Đây là lễ Giáng sinh buồn thảm nhất mà Thường Tiếu từng trải qua trong đời.
Nhất là khi Dung Lan và Thiến Thiến trở về, trên mặt cả hai là nụ cười cực kì rạng rỡ.
Lập tức động vào dây cót nào đó trong lòng, thống khổ.
Sau một ngày từ hôm Noel, Thường Tiếu vừa bận bịu lao đầu vào học hành, vừa tự nhắc nhở để mình quên đi.
Đôi khi, cô thật sự không hiểu duyên phận giữa mình và anh. Trước khi vào cấp hai, hai người ở chung một tiểu khu mà không bao giờ chạm mặt. Đến khi chia tay, càng như mờ mịt trong sương khói, rất khó gặp nhau.
Đột nhiên lại thấy sợ nghỉ đông, sợ nghĩ đến cảnh anh bước lên máy bay.
Một mối tình, tại sao khi bắt đầu thì mơ mơ hồ hồ, khi chia tay cũng mập mờ không rõ?
Làm gì có nữ chính nào giống cô? Thậm chí không hề nghĩ đến chuyện vãn hồi?
Cô đúng là đứa ngốc.
Đứa ngốc nào cũng hơn cô cả, có dũng khí mà yêu, có khí phách chia tay. Còn cô, rốt cuộc vẫn không có dũng khí để đối mặt trực tiếp với tình yêu của Dư Phi dành cho. Nói cho cùng thì bắt đầu từ rất lâu trước đây, anh chưa bao giờ tỏ ra ‘yêu’ cô cả.
Nhờ quan hệ của trường, sau khi hết kì nghỉ tết Nguyên Đán, nhà trường liên lạc nên có rất nhiều công ty có quan hệ hợp tác đến trường tổ chức một hội chợ tuyển dụng nho nhỏ, đa số nhắm tới các đàn anh đàn chị năm thứ tư. Nghe nói từ học kì sau bọn họ không có lớp nữa, chỉ tập trung tinh thần hoàn tất kì thực tập và luận văn thôi.
Nhưng từ đầu các giáo viên đã thông báo về chương trình tuyển dụng này, hi vọng tụi học sinh như hoa trong nhà kính, chớ nên quá buông thả bản thân, có thể nhân cơ hội này để thử, trải nghiệm xã hội sớm một chút, tích lũy kinh nghiệm.
Thường Tiếu cảm thấy không phải không có lý, thế là bắt đầu chỉnh sửa hồ sơ cá nhân, sau đó bất ngờ nhận ra, mình thật sự không có điểm mạnh nào.
Máy tính? Sửa chữa? Vẽ tranh? Sáng tác? Hay là vận động?
Tất cả, hầu như đều rất nửa vời, sao có thể khoe ra được?
Không thì cô giả nam xung lính quách cho xong.
Nói thì thế, nhưng cô vẫn có cảm giác bức thiết muốn làm gì đó để chứng minh bản thân, chứng minh bản thân rằng không phải mình… cái gì cũng dở.
Ngày tuyển dụng hôm đó, người người ra vào tấp nập, tuy chỉ là tuyển dụng ở phạm vi trong trường nhưng các sinh viên tốt nghiệp của trường khác cũng tới hòng tìm vận may.
Hôm đó Thường Tiếu ăn mặc rất chỉnh chu, là Tiên cô đã bảo cô đến tiệm may đo góc đường để may một bộ âu phục cho nữ, đúng là người đẹp vì lụa, cô mặc vào trông càng ra dáng, rất có sức sống.
Hội chợ tuyển dụng không thiếu những công ty lớn có tiếng tăm, cũng có cả những hãng quy mô nhỏ, nhưng vẫn rất đông. Thường Tiếu vì muốn xin việc chính thức nên hôm nay đặc biệt mang một đôi giày cao gót, tuy gót không cao, nhưng cứ cảm thấy đi một bước là lảo đảo.
Thấy các gian tuyển dụng phía trước đều đã đầy người, cô đành rút lui. Ngay lúc đó, vô tình thấy người tuyển dụng của công ty khoa học kỹ thuật Hạo Tường. Vì đây là vị trí ngoài rìa, không có danh tiếng, thêm nữa chỉ có một người tuyển dụng, ăn mặc rất tùy tiện, không có vẻ đáng tin cho lắm, thế nên trước gian hàng chỉ le que vài người.
Có điều Thường Tiếu cảm thấy tầm mắt của mình và anh ta gặp nhau, sau đó anh ta khẽ chớp chớp mắt, như hỏi cô, có muốn vào thử không. Ma xui quỷ khiến thế nào, tự dưng đầu óc nóng lên, cô đi thẳng tới.
