Diệp Lăng Phi nói hết suy nghĩ của hắn cho Chu Hân Mính nghe, đối với Diệp Lăng Phi nhận thấy. Diệp Phong chỉ có thể là trước khi chết đã nói hết những bí mật mà trước đó đã giấu đi. Chu Hân Mính nghĩ đi nghĩ lại, nói:
- Diệp Lăng Phi, chuyện này anh quyết định đi. Nhưng mà cá nhân em cảm thấy Tình Đình không bao giờ đi gặp Diệp Phong đâu. Chỉ cần việc Tình Đình đã nhận ra rõ, cô ấy sẽ không bao giờ thay đổi đâu, cô ấy đã bị Diệp Phong hại một lần. Cô ấy sẽ không bao giờ đi gặp Diệp Phong đâu!
Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn đồng ý với những gì Chu Hân Mính vừa nói. Bỗng nhiên Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh chỉ là nói ra ý kiến của mình. Có muốn gặp mặt Diệp Phong lần cuối hay không hoàn toàn cho Tình Đình quyết định. Dù sao Diệp Phong cũng là bạn học của Tình Đình, anh không muốn sau này Tình Đình có bất cứ điều gì oán trách anh nữa!
Chu Hân Mính không nói gì nữa, mà cùng Diệp Lăng Phi đi xuống lầu, đánh mạt chược hồi lâu. Bạch Tình Đình cũng cảm thấy thấm mệt, cô cùng Lý Khả Hân ngồi dưới phòng khách dưới lầu nói chuyện phiếm. Hôm nay Bạch Tình Đình thắng rất nhiều tiền, tất nhiên số tiền đó đều là của Diệp Lăng Phi. Dù thế nào, hưởng thụ cũng là quá trình này, đánh mạt chược này là cách hay để làm tăng thêm tình bạn. Sau khi đánh mạt chược một hồi lâu, Bạch Tình Đình và Lý Khả Hân nói chuyện thân mật hơn nhiều. Khi Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính xuống lầu thì nhìn thấy Bạch Tình Đình vẫn nói giọng không khỏe lắm nói chuyện với Lý Khả Hân về buổi đánh mạt chược chiều nay cô đã đỏ như thế nào.
- Tình Đình, có chuyện anh muốn nói với em!
Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt Bạch Tình Đình, ngồi xuống, tay trái ôm lấy eo Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình. Diệp Phong bị đưa vào cấp cứu tại bệnh viện rồi!
Bạch Tình Đình dựa thân hình nóng bỏng vào người Diệp Lăng Phi, cô nhìn Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói:
- Ông xã. Diệp Phong chết hay sống không liên quan gì tới em. Em không muốn gặp hắn!
Diệp Lăng Phi cũng không ép Bạch Tình Đình đi gặp Diệp Phong, thật ra từ trong thâm tâm mình. Diệp Lăng Phi không hề muốn Bạch Tình Đình đi gặp Diệp Phong chút nào. Làm gì có thằng đàn ông nào lại muốn vợ mình đi gặp người đàn ông khác, hơn nữa Diệp Lăng Phi cũng không phải loại ngu gì cả, bây giờ nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì cũng nói:
- Ừm. Anh vẫn cứ nên nói với em một câu, đợi chút đã em, anh và Hân Mính sẽ tới bệnh viện gặp Diệp Phong, anh có một số chuyện muốn hỏi Diệp Phong!
Lý Khả Hân lúc này mới nói chen vào:
- Diệp Lăng Phi, anh xem anh nên gọi là cái gì Diệp khốn kiếp đó, trước khi hắn chết, hỏi hắn xem, rốt cuộc em tốt ở điểm nào mà lại làm cho hắn thích em. Thật đúng là, không có chuyện gì tự mình tìm rắc rối!
Diệp Lăng Phi nghe thấy Lý Khả Hân nói như vậy thì quay ra nhìn Lý Khả Hân nói:
- Khả Hân, em có muốn gặp Diệp Phong không?
- Gặp hắn? Em còn chẳng biết hắn rốt cuộc là ai, tại sao phải đi gặp hắn?
Lý Khả Hân bĩu môi, nói:
- Gặp hắn làm gì chỉ tổ làm em thêm tức!
- Vậy cũng được! Thế này đi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Hai em đi ngủ trước đi, anh và Hân Mính không biết khi nào mới về nữa đâu!
Diệp Lăng Phi lái xe, đưa Chu Hân Mính cùng tới bệnh viện. Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, anh nói thật với em. Vừa nãy tại sao anh lại nói với Tình Đình như vậy, hỏi cô ấy có muốn đi gặp Diệp Phong hay không. Trong lòng anh, có phải vẫn để bụng chuyện của Tình Đình hôm đó không?
- Em nói xem?
Diệp Lăng Phi không trả lời thẳng thừng, mà hỏi lại Chu Hân Mính. Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Em không phải là đi guốc trong bụng anh, làm sao mà em biết anh đang nghĩ gì chứ. Nhưng mà, dựa vào trực giác của em, em thấy rằng anh rất yêu Tình Đình. Vì vậy, anh hi vọng Tình Đình cũng toàn tâm toàn ý yêu anh, thậm chí anh hi vọng Tình Đình hoàn toàn hoàn toàn quên đi Diệp Phong!
Diệp Lăng Phi cười, đưa tay ra lấy một điếu thuốc, châm thuốc lên, nhưng lại nghĩ tới Chu Hân Mính cũng đang ở trong xe liền không hút nữa. Mà thay đổi chủ ý hút thuốc, hắn lấy ra một chai nước khoáng, trong thời gian đèn đỏ. Diệp Lăng Phi mở chai nước, uống một hơi hết hơn một nửa. Chùi mép xong, quay ra nói với Chu Hân Mính:
- Bất cứ người đàn ông nào cũng đều sẽ để bụng nếu người đàn bà của mình cứ tiếp xúc với người đàn ông khác, đó không phải vấn đề có rộng lượng hay không. Thật ra, trong lòng anh luôn hi vọng Bạch Tình Đình có thể hoàn toàn quên đi Diệp Phong, đó cũng là lý do vì sao hôm kết hôn đó anh giận như vậy. Vừa rồi biểu hiện của Tình Đình khiến anh rất hài lòng, ít nhất cũng khiến anh biết rằng trong tim cô ấy chỉ có một người đàn ông đó là anh!
