Bạch Tình Đình tắm xong, mùi thơm trên mái tóc xoăn của cô làm người ta ngây ngất. Cô trở về phòng ngủ, nhìn thấy Diệp Lăng Phi nằm trên giường nhắm mắt lại, như thể ngủ say rồi. Bạch Tình Đình đi ra mang theo một nụ cười mãn nguyện. Cô đưa tay lay lay Diệp Lăng Phi, đưa mặt lại sát gần mặt Diệp Lăng Phi, hương thơm từ mái tóc cô bay vào mũi Diệp Lăng Phi. Cô nhẹ nhàng nói:
- Ông xã, anh đừng ngủ nữa! Dậy ăn cơm thôi!
- Ừm!
Diệp Lăng Phi nói xong nhưng lại quay người đi. Bạch Tình Đình lại quay về phía Diệp Lăng Phi vừa quay ra, nhìn Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:
- Ông xã, có phải anh rất mệt không? Em mát xa cho anh nhé!
- Không cần đâu! Bà xã, lát nữa anh dậy ngay đây!
Diệp Lăng Phi thều thào. Bạch Tình Đình nói:
- Vậy ông xã, anh ngủ thêm lát nữa đi! Em đi ăn sáng trước. Sau khi quay lại, em sẽ ngủ cùng anh một lúc. Sau khi ông xã dậy, chúng ta.....!
Bạch Tình Đình ghé sát miệng vào tai Diệp Lăng Phi nói câu đó. Diệp Lăng Phi vốn định ngủ tiếp nhưng khi nghe Bạch Tình Đình nói câu đó, hắn mở to mắt ra, lập tức ngồi dậy, xuống giường.
- Bà xã, anh không buồn ngủ. Ừm, hay là anh dậy nhé!
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh thấy hôm nay thời tiết không tồi, chúng ta ra ngoài đi dạo đi. Ví dụ như đi quảng trường.......... quảng trường gì ý nhỉ, hay là đi các điểm du lịch đều được. Chúng ta không thể cứ ở nhà suốt. Bà xã, em thấy anh nói đúng hay không?
Bạch Tình Đình không hề nhận ra điểm khác biệt ở Diệp Lăng Phi. Khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy. Bạch Tình Đình nghĩ một lúc, nói:
- Em thì không vấn đề gì, em cũng muốn ra ngoài xem sao. Chỉ là không biết Hân Mính có muốn ra ngoài hay không, chúng ta phải hỏi ý kiến Hân Mính đã.
- Bên Hân Mính để anh quyết là được!
Diệp Lăng Phi ngồi dậy, mặc quần áo rất nhanh, nói:
- Bà xã, anh đi tìm Hân Mính, nói với Hân Mính xem. Em cũng nhanh mặc quần áo vào đi, chúng ta còn chưa ăn sáng đâu!
- Dậy nhanh như vậy? Không phải vừa nãy còn rất buồn ngủ sao? Tại sao chớp mắt đã hết buồn ngủ nhỉ?
Trong lòng Bạch Tình Đình cảm thấy nghi hoặc. Thấy Diệp Lăng Phi vội chạy ra ngoài, Bạch Tình Đình cũng không nghĩ những chuyện này nữa. Gấp lại chăn, cô thay quần áo rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Diệp Lăng Phi chạy xuống dưới lầu, vừa tới phòng khách, hắn ngồi phịch xuống ghế sô pha, thở ra nhẹ nhõm. Chu Hân Mính đã dậy từ lâu. Chu Hân Mính cũng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đang xem ti vi. Nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của Diệp Lăng Phi, cô quay lại nhìn Diệp Lăng Phi, nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, cô khẽ cười, nói:
- Ông xã, sao vậy anh?
- Không có gì! không có gì!
Diệp Lăng Phi nói:
- Ừm. Hân Mính, hôm nay anh muôn ra ngoài đi chơi. Chúng ta tới thành phố Đông Hải cũng chưa đi đâu chơi, hôm nay chúng ta có thể tới các điểm du lịch của thành phố Đông Hải này hoặc các quảng trường chơi. Không biết em có muốn đi không?
- Em không đi đâu!
Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Em ở nhà là được rồi, mấy người đi đi!
- Hân Mính, đừng mà, chúng ta cùng nhau đi đi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Vừa nãy Tình Đình nói rồi, phải nghe theo ý em, nếu mà em không đi, anh thấy Tình Đình cũng không đi đâu. Nếu mà như vậy, chúng ta lại phải ở lỳ trong nhà rồi.
