Thường Tiếu không hiểu nổi, tuy cô nói không quen đường, nhưng Tăng Doãn Kiều vẫn kéo cô đi dạo phố khắp nơi.
Cô không thể từ chối những thứ xinh đẹp… Được rồi, Quý Hiểu Đồng là ngoại lệ.
Có lẽ vì ở nước ngoài đã lâu, mới nhìn cứ tưởng nhỏ bé yếu ớt, nhưng thật ra cô nàng lại rất nhiệt tình, đi bao nhiêu cũng không mệt. Thường Tiếu không thể không cảm thán là sức khỏe tốt, thua người không thua trận.
Chỉ là, Thường Tiếu không thể không thừa nhận, Tăng Doãn Kiều là một cô gái khiến người khác rất thích, nhiệt tình phóng khoáng, lại còn khéo nói chuyện. Thêm nữa lại rất đáng yêu, bọn con trai hả, cứ phải chết mê chết mệt ấy chứ.
“Cậu thật sự là bạn gái Dư Phi sao?”
Thường Tiếu vừa đặt phần hamburger khoai tây chiên xuống, Tăng Doãn Kiều liền hỏi trực tiếp. Cô ngẩn người, do dự.
Hôm nay đi dạo cả ngày, dường như Tiểu Kiều cố ý tránh né, không nhắc chút nào về Dư Phi, còn bây giờ… Bỗng có cảm giác phải tranh đấu đến cùng. Nhưng vừa định đáp, Tăng Doãn Kiều bỗng dưng xụ mặt, ra vẻ buồn bực nhìn cô, sau khi đã xếp một hàng dài, bưng đồ ăn về, thở một hơi thật dài: “Lại là hamburger à. Ở nước ngoài tớ ăn hamburger đến ngán tận cổ rồi.”
“Ơ…” Thường Tiếu chấn kinh lần hai… Trước khi vào, có hỏi ý kiến của cô nàng, rõ ràng bảo là cũng được cơ mà…
“Hai người bắt đầu bao lâu rồi?”
Sau khi Tăng Doãn Kiều quay trở lại với đề tài Dư Phi, Thường Tiếu xoa mặt, thôi vậy, binh tới tướng đỡ, nước lên đê chặn, cầm hamburger lên: “Chưa lâu.”
Đột nhiên cô nàng hé miệng cười: “Vậy nếu mình nói, mình cũng có ý với Dư Phi thì sao?”
“Phụt…” Trong lòng Thường Tiếu cả kinh, sau đó bị sặc: “Khụ khụ khụ…”
“Cậu xứng hay mình xứng?” Tăng Doãn Kiều cười nhạt, nửa thật nửa giả.
“…” Thường Tiếu 囧囧, uống một ngụm coca, nghĩ lại thì vẫn nên nhìn vào sự thật: “Cậu xứng.”
Tăng Doãn Kiều khẽ phì cười: “Cậu đúng là rất thành thật. Dọa cậu thôi, mình chả có chút xíu hứng thú nào với cậu ấy cả.”
“… Ồ.”
“Chỉ là mình và Dư Phi cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Hồi bé còn ở trần ngủ chung một giường nữa kìa.”
“Khụ khụ khụ…” Đột nhiên Thường Tiếu bị kích thích đến mức muốn đập bàn, có gì sao cậu không nói một lần cho xong luôn đi?
Không ngờ Tăng Doãn Kiều hoàn toàn không để ý tới, lẩm bẩm nói: “Hồi nhỏ Dư Phi rất là đẹp trai, có điều lại hay bắt nạt mình, chẳng biết nhường mình tẹo nào, khiến mình giận chết được. Lúc trước mình còn nghĩ, phải trả thù cậu ấy, gả cho cậu ấy, sau đó quanh minh chính đại xài hết sạch tiền của cậu ấy luôn, haha…”
“…” Thường Tiếu lặng lẽ bỏ hamburger xuống…
Bây giờ không thể ăn hamburger được.
Rất nguy hiểm.
“Thế nên cậu phải nhớ mà báo thù thay mình nhé.” Cô nàng lại cười, nhìn khuôn mặt không nhận ra bất kì manh mối nào.
Thường Tiếu cười ngượng.
“Đến đây, mình kể mấy chuyện lúc trước của cậu ấy cho cậu nghe.” Tăng Doãn Kiều chống cằm, “Cậu ấy hả, hồi nhỏ tụi mình có học đàn piano với nhau, sau này mình té nên tay bị thương, không thể tiếp tục cùng cậu ấy chơi đàn. Thế là cậu ấy lại vì mình mà sau này không chạm vào đàn dương cầm nữa. Ngốc quá đúng không…”
Thường Tiếu chăm chú nghe, trong lòng cảm giác nghẹn cứng. Vì trong ấn tượng của cô, dù thế nào thì cũng không thể tìm được liên hệ giữa hai từ ‘Dư Phi’ và ‘ngốc quá’ được.
