Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính khởi hành đến thành phố Đông Hải vào buổi chiều. Mấy người Angel, Dã Thú sẽ đến Đông Hải vào ngày hôm sau. Dã Lang và Lương Ngọc mấy ngày nay chung sống rất tốt. Lương Ngọc đã xin nghỉ dài hạn, có thể ở lại đại lục nghỉ ngơi hơn 20 ngày, vừa lúc có thể đến tham gia hôn lễ của Diệp Lăng Phi tại thành phố Đông Hải. Ba người bọn họ đến thành phố Đông Hải vào buôi chiều, trước khi tới thành phố Đông Hải. Diệp Lăng Phi đã mua nhà ở thành phố Đông Hải để có thể ở lại luôn. Diệp Lăng Phi đã mang theo một số vật dụng hàng ngày từ thành phố Vọng Hải tới thành phố Đông Hải, như vậy khi tới đây là có thể vào ở ngay, về phần những vật dụng còn thiếu, cũng có thể mua dần ở thành phố Đông Hải, không cần phải quá sốt ruột.
Trương Vân còn chưa tới, tạm thời trong nhà ở thành phố Đông Hải này vẫn chưa có người giúp việc. Diệp Lăng Phi dự tính sau khi thu xếp tốt thành phố Đông Hải, căn cứ vào tình hình sẽ quyết định xem có để Trương Vân tới đây không. Biệt thự ở bên Thành phố Vọng Hải cũng cần có người coi sóc, suy nghĩ của Diệp Lăng Phi là sẽ sắp xếp quản gia ở cả hai thành phố, nếu như Chu Hân Mính muốn sinh sống ở thành phố Đông Hải vậy thì sẽ ở thành phố Đông Hải, nếu như cô muốn ở lại thành phố Vọng Hải, vậy thì cũng không có vấn đề gì, về chuyện Chu Hân Mính từng đề cập với Diệp Lăng Phi là cô muốn ở lại làm việc ở thành phố Đông Hải. Diệp Lăng Phi không tán thành, hắn cho rằng Chu Hân Mính tiếp tục làm việc ở thành phố Vọng Hải thì tốt hơn, dù sao chỗ đó cũng tương đối quen thuộc, các mạng lưới quan hệ đang có đều ở thành phố Vọng Hải.
Gần tối thì mấy người mới tới nơi. Diệp Lăng Phi dừng xe trong sân biệt thự, xuống xe. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính vào trong biệt thự trước. Diệp Lăng Phi mở cốp xe ra, lôi mấy thứ đồ dùng mang theo từ thành phố Vọng Hải ra, sau đó đi vào trong biệt thự. Căn phòng đã sớm lắp đặt trang thiết bị hoàn chỉnh rồi, phòng khách trong biệt thự còn dựa theo yêu cầu của Diệp Lăng Phi lắp đặt một khu nghỉ ngơi vô cùng lịch sự tao nhã, còn có một căn phòng nhỏ khác, chỗ đó có một quầy bar nhỏ, trong căn phòng khách nhỏ này có thể uống rượu, nghe nhạc. Căn phòng đó là dựa theo yêu cầu của Bạch Tình Đình mà lắp đặt. Phòng ngủ rất rộng rãi, đặc biệt có một chiếc giường cỡ lớn, hai bên giường đều được lắp đèn ngủ, khi mờ đèn ngủ ra, ánh sáng nhu hòa từ ngọn đèn chiếu lên trên giường, tạo ra một không gian vô cùng lãng mạn.
- Hân Mính, chúng mình đi xem phòng tắm đi!
Bạch Tình Đình kéo tay Chu Hân Mính, đi ra khỏi phòng ngủ. Diệp Lăng Phi thì không cùng đi với hai cô mà mở cửa nhó phòng ngủ ra, đi ra ban công phía ngoài. Diệp Lăng Phi lấy ra một điếu thuốc lá, sau khi châm lửa, hắn ta nhàn hạ vừa hút thuốc vừa thoải mái nhìn ngắm xung quanh. Nơi này là khu biệt thự nằm cạnh bờ biển, khi màn đêm buông xuống, những ánh đèn chói mắt của các biệt thư trong khu này sáng lên, còn có thể nghe được âm thanh của những chiếc xe hơi đi vào trong khu biệt thự.
Nhiệt độ ban đêm của thành phố Đông Hải nếu so với thành phố Vọng Hải thì thấp hơn tới 4, 5 độ, hai thành phố đều là thành thị vùng duyên hải nhưng nhiệt độ vẫn có điểm khác biệt. Buổi tối ở thành phố Đông Hải cũng không phồn hoa náo nhiệt bằng thành phố Vọng Hải, so với thành phố Vọng Hải, nơi này giống như là một thành phố nỏ vậy, thậm chí Diệp Lăng Phi còn hoài nghi cả khu vực thành thị của thành phố Đông Hải có to bằng một phân khu thuộc thành phố Vọng Hải hay không.
