Lăng Chu vào nhà nhìn thấy Nhan Nhan ngồi ở ghế sa lon, liền biết là mẹ anh lại gạt anh, Lăng Chu đi tới có chút không có cách mà nói: "Mẹ, mẹ không nói ngài trái tim phạm vào sao?"
Lăng phu nhân liếc nhìn con trai: "Mẹ không nói như vậy, con có thể trở lại ư, trong nhà này ngay cả nhà trọ cũng không bằng rồi, cha con không có nhà, con cũng không về, trước kia con ở bên ngoài, mẹ cũng không nói, hiện tại mọi người trở lại, con lại muốn ở bên ngoài, để cho con về nhà một chuyến, giống như muốn mạng của con, con với cha con đều bận rộn, không biết, còn tưởng rằng con làm quan lớn gì đấy."
Nhan Nhan ở một bên bĩu môi nói: "Dì à, dì cũng đừng trách mắng anh ấy, coi chừng Lăng ca ca lại càng không về nhà nữa." Lăng phu nhân không khỏi cười nói: "Này con còn chưa có vào cửa nhà chúng ta đâu, cũng chỉ biết bênh vực Lăng ca ca của con sao?"
"Mẹ......" Lăng Chu hơi nhíu mày, không muốn mẹ anh đem anh và Nhan Nhan kéo đến cùng nơi.
Lăng phu nhân đứng lên nói: "Mẹ biết các con là người trẻ tuổi chê chúng ta là cha mẹ càu nhàu, mẹ đi xem buổi tối ăn món ăn gì một chút, con nói chuyện với Nhan Nhan một lát đi." Nói xong, bà đứng lên đi phòng bếp.
Nhan Nhan đứng lên, ôm cánh tay Lăng Chu ngồi xuống: "Lăng ca ca, mấy ngày nay anh bận rộn cái gì vậy? Em gọi điện thoại thế nào cũng không nhận." Lăng Chu rút cánh tay của cô từ trong khuỷu tay bản thân ra: "Nhan Nhan, mẹ tôi thích nói giỡn, cô đừng hiểu lầm."
Nhan Nhan cười híp mắt nói: "Em không có hiểu lầm, mẹ em cũng giống vậy, cả ngày nhắc đi nhắc lại muốn em gả cho anh, em mới lớn, còn chưa có tốt nghiệp đại học đâu, làm sao nghĩ quẩn như vậy, nhưng Lăng ca ca, em sớm muộn gì cũng sẽ gả cho anh, sau này chờ em thành ngôi sao lớn, anh cũng đừng lo lắng ồ!"
Lăng Chu không khỏi bật cười, quả nhiên tuổi không giống nhau sẽ sinh ra sự khác nhau, Nhan Nhan là cháu gái của bác dâu anh, so với Lăng gia bọn họ cũng coi như môn đăng hộ đối, một lần anh đến B thị, hai nhà liền an bài gặp mặt, tính toán biến thành xem mắt, Nhan Nhan mới hai mươi mốt tuổi, đang còn tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, Lăng Chu sẽ nghĩ đến Sở Dĩnh.
Mặc dù Nhan Nhan cũng rất xinh đẹp. Nhưng ở trong mắt của Lăng Chu, không có một cô gái nào có thể so sánh mà vượt qua được Sở Dĩnh, sở dĩnh hai mươi mốt tuổi, không có dã tâm giống như Nhan Nhan, năm đó ước mơ duy nhất của Sở Dĩnh là gả cho anh, sau đó sinh con dưỡng cái, bọn họ sống cuộc sống của gia đình bình thường, khi đó Lăng Chu cười cô không có tiền đồ, thật ra thì anh yêu chết cái không có tiền đồ đó của cô.
Khi đó bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới cô sẽ trở thành ngôi sao mọi người đều chú ý: "Sở tỷ tỷ, Lăng ca ca ngươi xem, là tác phẩm điện ảnh của Sở tỷ tỷ, chụp thật đẹp a!"
Không biết lúc nào thì TV trước mặt bị Nhan Nhan chuyển đến kênh tin tức giải trí, Lý Xuyên đang giới thiệu tác phẩm điện ảnh mới “Thanh Liên”, tấm hình cắt bỏ tương đối đặc sắc, có mấy chuỗi hình ảnh liên tiếp xuất hiện, hầu như đều có Sở Dĩnh.
Thân thể Lăng Chu gần như cứng đờ, si mê nhìn chằm chằm TV, Sở Dĩnh mặc váy dài thoải mái, xinh đẹp làm người ta không muốn dời tầm mắt, Sở Dĩnh cũng không coi là diễn viên nghiệp dư, Côn Khúc lại hát có da có thịt, nhưng chỉ biết hát “Mẫu Đan đình” rất hay, Lăng Chu không thích kịch truyền thống, nhưng Sở Dĩnh hát anh rất ưa thích, giọng hát uyển chuyển đó, thân thể mềm mại, làm cô nhìn qua quyến rũ khác thường.
Ban đầu anh ôm cô, cưỡng chế cô đồng ý không hát cho người khác nghe, khi đó anh rất thích ghen, nam sinh đi ngang qua nhìn Sở Dĩnh lâu hơn một chút, anh đều có thể ăn giấm chua nửa ngày, bởi vì anh biết rõ Dĩnh nhi của anh rất đẹp, anh hốt hoảng lo sợ, sợ bị người khác cướp đi.
Lăng phu nhân ra ngoài, quét mắt nhìn màn hình TV, sắc mặt thay đổi nhiều lần có chút khẩn trương hỏi Nhan Nhan: "Con biết cô ấy sao?"
Nhan Nhan gật đầu một cái: "Đương nhiên rồi! Lần trước con và Lăng ca ca chơi bóng có gặp gỡ một lần, Lăng ca ca không nói đó là bạn học của anh ấy sao? Dì chưa từng thấy qua Sở tỷ tỷ sao?"
Lăng phu nhân quét mắt con trai mơ hồ nói: "Ách, bạn học của Lăng ca ca con rất nhiều, sao dì có thể đều gặp, cho dù đã gặp qua, qua nhiều năm như vậy, biến hóa cũng thật lớn, sớm không nhớ rõ."