“Tiếc là sau này cả nhà mình đều ra nước ngoài cả, nếu không thì…” Tăng Doãn Kiều nhìn thật sâu vào mắt cô, nửa câu còn lại, cũng không nói tiếp.
Thường Tiếu hít sâu một hơi, thấy Tăng Doãn Kiều cũng đưa hamburger lên miệng, đột nhiên lại xoa mũi, lên tiếng: “À, để mình kể tiếp những chuyện sau này của anh ấy cho cậu nghe.” Sau đó tự uống một ngụm coca, thở một hơi sảng khoái, “Anh ấy à, nói là chờ mình, hôn trộm mình, lại hỏi mình muốn hôn lễ thế nào. Trước đó hai ngày còn đi hái trộm cúc dại ven đường cho mình nữa. Ngốc quá đúng không…”
Nói xong, Thường Tiếu lặng lẽ đặt coca lên bàn.
Nhìn kìa, sặc rồi đúng không…
***
Không biết hai ngày sau đó Dư Phi bận việc gì, gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.
Cũng từ sự kiện hamburger lần ấy, Tăng Doãn Kiều không đến tìm cô nữa.
Thường Tiếu cố gắng hạ thấp sự ảnh hưởng của Tăng Doãn Kiều tới mình đến mức thấp nhất, nhưng cũng khó mà không để ý, cứ đoán mãi câu nói dở của cô nàng…
Nếu không phải bọn họ phải xa cách, tình cảm chết non, có lẽ người ở bên Dư Phi bây giờ chính là Tăng Doãn Kiều mà chẳng là Thường Tiếu.
Có lẽ là ý đấy…
Nhưng đời là thế, tạo hóa trêu ngươi, dù sao thì cuối cùng cô vẫn chiếm lấy vị trí bên cạnh Dư Phi, dẫu có nhiều cái giá như hơn nữa, thì cũng chỉ làgiá như mà thôi.
Cô cũng không định hỏi Dư Phi có mối tình đầu nào chưa, vì sợ rằng không thể chịu nổi.
Hôm nay, theo kế hoạch, hình như Dư Phi phải đi tham dự lễ cưới của chị họ Tăng Doãn Kiều. Nhưng vừa mới xuống ký túc xá, thấy Dư Phi đang đứng chỗ cũ chờ cô, xách theo một cái túi du lịch đơn giản trong tay, khiến cô không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ lễ cưới được tổ chức ở xa?
Anh hướng về phía cô, cười nói: “Ngoan, đi xếp hai bộ quần áo, chúng ta bỏ trốn.”
Thường Tiếu dám chắc rằng mình đang rất tỉnh, biết không phải chuyện đùa, vì cô không thể bỏ hết mọi thứ để đi cùng anh.
Mà anh, nên hiểu cô.
Nhưng sau ba giây, cô và anh, bốn mắt giao tiếp với nhau, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói…
“Được.”
Bỏ trốn thì bỏ trốn!
Lúc về lại ký túc xá xếp hai bộ quần áo, tùy tiện tắm rửa thay đồ, cô vừa thấy mình điên mất rồi, vừa có cảm giác hưng phấn muốn thử.
Dư Phi sẽ dẫn cô đi đâu?
Cuối tuần này, Thiến Thiến và Dung Lan cũng không ở ký túc xá, đi rất thoải mái, để lại một tờ giấy trên bàn, bảo rằng nhiều nhất… ba ngày sau sẽ về, tình hình thực tế thế nào báo cáo sau.
Sau đó cô khoác balo trên lưng, mang theo sổ tiết kiệm, di động. Sau khi vừa ra khỏi cửa thì mặc đầu óc trống rỗng trong vòng hai giây, chạy xuống cầu thang như điên.
Xuống cầu thang xuống cầu thang… Cô điên rồi cô điên rồi…
Điên thì điên!
Có lẽ, trong lòng những người thích đọc tiểu thuyết đều có vài phần chủ nghĩa lãng mạn, cũng hơi có tinh thần mạo hiểm, đủ để hình thành nên nguyên nhân cuối cùng của chuyến đi này.
Cuối cùng cô cũng tìm được lí do cho mình, đứng trước mặt anh, ngẩng đầu, cười rực rỡ như nắng.
Anh khẽ híp mắt, cũng cười, đưa tay cho cô.
Cô tiến tới nắm lấy tay anh, không biết vì thẹn thùng hay do thừa nhiệt mà cảm thấy hơi nóng. Đột nhiên trong lòng chợt nghĩ, dù cho đây là bỏ nhà theo trai thật đi chăng nữa, cô cũng đồng ý.
