Lúc Vu Tiêu Tiếu nghe Bạch Tình Đình nói là người một nhà. Cô sững sờ, còn tưởng Bạch Tình Đình đã biết quan hệ giữa cô và Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu có cảm giác hơi lo ngay ngáy, cô ấp úng nói:
- Chị, chẳng… chẳng lẽ chị đã biết rồi?
Bạch Tình Đình cười nói:
- Tiêu Tiếu, chị biết gì chứ, chẳng phải em là em gái chị đó sao, chẳng lẽ em không phải là người nhà chúng ta?
Vu Tiêu Tiếu nghe Bạch Tình Đình nói vậy mới hiểu được ý mà Bạch Tình Đình nói là người một nhà. Trong lòng cô hơi hoảng sợ, lúc nãy tự mình hiểu nhầm, còn tưởng Bạch Tình Đình đã biết được chuyện của cô và Diệp Lăng Phi, bây giờ sau khi nghe Bạch Tình Đình nói vì cô là em gái của Bạch Tình Đình nên mới nói cô là người một nhà. Vu Tiêu Tiếu vội vàng cười nói:
- Chị, chị nói ý này à, em luôn muốn được sống cùng với chị nên em mới nói vậy!
- Tiêu Tiếu, chị biết là em muốn sống cùng chị mà!
Bạch Tình Đình không nghĩ gì nhiều, nói:
- Tiêu Tiếu, chị cũng thích ở cùng em!
Diệp Lăng Phi khẽ thở phào, lúc nãy hắn tưởng Bạch Tình Đình biết hôm nay hắn đã hái bông hoa nhỏ Vu Tiêu Tiếu này rồi chứ. Trong lòng đang suy tính nên giải thích với Bạch Tình Đình thế nào đây, sau khi nghe câu phía sau của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng thở của Diệp Lăng Phi rất nhẹ, Bạch Tình Đình không có để ý nghe thấy, nhưng Chu Hân Mính ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi lại nghe thấy tiếng thở dài của Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính đưa bàn tay trái nhỏ nhắn suông mượt ra ngầm nhéo tay của Diệp Lăng Phi. Lúc Diệp Lăng Phi quay qua nhìn Chu Hân Mính thì thấy Chu Hân Mính đang phùng mang với hắn. Diệp Lăng Phi vội ôm chặt Chu Hân Mính vào lòng, sát môi lại bên vành tai óng ánh đó của Chu Hân Mính nhỏ giọng nói:
- Hân Mính, anh không làm chuyện xấu xa gì cả!
Chu Hân Mính mỉm cười không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu với Diệp Lăng Phi.
Ăn cơm xong bọn người Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ngồi trong phòng khách, vừa xem ti vi vừa tám chuyện. Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu ngồi trên cùng một ghế sô fa, tay Bạch Tình Đình đang cầm lát khoai. Tuy nói vừa mới ăn cơm xong nhưng lúc xem ti vi không thiếu được đồ ăn vặt, đây là thoái quen của con gái.
- Tiêu Tiếu, em thích xem tiết mục gì?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Em không thích xem ti vi!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Em chỉ thích chơi game thôi!
- Chơi game à, chị chẳng biết đó, có thời gian em dạy chị chơi với!
Bạch Tình Đình nói.
- Được thôi!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Chị, em có thể dạy chị chơi Star Craft, cũng có thể dạy chị chơi CS. Ừm, đương nhiên cũng có thể dạy chị chơi KartRider Rush!
Bạch Tình Đình vừa nghe mấy tên game này cô liền nói:
- Xem ra chị thực sự đã tách rời với thời đại này rồi, chị chẳng biết mấy cái game đó!
- Không biết không có nghĩa là em tách rời với thế giới này, chỉ là nói lên rằng em quá bận vì sự nghiệp thôi!
Diệp Lăng Phi ôm eo Chu Hân Mính, cầm lấy trái chuối bóc vỏ đưa cho Chu Hân Mính, rồi nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, mấy trò này anh cũng biết chơi, nếu như em muốn học chúng ta có thể ở nhà chơi, mấy hôm nay chúng ta hơi bận, đợi sau khi hôn lễ giữa anh và Hân Mính tổ chức xong thì chúng ta sẽ trở về thành phố Vọng Hải, chúng ta có thể chơi game nội mạng trong nhà, hoặc cũng có thể nối liên mạng mà chơi game!
- Vậy cũng được, quyết định vậy nhé ông xã!
Bạch Tình Đình nói.
Diệp Lăng Phi lại cầm lên hai quả chuối, sau khi bóc vỏ đưa một quả cho Vu Tiêu Tiếu, còn một quả quơ quơ trước mặt Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, em muốn ăn không?
- Ông xã, anh mau đưa qua đây!
Bạch Tình Đình nói.
- Sao anh cho Hân Mính với Tiêu Tiếu ăn chuối lại không cho em!
- Anh không nói là không cho em, anh chỉ muốn đút mình em ăn thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bởi vì bà xã anh quan trọng nhất!
Lúc Diệp Lăng Phi nói câu này đã đặt quả chuối đến bên miệng Bạch Tình Đình, dùng quả chuối quấy quấy môi của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình vừa định cắn thì Diệp Lăng Phi lại rút lại.
- Ông xã, anh làm gì thế?
Bạch Tình Đình không cắn được chuối hờn dỗi nói:
- Anh bắt nạt em!
- Bà xã, anh qua đút em ăn!
Diệp Lăng Phi ra hiệu với Vu Tiêu Tiếu nói.
- Tiêu Tiếu, em đổi chỗ cho anh đi!
- Vâng!
Vu Tiêu Tiếu cầm lấy quả chuối đứng lên đến ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, còn Diệp Lăng Phi lại ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình, tay hắn ôm Bạch Tình Đình, cầm lấy quả chuối đưa qua đưa lại trên miệng Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình liên tục mấy cái đều không cắn được chuối. Cô bất giác hờn dỗi:
- Ông xã, em không ăn nữa!
- Được rồi. Tình Đình, anh không đùa nữa, em ăn đi!
