Lúc Nhạc Thu Mạn tỉnh lại, phát hiện mình tựa vào chỗ ngồi cạnh tài xế, ánh đèn trên đường cao tốc hắt vào từ ngoài cửa sổ, bà nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Lăng Thủ Chính......
Rất nhiều chuyện chìm ở trong năm tháng giống như tấm hình cũ, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ, lúc đại học Lăng Thủ Chính có quan hệ trực tiếp với Cảnh Sơn, bề ngoài và năng lực của hai người cũng tương đối xuất sắc, nhưng gia thế nhà họ Lăng hiển hách, cho tới hôm nay, Nhạc Thu Mạn còn nhớ rõ cảnh tượng Lăng Thủ Chính được đông đảo học sinh nữ vây quanh lúc ở đại học.
Con người thường không che giấu nhân tố gia thế, gia thế hiển hách giống như dát lên một tầng hoàng kim sáng long lanh cho Lăng Thủ Chính, có rất nhiều sự mê hoặc, nếu so sánh thì Cảnh Sơn liền có chút thua kém.
Nhạc Thu Mạn cũng đã nghĩ tới, nếu như không phải là mình có xuất thân vọng tộc, đã sớm miễn dịch đối với loại người này, có lẽ cũng không nhất định là bà sẽ chọn Lăng Thủ Chính, dù sao so với hai người, Cảnh Sơn có chút chất phác, hơn nữa đối với bạn gái, bà tự nhiên tin tưởng là Cảnh Sơn yêu bà, nhưng Cảnh Sơn vẫn biểu đạt tương đối hàm súc.
Tỉ mỉ nhớ lại, cũng chỉ có bà trở mặt với người trong nhà, lúc dứt khoát từ trong nhà đi ra, khoảnh khắc ông ấy ôm bà vào trong ngực, ngực của ông ấy thật ấm áp, ông ôm lấy bà, chặn lại mưa thu của Giang Nam, ông nói: "Thu Mạn, anh sẽ đối tốt với em cả đời, tin tưởng anh." Đây đại khái là lời tỏ tình trắng trợn nhất của Sở Cảnh Sơn, nhưng lại làm bà rung động như vậy.
Mà Lăng Thủ Chính là tương đối khác, năm đó ông ta vô cùng tự tin, bởi vì tự tin cho nên kiêu ngạo, thậm chí thời điểm thổ lộ với bà, cũng mang theo khí thế của người nhà Lăng, Nhạc Thu Mạn còn nhớ rõ lúc đó Lăng Thủ Chính nói với bà: "Nhạc Thu Mạn anh thích em, làm bạn gái của anh đi!" Mà Cảnh Sơn chỉ là kín đáo viết thư tình cho bà, vả lại thư tình là dùng cách thức như tác phẩm văn cổ, nhưng giữa những hàng chữ lại lộ ra mười phần chân thành.
Cuối cùng Nhạc Thu Mạn lựa chọn Cảnh Sơn, bà vốn cho là việc này không có gì, trước khi quen bà Lăng Thủ Chính đã có tình sử đầy đủ đặc sắc, lời cự tuyệt của mình, cũng chỉ là một nét bút hỏng trong tình sử sáng lạng của ông thôi, lúc ấy căn bản bà không nghĩ tới Lăng Thủ Chính sẽ cố chấp như vậy, cho dù ông đã nói với mình: "Thu Mạn em sẽ phải hối hận, thật sự, anh đảm bảo......" Bà cũng không để ý.
Lúc ấy bà đang sa vào trong tình yêu, trong mắt bà trừ Cảnh Sơn, cũng không nhìn thấy người thứ hai nữa, sau này Lăng Thủ Chính vừa tốt nghiệp liền lấy vợ sinh con, bà cũng gả cho Cảnh Sơn, bao nhiêu năm sau gặp lại ở tỉnh G, bạn học cũ, bạn bè cũ, nên thân cận một cách tự nhiên, mặc dù coi là đối thủ trong công việc, nhưng lúc ấy Cảnh Sơn rất vui mừng nhiệt tình, bây giờ Nhạc Thu Mạn còn nhớ.
Lại nói, mặc dù năng lực của Cảnh Sơn xuất sắc nhưng lại không thích hợp với chính trị, cho dù là nhất định phải có năng lực, nhưng càng không thể thiếu chính là thủ đoạn, tính tình của Cảnh Sơn quá lương thiện, hơn nữa quá mức coi trọng bạn bè, không có lòng phòng bị nên bị gài bẫy cũng là việc trong dự liệu.
Nhạc Thu Mạn khổ sở chính là vì Sở Cảnh Sơn lại phản bội mình, xảy ra quan hệ với một người phụ nữ khác, tính tình của Cảnh Sơn, nếu thật sự có chuyện gì với người phụ nữ khác, vậy ít nhất cũng là thích đi! Bà luôn nghĩ như vậy, mình cũng đã từng có điểm mấu chốt trong lòng, có lẽ là bởi vì yêu cho nên nghiêm khắc hơn, bà không có cách nào chịu đựng được Cảnh Sơn đi quá giới hạn, mặc kệ là thân thể hay là trong lòng.
Trần Tư Yến xinh đẹp, hoạt bát, biết trang điểm, so với cô ta, phong cách ưu nhã của mình thật sự không coi là cái gì, lúc ở đại học, cô ta chính là học muội chói mắt nhất, hơn nữa, cô ta thích Cảnh Sơn, đây sớm đã không phải chuyện mới.
Mặc kệ có phải là bị gài bẫy hay không, cuối cùng Cảnh Sơn có phản bội mình, phản bội cái nhà này hay không, đây cũng là khúc mắc không giải được trong sáu năm qua của Nhạc Thu Mạn, nhưng bà cũng không ngu xuẩn, bà biết Lăng Thủ Chính là kẻ phía sau tấm màn này.
Sở dĩ Nhạc Thu Mạn biết những việc này, bởi vì sau khi Cảnh Sơn tự sát, Lăng Thủ Chính đã tìm tới bà, lúc ấy ánh mắt của ông ta điên cuồng như vậy, điên cuồng làm người khác muốn nổi da gà: "Thu Mạn đi theo tôi đi! Chúng ta ra khỏi nước sống những ngày kế tiếp, tôi đã sớm sắp xếp xong xuôi, chúng ta còn có mấy thập niên......" Khi đó cái gì Nhạc Thu Mạn cũng đều hiểu rồi.