Nhan Nhan ngây thơ nói: " Nếu như dì không nhớ, khẳng định là chưa từng gặp qua chị ấy, bản thân Sở tỷ tỷ so với trên ti vi xinh đẹp hơn nhiều, da quá tốt, không có chút nào như phụ nữ hai mươi tám tuổi cả, so với da của con còn trắng hơn, chắc chắn mỗi ngày đều chăm sóc da, nếu không, sao có thể còn trẻ như vậy."
Lăng phu nhân cầm lên hộp điều khiển tv pằng một tiếng tắt ti vi: "Được rồi, được rồi, ăn cơm đi! Cái miệng nhỏ nhắn này thì không biết giống người nào, dì nhớ được, lúc tuổi mẹ con còn trẻ nhưng là cái hũ nút, thế nào lại sinh cái nha đầu này, chính là nói nhiều đấy."
Nhan Nhan đứng lên, thân thiết ôm bả vai của Lăng phu nhân đi về phía phòng ăn, vừa đi vừa làm nũng: " Đây là dì chê Nhan Nhan nói nhiều rồi hả?"
Lăng phu nhân không khỏi cười, vỗ vỗ cái trán của cô: "Không chê, dì ở nơi này cả ngày yên tĩnh ngay cả người nói chuyện cùng cũng không có, có con tiểu nói nhiều này vừa đúng."
Mẹ anh thật rất ưa thích Nhan Nhan, Lăng Chu nhớ, ban đầu mẹ anh không thích Sở Dĩnh lắm, mặc dù không có biểu hiện rõ ràng, nhưng mẹ đối với Sở Dĩnh luôn nhàn nhạt khách khí, sau Sở gia lại xảy ra chuyện, Sở Dĩnh nói chia tay với anh, Lăng Chu còn tưởng rằng là mẹ anh tìm Sở Dĩnh nói cái gì.
Lăng Chu ngồi ở trên bàn ăn, liếc nhìn chỗ ngồi đối diện, hỏi một câu: " Hôm nay cha không về nhà sao?"
Lăng phu nhân hừ một tiếng nói: "Cha con bận rộn công việc xã giao nhiều, vừa mới gọi điện thoại về nói, hôm nay muốn đi thị sát công việc trước, hai ngày nay cũng không về được, cho nên nói, con nhanh chóng cưới con dâu về nhà cho mẹ, cha con các người bận rộn, mẹ còn có người trò chuyện, nếu không, sớm muộn gì cũng sinh ra bệnh."
Lăng Chu đặt chiếc đũa xuống cười: "Mẹ, không phải mẹ có những bạn học cũ kia sao, không phải ngày ngày tụ tập ở một chỗ, hôm nay đánh bài, sáng mai leo núi, mẹ còn buồn bực a!"
Lăng phu nhân nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Những người đó có thể so với con dâu ư, lại nói,mẹ còn chờ bồng cháu đấy."
"Bồng cháu?" Trong lòng Lăng Chu tê tê đau một cái, nhớ tới Sở Dĩnh xóa sạch đứa bé kia, nếu như sống đến bây giờ cũng năm tuổi rồi!
Nhan Nhan tự mình lái xe tới, cơm nước xong nhận được điện thoại của bạn học, cũng không cần Lăng Chu đưa đi, Lăng phu nhân liếc nhìn con trai mình một cái nói: "Nhan Nhan tuổi còn nhỏ, tự nhiên hoạt bát một chút, về sau là tốt, tìm vợ thì phải tìm người nhỏ tuổi, phụ nữ già rất nhanh, nếu là tìm vừa lớn, đến thời điểm con bốn mươi, đứng cùng một chỗ với con dâu, người khác không cho là cùng tuổi đấy."
Lăng Chu bị mẹ chọc cười: "Mẹ, chuyện của con mẹ cũng đừng quan tâm, con sẽ tự xử lí."
Lăng phu nhân hừ một tiếng: "Tự con xử lí, đừng dỗ mẹ, con và mẹ nói, có phải trong lòng con còn nhớ tới nha đầu Sở gia kia hay không, trải qua nhiều năm như vậy, con cũng nên buông xuống, ban đầu mẹ đã nói với, nha đầu Sở gia với con không thích hợp, không nói tính tình, cô gái này rất xinh đẹp liền dễ dàng gây ra tai họa."
Lăng Chu bỗng nhiên nói: "Mẹ, ban đầu mẹ không thích Sở Dĩnh, cũng bởi vì cô ấy rất xinh đẹp sao?"
Ánh mắt của Lăng phu nhân lóe lóe, cảnh cáo anh: "Lão hoàng lịch, con còn nói cái gì, hôm nay cô ta vào giới văn nghệ, đây chính là cá đại nhiễm hang, con xác định xem những thứ xì căng đan trên báo chí kia, lộn xộn lung tung, con cũng đừng đi theo quấy rầy cô ta, Lăng gia chúng ta không muốn mất mặt đâu, "
Lúc Lăng Chu từ trong nhà đi ra, đã qua mười giờ, lái xe chẳng có mục đích dạo quanh một vòng, cảm thấy trong lòng buồn bực khó chịu, gọi điện thoại kêu Trương Phàn ra ngoài.
Trương Phàn chạy quanh trường học của bọn họ một vòng, mới tìm thấy Lăng Chu, bên cạnh Lăng Chu đã có mấy lon bia trống không, nhìn thấy anh, Lăng Chu ngoắc ngoắc tay: "Sao lại đến chậm như vậy? Nếu cậu không tới đây, mình sẽ uống hết, ngồi đi......" Mở ra một lon bia đưa cho cậu ta.
Trương Phàn nhận lấy, ngồi ở bên cạnh anh: " Đã nhiều năm rồi, trường học chúng ta cũng đã sửa mấy lần, ai biết chỗ cũ của cậu ở đâu, giống như cậu này sao nhớ trường cũ lâu thì tốt rồi."
Lăng Chu uống một ngụm rượu, nói nhỏ: "Đúng vậy! Theo trí nhớ của mình, người khác sớm đem quá khứ quên đi không còn chút nào, Trương Phàn, cậu nói mình làm sao lại không quên được chứ, mình cũng muốn quên, buộc chính mình quên đi cũng không được."
