Đối với ấn tượng về Chu Tự Hàn, trước kia căn bản cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn cầm thú, nhưng hiện tại, Sở Dĩnh bắt đầu cảm thấy, Chu Tự Hàn như một con người rồi, vẫn bá đạo, không nói đạo lý như cũ, nhưng rất nhiều lần trong nháy mắt, đều làm Sở Dĩnh cảm thấy một loại dịu dàng khác thường, người nói anh rất xấu xa, trước kia đối với phụ nữ như thế nào, nhưng theo một ý nghĩa nào đó nói, phụ nữ được anh coi trọng lấy được so với bỏ lỡ phải nhiều hơn, người đàn ông này coi tiền bạc và quan hệ cùng phụ nữ là đồng giá, anh tình tôi nguyện, nếu như có lòng tham muốn nhiều hơn, nhưng đó thật ra là vấn đề của phụ nữ.
Âm hiểm cay độc cũng có, nhưng còn xem là đối với người nào, ví dụ không chút lưu tình đối với loại người như Triệu Quân, nhưng đối với mấy người Kiến Quốc lại có loại chính trực nghĩa khí ở đây, mấy người kia ở bên ngoài cũng được xưng tụng có uy tín danh dự, người nào thấy cũng phải cung kính, nhưng lại có loại chịu phục phát ra từ trong tâm đối với Chu Tự Hàn, không chút dối trá nào, có thể làm mấy người kia như thế, có thể thấy được tính cách của Chu Tự Hàn.
Người đàn ông này tuyệt đối không phải là người tốt lành gì, nhưng anh cũng không xấu xa, biết về cha Lăng Chu, Sở Dĩnh cảm thấy, nội tâm Chu Tự Hàn cũng coi là tương đối sáng sủa.
Nghĩ đến Lăng Thủ Chính, Sở Dĩnh không thể không nghĩ đến Lăng Chu, Lăng Chu! Nam sinh trẻ trung trong trí nhớ, mang đến cho cô một đoạn thời gian ngọt ngào, cho dù giữa hai người cách âm mưu thù hận, nhưng anh vẫn là một vết mực đậm trong cuộc đời của cô, đoán chừng cả đời này cũng lau không được.
Tình đầu cho nên làm cho người ta khó quên, ở mức độ rất lớn là bởi vì thời điểm tình yêu đầu, ý định của nam nữ sinh đều tương đối đơn giản, không có chân chính bước vào xã hội, đối với bối cảnh gia đình và tương lai, cũng không quan tâm nhiều lắm, lên kế hoạch tương lai thường thường là rất tốt đẹp, khi đó mình và Lăng Chu bao nhiêu tuổi, 16 tuổi mà thôi, bọn họ có ấn tượng tốt về nhau rồi tiến tới với nhau, nước chảy thành sông tự nhiên như vậy, bọn họ đã từng hẹn ước, dắt tay chính là cả đời, nhưng cả đời dài bao nhiêu, có bao nhiêu người không dùng ý chí vì dời đi biến số, lúc ấy hai người không có chút khái niệm gì, cũng biết thích, yêu, ở chung một chỗ là tốt rồi, rất ngu ngốc rất ngây thơ.
Thoát khỏi ngây thơ trước là mình, bởi vì cha rơi đài, cô nếm được nhân tình lạnh ấm lòng người dễ thay đổi, phương diện này Lăng Chu chậm hơn sáu năm so với cô, cho dù bây giờ Lăng Thủ Chính bị song quy, tình cảnh của Lăng Chu cũng tốt hơn so với mình ban đầu, Lăng Thủ Chính ngã, phía sau còn có nhà họ Lăng chống đỡ, chỉ cần Lăng Chu vượt qua được chuyện này, tiền đồ của anh vẫn sáng lạng như cũ, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là anh phải chiến thắng chính mình, điều này rất khó.
Hơn nữa rốt cuộc anh biết rõ chuyện sáu năm trước, anh yêu sáu năm, hận sáu năm, toàn bộ mười hai năm trong cuộc đời, trong lòng anh cũng chỉ có một mình Dĩnh Nhi, nếu như những thứ yêu hận sau lưng này, cũng là che giấu âm mưu của cha anh, anh vẫn còn dư lại cái gì?
Để cho anh rối rắm, vẫn là anh mềm yếu, ở trước mặt Dĩnh Nhi, thậm chí anh không dám nói ra chân tướng, lừa mình dối người tồn tại hi vọng nhỏ bé, có lẽ tất cả đây cũng chỉ là hiểu lầm, khi đứng trước tình yêu và thân tình, Lăng Chu anh là một người yếu đuối ti tiện.
Trương Phàn đưa tay đoạt lấy chai bình rượu trong tay anh: "Đừng uống nữa, cậu uống chết thì có ích lợi gì, dì tìm cậu khắp nơi, vô cùng sốt ruột, cậu thì tốt rồi, chạy tới nơi đây rồi."
Trương Phàn quét mắt bốn phía, với thời gian sáu năm, xem ra nơi này vẫn hơi doạ người, so với trước kia gần như không thay đổi gì, giống như thời gian chưa từng trôi qua.
Đây là ổ của Lăng Chu và Sở Dĩnh lúc bọn anh lên đại học, mặc dù là một tòa nhà cũ, nhưng gần trường học, từ khi vừa mới bắt đầu thuê đến khi trang trí, toàn bộ hành trình Trương Phàn và Lưu Giai đều đi theo, nhưng không có tham dự, khi đó Lăng Chu và Sở Dĩnh đang yêu đương cuồng nhiệt, giống như tất cả cặp đôi khác, đối với việc nắm giữ một nơi thuộc về mình, nhiệt tình tăng lên cao, như tẩu hỏa nhập ma một dạng, dù là một trang trí nhỏ, một chiếc đũa trong phòng bếp, hai người cũng muốn cùng nhau chọn một lần.