Cho dù biết, bằng năng lực của bà cũng không thể lật đổ Lăng Thủ Chính được, bảo bà đi về nhà cầu xin cha mẹ, ban đầu lúc mình rời đi, cha bà đã bỏ xuống lời nói rất hung ác: "Đi khỏi cửa nhà họ Nhạc, thì con không phải là con gái nhà họ Nhạc nữa." Bà còn mặt mũi nào mà trở về đây, vẫn là chán nản trở về như vậy, huống hồ, cho dù bà trở về, với tính tình của cha bà cũng sẽ không quan tâm tới Cảnh Sơn, dù sao từ đầu đến cuối ông ấy không có thừa nhận người con rể này, thế nhưng không có nghĩa là bà sẽ tha thứ cho Lăng Thủ Chính, dù vì nguyên nhân gì, ông ta đều là hung thủ hại chết Cảnh Sơn.
Hôm nay Nhạc Thu Mạn đi siêu thị một chuyến, Dĩnh Nhi thích ăn thịt khô do bà làm nhất, nghĩ thừa dịp hiện tại làm một chút để dành, chờ Dĩnh Nhi trở lại xào với cần tây cho cô ăn, vốn là dì giúp việc muốn đi cùng bà, Nhạc Thu Mạn lại không cho, siêu thị ở đối diện với chung cư không xa, cũng không phiền bà ấy.
Mua thịt ra ngoài còn chưa vào chung cư, liền bị một người bịt miệng mũi lại từ phía sau, khi tỉnh táo lại thì đang ở trên xe, hiển nhiên người bắt cóc bà là một người lão luyện, nếu như kẻ sai khiến phía sau màn là Lăng Thủ Chính, như vậy thủ đoạn của Lăng Thủ Chính đối diện đã vô cùng thuần thục.
Lăng Thủ Chính nghiêng đầu nhìn bà một cái: "Tỉnh." Nói xong đưa tay từ phía sau lấy một cái đệm dựa phía sau màn nhét vào sau lưng bà: "Dựa cái này có thể thoải mái một chút."
Giọng nói Lăng Thủ Chính dịu dàng ôn hòa khác thường, động tác cũng tương đối thành thục, giống như đã làm rất nhiều lần, Nhạc Thu Mạn nhìn ông ta thật lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Ông đang làm cái gì vậy?"
Lăng Thủ Chính lại giống như không nghe thấy lời của bà một dạng: "Thu Mạn, bà còn nhớ rõ không, lúc lên đại học ấy ba người chúng ta thường đi ra ngoài cùng nhau, khi đó tôi nghĩ, nếu như chỉ có hai chúng ta thì thật tốt, tôi muốn dẫn bà đi rất nhiều nơi, thật ra thì, chỉ cần đi cùng với bà, đi nơi nào cũng đều tốt..... Thu Mạn, tại sao bà không thích tôi... tôi kém ở chỗ nào so với Cảnh Sơn, nhiều năm như vậy tôi vẫn không hiểu, vì Cảnh Sơn bà không tiếc mà cắt đứt quan hệ cùng người trong nhà, nhưng cuối cùng, Cảnh Sơn lại phản bội bà qua lại với tiện nhân Trần Tư Yến kia, bà có hối hận hay không? Nếu để cho bà lựa chọn lần nữa, bà có chọn tôi hay không?"
Giọng nói Lăng Thủ Chính cũng không giữ được sự dịu dàng như mới vừa rồi nữa, có chút kích động khẩn cấp, giống như đối với ông ta đáp án của Nhạc Thu Mạn so với cái gì cũng quan trọng hơn.
Nhạc Thu Mạn chưa bao giờ nghĩ tới Lăng Thủ Chính sẽ cố chấp đến loại trình độ này, thoáng một cái cũng đã mấy chục năm, rất nhiều chuyện chính bà cũng không nhớ nữa, nhưng hiển nhiên Lăng Thủ Chính vẫn nhớ rất rõ ràng.
Nhạc Thu Mạn nhìn ông ta thật lâu, thở dài nói: " Thủ Chính, Cảnh Sơn đã chết, bao nhiêu ân oán cũng nên quên đi, huống hồ, cho tới bây giờ tôi cũng không có yêu ông, ông cũng biết việc này rất rõ ràng."
Lăng Thủ Chính cầm tay lái quay một vòng, xe nghiêng một cái tránh xe hàng lớn rồi dừng ở bên cạnh, Lăng Thủ Chính đốt một điếu thuốc hít một hơi, khói tràn ngập ở trong xe, Nhạc Thu Mạn không khỏi ho khan hai tiếng. Lăng Thủ Chính giống như nghĩ tới điều gì, cúi đầu nói: "Xin lỗi......" Đẩy cửa xe ra rồi đi ra ngoài, đứng bên ngoài đầu xe hút thuốc lá.
Nhiệt độ bên trong bên ngoài xe có sự chênh lệch, làm cho trên kính nổi lên một tầng sương nhẹ, phản chiếu bóng dáng của Lăng Thủ Chính, hình dáng có chút mơ hồ không rõ, mặc dù đã qua trung niên, sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ, nhìn như vậy thật sự không giống như người hơn năm mươi tuổi, Nhạc Thu Mạn còn nhớ rõ người học sinh nam kiêu ngạo lúc trước, nghiên cứu kỹ càng, đây tất cả hẳn là bởi vì chính mình....
Lăng Thủ Chính hút thuốc xong mới ngồi vào, không lên tiếng, đem máy sưởi nâng cao lên một chút, lại đem tấm thảm mỏng đắp lên trên người Nhạc Thu Mạn, cả quá trình săn sóc chu đáo, lại không nói nữa, Nhạc Thu Mạn cũng không mở miệng, hôm nay bà cũng đã thông suốt, nói cho cùng chỉ là một cái mạng thôi, bây giờ Dĩnh Nhi rất tốt, bà cũng có thể yên tâm đi tìm Cảnh Sơn, ân oán nơi này bắt đầu từ bà, cuối cùng cũng kết thúc ở chỗ bà, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.
Lại nói tới Sở Dĩnh, vừa nghe thấy không thấy mẹ cô đâu, cả người cũng luống cuống, đâu còn ý muốn nhận người thân nữa, linh hồn nhỏ bé cũng không yên rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bắt được cánh tay Chu Tự Hàn: "Mẹ em sẽ không tùy tiện ra khỏi cửa, cho dù ra ngoài, cũng chỉ đi cửa siêu thị, rất nhanh sẽ về nhà, có phải hay không, có phải hay không..." Sở Dĩnh nói chuyện cũng có chút không lưu loát, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy Chu Tự Hàn, giống như chộp được một cành cây cứu mạng.
Chu Tự Hàn xoa xoa mặt của cô: "Yên tâm, không có việc gì cả, có anh đây rồi...." Liếc nhìn trợ lí Từ đang nghe điện thoại bên kia, trợ lí Từ đặt điện thoại xuống đi tới nói: "Một giờ trước, người của chúng ta bị Lăng Thủ Chính lừa, không có đuổi theo ông ta được, không biết ông ta đi chỗ nào rồi."