Diệp Lăng Phi nói xong đặt quả chuối bên miệng Bạch Tình Đình cười xấu xa nói:
- Nhưng anh muốn nhìn bà xã anh liếm chuối trước!
- Đại háo sắc biến thái!
Cuối cùng Bạch Tình Đình cũng hiểu được Diệp Lăng Phi định làm gì, cô hờn một câu, nhưng vẫn lè lưỡi ra liếm lấy quả chuối. Nhìn bộ dạng mĩ mìu của Bạch Tình Đình khi liếm quả chuối. Diệp Lăng Phi không nhịn được hôn một cái thật mạnh lên má Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Người ta đang ăn đó!
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Bà xã, em ăn chuối, anh ăn em!
Mấy người ngồi trong phòng khách nói cười, đúng lúc này điện thoại của Dã Thú lại gọi đến. Diệp Lăng Phi nhìn thấy là điện thoại của Dã Thú, hắn ngồi trong phòng khách nghe máy luôn. Dù sao ở đây cũng không có người lạ, đều là những người có quan hệ mật thiết với mình. Diệp Lăng Phi cũng không cần thiết phải giấu giếm bọn họ.
Tay trái Diệp Lăng Phi ôm lấy eo Bạch Tình Đình, theo thói quen dùng tay vê vê ngực Bạch Tình Đình, tay phải cầm điện thoại hỏi:
- Dã Thú, muộn như vậy rồi còn có chuyện gì sao?
- Lão đại, chẳng phải là chuyện anh bảo em điều tra đó sao!
Dã Thú nói.
- Em đã điều tra ra tư liệu của tập đoàn IPA rồi!
- Nói nghe xem!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lão đại, em đã điều tra ra ông chủ đứng đằng sau tập đoàn IPA chính là câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, nên nói đó là một tập đoàn mà câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ đầu tư!
Dã Thú nói.
- Nhìn bề ngoài thì tập đoàn xuyên quốc gia này làm ăn buôn bán chính đáng, nhưng tập đoàn IPA lại đầu tư sản nghiệp mang tính trụ cột ở rất nhiều quốc gia nhưng điện lực, thủy lực…, hơn nữa tập đoàn này còn tích cực tạo mối quan hệ tốt đẹp với chính phủ địa phương ở các quốc gia. Theo như em thấy, bên trong nó có phải là thủ đoạn gì đấy của câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ!
- Dã Thú, không loại trừ khả năng này!
Diệp Lăng Phi nói.
- Khống chế kinh tế của một quốc gia, đương nhiên sẽ nắm được quyền chủ động, câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ sẽ càng phát triển không gian rộng hơn, không thể không nói đây là một thủ đoạn rất tuyệt, nhưng anh cho rằng nội tình của tập đoàn IPA không đơn giản như vậy đâu, nếu chúng ta đổi cách nghĩ khác, tập đoàn IPA có quan hệ với chính phủ nước Mỹ, như vậy có phải là tình hình càng trở nên phức tạp rồi không?
Dã Thú nghe xong im lặng một lúc rồi mới từ từ nói:
- Lão đại, ý của anh là nói câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ đã nhận được sự giúp đỡ cường mạnh từ chính phủ nước Mỹ?
- Đây chẳng qua là suy nghĩ của anh thôi, sự thật cụ thể thế nào, anh cũng không rõ, nhưng anh biết tập đoàn IPA đến thành phố Vọng Hải tuyệt đối không phải chuyện tốt. Được rồi, Dã Thú, cậu nghỉ sớm đi, bàn chuyện này sau vậy!
- Vâng!
Dã Thú đáp.
Sau khi cúp máy Bạch Tình Đình nằm vào lòng Diệp Lăng Phi âu yếm hỏi:
- Ông xã, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
- Thì giống như những gì anh dự liệu, tập đoàn IPA quả nhiên không đơn giản!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lần này mục đích của Đới Vinh Cẩm khi đến thành phố Vọng Hải trở nên phức tạp rồi, hừ, thành phố Vọng Hải sau này sẽ không bình lặng rồi đây!
…………………………………………� �� �…………
Lại thêm hai ngày ở thành phố Đông Hải, những gì cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xấp xỉ rồi, chỉ còn đơn tổ chức hôn lễ với Chu Hân Mính thôi. Thân thuộc Chu gia cũng đã đến thành phố Đông Hải trước một ngày. Chu Hồng Sâm cũng đến thành phố Đông Hải trước một ngày. Chu Hồng Sâm đến rất bình dị, sau khi đến thành phố Đông Hải đã đi thẳng đến biệt thự của Diệp Lăng Phi ở thành phố Đông Hải mà ở đó.
Chu Hồng Sâm sắp trở thành nhạc phụ của mình, Diệp Lăng Phi đặc biệt chăm sóc, chuẩn bị cũng đặc biệt chu đáo, dành cho vợ chồng Chu Hồng Sâm căn phòng tốt nhất trong của biệt thự.
Nguyên nhân để cho vợ chồng Chu Hồng Sâm ở trong biệt thự vẫn là suy nghĩ đến góc độ an toàn, cần phải biết một điều rằng Chu Hồng Sâm là bí thư thị ủy của thành phố Vọng Hải, nếu như ở trong khách sạn ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao chứ.
Càng huống chi theo Diệp Lăng Phi thấy, thành phố Đông Hải quá loạn, để nhạc phụ nhạc mẫu mình ở trong biệt thự vẫn tốt hơn, đợi bố mẹ Chu Hân Mính vừa đến biệt thự, Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình cũng đã ra đón. Bạch Tình Đình là bạn thân nhiều năm của Chu Hân Mính, đương nhiên đến nhà Chu Hân Mính không ít lần, cũng rất thân quen với bố mẹ của Chu Hân Mính.
