Khúc Yên ngã lưng trên chiếc giường lớn mềm mại không lâu thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Cô đứng dậy ra mở cửa thì thấy người phụ nữ khi nảy ra chào mừng Thẩm Tây Thừa trở về.
Bà ấy cúi đầu, sau đó cười nhẹ nhàng đáp lễ cô.
Dùng hai bàn tay đưa quần áo đến trước mặt Khúc Yên:Xin lỗi tiểu thư, ở đây không có đồ cho khách nữ nên cô dùng tạm cái này đi ạ.
Cô nhìn xuống quần áo được đưa đến trước mặt mình, mỉm cười với bà:Cảm ơn ạ Dì ạ.
Bà ấy nghe thế trong lòng thầm đánh giá cô gái trước mặt, nụ cười cũng trân thành hơn:Tiểu thư còn cần dùng gì cứ gọi tôi nhá? Phòng tôi ở phòng đầu tầng .
Khúc Yên gật đầu:Không phiền thế đâu ạ, muộn rồi Dì ngủ sớm đi nhá, thức khuya không tốt đâu ạ.
Lần này bà hơi lưỡng lự, thấy vẻ nhiệt tình cô thì hơi dao động một chút:Cảm ơn tiểu thư, chúc cô ngủ ngon.
Cô gật đầu đợi người phụ ấy rời đi cô mới đóng cửa phòng lại.
Tính cách Khúc Yên tuy có phần ương ngạnh nhưng lại cực kì lễ phép và có chừng mực với người lớn.
Nhìn thấy người phụ nữ này cô lại liên tưởng đến Dì Mai của mình, bất giác cũng xem bà ấy mà đối xử đặc biệt chút.
Khúc Yên tắm xong đã hơn h, bộ đồ ngủ vừa rộng lại vừa chật cứng đến khó thở.
Chiếc quần quá rộng so với vòng eo của cô, còn áo lại quá chật so với vòng một đang phát triển của mình.
Khúc Yên đang trong giai đoạn trổ mã, lại theo cách thức ăn uống của người phương Tây nên cơ thể phát triển rất nhanh.
Làn da trong bộ đồ đen lại trắng noãn nà không tì vết, mái tóc đen tuyền chỉ riêng bóng lưng thôi là đã đủ khiến người ta điên cuồng suy nghĩ đến những thứ ảo tưởng.
Khúc Yên chính là thế, đẹp đến mức chỉ tùy tiện mặc bộ đồ đơn giản cũng đủ khiến người ta rung động không cách nào kiểm soát được.
Bây giờ cô vẫn còn giai đoạn trưởng thành, đợi đến khi cô trưởng thành không biết sẽ có bao nhiêu cánh bướm bao quanh lấy cô nữa.
Nửa đêm, khi Khúc Yên nhắm mắt lại thì những hình ảnh, những lời nói của Thẩm Tây Thừa cứ xuất hiện trong đầu cô.
Khúc Yên bực bội người dậy mở đèn trong phòng ngủ cho sáng bừng, sau đó nằm xuống lấy chăn chùm kín đầu mình lại.
Nhắm mắt vẫn không thể nào ngủ được vì đèn quá chói, lại một lần nữa cô ngồi dậy mà không có cách nào ngủ được.
Cô căm phẫn đứng dậy, gom hết chăn gối đi qua phòng Thẩm Tây Thừa gõ cửa.
Khi gõ cửa xong cô lại có chút hối hận, nhưng tất cả đều quá muộn màng bởi vì Thẩm Tây Thừa rất nhanh sau đã cạch một tiếng, cánh cửa cũng từ từ được mở ra.
Thẩm Tây Thừa mặc một bộ đồ thể thao thoải mái tối màu dài tay ở nhà, mái tóc dài rủ xuống, cả thân người tuy đã dịu dàng, nhu hòa hơn vài phần khi đổi từ bộ vest qua đồ thường ở nhà nhưng trong hơi thở vẫn có sự vương giả của một ông chủ của một tập đoàn lớn.
Anh nhìn Khúc Yên đang ôm chăn gối đứng trước cửa, không nhịn được hỏi:Có chuyện gì?
Khúc Yên rít một hơi, sau đó rất bá đạo nói:Cháu muốn ngủ với chú.
Chưa đợi Thẩm Tây Thừa trả lời cô đã ôm chăn gối chui qua khe cửa nhỏ vào căn phòng bên trong.
Cô thề, nếu Thẩm Tây Thừa thật sự ngăn không cho cô vào thì cô sẽ không làm khó anh mà ôm gối xuống tầng tìm người phụ nữ kia nảy.
Nhưng mà..
Khi cô đã vào trong rồi, đã đứng trong phòng anh rồi, cánh cửa cũng đã bị anh khoá lại rồi..cũng chưa thấy anh đuổi cô ra ngoài mà lại khoanh tay đứng dựa vào cửa nhìn cô..