“Chào anh.” Thường Tiếu ra vẻ sẵn sàng đón địch, hùng dũng cực kì. Bỗng chợt nhớ ra hình như thầy giáo chưa nhắc nên xưng hô với người tuyển dụng thế nào, thế là buột miệng không suy nghĩ, “Thưa sếp!”
Người tuyển dụng kia ngẩn ra, hơn nữa vì giọng cô quá cao nên chợt cảm thấy buồn cười, nhìn cô: “Ngồi đi.”
“Em cảm ơn!” Thường Tiếu kích động thì giọng nói càng to rõ hơn bình thường. Có điều khi thấy trời lạnh thế mà ông anh này ăn mặc mỏng manh mà chẳng hề thấy có vẻ sợ lạnh gì, rất phục anh ta.
Người kia cười cười, ra bộ muốn lấy hồ sơ Thường Tiếu đang ôm trước ngực thì lúc này cô mới sực tỉnh, vội vàng đưa hồ sơ cho anh ta.
Lần đần tiên cô nộp hồ sơ nên không có kinh nghiệm, thấy anh ta tùy tiện lật vài trang, nhưng cũng không hỏi cô thêm câu nào. Thường Tiếu bĩu môi, hỏi: “Anh không lạnh ạ?”
“Câu hỏi hay.”Anh ta đưa mắt lên, cuối cũng cũng bắt chuyện, nụ cười khiến khuôn mặt có vẻ rất hòa nhã dễ gần: “Rét lạnh đúng lúc thì có thể duy trì tỉnh táo.” Sau đó lại cười cười: “Hơn nữa anh thường xuyên luyện tập nên cũng có sức chịu lạnh.”
“Ồ? Em cũng thường xuyên luyện tập lắm.” Thường Tiếu cười, nếu chung chí hướng thì cũng thoải mái hơn.
Anh ta cười rất thân mặt, bỏ hồ sơ qua một bên: “Em tự giới thiệu về mình đi.”
“Vâng!” Thường Tiếu lại bày ra vẻ nghiêm túc, khí thế mà thưa: “Em là Thường Tiếu, học sinh năm hai! Em…” Cô tự chào hàng mình một cách rất lưu loát: “Em có thể chịu khó chịu khổ, chăm chỉ hiếu học! Hi vọng có thể có được cơ hội thực tập lần này.”
Anh ta nhìn cô, nụ cười có ý thăm dò, sau đó đặt khuỷu tay chống lên bàn, đan hai tay vào nhau: “Mới năm hai sao? Được rồi,… nói cái gì đặc biệt đi.”
“Anh muốn nghe cái gì đặc biệt cơ?” Sau đó Thường Tiếu cũng hơi khựng lại, thấy đối phương rất thân thiết, không hề có vẻ phách lối, nhất thời không nhớ thầy giáo đã nói gì về yếu tố tuyển dụng này nọ, liền hỏi: “Đúng rồi sếp ơi, em phải nộp đơn vào vị trí gì?”
Anh ta giật mình, cũng cười theo: “Có ý tứ.” Lầ đầu tiên có thí sinh đi phỏng vấn lại hỏi người tuyển dụng mình nên đăng kí vào vị trí gì, giỏi. Sau đó cũng ngả người: “Em tên là Thường Tiếu à.”
“Vâng.” Sau đó cô nghĩ lại, bổ sung thêm, “Là nữ.”
“Hahaha… Ừ, có thể nhận ra.” Anh ta lại cười, hoàn toàn không giống người tuyển dụng tí nào: “Trước tiên em nói thử xem, muốn tìm công việc thế nào? Có điều phải nhắc em trước, hiện nay có rất nhiều người tốt nghiệp làm việc không đúng chuyên ngành, nhưng vẫn có thể phát huy khả năng rất tốt.”
Đúng là cô không nghĩ tới điều này, hơi ngập ngừng một chút: “Sếp có thể đưa vài ví dụ được không ạ?”
Anh ta cười: “Thế này đi, xử lý văn bản, phân loại, đánh máy, photo, biết không?”
Cô gật đầu: “Biết ạ!”
“Vậy uống rượu, xã giao, tiếp khách, có dám không?”
Ừm… cân nhắc về tửu lượng của mình: “Dám ạ!
“Thế… nếu sau này suy nghĩ của em xung đột với suy nghĩ của cấp trên thì sao?”
“Nghe cấp trên!”
“Muốn em tăng ca thì?”
“Tăng ca ạ!”
“Buổi tối mà vẫn gọi điện vì công việc cho em?”
“Nhận ạ!”
Anh ta lại cười: “Anh còn thiếu một trợ lý, em có muốn thử không?”
“Hả?” Thường Tiếu giật mình, đột nhiên hỏi lại, “Thế tết có được nghỉ không?”
“Có.”
Vậy thì năm mới ở nhà, tắt điện thoại nghỉ ngơi chứ sao. Sau đó rất khí phách vỗ ngực: “Thử ạ!”