Lần này Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đều gả cho Diệp Lăng Phi, xem ra rất hoang đường, bất luận là bố của Bạch Tình Đình hay bố mẹ của Chu Hân Mính, thái độ của hai bên đều là chỉ cần con gái mình đồng ý thì bọn họ sẽ ủng hộ. Đương nhiên, Bạch Cảnh Sùng chỉ lo nghĩ đến hạnh phúc của con gái mình mà thôi, còn Chu Hồng Sâm lại nghĩ đến nhiều thứ hơn, điều quan trọng nhất vẫn là bối cảnh của thằng con rể này của mình, có thể giúp đỡ Chu Hồng Sâm càng nhiều hơn.
Chu Hồng Sâm dù gì cũng lăn lộn trong quan trường, khó tránh khỏi việc nhiễm nếp sống trong quan trường. Bất luận nói thế nào chí ít Chu Hồng Sâm cũng ủng hộ việc hôn nhân này của con gái.
Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình dẫn bố mẹ của Chu Hân Mính vào trong biệt thự. Diệp Lăng Phi đến trước mặt Chu Hồng Sâm cười nói:
- Con nên xưng hô thế nào đây, gọi nhạc phụ hay hơn hay là bí thư Chu hay hơn?
- Tiểu Diệp, cái này cần phải ta dạy con sao?
Chu Hồng Sâm vỗ vỗ vai Diệp Lăng Phi cười nói:
- Con sắp tổ chức hôn lễ với Hân Mính rồi, có nên suy nghĩ đến việc xưng hô với ta trước không?
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong cười nói:
- Nhạc phụ, con chỉ lo bố không thích con giờ gọi bố như thế này!
- Nói bậy, có nhạc phụ nào mà không thích được người ta sớm gọi là nhạc mẫu chứ. Ta xưa nay chỉ có một cô con gái Hân Mính, từ lâu đã muốn có một thằng con trai, con rể này cũng xem là một nửa con trai rồi, nếu đợi sau khi thằng cháu ngoại ra đời vậy ta sẽ càng vui hơn nữa!
- Nhạc phụ đại nhân, còn chưa biết đứa con trong bụng Hân Mính là con trai hay con gái nữa mà!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Ngộ nhỡ là con gái thì sao?
- Giống nhau cả, đều thích hết!
Chu Hồng Sâm cười nói.
- Hân Mính không về nhà, trong nhà cũng thanh tịnh đi rất nhiều, luôn cảm giác thiếu thứ gì, nếu đứa con của Hân Mính ra đời, tiểu Diệp, chúng ta nói trước nghe, con nhất định phải bảo Hân Mính dẫn đứa bé về nhà chơi nhiều nhiều, để cho nhà náo nhiệt hơn chút!
- Nhạc phụ, hay là bố cũng dọn qua ở cùng với bọn con, cả nhà sống cùng nhau vui vẻ biết bao!
Diệp Lăng Phi nói.
Chu Hồng Sâm cười lắc đầu nói:
- Tiểu Diệp, chuyện này để sau hãy nói, đi thôi, chúng ta đừng đứng ở ngoài nữa!
- Vâng!
Chu Hồng Sâm và Diệp Lăng Phi đi vào trong biệt thự, đã nhìn thấy mấy cô gái cũng đang nói chuyện trong phòng khách. Diệp Lăng Phi nói với Chu Hồng Sâm:
- Nhạc phụ, biệt thự này còn có một phòng khách nhỏ, bên trong con có bố trí một cái quán bar nhỏ, hay hai chúng ta qua đó ngồi đi!
- Cũng được!
Chu Hồng Sâm đáp.
Chu Hồng Sâm không uống rượu, Diệp Lăng Phi đành rót cho Chu Hồng Sâm một cốc nước, hắn cũng lấy một cốc nước cho mình rồi ngồi trong phòng khách nhỏ. Chu Hồng Sâm ngồi chéo chân thở dài nói:
- Không ngờ thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt Hân Mính đã lấy chồng rồi, giờ bố còn nhớ lại cảnh Hân Mính lúc nhỏ, tiểu Diệp, lúc nhỏ Hân Mính rất ngoan, bố nhớ lúc đó bố hỏi Hân Mính, hỏi nó sau này khi kiếm được tiền nó sẽ tiêu xài thế nào. Hân Mính nói với bố nó sẽ đưa tiền cho bố tiêu!
Diệp Lăng Phi nghe xong cười nói:
- Bố, xem ra lúc nhỏ Hân Mính rất ngoan!
- Ừm. Hân Mính vẫn luôn rất ngoan!
Chu Hồng Sâm nói.
- Nó trước giờ chưa từng làm bố phải lo lắng, tiểu Diệp, không phải là nhạc phụ này lải nhải, sau này con phải chăm sóc Hân Mính nhiều nghe!
- Nhạc phụ đại nhân, đây là điều con nên làm mà!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hân Mính là vợ của con, con đương nhiên sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy rồi!
- Tiểu Diệp, dù gì chúng ta cũng đã là người một nhà rồi, có một số chuyện bố muốn nói với con!
Chu Hồng Sâm nói.
- Tiểu Diệp, con nhìn nhận thị trưởng tỉnh thành thế nào?
Chu Hồng Sâm vừa thốt ra câu này khiến cho Diệp Lăng Phi sững sờ, hắn không rõ nhạc phụ mình sao đột nhiên hỏi chuyện này. Diệp Lăng Phi khẽ im lặng rồi nói:
- Nhạc phụ đại nhân, con không phải là người trong quan trường, con vốn không rõ được chức vụ thị trưởng tỉnh thành với bí thư thị ủy hiện giờ của bố khác nhau thế nào, nhưng con cho rằng bên tỉnh thành đó vốn không được ngon!
- Tiểu Diệp, bố không ngại nói thật với con, theo như bố biết, trong tỉnh chuẩn bị tiến cử bố đảm nhiệm thị trưởng ở tỉnh thành, bây giờ bố là bí thư thị ủy thành phố Vọng Hải, ủy ban thành phố, nếu như bố đi tỉnh thành, theo lý mà nói sẽ không được thoải mái như bân thành phố Vọng Hải, nhưng ở bên tỉnh thành càng dễ có thành tích, có điều bố lo không quen thuộc bên đó, lúc làm việc sẽ không được thuận lợi như bên thành phố Vọng Hải!
