Ngày hôm sau tỉnh lại, dụ thụ tiên sinh cực kì ảo não! Cậu đã nắm chắc phương pháp rồi thế mà lại vẫn thất bại.
Liếc mắt nhìn trong sổ của mình chỉ còn lại một kế hoạch cuối cùng, trái tim dụ thụ tiên sinh bỗng dao động.
Cậu thậm chí còn suy nghĩ phải chăng băng sơn tiên sinh bị bệnh liệt dương…
Cảm xúc lo lắng hòa cùng sợ hãi, nội tâm trở nên bất an không yên.
Cậu từ lúc bắt đầu vốn rất tin tưởng, ý chí chiến đấu luôn ngập tràn, nhưng lần lượt đối với những phương pháp dụ hoặc của mình, băng sơn tiên sinh tựa như một chút hứng thú với mình cũng không có.
Thời điểm mấu chốt luôn lạnh lùng như băng, đốt thế nào cũng không nóng lên được.
Đây chính là kế hoạch cuối cùng, đồng nghĩa với cơ hội cuối cùng của cậu.
Vạn nhất cũng không hiệu quả như cũ thì làm sao bây giờ, huống chi phương án này vốn cũng không hoàn toàn dựa vào mấy bài viết…
Nội tâm kịch liệt giãy dụa một hồi, dụ thụ tiên sinh vẫn là quyết đoán!
Bởi vì không còn nhiều thời gian, phòng cũ của cậu vài ngày nữa sẽ sửa xong, cậu không thể tiếp tục ở lại đây được, mà lần này đi, cậu sẽ không có biện pháp tiếp cận băng sơn tiên sinh nữa, tại sao băng sơn tiên sinh cứ mãi chấp nhất không để bị kế hoạch của cậu ảnh hưởng.
Dụ thụ tiên sinh không hiểu, cậu thấy lòng mình nhói lên, không nỡ.
Buổi tối thừa lúc băng sơn tiên sinh đang ngủ, dụ thụ tiên sinh rón ra rón rén đi vào phòng băng sơn tiên sinh, lấy chiếc chìa khóa xe đang để ở trên tủ đầu giường đem giấu vào trong ngăn tủ. Trong bóng đêm dụ thụ tiên sinh nhịn không được mà đi đến bên cạnh băng sơn tiên sinh đang ngủ say, muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt tuấn tú, nhưng lúc đầu ngón tay chỉ còn cách khuôn mặt đó hai mm, dụ thụ tiên sinh lại rụt tay về.
Thật ra, lá gan của dụ thụ tiên sinh rất nhỏ, tâm hồn cũng còn rất ngây thơ.
Chỉ mới nghe từ mũi của băng sơn tiên sinh phát ra tiếng hít thở đều đều nho nhỏ, dụ thụ tiên sinh cũng đã cảm thấy mặt mình nong nóng.
Sáng ngày hôm sau, băng sơn tiên sinh vốn luôn bình tĩnh tự nhiên lại đang vội vã ở trong phòng mình tìm kiếm thứ gì đó.
“Làm sao vậy…”
“Cái chìa khóa, tìm không thấy.”
“Có thể là không cẩn thận để quên ở đâu đó, nếu không đi ngay coi chừng muộn giờ làm.”
“Nhưng rõ ràng ngày hôm qua đã để ở nơi này…” Băng sơn tiên sinh chỉ chỉ vào cái tủ đầu giường.
“Có khả năng là anh nhớ lầm…” Dụ thụ tiên sinh khẩn trương nở nụ cười cứng ngắc, “Nếu không hôm nay chúng ta cùng nhau đi xe công cộng đi, chuyến xe tôi hay ngồi vừa hay có đi ngang qua công ty anh.”
Băng sơn tiên sinh bất đắc dĩ chỉ có thể cùng dụ thụ tiên sinh dùng xe công cộng, đương nhiên hắn không hề hay biết hết thảy đều là trò quỷ của dụ thụ tiên sinh.
