Đêm khuya, 11 giờ 30 phút.
Từ các ngõ ngách cho tới những con đường đều chìm trong bóng tối. Dưới bầu trời đêm, Uyển Nguyệt đặc biệt nổi bật khi được bao phủ bởi thứ ánh sáng màu vàng nhạt.
Xung quanh căn biệt thự có hơn chục cột đèn, tất cả đều đang được bật.
Gió trời đột nhiên nổi lên, những chiếc lá vàng từ trên cành cây rơi xuống đất bị ánh sáng chiếu vào, lại có một chiếc lá nghịch ngợm như một đứa trẻ ngang ngược đang cố gắng ngược chiều gió để đậu trên bệ cửa sổ tại một căn phòng trên tầng hai nhưng bị một bàn tay vô hình đẩy rơi vào trong phòng.
Quản gia cúi người nhặt chiếc lá vàng thả ra bên ngoài qua ô cửa sổ sát đất. Sau đó bà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm đến thất thần.
Từ lúc bà cùng Dạ tiểu thư nói chuyện cho tới giờ đã qua tám tiếng đồng hồ, thế nhưng vẫn không thấy cô xuất hiện. Sau khi biết tin thiếu gia bị bệnh, lẽ ra cô ấy phải lập tức đến thăm thiếu gia mới phải, nhưng cô ấy đã không làm vậy. Không hiểu sao Dạ tiểu thư không hành động gì, khiến bà có chút không vui, còn có chút cảm thấy cô ấy không xứng đáng với thiếu gia của bà.
"Muộn rồi, quản gia, bà vẫn chưa đi ngủ sao?"
Trong phòng đang yên tĩnh thì đột nhiên có tiếng nói vang lên làm quản gia giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Bà thu tầm mắt lại, không vội lên tiếng mà giơ tay đóng cửa sổ rồi lại kéo rèm ngăn cách mọi thứ bên trong và ngoài căn phòng. Sau đó quản gia xoay người đi đến trước giường, nơi Vũ Vĩ Phong đang nằm. Bà thở dài một tiếng ngồi xuống ghế, giơ tay chỉnh lại ánh sáng đèn ngủ xuống mức thấp nhất có thể.
Xong xuôi, bà mới lên tiếng: "Cậu tỉnh rồi à?"
Vũ Vĩ Phong cảm thấy câu hỏi này của quản gia không cần thiết phải trả lời nên anh bỏ qua, ánh mắt anh đượm buồn nhìn bà và nói: "Sang xem giúp tôi, Ninh nhi ngủ chưa? Còn có, hôn lên trán cô ấy một cái, nói với cô ấy "chúc em ngủ ngon" hộ tôi."
Vì Vũ Vĩ Phong vừa mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê nên giọng của anh tương đối khàn đặc khiến quản gia rất đau lòng. Không muốn làm anh buồn, bà liền gật đầu: "Được."
Vũ Vĩ Phong rũ rèm mắt xuống nhưng khóe môi lại hơi cong lên: "Không còn sớm nữa, làm xong thì bà về phòng nghỉ ngơi đi." Sắc môi Vũ Vĩ Phong nhợt nhạt, khi anh mỉm cười nhìn có chút suy yếu.
Quản gia nhìn Vũ Vĩ Phong, do dự một lúc lâu bà mới đứng dậy rời khỏi phòng.
Trong phòng bớt đi một người, bầu không liền trở lên yên tĩnh.
Vũ Vĩ Phong nằm ngửa mặt nhìn trần nhà, hai tay anh đặt song song thân người. Chỉ còn một mình trong phòng nên anh không còn che dấu sự bất an trong đáy mắt nữa.
Cạch!
Đột nhiên, cửa phòng bị ai đó mở ra. Vũ Vĩ Phong hơi liếc mắt nhìn qua, ngay lập tức ngây người.
Sau vài giây thất thần qua đi, anh khẽ mỉm cười, nhưng rồi sắc mặt lại ngưng trọng, sâu trong đáy mắt có sự vui mừng cùng đau khổ đan xen.
Ninh nhi!
Vũ Vĩ Phong hoàn toàn không dám tin người xuất hiện lại là Dạ Tuyết Ninh. Anh nằm im trên giường, không dám phát ra tiếng động. Hai mắt anh dán chặt trên người cô, nhìn cô mò mẫm từng bước đi tới trước mặt anh.
