- Lão Đại, lão Đại, ngươi tuyệt đối là nổi danh rồi. Ta tin tưởng, tên của ngươi, tuyệt đối sẽ bao phủ nội tâm những thiên tài kia. Về sau, bọn hắn phải liệt ngươi vào hàng ngũ đối thủ cạnh tranh rồi.
Thang Hồng cười hắc hắc nói.
- Đối thủ cạnh tranh?
Giang Trần cười ha ha.
- Cái này trọng yếu sao? Ta đi đạo của ta, thiên tài đỉnh cấp, liên quan gì tới ta?
- Tốt, không hổ là lão Đại của ta, có bá khí.
Thang Hồng tán thưởng.
Hoàn thành nhiệm vụ Ngũ cấp, hoàn toàn chính xác nhấc lên sóng to gió lớn ở Thiên Linh khu, đêm xuống, cơ hồ hết thảy mọi người, đều đang đàm luận yêu nghiệt ngang trời xuất thế kia, đều tràn ngập hiếu kỳ. Đồng thời không ngừng đào móc chuyện cũ huy hoàng của hắn.
Sơ thí quán quân, quán quân Huyền Linh khu, quán quân Địa Linh khu.
Trên đường tam quan này, cơ hồ là quét ngang hết thảy đối thủ. Người gãy cánh trên tay hắn, càng là nhiều vô số kể.
Quách Nhân, căn bản không cần người ta ra tay, bị dọa ra Tâm Ma, hù đến thổ huyết.
Hà Yến, tứ đệ tử của Thủy Nguyệt Đại Sư Tứ, lại bị hoàn ngược.
Hải Thiên, tam đệ tử của Thủy Nguyệt Đại Sư, ngưu bức hò hét, lại bị người đuổi giết.Thủy Nguyệt Đại Sư, người phụ trách Địa Linh khu, tổn hại hai môn đồ không nói, còn bị kéo xuống đài, ở trước mặt cao tầng bốn đại tông môn, mất hết thể diện.
Những chiến tích huy hoàng này bị đào móc ra từng cái, làm cho danh tiếng yêu nghiệt thế tục, ở Thiên Linh khu càng truyền càng lớn, thoáng cái bị người liệt vào hàng ngũ có thể cạnh trục sáu mươi bốn cường.
Thậm chí, có người càng lạc quan cho rằng, yêu nghiệt thế tục này, thậm chí có hi vọng cạnh trục 16 cường cuối cùng, trở thành thân truyền đệ tử của Tứ Đại Tôn Giả.
Hiện tại, tất cả mọi người hiếu kỳ, đến cùng yêu nghiệt thế tục kia, là từ đâu xuất hiện? Đến cùng thân phận sau lưng hắn là như thế nào?
Ngoại trừ bộ phân thiên tài của Tử Dương Tông biết rõ nội tình ra, những người khác mặc dù suy đoán, nhưng lại không có đầu mối. Mà những thiên tài bên Tử Dương Tông, tự nhiên là khinh thường nói ra.
Nhiệm vụ Ngũ cấp lĩnh vực Đan dược, tuy đáng chú ý, nhưng ở trong mắt những thiên tài này, như cũ khó vào pháp nhãn.
- Đan đạo thiên tài, võ đạo củi mục. Thiên phú đan đạo cường thịnh hơn nữa, ở trên lôi đài, cũng chỉ là phù vân mà thôi.
Đây là tiếng lòng của phái khinh thường.
- Thế giới võ đạo, cuối cùng là võ đạo vi Vương, đan đạo, bất quá là phụ tá mà thôi.
Cái này xem như phái ôn hòa.
- Yêu nghiệt thế tục kia, đan đạo nghịch thiên như thế, nếu thiên phú võ đạo cũng xinh đẹp, đây tuyệt đối là một đối thủ đáng sợ.
Đây là phái tỉnh táo không có mất lý trí.
Bất quá, Giang Trần cho mọi người khiếp sợ, hiển nhiên không chỉ như thế. Tiếp sau, mỗi ngày hắn làm từng bước, từ Nhất cấp không ngừng khiêu chiến đến Ngũ cấp, sau đó lại thay phiên một lần, siêng năng xoát điểm ở Đan Dược Khu.
Từ Nhất cấp khiêu chiến đến Ngũ cấp, từng cái luân hồi, có thể lấy được 310 điểm.
Tốc độ xoát điểm biến thái như thế, để cho Giang Trần ở một tháng sau, điểm tích lũy tăng vọt đến 1640.
Cái tốc độ này, làm cho toàn bộ Thiên Linh khu, đều lâm vào một loại không khí không hiểu.
Tốc độ xoát điểm gần như biến thái, hiển nhiên đã hình thàn uy hiếp cho những thiên tài cấp cao nhất kia.