Nụ cười của anh ta càng sâu. “Anh tên là Trần Thần, CEO của công ty nhỏ này. Ngoài ra… kiêm Quản lý nhân sự kiêm Giám đốc tài chính kiêm thúc đẩy thị trường linh tinh. Đến đây nào.” Anh ta vỗ vào cái ghế trống bên cạnh: “Đến đây ngồi cạnh anh này, đầu tiên thử cảm giác làm người tuyển dụng thế nào đã.”
“Dạ?” Thường Tiếu hơi giật mình, nhìn người đàn ông hơi mập nhưng cảm giác rất vững chắc trước mặt, cực kì nghi ngờ: “Nhanh vậy à?”
Tuy nói vậy nhưng cô vẫn nghe theo ôm hồ sơ vòng qua ngồi xuống cạnh anh ta, thuận thế nhìn biển người trước mặt… Ôi, quyết định tiếp tục suy nghĩ về câu hỏi ban nãy… Sao nhanh thế được?
Bất ngờ nghe Trần Thần hỏi tiếp: “Nói anh nghe xem, bình thường em tập luyện thế nào?”
Sau đó, Thường Tiếu hơi chột dạ, đồng thời cũng rất phấn khích ngồi bên, tỏ ra rất nghiêm túc, cẩn thận quan sát cậu bạn mà Trần Thần đang phỏng vấn như thế nào. Cô phát hiện ra, anh đối xử với người khác, không hiền hòa như với cô, nhưng vẫn rất kiên nhẫn, trò chuyện với mỗi người một hồi, khiến cho mọi người đều cảm thấy mình đã được xem trọng.
Có vài người biểu hiện không tệ, Trần Thần ghi lại trong bảng tuyển dụng, đại khái là viết mấy bình luận các kiểu như tư duy nhanh nhẹn, ăn nói lanh lợi.
Thường Tiếu phát hiện mình không được điền vào bảng kia, nhưng chỉ có thể mở to mắt chăm chú lắng nghe, vì thi thoảng Trần Thần có quay đầu hỏi cô có gì muốn hỏi hay không. Sau đó là mấy lời khách sáo linh tinh như xin chờ thông báo sau.
Cô không hiểu, vì sao lại dễ dàng được coi trọng như vậy, cũng không biết bản thân có chỗ nào tài giỏi hơn người.
Sau đó cô nhận được điện thoại của Quý Hiểu Đồng. Anh gọi bảo cô nộp đơn vào đơn vị tuyển dụng số 124, sau đó lại mô tả vị trí đại khái, nói mình sẽ đến ngay.
Cô sửng sốt hồi lâu mới phát hiện vị trí ngồi của mình hiện tại, bên cạnh có treo một cái bảng nhỏ, chữ trắng nền đỏ, in số 124… Oái… Lúc này cô mới nhận ra tình hình không thích hợp lắm, khi nghi vấn trong đầu còn chưa có lời giải thì đã thấy Quý Hiểu Đồng chạy tới, nhìn cô, rõ ràng cũng có vẻ rất bất ngờ: “Sao cậu tới nhanh thế?”
Quay đầu thì thấy Trần Thần đang nhíu mày nhìn Quý Hiểu Đồng, cô ngơ ngác cũng có thể nhận ra một điều… Hai người bọn họ có biết nhau!
Lần này thì đầu óc Thường Tiếu suy nghĩ rất nhanh, nhanh chóng nhận ra lần tuyển dụng này có nội tình bên trong, đột nhiên nghiêm mặt quay qua Quý Hiểu Đồng: “Đến nộp đơn à?” Sau đó đưa tay chỉ vào vị trí trước mặt: “Ngồi đi!”
Quý Hiểu Đồng nhất thời bị cô hù dọa, cũng ngơ ngơ ngác ngác ngồi xuống.
Thường Tiếu trừng mắt liếc anh một cái, cực kì trịnh trọng mà hỏi: “Đến đây, tự giới thiệu đơn giản về bản thân đi, da mặt dày bao nhiêu?”
Quý Hiểu Đồng ngây người.
“Mau nào.”
“Đầu bị chập mạch à…”
Thường Tiếu hừ một tiếng, cũng bắt chước nghệch ngoạc vào trông tập, sau đó nhìn Trần Thần: “Sếp ơi, cậu ta nói đầu anh bị chập mạch.”
Thế là trong tiếng cười của Trần Thần, Quý Hiểu Đồng tức đến đỏ mặt.
Đúng là Thường Tiếu đoán không sai, hai người quả là có gian tình.