Lượng người đi làm bằng xe công quả là không hề nhỏ, tuy rằng số người xuống ở mỗi trạm là không ít, nhưng số người đi lên cũng nhiều như vậy mà nhồi vào. Dụ thụ tiên sinh rất kinh nghiệm chui vào nơi tương đối có thể đứng được rồi dừng lại, lúc quay đầu phát hiện ra băng sơn tiên sinh đáng thương đang tựa như quả bóng cao su mà bị đẩy qua đẩy lại, đôi mày sắc bén đã nhíu lại như những ngọn núi nhỏ.
“Đến bên này.” Dụ thụ tiên sinh đứng cách đó không xa hướng băng sơn tiên sinh vẫy gọi, băng sơn tiên sinh nghe thấy thanh âm liền ngẩng đầu tìm kiếm, nhìn thấy một bàn tay trắng nõn đang hướng về phía mình, trong lòng mừng thầm, tựa như bắt được một nhánh cây cứu mạng, cầm thật chặt bàn tay kia, đằng sau lưng ngay lập tức bị một nhóm người ùa lên đẩy về phía dụ thụ tiên sinh.
“Không có cách nào khác, xe công chính là như vậy, anh cố gắng chịu một lần.” Dụ thụ tiên sinh thở hổn hển nói.
“Tôi có thể đưa cậu đến trường đại học bằng xe của tôi.”
“Ôi chao?!” Dụ thụ tiên sinh kinh ngạc.
“Cậu sẽ không phải ngồi xe công, mệt…”
Nhất thời, dụ thụ tiên sinh cảm thấy trong lòng giống như đang có một dòng nước ấm áp tựa như dòng suối nhỏ nhẹ nhàng chảy qua, tiến vào trong tim cậu, làm cho cậu vô cùng cảm động pha đôi chút hưởng thụ.
“Thật sự có thể sao…”
“Ừ.”
Đúng vào lúc dụ thụ tiên sinh đang đắm chìm trong bầu không khí màu hồng hạnh phúc, xe bỗng dưng phanh lại đột ngột làm cho mọi người nghiêng ngả.
Toàn bộ những người trong xe bởi vì chịu quán tính mà đứng không vững, không gian vốn đã nhỏ hẹp lại càng bị ép đến ngạt thở, hai người không thể không di chuyển để tìm được một không gian có thể đứng thẳng người.
Dụ thụ tiên sinh đến lúc này mới nhớ ra kế hoạch của mình, cậu là muốn dụ hoặc a!
Cố gắng đem cái mông tới gần hạ thể của băng sơn tiên sinh, sau đó dựa vào sự xóc nảy của toa xe mà cọ xát qua lại, lúc này đám người ở hai bên ngược lại biến thành đồng lõa, chung quanh xô đẩy lại càng làm cho biên độ cọ xát tăng lên, dụ thụ tiên sinh không ngừng vặn vẹo rốt cuộc làm cho tiểu huynh đệ của băng sơn tiên sinh không nhịn nổi mà lặng lẽ nâng đầu.
Cảm giác người ở phía sau mình có biến hóa, dụ thụ tiên sinh vui mừng quá đỗi.
Anh ta có phản ứng! Anh ta không phải bị bệnh liệt dương!
Nơi cứng rắn của băng sơn tiên sinh cách qua lớp quần đặt ngay tại giữa mông của cậu, thật giống như sắp sửa rút ra rồi lại xỏ xuyên vào thân thể.
Cậu tựa như có thể tưởng tượng được nơi đó có bao nhiêu nóng cháy, thô to.
Băng sơn tiên sinh bởi vì phía dưới bị ma sát mà từ từ dựng lều, cảm thấy vô cùng xấu hổ và bất lực. Ngồi trên xe công mà còn bị cương lên, này là cái bộ dạng gì đây? Thật quá cầm thú đi.
Nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách hắn được, ai bảo người đang đứng trong lòng hắn đem mông đặt ngay tại nơi hùng vĩ của hắn như vậy.