Vũ Vĩ Phong đau lòng siết chặt nắm tay. Trái tim anh cứ nhói lên, cảm giác như bị ai đó cầm kim đâm vào liên tục vậy. Đã rất nhiều lần anh muốn lao xuống giường để nắm lấy tay cô, dẫn cô đi nhưng anh đều nhịn xuống.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy mỗi tiếng bước chân của Dạ Tuyết Ninh vang lên khe khẽ. Cô dựa theo trí nhớ trước đây tìm được giường của Vũ Vĩ Phong và ngồi xuống.
Sáng nay, sau khi nghe quản gia nói anh bị sốt cao dẫn tới hôn mê, cô đã rất lo lắng, dù luôn nhắc nhở bản thân không được phép quan tâm anh nhưng cô lại không nhịn được muốn đi sang nhìn anh một chút. Bất quá, cô không muốn mọi người phát hiện ra tâm tư này của bản thân nên cô đợi đến khi tất cả người làm đều đi ngủ hết mới dám một mình sang phòng Vũ Vĩ Phong.
Dạ Tuyết Ninh không hề biết anh đang thức nên bao nhiêu tâm tư cô đều viết hết lên trên mặt.
Dạ Tuyết Ninh giơ tay tìm kiếm vầng trán của Vũ Vĩ Phong. Dừng lại ở trên đó khoảng hai giây cô mới rụt tay về, sau đó thở dài một hơi, nói nhỏ:
"May quá, anh ấy hạ sốt rồi."
Vũ Vĩ Phong mở to hai mắt, có chút hưng phấn nghĩ: Cô đang lo lắng cho anh sao? Nhưng không đợi Vũ Vĩ Phong ngạc nhiên xong thì anh lại nhìn thấy có thứ còn khiến anh kinh ngạc hơn nữa.
Trong lòng Vũ Vĩ Phong nặng trĩu, bàn tay vừa buông lỏng lại siết chặt. Anh muốn ngồi dậy ôm lấy cô và nói: Anh không sao! Cô bé ngoan, em đừng khóc. Nhưng cả người anh cứ như bị trói chặt, không thể cựa quậy, đến tiếng nói cũng không thể phát ra.
Chợt cảm giác trên mặt ươn ướt, Dạ Tuyết Ninh giơ tay sờ gò má của chính mình.
Cô vậy mà lo lắng đến phát khóc?
Dạ Tuyết Ninh thoáng sững sờ, sau đó cô giơ tay lau qua loa mặt.
Tận mắt nhìn thấy người phụ nữ mình yêu rơi lệ, trái tim Vũ Vĩ Phong đau đến thắt lại. Anh hơi hé môi, vừa định lên tiếng thì lại nghe thấy cô nói:
"Cần gì phải tỏ ra cố chấp như vậy? Cứ như hai năm qua, không phải rất tốt sao?" Nước mắt cô lại rơi, về sau càng lúc càng rơi nhiều, lau thế nào cũng không thể hết.
Vũ Vĩ Phong siết chặt các ngón tay đến mức xuất hiện các đường gân cùng mạch máu. Anh mím chặt đôi môi, hình như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó đang sắp sửa bùng phát.
Cánh môi Dạ Tuyết Ninh run run. Cô không tiếp tục lau nước mắt nước nữa mà để mặc chúng tùy thích tuôn rơi.
"Em còn yêu anh, Vĩ Phong... Em còn yêu, yêu rất nhiều, nhưng em... Em... Sẽ cố gắng không yêu anh nữa..."
"Tại sao phải làm như vậy?" Vũ Vĩ Phong đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời cô đang nói.
Dạ Tuyết Ninh hoảng loạn, vụt cái đã đứng dậy khỏi giường, cô bối rối giơ tay lau nước mắt, sau đó xoay người muốn rời đi nhưng bị anh ôm chặt.
Cánh tay Vũ Vĩ Phong quấn lấy eo Dạ Tuyết Ninh, dùng sức kéo về phía sau, để cô ngồi trên đùi anh. Liếc mắt thấy cô muốn phản kháng, anh liền ghé sát tai cô nói nhỏ.
"Đừng xoay loạn, em sẽ gặp rắc rối đó."