Trần Thần là cậu của Quý Hiểu Đồng, có điều bà ngoại Quý Hiểu Đồng lớn tuổi sinh con, thế nên Trần Thần cũng chỉ hơn Quý Hiểu Đồng mấy tuổi. Khoa học kỹ thuật Hạo Tường là công ty mà Trần Thần mới thành lập gần đây, cái gì cũng chỉ vừa bắt đầu, có điều là cựu học sinh của đại học C, hơn nữa biểu hiện trong trường khi trước của anh rất xuất sắc, thế nên nhà trường đã đặc biệt chuẩn bị để anh vào tuyển dụng.
Quý Hiểu Đồng giải thích đại khái, cũng thừa nhận rằng đã mang ảnh của cô và kể một vài chuyện lúc trước cho Trần Thần, bao gồm tửu lượng không tệ, ca hát có nghề, tính cách phóng khoáng, sức khỏe hơn người, v..v… Chỉ là Trần Thần lại đồng ý nhận trước khi cô biết chuyện.
Quý Hiểu Đồng có giấu một điều, chính là việc anh cũng là một cổ đông trong công ty. Anh phụ trách về kỹ thuật, còn Trần Thần lo mảng quản lý hành chính, vậy nên chuyện phát lương thế nào, cứ để chú út đau đầu vậy.
Nói tóm lại, quá trình có thế nào thì dù sao Thường Tiếu cũng chiếm được cơ hội thực tập như mình mong muốn, đương nhiên, đó cũng là một trong những biện pháp hữu hiệu để cô bớt nghĩ ngợi lung tung.
Kết quả, nháy mắt lại tới tháng thi cử.
Cái gì nó phải tới thì không tránh nổi, thế là Dung Lan và Thiến Thiến bắt đầu chong đèn học hành.
Ngày thường Thường Tiếu cũng chăm chỉ, thế nên ôn thi không vất vả lắm, chỉ cần trước ngày thi xem qua một lần là có thể yên tâm ngủ ngon. Còn mấy nơi như thư viện, mỗi ngày đến đó chiếm chỗ đọc sách, thấy thật thoải mái xiết bao.
Có điều, dù là có là thiên tài, thì cũng cần phải ôn tập chứ gì nữa?
Đây là suy nghĩ dẫn tới Thường Tiếu và Quý Hiểu Đồng không hẹn mà gặp ở thư viện. Có một thì có hai, có hai sẽ có ba, thế là tự nhiên bắt đầu có thói quen để dành chỗ cho nhau.
Hai người ngồi chung, cũng không nói gì nhiều.
Cuối cùng, chớp mắt, đã tới ngày thi môn cuối cùng.
Sau này Thường Tiếu mới biết, làm thực tập sinh thì không cần kí hợp đồng gì, cô được phép nghỉ ngơi hai ngày sau khi thi rồi mới đến công ty báo danh. Tiếc là công ty không ở tại thành phố này. Theo như lời Trần Thần thì môi trường và hoàn cảnh của Sơn Đông thích hợp cho sự phát triển của công ty hơn.
Cũng may nhờ giao thông phát triển, đến Lâm Thị chỉ tốn hai giờ đồng hồ.
Thế nên hôm nay cô hẹn gặp Quý Hiểu Đồng ở thư viện, bàn về thời gian đến nhà ga. Hẹn giờ xong xuôi, tự coi bài của riêng mình, không ai quấy rầy ai.
Nhưng điều khiến cô không ngờ, tại nơi đây, cô gặp Dư Phi.
Dung Lan đã hẹn giờ với Quý Hiểu Đồng.
Ngay cuối tuần.
Thường Tiếu cảm thấy mình cần học tập khả năng giao tiếp của Dung cô nương, Thiến Thiến cũng hớn ha hớn hở đòi tham gia, còn bảo chưa gặp trực tiếp cành lan quý nhất trong truyền thuyết của khoa máy tính bao giờ. Cô thấy hai người bọn họ hứng chí, lại nghĩ bên kia muốn cầu hòa, cảm thấy đi gặp anh cũng không sao.
Trước khi ra cửa cô vẫn mơ mơ màng màng nhớ chuyện gì đó, nhưng bị giục quá, thành ra quên béng.
Trên đường đi, đột nhiên Thiến Thiến nghi ngờ: “Vô sự xun xoe, không gian cũng trộm?”
Dung Lan nói: “Không sao, hôm nay tớ không uống rượu đâu.”
Thiến Thiến gật đầu: “Vậy tớ cũng không uống.”
Thường Tiếu nghĩ, dù sao cũng chẳng ai có thể nổi sắc tâm với mình được, không quan tâm, nhún vai: “Tớ uống!”
Ba người cùng vào một căn phòng đã đặt trước, Quý Hiểu Đồng đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu ở khán đài, ung dung hát tình ca. Đó là một bài hát tiếng Anh đã cũ, cô từng nghe bài này, nhưng không nhớ nổi tên, vừa bước vào cửa đã bị cuốn hút, chăm chú lắng nghe.
