Đừng nhìn bề ngoài Sở Dĩnh nhìn rất dọa người, có lúc đặc biệt kinh sợ, đây là Lưu Giai cho Sở Dĩnh lời nhận xét chuẩn xác nhất, hơn nữa cô tự biết thời điểm không để ý, vậy thì thật sự là một quả hồng mềm dễ khi dễ, bóp như thế nào cũng được.
Sở Dĩnh biết mình tông vào đuôi xe, vừa xuống xe nhìn, chiếc xe trước mặt kia cũng là xe đắt tiền, Aston Martin, càng lo lắng trong lòng, đang nghĩ nếu như mình chạy trốn, đem cục diện rối rắm này ném cho Chu Tự Hàn dọn dẹp, có phải có chút không hiền hậu hay không, chỉ thấy một người đàn ông xuống từ trong xe ngay trước mặt.
Vừa thấy mặt, Sở Dĩnh không khỏi ngẩn người, có chút quen mặt, hơn ba mươi tuổi, mặt to thô thiển, đầu tóc cạo vô lại, càng lộ vẻ mặt béo phì toàn là thịt, trong miệng hùng hùng hổ hổ không sạch sẽ: "!@#$%$@, người nào, mẹ nó, dám đụng xe của lão tử, chán sống......" Thấy Sở Dĩnh, ngược lại ngừng miệng, một đôi mắt sắc quét tới quét lui ở trên người của Sở Dĩnh: "Tôi nói ai đó, thì ra là Sở tiểu thư, tôi là Triệu Quân, Sở tiểu thư không nhớ rõ, xem ra thật là quý nhân quên nhiều chuyện, lần trước tôi mời Sở tiểu thư ăn cơm, Sở tiểu thư cũng không nể mặt mũi của tôi."
Lúc này Sở Dĩnh mới nhớ tới Triệu Quân này, hình như là người rất có lai lịch, lần trước lúc chụp quảng cáo cho Âu Phỉ, hắn trực tiếp xông vào hậu trường phòng chụp ảnh, mời cô ăn cơm, thời điểm bị cô cự tuyệt tại chỗ, Triệu Quân này còn rất không có phong độ mắng đôi câu: "Trèo rất cao, còn không phải là kỹ nữ sao, mở rộng chân ra để cho người ta cắm vào, ngày nào đó để cho người ta chơi đùa tả tơi, trở lại cầu xin tôi chơi cũng không chơi......"
Nói chuyện tương đối hạ lưu, sau đó John lại nói với cô, Triệu Quân này là người nổi danh thối rữa, dựa vào bối cảnh của cha hắn quen làm xằng làm bậy, lấy một phòng công ty, đặc biệt cua ngôi sao nữ trong giới, thủ đoạn hạ lưu gì cũng đều làm ra, là một kẻ khốn kiếp không có phẩm chất chân chính, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi thích nhất mang thù, để cho về sau Sở Dĩnh cẩn thận với hắn một chút.
Thế nào hôm nay lại oan gia ngõ hẹp đụng phải xe của hắn, Sở Dĩnh không khỏi nhíu nhíu mày, suy nghĩ chuyện này có thể giải quyết nhanh lên một chút như thế nào, chỉ chỉ xe của hắn nói: "Vô cùng xin lỗi, đụng vào xe của anh, anh nói bồi thường thế nào, tôi sẽ phối hợp."
Triệu Quân quan sát cô từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng dừng ở trên mặt của cô, rất khó nhìn thấy người phụ nữ can đảm giống như cô, dám để mặt mộc không trang điểm ra đường, lấy kinh nghiệm của Triệu Quân, Sở Dĩnh là vẻ mặt trắng noãn chân chính, trên mặt không có nửa điểm dấu vết trang điểm, mẹ nó da thật tốt, làm cho người ta hận không thể sờ lên một cái, trắng noãn sáng ngời, khoảng cách càng gần, càng thấy được người phụ nữ này rõ ràng nhìn thật tốt, hơn nữa vóc người rất tốt, đừng xem mặc áo T shirt cao bồi, kiểu dáng rộng thùng thình lộ ra vai vừa trắng noãn vừa thơm, quần jean bao lấy chân dài phía dưới, mông vểnh lên, nếu là thời điểm đè người phụ nữ này lại làm, khẳng định rất sảng khoái.
Sở Dĩnh cảm thấy ánh mắt của Triệu Quân càng ngày càng có khuynh hướng hạ lưu, không khỏi lui về sau một bước: "Triệu tiên sinh, anh xem chuyện này nên giải quyết như thế nào?"
"Giải quyết như thế nào? Ha ha......" Triệu Quân chợt cười hắc hắc: "Đơn giản a! Không bằng như vậy, Sở tiểu thư theo tôi ăn bữa cơm, chuyện này coi như xong rồi, như thế nào?"
Sở Dĩnh lại không phải người ngu, dĩ nhiên hiểu bữa cơm này của Triệu Quân khẳng định không đơn thuần, hơn nữa John cũng nhắc nhở cô, việc xấu trước kia của Triệu Quân này cũng không thiếu.
Triệu Quân nói: "Vậy sáng mai, ngày kia, tôi không nóng vội, chỉ cần Sở tiểu thư đồng ý với tôi là được." Nói xong, đi từng bước về phía trước, tay đặt ở trên nắp động cơ xe của Sở Dĩnh chậc chậc hai tiếng: "Sở tiểu thư xinh đẹp như vậy, xe có chút không xứng với em, ăn bữa cơm cùng tôi, tôi đưa cho em một chiếc xe mới làm lễ vật, Sở tiểu thư thích gì xe, Maserati như thế nào?" Tay từ trên nắp động cơ chuyển xuống lôi kéo Sở Dĩnh.
Sở Dĩnh không ngờ hắn dám động tay động chân trên đường cái, sắc mặt lạnh lẽo: "Triệu tiên sinh, xin hãy tôn trọng một chút."
Triệu Quân vui vẻ: "Tôi rất tôn trọng em a, em cũng đừng ở nơi này giả bộ với tôi, người nào không biết ngôi sao giới giải trí các người đều có giá, chẳng lẽ chỉ có em khác biệt, đừng nói em, giá lớn hơn nhiều so với em đi, lão tử cũng chơi đùa rồi, tôi cũng không vòng vo với em, em ra giá đi! Bao nhiêu tiền một lần, cái người này khuôn mặt nhỏ nhắn, thật thật xinh đẹp......" Nói xong tay lại vươn tới đây, Sở Dĩnh thật không nghĩ tới người đàn ông này có thể hạ lưu tới loại trình độ này.