Chu Hân Mính cười ngặt nghẽo, làm Diệp Lăng Phi không chịu được phải hỏi:
- Hân Mính, sao em lại cười? Anh đây đang nói thật lòng cho em nghe đấy biết không hả?
Chu Hân Mính càng cười lớn hơn, sau đó nhìn Diệp Lăng Phi cô lại không nhịn được phá lên cười. Diệp Lăng Phi thúc giục hỏi:
- Hân Mính, rốt cuộc là em cười gì. Em nói cho anh biết đi!
- Là em nhìn cái bộ dạng của anh buồn cười quá!
Chu Hân Mính khó khăn lắm mới nhịn được cười, nói:
- Em chưa bao giờ nghĩ một người đàn ông như anh mà cũng nói những câu như vậy. Diệp Lăng Phi, anh nghĩ qua bao giờ chưa? Bây giờ rốt cục anh có bao nhiêu người phụ nữ, đừng có nói với em anh chỉ có em và Tình Đình đấy nhé?
- Chuyện này..........!
Diệp Lăng Phi chần chừ nói. Chu Hân Mính nói trước:
- Chuyện của anh em còn không hiếu sao. Ngoài em ra anh còn gặp biết bao cô gái nữa. Cái cô tên là Đường Hiểu Uyển gì đó, cả cái cô Đình Đình nữa, ừm, vẫn còn............!
- Hân Mính, đừng nói tiếp nữa, làm anh ngại quá đi à!
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh biết đàn bà bên cạnh anh không ít, nhưng anh yêu nhất chỉ có em và Tình Đình thôi, em nhất định phải tin anh!
Chu Hân Mính đáp:
- Được rồi, trước mặt em anh không cần nói vậy đâu. Nhưng Diệp Lăng Phi, em hỏi anh chuyện khác, anh nói cho em biết rút cuộc giữa anh và cái cô Lý Khả Hân đó có quan hệ gì vậy?
- Hân Mính, em làm sao mà hỏi anh như vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tại sao lại hỏi anh như thế à! Chẳng phải vì em muốn tìm hiểu thêm một chút hay sao, trước đây em cảm thấy giữa anh và cái cô Lý Khả Hân đó quan hệ cũng bình thường thôi, không có gì thân mật nhưng mà hôm nay em thấy anh và Lý Khả Hân không bình thường. Diệp Lăng Phi. Lý Khả Hân không phải đã cùng anh.........!
Chu Hân Mính không nói hết câu. Diệp Lăng Phi quay ra cười với Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, em biết rồi!
Chu Hân Mính không nói nữa, mà quay mặt lại, cười lớn. Khi Diệp Lăng Phi lái xe tới trước cửa bệnh viện thì gặp Tiểu Triệu ở đó. Tiểu Triệu sau khi biết Chu Hân Mính sẽ tới liền đứng ở ngoài cửa bệnh viện đợi Chu Hân Mính. Cái chức vụ đội phó đội cảnh sát hình sự của Tiểu Triệu là do Chu Hân Mính cho, nếu không phải là Chu Hân Mính tiến cử thì làm sao Tiểu Triệu có thể ngồi lên vị trí đó. Cũng chính và lý do này mà Tiểu Triệu đối với Chu Hân Mính luôn kính trọng, dù có bất kỳ chuyện gì. Tiểu Triệu cũng nhất định làm hết sức mình. Diệp Lăng Phi dừng xe lại. Chu Hân Mính mở cửa xe bước xuống. Tiểu Triệu nhanh nhẹn chạy ra đón, nói:
- Đội trưởng Chu, cái người đàn ông tên Diệp Phong đó có khả năng không cứu được đâu!
Chu Hân Mính gật đầu nói:
- Chuyện này tôi đã sớm biết rồi!
Diệp Lăng Phi cũng bước xuống xe, đang định bước về phía hai người kia, nhưng điện thoại của hắn bỗng nhiên reo lên. Hắn dừng lại, nhìn điện thoại thì ra là Dã Lang gọi điện thoại tới. Diệp Lăng Phi vốn dĩ muốn Dã Lang tối nay dẫn Lương Ngọc tới nhà hắn nhưng Dã Lang nói Lương Ngọc không muốn tới, nên Diệp Lăng Phi đành phải như vậy.
- Dã Lang, có chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Satan, em có chuyện khó khăn!
Dã Lang tỏ ra rất đau khổ, nói chuyện có vẻ gì đó hơi do dự, dường như một nửa muốn nói với Diệp Lăng Phi một nửa không muốn nói.
- Dã Lang, từ khi nào cậu trở thành như đàn bà vậy. Có chuyện gì cứ nói tôi nghe xem nào!
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại đi lại phía Chu Hân Mính, ra hiệu cho Chu Hân Mính đợi mình một chút. Hắn nói với Dã Lang:
- Giữa anh em chúng ta có cần thiết phải ấp a ấp úng như vậy không?
- Satan, không phải như vậy đâu, chỉ là em không biết phải nói sao?
Dã Lang nói tới đây, lại thở dài một tiếng tỏ ra rất phiền não. Diệp Lăng Phi liền bật cười nói:
- Dã Lang, cậu vì chuyện của Lương Ngọc mà buồn phải không?
- Ừm!
Dã Lang liền nói ngay:
- Em đang không biết phải làm thế nào, cảm giác của em đối với cô ấy........!
Dã Lang gần như không thể nói tiếp được nữa, lại thở dài thườn thượt. Diệp Lăng Phi nói:
- Dã Lang, bây giờ cậu rất đau khổ phiền não đúng không, một mặt là vì Lương Ngọc là cảnh sát, mặt khác nữa là Lương Ngọc là người Hồng Kông. Anh thấy tên nhóc này có đúng là có ý với Lương Ngọc rồi không. Nếu không thì cậu cũng chẳng buồn sầu như thế này đâu. Nghe anh nói câu này này, cái xã hội này đàn bà tốt không có nhiều đâu, nếu cậu thật sự gặp được rồi thì nhất định không được buông tay, nhất định phải giữ thật chắc. Không thể để cô ấy rời xa cậu, hiểu chưa? Mặc dù nói Lương Ngọc là cảnh sát Hồng Công nhưng cậu bây giờ cũng chưa phạm tội gì, tất nhiên cậu có thể nói chuyện với Lương Ngọc. Kể hết tất cả chuyện trước đây của cậu, nói hết cho cô ấy nghe, nếu Lương Ngọc không để ý chuyện này thì sau này hai người sẽ ở bên nhau mà không sợ bất cứ vấn đề gì cả!