- Tiêu Tiếu, em chờ một lát, để chị thương lượng với Diệp Lăng Phi một chút!
Bạch Tình Đình cầm điện thoại di động đi vào trong phòng ngủ, thấy Diệp Lăng Phi đang đứng hút thuốc ở ban công. Bạch Tình Đình đi tới, nói:
- Ông xã. Tiêu Tiếu gọi điện thoại tới, ngày mai em ấy sẽ thi xong, em để nó ở lại nhà chúng ta, thế nhưng mà nha đầu này lại muốn đến thành phố Đông Hải cơ, anh thấy nên làm thế nào bây giờ?
- Bà xã. Tiêu Tiếu dù sao cũng là em gái của em, liên quan gì đến anh chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Không phải là em đã sắp xếp xong xuôi công việc cho Tiêu Tiếu rồi sao, để Tiêu Tiếu đi làm không phải là xong việc rồi sao!
- Tiêu Tiếu nói em ấy ở một mình trong nhà chúng ta thì sợ lắm!
Bạch Tình Đình nói.
- Bây giờ trong biệt thự chỉ còn lại mỗi Trương Vân thôi, có thể Tiêu Tiếu còn chưa quen với việc ở trong căn nhà lớn như vậy!
- Tiểu nha đầu này xem ra còn có rất nhiều tật xấu đó!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa vươn tay ra, cầm lấy chiếc điện thoại từ trong tay Bạch Tình Đình, nói với Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu à, em làm cái gì vậy, không phải là em đã nói sau khi thi xong sẽ ở lại thành phố Vọng Hải để đi làm kiếm tiền sao. Tình Đình đã sắp xếp xong công việc cho em rồi, em chỉ cần đi làm là được, về chuyện nơi ăn chốn ở, em có thể đến biệt thự của anh. À, xe của Tình Đình cũng ở trong biệt thự đó, em có thể lái xe mà đi làm, tiền xăng xe cứ để anh chi trả!
Trong điện thoại vang lên giọng nói nhõng nhẽo của Vu Tiêu Tiếu, cô nói:
- Em mặc kệ đấy, hai người không ở biệt thự, em đến đó cũng không thấy vui. Sư phụ, em muốn ở cùng mọi người cơ!
- Tiểu nha đầu, em không đi làm sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Em có tiền mà, lúc đó em nói muốn đi làm chẳng qua là để không lãng phí thời gian nghỉ học dài mà thôi, bây giờ thì em đã nghĩ lại rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Em muốn ở chung với anh chị cơ!
- Cái này thì phải trưng cầu sự đồng ý từ chị của em, anh cũng không dám quyết định!
Diệp Lăng Phi đưa điện thoại di động cho Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình, em quyết định đi!
- Để em quyết định sao?
Bạch Tình Đình hơi chần chừ một chút, cầm điện thoại, nói:
- Tiêu Tiếu, nếu như em thật sự muốn tới đây, vậy thì cứ đến đi, nhưng mà bên thành phố Đông Hải này không bằng thành phố Vọng Hải đâu, em cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nếu như em muốn đến đây để chơi, chị sợ em sẽ thất vọng đó!
- Tỷ tỷ, em biết mà, chị yên tâm đi, chỉ cần đi theo bên cạnh tỷ tỷ, em sẽ không cảm thấy buồn chán!
Vu Tiêu Tiếu vội vàng nói.
- Tỷ tỷ, cứ quyết định như vậy đi, chờ sau khi thi xong em sẽ lập tức đến đó. Nhưng mà, chị ơi, em không biết đến đó bằng cách nào!
- Khi nào em thì xong thì gọi điện thoại cho chị, chị để chồng chị quay về đón em!
Bạch Tình Đình nói.
- Vừa lúc có mấy thứ vẫn còn để lại thành phố Vọng Hải, lần này mang đi cùng luôn!
Bạch Tình Đình cúp điện thoại, hướng về phía Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, nói:
- Ông xã, em cũng bó tay với Tiêu Tiếu rồi, cứ để em ấy đến đây đi!
- Ừ, em nói vậy thì cứ vậy đi, nếu như em muốn Tiêu Tiếu tới đây, vậy thì cứ tới là được!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh cũng không có vấn đề gì đâu!
Bạch Tình Đình bỗng nhiên "ai da" một tiếng, tiếng kêu này dọa Diệp Lăng Phi nhảy dựng lên. Diệp Lăng Phi vội vàng hỏi:
- Tình Đình, em làm sao vậy?
- Em chợt nghĩ ra là ba người chúng ta còn chưa ăn gì. Ông xã, bây giờ em phải đi nấu cơm đã!