Sau đó, nơi này căn bản thành cứ điểm của bốn người, về sau hai người lại chia tay, Trương Phàn còn tưởng rằng Lăng Chu trả lại nhà rồi, thế nhưng không ngờ anh ấy lại mua nơi này, xem chừng anh là thiên tài mới có thể tìm tới nơi này, bởi vì hôm nay tình cờ gặp được tiểu sư muội cùng trường, nói với anh có thấy qua Lăng Chu ở gần đây.
Khi bọn anh ở trường học Lăng Chu tương đối nổi tiếng, phải nói, anh ấy và Sở Dĩnh đều đã từng là người rất nổi tiếng, cho dù bọn họ tốt nghiệp đã lâu, ở trong mắt rất nhiều sư đệ sư muội, vẫn là nhân vật truyền kỳ như cũ, cho nên tương đối chú ý.
Trương Phàn thử đến tìm, không ngờ anh ấy thật sự ở nơi này, thật ra thì Trương Phàn có thể hiểu được Lăng Chu, từ trước đến bây giờ, trong lòng Lăng Chu từ đầu đến cuối cũng không có quên được Sở Dĩnh, anh ấy vẫn tồn tại hi vọng, nhưng, nếu như việc cha anh ấy hại cha của Sở Dĩnh là thật, như vậy ai cũng biết, đời này hai người tuyệt đối là không thể nào rồi, dù sao cũng là người Trung Quốc, thù giết cha không đội trời chung, chỉ biết nếu hiện tại hai người chưa chia tay, chuyện này xảy ra, cũng không thể không chia tay, tình yêu cũng không phải vạn năng, chiến thắng tất cả mọi việc, chỉ tồn tại trong sách, cùng thực tế không có một xu quan hệ.
Nhưng Trương Phàn cảm thấy, Lăng Chu nên đối mặt, nếu chuyện này đã xảy ra, trốn tránh cũng không phải biện pháp giải quyết, bị Trương Phàn đoạt chai rượu, Lăng Chu lại đi lấy một chai khác ở trên bàn, lại bị Trương Phàn đoạt đi, ném qua một bên, níu lấy cổ áo của anh (LC) quơ quơ: "Lăng Chu cậu tỉnh táo một chút cho tôi, cậu có phải đàn ông hay không, giống như nói phải có trách nhiệm, chuyện cha cậu còn chưa có kết luận cuối cùng, nói không chừng liền là hiểu lầm."
Lăng Chu chợt cười, cười hơi châm chọc: "Trương Phàn, lời này ngay cả chính cậu cũng không tin đi! Có phải cậu cũng cảm thấy mình thật đáng buồn hay không, năm đó thời điểm Dĩnh Nhi khó khăn như vậy, mình lại đi ra nước ngoài, mà tất cả việc này đều là kiệt tác của cha mình, mẹ nó mình còn luôn hận Dĩnh Nhi nhiều năm như vậy, Chu Tự Hàn đó nói không sai, mình còn có mặt mũi gì mà đi tìm cô ấy, mình đi đối mặt với cô ấy như thế nào, mình luôn miệng nói tình yêu, chính mình cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào, thậm chí không có cách nào đem việc của cha mình nói thẳng thắn với Dĩnh Nhi, mình còn đê tiện hi vọng chuyện này vĩnh viễn ẩn giấu đi, mình như vậy, cậu cảm thấy xứng làm một người đàn ông à?"
Trương Phàn thở dài: "Lăng Chu, trừ Sở Dĩnh, cậu còn có dì mà, tim dì không tốt, lúc này đang ở trong bệnh viện......" Cuối cùng Lăng Chu bị Trương Phàn túm đi bệnh viện.
Lăng Chu còn chưa có đẩy cửa phòng bệnh ra, chỉ nghe thấy tiếng của mẹ anh: "Đã qua đã nhiều năm như vậy, bây giờ còn lật nợ cũ cái gì, để cho ông cụ nói chuyện với nhà họ Chu bên kia, chuyện này còn có thể không qua sao, không phải cũng có người của ông cụ ở ủy ban kỷ luật bên kia hả?"
Tiếp theo Lăng Chu nghe thấy tiếng của bác cả Lăng Thủ Nghĩa: "Cô nói đơn giản vậy, nhưng đâu có dễ dàng như vậy, không phải là ông cụ chưa nói chuyện với nhà họ Chu bên kia, ngược lại hôm kia có nhả ra chút ý tứ, hôm qua thêm một chút nữa, lão đầu nhà họ Chu này, câu chuyện vừa biến chuyển một cái liền đảo về hướng Sở Cảnh Sơn bên kia, nghe khẩu khí kia là thật sự muốn thành thông gia với Sở Cảnh Sơn, mở miệng là một tiếng tiểu Sở, thật sự coi là người trong nhà rồi, cô cũng biết từ trước đến giờ nhà họ Chu bao che cho con, nếu như Chu lão nhị thật sự có tâm cưới nha đầu nhà họ Sở kia, chuyện của Thủ Chính như vậy thì một chút cơ hội cũng bị mất."
Tiếp theo đó là thanh âm rất bén nhọn mẹ anh: "Nha đầu đê tiện Sở Dĩnh này, giống mẹ cô ta một dạng, cũng chỉ biết đi câu dẫn đàn ông mà thôi, còn không phải là bị con ta chơi còn dư lại hàng, Chu lão nhị lượm lại cái giày rách này còn coi như bảo bối..."
Lăng Chu cũng nghe không nổi nữa, chưa bao giờ biết mẹ anh cay nghiệt như thế, hơn nữa còn chửi bới Sở Dĩnh, anh thật sự không còn cách nào nhịn được, Lăng Chu đẩy cửa ra liền đi đi vào.
Chu Đại Lam nhìn thấy anh liền bắt đầu oán giận: "Con nhìn một chút xem con thành kiểu gì rồi, ban ngày thì uống say, đến cơ quan cũng không thấy bóng dáng con, vào lúc này rồi, trong lòng con còn vấn vương tiện nha đầu Sở Dĩnh đó phải không, con có biết hay không, chính là cô ta hại cha con tới mức như thế?"