Nói rồi. Diệp Lăng Phi thở dài. Chu Hân Mính sớm đã biết nỗi khổ của Diệp Lăng Phi, ánh mắt Chu Hân Mính lại quét lên người Diệp Lăng Phi. Ánh mắt cô cười ngầm, nói:
- Ông xã, anh có chuyện giấu em!
- Hân Mính, nói thế nào bây giờ!
Diệp Lăng Phi lại thở dài, nói:
- Tóm lại hôm nay anh muôn ra ngoài đi dạo. Hân Mính, em phải hiểu chứ, em xem bộ dạng bây giờ của anh, hiện trạng thân thể của anh không tốt mà!
- Ông xã, em hiểu rồi!
Chu Hân Mính cười, nói:
- Em đi là được chứ gì! nhưng mà, không thể đi các điểm du lịch, ở đó người đông lắm. Hay là chúng ta tìm quảng trường nào ít người đi dạo thôi!
Diệp Lăng Phi vừa thấy Chu Hân Mính đồng ý ra ngoài, bèn vội vàng nói:
- Được thôi!
Đúng lúc này Bạch Tình Đình bước xuống. Vừa xuống. Bạch Tình Đình đã ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Ông xã, hôm nay chúng ta đi đâu đây?
- Hôm nay chúng ta đi dạo phố. Hân Mính đồng ý ra ngoài chơi rồi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Chúng ta có thể tới quảng trường đi dạo!
- Vậy được!
Bạch Tình Đình cười, nói:
- Chúng ta đi ăn cơm trước đã, bây giờ em đói quá rồi!
Bạch Tình Đình vừa định đứng lên, Chu Hân Mính vội nói:
- Kì lạ! Tại sao bây giờ Tiêu Tiếu vẫn chưa xuống nhà?
Vừa nhắc tới Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi lập tức căng thẳng. Bạch Tình Đình cũng ngạc nhiên, nói:
- Đúng vậy! Tại sao Tiêu Tiếu vẫn chưa xuống nhà nhỉ? Hân Mính, cậu và ông xã vào nhà ăn trước đi, tớ đi gọi Tiêu Tiếu xuống ăn cơm!
- Anh thấy không cần đâu!
Diệp Lăng Phi chen vào, nói:
- Hôm qua Tiêu Tiếu mệt như vậy. Hay là chúng ta cứ để Tiêu Tiếu ngủ thêm một lát, đợi lát nữa bảo Trương Vân phần cơm cho Tiêu Tiếu, khi nào Tiêu Tiếu tỉnh, lúc ấy ăn cũng được mà!
- Ông xã, như vậy sao được! Tiêu Tiếu đó là em gái của em đó. Cũng coi như người nhà chúng ta rồi. Ba người chúng ta ăn cơm, làm sao để Tiêu Tiếu ăn cơm một mình được chứ!
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình lên lầu, vốn định gọi Vu Tiêu Tiếu nhưng như vậy không được. Tất cả những chuyện này Chu Hân Mính nhìn thấy hết. Chu Hân Mính nói nhỏ:
- Ông xã, sáng nay anh đi đâu?
- Chuyện này......!
Diệp Lăng Phi thở dài, dường như nỗi khổ không thể nói ra. Chu Hân Mính trong lòng biết rõ mọi chuyện, chỉ cười, chứ không hỏi tiếp.
Bạch Tình Đình xuống nhà ăn, ngồi cạnh Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, không hiểu Tiêu Tiếu làm sao? Có vẻ mệt mỏi lắm. Vừa nãy em đẩy nó mấy lần, mà nó không mở nổi mắt ra, nhắm mắt nói không muốn dậy. Ông xã, anh xem Tiêu Tiếu có phải bị bệnh rồi không?
- Không phải đâu!
Diệp Lăng Phi nói:
- Có lẽ Tiêu Tiếu mệt quá. Nghĩ xem hai ngày nay Tiêu Tiếu giúp bao nhiêu chuyện, nhất là hôm qua, nó còn là phù dâu, nhất định rất mệt. Hôm nay chúng ta đi chơi, hỏi nó một câu, nếu nó không muốn đi thì thôi vậy!
- Ừm, vậy cũng được!
Bạch Tình Đình nói. Chu Hân Mính chỉ cười thầm mà không nói, chỉ có cô biết là đã xảy ra chuyện gì.
Ăn xong, Bạch Tình Đình lại lên gọi Vu Tiêu Tiếu. Lần này Vu Tiêu Tiếu tỉnh dậy, Vu Tiêu Tiếu cảm thấy hai chân tê cứng, nghe thấy Bạch Tình Đình nói muốn ra ngoài chơi, Vu Tiêu Tiếu bèn nói:
- Chị à, em muốn đi. Nhưng mà, em cần phải tắm, sau đó phải ăn cơm. Chị mọi người đợi em nhé. Nếu không, mọi người đi đi, em ở nhà cũng được!