Bạch Tình Đình vừa nói xong định đi, lại bị Diệp Lăng Phi kéo lại. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bà xã đại nhân, em nấu cơm gì vậy, ngay cả thức ăn còn chưa mua mà em cũng đòi nấu cơm. Hơn nữa, thân thể của Hân Mính không thể cái gì cũng ăn bừa được, vạn nhất ăn xong lại đau bụng thì biết làm thế nào bây giờ!
- Ông xã, chứ không phải là anh sợ em lại làm món gì khó nuốt quá đấy chứ!
Bạch Tình Đình gắt giọng.
- Em đây cũng phải khổ công mà học tập đó!
- Không cần phải tranh cãi nữa, trước hết chúng ta cứ nghỉ ngơi một lát, lát nữa chúng ta lái xe ra ngoài ăn!
Diệp Lăng Phi nói.
Khu vực nội đô của thành phố Đông Hải cũng không lớn, tuy bảo nó chỉ tương đương với một phân khu của thành phố Vọng Hải thì có vẻ hơi bịa, nhưng chuyện khu vực nội đô của thành phố Đông Hải không lớn là một chuyện không cần phải bàn cãi, cũng càng không thể so sánh với sự phồn hoa của Vọng Hải. Những thành phố như thế này chỉ thích hợp với việc đến du lịch chứ không thích hợp định cư ở nơi này. Chu Hân Mính cũng cải biến suy nghĩ, khi trước cô muốn làm việc ở chỗ này, muốn thông qua quan hệ để điều cô từ thành phố Vọng Hải đến thành phố Đông Hải, nhưng bây giờ nhìn lại, cái ý nghĩ này không thực tế cho lắm.
Trước tiên là chuyện khám chữa bệnh, vệ sinh ở đây tương đối kém, lái xe từ biệt thự bên bờ biển tới trung tâm thành phố chẳng qua cũng chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, dọc theo đường đi chỉ nhìn thấy một cái bệnh viện cỡ trung. Trước khi tới đây. Chu Hân Mính đã từng tìm hiểu qua, thành phố Đông Hải chỉ có bệnh viện lớn Tam Gia, theo Chu Hân Mính thấy thì, bệnh viện lớn Tam Gia này có thể chấp nhận được. Nhưng khi cô tận mắt thấy cái gọi là bệnh viện lớn đó bên trong chỉ có một tòa nhà cao 5 tầng, các giường nằm, phòng khám bệnh đều ở chung một chỗ thì Chu Hân Mính thay đổi chủ ý, cho rằng ở việc chữa bệnh ở đây rất kém cỏi.
Chu Hân Mính ở lại đây, chủ yếu là muốn có một điều kiện sinh hoạt tốt, có thể sinh hạ hài tử ở chỗ này, chăm sóc thật tốt, nhưng thấy hoàn cảnh vệ sinh và khám chữa bệnh của thành phố Đông Hải kém như vậy. Chu Hân Mính lo lắng chuyện con mình lớn lên ở đây sẽ thế nào, đương nhiên, nói tới vấn đề giáo dục các loại gì gì đó thì có vẻ hơi sớm, nhưng Chu Hân Mính không thể không suy nghĩ mấy vấn đề này. Bây giờ xem ra, được giáo dục ở thành phố Vọng Hải vẫn là lựa chọn tốt nhất, về phần thành phố Đông Hải bên này, chỉ có thể tranh thủ lúc còn chưa sinh con, ở lại thành phố Đông Hải chờ sinh thôi.
Diệp Lăng Phi lái xe đưa Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đến một nhà hàng kinh doanh khá phát đạt ở trung tâm thành phố. Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa nhà hàng, sau khi xuống xe, có người phụ trách đưa xe vào bãi đậu xe, đối với thành phố Đông Hải, khi chưa quen thuộc noi này, việc có thể làm là chọn một nhà hàng buôn bán phát đạt để ăn cơm, như vây thì ít ra có thể đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm, đương nhiên, tốt nhất vẫn là ăn tại nhà mình, chỉ có thức do chính mình nấu mới là yên tâm nhất, đi vào trong nhà hàng, một nữ phục vụ sinh mặc xường xám dẫn bọn họ lên tầng hai. Trên tầng hai chỉ còn ba bàn trống, ba chỗ ngồi này cũng không thuận tiện cho lắm. Diệp Lăng Phi hỏi cô nhân viên phục vụ mặc xường xám:
- Nhà hàng các cô có phòng hay không?
- Xin lỗi quý khách, nhà hàng chúng tôi đã hết phòng trống rồi, chỉ còn lại phòng khách là có chỗ ngồi thôi!
Cô nhân viên phục vụ kia nói.
- Phòng của nhà hàng chúng tôi cần đặt trước!
- Xem ra việc làm ăn buôn bán của nhà hàng này rất thịnh vượng!
Bạch Tình Đình nói.