Lăng Chu không nhịn được mở miệng: "Mẹ, mẹ đừng mở miệng ngậm miệng là tiện nha đầu, chăng lẽ là cha con trong sạch bị oan uổng sao, nếu thật sự là như vậy, hiện tại mẹ cần gì phải nhờ ông nội đến nhà họ Chu van xin hộ, sáu năm trước cha con hại chú Sở, kết quả hôm nay là bất công sao?"
Chu Đại Lam tức giận cả người run cầm cập: "Con....con khốn kiếp, vì người phụ nữ kia, thậm chí cha con là ai con cũng quên rồi, nếu cha con ngã, con có ích lợi gì hả?"
Lăng Thủ Nghĩa khuyên nhủ,"Tốt lắm, tốt lắm, Đại Lam, cô nói ít đi hai câu, chỉ là ngược lại thì anh nghĩ tới một chủ ý, với phần tình cảm của Lăng Chu và nha đầu nhà họ Sở kia, không bằng để Lăng Chu đi tìm nha đầu kia một lần, nói dù sao chuyện này cũng qua sáu năm rồi, dựa trên phân tình này để cho cô ấy nói giúp một chút, nếu như cô ấy không truy cứu, nhà họ Chu không nhúng tay vào, chúng ta nhúng ta vào chuyện này cũng dễ dàng hơn nhiều."
Chu Đại Lam giống như thấy được hi vọng, nói với Lăng Chu: "Vì cha con, con phải đi van cầu nha đầu kia, mẹ biết nha đầu nhà họ Sở kia rất thích con, ban đầu vì không làm trễ nãi tiền đồ của con, không phải cũng độc ác chia tay với con ư, dù sao trẻ tuổi, tất cả đầu óc đều là tình yêu, hiện tai con đi cầu xin cô ấy, nói không chừng sẽ có tác dụng."
Lăng Chu gần như không thể tin, nhìn mẹ anh, mới vừa rồi còn mở miệng mắng một tiếng tiện nha đầu, thế nhưng một lát sau lại để cho mình đi cầu xin tiện nha đầu trong miệng bà như vậy, mẹ anh xem anh thành người nào, một công cụ, một tảng đá không có tình cảm: "Mẹ, con thật sự không thể tin được, mẹ dám nói ra lời này, mẹ chỉ biết cứu cha con, sao mẹ không nghĩ tới, năm đó chú Sở tự sát là do ai tạo thành, con còn có mặt mũi nào mà đi cầu Dĩnh Nhi, mở miệng thế nào, để cho cô ấy bỏ qua cho ba con, có phân tình gì có thể chống đỡ được thù giết cha."
Chu Đại Lam vội vàng nói: "Con phải đi thử một chút chứ sao, nha đầu kia mềm lòng, nói không chừng liền bỏ qua cho cha con, chẳng lẽ con trơ mắt nhìn cha con phải vào từ sao?"
Lăng Chu chợt cảm thấy cả người mệt mỏi không chịu nổi, thái độ của mẹ làm cho một chút ôn hòa cuối cùng trong lòng anh cũng biến mất không còn tung tích: "Mẹ, mẹ dẹp ý niệm này đi, đời này con sẽ không đi cầu xin Dĩnh Nhi chuyện như vậy, con không còn mặt mũi đối mặt với cô ấy nữa, bất kể là cha con phải ngồi từ hay là bị phán tử hình, đều là trừng phạt đúng tội của ông ấy, đây là chuyện cơ bản nhất, cho dù đó là cha con thì cũng giống vậy." Nói xong, xoay người sải bước đi.
"Con bất hiếu, con khốn kiếp, vì tiện nha đầu này, con không quan tâm đến bất cứ gì khác nữa...' Lăng Chu bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, đem tiếng la hét của mẹ anh bỏ lại ở sau ót, cái gì là cảm giác trái tim, có lẽ ngay từ lúc này về sau cuộc đời của anh chỉ còn lại một vùng tăm tối, không còn một tia sáng....
Đối với ấn tượng về Chu Tự Hàn, trước kia căn bản cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn cầm thú, nhưng hiện tại, Sở Dĩnh bắt đầu cảm thấy, Chu Tự Hàn như một con người rồi, vẫn bá đạo, không nói đạo lý như cũ, nhưng rất nhiều lần trong nháy mắt, đều làm Sở Dĩnh cảm thấy một loại dịu dàng khác thường, người nói anh rất xấu xa, trước kia đối với phụ nữ như thế nào, nhưng theo một ý nghĩa nào đó nói, phụ nữ được anh coi trọng lấy được so với bỏ lỡ phải nhiều hơn, người đàn ông này coi tiền bạc và quan hệ cùng phụ nữ là đồng giá, anh tình tôi nguyện, nếu như có lòng tham muốn nhiều hơn, nhưng đó thật ra là vấn đề của phụ nữ.
Âm hiểm cay độc cũng có, nhưng còn xem là đối với người nào, ví dụ không chút lưu tình đối với loại người như Triệu Quân, nhưng đối với mấy người Kiến Quốc lại có loại chính trực nghĩa khí ở đây, mấy người kia ở bên ngoài cũng được xưng tụng có uy tín danh dự, người nào thấy cũng phải cung kính, nhưng lại có loại chịu phục phát ra từ trong tâm đối với Chu Tự Hàn, không chút dối trá nào, có thể làm mấy người kia như thế, có thể thấy được tính cách của Chu Tự Hàn.
Người đàn ông này tuyệt đối không phải là người tốt lành gì, nhưng anh cũng không xấu xa, biết về cha Lăng Chu, Sở Dĩnh cảm thấy, nội tâm Chu Tự Hàn cũng coi là tương đối sáng sủa.
Nghĩ đến Lăng Thủ Chính, Sở Dĩnh không thể không nghĩ đến Lăng Chu, Lăng Chu! Nam sinh trẻ trung trong trí nhớ, mang đến cho cô một đoạn thời gian ngọt ngào, cho dù giữa hai người cách âm mưu thù hận, nhưng anh vẫn là một vết mực đậm trong cuộc đời của cô, đoán chừng cả đời này cũng lau không được.