Trương Phàn thở dài: "Nếu mình nói, cậu đây chính là cùng bản thân so tài, kết hôn còn có ly hôn mà, huống hồ, cậu và Sở Dĩnh còn là mối tình đầu, cậu không có nghe người ta nói, tỷ lệ thành công của mối tình đầu gần như là số lẻ, hơn nữa, thế giới nơi nào không có hoa thơm, chỉ bằng điều kiện của cậu, còn không đáng giá sao, cô gái xinh đẹp nào không tìm ra, làm gì phải là ở Sở Dĩnh viên này cái cổ xiêu vẹo trên cây treo cổ."
Lăng Chu ngẩn người nhìn mặt hồ trước mắt, cái cổ xiêu vẹo cây? Anh đi nơi nào tìm thêm một người giống Sở Dĩnh như đúc, ánh đèn rọi vào trên mặt hồ, cho dù bóng đêm có mênh mông mịt mù, vẫn xinh đẹp long lanh trong suốt như cũ, tựa như ánh mắt của Sở Dĩnh.
Trong trí nhớ của anh, ánh mắt Sở Dĩnh luôn trong suốt, hầu như anh chỉ nhìn một cái cũng biết ý nghĩa bên trong, lúc nào thì lên, anh không hiểu: "Trương Phàn, mình không nghĩ ra, tại sao ban đầu Sở Dĩnh chia tay với mình, thậm chí dứt khoát đem đứa bé của tụi mình xóa sạch, cô ấy thích đứa bé như vậy mà."
Trương Phàn nói: "Cô ấy muốn chia tay với cậu, còn giữ con của cậu làm gì, tâm tư của phụ nữ ai mà hiểu được, dù sao hiện tại cô ấy đi theo Chu Tự Hàn hoa tâm đại củ cải đó, cũng coi như báo ứng, không chừng lúc nào đó thì bị Chu Tự Hàn một cước đá đi, còn có Lưu Giai người phụ nữ đáng chết đó nữa, mình đây vừa đến, giống như ăn phải thuốc súng, giương nanh múa vuốt, hận không được nhào tới cắn mình một cái, không trách được đén bây giờ còn không tìm được bạn trai, ai dám lấy người như vậy về, không phải đen đủi sao."
Ngược lại Lăng Chu cười một tiếng: "Cũng không biết hai người các cậu có thâm thù đại hận gì, từ trung học đệ nhị cấp hai người liền rùm beng, ầm ĩ cho đến tận bây giờ."
Trương Phàn hừ một tiếng: "Lăng Chu, cái người này cũng không trượng nghĩa a! Anh em không phải là vì để cho cậu chơi nổi nên mới đi tìm Lưu Giai kia lý luận sao, xem ra giáo dục nâng ta tới đây."
Lăng Chu dài thở dài: "Thật ra thì mình rất hâm mộ cậu, ít nhất cậu và Lưu Giai còn có thể ầm ĩ......"
Trương Phàn trợn mắt một cái: "Đừng đem mình và bà điên này gom chung một chỗ, nhưng mình hưởng thụ không nổi, chỉ là Lăng Chu, mình nghe nói thế nào, cậu là cục trưởng Cục Văn Hóa lại muốn chụp quảng cáo cái gì, còn là cùng Sở Dĩnh, sẽ không phải là chưa hết hi vọng chứ?"
Lăng Chu cầm chai bia, giơ một tay lên, ném vào trong thùng rác trước mặt: " Trương Phàn, mình không chết tâm được, mình phải tìm cô ấy hỏi rõ ràng, năm đó tại sao lại làm như vậy?"
Lông mày của Trương Phàn nhíu chặt: "Cậu hỏi rõ ràng rồi, có thể làm như thế nào? Coi như hai người các cậu giống như trong phim truyền hình, có nỗi khổ tâm hiểu lầm gì, cũng sáu năm rồi, cô ấy đã đi theo người khác, cậu còn muốn gương vỡ lại lành sao?"
Sắc mặt Lăng Chu càng thay đổi, gương vỡ lại lành? Nếu như hỏi anh một chút tim của mình, thì anh phải nhận thức, cho dù hận cô ấy hận cắn răng nghiến lợi, vẫn không nhịn được muốn đi cùng với cô.
Lăng Chu vào nhà nhìn thấy Nhan Nhan ngồi ở ghế sa lon, liền biết là mẹ anh lại gạt anh, Lăng Chu đi tới có chút không có cách mà nói: "Mẹ, mẹ không nói ngài trái tim phạm vào sao?"
Lăng phu nhân liếc nhìn con trai: "Mẹ không nói như vậy, con có thể trở lại ư, trong nhà này ngay cả nhà trọ cũng không bằng rồi, cha con không có nhà, con cũng không về, trước kia con ở bên ngoài, mẹ cũng không nói, hiện tại mọi người trở lại, con lại muốn ở bên ngoài, để cho con về nhà một chuyến, giống như muốn mạng của con, con với cha con đều bận rộn, không biết, còn tưởng rằng con làm quan lớn gì đấy."
Nhan Nhan ở một bên bĩu môi nói: "Dì à, dì cũng đừng trách mắng anh ấy, coi chừng Lăng ca ca lại càng không về nhà nữa." Lăng phu nhân không khỏi cười nói: "Này con còn chưa có vào cửa nhà chúng ta đâu, cũng chỉ biết bênh vực Lăng ca ca của con sao?"
"Mẹ......" Lăng Chu hơi nhíu mày, không muốn mẹ anh đem anh và Nhan Nhan kéo đến cùng nơi.
Lăng phu nhân đứng lên nói: "Mẹ biết các con là người trẻ tuổi chê chúng ta là cha mẹ càu nhàu, mẹ đi xem buổi tối ăn món ăn gì một chút, con nói chuyện với Nhan Nhan một lát đi." Nói xong, bà đứng lên đi phòng bếp.
Nhan Nhan đứng lên, ôm cánh tay Lăng Chu ngồi xuống: "Lăng ca ca, mấy ngày nay anh bận rộn cái gì vậy? Em gọi điện thoại thế nào cũng không nhận." Lăng Chu rút cánh tay của cô từ trong khuỷu tay bản thân ra: "Nhan Nhan, mẹ tôi thích nói giỡn, cô đừng hiểu lầm."