Nếu như nói những thiên tài kia ngay từ đầu đều có chút khinh thường, như vậy qua một tháng, bọn hắn đã có thể cảm giác được yêu nghiệt thế tục này, đang ở phía sau ra roi thúc ngựa, rất nhanh đuổi tới.
Tuy tình hình còn chưa tới trình độ hỏa thiêu bờ mông, nhưng mà chiếu cái tốc độ này, nếu như không có ngoài ý muốn, ba tháng trôi qua, dù điểm tích lũy không siêu việt bọn họ, cũng đủ cùng bọn họ sánh vai rồi.
Trong lúc nhất thời, mặc dù là những thiên tài đỉnh cấp kia, cũng không khỏi sinh ra cảm giác gấp gáp.
Bọn hắn tuyệt đối không ngờ, thế giới thế tục, vậy mà sẽ có thiên tài như vậy, liên tục khiêu chiến, chưa một lần thất bại
Đây cũng không phải thiên tài đan dược đơn giản như vậy, hai chữ yêu nghiệt, hiển nhiên cũng không đủ hình dung rồi.
Đừng nói đám võ giả Thiên Linh khu lòng người bàng hoàng, coi như là những giám khảo kia, cũng trợn mắt há hốc mồm, bọn hắn không thể tưởng được, lĩnh vực đan dược này, lại đột nhiên toát ra Hắc mã như vậy, hơn nữa thế tới hung mãnh, làm cho những thiên tài kia cũng đứng ngồi không yên
Đúng vậy, nếu như loại xu thế này bảo trì xuống dưới, coi như là những thiên tài đỉnh cấp kia, chỉ sợ sẽ bắt đầu mạo hiểm, gia tăng số lần khiêu chiến Tứ cấp.
Thậm chí, bọn hắn phải nếm thử khiêu chiến nhiệm vụ Ngũ cấp, nếu không, chiếu tốc độ như vậy xuống dưới, bị siêu việt cơ hồ là sự tình không thể ngăn cản.
Trong lúc nhất thời, danh tự yêu nghiệt thế tục, đã thành chủ đề sốt dẻo nhất Thiên Linh khu. Cơ hồ mỗi một ngày, mọi người thảo luận đều là đề tài này.
Thậm chí sau lưng, có chút Võ Giả khảo hạch đã công khai phàn nàn, cảm thấy yêu nghiệt thế tục kia làm như vậy, đã phá vỡ cân đối của Thiên Linh khu.
- Một chiêu tiên, ăn lượt thiên? Ta thừa nhận, thiên phú đan dược của hắn xác thực lợi hại. Thế nhưng mà chúng ta là thiên tài võ đạo, ở chỗ này cuối cùng là dựa vào vũ lực trổ hết tài năng. Hắn kiếm đi nhập đề, điên cuồng xoát điểm như vậy, hoàn toàn phá hủy cân đối của Thiên Linh khu a.
- Đúng vậy, cái này không công bình. Lại để cho hắn xoát điểm như vậy, qua mấy tháng, chẳng phải tất cả thiên tài, đều chỉ có thể thưởng thức bóng lưng của hắn sao? Ai còn có thể vượt qua hắn?
- Đúng vậy, cái này cùng ăn gian không có gì khác nhau. Có bản lĩnh, hắn đi lĩnh vực khác thử xem. Chỉ biết xoát điểm ở lĩnh vực đan dược, tính toán cái bổn sự gì?
- Ta cảm thấy, chúng ta nên liên danh kháng nghị. Cái quy tắc này không hợp lý, nên sửa chữa quy tắc. Không thể liên tục xoát điểm ở một khu vực. Bằng không thì ưu thế của hắn quá rõ ràng, dù thiên tài cấp cao nhất, qua mấy tháng, cũng chỉ có thể ở phía sau hắn ăn tro.
- Nói rất hay, chúng ta phải liên danh kháng nghị, đề nghị phương chủ sự sửa chữa quy tắc. Bằng không thì, chúng ta bỏ thi đấu. Tuyệt không thể để cho một Võ Giả thế tục, dùng loại phương thức hèn hạ này ngồi ở trên đầu chúng ta.
- Có đạo lý, thiên tài tông môn chúng ta, há có thể bị một vô danh tiểu tốt áp trên đầu, mặt mũi để đâu a?
Cả đám kêu gào, đều rất cực đoan. Hơn nữa, những thuyết pháp này cũng quá không biết xấu hổ. Cái gì ăn gian, cái gì xoát điểm, cái gì sửa chữa quy tắc, từng chuyện nói lẽ thẳng khí hùng, lại quên đây là quy tắc cho phép, chính bọn hắn không có bổn sự.
Đương nhiên, nghe nói như vậy, trong lòng ít người lại không nhận.
Dù sao, toàn bộ Thiên Linh khu, tất cả mọi người là quan hệ cạnh tranh. Lòng người khó dò, không có khả năng hình thành tiếng hô thống nhất.
Những kẻ không biết xấu hổ này kêu gào, tự nhiên cũng có người không cho là đúng.