Băng sơn tiên sinh không dám đưa mắt nhìn dụ thụ tiên sinh, hắn không biết nếu nhìn cậu hắn sẽ có ý đồ gì với cậu nữa.
Hắn đã trở nên biến thái sao…
Ai…
Vì thế khi xe còn chưa đi đến nơi, băng sơn tiên sinh đã nói dối có công văn gì đó cần giải quyết ở gần đây rồi lập tức xuống xe. Đi vội vàng tới mức hắn thậm chí còn chưa kịp nói câu chào tạm biệt với dụ thụ tiên sinh.
Dụ thụ tiên sinh lần này hoàn toàn thương tâm, cõi lòng tựa như thủy tinh mà tan vỡ.
Vì sao băng sơn tiên sinh vội vã muốn chạy trốn khỏi mình như vậy? Là chán ghét mình sao? Hay động tác của mình quá rõ ràng làm cho băng sơn tiên sinh nhận ra là mình đang cố ý?
Dụ thụ tiên sinh lên lớp ngồi không nghe vào được một chữ, đầu óc toàn nghĩ về băng sơn tiên sinh.
Mà ở bên kia băng sơn tiên sinh đáng thương vừa đến văn phòng liền ngay lập tức khóa cửa, kéo rèm cửa sổ, quan sát khắp nơi. Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi mới kéo khóa quần xuống, vừa nghĩ tới thân thể mê người của dụ thụ tiên sinh vừa tự an ủi tiểu đệ đệ đã cô đơn từ rất lâu của mình.
Băng sơn tiên sinh vốn là người không có cảm giác đối với dục vọng, thậm chí trước kia có người hay nói đùa rằng hắn bị bệnh lãnh cảm. Không nghĩ tới mình đã quá khinh địch, bị dụ thụ tiên sinh châm ngòi dục vọng, băng sơn tiên sinh bị lâm vào tình trạng chưa bao giờ gặp phải, mơ màng xen lẫn sầu lo.
Ngày hôm sau tỉnh lại, dụ thụ tiên sinh cực kì ảo não! Cậu đã nắm chắc phương pháp rồi thế mà lại vẫn thất bại.
Liếc mắt nhìn trong sổ của mình chỉ còn lại một kế hoạch cuối cùng, trái tim dụ thụ tiên sinh bỗng dao động.
Cậu thậm chí còn suy nghĩ phải chăng băng sơn tiên sinh bị bệnh liệt dương…
Cảm xúc lo lắng hòa cùng sợ hãi, nội tâm trở nên bất an không yên.
Cậu từ lúc bắt đầu vốn rất tin tưởng, ý chí chiến đấu luôn ngập tràn, nhưng lần lượt đối với những phương pháp dụ hoặc của mình, băng sơn tiên sinh tựa như một chút hứng thú với mình cũng không có.
Thời điểm mấu chốt luôn lạnh lùng như băng, đốt thế nào cũng không nóng lên được.
Đây chính là kế hoạch cuối cùng, đồng nghĩa với cơ hội cuối cùng của cậu.
Vạn nhất cũng không hiệu quả như cũ thì làm sao bây giờ, huống chi phương án này vốn cũng không hoàn toàn dựa vào mấy bài viết…
Nội tâm kịch liệt giãy dụa một hồi, dụ thụ tiên sinh vẫn là quyết đoán!
Bởi vì không còn nhiều thời gian, phòng cũ của cậu vài ngày nữa sẽ sửa xong, cậu không thể tiếp tục ở lại đây được, mà lần này đi, cậu sẽ không có biện pháp tiếp cận băng sơn tiên sinh nữa, tại sao băng sơn tiên sinh cứ mãi chấp nhất không để bị kế hoạch của cậu ảnh hưởng.
Dụ thụ tiên sinh không hiểu, cậu thấy lòng mình nhói lên, không nỡ.