Tình đầu cho nên làm cho người ta khó quên, ở mức độ rất lớn là bởi vì thời điểm tình yêu đầu, ý định của nam nữ sinh đều tương đối đơn giản, không có chân chính bước vào xã hội, đối với bối cảnh gia đình và tương lai, cũng không quan tâm nhiều lắm, lên kế hoạch tương lai thường thường là rất tốt đẹp, khi đó mình và Lăng Chu bao nhiêu tuổi, tuổi mà thôi, bọn họ có ấn tượng tốt về nhau rồi tiến tới với nhau, nước chảy thành sông tự nhiên như vậy, bọn họ đã từng hẹn ước, dắt tay chính là cả đời, nhưng cả đời dài bao nhiêu, có bao nhiêu người không dùng ý chí vì dời đi biến số, lúc ấy hai người không có chút khái niệm gì, cũng biết thích, yêu, ở chung một chỗ là tốt rồi, rất ngu ngốc rất ngây thơ.
Thoát khỏi ngây thơ trước là mình, bởi vì cha rơi đài, cô nếm được nhân tình lạnh ấm lòng người dễ thay đổi, phương diện này Lăng Chu chậm hơn sáu năm so với cô, cho dù bây giờ Lăng Thủ Chính bị song quy, tình cảnh của Lăng Chu cũng tốt hơn so với mình ban đầu, Lăng Thủ Chính ngã, phía sau còn có nhà họ Lăng chống đỡ, chỉ cần Lăng Chu vượt qua được chuyện này, tiền đồ của anh vẫn sáng lạng như cũ, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là anh phải chiến thắng chính mình, điều này rất khó.
Hơn nữa rốt cuộc anh biết rõ chuyện sáu năm trước, anh yêu sáu năm, hận sáu năm, toàn bộ mười hai năm trong cuộc đời, trong lòng anh cũng chỉ có một mình Dĩnh Nhi, nếu như những thứ yêu hận sau lưng này, cũng là che giấu âm mưu của cha anh, anh vẫn còn dư lại cái gì?
Để cho anh rối rắm, vẫn là anh mềm yếu, ở trước mặt Dĩnh Nhi, thậm chí anh không dám nói ra chân tướng, lừa mình dối người tồn tại hi vọng nhỏ bé, có lẽ tất cả đây cũng chỉ là hiểu lầm, khi đứng trước tình yêu và thân tình, Lăng Chu anh là một người yếu đuối ti tiện.
Trương Phàn đưa tay đoạt lấy chai bình rượu trong tay anh: "Đừng uống nữa, cậu uống chết thì có ích lợi gì, dì tìm cậu khắp nơi, vô cùng sốt ruột, cậu thì tốt rồi, chạy tới nơi đây rồi."
Trương Phàn quét mắt bốn phía, với thời gian sáu năm, xem ra nơi này vẫn hơi doạ người, so với trước kia gần như không thay đổi gì, giống như thời gian chưa từng trôi qua.
Đây là ổ của Lăng Chu và Sở Dĩnh lúc bọn anh lên đại học, mặc dù là một tòa nhà cũ, nhưng gần trường học, từ khi vừa mới bắt đầu thuê đến khi trang trí, toàn bộ hành trình Trương Phàn và Lưu Giai đều đi theo, nhưng không có tham dự, khi đó Lăng Chu và Sở Dĩnh đang yêu đương cuồng nhiệt, giống như tất cả cặp đôi khác, đối với việc nắm giữ một nơi thuộc về mình, nhiệt tình tăng lên cao, như tẩu hỏa nhập ma một dạng, dù là một trang trí nhỏ, một chiếc đũa trong phòng bếp, hai người cũng muốn cùng nhau chọn một lần.
Sau đó, nơi này căn bản thành cứ điểm của bốn người, về sau hai người lại chia tay, Trương Phàn còn tưởng rằng Lăng Chu trả lại nhà rồi, thế nhưng không ngờ anh ấy lại mua nơi này, xem chừng anh là thiên tài mới có thể tìm tới nơi này, bởi vì hôm nay tình cờ gặp được tiểu sư muội cùng trường, nói với anh có thấy qua Lăng Chu ở gần đây.
Khi bọn anh ở trường học Lăng Chu tương đối nổi tiếng, phải nói, anh ấy và Sở Dĩnh đều đã từng là người rất nổi tiếng, cho dù bọn họ tốt nghiệp đã lâu, ở trong mắt rất nhiều sư đệ sư muội, vẫn là nhân vật truyền kỳ như cũ, cho nên tương đối chú ý.
Trương Phàn thử đến tìm, không ngờ anh ấy thật sự ở nơi này, thật ra thì Trương Phàn có thể hiểu được Lăng Chu, từ trước đến bây giờ, trong lòng Lăng Chu từ đầu đến cuối cũng không có quên được Sở Dĩnh, anh ấy vẫn tồn tại hi vọng, nhưng, nếu như việc cha anh ấy hại cha của Sở Dĩnh là thật, như vậy ai cũng biết, đời này hai người tuyệt đối là không thể nào rồi, dù sao cũng là người Trung Quốc, thù giết cha không đội trời chung, chỉ biết nếu hiện tại hai người chưa chia tay, chuyện này xảy ra, cũng không thể không chia tay, tình yêu cũng không phải vạn năng, chiến thắng tất cả mọi việc, chỉ tồn tại trong sách, cùng thực tế không có một xu quan hệ.
Nhưng Trương Phàn cảm thấy, Lăng Chu nên đối mặt, nếu chuyện này đã xảy ra, trốn tránh cũng không phải biện pháp giải quyết, bị Trương Phàn đoạt chai rượu, Lăng Chu lại đi lấy một chai khác ở trên bàn, lại bị Trương Phàn đoạt đi, ném qua một bên, níu lấy cổ áo của anh (LC) quơ quơ: "Lăng Chu cậu tỉnh táo một chút cho tôi, cậu có phải đàn ông hay không, giống như nói phải có trách nhiệm, chuyện cha cậu còn chưa có kết luận cuối cùng, nói không chừng liền là hiểu lầm."