- Ông xã, bỏ đi, cứ ăn cơm trong đại sảnh vậy, ngày mai em sẽ tự mình nấu cơm, chúng ta cũng không cần phải ra bên ngoài ăn nữa!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, gật đầu, nói:
- Được rồi, ba người chúng ta ăn ở trong đại sảnh vậy, chẳng qua là anh luôn cảm thấy khó chịu khi ăn cơm trong phòng khách!
Những lời này của Diệp Lăng Phi không phải là nói giỡn, từ lúc ba người Diệp Lăng Phi đi vào trong nhà hàng này thì đã có rất nhiều khách hàng nhìn về phía ba người Diệp Lăng Phi rồi. Chủ yếu nhất vẫn là Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính vô cùng xinh đẹp. Bạch Tình Đình vốn thiên sinh lệ chất, cái loại khí chất cao quý này làm cho người ta chỉ liếc nhìn qua cũng sẽ mê muội. Bạch Tình Đình ở một thành phố lớn như thành phố Vọng Hải đã là người được yêu mến, là đối tượng muốn chinh phục của các tinh anh trong xã hội, lại càng không cần nói tới thành phố Đông Hải rồi. Thành phố Đông Hải bên này là một thành phố nhỏ không có xí nghiệp lớn nào, nhà cao tầng và các kiến trúc mang hơi hướng hiện đại ít đến thảm thương, lại càng không càng không cần nói tới những người đẹp trí thức thích ở trong các thành phố lớn rồi, đi trên đường cái, anh có thể thấy ở thành phố Đông Hải này đại đa số phụ nữ đều là các cô gái tư chất bình thường, về phần các mỹ nữ thỉnh thoảng xuất hiện thì phần lớn là các tiểu thư nhà có tiền, đến thành phố Đông Hải chẳng qua cũng chỉ để du lịch thôi, về phần những tiểu cô nương còn trẻ ranh mà đã thích tỏ ra gợi cảm, trong con mắt đàn ông, chẳng qua cũng chỉ là một đám trẻ nít mà thôi, không có hương vị của phụ nữ, lại càng không bàn đến chuyện khí chất, không mở miệng còn tốt, mở miệng ra thì lời thô tục nào cũng có thể văng ra.
Đối với những người đàn ông có kinh nghiệm, loại tiểu nha đầu này nếu là đồ mới thì có thể, chơi một vài lần thì chẳng còn hứng thú gì nữa. Ngược lại những mỹ nữ cao ngạo có cả dung mạo lẫn khí chất giống như Bạch Tình Đình mới mục tiêu mà đàn ông tốn tâm tốn sức theo đuổi. Mà Chu Hân Mính lại đẹp theo một kiểu khác, dung mạo của Chu Hân Mính tất nhiên không cần phải bàn đến, đó là mỹ nữ số một số hai, so với khí chất cao quý của Bạch Tình Đình, trên người Chu Hân Mính không chỉ sở hữu sự đoan trang cao quý mà còn mang theo sự giỏi giang của cô. Khi nhìn thấy Chu Hân Mính, điều mà rất nhiều người đàn ông nghĩ tới chính là làm thế nào đế chinh phục một mỹ nữ anh tư hào sảng như Chu Hân Mính, điều bọn họ tưởng tượng chính là khi người đẹp này rên rỉ dưới thân mình thì sẽ có cảm giác gì. Trên người Chu Hân Mính còn toát lên vẻ thành thục ý nhị hơn cả Bạch Tình Đình, bộ mông tròn trịa căng đầy, bộ ngực đầy đặn cao vút cùng với đôi môi đầy gợi cảm, bây giờ nhất cử nhất động của Chu Hân Mính đều toát ra vẻ ý nhị của một phụ nữ thành thục, sự ý nhị này không phải là do Chu Hân Mính cố ý giả bộ mà toát ra trong lúc lơ đãng.
Chu Hân Mính vừa vặn là bởi vì được Diệp Lăng Phi vất vả cần cù khai khẩn, mầm mống gieo trồng xuống rốt cuộc cũng đã đâm chồi. Hạt giống đã đâm chồi này còn phải được chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận, trải qua sự chăm chút vất vả khó nhọc trong gần mười tháng nữa thì mới có thể đơm hoa kết trái được. Sau khi mang trong mình hạt giống đã nảy mầm này. Chu Hân Mính nhất định phải luôn luôn che chở bảo vệ cho hạt giống đó, không biết lúc đó cô có phát hiện ra, nhất cử nhất động của cô đều toát lên vẻ ý nhị của một người phụ nữ chín chắn, điều đáng tiếc là hiện giờ Bạch Tình Đình còn đang khuyết thiếu sự ý nhị của một người phụ nữ thành thục. Diệp Lăng Phi còn phải lao động khổ cực nhiều hơn nữa mới có thể gây trồng thêm một hạt giống nảy mầm nữa, đương nhiên, yêu cầu của loại chuyện này đối với đàn ông cũng rất cao, thậm chí còn một số đàn ông vì muốn gieo trồng mầm mống của mình, tự giam mình lại, một tháng liên tục đi sớm về khuya đêm ngày vất vả, nếu làm như vậy mà còn không có kết quả thì hoặc là người phụ nữ chính là "đất bị nhiễm mặn”, hoặc là phương pháp của đàn ông bị sai, dẫn đến hạt giống không được gieo trồng ở chỗ của nó, hoặc có thể hạt giống vốn mang phẩm chất không được tốt, với hạt giống như vậy dù cho có canh tác khổ cực đến thế nào cũng không thể trở thành hoa thơm quả ngọt được.