- Satan, dù sao cô ấy cũng là cảnh sát, làm sao mà em nói chuyện quá khứ với cô ấy cho được!
Dã Lang nói:
- Em lo rằng làm như vậy sẽ làm nguy hiểm tới Lang Nha chúng ta!
- Cảnh sát thì làm sao chứ, lẽ nào cảnh sát thì không có thất tình lục dục, lẽ nào cảnh sát thì không phải kết hôn, sinh con!
Khi Diệp Lăng Phi nói câu này. Chu Hân Mính nghe thấy liền quay đầu ra nhìn Diệp Lăng Phi chằm chằm. Diệp Lăng Phi cười cười với Chu Hân Mính, tỏ ý rằng hắn không hề có ý nói tới Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi nói tiếp:
- Vừa nãy anh nói cả rồi đấy. Bây giờ cậu cũng không thể coi là phạm tội được. Những chuyện trước kia dù sao cũng chỉ là chuyện quá khứ rồi, hơn nữa tất cả những chuyện gì anh em ta làm trước đây cũng không hoàn toàn bị coi là phạm tội, thế giới này vốn là coi trọng mạnh yếu, chỉ là chúng ta mạnh hơn người khác thôi. Dã Lang, đối với anh mà nói, Lương Ngọc chắc đã đoán ra thân phận của chúng ta rồi. Cậu đừng có mà nghĩ Lương Ngọc ngốc nhé, đừng nghĩ rằng cái gì cô ấy cũng không biết. Người đàn bà này đích thật rất thông minh. Sở dĩ cô ấy quyết định tới thành phố Vọng Hải này là đã suy nghĩ rất kỹ rồi, cậu đừng có mà nghĩ lung tung nữa, cứ nói trước với Lương Ngọc đi xem sao!
Dã Lang cứ im lặng mà nghe Diệp Lăng Phi nói, sau khi Diệp Lăng Phi nói xong. Dã Lang mới nói:
- Satan, vậy em đi thử xem nào, về mặt này em không có kinh nghiệm lắm, từ trước tới giờ em chưa từng có cảm giác như vậy với ai!
- Ha ha... như vậy có nghĩa là tên nhóc này đang chết mê chết mệt cái cô gái Lương Ngọc này rồi. Như vậy đi, cậu đi nhờ Dã Thú giúp, cái tên nhóc Dã Thú này về mặt này kinh nghiệm phong phú lắm, đảm bảo không vấn đề gì!
Diệp Lăng Phi nói:
- Vậy nhé, anh đợi tin tức tốt từ cậu!
- Được, vậy em đi nhờ Dã Thú vậy!
Đợi tắt máy xong. Diệp Lăng Phi mới tới trước mặt Diệp Lăng Phi và Tiểu Triệu, cười nói:
- Là Dã Lang gọi điện thoại tới, cái tên nhóc này yêu một cô gái rồi, nhưng lại không biết phải nói thế nào liền gọi điện thoại hỏi anh!
Chu Hân Mính nghe xong, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ừm, về mặt này Dã Lang đúng là nên hỏi anh, về phương diện này anh đúng là chuyên gia rồi mà!
Diệp Lăng Phi chỉ biết cười trừ, chứ không nói lại Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi quay ra hỏi Tiểu Triệu:
- Tiểu Triệu, chuyện này rốt cuộc là sao rồi? Tôi cũng chỉ nghe từ chỗ Hân Mính nói, cụ thể mọi chuyện thì không được rõ lắm!
- Dã Thú, chuyện là như thế này!
Tiểu Triệu cùng Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi cùng nhau bước vào bên trong bệnh viện. Vừa đi vừa nói. Tiểu Triệu đem hết mọi chuyện từ đầu tới cuối kể cho Diệp Lăng Phi nghe. Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, hắn không nói gì, bây giờ hắn đã hiểu rõ hết mọi chuyện. Thì ra những người đó là do Sa Lệ phái tới, mục đích thật sự là nắm lấy tờ danh sách các vị khách đang ở trong tay Diệp Phong. Từ trước tới nay những tài liệu này hoàn toàn do Diệp Phong quản lý. Lần này Diệp Phong đã nuốt một món hàng lớn của Sa Lệ, nhưng lại muốn thoát khỏi sự khống chế của Sa Lệ. Nhưng hắn đâu có ngờ rằng. Sa Lệ thần thông quảng đại, phái cả người đuổi theo tới nơi Diệp Phong ở ở tận nước Anh, mục đích thật sự là lấy được bản danh sách đó từ trong tay Diệp Phong.
Sau khi Diệp Lăng Phi biết chuyện này, tự nhiên hắn nghĩ tới chuyện tại sao Diệp Phong lại chạy tới thành phố Vọng Hải này. Diệp Phong vốn là muốn dùng tờ danh sách này uy hiếp Sa Lệ tha cho hắn. Nhưng Sa Lệ lại không thích làm như vậy chút nào, hoặc cũng có thể là do sự phản bội của Diệp Phong đã làm cho Sa Lệ tức giận, tóm lại Sa Lệ đã phái người tới cướp bản danh sách trên tay Diệp Phong. Diệp Phong biết bản thân mình đã chọc giận Sa Lệ, hắn muốn tới một mục tiêu khác. Diệp Phong biết rõ ràng rằng có người bám theo hắn, nhưng hắn vẫn cố ý tới thành phố Vọng Hải này, hơn nữa lại tiếp xúc với Bạch Tình Đình. Sở dĩ Diệp Phong làm như vậy mục đích thật sự của hắn chính là lôi Diệp Lăng Phi dính vào vụ này, nếu như vậy Sa Lệ sẽ phải đối mặt với Diệp Lăng Phi, mà Diệp Phong có thể nhân cơ hội này mà chạy thoát.
Tất cả những chuyện này đều nằm trong sự sắp đặt của Diệp Phong. Nhưng tất nhiên không bao gồm sự bảo vệ từ phía cảnh sát. Việc lần này hoàn toàn là ngoài tầm kiểm soát, nên Diệp Phong mới phải nhờ tới sự bảo vệ của cảnh sát. Diệp Phong không ngốc tới nỗi hợp tác với phía cảnh sát quốc tế, vì vậy hắn định trước khi cảnh sát quốc tế tới hắn sẽ lặng lẽ trốn đi.