Diệp Lăng Phi đang tính trong bụng, hắn thực sự không hiểu thấu được nhạc phụ này của mình đang có dự tính gì. Có điều hắn cũng có thể hiểu được nhạc phụ của mình muốn đi tỉnh thành làm thị trưởng, dù gì ở đó cũng là thành phố cấp tỉnh, không giống như thành phố Vọng Hải chẳng qua chỉ là một thành phố cấp quận, không sánh bằng thành phố cấp tỉnh.
Diệp Lăng Phi nói:
- Nhạc phụ, chuyện này con thực sự không hiểu, con cũng không đưa ra được ý kiến gì cả, tóm lại bất luận nhạc phụ đại nhân đi đâu con cũng đều ủng hộ hết!
Chu Hồng Sâm sau khi nghe câu nói này của Diệp Lăng Phi, ông đưa tay ra vỗ vỗ vai Diệp Lăng Phi nói:
- Tiểu Diệp, cảm ơn con, con cũng biết đó, bố ở trong tỉnh chẳng có quen ai, vẫn cần con giúp đỡ đấy!
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe câu này của Chu Hồng Sâm thì cuối cùng cũng đã hiểu được dự tính của Chu Hồng Sâm. Xem ra Chu Hồng Sâm định nhờ mình giúp đỡ, cũng có thể do những bối cảnh mình biểu hiện ra khiến cho Chu Hồng Sâm muốn lấy mình làm chỗ dựa, đến nước này Diệp Lăng Phi còn có thể nói gì được chứ. Chu Hồng Sâm là nhạc phụ của mình, không giúp nhạc phụ của mình thì còn có thể giúp ai chứ.
Ngày mai phải tổ chức hôn lễ với Chu Hân Mính rồi, hôm nay Chu Hồng Sâm nói ra những lời này tức là ép buộc Diệp Lăng Phi nói ra câu ủng hộ Chu Hồng Sâm. Diệp Lăng Phi cũng không suy nghĩ gì nhiều rất vui vẻ nói:
- Nhạc phụ đại nhân, giống như lúc nãy bố nói, chúng ta là người một nhà, nhạc phụ đại nhân nếu có chuyện gì đương nhiên con sẽ dốc toàn sức giúp đỡ rồi!
- Ừm, đúng rồi, đây mới giống người một nhà!
Chu Hồng Sâm nói đến đây giống như nhớ ra điều gì, ông nói:
- Tiểu Diệp, có chuyện này suýt nữa bố quên nói mất!
- Nhạc phụ đại nhân, rốt cuộc là có chuyện gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Có khả năng lãnh đạo cũ của bố bí thư Điền sẽ điều về thành phố Vọng Hải đảm nhiệm bí thư thị ủy, con còn nhớ bí thư Điền không?
- Nhạc phụ đại nhân, sao con nhớ được bí thư cũ của bố chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Con vốn dĩ đâu phải là người trong chính quyền, vốn không có gặp qua bí thư Điền mà bố nói đó!
- Nói bậy, sao con chưa gặp qua chứ!
Chu Hồng Sâm nói.
- Còn nhớ lần trước khi con và Hân Mính đến văn phòng làm việc của bố, lúc đó bố còn là phó thị trưởng, và bí thư Điền là thị trưởng trước khi đó…!
Chu Hồng Sâm nói những chuyện đã qua lâu rồi với Diệp Lăng Phi, mấy chuyện đó Diệp Lăng Phi đã quên từ lâu rồi, cho dù Chu Hồng Sâm có gợi nhắc lại thế nào thì Diệp Lăng Phi cũng không nhớ có một người Điền Vi Dân này. Cuối cùng Chu Hồng Sâm cũng không nhắc đến nữa, chỉ là nói:
- Tiểu Diệp, bí thư Điền trước đây là lãnh đạo của bố, ông ấy bon chen một hồi rồi lại quay về thành phố Vọng Hải, đợi sau khi bố rời khỏi thành phố Vọng Hải, ông ấy sẽ quay về thành phố Vọng Hải đảm nhiệm chứ bí thư thị ủy, đến lúc đó bố sẽ giới thiệu với con, dù gì cũng có một số chuyện có thể cần sự giúp đỡ của bí thư Điền!
- Nhạc phụ đại nhân, con biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Có điều, nhạc phụ đại nhân, việc bố đi tỉnh đảm nhiệm chức thị trưởng đã định chưa?
- Trên cơ bản đã xấp xỉ rồi!
Chu Hồng Sâm nói.
- Bố đoán khoảng cuối năm sẽ có lệnh điều thôi!
Trong lòng Diệp Lăng Phi đang thầm nghĩ nhạc phụ này của mình chơi trò gì với mình đây, lúc này nhạc phụ của mình chỉ là hỏi mình có thích hợp đảm nhiệm chức thị trưởng cấp tỉnh hay không, nói một hồi thì việc này đã là đinh đóng vào ván rồi. Có điều, Diệp Lăng Phi chỉ nghĩ trong bụng chứ không có biểu hiện ra.
- À, nhạc phụ đại nhân, nếu như bố đi tỉnh đảm nhiệm chức thị trưởng thì thị trưởng cấp tỉnh trước đó Vu Chấn sẽ đi đâu?
Diệp Lăng Phi nghĩ đến chuyện của Vu Chấn, bất luận thế nào Vu Chấn đó cũng là bố của Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi tiện thể hỏi thăm tin tức của Vu Chấn.
- Vu Chấn chắc bị điều đến thành phố Đông Hải!
Chu Hồng Sâm nói.
- Tin này là do bí thư Tưởng nói với bố, cụ thể có thật thế không bố không rõ lắm!
- Cái gì? Vu Chấn sẽ đến thành phố Đông Hải?
Diệp Lăng Phi vừa nghe thì giật mình, hắn không thể nào ngờ được Vu Chấn sẽ đến thành phố Đông Hải, nếu Vu Chấn đến thành phố Đông Hải, vậy thì nói rõ cấp trên có người muốn dẹp Vu Chấn, vốn không có ý định để cho Vu Chấn vươn lên.