Trương Vân còn chưa tới, tạm thời trong nhà ở thành phố Đông Hải này vẫn chưa có người giúp việc. Diệp Lăng Phi dự tính sau khi thu xếp tốt thành phố Đông Hải, căn cứ vào tình hình sẽ quyết định xem có để Trương Vân tới đây không. Biệt thự ở bên Thành phố Vọng Hải cũng cần có người coi sóc, suy nghĩ của Diệp Lăng Phi là sẽ sắp xếp quản gia ở cả hai thành phố, nếu như Chu Hân Mính muốn sinh sống ở thành phố Đông Hải vậy thì sẽ ở thành phố Đông Hải, nếu như cô muốn ở lại thành phố Vọng Hải, vậy thì cũng không có vấn đề gì, về chuyện Chu Hân Mính từng đề cập với Diệp Lăng Phi là cô muốn ở lại làm việc ở thành phố Đông Hải. Diệp Lăng Phi không tán thành, hắn cho rằng Chu Hân Mính tiếp tục làm việc ở thành phố Vọng Hải thì tốt hơn, dù sao chỗ đó cũng tương đối quen thuộc, các mạng lưới quan hệ đang có đều ở thành phố Vọng Hải.
Gần tối thì mấy người mới tới nơi. Diệp Lăng Phi dừng xe trong sân biệt thự, xuống xe. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính vào trong biệt thự trước. Diệp Lăng Phi mở cốp xe ra, lôi mấy thứ đồ dùng mang theo từ thành phố Vọng Hải ra, sau đó đi vào trong biệt thự. Căn phòng đã sớm lắp đặt trang thiết bị hoàn chỉnh rồi, phòng khách trong biệt thự còn dựa theo yêu cầu của Diệp Lăng Phi lắp đặt một khu nghỉ ngơi vô cùng lịch sự tao nhã, còn có một căn phòng nhỏ khác, chỗ đó có một quầy bar nhỏ, trong căn phòng khách nhỏ này có thể uống rượu, nghe nhạc. Căn phòng đó là dựa theo yêu cầu của Bạch Tình Đình mà lắp đặt. Phòng ngủ rất rộng rãi, đặc biệt có một chiếc giường cỡ lớn, hai bên giường đều được lắp đèn ngủ, khi mờ đèn ngủ ra, ánh sáng nhu hòa từ ngọn đèn chiếu lên trên giường, tạo ra một không gian vô cùng lãng mạn.
- Hân Mính, chúng mình đi xem phòng tắm đi!
Bạch Tình Đình kéo tay Chu Hân Mính, đi ra khỏi phòng ngủ. Diệp Lăng Phi thì không cùng đi với hai cô mà mở cửa nhó phòng ngủ ra, đi ra ban công phía ngoài. Diệp Lăng Phi lấy ra một điếu thuốc lá, sau khi châm lửa, hắn ta nhàn hạ vừa hút thuốc vừa thoải mái nhìn ngắm xung quanh. Nơi này là khu biệt thự nằm cạnh bờ biển, khi màn đêm buông xuống, những ánh đèn chói mắt của các biệt thư trong khu này sáng lên, còn có thể nghe được âm thanh của những chiếc xe hơi đi vào trong khu biệt thự.
Nhiệt độ ban đêm của thành phố Đông Hải nếu so với thành phố Vọng Hải thì thấp hơn tới 4, 5 độ, hai thành phố đều là thành thị vùng duyên hải nhưng nhiệt độ vẫn có điểm khác biệt. Buổi tối ở thành phố Đông Hải cũng không phồn hoa náo nhiệt bằng thành phố Vọng Hải, so với thành phố Vọng Hải, nơi này giống như là một thành phố nỏ vậy, thậm chí Diệp Lăng Phi còn hoài nghi cả khu vực thành thị của thành phố Đông Hải có to bằng một phân khu thuộc thành phố Vọng Hải hay không.
- Tiêu Tiếu, em chờ một lát, để chị thương lượng với Diệp Lăng Phi một chút!
Bạch Tình Đình cầm điện thoại di động đi vào trong phòng ngủ, thấy Diệp Lăng Phi đang đứng hút thuốc ở ban công. Bạch Tình Đình đi tới, nói:
- Ông xã. Tiêu Tiếu gọi điện thoại tới, ngày mai em ấy sẽ thi xong, em để nó ở lại nhà chúng ta, thế nhưng mà nha đầu này lại muốn đến thành phố Đông Hải cơ, anh thấy nên làm thế nào bây giờ?