Chân mày Chu Tự Hàn nhíu chặt, gọi điện thoại cho Chu Tự Hoành, để nhờ anh ấy giúp một tay điều tra tư liệu hình ảnh trên đường cao tốc một giờ gần đây, xem có ghi chép về việc Lăng Thủ Chính đi qua hay không.
Mới vừa để điện thoại di động xuống, vừa cúi đầu liền đối diện với ánh mắt của Sở Dĩnh, hiển nhiên bảo bối nhà anh bị dọa sợ, anh nhẹ nhàng an ủi cô, nghiêng đầu nói với ông Nhạc: "Rất nhanh sẽ có tin tức, không bằng chúng ta lên phòng chờ, bây giờ mọi người ở đây rất bất tiện."
Ông Nhạc có chút khí thế nhìn anh một cái: "Cậu nghi ngờ tiểu tử Lăng Thủ Chính kia bắt cóc con gái của ta sao?" Chu Tự Hàn nói:"Trước mắt chỉ là tôi nghi ngờ, chỉ là ông yên tâm, theo tôi được biết, Lăng Thủ Chính thầm mến dì nhiều năm như vậy, cho dù mất trí bắt dì đi, cũng sẽ không có nguy hiểm cho dì."
Sở Dĩnh sững sờ nhìn anh, giống như anh nói rất đúng, Chu Tự Hàn cũng không muốn lật lại những chuyện này, dù sao cũng là chuyện đời trước, lại qua mấy chục năm, hơn nữa, Lăng Thủ Chính kia thấy thế nào cũng không giống như một người nổi điên vì tình yêu, tính tình ông ta âm hiểm, thủ đoạn sắc bén, nếu như nói làm những việc này đều là vì một đoạn tình đơn phương, không thực hiện lúc tuổi còn trẻ, quá không phù hợp với lẽ thường, nhưng chuyện lại cứ phát triển không hợp với lẽ thường.
Ông Nhạc nhìn anh thật lâu, CHu Tự Hàn cũng không có né tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của ông cụ, rốt cuộc ông cụ gật đầu một cái, đồng ý lên phòng chờ, rõ ràng những người bên cạnh, bao gồm bà ngoại của Dĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Đoàn người nối đuôi nhau lên trên phòng.
Vừa mới vào phòng, điện thoại của Sở Dĩnh liền vang lên, Sở Dĩnh liếc nhìn người gọi tới, không khỏi liếc Chu Tự Hàn một cái theo bản năng, Chu Tự Hàn ghé đầu liếc nhanh một vòng, sắc mặt trầm xuống, cầm điện thoại di động trong tay Sở Dĩnh qua nghe: "Có chuyện gì vậy?"
Bên kia Lăng Chu trầm mặc mấy giây, rồi nói: "Không thấy cha tôi đâu, từ xế chiều đến bây giờ ông cũng không về nhà, điện thoại di động cũng không đem, trên bàn trong phòng làm việc của ông có quyển album ảnh lúc lên đại học, không có hình của dì Nhạc, còn có..." Nói đến chỗ này dừng lại một chút, mới nói: "Còn có thư tình mà cha tôi viết cho dì Nhạc, rất nhiều bức..."
Chu Tự Hàn rất tinh ranh, lúc này Lăng Chu sẽ hiểu, nhất định là Lăng Thủ Chính viết thư tình cho mẹ của Sở Dĩnh, thật sự không có nhìn ra, lão hồ ly này còn có thời điểm ngây thơ lãng mạn như thế, chuyện này anh không muốn Lăng Chu tham dự, măc dù lão hồ ly kia là cha của anh ta: "Tôi biết rồi." Chu Tự Hàn đưa di động đã tắt máy cho Sở Dĩnh, nửa đường lại thu hồi lại: "Trước tiên để cái này ở chỗ anh đã."
Sở Dĩnh nhìn anh chằm chằm, đến lúc nào rồi, tên khốn này còn có thời gian ghen, điện thoại Chu Tự Hàn rung động hai cái, Chu Tự Hàn bắt máy: "Như thế nào..." Bên kia truyền đến thanh âm của Chu Tự Hoành: "Tra được rồi, Lăng Thủ Chính lái một chiếc Audi, ước chừng ba mươi phút trước đi vào đường cao tốc nối liền với tỉnh G...."
Lúc Nhạc Thu Mạn tỉnh lại, phát hiện mình tựa vào chỗ ngồi cạnh tài xế, ánh đèn trên đường cao tốc hắt vào từ ngoài cửa sổ, bà nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Lăng Thủ Chính......
Rất nhiều chuyện chìm ở trong năm tháng giống như tấm hình cũ, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ, lúc đại học Lăng Thủ Chính có quan hệ trực tiếp với Cảnh Sơn, bề ngoài và năng lực của hai người cũng tương đối xuất sắc, nhưng gia thế nhà họ Lăng hiển hách, cho tới hôm nay, Nhạc Thu Mạn còn nhớ rõ cảnh tượng Lăng Thủ Chính được đông đảo học sinh nữ vây quanh lúc ở đại học.
Con người thường không che giấu nhân tố gia thế, gia thế hiển hách giống như dát lên một tầng hoàng kim sáng long lanh cho Lăng Thủ Chính, có rất nhiều sự mê hoặc, nếu so sánh thì Cảnh Sơn liền có chút thua kém.
Nhạc Thu Mạn cũng đã nghĩ tới, nếu như không phải là mình có xuất thân vọng tộc, đã sớm miễn dịch đối với loại người này, có lẽ cũng không nhất định là bà sẽ chọn Lăng Thủ Chính, dù sao so với hai người, Cảnh Sơn có chút chất phác, hơn nữa đối với bạn gái, bà tự nhiên tin tưởng là Cảnh Sơn yêu bà, nhưng Cảnh Sơn vẫn biểu đạt tương đối hàm súc.
Tỉ mỉ nhớ lại, cũng chỉ có bà trở mặt với người trong nhà, lúc dứt khoát từ trong nhà đi ra, khoảnh khắc ông ấy ôm bà vào trong ngực, ngực của ông ấy thật ấm áp, ông ôm lấy bà, chặn lại mưa thu của Giang Nam, ông nói: "Thu Mạn, anh sẽ đối tốt với em cả đời, tin tưởng anh." Đây đại khái là lời tỏ tình trắng trợn nhất của Sở Cảnh Sơn, nhưng lại làm bà rung động như vậy.
