Kiều Ảnh nhìn anh ta băng ánh mắt thả nhiên, nhẹ nhàng mở miệng, thốt ra hai chữ: “Huyết Ảnh”
Đôi mắt của tên áo đen đột nhiên mở to, đồng thời cũng tất thở.
Kiều Ảnh quay về nhà họ Kiều, sau khi vào phòng bật máy tính lên, mười ngón tay của cô thao tác gõ trên bàn phím cực nhanh.
Lúc này, trong một khách sạn ở Morocco, một người đàn ông Trung Quốc với mái tóc dài đến tai đã ngủ thiếp đi sau khi mây mưa với một cô gái gợi cảm, trong vòng tay anh ta cũng đang ôm một cô gái.
Đột nhiên, chiếc đồng hồ trên tay anh ta lóe lên.
Người đàn ông lập tức mở mắt, giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó đẩy người phụ nữ đang ngủ say như chết ra khỏi vòng tay mình rồi ngồi dậy.
Anh ta nhấn nút bên trái đồng hồ đeo tay, một ánh sáng xanh phát ra từ mặt đồng hồ, sau đó một e-mail xuất hiện trước mặt người đàn ông.
“Dạ Tư, có việc gấp, quay về nhanh đi.”
Khi nhìn thấy dãy mã hoá kia, chỉ người đó mới có thể liên lạc với anh ta bằng cách này, người đàn ông lập tức rời khỏi giường và cầm máy tính đi đến chỗ ghế sofa.
“Có thật là cô không, Huyết Ảnh?” “Ừm”
“Mẹ nó, ông đây biết cô chưa chết mài! Cho dù cái tổ chức Ám Ảnh đó chết thì cô cũng sẽ không chết!” Dạ Tư kìm nén sự phấn khích của mình, nhưng vẫn không kiềm được mà đôi mắt hơi đỏ lên.“Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi đến tìm cô ngay.” Dạ Tư nhanh chóng gõ phím, nóng lòng muốn biết tình hình của bạn mình.
“Bây giờ tôi không tiện gặp anh, chuyện xảy ra với tôi khá đặc biệt, đợi thời cơ chín muồi tôi sẽ nói rõ với anh.”
“Thân phận bây giờ của tôi khá phức tạp cho nên không thể bại lộ được, anh giúp tôi xử lý mấy cái thi thể đi, nhanh lên.”
“Được rồi, để đó cho tôi”
Đêm đó, mấy thi thể dưới chân núi sau nhà cô đã bị một nhóm người thần bí bí mật xử lý, ngay cả một vết máu cũng không còn.
Dãy núi phía sau nhà cô lờ mờ, xanh um tươi tốt, gió thổi êm dịu, sẽ không ai ngờ được là vừa rồi có mấy người đã chết ở đây.
Tình huống phát sinh trên người Kiều Ảnh quá đặc biệt, vốn dĩ cô không định liên lạc với Dạ Tư sớm như vậy, để người khác biết cô còn sống đó không phải là chuyện tốt, cho dù đó là Dạ Tự - người cô tin tưởng nhất.
Nếu để tổ chức Ám Ảnh biết cô vẫn còn sống, với tình hình hiện tại, cô không thể chịu được sự truy sát điên cuồng của Ám Ảnh.
Nhưng mọi việc không như mong muốn, Kiều Ảnh không ngờ tới mình chỉ tiện tay cứu người mà còn xảy ra phiền phức.
Một trăm vạn, thực sự lỗ rồi.
Nghĩ đến tiền, lúc này điện thoại di động nhận được một tin nhắn tài khoản đã nhận được ba trăm vạn.
Ngày hôm sau ở Kinh Thành.
Buổi sáng.
Sau khi Tân Dục Sâm biết được đám đàn em truy giết đám người mặc đồ đen đã bị mất đi mấy người khi đuổi theo đến
Vân Thành, hẳn ta vội vàng tìm kiếm Tần Việt Hàn.
Hắn ta lo lắng những người đó đến Vân Thành là muốn nhằm vào cô gái đã cứu hẳn ta.
Tân Việt Hàn nói: “Tôi sẽ phái người tới xem thử”
“Chú ba, cháu muốn đích thân đến đó. Dù sao người đó cũng cứu mạng cháu. Nếu người đó vì cháu mà xảy ra chuyện gì thì lương tâm của cháu sẽ cắn rứt cả đời mất.”
Nhìn thấy Tần Dục Sâm sốt ruột, Tân Việt Hàn suy nghĩ.
Hẳn gấp tờ báo trong tay lại: “Nếu như cậu lo lắng như thế, vậy thì tôi sẽ tự mình đi thay cậu, thế nào?”
Tân Dục Sâm sửng sốt: “Chú, chú muốn đi Vân Thành thay cháu ư?”
Tần Việt Hàn nói: “Vết thương của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, không thích hợp đi tàu xe mệt nhọc, cô ấy đã cứu mạng cậu thì cô ấy chính là ân nhân của nhà họ Tân, tôi là trưởng bối, tôi đi thay cậu cũng là điều đương nhiên mà”
“Nhưng...” Tân Dục Sâm hơi khó xử.
Tuy hẳn ta và chú ba chỉ cách nhau sáu tuổi, có thể nói là cùng nhau trưởng thành, nhưng từ nhỏ hản ta đã sợ chú mình, sống chung một nhà nhiều năm như vậy, nhưng hẳn ta vẫn không hiểu chú mình tí nào. Đặc biệt, với phong cách làm việc tuỳ hứng của chú ba, hắn ta thực sự sợ là chú ba sẽ doạ sợ cô bé đó.
Cái chính là hắn ta muốn tự mình đi.
“Sao nào, tôi là trưởng bối trong nhà họ Tần, không đủ tư cách sao?”
“Không phải, không phải, không có chuyện đó.” “Cứ quyết định vậy đi, cậu về nghỉ ngơi cho tốt đi”