- Chị, chẳng… chẳng lẽ chị đã biết rồi?
Bạch Tình Đình cười nói:
- Tiêu Tiếu, chị biết gì chứ, chẳng phải em là em gái chị đó sao, chẳng lẽ em không phải là người nhà chúng ta?
Vu Tiêu Tiếu nghe Bạch Tình Đình nói vậy mới hiểu được ý mà Bạch Tình Đình nói là người một nhà. Trong lòng cô hơi hoảng sợ, lúc nãy tự mình hiểu nhầm, còn tưởng Bạch Tình Đình đã biết được chuyện của cô và Diệp Lăng Phi, bây giờ sau khi nghe Bạch Tình Đình nói vì cô là em gái của Bạch Tình Đình nên mới nói cô là người một nhà. Vu Tiêu Tiếu vội vàng cười nói:
- Chị, chị nói ý này à, em luôn muốn được sống cùng với chị nên em mới nói vậy!
- Tiêu Tiếu, chị biết là em muốn sống cùng chị mà!
Bạch Tình Đình không nghĩ gì nhiều, nói:
- Tiêu Tiếu, chị cũng thích ở cùng em!
Diệp Lăng Phi khẽ thở phào, lúc nãy hắn tưởng Bạch Tình Đình biết hôm nay hắn đã hái bông hoa nhỏ Vu Tiêu Tiếu này rồi chứ. Trong lòng đang suy tính nên giải thích với Bạch Tình Đình thế nào đây, sau khi nghe câu phía sau của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng thở của Diệp Lăng Phi rất nhẹ, Bạch Tình Đình không có để ý nghe thấy, nhưng Chu Hân Mính ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi lại nghe thấy tiếng thở dài của Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính đưa bàn tay trái nhỏ nhắn suông mượt ra ngầm nhéo tay của Diệp Lăng Phi. Lúc Diệp Lăng Phi quay qua nhìn Chu Hân Mính thì thấy Chu Hân Mính đang phùng mang với hắn. Diệp Lăng Phi vội ôm chặt Chu Hân Mính vào lòng, sát môi lại bên vành tai óng ánh đó của Chu Hân Mính nhỏ giọng nói:
- Hân Mính, anh không làm chuyện xấu xa gì cả!
Chu Hân Mính mỉm cười không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu với Diệp Lăng Phi.
Ăn cơm xong bọn người Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ngồi trong phòng khách, vừa xem ti vi vừa tám chuyện. Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu ngồi trên cùng một ghế sô fa, tay Bạch Tình Đình đang cầm lát khoai. Tuy nói vừa mới ăn cơm xong nhưng lúc xem ti vi không thiếu được đồ ăn vặt, đây là thoái quen của con gái.
- Tiêu Tiếu, em thích xem tiết mục gì?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Em không thích xem ti vi!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Em chỉ thích chơi game thôi!
- Chơi game à, chị chẳng biết đó, có thời gian em dạy chị chơi với!
Bạch Tình Đình nói.
- Được thôi!
Vu Tiêu Tiếu nói.
- Chị, em có thể dạy chị chơi Star Craft, cũng có thể dạy chị chơi CS. Ừm, đương nhiên cũng có thể dạy chị chơi KartRider Rush!
Bạch Tình Đình vừa nghe mấy tên game này cô liền nói:
- Xem ra chị thực sự đã tách rời với thời đại này rồi, chị chẳng biết mấy cái game đó!
- Không biết không có nghĩa là em tách rời với thế giới này, chỉ là nói lên rằng em quá bận vì sự nghiệp thôi!
Diệp Lăng Phi ôm eo Chu Hân Mính, cầm lấy trái chuối bóc vỏ đưa cho Chu Hân Mính, rồi nói với Bạch Tình Đình:
- Bà xã, mấy trò này anh cũng biết chơi, nếu như em muốn học chúng ta có thể ở nhà chơi, mấy hôm nay chúng ta hơi bận, đợi sau khi hôn lễ giữa anh và Hân Mính tổ chức xong thì chúng ta sẽ trở về thành phố Vọng Hải, chúng ta có thể chơi game nội mạng trong nhà, hoặc cũng có thể nối liên mạng mà chơi game!
- Vậy cũng được, quyết định vậy nhé ông xã!
Bạch Tình Đình nói.
Diệp Lăng Phi lại cầm lên hai quả chuối, sau khi bóc vỏ đưa một quả cho Vu Tiêu Tiếu, còn một quả quơ quơ trước mặt Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, em muốn ăn không?
- Ông xã, anh mau đưa qua đây!
Bạch Tình Đình nói.
- Sao anh cho Hân Mính với Tiêu Tiếu ăn chuối lại không cho em!
- Anh không nói là không cho em, anh chỉ muốn đút mình em ăn thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bởi vì bà xã anh quan trọng nhất!
Lúc Diệp Lăng Phi nói câu này đã đặt quả chuối đến bên miệng Bạch Tình Đình, dùng quả chuối quấy quấy môi của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình vừa định cắn thì Diệp Lăng Phi lại rút lại.
- Ông xã, anh làm gì thế?
Bạch Tình Đình không cắn được chuối hờn dỗi nói:
- Anh bắt nạt em!
- Bà xã, anh qua đút em ăn!
Diệp Lăng Phi ra hiệu với Vu Tiêu Tiếu nói.
- Tiêu Tiếu, em đổi chỗ cho anh đi!
- Vâng!
Vu Tiêu Tiếu cầm lấy quả chuối đứng lên đến ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, còn Diệp Lăng Phi lại ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình, tay hắn ôm Bạch Tình Đình, cầm lấy quả chuối đưa qua đưa lại trên miệng Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình liên tục mấy cái đều không cắn được chuối. Cô bất giác hờn dỗi:
- Ông xã, em không ăn nữa!
- Được rồi. Tình Đình, anh không đùa nữa, em ăn đi!
Diệp Lăng Phi nói xong đặt quả chuối bên miệng Bạch Tình Đình cười xấu xa nói:
- Nhưng anh muốn nhìn bà xã anh liếm chuối trước!