Sở Dĩnh đột nhiên cảm thấy, thật ra thì Chu Tự Hàn không có vô sỉ chút nào, so với Triệu Quân này, cũng có thể coi Chu Tự Hàn là người tốt, người này trần trụi, chính là hạ lưu, Sở Dĩnh suy nghĩ nên né tránh người này dây dưa thế nào đây.....
Cái ý niệm này vừa mới hiện lên, đột nhiên thân thể rất mập của Triệu Quân liền thẳng tắp xông về phía trước tới đây, Sở Dĩnh vội vàng tránh sang bên cạnh, nghe thấy Triệu Quân kêu thảm một tiếng, lấy một tư thế cực kỳ bất nhã giống như chó nằm ở trên lối đi bộ.
Sở Dĩnh che miệng, nhìn thấy Chu Tự Hàn như hung thần ác sát đuổi theo, nhấc chân hướng về phía Triệu Quân đạp hung ác một hồi, Triệu Quân gào thảm thiết, tiếng kêu quả thật giống như giết heo một dạng.
Vốn nơi này chính là trước cao ốc Tinh Huy, bởi vì ngôi sao ra vào nhiều, phóng viên luôn luôn tụ tập cắm điểm chỗ này, động tĩnh bên này, còn có thể không hấp dẫn người đến.
Chỉ chốc lát sau, ba tầng ngoài có không ít người vây quanh, trong đó nhiều phóng viên cầm máy ảnh chụp hình lia lịa, chỉ là khi chạy tới nhanh chóng bị bảo vệ của Tinh Huy ngăn ở bên ngoài, làm thành một vòng vây, đem Sở Dĩnh, Triệu Quân và Chu Tự Hàn cùng hai chiếc xe vây vào giữa, lại không có người dám đi lên kéo Chu Tự Hàn ra, liền cản trở phóng viên bên ngoài và người đi đường vây xem náo nhiệt.
Sở Dĩnh trừng mắt nhìn thật nhanh, có chút ảo giác, tuần này Tự Hàn thật sự giống như xã hội đen, nhìn thấy thanh âm Triệu Quân này kêu gào càng ngày càng thảm thiết, Chu Tự Hàn lại giẫm đạp không ngừng, Sở Dĩnh thật sự sợ Chu Tự Hàn ra tay đem người ta đạp cho chết mất, mặc dù Triệu Quân hạ lưu, có thể nói, chuyện này là toàn bộ trách nhiệm của cô.
Nghĩ đến chỗ này, Sở Dĩnh gấp rút chạy tới, lôi kéo Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn cũng đạp không sai biệt lắm, bỏ qua cho Triệu Quân, xoay người đến xem Sở Dĩnh có việc gì không.
Người phụ nữ này cũng không để cho anh bớt lo lắng một lát, nhìn thật thông minh, khi gặp gỡ chuyện so với đồ ngốc cũng không khác biệt lắm, Chu Tự Hàn vừa mới đặt điện thoại xuống liền suy nghĩ, hình như bảo bối nhà anh có thói quen ngủ trưa, một lúc nữa ăn trưa xong, anh và bảo bối ngủ trưa chung, nhân cơ hội này cũng có thể vớt một chút phúc lợi gì đó.
Càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ trong lòng càng muốn, nhìn nhiều lần một chút, trong lòng cùng mèo con lận đận một dạng, nhưng càng chờ càng không đến, bỗng nhiên trợ lí Từ từ bên ngoài vào nói: "Bảo vệ phía dưới gọi điện thoại đi lên, nói hình như là Sở tiểu thư gặp phải tai nạn ô tô bên ngoài đường rồi......" Chu Tự Hàn vừa nghe, đầu tiên là sợ hết hồn, tiếp theo liền chạy xuống dưới, hình dáng bảo bối nhà anh yếu ớt như vậy, đụng, đụng chỗ nào rồi? Đâm thành dạng gì rồi? Sợ đến mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
Trợ lí Từ đi theo phía sau anh, cũng thấy Chu tổng thay đổi như vậy, nói trong lòng, lúc này gây chuyện không tốt, Chu tổng thật sự quan tâm đến Sở Dĩnh nơi này, điều này rõ ràng chính là quan tâm tới cực điểm rồi.
Cũng thật khéo, Chu Tự Hàn vừa đến trên đường, liền nhìn thấy Triệu Quân sắc phôi này đưa tay muốn sờ mặt của bảo bối nhà anh, lửa giận tăng lên, đâu còn có thể nhịn được, chính là chạy lên hung hăng
đạp một cước, nói trong lòng, dám đụng vào bảo bối của anh, đạp chết hắn luôn.
Chu Tự Hàn ôm Sở Dĩnh xoa xoa khắp nơi kiểm tra một lần, Sở Dĩnh đẩy anh ra nói: "Không có chuyện gì cả, là tôi đụng vào hắn ta."
Lúc này Chu Tự Hàn mới yên tâm, tiếp theo liền bắt đầu quở trách cô: "Em ngu sao? Đụng xe cũng không biết gọi điện thoại cho anh, cùng tên khốn này nói chuyện cái gì?"
Sở Dĩnh thấy vòng người bên ngoài càng tới càng nhiều, vội dàn xếp ổn thỏa mà nói: "Được rồi, được rồi, tôi biết sai rồi, lần sau gọi điện thoại cho anh trước tiên..." Đang nói tới đây, chỉ thấy 110 dừng ở một bên.
Chu Tự Hàn liếc thấy, quay đầu đi tới, quả nhiên trông thấy Triệu Quân đang cầm điện thoại di động trong tay, Chu Tự Hàn đứng ở bên cạnh hắn ta âm hiểm nói: "Triệu Quân được đấy! Mấy năm không gặp cũng có chút bản lĩnh, biết gọi 110 rồi, chuyện bị tôi dánh cho kéo một quần cứt kia quên rồi à?"
Triệu Quân sưng mặt sưng mũi lại rất uất ức nói: "Chu Tự Hàn, tôi trêu chọc anh rồi hả?"
Chu Tự Hàn nói: "Cậu không có chọc tôi, là cậu chọc bảo bối nhà tôi, Sở Dĩnh là người của tôi, mẹ nó ai cho cậu không có mắt, thế nào, không phục hả, có tin tôi đánh cậu một trận ngay trước mặt cảnh sát hay không, cậu cho rằng ông cụ nhà cậu tốt đẹp hả? Bảo ong ấy đi đến tìm Chu Tự Hàn này, âm hiểm cúng rắn tôi đều tiếp, hơi nhíu mày thì lão tử theo họ cậu."