Kế hoạch của Diệp Phong quả thật rất hoàn hảo, chỉ là đến phút cuối lại bị Lâm Việt bắt được. Lần này Diệp Phong rất thảm, không những bị cắt mất tai, ngay cả tới cái đó cũng bị hoạn mất, sau khi bị Lâm Việt bẻ gãy hết xương mà hắn vẫn còn sống được thì đã là một kỳ tích rồi. Chỉ là, không thể cứu Diệp Phong nữa. Trước khi Diệp Phong chết, Diệp Phong đã dốc hết hơi thở còn lại ghé sát vào tai Diệp Lăng Phi nói rất lâu. Diệp Lăng Phi nhíu nhíu lông mày, cố gắng lắng nghe.
Sau khi bác sỹ xác nhận Diệp Phong đã chết. Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi tận mắt nhìn thấy bác sỹ đắp lên thi thể của Diệp Phong một tấm chăn trắng và được đẩy đi. Lúc này Chu Hân Mính mới hỏi:
- Vừa nãy Diệp Phong nói gì với anh vậy?
- Hắn nói hắn rất hối hận, năm đó không nên ra nước ngoài!
Diệp Lăng Phi nói:
- Hắn còn nói với anh, hắn thích Lý Khả Hân, thích mẫu con gái như vậy!
- Như vậy thì làm sao?
Chu Hân Mính không hề ngờ rằng trước khi Diệp Phong chết mà hắn chỉ biết nói những lời như vậy. Diệp Lăng Phi lại thở dài, nói:
- Có lẽ con người ta trước khi chết, bản tính thiện quay lại, hắn dặn anh phải chăm sóc tốt cho các em. Cảm thấy rất có lỗi với hai người bọn em, đồng thời, hắn nói cũng có lỗi với anh. Tất cả mọi việc đều do hắn sắp đặt. Ài, người thì cũng chết rồi, anh cũng không muốn bình luận gì về những việc Diệp Phong đã làm, thôi thì để hắn ra đi đi!
Chu Hân Mính không nói gì nữa, nắm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi đi xuống lầu. Tiểu Triệu đi theo sau hai người họ, đi được vài bước. Diệp Lăng Phi quay người lại, nói với Tiểu Triệu:
- Tiểu Triệu, Diệp Phong có một chiếc chìa khóa két bảo hiểm bị Lâm Việt cướp đi rồi, tôi đoán chiếc chìa khóa đó vẫn còn trên người Lâm Việt. Mau đi tìm lại chiếc chìa khóa đó về đây. Chiếc chìa khóa đó rất quan trọng, liên quan tới tất cả những người nợ công ty bảo hiểm đó!
Tiểu Triệu nghe xong, vội nói:
- Dã Thú, bây giờ tôi lập tức tới ngay đại đội cảnh sát hình sự!
- Đi đi, mau đi đi!
Diệp Lăng Phi xua xua tay bảo Tiểu Triệu đi. Sau khi Tiểu Triệu chào tạm biệt Chu Hân Mính, thì vội vội vàng vàng chạy xuống lầu. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính từ từ đi ra khỏi bệnh viện. Sau khi lên xe. Chu Hân Mính mới nói:
- Nói như vậy thì thấy thứ là Sa Lệ cần đang ở trong két bảo hiểm của công ty bảo hiểm Thụy Sỹ!
- Trên lý thuyết thì là như vậy!
Diệp Lăng Phi khởi động xe, hắn quay người lại nói với Chu Hân Mính:
- Anh nghĩ trước khi Diệp Phong chết, không có lý do gì mà lại lừa anh. Hắn nói với anh tất cả, mục đích thật sự của hắn là báo thù Sa Lệ. Nếu bản danh sách đó mà rơi vào tay cảnh sát quốc tế thì em có tưởng tượng được cả thế giới này sẽ loạn như thế nào không. Tất cả các lô hàng ma túy sẽ biến mất, nói không chừng lượng ma túy trên thế giới này sẽ còn rất ít. Sa Lệ lại là đầu sỏ của cái việc sản xuất và tiêu thụ ma túy ở vùng tam giác vàng. Diệp Phong dựa vào mối quan hệ không trong sạch mà đoạt được bản danh sách này, chỉ dựa vào điều này thôi cũng đủ cho cảnh sát giăng lưới bắt hết khối lượng lớn ma túy rồi, điểm quan trọng là, mấy năm gần đây Diệp Phong luôn là người thay mặt cho Sa Lệ tham gia các phi vụ giao dịch ma túy. Hắn đã trở thành người đại diện cho Sa Lệ. Có thể nói toàn bộ số ma túy mà Sa Lệ nắm giữ đều từ trong tay Diệp Phong mà ra. Lần này Diệp Phong phản bội Sa Lệ, có nghĩa là Sa Lệ không còn cách nào nắm được những đường dây mua bán ma túy kia, đấy chính là lý do vì sao Sa Lệ nhất định phải có được bằng được bản danh sách đó từ tay Diệp Phong. Tất nhiên, bây giờ chúng ta bàn luận chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Diệp Phong thì cũng đã chết rồi, người mà Sa Lệ phái tới thì cũng đã bị bắt. Còn về phần Sa Lệ, cô ta sẽ không thể biết đằng sau vở kịch này hoàn toàn là do anh sắp đặt, vì vậy sẽ chẳng có lý do gì mà tới tìm anh gây chuyện. Mọi việc còn lại thì cứ để cảnh sát quốc tế tới giải quyết vậy. Hân Mính, những việc bây giờ chúng ta cần làm là chuẩn bị thật tốt, chờ tới ngày chúng ta kết hôn thôi!
Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi, anh thật sự cho rằng sự việc cứ như vậy mà kết thúc sao?
Diệp Lăng Phi giật mình, hỏi lại:
- Hân Mính, sao vậy, lẽ nào em thấy đằng sau những chuyện này vẫn còn uẩn khúc sao?
Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Em không biết, chỉ là em cảm nhận thấy, em cảm thấy việc này vẫn chưa kết thúc, hoặc là bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hân Mính, người ta thường nói những người sắp làm mẹ rất thích nói linh tinh nghĩ linh tinh. Bây giờ thì anh hoàn toàn tin câu nói đó rồi. Mọi việc đều kết thúc rồi. Chúng ta đừng nghĩ những chuyện này nữa, chỉ nghĩ chúng ta sẽ làm sao để sống những ngày tươi đẹp nhất của chúng ta mà thôi!