- Đại háo sắc biến thái!
Cuối cùng Bạch Tình Đình cũng hiểu được Diệp Lăng Phi định làm gì, cô hờn một câu, nhưng vẫn lè lưỡi ra liếm lấy quả chuối. Nhìn bộ dạng mĩ mìu của Bạch Tình Đình khi liếm quả chuối. Diệp Lăng Phi không nhịn được hôn một cái thật mạnh lên má Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Người ta đang ăn đó!
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Bà xã, em ăn chuối, anh ăn em!
Mấy người ngồi trong phòng khách nói cười, đúng lúc này điện thoại của Dã Thú lại gọi đến. Diệp Lăng Phi nhìn thấy là điện thoại của Dã Thú, hắn ngồi trong phòng khách nghe máy luôn. Dù sao ở đây cũng không có người lạ, đều là những người có quan hệ mật thiết với mình. Diệp Lăng Phi cũng không cần thiết phải giấu giếm bọn họ.
Tay trái Diệp Lăng Phi ôm lấy eo Bạch Tình Đình, theo thói quen dùng tay vê vê ngực Bạch Tình Đình, tay phải cầm điện thoại hỏi:
- Dã Thú, muộn như vậy rồi còn có chuyện gì sao?
- Lão đại, chẳng phải là chuyện anh bảo em điều tra đó sao!
Dã Thú nói.
- Em đã điều tra ra tư liệu của tập đoàn IPA rồi!
- Nói nghe xem!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lão đại, em đã điều tra ra ông chủ đứng đằng sau tập đoàn IPA chính là câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, nên nói đó là một tập đoàn mà câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ đầu tư!
Dã Thú nói.
- Nhìn bề ngoài thì tập đoàn xuyên quốc gia này làm ăn buôn bán chính đáng, nhưng tập đoàn IPA lại đầu tư sản nghiệp mang tính trụ cột ở rất nhiều quốc gia nhưng điện lực, thủy lực…, hơn nữa tập đoàn này còn tích cực tạo mối quan hệ tốt đẹp với chính phủ địa phương ở các quốc gia. Theo như em thấy, bên trong nó có phải là thủ đoạn gì đấy của câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ!
- Dã Thú, không loại trừ khả năng này!
Diệp Lăng Phi nói.
- Khống chế kinh tế của một quốc gia, đương nhiên sẽ nắm được quyền chủ động, câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ sẽ càng phát triển không gian rộng hơn, không thể không nói đây là một thủ đoạn rất tuyệt, nhưng anh cho rằng nội tình của tập đoàn IPA không đơn giản như vậy đâu, nếu chúng ta đổi cách nghĩ khác, tập đoàn IPA có quan hệ với chính phủ nước Mỹ, như vậy có phải là tình hình càng trở nên phức tạp rồi không?
Dã Thú nghe xong im lặng một lúc rồi mới từ từ nói:
- Lão đại, ý của anh là nói câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ đã nhận được sự giúp đỡ cường mạnh từ chính phủ nước Mỹ?
- Đây chẳng qua là suy nghĩ của anh thôi, sự thật cụ thể thế nào, anh cũng không rõ, nhưng anh biết tập đoàn IPA đến thành phố Vọng Hải tuyệt đối không phải chuyện tốt. Được rồi, Dã Thú, cậu nghỉ sớm đi, bàn chuyện này sau vậy!
- Vâng!
Dã Thú đáp.
Sau khi cúp máy Bạch Tình Đình nằm vào lòng Diệp Lăng Phi âu yếm hỏi:
- Ông xã, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
- Thì giống như những gì anh dự liệu, tập đoàn IPA quả nhiên không đơn giản!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lần này mục đích của Đới Vinh Cẩm khi đến thành phố Vọng Hải trở nên phức tạp rồi, hừ, thành phố Vọng Hải sau này sẽ không bình lặng rồi đây!
…………………………………………� �� �…………
Lại thêm hai ngày ở thành phố Đông Hải, những gì cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xấp xỉ rồi, chỉ còn đơn tổ chức hôn lễ với Chu Hân Mính thôi. Thân thuộc Chu gia cũng đã đến thành phố Đông Hải trước một ngày. Chu Hồng Sâm cũng đến thành phố Đông Hải trước một ngày. Chu Hồng Sâm đến rất bình dị, sau khi đến thành phố Đông Hải đã đi thẳng đến biệt thự của Diệp Lăng Phi ở thành phố Đông Hải mà ở đó.
Chu Hồng Sâm sắp trở thành nhạc phụ của mình, Diệp Lăng Phi đặc biệt chăm sóc, chuẩn bị cũng đặc biệt chu đáo, dành cho vợ chồng Chu Hồng Sâm căn phòng tốt nhất trong của biệt thự.
Nguyên nhân để cho vợ chồng Chu Hồng Sâm ở trong biệt thự vẫn là suy nghĩ đến góc độ an toàn, cần phải biết một điều rằng Chu Hồng Sâm là bí thư thị ủy của thành phố Vọng Hải, nếu như ở trong khách sạn ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao chứ.
Càng huống chi theo Diệp Lăng Phi thấy, thành phố Đông Hải quá loạn, để nhạc phụ nhạc mẫu mình ở trong biệt thự vẫn tốt hơn, đợi bố mẹ Chu Hân Mính vừa đến biệt thự, Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình cũng đã ra đón. Bạch Tình Đình là bạn thân nhiều năm của Chu Hân Mính, đương nhiên đến nhà Chu Hân Mính không ít lần, cũng rất thân quen với bố mẹ của Chu Hân Mính.
Lần này Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đều gả cho Diệp Lăng Phi, xem ra rất hoang đường, bất luận là bố của Bạch Tình Đình hay bố mẹ của Chu Hân Mính, thái độ của hai bên đều là chỉ cần con gái mình đồng ý thì bọn họ sẽ ủng hộ. Đương nhiên, Bạch Cảnh Sùng chỉ lo nghĩ đến hạnh phúc của con gái mình mà thôi, còn Chu Hồng Sâm lại nghĩ đến nhiều thứ hơn, điều quan trọng nhất vẫn là bối cảnh của thằng con rể này của mình, có thể giúp đỡ Chu Hồng Sâm càng nhiều hơn.
