Lúc cầm kịch bản trong tay, Sở Dĩnh lại có hứng thú với vai diễn, Lý Xuyên quả thật là danh bất hư truyền, Sở Dĩnh dành được vai Thanh Liên này, là nhân vật trung tâm duy nhất của kịch bản, cả cốt truyện đều xoay quanh cuộc sống của cô, nam chính, nữ hai, nữ ba, chẳng qua là phối hợp để tạo nên nhân vật Thanh Liên.
Thanh Liên là diễn viên Côn Khúc (tuồng Côn Sơn) nổi tiếng, năm đó mang theo một gánh hát đến Đại Thượng Hải, chỉ với vở Mẫu Đơn Đình mà nổi tiếng khắp nơi, làm cho thế lực khắp nơi nhảy vào tranh đoạt, có quân phiệt, xã hội đen, ông trùm thương giới, Thanh Liên lại luôn bảo vệ tình cảm của mình với thanh mai trúc mã cùng lớn lên là Lưu Văn
Hai người đã từng cùng nhau trải qua gian khổ, cùng bị đói, cùng học cùng đùa, để nuôi sống cả già lẫn trẻ trong gánh hát mà cùng đến Đại Thượng Hải, sau khi gánh hát thành danh, Lưu Văn sinh ra e ngại với các thế lực tranh đoạt Thanh Liên khắp nơi, cuối cùng đã rời bỏ Thanh Liên lựa chọn em gái cô là Thanh Đường, còn thông đồng với ông trùm thương giới à Sở Lập Nhân lừa Thanh Liên ra ngoài biệt thự để cưỡng hiếp. Thanh Liên thất vọng, ở sau công viên Kinh Mộng lớn nhất Thượng Hải đã giương súng bắn chết tên đàn ông phụ lòng Văn Sinh, sau đó tự sát, đúng như cái tên Thanh Liên của cô, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nếu không phải vì yêu, Thanh Liên sẽ là một diễn viên một đời nổi tiếng, nhưng cô đã dùng máu mình để nói cho mọi người sự kiên định của mình.
Sở Dĩnh bị câu chuyện làm lay động, chính xác mà nói, bị chính nhân vật Thanh Liên rung động, mặt khác cô cảm thấy, mình và Thanh Liên có sự đồng điệu về tâm hồn, họ giống nhau ở trái tim tinh khiết, nhưng giữa cuộc sống xô bồ mà bị vấy bẩn, thật bất đắc sĩ, thật uồn, nhưng cô không cực đoan như Thanh Liên thôi, cô không có dũng khí như cô ấy, nói trắng ra, cô là một người phụ nữ thế tục sợ chết.
Sau nghi thức mở máy, Thời gian ngủ của Sở Dĩnh đã ít càng ít hơn, Lý Xuyên là đạo diễn tương đối nghiêm túc, cảnh nào không hài lòng, có khi sẽ quay đi quay lại cả ngày, thậm chí cả đêm, cho đến khi ông hài lòng mới thôi, có lúc tức giận còn mắng chửi, Sở Dĩnh bị ông mắng dã man nhất, cũng không thể khác được, cô là nhân vật chính duy nhất, 70-80% cảnh quay đều là của cô, rất nhiều đặc tả, Lý Xuyên yêu cầu phải lột tả được cảm xúc, đối với một người không được huấn luyện chính quy như Sở Dĩnh, nói chung là khó, vài lần không được, Lý Xuyên liền nổi điên mắng mỏ, vẫn chưa là gì, còn bị những diễn viên khác gây khó khăn.
Lúc Chu Tự Hàn đến xem, vừa đến đoạn Sở Dĩnh chia tay với Văn Sinh. Văn Sinh là do nam tài tử rất có thực lực Tôn Tiểu Bằng thủ vai, vốn đã bất mãn vì Sở Dĩnh là người mới, hơn nữa Sở Dĩnh lại còn không bằng những người mới khác, ngày đầu tiên gặp ngoài chào hỏi ra chẳng còn biểu hiện gì khác, Tôn Tiểu Bằng mời cô đi uống rượu cũng bị từ chối, không nể mặt mũi anh đương nhiên anh cũng không phối hợp với cô.
Không những không phối hợp mà có lúc còn cố ý gây khó khăn cho cô, Sở Dĩnh cũng không ngu, có thể nhận thấy Tôn Tiểu Bằng chơi mình, hơn nữa, đúng là oan gia ngõ hẹp, kể từ lúc Nhã Thi bị Lý Xuyên loại, Trần San Ny cũng tranh vào vai nữ hai, ân oán giữa Sở Dĩnh và Trần San Ny còn sâu hơn Nhã Thi, chưa nói đến Chu Tự Hàn, còn vụ đại diện phát ngôn của Âu Phỉ, giữa hai người đã có hiềm khích, trong bộ Thanh Liên này, Sở Dĩnh đắc tội với hai người, có thể thấy, cảm xúc của cô khó mà nảy sinh được.
Hôm nay là cảnh Văn Sinh và Thanh Liên chia tay trong mưa, dưới màn mưa, Thanh Liên bày tỏ tâm ý với Văn Sinh, một trái tim rực lửa trong mưa lạnh, Văn Sinh có chút cảm động, hai người ôm nhau trong mưa, sau đó Văn Sinh nghĩ đến nhân vật lớn đã theo đuổi Thanh Liên mấy năm liền đẩy cô ngã xuống đất, xoay người bỏ đi, Thanh Liên một mình ngồi dưới mưa rất lâu mới đứng lên.
Cảnh quay này khó ở chỗ lạnh, bây giờ mới vào táng ba, nhiệt độ luôn tầm 6,7 độ, Sở Dĩnh chỉ mặc một chiếc sườn xám mỏng, không đứng trong mưa cũng đã lạnh run rồi, huồng hồ lại còn đang phun mưa nhân tạo, cộng thêm Tôn Tiểu Bằng không hề phối hợp, một cảnh quay cả nửa ngày chưa xong.
Lúc Chu Tự Hàn đến, môi Sở Dĩnh đã tím bầm, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, dáng dấp nhỏ bé như vậy khiến Chu Tự Hàn vô cùng đau lòng, cô gái này bị hành hạ như vậy cũng không thốt lời nào.