Thiến Thiến và Dung Lan mê mẩn, Thiến Thiến còn khẽ xuýt xoa, vì bất ngờ. Dung Lan một bộ vừa say mê vừa hưng phấn ngắm sườn mặt của anh, con mắt sáng lấp lánh.
Quý Hiểu Đồng hát rất nghiêm túc, giọng nam trung dịu dàng, thi thoảng hơi có âm khàn khàn, khiến người ta cảm thấy thật kì lạ, rõ ràng hơi khàn, thế mà ca từ lại khiến con tim đau nhói. Mãi đến khi hết nhạc đệm, anh hạ micro xuống, nhìn qua về phía bọn cô.
Thường Tiếu như đang chuẩn bị gì đó, đột nhiên vỗ tay ‘bốp bốp’ hô lớn – “Hay!”
Cô luôn là một người thành thật, hay là hay, không hay là không hay, lại còn gật gù, nghiêm túc nhấn mạnh: “Hay lắm!”
Những người có mặt gồm cả Thiến Thiến và Dung Lan, bị cô khiến cho 囧…
Có ba người đang ngồi trên sofa cũng đứng lên, một tay để tóc húi cua rất đẹp trai xông thẳng tới, đầu tiên nhìn Dung Lan và Thiến Thiến, sau đó quay sang cô, nói: “Tôi là Trần Hoa, bạn cùng phòng của Đại Soái, hai người bọn họ lần lượt là A Tiêu và Lão Hổ, chào các cậu.”
Dung Lan đáp lại đầu tiên, cười nói: “Chào mọi người, mình là Dung Lan, cậu ấy là Thiến Thiến, tới đây tham gia với Tiếu Tiếu.”
Thanh niên ấy mà, cười nói với nhau, không hề nhắc tới trọng điểm tối nay, thực ra là né tránh trọng điểm thì đúng hơn.
Lão Hổ ở bên đã chọn bài, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Mọi người có ai muốn hát không?”
“Tôi!” Đột nhiên Thường Tiếu có vẻ rất kích động.
Thiến Thiến và Dung Lan lập tức tái mặt, Thiến Thiến còn vội vàng chạy tới sau lưng Thường Tiếu xua tay với cậu ta, ý bảo người anh em Lão Hổ không nên quá xúc động, lắc lư đi tới, chỉ nghe cậu ta ngây ngốc hỏi: “Bài gì?”
Thường Tiếu cười cười: “Cao nguyên Thanh Tạng!”
“…”
“…”
Dung Lan và Thiến Thiến vẫn chưa bỏ ý định, tiếp tục xua tay.
Nhưng Lão Hổ nhìn nụ cười mong đợi của Thường Tiếu, tuy rằng khuôn mặt 囧囧 nhưng tay vẫn chọn bài, mặc dù rất muốn báo rằng không tìm thấy.
“Quảng cáo dài quá.” Thường Tiếu cho ý kiến. Sau đó nhạc dạo vừa vang lên thì cầm micro, kính cẩn nói cảm ơn, sau đó há mồm hát theo nhạc.
“Là ai mang đến… tiếng oán thời xưa… gọi…”
Kết quả là, ngoại trừ hai cô bạn cùng phòng của Thường Tiếu, mọi người đều bị gương mặt nam tính của cô, phát ra giọng hát tiêu chuẩn của mỹ nữ…
Bị shock rồi… = =
Đúng là hát rất có nghề.
Mọi người nhìn nhau, nhớ đến bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng ban nãy, chênh lệch quá lớn, không thể không cười khan.
“Đó chính là Thanh Tạng… Mọi người cùng hát nào!” Bỗng Thường Tiếu hô toáng, Quý Hiểu Đồng đang ngồi trên ghế cao vừa định đi xuống, động tác hơi không linh hoạt, cô lại ngân giọng cao vút mà hát tiếp — —
“Ao ào áo~~” Ngân giọng được hai nốt thì không giữ được nữa, chẳng ngờ bị đứt âm.
Mọi người khựng lại… Sau đó liều mạng nhịn cười, dù sao cũng chưa quen lắm.
Mặt Thiến Thiến và Dung Lan cực kì 囧囧, cô không để ý, quay đầu liếc Quý Hiểu Đồng, vẫn chưa hết xấu hổ, nói: “Hôm nay tôi chưa luyện giọng, bữa khác so tiếp đi.”
“…” Quý Hiểu Đồng thấy cô thì hơi khựng lại, hai người vẫn giằng co nhau một hồi, đột nhiên nhếch khóe miệng: “Lần sau thì miễn đi.” Hiếm khi nào không đối chọi gay gắt, cực kì ngầu mà nhảy từ trên ghế xuống, chìa tay ra: “Quý Hiểu Đồng.”
