"Đây..." Tài xế xem đến ngây ngốc. Ông ta đã lái chiếc xe nát đó sáu năm, lần đầu biết còn có thể lái theo kiểu này!
Hoäc Thừa Đông ngơ ngác hai giây. Sau khi phản ứng lại anh ta lập tức mở cửa xuống xe, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Kiều Ảnh lạnh nhạt ngồi trong xe, nhất thời không nói nên lời.
Đám thiếu gia nhà giàu kia nhìn Hoäc Thừa Đông, lại nhìn Kiều Ảnh.
"Anh Thừa thua rồi?" Dường như đây không phải trọng điểm, trọng điểm là: Lamboghini hơn mười lăm triệu tệ lại thua một chiếc taxi cũ nát hơn một trăm tệ?!
Mẹ nó, nếu không phải là gặp quỷ rồi thì sao cô có thể làm được chứ?!
Kiều Ảnh vươn tay lấy bút bi trên kinh chắn gió, mượn sổ ghi chú của tài xế, ghi số tài khoản của mình rồi xé mảnh giấy.
Hoäc Thừa Đông đứng trước cửa xe của mình nhìn chằm chằm Kiều Ảnh đến ngây ngốc, hiển nhiên là vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Kiều Ảnh xuống xe đi đến trước mặt anh ta, giơ tay, giữa hai ngón tay thon dài kẹp một mảnh giấy."Một triệu tệ, nhớ chuyển vào số tài khoản của tôi."
Kiều Ảnh để tờ giấy lên trước xe thể thao màu bạc rồi đút tay vào túi quần, xoay người rời đi.
"Đợi đã!"
Cuối cùng Hoắc Thừa đông cũng phản ứng lại, anh ta gọi cô lại.
"Còn có chuyện gì sao?" Kiều Ảnh quay đầu, khẽ nhướng đôi mi thanh tú khiến cho người ta có cảm giác lạnh lùng không nói nên lời, còn lộ ra chút lưu manh.
Khí chất tự tin và mạnh mẽ trên người cô luôn khiến người †a phải bỏ qua vóc dáng của cô.
"Có dám đua thêm lần nữa không." Hoắc Thừa Đông kiềm chế sự hưng phấn và kích động trong lòng, cầm lấy tờ giấy rồi đưa một ngón tay: "Một triệu tệ."
Kiều Ảnh nhìn anh ta, không nhúc nhích. Hoäc Thừa Đông tăng giá: "Hai triệu tệ." Kiều Ảnh nhướng mày: "Đua thế nào?"
"Đơn giản." Thấy cô đồng ý, Hoắc Thừa Đông không giấu. được sự vui vẻ, anh ta gọi ngư bạn đua xe giỏi nhất của mình đến.
Nói với Kiều Ảnh: "Cô lái xe đua với cậu ấy, nhưng có một điều kiện... Tôi muốn ngồi ghế phụ lái."
Kiều Ảnh: "Chốt kèo."
Hoäc Thừa Đông chỉ là một thiếu gia ăn chơi, không quá sâu sắc. Anh ta đang nghĩ gì, Kiều Ảnh nhìn vẻ mặt anh ta là có thể thấy rõ.
Hoäc Thừa Đông ôm vai bạn mình, hưng phấn võ vỗ: "Dùng hết tất cả kỹ năng của cậu đi, đạp ga mạnh vào."
Nói xong, anh ta không thể chờ đợi thêm nữa đi đến trước chiếc xe thể thao của mình, mở cửa kéo cô gái gợi cảm còn chưa kịp hoàn hồn xuống rồi ngồi vào ghế phụ lái.
Kiều Ảnh ngồi vào ghế lái.
"Biết lái không? Chiếc xe này của tôi là phiên bản giới hạn, trên thế giới không đến mười chiếc, tôi còn cải tiến nó. Cô có cần lái một vòng làm quen trước không." Hoắc Thừa Đông muốn xem thử kỹ năng lái xe cả Kiều Ảnh tốt đến mức nào!
Cô lái một chiếc taxi cũ còn có thể bay lên, hoàn thành động tác có độ khó cao như vậy. Hoäc Thừa Đông vừa nghĩ đến là cảm thấy hứng thú.
Kiều Ảnh thắt dây an toàn: "Không cần đâu, trong gara nhà tôi có hai chiếc như này."
Không chỉ vậy, trong gara của cô còn có một chiếc tốt hơn.
Mẹ, giàu vậy à?