Mà Lăng Thủ Chính là tương đối khác, năm đó ông ta vô cùng tự tin, bởi vì tự tin cho nên kiêu ngạo, thậm chí thời điểm thổ lộ với bà, cũng mang theo khí thế của người nhà Lăng, Nhạc Thu Mạn còn nhớ rõ lúc đó Lăng Thủ Chính nói với bà: "Nhạc Thu Mạn anh thích em, làm bạn gái của anh đi!" Mà Cảnh Sơn chỉ là kín đáo viết thư tình cho bà, vả lại thư tình là dùng cách thức như tác phẩm văn cổ, nhưng giữa những hàng chữ lại lộ ra mười phần chân thành.
Cuối cùng Nhạc Thu Mạn lựa chọn Cảnh Sơn, bà vốn cho là việc này không có gì, trước khi quen bà Lăng Thủ Chính đã có tình sử đầy đủ đặc sắc, lời cự tuyệt của mình, cũng chỉ là một nét bút hỏng trong tình sử sáng lạng của ông thôi, lúc ấy căn bản bà không nghĩ tới Lăng Thủ Chính sẽ cố chấp như vậy, cho dù ông đã nói với mình: "Thu Mạn em sẽ phải hối hận, thật sự, anh đảm bảo......" Bà cũng không để ý.
Lúc ấy bà đang sa vào trong tình yêu, trong mắt bà trừ Cảnh Sơn, cũng không nhìn thấy người thứ hai nữa, sau này Lăng Thủ Chính vừa tốt nghiệp liền lấy vợ sinh con, bà cũng gả cho Cảnh Sơn, bao nhiêu năm sau gặp lại ở tỉnh G, bạn học cũ, bạn bè cũ, nên thân cận một cách tự nhiên, mặc dù coi là đối thủ trong công việc, nhưng lúc ấy Cảnh Sơn rất vui mừng nhiệt tình, bây giờ Nhạc Thu Mạn còn nhớ.
Lại nói, mặc dù năng lực của Cảnh Sơn xuất sắc nhưng lại không thích hợp với chính trị, cho dù là nhất định phải có năng lực, nhưng càng không thể thiếu chính là thủ đoạn, tính tình của Cảnh Sơn quá lương thiện, hơn nữa quá mức coi trọng bạn bè, không có lòng phòng bị nên bị gài bẫy cũng là việc trong dự liệu.
Nhạc Thu Mạn khổ sở chính là vì Sở Cảnh Sơn lại phản bội mình, xảy ra quan hệ với một người phụ nữ khác, tính tình của Cảnh Sơn, nếu thật sự có chuyện gì với người phụ nữ khác, vậy ít nhất cũng là thích đi! Bà luôn nghĩ như vậy, mình cũng đã từng có điểm mấu chốt trong lòng, có lẽ là bởi vì yêu cho nên nghiêm khắc hơn, bà không có cách nào chịu đựng được Cảnh Sơn đi quá giới hạn, mặc kệ là thân thể hay là trong lòng.
Trần Tư Yến xinh đẹp, hoạt bát, biết trang điểm, so với cô ta, phong cách ưu nhã của mình thật sự không coi là cái gì, lúc ở đại học, cô ta chính là học muội chói mắt nhất, hơn nữa, cô ta thích Cảnh Sơn, đây sớm đã không phải chuyện mới.
Mặc kệ có phải là bị gài bẫy hay không, cuối cùng Cảnh Sơn có phản bội mình, phản bội cái nhà này hay không, đây cũng là khúc mắc không giải được trong sáu năm qua của Nhạc Thu Mạn, nhưng bà cũng không ngu xuẩn, bà biết Lăng Thủ Chính là kẻ phía sau tấm màn này.
Sở dĩ Nhạc Thu Mạn biết những việc này, bởi vì sau khi Cảnh Sơn tự sát, Lăng Thủ Chính đã tìm tới bà, lúc ấy ánh mắt của ông ta điên cuồng như vậy, điên cuồng làm người khác muốn nổi da gà: "Thu Mạn đi theo tôi đi! Chúng ta ra khỏi nước sống những ngày kế tiếp, tôi đã sớm sắp xếp xong xuôi, chúng ta còn có mấy thập niên......" Khi đó cái gì Nhạc Thu Mạn cũng đều hiểu rồi.
Cho dù biết, bằng năng lực của bà cũng không thể lật đổ Lăng Thủ Chính được, bảo bà đi về nhà cầu xin cha mẹ, ban đầu lúc mình rời đi, cha bà đã bỏ xuống lời nói rất hung ác: "Đi khỏi cửa nhà họ Nhạc, thì con không phải là con gái nhà họ Nhạc nữa." Bà còn mặt mũi nào mà trở về đây, vẫn là chán nản trở về như vậy, huống hồ, cho dù bà trở về, với tính tình của cha bà cũng sẽ không quan tâm tới Cảnh Sơn, dù sao từ đầu đến cuối ông ấy không có thừa nhận người con rể này, thế nhưng không có nghĩa là bà sẽ tha thứ cho Lăng Thủ Chính, dù vì nguyên nhân gì, ông ta đều là hung thủ hại chết Cảnh Sơn.
Hôm nay Nhạc Thu Mạn đi siêu thị một chuyến, Dĩnh Nhi thích ăn thịt khô do bà làm nhất, nghĩ thừa dịp hiện tại làm một chút để dành, chờ Dĩnh Nhi trở lại xào với cần tây cho cô ăn, vốn là dì giúp việc muốn đi cùng bà, Nhạc Thu Mạn lại không cho, siêu thị ở đối diện với chung cư không xa, cũng không phiền bà ấy.
Mua thịt ra ngoài còn chưa vào chung cư, liền bị một người bịt miệng mũi lại từ phía sau, khi tỉnh táo lại thì đang ở trên xe, hiển nhiên người bắt cóc bà là một người lão luyện, nếu như kẻ sai khiến phía sau màn là Lăng Thủ Chính, như vậy thủ đoạn của Lăng Thủ Chính đối diện đã vô cùng thuần thục.
Lăng Thủ Chính nghiêng đầu nhìn bà một cái: "Tỉnh." Nói xong đưa tay từ phía sau lấy một cái đệm dựa phía sau màn nhét vào sau lưng bà: "Dựa cái này có thể thoải mái một chút."
Giọng nói Lăng Thủ Chính dịu dàng ôn hòa khác thường, động tác cũng tương đối thành thục, giống như đã làm rất nhiều lần, Nhạc Thu Mạn nhìn ông ta thật lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Ông đang làm cái gì vậy?"