Chuyến đi không hề có kế hoạch.
Dư Phi đứng ở quầy bán vé nhìn lịch tàu chạy, sau đó nói: “Hai vé tới Quý Dương.”
Đột nhiên Thường Tiếu hiểu được ý anh, đó là chuyến gần nhất, thế nên nửa giờ sau, bọn họ đã trên đường tới Quý Dương.
Thường Tiếu vốn định gọi điện về nhà, nhưng Dư Phi lại lặng lẽ lấy điện thoại cô rồi tắt máy. Cô cũng u mê hồ đồ học theo anh, bỏ hết mọi chuyện trên đời.
Sau đó bọn họ cứ nói chuyện phiếm suốt. Cô bảo nhớ nhất là hồi về quê ở nhà bác gái, đi chăn bò, cô nói từng đánh nhau với con chó hoang ở nông thôn, cô kể lúc nhỏ từng có một cô bạn viết thư tình cho mình.
Cô nói trước đây chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ hẹn hò với anh…
Sau đó bọn họ ngủ trên xe lửa một đêm, đến Quý Dương, ăn mì thịt bò, rồi cùng lên xe đến Biển cỏ.
Là biển hay là hồ? Thật ra đó là một loại hồ đặc biệt, mặt hồ toàn cỏ, trời cao mây nhạt, xanh như vừa được gột rửa, rừng như được nhuộm, một màu vàng ngút mắt.
Bỗng Thường Tiếu cảm giác như mình đang say.
Đột nhiên có đàn chim bay vút, nghe bác lái đò giới thiệu bằng tiếng phổ thông rất nặng âm địa phương. Cô vốn đang chăm chú lắng nghe, đột nhiên cảm thấy sự trầm mặc của Dư Phi, nhìn sang thì thấy quả nhiên anh có vài phần không tập trung, nhớ tới chuyện đi đột ngột này, cô nhìn làn nước bị thuyền rẽ ra, hỏi anh, “Vì sao?”
Anh cười dịu dàng, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, anh hỏi: “Thường Tiếu, em tin anh không?”
Cô gật đầu.
Như thể vừa nhận ra điều gì đó, cô nghĩ, có lẽ là muốn gây áp lực cho mẹ Dư.
Anh lại cười, không nói nữa.
Cô hít vào một hơi, nhẹ nhàng đứng dậy đổi vị trí. Thuyền nhỏ chòng chành, bác lái đò la ó gì đó, cô cũng không để ý, lùi về sau, chui vào lòng anh, nói: “Cái tư thế này, thật ra em chưa bao giờ dám nghĩ tới…”
Anh dịu dàng ôm lấy, ghé xuống tai cô, chọc ghẹo: “Anh biết.”
Ôi? Cô nhìn sườn mặt, rồi nhìn cằm anh, nghe anh nói: “Nhưng em không thể không nghĩ.”
Cô chu miệng, hỏi: “Sao anh biết em có viết tiểu thuyết?”
Anh cười không đáp.
Mãi đến khi bị cô nhéo đùi, anh mới thong thả bảo: “Mỗi lần tới nhà anh, lên mạng, lúc nào em cũng vào trang web kia, tò mò.”
“Sau này không cho đọc nữa.”
“Thường Tiếu.”
“Dạ?”
“Nghĩ đến chuyện gả cho anh chưa?”
Bỗng dưng trống ngực đập dồn, xấu hổ không đáp, muốn về lại chỗ cũ nhưng Dư Phi lại ôm cô, không cho di chuyển.
Ngẩng đầu lên thì vô tình thấy bác lái đò đang nhìn chằm chằm, ánh mắt có vài phần sửng sốt, cô hơi thấy khó chịu, gắt khẽ: “Cháu là nữ!”
Nữ!!
Dư Phi đằng sau cô cười.
Sóng gợn nhẹ từng cơn, quấy nhiễu đàn cá dưới hồ.
Đến cầu Khứ Hôn (*), thuyền độc mộc đứng lại…
Hết thảy đều rất đẹp.
(*) Cầu Khứ Hôn nằm ở hồ Lô cô, vùng nước hướng Đông nam Biển cỏ, là cây cầu duy nhất trên hồ. Cầu Khứ Hôn là nơi mà trai gái địa phương dùng làm chốn ước hẹn.
***
Nhưng, loại an nhàn này, chỉ kéo dài đến ngày thứ tư.
Thường Tiếu nằm trên giường, nghĩ tới bài vở của mình, nhớ ra chưa điện thoại khai báo, thế là lén mở di động sau lưng Dư Phi.
Năm sáu cái tin nhắn liên tục khiến điện thoại cô rung rung không ngừng—
Thiến Thiến: [Đâu mất rồi? Gọi điện thoại báo một tiếng đi chứ? Cái đồ khốn khiếp này, đừng vác bụng bầu mà về đấy!]