Diệp Lăng Phi nói xong, lái xe rời khỏi bệnh viện.
- Diệp Lăng Phi, chuyện này anh quyết định đi. Nhưng mà cá nhân em cảm thấy Tình Đình không bao giờ đi gặp Diệp Phong đâu. Chỉ cần việc Tình Đình đã nhận ra rõ, cô ấy sẽ không bao giờ thay đổi đâu, cô ấy đã bị Diệp Phong hại một lần. Cô ấy sẽ không bao giờ đi gặp Diệp Phong đâu!
Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn đồng ý với những gì Chu Hân Mính vừa nói. Bỗng nhiên Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh chỉ là nói ra ý kiến của mình. Có muốn gặp mặt Diệp Phong lần cuối hay không hoàn toàn cho Tình Đình quyết định. Dù sao Diệp Phong cũng là bạn học của Tình Đình, anh không muốn sau này Tình Đình có bất cứ điều gì oán trách anh nữa!
Chu Hân Mính không nói gì nữa, mà cùng Diệp Lăng Phi đi xuống lầu, đánh mạt chược hồi lâu. Bạch Tình Đình cũng cảm thấy thấm mệt, cô cùng Lý Khả Hân ngồi dưới phòng khách dưới lầu nói chuyện phiếm. Hôm nay Bạch Tình Đình thắng rất nhiều tiền, tất nhiên số tiền đó đều là của Diệp Lăng Phi. Dù thế nào, hưởng thụ cũng là quá trình này, đánh mạt chược này là cách hay để làm tăng thêm tình bạn. Sau khi đánh mạt chược một hồi lâu, Bạch Tình Đình và Lý Khả Hân nói chuyện thân mật hơn nhiều. Khi Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính xuống lầu thì nhìn thấy Bạch Tình Đình vẫn nói giọng không khỏe lắm nói chuyện với Lý Khả Hân về buổi đánh mạt chược chiều nay cô đã đỏ như thế nào.
- Tình Đình, có chuyện anh muốn nói với em!
Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt Bạch Tình Đình, ngồi xuống, tay trái ôm lấy eo Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình. Diệp Phong bị đưa vào cấp cứu tại bệnh viện rồi!
Bạch Tình Đình dựa thân hình nóng bỏng vào người Diệp Lăng Phi, cô nhìn Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói:
- Ông xã. Diệp Phong chết hay sống không liên quan gì tới em. Em không muốn gặp hắn!
Diệp Lăng Phi cũng không ép Bạch Tình Đình đi gặp Diệp Phong, thật ra từ trong thâm tâm mình. Diệp Lăng Phi không hề muốn Bạch Tình Đình đi gặp Diệp Phong chút nào. Làm gì có thằng đàn ông nào lại muốn vợ mình đi gặp người đàn ông khác, hơn nữa Diệp Lăng Phi cũng không phải loại ngu gì cả, bây giờ nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì cũng nói:
- Ừm. Anh vẫn cứ nên nói với em một câu, đợi chút đã em, anh và Hân Mính sẽ tới bệnh viện gặp Diệp Phong, anh có một số chuyện muốn hỏi Diệp Phong!
Lý Khả Hân lúc này mới nói chen vào:
- Diệp Lăng Phi, anh xem anh nên gọi là cái gì Diệp khốn kiếp đó, trước khi hắn chết, hỏi hắn xem, rốt cuộc em tốt ở điểm nào mà lại làm cho hắn thích em. Thật đúng là, không có chuyện gì tự mình tìm rắc rối!
Diệp Lăng Phi nghe thấy Lý Khả Hân nói như vậy thì quay ra nhìn Lý Khả Hân nói:
- Khả Hân, em có muốn gặp Diệp Phong không?
- Gặp hắn? Em còn chẳng biết hắn rốt cuộc là ai, tại sao phải đi gặp hắn?
Lý Khả Hân bĩu môi, nói:
- Gặp hắn làm gì chỉ tổ làm em thêm tức!
- Vậy cũng được! Thế này đi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Hai em đi ngủ trước đi, anh và Hân Mính không biết khi nào mới về nữa đâu!
Diệp Lăng Phi lái xe, đưa Chu Hân Mính cùng tới bệnh viện. Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, anh nói thật với em. Vừa nãy tại sao anh lại nói với Tình Đình như vậy, hỏi cô ấy có muốn đi gặp Diệp Phong hay không. Trong lòng anh, có phải vẫn để bụng chuyện của Tình Đình hôm đó không?
- Em nói xem?
Diệp Lăng Phi không trả lời thẳng thừng, mà hỏi lại Chu Hân Mính. Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Em không phải là đi guốc trong bụng anh, làm sao mà em biết anh đang nghĩ gì chứ. Nhưng mà, dựa vào trực giác của em, em thấy rằng anh rất yêu Tình Đình. Vì vậy, anh hi vọng Tình Đình cũng toàn tâm toàn ý yêu anh, thậm chí anh hi vọng Tình Đình hoàn toàn hoàn toàn quên đi Diệp Phong!
Diệp Lăng Phi cười, đưa tay ra lấy một điếu thuốc, châm thuốc lên, nhưng lại nghĩ tới Chu Hân Mính cũng đang ở trong xe liền không hút nữa. Mà thay đổi chủ ý hút thuốc, hắn lấy ra một chai nước khoáng, trong thời gian đèn đỏ. Diệp Lăng Phi mở chai nước, uống một hơi hết hơn một nửa. Chùi mép xong, quay ra nói với Chu Hân Mính:
- Bất cứ người đàn ông nào cũng đều sẽ để bụng nếu người đàn bà của mình cứ tiếp xúc với người đàn ông khác, đó không phải vấn đề có rộng lượng hay không. Thật ra, trong lòng anh luôn hi vọng Bạch Tình Đình có thể hoàn toàn quên đi Diệp Phong, đó cũng là lý do vì sao hôm kết hôn đó anh giận như vậy. Vừa rồi biểu hiện của Tình Đình khiến anh rất hài lòng, ít nhất cũng khiến anh biết rằng trong tim cô ấy chỉ có một người đàn ông đó là anh!
Chu Hân Mính cười ngặt nghẽo, làm Diệp Lăng Phi không chịu được phải hỏi:
- Hân Mính, sao em lại cười? Anh đây đang nói thật lòng cho em nghe đấy biết không hả?