Lăng Thủ Chính lại giống như không nghe thấy lời của bà một dạng: "Thu Mạn, bà còn nhớ rõ không, lúc lên đại học ấy ba người chúng ta thường đi ra ngoài cùng nhau, khi đó tôi nghĩ, nếu như chỉ có hai chúng ta thì thật tốt, tôi muốn dẫn bà đi rất nhiều nơi, thật ra thì, chỉ cần đi cùng với bà, đi nơi nào cũng đều tốt..... Thu Mạn, tại sao bà không thích tôi... tôi kém ở chỗ nào so với Cảnh Sơn, nhiều năm như vậy tôi vẫn không hiểu, vì Cảnh Sơn bà không tiếc mà cắt đứt quan hệ cùng người trong nhà, nhưng cuối cùng, Cảnh Sơn lại phản bội bà qua lại với tiện nhân Trần Tư Yến kia, bà có hối hận hay không? Nếu để cho bà lựa chọn lần nữa, bà có chọn tôi hay không?"
Giọng nói Lăng Thủ Chính cũng không giữ được sự dịu dàng như mới vừa rồi nữa, có chút kích động khẩn cấp, giống như đối với ông ta đáp án của Nhạc Thu Mạn so với cái gì cũng quan trọng hơn.
Nhạc Thu Mạn chưa bao giờ nghĩ tới Lăng Thủ Chính sẽ cố chấp đến loại trình độ này, thoáng một cái cũng đã mấy chục năm, rất nhiều chuyện chính bà cũng không nhớ nữa, nhưng hiển nhiên Lăng Thủ Chính vẫn nhớ rất rõ ràng.
Nhạc Thu Mạn nhìn ông ta thật lâu, thở dài nói: " Thủ Chính, Cảnh Sơn đã chết, bao nhiêu ân oán cũng nên quên đi, huống hồ, cho tới bây giờ tôi cũng không có yêu ông, ông cũng biết việc này rất rõ ràng."
Lăng Thủ Chính cầm tay lái quay một vòng, xe nghiêng một cái tránh xe hàng lớn rồi dừng ở bên cạnh, Lăng Thủ Chính đốt một điếu thuốc hít một hơi, khói tràn ngập ở trong xe, Nhạc Thu Mạn không khỏi ho khan hai tiếng. Lăng Thủ Chính giống như nghĩ tới điều gì, cúi đầu nói: "Xin lỗi......" Đẩy cửa xe ra rồi đi ra ngoài, đứng bên ngoài đầu xe hút thuốc lá.
Nhiệt độ bên trong bên ngoài xe có sự chênh lệch, làm cho trên kính nổi lên một tầng sương nhẹ, phản chiếu bóng dáng của Lăng Thủ Chính, hình dáng có chút mơ hồ không rõ, mặc dù đã qua trung niên, sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ, nhìn như vậy thật sự không giống như người hơn năm mươi tuổi, Nhạc Thu Mạn còn nhớ rõ người học sinh nam kiêu ngạo lúc trước, nghiên cứu kỹ càng, đây tất cả hẳn là bởi vì chính mình....
Lăng Thủ Chính hút thuốc xong mới ngồi vào, không lên tiếng, đem máy sưởi nâng cao lên một chút, lại đem tấm thảm mỏng đắp lên trên người Nhạc Thu Mạn, cả quá trình săn sóc chu đáo, lại không nói nữa, Nhạc Thu Mạn cũng không mở miệng, hôm nay bà cũng đã thông suốt, nói cho cùng chỉ là một cái mạng thôi, bây giờ Dĩnh Nhi rất tốt, bà cũng có thể yên tâm đi tìm Cảnh Sơn, ân oán nơi này bắt đầu từ bà, cuối cùng cũng kết thúc ở chỗ bà, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.
Lại nói tới Sở Dĩnh, vừa nghe thấy không thấy mẹ cô đâu, cả người cũng luống cuống, đâu còn ý muốn nhận người thân nữa, linh hồn nhỏ bé cũng không yên rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bắt được cánh tay Chu Tự Hàn: "Mẹ em sẽ không tùy tiện ra khỏi cửa, cho dù ra ngoài, cũng chỉ đi cửa siêu thị, rất nhanh sẽ về nhà, có phải hay không, có phải hay không..." Sở Dĩnh nói chuyện cũng có chút không lưu loát, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy Chu Tự Hàn, giống như chộp được một cành cây cứu mạng.
Chu Tự Hàn xoa xoa mặt của cô: "Yên tâm, không có việc gì cả, có anh đây rồi...." Liếc nhìn trợ lí Từ đang nghe điện thoại bên kia, trợ lí Từ đặt điện thoại xuống đi tới nói: "Một giờ trước, người của chúng ta bị Lăng Thủ Chính lừa, không có đuổi theo ông ta được, không biết ông ta đi chỗ nào rồi."
Chân mày Chu Tự Hàn nhíu chặt, gọi điện thoại cho Chu Tự Hoành, để nhờ anh ấy giúp một tay điều tra tư liệu hình ảnh trên đường cao tốc một giờ gần đây, xem có ghi chép về việc Lăng Thủ Chính đi qua hay không.
Mới vừa để điện thoại di động xuống, vừa cúi đầu liền đối diện với ánh mắt của Sở Dĩnh, hiển nhiên bảo bối nhà anh bị dọa sợ, anh nhẹ nhàng an ủi cô, nghiêng đầu nói với ông Nhạc: "Rất nhanh sẽ có tin tức, không bằng chúng ta lên phòng chờ, bây giờ mọi người ở đây rất bất tiện."
Ông Nhạc có chút khí thế nhìn anh một cái: "Cậu nghi ngờ tiểu tử Lăng Thủ Chính kia bắt cóc con gái của ta sao?" Chu Tự Hàn nói:"Trước mắt chỉ là tôi nghi ngờ, chỉ là ông yên tâm, theo tôi được biết, Lăng Thủ Chính thầm mến dì nhiều năm như vậy, cho dù mất trí bắt dì đi, cũng sẽ không có nguy hiểm cho dì."
Sở Dĩnh sững sờ nhìn anh, giống như anh nói rất đúng, Chu Tự Hàn cũng không muốn lật lại những chuyện này, dù sao cũng là chuyện đời trước, lại qua mấy chục năm, hơn nữa, Lăng Thủ Chính kia thấy thế nào cũng không giống như một người nổi điên vì tình yêu, tính tình ông ta âm hiểm, thủ đoạn sắc bén, nếu như nói làm những việc này đều là vì một đoạn tình đơn phương, không thực hiện lúc tuổi còn trẻ, quá không phù hợp với lẽ thường, nhưng chuyện lại cứ phát triển không hợp với lẽ thường.