Tăng Doãn Kiều: [Dư Phi đâu? Nhờ bảo cậu ấy lời điện thoại.]
Tin nhắn Quý Châu: [Quý Châu kính chào quý khách…]
Thiến Thiến: [Mẹ cậu gọi điện tới ký túc xá, sao lại tắt di động? Lấp liếm cho qua giúp cậu rồi, gọi điện lại mau!]
Dung Lan: [Cái đồ ngốc này.]
…
Lúc này cô mới sợ hãi, tim bắt đầu đập bình bịch, cảm thấy hơi hoảng loạn.
Nhưng trong chớp mắt, bất thình lình cô không có can đảm gọi điện về nhà, cắn môi tắt di động, bắt đầu thu xếp mọi thứ. Xong xuôi bỏ balo xuống, chạy qua phòng Dư Phi nói: “Chúng ta về nhà.”
Trên xe lửa, Thường Tiếu dồn sức ghi nhớ, nhớ những ngày vui đến quên trời quên đất qua, nhớ tới cái gương trong phòng khách sạn, phản chiếu ánh đèn trắng dịu dàng, nhớ tới nụ cười ấm áp của Dư Phi, bên tai như vẫn còn phảng phất tiếng chim rừng hót đâu đây.
Cô nhắm mắt lại, lòng thầm gọi tên của anh, Dư Phi, Dư Phi.
Cảm thấy mình sẵn lòng vì anh, sẽ cố gắng hết sức, trở thành một người con dâu như ý nguyện của mẹ Dư.
…
Chỉ cần anh sẵn lòng cưới cô.
Trước khi hẹn hò nhóm lần nữa, Thường Tiếu muốn cài lại máy tính.
Thiến Thiến nắm lấy tay cô cản lại: “Đừng tự làm mãi thế, tìm thử một thằng con trai đi, con gái thì cứ nên tỏ ra yếu đuối một chút, biết cũng giả vờ là không cho tụi con trai có cơ hội biểu diễn tài nghệ chứ.”
“Nhưng bọn họ đâu cài máy giỏi bằng tớ.”
“Cậu không thể nhắm một con mở một con được sao? Dù sao cũng chỉ dùng máy tính để xem phim, viết truyện chứ mấy, cài xịn làm gì!”
Dung Lan cắn miếng khoai chiên, nhai rôm rốp: “Cậu quá mạnh mẽ quá thẳng thắn, bọn con trai nể nhưng không thân.”
Cô nghĩ cũng thấy có lý, lấy di động bắt đầu bấm số.
Nam A: Cái gì? Chị Thường Tiếu biết nói đùa thật đấy, chị muốn cài máy tính mà còn cần nhờ ai chứ?
Nam B: Cho cười cái, chị hai đừng làm khó em, chị mà không giải quyết được thì sao em có thể…
Nam C: Cài máy tính giúp cậu hả? Sao thế? Tôi nhớ máy tính bạn gái tôi cũng nhờ cậu cài hộ cho mà!
Nam D: Được được, lúc đó cậu qua đây. Nhân tiện xem giúp tôi tại sao gần đây máy tính cứ bị màn hình xanh mãi, cài đi cài lại mấy lần rồi đó!
Nam E: Không được đâu, mấy ngày nay không rảnh…
Nam F: …
G…
Thường Tiếu cúp điện thoại, bắt đầu suy nghĩ, đúng là nhờ người chẳng bằng tự thân.
Chỉ là lúc vừa định bỏ đĩa win vào thì di động lại reo, bắc lên nghe Dư Phi ở đầu dây bên kia chầm chậm nói: “Buổi chiều mang máy tính qua, mình giúp cậu phục hồi lại ổ C.”
Thường Tiếu chần chờ một lúc, hỏi: “Cậu biết à?”
Máy tính của anh đều nhờ cô sửa cho mà.
Cũng không biết từ khi nào, cô có thói quen giúp anh xử lí mọi việc, kể cả chuyện quần áo giày dép.
Nhớ lại học kì trôi qua từ sau ngày thi môn toán ấy, trời xanh rất xanh, trên trời còn có vài đám mây trôi lững lờ.
Mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống sàn lớp học, ngày rất nóng.
Anh đeo cặp sách lẳng lặng đứng sau lưng giáo viên, ra vẻ thản nhiên không vướng bận, trong khi khuôn mặt của thầy giáo lại hưng phấn, rất mong muốn được dạy dỗ, kể ra bao chuyện về quá khứ huy hoàng của anh, điệu bộ như muốn nói ‘Quả thật chưa từng thấy thằng bé nào ưu tú như vậy’.
Sau đó anh khẽ gật đầu, cười nhạt.