Chu Tự Hàn biết, chờ Sở Dĩnh nhờ anh giúp đỡ, chắc đến lúc chết cũng không, nhưng anh tức không chịu được, tức Sở Dĩnh, giận cả chính mình, tức vì Sở Dĩnh tính tình cứng nhắc, nhưng lại giận chính mình hơn, thế nào vừa đến chỗ Sở Dĩnh, tự nhiên lòng lại mềm như phụ nữ vậy, nhưng anh không thể đứng nhìn người khác bắt nạt Sở Dĩnh, cô là người phụ nữ của anh, mặc kệ cô có thừa nhận hay không, vui hay không, anh quyết định chuyện này đã là ván đóng thuyền, bắt nạt người của Chu Tự Hàn hắn, mẹ nó chán sống rồi.
Sắc mặt Chu Tự Hàn tối sầm nhìn chằm chằm vào máy quay, xe tưới nước từ trên xối xả phun vào người Sở Dĩnh, khiến cho cả bộ sườn xám đều dính chặt vào người, đường cong lộ ra hấp dẫn nhưng nét mặt của cô khiến người ta không thể nghĩ được cái gì khác, nét mặt đau buồn như vậy, giống như màn mưa này đều là nước mắt cô.
Vì lạnh nên khi mưa rơi xuống, xung quanh cô có một tầng sương mù, càng khiến cho cảnh này đẹp và thê lương vô cùng, cắt... rốt cuộc Lý Xuyên cũng hài lòng thốt lên một tiếng.
Chu Tự Hàn cầm cái chăn trong tay John đi đến choàng lấy Sở Dĩnh ôm vào lòng, động tác không chút e dè này của anh đừng nói là đám diễn viên ngay cả Lý Xuyên cũng phải sửng sốt, mặc dù cũng đã nghe đến scandal của Sở Dĩnh với Chu tổng của Tinh Huy và Hàn Tổng của Âu Phỉ, nhưng cũng không quá để ý, scandal trong làng giải trí thật thật giả giả, chả biết thế nào, Lý Xuyên nghĩ rằng có lẽ đây là chiêu lăng xê của Tinh Huy, cũng không phải chuyện gì mới lạ, nhưng Chủ tộng tự thân đến trường quay, thật đúng là chuyện xưa nay chưa từng có, hơn nữa nhìn hành động của anh, không có ý định che giấu, nghĩa là khẳng định với mọi người, Sở Dĩnh là người của anh.
Lý Xuyên không khỏi nhìn Tôn Tiểu Bằng một cái, khóe miệng hắn giật giật, tất nhiên cũng đã nghe scandal của Sở Dĩnh với Chu tổng Tinh Huy, nhưng scandal của Chu tổng với nữ diễn viên nhiều lắm, biết ai là thật, mà có thật, cũng được dăm bữa, chưa thấy ai lâu dài, vì thế anh mới dám mượn cơ hội gây khó khăn cho Sở Dĩnh, lúc này thấy hành động của Chu Tự Hàn không khỏi chột dạ.
Trở lại khu nghỉ ngơi, người đại diện của anh cũng khẽ trách móc: "Vừa rồi tôi đã nhắc nhở cậu, cần gì làm khó Sở Dĩnh, một cảnh quay, làm đi làm lại đến mười lần, Sở Dĩnh là người mới, nhưng Chu tổng đứng sau lưng cô ta không thể đắc tội, nếu Chu tổng cố tình gây khó khăn, chén cơm này của chúng ta coi như vỡ."
Tôn Tiểu Bằng nói: "Ai gây khó khăn cho cô ta, cô ta đội mưa tôi cũng phải chịu, cô ta bị lạnh tôi không lạnh chắc?" Người đại diện của hắn lại nói: "Cái này giống nhau à, bên trong cậu còn một bồ đồ giữ ấm không thấm nước đấy..." Tôn Tiểu Bằng không lên tiếng, trong lòng cũng có chút hối hận, không phải vì nghe Trần San Ny xúi giục, anh cũng không cần phải làm khó một người mới làm gì.
Trần San Ny đến bên cạnh anh ngồi xuống nhỏ nhẹ cười nói: "Thế nào? Đường đường là một ngôi sao lớn lại sợ một người mới như Sở Dĩnh sao, anh chẳng phải hiểu rõ, trông hành động của Chu tổng có vẻ dọa người thế chứ thực ra hai người họ không có gì, chỉ là để lăng xê thôi."
Tôn Tiểu Bằng hừ một cái: "Sunny, tôi không phải đầu óc con nít, đừng có xiên xẹo cả những chuyện này, lăng xê có đến lượt tổng giám đốc Tinh Huy phải tự đi lấy lòng không, bây giờ tôi mới nghĩ ra, cô là muốn tranh đoạt với Sở Dĩnh, muốn lợi dụng tôi nhổ chướng ngại vật cho cô."
Trần Sunny cười ha ha: "Anh Tôn nói gì thế, tôi đâu có tranh đoạt gì với ai" Nói xong, ghé sát vào tai anh đổi giọng điều mềm mại hấp dẫn: "Tối nay đến chỗ em nhé."
Tôn Tiểu Bằng cười ha ha đứng lên, trong lòng nghĩ, Trần Sunny này thật tưởng mình là ai, cô ta không biết người khác quay vòng bao nhiêu lần rồi, vẫn nghĩ mình đắt giá, thực ra đã nhàu nát, Tôn Tiểu Bằng anh cũng không phải là phế phẩm mà phải động đến cô ta, mắt liếc qua Sở Dĩnh đang được Chu Tự Hàn ôm trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu, vừa rồi chẳng qua mình mềm lòng mới tha cho cô, nếu không có mà giày vò đến tối, con nhóc này chắc vào thẳng bệnh viện, mặc dù mình là người khởi xướng, nhưng cũng sợ Chu Tự Hàn gây cản trở nên đành giả bộ đến quan tâm.
Sở Dĩnh thật sự bị đông cứng rồi, cái lạnh thấu vào xương tủy, cô sắp mất hết cảm giác, vì từ nhỏ lớn lên ở phương nam, đối với cái rét của phương bắc, Sở Dĩnh vẫn không thích ứng nổi, cho nên lúc đi học đại học, cô tuyệt đối không nghĩ đến thành phố B, nhưng lúc đó Lăng Chu nói: "Thành phố B tuyệt đối không lạnh, nếu có lạnh cũng không sợ, đã có anh rồi."