Buổi tối thừa lúc băng sơn tiên sinh đang ngủ, dụ thụ tiên sinh rón ra rón rén đi vào phòng băng sơn tiên sinh, lấy chiếc chìa khóa xe đang để ở trên tủ đầu giường đem giấu vào trong ngăn tủ. Trong bóng đêm dụ thụ tiên sinh nhịn không được mà đi đến bên cạnh băng sơn tiên sinh đang ngủ say, muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt tuấn tú, nhưng lúc đầu ngón tay chỉ còn cách khuôn mặt đó hai mm, dụ thụ tiên sinh lại rụt tay về.
Thật ra, lá gan của dụ thụ tiên sinh rất nhỏ, tâm hồn cũng còn rất ngây thơ.
Chỉ mới nghe từ mũi của băng sơn tiên sinh phát ra tiếng hít thở đều đều nho nhỏ, dụ thụ tiên sinh cũng đã cảm thấy mặt mình nong nóng.
Sáng ngày hôm sau, băng sơn tiên sinh vốn luôn bình tĩnh tự nhiên lại đang vội vã ở trong phòng mình tìm kiếm thứ gì đó.
“Làm sao vậy…”
“Cái chìa khóa, tìm không thấy.”
“Có thể là không cẩn thận để quên ở đâu đó, nếu không đi ngay coi chừng muộn giờ làm.”
“Nhưng rõ ràng ngày hôm qua đã để ở nơi này…” Băng sơn tiên sinh chỉ chỉ vào cái tủ đầu giường.
“Có khả năng là anh nhớ lầm…” Dụ thụ tiên sinh khẩn trương nở nụ cười cứng ngắc, “Nếu không hôm nay chúng ta cùng nhau đi xe công cộng đi, chuyến xe tôi hay ngồi vừa hay có đi ngang qua công ty anh.”
Băng sơn tiên sinh bất đắc dĩ chỉ có thể cùng dụ thụ tiên sinh dùng xe công cộng, đương nhiên hắn không hề hay biết hết thảy đều là trò quỷ của dụ thụ tiên sinh.
Lượng người đi làm bằng xe công quả là không hề nhỏ, tuy rằng số người xuống ở mỗi trạm là không ít, nhưng số người đi lên cũng nhiều như vậy mà nhồi vào. Dụ thụ tiên sinh rất kinh nghiệm chui vào nơi tương đối có thể đứng được rồi dừng lại, lúc quay đầu phát hiện ra băng sơn tiên sinh đáng thương đang tựa như quả bóng cao su mà bị đẩy qua đẩy lại, đôi mày sắc bén đã nhíu lại như những ngọn núi nhỏ.
“Đến bên này.” Dụ thụ tiên sinh đứng cách đó không xa hướng băng sơn tiên sinh vẫy gọi, băng sơn tiên sinh nghe thấy thanh âm liền ngẩng đầu tìm kiếm, nhìn thấy một bàn tay trắng nõn đang hướng về phía mình, trong lòng mừng thầm, tựa như bắt được một nhánh cây cứu mạng, cầm thật chặt bàn tay kia, đằng sau lưng ngay lập tức bị một nhóm người ùa lên đẩy về phía dụ thụ tiên sinh.
“Không có cách nào khác, xe công chính là như vậy, anh cố gắng chịu một lần.” Dụ thụ tiên sinh thở hổn hển nói.
“Tôi có thể đưa cậu đến trường đại học bằng xe của tôi.”
“Ôi chao?!” Dụ thụ tiên sinh kinh ngạc.
“Cậu sẽ không phải ngồi xe công, mệt…”
Nhất thời, dụ thụ tiên sinh cảm thấy trong lòng giống như đang có một dòng nước ấm áp tựa như dòng suối nhỏ nhẹ nhàng chảy qua, tiến vào trong tim cậu, làm cho cậu vô cùng cảm động pha đôi chút hưởng thụ.
“Thật sự có thể sao…”
“Ừ.”