Không biết tại sao lại nhìn thấu vẻ ‘không quan tâm hơn thua’ ấy.
Dư Phi.
Cô nói, cô nhớ kĩ hai chữ này.
Người chẳng cao, chân mày thanh tú, đậm nhạt vừa phải, giữa hai lông mày có một vẻ nhàn nhã thản nhiên.
Khóe miệng lúc nào cũng có nụ cười nhạt, rất có ý vị.
Đại khái là vì chiều cao, anh được ngồi ở hàng phía trước. Mà thời điểm khi ấy, cô là nữ sinh cao nhất lớp, chả có mấy cậu con trai khiến cô ngẩng mặt nhìn lên, thế nên ngồi ở cuối.
Vừa hết tiết, cô không để ý những chuyện khác, bước về phía bàn anh, hùng hổ vỗ một cái, hưng phấn nói: “Mình còn nhớ cậu nè!” Sau đó dưới con mắt thăm dò của cả lớp gào to: “Mình từng chọt cậu đó!”
Vẻ mặt của anh vẫn không thay đổi mấy, gật đầu, nụ cười như có như không, nói: “Mình cũng nhớ cậu la hét cứu mạng rồi bị mang ra ngoài.”
“Chậc, mình không gọi cứu mạng biết bao năm rồi, mình là Thường Tiếu.”
“Ồ.”
“Hử? Lần trước cậu được khen thưởng, sao không cám ơn mình?”
“Cám ơn?”
Sau đó cô gạt phắt vẻ nghi hoặc của anh, cười cười, lớn tiếng bảo: “Đừng khách sáo!”
Duyên phận thật kì diệu, tan học, đi một đoạn đường rồi mới phát hiện ra, cô và anh ở cùng một khu. Anh và cô, vì vị trí địa lí của trường, thế nên chưa bao giờ gặp nhau.
Lại một thời gian sau, xế chiều hôm nọ anh đeo cặp sách đi đằng sau, hỏi: “Muốn tới nhà mình không?”
Cô vui vẻ gật đầu, lại tốn một ngày để làm quen với cha mẹ anh. Cứ nhớ mãi những hôm trước khi vào đại học, cô thường xuyên vất vưởng ở nhà anh, thi thoảng khi nào cần đổi bóng đèn, sửa vòi nước các kiểu, đều là cô ra tay.
Về phần anh, cùng lắm chỉ ngồi trên sofa lật báo, uống trà.
Dư mẹ thấy liền bảo: Mẹ có hai đứa con trai.
Sau đó không biết thế nào, lại có thói quen đi đường nhìn món này món kia, đột nhiên cao hứng, nghĩ, à, Dư Phi sẽ thích.
Chỉ là ngẫm lại, cô mua gì, dù anh chưa bao giờ tỏ vẻ không thích, nhưng cũng chẳng có biểu hiện vui sướng rõ ràng, luôn thản nhiên nhận lấy, giấu núi che sông. (Chỉ hành động giấu diếm, không rõ ý tứ.)
Ngẫm lại thì lời Dư Phi nói đã đánh thức cô, hồi trước cứ tưởng rằng bốn vạn chữ sẽ mất tiêu, bây giờ có thể nghĩ ra cách để phục hồi, có lẽ còn hi vọng thật.
Dư Phi không tức giận vì câu chất vấn của cô, nhẹ nhàng nói: “Mình ở dưới lầu chờ cậu.” Sau đó tắt máy.
Thế là Thường Tiếu rút nguồn sạc, cảm thấy mình thật nghe lời.
Lúc ôm đầu CPU xuống lầu, tâm tình cô rất phức tạp, thứ nhất không ngờ mình sẽ có ngày như hôm nay; thứ hai có thể biết được tâm trạng ỷ vào người khác là thế nào; thứ ba, cô vẫn nghi ngờ khả năng của Dư Phi…
Không trách được, cô thật sự chưa thấy anh sửa máy tính bao giờ!
Thật ra Thiến Thiến nói đúng, đa số tụi con trai đều có tính hiếu thắng, có ham muốn, nhất là không thích thua con gái, vì bọn họ luôn nghĩ con gái nói nhiều. Nhưng mà, Dư Phi thì không như thế, dù cô dông dài kể lể về đạo lý mà mọi người đều biết, anh luôn yên lặng lắng nghe, chưa bao giờ tỏ vẻ không kiên nhẫn…
Thật tốt, cô nghĩ.
Đưa mắt thấy Dư Phi đang đứng ở chỗ cũ, dưới tàng cây to, đảo mắt nhìn quanh.
Anh thích quan sát tinh tế mọi vật như thể tất cả đều nằm trong đáy mắt, khiến cô cảm thấy, chuyện gì anh cũng biết.