Cô không để ý bàn tay kia, gật đầu: “Tôi biết mà.”
“…”
Thiến Thiến nhảy sang, nhéo trộm một cái, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Bây giờ, đầu tiên cậu phải bắt tay, rồi tự giới thiệu lại.”
Cô không hiểu: “Cần gì, cậu ấy biết tên tớ mà.”
“…” Mọi người im re.
“Khụ, thôi ngồi đi.” Trần Hòa đứng ra giảng hòa, trên bàn bày chục lon bia, anh ta khui hai lon, chia cho Thường Tiếu và Quý Hiểu Đồng: “Nào nào, Đại Soái, cậu là đàn ông, chủ động mời một li đi, sau này là bạn bè mà.”
Quý Hiểu Đồng nhìn mặt Trần Hoa, như thể đang cân nhắc chuyện gì, sau đó nhận lấy, không hé răng, giơ lon lên.
Cô cũng nhận lấy, nghĩ đến chuyện gì đó rồi nói thẳng vào vấn đề: “Đúng rồi, có phải cậu hack máy tính của tôi không?”
Đột nhiên Quý Hiểu Đồng nheo mắt, cười giễu, rút tay cầm bia về.
A Tiêu bên cạnh ngồi không yên, mở miệng nói: “Bạn Thường nói thế là sai rồi, rõ là bạn tìm cao thủ hack trước thì có! Sau đó còn chẳng khởi động máy tính nổi, không phải có tật giật mình à?”
Thiến Thiến nóng tính, bình thường rất thẳng thắn, lại hay bao che bạn bè, vì thế không phục, đốp chát lại: “Cái gì, là các cậu gây sự trước. Máy tính của Tiếu Tiếu tê liệt hoàn toàn, những văn bản quan trọng cũng mất sạch. Bốn vạn chữ, các cậu có biết bốn vạn chữ là gì không? Dùng móng gà của cậu không biết gõ khi nào mới xong nữa là, lại còn vừa ăn cắp vừa la làng!
“Đệch, máy tính bị đơ, không phải do cậu ta lượn web lung tung nên bị dính virus hả?” A Tiêu cãi tay đôi với cô: “Cậu ta làm ầm ĩ trên diễn đàn, Đại Soái tụi này mở một mắt nhắm một mắt không chấp nhặt với các cậu, kết quả hôm sau bị đạp cửa tới bắt xin lỗi, cậu mới đúng là vừa ăn cắp vừa la làng! Hôm ở quán bar, thấy các cậu cũng đùa nhau nên mới chọn các cậu, thế mà ghi thù đến bây giờ, con gái đúng là nhỏ nhen.”
“…” Thiến Thiến ngập ngừng: “Bây giờ các cậu nói đen thành trắng, vàng thành xanh thế hả! Không phải các cậu có tật giật mình thì tại sao cậu ta lại chạy hai mươi ngàn mét, chạy hơn một nửa thì chuồn mất, thật mất mặt!”
“Cậu ấy chạy vì bị chúng tôi bảo là ngốc chứ sao, đừng có dây dưa vớ vẩn!” Biết thua mà còn chạy cho hết, rõ ràng không sai mà phải xin lỗi, thế là không cần thiết, A Tiêu nhớ lại, nhìn Quý Hiểu Đồng rồi đột nhiên cảm khái: “Đại soái của tụi này rất đơn thuần, lúc đó bị bảo chạy đi hôn, khi về mặt đỏ ửng.”
Đột nhiên Quý Hiểu Đồng đơ mặt, hơi nhíu mày: “Cậu câm đi!”
A Tiêu nhe răng cười, liếc qua Thiến Thiến: “Có ngốc cũng thấy Đại Soái nhà tụi này chịu thiệt!”
“Xí!”
Hai người còn muốn tranh cãi, đột nhiên Thường Tiếu cắt ngang: “Khoan đã,” sau đó im lặng suy nghĩ, nhìn đương sự, khẽ nhíu mày: “Nói thế, không phải cậu hack máy tính của tôi à?”
Quý Hiểu Đồng hừ một tiếng: “Các cậu chơi trò gì tôi không quan tâm.” Bộ dạng như bị mất hứng.
“Sao không nói sớm.” Đột nhiên Thường Tiếu nhếch khóe môi cười tự đắc, cười vì bản thân đã chạy năm mươi vòng khơi khơi, sau đó giơ lon bia trong tay, làm động tác cụng li, cười bảo: “Vậy thì thôi,” Nghiêng đầu nhớ lại biệt danh ban nãy mọi người gọi anh: “Uầy, Đại Tỏi!” ( Hai âm này đọc gần giống nhau)
Quý Hiểu Đồng lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Thường Tiếu, trước khi mọi người chưa kịp cười thành tiếng, nghiêm mặt sửa lại: “Là Đại Soái.”
