọc Đình song song đi vào tòa nhà của tập đoàn Tân Á. Nhân viên tiếp tân ở đại sảnh tầng một của tập đoàn Tân Á đã đổi thành hai nữ nhân viên khác, hai cô nhân viên tiếp tân mới tới này thoạt nhìn khoảng 20 tuổi, trang điểm rất đậm. Diệp Lăng Phi còn lo lắng không biết có chuyện phấn trắng rơi lả tả từ trên mặt hai cô nhân viên tiếp tân không. Lúc Diệp Lăng Phi còn ở tập đoàn Tân Á luôn luôn thích chọc ghẹo các cô nhân viên tiếp tân, có thể nói là rất thân với các nhân viên tiếp tân trước đây. Bây giờ đã đổi sang người mới, Diệp Lăng Phi cảm thấy xa lạ, có lẽ là vì tâm tình của mình đã không còn giống như trước đây nữa, hắn tới tập đoàn Tân Á mà không còn có cái loại cảm giác thích thú khi xưa, hiện tại hắn cảm thấy nơi này rất xa lạ.
Diệp Lăng Phi cùng Trần Ngọc Đình đi vào trong thang máy, vài viên chức lão thành thấy Diệp Lăng Phi đi tới đều rối rít cất tiếng chào hỏi. Diệp Lăng Phi chỉ gật đầu, coi như là đáp lại. Diệp Lăng Phi không lập tức đi tìm Trương Lộ Tuyết mà tới phòng tổ chức trước.
Chẳng qua là phòng này đã đổi tên rồi. Nhớ năm xưa phòng ban này là do Diệp Lăng Phi lãnh đạo, bây giờ phòng này sửa thành phòng điều độ, công nhân viên trong phòng đa số xử lí công tác văn thư. Diệp Lăng Phi chỉ muốn đến nhìn một lát mà thôi, khi hắn đi tới hành lang thì chợt nghe thấy trong phòng làm việc của phòng tổ chức trước đây vang lên một trận cười. Diệp Lăng Phi nghe thấy dường như trong đó còn có tiếng cười của Đường Hiểu Uyển nữa. Diệp Lăng Phi vừa định đi tới xem thế nào, đột nhiên nghe thấy giọng nói của một cô gái vang lên sau lưng mình:
- A, giám đốc Diệp!
Diệp Lăng Phi quay đầu lại nhìn, thấy Từ Oánh đang đứng phía sau mình. Diệp Lăng Phi vội vàng che miệng Từ Oánh lại, thấp giọng nói:
- Không nên kêu to vậy, tôi muốn trở về xem một chút!
Từ Oánh gật đầu, lúc này Diệp Lăng Phi mới buông tay ra. Diệp Lăng Phi cất bước đi về phía cửa phòng làm việc. Từ Oánh đi phía sau Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa đi tới tới cửa, lại nghe thấy một trận cười nữa vang lên trong phòng làm việc. Diệp Lăng Phi đứng ngay ở cửa., từ phần kính thủy tinh nhìn vào có thể thấy trong phòng làm việc lớn có một người thanh niên đeo kính dáng vẻ rụt rè ngồi ở chỗ bàn làm việc, sắc mặt đỏ bừng, bên cạnh có một người phụ nữ ước chừng hơn 30 tuồi đang trêu chọc cậu thanh niên ấy.
- Tiểu Trần à, cậu gần gũi với con gái nhà người ta sao có thể uống say được chứ, có phải là cậu cố ý hay không?
- Không phải, không phải thế, em là, là bị cô ấy dọa sợ, nói chuyện thì thô lỗ tục tằng, lúc ăn còn cởi giày nữa, em... em chịu không nổi!
Cậu thanh niên kia sắc mặt đỏ lên, nói.
Trong phòng làm việc hơn 10 người nhân viên bao gồm cả Đường Hiểu Uyển đang cười, nhất là Đường Hiểu Uyển, cười đến mức sắp chảy cả nước mắt ra rồi. Xem ra trước khi Diệp Lăng Phi tới đây, cậu thanh niên họ Trần kia nhất định là đã kể lại một chuyện cực kì buồn cười. Người phụ nữ hơn 30 tuổi kia tì tay phải lên bàn làm việc, cười nói với cậu thanh niên kia:
- Tiểu Trần, tôi thấy là cậu chán ghét nguời ta thô lỗ nên mới cố ý làm như vậy đúng không? Tiểu Trần, nào, nói cho bà chị của cậu xem, rốt cuộc cậu muốn tìm bạn gái kiểu gì, để bà chị này tư vấn cho cậu một chút!
Cậu thanh niên có chút ngại ngùng., không tự chủ được nghiêng đầu liếc nhìn Đường Hiểu Uyển đang che miệng cười, sau đó cậu thanh niên đó vội vàng nói:
- Em…em…em!