Lúc cô vừa bước ra khỏi ký túc xá, như trong lòng có cảm ứng, anh cũng quay đầu lại, bốn mắt giao nhau.
Mặt trời sau lưng anh, chiếu rọi màu vàng ươm.
Thấy cô, anh tới đón, cũng không chủ động đỡ đầu CPU trong tay cô, Thường Tiếu mở lời: “Mình tới rồi.”
Sức cô cũng khá mạnh.
Đột nhiên Dư Phi cười cười, không hề có vẻ dị nghị, trong nụ cười giấu ý tứ gì cô không biết. Rất ấm áp.
Hai người sóng đôi cùng bước, đi được một lúc, cô kiên nhẫn hỏi lại: “Cậu biết thật à?”
“Tại sao cuối cùng Tiểu Mỹ lại chọn Anh Tuấn?” Anh không nhanh không chậm đổi sang chuyện khác.
Thường Tiếu khựng lại một chút, bỗng phản ứng trở lại, đầu cpu đang ôm che hết nửa bên mặt, cố gắng bình tĩnh, giả ngu: “Gì thế?” Sau đó âm thầm nghiến răng, trong lòng 囧 bay lên trời xuống đất.
Vì sao anh lại biết tên của nhân vật chính trong tiểu thuyết của cô…
“Trong máy tính có bản thảo à?”
“Hử?” Cô quyết định tiếp tục giả ngu.
“Khi tuyệt vọng rồi thì cái gì cậu cũng dám thử.”
Là những cú điện thoại ban nãy sao? “Chuyện này,…” Sau anh lại biết? Khụ, sau đó trong lòng ảo não rối tung rối mù, đâu phải cầu thợ, cô đang cầu người, người trong duyên số cơ mà…
“Dây giày cậu sút rồi kìa.” Bỗng anh khẽ nhắc.
“A!” Những lời này giúp giải quyết sự khó xử của cô, nhưng đầu cpu đang ôm trong tay chắn mất tầm mắt… Anh liền âm thầm đỡ lấy.
Cô vội vàng cúi đầu, dây giày vẫn cột chặt, ngẩng đầu lên, anh đã ôm đầu cpu đi trước mấy bước.
“…” Thường Tiếu bỗng nở nụ cười, chớp mắt cảm thấy bóng lưng anh thật lớn, thật đẹp trai, cô nghĩ.
Lúc tới ký túc xá của Dư Phi, Thường Tiếu ngừng chân, dù trong bụng vẫn biết với vẻ bề ngoài của mình thì chú quản lý kí túc xá sẽ không chặn lại, nhưng cô vẫn có ý thức tự giác của con gái.
Dư Phi cũng dừng bước, cười một tiếng rồi quay đầu nhìn cô, nói: “Tối nay cùng ăn khuya nhé.”
Đầu tiên cô gật đầu, sau đó nhớ tới lời Dung Lan dặn, nói: “Cơm tối thôi, ăn khuya sẽ mập mất.”
“Mập cũng không sao.” Anh không để ý.
“Không, mập thì xấu lắm.” Thường Tiếu nhún vai: “Xấu thì không tìm được người yêu.”
Đột nhiên khuôn mặt của Dư Phi trở nên thâm trầm sâu xa, nói: “Cậu muốn tìm người yêu thế nào?”
Cô khựng lại, đột nhiên ngập ngừng, tuy hay nói muốn tìm bạn trai, nhưng đúng là chưa nghĩ tới vấn đề này. Có lẽ cô là tuýp con gái mang tính cảm quan, cho rằng đầu tiên, nhất định phải vừa mắt cái đã…
“Tìm người nào không chê cậu mập, không chê cậu xấu ấy.” Thấy cô do dự, anh đề nghị thiện chí.
Thường Tiếu thông suốt, vỗ tay vào nhau, gật đầu: “Đúng nhỉ.”
“Tốt,” Anh cười nhàn nhạt: “Tối nay ra ngoài ăn khuya.”
“Được!”
Nói chưa hết câu, Thường Tiếu đã cảm thấy không ổn, nhìn anh dợm bước chn, chạy tới bổ sung một câu: “Máy tính không sửa được cũng không sao, cứ gọi điện, mình tới nhận.”
Dư Phi ngoái đầu cười, sau đó như nghĩ ra điều gì, xoay người đối mặt với cô, đột nhiên nói: “Thường Tiếu.”
“Hử?”
“Xong rồi thì cậu phải đồng ý với mình một chuyện.”
“Cậu nói đi.” Cô vẫn cảm thấy khả năng này không lớn.
Bán thân đi. Anh thản nhiên nghĩ, lại xoay người: “Đến lúc đó nói sau.”