Đúng vào lúc dụ thụ tiên sinh đang đắm chìm trong bầu không khí màu hồng hạnh phúc, xe bỗng dưng phanh lại đột ngột làm cho mọi người nghiêng ngả.
Toàn bộ những người trong xe bởi vì chịu quán tính mà đứng không vững, không gian vốn đã nhỏ hẹp lại càng bị ép đến ngạt thở, hai người không thể không di chuyển để tìm được một không gian có thể đứng thẳng người.
Dụ thụ tiên sinh đến lúc này mới nhớ ra kế hoạch của mình, cậu là muốn dụ hoặc a!
Cố gắng đem cái mông tới gần hạ thể của băng sơn tiên sinh, sau đó dựa vào sự xóc nảy của toa xe mà cọ xát qua lại, lúc này đám người ở hai bên ngược lại biến thành đồng lõa, chung quanh xô đẩy lại càng làm cho biên độ cọ xát tăng lên, dụ thụ tiên sinh không ngừng vặn vẹo rốt cuộc làm cho tiểu huynh đệ của băng sơn tiên sinh không nhịn nổi mà lặng lẽ nâng đầu.
Cảm giác người ở phía sau mình có biến hóa, dụ thụ tiên sinh vui mừng quá đỗi.
Anh ta có phản ứng! Anh ta không phải bị bệnh liệt dương!
Nơi cứng rắn của băng sơn tiên sinh cách qua lớp quần đặt ngay tại giữa mông của cậu, thật giống như sắp sửa rút ra rồi lại xỏ xuyên vào thân thể.
Cậu tựa như có thể tưởng tượng được nơi đó có bao nhiêu nóng cháy, thô to.
Băng sơn tiên sinh bởi vì phía dưới bị ma sát mà từ từ dựng lều, cảm thấy vô cùng xấu hổ và bất lực. Ngồi trên xe công mà còn bị cương lên, này là cái bộ dạng gì đây? Thật quá cầm thú đi.
Nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách hắn được, ai bảo người đang đứng trong lòng hắn đem mông đặt ngay tại nơi hùng vĩ của hắn như vậy.
Băng sơn tiên sinh không dám đưa mắt nhìn dụ thụ tiên sinh, hắn không biết nếu nhìn cậu hắn sẽ có ý đồ gì với cậu nữa.
Hắn đã trở nên biến thái sao…
Ai…
Vì thế khi xe còn chưa đi đến nơi, băng sơn tiên sinh đã nói dối có công văn gì đó cần giải quyết ở gần đây rồi lập tức xuống xe. Đi vội vàng tới mức hắn thậm chí còn chưa kịp nói câu chào tạm biệt với dụ thụ tiên sinh.
Dụ thụ tiên sinh lần này hoàn toàn thương tâm, cõi lòng tựa như thủy tinh mà tan vỡ.
Vì sao băng sơn tiên sinh vội vã muốn chạy trốn khỏi mình như vậy? Là chán ghét mình sao? Hay động tác của mình quá rõ ràng làm cho băng sơn tiên sinh nhận ra là mình đang cố ý?
Dụ thụ tiên sinh lên lớp ngồi không nghe vào được một chữ, đầu óc toàn nghĩ về băng sơn tiên sinh.
Mà ở bên kia băng sơn tiên sinh đáng thương vừa đến văn phòng liền ngay lập tức khóa cửa, kéo rèm cửa sổ, quan sát khắp nơi. Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi mới kéo khóa quần xuống, vừa nghĩ tới thân thể mê người của dụ thụ tiên sinh vừa tự an ủi tiểu đệ đệ đã cô đơn từ rất lâu của mình.
Băng sơn tiên sinh vốn là người không có cảm giác đối với dục vọng, thậm chí trước kia có người hay nói đùa rằng hắn bị bệnh lãnh cảm. Không nghĩ tới mình đã quá khinh địch, bị dụ thụ tiên sinh châm ngòi dục vọng, băng sơn tiên sinh bị lâm vào tình trạng chưa bao giờ gặp phải, mơ màng xen lẫn sầu lo.