Chu Tự Hàn thấy Sở Dĩnh nhìn mình, giống như có chút ánh sáng rực rỡ khác trong đôi mắt to, lấp la lấp lánh như vậy, không khỏi nghiêng đầu đi lại hôn cô một cái: "Bảo bối, có phải cảm thấy hình tượng người đàn ông của em nhất thời cao lớn lên hay không, có người đàn ông của mình che chở, lưu manh nào đều không cần sợ rồi hả?"
Sở Dĩnh không nhịn được quệt quệt khóe môi, lại có tiếng cũng có miếng gật đầu: " Đột nhiên tôi phát hiện ra, muốn đấu với lưu manh, phải để thủ lĩnh lưu manh ra tay thì rất hữu hiệu......" Nói xong vừa đúng lúc thang máy mở ra, liền lợi dụng chạy ra ngoài.
Chu Tự Hàn ngạc nhiên mấy giây, mới phục hồi tinh thần lại, Sở Dĩnh nói anh là thủ lĩnh lưu manh đâu rồi, mấy bước theo tới phòng làm việc, đem Sở Dĩnh đặt tại trên cửa vừa gặm một trận, Sở Dĩnh không có như thế nào, đem mình quyến rũ anh đến mức khó chịu không thể xuống được, hận không thể lập tức tới xử lí người.
Sở Dĩnh ý thức được cầm thú lại bắt đầu dùng tới não, đẩy anh ra né thật xa: "Chu Tự Hàn, tôi đói rồi." Chu Tự Hàn nhíu mày, nói trong lòng: được, trước cho em ăn no rồi nói, con ngươi đi lòng vòng nói: "Không bằng buổi trưa hôm nay chúng ta ăn tại chỗ này đi, anh cho người đưa đồ ăn lên, bảo bối nhà ta muốn ăn cái gì?" Nói xong, thần không biết quỷ không hay cọ xát tới đây, ôm ở hông của Sở Dĩnh đi tới ngồi xuống trên ghế sa lon bên kia.
Mới vừa rồi Sở Dĩnh bị Triệu Quân làm cho ghê tởm, đâu còn có khẩu vị, sợ Chu Tự Hàn chuẩn bị một đống lớn, buộc cô ăn, dứt khoát nói: " Không phải dưới tầng có mì thịt bò sao, tôi ăn cái đó, anh tùy thích."
Chu Tự Hàn nhíu nhíu mày bắt bẻ mà nói: "Nước súp mì thịt bò dưới tầng không được, sợi mì cũng dính nên ăn không ngon." Sở Dĩnh không khỏi âm thầm thở dài, thật là thiếu gia, trước kia cô có ăn qua một lần, cảm thấy rất tốt, sao vào trong miệng anh ta liền cái gì cũng tồi tệ vậy. Nhưng Chu Tự Hàn vẫn gọi điện thoại muốn hai bát đi lên, bởi vì suy nghĩ ăn cái này rất tiết kiệm thời gian.
Mì tới, Sở Dĩnh có thói quen ăn thịt bò phía trên trước, Chu Tự Hàn nhìn cô ăn ngon lành, đem thịt bò trong bát mình gắp vào trong bát của cô, tay Sở Dĩnh cầm đũa cương cứng một chút, ngẩng đầu nhìn anh, Sở Dĩnh quá quen thuộc với động tác này, trước kia khi ăn mì cùng Lăng Chu, Lăng Chu cũng làm như vậy, cũng đem thịt trong chén anh gắp cho cô, sau đó nói với cô: "Anh không thích ăn thịt bò."
Lúc ấy Sở Dĩnh ngây ngốc tin là thật, sau này đi tới ăn cơm ở nhà Lăng Chu, mới biết, Lăng Chu thích ăn thịt bò nhất, vì thế cô còn cảm động vô cùng, nghĩ thầm đời này cũng sẽ không có người đàn ông thứ hai cam lòng đem thịt trong bát của mình gắp cho cô ăn như Lăng Chu, không gả cho anh thì gả cho người nào, nhưng bây giờ lại có một người đàn ông gắp thịt bò trong bát của mình cho cô, nhưng người đàn ông này là Chu Tự Hàn.
Chu Tự Hàn ăn sợi mì, thấy Sở Dĩnh ngẩn người nhìn mình chằm chằm, dùng đầu chiếc đũa gõ một cái vào đầu nhỏ của cô: "Nhìn anh cũng có thể no bụng sao, ăn đi!"
"Tại sao?" Sở Dĩnh nỉ non hỏi một câu, dừng một chút, Chu Tự Hàn mới hiểu được là cô hỏi anh tại sao đem thịt bò gắp cho cô.
Sắc mặt Chu Tự Hàn có chút cổ quái, lại cười cười nói: "Vì để cho em cảm động thôi! Biết anh đối với em thật tốt, ăn tô mì, cũng gắp thịt cho em, để báo đáp lại, có phải em nên hầu hạ người đàn ông của mình thật tốt hay không?" Sở Dĩnh không khỏi liếc anh một cái, cũng biết trong đầu người đàn ông này không có chuyện khác.
Chu Tự Hàn gẩy gẩy mì trong bát, dường như vô ý hỏi một câu: "Có phải còn có người đàn ông khác giống như anh hay không, cũng gắp thịt trong bát cho em ăn rồi hả?"
Mặt Sở Dĩnh liền biến sắc, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh có ý tứ gì? Có chuyện gì thì nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng như vậy." Vốn là Chu Tự Hàn cũng có chút hoài nghi, phản ứng này của Sở Dĩnh, không cần phải nói cũng là thật.
Chu Tự Hàn buông bát trong tay đông một cái: "Sở Dĩnh em có biết em bây giờ gọi là cái gì không? Đây là em giấu đầu lòi đuôi, anh nói cái gì, không phải anh chỉ hỏi một câu sao? Về phần vì sao em lại phản ứng lớn thế này? Tên tiểu tử Lăng Chu kia đối với em thật tốt, thịt trong bát cũng gắp cho em, các người đã từng yêu đến chết đi sống lại, nhưng cuối cùng, còn không phải là em nằm trên giường anh, điều này nói rõ, em vốn là phải là của tôi, cũng không có nửa xu quan hệ với tên tiểu tử kia, cho nên, từ hôm nay nhi lên, ngươi cho đem tiểu tử kia quên, không quên được cũng phải quên cho anh, Chu Tự Hàn anh không phải người coi tiền như rác, nếu để cho anh phát hiện ra em còn nghĩ tới tên tiểu tử kia, trước tiên anh sẽ trừng phạt tên tiểu tử kia."