Cơ thể Lăng Chu luôn rất ấm áp, bàn tay to ấm, cho dù lúc lạnh nhất cũng vẫn khô ráo ấm nóng, Sở Dĩnh thì ngược lại, vừa vào thu, tay chân đã bắt đầu lạnh, lúc hai người đi với nhau, Lăng Chu đều sẽ ôm cô, nhét tay cô vào bụng, cởi giày tất để chà xát đôi chân lạnh lẽo của cô
Khi đó cô luôn nói: "Lăng Chu, anh là lò lửa của riêng em." Lăng Chu cười: "Là lò lửa tuyệt đối tiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường, nhưng nếu Dĩnh nhi nhà ta mà hôn một cái, năng lượng sẽ gia tăng gấp bội..." Sau đó hôn cô tới tấp khiến hai người khó mà dứt nhau ra.
Sự ấm áp ấy lúc đó Sở Dĩnh không cảm thấy, đến khi mất đi, cô mới biết, mình lại nhớ nhiều đến vậy, cho nên lúc Chu Tự Hàn ôm cô vào lòng, rất giống với cái ấm áp kia, khiến cô lưu luyến không muốn rời, dù chỉ một lát cũng được nên cô nhắm mắt lại, mặc cho Chu Tự Hàn xoa xoa bàn tay lạnh lẽo của mình, không cả buồn nhúc nhích.
Khó có lúc Sở Dĩnh lại dịu dàng ngoan ngoãn như thế, khiến Chu Tự Hàn càng thương đến tận xương tủy, chưa có lúc nào, anh lại mềm lòng như vậy, mềm như muốn tan ra đến mức trong lòng sinh ra một ý tưởng kỳ quái là cứ ôm nàng như vậy, cả đời cũng không buông.
John cũng không muốn quấy rầy ông chủ khó khăn lắm mới có được giai nhân trong lòng, nhưng anh thực sự cảm thấy Sở Dĩnh không bình thường, từ nãy đến giờ, hai mắt cô nhắm tịt, không hề có ý định mở ra, cô đã bị cảm mấy ngày ròi, lúc đến trường quay đã hơi sốt, vì không muốn làm trễ nải lịch quay mà cố gắng, hôm nay lại dầm mưa như vậy, trong cái rét tháng ba năm nay, nhiệt độ cực thấp, đúng là họa vô đơn chí.
Nhìn thấy lúc này Sở Dĩnh khép nép trong lòng Chu Tự Hàn, John cảm thấy nhất định là nằm mơ, không thể có thật, vì vậy mới nhắc nhở: "ừm, Chu tổng, Sở Dĩnh sáng nay hơi sốt, bây giờ có khi nào nặng hơn rồi không?"
Lúc này Chu Tự Hàn mới tỉnh táo lại, đưa tay áp lên mặt cô, sợ hết hồn, trừ đôi tay lạnh lẽo, khuôn mặt cô nóng muốn bỏng, cau mày ôm Sở Dĩnh đứng dậy, đi thẳng về xe mình.
John sửng sốt đuổi theo nói: "Chu tổng, vẫn còn cảnh quay..." Chu Tự Hàn trừng mắt liếc anh: "Mọi người như vậy, còn quay cái rắm gì, trợ lý Hứa đi nói với đạo diễn Lý một tiếng, để Sở Dĩnh quay sau.." Nói xong ôm Sở Dĩnh ngồi vào xe.
Lúc Tôn Tiểu Bằng chạy lại, xe của Chu Tự Hàn đã ra khỏi trường quay, anh vội vàng nghe ngóng từ trợ lý Hứa: "Anh Từ, Chu tổng và Sở Dĩnh là...?"
Trợ lý Hứa nhìn hắn một cái, không mặn không nhạt buông một câu: "Thế này còn chưa hiểu rõ?" Chỉ câu nói này khiến cho lòng Tôn Tiểu Bằng trở nên lạnh lẽo...
Lúc cầm kịch bản trong tay, Sở Dĩnh lại có hứng thú với vai diễn, Lý Xuyên quả thật là danh bất hư truyền, Sở Dĩnh dành được vai Thanh Liên này, là nhân vật trung tâm duy nhất của kịch bản, cả cốt truyện đều xoay quanh cuộc sống của cô, nam chính, nữ hai, nữ ba, chẳng qua là phối hợp để tạo nên nhân vật Thanh Liên.
Thanh Liên là diễn viên Côn Khúc (tuồng Côn Sơn) nổi tiếng, năm đó mang theo một gánh hát đến Đại Thượng Hải, chỉ với vở Mẫu Đơn Đình mà nổi tiếng khắp nơi, làm cho thế lực khắp nơi nhảy vào tranh đoạt, có quân phiệt, xã hội đen, ông trùm thương giới, Thanh Liên lại luôn bảo vệ tình cảm của mình với thanh mai trúc mã cùng lớn lên là Lưu Văn
Hai người đã từng cùng nhau trải qua gian khổ, cùng bị đói, cùng học cùng đùa, để nuôi sống cả già lẫn trẻ trong gánh hát mà cùng đến Đại Thượng Hải, sau khi gánh hát thành danh, Lưu Văn sinh ra e ngại với các thế lực tranh đoạt Thanh Liên khắp nơi, cuối cùng đã rời bỏ Thanh Liên lựa chọn em gái cô là Thanh Đường, còn thông đồng với ông trùm thương giới à Sở Lập Nhân lừa Thanh Liên ra ngoài biệt thự để cưỡng hiếp. Thanh Liên thất vọng, ở sau công viên Kinh Mộng lớn nhất Thượng Hải đã giương súng bắn chết tên đàn ông phụ lòng Văn Sinh, sau đó tự sát, đúng như cái tên Thanh Liên của cô, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nếu không phải vì yêu, Thanh Liên sẽ là một diễn viên một đời nổi tiếng, nhưng cô đã dùng máu mình để nói cho mọi người sự kiên định của mình.