Chu Hồng Sâm dù gì cũng lăn lộn trong quan trường, khó tránh khỏi việc nhiễm nếp sống trong quan trường. Bất luận nói thế nào chí ít Chu Hồng Sâm cũng ủng hộ việc hôn nhân này của con gái.
Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình dẫn bố mẹ của Chu Hân Mính vào trong biệt thự. Diệp Lăng Phi đến trước mặt Chu Hồng Sâm cười nói:
- Con nên xưng hô thế nào đây, gọi nhạc phụ hay hơn hay là bí thư Chu hay hơn?
- Tiểu Diệp, cái này cần phải ta dạy con sao?
Chu Hồng Sâm vỗ vỗ vai Diệp Lăng Phi cười nói:
- Con sắp tổ chức hôn lễ với Hân Mính rồi, có nên suy nghĩ đến việc xưng hô với ta trước không?
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong cười nói:
- Nhạc phụ, con chỉ lo bố không thích con giờ gọi bố như thế này!
- Nói bậy, có nhạc phụ nào mà không thích được người ta sớm gọi là nhạc mẫu chứ. Ta xưa nay chỉ có một cô con gái Hân Mính, từ lâu đã muốn có một thằng con trai, con rể này cũng xem là một nửa con trai rồi, nếu đợi sau khi thằng cháu ngoại ra đời vậy ta sẽ càng vui hơn nữa!
- Nhạc phụ đại nhân, còn chưa biết đứa con trong bụng Hân Mính là con trai hay con gái nữa mà!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Ngộ nhỡ là con gái thì sao?
- Giống nhau cả, đều thích hết!
Chu Hồng Sâm cười nói.
- Hân Mính không về nhà, trong nhà cũng thanh tịnh đi rất nhiều, luôn cảm giác thiếu thứ gì, nếu đứa con của Hân Mính ra đời, tiểu Diệp, chúng ta nói trước nghe, con nhất định phải bảo Hân Mính dẫn đứa bé về nhà chơi nhiều nhiều, để cho nhà náo nhiệt hơn chút!
- Nhạc phụ, hay là bố cũng dọn qua ở cùng với bọn con, cả nhà sống cùng nhau vui vẻ biết bao!
Diệp Lăng Phi nói.
Chu Hồng Sâm cười lắc đầu nói:
- Tiểu Diệp, chuyện này để sau hãy nói, đi thôi, chúng ta đừng đứng ở ngoài nữa!
- Vâng!
Chu Hồng Sâm và Diệp Lăng Phi đi vào trong biệt thự, đã nhìn thấy mấy cô gái cũng đang nói chuyện trong phòng khách. Diệp Lăng Phi nói với Chu Hồng Sâm:
- Nhạc phụ, biệt thự này còn có một phòng khách nhỏ, bên trong con có bố trí một cái quán bar nhỏ, hay hai chúng ta qua đó ngồi đi!
- Cũng được!
Chu Hồng Sâm đáp.
Chu Hồng Sâm không uống rượu, Diệp Lăng Phi đành rót cho Chu Hồng Sâm một cốc nước, hắn cũng lấy một cốc nước cho mình rồi ngồi trong phòng khách nhỏ. Chu Hồng Sâm ngồi chéo chân thở dài nói:
- Không ngờ thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt Hân Mính đã lấy chồng rồi, giờ bố còn nhớ lại cảnh Hân Mính lúc nhỏ, tiểu Diệp, lúc nhỏ Hân Mính rất ngoan, bố nhớ lúc đó bố hỏi Hân Mính, hỏi nó sau này khi kiếm được tiền nó sẽ tiêu xài thế nào. Hân Mính nói với bố nó sẽ đưa tiền cho bố tiêu!
Diệp Lăng Phi nghe xong cười nói:
- Bố, xem ra lúc nhỏ Hân Mính rất ngoan!
- Ừm. Hân Mính vẫn luôn rất ngoan!
Chu Hồng Sâm nói.
- Nó trước giờ chưa từng làm bố phải lo lắng, tiểu Diệp, không phải là nhạc phụ này lải nhải, sau này con phải chăm sóc Hân Mính nhiều nghe!
- Nhạc phụ đại nhân, đây là điều con nên làm mà!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hân Mính là vợ của con, con đương nhiên sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy rồi!
- Tiểu Diệp, dù gì chúng ta cũng đã là người một nhà rồi, có một số chuyện bố muốn nói với con!
Chu Hồng Sâm nói.
- Tiểu Diệp, con nhìn nhận thị trưởng tỉnh thành thế nào?
Chu Hồng Sâm vừa thốt ra câu này khiến cho Diệp Lăng Phi sững sờ, hắn không rõ nhạc phụ mình sao đột nhiên hỏi chuyện này. Diệp Lăng Phi khẽ im lặng rồi nói:
- Nhạc phụ đại nhân, con không phải là người trong quan trường, con vốn không rõ được chức vụ thị trưởng tỉnh thành với bí thư thị ủy hiện giờ của bố khác nhau thế nào, nhưng con cho rằng bên tỉnh thành đó vốn không được ngon!
- Tiểu Diệp, bố không ngại nói thật với con, theo như bố biết, trong tỉnh chuẩn bị tiến cử bố đảm nhiệm thị trưởng ở tỉnh thành, bây giờ bố là bí thư thị ủy thành phố Vọng Hải, ủy ban thành phố, nếu như bố đi tỉnh thành, theo lý mà nói sẽ không được thoải mái như bân thành phố Vọng Hải, nhưng ở bên tỉnh thành càng dễ có thành tích, có điều bố lo không quen thuộc bên đó, lúc làm việc sẽ không được thuận lợi như bên thành phố Vọng Hải!