Sắc mặt Sở Dĩnh có chút khó coi, từ từ đứng lên: "Chu Tự Hàn, anh không cảm thấy anh càng ngày càng buồn cười sao, có phải anh nghĩ sai rồi hay không, hai chúng ta không phải là nói yêu thương, anh có quyền trông nom trong lòng tôi nghĩ tới người nào sao?"
Chu Tự Hàn vừa cười, chính là cười có chút âm trầm: "Anh muốn nhúng tay vào, bảo bối, không phải là người đàn ông của em không còn cách nào khác, đây là nhường cho em, đừng để anh phải tiến thêm thước."
Sở Dĩnh đột nhiên cảm thấy, người đàn ông này lấy cái cớ này ở đâu chứ, quả thật là một tên khốn kiếp không phân rõ phải trái, ném chiếc đũa xuống nói một câu: "No rồi." Đi tới trên ghế bên kia ngồi xuống, cầm quyển tạp chí che mặt, ý là không muốn quan tâm tới Chu Tự Hàn.
Mặt Chu Tự Hàn lạnh lùng như trời u ám, ăn xong vài hớp mì, ngồi vào sau bàn tổng giám đốc làm chuyện của anh, chợt nghe được tiếng gõ cửa, tức giận kêu: "Gõ gõ cái gì, vào đi."
Trợ lí Từ xử lý xong bên dưới, để cho người ta đem xe của Chu tổng đi sửa chữa, còn suy nghĩ trong thang máy, có phải nên mình ở lại một chút rồi mới gõ cửa hay không, trên căn bản, chỉ cần một mình Chu tổng ở một chỗ với Sở Dĩnh, không đợi được nhiềuliền lập tức muốn phát tình, giống như ăn phải thuốc kích thích vậy, đều có quy luật, muốn đánh gãy chuyện tốt của Chu tổng, nhất định không có quả ngon để ăn.
Bởi vì do dự, lỗ tai dính vào trên cửa lắng nghe, thật ra thì anh làm việc này là dư thừa, cửa phòng làm vệc của Chu tổng này, căn bản cũng không nghe được cái gì, gõ nhẹ một cái, không có phản ứng, mới gõ lại một tiếng, chỉ nghe thấy rõ ràng âm thanh khó chịu của Chu tổng.
Trong nội trợ lí Từ thầm kêu không may, chẳng lẽ thật sự cắt đứt chuyện tốt của ông chủ rồi, nhắm mắt đẩy cửa đi vào, ngược lại sững sờ, chuyện không tồi? Hai người phải cách xa tám trượng, Chu tổng ngồi ở phía sau bàn làm việc, mặt đen lại, rất nặng nề khó chịu, Sở Dĩnh cầm quyển tạp chí xem bên kia, ngay cả đầu cũng không quay qua bên này, chẳng lẽ cãi nhau rồi?
Chu Tự Hàn nhìn anh chằm chằm, tức giận bới móc: "Giữa trưa rôi, không phải cậu nên đi ăn cơm sao, muốn đến chỗ tôi nhận hộp cơm hả?" Trợ lí Từ biết Chu tổng rõ ràng là giận chó đánh mèo, cười ha ha một tiếng liền đi tới nói: "Xe đã đưa đi sửa, Triệu Quân đó cũng không đòi bồi thường nữa." Chu Tự Hàn hừ một tiếng: "Dám để cho lão tử bồi thường, đạp không chết đi, biết rồi, cậu đi đi!" Trợ lí Từ như được đại xá, quay người bỏ chạy rồi.
Ánh mắt Chu Tự Hàn quét mắt tới Sở Dĩnh bên kia, suy nghĩ kỹ nguyên nhân hậu quả một chút, không khỏi có chút hối hận, vốn là khó có được bầu không khí thật là tốt, lại bị anh làm hỏng hết sạch, Chu Tự Hàn cũng không muốn như vậy, nhưng chỉ cần Sở Dĩnh chuồn mất, anh liền không nhịn được hoài nghi, không phải là cô nghĩ tới Lăng Chu đó rồi.
Thật ra thì nếu như lúc này Sở Dĩnh giống như những người phụ nữ khác, nói hai câu xin lỗi đánh lừa anh, hoặc là nũng nịu chút, cũng sẽ không trở thành như vậy, nhưng người phụ nữ này cứng rắn như tảng đá, tính tình bướng bỉnh vô cùng, long dạ sắt đá, miệng cứng hơn, đều là anh cưng chiều ra tật xấu này, anh cũng không tin hôm nay không dạy dỗ được cô nàng này.
Chu Tự Hàn bắt đầu phát cáu, ném tài liệu trong tay xuống, từ từ đứng lên, sãi bước đi tới, đưa tay lôi Sở Dĩnh dựa vào bên trong cánh cửa kia.
Sở Dĩnh vùng vấy nửa ngày cũng không thoát nổi, đến trên khung cửa, Chu Tự Hàn đẩy cửa ra, một cái tay khác của Sở Dĩnh sống chết nắm lấy khung cửa: "Chu Tự Hàn, anh làm gì đấy? Thật sự có bị bệnh sao?" "Làm gì? Làm em, để cho em biết, ai mới là người đàn ông của em, khỏi phải suy nghĩ lung tung cả ngày cho anh......"Đem cô đầu ngón tay đẩy ra từng ngón ngón một, khom lưng đem cô vác trên vai, đi vào.
Bên trong là chỗ ở của Chu Tự Hàn, qua phòng khách rộng rãi, trực tiếp vào phòng ngủ chính, Chu Tự Hàn ném Sở Dĩnh tới trung tâm chiếc giường thật to, sau đó liền nhào tới.
Sở Dĩnh tức chết, người đàn ông này quả thật không thể nói lý, lúc này đầu óc còn rối bời, tình dục, Sở Dĩnh dùng cả tay chân liều mạng giãy giụa, cũng không ngăn cản nổi Chu Tự Hàn, qua hai ba lần áo T shirt trên người cô liền bị xé rách, quần jean cũng bị anh kéo xuống, ném xuống đất, cuối cùng quần lót, mặc dù quần còn vướng, lại bị Chu Tự Hàn xé ra từ trung tâm, thành hai mảnh vải rách, hai chân bị anh kéo ra thật to......
Sở Dĩnh thật sự điên rồi, đưa tay hung hăng cào tới, Chu Tự Hàn ti một tiếng, nắm được tay của cô giơ lên trước mắt nhìn một chút: "Cô nàng chết tiệt kia, móng tay sắc như vậy......" Bàn tay bắt được hông của cô di chuyển một cái, đem cô lật qua, đè lại, bắt được hai cái chân của cô, dùng cổ tay tách ra, kéo quần ra, liên, liền đỉnh đi thẳng tắp vào......