Lăng Chu chợt cười, cười hơi châm chọc: "Trương Phàn, lời này ngay cả chính cậu cũng không tin đi! Có phải cậu cũng cảm thấy mình thật đáng buồn hay không, năm đó thời điểm Dĩnh Nhi khó khăn như vậy, mình lại đi ra nước ngoài, mà tất cả việc này đều là kiệt tác của cha mình, mẹ nó mình còn luôn hận Dĩnh Nhi nhiều năm như vậy, Chu Tự Hàn đó nói không sai, mình còn có mặt mũi gì mà đi tìm cô ấy, mình đi đối mặt với cô ấy như thế nào, mình luôn miệng nói tình yêu, chính mình cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào, thậm chí không có cách nào đem việc của cha mình nói thẳng thắn với Dĩnh Nhi, mình còn đê tiện hi vọng chuyện này vĩnh viễn ẩn giấu đi, mình như vậy, cậu cảm thấy xứng làm một người đàn ông à?"
Trương Phàn thở dài: "Lăng Chu, trừ Sở Dĩnh, cậu còn có dì mà, tim dì không tốt, lúc này đang ở trong bệnh viện......" Cuối cùng Lăng Chu bị Trương Phàn túm đi bệnh viện.
Lăng Chu còn chưa có đẩy cửa phòng bệnh ra, chỉ nghe thấy tiếng của mẹ anh: "Đã qua đã nhiều năm như vậy, bây giờ còn lật nợ cũ cái gì, để cho ông cụ nói chuyện với nhà họ Chu bên kia, chuyện này còn có thể không qua sao, không phải cũng có người của ông cụ ở ủy ban kỷ luật bên kia hả?"
Tiếp theo Lăng Chu nghe thấy tiếng của bác cả Lăng Thủ Nghĩa: "Cô nói đơn giản vậy, nhưng đâu có dễ dàng như vậy, không phải là ông cụ chưa nói chuyện với nhà họ Chu bên kia, ngược lại hôm kia có nhả ra chút ý tứ, hôm qua thêm một chút nữa, lão đầu nhà họ Chu này, câu chuyện vừa biến chuyển một cái liền đảo về hướng Sở Cảnh Sơn bên kia, nghe khẩu khí kia là thật sự muốn thành thông gia với Sở Cảnh Sơn, mở miệng là một tiếng tiểu Sở, thật sự coi là người trong nhà rồi, cô cũng biết từ trước đến giờ nhà họ Chu bao che cho con, nếu như Chu lão nhị thật sự có tâm cưới nha đầu nhà họ Sở kia, chuyện của Thủ Chính như vậy thì một chút cơ hội cũng bị mất."
Tiếp theo đó là thanh âm rất bén nhọn mẹ anh: "Nha đầu đê tiện Sở Dĩnh này, giống mẹ cô ta một dạng, cũng chỉ biết đi câu dẫn đàn ông mà thôi, còn không phải là bị con ta chơi còn dư lại hàng, Chu lão nhị lượm lại cái giày rách này còn coi như bảo bối..."
Lăng Chu cũng nghe không nổi nữa, chưa bao giờ biết mẹ anh cay nghiệt như thế, hơn nữa còn chửi bới Sở Dĩnh, anh thật sự không còn cách nào nhịn được, Lăng Chu đẩy cửa ra liền đi đi vào.
Chu Đại Lam nhìn thấy anh liền bắt đầu oán giận: "Con nhìn một chút xem con thành kiểu gì rồi, ban ngày thì uống say, đến cơ quan cũng không thấy bóng dáng con, vào lúc này rồi, trong lòng con còn vấn vương tiện nha đầu Sở Dĩnh đó phải không, con có biết hay không, chính là cô ta hại cha con tới mức như thế?"
Lăng Chu không nhịn được mở miệng: "Mẹ, mẹ đừng mở miệng ngậm miệng là tiện nha đầu, chăng lẽ là cha con trong sạch bị oan uổng sao, nếu thật sự là như vậy, hiện tại mẹ cần gì phải nhờ ông nội đến nhà họ Chu van xin hộ, sáu năm trước cha con hại chú Sở, kết quả hôm nay là bất công sao?"
Chu Đại Lam tức giận cả người run cầm cập: "Con....con khốn kiếp, vì người phụ nữ kia, thậm chí cha con là ai con cũng quên rồi, nếu cha con ngã, con có ích lợi gì hả?"
Lăng Thủ Nghĩa khuyên nhủ,"Tốt lắm, tốt lắm, Đại Lam, cô nói ít đi hai câu, chỉ là ngược lại thì anh nghĩ tới một chủ ý, với phần tình cảm của Lăng Chu và nha đầu nhà họ Sở kia, không bằng để Lăng Chu đi tìm nha đầu kia một lần, nói dù sao chuyện này cũng qua sáu năm rồi, dựa trên phân tình này để cho cô ấy nói giúp một chút, nếu như cô ấy không truy cứu, nhà họ Chu không nhúng tay vào, chúng ta nhúng ta vào chuyện này cũng dễ dàng hơn nhiều."
Chu Đại Lam giống như thấy được hi vọng, nói với Lăng Chu: "Vì cha con, con phải đi van cầu nha đầu kia, mẹ biết nha đầu nhà họ Sở kia rất thích con, ban đầu vì không làm trễ nãi tiền đồ của con, không phải cũng độc ác chia tay với con ư, dù sao trẻ tuổi, tất cả đầu óc đều là tình yêu, hiện tai con đi cầu xin cô ấy, nói không chừng sẽ có tác dụng."