Dạ Tuyết Ninh cảm nhận được hơi thở của Vũ Vĩ Phong vờn quanh vành tai, cô đỏ mặt. Suy nghĩ một chút, liền hiểu được anh muốn nói gì, cô sợ tới mức không dám thở mạnh.
Vũ Vĩ Phong mỉm cười hài lòng, bất chợt, anh nghiêm mặt, nói: "Trả lời anh, tại sao lại phải từ bỏ? Không phải em còn rất yêu anh sao?"
Vũ Vĩ Phong hỏi như vậy, cô liền biết anh đã nghe thấy hết tất cả những gì cô đã nói. Dạ Tuyết Ninh ngẩng đầu, rèm mắt hơi rũ xuống, do dự một hồi cô mới lên tiếng.
"Em bây giờ đã là một người khuyết tật, làm sao có thể xứng với anh đây?"
Vũ Vĩ Phong thoáng ngẩn người, sau đó anh nhếch môi, mỉm cười và nói: "Anh còn tưởng chuyện gì, nếu là vấn đề này thì em không cần phải bận tâm, anh nhất định sẽ giúp em chữa khỏi mắt."
Dạ Tuyết Ninh nhắm chặt mắt lại, cô không biết trong lòng rốt cuộc có tư vị gì. Rõ ràng là anh không chê cô bị mù, nhưng cô lại không hề thấy vui.
Anh ưu tú như vậy, xứng đáng có được một người phụ nữ giỏi giang ở bên cạnh, hoặc ít nhất cũng phải là người lành lặn. Mà cô... Cả hai đều không phải.
Dạ Tuyết Ninh hít mạnh một ngụm khí lớn, bỗng nhiên cô lắc đầu.
Cho dù anh không để ý đi nữa, nhưng những người khác, họ để ý. Mà cô, không cho phép bản thân làm anh phải xấu hổ.
"Xin lỗi."
Cô nhẹ nhàng nói ra hai từ, khi rơi vào tai Vũ Vĩ Phong lại trở nên thật nặng nề. Hai mắt anh trống rỗng, trong lòng có chút tức giận nhìn chằm chằm vào Dạ Tuyết Ninh.
"Vì sao em lại phải nói xin lỗi?"
Dạ Tuyết Ninh cảm thấy trái tim của mình đang bị bàn tay vô hình của ai đó bóp chặt đến đau đớn, cô cúi thấp đầu, khẽ lên tiếng: "Trí Hùng có ơn với em, không thể không báo... Á..."
Trong mắt Vũ Vĩ Phong giăng đầy tơ máu. Lần này, anh thật sự tức giận, giơ tay đẩy Dạ Tuyết Ninh, khiến cô ngã xuống đất.
Vũ Vĩ Phong đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô. Anh thừa nhận, anh chính là đang ghen, ghen đến muốn phát điên rồi.
"Có phải vì cậu ta nên em mới không muốn tiếp tục yêu anh nữa, đúng vậy không?"
Dạ Tuyết Ninh cắn chặt môi dưới, đè nén sự đau lòng, cô nói: "Phải."
"Bốp!"
Trên khuôn mặt của Dạ Tuyết Ninh in xuống năm ngón tay thon dài của Vũ Vĩ Phong. Cô mở lớn đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, hoàn toàn không ngờ tới anh sẽ ra tay nặng như vậy.
Vũ Vĩ Phong mím chặt đôi môi, anh không dám tin nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của mình như đang nhìn kẻ địch của bản thân vậy.
Vũ Vĩ Phong, mày điên rồi, sao mày lại có thể tát cô ấy chứ?
"Ninh nhi?" Giọng Vũ Vĩ Phong nghẹn lại, anh hoảng hốt ngồi xuống bên cạnh cô, giơ tay muốn xem vết thương trên mặt cô nhưng lại bị cô né tránh.
Dạ Tuyết Ninh đứng dậy, cô uất ức cắn chặt môi dưới.
"Bây giờ thì anh đã hiểu lý do rồi đó, nếu như không còn chuyện gì nữa thì em về phòng đây." Nói xong, cô liền xoay người, loạng choạng rời đi, mặc kệ cho Vũ Vĩ Phong có muốn đỡ cô bao nhiêu lần cũng đều từ chối.
Ánh mắt Vũ Vĩ Phong chứa đầy đau đớn nhìn theo phía sau Dạ Tuyết Ninh, cho tới khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất, anh vẫn chưa rời tầm mắt.