"Chu Tự Hàn, anh ép buộc phụ nữ như vậy thì còn là đàn ông sao, anh khốn kiếp, anh cầm thú......" Sở Dĩnh bị anh đè, thân thể giãy dụa không ra, liền bắt đầu mắng trong miệng.
Ngược lại Chu Tự Hàn bị cô mắng rất vui vẻ, Sở Dĩnh như vậy so với Sở Dĩnh lạnh lùng không phản ứng chút nào, càng làm cho anh yêu thích, phải nói thì ra là Sở Dĩnh đó là thể xác, hiện tại Sở Dĩnh giống như rót linh hồn vào vậy, tcó sức sống có cá tính.
Tay Chu Tự Hàn đi vòng qua, vuốt ve địa phương hai người kết hợp, cúi người, gặm dọc theo cổ của cô, cắn hôn, tiến tới bên rìa lỗ tai cô mút ra vào, vừa nhỏ giọng nói: "Bảo bối, anh có phải là người đàn ông không, em nên rõ ràng nhất chứ! Có phải đâm vào quá nhẹ rồi hay không, có muốn anh hay không, sâu một chút, ừ." Chợt giơ một chân của cô lên, nặng nề đẩy vào trong mấy cái......
"A ừ......" Sở Dĩnh kêu lên, chỉ cảm thấy anh thọt tới tận cùng bên trong cô, vừa đau lại vừa trướng, sao cô lại quên chứ, cô càng giãy dụa, người đàn ông này càng hưng phấn, càng muốn chơi đùa cô đến chết đi sống lại, hơn nữa, đến tột cùng thì cô và anh ta tranh cãi cái gì, vào lúc này đều có chút nghĩ không ra.
Trên sinh lý khoái cảm rất nhanh liền bị trêu chọc, nhanh chóng che giấu lý trí, Sở Dĩnh phải thừa nhận, ở phương diện này, cô và Chu Tự Hàn càng ngày càng hòa hợp, hoàn toàn bất đồng so với trước kia, trước kia mặc dù tư thế rất đa dạng, nhưng chỉ là đơn thuần làm máy móc, lấy Chu Tự Hàn sảng khoái làm điểm cuối, bây giờ không phải là như vậy, hiện tại Chu Tự Hàn yêu cầu phối hợp, mỗi lần đều ép Sở Dĩnh tới chết đi sống lại, Chu Tự Hàn mới có thể bỏ qua cho cô.
Nghiên cứu thân thể Sở Dĩnh, quan sát phản ứng của cô, được biết mật mã trên thân thể của cô, là Chu Tự Hàn thích nhất đầu đề quen thuộc, hơn nữa, nghiên cứu rất có thành quả, cho nên, Sở Dĩnh căn bản không phải là đối thủ của anh, cuối cùng khi người phía dưới anh leo tới đỉnh núi...... Nằm ở trong ngực Chu Tự Hàn, Sở Dĩnh cũng cảm thấy mình rất xấu hổ, rõ ràng mới vừa rồi còn một dáng vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng cũng là loại kết quả này, cô nhắm hai mắt lại không muốn đối mặt với Chu Tự Hàn, người đàn ông này quả thực là khắc tinh của cô.
Tâm tình Chu Tự Hàn lại rất tốt, nếu như mỗi lần gây gổ đều là loại kết quả này, anh tình nguyện để cho Sở Dĩnh ầm ĩ với anh mỗi ngày: "Bảo bối, mới vừa rồi là anh không đúng, không nên đề cập tới quá khứ, lôi chuyện cũ ra, là anh không có phong độ, đây không phải là anh ghen tỵ sao? Em cũng đừng tức giận, em nhìn một chút, cổ anh đây để cho em cào thành dạng gì rồi, buổi tối mấy người Kiến Quốc thấy được, không biết cười anh thế nào đấy......"
Sở Dĩnh lười phản ứng lại với anh, nhắm mắt lại ngủ, chỉ chốc lát sau thật sự ngủ thiếp đi, Chu Tự Hàn thấy Sở Dĩnh ngủ, cam chịu số phận đứng lên, đi vào phòng tắm lấy khăn lông nóng tới dọn dẹp sạch sẽ bảo bối nhà anh, đắp chăn, mình mới đi vào tắm rửa, tắm vội, chính mình không khỏi buồn bực, bắt đầu từ khi nào, anh Chu Tự Hàn liền biến thành người phục vụ, đây không phải càng hồ đồ càng đi về sao?
Chu Tự Hàn thấy Sở Dĩnh nhìn mình, giống như có chút ánh sáng rực rỡ khác trong đôi mắt to, lấp la lấp lánh như vậy, không khỏi nghiêng đầu đi lại hôn cô một cái: "Bảo bối, có phải cảm thấy hình tượng người đàn ông của em nhất thời cao lớn lên hay không, có người đàn ông của mình che chở, lưu manh nào đều không cần sợ rồi hả?"
Sở Dĩnh không nhịn được quệt quệt khóe môi, lại có tiếng cũng có miếng gật đầu: " Đột nhiên tôi phát hiện ra, muốn đấu với lưu manh, phải để thủ lĩnh lưu manh ra tay thì rất hữu hiệu......" Nói xong vừa đúng lúc thang máy mở ra, liền lợi dụng chạy ra ngoài.
Chu Tự Hàn ngạc nhiên mấy giây, mới phục hồi tinh thần lại, Sở Dĩnh nói anh là thủ lĩnh lưu manh đâu rồi, mấy bước theo tới phòng làm việc, đem Sở Dĩnh đặt tại trên cửa vừa gặm một trận, Sở Dĩnh không có như thế nào, đem mình quyến rũ anh đến mức khó chịu không thể xuống được, hận không thể lập tức tới xử lí người.
Sở Dĩnh ý thức được cầm thú lại bắt đầu dùng tới não, đẩy anh ra né thật xa: "Chu Tự Hàn, tôi đói rồi." Chu Tự Hàn nhíu mày, nói trong lòng: được, trước cho em ăn no rồi nói, con ngươi đi lòng vòng nói: "Không bằng buổi trưa hôm nay chúng ta ăn tại chỗ này đi, anh cho người đưa đồ ăn lên, bảo bối nhà ta muốn ăn cái gì?" Nói xong, thần không biết quỷ không hay cọ xát tới đây, ôm ở hông của Sở Dĩnh đi tới ngồi xuống trên ghế sa lon bên kia.
Mới vừa rồi Sở Dĩnh bị Triệu Quân làm cho ghê tởm, đâu còn có khẩu vị, sợ Chu Tự Hàn chuẩn bị một đống lớn, buộc cô ăn, dứt khoát nói: " Không phải dưới tầng có mì thịt bò sao, tôi ăn cái đó, anh tùy thích."