Triệu Quân nào nghĩ tới hôm nay nổi lên sắc tâm, lại chọc phải Diêm Vương này, lúc hai người lên trung học là cùng một trường học, Chu Tự Hàn so sánh hắn vẫn còn nhỏ hơn hai tuổi, có nhỏ về nhỏ, vừa vào cổng trường liền đem tất cả ác bá toàn trường đều tiêu diệt, giống như thống nhất giang hồ. Chu Tự Hàn cũng không có chiêu khác, chính là dùng nắm đấm, ngươi có phục hay không, không phục đánh không chết ngươi.
Triệu Quân bị đánh không ít, có một lần, bị gặp phải tiêu chảy lại bị Chu Tự Hàn đánh cho kéo một quần, thư ký của cha Chu Tự Hàn dẫn Chu Tự Hàn đi đến nhà hắn nhận lỗi, cha của hắn còn điên điên khùng khùng mà nói tốt không ngừng, làm giống như hắn khi dễ Chu Tự Hàn vậy, hắn thật sự không chọc nổi.
Chu Tự Hàn giơ giơ quả đấm, Triệu Quân vội vàng ôm đầu kêu thảm thiết, may mà Sở Dĩnh không có bật cười, cô vẫn cho rằng Chu Tự Hàn là một cầm thú mặc áo người, bây giờ nhìn lại, người này không cần cởi quần áo, cũng là một đầu cầm thú không hơn không kém.
Chu Tự Hàn đem nơi này ném trợ lí Từ, ôm Sở Dĩnh đi vào cao ốc Tinh Huy, không để ý cảnh sát giải quyết chuyện này tí nào, hai cảnh sát này đều là người hiểu chuyện, người nào không biết lai lịch của người nào, cha của Triệu Quân hắn là hàng da trên đỉnh đầu bọn hắn, nhưng Chu gia là hàng da trong hàng da, ai khinh ai trọng, hai người rõ ràng lắm, cũng thật có chút xem thường Triệu Quân, dựa vào chức vụ của cha hắn, cả ngày gây chuyện sinh sự ở bên ngoài, có can đảm gây chuyện mà không có đảm chịu trận, thật sự là dựa vào đời tổ tiên, không có một chút dáng vẻ đàn ông.
Triệu Quân thấy Chu Tự Hàn đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, xông đến chỗ hai cảnh sát kêu la: "Sao giờ mới đến hả, còn bò chậm hơn so với mụ rùa...." Đợi chút, hai người không lên tiếng, nghĩ thầm lời nên nói, thế nào không đạp chết ngươi.
Lại nói Sở Dĩnh, bị Chu Tự Hàn ôm, không khỏi lui về phía sau nhìn một chút: "Cái đó, cái xe kia?" Chu Tự Hàn đem đầu nhỏ của cô quay lại nói: "Xe xe gì? Em muốn ngăn chặn toàn bộ hình ảnh thì phải niệm Phật rồi, Sở Dĩnh, anh chính thức cảnh cáo em, về sau cách mấy cái xe thật xa cho anh, em nói em có bằng lái như thế nào, không phải dùng sắc đẹp đi cửa sau chứ?"
Sở Dĩnh liếc anh một cái, tức giận: "Ai bảo anh không để cho tôi về nhà, nếu tôi ngây ngô ở nhà, có thể gặp tai họa bất ngờ này sao?" Chu Tự Hàn không khỏi vui vẻ: "Bảo bối anh phát hiện, bây giờ em càng ngày càng biết cãi chày cãi cối, em có tính trả đũa hay không? Nhìn em mới vừa rồi này, lần tới gặp chuyện như vậy không nên kinh sợ chạy ra sau, cứ hung ác cho anh, anh không thể để cho người khác khi dễ em, biết không?"
Sở Dĩnh chợt buồn cười, nghiêng đầu nhìn anh mấy lần nói: "Chu Tự Hàn, trước kia anh không phải là xã hội đen giả mạo à?" Chu Tự Hàn đi vào thang máy, ôm cô qua liền gặm, gặm xong rồi nói: "Người đàn ông của em không phải là xã hội đen giả mạo, nhưng là một người đàn ông." Lần đầu tiên Sở Dĩnh cảm thấy, thật ra thì Chu Tự Hàn cũng có một chút chỗ thích hợp.
Đừng nhìn bề ngoài Sở Dĩnh nhìn rất dọa người, có lúc đặc biệt kinh sợ, đây là Lưu Giai cho Sở Dĩnh lời nhận xét chuẩn xác nhất, hơn nữa cô tự biết thời điểm không để ý, vậy thì thật sự là một quả hồng mềm dễ khi dễ, bóp như thế nào cũng được.
Sở Dĩnh biết mình tông vào đuôi xe, vừa xuống xe nhìn, chiếc xe trước mặt kia cũng là xe đắt tiền, Aston Martin, càng lo lắng trong lòng, đang nghĩ nếu như mình chạy trốn, đem cục diện rối rắm này ném cho Chu Tự Hàn dọn dẹp, có phải có chút không hiền hậu hay không, chỉ thấy một người đàn ông xuống từ trong xe ngay trước mặt.
Vừa thấy mặt, Sở Dĩnh không khỏi ngẩn người, có chút quen mặt, hơn ba mươi tuổi, mặt to thô thiển, đầu tóc cạo vô lại, càng lộ vẻ mặt béo phì toàn là thịt, trong miệng hùng hùng hổ hổ không sạch sẽ: "[email protected]$%[email protected], người nào, mẹ nó, dám đụng xe của lão tử, chán sống......" Thấy Sở Dĩnh, ngược lại ngừng miệng, một đôi mắt sắc quét tới quét lui ở trên người của Sở Dĩnh: "Tôi nói ai đó, thì ra là Sở tiểu thư, tôi là Triệu Quân, Sở tiểu thư không nhớ rõ, xem ra thật là quý nhân quên nhiều chuyện, lần trước tôi mời Sở tiểu thư ăn cơm, Sở tiểu thư cũng không nể mặt mũi của tôi."
Lúc này Sở Dĩnh mới nhớ tới Triệu Quân này, hình như là người rất có lai lịch, lần trước lúc chụp quảng cáo cho Âu Phỉ, hắn trực tiếp xông vào hậu trường phòng chụp ảnh, mời cô ăn cơm, thời điểm bị cô cự tuyệt tại chỗ, Triệu Quân này còn rất không có phong độ mắng đôi câu: "Trèo rất cao, còn không phải là kỹ nữ sao, mở rộng chân ra để cho người ta cắm vào, ngày nào đó để cho người ta chơi đùa tả tơi, trở lại cầu xin tôi chơi cũng không chơi......"