Sở Dĩnh bị câu chuyện làm lay động, chính xác mà nói, bị chính nhân vật Thanh Liên rung động, mặt khác cô cảm thấy, mình và Thanh Liên có sự đồng điệu về tâm hồn, họ giống nhau ở trái tim tinh khiết, nhưng giữa cuộc sống xô bồ mà bị vấy bẩn, thật bất đắc sĩ, thật uồn, nhưng cô không cực đoan như Thanh Liên thôi, cô không có dũng khí như cô ấy, nói trắng ra, cô là một người phụ nữ thế tục sợ chết.
Sau nghi thức mở máy, Thời gian ngủ của Sở Dĩnh đã ít càng ít hơn, Lý Xuyên là đạo diễn tương đối nghiêm túc, cảnh nào không hài lòng, có khi sẽ quay đi quay lại cả ngày, thậm chí cả đêm, cho đến khi ông hài lòng mới thôi, có lúc tức giận còn mắng chửi, Sở Dĩnh bị ông mắng dã man nhất, cũng không thể khác được, cô là nhân vật chính duy nhất, -% cảnh quay đều là của cô, rất nhiều đặc tả, Lý Xuyên yêu cầu phải lột tả được cảm xúc, đối với một người không được huấn luyện chính quy như Sở Dĩnh, nói chung là khó, vài lần không được, Lý Xuyên liền nổi điên mắng mỏ, vẫn chưa là gì, còn bị những diễn viên khác gây khó khăn.
Lúc Chu Tự Hàn đến xem, vừa đến đoạn Sở Dĩnh chia tay với Văn Sinh. Văn Sinh là do nam tài tử rất có thực lực Tôn Tiểu Bằng thủ vai, vốn đã bất mãn vì Sở Dĩnh là người mới, hơn nữa Sở Dĩnh lại còn không bằng những người mới khác, ngày đầu tiên gặp ngoài chào hỏi ra chẳng còn biểu hiện gì khác, Tôn Tiểu Bằng mời cô đi uống rượu cũng bị từ chối, không nể mặt mũi anh đương nhiên anh cũng không phối hợp với cô.
Không những không phối hợp mà có lúc còn cố ý gây khó khăn cho cô, Sở Dĩnh cũng không ngu, có thể nhận thấy Tôn Tiểu Bằng chơi mình, hơn nữa, đúng là oan gia ngõ hẹp, kể từ lúc Nhã Thi bị Lý Xuyên loại, Trần San Ny cũng tranh vào vai nữ hai, ân oán giữa Sở Dĩnh và Trần San Ny còn sâu hơn Nhã Thi, chưa nói đến Chu Tự Hàn, còn vụ đại diện phát ngôn của Âu Phỉ, giữa hai người đã có hiềm khích, trong bộ Thanh Liên này, Sở Dĩnh đắc tội với hai người, có thể thấy, cảm xúc của cô khó mà nảy sinh được.
Hôm nay là cảnh Văn Sinh và Thanh Liên chia tay trong mưa, dưới màn mưa, Thanh Liên bày tỏ tâm ý với Văn Sinh, một trái tim rực lửa trong mưa lạnh, Văn Sinh có chút cảm động, hai người ôm nhau trong mưa, sau đó Văn Sinh nghĩ đến nhân vật lớn đã theo đuổi Thanh Liên mấy năm liền đẩy cô ngã xuống đất, xoay người bỏ đi, Thanh Liên một mình ngồi dưới mưa rất lâu mới đứng lên.
Cảnh quay này khó ở chỗ lạnh, bây giờ mới vào táng ba, nhiệt độ luôn tầm , độ, Sở Dĩnh chỉ mặc một chiếc sườn xám mỏng, không đứng trong mưa cũng đã lạnh run rồi, huồng hồ lại còn đang phun mưa nhân tạo, cộng thêm Tôn Tiểu Bằng không hề phối hợp, một cảnh quay cả nửa ngày chưa xong.
Lúc Chu Tự Hàn đến, môi Sở Dĩnh đã tím bầm, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, dáng dấp nhỏ bé như vậy khiến Chu Tự Hàn vô cùng đau lòng, cô gái này bị hành hạ như vậy cũng không thốt lời nào.
Chu Tự Hàn biết, chờ Sở Dĩnh nhờ anh giúp đỡ, chắc đến lúc chết cũng không, nhưng anh tức không chịu được, tức Sở Dĩnh, giận cả chính mình, tức vì Sở Dĩnh tính tình cứng nhắc, nhưng lại giận chính mình hơn, thế nào vừa đến chỗ Sở Dĩnh, tự nhiên lòng lại mềm như phụ nữ vậy, nhưng anh không thể đứng nhìn người khác bắt nạt Sở Dĩnh, cô là người phụ nữ của anh, mặc kệ cô có thừa nhận hay không, vui hay không, anh quyết định chuyện này đã là ván đóng thuyền, bắt nạt người của Chu Tự Hàn hắn, mẹ nó chán sống rồi.
Sắc mặt Chu Tự Hàn tối sầm nhìn chằm chằm vào máy quay, xe tưới nước từ trên xối xả phun vào người Sở Dĩnh, khiến cho cả bộ sườn xám đều dính chặt vào người, đường cong lộ ra hấp dẫn nhưng nét mặt của cô khiến người ta không thể nghĩ được cái gì khác, nét mặt đau buồn như vậy, giống như màn mưa này đều là nước mắt cô.
Vì lạnh nên khi mưa rơi xuống, xung quanh cô có một tầng sương mù, càng khiến cho cảnh này đẹp và thê lương vô cùng, cắt... rốt cuộc Lý Xuyên cũng hài lòng thốt lên một tiếng.
Chu Tự Hàn cầm cái chăn trong tay John đi đến choàng lấy Sở Dĩnh ôm vào lòng, động tác không chút e dè này của anh đừng nói là đám diễn viên ngay cả Lý Xuyên cũng phải sửng sốt, mặc dù cũng đã nghe đến scandal của Sở Dĩnh với Chu tổng của Tinh Huy và Hàn Tổng của Âu Phỉ, nhưng cũng không quá để ý, scandal trong làng giải trí thật thật giả giả, chả biết thế nào, Lý Xuyên nghĩ rằng có lẽ đây là chiêu lăng xê của Tinh Huy, cũng không phải chuyện gì mới lạ, nhưng Chủ tộng tự thân đến trường quay, thật đúng là chuyện xưa nay chưa từng có, hơn nữa nhìn hành động của anh, không có ý định che giấu, nghĩa là khẳng định với mọi người, Sở Dĩnh là người của anh.