Chu Tự Hàn nhíu nhíu mày bắt bẻ mà nói: "Nước súp mì thịt bò dưới tầng không được, sợi mì cũng dính nên ăn không ngon." Sở Dĩnh không khỏi âm thầm thở dài, thật là thiếu gia, trước kia cô có ăn qua một lần, cảm thấy rất tốt, sao vào trong miệng anh ta liền cái gì cũng tồi tệ vậy. Nhưng Chu Tự Hàn vẫn gọi điện thoại muốn hai bát đi lên, bởi vì suy nghĩ ăn cái này rất tiết kiệm thời gian.
Mì tới, Sở Dĩnh có thói quen ăn thịt bò phía trên trước, Chu Tự Hàn nhìn cô ăn ngon lành, đem thịt bò trong bát mình gắp vào trong bát của cô, tay Sở Dĩnh cầm đũa cương cứng một chút, ngẩng đầu nhìn anh, Sở Dĩnh quá quen thuộc với động tác này, trước kia khi ăn mì cùng Lăng Chu, Lăng Chu cũng làm như vậy, cũng đem thịt trong chén anh gắp cho cô, sau đó nói với cô: "Anh không thích ăn thịt bò."
Lúc ấy Sở Dĩnh ngây ngốc tin là thật, sau này đi tới ăn cơm ở nhà Lăng Chu, mới biết, Lăng Chu thích ăn thịt bò nhất, vì thế cô còn cảm động vô cùng, nghĩ thầm đời này cũng sẽ không có người đàn ông thứ hai cam lòng đem thịt trong bát của mình gắp cho cô ăn như Lăng Chu, không gả cho anh thì gả cho người nào, nhưng bây giờ lại có một người đàn ông gắp thịt bò trong bát của mình cho cô, nhưng người đàn ông này là Chu Tự Hàn.
Chu Tự Hàn ăn sợi mì, thấy Sở Dĩnh ngẩn người nhìn mình chằm chằm, dùng đầu chiếc đũa gõ một cái vào đầu nhỏ của cô: "Nhìn anh cũng có thể no bụng sao, ăn đi!"
"Tại sao?" Sở Dĩnh nỉ non hỏi một câu, dừng một chút, Chu Tự Hàn mới hiểu được là cô hỏi anh tại sao đem thịt bò gắp cho cô.
Sắc mặt Chu Tự Hàn có chút cổ quái, lại cười cười nói: "Vì để cho em cảm động thôi! Biết anh đối với em thật tốt, ăn tô mì, cũng gắp thịt cho em, để báo đáp lại, có phải em nên hầu hạ người đàn ông của mình thật tốt hay không?" Sở Dĩnh không khỏi liếc anh một cái, cũng biết trong đầu người đàn ông này không có chuyện khác.
Chu Tự Hàn gẩy gẩy mì trong bát, dường như vô ý hỏi một câu: "Có phải còn có người đàn ông khác giống như anh hay không, cũng gắp thịt trong bát cho em ăn rồi hả?"
Mặt Sở Dĩnh liền biến sắc, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh có ý tứ gì? Có chuyện gì thì nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng như vậy." Vốn là Chu Tự Hàn cũng có chút hoài nghi, phản ứng này của Sở Dĩnh, không cần phải nói cũng là thật.
Chu Tự Hàn buông bát trong tay đông một cái: "Sở Dĩnh em có biết em bây giờ gọi là cái gì không? Đây là em giấu đầu lòi đuôi, anh nói cái gì, không phải anh chỉ hỏi một câu sao? Về phần vì sao em lại phản ứng lớn thế này? Tên tiểu tử Lăng Chu kia đối với em thật tốt, thịt trong bát cũng gắp cho em, các người đã từng yêu đến chết đi sống lại, nhưng cuối cùng, còn không phải là em nằm trên giường anh, điều này nói rõ, em vốn là phải là của tôi, cũng không có nửa xu quan hệ với tên tiểu tử kia, cho nên, từ hôm nay nhi lên, ngươi cho đem tiểu tử kia quên, không quên được cũng phải quên cho anh, Chu Tự Hàn anh không phải người coi tiền như rác, nếu để cho anh phát hiện ra em còn nghĩ tới tên tiểu tử kia, trước tiên anh sẽ trừng phạt tên tiểu tử kia."
Sắc mặt Sở Dĩnh có chút khó coi, từ từ đứng lên: "Chu Tự Hàn, anh không cảm thấy anh càng ngày càng buồn cười sao, có phải anh nghĩ sai rồi hay không, hai chúng ta không phải là nói yêu thương, anh có quyền trông nom trong lòng tôi nghĩ tới người nào sao?"
Chu Tự Hàn vừa cười, chính là cười có chút âm trầm: "Anh muốn nhúng tay vào, bảo bối, không phải là người đàn ông của em không còn cách nào khác, đây là nhường cho em, đừng để anh phải tiến thêm thước."
Sở Dĩnh đột nhiên cảm thấy, người đàn ông này lấy cái cớ này ở đâu chứ, quả thật là một tên khốn kiếp không phân rõ phải trái, ném chiếc đũa xuống nói một câu: "No rồi." Đi tới trên ghế bên kia ngồi xuống, cầm quyển tạp chí che mặt, ý là không muốn quan tâm tới Chu Tự Hàn.
Mặt Chu Tự Hàn lạnh lùng như trời u ám, ăn xong vài hớp mì, ngồi vào sau bàn tổng giám đốc làm chuyện của anh, chợt nghe được tiếng gõ cửa, tức giận kêu: "Gõ gõ cái gì, vào đi."
Trợ lí Từ xử lý xong bên dưới, để cho người ta đem xe của Chu tổng đi sửa chữa, còn suy nghĩ trong thang máy, có phải nên mình ở lại một chút rồi mới gõ cửa hay không, trên căn bản, chỉ cần một mình Chu tổng ở một chỗ với Sở Dĩnh, không đợi được nhiềuliền lập tức muốn phát tình, giống như ăn phải thuốc kích thích vậy, đều có quy luật, muốn đánh gãy chuyện tốt của Chu tổng, nhất định không có quả ngon để ăn.
Bởi vì do dự, lỗ tai dính vào trên cửa lắng nghe, thật ra thì anh làm việc này là dư thừa, cửa phòng làm vệc của Chu tổng này, căn bản cũng không nghe được cái gì, gõ nhẹ một cái, không có phản ứng, mới gõ lại một tiếng, chỉ nghe thấy rõ ràng âm thanh khó chịu của Chu tổng.