Nói chuyện tương đối hạ lưu, sau đó John lại nói với cô, Triệu Quân này là người nổi danh thối rữa, dựa vào bối cảnh của cha hắn quen làm xằng làm bậy, lấy một phòng công ty, đặc biệt cua ngôi sao nữ trong giới, thủ đoạn hạ lưu gì cũng đều làm ra, là một kẻ khốn kiếp không có phẩm chất chân chính, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi thích nhất mang thù, để cho về sau Sở Dĩnh cẩn thận với hắn một chút.
Thế nào hôm nay lại oan gia ngõ hẹp đụng phải xe của hắn, Sở Dĩnh không khỏi nhíu nhíu mày, suy nghĩ chuyện này có thể giải quyết nhanh lên một chút như thế nào, chỉ chỉ xe của hắn nói: "Vô cùng xin lỗi, đụng vào xe của anh, anh nói bồi thường thế nào, tôi sẽ phối hợp."
Triệu Quân quan sát cô từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng dừng ở trên mặt của cô, rất khó nhìn thấy người phụ nữ can đảm giống như cô, dám để mặt mộc không trang điểm ra đường, lấy kinh nghiệm của Triệu Quân, Sở Dĩnh là vẻ mặt trắng noãn chân chính, trên mặt không có nửa điểm dấu vết trang điểm, mẹ nó da thật tốt, làm cho người ta hận không thể sờ lên một cái, trắng noãn sáng ngời, khoảng cách càng gần, càng thấy được người phụ nữ này rõ ràng nhìn thật tốt, hơn nữa vóc người rất tốt, đừng xem mặc áo T shirt cao bồi, kiểu dáng rộng thùng thình lộ ra vai vừa trắng noãn vừa thơm, quần jean bao lấy chân dài phía dưới, mông vểnh lên, nếu là thời điểm đè người phụ nữ này lại làm, khẳng định rất sảng khoái.
Sở Dĩnh cảm thấy ánh mắt của Triệu Quân càng ngày càng có khuynh hướng hạ lưu, không khỏi lui về sau một bước: "Triệu tiên sinh, anh xem chuyện này nên giải quyết như thế nào?"
"Giải quyết như thế nào? Ha ha......" Triệu Quân chợt cười hắc hắc: "Đơn giản a! Không bằng như vậy, Sở tiểu thư theo tôi ăn bữa cơm, chuyện này coi như xong rồi, như thế nào?"
Sở Dĩnh lại không phải người ngu, dĩ nhiên hiểu bữa cơm này của Triệu Quân khẳng định không đơn thuần, hơn nữa John cũng nhắc nhở cô, việc xấu trước kia của Triệu Quân này cũng không thiếu.
Triệu Quân nói: "Vậy sáng mai, ngày kia, tôi không nóng vội, chỉ cần Sở tiểu thư đồng ý với tôi là được." Nói xong, đi từng bước về phía trước, tay đặt ở trên nắp động cơ xe của Sở Dĩnh chậc chậc hai tiếng: "Sở tiểu thư xinh đẹp như vậy, xe có chút không xứng với em, ăn bữa cơm cùng tôi, tôi đưa cho em một chiếc xe mới làm lễ vật, Sở tiểu thư thích gì xe, Maserati như thế nào?" Tay từ trên nắp động cơ chuyển xuống lôi kéo Sở Dĩnh.
Sở Dĩnh không ngờ hắn dám động tay động chân trên đường cái, sắc mặt lạnh lẽo: "Triệu tiên sinh, xin hãy tôn trọng một chút."
Triệu Quân vui vẻ: "Tôi rất tôn trọng em a, em cũng đừng ở nơi này giả bộ với tôi, người nào không biết ngôi sao giới giải trí các người đều có giá, chẳng lẽ chỉ có em khác biệt, đừng nói em, giá lớn hơn nhiều so với em đi, lão tử cũng chơi đùa rồi, tôi cũng không vòng vo với em, em ra giá đi! Bao nhiêu tiền một lần, cái người này khuôn mặt nhỏ nhắn, thật thật xinh đẹp......" Nói xong tay lại vươn tới đây, Sở Dĩnh thật không nghĩ tới người đàn ông này có thể hạ lưu tới loại trình độ này.
Sở Dĩnh đột nhiên cảm thấy, thật ra thì Chu Tự Hàn không có vô sỉ chút nào, so với Triệu Quân này, cũng có thể coi Chu Tự Hàn là người tốt, người này trần trụi, chính là hạ lưu, Sở Dĩnh suy nghĩ nên né tránh người này dây dưa thế nào đây.....
Cái ý niệm này vừa mới hiện lên, đột nhiên thân thể rất mập của Triệu Quân liền thẳng tắp xông về phía trước tới đây, Sở Dĩnh vội vàng tránh sang bên cạnh, nghe thấy Triệu Quân kêu thảm một tiếng, lấy một tư thế cực kỳ bất nhã giống như chó nằm ở trên lối đi bộ.
Sở Dĩnh che miệng, nhìn thấy Chu Tự Hàn như hung thần ác sát đuổi theo, nhấc chân hướng về phía Triệu Quân đạp hung ác một hồi, Triệu Quân gào thảm thiết, tiếng kêu quả thật giống như giết heo một dạng.
Vốn nơi này chính là trước cao ốc Tinh Huy, bởi vì ngôi sao ra vào nhiều, phóng viên luôn luôn tụ tập cắm điểm chỗ này, động tĩnh bên này, còn có thể không hấp dẫn người đến.
Chỉ chốc lát sau, ba tầng ngoài có không ít người vây quanh, trong đó nhiều phóng viên cầm máy ảnh chụp hình lia lịa, chỉ là khi chạy tới nhanh chóng bị bảo vệ của Tinh Huy ngăn ở bên ngoài, làm thành một vòng vây, đem Sở Dĩnh, Triệu Quân và Chu Tự Hàn cùng hai chiếc xe vây vào giữa, lại không có người dám đi lên kéo Chu Tự Hàn ra, liền cản trở phóng viên bên ngoài và người đi đường vây xem náo nhiệt.