- Em cái gì. Tiểu Trần à, không phải là cậu coi trọng người đẹp Hiểu Uyển của phòng chúng ta sao, thích thì cứ nói rõ ra đi!
Người phụ nữ kia cũng không khách khí, nói thẳng luôn:
- Chị có thể nói với cậu. Hỉểu Uyển của phòng chúng ta cũng là mỹ nữ nổi tiếng trong công ty, không biết có bao nhiêu người muốn theo đuổi em ấy nữa. Nếu cậu muốn theo đuổi Hiểu Uyển, vậy thì phải thể hiện ra chút bản lĩnh chứ. Nào cậu nói xem cậu có bao nhiêu tiền, không có tiền thì làm sao mà theo đuổi Hiểu Uyển được?
- Em vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, không có nhiều tiền, em…
Cậu thanh niên kia còn chưa kịp nói xong: tiếng oán trách ngọt ngào của Đường Hiểu Uyển đã truyền tới.
- Chị Vương, chị đừng có nói lung tung nữa!
Người phụ nữ hơn 30 tuổi đó cười nói:
- Hiểu Uyển à, em không phải xấu hổ, chị tới phòng này lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy bạn trai em tới đón em. Chị cảm thấy Tiều Trần không tệ, tuy tuổi của cậu ấy nhỏ hơn em một chút, nhưng thời buổi này đang thịnh hành chuyện phi công trẻ lái máy bay bà già mà, hơn nữa đều là người trong công ty, em nên cân nhắc một chút!
Lúc này có một nữ viên chức ngồi trong góc làm việc ngẩng đầu lên, nói:
- Tôi thấy chuyện này cô đừng nên gán ghép lung tung nữa. Chúng ta cứ ngồi đây đùa cợt, nhỡ như khiến Tiểu Trần tưởng thật, vậy thì không hay đâu!
Nữ viên chức vừa nói chuyện là một nhân viên cũ của phòng, từ khi thành lập phòng tổ chức thì cô ta đã có trong biên chế rồi.
Người phụ nữ Vương bĩu môi, nói:
- Cái này thì sao chứ, nhớ năm đó tôi và ông xã yêu nhau lúc học đại học, sau khi tốt nghiệp chúng tôi lập tức kết hôn. Tôi cảm thấy hai người làm cùng một chỗ cũng rất tốt, rất thú vị đó, tôi…
Người phụ nữ họ Vương còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên cửa phòng mở ra, một người đàn ông đứng ở cửa phòng làm việc, trưởng phòng Từ Oánh của các cô thì đứng ngay đằng sau người đàn ông đó. Người phụ nữ họ Vương vội vàng trở về chỗ ngồi của mình, còn những người còn lại cũng không dám cười nữa. Mấy nhân viên cũ của phòng tổ chức sau khi thấy thấy Diệp Lăng Phi đứng ở cửa, tất cả đều kinh hô:
- Giám đốc Diệp!
Đường Hiểu Uyển thật sự không ngờ Diệp Lăng Phi lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhất thời nụ cười trên mặt cô trở nên cứng ngắc, không biết phải làm sao.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Các vị, tôi chỉ đến nhìn qua thôi, xem ra những nhân viên cũ của tôi không còn nhiều người ở lại đây nữa. Không có chuyện gì đâu, mọi người tiếp tục làm việc đi!
Diệp Lăng Phi nói xong xoay người đi sang chỗ khác. Từ Oánh đứng ở cửa không đi vào chỉ nói:
- Trước hết làm xong công việc hôm nay đi, đừng có cả ngày chỉ lo mỗi việc tán chuyện nữa, không thì tiền thưởng tháng này sẽ không có đâu!
Người phụ nữ họ Vương đó thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra vừa rồi cô ta bị dọa cũng không nhẹ. Người phụ nữ này đến nơi đây còn chưa được nửa năm, tất nhiên không nhận ra Diệp Lăng Phi là ai, đường Hiểu Uyển thấy Diệp Lăng Phi bỏ đi, cô cắn chặt môi, bỗng nhiên đứng lên chạy đuổi theo.
- Người đàn ông đó là ai vậy?
Người phụ nữ họ Vương cảm thấy không hiểu nổi, cất tiếng hỏi.
- Anh ta là ai ư?
Cô viên chức ngồi ở chỗ góc phòng vừa lên tiếng cảnh tỉnh nữ nhân viên họ Vương ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô ta, nói:
- Không phải tôi vừa nãy tôi đã nói với cô rồi sao, cô không rõ tình hình chỗ này thì không nên nói lung tung. Người đàn ông đó rất lợi hại, khi xưa là chủ quản của phòng tổ chức, trong toàn bộ tập đoàn Tân Á, không có người nào dám nói gì anh ta. Khi đó phòng tổ chức chúng ta chính là một phòng ban cao cao tại thượng, ai thấy người của phòng chúng ta cũng phải trốn đi. Bây giờ thì, tôi nên nói như thế nào nhỉ, tiền lương của cô đều là do người ta quản lí đấy, người ta chính là ông chủ lớn của tập đoàn Tân Á!