Trong nội trợ lí Từ thầm kêu không may, chẳng lẽ thật sự cắt đứt chuyện tốt của ông chủ rồi, nhắm mắt đẩy cửa đi vào, ngược lại sững sờ, chuyện không tồi? Hai người phải cách xa tám trượng, Chu tổng ngồi ở phía sau bàn làm việc, mặt đen lại, rất nặng nề khó chịu, Sở Dĩnh cầm quyển tạp chí xem bên kia, ngay cả đầu cũng không quay qua bên này, chẳng lẽ cãi nhau rồi?
Chu Tự Hàn nhìn anh chằm chằm, tức giận bới móc: "Giữa trưa rôi, không phải cậu nên đi ăn cơm sao, muốn đến chỗ tôi nhận hộp cơm hả?" Trợ lí Từ biết Chu tổng rõ ràng là giận chó đánh mèo, cười ha ha một tiếng liền đi tới nói: "Xe đã đưa đi sửa, Triệu Quân đó cũng không đòi bồi thường nữa." Chu Tự Hàn hừ một tiếng: "Dám để cho lão tử bồi thường, đạp không chết đi, biết rồi, cậu đi đi!" Trợ lí Từ như được đại xá, quay người bỏ chạy rồi.
Ánh mắt Chu Tự Hàn quét mắt tới Sở Dĩnh bên kia, suy nghĩ kỹ nguyên nhân hậu quả một chút, không khỏi có chút hối hận, vốn là khó có được bầu không khí thật là tốt, lại bị anh làm hỏng hết sạch, Chu Tự Hàn cũng không muốn như vậy, nhưng chỉ cần Sở Dĩnh chuồn mất, anh liền không nhịn được hoài nghi, không phải là cô nghĩ tới Lăng Chu đó rồi.
Thật ra thì nếu như lúc này Sở Dĩnh giống như những người phụ nữ khác, nói hai câu xin lỗi đánh lừa anh, hoặc là nũng nịu chút, cũng sẽ không trở thành như vậy, nhưng người phụ nữ này cứng rắn như tảng đá, tính tình bướng bỉnh vô cùng, long dạ sắt đá, miệng cứng hơn, đều là anh cưng chiều ra tật xấu này, anh cũng không tin hôm nay không dạy dỗ được cô nàng này.
Chu Tự Hàn bắt đầu phát cáu, ném tài liệu trong tay xuống, từ từ đứng lên, sãi bước đi tới, đưa tay lôi Sở Dĩnh dựa vào bên trong cánh cửa kia.
Sở Dĩnh vùng vấy nửa ngày cũng không thoát nổi, đến trên khung cửa, Chu Tự Hàn đẩy cửa ra, một cái tay khác của Sở Dĩnh sống chết nắm lấy khung cửa: "Chu Tự Hàn, anh làm gì đấy? Thật sự có bị bệnh sao?" "Làm gì? Làm em, để cho em biết, ai mới là người đàn ông của em, khỏi phải suy nghĩ lung tung cả ngày cho anh......"Đem cô đầu ngón tay đẩy ra từng ngón ngón một, khom lưng đem cô vác trên vai, đi vào.
Bên trong là chỗ ở của Chu Tự Hàn, qua phòng khách rộng rãi, trực tiếp vào phòng ngủ chính, Chu Tự Hàn ném Sở Dĩnh tới trung tâm chiếc giường thật to, sau đó liền nhào tới.
Sở Dĩnh tức chết, người đàn ông này quả thật không thể nói lý, lúc này đầu óc còn rối bời, tình dục, Sở Dĩnh dùng cả tay chân liều mạng giãy giụa, cũng không ngăn cản nổi Chu Tự Hàn, qua hai ba lần áo T shirt trên người cô liền bị xé rách, quần jean cũng bị anh kéo xuống, ném xuống đất, cuối cùng quần lót, mặc dù quần còn vướng, lại bị Chu Tự Hàn xé ra từ trung tâm, thành hai mảnh vải rách, hai chân bị anh kéo ra thật to......
Sở Dĩnh thật sự điên rồi, đưa tay hung hăng cào tới, Chu Tự Hàn ti một tiếng, nắm được tay của cô giơ lên trước mắt nhìn một chút: "Cô nàng chết tiệt kia, móng tay sắc như vậy......" Bàn tay bắt được hông của cô di chuyển một cái, đem cô lật qua, đè lại, bắt được hai cái chân của cô, dùng cổ tay tách ra, kéo quần ra, liên, liền đỉnh đi thẳng tắp vào......
"Chu Tự Hàn, anh ép buộc phụ nữ như vậy thì còn là đàn ông sao, anh khốn kiếp, anh cầm thú......" Sở Dĩnh bị anh đè, thân thể giãy dụa không ra, liền bắt đầu mắng trong miệng.
Ngược lại Chu Tự Hàn bị cô mắng rất vui vẻ, Sở Dĩnh như vậy so với Sở Dĩnh lạnh lùng không phản ứng chút nào, càng làm cho anh yêu thích, phải nói thì ra là Sở Dĩnh đó là thể xác, hiện tại Sở Dĩnh giống như rót linh hồn vào vậy, tcó sức sống có cá tính.
Tay Chu Tự Hàn đi vòng qua, vuốt ve địa phương hai người kết hợp, cúi người, gặm dọc theo cổ của cô, cắn hôn, tiến tới bên rìa lỗ tai cô mút ra vào, vừa nhỏ giọng nói: "Bảo bối, anh có phải là người đàn ông không, em nên rõ ràng nhất chứ! Có phải đâm vào quá nhẹ rồi hay không, có muốn anh hay không, sâu một chút, ừ." Chợt giơ một chân của cô lên, nặng nề đẩy vào trong mấy cái......
"A ừ......" Sở Dĩnh kêu lên, chỉ cảm thấy anh thọt tới tận cùng bên trong cô, vừa đau lại vừa trướng, sao cô lại quên chứ, cô càng giãy dụa, người đàn ông này càng hưng phấn, càng muốn chơi đùa cô đến chết đi sống lại, hơn nữa, đến tột cùng thì cô và anh ta tranh cãi cái gì, vào lúc này đều có chút nghĩ không ra.
Trên sinh lý khoái cảm rất nhanh liền bị trêu chọc, nhanh chóng che giấu lý trí, Sở Dĩnh phải thừa nhận, ở phương diện này, cô và Chu Tự Hàn càng ngày càng hòa hợp, hoàn toàn bất đồng so với trước kia, trước kia mặc dù tư thế rất đa dạng, nhưng chỉ là đơn thuần làm máy móc, lấy Chu Tự Hàn sảng khoái làm điểm cuối, bây giờ không phải là như vậy, hiện tại Chu Tự Hàn yêu cầu phối hợp, mỗi lần đều ép Sở Dĩnh tới chết đi sống lại, Chu Tự Hàn mới có thể bỏ qua cho cô.