Sở Dĩnh trừng mắt nhìn thật nhanh, có chút ảo giác, tuần này Tự Hàn thật sự giống như xã hội đen, nhìn thấy thanh âm Triệu Quân này kêu gào càng ngày càng thảm thiết, Chu Tự Hàn lại giẫm đạp không ngừng, Sở Dĩnh thật sự sợ Chu Tự Hàn ra tay đem người ta đạp cho chết mất, mặc dù Triệu Quân hạ lưu, có thể nói, chuyện này là toàn bộ trách nhiệm của cô.
Nghĩ đến chỗ này, Sở Dĩnh gấp rút chạy tới, lôi kéo Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn cũng đạp không sai biệt lắm, bỏ qua cho Triệu Quân, xoay người đến xem Sở Dĩnh có việc gì không.
Người phụ nữ này cũng không để cho anh bớt lo lắng một lát, nhìn thật thông minh, khi gặp gỡ chuyện so với đồ ngốc cũng không khác biệt lắm, Chu Tự Hàn vừa mới đặt điện thoại xuống liền suy nghĩ, hình như bảo bối nhà anh có thói quen ngủ trưa, một lúc nữa ăn trưa xong, anh và bảo bối ngủ trưa chung, nhân cơ hội này cũng có thể vớt một chút phúc lợi gì đó.
Càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ trong lòng càng muốn, nhìn nhiều lần một chút, trong lòng cùng mèo con lận đận một dạng, nhưng càng chờ càng không đến, bỗng nhiên trợ lí Từ từ bên ngoài vào nói: "Bảo vệ phía dưới gọi điện thoại đi lên, nói hình như là Sở tiểu thư gặp phải tai nạn ô tô bên ngoài đường rồi......" Chu Tự Hàn vừa nghe, đầu tiên là sợ hết hồn, tiếp theo liền chạy xuống dưới, hình dáng bảo bối nhà anh yếu ớt như vậy, đụng, đụng chỗ nào rồi? Đâm thành dạng gì rồi? Sợ đến mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
Trợ lí Từ đi theo phía sau anh, cũng thấy Chu tổng thay đổi như vậy, nói trong lòng, lúc này gây chuyện không tốt, Chu tổng thật sự quan tâm đến Sở Dĩnh nơi này, điều này rõ ràng chính là quan tâm tới cực điểm rồi.
Cũng thật khéo, Chu Tự Hàn vừa đến trên đường, liền nhìn thấy Triệu Quân sắc phôi này đưa tay muốn sờ mặt của bảo bối nhà anh, lửa giận tăng lên, đâu còn có thể nhịn được, chính là chạy lên hung hăng
đạp một cước, nói trong lòng, dám đụng vào bảo bối của anh, đạp chết hắn luôn.
Chu Tự Hàn ôm Sở Dĩnh xoa xoa khắp nơi kiểm tra một lần, Sở Dĩnh đẩy anh ra nói: "Không có chuyện gì cả, là tôi đụng vào hắn ta."
Lúc này Chu Tự Hàn mới yên tâm, tiếp theo liền bắt đầu quở trách cô: "Em ngu sao? Đụng xe cũng không biết gọi điện thoại cho anh, cùng tên khốn này nói chuyện cái gì?"
Sở Dĩnh thấy vòng người bên ngoài càng tới càng nhiều, vội dàn xếp ổn thỏa mà nói: "Được rồi, được rồi, tôi biết sai rồi, lần sau gọi điện thoại cho anh trước tiên..." Đang nói tới đây, chỉ thấy dừng ở một bên.
Chu Tự Hàn liếc thấy, quay đầu đi tới, quả nhiên trông thấy Triệu Quân đang cầm điện thoại di động trong tay, Chu Tự Hàn đứng ở bên cạnh hắn ta âm hiểm nói: "Triệu Quân được đấy! Mấy năm không gặp cũng có chút bản lĩnh, biết gọi rồi, chuyện bị tôi dánh cho kéo một quần cứt kia quên rồi à?"
Triệu Quân sưng mặt sưng mũi lại rất uất ức nói: "Chu Tự Hàn, tôi trêu chọc anh rồi hả?"
Chu Tự Hàn nói: "Cậu không có chọc tôi, là cậu chọc bảo bối nhà tôi, Sở Dĩnh là người của tôi, mẹ nó ai cho cậu không có mắt, thế nào, không phục hả, có tin tôi đánh cậu một trận ngay trước mặt cảnh sát hay không, cậu cho rằng ông cụ nhà cậu tốt đẹp hả? Bảo ong ấy đi đến tìm Chu Tự Hàn này, âm hiểm cúng rắn tôi đều tiếp, hơi nhíu mày thì lão tử theo họ cậu."
Triệu Quân nào nghĩ tới hôm nay nổi lên sắc tâm, lại chọc phải Diêm Vương này, lúc hai người lên trung học là cùng một trường học, Chu Tự Hàn so sánh hắn vẫn còn nhỏ hơn hai tuổi, có nhỏ về nhỏ, vừa vào cổng trường liền đem tất cả ác bá toàn trường đều tiêu diệt, giống như thống nhất giang hồ. Chu Tự Hàn cũng không có chiêu khác, chính là dùng nắm đấm, ngươi có phục hay không, không phục đánh không chết ngươi.
Triệu Quân bị đánh không ít, có một lần, bị gặp phải tiêu chảy lại bị Chu Tự Hàn đánh cho kéo một quần, thư ký của cha Chu Tự Hàn dẫn Chu Tự Hàn đi đến nhà hắn nhận lỗi, cha của hắn còn điên điên khùng khùng mà nói tốt không ngừng, làm giống như hắn khi dễ Chu Tự Hàn vậy, hắn thật sự không chọc nổi.
Chu Tự Hàn giơ giơ quả đấm, Triệu Quân vội vàng ôm đầu kêu thảm thiết, may mà Sở Dĩnh không có bật cười, cô vẫn cho rằng Chu Tự Hàn là một cầm thú mặc áo người, bây giờ nhìn lại, người này không cần cởi quần áo, cũng là một đầu cầm thú không hơn không kém.
Chu Tự Hàn đem nơi này ném trợ lí Từ, ôm Sở Dĩnh đi vào cao ốc Tinh Huy, không để ý cảnh sát giải quyết chuyện này tí nào, hai cảnh sát này đều là người hiểu chuyện, người nào không biết lai lịch của người nào, cha của Triệu Quân hắn là hàng da trên đỉnh đầu bọn hắn, nhưng Chu gia là hàng da trong hàng da, ai khinh ai trọng, hai người rõ ràng lắm, cũng thật có chút xem thường Triệu Quân, dựa vào chức vụ của cha hắn, cả ngày gây chuyện sinh sự ở bên ngoài, có can đảm gây chuyện mà không có đảm chịu trận, thật sự là dựa vào đời tổ tiên, không có một chút dáng vẻ đàn ông.