Nhan Nhan cười híp mắt nói: "Em không có hiểu lầm, mẹ em cũng giống vậy, cả ngày nhắc đi nhắc lại muốn em gả cho anh, em mới lớn, còn chưa có tốt nghiệp đại học đâu, làm sao nghĩ quẩn như vậy, nhưng Lăng ca ca, em sớm muộn gì cũng sẽ gả cho anh, sau này chờ em thành ngôi sao lớn, anh cũng đừng lo lắng ồ!"
Lăng Chu không khỏi bật cười, quả nhiên tuổi không giống nhau sẽ sinh ra sự khác nhau, Nhan Nhan là cháu gái của bác dâu anh, so với Lăng gia bọn họ cũng coi như môn đăng hộ đối, một lần anh đến B thị, hai nhà liền an bài gặp mặt, tính toán biến thành xem mắt, Nhan Nhan mới hai mươi mốt tuổi, đang còn tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, Lăng Chu sẽ nghĩ đến Sở Dĩnh.
Mặc dù Nhan Nhan cũng rất xinh đẹp. Nhưng ở trong mắt của Lăng Chu, không có một cô gái nào có thể so sánh mà vượt qua được Sở Dĩnh, sở dĩnh hai mươi mốt tuổi, không có dã tâm giống như Nhan Nhan, năm đó ước mơ duy nhất của Sở Dĩnh là gả cho anh, sau đó sinh con dưỡng cái, bọn họ sống cuộc sống của gia đình bình thường, khi đó Lăng Chu cười cô không có tiền đồ, thật ra thì anh yêu chết cái không có tiền đồ đó của cô.
Khi đó bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới cô sẽ trở thành ngôi sao mọi người đều chú ý: "Sở tỷ tỷ, Lăng ca ca ngươi xem, là tác phẩm điện ảnh của Sở tỷ tỷ, chụp thật đẹp a!"
Không biết lúc nào thì TV trước mặt bị Nhan Nhan chuyển đến kênh tin tức giải trí, Lý Xuyên đang giới thiệu tác phẩm điện ảnh mới “Thanh Liên”, tấm hình cắt bỏ tương đối đặc sắc, có mấy chuỗi hình ảnh liên tiếp xuất hiện, hầu như đều có Sở Dĩnh.
Thân thể Lăng Chu gần như cứng đờ, si mê nhìn chằm chằm TV, Sở Dĩnh mặc váy dài thoải mái, xinh đẹp làm người ta không muốn dời tầm mắt, Sở Dĩnh cũng không coi là diễn viên nghiệp dư, Côn Khúc lại hát có da có thịt, nhưng chỉ biết hát “Mẫu Đan đình” rất hay, Lăng Chu không thích kịch truyền thống, nhưng Sở Dĩnh hát anh rất ưa thích, giọng hát uyển chuyển đó, thân thể mềm mại, làm cô nhìn qua quyến rũ khác thường.
Ban đầu anh ôm cô, cưỡng chế cô đồng ý không hát cho người khác nghe, khi đó anh rất thích ghen, nam sinh đi ngang qua nhìn Sở Dĩnh lâu hơn một chút, anh đều có thể ăn giấm chua nửa ngày, bởi vì anh biết rõ Dĩnh nhi của anh rất đẹp, anh hốt hoảng lo sợ, sợ bị người khác cướp đi.
Lăng phu nhân ra ngoài, quét mắt nhìn màn hình TV, sắc mặt thay đổi nhiều lần có chút khẩn trương hỏi Nhan Nhan: "Con biết cô ấy sao?"
Nhan Nhan gật đầu một cái: "Đương nhiên rồi! Lần trước con và Lăng ca ca chơi bóng có gặp gỡ một lần, Lăng ca ca không nói đó là bạn học của anh ấy sao? Dì chưa từng thấy qua Sở tỷ tỷ sao?"
Lăng phu nhân quét mắt con trai mơ hồ nói: "Ách, bạn học của Lăng ca ca con rất nhiều, sao dì có thể đều gặp, cho dù đã gặp qua, qua nhiều năm như vậy, biến hóa cũng thật lớn, sớm không nhớ rõ."
Nhan Nhan ngây thơ nói: " Nếu như dì không nhớ, khẳng định là chưa từng gặp qua chị ấy, bản thân Sở tỷ tỷ so với trên ti vi xinh đẹp hơn nhiều, da quá tốt, không có chút nào như phụ nữ hai mươi tám tuổi cả, so với da của con còn trắng hơn, chắc chắn mỗi ngày đều chăm sóc da, nếu không, sao có thể còn trẻ như vậy."
Lăng phu nhân cầm lên hộp điều khiển tv pằng một tiếng tắt ti vi: "Được rồi, được rồi, ăn cơm đi! Cái miệng nhỏ nhắn này thì không biết giống người nào, dì nhớ được, lúc tuổi mẹ con còn trẻ nhưng là cái hũ nút, thế nào lại sinh cái nha đầu này, chính là nói nhiều đấy."
Nhan Nhan đứng lên, thân thiết ôm bả vai của Lăng phu nhân đi về phía phòng ăn, vừa đi vừa làm nũng: " Đây là dì chê Nhan Nhan nói nhiều rồi hả?"
Lăng phu nhân không khỏi cười, vỗ vỗ cái trán của cô: "Không chê, dì ở nơi này cả ngày yên tĩnh ngay cả người nói chuyện cùng cũng không có, có con tiểu nói nhiều này vừa đúng."
Mẹ anh thật rất ưa thích Nhan Nhan, Lăng Chu nhớ, ban đầu mẹ anh không thích Sở Dĩnh lắm, mặc dù không có biểu hiện rõ ràng, nhưng mẹ đối với Sở Dĩnh luôn nhàn nhạt khách khí, sau Sở gia lại xảy ra chuyện, Sở Dĩnh nói chia tay với anh, Lăng Chu còn tưởng rằng là mẹ anh tìm Sở Dĩnh nói cái gì.
Lăng Chu ngồi ở trên bàn ăn, liếc nhìn chỗ ngồi đối diện, hỏi một câu: " Hôm nay cha không về nhà sao?"