Nghiên cứu thân thể Sở Dĩnh, quan sát phản ứng của cô, được biết mật mã trên thân thể của cô, là Chu Tự Hàn thích nhất đầu đề quen thuộc, hơn nữa, nghiên cứu rất có thành quả, cho nên, Sở Dĩnh căn bản không phải là đối thủ của anh, cuối cùng khi người phía dưới anh leo tới đỉnh núi...... Nằm ở trong ngực Chu Tự Hàn, Sở Dĩnh cũng cảm thấy mình rất xấu hổ, rõ ràng mới vừa rồi còn một dáng vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng cũng là loại kết quả này, cô nhắm hai mắt lại không muốn đối mặt với Chu Tự Hàn, người đàn ông này quả thực là khắc tinh của cô.
Tâm tình Chu Tự Hàn lại rất tốt, nếu như mỗi lần gây gổ đều là loại kết quả này, anh tình nguyện để cho Sở Dĩnh ầm ĩ với anh mỗi ngày: "Bảo bối, mới vừa rồi là anh không đúng, không nên đề cập tới quá khứ, lôi chuyện cũ ra, là anh không có phong độ, đây không phải là anh ghen tỵ sao? Em cũng đừng tức giận, em nhìn một chút, cổ anh đây để cho em cào thành dạng gì rồi, buổi tối mấy người Kiến Quốc thấy được, không biết cười anh thế nào đấy......"
Sở Dĩnh lười phản ứng lại với anh, nhắm mắt lại ngủ, chỉ chốc lát sau thật sự ngủ thiếp đi, Chu Tự Hàn thấy Sở Dĩnh ngủ, cam chịu số phận đứng lên, đi vào phòng tắm lấy khăn lông nóng tới dọn dẹp sạch sẽ bảo bối nhà anh, đắp chăn, mình mới đi vào tắm rửa, tắm vội, chính mình không khỏi buồn bực, bắt đầu từ khi nào, anh Chu Tự Hàn liền biến thành người phục vụ, đây không phải càng hồ đồ càng đi về sao?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chu Tự Hàn thấy Sở Dĩnh nhìn mình, giống như có chút ánh sáng rực rỡ khác trong đôi mắt to, lấp la lấp lánh như vậy, không khỏi nghiêng đầu đi lại hôn cô một cái: "Bảo bối, có phải cảm thấy hình tượng người đàn ông của em nhất thời cao lớn lên hay không, có người đàn ông của mình che chở, lưu manh nào đều không cần sợ rồi hả?"
Sở Dĩnh không nhịn được quệt quệt khóe môi, lại có tiếng cũng có miếng gật đầu: " Đột nhiên tôi phát hiện ra, muốn đấu với lưu manh, phải để thủ lĩnh lưu manh ra tay thì rất hữu hiệu......" Nói xong vừa đúng lúc thang máy mở ra, liền lợi dụng chạy ra ngoài.
Chu Tự Hàn ngạc nhiên mấy giây, mới phục hồi tinh thần lại, Sở Dĩnh nói anh là thủ lĩnh lưu manh đâu rồi, mấy bước theo tới phòng làm việc, đem Sở Dĩnh đặt tại trên cửa vừa gặm một trận, Sở Dĩnh không có như thế nào, đem mình quyến rũ anh đến mức khó chịu không thể xuống được, hận không thể lập tức tới xử lí người.
Sở Dĩnh ý thức được cầm thú lại bắt đầu dùng tới não, đẩy anh ra né thật xa: "Chu Tự Hàn, tôi đói rồi." Chu Tự Hàn nhíu mày, nói trong lòng: được, trước cho em ăn no rồi nói, con ngươi đi lòng vòng nói: "Không bằng buổi trưa hôm nay chúng ta ăn tại chỗ này đi, anh cho người đưa đồ ăn lên, bảo bối nhà ta muốn ăn cái gì?" Nói xong, thần không biết quỷ không hay cọ xát tới đây, ôm ở hông của Sở Dĩnh đi tới ngồi xuống trên ghế sa lon bên kia.
Mới vừa rồi Sở Dĩnh bị Triệu Quân làm cho ghê tởm, đâu còn có khẩu vị, sợ Chu Tự Hàn chuẩn bị một đống lớn, buộc cô ăn, dứt khoát nói: " Không phải dưới tầng có mì thịt bò sao, tôi ăn cái đó, anh tùy thích."
Chu Tự Hàn nhíu nhíu mày bắt bẻ mà nói: "Nước súp mì thịt bò dưới tầng không được, sợi mì cũng dính nên ăn không ngon." Sở Dĩnh không khỏi âm thầm thở dài, thật là thiếu gia, trước kia cô có ăn qua một lần, cảm thấy rất tốt, sao vào trong miệng anh ta liền cái gì cũng tồi tệ vậy. Nhưng Chu Tự Hàn vẫn gọi điện thoại muốn hai bát đi lên, bởi vì suy nghĩ ăn cái này rất tiết kiệm thời gian.
Mì tới, Sở Dĩnh có thói quen ăn thịt bò phía trên trước, Chu Tự Hàn nhìn cô ăn ngon lành, đem thịt bò trong bát mình gắp vào trong bát của cô, tay Sở Dĩnh cầm đũa cương cứng một chút, ngẩng đầu nhìn anh, Sở Dĩnh quá quen thuộc với động tác này, trước kia khi ăn mì cùng Lăng Chu, Lăng Chu cũng làm như vậy, cũng đem thịt trong chén anh gắp cho cô, sau đó nói với cô: "Anh không thích ăn thịt bò."
Lúc ấy Sở Dĩnh ngây ngốc tin là thật, sau này đi tới ăn cơm ở nhà Lăng Chu, mới biết, Lăng Chu thích ăn thịt bò nhất, vì thế cô còn cảm động vô cùng, nghĩ thầm đời này cũng sẽ không có người đàn ông thứ hai cam lòng đem thịt trong bát của mình gắp cho cô ăn như Lăng Chu, không gả cho anh thì gả cho người nào, nhưng bây giờ lại có một người đàn ông gắp thịt bò trong bát của mình cho cô, nhưng người đàn ông này là Chu Tự Hàn.
Chu Tự Hàn ăn sợi mì, thấy Sở Dĩnh ngẩn người nhìn mình chằm chằm, dùng đầu chiếc đũa gõ một cái vào đầu nhỏ của cô: "Nhìn anh cũng có thể no bụng sao, ăn đi!"