Lăng Chu gần như không thể tin, nhìn mẹ anh, mới vừa rồi còn mở miệng mắng một tiếng tiện nha đầu, thế nhưng một lát sau lại để cho mình đi cầu xin tiện nha đầu trong miệng bà như vậy, mẹ anh xem anh thành người nào, một công cụ, một tảng đá không có tình cảm: "Mẹ, con thật sự không thể tin được, mẹ dám nói ra lời này, mẹ chỉ biết cứu cha con, sao mẹ không nghĩ tới, năm đó chú Sở tự sát là do ai tạo thành, con còn có mặt mũi nào mà đi cầu Dĩnh Nhi, mở miệng thế nào, để cho cô ấy bỏ qua cho ba con, có phân tình gì có thể chống đỡ được thù giết cha."
Chu Đại Lam vội vàng nói: "Con phải đi thử một chút chứ sao, nha đầu kia mềm lòng, nói không chừng liền bỏ qua cho cha con, chẳng lẽ con trơ mắt nhìn cha con phải vào từ sao?"
Lăng Chu chợt cảm thấy cả người mệt mỏi không chịu nổi, thái độ của mẹ làm cho một chút ôn hòa cuối cùng trong lòng anh cũng biến mất không còn tung tích: "Mẹ, mẹ dẹp ý niệm này đi, đời này con sẽ không đi cầu xin Dĩnh Nhi chuyện như vậy, con không còn mặt mũi đối mặt với cô ấy nữa, bất kể là cha con phải ngồi từ hay là bị phán tử hình, đều là trừng phạt đúng tội của ông ấy, đây là chuyện cơ bản nhất, cho dù đó là cha con thì cũng giống vậy." Nói xong, xoay người sải bước đi.
"Con bất hiếu, con khốn kiếp, vì tiện nha đầu này, con không quan tâm đến bất cứ gì khác nữa...' Lăng Chu bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, đem tiếng la hét của mẹ anh bỏ lại ở sau ót, cái gì là cảm giác trái tim, có lẽ ngay từ lúc này về sau cuộc đời của anh chỉ còn lại một vùng tăm tối, không còn một tia sáng....
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đối với ấn tượng về Chu Tự Hàn, trước kia căn bản cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn cầm thú, nhưng hiện tại, Sở Dĩnh bắt đầu cảm thấy, Chu Tự Hàn như một con người rồi, vẫn bá đạo, không nói đạo lý như cũ, nhưng rất nhiều lần trong nháy mắt, đều làm Sở Dĩnh cảm thấy một loại dịu dàng khác thường, người nói anh rất xấu xa, trước kia đối với phụ nữ như thế nào, nhưng theo một ý nghĩa nào đó nói, phụ nữ được anh coi trọng lấy được so với bỏ lỡ phải nhiều hơn, người đàn ông này coi tiền bạc và quan hệ cùng phụ nữ là đồng giá, anh tình tôi nguyện, nếu như có lòng tham muốn nhiều hơn, nhưng đó thật ra là vấn đề của phụ nữ.
Âm hiểm cay độc cũng có, nhưng còn xem là đối với người nào, ví dụ không chút lưu tình đối với loại người như Triệu Quân, nhưng đối với mấy người Kiến Quốc lại có loại chính trực nghĩa khí ở đây, mấy người kia ở bên ngoài cũng được xưng tụng có uy tín danh dự, người nào thấy cũng phải cung kính, nhưng lại có loại chịu phục phát ra từ trong tâm đối với Chu Tự Hàn, không chút dối trá nào, có thể làm mấy người kia như thế, có thể thấy được tính cách của Chu Tự Hàn.
Người đàn ông này tuyệt đối không phải là người tốt lành gì, nhưng anh cũng không xấu xa, biết về cha Lăng Chu, Sở Dĩnh cảm thấy, nội tâm Chu Tự Hàn cũng coi là tương đối sáng sủa.
Nghĩ đến Lăng Thủ Chính, Sở Dĩnh không thể không nghĩ đến Lăng Chu, Lăng Chu! Nam sinh trẻ trung trong trí nhớ, mang đến cho cô một đoạn thời gian ngọt ngào, cho dù giữa hai người cách âm mưu thù hận, nhưng anh vẫn là một vết mực đậm trong cuộc đời của cô, đoán chừng cả đời này cũng lau không được.
Tình đầu cho nên làm cho người ta khó quên, ở mức độ rất lớn là bởi vì thời điểm tình yêu đầu, ý định của nam nữ sinh đều tương đối đơn giản, không có chân chính bước vào xã hội, đối với bối cảnh gia đình và tương lai, cũng không quan tâm nhiều lắm, lên kế hoạch tương lai thường thường là rất tốt đẹp, khi đó mình và Lăng Chu bao nhiêu tuổi, 16 tuổi mà thôi, bọn họ có ấn tượng tốt về nhau rồi tiến tới với nhau, nước chảy thành sông tự nhiên như vậy, bọn họ đã từng hẹn ước, dắt tay chính là cả đời, nhưng cả đời dài bao nhiêu, có bao nhiêu người không dùng ý chí vì dời đi biến số, lúc ấy hai người không có chút khái niệm gì, cũng biết thích, yêu, ở chung một chỗ là tốt rồi, rất ngu ngốc rất ngây thơ.
Thoát khỏi ngây thơ trước là mình, bởi vì cha rơi đài, cô nếm được nhân tình lạnh ấm lòng người dễ thay đổi, phương diện này Lăng Chu chậm hơn sáu năm so với cô, cho dù bây giờ Lăng Thủ Chính bị song quy, tình cảnh của Lăng Chu cũng tốt hơn so với mình ban đầu, Lăng Thủ Chính ngã, phía sau còn có nhà họ Lăng chống đỡ, chỉ cần Lăng Chu vượt qua được chuyện này, tiền đồ của anh vẫn sáng lạng như cũ, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là anh phải chiến thắng chính mình, điều này rất khó.