- Bà xã. Tiêu Tiếu dù sao cũng là em gái của em, liên quan gì đến anh chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Không phải là em đã sắp xếp xong xuôi công việc cho Tiêu Tiếu rồi sao, để Tiêu Tiếu đi làm không phải là xong việc rồi sao!
- Tiêu Tiếu nói em ấy ở một mình trong nhà chúng ta thì sợ lắm!
Bạch Tình Đình nói.
- Bây giờ trong biệt thự chỉ còn lại mỗi Trương Vân thôi, có thể Tiêu Tiếu còn chưa quen với việc ở trong căn nhà lớn như vậy!
- Tiểu nha đầu này xem ra còn có rất nhiều tật xấu đó!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa vươn tay ra, cầm lấy chiếc điện thoại từ trong tay Bạch Tình Đình, nói với Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu à, em làm cái gì vậy, không phải là em đã nói sau khi thi xong sẽ ở lại thành phố Vọng Hải để đi làm kiếm tiền sao. Tình Đình đã sắp xếp xong công việc cho em rồi, em chỉ cần đi làm là được, về chuyện nơi ăn chốn ở, em có thể đến biệt thự của anh. À, xe của Tình Đình cũng ở trong biệt thự đó, em có thể lái xe mà đi làm, tiền xăng xe cứ để anh chi trả!
Trong điện thoại vang lên giọng nói nhõng nhẽo của Vu Tiêu Tiếu, cô nói:
- Em mặc kệ đấy, hai người không ở biệt thự, em đến đó cũng không thấy vui. Sư phụ, em muốn ở cùng mọi người cơ!
- Tiểu nha đầu, em không đi làm sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Em có tiền mà, lúc đó em nói muốn đi làm chẳng qua là để không lãng phí thời gian nghỉ học dài mà thôi, bây giờ thì em đã nghĩ lại rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Em muốn ở chung với anh chị cơ!
- Cái này thì phải trưng cầu sự đồng ý từ chị của em, anh cũng không dám quyết định!
Diệp Lăng Phi đưa điện thoại di động cho Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình, em quyết định đi!
- Để em quyết định sao?
Bạch Tình Đình hơi chần chừ một chút, cầm điện thoại, nói:
- Tiêu Tiếu, nếu như em thật sự muốn tới đây, vậy thì cứ đến đi, nhưng mà bên thành phố Đông Hải này không bằng thành phố Vọng Hải đâu, em cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nếu như em muốn đến đây để chơi, chị sợ em sẽ thất vọng đó!
- Tỷ tỷ, em biết mà, chị yên tâm đi, chỉ cần đi theo bên cạnh tỷ tỷ, em sẽ không cảm thấy buồn chán!
Vu Tiêu Tiếu vội vàng nói.
- Tỷ tỷ, cứ quyết định như vậy đi, chờ sau khi thi xong em sẽ lập tức đến đó. Nhưng mà, chị ơi, em không biết đến đó bằng cách nào!
- Khi nào em thì xong thì gọi điện thoại cho chị, chị để chồng chị quay về đón em!
Bạch Tình Đình nói.
- Vừa lúc có mấy thứ vẫn còn để lại thành phố Vọng Hải, lần này mang đi cùng luôn!
Bạch Tình Đình cúp điện thoại, hướng về phía Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, nói:
- Ông xã, em cũng bó tay với Tiêu Tiếu rồi, cứ để em ấy đến đây đi!
- Ừ, em nói vậy thì cứ vậy đi, nếu như em muốn Tiêu Tiếu tới đây, vậy thì cứ tới là được!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh cũng không có vấn đề gì đâu!
Bạch Tình Đình bỗng nhiên "ai da" một tiếng, tiếng kêu này dọa Diệp Lăng Phi nhảy dựng lên. Diệp Lăng Phi vội vàng hỏi:
- Tình Đình, em làm sao vậy?
- Em chợt nghĩ ra là ba người chúng ta còn chưa ăn gì. Ông xã, bây giờ em phải đi nấu cơm đã!
Bạch Tình Đình vừa nói xong định đi, lại bị Diệp Lăng Phi kéo lại. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bà xã đại nhân, em nấu cơm gì vậy, ngay cả thức ăn còn chưa mua mà em cũng đòi nấu cơm. Hơn nữa, thân thể của Hân Mính không thể cái gì cũng ăn bừa được, vạn nhất ăn xong lại đau bụng thì biết làm thế nào bây giờ!
- Ông xã, chứ không phải là anh sợ em lại làm món gì khó nuốt quá đấy chứ!
Bạch Tình Đình gắt giọng.
- Em đây cũng phải khổ công mà học tập đó!