Lý Xuyên không khỏi nhìn Tôn Tiểu Bằng một cái, khóe miệng hắn giật giật, tất nhiên cũng đã nghe scandal của Sở Dĩnh với Chu tổng Tinh Huy, nhưng scandal của Chu tổng với nữ diễn viên nhiều lắm, biết ai là thật, mà có thật, cũng được dăm bữa, chưa thấy ai lâu dài, vì thế anh mới dám mượn cơ hội gây khó khăn cho Sở Dĩnh, lúc này thấy hành động của Chu Tự Hàn không khỏi chột dạ.
Trở lại khu nghỉ ngơi, người đại diện của anh cũng khẽ trách móc: "Vừa rồi tôi đã nhắc nhở cậu, cần gì làm khó Sở Dĩnh, một cảnh quay, làm đi làm lại đến mười lần, Sở Dĩnh là người mới, nhưng Chu tổng đứng sau lưng cô ta không thể đắc tội, nếu Chu tổng cố tình gây khó khăn, chén cơm này của chúng ta coi như vỡ."
Tôn Tiểu Bằng nói: "Ai gây khó khăn cho cô ta, cô ta đội mưa tôi cũng phải chịu, cô ta bị lạnh tôi không lạnh chắc?" Người đại diện của hắn lại nói: "Cái này giống nhau à, bên trong cậu còn một bồ đồ giữ ấm không thấm nước đấy..." Tôn Tiểu Bằng không lên tiếng, trong lòng cũng có chút hối hận, không phải vì nghe Trần San Ny xúi giục, anh cũng không cần phải làm khó một người mới làm gì.
Trần San Ny đến bên cạnh anh ngồi xuống nhỏ nhẹ cười nói: "Thế nào? Đường đường là một ngôi sao lớn lại sợ một người mới như Sở Dĩnh sao, anh chẳng phải hiểu rõ, trông hành động của Chu tổng có vẻ dọa người thế chứ thực ra hai người họ không có gì, chỉ là để lăng xê thôi."
Tôn Tiểu Bằng hừ một cái: "Sunny, tôi không phải đầu óc con nít, đừng có xiên xẹo cả những chuyện này, lăng xê có đến lượt tổng giám đốc Tinh Huy phải tự đi lấy lòng không, bây giờ tôi mới nghĩ ra, cô là muốn tranh đoạt với Sở Dĩnh, muốn lợi dụng tôi nhổ chướng ngại vật cho cô."
Trần Sunny cười ha ha: "Anh Tôn nói gì thế, tôi đâu có tranh đoạt gì với ai" Nói xong, ghé sát vào tai anh đổi giọng điều mềm mại hấp dẫn: "Tối nay đến chỗ em nhé."
Tôn Tiểu Bằng cười ha ha đứng lên, trong lòng nghĩ, Trần Sunny này thật tưởng mình là ai, cô ta không biết người khác quay vòng bao nhiêu lần rồi, vẫn nghĩ mình đắt giá, thực ra đã nhàu nát, Tôn Tiểu Bằng anh cũng không phải là phế phẩm mà phải động đến cô ta, mắt liếc qua Sở Dĩnh đang được Chu Tự Hàn ôm trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu, vừa rồi chẳng qua mình mềm lòng mới tha cho cô, nếu không có mà giày vò đến tối, con nhóc này chắc vào thẳng bệnh viện, mặc dù mình là người khởi xướng, nhưng cũng sợ Chu Tự Hàn gây cản trở nên đành giả bộ đến quan tâm.
Sở Dĩnh thật sự bị đông cứng rồi, cái lạnh thấu vào xương tủy, cô sắp mất hết cảm giác, vì từ nhỏ lớn lên ở phương nam, đối với cái rét của phương bắc, Sở Dĩnh vẫn không thích ứng nổi, cho nên lúc đi học đại học, cô tuyệt đối không nghĩ đến thành phố B, nhưng lúc đó Lăng Chu nói: "Thành phố B tuyệt đối không lạnh, nếu có lạnh cũng không sợ, đã có anh rồi."
Cơ thể Lăng Chu luôn rất ấm áp, bàn tay to ấm, cho dù lúc lạnh nhất cũng vẫn khô ráo ấm nóng, Sở Dĩnh thì ngược lại, vừa vào thu, tay chân đã bắt đầu lạnh, lúc hai người đi với nhau, Lăng Chu đều sẽ ôm cô, nhét tay cô vào bụng, cởi giày tất để chà xát đôi chân lạnh lẽo của cô
Khi đó cô luôn nói: "Lăng Chu, anh là lò lửa của riêng em." Lăng Chu cười: "Là lò lửa tuyệt đối tiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường, nhưng nếu Dĩnh nhi nhà ta mà hôn một cái, năng lượng sẽ gia tăng gấp bội..." Sau đó hôn cô tới tấp khiến hai người khó mà dứt nhau ra.
Sự ấm áp ấy lúc đó Sở Dĩnh không cảm thấy, đến khi mất đi, cô mới biết, mình lại nhớ nhiều đến vậy, cho nên lúc Chu Tự Hàn ôm cô vào lòng, rất giống với cái ấm áp kia, khiến cô lưu luyến không muốn rời, dù chỉ một lát cũng được nên cô nhắm mắt lại, mặc cho Chu Tự Hàn xoa xoa bàn tay lạnh lẽo của mình, không cả buồn nhúc nhích.
Khó có lúc Sở Dĩnh lại dịu dàng ngoan ngoãn như thế, khiến Chu Tự Hàn càng thương đến tận xương tủy, chưa có lúc nào, anh lại mềm lòng như vậy, mềm như muốn tan ra đến mức trong lòng sinh ra một ý tưởng kỳ quái là cứ ôm nàng như vậy, cả đời cũng không buông.