Lăng phu nhân hừ một tiếng nói: "Cha con bận rộn công việc xã giao nhiều, vừa mới gọi điện thoại về nói, hôm nay muốn đi thị sát công việc trước, hai ngày nay cũng không về được, cho nên nói, con nhanh chóng cưới con dâu về nhà cho mẹ, cha con các người bận rộn, mẹ còn có người trò chuyện, nếu không, sớm muộn gì cũng sinh ra bệnh."
Lăng Chu đặt chiếc đũa xuống cười: "Mẹ, không phải mẹ có những bạn học cũ kia sao, không phải ngày ngày tụ tập ở một chỗ, hôm nay đánh bài, sáng mai leo núi, mẹ còn buồn bực a!"
Lăng phu nhân nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Những người đó có thể so với con dâu ư, lại nói,mẹ còn chờ bồng cháu đấy."
"Bồng cháu?" Trong lòng Lăng Chu tê tê đau một cái, nhớ tới Sở Dĩnh xóa sạch đứa bé kia, nếu như sống đến bây giờ cũng năm tuổi rồi!
Nhan Nhan tự mình lái xe tới, cơm nước xong nhận được điện thoại của bạn học, cũng không cần Lăng Chu đưa đi, Lăng phu nhân liếc nhìn con trai mình một cái nói: "Nhan Nhan tuổi còn nhỏ, tự nhiên hoạt bát một chút, về sau là tốt, tìm vợ thì phải tìm người nhỏ tuổi, phụ nữ già rất nhanh, nếu là tìm vừa lớn, đến thời điểm con bốn mươi, đứng cùng một chỗ với con dâu, người khác không cho là cùng tuổi đấy."
Lăng Chu bị mẹ chọc cười: "Mẹ, chuyện của con mẹ cũng đừng quan tâm, con sẽ tự xử lí."
Lăng phu nhân hừ một tiếng: "Tự con xử lí, đừng dỗ mẹ, con và mẹ nói, có phải trong lòng con còn nhớ tới nha đầu Sở gia kia hay không, trải qua nhiều năm như vậy, con cũng nên buông xuống, ban đầu mẹ đã nói với, nha đầu Sở gia với con không thích hợp, không nói tính tình, cô gái này rất xinh đẹp liền dễ dàng gây ra tai họa."
Lăng Chu bỗng nhiên nói: "Mẹ, ban đầu mẹ không thích Sở Dĩnh, cũng bởi vì cô ấy rất xinh đẹp sao?"
Ánh mắt của Lăng phu nhân lóe lóe, cảnh cáo anh: "Lão hoàng lịch, con còn nói cái gì, hôm nay cô ta vào giới văn nghệ, đây chính là cá đại nhiễm hang, con xác định xem những thứ xì căng đan trên báo chí kia, lộn xộn lung tung, con cũng đừng đi theo quấy rầy cô ta, Lăng gia chúng ta không muốn mất mặt đâu, "
Lúc Lăng Chu từ trong nhà đi ra, đã qua mười giờ, lái xe chẳng có mục đích dạo quanh một vòng, cảm thấy trong lòng buồn bực khó chịu, gọi điện thoại kêu Trương Phàn ra ngoài.
Trương Phàn chạy quanh trường học của bọn họ một vòng, mới tìm thấy Lăng Chu, bên cạnh Lăng Chu đã có mấy lon bia trống không, nhìn thấy anh, Lăng Chu ngoắc ngoắc tay: "Sao lại đến chậm như vậy? Nếu cậu không tới đây, mình sẽ uống hết, ngồi đi......" Mở ra một lon bia đưa cho cậu ta.
Trương Phàn nhận lấy, ngồi ở bên cạnh anh: " Đã nhiều năm rồi, trường học chúng ta cũng đã sửa mấy lần, ai biết chỗ cũ của cậu ở đâu, giống như cậu này sao nhớ trường cũ lâu thì tốt rồi."
Lăng Chu uống một ngụm rượu, nói nhỏ: "Đúng vậy! Theo trí nhớ của mình, người khác sớm đem quá khứ quên đi không còn chút nào, Trương Phàn, cậu nói mình làm sao lại không quên được chứ, mình cũng muốn quên, buộc chính mình quên đi cũng không được."
Trương Phàn thở dài: "Nếu mình nói, cậu đây chính là cùng bản thân so tài, kết hôn còn có ly hôn mà, huống hồ, cậu và Sở Dĩnh còn là mối tình đầu, cậu không có nghe người ta nói, tỷ lệ thành công của mối tình đầu gần như là số lẻ, hơn nữa, thế giới nơi nào không có hoa thơm, chỉ bằng điều kiện của cậu, còn không đáng giá sao, cô gái xinh đẹp nào không tìm ra, làm gì phải là ở Sở Dĩnh viên này cái cổ xiêu vẹo trên cây treo cổ."
Lăng Chu ngẩn người nhìn mặt hồ trước mắt, cái cổ xiêu vẹo cây? Anh đi nơi nào tìm thêm một người giống Sở Dĩnh như đúc, ánh đèn rọi vào trên mặt hồ, cho dù bóng đêm có mênh mông mịt mù, vẫn xinh đẹp long lanh trong suốt như cũ, tựa như ánh mắt của Sở Dĩnh.
Trong trí nhớ của anh, ánh mắt Sở Dĩnh luôn trong suốt, hầu như anh chỉ nhìn một cái cũng biết ý nghĩa bên trong, lúc nào thì lên, anh không hiểu: "Trương Phàn, mình không nghĩ ra, tại sao ban đầu Sở Dĩnh chia tay với mình, thậm chí dứt khoát đem đứa bé của tụi mình xóa sạch, cô ấy thích đứa bé như vậy mà."
Trương Phàn nói: "Cô ấy muốn chia tay với cậu, còn giữ con của cậu làm gì, tâm tư của phụ nữ ai mà hiểu được, dù sao hiện tại cô ấy đi theo Chu Tự Hàn hoa tâm đại củ cải đó, cũng coi như báo ứng, không chừng lúc nào đó thì bị Chu Tự Hàn một cước đá đi, còn có Lưu Giai người phụ nữ đáng chết đó nữa, mình đây vừa đến, giống như ăn phải thuốc súng, giương nanh múa vuốt, hận không được nhào tới cắn mình một cái, không trách được đén bây giờ còn không tìm được bạn trai, ai dám lấy người như vậy về, không phải đen đủi sao."