“Ồ—-” Thường Tiếu ngân nga, sợ anh nghe được, sau đó trên đường về hít một hơi thật sâu, cử động cánh tay còn hơi đau nhức, bắt đầu nhớ lại ý định ban đầu:
Tại sao cuối cùng Tiểu Mỹ lại chọn Anh Tuấn?
Bởi vì… xem nào, tạm thời không nói được nguyên do, vì cô là tác giả, cô bự nhất chứ sao.
Thảo nào người ta thường nói, oan gia ngõ hẹp.
Còn câu gì nữa ấy nhỉ? Không phải oan gia sẽ chẳng gặp nhau.
Sự thật đã chứng minh Quý Hiểu Đồng đúng là oan gia, bấy giờ anh đang đi cùng vài cậu bạn cao cao, bước tới từ bên kia đường.
Bọn họ cũng dễ dàng nhận ra cô, bầu không khí đang vui vẻ bỗng trầm hẳn, Thường Tiếu tốn nhiều thời gian suy nghĩ, cuối cùng cũng đi ngang qua, hừ một tiếng ra vẻ thị uy, thoáng qua nhìn thấy vành mắt Quý Hiểu Đồng vẫn còn tụ máu bầm, vui vẻ, buột miệng thốt lên: “Ôi chao, Quý đại soái ca—”
Dung Lan thường dùng giọng điệu này để đùa giỡn với tụi đàn em năm dưới, bất tri bất giác không nhận ra, bắt chước giọng điệu giống tới tám chín phần.
Vì giọng nói eo éo của cô, có người không nhịn được phì cười.
Chuyện này đã hoàn toàn chọc giận Quý Hiểu Đồng, sắc mặt anh trầm xuống, kiềm chế nói: “Khách sáo rồi, Thường đại mốc nữ.”()
() Mốc nữ: đọc hao hao giống mỹ nữ. Mốc ở đây là mốc meo, nấm mốc. ‘Đại mốc’ còn mang nghĩa xui xẻo.
Thường Tiếu rất mẫn cảm với hai tiếng mỹ nữ này, đều do Dư Phi hại cả. Vẩn vơ đáp lại: “Còn phải nói, mắt Quý soái ca không đau à?”
Bên cạnh đột nhiên có người hiểu ra: “Là cô ấy làm à?”
Có hai người nhẹ giọng bàn bạc: “Cô ấy chính là Thường Tiếu trong truyền thuyết đó hả?”
“Chính cổ, hai mươi ngàn mét, sức trâu.”
“Còn ghê hơn bữa cơm yêu dấu của Quý đại soái nữa.”
“Cậu ấy tức đến mấy ngày không ăn cơm.”
“Sau đó máy tính cũng không mở được, không thể báo thù… chiêu này cao.”
…
Quý Hiểu Đồng không để ý, chỉ cảm thấy mình đã bị mất mặt lắm rồi, thế mà đối phương là nữ, không thể động tay được, âm thầm nghiến răng: “Làm người đừng được đằng chân lại lân đằng đầu.”
Cô nghe xong hơi khựng lại, gật đầu nói: “Có lí.” Thầm nghĩ đúng là không thể làm một người hẹp hòi, bèn cười cười bảo: “Tôi đây rộng rãi, không tặng cậu cú thứ hai đâu.”
Bên cạnh lại có người cười trộm, Quý Hiểu Đồng thờ ơ liếc bọn họ một cái, đột nhiên nghĩ ra gì đó, hai tay bỏ vào túi trước của quần jeans, chầm chậm bước gần tới hai bước, cố tình hạ thấp giọng, hơi khom người về phía cô, khóe miệng khẽ nhếch, thổi hơi vào bên tai Thường Tiếu – hai người ở gần, nghe trong giọng nói lộ vẻ từ tính mị hoặc, đôi mắt đào hoa bắn điện đủ mười phần: “Hay là cậu… có mưu đồ gì khác?”
Kẻ sang tự hiểu. Hễ là sinh vật giống cái, cứ thấy hành động này của Quý Hiểu Đồng thì thường sẽ hô hấp khó khăn, mặt đỏ tai hồng, não thiếu khí đủ kiểu, đủ triệu chứng, đủ dấu hiệu, muốn anh không biết lực sát thương của khuôn mặt tuấn tú của mình cũng khó.
Hôm nay anh lại sử dụng biện pháp tấn công tiếp cận thế này, dù Thường Tiếu trưởng thành từ trong bình hormone nam, gặp nụ cười ‘điên đảo chúng sinh’ này của anh, chỉ cần còn chút ý thức con gái, tuyệt đối giết chẳng tha!
‘Chết rồi cũng muốn yêu– không yêu đến tận cùng chẳng sướng vui sao–’ ()
() Tên và lời bài hát của Tín Lạc Đoàn.
“Cậu…” Trong tiếng di động cực kì bi thương, cuối cùng Thường Tiếu cũng mở miệng.