Triệu Quân thấy Chu Tự Hàn đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, xông đến chỗ hai cảnh sát kêu la: "Sao giờ mới đến hả, còn bò chậm hơn so với mụ rùa...." Đợi chút, hai người không lên tiếng, nghĩ thầm lời nên nói, thế nào không đạp chết ngươi.
Lại nói Sở Dĩnh, bị Chu Tự Hàn ôm, không khỏi lui về phía sau nhìn một chút: "Cái đó, cái xe kia?" Chu Tự Hàn đem đầu nhỏ của cô quay lại nói: "Xe xe gì? Em muốn ngăn chặn toàn bộ hình ảnh thì phải niệm Phật rồi, Sở Dĩnh, anh chính thức cảnh cáo em, về sau cách mấy cái xe thật xa cho anh, em nói em có bằng lái như thế nào, không phải dùng sắc đẹp đi cửa sau chứ?"
Sở Dĩnh liếc anh một cái, tức giận: "Ai bảo anh không để cho tôi về nhà, nếu tôi ngây ngô ở nhà, có thể gặp tai họa bất ngờ này sao?" Chu Tự Hàn không khỏi vui vẻ: "Bảo bối anh phát hiện, bây giờ em càng ngày càng biết cãi chày cãi cối, em có tính trả đũa hay không? Nhìn em mới vừa rồi này, lần tới gặp chuyện như vậy không nên kinh sợ chạy ra sau, cứ hung ác cho anh, anh không thể để cho người khác khi dễ em, biết không?"
Sở Dĩnh chợt buồn cười, nghiêng đầu nhìn anh mấy lần nói: "Chu Tự Hàn, trước kia anh không phải là xã hội đen giả mạo à?" Chu Tự Hàn đi vào thang máy, ôm cô qua liền gặm, gặm xong rồi nói: "Người đàn ông của em không phải là xã hội đen giả mạo, nhưng là một người đàn ông." Lần đầu tiên Sở Dĩnh cảm thấy, thật ra thì Chu Tự Hàn cũng có một chút chỗ thích hợp.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đừng nhìn bề ngoài Sở Dĩnh nhìn rất dọa người, có lúc đặc biệt kinh sợ, đây là Lưu Giai cho Sở Dĩnh lời nhận xét chuẩn xác nhất, hơn nữa cô tự biết thời điểm không để ý, vậy thì thật sự là một quả hồng mềm dễ khi dễ, bóp như thế nào cũng được.
Sở Dĩnh biết mình tông vào đuôi xe, vừa xuống xe nhìn, chiếc xe trước mặt kia cũng là xe đắt tiền, Aston Martin, càng lo lắng trong lòng, đang nghĩ nếu như mình chạy trốn, đem cục diện rối rắm này ném cho Chu Tự Hàn dọn dẹp, có phải có chút không hiền hậu hay không, chỉ thấy một người đàn ông xuống từ trong xe ngay trước mặt.
Vừa thấy mặt, Sở Dĩnh không khỏi ngẩn người, có chút quen mặt, hơn ba mươi tuổi, mặt to thô thiển, đầu tóc cạo vô lại, càng lộ vẻ mặt béo phì toàn là thịt, trong miệng hùng hùng hổ hổ không sạch sẽ: "!@#$%$@, người nào, mẹ nó, dám đụng xe của lão tử, chán sống......" Thấy Sở Dĩnh, ngược lại ngừng miệng, một đôi mắt sắc quét tới quét lui ở trên người của Sở Dĩnh: "Tôi nói ai đó, thì ra là Sở tiểu thư, tôi là Triệu Quân, Sở tiểu thư không nhớ rõ, xem ra thật là quý nhân quên nhiều chuyện, lần trước tôi mời Sở tiểu thư ăn cơm, Sở tiểu thư cũng không nể mặt mũi của tôi."
Lúc này Sở Dĩnh mới nhớ tới Triệu Quân này, hình như là người rất có lai lịch, lần trước lúc chụp quảng cáo cho Âu Phỉ, hắn trực tiếp xông vào hậu trường phòng chụp ảnh, mời cô ăn cơm, thời điểm bị cô cự tuyệt tại chỗ, Triệu Quân này còn rất không có phong độ mắng đôi câu: "Trèo rất cao, còn không phải là kỹ nữ sao, mở rộng chân ra để cho người ta cắm vào, ngày nào đó để cho người ta chơi đùa tả tơi, trở lại cầu xin tôi chơi cũng không chơi......"
Nói chuyện tương đối hạ lưu, sau đó John lại nói với cô, Triệu Quân này là người nổi danh thối rữa, dựa vào bối cảnh của cha hắn quen làm xằng làm bậy, lấy một phòng công ty, đặc biệt cua ngôi sao nữ trong giới, thủ đoạn hạ lưu gì cũng đều làm ra, là một kẻ khốn kiếp không có phẩm chất chân chính, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi thích nhất mang thù, để cho về sau Sở Dĩnh cẩn thận với hắn một chút.
Thế nào hôm nay lại oan gia ngõ hẹp đụng phải xe của hắn, Sở Dĩnh không khỏi nhíu nhíu mày, suy nghĩ chuyện này có thể giải quyết nhanh lên một chút như thế nào, chỉ chỉ xe của hắn nói: "Vô cùng xin lỗi, đụng vào xe của anh, anh nói bồi thường thế nào, tôi sẽ phối hợp."
Triệu Quân quan sát cô từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng dừng ở trên mặt của cô, rất khó nhìn thấy người phụ nữ can đảm giống như cô, dám để mặt mộc không trang điểm ra đường, lấy kinh nghiệm của Triệu Quân, Sở Dĩnh là vẻ mặt trắng noãn chân chính, trên mặt không có nửa điểm dấu vết trang điểm, mẹ nó da thật tốt, làm cho người ta hận không thể sờ lên một cái, trắng noãn sáng ngời, khoảng cách càng gần, càng thấy được người phụ nữ này rõ ràng nhìn thật tốt, hơn nữa vóc người rất tốt, đừng xem mặc áo T shirt cao bồi, kiểu dáng rộng thùng thình lộ ra vai vừa trắng noãn vừa thơm, quần jean bao lấy chân dài phía dưới, mông vểnh lên, nếu là thời điểm đè người phụ nữ này lại làm, khẳng định rất sảng khoái.