Ngược lại Lăng Chu cười một tiếng: "Cũng không biết hai người các cậu có thâm thù đại hận gì, từ trung học đệ nhị cấp hai người liền rùm beng, ầm ĩ cho đến tận bây giờ."
Trương Phàn hừ một tiếng: "Lăng Chu, cái người này cũng không trượng nghĩa a! Anh em không phải là vì để cho cậu chơi nổi nên mới đi tìm Lưu Giai kia lý luận sao, xem ra giáo dục nâng ta tới đây."
Lăng Chu dài thở dài: "Thật ra thì mình rất hâm mộ cậu, ít nhất cậu và Lưu Giai còn có thể ầm ĩ......"
Trương Phàn trợn mắt một cái: "Đừng đem mình và bà điên này gom chung một chỗ, nhưng mình hưởng thụ không nổi, chỉ là Lăng Chu, mình nghe nói thế nào, cậu là cục trưởng Cục Văn Hóa lại muốn chụp quảng cáo cái gì, còn là cùng Sở Dĩnh, sẽ không phải là chưa hết hi vọng chứ?"
Lăng Chu cầm chai bia, giơ một tay lên, ném vào trong thùng rác trước mặt: " Trương Phàn, mình không chết tâm được, mình phải tìm cô ấy hỏi rõ ràng, năm đó tại sao lại làm như vậy?"
Lông mày của Trương Phàn nhíu chặt: "Cậu hỏi rõ ràng rồi, có thể làm như thế nào? Coi như hai người các cậu giống như trong phim truyền hình, có nỗi khổ tâm hiểu lầm gì, cũng sáu năm rồi, cô ấy đã đi theo người khác, cậu còn muốn gương vỡ lại lành sao?"
Sắc mặt Lăng Chu càng thay đổi, gương vỡ lại lành? Nếu như hỏi anh một chút tim của mình, thì anh phải nhận thức, cho dù hận cô ấy hận cắn răng nghiến lợi, vẫn không nhịn được muốn đi cùng với cô.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lăng Chu vào nhà nhìn thấy Nhan Nhan ngồi ở ghế sa lon, liền biết là mẹ anh lại gạt anh, Lăng Chu đi tới có chút không có cách mà nói: "Mẹ, mẹ không nói ngài trái tim phạm vào sao?"
Lăng phu nhân liếc nhìn con trai: "Mẹ không nói như vậy, con có thể trở lại ư, trong nhà này ngay cả nhà trọ cũng không bằng rồi, cha con không có nhà, con cũng không về, trước kia con ở bên ngoài, mẹ cũng không nói, hiện tại mọi người trở lại, con lại muốn ở bên ngoài, để cho con về nhà một chuyến, giống như muốn mạng của con, con với cha con đều bận rộn, không biết, còn tưởng rằng con làm quan lớn gì đấy."
Nhan Nhan ở một bên bĩu môi nói: "Dì à, dì cũng đừng trách mắng anh ấy, coi chừng Lăng ca ca lại càng không về nhà nữa." Lăng phu nhân không khỏi cười nói: "Này con còn chưa có vào cửa nhà chúng ta đâu, cũng chỉ biết bênh vực Lăng ca ca của con sao?"
"Mẹ......" Lăng Chu hơi nhíu mày, không muốn mẹ anh đem anh và Nhan Nhan kéo đến cùng nơi.
Lăng phu nhân đứng lên nói: "Mẹ biết các con là người trẻ tuổi chê chúng ta là cha mẹ càu nhàu, mẹ đi xem buổi tối ăn món ăn gì một chút, con nói chuyện với Nhan Nhan một lát đi." Nói xong, bà đứng lên đi phòng bếp.
Nhan Nhan đứng lên, ôm cánh tay Lăng Chu ngồi xuống: "Lăng ca ca, mấy ngày nay anh bận rộn cái gì vậy? Em gọi điện thoại thế nào cũng không nhận." Lăng Chu rút cánh tay của cô từ trong khuỷu tay bản thân ra: "Nhan Nhan, mẹ tôi thích nói giỡn, cô đừng hiểu lầm."
Nhan Nhan cười híp mắt nói: "Em không có hiểu lầm, mẹ em cũng giống vậy, cả ngày nhắc đi nhắc lại muốn em gả cho anh, em mới lớn, còn chưa có tốt nghiệp đại học đâu, làm sao nghĩ quẩn như vậy, nhưng Lăng ca ca, em sớm muộn gì cũng sẽ gả cho anh, sau này chờ em thành ngôi sao lớn, anh cũng đừng lo lắng ồ!"
Lăng Chu không khỏi bật cười, quả nhiên tuổi không giống nhau sẽ sinh ra sự khác nhau, Nhan Nhan là cháu gái của bác dâu anh, so với Lăng gia bọn họ cũng coi như môn đăng hộ đối, một lần anh đến B thị, hai nhà liền an bài gặp mặt, tính toán biến thành xem mắt, Nhan Nhan mới hai mươi mốt tuổi, đang còn tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, Lăng Chu sẽ nghĩ đến Sở Dĩnh.
Mặc dù Nhan Nhan cũng rất xinh đẹp. Nhưng ở trong mắt của Lăng Chu, không có một cô gái nào có thể so sánh mà vượt qua được Sở Dĩnh, sở dĩnh hai mươi mốt tuổi, không có dã tâm giống như Nhan Nhan, năm đó ước mơ duy nhất của Sở Dĩnh là gả cho anh, sau đó sinh con dưỡng cái, bọn họ sống cuộc sống của gia đình bình thường, khi đó Lăng Chu cười cô không có tiền đồ, thật ra thì anh yêu chết cái không có tiền đồ đó của cô.
Khi đó bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới cô sẽ trở thành ngôi sao mọi người đều chú ý: "Sở tỷ tỷ, Lăng ca ca ngươi xem, là tác phẩm điện ảnh của Sở tỷ tỷ, chụp thật đẹp a!"
Không biết lúc nào thì TV trước mặt bị Nhan Nhan chuyển đến kênh tin tức giải trí, Lý Xuyên đang giới thiệu tác phẩm điện ảnh mới “Thanh Liên”, tấm hình cắt bỏ tương đối đặc sắc, có mấy chuỗi hình ảnh liên tiếp xuất hiện, hầu như đều có Sở Dĩnh.