Diệp Lăng Phi đang tính trong bụng, hắn thực sự không hiểu thấu được nhạc phụ này của mình đang có dự tính gì. Có điều hắn cũng có thể hiểu được nhạc phụ của mình muốn đi tỉnh thành làm thị trưởng, dù gì ở đó cũng là thành phố cấp tỉnh, không giống như thành phố Vọng Hải chẳng qua chỉ là một thành phố cấp quận, không sánh bằng thành phố cấp tỉnh.
Diệp Lăng Phi nói:
- Nhạc phụ, chuyện này con thực sự không hiểu, con cũng không đưa ra được ý kiến gì cả, tóm lại bất luận nhạc phụ đại nhân đi đâu con cũng đều ủng hộ hết!
Chu Hồng Sâm sau khi nghe câu nói này của Diệp Lăng Phi, ông đưa tay ra vỗ vỗ vai Diệp Lăng Phi nói:
- Tiểu Diệp, cảm ơn con, con cũng biết đó, bố ở trong tỉnh chẳng có quen ai, vẫn cần con giúp đỡ đấy!
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe câu này của Chu Hồng Sâm thì cuối cùng cũng đã hiểu được dự tính của Chu Hồng Sâm. Xem ra Chu Hồng Sâm định nhờ mình giúp đỡ, cũng có thể do những bối cảnh mình biểu hiện ra khiến cho Chu Hồng Sâm muốn lấy mình làm chỗ dựa, đến nước này Diệp Lăng Phi còn có thể nói gì được chứ. Chu Hồng Sâm là nhạc phụ của mình, không giúp nhạc phụ của mình thì còn có thể giúp ai chứ.
Ngày mai phải tổ chức hôn lễ với Chu Hân Mính rồi, hôm nay Chu Hồng Sâm nói ra những lời này tức là ép buộc Diệp Lăng Phi nói ra câu ủng hộ Chu Hồng Sâm. Diệp Lăng Phi cũng không suy nghĩ gì nhiều rất vui vẻ nói:
- Nhạc phụ đại nhân, giống như lúc nãy bố nói, chúng ta là người một nhà, nhạc phụ đại nhân nếu có chuyện gì đương nhiên con sẽ dốc toàn sức giúp đỡ rồi!
- Ừm, đúng rồi, đây mới giống người một nhà!
Chu Hồng Sâm nói đến đây giống như nhớ ra điều gì, ông nói:
- Tiểu Diệp, có chuyện này suýt nữa bố quên nói mất!
- Nhạc phụ đại nhân, rốt cuộc là có chuyện gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Có khả năng lãnh đạo cũ của bố bí thư Điền sẽ điều về thành phố Vọng Hải đảm nhiệm bí thư thị ủy, con còn nhớ bí thư Điền không?
- Nhạc phụ đại nhân, sao con nhớ được bí thư cũ của bố chứ!
Diệp Lăng Phi nói.
- Con vốn dĩ đâu phải là người trong chính quyền, vốn không có gặp qua bí thư Điền mà bố nói đó!
- Nói bậy, sao con chưa gặp qua chứ!
Chu Hồng Sâm nói.
- Còn nhớ lần trước khi con và Hân Mính đến văn phòng làm việc của bố, lúc đó bố còn là phó thị trưởng, và bí thư Điền là thị trưởng trước khi đó…!
Chu Hồng Sâm nói những chuyện đã qua lâu rồi với Diệp Lăng Phi, mấy chuyện đó Diệp Lăng Phi đã quên từ lâu rồi, cho dù Chu Hồng Sâm có gợi nhắc lại thế nào thì Diệp Lăng Phi cũng không nhớ có một người Điền Vi Dân này. Cuối cùng Chu Hồng Sâm cũng không nhắc đến nữa, chỉ là nói:
- Tiểu Diệp, bí thư Điền trước đây là lãnh đạo của bố, ông ấy bon chen một hồi rồi lại quay về thành phố Vọng Hải, đợi sau khi bố rời khỏi thành phố Vọng Hải, ông ấy sẽ quay về thành phố Vọng Hải đảm nhiệm chứ bí thư thị ủy, đến lúc đó bố sẽ giới thiệu với con, dù gì cũng có một số chuyện có thể cần sự giúp đỡ của bí thư Điền!
- Nhạc phụ đại nhân, con biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Có điều, nhạc phụ đại nhân, việc bố đi tỉnh đảm nhiệm chức thị trưởng đã định chưa?
- Trên cơ bản đã xấp xỉ rồi!
Chu Hồng Sâm nói.
- Bố đoán khoảng cuối năm sẽ có lệnh điều thôi!
Trong lòng Diệp Lăng Phi đang thầm nghĩ nhạc phụ này của mình chơi trò gì với mình đây, lúc này nhạc phụ của mình chỉ là hỏi mình có thích hợp đảm nhiệm chức thị trưởng cấp tỉnh hay không, nói một hồi thì việc này đã là đinh đóng vào ván rồi. Có điều, Diệp Lăng Phi chỉ nghĩ trong bụng chứ không có biểu hiện ra.
- À, nhạc phụ đại nhân, nếu như bố đi tỉnh đảm nhiệm chức thị trưởng thì thị trưởng cấp tỉnh trước đó Vu Chấn sẽ đi đâu?
Diệp Lăng Phi nghĩ đến chuyện của Vu Chấn, bất luận thế nào Vu Chấn đó cũng là bố của Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi tiện thể hỏi thăm tin tức của Vu Chấn.
- Vu Chấn chắc bị điều đến thành phố Đông Hải!
Chu Hồng Sâm nói.
- Tin này là do bí thư Tưởng nói với bố, cụ thể có thật thế không bố không rõ lắm!
- Cái gì? Vu Chấn sẽ đến thành phố Đông Hải?
Diệp Lăng Phi vừa nghe thì giật mình, hắn không thể nào ngờ được Vu Chấn sẽ đến thành phố Đông Hải, nếu Vu Chấn đến thành phố Đông Hải, vậy thì nói rõ cấp trên có người muốn dẹp Vu Chấn, vốn không có ý định để cho Vu Chấn vươn lên.