Sở Dĩnh cảm thấy ánh mắt của Triệu Quân càng ngày càng có khuynh hướng hạ lưu, không khỏi lui về sau một bước: "Triệu tiên sinh, anh xem chuyện này nên giải quyết như thế nào?"
"Giải quyết như thế nào? Ha ha......" Triệu Quân chợt cười hắc hắc: "Đơn giản a! Không bằng như vậy, Sở tiểu thư theo tôi ăn bữa cơm, chuyện này coi như xong rồi, như thế nào?"
Sở Dĩnh lại không phải người ngu, dĩ nhiên hiểu bữa cơm này của Triệu Quân khẳng định không đơn thuần, hơn nữa John cũng nhắc nhở cô, việc xấu trước kia của Triệu Quân này cũng không thiếu.
Triệu Quân nói: "Vậy sáng mai, ngày kia, tôi không nóng vội, chỉ cần Sở tiểu thư đồng ý với tôi là được." Nói xong, đi từng bước về phía trước, tay đặt ở trên nắp động cơ xe của Sở Dĩnh chậc chậc hai tiếng: "Sở tiểu thư xinh đẹp như vậy, xe có chút không xứng với em, ăn bữa cơm cùng tôi, tôi đưa cho em một chiếc xe mới làm lễ vật, Sở tiểu thư thích gì xe, Maserati như thế nào?" Tay từ trên nắp động cơ chuyển xuống lôi kéo Sở Dĩnh.
Sở Dĩnh không ngờ hắn dám động tay động chân trên đường cái, sắc mặt lạnh lẽo: "Triệu tiên sinh, xin hãy tôn trọng một chút."
Triệu Quân vui vẻ: "Tôi rất tôn trọng em a, em cũng đừng ở nơi này giả bộ với tôi, người nào không biết ngôi sao giới giải trí các người đều có giá, chẳng lẽ chỉ có em khác biệt, đừng nói em, giá lớn hơn nhiều so với em đi, lão tử cũng chơi đùa rồi, tôi cũng không vòng vo với em, em ra giá đi! Bao nhiêu tiền một lần, cái người này khuôn mặt nhỏ nhắn, thật thật xinh đẹp......" Nói xong tay lại vươn tới đây, Sở Dĩnh thật không nghĩ tới người đàn ông này có thể hạ lưu tới loại trình độ này.
Sở Dĩnh đột nhiên cảm thấy, thật ra thì Chu Tự Hàn không có vô sỉ chút nào, so với Triệu Quân này, cũng có thể coi Chu Tự Hàn là người tốt, người này trần trụi, chính là hạ lưu, Sở Dĩnh suy nghĩ nên né tránh người này dây dưa thế nào đây.....
Cái ý niệm này vừa mới hiện lên, đột nhiên thân thể rất mập của Triệu Quân liền thẳng tắp xông về phía trước tới đây, Sở Dĩnh vội vàng tránh sang bên cạnh, nghe thấy Triệu Quân kêu thảm một tiếng, lấy một tư thế cực kỳ bất nhã giống như chó nằm ở trên lối đi bộ.
Sở Dĩnh che miệng, nhìn thấy Chu Tự Hàn như hung thần ác sát đuổi theo, nhấc chân hướng về phía Triệu Quân đạp hung ác một hồi, Triệu Quân gào thảm thiết, tiếng kêu quả thật giống như giết heo một dạng.
Vốn nơi này chính là trước cao ốc Tinh Huy, bởi vì ngôi sao ra vào nhiều, phóng viên luôn luôn tụ tập cắm điểm chỗ này, động tĩnh bên này, còn có thể không hấp dẫn người đến.
Chỉ chốc lát sau, ba tầng ngoài có không ít người vây quanh, trong đó nhiều phóng viên cầm máy ảnh chụp hình lia lịa, chỉ là khi chạy tới nhanh chóng bị bảo vệ của Tinh Huy ngăn ở bên ngoài, làm thành một vòng vây, đem Sở Dĩnh, Triệu Quân và Chu Tự Hàn cùng hai chiếc xe vây vào giữa, lại không có người dám đi lên kéo Chu Tự Hàn ra, liền cản trở phóng viên bên ngoài và người đi đường vây xem náo nhiệt.
Sở Dĩnh trừng mắt nhìn thật nhanh, có chút ảo giác, tuần này Tự Hàn thật sự giống như xã hội đen, nhìn thấy thanh âm Triệu Quân này kêu gào càng ngày càng thảm thiết, Chu Tự Hàn lại giẫm đạp không ngừng, Sở Dĩnh thật sự sợ Chu Tự Hàn ra tay đem người ta đạp cho chết mất, mặc dù Triệu Quân hạ lưu, có thể nói, chuyện này là toàn bộ trách nhiệm của cô.
Nghĩ đến chỗ này, Sở Dĩnh gấp rút chạy tới, lôi kéo Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn cũng đạp không sai biệt lắm, bỏ qua cho Triệu Quân, xoay người đến xem Sở Dĩnh có việc gì không.
Người phụ nữ này cũng không để cho anh bớt lo lắng một lát, nhìn thật thông minh, khi gặp gỡ chuyện so với đồ ngốc cũng không khác biệt lắm, Chu Tự Hàn vừa mới đặt điện thoại xuống liền suy nghĩ, hình như bảo bối nhà anh có thói quen ngủ trưa, một lúc nữa ăn trưa xong, anh và bảo bối ngủ trưa chung, nhân cơ hội này cũng có thể vớt một chút phúc lợi gì đó.
Càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ trong lòng càng muốn, nhìn nhiều lần một chút, trong lòng cùng mèo con lận đận một dạng, nhưng càng chờ càng không đến, bỗng nhiên trợ lí Từ từ bên ngoài vào nói: "Bảo vệ phía dưới gọi điện thoại đi lên, nói hình như là Sở tiểu thư gặp phải tai nạn ô tô bên ngoài đường rồi......" Chu Tự Hàn vừa nghe, đầu tiên là sợ hết hồn, tiếp theo liền chạy xuống dưới, hình dáng bảo bối nhà anh yếu ớt như vậy, đụng, đụng chỗ nào rồi? Đâm thành dạng gì rồi? Sợ đến mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
Trợ lí Từ đi theo phía sau anh, cũng thấy Chu tổng thay đổi như vậy, nói trong lòng, lúc này gây chuyện không tốt, Chu tổng thật sự quan tâm đến Sở Dĩnh nơi này, điều này rõ ràng chính là quan tâm tới cực điểm rồi.
