Tử Xa Mân trước mặt phải trái gần đây đều vô cùng kiên quyết, lập tức đem loại thái độ này của Giang Trần chuyển lại cho Đại thánh chủ.
Đại thánh chủ vốn vô cùng thưởng thức Lam Hoàng này, nhưng mà nghe thấy Tử Xa Mân thuật lại, lại có chút thâm ý nhìn qua Giang Trần.
Kỳ thực Giang Trần cũng không có tư tâm, cho nên dù ánh mắt Đại thánh chủ có nhiều thâm ý hơn đi chăng nữa Giang Trần cũng không để ý.
Có lẽ Đại thánh chủ sẽ hiểu lầm, cảm thấy hắn đang cản trở thiên tài khác gia nhập Vĩnh Hằng thánh địa.
Tự nhiên Giang Trần cũng sẽ không giải thích quá nhiều, nếu như Đại thánh chủ muốn nghĩ như vậy, Giang Trần cũng chỉ có thể nói thật sự đáng tiếc. Hơn nữa hắn cũng sẽ cảm thấy thất vọng về tâm cảnh, tầm mắt của Đại thánh chủ.
Nhưng mà cuối cùng Đại thánh chủ cũng không tiếp tục kiên trì.
Vĩnh Hằng thánh địa bỗng nhiên rời khỏi, làm cho rất nhiều người đều cảm thấy ngoài ý muốn. Vốn mọi người cho rằng Vĩnh Hằng thánh địa sẽ tranh đoạt tới cùng với Bách Hoa thánh địa.
Thế nhưng mà Vĩnh Hằng thánh địa rời khỏi sớm như vậy khiến cho mọi người lý giải không nổi.
Nhưng mà những thánh địa khác thấy Vĩnh Hằng thánh địa rời khỏi, tự nhiên cao hứng không thôi. Ít nhất bọn họ có thể bớt đi một đối thủ cường hãn là Vĩnh Hằng thánh địa.
Không thể không nói, Vĩnh Hằng thánh địa rời khỏi ngoài ý muốn như vậy khiến cho độ đặc sắc khi tranh đoạt Lam Hoàng kia giảm đi nhiều. Những thánh địa khác, luận quyết tâm mà nói, hiển nhiên đều chênh lệch một bậc với Bách Hoa thánh địa kia.
Nếu như Vĩnh Hằng thánh địa còn, mượn thế của Vĩnh Hằng thánh địa, có lẽ còn có hi vọng liều mạng một phen với Bách Hoa thánh địa kia.
Thế nhưng mà Vĩnh Hằng thánh địa rời khỏi, những thánh địa khác đối mặt với sự cường thế của Bách Hoa thánh địa, căn bản không có chống cự quá lâu liền lập tức buông tha.
Bởi vậy, Lam Hoàng kia không thể nghi ngờ đã là người Bách Hoa thánh địa.
Nhưng mà lúc này chuyện ngoài ý muốn xảy ra.Khi người Bách Hoa thánh địa chuẩn bị phát biểu một chút thì Lam Hoàng kia bỗng nhiên mở miệng nói:
- Cảm tạ Bách Hoa thánh địa yêu quý, Lam mỗ vô cùng cảm kích, chỉ là...
Nói tới đây, ngữ khí của Lam Hoàng dừng lại, trong mắt toát lên vẻ cực kỳ thành khẩn.
- Chỉ là, mục tiêu duy nhất lần này tới đây của ta là có thể may mắn gia nhập Vĩnh Hằng thánh địa. Dù Vĩnh Hằng thánh địa không có đồng ý chuyện gì với ta, Lam mỗ cũng muốn gia nhập Vĩnh Hằng thánh địa.
Nhiệt độ ở hiện trường giống như thoáng cái giảm xuống hơn mười độ.
Những cao tầng của Bách Hoa thánh địa, vốn vẻ mặt còn tươi cười như hoa, vẻ mặt tràn ngập sự vui sướng. Thế nhưng sau khi nghe những lời này, biểu lộ trên mặt thoáng cái trở nên cứng ngắc, vẻ lạnh lẽo như băng không ngừng hiển hiện lên trên mặt bọn họ.
Lam Hoàng này không ngờ trong lúc mấu chốt này lại nói ra những lời này?
Đây là đánh vào mặt mũi Bách Hoa thánh địa bọn họ hay sao?
Ánh mắt Lam Hoàng thanh tịnh, giống như tràn ngập áy náy thở dài nói với Bách Hoa thánh địa:
- Chư vị tiền bối, Bách Hoa thánh địa chính là thế lực đứng đầu Vạn Uyên đảo, Bách Hoa thánh địa trong nội tâm lam mỗ tuyệt đối là tồn tại cao cấp nhất. Ngàn sai vạn sai đều là do một mình vãn bối. Trong lòng vãn bối có một chấp niệm, là được gia nhập Vĩnh Hằng thánh địa, hy vọng một ngày kia có thể sánh vai cùng với Giang Trần sư huynh của Vĩnh Hằng thánh địa.
Lại là Giang Trần.
Những cao tầng của Bách Hoa thánh địa xanh mặt. Không thể không nói, đánh mặt quá hung ác như vậy quá ác. Thế nhưng mà ngữ khí của Lam Hoàng này thành khẩn như vậy, ngụ ý của người ta rất rõ ràng, như vậy không phải là vì Bách Hoa thánh địa các ngươi không được, mà là trong lòng Lam Hoàng hắn có một tâm kết, có một chấp niệm.
Có câu nói vươn tay không đánh vào mặt người đang tươi cười, Lam Hoàng này nói tới nước này, lại thành khẩn như vậy, nếu như lúc này nhằm vào Lam Hoàng, người ta sẽ cười Bách Hoa thánh địa bọn họ thiếu khí độ.