- Tiêu Tiếu, như vậy sao được. Chị nói rồi, em cũng là người nhà rồi.
Bạch Tình Đình nói:
- Bọn chị cùng nhau đi chơi sao lại thiếu em được. Bọn chị đợi em dưới lầu nhé!
Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Bạch Tình Đình đi ra khỏi phòng, mới thở ra nhẹ nhõm. Vừa nãy lúc nói chuyện với Bạch Tình Đình, Vu Tiêu Tiếu rất hồi hộp. Sáng nay Vu Tiêu Tiếu và Diệp Lăng Phi ân ân ái ái, mặc dù đây không phải lần đầu Vu Tiêu Tiếu quan hệ với Diệp Lăng Phi, nhưng cô vẫn chưa quen với cách mãnh liệt của Diệp Lăng Phi. Sáng nay Diệp Lăng Phi cũng dốc hết sức. Diệp Lăng Phi rất yêu thương Vu Tiêu Tiếu, sau khi biết Vu Tiêu Tiếu muốn như vậy thì Diệp Lăng Phi cũng hi vọng thỏa mãn được Vu Tiêu Tiếu. Kết quả sau khi về phòng mình, thấy Bạch Tình Đình cũng muốn quan hệ. Diệp Lăng Phi đành làm tròn bổn phận của người chồng. Vu Tiêu Tiếu lo Bạch Tình Đình phát hiện cô có gì khác thường. Vì vậy sau khi nghe Bạch Tình Đình nói ra ngoài chơi, mặc dù hai chân tê dại, nhưng Vu Tiêu Tiếu vẫn nói muốn đi, vì lo lắng Bạch Tình Đình hoài nghi.
Vu Tiêu Tiếu vừa xuống giường, thì thấy hai chân mềm oặt. Cô cố gắng đi vào nhà tắm. Tắm xong, mới cảm thấy đỡ hơn nhiều. Mặc xong quần áo, thì thấy Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đã đợi dưới lầu. Vu Tiêu Tiếu vội nói:
- Chị. Em xong rồi, có thể đi được rồi!
- Tiêu Tiếu, em còn chưa ăn cơm mà, đi ăn cơm trước đi đã!
Bạch Tình Đình nói:
- Bọn chị không vội vàng gì đâu mà!
Vu Tiêu Tiếu gật đầu, đi vào nhà bếp. Bạch Tình Đình nhìn bộ dạng Vu Tiêu Tiếu đi lại cảm thấy ngạc nhiên hỏi:
- Ông xã, sao mà em cứ cảm thấy Vu Tiêu Tiếu như là chẳng có chút sức lực nào vậy nhỉ!
- Đã nói rồi còn gì! là mệt quá thôi!
Diệp Lăng Phi vội vàng trả lời.
- Không thể đâu! Kể cả có mệt cũng không mệt tới độ như vậy chứ!
Bạch Tình Đình tò mò. Diệp Lăng Phi lại thêm căng thẳng. Cũng may lúc đó Chu Hân Mính nói xen vào:
- Tình Đình, Tiêu Tiếu đã đứng cả ngày hôm qua rồi, dường như chẳng có lúc nào được ngồi. Tớ nghĩ chắc tại hôm qua quá mệt rồi!
- Ồ!
Bạch Tình Đình nghe thấy Chu Hân Mính nói như vậy. Cô mới nói:
- Xem ra tiểu a đầu này thật sự hôm qua bị mệt quá rồi!
Ánh mắt Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Mính biểu thị cảm ơn ngầm. Chu Hân Mính thì lại lườm Diệp Lăng Phi một cái, ý là đều do anh làm chuyện hay cả. Diệp Lăng Phi biết xấu hổ, cúi thấp đầu.
Thời tiết hôm nay hơi lạnh một chút, Diệp Lăng Phi vốn định tới quảng trường đi dạo chút nhưng sau khi lái xe rời khỏi bt. Diệp Lăng Phi thay đổi chủ ý. Diệp Lăng Phi lo lắng lạnh như vậy nếu thật sự tới quảng trường dạo, sẽ làm Chu Hân Mính lạnh cóng. Lúc này Chu Hân Mính không thể bị bệnh được, vì phụ nữ mang thai không được uống thuốc tùy tiện vì như vậy rất dễ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng. Lúc chuẩn bị đi. Diệp Lăng Phi mới thay đổi ý định, muốn tìm một quán trà ấm áp ngồi nói chuyện. Cả 4 người thư giãn một chút, có thể uống trà, nói chuyện, đánh bài. Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, bèn nói:
- Ông xã, như vậy thà ở nhà còn hơn!