Hơn nữa rốt cuộc anh biết rõ chuyện sáu năm trước, anh yêu sáu năm, hận sáu năm, toàn bộ mười hai năm trong cuộc đời, trong lòng anh cũng chỉ có một mình Dĩnh Nhi, nếu như những thứ yêu hận sau lưng này, cũng là che giấu âm mưu của cha anh, anh vẫn còn dư lại cái gì?
Để cho anh rối rắm, vẫn là anh mềm yếu, ở trước mặt Dĩnh Nhi, thậm chí anh không dám nói ra chân tướng, lừa mình dối người tồn tại hi vọng nhỏ bé, có lẽ tất cả đây cũng chỉ là hiểu lầm, khi đứng trước tình yêu và thân tình, Lăng Chu anh là một người yếu đuối ti tiện.
Trương Phàn đưa tay đoạt lấy chai bình rượu trong tay anh: "Đừng uống nữa, cậu uống chết thì có ích lợi gì, dì tìm cậu khắp nơi, vô cùng sốt ruột, cậu thì tốt rồi, chạy tới nơi đây rồi."
Trương Phàn quét mắt bốn phía, với thời gian sáu năm, xem ra nơi này vẫn hơi doạ người, so với trước kia gần như không thay đổi gì, giống như thời gian chưa từng trôi qua.
Đây là ổ của Lăng Chu và Sở Dĩnh lúc bọn anh lên đại học, mặc dù là một tòa nhà cũ, nhưng gần trường học, từ khi vừa mới bắt đầu thuê đến khi trang trí, toàn bộ hành trình Trương Phàn và Lưu Giai đều đi theo, nhưng không có tham dự, khi đó Lăng Chu và Sở Dĩnh đang yêu đương cuồng nhiệt, giống như tất cả cặp đôi khác, đối với việc nắm giữ một nơi thuộc về mình, nhiệt tình tăng lên cao, như tẩu hỏa nhập ma một dạng, dù là một trang trí nhỏ, một chiếc đũa trong phòng bếp, hai người cũng muốn cùng nhau chọn một lần.
Sau đó, nơi này căn bản thành cứ điểm của bốn người, về sau hai người lại chia tay, Trương Phàn còn tưởng rằng Lăng Chu trả lại nhà rồi, thế nhưng không ngờ anh ấy lại mua nơi này, xem chừng anh là thiên tài mới có thể tìm tới nơi này, bởi vì hôm nay tình cờ gặp được tiểu sư muội cùng trường, nói với anh có thấy qua Lăng Chu ở gần đây.
Khi bọn anh ở trường học Lăng Chu tương đối nổi tiếng, phải nói, anh ấy và Sở Dĩnh đều đã từng là người rất nổi tiếng, cho dù bọn họ tốt nghiệp đã lâu, ở trong mắt rất nhiều sư đệ sư muội, vẫn là nhân vật truyền kỳ như cũ, cho nên tương đối chú ý.
Trương Phàn thử đến tìm, không ngờ anh ấy thật sự ở nơi này, thật ra thì Trương Phàn có thể hiểu được Lăng Chu, từ trước đến bây giờ, trong lòng Lăng Chu từ đầu đến cuối cũng không có quên được Sở Dĩnh, anh ấy vẫn tồn tại hi vọng, nhưng, nếu như việc cha anh ấy hại cha của Sở Dĩnh là thật, như vậy ai cũng biết, đời này hai người tuyệt đối là không thể nào rồi, dù sao cũng là người Trung Quốc, thù giết cha không đội trời chung, chỉ biết nếu hiện tại hai người chưa chia tay, chuyện này xảy ra, cũng không thể không chia tay, tình yêu cũng không phải vạn năng, chiến thắng tất cả mọi việc, chỉ tồn tại trong sách, cùng thực tế không có một xu quan hệ.
Nhưng Trương Phàn cảm thấy, Lăng Chu nên đối mặt, nếu chuyện này đã xảy ra, trốn tránh cũng không phải biện pháp giải quyết, bị Trương Phàn đoạt chai rượu, Lăng Chu lại đi lấy một chai khác ở trên bàn, lại bị Trương Phàn đoạt đi, ném qua một bên, níu lấy cổ áo của anh (LC) quơ quơ: "Lăng Chu cậu tỉnh táo một chút cho tôi, cậu có phải đàn ông hay không, giống như nói phải có trách nhiệm, chuyện cha cậu còn chưa có kết luận cuối cùng, nói không chừng liền là hiểu lầm."
Lăng Chu chợt cười, cười hơi châm chọc: "Trương Phàn, lời này ngay cả chính cậu cũng không tin đi! Có phải cậu cũng cảm thấy mình thật đáng buồn hay không, năm đó thời điểm Dĩnh Nhi khó khăn như vậy, mình lại đi ra nước ngoài, mà tất cả việc này đều là kiệt tác của cha mình, mẹ nó mình còn luôn hận Dĩnh Nhi nhiều năm như vậy, Chu Tự Hàn đó nói không sai, mình còn có mặt mũi gì mà đi tìm cô ấy, mình đi đối mặt với cô ấy như thế nào, mình luôn miệng nói tình yêu, chính mình cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào, thậm chí không có cách nào đem việc của cha mình nói thẳng thắn với Dĩnh Nhi, mình còn đê tiện hi vọng chuyện này vĩnh viễn ẩn giấu đi, mình như vậy, cậu cảm thấy xứng làm một người đàn ông à?"
Trương Phàn thở dài: "Lăng Chu, trừ Sở Dĩnh, cậu còn có dì mà, tim dì không tốt, lúc này đang ở trong bệnh viện......" Cuối cùng Lăng Chu bị Trương Phàn túm đi bệnh viện.
Lăng Chu còn chưa có đẩy cửa phòng bệnh ra, chỉ nghe thấy tiếng của mẹ anh: "Đã qua đã nhiều năm như vậy, bây giờ còn lật nợ cũ cái gì, để cho ông cụ nói chuyện với nhà họ Chu bên kia, chuyện này còn có thể không qua sao, không phải cũng có người của ông cụ ở ủy ban kỷ luật bên kia hả?"