- Ôi mẹ ơi, lợi hại như vậy sao?
Người phụ nữ họ Vương luôn mồm cảm khái,
- Cũng may vừa rồi tôi không nói nhiều lời. Vừa rồi tôi còn muốn hỏi anh ta đang làm gì, sao lại đi đến chỗ này!
- Tôi đã nói rồi, cô nói chuyện cũng phải chú ý một chút, cô không thử nghĩ lại xem một cô gái xinh đẹp như Hiểu Uyển sao cho đến giờ vẫn không có bạn trai chứ!
Người phụ nữ đó nói tiếp,
- Từ nay về sau trước mặt Hiểu Uyển cô đừng nói cái gì mà giới thiệu bạn trai các loại nữa, cô căn bản là không biết tình hình ở chỗ này, phàm là những nhân viên cũ của phòng tổ chức đều biết rõ đây là chuyện à. Tôi lại nói cho cô hay, Hiểu Uyển là người đẹp ở tập đoàn Tân Á, nhưng những người biết rõ lai lịch của Hiểu Uyển đều không dám theo đuổi Hiểu Uyển đó!
- Ôi mẹ ơi, hóa ra lại còn có chuyện như vậy!
Người phụ nữ họ Vương vừa nghe vậy lập tức há hốc mồm, ngón tay chỉ về phía cửa, lo lắng nói:
- Vừa rồi tôi nói mấy câu đó chẳng phải là bị ông ấy nghe được sao, ông ấy sẽ không mang thù với tôi chứ? Tôi... tôi không biết mà, phải làm sao bây giờ?
Diệp Lăng Phi và Từ Oánh vừa mới đi ra được mấy bước, Đường Hiểu Uyển đã từ phía sau đuổi tới, đường Hiểu Uyển chạy vội, bộ ngực của cô lập tức dao động lên xuống. Diệp Lăng Phi quay đầu lại thấy Đường Hiểu Uyển thở hồng hộc chạy tới, hắn dừng lại, cười nói với Đường Hiểu Uyển:
- Hiểu Uyển, có chuyện gì vậy?
- Diệp đại ca, em...!
Đường Hiểu Uyển liếc nhìn Từ Oánh, xấu hổ không dám nói ra lời. Từ Oánh thấy cảnh này, vội vàng nói:
- Giám đốc Diệp, đến phòng làm việc của tôi mà nói chuyện, tôi đem tập tài liệu này tới phòng làm việc chung!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi gật đầu rồi xoay người sang chỗ khác, Đường Hiểu Uyển đi the sau Diệp Lăng Phi, trong lòng thấp thỏm bất an, lo lắng Diệp Lăng Phi hiểu lầm mình.
Từ Oánh mở cửa phòng làm việc ra, cầm tập tài liệu đi ra ngoài, tiện tay đóng luôn cửa phòng lại. Diệp Lăng Phi không ngồi, hắn cười nói:
- Hiểu Uyển à, em có chuyện à không tiện nói sao?
- Diệp đại ca, em sợ anh hiểu lầm, mọi người chỉ đang nói giỡn thôi, cũng không có ý gì khác đâu!
Đường Hiểu Uyển cuống quýt giải thích.
Diệp Lăng Phi vươn tay ôm eo Đường Hiểu Uyển, tay kia thì véo cái mũi đáng yêu của Đường Hiểu Uyển một cái, cười nói:
- Anh không nghĩ gì đâu, anh cũng nhận ra là các em đang nói đùa mà!
Đường Hiểu Uyển nghe xong mới thở phào một tiếng. Diệp Lăng Phi ôm eo thon của Đường Hiểu Uyển, nói:
- Được rồi, quay về làm việc đi!
- Diệp đại ca, anh sắp kết hôn đúng không?
Đường Hiểu Uyển ngẩng mặt lên, gương mặt cô xinh đẹp như búp bê vậy, cười ngọt ngào nói:
- Em chúc Diệp đại ca vui vẻ hạnh phúc!
- Hiểu Uyển, em có tới tham dự hôn lễ của anh không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Đường Hiểu Uyển chần chừ đáp:
- Khả Hân tỷ đã nói mình không nên tham dự thì tốt hơn, tránh cho Diệp đại ca gặp phải chuyện phiền phức!
Đường Hiểu Uyển nũng nịu nói.