- Bà xã, ở nhà với ở ngoài không giống nhau mà. Nghỉ ngơi nhất định phải tới chỗ nghỉ ngơi, như vậy mới thoải mái!
Diệp Lăng Phi lại bắt đầu giọng điệu cũ:
- Ở nhà à? Đó là nơi chúng ta nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi và thư giãn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Bà xã đại nhân, ở nhà và ra ngoài là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau!
- Ông xã, anh đừng có mà ngụy biện nữa. Dù sao thì em đâu có thắng nổi anh!
Bạch Tình Đình nói:
- Tóm lại, hôm nay em thấy anh lạ lắm!
Diệp Lăng Phi lái xe gần đó thì thấy một quán trà ấm cúng. Hắn dừng xe lại. Diệp Lăng Phi dẫn ba cô gái vào trong quán trà. Nơi đây không phải là quán trà mà chỉ bỏ ra vài đồng có thể tùy ý vào ăn tùy ý vào uống được. Trừ việc âm nhạc là miễn phí ra, thì tất cả những cái khác đều phải bỏ tiền ra. Bọn Diệp Lăng Phi chọn một bàn 4 người ở trên tầng 2. 4 người ngồi xuống, đầu tiên gọi một chút đồ ăn vặt, rồi muốn một bộ bài. Sau khi đồ ăn và đồ uống đều được mang lên. Diệp Lăng Phi bóc bộ bài ra, nói:
- Hôm nay chúng ta ở đây chơi vui vẻ đi. Dù sao cũng chẳng có chuyện gì để làm. Hôm nay cả ngày chơi đi!
- Không phải chứ? Cả ngày?
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, em cảm thấy hôm nay anh càng ngày càng kì lạ. Từ sáng nay trở đi, em đã cảm thấy lạ lắm rồi, rõ ràng sáng nay rất buồn ngủ, không muốn dậy. Kết quả tự nhiên bật dậy, nói là muốn ra ngoài chơi!
Đột nhiên ánh mắt cô dõi lên người Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, hôm nay em cũng lạ lắm. Dường như hôm nay em mệt lắm vậy, rốt cục là xảy ra chuyện gì?
- Không..... không có gì mà chị!
Vu Tiêu Tiếu cầm cốc nước ngọt lên, uống một ngụm. Diệp Lăng Phi chia bài xong, nói:
- Bà xã, lại cầm bài đi, đừng có nghĩ nữa!
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, rồi lại nhìn Vu Tiêu Tiếu. Cô không hỏi nhiều nữa, ở quán trà đó chưa được cả ngày, mới tới hơn 1h chiều, Bạch Tình Đình đã kêu mệt. Diệp Lăng Phi đành phải lái xe đưa cả 3 người về nhà. Bạch Tình Đình vừa về quay vào phòng ngủ ngay. Diệp Lăng Phi vốn định đi hỏi Bạch Tình Đình không khỏe ở đâu, nhưng hắn nghĩ lại, thôi đừng đi thì hơn, mà để Chu Hân Mính đi hỏi.
Chu Hân Mính bước vào phòng ngủ, thì nhìn thấy Bạch Tình Đình đang ngồi ở bàn, nhíu nhíu lông mày như đang nghĩ ngợi chuyện gì. Chu Hân Mính tới sau lưng Bạch Tình Đình, hỏi:
- Tình Đình, cậu đang nghĩ gì vậy?
- Hân Mính, cậu nói xem giữa ông xã chúng ta và Vu Tiêu Tiếu liệu có chuyện gì không?
Bạch Tình Đình quay về phía Chu Hân Mính, nói:
- Hôm nay tớ thấy lạ lắm. Phản ứng của Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đều rất là lạ. Bởi vậy, tớ mới nghĩ là giữa bọn họ có chuyện gì không?
- Tình Đình, cậu đừng nghĩ lung tung nữa!
Chu Hân Mính nói:
- Tớ có cảm thấy họ có gì không bình thường đâu!
Bạch Tình Đình nói:
- Hân Mính, Tiêu Tiếu luôn rất là thích Diệp Lăng Phi đó!