John cũng không muốn quấy rầy ông chủ khó khăn lắm mới có được giai nhân trong lòng, nhưng anh thực sự cảm thấy Sở Dĩnh không bình thường, từ nãy đến giờ, hai mắt cô nhắm tịt, không hề có ý định mở ra, cô đã bị cảm mấy ngày ròi, lúc đến trường quay đã hơi sốt, vì không muốn làm trễ nải lịch quay mà cố gắng, hôm nay lại dầm mưa như vậy, trong cái rét tháng ba năm nay, nhiệt độ cực thấp, đúng là họa vô đơn chí.
Nhìn thấy lúc này Sở Dĩnh khép nép trong lòng Chu Tự Hàn, John cảm thấy nhất định là nằm mơ, không thể có thật, vì vậy mới nhắc nhở: "ừm, Chu tổng, Sở Dĩnh sáng nay hơi sốt, bây giờ có khi nào nặng hơn rồi không?"
Lúc này Chu Tự Hàn mới tỉnh táo lại, đưa tay áp lên mặt cô, sợ hết hồn, trừ đôi tay lạnh lẽo, khuôn mặt cô nóng muốn bỏng, cau mày ôm Sở Dĩnh đứng dậy, đi thẳng về xe mình.
John sửng sốt đuổi theo nói: "Chu tổng, vẫn còn cảnh quay..." Chu Tự Hàn trừng mắt liếc anh: "Mọi người như vậy, còn quay cái rắm gì, trợ lý Hứa đi nói với đạo diễn Lý một tiếng, để Sở Dĩnh quay sau.." Nói xong ôm Sở Dĩnh ngồi vào xe.
Lúc Tôn Tiểu Bằng chạy lại, xe của Chu Tự Hàn đã ra khỏi trường quay, anh vội vàng nghe ngóng từ trợ lý Hứa: "Anh Từ, Chu tổng và Sở Dĩnh là...?"
Trợ lý Hứa nhìn hắn một cái, không mặn không nhạt buông một câu: "Thế này còn chưa hiểu rõ?" Chỉ câu nói này khiến cho lòng Tôn Tiểu Bằng trở nên lạnh lẽo...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc cầm kịch bản trong tay, Sở Dĩnh lại có hứng thú với vai diễn, Lý Xuyên quả thật là danh bất hư truyền, Sở Dĩnh dành được vai Thanh Liên này, là nhân vật trung tâm duy nhất của kịch bản, cả cốt truyện đều xoay quanh cuộc sống của cô, nam chính, nữ hai, nữ ba, chẳng qua là phối hợp để tạo nên nhân vật Thanh Liên.
Thanh Liên là diễn viên Côn Khúc (tuồng Côn Sơn) nổi tiếng, năm đó mang theo một gánh hát đến Đại Thượng Hải, chỉ với vở Mẫu Đơn Đình mà nổi tiếng khắp nơi, làm cho thế lực khắp nơi nhảy vào tranh đoạt, có quân phiệt, xã hội đen, ông trùm thương giới, Thanh Liên lại luôn bảo vệ tình cảm của mình với thanh mai trúc mã cùng lớn lên là Lưu Văn
Hai người đã từng cùng nhau trải qua gian khổ, cùng bị đói, cùng học cùng đùa, để nuôi sống cả già lẫn trẻ trong gánh hát mà cùng đến Đại Thượng Hải, sau khi gánh hát thành danh, Lưu Văn sinh ra e ngại với các thế lực tranh đoạt Thanh Liên khắp nơi, cuối cùng đã rời bỏ Thanh Liên lựa chọn em gái cô là Thanh Đường, còn thông đồng với ông trùm thương giới à Sở Lập Nhân lừa Thanh Liên ra ngoài biệt thự để cưỡng hiếp. Thanh Liên thất vọng, ở sau công viên Kinh Mộng lớn nhất Thượng Hải đã giương súng bắn chết tên đàn ông phụ lòng Văn Sinh, sau đó tự sát, đúng như cái tên Thanh Liên của cô, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nếu không phải vì yêu, Thanh Liên sẽ là một diễn viên một đời nổi tiếng, nhưng cô đã dùng máu mình để nói cho mọi người sự kiên định của mình.
Sở Dĩnh bị câu chuyện làm lay động, chính xác mà nói, bị chính nhân vật Thanh Liên rung động, mặt khác cô cảm thấy, mình và Thanh Liên có sự đồng điệu về tâm hồn, họ giống nhau ở trái tim tinh khiết, nhưng giữa cuộc sống xô bồ mà bị vấy bẩn, thật bất đắc sĩ, thật uồn, nhưng cô không cực đoan như Thanh Liên thôi, cô không có dũng khí như cô ấy, nói trắng ra, cô là một người phụ nữ thế tục sợ chết.
Sau nghi thức mở máy, Thời gian ngủ của Sở Dĩnh đã ít càng ít hơn, Lý Xuyên là đạo diễn tương đối nghiêm túc, cảnh nào không hài lòng, có khi sẽ quay đi quay lại cả ngày, thậm chí cả đêm, cho đến khi ông hài lòng mới thôi, có lúc tức giận còn mắng chửi, Sở Dĩnh bị ông mắng dã man nhất, cũng không thể khác được, cô là nhân vật chính duy nhất, 70-80% cảnh quay đều là của cô, rất nhiều đặc tả, Lý Xuyên yêu cầu phải lột tả được cảm xúc, đối với một người không được huấn luyện chính quy như Sở Dĩnh, nói chung là khó, vài lần không được, Lý Xuyên liền nổi điên mắng mỏ, vẫn chưa là gì, còn bị những diễn viên khác gây khó khăn.
Lúc Chu Tự Hàn đến xem, vừa đến đoạn Sở Dĩnh chia tay với Văn Sinh. Văn Sinh là do nam tài tử rất có thực lực Tôn Tiểu Bằng thủ vai, vốn đã bất mãn vì Sở Dĩnh là người mới, hơn nữa Sở Dĩnh lại còn không bằng những người mới khác, ngày đầu tiên gặp ngoài chào hỏi ra chẳng còn biểu hiện gì khác, Tôn Tiểu Bằng mời cô đi uống rượu cũng bị từ chối, không nể mặt mũi anh đương nhiên anh cũng không phối hợp với cô.