Chu Hân Mính càng cười lớn hơn, sau đó nhìn Diệp Lăng Phi cô lại không nhịn được phá lên cười. Diệp Lăng Phi thúc giục hỏi:
- Hân Mính, rốt cuộc là em cười gì. Em nói cho anh biết đi!
- Là em nhìn cái bộ dạng của anh buồn cười quá!
Chu Hân Mính khó khăn lắm mới nhịn được cười, nói:
- Em chưa bao giờ nghĩ một người đàn ông như anh mà cũng nói những câu như vậy. Diệp Lăng Phi, anh nghĩ qua bao giờ chưa? Bây giờ rốt cục anh có bao nhiêu người phụ nữ, đừng có nói với em anh chỉ có em và Tình Đình đấy nhé?
- Chuyện này..........!
Diệp Lăng Phi chần chừ nói. Chu Hân Mính nói trước:
- Chuyện của anh em còn không hiếu sao. Ngoài em ra anh còn gặp biết bao cô gái nữa. Cái cô tên là Đường Hiểu Uyển gì đó, cả cái cô Đình Đình nữa, ừm, vẫn còn............!
- Hân Mính, đừng nói tiếp nữa, làm anh ngại quá đi à!
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh biết đàn bà bên cạnh anh không ít, nhưng anh yêu nhất chỉ có em và Tình Đình thôi, em nhất định phải tin anh!
Chu Hân Mính đáp:
- Được rồi, trước mặt em anh không cần nói vậy đâu. Nhưng Diệp Lăng Phi, em hỏi anh chuyện khác, anh nói cho em biết rút cuộc giữa anh và cái cô Lý Khả Hân đó có quan hệ gì vậy?
- Hân Mính, em làm sao mà hỏi anh như vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tại sao lại hỏi anh như thế à! Chẳng phải vì em muốn tìm hiểu thêm một chút hay sao, trước đây em cảm thấy giữa anh và cái cô Lý Khả Hân đó quan hệ cũng bình thường thôi, không có gì thân mật nhưng mà hôm nay em thấy anh và Lý Khả Hân không bình thường. Diệp Lăng Phi. Lý Khả Hân không phải đã cùng anh.........!
Chu Hân Mính không nói hết câu. Diệp Lăng Phi quay ra cười với Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, em biết rồi!
Chu Hân Mính không nói nữa, mà quay mặt lại, cười lớn. Khi Diệp Lăng Phi lái xe tới trước cửa bệnh viện thì gặp Tiểu Triệu ở đó. Tiểu Triệu sau khi biết Chu Hân Mính sẽ tới liền đứng ở ngoài cửa bệnh viện đợi Chu Hân Mính. Cái chức vụ đội phó đội cảnh sát hình sự của Tiểu Triệu là do Chu Hân Mính cho, nếu không phải là Chu Hân Mính tiến cử thì làm sao Tiểu Triệu có thể ngồi lên vị trí đó. Cũng chính và lý do này mà Tiểu Triệu đối với Chu Hân Mính luôn kính trọng, dù có bất kỳ chuyện gì. Tiểu Triệu cũng nhất định làm hết sức mình. Diệp Lăng Phi dừng xe lại. Chu Hân Mính mở cửa xe bước xuống. Tiểu Triệu nhanh nhẹn chạy ra đón, nói:
- Đội trưởng Chu, cái người đàn ông tên Diệp Phong đó có khả năng không cứu được đâu!
Chu Hân Mính gật đầu nói:
- Chuyện này tôi đã sớm biết rồi!
Diệp Lăng Phi cũng bước xuống xe, đang định bước về phía hai người kia, nhưng điện thoại của hắn bỗng nhiên reo lên. Hắn dừng lại, nhìn điện thoại thì ra là Dã Lang gọi điện thoại tới. Diệp Lăng Phi vốn dĩ muốn Dã Lang tối nay dẫn Lương Ngọc tới nhà hắn nhưng Dã Lang nói Lương Ngọc không muốn tới, nên Diệp Lăng Phi đành phải như vậy.
- Dã Lang, có chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Satan, em có chuyện khó khăn!
Dã Lang tỏ ra rất đau khổ, nói chuyện có vẻ gì đó hơi do dự, dường như một nửa muốn nói với Diệp Lăng Phi một nửa không muốn nói.
- Dã Lang, từ khi nào cậu trở thành như đàn bà vậy. Có chuyện gì cứ nói tôi nghe xem nào!
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại đi lại phía Chu Hân Mính, ra hiệu cho Chu Hân Mính đợi mình một chút. Hắn nói với Dã Lang:
- Giữa anh em chúng ta có cần thiết phải ấp a ấp úng như vậy không?
- Satan, không phải như vậy đâu, chỉ là em không biết phải nói sao?
Dã Lang nói tới đây, lại thở dài một tiếng tỏ ra rất phiền não. Diệp Lăng Phi liền bật cười nói:
- Dã Lang, cậu vì chuyện của Lương Ngọc mà buồn phải không?
- Ừm!
Dã Lang liền nói ngay:
- Em đang không biết phải làm thế nào, cảm giác của em đối với cô ấy........!
Dã Lang gần như không thể nói tiếp được nữa, lại thở dài thườn thượt. Diệp Lăng Phi nói:
- Dã Lang, bây giờ cậu rất đau khổ phiền não đúng không, một mặt là vì Lương Ngọc là cảnh sát, mặt khác nữa là Lương Ngọc là người Hồng Kông. Anh thấy tên nhóc này có đúng là có ý với Lương Ngọc rồi không. Nếu không thì cậu cũng chẳng buồn sầu như thế này đâu. Nghe anh nói câu này này, cái xã hội này đàn bà tốt không có nhiều đâu, nếu cậu thật sự gặp được rồi thì nhất định không được buông tay, nhất định phải giữ thật chắc. Không thể để cô ấy rời xa cậu, hiểu chưa? Mặc dù nói Lương Ngọc là cảnh sát Hồng Công nhưng cậu bây giờ cũng chưa phạm tội gì, tất nhiên cậu có thể nói chuyện với Lương Ngọc. Kể hết tất cả chuyện trước đây của cậu, nói hết cho cô ấy nghe, nếu Lương Ngọc không để ý chuyện này thì sau này hai người sẽ ở bên nhau mà không sợ bất cứ vấn đề gì cả!