- Em cũng nghĩ như vậy, vì thế em định không đến dự hôn lễ của Diệp đại ca đâu!
Diệp Lăng Phi cúi đầu nhìn Đường Hiểu Uyển trong lòng mình, nhẹ nhàng nói:
- Vậy thì em chờ đến hôn lễ của em và anh nhé!
- Hôn lễ của em ư?
Đường Hiểu Uyển sửng sốt, nhìn Diệp Lăng Phi, trong cặp mắt xinh đẹp lóe lên ánh nhìn khó có thể giải thích được. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Làm sao thế, lẽ nào Hiểu Uyển nhà ta không muốn cử hành hôn lễ với anh sao?
Đường Hiểu Uyển vừa nghe, vội vàng nói:
- Không phải, không phải thế, đương nhiên là em muốn kết hôn với Diệp đại ca rồi!
Đường Hiểu Uyển nói đến đây, thẹn thùng cúi đầu, trong lòng biết mình không nên nói toạc ra như vậy. Diệp Lăng Phi đã sớm nhìn thấu nội tâm của Đường Hiểu Uyển, hắn ôm Đường Hiểu Uyển vào trong lòng, dịu dàng nói:
- Hiểu Uyển, không có gì mà phải ngượng, đối với em mà nói, đây là một yêu cầu chính đáng, anh sẽ tận khả năng để xử lý chuyện này, đương nhiên, vẫn còn câu nói khi xưa của anh, nếu như em gặp được người thích hợp hơn, anh không ngại để em gả cho người mình thích kia!
Diệp Lăng Phi tâm sự với Đường Hiểu Uyển ở trong phòng làm việc của Từ Oánh một lúc, thầm tính toán hẳn là Trương Lộ Tuyết đang đợi mình đến, lúc này mới đi đến phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết. Vừa đến cửa phòng làm việc hắn đã thấy Trịnh Khả Nhạc cầm cái bút để kẻ lông mày. Diệp Lăng Phi thò tay gõ gõ lên bàn của Trịnh Khả Nhạc, giả vờ nghiêm túc nói:
- Khàả Nhạc, trong lúc làm việc mà em lại đi làm việc riêng, anh thấy hẳn phải khấu trừ tiền lương của em rồi!
Trịnh Khả Nhạc biết hôm nay Diệp Lăng Phi sẽ đến công ty, tính toán trang điểm lại để Diệp Lăng Phi thấy được dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình, nhưng không ngờ được Diệp Lăng Phi lại tới nhanh như vậy, thấy được mình đang trang điểm. Trịnh Khả Nhạc vội vàng để hộp trang điểm xuống, sắp xếp lại bàn làm việc rồi đứng lên, cô đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, hai tay kéo tay Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, đây cũng là vì em nghe nói anh muốn tới đây nên mới cố ý trang điểm, em sợ anh thấy em không đẹp sẽ không để ý tới em nữa.
- Lại lấy cớ!
Diệp Lăng Phi cố ý nghiêm mặt, nói:
- Anh giống cái loại người đó sao?
- Diệp đại ca, lâu như vậy mà anh không để ý đến em, người ta lo lắng nha, hơn nữa, năm nay người ta lại già đi một tuổi, sợ mình xấu đi. Diệp đại ca sẽ không thích em nữa!
Trịnh Khả Nhạc bắt đầu chu cái miệng đã đánh son hồng ra, nũng nịu nói:
- Diệp đại ca, bây giờ em rất nghèo khó, tiền lương một tháng cũng không đủ tiêu, bây giờ em còn thiếu nợ Diệp đại ca nữa, nếu như anh khấu trừ tiền lương của em, em thực sự không biết phải làm sao bây giờ! Không phải Diệp đại ca muốn nhìn thấy em ra đường ăn xin đó chứ?
- Ai biết em cầm lương tháng đi tiêu xài vào những chỗ nào, một mình em sống ở thành phố Vọng Hải mà tiêu số tiền lớn như vậy sao!
Diệp Lăng Phi nói.
- Em chẳng biết tiêu tiền thông minh gì cả, nhưng mà cũng không sao, còn nhớ rõ đang nợ tiền của anh, được rồi, đừng đi theo than khóc với anh nữa, cùng lắm thì anh xóa số nợ đó cho em.
Trịnh Khả Nhạc vừa nghe vậy, lập tức cười rộ lên, nói:
- Diệp đại ca, có thật không vậy?
- Đương nhiên là thật rồi!
Diệp Lăng Phi rất nghiêm túc nói.
- Vốn là anh nghĩ tết năm nay sẽ cho mọi người chút tiền thưởng, số tiền em thiếu anh coi như là số tiền lì xì anh thưởng cho em đi. Nhưng mà lần này em cũng đừng mong nhận được tiền thưởng Tết của công ty đó!