Thân thể Lăng Chu gần như cứng đờ, si mê nhìn chằm chằm TV, Sở Dĩnh mặc váy dài thoải mái, xinh đẹp làm người ta không muốn dời tầm mắt, Sở Dĩnh cũng không coi là diễn viên nghiệp dư, Côn Khúc lại hát có da có thịt, nhưng chỉ biết hát “Mẫu Đan đình” rất hay, Lăng Chu không thích kịch truyền thống, nhưng Sở Dĩnh hát anh rất ưa thích, giọng hát uyển chuyển đó, thân thể mềm mại, làm cô nhìn qua quyến rũ khác thường.
Ban đầu anh ôm cô, cưỡng chế cô đồng ý không hát cho người khác nghe, khi đó anh rất thích ghen, nam sinh đi ngang qua nhìn Sở Dĩnh lâu hơn một chút, anh đều có thể ăn giấm chua nửa ngày, bởi vì anh biết rõ Dĩnh nhi của anh rất đẹp, anh hốt hoảng lo sợ, sợ bị người khác cướp đi.
Lăng phu nhân ra ngoài, quét mắt nhìn màn hình TV, sắc mặt thay đổi nhiều lần có chút khẩn trương hỏi Nhan Nhan: "Con biết cô ấy sao?"
Nhan Nhan gật đầu một cái: "Đương nhiên rồi! Lần trước con và Lăng ca ca chơi bóng có gặp gỡ một lần, Lăng ca ca không nói đó là bạn học của anh ấy sao? Dì chưa từng thấy qua Sở tỷ tỷ sao?"
Lăng phu nhân quét mắt con trai mơ hồ nói: "Ách, bạn học của Lăng ca ca con rất nhiều, sao dì có thể đều gặp, cho dù đã gặp qua, qua nhiều năm như vậy, biến hóa cũng thật lớn, sớm không nhớ rõ."
Nhan Nhan ngây thơ nói: " Nếu như dì không nhớ, khẳng định là chưa từng gặp qua chị ấy, bản thân Sở tỷ tỷ so với trên ti vi xinh đẹp hơn nhiều, da quá tốt, không có chút nào như phụ nữ hai mươi tám tuổi cả, so với da của con còn trắng hơn, chắc chắn mỗi ngày đều chăm sóc da, nếu không, sao có thể còn trẻ như vậy."
Lăng phu nhân cầm lên hộp điều khiển tv pằng một tiếng tắt ti vi: "Được rồi, được rồi, ăn cơm đi! Cái miệng nhỏ nhắn này thì không biết giống người nào, dì nhớ được, lúc tuổi mẹ con còn trẻ nhưng là cái hũ nút, thế nào lại sinh cái nha đầu này, chính là nói nhiều đấy."
Nhan Nhan đứng lên, thân thiết ôm bả vai của Lăng phu nhân đi về phía phòng ăn, vừa đi vừa làm nũng: " Đây là dì chê Nhan Nhan nói nhiều rồi hả?"
Lăng phu nhân không khỏi cười, vỗ vỗ cái trán của cô: "Không chê, dì ở nơi này cả ngày yên tĩnh ngay cả người nói chuyện cùng cũng không có, có con tiểu nói nhiều này vừa đúng."
Mẹ anh thật rất ưa thích Nhan Nhan, Lăng Chu nhớ, ban đầu mẹ anh không thích Sở Dĩnh lắm, mặc dù không có biểu hiện rõ ràng, nhưng mẹ đối với Sở Dĩnh luôn nhàn nhạt khách khí, sau Sở gia lại xảy ra chuyện, Sở Dĩnh nói chia tay với anh, Lăng Chu còn tưởng rằng là mẹ anh tìm Sở Dĩnh nói cái gì.
Lăng Chu ngồi ở trên bàn ăn, liếc nhìn chỗ ngồi đối diện, hỏi một câu: " Hôm nay cha không về nhà sao?"
Lăng phu nhân hừ một tiếng nói: "Cha con bận rộn công việc xã giao nhiều, vừa mới gọi điện thoại về nói, hôm nay muốn đi thị sát công việc trước, hai ngày nay cũng không về được, cho nên nói, con nhanh chóng cưới con dâu về nhà cho mẹ, cha con các người bận rộn, mẹ còn có người trò chuyện, nếu không, sớm muộn gì cũng sinh ra bệnh."
Lăng Chu đặt chiếc đũa xuống cười: "Mẹ, không phải mẹ có những bạn học cũ kia sao, không phải ngày ngày tụ tập ở một chỗ, hôm nay đánh bài, sáng mai leo núi, mẹ còn buồn bực a!"
Lăng phu nhân nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Những người đó có thể so với con dâu ư, lại nói,mẹ còn chờ bồng cháu đấy."
"Bồng cháu?" Trong lòng Lăng Chu tê tê đau một cái, nhớ tới Sở Dĩnh xóa sạch đứa bé kia, nếu như sống đến bây giờ cũng năm tuổi rồi!
Nhan Nhan tự mình lái xe tới, cơm nước xong nhận được điện thoại của bạn học, cũng không cần Lăng Chu đưa đi, Lăng phu nhân liếc nhìn con trai mình một cái nói: "Nhan Nhan tuổi còn nhỏ, tự nhiên hoạt bát một chút, về sau là tốt, tìm vợ thì phải tìm người nhỏ tuổi, phụ nữ già rất nhanh, nếu là tìm vừa lớn, đến thời điểm con bốn mươi, đứng cùng một chỗ với con dâu, người khác không cho là cùng tuổi đấy."
Lăng Chu bị mẹ chọc cười: "Mẹ, chuyện của con mẹ cũng đừng quan tâm, con sẽ tự xử lí."
Lăng phu nhân hừ một tiếng: "Tự con xử lí, đừng dỗ mẹ, con và mẹ nói, có phải trong lòng con còn nhớ tới nha đầu Sở gia kia hay không, trải qua nhiều năm như vậy, con cũng nên buông xuống, ban đầu mẹ đã nói với, nha đầu Sở gia với con không thích hợp, không nói tính tình, cô gái này rất xinh đẹp liền dễ dàng gây ra tai họa."