Cô cười hì hì: “Cụng li.” Sau đó ngửa đầu uống cạn, nháy mắt trong tay chỉ còn là lon rỗng.
Đột nhiên Lão Hổ thốt lên: “Ngầu!” Lập tức cầm một lon bia ‘phụt’ một tiếng mở ra uống một ngụm, lơ đãng liếc qua ngực cô: “Kính bình nguyên Thanh Tạng!”
“Cao nguyên!” Cô thật thà sửa lại, cười cười.
Thiến Thiến vẫn đắm chìm cuộc tranh cãi với A Tiêu, nghiêm mặt, đánh mạnh vào gáy của Thường Tiếu, bực bội quát: “Sao lại có chị em như cậu hả? Lâm trận phản bội!”
Thường Tiếu sờ đầu cười ngây ngô, Dung Lan chạy đến pha trò, chạy lên bục hát ‘Yêu-ing’, điều tiết không khí.
Thường Tiếu rất vui, khoát tay lên vai Thiến Thiến, cười nói: “Tiểu Lan hát bài này hay ha.” Sau đó nghiêm túc nhận xét: “Nhưng so với mình thì hơi kém một chút.”
Thiến Thiến tức tối liếc cô: “Heo.”
Quý Hiểu Đồng nhìn thái độ thay đổi bất thình lình của Thường Tiếu, co giật cơ mặt.
Anh không hiểu. Không hiểu hồi trước đối chọi gay gắt với anh như thế, vì sao trong nháy mắt lại thay đổi thái độ… thân thiết như vậy (?)…
Không thể tưởng tượng nổi.
Thật ra, bọn họ vốn đâu quen nhau… Anh huơ huơ lon bia trong tay, liếc mắt nhìn Thường Tiếu đang gật gù vui vẻ theo bản nhạc, Trần Hoa quay về phía anh ra hiệu, nhắc đến trò đánh cược giữa bọn họ, vì thế khẽ nheo mắt, nghiêng lon bia ra dấu.
Thường Tiếu ngân nga theo câu hát ‘Khi yêu anh là gà’, nghĩ hôm nay Dung Lan và Thiến Thiến không uống bia, bản thân không cần làm hộ hoa sứ giả, nên uống rất thoải mái. Cứ hết mười lon này đến mười lon khác, Trần Hoa gọi phắt một chai Brandy và mấy li rượu, lắc lên rồi cùng uống.
Thường Tiếu uống đến mức mặt đỏ bừng.
Giữa buổi thì Thiến Thiến nhận điện thoại nên đi trước, Dung Lan nghĩ Thường Tiếu uống được nên không ngăn, cũng không để bụng, nói chuyện với Trần Hoa, Lão Hổ.
Ai ngờ đột nhiên Thường Tiếu ngơ ngác nhìn Quý Hiểu Đồng, cười ngây ngô, sau đó cực kì khí phách vươn tay khoác qua vai anh, kéo vào lòng mình.
Quý Hiểu Đồng cũng khờ ra, đây là hành động của mấy chú già thường đến mấy chỗ ăn chơi uống rượu với gái mà…
Sau khi nhìn anh thật gần, lại không duyên không cớ đưa tay nhéo mặt anh, cười híp mắt mà nói: “Cưng à! Trông cưng ngon quá!”
-_-|||…
Khuôn mặt Quý Hiểu Đồng sa sầm, bỗng chốc đỏ ửng, vừa giãy giụa thoát ra vừa rống to: “Buông ra!”
Đám bên cạnh ngẩn người, phá ra cười sằng sặc, Trần Hoa giả vờ trêu, dính sát vào Quý Hiểu Đồng: “Ngon cũng là nhà tôi, mỹ nhân thì phải ngonrồi, cực kì ngon!”
Cô gật gù: “Ngon ngon, how much?”
“…” Lúc này Dung Lan mới nhận ra chuyện không bình thường, nghĩ Thường Tiếu đã say đến tám phần, nhưng bản thân không thể đưa cô về ký túc xá… vội vàng 囧囧 chạy tới đỡ, tranh thủ lúc cô còn chút ý thức thì đưa về.
Không ngờ Thường Tiếu còn ý thức nhưng lương tri chẳng bao nhiêu, không thèm để ý, lôi lôi kéo kéo một hồi, Dung Lan chẳng làm gì nổi – người này hễ uống say thì bướng cực kì.
Quý Hiểu Đồng cũng chưa hết khiếp sợ, không biết vì uống rượu hay do bị nhéo, hay tại câu nói của cô mà vẫn còn vệt đỏ chưa tan, ửng hồng lên như mặt hoa đào. Trừng mắt nhìn Thường Tiếu, nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc quái thai này từ tảng đá nào!”