Ông Nhạc nhìn anh thật lâu, CHu Tự Hàn cũng không có né tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của ông cụ, rốt cuộc ông cụ gật đầu một cái, đồng ý lên phòng chờ, rõ ràng những người bên cạnh, bao gồm bà ngoại của Dĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Đoàn người nối đuôi nhau lên trên phòng.
Vừa mới vào phòng, điện thoại của Sở Dĩnh liền vang lên, Sở Dĩnh liếc nhìn người gọi tới, không khỏi liếc Chu Tự Hàn một cái theo bản năng, Chu Tự Hàn ghé đầu liếc nhanh một vòng, sắc mặt trầm xuống, cầm điện thoại di động trong tay Sở Dĩnh qua nghe: "Có chuyện gì vậy?"
Bên kia Lăng Chu trầm mặc mấy giây, rồi nói: "Không thấy cha tôi đâu, từ xế chiều đến bây giờ ông cũng không về nhà, điện thoại di động cũng không đem, trên bàn trong phòng làm việc của ông có quyển album ảnh lúc lên đại học, không có hình của dì Nhạc, còn có..." Nói đến chỗ này dừng lại một chút, mới nói: "Còn có thư tình mà cha tôi viết cho dì Nhạc, rất nhiều bức..."
Chu Tự Hàn rất tinh ranh, lúc này Lăng Chu sẽ hiểu, nhất định là Lăng Thủ Chính viết thư tình cho mẹ của Sở Dĩnh, thật sự không có nhìn ra, lão hồ ly này còn có thời điểm ngây thơ lãng mạn như thế, chuyện này anh không muốn Lăng Chu tham dự, măc dù lão hồ ly kia là cha của anh ta: "Tôi biết rồi." Chu Tự Hàn đưa di động đã tắt máy cho Sở Dĩnh, nửa đường lại thu hồi lại: "Trước tiên để cái này ở chỗ anh đã."
Sở Dĩnh nhìn anh chằm chằm, đến lúc nào rồi, tên khốn này còn có thời gian ghen, điện thoại Chu Tự Hàn rung động hai cái, Chu Tự Hàn bắt máy: "Như thế nào..." Bên kia truyền đến thanh âm của Chu Tự Hoành: "Tra được rồi, Lăng Thủ Chính lái một chiếc Audi, ước chừng ba mươi phút trước đi vào đường cao tốc nối liền với tỉnh G...."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc Nhạc Thu Mạn tỉnh lại, phát hiện mình tựa vào chỗ ngồi cạnh tài xế, ánh đèn trên đường cao tốc hắt vào từ ngoài cửa sổ, bà nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của Lăng Thủ Chính......
Rất nhiều chuyện chìm ở trong năm tháng giống như tấm hình cũ, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ, lúc đại học Lăng Thủ Chính có quan hệ trực tiếp với Cảnh Sơn, bề ngoài và năng lực của hai người cũng tương đối xuất sắc, nhưng gia thế nhà họ Lăng hiển hách, cho tới hôm nay, Nhạc Thu Mạn còn nhớ rõ cảnh tượng Lăng Thủ Chính được đông đảo học sinh nữ vây quanh lúc ở đại học.
Con người thường không che giấu nhân tố gia thế, gia thế hiển hách giống như dát lên một tầng hoàng kim sáng long lanh cho Lăng Thủ Chính, có rất nhiều sự mê hoặc, nếu so sánh thì Cảnh Sơn liền có chút thua kém.
Nhạc Thu Mạn cũng đã nghĩ tới, nếu như không phải là mình có xuất thân vọng tộc, đã sớm miễn dịch đối với loại người này, có lẽ cũng không nhất định là bà sẽ chọn Lăng Thủ Chính, dù sao so với hai người, Cảnh Sơn có chút chất phác, hơn nữa đối với bạn gái, bà tự nhiên tin tưởng là Cảnh Sơn yêu bà, nhưng Cảnh Sơn vẫn biểu đạt tương đối hàm súc.
Tỉ mỉ nhớ lại, cũng chỉ có bà trở mặt với người trong nhà, lúc dứt khoát từ trong nhà đi ra, khoảnh khắc ông ấy ôm bà vào trong ngực, ngực của ông ấy thật ấm áp, ông ôm lấy bà, chặn lại mưa thu của Giang Nam, ông nói: "Thu Mạn, anh sẽ đối tốt với em cả đời, tin tưởng anh." Đây đại khái là lời tỏ tình trắng trợn nhất của Sở Cảnh Sơn, nhưng lại làm bà rung động như vậy.
Mà Lăng Thủ Chính là tương đối khác, năm đó ông ta vô cùng tự tin, bởi vì tự tin cho nên kiêu ngạo, thậm chí thời điểm thổ lộ với bà, cũng mang theo khí thế của người nhà Lăng, Nhạc Thu Mạn còn nhớ rõ lúc đó Lăng Thủ Chính nói với bà: "Nhạc Thu Mạn anh thích em, làm bạn gái của anh đi!" Mà Cảnh Sơn chỉ là kín đáo viết thư tình cho bà, vả lại thư tình là dùng cách thức như tác phẩm văn cổ, nhưng giữa những hàng chữ lại lộ ra mười phần chân thành.
Cuối cùng Nhạc Thu Mạn lựa chọn Cảnh Sơn, bà vốn cho là việc này không có gì, trước khi quen bà Lăng Thủ Chính đã có tình sử đầy đủ đặc sắc, lời cự tuyệt của mình, cũng chỉ là một nét bút hỏng trong tình sử sáng lạng của ông thôi, lúc ấy căn bản bà không nghĩ tới Lăng Thủ Chính sẽ cố chấp như vậy, cho dù ông đã nói với mình: "Thu Mạn em sẽ phải hối hận, thật sự, anh đảm bảo......" Bà cũng không để ý.
Lúc ấy bà đang sa vào trong tình yêu, trong mắt bà trừ Cảnh Sơn, cũng không nhìn thấy người thứ hai nữa, sau này Lăng Thủ Chính vừa tốt nghiệp liền lấy vợ sinh con, bà cũng gả cho Cảnh Sơn, bao nhiêu năm sau gặp lại ở tỉnh G, bạn học cũ, bạn bè cũ, nên thân cận một cách tự nhiên, mặc dù coi là đối thủ trong công việc, nhưng lúc ấy Cảnh Sơn rất vui mừng nhiệt tình, bây giờ Nhạc Thu Mạn còn nhớ.
Lại nói, mặc dù năng lực của Cảnh Sơn xuất sắc nhưng lại không thích hợp với chính trị, cho dù là nhất định phải có năng lực, nhưng càng không thể thiếu chính là thủ đoạn, tính tình của Cảnh Sơn quá lương thiện, hơn nữa quá mức coi trọng bạn bè, không có lòng phòng bị nên bị gài bẫy cũng là việc trong dự liệu.