Chu Hân Mính không nói gì cả, chỉ nhìn Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình tiếp tục nói:
- Hân Mính, bây giờ Diệp Lăng Phi là ông xã của cả hai chúng ta. Chúng ta phải nghĩ cách giữ chặt trái tim ông xã chúng ta, bây giờ tớ đang nghĩ, nếu thật sự giữa Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu có quan hệ, thì bây giờ phòng tránh cũng quá muộn rồi. Chúng ta phải làm sao để giữ trái tim ông xã chúng ta mãi mãi ở cái nhà này!
- Ông xã, anh đừng ngủ nữa! Dậy ăn cơm thôi!
- Ừm!
Diệp Lăng Phi nói xong nhưng lại quay người đi. Bạch Tình Đình lại quay về phía Diệp Lăng Phi vừa quay ra, nhìn Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:
- Ông xã, có phải anh rất mệt không? Em mát xa cho anh nhé!
- Không cần đâu! Bà xã, lát nữa anh dậy ngay đây!
Diệp Lăng Phi thều thào. Bạch Tình Đình nói:
- Vậy ông xã, anh ngủ thêm lát nữa đi! Em đi ăn sáng trước. Sau khi quay lại, em sẽ ngủ cùng anh một lúc. Sau khi ông xã dậy, chúng ta.....!
Bạch Tình Đình ghé sát miệng vào tai Diệp Lăng Phi nói câu đó. Diệp Lăng Phi vốn định ngủ tiếp nhưng khi nghe Bạch Tình Đình nói câu đó, hắn mở to mắt ra, lập tức ngồi dậy, xuống giường.
- Bà xã, anh không buồn ngủ. Ừm, hay là anh dậy nhé!
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh thấy hôm nay thời tiết không tồi, chúng ta ra ngoài đi dạo đi. Ví dụ như đi quảng trường.......... quảng trường gì ý nhỉ, hay là đi các điểm du lịch đều được. Chúng ta không thể cứ ở nhà suốt. Bà xã, em thấy anh nói đúng hay không?
Bạch Tình Đình không hề nhận ra điểm khác biệt ở Diệp Lăng Phi. Khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy. Bạch Tình Đình nghĩ một lúc, nói:
- Em thì không vấn đề gì, em cũng muốn ra ngoài xem sao. Chỉ là không biết Hân Mính có muốn ra ngoài hay không, chúng ta phải hỏi ý kiến Hân Mính đã.
- Bên Hân Mính để anh quyết là được!
Diệp Lăng Phi ngồi dậy, mặc quần áo rất nhanh, nói:
- Bà xã, anh đi tìm Hân Mính, nói với Hân Mính xem. Em cũng nhanh mặc quần áo vào đi, chúng ta còn chưa ăn sáng đâu!
- Dậy nhanh như vậy? Không phải vừa nãy còn rất buồn ngủ sao? Tại sao chớp mắt đã hết buồn ngủ nhỉ?
Trong lòng Bạch Tình Đình cảm thấy nghi hoặc. Thấy Diệp Lăng Phi vội chạy ra ngoài, Bạch Tình Đình cũng không nghĩ những chuyện này nữa. Gấp lại chăn, cô thay quần áo rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Diệp Lăng Phi chạy xuống dưới lầu, vừa tới phòng khách, hắn ngồi phịch xuống ghế sô pha, thở ra nhẹ nhõm. Chu Hân Mính đã dậy từ lâu. Chu Hân Mính cũng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đang xem ti vi. Nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của Diệp Lăng Phi, cô quay lại nhìn Diệp Lăng Phi, nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, cô khẽ cười, nói:
- Ông xã, sao vậy anh?
- Không có gì! không có gì!
Diệp Lăng Phi nói:
- Ừm. Hân Mính, hôm nay anh muôn ra ngoài đi chơi. Chúng ta tới thành phố Đông Hải cũng chưa đi đâu chơi, hôm nay chúng ta có thể tới các điểm du lịch của thành phố Đông Hải này hoặc các quảng trường chơi. Không biết em có muốn đi không?
- Em không đi đâu!
Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Em ở nhà là được rồi, mấy người đi đi!
- Hân Mính, đừng mà, chúng ta cùng nhau đi đi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Vừa nãy Tình Đình nói rồi, phải nghe theo ý em, nếu mà em không đi, anh thấy Tình Đình cũng không đi đâu. Nếu mà như vậy, chúng ta lại phải ở lỳ trong nhà rồi.
Nói rồi. Diệp Lăng Phi thở dài. Chu Hân Mính sớm đã biết nỗi khổ của Diệp Lăng Phi, ánh mắt Chu Hân Mính lại quét lên người Diệp Lăng Phi. Ánh mắt cô cười ngầm, nói:
- Ông xã, anh có chuyện giấu em!
- Hân Mính, nói thế nào bây giờ!