"Tại sao?" Sở Dĩnh nỉ non hỏi một câu, dừng một chút, Chu Tự Hàn mới hiểu được là cô hỏi anh tại sao đem thịt bò gắp cho cô.
Sắc mặt Chu Tự Hàn có chút cổ quái, lại cười cười nói: "Vì để cho em cảm động thôi! Biết anh đối với em thật tốt, ăn tô mì, cũng gắp thịt cho em, để báo đáp lại, có phải em nên hầu hạ người đàn ông của mình thật tốt hay không?" Sở Dĩnh không khỏi liếc anh một cái, cũng biết trong đầu người đàn ông này không có chuyện khác.
Chu Tự Hàn gẩy gẩy mì trong bát, dường như vô ý hỏi một câu: "Có phải còn có người đàn ông khác giống như anh hay không, cũng gắp thịt trong bát cho em ăn rồi hả?"
Mặt Sở Dĩnh liền biến sắc, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh có ý tứ gì? Có chuyện gì thì nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng như vậy." Vốn là Chu Tự Hàn cũng có chút hoài nghi, phản ứng này của Sở Dĩnh, không cần phải nói cũng là thật.
Chu Tự Hàn buông bát trong tay đông một cái: "Sở Dĩnh em có biết em bây giờ gọi là cái gì không? Đây là em giấu đầu lòi đuôi, anh nói cái gì, không phải anh chỉ hỏi một câu sao? Về phần vì sao em lại phản ứng lớn thế này? Tên tiểu tử Lăng Chu kia đối với em thật tốt, thịt trong bát cũng gắp cho em, các người đã từng yêu đến chết đi sống lại, nhưng cuối cùng, còn không phải là em nằm trên giường anh, điều này nói rõ, em vốn là phải là của tôi, cũng không có nửa xu quan hệ với tên tiểu tử kia, cho nên, từ hôm nay nhi lên, ngươi cho đem tiểu tử kia quên, không quên được cũng phải quên cho anh, Chu Tự Hàn anh không phải người coi tiền như rác, nếu để cho anh phát hiện ra em còn nghĩ tới tên tiểu tử kia, trước tiên anh sẽ trừng phạt tên tiểu tử kia."
Sắc mặt Sở Dĩnh có chút khó coi, từ từ đứng lên: "Chu Tự Hàn, anh không cảm thấy anh càng ngày càng buồn cười sao, có phải anh nghĩ sai rồi hay không, hai chúng ta không phải là nói yêu thương, anh có quyền trông nom trong lòng tôi nghĩ tới người nào sao?"
Chu Tự Hàn vừa cười, chính là cười có chút âm trầm: "Anh muốn nhúng tay vào, bảo bối, không phải là người đàn ông của em không còn cách nào khác, đây là nhường cho em, đừng để anh phải tiến thêm thước."
Sở Dĩnh đột nhiên cảm thấy, người đàn ông này lấy cái cớ này ở đâu chứ, quả thật là một tên khốn kiếp không phân rõ phải trái, ném chiếc đũa xuống nói một câu: "No rồi." Đi tới trên ghế bên kia ngồi xuống, cầm quyển tạp chí che mặt, ý là không muốn quan tâm tới Chu Tự Hàn.
Mặt Chu Tự Hàn lạnh lùng như trời u ám, ăn xong vài hớp mì, ngồi vào sau bàn tổng giám đốc làm chuyện của anh, chợt nghe được tiếng gõ cửa, tức giận kêu: "Gõ gõ cái gì, vào đi."
Trợ lí Từ xử lý xong bên dưới, để cho người ta đem xe của Chu tổng đi sửa chữa, còn suy nghĩ trong thang máy, có phải nên mình ở lại một chút rồi mới gõ cửa hay không, trên căn bản, chỉ cần một mình Chu tổng ở một chỗ với Sở Dĩnh, không đợi được nhiềuliền lập tức muốn phát tình, giống như ăn phải thuốc kích thích vậy, đều có quy luật, muốn đánh gãy chuyện tốt của Chu tổng, nhất định không có quả ngon để ăn.
Bởi vì do dự, lỗ tai dính vào trên cửa lắng nghe, thật ra thì anh làm việc này là dư thừa, cửa phòng làm vệc của Chu tổng này, căn bản cũng không nghe được cái gì, gõ nhẹ một cái, không có phản ứng, mới gõ lại một tiếng, chỉ nghe thấy rõ ràng âm thanh khó chịu của Chu tổng.
Trong nội trợ lí Từ thầm kêu không may, chẳng lẽ thật sự cắt đứt chuyện tốt của ông chủ rồi, nhắm mắt đẩy cửa đi vào, ngược lại sững sờ, chuyện không tồi? Hai người phải cách xa tám trượng, Chu tổng ngồi ở phía sau bàn làm việc, mặt đen lại, rất nặng nề khó chịu, Sở Dĩnh cầm quyển tạp chí xem bên kia, ngay cả đầu cũng không quay qua bên này, chẳng lẽ cãi nhau rồi?
Chu Tự Hàn nhìn anh chằm chằm, tức giận bới móc: "Giữa trưa rôi, không phải cậu nên đi ăn cơm sao, muốn đến chỗ tôi nhận hộp cơm hả?" Trợ lí Từ biết Chu tổng rõ ràng là giận chó đánh mèo, cười ha ha một tiếng liền đi tới nói: "Xe đã đưa đi sửa, Triệu Quân đó cũng không đòi bồi thường nữa." Chu Tự Hàn hừ một tiếng: "Dám để cho lão tử bồi thường, đạp không chết đi, biết rồi, cậu đi đi!" Trợ lí Từ như được đại xá, quay người bỏ chạy rồi.
Ánh mắt Chu Tự Hàn quét mắt tới Sở Dĩnh bên kia, suy nghĩ kỹ nguyên nhân hậu quả một chút, không khỏi có chút hối hận, vốn là khó có được bầu không khí thật là tốt, lại bị anh làm hỏng hết sạch, Chu Tự Hàn cũng không muốn như vậy, nhưng chỉ cần Sở Dĩnh chuồn mất, anh liền không nhịn được hoài nghi, không phải là cô nghĩ tới Lăng Chu đó rồi.
Thật ra thì nếu như lúc này Sở Dĩnh giống như những người phụ nữ khác, nói hai câu xin lỗi đánh lừa anh, hoặc là nũng nịu chút, cũng sẽ không trở thành như vậy, nhưng người phụ nữ này cứng rắn như tảng đá, tính tình bướng bỉnh vô cùng, long dạ sắt đá, miệng cứng hơn, đều là anh cưng chiều ra tật xấu này, anh cũng không tin hôm nay không dạy dỗ được cô nàng này.