- Không cần phải tranh cãi nữa, trước hết chúng ta cứ nghỉ ngơi một lát, lát nữa chúng ta lái xe ra ngoài ăn!
Diệp Lăng Phi nói.
Khu vực nội đô của thành phố Đông Hải cũng không lớn, tuy bảo nó chỉ tương đương với một phân khu của thành phố Vọng Hải thì có vẻ hơi bịa, nhưng chuyện khu vực nội đô của thành phố Đông Hải không lớn là một chuyện không cần phải bàn cãi, cũng càng không thể so sánh với sự phồn hoa của Vọng Hải. Những thành phố như thế này chỉ thích hợp với việc đến du lịch chứ không thích hợp định cư ở nơi này. Chu Hân Mính cũng cải biến suy nghĩ, khi trước cô muốn làm việc ở chỗ này, muốn thông qua quan hệ để điều cô từ thành phố Vọng Hải đến thành phố Đông Hải, nhưng bây giờ nhìn lại, cái ý nghĩ này không thực tế cho lắm.
Trước tiên là chuyện khám chữa bệnh, vệ sinh ở đây tương đối kém, lái xe từ biệt thự bên bờ biển tới trung tâm thành phố chẳng qua cũng chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, dọc theo đường đi chỉ nhìn thấy một cái bệnh viện cỡ trung. Trước khi tới đây. Chu Hân Mính đã từng tìm hiểu qua, thành phố Đông Hải chỉ có bệnh viện lớn Tam Gia, theo Chu Hân Mính thấy thì, bệnh viện lớn Tam Gia này có thể chấp nhận được. Nhưng khi cô tận mắt thấy cái gọi là bệnh viện lớn đó bên trong chỉ có một tòa nhà cao 5 tầng, các giường nằm, phòng khám bệnh đều ở chung một chỗ thì Chu Hân Mính thay đổi chủ ý, cho rằng ở việc chữa bệnh ở đây rất kém cỏi.
Chu Hân Mính ở lại đây, chủ yếu là muốn có một điều kiện sinh hoạt tốt, có thể sinh hạ hài tử ở chỗ này, chăm sóc thật tốt, nhưng thấy hoàn cảnh vệ sinh và khám chữa bệnh của thành phố Đông Hải kém như vậy. Chu Hân Mính lo lắng chuyện con mình lớn lên ở đây sẽ thế nào, đương nhiên, nói tới vấn đề giáo dục các loại gì gì đó thì có vẻ hơi sớm, nhưng Chu Hân Mính không thể không suy nghĩ mấy vấn đề này. Bây giờ xem ra, được giáo dục ở thành phố Vọng Hải vẫn là lựa chọn tốt nhất, về phần thành phố Đông Hải bên này, chỉ có thể tranh thủ lúc còn chưa sinh con, ở lại thành phố Đông Hải chờ sinh thôi.
Diệp Lăng Phi lái xe đưa Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đến một nhà hàng kinh doanh khá phát đạt ở trung tâm thành phố. Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa nhà hàng, sau khi xuống xe, có người phụ trách đưa xe vào bãi đậu xe, đối với thành phố Đông Hải, khi chưa quen thuộc noi này, việc có thể làm là chọn một nhà hàng buôn bán phát đạt để ăn cơm, như vây thì ít ra có thể đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm, đương nhiên, tốt nhất vẫn là ăn tại nhà mình, chỉ có thức do chính mình nấu mới là yên tâm nhất, đi vào trong nhà hàng, một nữ phục vụ sinh mặc xường xám dẫn bọn họ lên tầng hai. Trên tầng hai chỉ còn ba bàn trống, ba chỗ ngồi này cũng không thuận tiện cho lắm. Diệp Lăng Phi hỏi cô nhân viên phục vụ mặc xường xám:
- Nhà hàng các cô có phòng hay không?
- Xin lỗi quý khách, nhà hàng chúng tôi đã hết phòng trống rồi, chỉ còn lại phòng khách là có chỗ ngồi thôi!
Cô nhân viên phục vụ kia nói.
- Phòng của nhà hàng chúng tôi cần đặt trước!
- Xem ra việc làm ăn buôn bán của nhà hàng này rất thịnh vượng!
Bạch Tình Đình nói.
- Ông xã, bỏ đi, cứ ăn cơm trong đại sảnh vậy, ngày mai em sẽ tự mình nấu cơm, chúng ta cũng không cần phải ra bên ngoài ăn nữa!
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, gật đầu, nói:
- Được rồi, ba người chúng ta ăn ở trong đại sảnh vậy, chẳng qua là anh luôn cảm thấy khó chịu khi ăn cơm trong phòng khách!