Diệp Lăng Phi lại thở dài, nói:
- Tóm lại hôm nay anh muôn ra ngoài đi dạo. Hân Mính, em phải hiểu chứ, em xem bộ dạng bây giờ của anh, hiện trạng thân thể của anh không tốt mà!
- Ông xã, em hiểu rồi!
Chu Hân Mính cười, nói:
- Em đi là được chứ gì! nhưng mà, không thể đi các điểm du lịch, ở đó người đông lắm. Hay là chúng ta tìm quảng trường nào ít người đi dạo thôi!
Diệp Lăng Phi vừa thấy Chu Hân Mính đồng ý ra ngoài, bèn vội vàng nói:
- Được thôi!
Đúng lúc này Bạch Tình Đình bước xuống. Vừa xuống. Bạch Tình Đình đã ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Ông xã, hôm nay chúng ta đi đâu đây?
- Hôm nay chúng ta đi dạo phố. Hân Mính đồng ý ra ngoài chơi rồi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Chúng ta có thể tới quảng trường đi dạo!
- Vậy được!
Bạch Tình Đình cười, nói:
- Chúng ta đi ăn cơm trước đã, bây giờ em đói quá rồi!
Bạch Tình Đình vừa định đứng lên, Chu Hân Mính vội nói:
- Kì lạ! Tại sao bây giờ Tiêu Tiếu vẫn chưa xuống nhà?
Vừa nhắc tới Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi lập tức căng thẳng. Bạch Tình Đình cũng ngạc nhiên, nói:
- Đúng vậy! Tại sao Tiêu Tiếu vẫn chưa xuống nhà nhỉ? Hân Mính, cậu và ông xã vào nhà ăn trước đi, tớ đi gọi Tiêu Tiếu xuống ăn cơm!
- Anh thấy không cần đâu!
Diệp Lăng Phi chen vào, nói:
- Hôm qua Tiêu Tiếu mệt như vậy. Hay là chúng ta cứ để Tiêu Tiếu ngủ thêm một lát, đợi lát nữa bảo Trương Vân phần cơm cho Tiêu Tiếu, khi nào Tiêu Tiếu tỉnh, lúc ấy ăn cũng được mà!
- Ông xã, như vậy sao được! Tiêu Tiếu đó là em gái của em đó. Cũng coi như người nhà chúng ta rồi. Ba người chúng ta ăn cơm, làm sao để Tiêu Tiếu ăn cơm một mình được chứ!
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình lên lầu, vốn định gọi Vu Tiêu Tiếu nhưng như vậy không được. Tất cả những chuyện này Chu Hân Mính nhìn thấy hết. Chu Hân Mính nói nhỏ:
- Ông xã, sáng nay anh đi đâu?
- Chuyện này......!
Diệp Lăng Phi thở dài, dường như nỗi khổ không thể nói ra. Chu Hân Mính trong lòng biết rõ mọi chuyện, chỉ cười, chứ không hỏi tiếp.
Bạch Tình Đình xuống nhà ăn, ngồi cạnh Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, không hiểu Tiêu Tiếu làm sao? Có vẻ mệt mỏi lắm. Vừa nãy em đẩy nó mấy lần, mà nó không mở nổi mắt ra, nhắm mắt nói không muốn dậy. Ông xã, anh xem Tiêu Tiếu có phải bị bệnh rồi không?
- Không phải đâu!
Diệp Lăng Phi nói:
- Có lẽ Tiêu Tiếu mệt quá. Nghĩ xem hai ngày nay Tiêu Tiếu giúp bao nhiêu chuyện, nhất là hôm qua, nó còn là phù dâu, nhất định rất mệt. Hôm nay chúng ta đi chơi, hỏi nó một câu, nếu nó không muốn đi thì thôi vậy!
- Ừm, vậy cũng được!
Bạch Tình Đình nói. Chu Hân Mính chỉ cười thầm mà không nói, chỉ có cô biết là đã xảy ra chuyện gì.
Ăn xong, Bạch Tình Đình lại lên gọi Vu Tiêu Tiếu. Lần này Vu Tiêu Tiếu tỉnh dậy, Vu Tiêu Tiếu cảm thấy hai chân tê cứng, nghe thấy Bạch Tình Đình nói muốn ra ngoài chơi, Vu Tiêu Tiếu bèn nói:
- Chị à, em muốn đi. Nhưng mà, em cần phải tắm, sau đó phải ăn cơm. Chị mọi người đợi em nhé. Nếu không, mọi người đi đi, em ở nhà cũng được!
- Tiêu Tiếu, như vậy sao được. Chị nói rồi, em cũng là người nhà rồi.