Thường Tiếu cười khì khì: “Tôi biết đó, Tỏi mọc từ đất.”
“Là Đại Soái!” Anh cáu.
“Được rồi, Đại Soái.” Cô biết nghe lời, lại cười tiếp: “Đến đây, chúng ta hát tình ca chung.”
Màn chọc ghẹo này khiến đám còn lại rất vui, một bộ chờ xem hài kịch.
Dung Lan đành vội vàng điện cho Thiến Thiến, cô hoàn toàn không làm gì được với Thường Tiếu đang say tí bỉ. Mệ nó, bình thường uống say thì nhiều nhất chỉ nằm xuống là ngủ, nay Thường Tiếu như ngựa hoang được bỏ cương, hăng hái trào dâng.
Lại còn có ý đùa giỡn trai nhà lành… Có phải là viết tiểu thuyết nhiều, kìm nén trong lòng lâu quá rồi đúng không?
“A, điện thoại…” Đột nhiên Thường Tiếu nghiêng đầu, moi cái di động đang rung lên không ngừng từ túi quần jeans, vừa định bắt thì Dung Lan đã giật lấy: “Được rồi, cậu nghỉ đi.” Sau đó hướng ra cửa tìm chỗ yên tĩnh hơn, đưa lên tai: “Alo? Xin chào, alo?”
“…”
Dung Lan biết bên kia có nghe, lại nói: “Tôi là bạn cùng phòng với Thường Tiếu, bây giờ cậu ấy không tiện bắt điện thoại, nếu không có gì gấp thì lát nữa tôi sẽ bảo cậu ấy gọi lại.” Tránh để Thường Tiếu lại nói lung tung.
“… Alo?” Dù gì cũng là tìm Thường Tiếu, tuy sốt ruột nhưng Dung Lan vẫn chờ đối phương trả lời.
“À, là Dung Lan.”
Lúc này bên kia mới thong thả lên tiếng, giọng nói không nhanh không chậm, cực kì đối lập với sự sốt ruột của cô, còn mang vẻ xa cách như có như không.
Dung Lan thoáng khựng lại… Đệch, là Dư Phi!
Thành thật mà nói, cô không thích anh lắm. Nói là không thích, chứ thật rahơi sợ thì đúng hơn. Người này có đôi mắt tưởng chừng vô hại nhưng thật ra lại nhìn thấu tất cả, quan trọng nhất là bạn vĩnh viễn không thể biết trong lòng người đó đang nghĩ gì.
Thi thoảng cảm thấy như anh đang ở một thế giới riêng, cứ thế mà ung dung thong thả đến già.
Nhưng bên cạnh anh lại luôn có Thường Tiếu.
Tuy không thích, nhưng mỗi lần gặp các cô, Dư Phi vẫn cười nói hỏi thăm, nhưng thỉnh thoảng khi xoay người, sẽ vô tình nhìn thấy vẻ hờ hững lạnh lùng và xa cách trong đáy mắt.
Thật ra anh giả vờ mình dịu dàng, dễ gần rất thành công, chẳng qua cô và Thiến Thiến là người rất nhạy cảm, đầu óc khôn khéo…
Thế nên đối với người đó mà nói, chỉ có Thường Tiếu là khác biệt.
Dung Lan không kiềm được lại lén nhìn một cái, bỗng cảm thấy nụ cười của anh khi nhìn Thường Tiếu, rõ ràng vẫn một vẻ lãnh đạm nhưng lại có ảo giác như hoa xuân rực rỡ.
Mà cũng chỉ có cô gái như Thường Tiếu mới có thể chịu được anh thôi…
“Vậy… Có việc gì không?” Dứt lời đột nhiên Dung Lan không biết nói sao cho phải – nhất là trong tình huống Thường Tiếu đang say khướt thế kia.
Thật ra, cô và Thiến Thiến đều nghi ngờ quan hệ bên trong giữa bọn họ, nhưng Thường Tiếu trả lời rất thản nhiên.
Thoải mái thẳng thắn, không hề có chút mập mờ. Thẳng thắn đến mức khiến người ta không thể nghi ngờ điều gì…
“Ừ, không có gì.” Giọng điệu của Dư Phi vẫn lịch sự tao nhã như cũ, sau đó lãnh đạm bảo: “Nhờ cậu nói giúp, tôi ở chỗ cũ chờ cậu ấy.”
“Ấy…”
“Cậu ấy xong việc, thì cứ tới thẳng đây. Xin hỏi,” Anh cười khe khẽ, hình như nghe thấy đoạn nhạc từ tai nghe, giọng điệu rất dễ nói chuyện: “Có được không?”
“…” Dung Lan trầm mặc ba giây, khi đã bình tĩnh lại mới mở miệng: “Tôi để Thường Tiếu nghe điện thoại vậy.”