- Satan, dù sao cô ấy cũng là cảnh sát, làm sao mà em nói chuyện quá khứ với cô ấy cho được!
Dã Lang nói:
- Em lo rằng làm như vậy sẽ làm nguy hiểm tới Lang Nha chúng ta!
- Cảnh sát thì làm sao chứ, lẽ nào cảnh sát thì không có thất tình lục dục, lẽ nào cảnh sát thì không phải kết hôn, sinh con!
Khi Diệp Lăng Phi nói câu này. Chu Hân Mính nghe thấy liền quay đầu ra nhìn Diệp Lăng Phi chằm chằm. Diệp Lăng Phi cười cười với Chu Hân Mính, tỏ ý rằng hắn không hề có ý nói tới Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi nói tiếp:
- Vừa nãy anh nói cả rồi đấy. Bây giờ cậu cũng không thể coi là phạm tội được. Những chuyện trước kia dù sao cũng chỉ là chuyện quá khứ rồi, hơn nữa tất cả những chuyện gì anh em ta làm trước đây cũng không hoàn toàn bị coi là phạm tội, thế giới này vốn là coi trọng mạnh yếu, chỉ là chúng ta mạnh hơn người khác thôi. Dã Lang, đối với anh mà nói, Lương Ngọc chắc đã đoán ra thân phận của chúng ta rồi. Cậu đừng có mà nghĩ Lương Ngọc ngốc nhé, đừng nghĩ rằng cái gì cô ấy cũng không biết. Người đàn bà này đích thật rất thông minh. Sở dĩ cô ấy quyết định tới thành phố Vọng Hải này là đã suy nghĩ rất kỹ rồi, cậu đừng có mà nghĩ lung tung nữa, cứ nói trước với Lương Ngọc đi xem sao!
Dã Lang cứ im lặng mà nghe Diệp Lăng Phi nói, sau khi Diệp Lăng Phi nói xong. Dã Lang mới nói:
- Satan, vậy em đi thử xem nào, về mặt này em không có kinh nghiệm lắm, từ trước tới giờ em chưa từng có cảm giác như vậy với ai!
- Ha ha... như vậy có nghĩa là tên nhóc này đang chết mê chết mệt cái cô gái Lương Ngọc này rồi. Như vậy đi, cậu đi nhờ Dã Thú giúp, cái tên nhóc Dã Thú này về mặt này kinh nghiệm phong phú lắm, đảm bảo không vấn đề gì!
Diệp Lăng Phi nói:
- Vậy nhé, anh đợi tin tức tốt từ cậu!
- Được, vậy em đi nhờ Dã Thú vậy!
Đợi tắt máy xong. Diệp Lăng Phi mới tới trước mặt Diệp Lăng Phi và Tiểu Triệu, cười nói:
- Là Dã Lang gọi điện thoại tới, cái tên nhóc này yêu một cô gái rồi, nhưng lại không biết phải nói thế nào liền gọi điện thoại hỏi anh!
Chu Hân Mính nghe xong, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ừm, về mặt này Dã Lang đúng là nên hỏi anh, về phương diện này anh đúng là chuyên gia rồi mà!
Diệp Lăng Phi chỉ biết cười trừ, chứ không nói lại Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi quay ra hỏi Tiểu Triệu:
- Tiểu Triệu, chuyện này rốt cuộc là sao rồi? Tôi cũng chỉ nghe từ chỗ Hân Mính nói, cụ thể mọi chuyện thì không được rõ lắm!
- Dã Thú, chuyện là như thế này!
Tiểu Triệu cùng Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi cùng nhau bước vào bên trong bệnh viện. Vừa đi vừa nói. Tiểu Triệu đem hết mọi chuyện từ đầu tới cuối kể cho Diệp Lăng Phi nghe. Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, hắn không nói gì, bây giờ hắn đã hiểu rõ hết mọi chuyện. Thì ra những người đó là do Sa Lệ phái tới, mục đích thật sự là nắm lấy tờ danh sách các vị khách đang ở trong tay Diệp Phong. Từ trước tới nay những tài liệu này hoàn toàn do Diệp Phong quản lý. Lần này Diệp Phong đã nuốt một món hàng lớn của Sa Lệ, nhưng lại muốn thoát khỏi sự khống chế của Sa Lệ. Nhưng hắn đâu có ngờ rằng. Sa Lệ thần thông quảng đại, phái cả người đuổi theo tới nơi Diệp Phong ở ở tận nước Anh, mục đích thật sự là lấy được bản danh sách đó từ trong tay Diệp Phong.
Sau khi Diệp Lăng Phi biết chuyện này, tự nhiên hắn nghĩ tới chuyện tại sao Diệp Phong lại chạy tới thành phố Vọng Hải này. Diệp Phong vốn là muốn dùng tờ danh sách này uy hiếp Sa Lệ tha cho hắn. Nhưng Sa Lệ lại không thích làm như vậy chút nào, hoặc cũng có thể là do sự phản bội của Diệp Phong đã làm cho Sa Lệ tức giận, tóm lại Sa Lệ đã phái người tới cướp bản danh sách trên tay Diệp Phong. Diệp Phong biết bản thân mình đã chọc giận Sa Lệ, hắn muốn tới một mục tiêu khác. Diệp Phong biết rõ ràng rằng có người bám theo hắn, nhưng hắn vẫn cố ý tới thành phố Vọng Hải này, hơn nữa lại tiếp xúc với Bạch Tình Đình. Sở dĩ Diệp Phong làm như vậy mục đích thật sự của hắn chính là lôi Diệp Lăng Phi dính vào vụ này, nếu như vậy Sa Lệ sẽ phải đối mặt với Diệp Lăng Phi, mà Diệp Phong có thể nhân cơ hội này mà chạy thoát.
Tất cả những chuyện này đều nằm trong sự sắp đặt của Diệp Phong. Nhưng tất nhiên không bao gồm sự bảo vệ từ phía cảnh sát. Việc lần này hoàn toàn là ngoài tầm kiểm soát, nên Diệp Phong mới phải nhờ tới sự bảo vệ của cảnh sát. Diệp Phong không ngốc tới nỗi hợp tác với phía cảnh sát quốc tế, vì vậy hắn định trước khi cảnh sát quốc tế tới hắn sẽ lặng lẽ trốn đi.