Bạch Tình Đình nói:
- Bọn chị cùng nhau đi chơi sao lại thiếu em được. Bọn chị đợi em dưới lầu nhé!
Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy Bạch Tình Đình đi ra khỏi phòng, mới thở ra nhẹ nhõm. Vừa nãy lúc nói chuyện với Bạch Tình Đình, Vu Tiêu Tiếu rất hồi hộp. Sáng nay Vu Tiêu Tiếu và Diệp Lăng Phi ân ân ái ái, mặc dù đây không phải lần đầu Vu Tiêu Tiếu quan hệ với Diệp Lăng Phi, nhưng cô vẫn chưa quen với cách mãnh liệt của Diệp Lăng Phi. Sáng nay Diệp Lăng Phi cũng dốc hết sức. Diệp Lăng Phi rất yêu thương Vu Tiêu Tiếu, sau khi biết Vu Tiêu Tiếu muốn như vậy thì Diệp Lăng Phi cũng hi vọng thỏa mãn được Vu Tiêu Tiếu. Kết quả sau khi về phòng mình, thấy Bạch Tình Đình cũng muốn quan hệ. Diệp Lăng Phi đành làm tròn bổn phận của người chồng. Vu Tiêu Tiếu lo Bạch Tình Đình phát hiện cô có gì khác thường. Vì vậy sau khi nghe Bạch Tình Đình nói ra ngoài chơi, mặc dù hai chân tê dại, nhưng Vu Tiêu Tiếu vẫn nói muốn đi, vì lo lắng Bạch Tình Đình hoài nghi.
Vu Tiêu Tiếu vừa xuống giường, thì thấy hai chân mềm oặt. Cô cố gắng đi vào nhà tắm. Tắm xong, mới cảm thấy đỡ hơn nhiều. Mặc xong quần áo, thì thấy Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đã đợi dưới lầu. Vu Tiêu Tiếu vội nói:
- Chị. Em xong rồi, có thể đi được rồi!
- Tiêu Tiếu, em còn chưa ăn cơm mà, đi ăn cơm trước đi đã!
Bạch Tình Đình nói:
- Bọn chị không vội vàng gì đâu mà!
Vu Tiêu Tiếu gật đầu, đi vào nhà bếp. Bạch Tình Đình nhìn bộ dạng Vu Tiêu Tiếu đi lại cảm thấy ngạc nhiên hỏi:
- Ông xã, sao mà em cứ cảm thấy Vu Tiêu Tiếu như là chẳng có chút sức lực nào vậy nhỉ!
- Đã nói rồi còn gì! là mệt quá thôi!
Diệp Lăng Phi vội vàng trả lời.
- Không thể đâu! Kể cả có mệt cũng không mệt tới độ như vậy chứ!
Bạch Tình Đình tò mò. Diệp Lăng Phi lại thêm căng thẳng. Cũng may lúc đó Chu Hân Mính nói xen vào:
- Tình Đình, Tiêu Tiếu đã đứng cả ngày hôm qua rồi, dường như chẳng có lúc nào được ngồi. Tớ nghĩ chắc tại hôm qua quá mệt rồi!
- Ồ!
Bạch Tình Đình nghe thấy Chu Hân Mính nói như vậy. Cô mới nói:
- Xem ra tiểu a đầu này thật sự hôm qua bị mệt quá rồi!
Ánh mắt Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Mính biểu thị cảm ơn ngầm. Chu Hân Mính thì lại lườm Diệp Lăng Phi một cái, ý là đều do anh làm chuyện hay cả. Diệp Lăng Phi biết xấu hổ, cúi thấp đầu.
Thời tiết hôm nay hơi lạnh một chút, Diệp Lăng Phi vốn định tới quảng trường đi dạo chút nhưng sau khi lái xe rời khỏi bt. Diệp Lăng Phi thay đổi chủ ý. Diệp Lăng Phi lo lắng lạnh như vậy nếu thật sự tới quảng trường dạo, sẽ làm Chu Hân Mính lạnh cóng. Lúc này Chu Hân Mính không thể bị bệnh được, vì phụ nữ mang thai không được uống thuốc tùy tiện vì như vậy rất dễ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng. Lúc chuẩn bị đi. Diệp Lăng Phi mới thay đổi ý định, muốn tìm một quán trà ấm áp ngồi nói chuyện. Cả 4 người thư giãn một chút, có thể uống trà, nói chuyện, đánh bài. Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, bèn nói:
- Ông xã, như vậy thà ở nhà còn hơn!