Những lời này của Diệp Lăng Phi không phải là nói giỡn, từ lúc ba người Diệp Lăng Phi đi vào trong nhà hàng này thì đã có rất nhiều khách hàng nhìn về phía ba người Diệp Lăng Phi rồi. Chủ yếu nhất vẫn là Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính vô cùng xinh đẹp. Bạch Tình Đình vốn thiên sinh lệ chất, cái loại khí chất cao quý này làm cho người ta chỉ liếc nhìn qua cũng sẽ mê muội. Bạch Tình Đình ở một thành phố lớn như thành phố Vọng Hải đã là người được yêu mến, là đối tượng muốn chinh phục của các tinh anh trong xã hội, lại càng không cần nói tới thành phố Đông Hải rồi. Thành phố Đông Hải bên này là một thành phố nhỏ không có xí nghiệp lớn nào, nhà cao tầng và các kiến trúc mang hơi hướng hiện đại ít đến thảm thương, lại càng không càng không cần nói tới những người đẹp trí thức thích ở trong các thành phố lớn rồi, đi trên đường cái, anh có thể thấy ở thành phố Đông Hải này đại đa số phụ nữ đều là các cô gái tư chất bình thường, về phần các mỹ nữ thỉnh thoảng xuất hiện thì phần lớn là các tiểu thư nhà có tiền, đến thành phố Đông Hải chẳng qua cũng chỉ để du lịch thôi, về phần những tiểu cô nương còn trẻ ranh mà đã thích tỏ ra gợi cảm, trong con mắt đàn ông, chẳng qua cũng chỉ là một đám trẻ nít mà thôi, không có hương vị của phụ nữ, lại càng không bàn đến chuyện khí chất, không mở miệng còn tốt, mở miệng ra thì lời thô tục nào cũng có thể văng ra.
Đối với những người đàn ông có kinh nghiệm, loại tiểu nha đầu này nếu là đồ mới thì có thể, chơi một vài lần thì chẳng còn hứng thú gì nữa. Ngược lại những mỹ nữ cao ngạo có cả dung mạo lẫn khí chất giống như Bạch Tình Đình mới mục tiêu mà đàn ông tốn tâm tốn sức theo đuổi. Mà Chu Hân Mính lại đẹp theo một kiểu khác, dung mạo của Chu Hân Mính tất nhiên không cần phải bàn đến, đó là mỹ nữ số một số hai, so với khí chất cao quý của Bạch Tình Đình, trên người Chu Hân Mính không chỉ sở hữu sự đoan trang cao quý mà còn mang theo sự giỏi giang của cô. Khi nhìn thấy Chu Hân Mính, điều mà rất nhiều người đàn ông nghĩ tới chính là làm thế nào đế chinh phục một mỹ nữ anh tư hào sảng như Chu Hân Mính, điều bọn họ tưởng tượng chính là khi người đẹp này rên rỉ dưới thân mình thì sẽ có cảm giác gì. Trên người Chu Hân Mính còn toát lên vẻ thành thục ý nhị hơn cả Bạch Tình Đình, bộ mông tròn trịa căng đầy, bộ ngực đầy đặn cao vút cùng với đôi môi đầy gợi cảm, bây giờ nhất cử nhất động của Chu Hân Mính đều toát ra vẻ ý nhị của một phụ nữ thành thục, sự ý nhị này không phải là do Chu Hân Mính cố ý giả bộ mà toát ra trong lúc lơ đãng.
Chu Hân Mính vừa vặn là bởi vì được Diệp Lăng Phi vất vả cần cù khai khẩn, mầm mống gieo trồng xuống rốt cuộc cũng đã đâm chồi. Hạt giống đã đâm chồi này còn phải được chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận, trải qua sự chăm chút vất vả khó nhọc trong gần mười tháng nữa thì mới có thể đơm hoa kết trái được. Sau khi mang trong mình hạt giống đã nảy mầm này. Chu Hân Mính nhất định phải luôn luôn che chở bảo vệ cho hạt giống đó, không biết lúc đó cô có phát hiện ra, nhất cử nhất động của cô đều toát lên vẻ ý nhị của một người phụ nữ chín chắn, điều đáng tiếc là hiện giờ Bạch Tình Đình còn đang khuyết thiếu sự ý nhị của một người phụ nữ thành thục. Diệp Lăng Phi còn phải lao động khổ cực nhiều hơn nữa mới có thể gây trồng thêm một hạt giống nảy mầm nữa, đương nhiên, yêu cầu của loại chuyện này đối với đàn ông cũng rất cao, thậm chí còn một số đàn ông vì muốn gieo trồng mầm mống của mình, tự giam mình lại, một tháng liên tục đi sớm về khuya đêm ngày vất vả, nếu làm như vậy mà còn không có kết quả thì hoặc là người phụ nữ chính là "đất bị nhiễm mặn”, hoặc là phương pháp của đàn ông bị sai, dẫn đến hạt giống không được gieo trồng ở chỗ của nó, hoặc có thể hạt giống vốn mang phẩm chất không được tốt, với hạt giống như vậy dù cho có canh tác khổ cực đến thế nào cũng không thể trở thành hoa thơm quả ngọt được.