Dù sao Bách Hoa thánh địa cũng không tới mức bụng đói ăn quàng, cũng không phải suy yếu tới trình độ không thu nạp Lam Hoàng thì không được.
Một gã cao tầng của Bách Hoa thánh địa hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lam Hoàng, ngươi đã có chấp niệm này, vì sao không nói sớm? Lúc này nói ra chẳng phải sẽ khiến cho mọi người khó chịu hay sao?
Lam Hoàng cười khổ:
- Quả thực là vãn bối cân nhắc không chu toàn. Vãn bối muốn nhìn một chsut, Vĩnh Hằng thánh địa đối với vãn bối có tâm tư cầu hiền hay không. Chỉ là tới sau đó, vãn bối muốn mở miệng cũng đã không có tư cách. Cho nên... Cho nên hiện tại mới biến thành bộ dáng như hiện tại.
Nếu như không phải nhiều người ở đây như vậy, những cao tầng này của Bách Hoa thánh địa nhất định sẽ hung hăng khiển trách Lam Hoàng này, nhưng mà trước mắt bao người, bọn họ cũng không vứt bỏ được phong độ.
Dù sao nếu như lúc này bọn họ khiển trách Lam Hoàng, rất dễ khiến cho người ta cảm thấy Bách Hoa thánh địa bọn họ lòng dạ hẹp hòi, không có Lam Hoàng này là không được.
Vô luận thế nào, Bách Hoa thánh địa lúc này mặt mũi đã mất, hơn nữa là mất lớn. Đây cũng không phải là lần đầu tiên, Công Tây Hồ trước đó, hiện tại lại có Lam Hoàng.
Đây là người mà Bách Hoa thánh địa bọn họ thật tâm muốn mời chào, kết quả lại dùng cái mặt nóng dán vào bờ mông lạnh. Đáng giận nhất là hai gia hỏa này đối với Vĩnh Hằng thánh địa lại khăng khăng nhất mực.
Chuyện này trong lúc vô hình khiến cho người ta có một loại ảo giác, Bách Hoa thánh địa quả thực không bằng Vĩnh Hằng thánh địa.
Rất nhiều thánh địa khác vụng trộm có chút hả hê, hiển nhiên mọi người đối với sự cường thế của Bách Hoa thánh địa cũng có chút khó coi.
Vĩnh Hằng thánh địa người ta tuyển chọn thiên tài cũng có chừng có mực, không có khó coi như vậy. Trọng điểm mời chào mấy người, những người khác đều ra tay tượng trưng, làm cho tất cả mọi người đều có cơ hội lựa chọn thiên tài, khiến cho tất cả đều vô cùng vui vẻ.
Mà Bách Hoa thánh địa này dường như hận không thể đem cơ hồ tất cả thiên tài mời chào vào dưới trướng, hoàn toàn không có ý để cho những thánh địa khác hưởng chút cơm thừa canh cặn.
Hiện tại vấn đề đã tới.
Cơ hồ tất cả thánh địa đều tò mò nhìn qua Vĩnh Hằng thánh địa.
Bởi vì mãi cho tới bây giờ, Vĩnh Hằng thánh địa lại im lặng một cách thần kỳ, không có tỏ thái độ. Theo lý thuyết, thiên tài đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng của những thế lực nhị lưu, tam lưu này, chủ động muốn đầu nhập vào trong Vĩnh Hằng thánh địa, Vĩnh Hằng thánh địa có lẽ nên mừng rỡ mới đúng?
Thế nhưng mà vì sao tới lúc này Vĩnh Hằng thánh địa còn chưa tỏ thái độ vậy?
Ánh mắt hoài nghi nhao nhao nhìn về phía Đại thánh chủ.
Đại thánh chủ triệt để rối loại. Thái độ của Giang Trần hắn cũng biết, là không ủng hộ Vĩnh Hằng thánh địa trả một cái giá lớn truy cầu Lam Hoàng này.
Nhưng bây giờ Lam Hoàng cơ hồ chủ động tiến thân. Loại tiến thân này hoàn toàn có thể tiết kiệm một khoản cho Vĩnh Hằng thánh địa.
Như vậy rốt cuộc là tiếp nhận hay là cự tuyệt?
Đại thánh chủ có chút ngứa ngáy khó nhịn, hắn thực sự không có cách nào cự tuyệt, hắn đối với Lam Hoàng này cũng càng nhìn càng cảm thấy vui mừng. Cảm thấy Lam Hoàng này cơ hồ có tiềm lực không kém hơn Giang Trần.
Thiên tài như vậy nếu như có thể gia nhập Vĩnh Hằng thánh địa, tuyệt đối là một chuyện cực tốt.
Trong lòng Giang Trần kỳ thực cũng hơi có chút kinh ngạc. Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Lam Hoàng này lại bỗng nhiên ra chiêu như vậy.
Trong lòng Giang Trần nghiêm túc, âm thầm đánh giá Lam Hoàng này. Nhìn qua ánh mắt Lam Hoàng, thanh tịnh và tinh khiết, nhìn qua thật giống như một mảnh bầu trời không nhiễm một đám mây nào vậy.
Thế nhưng mà ánh mắt tinh khiết như vậy lại khiến cho trong lòng Giang Trần càng thêm mâu thuẫn khó hiểu.
Trực giác của hắn tự nói với hắn, Lam Hoàng này tuyệt đối sẽ không giống như cả người lẫn vật vô hại như vẻ bề ngoài kia. Như vậy rốt cuộc Lam Hoàng này muốn làm gì?