Cũng thật khéo, Chu Tự Hàn vừa đến trên đường, liền nhìn thấy Triệu Quân sắc phôi này đưa tay muốn sờ mặt của bảo bối nhà anh, lửa giận tăng lên, đâu còn có thể nhịn được, chính là chạy lên hung hăng
đạp một cước, nói trong lòng, dám đụng vào bảo bối của anh, đạp chết hắn luôn.
Chu Tự Hàn ôm Sở Dĩnh xoa xoa khắp nơi kiểm tra một lần, Sở Dĩnh đẩy anh ra nói: "Không có chuyện gì cả, là tôi đụng vào hắn ta."
Lúc này Chu Tự Hàn mới yên tâm, tiếp theo liền bắt đầu quở trách cô: "Em ngu sao? Đụng xe cũng không biết gọi điện thoại cho anh, cùng tên khốn này nói chuyện cái gì?"
Sở Dĩnh thấy vòng người bên ngoài càng tới càng nhiều, vội dàn xếp ổn thỏa mà nói: "Được rồi, được rồi, tôi biết sai rồi, lần sau gọi điện thoại cho anh trước tiên..." Đang nói tới đây, chỉ thấy 110 dừng ở một bên.
Chu Tự Hàn liếc thấy, quay đầu đi tới, quả nhiên trông thấy Triệu Quân đang cầm điện thoại di động trong tay, Chu Tự Hàn đứng ở bên cạnh hắn ta âm hiểm nói: "Triệu Quân được đấy! Mấy năm không gặp cũng có chút bản lĩnh, biết gọi 110 rồi, chuyện bị tôi dánh cho kéo một quần cứt kia quên rồi à?"
Triệu Quân sưng mặt sưng mũi lại rất uất ức nói: "Chu Tự Hàn, tôi trêu chọc anh rồi hả?"
Chu Tự Hàn nói: "Cậu không có chọc tôi, là cậu chọc bảo bối nhà tôi, Sở Dĩnh là người của tôi, mẹ nó ai cho cậu không có mắt, thế nào, không phục hả, có tin tôi đánh cậu một trận ngay trước mặt cảnh sát hay không, cậu cho rằng ông cụ nhà cậu tốt đẹp hả? Bảo ong ấy đi đến tìm Chu Tự Hàn này, âm hiểm cúng rắn tôi đều tiếp, hơi nhíu mày thì lão tử theo họ cậu."
Triệu Quân nào nghĩ tới hôm nay nổi lên sắc tâm, lại chọc phải Diêm Vương này, lúc hai người lên trung học là cùng một trường học, Chu Tự Hàn so sánh hắn vẫn còn nhỏ hơn hai tuổi, có nhỏ về nhỏ, vừa vào cổng trường liền đem tất cả ác bá toàn trường đều tiêu diệt, giống như thống nhất giang hồ. Chu Tự Hàn cũng không có chiêu khác, chính là dùng nắm đấm, ngươi có phục hay không, không phục đánh không chết ngươi.
Triệu Quân bị đánh không ít, có một lần, bị gặp phải tiêu chảy lại bị Chu Tự Hàn đánh cho kéo một quần, thư ký của cha Chu Tự Hàn dẫn Chu Tự Hàn đi đến nhà hắn nhận lỗi, cha của hắn còn điên điên khùng khùng mà nói tốt không ngừng, làm giống như hắn khi dễ Chu Tự Hàn vậy, hắn thật sự không chọc nổi.
Chu Tự Hàn giơ giơ quả đấm, Triệu Quân vội vàng ôm đầu kêu thảm thiết, may mà Sở Dĩnh không có bật cười, cô vẫn cho rằng Chu Tự Hàn là một cầm thú mặc áo người, bây giờ nhìn lại, người này không cần cởi quần áo, cũng là một đầu cầm thú không hơn không kém.
Chu Tự Hàn đem nơi này ném trợ lí Từ, ôm Sở Dĩnh đi vào cao ốc Tinh Huy, không để ý cảnh sát giải quyết chuyện này tí nào, hai cảnh sát này đều là người hiểu chuyện, người nào không biết lai lịch của người nào, cha của Triệu Quân hắn là hàng da trên đỉnh đầu bọn hắn, nhưng Chu gia là hàng da trong hàng da, ai khinh ai trọng, hai người rõ ràng lắm, cũng thật có chút xem thường Triệu Quân, dựa vào chức vụ của cha hắn, cả ngày gây chuyện sinh sự ở bên ngoài, có can đảm gây chuyện mà không có đảm chịu trận, thật sự là dựa vào đời tổ tiên, không có một chút dáng vẻ đàn ông.
Triệu Quân thấy Chu Tự Hàn đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, xông đến chỗ hai cảnh sát kêu la: "Sao giờ mới đến hả, còn bò chậm hơn so với mụ rùa...." Đợi chút, hai người không lên tiếng, nghĩ thầm lời nên nói, thế nào không đạp chết ngươi.
Lại nói Sở Dĩnh, bị Chu Tự Hàn ôm, không khỏi lui về phía sau nhìn một chút: "Cái đó, cái xe kia?" Chu Tự Hàn đem đầu nhỏ của cô quay lại nói: "Xe xe gì? Em muốn ngăn chặn toàn bộ hình ảnh thì phải niệm Phật rồi, Sở Dĩnh, anh chính thức cảnh cáo em, về sau cách mấy cái xe thật xa cho anh, em nói em có bằng lái như thế nào, không phải dùng sắc đẹp đi cửa sau chứ?"
Sở Dĩnh liếc anh một cái, tức giận: "Ai bảo anh không để cho tôi về nhà, nếu tôi ngây ngô ở nhà, có thể gặp tai họa bất ngờ này sao?" Chu Tự Hàn không khỏi vui vẻ: "Bảo bối anh phát hiện, bây giờ em càng ngày càng biết cãi chày cãi cối, em có tính trả đũa hay không? Nhìn em mới vừa rồi này, lần tới gặp chuyện như vậy không nên kinh sợ chạy ra sau, cứ hung ác cho anh, anh không thể để cho người khác khi dễ em, biết không?"
Sở Dĩnh chợt buồn cười, nghiêng đầu nhìn anh mấy lần nói: "Chu Tự Hàn, trước kia anh không phải là xã hội đen giả mạo à?" Chu Tự Hàn đi vào thang máy, ôm cô qua liền gặm, gặm xong rồi nói: "Người đàn ông của em không phải là xã hội đen giả mạo, nhưng là một người đàn ông." Lần đầu tiên Sở Dĩnh cảm thấy, thật ra thì Chu Tự Hàn cũng có một chút chỗ thích hợp.