Nhạc Thu Mạn khổ sở chính là vì Sở Cảnh Sơn lại phản bội mình, xảy ra quan hệ với một người phụ nữ khác, tính tình của Cảnh Sơn, nếu thật sự có chuyện gì với người phụ nữ khác, vậy ít nhất cũng là thích đi! Bà luôn nghĩ như vậy, mình cũng đã từng có điểm mấu chốt trong lòng, có lẽ là bởi vì yêu cho nên nghiêm khắc hơn, bà không có cách nào chịu đựng được Cảnh Sơn đi quá giới hạn, mặc kệ là thân thể hay là trong lòng.
Trần Tư Yến xinh đẹp, hoạt bát, biết trang điểm, so với cô ta, phong cách ưu nhã của mình thật sự không coi là cái gì, lúc ở đại học, cô ta chính là học muội chói mắt nhất, hơn nữa, cô ta thích Cảnh Sơn, đây sớm đã không phải chuyện mới.
Mặc kệ có phải là bị gài bẫy hay không, cuối cùng Cảnh Sơn có phản bội mình, phản bội cái nhà này hay không, đây cũng là khúc mắc không giải được trong sáu năm qua của Nhạc Thu Mạn, nhưng bà cũng không ngu xuẩn, bà biết Lăng Thủ Chính là kẻ phía sau tấm màn này.
Sở dĩ Nhạc Thu Mạn biết những việc này, bởi vì sau khi Cảnh Sơn tự sát, Lăng Thủ Chính đã tìm tới bà, lúc ấy ánh mắt của ông ta điên cuồng như vậy, điên cuồng làm người khác muốn nổi da gà: "Thu Mạn đi theo tôi đi! Chúng ta ra khỏi nước sống những ngày kế tiếp, tôi đã sớm sắp xếp xong xuôi, chúng ta còn có mấy thập niên......" Khi đó cái gì Nhạc Thu Mạn cũng đều hiểu rồi.
Cho dù biết, bằng năng lực của bà cũng không thể lật đổ Lăng Thủ Chính được, bảo bà đi về nhà cầu xin cha mẹ, ban đầu lúc mình rời đi, cha bà đã bỏ xuống lời nói rất hung ác: "Đi khỏi cửa nhà họ Nhạc, thì con không phải là con gái nhà họ Nhạc nữa." Bà còn mặt mũi nào mà trở về đây, vẫn là chán nản trở về như vậy, huống hồ, cho dù bà trở về, với tính tình của cha bà cũng sẽ không quan tâm tới Cảnh Sơn, dù sao từ đầu đến cuối ông ấy không có thừa nhận người con rể này, thế nhưng không có nghĩa là bà sẽ tha thứ cho Lăng Thủ Chính, dù vì nguyên nhân gì, ông ta đều là hung thủ hại chết Cảnh Sơn.
Hôm nay Nhạc Thu Mạn đi siêu thị một chuyến, Dĩnh Nhi thích ăn thịt khô do bà làm nhất, nghĩ thừa dịp hiện tại làm một chút để dành, chờ Dĩnh Nhi trở lại xào với cần tây cho cô ăn, vốn là dì giúp việc muốn đi cùng bà, Nhạc Thu Mạn lại không cho, siêu thị ở đối diện với chung cư không xa, cũng không phiền bà ấy.
Mua thịt ra ngoài còn chưa vào chung cư, liền bị một người bịt miệng mũi lại từ phía sau, khi tỉnh táo lại thì đang ở trên xe, hiển nhiên người bắt cóc bà là một người lão luyện, nếu như kẻ sai khiến phía sau màn là Lăng Thủ Chính, như vậy thủ đoạn của Lăng Thủ Chính đối diện đã vô cùng thuần thục.
Lăng Thủ Chính nghiêng đầu nhìn bà một cái: "Tỉnh." Nói xong đưa tay từ phía sau lấy một cái đệm dựa phía sau màn nhét vào sau lưng bà: "Dựa cái này có thể thoải mái một chút."
Giọng nói Lăng Thủ Chính dịu dàng ôn hòa khác thường, động tác cũng tương đối thành thục, giống như đã làm rất nhiều lần, Nhạc Thu Mạn nhìn ông ta thật lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Ông đang làm cái gì vậy?"
Lăng Thủ Chính lại giống như không nghe thấy lời của bà một dạng: "Thu Mạn, bà còn nhớ rõ không, lúc lên đại học ấy ba người chúng ta thường đi ra ngoài cùng nhau, khi đó tôi nghĩ, nếu như chỉ có hai chúng ta thì thật tốt, tôi muốn dẫn bà đi rất nhiều nơi, thật ra thì, chỉ cần đi cùng với bà, đi nơi nào cũng đều tốt..... Thu Mạn, tại sao bà không thích tôi... tôi kém ở chỗ nào so với Cảnh Sơn, nhiều năm như vậy tôi vẫn không hiểu, vì Cảnh Sơn bà không tiếc mà cắt đứt quan hệ cùng người trong nhà, nhưng cuối cùng, Cảnh Sơn lại phản bội bà qua lại với tiện nhân Trần Tư Yến kia, bà có hối hận hay không? Nếu để cho bà lựa chọn lần nữa, bà có chọn tôi hay không?"
Giọng nói Lăng Thủ Chính cũng không giữ được sự dịu dàng như mới vừa rồi nữa, có chút kích động khẩn cấp, giống như đối với ông ta đáp án của Nhạc Thu Mạn so với cái gì cũng quan trọng hơn.
Nhạc Thu Mạn chưa bao giờ nghĩ tới Lăng Thủ Chính sẽ cố chấp đến loại trình độ này, thoáng một cái cũng đã mấy chục năm, rất nhiều chuyện chính bà cũng không nhớ nữa, nhưng hiển nhiên Lăng Thủ Chính vẫn nhớ rất rõ ràng.
Nhạc Thu Mạn nhìn ông ta thật lâu, thở dài nói: " Thủ Chính, Cảnh Sơn đã chết, bao nhiêu ân oán cũng nên quên đi, huống hồ, cho tới bây giờ tôi cũng không có yêu ông, ông cũng biết việc này rất rõ ràng."
Lăng Thủ Chính cầm tay lái quay một vòng, xe nghiêng một cái tránh xe hàng lớn rồi dừng ở bên cạnh, Lăng Thủ Chính đốt một điếu thuốc hít một hơi, khói tràn ngập ở trong xe, Nhạc Thu Mạn không khỏi ho khan hai tiếng. Lăng Thủ Chính giống như nghĩ tới điều gì, cúi đầu nói: "Xin lỗi......" Đẩy cửa xe ra rồi đi ra ngoài, đứng bên ngoài đầu xe hút thuốc lá.