Sao? Sao rồi? Quý Hiểu Đồng cười lạnh trong lòng, xấu hổ phải không? Thẹn thùng à? Hay là mặt nóng như lửa đốt?
“Xin nhường đường.” Sắc mặt Thường Tiếu không đổi, tim đập chẳng nhanh, quân tử siêu thản nhiên.
“…”
“Tôi nói là cho qua một chút.” Thường Tiếu liếc anh một cái, chậc, lòng dạ không tốt chưa nói, tai còn bị nghễnh ngãng! Sau đó ngoáy lỗ tai, khoát tay, ý bảo anh im lặng, chăm chú nhìn vào màn hình báo người gọi, nhận điện: ‘Tiên cô.’
Chắc… kiếp trước cô là nam thật rồi…
Quý Hiểu Đồng hơi bị quê mặt.
Ở đầu bên kia, mẹ Thường gào toáng lên: “Đồ chết tiệt! Sinh nhật mẹ mày mà không gọi được một cú, chết không có lương tâm.”
Bây giờ cô mới sực nhớ, gật đầu cười cười: “A? Hà lão thái, Hà tiên cô càng già càng quyến rũ, khiến Đức ca mê mệt chết đi sống lại.”
“Nói gì đó! Gì mà lão thái hả? Mẹ mày vĩnh viễn tuổi mười tám, nhóc thối, đang làm gì đó?”
“Dạ không, đụng phải một tên, đáng ghét cực.” Không phải Thường Tiếu mách mẹ, chẳng qua thân thiết với Tiên cô, hai mẹ con không có gì giấu giếm, nói sự thật.
Trên cô có ba anh trai, Thường Hỉ, Thường Hoan, Thường Nhạc (). Bốn anh em đều gọi ba là lão Đức, gọi mẹ là Tiên cô.
() Hỉ Hoan Nhạc đều mang nghĩa vui vẻ, hạnh phúc. Tiếu là nụ cười.
Từ nhỏ Tiên cô đã học hát hí khúc (còn gọi là kinh kịch), vừa khéo bà Hà từng diễn vai Tiên cô, nên cứ gọi là Tiên cô mãi.
Thường Tiếu bảo từng luyện thanh cũng không phải nói dóc, lúc còn nhỏ học theo Tiên cô hát kinh kịch, bảo biết sơ về nhạc lý cũng chẳng khoác lác đâu, gào hai câu trong huấn luyện quân sự chỉ là chuyện vặt.
Thi thoảng còn nói được tiếng bụng.
Quý Hiểu Đồng đứng bên cạnh vẫn chưa đi, nghe được câu ‘đáng ghét cực’ thì càng đi không được, ở cũng chẳng xong, cảm giác thật mất mặt. Đã thế cô nói chuyện mà hoàn toàn không để ý tới anh, bỗng Quý Hiểu Đồng thấy khó chịu cực kì, ít ra anh chưa từng bị người khác xem nhẹ đến thế, bị một lần thế này đến là triệt để!
Nhìn đám bạn cũng không vội đi, ngậm miệng cười ra bộ đang chờ xem kịch, mặt lạnh đứng một bên, xem thử cô sẽ nói lời độc địa nào nữa.
“Dạ, con trai.” Đột nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Bình thường.”
“…” Quý Hiểu Đồng khựng lại, không cần hỏi cũng biết cô đang nói về bề ngoài của mình, một người không ra nam ra nữ thì dựa vào cái gì mà bình luận về ngoại hình của anh chứ?
Đêm đó chơi oẳn tù tì bị thua, bị bắt hôn cô một cái, cô mặc áo thun rộng, trên ngực không mấp mô chút nào, lại còn gương mặt đó nữa, giống y một cậu con trai, trở về anh còn chán chường suốt mấy ngày.
Sau này có người hay, kể chuyện này lên diễn đàn, cũng qua mấy ngày sau, mới biết cô là con gái… Nhưng con gái thì sao? Anh cũng chẳng vui xíu nào, con gái như cô thì coi như thua rồi.
Quý Hiểu Đồng không biết cơn tức từ đâu, nhăn nhó trừng mắt gườm gườm nhìn cô. Khéo sao cô quay đầu nhìn lại, liếc anh một cái, định không muốn dây dưa gì nữa, tiếp tục nói chuyện điện thoại, chẳng được câu chào mà bỏ đi.
“…” Hiếm khi nào Quý Hiểu Đồng không nói gì mà ngẩn ra, cứ đưa mắt nhìn theo mãi đến khi cô đi xa.
Đám anh em đột nhiên xông tới, cười gian trá gọi biệt danh của anh: “Đại soái,” sau đó nhìn theo bóng lưng của Thường Tiếu, nhướng mày: “Chúng ta đánh cuộc thế nào đây?”