Lăng Chu bỗng nhiên nói: "Mẹ, ban đầu mẹ không thích Sở Dĩnh, cũng bởi vì cô ấy rất xinh đẹp sao?"
Ánh mắt của Lăng phu nhân lóe lóe, cảnh cáo anh: "Lão hoàng lịch, con còn nói cái gì, hôm nay cô ta vào giới văn nghệ, đây chính là cá đại nhiễm hang, con xác định xem những thứ xì căng đan trên báo chí kia, lộn xộn lung tung, con cũng đừng đi theo quấy rầy cô ta, Lăng gia chúng ta không muốn mất mặt đâu, "
Lúc Lăng Chu từ trong nhà đi ra, đã qua mười giờ, lái xe chẳng có mục đích dạo quanh một vòng, cảm thấy trong lòng buồn bực khó chịu, gọi điện thoại kêu Trương Phàn ra ngoài.
Trương Phàn chạy quanh trường học của bọn họ một vòng, mới tìm thấy Lăng Chu, bên cạnh Lăng Chu đã có mấy lon bia trống không, nhìn thấy anh, Lăng Chu ngoắc ngoắc tay: "Sao lại đến chậm như vậy? Nếu cậu không tới đây, mình sẽ uống hết, ngồi đi......" Mở ra một lon bia đưa cho cậu ta.
Trương Phàn nhận lấy, ngồi ở bên cạnh anh: " Đã nhiều năm rồi, trường học chúng ta cũng đã sửa mấy lần, ai biết chỗ cũ của cậu ở đâu, giống như cậu này sao nhớ trường cũ lâu thì tốt rồi."
Lăng Chu uống một ngụm rượu, nói nhỏ: "Đúng vậy! Theo trí nhớ của mình, người khác sớm đem quá khứ quên đi không còn chút nào, Trương Phàn, cậu nói mình làm sao lại không quên được chứ, mình cũng muốn quên, buộc chính mình quên đi cũng không được."
Trương Phàn thở dài: "Nếu mình nói, cậu đây chính là cùng bản thân so tài, kết hôn còn có ly hôn mà, huống hồ, cậu và Sở Dĩnh còn là mối tình đầu, cậu không có nghe người ta nói, tỷ lệ thành công của mối tình đầu gần như là số lẻ, hơn nữa, thế giới nơi nào không có hoa thơm, chỉ bằng điều kiện của cậu, còn không đáng giá sao, cô gái xinh đẹp nào không tìm ra, làm gì phải là ở Sở Dĩnh viên này cái cổ xiêu vẹo trên cây treo cổ."
Lăng Chu ngẩn người nhìn mặt hồ trước mắt, cái cổ xiêu vẹo cây? Anh đi nơi nào tìm thêm một người giống Sở Dĩnh như đúc, ánh đèn rọi vào trên mặt hồ, cho dù bóng đêm có mênh mông mịt mù, vẫn xinh đẹp long lanh trong suốt như cũ, tựa như ánh mắt của Sở Dĩnh.
Trong trí nhớ của anh, ánh mắt Sở Dĩnh luôn trong suốt, hầu như anh chỉ nhìn một cái cũng biết ý nghĩa bên trong, lúc nào thì lên, anh không hiểu: "Trương Phàn, mình không nghĩ ra, tại sao ban đầu Sở Dĩnh chia tay với mình, thậm chí dứt khoát đem đứa bé của tụi mình xóa sạch, cô ấy thích đứa bé như vậy mà."
Trương Phàn nói: "Cô ấy muốn chia tay với cậu, còn giữ con của cậu làm gì, tâm tư của phụ nữ ai mà hiểu được, dù sao hiện tại cô ấy đi theo Chu Tự Hàn hoa tâm đại củ cải đó, cũng coi như báo ứng, không chừng lúc nào đó thì bị Chu Tự Hàn một cước đá đi, còn có Lưu Giai người phụ nữ đáng chết đó nữa, mình đây vừa đến, giống như ăn phải thuốc súng, giương nanh múa vuốt, hận không được nhào tới cắn mình một cái, không trách được đén bây giờ còn không tìm được bạn trai, ai dám lấy người như vậy về, không phải đen đủi sao."
Ngược lại Lăng Chu cười một tiếng: "Cũng không biết hai người các cậu có thâm thù đại hận gì, từ trung học đệ nhị cấp hai người liền rùm beng, ầm ĩ cho đến tận bây giờ."
Trương Phàn hừ một tiếng: "Lăng Chu, cái người này cũng không trượng nghĩa a! Anh em không phải là vì để cho cậu chơi nổi nên mới đi tìm Lưu Giai kia lý luận sao, xem ra giáo dục nâng ta tới đây."
Lăng Chu dài thở dài: "Thật ra thì mình rất hâm mộ cậu, ít nhất cậu và Lưu Giai còn có thể ầm ĩ......"
Trương Phàn trợn mắt một cái: "Đừng đem mình và bà điên này gom chung một chỗ, nhưng mình hưởng thụ không nổi, chỉ là Lăng Chu, mình nghe nói thế nào, cậu là cục trưởng Cục Văn Hóa lại muốn chụp quảng cáo cái gì, còn là cùng Sở Dĩnh, sẽ không phải là chưa hết hi vọng chứ?"
Lăng Chu cầm chai bia, giơ một tay lên, ném vào trong thùng rác trước mặt: " Trương Phàn, mình không chết tâm được, mình phải tìm cô ấy hỏi rõ ràng, năm đó tại sao lại làm như vậy?"
Lông mày của Trương Phàn nhíu chặt: "Cậu hỏi rõ ràng rồi, có thể làm như thế nào? Coi như hai người các cậu giống như trong phim truyền hình, có nỗi khổ tâm hiểu lầm gì, cũng sáu năm rồi, cô ấy đã đi theo người khác, cậu còn muốn gương vỡ lại lành sao?"
Sắc mặt Lăng Chu càng thay đổi, gương vỡ lại lành? Nếu như hỏi anh một chút tim của mình, thì anh phải nhận thức, cho dù hận cô ấy hận cắn răng nghiến lợi, vẫn không nhịn được muốn đi cùng với cô.