Chu Tự Hàn bắt đầu phát cáu, ném tài liệu trong tay xuống, từ từ đứng lên, sãi bước đi tới, đưa tay lôi Sở Dĩnh dựa vào bên trong cánh cửa kia.
Sở Dĩnh vùng vấy nửa ngày cũng không thoát nổi, đến trên khung cửa, Chu Tự Hàn đẩy cửa ra, một cái tay khác của Sở Dĩnh sống chết nắm lấy khung cửa: "Chu Tự Hàn, anh làm gì đấy? Thật sự có bị bệnh sao?" "Làm gì? Làm em, để cho em biết, ai mới là người đàn ông của em, khỏi phải suy nghĩ lung tung cả ngày cho anh......"Đem cô đầu ngón tay đẩy ra từng ngón ngón một, khom lưng đem cô vác trên vai, đi vào.
Bên trong là chỗ ở của Chu Tự Hàn, qua phòng khách rộng rãi, trực tiếp vào phòng ngủ chính, Chu Tự Hàn ném Sở Dĩnh tới trung tâm chiếc giường thật to, sau đó liền nhào tới.
Sở Dĩnh tức chết, người đàn ông này quả thật không thể nói lý, lúc này đầu óc còn rối bời, tình dục, Sở Dĩnh dùng cả tay chân liều mạng giãy giụa, cũng không ngăn cản nổi Chu Tự Hàn, qua hai ba lần áo T shirt trên người cô liền bị xé rách, quần jean cũng bị anh kéo xuống, ném xuống đất, cuối cùng quần lót, mặc dù quần còn vướng, lại bị Chu Tự Hàn xé ra từ trung tâm, thành hai mảnh vải rách, hai chân bị anh kéo ra thật to......
Sở Dĩnh thật sự điên rồi, đưa tay hung hăng cào tới, Chu Tự Hàn ti một tiếng, nắm được tay của cô giơ lên trước mắt nhìn một chút: "Cô nàng chết tiệt kia, móng tay sắc như vậy......" Bàn tay bắt được hông của cô di chuyển một cái, đem cô lật qua, đè lại, bắt được hai cái chân của cô, dùng cổ tay tách ra, kéo quần ra, liên, liền đỉnh đi thẳng tắp vào......
"Chu Tự Hàn, anh ép buộc phụ nữ như vậy thì còn là đàn ông sao, anh khốn kiếp, anh cầm thú......" Sở Dĩnh bị anh đè, thân thể giãy dụa không ra, liền bắt đầu mắng trong miệng.
Ngược lại Chu Tự Hàn bị cô mắng rất vui vẻ, Sở Dĩnh như vậy so với Sở Dĩnh lạnh lùng không phản ứng chút nào, càng làm cho anh yêu thích, phải nói thì ra là Sở Dĩnh đó là thể xác, hiện tại Sở Dĩnh giống như rót linh hồn vào vậy, tcó sức sống có cá tính.
Tay Chu Tự Hàn đi vòng qua, vuốt ve địa phương hai người kết hợp, cúi người, gặm dọc theo cổ của cô, cắn hôn, tiến tới bên rìa lỗ tai cô mút ra vào, vừa nhỏ giọng nói: "Bảo bối, anh có phải là người đàn ông không, em nên rõ ràng nhất chứ! Có phải đâm vào quá nhẹ rồi hay không, có muốn anh hay không, sâu một chút, ừ." Chợt giơ một chân của cô lên, nặng nề đẩy vào trong mấy cái......
"A ừ......" Sở Dĩnh kêu lên, chỉ cảm thấy anh thọt tới tận cùng bên trong cô, vừa đau lại vừa trướng, sao cô lại quên chứ, cô càng giãy dụa, người đàn ông này càng hưng phấn, càng muốn chơi đùa cô đến chết đi sống lại, hơn nữa, đến tột cùng thì cô và anh ta tranh cãi cái gì, vào lúc này đều có chút nghĩ không ra.
Trên sinh lý khoái cảm rất nhanh liền bị trêu chọc, nhanh chóng che giấu lý trí, Sở Dĩnh phải thừa nhận, ở phương diện này, cô và Chu Tự Hàn càng ngày càng hòa hợp, hoàn toàn bất đồng so với trước kia, trước kia mặc dù tư thế rất đa dạng, nhưng chỉ là đơn thuần làm máy móc, lấy Chu Tự Hàn sảng khoái làm điểm cuối, bây giờ không phải là như vậy, hiện tại Chu Tự Hàn yêu cầu phối hợp, mỗi lần đều ép Sở Dĩnh tới chết đi sống lại, Chu Tự Hàn mới có thể bỏ qua cho cô.
Nghiên cứu thân thể Sở Dĩnh, quan sát phản ứng của cô, được biết mật mã trên thân thể của cô, là Chu Tự Hàn thích nhất đầu đề quen thuộc, hơn nữa, nghiên cứu rất có thành quả, cho nên, Sở Dĩnh căn bản không phải là đối thủ của anh, cuối cùng khi người phía dưới anh leo tới đỉnh núi...... Nằm ở trong ngực Chu Tự Hàn, Sở Dĩnh cũng cảm thấy mình rất xấu hổ, rõ ràng mới vừa rồi còn một dáng vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng cũng là loại kết quả này, cô nhắm hai mắt lại không muốn đối mặt với Chu Tự Hàn, người đàn ông này quả thực là khắc tinh của cô.
Tâm tình Chu Tự Hàn lại rất tốt, nếu như mỗi lần gây gổ đều là loại kết quả này, anh tình nguyện để cho Sở Dĩnh ầm ĩ với anh mỗi ngày: "Bảo bối, mới vừa rồi là anh không đúng, không nên đề cập tới quá khứ, lôi chuyện cũ ra, là anh không có phong độ, đây không phải là anh ghen tỵ sao? Em cũng đừng tức giận, em nhìn một chút, cổ anh đây để cho em cào thành dạng gì rồi, buổi tối mấy người Kiến Quốc thấy được, không biết cười anh thế nào đấy......"
Sở Dĩnh lười phản ứng lại với anh, nhắm mắt lại ngủ, chỉ chốc lát sau thật sự ngủ thiếp đi, Chu Tự Hàn thấy Sở Dĩnh ngủ, cam chịu số phận đứng lên, đi vào phòng tắm lấy khăn lông nóng tới dọn dẹp sạch sẽ bảo bối nhà anh, đắp chăn, mình mới đi vào tắm rửa, tắm vội, chính mình không khỏi buồn bực, bắt đầu từ khi nào, anh Chu Tự Hàn liền biến thành người phục vụ, đây không phải càng hồ đồ càng đi về sao?