Từ các ngõ ngách cho tới những con đường đều chìm trong bóng tối. Dưới bầu trời đêm, Uyển Nguyệt đặc biệt nổi bật khi được bao phủ bởi thứ ánh sáng màu vàng nhạt.
Xung quanh căn biệt thự có hơn chục cột đèn, tất cả đều đang được bật.
Gió trời đột nhiên nổi lên, những chiếc lá vàng từ trên cành cây rơi xuống đất bị ánh sáng chiếu vào, lại có một chiếc lá nghịch ngợm như một đứa trẻ ngang ngược đang cố gắng ngược chiều gió để đậu trên bệ cửa sổ tại một căn phòng trên tầng hai nhưng bị một bàn tay vô hình đẩy rơi vào trong phòng.
Quản gia cúi người nhặt chiếc lá vàng thả ra bên ngoài qua ô cửa sổ sát đất. Sau đó bà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm đến thất thần.
Từ lúc bà cùng Dạ tiểu thư nói chuyện cho tới giờ đã qua tám tiếng đồng hồ, thế nhưng vẫn không thấy cô xuất hiện. Sau khi biết tin thiếu gia bị bệnh, lẽ ra cô ấy phải lập tức đến thăm thiếu gia mới phải, nhưng cô ấy đã không làm vậy. Không hiểu sao Dạ tiểu thư không hành động gì, khiến bà có chút không vui, còn có chút cảm thấy cô ấy không xứng đáng với thiếu gia của bà.
"Muộn rồi, quản gia, bà vẫn chưa đi ngủ sao?"
Trong phòng đang yên tĩnh thì đột nhiên có tiếng nói vang lên làm quản gia giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Bà thu tầm mắt lại, không vội lên tiếng mà giơ tay đóng cửa sổ rồi lại kéo rèm ngăn cách mọi thứ bên trong và ngoài căn phòng. Sau đó quản gia xoay người đi đến trước giường, nơi Vũ Vĩ Phong đang nằm. Bà thở dài một tiếng ngồi xuống ghế, giơ tay chỉnh lại ánh sáng đèn ngủ xuống mức thấp nhất có thể.
Xong xuôi, bà mới lên tiếng: "Cậu tỉnh rồi à?"
Vũ Vĩ Phong cảm thấy câu hỏi này của quản gia không cần thiết phải trả lời nên anh bỏ qua, ánh mắt anh đượm buồn nhìn bà và nói: "Sang xem giúp tôi, Ninh nhi ngủ chưa? Còn có, hôn lên trán cô ấy một cái, nói với cô ấy "chúc em ngủ ngon" hộ tôi."
Vì Vũ Vĩ Phong vừa mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê nên giọng của anh tương đối khàn đặc khiến quản gia rất đau lòng. Không muốn làm anh buồn, bà liền gật đầu: "Được."
Vũ Vĩ Phong rũ rèm mắt xuống nhưng khóe môi lại hơi cong lên: "Không còn sớm nữa, làm xong thì bà về phòng nghỉ ngơi đi." Sắc môi Vũ Vĩ Phong nhợt nhạt, khi anh mỉm cười nhìn có chút suy yếu.
Quản gia nhìn Vũ Vĩ Phong, do dự một lúc lâu bà mới đứng dậy rời khỏi phòng.
Trong phòng bớt đi một người, bầu không liền trở lên yên tĩnh.
Vũ Vĩ Phong nằm ngửa mặt nhìn trần nhà, hai tay anh đặt song song thân người. Chỉ còn một mình trong phòng nên anh không còn che dấu sự bất an trong đáy mắt nữa.
Cạch!
Đột nhiên, cửa phòng bị ai đó mở ra. Vũ Vĩ Phong hơi liếc mắt nhìn qua, ngay lập tức ngây người.
Sau vài giây thất thần qua đi, anh khẽ mỉm cười, nhưng rồi sắc mặt lại ngưng trọng, sâu trong đáy mắt có sự vui mừng cùng đau khổ đan xen.
Ninh nhi!
Vũ Vĩ Phong hoàn toàn không dám tin người xuất hiện lại là Dạ Tuyết Ninh. Anh nằm im trên giường, không dám phát ra tiếng động. Hai mắt anh dán chặt trên người cô, nhìn cô mò mẫm từng bước đi tới trước mặt anh.