Tiếp theo Lăng Chu nghe thấy tiếng của bác cả Lăng Thủ Nghĩa: "Cô nói đơn giản vậy, nhưng đâu có dễ dàng như vậy, không phải là ông cụ chưa nói chuyện với nhà họ Chu bên kia, ngược lại hôm kia có nhả ra chút ý tứ, hôm qua thêm một chút nữa, lão đầu nhà họ Chu này, câu chuyện vừa biến chuyển một cái liền đảo về hướng Sở Cảnh Sơn bên kia, nghe khẩu khí kia là thật sự muốn thành thông gia với Sở Cảnh Sơn, mở miệng là một tiếng tiểu Sở, thật sự coi là người trong nhà rồi, cô cũng biết từ trước đến giờ nhà họ Chu bao che cho con, nếu như Chu lão nhị thật sự có tâm cưới nha đầu nhà họ Sở kia, chuyện của Thủ Chính như vậy thì một chút cơ hội cũng bị mất."
Tiếp theo đó là thanh âm rất bén nhọn mẹ anh: "Nha đầu đê tiện Sở Dĩnh này, giống mẹ cô ta một dạng, cũng chỉ biết đi câu dẫn đàn ông mà thôi, còn không phải là bị con ta chơi còn dư lại hàng, Chu lão nhị lượm lại cái giày rách này còn coi như bảo bối..."
Lăng Chu cũng nghe không nổi nữa, chưa bao giờ biết mẹ anh cay nghiệt như thế, hơn nữa còn chửi bới Sở Dĩnh, anh thật sự không còn cách nào nhịn được, Lăng Chu đẩy cửa ra liền đi đi vào.
Chu Đại Lam nhìn thấy anh liền bắt đầu oán giận: "Con nhìn một chút xem con thành kiểu gì rồi, ban ngày thì uống say, đến cơ quan cũng không thấy bóng dáng con, vào lúc này rồi, trong lòng con còn vấn vương tiện nha đầu Sở Dĩnh đó phải không, con có biết hay không, chính là cô ta hại cha con tới mức như thế?"
Lăng Chu không nhịn được mở miệng: "Mẹ, mẹ đừng mở miệng ngậm miệng là tiện nha đầu, chăng lẽ là cha con trong sạch bị oan uổng sao, nếu thật sự là như vậy, hiện tại mẹ cần gì phải nhờ ông nội đến nhà họ Chu van xin hộ, sáu năm trước cha con hại chú Sở, kết quả hôm nay là bất công sao?"
Chu Đại Lam tức giận cả người run cầm cập: "Con....con khốn kiếp, vì người phụ nữ kia, thậm chí cha con là ai con cũng quên rồi, nếu cha con ngã, con có ích lợi gì hả?"
Lăng Thủ Nghĩa khuyên nhủ,"Tốt lắm, tốt lắm, Đại Lam, cô nói ít đi hai câu, chỉ là ngược lại thì anh nghĩ tới một chủ ý, với phần tình cảm của Lăng Chu và nha đầu nhà họ Sở kia, không bằng để Lăng Chu đi tìm nha đầu kia một lần, nói dù sao chuyện này cũng qua sáu năm rồi, dựa trên phân tình này để cho cô ấy nói giúp một chút, nếu như cô ấy không truy cứu, nhà họ Chu không nhúng tay vào, chúng ta nhúng ta vào chuyện này cũng dễ dàng hơn nhiều."
Chu Đại Lam giống như thấy được hi vọng, nói với Lăng Chu: "Vì cha con, con phải đi van cầu nha đầu kia, mẹ biết nha đầu nhà họ Sở kia rất thích con, ban đầu vì không làm trễ nãi tiền đồ của con, không phải cũng độc ác chia tay với con ư, dù sao trẻ tuổi, tất cả đầu óc đều là tình yêu, hiện tai con đi cầu xin cô ấy, nói không chừng sẽ có tác dụng."
Lăng Chu gần như không thể tin, nhìn mẹ anh, mới vừa rồi còn mở miệng mắng một tiếng tiện nha đầu, thế nhưng một lát sau lại để cho mình đi cầu xin tiện nha đầu trong miệng bà như vậy, mẹ anh xem anh thành người nào, một công cụ, một tảng đá không có tình cảm: "Mẹ, con thật sự không thể tin được, mẹ dám nói ra lời này, mẹ chỉ biết cứu cha con, sao mẹ không nghĩ tới, năm đó chú Sở tự sát là do ai tạo thành, con còn có mặt mũi nào mà đi cầu Dĩnh Nhi, mở miệng thế nào, để cho cô ấy bỏ qua cho ba con, có phân tình gì có thể chống đỡ được thù giết cha."
Chu Đại Lam vội vàng nói: "Con phải đi thử một chút chứ sao, nha đầu kia mềm lòng, nói không chừng liền bỏ qua cho cha con, chẳng lẽ con trơ mắt nhìn cha con phải vào từ sao?"
Lăng Chu chợt cảm thấy cả người mệt mỏi không chịu nổi, thái độ của mẹ làm cho một chút ôn hòa cuối cùng trong lòng anh cũng biến mất không còn tung tích: "Mẹ, mẹ dẹp ý niệm này đi, đời này con sẽ không đi cầu xin Dĩnh Nhi chuyện như vậy, con không còn mặt mũi đối mặt với cô ấy nữa, bất kể là cha con phải ngồi từ hay là bị phán tử hình, đều là trừng phạt đúng tội của ông ấy, đây là chuyện cơ bản nhất, cho dù đó là cha con thì cũng giống vậy." Nói xong, xoay người sải bước đi.
"Con bất hiếu, con khốn kiếp, vì tiện nha đầu này, con không quan tâm đến bất cứ gì khác nữa...' Lăng Chu bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, đem tiếng la hét của mẹ anh bỏ lại ở sau ót, cái gì là cảm giác trái tim, có lẽ ngay từ lúc này về sau cuộc đời của anh chỉ còn lại một vùng tăm tối, không còn một tia sáng....