“Làm chính sự?” Phong Đăng đang đuổi đánh con trai lại dừng lại, không tin tưởng: “Mày thì có thể cùng Hoäc thiếu đi làm chính sự gì?”
“Con nói dối ba làm gì? Chính miệng Hoắc thiếu dặn dò con, nhờ con tìm người giúp anh ấy. Nếu tìm thấy thì gọi điện ngay cho anh ấy”
Phong Văn Trung vừa nói vừa lấy điện thoại ra, quả nhiên trên đó có số điện thoại của Hoäc Thừa Đông.
Phong Văn Trung không hề nói dối, người mà Hoäc Thừa Đông nhờ anh ta tìm chính là Kiều Ảnh.
Sáng sớm Hoäc Thừa Đông đã bị người nhà gọi về Kinh Thành nên nhờ Phong Văn Trung giúp điều tra về Kiều Ảnh, anh †a đương nhiên đồng ý.
Anh ta nhận ra bộ đồng phục mà Kiều Ảnh đang mặc là của trường trung học số 7 nên cả buổi sáng đã chạy đến trường trung học số 7 tìm hiểu.
Nhưng sau khi hỏi thăm cả buổi sáng, Phong Văn Trung lại càng mơ hồ.
Được học sinh trường trung học số 7 cho biết ở trường trung học số 7 quả thực có một người như vậy. Cô ấy cũng là học sinh cuối cấp trung học, tên là Kiều Ảnh.
Ngoại hình và đặc điểm đều đúng như mô tả.
Nhưng Kiều Ảnh mà mấy học sinh đó nhắc tới rất khác với người anh ta được thấy tối qua, phải nói là chênh lệch quá lớn.
Trong mắt anh ta, Kiều Ảnh: hấp dẫn, đẹp trai, ngang ngược, tự tin, táo bạo và can đảm, có sức hút, là một trong những người giỏi nhất, ngay cả Hoắc thiếu mà cô cũng dám coi thường.Thậm chí còn hấp dẫn hơn cả những cô gái có thân hình nóng bỏng.
Các học sinh trường trung học số 7 miêu tả Kiều Ảnh là người nhút nhát, yếu đuối bất tài, lưng gù và vô cùng tự ti, học dốt và ngu như một con lợn, thường xuyên bị các học sinh lớp 12 bắt nạt mà chưa từng biết chống cự là gì.
Phong Văn Trung cảm thấy mình thi được hai mươi điểm đã rất tài tình rồi, mà nghe nói Kiều Ảnh thi được 5 điểm.
Anh nhìn kiểu gì thì cũng thấy Kiều Ảnh không giống “người thông minh” thi được 5 điểm.
Điều này khiến Phong Văn Trung rất nghi ngờ.
Phong Đăng: “Vậy mày phải giải quyết tốt cho Hoắc thiếu
gia: Phong Văn Trung: “Con biết rồi.”
Sau đó, anh ta đích thân đến trường trung học số 7 để tìm Kiều Ảnh, anh ta cũng muốn dựa vào Kiều Ảnh để xây dựng mối quan hệ với Hoäc Thừa Đông.
Anh ta phải đến Kinh Thành học đại học, hy vọng có thể trèo lên cái cây lớn tên là Hoäc Thừa Đông, nếu có thể đi bên cạnh Hoắc Thừa Đông thì tương lai của anh ta sẽ rất sáng lạng.
“Sao rồi? Hai ngày nay Hoäc thiếu gia ở đây có vui không?” Phong Đằng hỏi.
“Vui, rất vui.” Anh ta trả lời cho qua.
Hai ngày qua Hoäc Thừa Đông chẳng vui läm, còn cảm thấy khá nhàm chán, cho đến tối hôm qua Kiều Ảnh xuất hiện.
Sáng nay anh ta tiễn Hoäc Thừa Đông vẫn rất vui vẻ.
“Mày nên liên lạc với Hoäc thiếu gia thường xuyên hơn, cẩn thận đừng có khiếm nhã với cậu ấy. Nếu có thể kết bạn với Hoắc thiếu và nhận được sự đánh giá cao của cậu ấy, tao sẽ thỏa mãn ước muốn mua xe cho mày.”
“Thật sao?” Hai mắt Phong Văn Trung sáng rực lên.
“Tao nói thì sẽ giữ lời” Tâm trạng Phong Đăng cực kỳ tốt, nếu như có thể cùng nhà họ Tần và Hoäc gia thiết lập quan hệ, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy vui sướng rồi.
Nhà họ Phong sắp một bước lên tiên rồi.
Tân Dục Sâm nhìn bức ảnh do chú ba gửi, ban đầu hẳn ta còn không chắc chắn răng người trong ảnh là Kiều Ảnh.
Vì dáng người cô gái này gầy hơn cô gái kia.
Trong ảnh, Kiều Ảnh dường như đã phát hiện ra người chụp ảnh, hơi quay đầu lại, vẻ mặt sắc sảo, ôn nhu.
Sau nhiều lần so sánh, Tân Dục Sâm mới dám chắc chắn.
Sau đó Tân Dục Sâm chú ý đến cậu bé trong bức ảnh.
Tân Dục Sâm chỉ kiểm tra thông tin cá nhân của Kiều Ảnh chứ không biết hoàn cảnh gia đình cụ thể của Kiều Ảnh, hắn ta cũng không biết cô có một em trai.
Cho nên khi nhìn thấy hai người thân thiết như vậy, hẳn ta cũng có phản ứng giống như Tần Việt Hàn: “Đây là... bạn trai của cô ấy sao?”
Hay em trai?
Tân Dục Sâm không để ý nhiều, mặc dù Kiều Ảnh cứu hắn ta, nhưng hắn ta cũng trả ân rồi, Kinh Thành và Vân Thành cách nhau ngàn dặm, sau này với thân phận của hai người cũng không thể gặp lại nhau.
Trợ lý của Tần Việt Hàn phái một số người ở gần đó bí mật đảm bảo an toàn cho Kiều Ảnh.
Đêm đó, Kiều Ảnh phát hiện ra họ khi cô ra ngoài chạy bộ buổi đêm.
Kiều Ảnh luôn giải quyết vấn đề nhanh chóng và cô không bao giờ để những người khả nghỉ ở lại cho đến hôm sau để xác nhận danh tính của họ.