Vũ Vĩ Phong đau lòng siết chặt nắm tay. Trái tim anh cứ nhói lên, cảm giác như bị ai đó cầm kim đâm vào liên tục vậy. Đã rất nhiều lần anh muốn lao xuống giường để nắm lấy tay cô, dẫn cô đi nhưng anh đều nhịn xuống.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy mỗi tiếng bước chân của Dạ Tuyết Ninh vang lên khe khẽ. Cô dựa theo trí nhớ trước đây tìm được giường của Vũ Vĩ Phong và ngồi xuống.
Sáng nay, sau khi nghe quản gia nói anh bị sốt cao dẫn tới hôn mê, cô đã rất lo lắng, dù luôn nhắc nhở bản thân không được phép quan tâm anh nhưng cô lại không nhịn được muốn đi sang nhìn anh một chút. Bất quá, cô không muốn mọi người phát hiện ra tâm tư này của bản thân nên cô đợi đến khi tất cả người làm đều đi ngủ hết mới dám một mình sang phòng Vũ Vĩ Phong.
Dạ Tuyết Ninh không hề biết anh đang thức nên bao nhiêu tâm tư cô đều viết hết lên trên mặt.
Dạ Tuyết Ninh giơ tay tìm kiếm vầng trán của Vũ Vĩ Phong. Dừng lại ở trên đó khoảng hai giây cô mới rụt tay về, sau đó thở dài một hơi, nói nhỏ:
"May quá, anh ấy hạ sốt rồi."
Vũ Vĩ Phong mở to hai mắt, có chút hưng phấn nghĩ: Cô đang lo lắng cho anh sao? Nhưng không đợi Vũ Vĩ Phong ngạc nhiên xong thì anh lại nhìn thấy có thứ còn khiến anh kinh ngạc hơn nữa.
Trong lòng Vũ Vĩ Phong nặng trĩu, bàn tay vừa buông lỏng lại siết chặt. Anh muốn ngồi dậy ôm lấy cô và nói: Anh không sao! Cô bé ngoan, em đừng khóc. Nhưng cả người anh cứ như bị trói chặt, không thể cựa quậy, đến tiếng nói cũng không thể phát ra.
Chợt cảm giác trên mặt ươn ướt, Dạ Tuyết Ninh giơ tay sờ gò má của chính mình.
Cô vậy mà lo lắng đến phát khóc?
Dạ Tuyết Ninh thoáng sững sờ, sau đó cô giơ tay lau qua loa mặt.
Tận mắt nhìn thấy người phụ nữ mình yêu rơi lệ, trái tim Vũ Vĩ Phong đau đến thắt lại. Anh hơi hé môi, vừa định lên tiếng thì lại nghe thấy cô nói:
"Cần gì phải tỏ ra cố chấp như vậy? Cứ như hai năm qua, không phải rất tốt sao?" Nước mắt cô lại rơi, về sau càng lúc càng rơi nhiều, lau thế nào cũng không thể hết.
Vũ Vĩ Phong siết chặt các ngón tay đến mức xuất hiện các đường gân cùng mạch máu. Anh mím chặt đôi môi, hình như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó đang sắp sửa bùng phát.
Cánh môi Dạ Tuyết Ninh run run. Cô không tiếp tục lau nước mắt nước nữa mà để mặc chúng tùy thích tuôn rơi.
"Em còn yêu anh, Vĩ Phong... Em còn yêu, yêu rất nhiều, nhưng em... Em... Sẽ cố gắng không yêu anh nữa..."
"Tại sao phải làm như vậy?" Vũ Vĩ Phong đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời cô đang nói.
Dạ Tuyết Ninh hoảng loạn, vụt cái đã đứng dậy khỏi giường, cô bối rối giơ tay lau nước mắt, sau đó xoay người muốn rời đi nhưng bị anh ôm chặt.
Cánh tay Vũ Vĩ Phong quấn lấy eo Dạ Tuyết Ninh, dùng sức kéo về phía sau, để cô ngồi trên đùi anh. Liếc mắt thấy cô muốn phản kháng, anh liền ghé sát tai cô nói nhỏ.
"Đừng xoay loạn, em sẽ gặp rắc rối đó."