Không những không phối hợp mà có lúc còn cố ý gây khó khăn cho cô, Sở Dĩnh cũng không ngu, có thể nhận thấy Tôn Tiểu Bằng chơi mình, hơn nữa, đúng là oan gia ngõ hẹp, kể từ lúc Nhã Thi bị Lý Xuyên loại, Trần San Ny cũng tranh vào vai nữ hai, ân oán giữa Sở Dĩnh và Trần San Ny còn sâu hơn Nhã Thi, chưa nói đến Chu Tự Hàn, còn vụ đại diện phát ngôn của Âu Phỉ, giữa hai người đã có hiềm khích, trong bộ Thanh Liên này, Sở Dĩnh đắc tội với hai người, có thể thấy, cảm xúc của cô khó mà nảy sinh được.
Hôm nay là cảnh Văn Sinh và Thanh Liên chia tay trong mưa, dưới màn mưa, Thanh Liên bày tỏ tâm ý với Văn Sinh, một trái tim rực lửa trong mưa lạnh, Văn Sinh có chút cảm động, hai người ôm nhau trong mưa, sau đó Văn Sinh nghĩ đến nhân vật lớn đã theo đuổi Thanh Liên mấy năm liền đẩy cô ngã xuống đất, xoay người bỏ đi, Thanh Liên một mình ngồi dưới mưa rất lâu mới đứng lên.
Cảnh quay này khó ở chỗ lạnh, bây giờ mới vào táng ba, nhiệt độ luôn tầm 6,7 độ, Sở Dĩnh chỉ mặc một chiếc sườn xám mỏng, không đứng trong mưa cũng đã lạnh run rồi, huồng hồ lại còn đang phun mưa nhân tạo, cộng thêm Tôn Tiểu Bằng không hề phối hợp, một cảnh quay cả nửa ngày chưa xong.
Lúc Chu Tự Hàn đến, môi Sở Dĩnh đã tím bầm, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, dáng dấp nhỏ bé như vậy khiến Chu Tự Hàn vô cùng đau lòng, cô gái này bị hành hạ như vậy cũng không thốt lời nào.
Chu Tự Hàn biết, chờ Sở Dĩnh nhờ anh giúp đỡ, chắc đến lúc chết cũng không, nhưng anh tức không chịu được, tức Sở Dĩnh, giận cả chính mình, tức vì Sở Dĩnh tính tình cứng nhắc, nhưng lại giận chính mình hơn, thế nào vừa đến chỗ Sở Dĩnh, tự nhiên lòng lại mềm như phụ nữ vậy, nhưng anh không thể đứng nhìn người khác bắt nạt Sở Dĩnh, cô là người phụ nữ của anh, mặc kệ cô có thừa nhận hay không, vui hay không, anh quyết định chuyện này đã là ván đóng thuyền, bắt nạt người của Chu Tự Hàn hắn, mẹ nó chán sống rồi.
Sắc mặt Chu Tự Hàn tối sầm nhìn chằm chằm vào máy quay, xe tưới nước từ trên xối xả phun vào người Sở Dĩnh, khiến cho cả bộ sườn xám đều dính chặt vào người, đường cong lộ ra hấp dẫn nhưng nét mặt của cô khiến người ta không thể nghĩ được cái gì khác, nét mặt đau buồn như vậy, giống như màn mưa này đều là nước mắt cô.
Vì lạnh nên khi mưa rơi xuống, xung quanh cô có một tầng sương mù, càng khiến cho cảnh này đẹp và thê lương vô cùng, cắt... rốt cuộc Lý Xuyên cũng hài lòng thốt lên một tiếng.
Chu Tự Hàn cầm cái chăn trong tay John đi đến choàng lấy Sở Dĩnh ôm vào lòng, động tác không chút e dè này của anh đừng nói là đám diễn viên ngay cả Lý Xuyên cũng phải sửng sốt, mặc dù cũng đã nghe đến scandal của Sở Dĩnh với Chu tổng của Tinh Huy và Hàn Tổng của Âu Phỉ, nhưng cũng không quá để ý, scandal trong làng giải trí thật thật giả giả, chả biết thế nào, Lý Xuyên nghĩ rằng có lẽ đây là chiêu lăng xê của Tinh Huy, cũng không phải chuyện gì mới lạ, nhưng Chủ tộng tự thân đến trường quay, thật đúng là chuyện xưa nay chưa từng có, hơn nữa nhìn hành động của anh, không có ý định che giấu, nghĩa là khẳng định với mọi người, Sở Dĩnh là người của anh.
Lý Xuyên không khỏi nhìn Tôn Tiểu Bằng một cái, khóe miệng hắn giật giật, tất nhiên cũng đã nghe scandal của Sở Dĩnh với Chu tổng Tinh Huy, nhưng scandal của Chu tổng với nữ diễn viên nhiều lắm, biết ai là thật, mà có thật, cũng được dăm bữa, chưa thấy ai lâu dài, vì thế anh mới dám mượn cơ hội gây khó khăn cho Sở Dĩnh, lúc này thấy hành động của Chu Tự Hàn không khỏi chột dạ.
Trở lại khu nghỉ ngơi, người đại diện của anh cũng khẽ trách móc: "Vừa rồi tôi đã nhắc nhở cậu, cần gì làm khó Sở Dĩnh, một cảnh quay, làm đi làm lại đến mười lần, Sở Dĩnh là người mới, nhưng Chu tổng đứng sau lưng cô ta không thể đắc tội, nếu Chu tổng cố tình gây khó khăn, chén cơm này của chúng ta coi như vỡ."
Tôn Tiểu Bằng nói: "Ai gây khó khăn cho cô ta, cô ta đội mưa tôi cũng phải chịu, cô ta bị lạnh tôi không lạnh chắc?" Người đại diện của hắn lại nói: "Cái này giống nhau à, bên trong cậu còn một bồ đồ giữ ấm không thấm nước đấy..." Tôn Tiểu Bằng không lên tiếng, trong lòng cũng có chút hối hận, không phải vì nghe Trần San Ny xúi giục, anh cũng không cần phải làm khó một người mới làm gì.