- Bà xã, ở nhà với ở ngoài không giống nhau mà. Nghỉ ngơi nhất định phải tới chỗ nghỉ ngơi, như vậy mới thoải mái!
Diệp Lăng Phi lại bắt đầu giọng điệu cũ:
- Ở nhà à? Đó là nơi chúng ta nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi và thư giãn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Bà xã đại nhân, ở nhà và ra ngoài là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau!
- Ông xã, anh đừng có mà ngụy biện nữa. Dù sao thì em đâu có thắng nổi anh!
Bạch Tình Đình nói:
- Tóm lại, hôm nay em thấy anh lạ lắm!
Diệp Lăng Phi lái xe gần đó thì thấy một quán trà ấm cúng. Hắn dừng xe lại. Diệp Lăng Phi dẫn ba cô gái vào trong quán trà. Nơi đây không phải là quán trà mà chỉ bỏ ra vài đồng có thể tùy ý vào ăn tùy ý vào uống được. Trừ việc âm nhạc là miễn phí ra, thì tất cả những cái khác đều phải bỏ tiền ra. Bọn Diệp Lăng Phi chọn một bàn 4 người ở trên tầng 2. 4 người ngồi xuống, đầu tiên gọi một chút đồ ăn vặt, rồi muốn một bộ bài. Sau khi đồ ăn và đồ uống đều được mang lên. Diệp Lăng Phi bóc bộ bài ra, nói:
- Hôm nay chúng ta ở đây chơi vui vẻ đi. Dù sao cũng chẳng có chuyện gì để làm. Hôm nay cả ngày chơi đi!
- Không phải chứ? Cả ngày?
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, em cảm thấy hôm nay anh càng ngày càng kì lạ. Từ sáng nay trở đi, em đã cảm thấy lạ lắm rồi, rõ ràng sáng nay rất buồn ngủ, không muốn dậy. Kết quả tự nhiên bật dậy, nói là muốn ra ngoài chơi!
Đột nhiên ánh mắt cô dõi lên người Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, hôm nay em cũng lạ lắm. Dường như hôm nay em mệt lắm vậy, rốt cục là xảy ra chuyện gì?
- Không..... không có gì mà chị!
Vu Tiêu Tiếu cầm cốc nước ngọt lên, uống một ngụm. Diệp Lăng Phi chia bài xong, nói:
- Bà xã, lại cầm bài đi, đừng có nghĩ nữa!
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, rồi lại nhìn Vu Tiêu Tiếu. Cô không hỏi nhiều nữa, ở quán trà đó chưa được cả ngày, mới tới hơn 1h chiều, Bạch Tình Đình đã kêu mệt. Diệp Lăng Phi đành phải lái xe đưa cả 3 người về nhà. Bạch Tình Đình vừa về quay vào phòng ngủ ngay. Diệp Lăng Phi vốn định đi hỏi Bạch Tình Đình không khỏe ở đâu, nhưng hắn nghĩ lại, thôi đừng đi thì hơn, mà để Chu Hân Mính đi hỏi.
Chu Hân Mính bước vào phòng ngủ, thì nhìn thấy Bạch Tình Đình đang ngồi ở bàn, nhíu nhíu lông mày như đang nghĩ ngợi chuyện gì. Chu Hân Mính tới sau lưng Bạch Tình Đình, hỏi:
- Tình Đình, cậu đang nghĩ gì vậy?
- Hân Mính, cậu nói xem giữa ông xã chúng ta và Vu Tiêu Tiếu liệu có chuyện gì không?
Bạch Tình Đình quay về phía Chu Hân Mính, nói:
- Hôm nay tớ thấy lạ lắm. Phản ứng của Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đều rất là lạ. Bởi vậy, tớ mới nghĩ là giữa bọn họ có chuyện gì không?
- Tình Đình, cậu đừng nghĩ lung tung nữa!
Chu Hân Mính nói:
- Tớ có cảm thấy họ có gì không bình thường đâu!
Bạch Tình Đình nói:
- Hân Mính, Tiêu Tiếu luôn rất là thích Diệp Lăng Phi đó!
Chu Hân Mính không nói gì cả, chỉ nhìn Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình tiếp tục nói:
- Hân Mính, bây giờ Diệp Lăng Phi là ông xã của cả hai chúng ta. Chúng ta phải nghĩ cách giữ chặt trái tim ông xã chúng ta, bây giờ tớ đang nghĩ, nếu thật sự giữa Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu có quan hệ, thì bây giờ phòng tránh cũng quá muộn rồi. Chúng ta phải làm sao để giữ trái tim ông xã chúng ta mãi mãi ở cái nhà này!