Dạ Tuyết Ninh cảm nhận được hơi thở của Vũ Vĩ Phong vờn quanh vành tai, cô đỏ mặt. Suy nghĩ một chút, liền hiểu được anh muốn nói gì, cô sợ tới mức không dám thở mạnh.
Vũ Vĩ Phong mỉm cười hài lòng, bất chợt, anh nghiêm mặt, nói: "Trả lời anh, tại sao lại phải từ bỏ? Không phải em còn rất yêu anh sao?"
Vũ Vĩ Phong hỏi như vậy, cô liền biết anh đã nghe thấy hết tất cả những gì cô đã nói. Dạ Tuyết Ninh ngẩng đầu, rèm mắt hơi rũ xuống, do dự một hồi cô mới lên tiếng.
"Em bây giờ đã là một người khuyết tật, làm sao có thể xứng với anh đây?"
Vũ Vĩ Phong thoáng ngẩn người, sau đó anh nhếch môi, mỉm cười và nói: "Anh còn tưởng chuyện gì, nếu là vấn đề này thì em không cần phải bận tâm, anh nhất định sẽ giúp em chữa khỏi mắt."
Dạ Tuyết Ninh nhắm chặt mắt lại, cô không biết trong lòng rốt cuộc có tư vị gì. Rõ ràng là anh không chê cô bị mù, nhưng cô lại không hề thấy vui.
Anh ưu tú như vậy, xứng đáng có được một người phụ nữ giỏi giang ở bên cạnh, hoặc ít nhất cũng phải là người lành lặn. Mà cô... Cả hai đều không phải.
Dạ Tuyết Ninh hít mạnh một ngụm khí lớn, bỗng nhiên cô lắc đầu.
Cho dù anh không để ý đi nữa, nhưng những người khác, họ để ý. Mà cô, không cho phép bản thân làm anh phải xấu hổ.
"Xin lỗi."
Cô nhẹ nhàng nói ra hai từ, khi rơi vào tai Vũ Vĩ Phong lại trở nên thật nặng nề. Hai mắt anh trống rỗng, trong lòng có chút tức giận nhìn chằm chằm vào Dạ Tuyết Ninh.
"Vì sao em lại phải nói xin lỗi?"
Dạ Tuyết Ninh cảm thấy trái tim của mình đang bị bàn tay vô hình của ai đó bóp chặt đến đau đớn, cô cúi thấp đầu, khẽ lên tiếng: "Trí Hùng có ơn với em, không thể không báo... Á..."
Trong mắt Vũ Vĩ Phong giăng đầy tơ máu. Lần này, anh thật sự tức giận, giơ tay đẩy Dạ Tuyết Ninh, khiến cô ngã xuống đất.
Vũ Vĩ Phong đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô. Anh thừa nhận, anh chính là đang ghen, ghen đến muốn phát điên rồi.
"Có phải vì cậu ta nên em mới không muốn tiếp tục yêu anh nữa, đúng vậy không?"
Dạ Tuyết Ninh cắn chặt môi dưới, đè nén sự đau lòng, cô nói: "Phải."
"Bốp!"
Trên khuôn mặt của Dạ Tuyết Ninh in xuống năm ngón tay thon dài của Vũ Vĩ Phong. Cô mở lớn đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, hoàn toàn không ngờ tới anh sẽ ra tay nặng như vậy.
Vũ Vĩ Phong mím chặt đôi môi, anh không dám tin nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của mình như đang nhìn kẻ địch của bản thân vậy.
Vũ Vĩ Phong, mày điên rồi, sao mày lại có thể tát cô ấy chứ?
"Ninh nhi?" Giọng Vũ Vĩ Phong nghẹn lại, anh hoảng hốt ngồi xuống bên cạnh cô, giơ tay muốn xem vết thương trên mặt cô nhưng lại bị cô né tránh.
Dạ Tuyết Ninh đứng dậy, cô uất ức cắn chặt môi dưới.
"Bây giờ thì anh đã hiểu lý do rồi đó, nếu như không còn chuyện gì nữa thì em về phòng đây." Nói xong, cô liền xoay người, loạng choạng rời đi, mặc kệ cho Vũ Vĩ Phong có muốn đỡ cô bao nhiêu lần cũng đều từ chối.
Ánh mắt Vũ Vĩ Phong chứa đầy đau đớn nhìn theo phía sau Dạ Tuyết Ninh, cho tới khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất, anh vẫn chưa rời tầm mắt.