Kế hoạch của Diệp Phong quả thật rất hoàn hảo, chỉ là đến phút cuối lại bị Lâm Việt bắt được. Lần này Diệp Phong rất thảm, không những bị cắt mất tai, ngay cả tới cái đó cũng bị hoạn mất, sau khi bị Lâm Việt bẻ gãy hết xương mà hắn vẫn còn sống được thì đã là một kỳ tích rồi. Chỉ là, không thể cứu Diệp Phong nữa. Trước khi Diệp Phong chết, Diệp Phong đã dốc hết hơi thở còn lại ghé sát vào tai Diệp Lăng Phi nói rất lâu. Diệp Lăng Phi nhíu nhíu lông mày, cố gắng lắng nghe.
Sau khi bác sỹ xác nhận Diệp Phong đã chết. Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi tận mắt nhìn thấy bác sỹ đắp lên thi thể của Diệp Phong một tấm chăn trắng và được đẩy đi. Lúc này Chu Hân Mính mới hỏi:
- Vừa nãy Diệp Phong nói gì với anh vậy?
- Hắn nói hắn rất hối hận, năm đó không nên ra nước ngoài!
Diệp Lăng Phi nói:
- Hắn còn nói với anh, hắn thích Lý Khả Hân, thích mẫu con gái như vậy!
- Như vậy thì làm sao?
Chu Hân Mính không hề ngờ rằng trước khi Diệp Phong chết mà hắn chỉ biết nói những lời như vậy. Diệp Lăng Phi lại thở dài, nói:
- Có lẽ con người ta trước khi chết, bản tính thiện quay lại, hắn dặn anh phải chăm sóc tốt cho các em. Cảm thấy rất có lỗi với hai người bọn em, đồng thời, hắn nói cũng có lỗi với anh. Tất cả mọi việc đều do hắn sắp đặt. Ài, người thì cũng chết rồi, anh cũng không muốn bình luận gì về những việc Diệp Phong đã làm, thôi thì để hắn ra đi đi!
Chu Hân Mính không nói gì nữa, nắm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi đi xuống lầu. Tiểu Triệu đi theo sau hai người họ, đi được vài bước. Diệp Lăng Phi quay người lại, nói với Tiểu Triệu:
- Tiểu Triệu, Diệp Phong có một chiếc chìa khóa két bảo hiểm bị Lâm Việt cướp đi rồi, tôi đoán chiếc chìa khóa đó vẫn còn trên người Lâm Việt. Mau đi tìm lại chiếc chìa khóa đó về đây. Chiếc chìa khóa đó rất quan trọng, liên quan tới tất cả những người nợ công ty bảo hiểm đó!
Tiểu Triệu nghe xong, vội nói:
- Dã Thú, bây giờ tôi lập tức tới ngay đại đội cảnh sát hình sự!
- Đi đi, mau đi đi!
Diệp Lăng Phi xua xua tay bảo Tiểu Triệu đi. Sau khi Tiểu Triệu chào tạm biệt Chu Hân Mính, thì vội vội vàng vàng chạy xuống lầu. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính từ từ đi ra khỏi bệnh viện. Sau khi lên xe. Chu Hân Mính mới nói:
- Nói như vậy thì thấy thứ là Sa Lệ cần đang ở trong két bảo hiểm của công ty bảo hiểm Thụy Sỹ!
- Trên lý thuyết thì là như vậy!
Diệp Lăng Phi khởi động xe, hắn quay người lại nói với Chu Hân Mính:
- Anh nghĩ trước khi Diệp Phong chết, không có lý do gì mà lại lừa anh. Hắn nói với anh tất cả, mục đích thật sự của hắn là báo thù Sa Lệ. Nếu bản danh sách đó mà rơi vào tay cảnh sát quốc tế thì em có tưởng tượng được cả thế giới này sẽ loạn như thế nào không. Tất cả các lô hàng ma túy sẽ biến mất, nói không chừng lượng ma túy trên thế giới này sẽ còn rất ít. Sa Lệ lại là đầu sỏ của cái việc sản xuất và tiêu thụ ma túy ở vùng tam giác vàng. Diệp Phong dựa vào mối quan hệ không trong sạch mà đoạt được bản danh sách này, chỉ dựa vào điều này thôi cũng đủ cho cảnh sát giăng lưới bắt hết khối lượng lớn ma túy rồi, điểm quan trọng là, mấy năm gần đây Diệp Phong luôn là người thay mặt cho Sa Lệ tham gia các phi vụ giao dịch ma túy. Hắn đã trở thành người đại diện cho Sa Lệ. Có thể nói toàn bộ số ma túy mà Sa Lệ nắm giữ đều từ trong tay Diệp Phong mà ra. Lần này Diệp Phong phản bội Sa Lệ, có nghĩa là Sa Lệ không còn cách nào nắm được những đường dây mua bán ma túy kia, đấy chính là lý do vì sao Sa Lệ nhất định phải có được bằng được bản danh sách đó từ tay Diệp Phong. Tất nhiên, bây giờ chúng ta bàn luận chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Diệp Phong thì cũng đã chết rồi, người mà Sa Lệ phái tới thì cũng đã bị bắt. Còn về phần Sa Lệ, cô ta sẽ không thể biết đằng sau vở kịch này hoàn toàn là do anh sắp đặt, vì vậy sẽ chẳng có lý do gì mà tới tìm anh gây chuyện. Mọi việc còn lại thì cứ để cảnh sát quốc tế tới giải quyết vậy. Hân Mính, những việc bây giờ chúng ta cần làm là chuẩn bị thật tốt, chờ tới ngày chúng ta kết hôn thôi!
Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi, anh thật sự cho rằng sự việc cứ như vậy mà kết thúc sao?
Diệp Lăng Phi giật mình, hỏi lại:
- Hân Mính, sao vậy, lẽ nào em thấy đằng sau những chuyện này vẫn còn uẩn khúc sao?
Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Em không biết, chỉ là em cảm nhận thấy, em cảm thấy việc này vẫn chưa kết thúc, hoặc là bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Hân Mính, người ta thường nói những người sắp làm mẹ rất thích nói linh tinh nghĩ linh tinh. Bây giờ thì anh hoàn toàn tin câu nói đó rồi. Mọi việc đều kết thúc rồi. Chúng ta đừng nghĩ những chuyện này nữa, chỉ nghĩ chúng ta sẽ làm sao để sống những ngày tươi đẹp nhất của chúng ta mà thôi!
Diệp Lăng Phi nói xong, lái xe rời khỏi bệnh viện.