Nhiệt độ bên trong bên ngoài xe có sự chênh lệch, làm cho trên kính nổi lên một tầng sương nhẹ, phản chiếu bóng dáng của Lăng Thủ Chính, hình dáng có chút mơ hồ không rõ, mặc dù đã qua trung niên, sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ, nhìn như vậy thật sự không giống như người hơn năm mươi tuổi, Nhạc Thu Mạn còn nhớ rõ người học sinh nam kiêu ngạo lúc trước, nghiên cứu kỹ càng, đây tất cả hẳn là bởi vì chính mình....
Lăng Thủ Chính hút thuốc xong mới ngồi vào, không lên tiếng, đem máy sưởi nâng cao lên một chút, lại đem tấm thảm mỏng đắp lên trên người Nhạc Thu Mạn, cả quá trình săn sóc chu đáo, lại không nói nữa, Nhạc Thu Mạn cũng không mở miệng, hôm nay bà cũng đã thông suốt, nói cho cùng chỉ là một cái mạng thôi, bây giờ Dĩnh Nhi rất tốt, bà cũng có thể yên tâm đi tìm Cảnh Sơn, ân oán nơi này bắt đầu từ bà, cuối cùng cũng kết thúc ở chỗ bà, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.
Lại nói tới Sở Dĩnh, vừa nghe thấy không thấy mẹ cô đâu, cả người cũng luống cuống, đâu còn ý muốn nhận người thân nữa, linh hồn nhỏ bé cũng không yên rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bắt được cánh tay Chu Tự Hàn: "Mẹ em sẽ không tùy tiện ra khỏi cửa, cho dù ra ngoài, cũng chỉ đi cửa siêu thị, rất nhanh sẽ về nhà, có phải hay không, có phải hay không..." Sở Dĩnh nói chuyện cũng có chút không lưu loát, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy Chu Tự Hàn, giống như chộp được một cành cây cứu mạng.
Chu Tự Hàn xoa xoa mặt của cô: "Yên tâm, không có việc gì cả, có anh đây rồi...." Liếc nhìn trợ lí Từ đang nghe điện thoại bên kia, trợ lí Từ đặt điện thoại xuống đi tới nói: "Một giờ trước, người của chúng ta bị Lăng Thủ Chính lừa, không có đuổi theo ông ta được, không biết ông ta đi chỗ nào rồi."
Chân mày Chu Tự Hàn nhíu chặt, gọi điện thoại cho Chu Tự Hoành, để nhờ anh ấy giúp một tay điều tra tư liệu hình ảnh trên đường cao tốc một giờ gần đây, xem có ghi chép về việc Lăng Thủ Chính đi qua hay không.
Mới vừa để điện thoại di động xuống, vừa cúi đầu liền đối diện với ánh mắt của Sở Dĩnh, hiển nhiên bảo bối nhà anh bị dọa sợ, anh nhẹ nhàng an ủi cô, nghiêng đầu nói với ông Nhạc: "Rất nhanh sẽ có tin tức, không bằng chúng ta lên phòng chờ, bây giờ mọi người ở đây rất bất tiện."
Ông Nhạc có chút khí thế nhìn anh một cái: "Cậu nghi ngờ tiểu tử Lăng Thủ Chính kia bắt cóc con gái của ta sao?" Chu Tự Hàn nói:"Trước mắt chỉ là tôi nghi ngờ, chỉ là ông yên tâm, theo tôi được biết, Lăng Thủ Chính thầm mến dì nhiều năm như vậy, cho dù mất trí bắt dì đi, cũng sẽ không có nguy hiểm cho dì."
Sở Dĩnh sững sờ nhìn anh, giống như anh nói rất đúng, Chu Tự Hàn cũng không muốn lật lại những chuyện này, dù sao cũng là chuyện đời trước, lại qua mấy chục năm, hơn nữa, Lăng Thủ Chính kia thấy thế nào cũng không giống như một người nổi điên vì tình yêu, tính tình ông ta âm hiểm, thủ đoạn sắc bén, nếu như nói làm những việc này đều là vì một đoạn tình đơn phương, không thực hiện lúc tuổi còn trẻ, quá không phù hợp với lẽ thường, nhưng chuyện lại cứ phát triển không hợp với lẽ thường.
Ông Nhạc nhìn anh thật lâu, CHu Tự Hàn cũng không có né tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của ông cụ, rốt cuộc ông cụ gật đầu một cái, đồng ý lên phòng chờ, rõ ràng những người bên cạnh, bao gồm bà ngoại của Dĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Đoàn người nối đuôi nhau lên trên phòng.
Vừa mới vào phòng, điện thoại của Sở Dĩnh liền vang lên, Sở Dĩnh liếc nhìn người gọi tới, không khỏi liếc Chu Tự Hàn một cái theo bản năng, Chu Tự Hàn ghé đầu liếc nhanh một vòng, sắc mặt trầm xuống, cầm điện thoại di động trong tay Sở Dĩnh qua nghe: "Có chuyện gì vậy?"
Bên kia Lăng Chu trầm mặc mấy giây, rồi nói: "Không thấy cha tôi đâu, từ xế chiều đến bây giờ ông cũng không về nhà, điện thoại di động cũng không đem, trên bàn trong phòng làm việc của ông có quyển album ảnh lúc lên đại học, không có hình của dì Nhạc, còn có..." Nói đến chỗ này dừng lại một chút, mới nói: "Còn có thư tình mà cha tôi viết cho dì Nhạc, rất nhiều bức..."
Chu Tự Hàn rất tinh ranh, lúc này Lăng Chu sẽ hiểu, nhất định là Lăng Thủ Chính viết thư tình cho mẹ của Sở Dĩnh, thật sự không có nhìn ra, lão hồ ly này còn có thời điểm ngây thơ lãng mạn như thế, chuyện này anh không muốn Lăng Chu tham dự, măc dù lão hồ ly kia là cha của anh ta: "Tôi biết rồi." Chu Tự Hàn đưa di động đã tắt máy cho Sở Dĩnh, nửa đường lại thu hồi lại: "Trước tiên để cái này ở chỗ anh đã."
Sở Dĩnh nhìn anh chằm chằm, đến lúc nào rồi, tên khốn này còn có thời gian ghen, điện thoại Chu Tự Hàn rung động hai cái, Chu Tự Hàn bắt máy: "Như thế nào..." Bên kia truyền đến thanh âm của Chu Tự Hoành: "Tra được rồi, Lăng Thủ Chính lái một chiếc Audi, ước chừng ba mươi phút trước đi vào đường cao tốc nối liền với tỉnh G...."