Trần San Ny đến bên cạnh anh ngồi xuống nhỏ nhẹ cười nói: "Thế nào? Đường đường là một ngôi sao lớn lại sợ một người mới như Sở Dĩnh sao, anh chẳng phải hiểu rõ, trông hành động của Chu tổng có vẻ dọa người thế chứ thực ra hai người họ không có gì, chỉ là để lăng xê thôi."
Tôn Tiểu Bằng hừ một cái: "Sunny, tôi không phải đầu óc con nít, đừng có xiên xẹo cả những chuyện này, lăng xê có đến lượt tổng giám đốc Tinh Huy phải tự đi lấy lòng không, bây giờ tôi mới nghĩ ra, cô là muốn tranh đoạt với Sở Dĩnh, muốn lợi dụng tôi nhổ chướng ngại vật cho cô."
Trần Sunny cười ha ha: "Anh Tôn nói gì thế, tôi đâu có tranh đoạt gì với ai" Nói xong, ghé sát vào tai anh đổi giọng điều mềm mại hấp dẫn: "Tối nay đến chỗ em nhé."
Tôn Tiểu Bằng cười ha ha đứng lên, trong lòng nghĩ, Trần Sunny này thật tưởng mình là ai, cô ta không biết người khác quay vòng bao nhiêu lần rồi, vẫn nghĩ mình đắt giá, thực ra đã nhàu nát, Tôn Tiểu Bằng anh cũng không phải là phế phẩm mà phải động đến cô ta, mắt liếc qua Sở Dĩnh đang được Chu Tự Hàn ôm trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu, vừa rồi chẳng qua mình mềm lòng mới tha cho cô, nếu không có mà giày vò đến tối, con nhóc này chắc vào thẳng bệnh viện, mặc dù mình là người khởi xướng, nhưng cũng sợ Chu Tự Hàn gây cản trở nên đành giả bộ đến quan tâm.
Sở Dĩnh thật sự bị đông cứng rồi, cái lạnh thấu vào xương tủy, cô sắp mất hết cảm giác, vì từ nhỏ lớn lên ở phương nam, đối với cái rét của phương bắc, Sở Dĩnh vẫn không thích ứng nổi, cho nên lúc đi học đại học, cô tuyệt đối không nghĩ đến thành phố B, nhưng lúc đó Lăng Chu nói: "Thành phố B tuyệt đối không lạnh, nếu có lạnh cũng không sợ, đã có anh rồi."
Cơ thể Lăng Chu luôn rất ấm áp, bàn tay to ấm, cho dù lúc lạnh nhất cũng vẫn khô ráo ấm nóng, Sở Dĩnh thì ngược lại, vừa vào thu, tay chân đã bắt đầu lạnh, lúc hai người đi với nhau, Lăng Chu đều sẽ ôm cô, nhét tay cô vào bụng, cởi giày tất để chà xát đôi chân lạnh lẽo của cô
Khi đó cô luôn nói: "Lăng Chu, anh là lò lửa của riêng em." Lăng Chu cười: "Là lò lửa tuyệt đối tiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường, nhưng nếu Dĩnh nhi nhà ta mà hôn một cái, năng lượng sẽ gia tăng gấp bội..." Sau đó hôn cô tới tấp khiến hai người khó mà dứt nhau ra.
Sự ấm áp ấy lúc đó Sở Dĩnh không cảm thấy, đến khi mất đi, cô mới biết, mình lại nhớ nhiều đến vậy, cho nên lúc Chu Tự Hàn ôm cô vào lòng, rất giống với cái ấm áp kia, khiến cô lưu luyến không muốn rời, dù chỉ một lát cũng được nên cô nhắm mắt lại, mặc cho Chu Tự Hàn xoa xoa bàn tay lạnh lẽo của mình, không cả buồn nhúc nhích.
Khó có lúc Sở Dĩnh lại dịu dàng ngoan ngoãn như thế, khiến Chu Tự Hàn càng thương đến tận xương tủy, chưa có lúc nào, anh lại mềm lòng như vậy, mềm như muốn tan ra đến mức trong lòng sinh ra một ý tưởng kỳ quái là cứ ôm nàng như vậy, cả đời cũng không buông.
John cũng không muốn quấy rầy ông chủ khó khăn lắm mới có được giai nhân trong lòng, nhưng anh thực sự cảm thấy Sở Dĩnh không bình thường, từ nãy đến giờ, hai mắt cô nhắm tịt, không hề có ý định mở ra, cô đã bị cảm mấy ngày ròi, lúc đến trường quay đã hơi sốt, vì không muốn làm trễ nải lịch quay mà cố gắng, hôm nay lại dầm mưa như vậy, trong cái rét tháng ba năm nay, nhiệt độ cực thấp, đúng là họa vô đơn chí.
Nhìn thấy lúc này Sở Dĩnh khép nép trong lòng Chu Tự Hàn, John cảm thấy nhất định là nằm mơ, không thể có thật, vì vậy mới nhắc nhở: "ừm, Chu tổng, Sở Dĩnh sáng nay hơi sốt, bây giờ có khi nào nặng hơn rồi không?"
Lúc này Chu Tự Hàn mới tỉnh táo lại, đưa tay áp lên mặt cô, sợ hết hồn, trừ đôi tay lạnh lẽo, khuôn mặt cô nóng muốn bỏng, cau mày ôm Sở Dĩnh đứng dậy, đi thẳng về xe mình.
John sửng sốt đuổi theo nói: "Chu tổng, vẫn còn cảnh quay..." Chu Tự Hàn trừng mắt liếc anh: "Mọi người như vậy, còn quay cái rắm gì, trợ lý Hứa đi nói với đạo diễn Lý một tiếng, để Sở Dĩnh quay sau.." Nói xong ôm Sở Dĩnh ngồi vào xe.
Lúc Tôn Tiểu Bằng chạy lại, xe của Chu Tự Hàn đã ra khỏi trường quay, anh vội vàng nghe ngóng từ trợ lý Hứa: "Anh Từ, Chu tổng và Sở Dĩnh là...?"
Trợ lý Hứa nhìn hắn một cái, không mặn không nhạt buông một câu: "Thế này còn chưa hiểu rõ?" Chỉ câu nói này khiến cho lòng Tôn Tiểu Bằng trở nên lạnh lẽo...